1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      48, Cả nhà, hạnh phúc...

      Editor: Linh Ngọc

      Khâm Cơ khóc đến nghẹn ngào: "Tô Nhiên, tớ có thai."

      Cánh tay của Tô Nhiên vỗ lên lưng Khâm Cơ dừng lại.

      "Cậu định làm gì?" Tô Nhiên dịu giọng hỏi.

      Khâm Cơ ngước khuôn mặt đầy nước mắt của mình lên, "Tô Nhiên, ban đầu tớ nghe lời cậu tốt rồi, ta đúng là người con trai bội bạc, thế mà tớ lại tin ta! Còn có dâng mình cho ta!

      "Khâm Cơ..." Tô Nhiên có nhiều lời trách cứ muốn ra khỏi miệng, nhưng khi nhìn bộ dạng khóc than thê thảm của ấy, Tô Nhiên cũng còn muốn mắng nữa.

      "Tớ cần đứa bé này, tớ cần, sinh nó, cuộc đời tớ trở nên rối loạn, ba tớ biết đánh chết tớ, Tô Nhiên, cậu nghĩ cho tớ biện pháp , Tô Nhiên, tớ muốn, tớ muốn nó."

      Cảm xúc Trầm Khâm Cơ trở nên nóng nảy dữ dội, Tô Nhiên vội vàng ôm lấy ấy.

      Lẩm bẩm bên tai ấy: "Được, được, chúng ta muốn nó, tớ nghĩ biện pháp cho cậu."

      Trầm Khâm Cơ nghe được những lời thầm dịu dàng của Tô Nhiên, cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Tô Nhiên nhìn Trầm Khâm Cơ, cuối cùng thở dài.

      "Lúc nghỉ đông, chúng ta hẹn thời gian bệnh viện phá thai, tớ cùng cậu."

      Trầm Khâm Cơ chết lặng gật đầu cái, nhàng ừ tiếng.

      Lúc kì nghỉ đông vừa mới bắt đầu, Tô Nhiên bệnh viện cùng Trầm Khâm Cơ, mau Tô Nhiên là con người có linh hồn trưởng thành, nếu nhìn thấy ánh mắt dò xét hai của các y tá và bác sĩ trong bệnh viện, đảm bảo xấu hổ quay đầu .

      Ánh mắt kia hàm chứa nhiều khinh bỉ và giễu cợt, làm cho ở tuổi 17, cả quá trình kiểm tra đều cúi đầu xuống, tiếng của , còn run rẩy nữa.

      ấy nắm chặt tay của Tô Nhiên, lấy ấm áp từ bàn tay của Tô Nhiên.

      Mùa đông! là lạnh thấu xương mà.

      Bác sĩ lấy thuốc cho Khâm Cơ, để cho uống tuần, đến thứ hai khi sanh non bắt đầu giải phẫu, chuẩn bị 2000 tệ *

      (*) 2000 NDT (CNY) = 6,526,400 VND

      Tô Nhiên có chút tiền riêng của mình, mặc dù nhiều lắm, nhưng cũng có thể ứng trước cho Khâm Cơ.

      Dĩ nhiên, lần tiếp theo, chỉ có Tô Nhiên cùng ấy đến, giải phẫu ra cũng rất nhanh, tới hai tiếng, chờ đến lúc Trầm Khâm Cơ ra ngoài, sắc mặt ấy trắng bệch.

      Lúc dựa vào vai của Tô Nhiên, thẩn thờ : "Đứa bé... mất rồi."

      Tình thương của người mẹ là trời sinh, cho dù là học sinh cấp ba, lúc mất máu mủ của mình, trong lòng cũng bứt rứt đau đớn.

      Tô Nhiên đưa Khâm Cơ về nhà, đứng trước cửa nhà ấy thương tiếc nhưng nghiêm túc : "Nhớ kỹ, sau này phải quý trọng bản thân mình tốt."

      Trầm Khâm Cơ có biểu cảm gì, quay đầu lại.

      Tô Nhiên nhìn Trầm Khâm Cơ quay đầu, nhìn bóng lưng của Khâm Cơ cách đấy ý tứ sâu xa: "Khâm Cơ, được chà đạp bản thân, muốn thay đổi tình hình trước mắt, chỉ có thể dựa vào bản thân cho đáng mà thôi."

      Rất nhiều chuyện, dù sao cũng có biện pháp giải quyết, bây giờ buồn bả, lo lắng cái gì chứ?

      Hơn nữa nếu lo lắng, chẳng lẽ tai họa xảy ra sao?

      Sống trong thời điểm mới là điều đúng đắn!

      Sau khi chuyện của Khâm Cơ qua , trong lòng Tô Nhiên vốn vẫn còn tích tụ nay được hóa giải.

      Quá khứ thôi, chờ tới lúc đến, rồi hãy tính.

      Rất nhanh đến đêm 30, thành phố Giang Nam ở nông thôn, từng nhà cũng bận rộn dán câu đối, tế tổ, làm cơm tất niên, bọn đều ở đất đen vui vẻ đốt pháo, có "Té pháo, lau pháo". Từng tiếng giòn vang, từng thét chói tai mang theo chùm tiếng cười vi vẻ, khiến cho đất đai nông thôn cằn cỗi từ hạnh phúc sinh ra đóa hoa.

      Nhà họ Tô ở đầu thôn, năm ngôi nhà tường gạch, Tô Nhiên đứng ở trước tòa nhà thứ ba, khóe môi nhịn được mà cong lên. bị cuốn hút bởi bầu khí này, trong lòng khỏi cảm thán, dư vị ngày Tết chẳng hề khiến có cảm giác chờ mong như bây giờ.

      Tô Nhiên quay đầu lại, nhìn ngôi nhà có hai tầng ràng, trong lòng thở phào nhõm to, hai ngày mệt mỏi cuối cùng cũng dọn dẹp phòng này xong, ngôi nhà mới này phía dưới có bốn phòng, phòng khác, phòng tiếp khách, phòng bếp và phòng tắm. Tầng cũng bốn phòng giống vậy, phòng chính, phòng lẻ, phòng khách, còn có phòng tắm.

      Những năm qua, nhà họ Tô sống ngày càng tốt, bây giờ cha mở riêng cho bản thân xưởng dệt vải, trong xưởng có chừng trăm nhân viên, lớp học phụ đạo của mẹ Tô cũng phát triển ngừng, thu nhập rất ổn định, vì vậy trong mấy năm nay, nhà ở nông thôn cũng thay đổi lớn, Tô Tường còn tính chờ Tô Niên thi lên đại học, mua căn nhà trong thành phố, cũng cho Hầu Tử có giáo dục tốt hơn.

      Chỉ có nông thôn là tốt, ở phía trước là vùng đất rộng lớn, còn có nước sông trong suốt, rất đẹp.

      Tô Nhiên nhíu đôi lông mày thanh tú lại, nông thôn, phải giự gìn cảnh sắc tự nhiên của nông thôn, sống trong môi trường nguyên sinh, là ước muốn của hàng nghìn người ~~

      Hít thở khí mát mẻ ~~ nghe tiếng chim hót giòn tam ~~ hương thơm của cây xanh, đồng ruộng ~~ tốt ~

      Tô Nhiên nở nụ cười mơ màng, từng bước tiến về phía trước.

      "Bà nội, tế tự ** chuẩn bị xong chưa ~~" Giọng Tô Nhiên trơn bóng, nheo mắt lại thành đường cong, ha ha, có bà nội là tốt.

      (**) Tế tự : còn được hiểu là lễ cúng bái, thờ cúng chung

      "Được rồi, được rồi, sắp xong rồi." người phụ nữ mặt mũi hiền lành, đầu bà có chút hoa râm, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn, giọng dịu dàng, khiến cho Tô Nhiên vừa nghe, đôi mắt cũng hơi ướt ướt.

      Dĩ nhiên sảnh chính được quét dọn sạch , đúng giờ bà nội đặt cặp nến đỏ trước bàn cúng tế đầu.

      bàn đầy đủ mâm đựng các loại trái cây, nồi lớn sơn màu đỏ, để năm loại thịt động vật, theo thứ tự là thịt heo, thịt gà vịt ngỗng, còn có thịt cá, chiếc đũa sơn màu đỏ được cắm vào phía thịt heo, gà vịt ngỗng bày thành bộ dáng bái thiên địa, đầu hướng về phía Phúc Thần. Đuôi cá chép dùng sợi dây đỏ xuyên qua treo ngược lên cái giá sắt, dùng giấy dán vào mắt.

      Người bạn Tô Vinh Hoa, 4 tuổi rồi, bộ dáng, lông mày thanh tú, da thịt trắng noãn, rất đáng , bây giờ tò mò nhìn cảnh này, chớp đôi mắt đen láy, bận rộn lôi kéo bà nội hỏi mười vạn câu hỏi vì sao!

      "Bà nội, những thứ này là cái gì thế, sao lại bày thành những bộ dáng này?"

      Trong tay bà nội cầm cái chảo bỏ hoang, bên trong đầy giấy màu vàng, sau đó vừa cười vừa giải thích: "Cái này, gọi là lễ cầu may, cúng dường, cái giá đỡ chúng ta gọi là Long Môn, treo dây đỏ cho cá, chính là cá chép hóa rồng ***."

      (***) Tích xưa kể rằng: 'Vào năm nọ, nạn hạn hán hoành hành vì số Rồng quá ít, đủ làm mưa điều hòa cho cả nhân gian. Ngọc Hoàng thượng đế liền tổ chức cuộc “thi Rồng” nhằm tuyển chọn các con vật đủ khả năng, phẩm chất hóa Rồng cứu nhân độ thế. Khi chiếu Trời ban xuống, vua Thủy Tề loan báo cho tất cả các cư dân dưới nước tham gia vào cuộc thi. Cuộc thi có ba kì. Mỗi kì vượt qua đợt sóng. Con vật nào đủ sức đủ tài, vượt được cả ba đợt sóng mới được hóa Rồng. Trong tháng trời, đại diện của bao nhiêu loài thủy tộc đến thi đều bị loại cả vì con nào vượt được cả ba đợt sóng. Sau có cá Rô nhảy qua được đợt nhưng cũng bị rơi ngay. Rồi đến Tôm nhảy qua được hai đợt, ruột- gan- vây- vảy- râu- đuôi gần hóa Rồng, nhưng đến lượt thứ ba vì sức đuối nên bị ngã xuống khiến lưng còng lại đến tận ngày nay. Đến lượt Cá Chép vào thi gió thổi ào ào mây kéo ầm trời. Chép ta vượt luôn hồi qua ba đợt sóng và lọt vào cửa Vũ Môn. Khi đó Cá Chép được hóa thân vảy- đuôi- râu- sừng mọc ra, vóc dáng bỗng trở nên oai linh, giống hệt thần Rồng. Sau khi hóa Rồng, cá Chép phun nước làm gió táp mưa sa, cứu độ muôn loài thoát khỏi hạn hán, làm cho sống hồi sinh.

      "Á, là như vậy sao! Vậy bây giờ lạy Bồ Tát là cái gì?" Người bạn Tô Vinh Hoa tiếp tục hỏi.

      "Bái trời, Bồ Tát, có rất nhiều rất nhiều, thể được!" Bà nội dọn dẹp tất cả thỏa đáng, sau đó bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh: "Tô Nhiên, ba con đâu?"

      Tô Nhiên bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, nhướng lông mày lên, đôi môi đỏ mọng mím lại: "Ba lại bị bà ngoại gọi làm việc!"

      Bà nội nhìn Tô Nhiên bày ra mặt quỷ, cười ha hả: "Con đó, đứa này, cũng sắp trở thành 18 tuổi rồi, còn làm mặt quỷ nữa? !"

      Người bạn Tô Vinh Hoa thấy bà nội và chị đều để ý đến mình, đôi mắt đen lập tức phát sáng, ngẩng đầu lên : "Ba trở lại mới có hai ngày, bà ngoại kêu ông sửa đèn điện, dời vò rượu, giết gà giết vịt, hôm nay lại bắt ba sửa cái tủ, ba phải là thợ mộc, ba mới phải, vậy mà lại bắt ba , ba cũng mệt mỏi mà."

      xong, còn rất tức giận dùng sức đập cái bàn.

      Bạn trai này là bạo lực, đây là yếu tốt lớn lên trở nên bạo lực.

      Tô Nhiên vừa nghe, mặc dù trong lòng rất bất mãn chuyện bà ngoại chỉ điểm ba làm việc, Vinh Hoa rất đúng, tại sao lại để cho ba làm mọi thứ, ba gần bọn họ hơn mà, cũng đâu !

      Nhưng mà thế, chỉ có người cha tính khí hiền lành kia mà thôi!

      Nhưng Vinh Hoa còn như vậy, trong lòng có oán khí, rất tốt khi nó lớn lên.

      tới, vỗ đầu của Vinh Hoa : "Bà ngoại là trưởng bối, chúng ta là phận tiểu bối, chăm sóc bà là phải, phải bà ngoại của rất tốt với em sao?"

      Đôi mắt Vinh Hoa đảo vòng, sau đó cười hắc hắc.

      Tô Nhiên trừng cậu nhóc cái, nhìn thái độ đắc ý của cậu nhóc, lại muốn bắt nạt Tiểu Hầu Tử này.

      "Dì vừa sinh em trai, nghe lời hơn em nhiều, say này ông bà ngoại thương em nữa đâu, chỉ thương em trai thôi."

      Đôi mắt Vinh Hoa chuyển động, cười hì hì: "Ông bà ngoại, nhất định thích em hơn em trai."

      Tô Nhiên tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"

      Vinh Hoa non nớt : "Bởi vì em trai đẹp, mặt nhiều nếp nhăn, em xinh đẹp, cho nên ông bà ngoại rất thích em."

      Tô Nhiên cười, đứa bé này, lại có thể tự kỷ như vậy, tự cho là dáng dấp bản thân mình rất đẹp.

      cốc vào cái đầu của Vinh Hoa, : "Học ai mà miệng lưỡi ngọt xớt như vậy hả."

      Vinh Hoa giơ cái đấm , đánh vào tay Tô Nhiên cái.

      Sau đó tròn mắt trừng : "Ăn miếng trả miếng!"

      xong như làn khói chạy vào lòng bà nội.

      Tô Nhiên bất đắc dĩ, đứa này, xem ra bị làm hư rồi, tật xấu đánh người này, cần phải sửa lại.

      Bà nội ôm Tiểu Hầu Tử, cười ha ha, nhìn Tô nhiên : "Nhiên Nhiên, con kêu ba trở về , chúc phúc cần người đàn ông trong nhà bái tế, nơi này có con bị xui xẻo, phải là chuyện tốt!"

      Tô Nhiên nghe xong, trong lòng rất thoải mái.

      Tập tục của quê hương mà ~~

      Tiểu Hầu Tử, dùng mười ngón tay kéo mí mắt của mình xuống, le lưỡi ra, đắc ý làm mặt quỷ nhìn Tô Nhiên.

      Tô Nhiên giận dữ, Tiểu Hầu Tử này!

      Cầm cây chổi lên, lập tức đuổi theo..

      "Tô Vinh Hoa, đừng tưởng rằng em còn , chị dám dạy dỗ em."

      "Cứu mạng! Mưa sát em trai nè!"

      Tiểu quỷ, học được cũng nhiều từ quá!

      Nhìn màn khôi hài này, Tô Từng vừa lúc trở về, ông nhíu mày cái hỏi, vừa lúc lúc Triệu Xuân ra: "Làm sao vậy?"

      Triệu Xuân**** trừng mắt nhìn Tô Tường cái, giọng điệu có chút tốt: "Cũng bởi vì ."

      (****) Chỗ này bản RAW ghi là Tô Nhiên, nhưng mình thấy Triệu Xuân hợp lí hơn.

      "Nhưng tôi đâu chọc bọn nó." Vẻ mặt Tô Tường vô tội.

      "Hôm nay làm gì thế?" Triệu Xuân tiếp tục trừng mắt.

      "Buổi sáng mẹ em gọi , phải em cũng ở đây sao." Tô Tường bày ra vẻ mặt "Em phải là sớm biết sao, còn hỏi ."

      "Lại cả ngày, nhớ hôm kia cũng rồi mà." Bản thân Triệu Xuân, mặc dù là mẹ của , nhưng bên này của là chồng bà mà, trong lòng bà cũng vì Tô Tường mà cảm thấy oan ức.

      "Ừ." Tô Tường thà gật đầu cái, đây phải là sao?

      "Ba còn ra ngoài, ba mới trở về có 3 ngày, cũng đến nhà ngoại hết 3 ngày!" Tô Nhiên nóng nảy, đôi mắt trừng to hơn cả bánh rán.

      "Ba, ba phải là tình nguyện viên, bà ngoại cũng phải là Từ Hi thái hậu *****, coi ba là thái giám, kêu đến đến." Tô Vinh Hoa ở trong lòng Tô Tường, dùng từ ngữ để diễn tả cảm xúc của mình.

      (*****) Từ Hi thái hậu: còn được gọi là Hiếu Khâm Hiển hoàng hậu phi tần của Thanh Văn Tông Hàm Phong, sinh mẫu của Thanh Mục Tông Đồng Trị. Bà trở thành Hoàng thái hậu nhiếp chính thực tế của triều đình nhà Thanh qua hai Triều đại Đồng Trị và Thanh Đức Tông Quang Tự. Theo đó, bà nắm đại quyền nhà Thanh trong vòng 47 năm từ năm 1861 tới tận khi qua đời năm 1908. Từ Hi Thái hậu cùng với Võ Tắc Thiên được xem là hai người phụ nữ nắm quyền lực cao nhất của đế quốc Trung Hoa trong thời gian dài.

      "Ha!" Triệu Xuân và Tô Nhiên, nghe Tiểu Hầu Tử trích lời kinh điển, cười lên.

      Từ Hi thái hậu? Thái giám?

      Tiểu Hầu Tử, cậu là tài tình.

      "Khì ~~" Tô Tường thở ra hơi lạnh, có chút tức giận quay đầu nhìn Tiểu Hầu Tử.

      Dù sao Tiểu Hầu Tử vẫn còn , hiếm khi nhìn thấy ba mình tức giận, hơi bị sốc: "Chẳng lẽ là cung nữ sao?"

      Điều này buồn cười?

      Cuối cùng Tô Nhiên nhịn được, bật cười: "Tiểu Hầu Tử, ha ha, chị cho em biết, thái giám, nó thuộc phạm vi của nam cũng chẳng phải của nữ, ra nó chính là gay đó!"

      Tô Tường càng trừng mắt!

      "Tô Nhiên, con người nào?"

      Ở bên cạnh hét lên.

      Tô Vinh Hoa tò mò tiếp tục đóng vai Bảo Bảo ****** tò mò: "Chị à, gay là gì thế?"

      (******) Ý của câu này chỉ Tô Vinh Hoa đóng vai của đứa bé - trẻ con thường tò mò nhiều thứ.

      "Gay chính là,~~" Tô Nhiên cười đến đau sốc hông, từ từ thu tay lại, sau đó bước nhàng, ha ha, nơi này nên ở lâu ~ thôi ~ ~

      "Chính là phải nam cũng chẳng phải nữa ~~ ha ha~~" Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Nhiên chạy tới sau lưng bà nội, còn Tô Tường cuối cùng cũng bộc phát rồi.

      "Triệu Xuân bà xem , bà sinh ra kẻ dở hơi rồi nè!" Người hiền hậu khi đối mặt với vấn đề bất lực cũng biến thành con hổ hung mãnh.

      Tô Tường đứng bên nhìn Triệu Xuân mỉm cười dịu dàng, bà xã, tối nay em phải trả hết khoản nợ con cái cho !

      Triệu Xuân chỉ cảm thấy lạnh cả người!

      Bà nội đứng nên nhìn đôi kia cãi nhau ầm ỉ, khuôn mặt già nua xuất nét cười, ngọt ngào như bông hoa.

      Lần đầu tiên, bà nhìn thấy đứa con lớn của mình có tính khí như vậy, trước kia nó là người hiền lành, căn nhà ấm áp này thay đổi nó.

      Sau này bà tin tưởng, cả gia đình này, ngày càng tốt, , bây giờ gia đình này cũng vô cùng tốt rồi.

      Tác giả có lời muốn : Phần 1 ~
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      49.1, sớm muốn ăn em

      Editor: Linh Ngọc - Diễn đàn LQĐ

      Đêm khuya vắng người, ba Tô mẹ Tô còn có Tiểu Hầu Tử, quả chịu được cơn buồn ngủ, đợi được đến nửa đêm xem pháo hoa, sớm ngủ lát.

      ban công tầng 2, Tô Nhiên nhìn ánh trăng mông lung bầu trời.

      Mặc áo khoác lông kín mít, hít mũi chờ Tần Trạch.

      là giày vò mà! Buổi tối lạnh như thế, lại phải chờ gặp người con trai đó, Tô Nhiên lạnh đến mức hắt hơi to cái, là tức chết mà, bị người con trai này mạnh mẽ ăn được, chỉ vì tin nhắn của .

      "Buổi tối, ban công nhà em chờ ."

      Sau đó, giống như đứa ngốc, ở chỗ này chờ , chờ đến 1 tiếng đồng hồ rồi, mà ấy vẫn chưa tới!

      Đêm 30, có ánh trăng, màn đêm rất đậm, chỉ mấy ngôi sao .

      Ban công này là loại ngoài trời, gió Bắc bị hai bên tường chặn lại ít, nhưng vẫn có gió thổi vào.

      Tô Nhiên càng ngừng giậm chân.

      "Mặc vào." Giọng khàn khàn truyền tới từ phía , áo khoác dầy giống như lời , rơi xuống vai Tô Nhiên.

      Tô Nhiên giận dỗi: "Chịu đến rồi hả."

      Trong bóng đêm người con trai ấy cười , nụ cười này làm cho gương mặt kiên cường của trở nên dịu dàng.

      "Người của còn ở đây, làm sao mà chịu đến chứ." Khóe miệng người con trai nở nụ cười xấu xa, tay khẽ chống cả người ngồi xuống ban công bên cãnh.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch, tỉ mỉ nghiên cứ, chậc chậc, người dáng dấp người con trai này ngày càng có phong cách hơn rời, nhưng mà cũng càng đen !

      " phải cùng nhau xem pháo hoa lúc giao thừa sap? Cũng 12 giờ đêm, thiếu chút nữa kịp rồi." Tô Nhiên hất đầu, mất hứng.

      Người con trai đứa ngón tay vén sợi tóc rơi trán Tô Nhiên, đôi mắt có màu giống như vò rượu đậm đà.

      "Tới sớm, bằng đúng lúc, để cho em cho lâu, tình cảm của em đối với mới lên men vừa đúng chứ." Tần Trạch , mang theo vẽ nho nhã, làm cho Tô Nhiên rất hoài nghi.

      "Tần Trạch, trường quân đội các , còn rèn luyện các tác phẩm văn cổ đúng , ba năm nữa, chắc biến thành thư sinh cổ đại."

      Tần Trạch nắm sợi tóc của Tô Nhiên.

      Tô Nhiên đau che đầu lại: "Tần Trạch, làm gì thế!"

      Tần Trạch nhìn dáng vẻ đau đớn mà tóm chặt của Tô Nhiên, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái: "Tiểu tinh, vừa mới ngồi xe lửa trở về, ngay cả cơm tất niên cũng ăn, chạy tới thăm em trước tiên, làm cho em đau chút, mới cười được!"

      Tô Nhiên vừa nghe, trong lòng ấm áp, nhưng mà mặt chỉ có vẻ hung dữ: "Ngay từ đầu cười ngừng rồi!"

      Ngón tay Tần Trạch mạnh mẽ đột nhiên nâng cằm Tô Nhiên lên, ánh mắt buông xuống, đôi mắt như có ánh trăng thắp sáng, trong náy mắt, người con trai kiên cường này, dường như trở nên mị.

      Tô Nhiên nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Tần Trạch nhà , là càng ngày càng hấp dẫn mà, lúc ngây ngô, ngu ngốc cách đáng , cho dù bắt nạt , nhìn người , cũng có cảm giác, cho tới bây giờ, nhìn ánh mắt vô hồn của , trái tim của khó kiềm chế mà nhảy lên.

      Bàn tay khác của Tần Trạch, cầm chặt tayddLQĐ Tô Nhiên.

      nhìn chằm chằm Tô Nhiên, si ngốc nhìn.

      Gió lạnh thổi tới, thổi đến đầu căng thẳng của Tô Nhiên, khiến tỉnh lại, mặt hồng lên, giọng điệu cứng rắn: "Nhìn gì thế, cũng phải là chưa từng thấy qua."

      Da mặt Tần Trạch rất dày, vô lại : " chính là thích xem đó, chẳng lẽ được sao?"

      Nhìn lông mày Tần Trạch vốn rất đẹp rồi mà còn cao nữa chứ, Tô Nhiên đỏ mặt, tim đập dồn dập, khóe miệng theo thói quen miễn cưỡng: "Được chứ, sao lại được."

      " thích nhìn em sao?" Lông mày Tần Trạch nhàng nhíu lại, giống như có chút tức giận.

      "Làm sao , em thích vô cùng." Tô Nhiên , thế giới này, em dám cam đoan có người nào thích hơn em.

      " ?" Người con trai, nheo đôi mắt tuấn tú lại, vẫn có chút tin.

      "Đương nhiên là rồi!" Tô Nhiên phồng má lên.

      "Vậy hôn cái, tin." Mặt Tần Trạch nghiêm túc, lại bắt đầu vô lại, nhưng vẫn nhìn rất đẹp, lông mày cao kia, đôi môi tự tin đỏ hồng kia, ánh mắt thâm thúy kia.

      Người này cũng tạo thành đòn tấn công trí mạng đối với Tô Nhiên.

      Tô Nhiên rất đáng thất vọng đầu hàng, hề có sức chống cự với Tần Trạch.

      "Hôn chỗ nào thế?"

      "Em thử xem?"

      Gương mặt mạnh mẽ cứng rắn của Tần Trạch, lại chu môi ra?

      Tô Nhiên cười lớn.

      "Em nè, cũng già rồi, có buồn nôn hay , mà còn học con nít chu môi hả?"

      Tần Trạch để ý lắm, bây giờ mặt ngày càng dày rồi, phát triển theo hướng nội tâm đen tối.

      "Bộ luật của nhân dân Trung Hoa quy định, nam từ 20 tuổi, phải là cho chu môi, bây giờ ngừng chu môi, đợi đến 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi, đến tóc trắng xóa, lúc mặt đầy nếp nhăn, vẫn còn chu môi cho em xem."

      Tần Trạch chỉ vào môi mình, ý bảo Tô Nhiên mau lên.

      Trong lòng Tô Nhiên ấm áp vui vẻ, mái tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhanh, làm người ta mong đợi mà~

      "Vậy em hôn đây." Tô Nhiên nhanh chóng nhón người lên, chạm môi vào.

      Chụt ~~ thanh thanh thúy vang lên.

      Tần Trạch cau mày: " tính, quá ngắn!"

      "Có hôn là may rồi, còn dám kì kè mặc cả với em hả ~~! Tô Nhiên tranh cãi.

      Tần Trạch dùng ánh mắt điên cuồng của nhìn Tô Nhiên.

      "Tô Nhiên."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      49.2

      Editor: Linh Ngọc - Diễn đàn LQĐ


      Tô Nhiên lập tức yên lặng.

      Ô ô, chỉ cần ánh mắt của cộng thêm kêu tên của tiếng!

      Lòng lập tức hóa thành vũng nước, còn tức giận được nữa.

      "Tần Trạch, sau này đừng kêu tên!" Bằng phòng tuyến của em sụp đổ.

      Đôi mắt Tần Trạch sáng ngời, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.

      "Chẳng lẽ gọi là vợ sao?"

      "Tầm thường" Le lưỡi, ghê tởm ~~ trừng mắt!

      " bé ngoan?"

      "Tệ!" Giậm chân, phất tay ~~ trừng mắt hơn nữa, mạnh mẽ trừng mắt!

      " bé đáng ?"

      Em trừng, em trừng, em trừng trừng trừng!

      Dường như trừng mắt quá nhiều, đôi mắt bắt đầu rút gân rồi.

      chán nản than thở, trời ơi, trẻ con thể dạy mà.

      "Vậy xin hỏi bạn học Tô Nhiên thân ái, ngài có cao kiến gì ?" Tần Trạch nhìn dáng vẻ " thể cứu được" của Tô Nhiên, bộ dáng đáng , nhíu mày lên....

      " thể mượn tên em để phát huy khả đăng tưởng tượng vô hạn của mình sao?" là hận sắt chịu cứng rắn mà.

      "Bạn học Tô Nhiên thân ái, tế bào não của luôn đủ dùng, nếu em cũng trừng mắt, phải sao?" Tần Trạch vô tội nháy mắt mấy cái.

      " NND*, đừng giả bộ CJ** cho bà." Tô Nhiên tức giận.

      (*) NND: có nghĩa là bà nội mi

      (**) CJ: có nghĩa là thuần khiết, ngây thơ,.... ý câu này là Tô Nhiên chửi Tần Trạch đừng có giả bộ ngây thơ.

      Tần Trạch càng vô tội: "Bạn học Tô Nhiên, bạn gì đó?Bạn có thể phiên dịch giúp tôi ?"

      Tức giận, tức giận, khiến ngu ngốc nhiều hơn.

      " - - chết - !" Tô Nhiên tức giận rống từng chữ.

      Tần Trạch nhếch miệng cười: "Vậy như em mong muốn!"

      Vừa dứt lời, Tần Trạch chặn môi Tô Nhiên lại, hôn thô bạo.

      Tay dò vào trong quần áo Tô Nhiên, nhanh như tia chớp, tay trung thực phản ánh ý nghĩ của , rất đói khát rồi.


      Áo khoác ngoài rơi xuống, tựa như tấm mềm trải giường cho hai người.

      Hai người lăn xuống góc, ba mặt tường chặn gió thổi đến, khiến hai người chìm đắm trong dục vọng nam nữ, quên lạnh lẽo.

      bầu trời những ngôi sao nhấp nháy, đèn nhà hàng xóm sáng trưng, thỉnh thoảng vẫn còn vài tiếng nho , trong đêm vắng vẻ như vậy mơ hồ có thể nghe được.

      Đêm giao thừa, tất cả mọi người đều mong đợi tiếng chuông và pháo hoa nhiều màu sắc cho năm mới.

      ban công nhà Tô Nhiên, lần này Tần Trạch quyết tâm.

      Tay cởi áo ngực của Tô Nhiên ra, hai người điên loạn quấn lấy nhau chặt chẽ.

      Khí trời lạnh lẽo, trong lúc đó hai người vất vả để da thịt chạm nhau, hai bên đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn và sung sướng, nhiệt độ nóng hổi, dựa nhau kích thích, cánh tay ngừng quấn chặt, bốn chân quấn quít.

      Chỉ muốn, chặt chút, chặt chút nữa ....

      Tay của Tần Trạch từ từ mò tới trước ngực của Tô Nhiên, lại phát mình qua hoàn cảnh khó khăn trùng trùng, chỉ kém bước nữa, mà tay vẫn còn bị mắc kẹt.

      Trong mắt lên vẻ chán nản, thầm mắng trong miệng: "Cái áo lông chết tiệt này!"

      Tô Nhiên bị đặt dưới thân Tần Trạch, nhìn thấy kích thích bị gián đoạn, vui vẻ, nở nụ cười: "Em sợ lạnh!"

      "Chết tiệt!" Tần Trạch lại thầm mắng tiếng, cuối cùng tay cũng phá được phòng tuyến cuối cùng.

      Bàn tay thô ráp sờ lên làn da trắng mịn, thú tính trong mắt Tần Trạch ngày càng ràng.

      tới gần Tô Nhiên, đưa lưỡi liếm cổ Tô Nhiên, khiến cho Tô Nhiên run rẩy.

      "Tiểu tinh, em làm cho phải chờ 6 năm!"

      Tô Nhiên khẽ cười, Tần Trạch, em chờ cả đời rồi.

      Từ từ để tay lên, đụng phải ngọn núi của Tô Nhiên, vẻ mặt Tô Nhiên đỏ bừng, nín thở chờ đợi, Tần Trạch thấy lòng mình ngứa ngái chuẩn bị sờ lên đỉnh quả đào.

      Gần, gần.

      Ngay khi Tô Nhiên nghĩ Tần Trạch chạm tay tới đỉnh, thân thể của ngày càng nóng lên, lúc nhịn được phát ra tiếng rên rĩ.

      "Đùng ——" "Đùng —— "

      Tiếng pháo hoa vang liên tiếp.

      Tô Nhiên và Tần Trạch giật mình cái, bầu khí tốt đẹp bị cắt đứt lần thứ hai.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch.

      Tần Trạch bất đắc dĩ nhìn trời.

      Tô Nhiên cười ha hả: "Ngày hôm nay thích hợp để sinh hoạt vợ chồng rồi!"

      Tần Trạch ngẩng đầu, run rẩy đánh lên đầu Tô Nhiên: "Muốn ăn em, vẫn còn hơi sớm."

      kéo Tô Nhiên qua, miễn cưỡng dựa vào tường sân thượng, Tô Nhiên mềm nhũn vùi vào lòng Tần Trạch.

      Pháo hoa nở rộ đủ màu sắc, chiếu sáng người và cửa nẻo phía dưới.

      Gió lạnh tiếp tục thổi.

      Giọng khàn khàn, Tô Nhiên trêu đùa: "Ngày mai, xem ra chúng ta cùng nhau bị cảm rồi ~~"

      " sao." Tần cố sức ôm sát Tô Nhiên, ấm áp .

      "Tần Trạch, tin chúng ta hạnh phúc sao?"

      "Đứa ngốc, nhất định chúng ta đầu bạc răng long."

      "Được, Tần Trạch, nếu như có ngày, nghĩ rằng em chắc chắn phải chết , phải nhớ để tâm thấy rằng, em mãi mại bên cạnh ."

      Tần Trạch quay đầu, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tô Nhiên.

      Gật đầu.

      "Ừ."

      Mười ngón tay đan xen vào nhau, trong lòng Tô Nhiên trăm hoa đưa nở.

      Tần Trạch có chút chú ý về câu kia của Tô Nhiên!

      nhìn pháo hoa, càng ôm chặt Tô Nhiên nhiều hơn, ôm chặt.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Phần 2 ~

      50.1, Cảm mạo, chuyện lý thú, thăm bệnh lẫn nhau . . .

      Editor: Linh Ngọc

      Ngày thứ hai, quả nhiên Tô Nhiên bị cảm,

      Còn sốt cao, cả ngày đều buồn ngủ, cả người mệt mỏi.

      Triệu Xuân nhìn khuôn mặt nóng đỏ hồng của Tô Nhiên oán giận: "Hôm qua xem pháo hoa, làm cho cảm lạnh! Con xem nhiệt độ chút nào sao, dưới 5 độ, còn ở ban công chờ, con đó, cũng lớn như vậy rồi, chịu chăm sóc bản thân."

      Tô Nhiên yếu ớt cười: "Mẹ ~~"

      "Được rồi, mẹ biết con chê mẹ dài dòng, 38 độ 2, có chút cao, uống thuốc, rồi ngủ giấc, đổ mồ hôi, con thoải mái hơn."

      Triệu Xuân siếc chặt chăn cho Tô Nhiên, nhàng khép cửa lại.

      Thấy mẹ ra ngoài, ý thức Tô Nhiên dần xa.

      Cả người vô tri vô giác, ngủ rồi thức, hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc.

      Tô Nhiên mở nửa mắt, quan sát căn phòng vòng.

      "Cốc cốc." thanh lại truyền tới.

      Mơ hồ có bóng người, xuất trước cửa sổ.

      Tô Nhiên chớp mắt, bóng người vẫn là mơ hồ như vậy.

      Mệt quá, Tô Nhiên chỉ cảm thấy mí mắt nặng, nặng, trở mình, lại ngủ.

      Tần Trạch ngoài cửa sổ, nhìn người trong chăn, bất đắc dĩ nhếch môi: " ngốc này."

      lấy ra sơi dây thép mỏng, đút vào lỗ khóa cửa ở ban công, xoay mấy cái.

      "Cạch." Cửa mở.

      Mang theo chút gió lạnh, Tần Trạch chui vào căn phòng của Tô Nhiên.

      ngồi bên giường Tô Nhiên, cúi đầu.

      Trán của đụng vào trán Tô Nhiên.

      Hơi thở nóng hổi của Tô Nhiên, rơi gương mặt lạnh lẽo của Tần Trạch.

      Lông mi thanh tú nhăn lại: " là nóng mà."

      Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Nhiên, hơi mở ra, thở nhanh, môi khô khốc.

      Đôi mắt Tần Trạch trầm xuống, đột nhiên cúi đầu, cắn nuốt môi Tô Nhiên. Đầu lưỡi tinh tế liếm cánh môi Tô Nhiên, trong lòng miêu tả bộ dáng của nó, ánh mắt rũ xuống, vừa vặn có thể đưa cả gương mặt Tô Nhiên vào tầm mắt.

      Nhìn mê mẩn.

      Cánh tay, từ từ sờ qua tóc Tô Nhiên.

      Đầu lưỡi cậy cánh môi, hàm răng Tô Nhiên, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi nóng hổi của Tô Nhiên.

      Đôi môi đỏ của hơi co lại, từ từ hút nước bọt trong miệng Tô Nhiên, nắm lỗ tai Tô Nhiên, ngón tay cứ nhiều lần cọ sát vành tai xinh xắn của Tô Nhiên.

      Tô Nhiên ngủ mê man, cảm thấy thân thể ngày càng nóng, hô hấp ngày càng nhanh thêm.

      Khuôn mặt nhắn càng đỏ ửng, trán chảy vài giọt mồ hôi. khó chịu nhíu mày lãi, thân thể bị Tần Trạch đè áp giãy dụa trong chăn.

      Tần Trạch hung hăng gặm cắn môi Tô Nhiên, vừa cắn vừa gầm môi : "Đừng nhúc nhích!"

      Tô Nhiên bị trấn áp lại, ngoan ngoãn động đậy nữa.

      Qua lúc lâu, cuối cùng Tần Trạch cũng giống như con cọp ăn no nê, ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn thân thể hồng nhuận mềm mại của , gật đầu.

      "Xem ra hiệu quả trị liệu tệ!"

      Ngón trỏ và ngón giữa co lại, bún vào trán Tô Nhiên, nghe tiếng kêu thanh thúy.

      Cười, cúi người bên tai Tô Nhiên: " vì em hi sinh lớn như vậy, em cũng phải khỏe nhanh hơn chút, nếu đánh cái mông của em đó!"

      xong lại dùng sức bún vào trán Tô Nhiên chút.

      Nhìn Tô Nhiên nhíu mày, cười thoải mái, đóng cửa sân thượng, nhảy xuống sân thượng, thong thả nghênh ngang mà rời khỏi.

      Đơi lúc Tô Nhiên hoàn toàn tỉnh lại, là trời sáng ngày hôm sau.

      Duỗi người cái, oa oa ~~ thể chất mình là tốt mà!

      Hôm qua còn nóng gần chết, hôm nay hoàn toàn bình phục, ha ha!

      vui vẻ xuống lầu, ăn chén cháo to, vuốt cái bụng to tròn, và lên tiếng chào ngày giữa tốt lành.

      Bệnh nặng mới khỏi, tất nhiên tâm tình vẫn đặc biệt hơn.

      Chớ đừng chi là, bây giờ còn là qua năm mới thời gian rồi.

      Cho nên gửi tin nhắn cho Tần Trạch.

      "Em hết cảm rồi, (*^__^*) "

      Đợi hơn nửa ngày, Tần Trạch cũng trả lời.

      Tô Nhiên cũng thèm để ý, mãi cho đến mặt trời lặn phía tây, cuối cùng Tô Nhiên nhẫn nại được, gọi điện thoại cho Tần Trạch.

      Sau khi điện thoại vang lên lần thứ N, cuối cùng Tần Trạch cũng nhận.

      "Sao thế?" Giọng mụi nghẹt truyền đến.

      Tô Nhiên kinh ngạc: "Tần Trạch, cũng bị bệnh?"

      "Ừ." Ngắn gọn mà lười biếng cực độ trả lời.

      Tô Nhiên lo lắng: "Nghiêm trọng ? Phát sốt? Uống thuốc chưa? Ba mẹ có ở nhà ? Ăn cái gì chưa hả?"*******************

      Các câu hỏi cứ liên tiếp câu trước.

      Tiếng cười khàn khàn của Tần Trạch truyền đến: " nên hỏi nhiều vấn đề như thế?"

      Tô Nhiên ở đầu dây điện thoại này trừng mắt: "Trả lời nhanh lên chút!"

      "Ba mẹ làm khách rồi."

      "Chưa ăn cơm? Như vậy sao được, đợi lát nữa em đến nhà ." Tô Nhiên tự mình quyết định.

      "Ai, em biết nhà ở nhà nào sao?" Tần Trạch nằm giường, nhắm mắt lại, tưởng tượng vẻ mặt của Tô Nhiên ở đầu dây bên kia, tâm tình tốt cực kỳ.

      "Biết mà, được rồi, cứ như vậy , nghỉ ngơi tốt cho em. Thân thể khỏe mạnh như vậy cũng bị cảm mạo, là... Tút tút _________"

      Tần Trạch cầm điện thoại, mỉm cười.

      cảm mạo, nhưng mà tình nguyện bị em lây bệnh.
      Hale205, Phong Vũ Yênemilia thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      50.2

      Editor: Linh Ngọc

      Lúc ăn cơm tối xong, chờ ba Tô mẹ Tô lên lầu, Tô Nhiên vùi mình trong bếp, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.

      Sau này làm bà nội trợ, kỳ thực cũng tồi, ha ha.

      Tô Nhiên nấu cháo thịt gà nấm hương, trong miệng còn lẩm bẩm bài hát 《 Sứ Thanh Hoa 》*:Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến ~~ như ta mãi chờ nàng ~~~"

      Tô Nhiên mặc bộ áo lông dầy, còn có khăn quàng cổ dầy, vừa rình xem ánh đèn trong cửa sổ phòng ba mẹ, vừa lén lút mở cửa sắt ra, cất cháo gà xong, cỡi xe đạp, mãi đế khi nhìn thấy sân nhà mình, mới thở phào hơi thở.

      Ban đêm trốn cha mẹ ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên đó!

      Tim đập mạnh.

      Nghĩ đến, chút nữa là có thể thấy Tần Trạch, tim Tô Nhiên đập càng mạnh hơn.

      đến nhà ...!

      ra nhà Tô Nhiên và Tần Trạch cũng xa, đều là người cùng trấn.

      Đạp xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhiên đến trước nhà cũ nát của Tần Trạch.

      tới cạnh cửa, nhàng đầy cửa, cạch, mở ra.

      Có chút run rẩy.

      đôi dép mới tinh, dép mềm mại đặt ở cửa.

      Trong lòng Tô Nhiên như có dòng cảm động nhàn nhạt chảy qua.

      , suy nghĩ chu đáo mà.

      Chỉ có điều. . .

      Tô Nhiên cúi đầu nhìn nồi canh gà của mình, khẽ nhíu mày.

      Đến nhà , tim vẫn có chút đập rộn lên!

      Tô Nhiên bước chầm chậm thong thả vào nhà , dọc đường còn tinh tế thưởng thức căn nhà cũ thú vị này.ddLQĐ

      Bất luận là chậm bao nhiêu, tán thưởng tỉ mỉ cỡ nào, cuối cùng Tô Nhiên vẫn đứng trước phòng của Tần Trạch.

      Đưa tay, vừa muốn gõ cửa, lại phát , căn bản cửa phòng có đóng.

      Tô Nhiên nuốt ngụm nước miếng, Tần Trạch, đối với việc đến, ràng là mưu đồ lâu!

      vào, cố lấy dũng khí lớn nhất, nhìn về phía chiếc giường, miệng mở ra, vừa định : "Em đến rồi."

      Lại phát trong phòng lại có người!

      thở dài hơi to, , vỗ ngực cái, ô ô, sao luôn cảm thấy, bản thân mình đến nhà , là sai lầm, căn bản là đưa đê dê vào miệng cọp mà!

      "Phong cảnh nhà rất tốt, nghiên cứu hơn nửa giờ, chắc có nhiều kết quả, cho nghe chút ." Giọng nam khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ nghẹt mũi, nghe xong toàn thân Tô Nhiên đều tê dại.

      quay đầu lại.

      Mới phát , cả người Tần Trạch mặc áo bông màu trắng rộng thùng thình, mệt mỏi ngồi ở cửa, màu đen tóc bởi vì mồ hôi hình như có chút ẩm ướt.

      Đôi mắt đen có chút mơ màng như thế, cả người ở chỗ đến, giống như con mèo con trêu chọc lòng người, nguy hiểm nhưng lại phon tình.

      ra, khi con cọp ngã bệnh, biến thành con mèo mê hoặc lòng người!

      Tô Nhiên ngơ ngác nhìn Tần Trạch, nghĩ thầm, quả sợ, phải là bị ăn, mà là sợ bản thân mình nhất thời khống chế được, trái lại bắt phải cho ăn.

      "Cái này, cái kia. . . đưa cháo cho , em hầm lâu rồi." Tô Nhiên lắp hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được những lời khác cho đề tài, ngẩng mặt lên, chỉ cháo của mình.

      "À." Tần Trạch ngoắc Tô Nhiên, " nhúc nhích được, em tới đỡ !"

      Thôi nhe, nhúc nhích được, sao lại mở được cửa, để dép giúp cho em, làm sao đến cạnh cửa được chứ.

      Trong lòng Tô Nhiên oán giận, nhưng lại tự giác đến đỡ Tần Trạch.

      Nhìn Tô Nhiên ngoan ngoãn qua đây, Tần Trạch dùng sức vòng qua vai của Tô Nhiên.

      "A!" Tô Nhiên bị ép đến sắp ngã.

      "Đỡ cho tốt vào, phải chút sức lực cũng có đó chứ."

      Tô Nhiên bĩu môi, nổi giận, nhẫn nhịn cũng có giới hạn chứ: "Hừ!"

      Sau khi được phân nữa, hung hăng hất vai Tần Trạch xuống, cho giả bộ đó, Tần Trạch!

      "Bịch!" tiếng vang lớn kêu lên, Tần Trạch té lăn nặng nề lên mặt đất, lâu cũng đứng dậy nổi.d, đ, L, Q, Đ

      Chẳng lẽ là bệnh rất nghiêm trọng? ? ? ? ?

      Tô Nhiên vội vã khẩn trương chạy tới.

      "Tần Trạch! !"

      Tần Trạch từ từ chống dậy, ngồi xuống nửa ngồi, quay sang ôm lấy môi Tô Nhiên, nở nụ cười nham hiểm: "Bị em phát rồi!"

      Tô Nhiên nhìn Tần trạch nở nụ cười, lúc này mới yên lòng lại.

      "Được rồi, nhanh lên giường ! Bị bệnh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi."

      Tần trạch từ từ đứng lên, vững vàng tới giường, sau đó nặng nề nằm xuống giường: "Mang cái gì tới thế?"

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch dáng vững vàng thong thả của Tần Trạch, trong lòng càng thêm xác định.

      Nhìn , Tần Trạch chính là tìm được cơ hội liền bắt nạt em!

      nhét cháo gà vào ngực , gương mặt quay sang trái, tức giận : "Cháo gà, ăn nhanh !"

      nhận lấy cháo gà, hạ lông mi xuống, nở nụ cười, tự mình ăn vào.

      cái, hai cái, ba cái,. . .

      "Cho em ăn miếng?" Nhìn Tần Trạch ăn ngon như vậy, Tô Nhiên cũng muốn nếm thử tay nghề của mình. Thời gian làm quá gấp, cũng thưởng thức qua mùi vị.

      Tần Trạch nhàn nhạt liếc Tô Nhiên liếc mắt cái: " đói!"

      Hai chữ, chận Tô Nhiên lại biết dùng lời nào để .

      Được rồi, tranh cơm với người bệnh đâu.

      "Ăn xong rồi." Tần Trạch đẩy chiếc bình giữ ấm rỗng tếch kia qua, quay sang Tô Nhiên ngây ngốc nhìn ăn .

      "A!" Tô Nhiên ấm ức trừng mắt nhìn Tần Trạch**, trong miệng còn càu nhàu: "Cháo gà này ngon như vậy sao? Ngay cả muỗng cũng chia cho em uống, keo kiệt quá mà."

      Nhìn thời gian cũng đến 8 giờ, trở về nhà, cha mẹ chắc phát mất.

      Tần Trạch đưa mắt nhìn Tô Nhiên, nhắc chăn lên trùm đầu: " muốn ngủ."

      "Em trở về đây." Tô Nhiên cất bình giữ ấm, biết thời thế .

      "Ừ." Trong chăn phát ra tiếng đáp lại nhàn nhạt.

      Chờ căn phòng im lặng lại, lúc này Tần Trạch mới vén chăn lên, sờ sờ chỗ mình vừa ngã xuống, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

      Ai da, quần áo ướt hết rồi, ngày mai rồi thay luôn, bây giờ còn chút sức lực nào nữa rồi.

      Chờ Tô Nhiên về đến nhà, len lén dựng xe lại, vào phòng biếng, dựng tai lên nghe động tĩnh lầu.

      Hoàn hảo, hoàn hảo, cha mẹ phát .

      Tô Nhiên lấy bình giữ ấm ra, vừa muốn rửa, nhưng lại hiếu kì, ra tay nghề mình làm tốt như thế nào, mà có thể khiến cho Tần Trạch ngay cả húp cũng chia cho ăn.

      phết chút nước còn sót, liếm cái, ôi!

      " là mặn mà! !"

      (*) Lời bài hát của bài Sứ Thanh Hoa

      Phát nền sứ trắng ra sứ Thanh Hoa
      Nét bút đậm đà uyển chuyển điểm tô
      Hoa mẫu đơn điểm tô thân bình như nàng điểm trang
      Hương thơm gỗ đàn thoáng qua cửa sổ ...Ta chợt hiểu lòng nàng

      Ngòi bút Tuyên Thành dến đây bỗng đứt đoạn..
      Sắc men phủ tranh sĩ tử đầy ý vị tàng
      Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở
      Nét đẹp của nàng như sợi tơ mềm mại bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đến

      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
      Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
      Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
      Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
      Ánh trăng đó , ai vớt ? Để soi sáng mãi kết thúc đẫm lệ
      Như sứ Thanh Hoa mãi mãi nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
      Ánh mắt nàng... cười...

      Họa cá chép thanh thanh thoát thoát dưới đáy bát
      Khi dậm theo nét Tống Thể lại nhớ thương về nàng
      Giấu bí mật ngàn năm trong lò gốm
      Khe khẽ như kim thêu mà chạm đất

      Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào , ngoài cửa lại ngập sắc xanh của cánh đồng
      Còn ta gặp nàng khi ngang bước qua Giang Nam
      Trong bức tranh sơn thủy diễm tình
      Nàng biến mất trong lớp mực


      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
      Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
      Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
      Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
      Ánh trăng đó , ai vớt ? Để soi sáng mãi kết thúc đẫm lệ
      Như sứ Thanh Hoa mãi mãi nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
      Ánh mắt nàng... cười...

      (**) Bản RAW ghi là Tô Tường, nhưng mình thấy hợp nên đổi lại là Tần Trạch
      Phong Vũ Yênemilia thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      51.1, Bác sĩ thú y, tiểu thí ngưu đao *. . . Tết lịch từ từ, rồi cũng qua. Tô Nhiên và Tần Trạch dự định lợi dụng vài ngày cuối của tết lịch, hẹn hò tốt lần.. Ngày xuân hoà thuận vui vẻ, bên cạnh còn có người con trai đẹp làm bạn, là cảnh đẹp mà! Hai người con đường ở nông thôn. Đột nhiên phát , nông trại phía trước, phát ra tiếng khóc, tiếng mắng, thanh cầu xin, trộn lẫn thành mảnh. "Làm sao thế?" "Hình như là chú chó vàng nhà bà Lý, xảy ra chuyện! !" "Ai, là điềm xấu, tối hôm qua ổ chó sụp, đè xuống chân chó vàng, mời bác sĩ thú y đến xem, cũng có biện pháp thỏa đáng, là buồn chết người mà!" "Bà Lý, bà là người già độc, chỉ có con chó vàng này làm bạn, nếu như con chó vàng này ra , e rằng bà cũng chẳng sống được bao lâu. . ." Tô Nhiên nghe đến đó, nấm tay xiết chặt. Chó vàng nhà bà Lý, chẳng phải là chồng của bà tặng bà?" Tần Trạch nhếch đôi môi tuấn tú lên, vỗ đầu Tô Nhiên: "Muốn làm gì, thử xem sao." Trong mắt tràn đầy tin tưởng Tô Nhiên nuốt ngụm nước miếng, xem qua sách nhiều năm, thuận lợi thí nghiệm con người, đến trung học, trùng hợp gặp chó mèo bị thương lưu lạc, cũng động dao phẩu thuật, chỉ là lúc này dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, mà cứu con chó! Lỡ như thất bại, con chó chết trước mắt , còn những lời đồn đại xung quanh, phải đối mặt với chỉ trích của người khác, còn có thể sống được ? do dự! Tần Trạch cúi đầu, dùng đầu của mình hung hăng đụng Tô Nhiên chút. "Ai u!" Tô Nhiên đau kêu lên, nheo mắt, trừng Tần Trạch. Tần Trạch giúp Tô Nhiên xoa cái trán bị đụng đến đỏ : "Đứa ngốc, lẽ nào em muốn nhìn nó chết sao?" Đúng vậy! do dư cái gì thế! Lo lắng cái gì thế! Chỉ cần đảm bảo chó vàng chết, được sao? Vì vậy, quyết định nhanh, đẩy đoàn người ra, vào. "Cho tôi xem chút." Giọng tràn đầy tự tin. Cả người Tô Nhiên đỏ rực, đôi mắt đen láy, vẻ mặt kiên nghị tự tin, mái tóc xõa xuống, xoắn tự nhiên, tất cả mọi người bên ngoài vây quanh đều sửng sốt. "Tô Nhiên?" Mọi người nhất trí vây xung quanh. "Nhưng ấy mới là đứa bé cấp ba, có thể biết được cái gì chứ?" Tiếng chất vấn, tiếng giễu cợt, các loại thanh hòa vào cùng chỗ. Nhưng tấm lưng Tô Nhiên vẫn thẳng tắp như cũ, ánh mắt kiên định như cũ gì lung lay được. Đầu đầy tóc bặc, khuôn mặt hiền từ của bà Lý, nhìn người con sáng chói trước mắt, sau đó quay sang bác sĩ thú ý có mái tóc hơi bạc, đeo đôi kính lão gật đầu cái. Bà từ từ đứng lên, khom lưng quay sang Tô Nhiên: "An Tử, phải nhờ con rồi." Lời chân thành tha thiết, lại kính cẩn, đối với Tô Nhiên, đứa bé 18 tuổi, rất đầy đủ tôn kính và tín nhiệm. Lão bác sĩ thú ý cũng mỉm cười gật đầu với Tô Nhiên Tô Nhiên quay sang hai người kiện định cười tiếng: "Con nhất định phụ lòng tin tưởng của hai bác đối với con." Dưới ánh đèn lờ mờ, xung quanh vùng lông mày của Tô Nhiên và lão bác sỹ thú y đều sâu thẩm. Trán Tô Nhiên mồ hôi chảy ứa ra, vẻ mặt ngưng trọng, quay sang bà Lý và lão bác sĩ thú ý : "Nó bị đè suốt đêm, da ở bắp đùi lên màu đỏ tím, rất có thể tăng kali máu** , nếu như cơ thể nó hoạt động nhiều có thể bị hoại tử***, bên trong tế bào các ion kali phóng thích ra máu****, kèm theo cái gì?" Vẻ mặt của những người bên ngoài xuất nét kinh ngạc, đứa bé này, vừa thốt ra khỏi miệng, là những từ ngữ chuyên nghiệp như vậy, xem ra là nhân tài có chút học vấn! Mồi hôi chảy dầy dặc trán của lão bác sĩ thú ý: " làm cho chức năng suy yếu, bài tiết khó khăn, huyết áp ngày càng tăng nhanh chóng, tuyến tính ***** tăng mạnh, nghiêm trọng hơn, trong 24 giờ tới --- ---- có thể dẫn đến tử vong." Cứu hay là cứu? Đương nhiên là cứu, trong từ điển của Tô Nhiên, chưa hề có từ "". tin tưởng, chỉ cần cố gắng hết sức mình, sau này hối hận. _______________ (*) tỏ chút bản lĩnh, chút sức mạnh (**) Tăng kali máu là tăng nồng độ ion kali trong máu ( 5,0 mmol/l). Nồng độ kali tăng quá cao trong máu được xem là cấp cứu y khoa do nguy cơ gây rối loạn nhịp có thể dẫn đến tử vong. (***) Hoại tử là tình trạng nghiêm trọng và có khả năng đe dọa tính mạng phát sinh khi khối lượng đáng kể các mô cơ thể chết (hoại tử). Tình trạng này có thể xảy ra sau cơn chấn thương hoặc nhiễm trùng, hoặc ở những người mang chứng bệnh mãn tính ảnh hưởng đến việc tuần hoàn máu. Nguyên nhân chính của hoại tử là do việc giảm lượng máu cung cấp cho các mô bị ảnh hưởng, và dẫn đến tế bào bị chết. Bệnh tiểu đường và hút thuốc lá lâu ngày làm tăng nguy cơ bị hoại tử. Có nhiều loại hoại tử khác nhau với các triệu chứng khác nhau, như hoại tử khô, hoại tử ướt, hoại tử khí, hoại tử nội và necrotising fasciitis. Liệu pháp chữa trị bao gồm debridement (hoặc trong trường hợp nghiêm trọng, phẫu thuật cắt bỏ) phần bị ảnh hưởng, antibiotics, vascular surgery, liệu pháp maggot hoặc liệu pháp ô xi bội áp. (****) Kali di chuyển ra khỏi tế bào do nhiễm toan, nồng độ insulin thấp, điều trị ức chế beta, quá liều digoxin hay gây tê với succinylcholine + Nhiễm toan hay nhiễm độc axít là tăng nồng độ axít trong máu và các mô khác của cơ thể (tức là tăng ion hydro nồng độ). Nếu đủ điều kiện hơn nữa, nó thường đề cập đến tính axit của huyết tương. + Hormone Insulin (Công thức hóa học: C257H383N65O77S6; Trọng lượng phân tử: 5808-) loại hormone do các "tế bào đảo tụy" của tuyến tụy tiết ra với tác dụng chuyển hóa carbohydrate. Ngoài ra, hormone Insulin còn tác dụng đến chuyển hóa mô mỡ và gan thành năng lượng ATP cung cấp cho các hoạt động sống của cơ thể. + Digoxin là glicozit tim chiết xuất từ cây mao địa hoàng (Digitalis spp.). Nó được sử dụng rộng rãi trong điều trị các tình trạng tim khác nhau, và có hai tác động riêng biệt lên tim. (*****) Trong cách sử dụng thông thường, tuyến tính được dùng để lên mối quan hệ toán học hoặc hàm có thể được biểu diễn đồ thị là đường thẳng, như trong hai đại lượng tỉ lệ thuận với nhau, chẳng hạn như điện áp và dòng điện trong mạch RLC, hoặc khối lượng và trọng lượng của vật. P/s: Chương này toàn là thuật ngữ y học, nên nhiều từ mình nắm , chỉ có thể nhờ google, nếu có sai sót gì mong các bạn thông cảm ~~
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :