1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      45, Tình địch, phải ?

      Editor: Linh Ngọc

      Là Thành Nhạc Ninh!

      Tô Nhiên nhìn người con thi đấu 100m, chính là thiên tài Thành Nhạc Ninh trong truyền thuyết, giờ xoa tay, mái tóc ngắn linh hoạt, ánh mắt sáng ngời, giữa hai hàng lông mày tràn đầy dòng khí chính nghĩa, dưới ánh nắng mặt trời đặc biệt chói mắt.

      "Đùng!" Sau khi tiếng súng vang lên, Thành Nhạc Ninh như mũi tên rời khỏi cung, chạy về đích.

      Tô Nhiên nhìn tốc độ kinh người của bé, hai mắt trợn to, là nhanh mà!

      Chỉ lát nữa là đến điểm đích,vào giờ khắc này lại phát sinh ra chuyện bất ngờ, thân thể Thành Nhạc Ninh xiêu vẹo, ngã quỵ về phía trước.

      Thân thể như diều đứt dây, theo quán tính, trượt ra khỏi đường đua, khán giả cùng nhau phát ra tiếng thét, cùng lúc đó đứa trẻ lớp khác, vượt qua

      Danh hiệu đệ nhất, trong chốc lát trở thành thứ nhất từ dưới lên .

      Tô Nhiên có chút tiếc nuối thay bé.

      Nhìn ấy từ từ đứng lên, sau đó cánh tay và đùi điều có vết máu , nghĩ là nào đứa bé này có lấy bạn tốt, sao thấy ai quan tâm đến ấy.

      Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của bé kia, Tô Nhiên thở dài, đứa bé này rất giống với người.

      Cuối cùng vẫn mềm lòng, chạy về phía trước mấy bước, nhàng kêu lên tiếng.

      "Vết thương của cậu có.. Nghiêm trọng ?"

      Thành Nhạc Ninh quay đầu lại, nhanh chóng, dừng lại mà đáp: "Dĩ nhiên nghiêm trọng, ngay cả tớ bị thương tớ cũng hề cảm thấy!"

      Vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt trợn lên tròn xoe.

      Tô Nhiên sửng sốt chút, cần thiết ràng như vậy, có đau hay, cũng chỉ là chuyện của mình .

      "A, vậy hay là phòng y tế xem chút ."Tô Nhiên đề nghị

      Thành Nhạc Ninh kiên định lắc đầu: " đau, cần."

      Sau đó cứng rắn xoay người, khập khiểng về phía trước.

      trách được có bạn bè, ra là đứa trẻ kì cục!

      Từ Hải Dương, chẳng lẽ cậu có em thất lạc sao?

      Hắc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, bóng lưng cao lớn của Từ Hải Dương, từ từ đến, vẻ mặt ta nghiêm nghị, sắc mặt hờ hững, ngang qua Thành Nhạc Ninh khập khiễng.

      Sau đó tiến đến tầm mắt của Tô Nhiên.

      Băng tuyết nhất thời tan rã, ánh sáng mặt trời chảy dài.

      "Tại sao lại ở chỗ này?" Mặc dù giọng có chút lạnh lùng, nhưng mà đối với Từ Hải Dương mà có chút dịu dàng rồi.

      Tô Nhiên bĩu môi, nhìn Từ Hải Dương chút, đáy mắt có ý cười: "Đứa bé kia rất giống với cậu! Cậu có quen biết bé ấy ?"

      Từ Hải dương liếc mắt hành động như bò già của Thành Nhạc Ninh, cau mày: " có ấn tượng!

      Tô Nhiên cười ha hả, vỗ xuống vai Từ Hải Dương, "Cậu luôn chậm chạp với con như vậy, lúc nào mới thông suốt đâu, cần nghĩ nhiều cứ nhìn tớ, hiểu sao cậu lại cứ thích chọc ghẹo tớ thế, cái này rất nhàm chán nhe."

      Từ Hải Dương nhìn Tô Nhiên chút, dịu dàng trong mắt càng tăng thêm.

      Đột nhiên trước mặt vang lên tiếng ầm, hình như là thanh của cái gì ngã xuống đất.

      Hai người nhìn về phía trước.

      ra là đứa bé kia, té xỉu.

      Tô Nhiên chạy nhanh tới, làm kiểm tra đơn giản, sau đó, cười quay sang Từ Hải Dương làm động tác "Mời".

      Từ Hải dương ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời chút, vẻ mặt đổi.

      Hôm nay ra cửa xem ngày rồi.

      yên lặng nhìn Tô Nhiên 3 giây, sau đó xoay người rời .

      xin lỗi, rất thích sạch .

      "Từ Hải Dương!" Tô Nhiên tiến lên kéo tay áo Từ Hải Dương, "Tớ ôm được."

      Từ Hải Dương nhướng mày, bày ra vẻ, cậu ôm được đường ôm, mình có muốn giúp cũng giúp được.

      Tô Nhiên cắn răng: "Núi dựa sơn hoang, dựa vào cây cây đổ, dựa vào chính mình tốt nhất."

      Nàng sử dụng toàn bộ sức mạnh, lung la lung lay, khiêng Thành Nhạc Ninh lên.

      Cái này nếu mà chạy rất khó khăn!

      Từ Hải Dương, bất đắc dĩ thở ra hơi.

      giây trước đẩy Tô Nhiên ra, giây kế tiếp ôm Thành Nhạc Ninh vào trong tay .

      Tô Nhiên thở ra hơi cười: "Tớ biết tính cậu mà, ngoài lạnh trong nóng."

      Từ Hải Dương mặc kệ, ôm Thành Nhạc Ninh, bước nhanh về phía phòng y tế.

      Trong lúc Thành Nhạc Ninh ngất xỉu, cảm nhận được luồng khí dương cực nóng. Nhưng mà lại là có mùi bạc hà rất dễ ngửi, đây là mùi cơ thể của con trai sao? tham lam hít vài hơi sâu, đây là lần đầu tiên biết, ra người con trai cũng có thể có mùi hương như vậy, ở nhà mấy người đàn ông, ai cũng tản ra mùi hôi thối, khó ngửi cực kì.

      "Bác sĩ, vết thương của ấy có nghiêm trọng ?" Thành Nhạc Ninh nghe được giọng dịu dàng của con .

      " có gì đáng ngại, bôi thuốc chút là được rồi."

      Đây cũng là lời của bác sĩ, xem ra vết thương của mình thực nghiêm trọng, Thành Nhạc Ninh chịu nổi, lại hôn mê bất tỉnh.

      Trong phòng bệnh, nhiệt độ vừa vặn, giống ánh nắng gắt gao của mùa thu.

      Từ Hải Dương cùng Tô Nhiên hai người yên lặng chờ đợi Thành Nhạc Ninh tỉnh lại.

      "Tích tích ~~ tích tích ~~"

      Tô Nhiên có tin nhắn.

      Mở ra xem, là Tần trạch .

      đứng trước trường học của em này

      Tô Nhiên cười, cậu nhóc này, muốn cho đón đây mà, thèm đâu!

      "Bây giờ em ở phòng y tế, tới đây !"

      Qua nửa phút, mới trả lời chữ: Được

      Đôi mắt Từ Hải Dương lóe sáng, nhìn Tô Nhiên cười dí dỏm, nhất định là ta tới rồi.

      phải ta, còn có ai khiến người trước mắt luôn bình tĩnh như người 30 tuổi, trở thành 16 tuổi vui vẻ đây?

      Mí mắt Thành Nhạc Ninh khẽ động xuống.

      " tỉnh rồi sao?" Tô Nhiên dịu dàng hỏi.

      Giọng có chút khàn khàn, có chút biểu lộ ngượng ngùng, hình như rất thói quen có người dịu dàng như thế đối đãi , mặt của bé có chút ửng hồng.

      "Ừ. . . . . . Là cậu đưa tớ tới đây hay sao?" Thành Nhạc Ninh giọng hỏi.

      Tô Nhiên giao toàn bộ công lao cho Từ Hải dương: " phải là tớ, là người đẹp trai này, ngại vất vả, ôm cậu đến đây."

      Tô Nhiên đặc biệt nhấn mạnh chữ "Ôm" này.

      Sau đó gương mặt thanh tú của Thành Nhạc Ninh càng ửng đỏ hơn.

      Tô Nhiên cứng rắn kéo Từ Hải Dương qua, muốn cho đứa bé "Đơn thuần" cùng gần gũi với con , đây chính là hùng cứu mỹ nhân, xảy ra chút quan hệ nam nữ, có phải ông trời thẹn quá se duyện cho hai người này .

      mùi bạc hà nhàn nhạt truyền đến.

      Thành Nhạc Ninh lần nữa hít sâu vài cái: "Quả nhiên là ấy."

      Trái tim của , càng đập nhanh thể vui mừng.

      đối với an, vừa gặp rồi !

      "Cám ơn."

      Thành Nhạc Ninh xác nhận tâm ý của mình, sau đó ra vẻ tự nhiên.

      ngẩng đầu lên, cười tự nhiên mà chững chạc.

      Từ Hải Dương lạnh lùng gật đầu cái, coi như là đáp lại, sau đó xoay người, tới cửa sổ phòng y tế, lâu cũng quay đầu lại.

      Tiểu tử này, lại đặt mỹ nữ qua bên, mình nhìn phong cảnh.

      Tô Nhiên thấy buồn cười.

      Thành Nhạc Ninh nhìn Tô Nhiên thẳng thắn cười tiếng, sau đó nắm thành quả đấm , hướng về phía Từ Hải Dương, dùng sức đánh ra quyền, nhất thời sắc mặt phấn khởi, ngoảnh đầu dịu dàng, trong lòng hô to: "Tiểu tử, tiếp chiêu đây!"

      "Cốc cốc!" Cửa truyền đến tiếng gõ.

      Tô Nhiên, Thành Ninh vui mừng còn có Từ Hải Dương nhìn người tới từ phía trước.

      "Tần Trạch!" Hai cùng vui sướng kêu lên.

      Tần Trạch nhìn về phía trong đó, kinh ngạc giọng kêu: "Nhạc Nhạc?"

      Tô Nhiên kinh ngạc nhìn hai người, hai người biết nhau, còn chuyện thân mật như vậy?

      Trái tim của lại bắt đầu đau. . . . . . Tần Trạch, vậy mà lại gọi người khác trước tiên!
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      46.1, Ở chung, ước hẹn, nắm tay....

      Editor: Linh Ngọc


      Tô Nhiên vuốt trái tim , nhìn Tần Trạch cười.

      Thấy Tần Trạch bình tĩnh lại, sau khi hơi kinh ngạc, chuyển đến người Tô Nhiên.

      nhanh chân về phía trước, giơ tay lên.

      Tô Nhiên khẽ vuốt mái tóc ngố, rơi vào vòng tay của .

      Đôi mắt Thành Nhạc Ninh lóe sáng: "Tần Trạch, ra người hoàn mỹ của , lại là Tô Nhiên!"

      Tần Trạch nhếch miệng thẳng thắn cười: "Thế nào, đôi mắt tệ chứ!"

      Thành Nhạc Ninh giơ ngón tay cái lên, thấy mặt Tô Nhiên đỏ lên cười : "Tớ nghe ấy chuyện của cậu, nghe tròn 3 năm, mỗi khi nghỉ hè đều dứt, cậu ấy còn chưa ngán, mà lỗ tai tớ nổi đầy vết chai rồi nè."

      Tần Trạch theo thói quen, đưa tay gãi gãi phía sau, cười.

      Tô Nhiên muốn thoát khỏi lòng của Tần Trạch, nhưng mà cánh tay của Tần Trạch ôm chặt.

      Tần Trạch liếc nhìn Tô Nhiên, rồi nhe răng cười với Thành Nhạc Ninh: "Nhìn tinh thần của cậu rất tốt, tớ lại có chuyện bận rồi, thứ lỗi tiếp nhé."

      xong, Tần Trạch chào hỏi Từ Hải Dương: "Người em, hôm nay có việc rồi, ngày mai mời cậu ăn cơm."

      Lời còn chưa dứt, kéo Tô Nhiên rời khỏi.

      Từ Hải Dương cố gắng mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tô Nhiên tức giận đánh vào cánh tay mạnh mẽ của Tần Trạch, mà Tần Trạch vừa vừa cười hả hê.

      Vẫn truyền đến vài câu .

      " bất ngờ muốn cho em xem!" Giọng điệu Tần Trạch thần bí mang theo chút xấu xa.

      "Cái gì thế?" Tiểu Bạch Thỏ lo lắng hỏi.

      "Đảm bảo có tin vui."

      "A... Đừng làm cho trái tim của em đau lòng là được rồi."

      Thành Nhạc Ninh xuống khỏi giường bệnh, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng có nụ cười lạnh lùng của Từ Hải Dương, dùng sức đánh vào vai : "Đói bụng ? Tớ mời cậu uống rượu."

      Từ Hải Dương quay đầu lại, nhìn này, cả người mặc quần áo thể thao phong phanh, quần sóc lưng, chân dài, tay dài, tay chân mảnh khảnh, mặt khí khái bừng bừng, trước ngực bình thường có gì lạ.

      Tay thon dài khoác lên vai của , đôi mắt đen hạ xuống, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Xin lỗi, trẻ vị thành niên, thể uống rượu."

      Thành Nhạc Ninh hề bị đánh bại bởi lạnh lùng của Từ Hải Dương, trái lại gương mặt càng thêm tươi cười rực rỡ, cả người tự động treo người của Từ Hải Dương: " uống rượu được... thẳng, là người đàn ông mượn cớ làm gì, có hay , câu thôi."

      Từ Hải Dương mặt lạnh, ra ngoài.

      vai vẫn còn bị người con đeo bám.

      Người con này cười đùa, giữa lông mày mang theo khí khái tràn trề.

      Bên kia, sau khi Tô Nhiên ngồi xe buýt nửa tiếng, nhìn những ngọn núi, rồi ngắm nhìn những cây cầu, tự chủ được che ngực, vuốt tim.

      Nhìn chằm chằm chìa khóa tay mình, câu của Tần Trạch vẫn còn vang đùng đùng trong đầu .

      "Sau này, đây chính là phòng của chúng ta."

      khó khăn ngẩng đầu lên, khiêm tốn : "Tần Trạch, hai chúng ta chỉ mới có 15 tuổi, xác định muốn chúng ta... Ở chung sao ? ? !

      Tần Trạch sớm cầm chìa khóa khác lên, mở cửa.

      nhìn Tô Nhiên ngây ngốc ở cửa, nghi ngờ hỏi: "Sao thế đến đây?"

      Tô Nhiên chết lặng, nghe lời, đến.

      Bên trong còn có cái sân!

      Đôi mắt của bận rộn, bắt đầu nhìn hết cái này đến cái kia.

      Cái sân rất đáng , hàng rào màu trắng, cây cối xanh biếc, chuồng chó màu hồng.

      từ từ dọc theo phiến đá màu xanh vào trong, nhìn chằm chằm những chiếc lá màu xanh và màu vàng của cây nguyên bảo, phía còn được treo sợi dây xích dào, dây xích được đính tấm gỗ rắn chắn, làm thành xích đu, quanh quẩn giữa gió đêm.

      Ngón tay của khẽ lướt qua sợ dây xích, ánh mắt mơ màng, lâm vào hồi ức.

      Tần Trạch đứng bên nhìn Tô Nhiên, nở nụ cười ấm áp.

      lần, với về cây Nguyên Bảo, về khát vọng lúc còn của .

      Khi còn bé, trước sân nhà bà nội cây Nguyên Bảo lớn, vì sao gọi nó là cây Nguyên Bảo, bởi vì quả của nó như những chú chim giương cánh bay lượng, muốn đến là hạt của cây Nguyên Bảo, vào lúc mùa hè, hạt giống của nó kết dính lại với nhau, và mấy đứa bạn thích nhất là đánh nhau bằng Nguyên Bảo, nhìn bản thân bắn Nguyên Bảo rơi đầy đất, lúc đó rất vui vẻ.

      nghĩ tới, chàng trai này, lại cất sâu lời của vào trong lòng, hôm nay, giữa ánh nắng chiều đỏ rực, đứng dưới màu sắc rực rỡ của tán cây, nhìn cười.

      Sương mù của ngày mờ mịt, mang theo ánh sáng màu đỏ mờ.d.d.lq,d,

      Gương mặt thanh tú kiên cường của Tần Trạch, đứng dưới ánh sáng mờ trở nên trưởng thành hơn, nặng nề khắc xuống thân cây tám * chữ:

      "Nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu."

      (*) Tiếng trung có tám chữ: "执子之手, 与子偕老."

      Làn môi đẹp đẽ của nhàng mím lại, đôi mắt đen như mực giống như trầm hương trăm năm.

      Tay của thô ráp nhưng lại ấm áp, hơi thở của quanh quẩn bên , giống như ánh lửa thiêu đốt.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46.2

      Editor: Linh Ngọc

      Tô Nhiên cẩn thận nhìn , tỉ mỉ phân biệt cảm giác người , người con trai này lớn lên rất khác với kiếp trước, nhưng cũng lại có nhiều nét giống.

      Kiếp trước, để cho muốn gì được đó, chịu mệt nhọc, kiếp này, ít nghe theo hơn, nhưng cho dù kiên cường cũng lộ ra nét dịu dàng.

      Kiếp trước, yên lặng đọc sách, yên lặng phấn đấu, mặc dù vẫn còn 20 mấy tuổi, tiền đồ chưa biết, nhưng trái tim mạnh mẽ hướng về phía trước, kiếp nành, thành công sớm hơn, tiền đồ sáng lạng, nhưng vẫn kiên trì như cũ, phấn đấu như cũ, mặc dù , nhưng biết, làm vì .

      Kiếp trước, chịu đựng , làm cho , thương , cưng chìu đến mức vô pháp vô thiên, kiếp này, lại lặng lẽ đặt trong lòng, trong lúc lơ đảng khiến cho vui mừng, khiến cho cảm động đến đau thắt cả lòng.

      Tần Trạch, Tần Trạch, Tần Trạch của , bất luận như thế nào, mãi mãi cũng thay đổi.

      đưa tay, nắm lấy bàn tay thô ráp do phải luyện võ của .

      Họ nắm tay nhau dưới tán cây.

      "Tần Trạch, cả đời này chỉ có thể thích mình em thôi, có biết ?" trừng mắt, mọn so đo.

      "Được, cho dù chúng ta tóc bạc , cũng ở bên cạnh nhau." dịu dàng nháy mắt với vài cái, bao dung lại kiên định.

      Cười mỉm, cười mỉm, cười mỉm rồi từ từ biến thành cười to.

      Hai người nắm tay nhau, từ từ vào căn nhà .

      Đây là ngôi nhà , nhà rất , là nhà trệt nhưng mà vẫn có phòng khách, phòng vệ sinh. Tường trắng bằng gỗ vô cùng đơn giản nhưng Tô Nhiên vừa nhìn thích rồi, phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ là vì nó thuộc về và Tần Trạch.

      "Nhà này, làm sao có tiền mua?"

      Tô Nhiên nằm ngửa sàn nhà, hiểu hỏi.

      Tần Trạch cười vỗ xuống đầu Tô Nhiên: "Nhà nhất định là phải mua sao, Đây là nhà bác chồng , nước ngoài sinh sống, bỏ nhà trống, mượn để ở.

      "À." Tô Nhiên hiểu , trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

      Tần Trạch lấy tay chống đầu nhìn Tô Nhiên.

      "Sau này, lúc nào em rảnh rỗi nhớ đến chăm sóc căn nhà này, mỗi tháng đều trở về đây 1 ~ 2 ngày.

      Tô Nhiên gật đầu cái, căn nhà này, mặc dù có cây Nguyên Bảo, nhưng lại có hoa, thấy mình nên nghĩ cách trang trí nó.

      Tần Trạch nhìn ánh mắt ngây ngô của Tô Nhiên cười.
      này, luôn tự mình mất hồn!

      Buổi tối, Tần Trạch vẫn đưa Tô Nhiên về ký túc xá, mà ngày thứ hai, là ngày Tô Nhiên chạy 1500 mét, thấy chấn động do Lý Dực Quân đoạt được giải vô địch dành cho nam sinh chạy 1500 mét, cũng thấy Vương Dực và Vương Ưu ở đâu cả, những nữ sinh trực tiếp thèm chú ý đến Tô Nhiên nữa.

      Chạng vạng ngày thu, ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả vùng đất, xuyên thấu qua hàng rào in số bóng đen, gió thổi , làm dịu ánh nắng mặt trời, mang theo chút ấm áp.

      Dáng vẻ của Tô Nhiên giống như con cún con lười biếng, nhàn hạ ngồi ghế mây.

      Đầu của hơi ngửa về sau, tựa vào ghế mây bên cạnh, đùi đặt quyển sách y học dày, lật ra mấy trang. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt trắng noãn, ràng còn có thể thấy được những sợi lông tơ nho , yên lặng nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi.

      Tần Trạch chiếu ngay hiên nhà bên cạnh, cao lớn dựa lưng vào vách tường, đôi chân dài hơi cong lại, có vẻ tùy ý mà thoải mái.

      Bóng dáng của ghế mây, kéo dài mãi, vừa vặn rơi xuống người Tần Trạch, chăm chú xem quyển sách trong tay, thỉnh thoảng mô tả kinh nghiệm tinh tế latop.

      Chữ của , như trời xanh thú vị, lại có chút phóng khoáng bay lượn, chữ đen như mực mang theo tinh thần bay lượn đặc sắc.

      Ánh mặt trời chiếu vào cuốn sách mà xem, đây lại là loại sách cổ phiếu.

      Thỉnh thoảng Tô Nhiên quay đầu lại, thấy quyển sách Tần Trạch cầm tay, lấy làm kỳ lạ.

      Tần Trạch là người luyện võ, sao có thể thích chứng khoáng?

      Trí nhớ quay vòng, đột nhiên nhớ tới.

      ra , có lẽ trước kia từ rất sớm, Tần Trạch thích xem các loại sách kinh tế, luôn đặc biệt nhạy cảm với những con số, mỗi lần vào thứ bảy đến Đồ Thư Quán, luôn luôn chọn các loại sách có liên quan đến con số, kinh tế.

      Bây giờ là năm 05, qua là năm 06 chính là năm thị trường chứng khoán đạt tới đỉnh cao, qua năm 07 thị trường chứng khoán bước vào giai đoạn sôi động, đến năm 08 thị trường chứng khoán vô cùng thê thảm, Tô Nhiên còn biết. Năm đó Tô Tường vượt qua nổi năm 07, thị trường chứng khoán vừa lên, đó chính là năm 08, năm mà thị trường chứng khoán sôi động lần cuối, cho nên ba Tô tổn thất rất nghiêm trọng.D,đ,L,Q,Đ,

      Theo điều này, nếu như bây giờ Tần Trạch chơi cổ phiếu, chừng, bây giờ có chút gia sản, sau này có thể giàu có vô cùng.

      Tô Nhiên chớp mắt, nhếch miệng lên, ha ha, dáng vẻ hồ ly.

      "Tần Trạch, chơi cổ phiếu."

      "Ừ."

      Tô Nhiên nhìn đôi mắt của Tần Trạch, quá nhanh, quá nhanh, ha ha, Tần Trạch nhà là lợi hại nhất, có tính toán trước.

      " ném vào bao nhiều tiền rồi?"

      " nhiều, 2000."

      "Chơi bao lâu rồi?"

      "Hai năm."

      Oa, hai năm, trái tim của cậu nhóc này lớn. Tô Nhiên líu lưỡi.

      "Kiếm được bao nhiêu thế?"

      "À, nhiều lắm."

      Tô Nhiên vỗ vỗ vai của Tần Trạch, đưa vào 2000 tệ, mặc dù chơi hai năm, nhưng dù sao cũng là thiếu niên mới học nghề, chắc chắn nhiều.

      Vì vậy an ủi: " sao, còn mà, cho em , cho dù kiếm được bao nhiêu, em cũng đảm bảo cười đâu."

      Cuối cùng Tần Trạch cũng ngẩng đầu lên, cười như : "Hơn 20 vạn."

      "Hơn 20 vạn, rất nhiều rồi, nên gấp, cứ từ từ... Cái gì 20 vạn! ! Tần Trạch, là thần sao!" Tô Nhiên lại bị hoảng sợ.

      Tần Trạch cười đắc ý: "Tất nhiên, người đàn ông cũa em sao lợi hại được!"

      Tô Nhiên quyết đoán giơ cao cánh tay hô to: "Lợi hại! Tần trạch, lợi hại nhất!"

      xong, ngay cả mình cũng khinh bỉ bản thân, ngu ngốc mà!

      Nhưng mà Tần Trạch cười rất vui vẻ.

      Thấy thời gian cũng còn sớm nữa.

      Tần Trạch để quyển sách tay xuống, nhàng tới trước mặt Tô Nhiên, ngón tay lướt qua làn môi của , lưu luyến rời.

      Nhìn ánh mắt si ngốc của Tô Nhiên, bèn cười xấu xa, sau khi sửa sang vài sợi tóc rối của , tư từ bước thong tha, vào bên trong.

      Chỉ lát sau, trong phòng biếng vang lên tiếng nấu cơm, mặt Tô Nhiên hơi phiếm hồng, tay tự chủ được sờ lên môi, cười khúc khích ~~~.

      Chờ lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phía phòng bếp nhưng muộn rồi.

      A! Cơm trứng rang xong.

      Bờ vai Tô Nhiên suy sụp, cũng trách bản thân mình quá kém, muốn ăm cơm rang trứng, muốn ăn ở tiệm cơ!

      Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tô Nhiên, Tần Trạch khỏi vui vẻ.

      " thích lần sau em làm." Tần Trạch đưa cơm rang trứng đến trước mặt Tô Nhiên.

      Tô Nhiên hung hăng : "Yên tâm, chờ tháng sau trở lại, em nhất định cho đặt bàn thức ăn ngon cho ."

      Tần Trạch nhíu mày: "Vậy rất mong chờ đó."
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      47.1, cơn ác mộng, hoa bỉ ngạn

      Editor: Linh Ngọc


      Tác giả có lời muốn : Sau đây có thể khiến cho mọi người đau lòng, nhưng mọi người cần khẩn trương.

      Truyện này kết cục nhất định là HE.

      Nhưng khúc sau có chút hơi ngược, đây là điều tất nhiên, tác giả cảm thấy, đời có bữa ăn nào là miễn phí, nhận được bao nhiêu may mắn, nhất định phải bỏ ra cái giá cao giống như vậy, đây mới là lẽ thường.

      Cho nên Tô Nhiên sống lại, cái này là vận khí của , như vậy trước khi nhận được hạnh phúc, cũng nhất định phải nếm thử nỗi đau khổ mới được!

      Nếu có người tức giận ~~

      ____________

      Tô Nhiên và Tần Trạch tháng gặp lần, cứ như vậy cùng nhau qua cuộc sống vui vẻ.

      Hoa đào xuân đến, hoa sen hạ đến, hoa cúc thu đến, hoa mai đông đến.

      Mùa xuân, hai người ngửi hương hoa đào, ngồi băng đá trong sân, thưởng thức hoa đào, uống chút trà. Có lúc Văn Phương và Lý Yến la lên, ba người con , được hoa đào chiếu xuống càng thêm kiều diễm động lòng người. Mà mình Tần Trạch loay hoay với latop bên cạnh, màn hình ngừng nhảy lên các con số màu hồng xanh.

      Mùa hè, dưới giàn nho là địa điểm ghé lại thường xuyên nhất của hai người.

      Tô Nhiên dễ lạnh, buồn ngủ.

      Mà Tần Trạch lại biến thành người lao động miễn phí, sửa lại toàn bộ mạch điện trong nhà, vì vậy, dưới giàn nho Tô Nhiên vẫn có thể có quạt thổi gió mát, đôi khi chợt có ý nghĩ, vẫn còn là đêm giữa mùa hè, gọi cho Từ Hải Dương, Tiểu Dực, toàn thể 402, dĩ nhiên thiếu Thành Nhạc Ninh, còn có bạn tri kỷ của Tô Nhiên, Lương Hữu, Văn Phương và cả Lý Yến.

      Mở hội thịt nướng.

      đám người, mua kết bia lớn, kêu món ăn và hát.

      Những ai quen nhau, cũng từ từ quen thuộc lẫn nhau.

      Quan hệ cũng càng ngày càng tốt.

      Mùa thu, hoa cúc nở rộ đầy sân.

      Tô Nhiên và Tần Trạch ở trong gió thu, hai người rất thích ở cùng chỗ, lặng lẽ hưởng thụ yên tĩnh này.

      Hai người thích ở trong khóm hoa cúc, bày ra bút lẫn cọ, bôi bôi vẽ vẽ, trông phong nhã vô cùng...

      Cuối cùng nhìn đống hoa cúc đen kịt, hai người giễu cợt lẫn nhau, Tô Nhiên đấu võ mồm nhiều lần đều chiến thắng, vì vậy vén tay áo lên, treo đèn chuyên cần tập luyện.

      Sau đó, hoa cúc được vẽ lại cũng bắt đầu có hình dạng.

      Cuối thu, hai người cùng nhau vẽ, Tô Nhiên vẽ cúc, Tần Trạch viết chữ lưu niệm. d.d.lq,d,
      Vốn là viết chữ bằng bút lông, Tô Nhiên rất là tự đắc, nhưng kể từ khi nhìn nét chữ đầy mạnh mẽ của Tần Trạch, lập tức cảm thấy xấu hổ.

      Tần Trạch vỗ vai của Tô Nhiên, với : "Đời này, em mãi mãi cũng được xa ."

      Ánh mắt thanh tú của đảo qua chữ được thêm vào kia, làm bức tranh trở nên hoàn hảo.

      Nâng môi lên, cười!

      Tô Nhiên nôn ra máu: " cười , cười , tốt nhất là cười đến bị chuột rút."

      Mùa đông, hoa mai vừa mới nở rộ.

      Tần Trạch ở dưới cây mơ, dừng chân lâu.

      Ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.

      Tô Nhiên hiểu, tới, hỏi: "Này vừa lúc hoa mai nở, đáng tiếc cái gì!"

      Tần Trạch nhìn vòng người Tô Nhiên, nhìn về phía hoa mai lớn thở dài.

      "Hoa mai tuy tốt, nhưng lại chưa hề có người tài giỏi, có thể tận dụng nó, chò dù nó nở tốt, cũng chỉ có thể tăng thêm niềm thương cảm!"

      "Cái gì?" Tô Nhiên mờ mịt ngỡ ngàng.

      "Lần trước ăn được mai hoa cao, hoa mai áp, hoa mai rượu, hoa mai trà xanh, nó vẫn còn lưu hương trong miệng ! Ai, chủ nhật tháng sau, nghĩ, được trở lại, để thưởng thức tốt chút. Ừ... Có thể chủ nhật của tháng sau sau nữa cũng vật thôi."

      Tô Nhiên lần nữa nôn ra máu, được rồi, Tần Trạch, em làm cho !

      Cả mùa đông, Tô Nhiên chạy ngược chạy xuôi, tìm bao nhiêu thực đơn, sau khi làm bao nhiêu vật phẩm thất bại, cuối cùng ở học kỳ chủ nhật cuối cùng, đại công cáo thành.

      Hai người mang cái bàn gỗ, dấu vết nắng ấm dưới mùa đông.

      xấp hoa mai cao trắng noãn, bàn đầy mùa thơm của hoa mai, còn có rượu hoa mai mới cất tốt nhất, bầu khí đầy mùi thơm ngát của trà hoa mai.

      Cầm rượu hoa mai, Tô Nhiên và Tần Trạch chôn dưới cây mai, hi vọng vài năm sau, có thể uống được rượu hoa mai nguyên chất.

      Sau khi Tần Trạch ăn xong, vẻ mặt tươi cười : "Đây là hoa mai tốt!"

      Tô Nhiên cũng bắt đầu tranh cãi vô ích.

      Cuộc sống ở nhà , năm trôi qua rồi lại d.d.lq,d, năm, ngày càng tốt đẹp.

      Lúc đó, Tô Nhiên vượt qua lớp mười, đón chào phân ban văn lý lớp mười .

      Tô Nhiên lựa chọn ban tự nhiên, Trầm Khâm Cơ cười với Tô Nhiên là chọn ban giống như vậy.

      Từ Hải Dương điền ban xã hội, cái này giống như ban mà đời trước chọn, Vương Dực nước ngoài, Paris đào tạo chuyên sâu nhạc, đây là số mệnh của , trốn thoát, chỉ có thể rơi lệ chào tạm biệt Tô Nhiên và Từ Hải Dương.

      Mặt khác phòng 402, điền ban tự nhiên, mọi người cười cười, khuyến khích lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.

      Lúc bắt đầu học kỳ mới, Chư Mục Gia chia tay với bạn trai của ấy, lý do cụ thể Tô Nhiên , nhìn dáng vẻ chán nản của Chư Mục Gia, bọn 402 lôi kéo , cùng hát ktv suốt cả đêm.

      Đợi đến buổi sáng thứ hai.

      Chư Mục Gia đáng lẽ yếu mấy phần, lại trở nên giỏi giang tích cực đứng lên.

      tham gia hội học sinh, dần dần làm càng ngày càng tốt, mấy lần có đại hội lớn cũng thấy biểu của rất sinh động, xuất sắc.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47.2

      Editor: Linh Ngọc

      , tham gia xã đoàn pháp luật, hơn nữa còn làm rất tốt, cuối học kỳ làm tới chức Phó bộ trưởng xã đoàn.

      Mà Giai Tuệ là đứa bé đàng hoàng, dịu dàng, ở học kỳ này có bất ngờ, học sinh cao ráo, khỏe mạnh chuyển trường, ngồi cùng bàn với , hai người vô cùng hợp ý.

      Hình như Tô Nhiên cảm thấy giữa hai người mở ra tia lửa tình .

      Thành Nhạc Ninh và Từ Hải Dương, đôi oan gia này, luôn cãi nhau, dĩ nhiên cãi nhau là Thành Nhạc Ninh đơn phương làm, Từ Hải Dương luôn duy trì gương mặt lạnh băng của .

      Thành Nhạc Ninh, Tô Nhiên nhìn ấy, giống như ông nội Tần Trạch và cháu vậy!

      Ôi thân phận này, là làm cho người ta để ý rồi!

      Cuối cùng Trần Khâm Cơ vẫn còn cùng người con trai thần bí đó ở cùng nhau, Tô Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của ấy, trái tim thoáng để xuống.

      Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, dì , Triệu Đông sinh ra đứa bé trai, trong tin vui ấy Tô Nhiên bắt đầu nghênh đón cấp ba.

      402 ngày càng hòa hợp, lạnh nhạt và xa cách như ban đầu.

      Con người chính là cần chung sống, chung sống về sau phát , có lúc ấn tượng đầu tiên là sai lầm.

      Tô Nhiên từ từ thay đổi ý nghĩa đối Trầm Khâm Cơ.

      ra đứa bé này, cũng là đứa bé có số khổ.

      Bởi vì trong suy nghĩ của nhà phải có đứa con trai, nhưng có chị, nông thôn chỉ có thể sinh hai, thứ hai, thể làm gì khác, cha mẹ đưa đến nhà cho người khác nuôi, sau đó len lén đến vùng khác sinh đứa em trai.

      Từ khi ra đời đến năm 7 tuổi, luôn luôn qua tay nhiều gia đình khác nhau, mới cùng gia đình mình bắt đầu tình thân, nhưng lại vì gia đình có đứa bé nên bị đưa , vất vả đến năm bảy tuổi, tất cả hạt bụi đều lắng xuống, cha mẹ nhận về nhà, nhưng mẹ có vài phần phân biệt đối xử với , dù sao cũng cảm thấy đây phải là con do mình nuôi lớn, cho nên bọn họ rất xa cách, nuôi lớn cũng chỉ là bằng con mắt mà thôi.

      Trong nhà có đồ mất, chỉ biết hoài nghi .

      Trong nhà có đồ ăn ngon, người cuối cùng được cho chính là .

      Chị và em trai, bảo vệ mọi thứ của bản thân, luôn đề phòng, lạnh nhạt với , lúc nào cũng bắt nạt .

      còn tuổi mà cảm nhận d.d.lq,d, được người dễ thay đổi.

      Bây giờ việc buôn bán của nhà xuất vấn đề.

      Nợ nần chồng chất.

      Câu nhiều nhất mà mẹ luôn bên tai chính là: "Mẹ nuôi con dùng bao nhiêu nhiều tiền, sau này con phải trả mẹ bấy nhiên tiền đó."

      Những điều như vậy, ra cũng là do cha mẹ ép phải rời khỏi nhà.

      Cho nên Tô Nhiên càng thêm thương xót ấy chút.

      Học kỳ của lớp mười hai vào ngày chủ nhật, Tô Nhiên vẫn chưa về nhà, mà đến căn phòng của và Tần Trạch, trong phòng yên tĩnh, tất cả đều giống như trước. Cuối kỳ, Tần Trạch cũng nhanh chóng trở về rồi.

      tỉ mỉ lau mọi thứ trong phòng, hoa mai bên ngoài sân nở rất đẹp.

      Tiểu viện, năm bốn mùa, đều có hoa nở rộ, đây là ước mơ đẹp nhất đời này của Tô Nhiên. Tay chạm vào thân cây Nguyên Bảo, vuốt ve tám chứ "Nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu" đôi mắt dịu dàng vô cùng.

      Từ từ ghé mặt vào những chữ khắc sâu kia, ở nơi yên tĩnh này, ánh mắt trời rãi đầy xuống dưới tàng cây, giống như dựa vào lòng của người mình thích nhất, lặng lẽ ngủ.

      Trong giấc mơ, có người con trai cao lớn khỏe mạnh, đau lòng mệt mỏi quỳ xuống đất nhìn trời cầu khẩn.

      Ngọn lửa đỏ thiêu đốt sau lưng , phía chân trời nở đầy hoa màu đỏ rực rất đẹp, liều lĩnh dường như muốn đoạt tất cả.

      Màu đỏ rực chiếu lên gương mặt tuấn tú của người con trai ấy, đôi mắt đen vào giờ khắc này lại trở nên đỏ ngầu đầy mê hoặc.

      Trong ngực ôm bị máu nhuộm đỏ, chánh khí mênh mông cuồn cuộn, rồi lại bộc phát vẻ tà mị, chỉ trời hét to.

      "Tôi người tên Tô Nhiên, chưa đầy 20 tuổi, cả đời lương thiện thuần khiết, mọi người như bản thân mình, chưa từng làm chuyện ác đôc. thương cha mẹ, chăm sóc em trai đầy đủ, hiếu thuận, có tình nghĩa, chưa bao giờ hổ thẹn, vì sao phải cướp lấy sinh mệnh của ấy chứ!"

      Người con trai ôm chặt , cúi đầu đưa mắt mơ hồ nhìn xuống người phía dưới.

      "Tôi là Tần Trạch, giờ này ngày này, thề với trời, Tô Nhiên là người tôi , trước khi chết chưa từng hận, chưa từng chán ghét, tôi chắc chắn tuân theo nguyện vọng của , hận, buồn, oán!"

      Tóc đen chớp mắt cái lại biến thành màu bạc, trong mắt ước lệ.

      Nắm tay lại, dây buộc màu lam bị máu tươi nhuộm thành màu máu đỏ tươi.

      Người con trai nhìn tái nhợt mà mỉm cười, lộ ra nụ cười dịu dàng.

      Mưa to mơ hồ giống như bức thành che chắn, bảo vệ cả thành phố chặt chẽ.

      Tại nơi hẻo lánh dưới chân núi Sơn *, phủ lên căn nhà , trước nhà có cái sân, trong sân có cây, có hoa còn có con chó lông xù to lớn.

      (*) Núi Sơn: (tiếng Trung: 阴山, bính : Yin shan hay Yinshan) là tên gọi dãy núi trong thảo nguyên hình thành nên ranh giới phía nam của miền đông sa mạc Gobi tại khu tự trị Nội Mông Cổ, cũng như phần phía bắc của tỉnh Hà Bắc. Nguồn: Wiki

      Nhưng bên trong lại trống rỗng, tám chữ "Nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu" này, khi được nước mưa tắm rửa trông có vẻ làm lòng người chua xót vắng vẻ vô cùng.

      Tô Nhiên đột nhiên thức dậy, liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.

      Lửa đó! Hoa đó!

      Là lửa địa ngục, hoa bỉ ngạn!

      Sao lại chết chứ?

      Sống lại trở về, chẳng qua là để vội vã làm bạn mấy năm, đương với , rồi khiến chịu đựng hậu quả của tai nạn xe cộ kia sao, tấm lòng lương thiện của Tô Nhiên rất đau, đau đến thở nổi nữa rồi.

      Mây đen giăng đầy, ngọn gió u ám thổi vù vù tới.

      Tô Nhiên hờ hững tới trước phòng , ngồi dưới mái hiên.

      lẳng lặng nghe tiếng gió bên ngoài cửa sổ, yên lặng nghe tiếng mưa đánh vào chuối tây, thanh "lộp bộp"

      Nếu như là thường ngày, có lẽ rất vui vẻ mở cửa sổ ra, mặc cho ngọn gió bướng bỉnh nhàng thổi bụi mưa bây vào người mình, hưởng thụ trong sạch mát mẻ tự nhiên nhất của thế gian, lắng nghe thanh đẹp nhất nhân gian. Nhưng hôm nay, có ý định đó! Giờ phút này đóng chặt cửa sổ lại giống như giam mình vào suy nghĩ, để cho mình tìm được cánh cửa bước ra.

      Nhớ tới người con trai quỳ mặt đất trong giấc mơ kia, từ từ lột xác đến mức chín chắn, xấu xa, là người con trai đối xử với dịu dàng nhất, cư nhiên lại chỉ trời mà thề, hận thể chạy vào giấc mơ cắn ta tàn nhẫn.

      ở đây, ở đây, đời này tuyệt đối, tuyệt đối cùng gắn bó, xa rời.

      Người trong ngực, tuyệt đối phải là !

      Cây Nguyên Bảo, là mày báo mộng cho tao biết, cuộc đời bắt đầu thay đổi, để cho tao cẩn thận, chú ý mọi thức bên cạnh mình sao?

      Cây Nguyên Bảo, trong làn mưa khẽ dao động, tại bầu trời tối đen, tản ra chút ánh sáng dìu dịu.

      Sống lại là trời cao chiếu cố , trước mắt nhất định có đau khổ, mọi chuyện xảy ra, cũng tặng mà lấy thứ gì, may mắn cũng phải kèm với đau khổ, phúc họa tương y **, buổi sáng mấy ngàn năm trước Lão Tử *** cũng như vậy.

      (**) phúc họa tương y: hạnh phúc cách nhau đường, trong họa ắt có phúc.

      (***) Lão Tử: là nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc. tồn tại của ông trong lịch sử vẫn còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh (道德經) - cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo (Đạo tổ 道祖). Nguồn: wiki

      Đây chính là đạo của tự nhiên mà!

      Tô Nhiên phải là rất thông minh, chỉ biết yên lặng học, trợ giúp ba mẹ tạo nên của cải, cũng chỉ có thể làm thêm giờ, cuối cùng cũng nhờ đến ba Tô, mẹ Tô của mình.

      Tô Nhiên phải là người có chí lớn, chỉ cầu nghiệp mình thích có thể xa được chút, cứ như vậy từ từ , đợi đến thời cơ chín mùi, bước kếp tiếp, trù tính toàn bộ, cũng chờ tài trí, cho dù biết động tĩnh của tương lai, nhưng biết chi tiết, cho nên chỉ có thể thu lợi nho , thành người chiến thắng tối cao.

      Nhưng Tần Trạch khác, Tần Trạch có thiên phú rất tốt, trước kia là do thiếu hụt cơ hội, cho nên vẫn có tiếng tăm gì, đời này, có lẽ là ông trời đành lòng mai tài, vì thế để cho sống lại, trợ giúp từng bước từng bước đến đỉnh cao.

      Nghe , còn tuổi, chẳng những thân thủ rất tốt, mà vận dụng vũ khí cũng thành thạo, thậm chí ngay cả cổ phiếu cũng rất uyên bác, tài năng này, ở đời trước Tô Nhiên lại ngờ tới.

      , trời là vì vị vua mà sinh ra.

      Mấy ngày cuối cùng, Tô Nhiên vẫn suy nghĩ vấn đề này.

      yên lặng ít , ngay cả đọc sách cũng vào đầu nổi.

      Cuối kỳ thi, lúc kết thúc, thở dài to, kì thi lần này chỉ là tạm được.

      Quả nhiên, khi có bảng xếp hạng, so sánh Tô Nhiên với mấy người tốt rất là kinh ngạc, chuyện gì xảy ra, cuộc thi lần này tên lại đứng thứ 50 của toàn trường.

      Mà đổi lại người khác có thành tích kém như Trầm Khâm Cơ, biết chuyện gì xảy ra, ở cuối kì trước, mỗi ngày đều lo lắng, trong phòng ngủ gọi điện thoại tới khuya, thậm chí còn xin nghỉ bệnh mấy ngày.

      Cuộc thi phối hợp lần này thể đỗ, rơi xuống đến hạng cuối lớp 10.

      Thái Kim Phân tức giận.

      Bà tìm Tô Nhiên chuyện.

      Trực tiếp lấy ra đơn đăng ký.

      "Tô Nhiên, tôi đặt em vào trong nhóm sinh viên ổn định thi đại học trong cột này, tại sao em có thể xuống nhiều đến như vậy, học kỳ kế tiếp, phải thi tốt nghiệp trung học, em cần phải cố gắng tranh dành cho tôi!"

      Tô Nhiên vô tri vô giác gật đầu cái, ra khỏi phòng làm việc.

      Sau đó, Trần Khâm Cơ cũng vào phòng làm việc.

      Chờ lúc ấy ra, tiều tụy khác thường.

      Hai , nhìn nhau, sau đó, Trần Khâm Cơ nhào vào lòng Tô Nhiên, khóc rống lên.

      Tô Nhiên nhìn trong ngực mình khóc thương tâm như thế, trong lòng cũng có chút bi thương.

      nắm tay Trầm Khâm Cơ, kéo ấy vào góc bí mật, ngồi xuống băng đá bên đó, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :