1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 51.2 Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* "Mắt cá hai chân trái bị sưng, làm cho nặng thêm, tay chân bị thương đông cứng, sức dãn rất lớn, cũng hình thành mụn nước, da có màu nâu sẫm và bị tróc ra bởi hoại tử." Giọng Tô Nhiên trầm xuống. trán của toát ra vài giọt mồ hôi: "Dựa theo phân tích tại, cho thấy đây là hội chứng tiêu cơ vân cấp*, tình huống nguy cấp, lập tức tiến hành giải phẫu." "Có những đồ dùng cơ bản để giải phẫu ?" "Có." Lão bác sỹ thú y, mở hòm thuốc mang theo bên người ra, chuẩn bị thuốc, trong mắt ông tràn đầy tán thưởng này, cái này là cơ sở xác , còn tốt hơn mấy đồ đệ ông dẫn theo nghìn vạn lần, chẳng những thế đưa ra quyết định này nhanh, dám kiên quyết, là phẩm chất của bác sĩ cần nhất. Tô Nhiên cẩn thận xoa bóp ngón tay của mình, chậm rãi phun ra hơi thở. Mà lão bác sỹ thú y mỉm cười : " tệ, bây giờ lão già này làm trợ thủ của con." Tô Nhiên nhận lý con dao phẫu thuật của lão bác sĩ thú ý cho , trong lòng vô cùng kích động: "Cảm ơn, bác tin tưởng cháu! Cháu nhất định để cho bác thất vọng!" Lời chắc chắn, đây phải cần tự tin vô cùng mạnh mẽ và thành thạo tạo nên. Ánh sáng trong mắt lão bác sĩ thú ý càng thêm nóng bỏng. Tô Nhiên cầm lấy dao phẫu thuận, nhìn đầu lưỡi dao phản quang hình ảnh của bản thân, ngậm chặt miệng, ánh mắt càng thêm nghiêm túc. ra , trong ba năm học trung học, cũng vì chó, mèo lưu lạc nên làm hơn mười loại giải phẫu nhỉ, cho nên rất quen thuộc với con dao giải phẫu. "Chuẩn bị hoàn tất, bắt đầu." "Thận suy yếu, treo mannitol** 125 ~ 250 ml, 20%, trong vòng nửa tiếng truyền vào mạch nhanh chóng." Tô Nhiên . "Bây giờ xử lý bắp đùi bị hoại tử." Tô Nhiên , con dao tay rất nhanh, rất chuẩn cắt lấy từng miếng thịt vụn. "Tiêm đường 150g vào, phòng ngừa mất nước." Tô Nhiên vừa cầm dao, vừa bình tĩnh . " được, sinh mạng của nó có dấu hiệu yếu dần." Mồ hôi trán lão bác sĩ thú y ngày càng nhiều. "Chứng tăng urê-huyết ***, triệu chứng trúng độc, cần tiến hành thẩm tách****." Tô Nhiên quyết định nhanh. "Nhưng mà, con chó quá , cầm cự nổi." Vào giờ khắc này lão bác sỹ thú y có chút do dự. Bà Lý còn có mọi người vây xem, trong lòng đều xoắn chặt lại mạnh. Tần Trạch vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.d,đ,L,q,đ "Tiến hành thẩm tách! Vừa duy trì tiêm hoocmon vào, vừa duy trì năng lượng của sống." Miếng thịt vụn tay Tô Nhiên được xử lý sạch . "Tin tưởng , lần này là chủ." Lão bác sỹ thú y liếc nhìn Tô Nhiên sâu, trong lòng suy nghĩ, sau đó cắn răng cái, bắt đầu tiến hành thẩm tách quả cho thận của chú chó." Bởi vì dụng cụ thẩm tách mang tới quá đơn giản, cho nên tốn thời gian rất dài. Thẩm tách duy trì liên tục trong -- "Tim đập xuống tới 30-- chuẩn bị điện giật --" Tô Nhiên mang theo ống nghe, ở bên cạnh lắng nghe nhịp đập của chú chó, hô to. " có thiết bị." Lão bác sỹ thú y trả lời. Tô Nhiên tĩnh táo dặn: "Ấn xuống ngực!" "Được." Lão bác sỹ thú y, thuần thục tìm được vị trí trái tim của chó vàng, cố sức ấn vài lần vài ngực. "Tim đập duy trì ở 55, tiếp tục -- " "Thận rớt xuống chỉ tiêu thấp nhất rồi, xem kĩ tuyến hoocmon, 250mmol." Từng đạo mệnh lệnh, tỉ mỉ phát ra lần lượt ở thời khác sinh mạng gặp nguy cơ, cuối cùng thẩm tách thận cũng hoàn thành, chó vàng vẫn kiên trì được, Tô Nhiên và lão bác sỹ thú y đều khẽ thở phào nhõm, thế nhưng giải phẫu vẫn phải tiếp tục. "Xương cốt của nó có vi khuẩn hoại tử, cháu muốn tiến hành tưới máu chi Isolated cho nó." Tô Nhiên bình tĩnh báo cáo. "Tưới máu chi Isolated*****?" Lão bác sỹ thú y tò mò hỏi. "À, cháu thấy trong quyển tạp chí nước ngoài." Tô Nhiên nhàn nhạt . Trong lòng lão bác sỹ thú y kinh ngạc, đứa trẻ này. . . là nhân tài đáng để bồi dưỡng đây. "Garô xoắn (băng cầm máu), đặt ống nội khí quản, chuẩn bị sợi dextrose." Đây đều là những vật liệu cực kỳ thông thường, trong hòm cấp cứu của lão bác sĩ thú ý cũng có chuẩn bị. Tô Nhiên lưu loát ghim garô xoắn vào vị trí chân trái của chó vàng, động mạch và tĩnh mạch gió đặt ống thông tự động mạch bằng cách tiêm sợi dextrose, sau đó đặt ống xả tĩnh mạch. Máu hoại tữ chảy ra theo đường ống, máu đen tản ra mùi hôi thối. Thời gian từng giây từng phút qua , cuối cùng cũng làm máu hoại tự khô . Tô Nhiên lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt mà và hai người cùng nhau đợi kết quả. Rốt cục, tim đập khôi phục bình thường. Giải phẫu cũng rất thành công! Cuối cùng Tô Nhiên cũng thở phào nhõm, sinh mạng của chó vàng được bảo vệ, chân cũng tránh khỏi vận rủi bị cắt bỏ. Lão bác sỹ thú y nhìn Tô Nhiên, vui mừng : "Bé , cháu rất giỏi." Bà Lý mừng đến chảy nước mắt, ôm chặt lấy Tô Nhiên: "Bé , đứa bé ngoan của bác, phải cám ơn cháu!" Những người chung quanh bị vui sướng này lây nhiễm, ai cũng đều nở nụ cười. Mọi người dời chó vàng đến phòng khám bệnh của lão bác sỹ thú y, sau khi lão bác sĩ thú ý thay vài giọt dịch cho chó vàng xong, mọi người thấy có gì chuyện, đều trở về. Ngay lúc đó, ánh mắt môi người nhìn Tô Nhiên càng thêm lóe sáng. Lúc này, ánh mắt lão bác sĩ thú ý cũng đặc biệt nóng bỏng, đứa bé này thực quá đơn giản, ngày hôm nay lại có thể dùng thủ đoạn hữu hiệu mà đơn giản như thế, đây cũng là vấn đề quấy nhiễu các chuyên gia của bệnh viện lớn ~~~!! ra bé ấy có cái gì? Ánh mắt của lão bác sỹ thú y nhìn chăm chú vào Tô Nhiên, nhưng càng nhìn càng nghĩ Tô Nhiên giống người thường. giống như báu vật quý hiếm vậy! còn như vậy, nếu như tốt đến như vậy.d, đ, L, Q, Đ . . Sau này trưởng thành trở thành bộ dáng nào đây? Bên ngoài phòng khám bệnh, Tần Trạch tựa vào tường, đợi Tô Nhiên ra, ánh mắt của dịu dàng, đơn giản, dáng người cao ngất, tản ra hơi thở bình an giống như cây tùng bách vậy. Mấy người thiếu nữ thỉnh thoảng truyền đến ánh mắt thích. "Mấy cậu nhìn kìa, người kia nhìn có cảm giác tốt ~~" Đúng vậy ~~ thoạt nhìn rất tuấn tú, nhưng cũng phải là rất tuấn tú, , ai nha, đánh giá thế nào đây, dù sao , chính là nhìn mang lại cảm giác rất tốt, lại có khí chất ra được. . ." "Còn phải là đứa trẻ sao. . ." "Cậu đáng đánh đòn mà ~~ ấy nhìn rất mãnh mẽ? Chỗ nào giống trẻ em, cậu cảm thấy ấy đứng ở đó, giống như như cây đại thụ, gây ra cảm giác an toàn rất mạnh sao, hơn nữa tớ ta đột nhiên phát , ra càng nhìn càng thấy ấy đẹp ~~~" "Đúng vậy ~~ đúng vậy ~~" gật đầu mạnh, ý vị màu hồng tràn ra bên ngoài. Tô Nhiên vừa ra khỏi phòng khám bệnh, nghe mấy cái bình luận này, khỏi hung hăng liếc mắt trừng Tần Trạch, mẹ nó, còn biết đến trêu hoa ghẹo nguyệt! "!" hung ác đưa tay lắc cánh tay Tần Trạch cái. Tần Trạch nhíu mày, trở tay bắt được tay của Tô Nhiên. "Ghen?" Tô Nhiên nhìn thẳng Tần Trạch, thẳng thắn mà : "Đúng, chính là ghen đó!" Tần Trạch sửng sốt, từ lúc nào, mà lại thẳng thắng như vậy chứ?" Nhưng chỉ mỉm cười: "Đứa ngốc, em nên biết, đời này , chỉ nhìn thấy mình em." "Ha hả." Tô Nhiên cười khúc khích. Có cái gì phải sợ chứ? Giữa người với nhau sao lại phải e ngại đối phương? Bởi vì sợ ấy giảm bớt thích với mình, cho nên dù sao vẫn luôn nhường nhịn ấy, lại quên mất rằng, thẳng thắn với trái tim của mình, lại có thể tăng cảm giác thích lẫn nhau. _______________ Chú thích: (*) Tiêu cơ vân là hội chứng lâm sàng và sinh học chỉ tình trạng hủy hoại của tế bào cơ vân làm giải phóng vào trong máu các thành phần của tế bào như: myoglobin, các men trong tế bào cơ vân, kali, phospho... dẫn đến rối loạn nước điện giải, sốc giảm thể tích, toan chuyển hóa, suy thận cấp. giải phóng ào ạt vào máu của các lactat và các acid hữu cơ dẫn đến toan chuyển hóa máu nặng. Toan chuyển hóa làm giảm chức năng co bóp cơ tim, làm K+ trong tế bào ra ngoài. (**) Manitol là đồng phân của sorbitol, có tác dụng làm tăng độ thẩm thấu của huyết tương và dịch trong ống thận, gây lợi niệu thẩm thấu và làm tăng lưu lượng máu thận. (***) Chứng tăng urê huyết: Rối loạn cầm máu có thể do những thiểu sót hoặc về số lượng chức năng tiểu cầu hoặc do vấn đề tạo thành các cục fibrin (đông máu). Chảy máu do những rối loạn tiểu cầu điển hình là chảy máu niêm mạc hay da. Những vấn đề thường gặp là chảy máu cam, chảy máu lợi, rong kinh, chảy máu dạ dày ruột, bầm máu và chấm xuất huyết. Chấm xuất huyết hầu như tuyệt đối gặp trong những hoàn cảnh giảm tiểu cầu và có rối loạn chức năng tiểu cầu. Chảy máu do bệnh lý đông máu có thể xuất ở các u máu trong cơ sâu cũng như chảy máu ở da. Chảy máu khớp tự phát chỉ thấy ở bệnh ưa chảy máu nặng. (****) Thẩm tách máu (lọc máu) là kỹ thuật loại bỏ chất thải hoặc chất độc trong máu, sử dụng nguyên lý thẩm tách. Thẩm tách máu được áp dụng cho người có thận ngưng hoạt đọng thực bằng thận nhân tạo hay máy thẩm tách. (*****) Tưới máu chi Isolated: Tưới máu đòi hỏi phải phẫu thuật và bao gồm các bước sau đây: Các tính hữu hạn overtighten các garô để ngăn chặn lưu lượng máu đến các phần còn lại của cơ thể. Nhờ ông, thuốc chỉ là bên trong các chi và phân bố khắp cơ thể. bionasos sử dụng con lăn, nhiệt, oxy. Các bác sĩ phẫu thuật làm cho đường rạch ở đùi hoặc bẹn (nếu trúng chân) hoặc ở nách (nếu khối u ác tính là bàn tay). Các ống thông được đưa vào mạch máu, để truyền tải dòng chảy của máu từ chân tay đến máy bơm, và sau đó trở lại. Thuốc hóa trị vào dòng máu qua bơm. Thuốc lưu thông trong chi khoảng giờ, và sau đó được thanh tẩy để loại bỏ thuốc còn lại. Isolated chi tưới máu cung cấp liều lượng rất cao của hóa trị liệu trực tiếp đến các khối u ác tính của khối u (cao hơn so với trường hợp điều trị toàn thân 15-20 lần). Sau thủ thuật, garô là loại bỏ và lưu lượng máu giảm. truyền chi Isolated Thủ tục này liên quan đến việc tổ chức các bước sau đây: chảy máu - và - từ chi tạm thời dừng lại với khai thác. Ống thông được đưa vào động mạch và tĩnh mạch dọc trục trong các chi. Kết nối chúng với tee cho các hệ thống truyền (van ba chiều), qua đó thay đổi hướng của dòng chảy hoặc ngừng tiêm truyền. Thuốc hóa trị liệu hành động thông qua ống thông động mạch. Giới thiệu quy định thông qua ống tiêm và các tee đại lý độc tế bào được lưu thông bên trong các chi khoảng 30 phút. Nó sau đó được rửa sạch để loại bỏ dư lượng thuốc. Kể từ khi nhiệt có thể làm cho khối u ác tính hóa trị máu hiệu quả hơn đôi khi có chứa thuốc, hơi nóng trước khi trở về chân tay hoặc chân tay sử dụng chăn ấm. Thủ tục này được gọi là sốt cao tưới máu chân tay bị lập hoặc truyền dịch. Các loại thuốc phổ biến nhất được sử dụng trong hóa trị liệu trong khu vực để điều trị các khối u ác tính ở Israel, là melphalan (Alkeran, L-PAM)
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 52, Vẹt, lại thêm thành viên mới. . . Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Tết lịch qua , sinh hoạt của cấp ba lại bắt đầu. Cuộc sống lại quay về quỹ đạo, tất cả đều trở nên bình thản thức dậy. Học kỳ mới, Trầm Khâm Cơ thế đau khổ như kì nghỉ đông, trái lại vô cùng sung sướng. Lúc cùng ăn dưới căn tin, Trần Khâm Cơ cười : "Tô Nhiên, tớ biết bây giờ, ai mới là người lòng đối với tớ, đó chính là Hồng Toàn." "Chính là bạn trai trước đây của cậu sao, cái tên côn đồ kia?" "Ừ, chính là ấy, tuy rằng ấy lăn lộn trong xã hội, nhưng ấy biết nặng , cũng đồng ý đối xử mình tốt, hơn nữa, chúng mình." Trần Khâm Cơ đến đây, gương mặt lập tức đỏ ửng. thể nào, trong lòng Tô Nhiên có dự cảm tốt. "Hai người cái đó?" Trần Khâm Cơ gật đầu. Oh My God "Cậu là ngây thơ hay là ngu ngốc đây, tới tháng, cái đó rồi? Về sau cậu cần sinh con sao!!" Nét mặt Trầm Khâm Cơ tràn đầy phiền muộn: "Nhưng ra tớ nghĩ, lần đầu tiên chính là cho ấy! Ai, sớm biết, trước đây cùng với ấy, lúc ấy muốn, cho ấy thôi!" "Trần Khâm Cơ, cậu cái người ngu ngốc này, vẫn là thương tiếc bản thân mình như vậy? Cậu cho ta thứ quý giá nhất của mình, ta lại biết quý trọng sao? Tớ biết chồng tương lai của tớ có để ý đến lần đầu tiên của tớ hay , nhưng tớ rất để ý!" Tô Nhiên là tức giận! bé này! Lẽ nào có tiếp thu giáo huấn sao? Sắc mặt Trần Khâm Cơ tái nhợt, cũng nhíu mày: "Làm cũng làm rồi, cậu trách tớ còn có hữu dụng ? như cậu vậy, trong lòng tớ rất khó chịu." Tô Nhiên vừa nghe, trong lòng hổ thẹn, nhìn Trần Khâm Cơ biết cái gì. Cuối cùng, hai người đều tự trả tiền, ra cửa. "Hồng Toàn, cho tớ ít tiền, lúc nghỉ đông cậu cho tớ vay tiền, tớ trả lời cho cậu." Sau đó ấy kiên quyết rời . Tô Nhiên biết, quan hệ hai người bọn họ tốt nữa đâu. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, làm bạn bè được, cũng có gì đáng tiếc. (*) cùng chí hướng, quan niệm thể hợp tác, bàn luận ấy, vốn phải là người cùng quan điểm, muốn giữ vững cùng quan điểm là quá khó khăn, quá khó khăn. Chuyện sau này, Tô Nhiên cũng quấy rầy ấy nữa. Chớp mắt cái, học kỳ cuối cùng của lớp mười hai cũng phải qua. Cứ vào cuối tuần, Tô Nhiên đều đến căn phòng của Tần Trạch. Theo thường lệ xem xét nhóm thực vật vào cuối mùa xuân, đầu mùa hè, nhìn xuân ý dào dạt, sân tươi tốt phồn thịnh, tâm tình Tô Nhiên liền vô cùng vui sướng thoải mái. buổi tối cực khổ, bò đến giường ngủ say sưa. Lúc Tô Nhiên thức dậy, trong căn phòng truyền đến tiếng gõ đè nén, Tô Nhiên tò mò, mặc áo mỏng, chạy xuống lầu, đập vào mắt là bồn hoa bụi rậm màu xanh biết, Tần Trạch ở chính giữa bồn hoa, theo dõi dừng, mà bên kia lại để cái lồng chim, trong lòng chim ràng là con chim u ám, con vẹt hề có sức sống.diễn đàn LQĐ Vẹt? Tô Nhiên híp mắt lại, trong miệng khẽ hô tiếng , là nguyệt lão, tuy rằng lông chim giống, nhưng ánh mắt kia, Tô Nhiên nhớ rất kỹ, đó là con vẹ từ bức tranh hoa và chim. nghĩ tới lại có cơ duyên như thế, vậy mà Tần Trạch lại đưa nó đến bên . Tô Nhiên dè dặt tới bên cạnh lồng chim, chỉ lo làm nó hoảng sợ. Sau đó. . . đưa ngón tay vào bên trong lồng. "Cẩn thận, nó cắn em miếng thịt." Tần Trạch nhàng nhắc nhở. " sao, em biết chừng mực." Tô Nhiên cười . Tần Trạch mỉm cười sờ đầu Tô Nhiên, có lên tiếng, ánh mắt của chuyên chú nhìn chằm chằm vào Tô Nhiên. Tô Nhiên nhàng với nguyệt lão: "Nguyệt lão bảo bối, người đến chỗ này, nơi này chính là nhà của người." Vẹt vừa nghe, lập tức dọc theo cái cây xông đến, Tô Nhiên cố nén bất an, ngón tay nhúc nhích, đặt ở trong lồng. Sắc mặt trắng bệch từ lâu lại buồn vô cớ, mà ngón tay của Tần Trạch cũng tự chủ được nắm chặt cây búa trong tay. Tô Nhiên biết, đây là thời khắc quan trọng nhất, cho dù mạo hiểm có khả năm bị thương, nhưng cũng muốn thử lần, bởi vì nó là nguyệt lão, là phần tử trong nhà, nó nhất định thích mình, trong lòng mà tin tưởng.D,Đ,L,Q,Đ Khi cách ngón tay vài cm, nguyệt lão dừng bước. Nó nhìn chăm chú vào Tô Nhiên, Tô Nhiên dịu dàng chăn chú nhìn vào nó, cả hai đều duy trì yên lặng. Tô Nhiên biết nguyệt lão đến trước nhà , ở trong bức tranh hoa và chim bị ngược đãi, cho nên thấp giọng rằng: "Nguyệt lão, chúng ta là bạn tốt, ngài cùng chúng tôi ở chung chỗ, mãi xa nhau. Ở nơi này, ngài có thể tự do bay lượn, ngài nhất định thích nơi này." Nguyệt lão đậu ở chính giữa, ngẹo đầu, giống như lựa chọn, còn núp ở đầu khác. lúc sau, nguyệt lão chuyển động, nó từ từ tới gần ngón tay Tô Nhiên, đồng thời thẩn trọng khép chặt lên, nó cúi đầu, mỏ chim tựa vào gỗ cây, lông vũ vốn khẩn trương mà dựng thẳng lên giờ cũng hạ xuống. Tim Tô Nhiên vui vẻ đập thình thịch, cuối cùng cũng qua vòng khảo nghiệm! Động vật là mẫn cảm nhất, chúng nó biết người nào lòng đối xử tốt với chúng, lúc nó công kích , thành tâm thu ngón tay về, điều này giúp thành công vào trái tim nó! Ánh mắt Tần Trạch lóe sáng, miệng hoàn mỹ của vẽ ra đường cung trăng. Tô Nhiên cẩn thận dùng ngón tay dò xét đầu của nó, nhàng gãi ngứa thay nó, trong miệng còn ngừng với nó. Nguyệt lão cũng phát ra vài tiếng hơi yếu đáp lại, Tô Nhiên biết, nguyệt lão tiếp nhận . "Vì sao em gọi nó là nguyệt lão?" Tần Trạch cười nhìn Tô Nhiên Tô Nhiên ngẩn ngơ, vì sao ư? có vì sao, bởi vì nó vốn là nguyệt lão thôi. Đôi mắt của vòng quanh, đáng tiếc, bản thân nghĩ ra được lý do hợp lý, gương mặt bắt đầu phiếm hồng, tay chân có chút luống cuống. Ý cười ở khóe miệng Tần Trạch, càng sâu hơn, ngồi chồm hổm xuống, đề phòng trêu đùa con vẹt: "Hi vọng, về sau con này vẹt mang lại cho chúng ta khoảng thời gian tuyệt vời nhất duyên phận, tựa như cái đó râu Thần Tiên, giống như ghép nối chúng ta." Tô Nhiên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt bỡn cợt của Tần Trạch, khuôn mặt càng thêm đỏ. Ánh mắt trời rực rỡ chiếu đến, nguyệt lão thu đôi mắt lại, nó nhanh chóng ngắm cảnh vật chung quanh chút, cúi đầu phát ra thanh, đưa tới tiếng buồn bã. "Ha ha, phải là nó đói bụng chứ?" Tô Nhiên thừa cơ ra khỏi ánh mắt mê người của Tần Trạch, khả năng tự chủ của , cực kì tốt! "Để bố trí cho nó gian phòng." Giọng mê người của Tần Trạch. "Được!" Tô Nhiên vui mừng giật mạnh. Tần Trạch duỗi lưng cái, lười biếng mở miệng: "Con vẹt này mùi vị quá nặng, thể để cho nó gây ô nhiễm khí. nghĩ, buổi chiều phải mua mấy tấm ván gỗ, ngăn cách gian phòng cho nó bay ra." xong, giữ chặt căn phòng . Tô Nhiên dùng sức ngửi: "Nguyệt lão, chắc là. . . . . . có mùi vị gì đâu!" Tô Nhiên thầm trong lòng, lỗ mũi Tần trạch may mắn vẫn còn bén nhạy, chỉ là, hắc hắc, sớm nghĩ xong, nên sắp xếp nguyệt lão ở nơi nào rồi. Sắp xếp nó ở thư phòng . Bên trong thư phòng, nguyệt lão đánh giá thư phòng, Tô Nhiên vội vàng tiến ra bên ngoài, cả người vui vẻ khác thường. lấy bồn hoa, để vào thư phòng, cố gắng khiến nguyệt lão có cuộc sống đạt tới thoải mái cao. Vật này, lông vũ ảm đạm, trong chợ hoa điểu chịu ít khổ rồi. Thư phòng rất rộng rãi, đây là căn phòng nhất nằm ở lầu cuối, bên trong có thể chứa cái giường lớn, bốn cái bàn, giá sách chứa đầu sách, còn có mấy hộc tủ. bàn sách của Tô Nhiên để đầy sách ý, trong tay quyển 《 Giải thích những vấn đề gian nan mà bác sĩ thú ý gặp phải 》. Mà đối diện với còn có các loại sách của Tần Trạch hay đọc Giữa trưa, Tần Trạch mua đồ xong, trở về. Tô Nhiên và Tần trạch đứng lồng trước mặt chim, nhìn nó chậm rãi dọc theo khúc cây về phía bọn họ, cánh chim giống như cây dù mở ra, sau đó cúi đầu, nhàng dùng mỏ chim cắn ngón tay của . Tô Nhiên nín thở, duỗi ra ngón tay. Ngón tay, đụng vào mỏ chim nguyệt lão, nguyệt lão thoáng chần chờ, lúc sao khẽ cắn lấy lớp da Tô Nhiên, dùng đầu lưỡi dọc theo móng tay vào bên trong thăm dò. "Ha ha . . . . ." Tô Nhiên vui vẻ cười lên, Tần Trạch, nguyệt lão nhất định là chuẩn bị lấy thức ăn . Ô mai non tươi, bánh bích quy yến mạch, trái táo, rau diếp Diệp Hòa, cà rốt. Nguyệt lão cẩn thận xem xét kỹ lưỡng phần ăn xa lạ này, sau khi ăn xong dâu tây rồi. Nếm thử cà rốt, nhìn về phía quả táo hề có hứng thú. Về phần rau diếp, nó trước dùng miệng vứt lên, chờ nó rơi xuống, rồi thô bạo mổ nó. Đôi với hình dáng khác lạ của bánh qui yến mạch, nó cẩn thận dùng móng vuốt nắm lên nếm, sau đó ăn giống như ăn quà vặt. "Khẳng định nó đói bụng lắm." Tô Nhiên thương nhìn nó. "Vậy về sau chúng ta phải chăm sóc tốt nó." Tần Trạch gõ đầu Tô Nhiên, cười dặn dò. "Ọt ọt~" Bụng hai người đều phát ra tiếng kêu lạ. Tần Trạch và Tô Nhiên, bèn nhìn nhau cười. "Em nấu cơm, lần này giống như lần trước nữa, nấu mặn như thế." Tô Nhiên ngượng ngùng . "Em làm cái gì, đều ăn sạch hết." Tần Trạch cười vô lại. Tô Nhiên mỉm cười vui thích nhìn Tần trạch, trong lòng : hắc, tiểu tử này, biến đổi ảo thuật lấy lòng đây mà ~
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      53, Muốn tụ họp, nơi cưu trú Trạch Nhiên. Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Nơi cư trú Trạch Nhiên. ràng, đây là tên căn phòng của Tô Nhiên và Tần Trạch. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tuần, vài người trẻ tuổi quyết định lần nữa cùng nhau tụ tập chút, động viên tinh thần cho đối phương. "Chị." phòng 1304, thắt hai bím tóc tỉ mỉ, làn da trắng noãn, vẻ mặt tươi cười chạy tới. "Két ~" Trước bàn đọc sách, nguyệt lão kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kiêu căng, như nhắc nhở người con trẻ tuổi làm quyển "Mô phỏng kì thi tuyển sinh đại học trong ba năm" Người con ngẩng đầu con, làn da trắng nõa trơn bóng như tuyết mùa đông, hơi thở xinh đẹp như ngọc đập vào mặt. "Đình Đình?" Người con vỗ cái trán đầy đặn của kia, cười nhìn ấy. "Chị, rể , ngày hôm nay có rất nhiều khách đến, muốn chị chuẩn bị chút." "Khách quan trọng sao? Bọn Tiểu Hoàng a?" " phải, hình như là từ nước ngoài đến, đây là đất nước mà chị muốn du học trong tương lai đó, ~~ hình như là tới từ nước Mỹ." "Vậy. . . là người nào?" Tô Nhiên rơi vào trầm tư. Đôi mắt đen láy của nguyệt lão nhìn chằm chằn người con này, nhưng thân thể sớm nhảy tới đỉnh đầu Đình Đình. Đôi mắt Đình Đình di chuyển: "Chị, Tuấn Phong cũng tới sao?" Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, đứa trẻ này, ngày nào nghĩ tới Hoàng tới là la hét rùm beng vô cùng vui vẻ. Cửa thư phòng kêu lên tiếng mở cửa. "Đình Đình, em ra ngoài trước , Tuấn Phong của em, mang cho em ít quà tặng đâu." Tần Trạch vững bước tới, tiện tay cầm cái áo mỏng, khoác lên vai Tô Nhiên." "Máy điều hòa hạ thấp xuống." chăm chú nhìn bờ vai gầy yếu của Tô Nhiên, còn gương mặt thon gầy của , nhíu mày. "Thi vào trường đại học thôi mà, nên liều mạng quá!" luôn cảm thấy, từ lễ mừng năm mới tới giờ, người của rất kỳ quái, rất kỳ quái, thân thể gầy với tốc độ kinh người, da trở nên ngày càng trắng bêch, vốn da là làn da khỏe mạnh hồng hào, thân thể cũng ngày càng yếu ớt, giống như lá cây ngoài cửa sổ, tênh. . . Giống như. . . Nháy mắt thôi bay , trốn vào giữa thế giới này, cũng trở lại nữa.Diễn đàn LQĐ, " rể?" Đình Đình giọng kêu tiếng, Tô Nhiên mỉm cười lắc đầu với ấy. Đình Đình thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhún vai, thầm tiếng: "Gần đây rể đến ngẩn người rồi." xong tự mình ra khỏi thư phòng, tìm Tuấn Phong mà thích nhất. Nguyệt lão lại bay đến bàn sách, có chút ác ý liếc nhìn Tần Trạch, cánh nó khẽ nhếch lên, giống như chỉ cần Tần Trạch có thêm động tác với Tô Nhiên nữa thôi, nó liều mạng xông lên. Nhưng mà, cuối cùng vẫn bị giọng mềm mại của Đình Đình, còn có hạt thông nó thích nhất mê hoặc, nên đành phải ngoan ngoãn cùng Đình Đình ra ngoài. Tô Nhiên nhìn biểu đáng của nguyệt lão, cười nhạo : "Lòng ghen tỵ của nguyệt lão, mạnh!" Cánh tay vững chắc của Tần Trạch vòng qua eo Tô Nhiên, ngửi hương thơm mái tóc của Tô Nhiên, miệng ở bên tai Tô Nhiên thở : "Em là của ." "Đúng vậy, em là của ." Đôi mắt trong suốt của Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, mấy ngày gần đây luôn câu này rất nhiều lần, kế tiếp những lời này là. . . " cho em biến mất!" Xen lẫn bá đạo còn có chút bất an. "Được, được, người sống sờ sờ như em, làm sao biến mất." Khóe miệng Tô Nhiên nhếch lên, xem ra, quả nhiên là những lời này. Tuy rằng bình thường luôn gặp phải giấc mộng kia, nhưng lại lo lắng. Bởi vì, vẫn luôn ở bên cạnh . "Còn nữa da nên quá trắng, như vậy mình mới xứng đôi chứ!" Tần Trạch hạ tầm mắt xuống. "Này! Con da trắng nõn, đây là chuyện tốt! Nếu như em đen giống , có phải rất kỳ quái ?" Tô Nhiên buồn cười hỏi lại, những lời này, ra lần đầu tiên nghe được, nhưng mà, chồng là ngày càng bá đạo, tại sao da lại trở nên trắng, cũng thể nào quản được mà. "Dù sao cũng cho phép!" Bàn tay của ôm thắt lưng siếc chặt vài phần, sau đó lay động vài cái. Ưm. . Làm nũng sao? "Được rồi!" phải thua ràng sĩ quan khiến thủ hạ phải kính nể, lại có thể làm nũng với ! Tô Nhiên dựa vào đầu Tần Trạch, nở nụ cười hứa hẹn. "Nghe Đình Đình , hôm nay có khách đến từ nước Mĩ, là Tiểu Dực sao?" Tần Trạch cà cà hương thơm đầu Tô Nhiên, khuôn mặt vô cùng dịu dàng: "Ừ" " phải thích ấy sao?" "Đúng vậy nhưng là bạn của em mà." Bàn tay Tần Trạch lại siết chặt thêm nữa, kham Tô Nhiên vào ngực của mình. Tô Nhiên đưa lưng về phía , thấy vẻ mặt của , nhưng nghe ra được, giọng của vẫn có mùi giấm chua. Khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười. Tần Trạch nghe tiếng cười của Tô Nhiên, trong lòng càng hạnh phúc, hạnh phúc nhưng mà lại. . . Có chút đau đớn. "Đứa ngốc, ba năm này, tuy rằng mỗi tháng đều chỉ gặp em có lần, nhưng lại có thể cùng em tai tóc gần kề, sớm chiều ở chung, ăn cơm do em làm, uống rượu do em cất, nghe được tiếng kéo đàn của em, tặng em hoa, nghĩ mình hạnh phúc, hạnh phúc, ba năm trong tiểu viện này, là ngày đẹp nhất của ." Tần Trạch kề sát vào lỗ tai của Tô Nhiên, dịu dàng . "Tần Trạch, nếu như có ngày nọ em bên cạnh nữa, còn thích tiểu viện này ?" Tần Trạch nhếch môi, chìa tay kéo nhánh cây mái tóc Tô Nhiên xuống: " nhất định hận chết em, Tô Nhiên! Căn nhà này mỗi món đồ đều có liên quan đến em, nhìn thấy chúng nó nhất định cũng hận chúng nó đến chết, nhất định dùng cây đuốc đốt chúng nó! Mắt thấy lòng phiền." " là nhẫn tâm mà." Tô Nhiên che đầu . Diễn đàn LQĐ, Diễn đàn LQĐ, Diễn đàn LQĐ, Diễn đàn LQĐ, Tần Trạch há miệng, cắn vành tai Tô Nhiên, vén vài lọn tóc, làm cho tâm trí Tô Nhiên hoảng loạn. Trời ơi, tìm được chỗ mẫn cảm của rồi. "Vì thế, em phải ở bên cạnh mãi mãi." "Ừ." Tô Nhiên tựa vào trong lòng Tần Trạch, nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác mà quen thuộc từ lâu, lại giống như mãi mãi, hơi thở như cây tùng bách luôn khiến cho an lòng. . . Hơi thở thuộc về riêng Tần Trạch. Dưới núi truyền đến tiếng chó sủa, còn có tiếng người ồn ào. "Xem ra là tới rồi." Khóe miệng Tần Trạch nở nụ cười. còn đường của sườn , có chiếc xe màu đen, xe có tiếng cãi nhau. "Hải Dương, phong cảnh núi này tệ, đúng lúc hai người Tô Nhiên và Tần Trạch ở trong núi này, làm thần tiên quyến lữ là khiến cho người ta ước ao." người con trai 17, 18 tuổi, thân cao khoảng 1m7, mái tóc màu nâu dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh. Từ Hải Dương nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp tiếng, rồi sau đó suốt đường cũng lên tiếng.Diễn đàn LQĐ, Ánh mắt Vương Dực vẫn trong suốt như cũ, nhưng lại tăng thêm chút tự tin và hào phóng. Paris hai năm, gặp được thế giới phong phú, kỹ năng cũng thay đổi tốt hơn, ngay cả trái tim cũng trở nên to lớn, trước đây còn có chút chấp niệm với Tô Nhiên, vô tình cũng để xuống rồi, đối với tin tức "ở chung" cùng Tần Trạch, chỉ ngạc nhiên và bình thản, chứ thấy sợ hãi nữa. Vương Ưu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại phát sáng, chăm chú nhìn vào Vương dực và Từ Hải Dương. Nhìn bộ dạng của Từ Hải Dương lạnh nhạt với Vương Dực, khóe miệng của khẽ nở nụ cười lạnh lùng. Còn có người con gọi là Tô Nhiên kia. . . Ở phòng bếp, cuối cùng ba nữ sinh cũng phải chuẩn bị, Tô Nhiên, Lý yến, Hòa Văn Phương hối hả bận rộn. "Ách xì ~~" Tô Nhiên bố trí cái bàn hắt hơi cái. "Cảm lạnh sao?" Văn Phương quan tâm nhìn Tô Nhiên. Tô Nhiên cười lắc đầu: " khí có chút lạnh!" Lý Yến vỗ vai Tô Nhiên, lúc Tô Nhiên bưng món ăn vào phòng ăn, cau mày thầm với Hòa Nhật Phương: "Sao lại càng yếu ớt vậy chứ . . ." Tại phòng bếp, bắt đầu những bước cuối cùng, gà nga thịt bạch chém, vịt hầm cách thủy, thịt heo cắt miếng đợi lát nữa là rau sốt thịt, cá chép ngâm nước tương khi chiên dầu ăn nổ mạnh. Còn có chút rau xanh, nấm hương xào, thịt cà, chút ớt xanh, ướp món củ non, cà chua xào trứng gà, đậu tằm và ngô. Tô Nhiên nhìn những thức ăn này, gật đầu, còn lấy rượu hoa mai của cất, mới xong chuyện. Cách khoảng thời gian chuẩn bị nhiều, ngọn đèn xe nhói mắt chiếu đến. "Có xe ~~ xe là đẹp mà!" Dưới chân núi bọn , bao lâu nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy, tất cả mọi người đều đuổi theo xe vừa chạy vừa kêu. Tuy rằng dân quê thuần phác, nhưng người nước ngoài tới, dù sao cũng rất tò mò, càng cần phải , người ngồi trong xe đẹp trai như vậy, người dưới chân núi, , đều vô cùng nghèo khó và giản đơn, tuy rằng có thể xây nhà mới, nhưng cũng phải cưới vợ, vay tiền mới xây được, càng cần phải đến xe này, có chiếc xe gắn máy để , cũng rất là mốt rồi. Chỉ chốc lát sau, nhiều người đến vây xem. "Xôn xao ——" Lúc ba người con trai đẹp lên sân khấu, tất cả mọi người đều phát ra tiếng khen ngợi. Cả người Từ Hải Dương mặc bộ đồ đen, chỉ có cổ áo là màu trắng, lộ ra áo lót bên trong, nút áo bên trong có nút gài, lộ ra vòng cổ bằng da, có vẻ có chút phóng đảng kềm chế được, nhưng mặt cái kính mắt gọng vàng, đôi môi mỏng mỉm cười cái, bề ngoài chỉ tốt, mà giờ lại mang chút tà khí nho nhã, là người đặc biệt. Còn Vương Ưu mặc bộ quần áo trắng bằng bông, quần đen, thoạt nhìn cả người đều dịu dàng và ấm áp, nhã nhặn lễ độ. Vương Dực mặc áo T-shirt có ô vuông màu vàng, đôi mắt đen nhìn rất tinh nghịch nhưng lại có hồn. Tô Nhiên và Tần Trạch đứng ở cửa, hai vai kề sát, hai tay nắm chặt, mỉm cười làm cho ba người họ chấn động. Vương Ưu Vương Dực, còn có Từ Hải Dương híp mắt, nhìn hai người họ đứng ánh sáng giữa ngày hè, bọn họ mỉm cười, dịu dàng mà thỏa mãn, hình ảnh hai người bọn họ kề sát nhau. Giống như là cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm vậy!
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      54.1, cho , người cuối cùng ôm. . . Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Bên trong phòng khách, mấy người trẻ tuổi vây quanh bàn. nghiêm chỉnh cười toe toét! "Tần Trạch, cậu và Tô Nhiên nhà chúng tôi, dự định lúc nào kết hôn?" Lý Yến rất cá tính có chút xíu thay đổi nào. Tần Trạch cho Lý Yến thấy khuôn mặt cười tươi to, sau đó đưa bàn tay vỗ vào đầu Tô Nhiên: "Tôi có vấn đề, phải xem nha đầu kia, chừng nào đồng ý." Lý Yến, Hòa Văn Phương vừa nghe, hì hì nở nụ cười: "Tần Trạch, Tô Nhiên nhà chúng tôi từ lúc trung học thầm mến cậu rồi, chúng tôi đảm bảo, chỉ cần cậu cầu hôn cậu ấy, cậu ấy nhất định hấp tấp theo cậu!" Tô Nhiên nghe xong, nhất thời 囧 ~ Tần Trạch cười đắc ý, khiến gương mặt đều là gió xuân! Tiểu Dực mở to đôi mắt đen, bên bóp cổ tay: "Chỉ hận gặp sớm!" bỉu môi, mặt tràn đầy vẻ buồn bã. Vương Ưu nhã nhặn cười cái, quay sang Tô Nhiên : "Bạn học Tô, quả nhiên là hấp dẫn vô hạn, làm cho nhiều đứa trẻ nhớ mãi quên!" Ahhh, chua xót quá. Tô Nhiên nhe răng, xấu hổ cười : "Chỗ nào, chỗ nào, để cho giáo viên Vương chê cười rồi." Hoàng Tuấn Phong nhìn Vương Dực bàn bên kia, Từ Hải Dương còn có Vương Ưu, giơ cánh tay khoát lên vai Tần Trạch: "Người em, vợ của cậu có rất nhiều tam tứ nhe, cẩn thận chút!" Làm cho Tần Trạch hung hăng trừng mắt: "Cậu lập lại lần nữa!" Hoàng Tuấn Phong lui đầu lại, chung: "Chị dâu cơm cháy ăn rất ngon, ha ha!" Em Đình Đình, ở bên lén vui mừng. Tuấn Phong, ở đây là xấu hổ mà, hắc hắc, thất vọng quá ~ Bên này em họ Vương, Từ Hải Dương, và những người khác, ăn cũng nhã nhặn, chậm rãi đưa đũi, chậm chậm nuốt xuống, rượu cũng uống chút, mọi thứ đều giống như vậy!D,Đ, L, Q, Đ Mà Hoàng Tuấn Phong lại ăn như quỷ chết đói vào thành, nuốt cả quả táo, còn phát ra tiếng kêu "Xẹt xẹt" Làm cho đại công tử Vương Ưu ghé mắt qua. Tiểu thư Đình Đình, còn tuổi nên mắt quan sát khắp nơi, tai nghe tứ phía, lập tức phát có người bất mãn với trai Hoàng mà thích nhất. bật người ra bảo vệ. "Xin lỗi, Tuấn Phong nhà của em có gia giáo, ăn cùng được, xin mọi người thứ lỗi ~~" Giọng dễ thương của Đình Đình, còn có đôi mắt to tròn, còn có vẻ mặt nghiêm túc, lập tức khiến người bàn, đều high lên ~~ "Ha ha, ha ha. . ." Mọi người sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười, bầu khí nhất thời trở nên thoải mái hơn. LEQUYDON, Hoàng Tuấn Phong nhìn nha đầu Đình Đình kia, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Đình Đình ngượng ngùng đỏ mặt. Đúng lúc này, tô canh bốc hơi nóng do Tô Nhiên bưng lên từ phòng bếp. "Cái này là cải trắng, tháng trước tớ mới ướp, rất rắng, ăn chút , ha ha." Tô Nhiên giơ lên mỉm cười, nhìn Tiểu Dực thấy ăn gì,ệt tình dùng đũa gắp cho cậu ta. Vương Ưu nhìn chiếc đũa rồi nhìn màu sắc món ăn, sắc mặt trầm xuống: "Cái này là món ăn gì, sao lại có vị chua, dạ dày Tiểu Dực tốt, cậu gắp cho cậu ta, muốn hại chết cậu ta sao!" Mọi người trong bàn, tất cả đều chăm chú nhìn về phía Vương Ưu. Tiểu Dực mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Vương Ưu: ", sao lại lời như vậy?" Tần Trạch nhíu lông mày, , Văn Phương và Lý Yến bực bội trừng mắt Vương Ưu. Từ Hải Dương bừng tỉnh nghe thấy, tiếp tục ăn chậm nhai kĩ. Tô Nhiên vừa nghe, khuôn mặt có chút trắng bệch, cổ họng tức giận: "Tớ gắp nó ra ngoài." Vương Ưu, nhìn chiếc đũa, hoàn toàn để ý ánh mắt mọi người, mặt lộ vẻ chán ghét, rồi lại nho nhã mỉm cười: " chiếc đũa có nước miếng của cậu, chẳng lẽ cậu muốn Tiểu Dực ăn nước miếng của cậu sao?" Tay của Tần Trạch nắm chặt, xem ra muốn bộc phát rồi. Đôi mắt đen của Tiểu Dực bướng bỉnh chớp chớp, sau đó cản chiếc đũa Tô Nhiên, lập tức cười gắp món ăn: "Tớ cũng nghĩ món ăn ướp này giống cái khác, , mùi vị khẳng định tệ." xong cũng đưa vào miệng. Từ Hải Dương ở bên gì, đột nhiên vươn chiếc đũa đến, gần đầu đũa món ăn ướp của Tiểu Dực, để vào miệng, từ từ nhai, mặt còn nụ cười ấm áp. "Ừ, ăn ngon."
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 54.2 Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Tiểu Dực nhìn Từ Hải Dương gắp món ướp bỏ vào miệng của cậu ta, thèm muốn lầm bầm: Quả người ta cũng muốn gián tiếp hôn môi Tô Nhiên ~~ Tần Trạch bên cạnh, nhất thời xanh cả mặt. lôi khuôn mặt Tô Nhiên lại, sau đó hôn lên môi của . Tình huống gì! Trước mặt mọi người hôn môi! Mặt Tô Nhiên cứng lại, núi lửa bạo phát! Ánh mắt Tần Trạch đảo qua khuôn mặt suy sụp Tiểu Dực, còn có khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Hải Dương, khoe khang nhiều lần giày vò đôi môi của Tô Nhiên, sau đó dùng sức mút, giống như tuyên bố với bọn họ: Môi của là của , nước miếng của chỉ có mình là có thể thưởng thức! Hoàng Tuấn Phong che mắt Đình Đình lại, hăng hái : "Trẻ em thích hợp, trẻ em thích hợp!" Nhưng mà Văn Phương và Lý Yến là người con thanh thuần, nhất thời khuôn mặt hồng thấu. Bạn Đình Đình ở bên kia lớn tiếng : " rể, có phải là hôn chị , oa ~~ chị à, chị nhất định rất nhanh có em bé!" Ha ha --- --------! Tất cả mọi người đều cười vang! Bạn , em là hài hước! Trong tiếng cười và thổn thức của mọi người, cuối cùng Tần Trạch cũng buông vật sở hữu của ra. Tô Nhiên chóng mắt, ánh mắt hoảng hốt liếc về phía thiếu gia Vương, hai à! Cậu có thích em trai của cậu, cũng cần quản cả thức ăn của cậu ta, cho dù là chăm sóc , cũng cần ở nhà khác năng những lời thiếu lể phép! Đúng là con nhà quan mà! chút tố chất cũng có, còn hại làm ra chuyện mắc cỡ như vậy! Sau này nhất định là bị Văn Phương và Lý Yến chế nhạo. ! Món ăn ướp chỉ là nhạc đệm nho nhẻ, bây giờ bắt đầu bữa tiệc lớn. Bữa tiệc qua , Vương Ưu nhận được điện thoại, trong nhà có chuyện, cậu ta phải về, nhưng mà Từ Hải Dương và Vương Dực ở lại. Tất cả mọi người ước gì cậu ta sớm chút, tự nhiên giữ cậu ta lại. Sau khi ăn xong, Tần Trạch vội vàng kéo dây điện, cũng may là ở trong sân, rồi hát karaoke Từ Hải Dương, quay sang Tô Nhiên nhàng cười. "Có thể tản bộ với tôi chút ?" Tô Nhiên có cự tuyệt, trong ba năm trung học Hải Dương, rất chăm sóc , còn giúp cản được nhiều người thích , cũng có phần áy náy với cậu ta. phải là người ngu ngốc, cho nên có thể cảm giác được, cậu ta thích . Cho nên rất lạnh nhạt với cậu ta, trái lại còn tích cực tác hợp cậu ta và Ninh Nhạc. Trong bóng đêm hai người từ từ tới. Từ Hải Dương gì, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. quay đầu lại, dựa vào gốc cây bách cao ngất, lẳng lặng, khắc sâu, ở giữa nơi tối tăm này, nhớ kỹ cảm giác của . Làm lưu luyến, là cảm giác phát ra từ , kiên cường lại mang theo yếu ớt, thông minh lại có chút mơ hồ, lạnh nhạt xa cách với , nhưng sau khi phát thân thế của , có chán ghét, chỉ có cổ vũ và mỉm cười. Bất tri bất giác, lúc hoàn toàn tỉnh ngộ ra, , còn kịp rồi. , thích . Đáng tiếc. . . Trong lòng sớm có đối tượng. nhìn ra được, lúc gặp mặt, ánh mắt của vì tên ngu ngốc kia mà chuyển động. Cuối cùng, từ lúc nào ta đoạt trước, làm cho người con ngốc này lòng dạ, nếu như, gặp trước ta, có phải, thích ? Từ Hải Dương nhìn ánh trăng giữa Tô Nhiên, cười khẽ: thế gian này làm gì có nếu như? Tô Nhiên, bảo vệ em ba năm, lại phát mình mãi mãi là người ngoài trong mắt em, bởi vì, trong mắt em tràn ngập hình dáng ta. Cầm lên đơn giản, nhưng sau buông ra lại khó khăn đến vậy, tròn ba năm mà bản thân cũng làm được. Tô Nhiên, em hại khổ đó! Nhưng mà làm được cũng phải làm, biết lấy được kết quá, gắt gao nắm có ích lợi gì? Cho cuối cùng, "Trả thù" em tốt chút!D, Đ, L, Q, Đ Ánh mắt của Từ Hải Dương lóe sáng, nhìn chằm chằm vào người con muốn đến gần , khóe miệng lại ra nụ cười lạnh lùng. bước nhanh về phía trước, phen kéo Tô Nhiên qua, làm cho Tô Nhiên rơi vào vòng tay của , sau đó đá chân cái, hai người chui vào gian bí của cây đại thụ. lẳng lặng mở miệng: "Cho tôi ôm lát, chỉ lát . . . lát. . . lát thôi." Tô Nhiên nghe cậu ta hàm chứ vô số tình cảm, áy náy càng sâu, lập tức thương tiếc. , dính sát vào lòng ngực cứng rắn của cậu ta, khí nóng phun ra, rơi vào đỉnh đầu Tô Nhiên. Hai người yên lặng ôm nhau như vậy, người nào cũng có mở miệng, thời gian trôi qua rất lâu sau đó, rốt cục có người phá vỡ yên lặng. "Tô Nhiên, tôi muốn buông tay em!" Cậu ta cười sáng như ngọc, bỗng nhiên đẩy Tô Nhiên ra, đôi chân lại lần nữa chuyển động, khuỷu tay hơi cong, Tô Nhiên lập tức nhảy xuống ở chỗ cũ. Tô Nhiên gì, chỉ có chút mơ hồ nhìn cậu ta, trong đầu vẫn còn tiếng đập thình thịch. " là đáng tiếc, người đàn ông tốt giống như tôi, em lại bỏ lỡ." Từ Hải Dương quay lưng lại, từ từ xa, mang theo nụ cười, hòa tan bóng dáng đen đơn. Tô Nhiên mang trái tim ê ẩm. Xin lỗi. Sau đó, quay đầu, chạy đến bên Tần Trạch yên lặng đứng ở cửa, chỉ biết là, hạnh phúc của , mãi mãi là cùng nhau bên Tần Trạch. chạy tới trước mặt Tần Trạch, vén cánh tay lên. cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu của , vẻ mặt tươi cười vào phòng bếp. "Em và cậu ta chuyện xong rồi?" Tần Trạch giống như vô tình hỏi. "Ừ. . . Hẳn là ." Tô Nhiên nghĩ, cái ôm, coi như đây là người đầu tiên giữa bọn họ, cũng là người cuối cùng thân thiết. . . "Vậy em. . ." Tần Trạch biết mở miệng thế nào, muốn hỏi có cảm động hay , có nghĩ cậu ta ưu tú hay , có nghĩ đến. . . buông mọi thứ, và cả nữa . Tô Nhiên nhìn Tần Trạch muốn lại thôi, vừa cười vừa : "Ngày ngày trôi qua, dưới táng cây Nguyên Bảo, nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu!" Xin lỗi, khiến cho lo lắng. Rốt cục Tần Trạch lòng nở nụ cười, sau đó cố ý : " sớm dự liệu." Tô Nhiên đưa ánh mắt ra bên ngoài, cười : "Vừa lúc năm rực rỡ nhất." "A ——!" Bên ngoài vang lên thanh của ca rống của mọi người, "Tần Trạch, Tô Nhiên, hai người còn ở bên trong làm gì thế!" " ra xem chút?" Tần Trạch dịu dàng hỏi. "Sau đó em và cùng nhau ăn cái mâm này!" Tô Nhiên trở về nụ cười mềm mỏng. "Được!" Gương mặt của Tần Trạch càng thêm dịu dàng. "Ai —— chúng tôi lập tức đến!" Hai người ăn ý nhìn ra phía ngồi hét lên.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :