1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41.2

      Nụ cười mặt, tự tin mà tỏa sáng.

      Nhất thời các nữ sinh thét chói tay như cơn sóng lớn, từng đợt sóng liên tiếp, Lý Dực Quân bị các nữ sinh hét chói tay, vẫn biết Tát Mãn vào vườn hoa của trường học.

      Bên cạnh ta còn có bốn người bảo vệ.

      Mắt Tô Nhiên sắp trợn trắng rồi, trải qua hai kiếp cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này, siêu sao đột kích hả!

      Được, dù sao cũng quan tâm chuyện của ta.

      tiếp tục chờ cậu nhóc ngốc của mình.

      Khi đám đông biến mất, còn bóng người, mặt trời chiều ngả về tây, cây xanh quay quanh chàng trai đẹp, tới chỗ Tô Nhiên.

      Trong lòng Tô Nhiên tràn đầy vui vẻ.

      chạy nhanh vào lòng Tần Trạch.

      Gió thổi từ từ, nụ cười của chàng trai ấy cưng chìu mà trong sáng.

      Cánh tay rộng lớn ôm cả người Tô Nhiên, hai người ôm nhau chặt.

      " ngốc em thích đến như vậy sao? kịp chờ đợi ôm ấp rồi? Trần Trạch ôm Tô Nhiên, kề sát lỗ tai đùa, hỏi.

      Tô Nhiên mím môi cười.

      Tần Trạch thấy Tô Nhiên lâu vẫn trả lời , nắm bả vai Tô Nhiên, nhìn gương mặt của Tô Nhiên cười dịu dàng.

      Tô Nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên môi Tần Trạch cái.

      Vẻ mặt cười tươi.

      Tần Trạch nhếch môi, ngoẹo cổ, gõ lên đầu Tô Nhiên: "Em là con gà hay sao? Ngu ngốc!"

      Tô Nhiên cười ha hả, ôm lấy cánh tay của Tần Trạch, kéo vào vườn của trường.

      Dọc theo đường , Tô Nhiên ngừng cùng Tần Trạch chuyện, Tần Trạch lại cười, nghe , thỉnh thoảng thương tiếc sờ khuôn mặt của .

      Vừa ngay lúc Từ Hải Dương ngang qua, ta nhìn vẻ mặt Tô Nhiên khi tức giận, khi tủi thân, khi đùa cợt, hoàn toàn sinh động khác với vẻ lạnh nhạt bình thường.

      Trái tim như bị kim đâm, rất đau đớn.

      ta nhanh chóng cúi đầu qua, hai người kia vui vẻ, hoàn toàn nhìn thấy ta.

      đường có rất nhiều người chỉ chỏ Tần Trạch và Tô Nhiên.

      "Người đàn ông kia nhìn cũng được đó! Đen kịt, cảm giác rất có cơ bắp, nhìn có vẻ rất giống Cổ Thiên Lạc." nữ sinh thích nháy mắt .

      "Ánh mắt của ta to, xinh đẹp, nhìn rất được." Nữ sinh nâng khuôn mặt, làm ra vẻ sùng bái.

      "Đó phải là Tô Nhiên vài ngày trước làm mọi người xôn xao sao? phải ta và Từ Hải Dương cặp sao? Thế nào lại đổi người nữa rồi" người khác buông lời khinh bỉ.

      Bọn họ giọng thầm ở bên cạnh

      Với thính lực của Tần Trạch làm sao lại nghe được, vẻ mặt ngày càng đen.dđLQĐ

      Tô Nhiên thấy các bạn nữ sinh nhìn , lại rất khinh bỉ với nhau, mặc dù nghe ta gì, nhưng cũng biết nhất định phải là chuyện gì tốt lành.

      kéo Tần Trạch lại.

      Hi vọng đừng kích động.

      Tần Trạch vỗ vỗ đầu của , cười dịu dàng: " ngốc, đừng cho là vẫn còn kích động như thời trung học! biết phân biệt nặng ."

      Tô Nhiên sửng sốt, hơi ngửa đầu.

      Ánh chiều tà chiếu lên mặt Tần Trạch, vẻ non nớt còn tồn tại nữa mà lên những đường nét trưởng thành.

      lại lớn lên, tham gia vào quân đội sớm hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, cần phải , từ mùng Tần Trạch bắt đầu đặc huấn, lúc trung học vài quân đội.

      Ở trong trường quân đội, học được rất nhiều điều.

      " ăn cơm trước. mời." Tô Nhiên nghịch ngợm nhìn Tần Trạch.

      Tần Trạch gõ cái lên đầu Tô Nhiên: " biết rồi!"

      Tô Nhiên giả bộ tức giận: "Thế nào muốn sao?"

      "Nào dám, tiểu thư Tô Nhiên thân ái, em ăn ở đâu, nhất định nơi đó." Tần Trạch cười, giả dạng người chồng .

      Khiến cho Tô Nhiên cười vui vẻ.

      "Chúng ta ăn ở căn tin, ăn ở đó em phải quẹt thẻ." Tô Nhiên lôi kéo Tần Trạch, ra ngoài trường.

      "Được."

      Hai người ra khỏi trường học, đến "Tiểu Tứ Xuyên".

      Chọn đĩa dưa chua cá lớn, ít khoai tây cay, khoai môn mỡ hành, còn có chén nấm hương, rau xanh.

      "A, ăn như vậy có làm nghèo ?" Tô Nhiên có chút xấu hỏi, nhìn chằm chằm Tần Trạch.

      Tần Trạch cũng né tránh, đón lấy ánh mắt của Tô Nhiên, cười: "Còn muốn cho em ăn cả đời, làm sao nghèo được?"

      Tô Nhiên bị lời này làm cho đỏ mặt.

      Vừa lúc dưa chua cá được đưa lên.

      "Dùng bữa, dùng bữa ." Tô Nhiên cũng quan tâm Tần Trạch có ăn hay , tự mình ăn trước.

      Tần Trạch ăn được vài miếng, buông đũa xuống.

      Sau đó chăm chú nhìn Tô Nhiên ngốn từng ngốn dưa chua, nhìn bị ớt làm cho cái đến le cái lưỡi nho ra.

      "Tô Nhiên nghĩ, rốt cuộc em hạ mê dược gì cho vậy? Làm cho ngày càng thích em?"

      Ho khan cái, ho khan cái, Tô Nhiên bị sặc.

      "Tần Trạch, muốn nhân lúc em ăn vui vẻ, như vậy để làm cho tim em đập rộn lên sao?" Gương mặt Tô Nhiên bị sặc đến nổi hồng thấu.

      bị hoảng sợ.

      Tần Trạch đưa khắn giấy cho Tô Nhiên, vẻ trêu chọc trong mắt biến mất: " thích sao?"

      Tô Nhiên lắc đầu liên tục, khó khăn nuốt miếng cá vào, nước mắt đau khổ rưng rưng: " lời ân ái, cần phải chọn nơi tốt, có dưới ánh trăng, cũng phải là nơi thanh tĩnh, ở nơi ồn ào như thế này, làm gì có tâm tình mà nghe."

      Tô Nhiên vùi đầu, tiếp tục mặt đỏ, vì sao ra lời này, lại làm cho tim đập rộn lên như thế?

      Ừ. . . Dưới ánh trăng, nơi thanh tĩnh, vậy công viên kế bên là được rồi...

      tự chủ được nghĩ đến nơi đó

      Sau đó bắt đầu than khóc, từ lúc nào mà lời cậu nhóc ngốc này , lại ảnh hưởng đến như thế.

      ràng là đời trước, ăn chắc mà ~~
      Last edited: 2/2/17
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42, Kích động, ngày biểu diễn quốc khánh. . .

      Editor: Linh Ngọc

      Bên bờ hồ công viên Bích, Thủy Tô Nhiên dựa sát vào Tần Trạch.

      Tô Nhiên gối đầu lên đùi Tần Trạch, ngước nhìn trời, trong miệng còn nhai viên kẹo thỏ trắng lớn híp mắt thất thần.

      Tần Trạch vỗ vỗ gương mặt của Tô Nhiên: "Còn đến đây để tản bộ, heo con!"

      Tô Nhiên trừng mắt nhìn Tần Trạch, nghiêm túc : "Sau khi ăn xong trăm bước, có thể sống đến chín mươi chín tuổi, từ trường học đến công viên... ít nhất ... cũng tầm trăm bước, nếu như nhiều hơn nữa, sống đến mấy trăm tuổi, chừng biến thành quái già mất."

      Tần Trạch khẽ cười: "Tô Nhiên, sau khi chúng ta già, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, rất hạnh phúc"

      "Chúng ta gọi điều này là Ngưu Lang gặp Chức Nữ cầu hỉ tước, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số* ” Tô Nhiên đắc ý, lớn giọng .

      (*) Đây là bài thơ Tước Kiều Tiên – Tần Quán

      Tần Trạch lột ven kẹo tofee bỏ vào miệng Tô Nhiên.

      "Em Chức Nữ thân ái, chừng nào em sinh cho trai Ngưu Lang cặp em bé đáng đây?" Tần Trạch hỏi.

      Tô Nhiên nghẹn viên kẹo trong miệng.

      "Khụ, trai Ngưu Lang, kỳ thực... Lúc nào em cũng có thể." Tô Nhiên cúi đầu, giả vờ e thẹn, hừ, lại giở mánh khóe cũ, muốn nhìn em xấu hổ đây mà!

      Tần Trạch bị lời của Tô Nhiên làm cho sặc trở lại.

      hung hăng nhéo lỗ tai Tô Nhiên: " được!"

      chút cũng thấy đau, Tô Nhiên đắc ý: " được cái gì vậy?"

      Tức giận của Tần Trạch vẫn chưa biến mất: "Chờ !"

      Tô Nhiên cười: "Đúng, cái gì, em cũng đều nghe theo!"

      Tần Trạch bị nụ cười của làm tức chết. Thái độ qua loa này, nghịch nghợm mà!

      Sắc trời tối, Tần Trạch kéo Tô Nhiên lại: " thôi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."

      Tô Nhiên phủi lá cây người xuống: "Trường học của em ra ai cũng là người đẹp, cho có ý với người ta đó!"

      Tần Trạch cuộn tay thành nấm đấm, gõ vào đầu Tô Nhiên: "Đứa ngốc, cho dù đời này có nào đẹp hơn nữa, trong mắt cũng chỉ có ngốc em mà thôi!"

      Tô Nhiên vừa lòng, trẻ cũng dễ dạy.
      Trong quảng trường trước sân khấu biểu diễn có học sinh của ba khóa ngồi đó, còn có vài nhân viên ngoài biên chế như Tân Trạch vì thế tình hình có thể gọi là "nóng nực" mà!

      Hai người vất vả chen đến lớp 12, Trầm Khâm Cơ ngoắc Tô Nhiên.

      Chờ Tô Nhiên và Tần Trạch ngồi xuống, ánh mắt Trầm Khâm Cơ lóe sáng nhìn Tần Trạch hỏi: "Đây là ai vậy? Nhìn gương mặt rất được, nam tính! Thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn Vương Dực nữa."

      Tô Nhiên bày ra vẻ mặt đó là tất nhiên, Tần Trạch nhà là do nhìn trúng,hơn nữa còn học trường quân đội, dáng vẻ tất nhiên là đáng tin cậy hơn Vương Dực được cưng chìu kia rồi.

      Ngọt ngào cười: "Bạn trai mình!"

      Trầm Khâm Cơ ngạc nhiên: "Ai ya, cậu cũng có bạn trai à, mìnhd.d.lq,d, còn tưởng rằng cậu là con mọt sách, nghĩ tới lại rơi vào lưới tình sớm như vậy?"

      Tô Nhiên cười.

      Trầm Khâm Cơ lại kéo Tô Nhiên đến chuyện, ánh mắt lóe sáng: "Nhà ta hẳn là rất có tiền chứ? ta học trường nào?"

      Tô Nhiên : "Nhà ấy rất nghèo, ngay cả nhà cũng là nhà chưa được cải tạo ở những năm 80. ấy học ở thành phố, mà học tập ở vùng núi."

      "A!" Trần Khâm Cơ khẽ hô, lập tức mất hứng thú với Tần Trạch, trong nhà có tiền, bản thân lại có tiền đồ, lớn lên cho dù nhìn có được có ích gì chứ?"

      nhìn Tô Nhiên, trong mắt khí thế của người tài trí.

      Tô Nhiên liếc nhìn Trầm Khâm Cơ bên cạnh, cũng gì nhiều.

      Chuyện của Tần Trạch, cần thiết ràng với bất kì kẻ nào, hơn nữa, ấy cũng phải là bạn tri kỷ của Tô Nhiên, cần gì phải đưa người đàn ông ưu tú của mình cho ấy nhìn chứ. Lẽ nào tự tìm cho mình tình địch, bản thân tự tìm đau khổ sao?

      Rất nhanh đến tiết mục《 dương liễu lả lướt 》của lớp Tô Nhiên.

      Kim Dao là xinh đẹp, mái tóc ngắn chỉnh tề, đôi mắt trong suốt, dù có chuyện gì, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

      Cả hai kiếp của Tô Nhiên, đều có ấn tượng tốt với ấy, là cố hiểu chuyện lại lanh lợi.

      sân khấu Kim Đông thân hồng sam, công thành dnah toại, áo gấm về quê.

      Kim Dao mặc váy tô màu hồng phấn, đầu cài cây trâm hoa màu xanh, đôi mắt rưng rưng nhìn phía xa, yên lặng gì nhưng lại như hàng vạn từ vậy.

      Vốn là cảnh rất đẹp, nhưng Tô Nhiên lại nghĩ tới màn buồn cười.

      Hạ Vũ Hà nhìn Càn Long : "Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ?"

      Tô Nhiên nghẹn cười, đến mức sắp nội thương.

      Tần Trạch vỗ đầu Tô Nhiên, cười, này lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.

      sân khấu cuối cùng đôi trai đẹp cũng ôm nhau, dưới sân khân khấu, có nữ sinh có cảm tình phong phú, khóc bù lu bù loa rồi.

      Lúc này ba người đẹp, thân thể thướt tha bắt đầu lên nhảy múa.

      Trầm Khâm Cơ đứng chính giữa ba người, là vị trí của lãnh đạo.

      Cả người mặc áo lụa lục sắc, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, đôi chân trần còn đeo cái chuông vàng, theo điệu múa của mà vang lên thanh dễ nghe.

      Ánh mắt của quyến rũ,trong vũ điệu thể đủ loại lả lướt, quyến rũ làm nam sinh dưới sân khấu trong nhất thời miệng lưỡi khô khốc.

      Tô Nhiên nuốt nước miếng cái, nghĩ tới nữ sinh lớp mười , lại có thủ đoạn quyến rũ này, còn là tư thế cành liễu như vậy, là báu vật trời sinh, biết đối với ấy là phúc hay là họa nữa!
      d.d.lq,d,
      Đương nhiên lúc tiết mục của lớp Tô Nhiên kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nghe như sấm, lời khen liên tục.

      Tần Trạch ghé sát vào vành tai của Tô Nhiên, hơi thở nóng bỏng vây quanh lòng Tô Nhiên " tệ."

      Tô Nhiên trừng mắt liếc : "Được lắm, hừ, nhân cơ hội sờ ngực em."

      Tần Trạch cười .

      Tô Nhiên hé miệng, cứ thích bắt nạt !

      lát sau Trầm Khân Cơ thay đồ xong, gương mặt hồng hồng ngồi xuống: "Thế nào? Mình biểu diễn được ?"

      Tô Nhiên giơ ngón tay cái trước mặt ấy, Tần Trạch khẽ gật đầu.

      "Rất tốt, sợ là bảng hoa khôi học đường phải có thay đổi rồi." Tô Nhiên cười chúc mừng

      Trần Khâm Cơ che giấu chút nào cười càng tươi hơn.

      Mấy tiết mục phía sau tiết mục kinh động của lớp Tô Nhiên, trở nên mờ nhạt hơn, mãi đến khi ánh đèn sân khấu tối sầm lại, rồi đợi đến lúc ánh sáng lóe lên, ánh mắt của mọi người cũng sáng theo.

      đen trắng, hai cây đàn piano cùng dựa vào nhau.

      Trước đàn piano, hai đại soái ca đen trắng, chia ra ngồi.

      Oa~~~ là cảnh đẹp hiếm có.

      Màu đen tối tăm, giống như là lông vũ màu đen của Hắc Vương điện hạ, thanh cao tinh khiết, giống như danh hiệu thiên thần có cánh của Vương Dực

      Hai người đẹp trai cùng nhau biểu diễn, đây chấn động như thế nào!

      Từ Hải Dương và Vương Dực cúi chào trước sân khấu, sau đó ngồi xuống.

      Nốt nhạc thứ nhất xuất , xung quanh trong phút chốc yên lặng.

      Sau đó, sấm vang cả bầu trời, giống như từng tia chớp đánh vào lòng người, nhạc rung động, như sấm sét vào giữa trưa, từng đợt từng đợt như tia lửa điện, từ trời đánh xuống, lực đánh mạnh, khí thế cách nào ngăn cản tỏa ra khắp nơi.

      Từ Hải Dương giống như thần biển cả Poseidon, cuốn lên sóng lớn, mang theo gió lên, gào thét qua trái tim mọi người, mưa to gió lớn, như sóng ngầm đánh vào dãy san hô, thể nào đỡ nổi.

      Khi tiếng đàn đến hồi kịch liệt nhất đột nhân dừng lại hai giây, sau đó, thanh trong trẻo như tiếng suối vang lên từ cánh thiên sứ.

      Vương Dực giống như chú nai con vui vẻ, mang theo thanh sau cơn mưa của rừng rậm bay vút lên.

      Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhan sắc sáng chói, lúc đầu khí vốn trầm lắng khẩn trương ngay lập tức bay cao lên thiên đường, hay là do từ đầu có chút áp lực, nên giờ phút này vô cùng dễ dàng vui vẻ.

      Ngón tay Từ Hải Dương nhanh vọt, nghênh hợp với tiếng đàn của Vương Dực, cùng nhau tạo cho ca khúc dấu chấm tuyệt hảo.

      "A ~~~ Quá tuyệt vời!"
      Tiếng huýt gió, thanh ủng hộ, vẫn ngừng đến tận trước khi tiết mục phía sau bắt đầu.

      Tô Nhiên và Tần Trạch bèn nhìn nhau cười, ca khúc này cũng giống như Từ Hải Dương vậy, đè nén bấy lâu nay biến mất chắp cánh tới vui sướng, bây giờ cũng trưởng thành hơn nhiều

      Đến cuối tiết mục, rốt cục cũng nghênh đón nhân vật chính --- Lý Dực Quân!

      Các nữ sinh lớn tiếng la lên: "Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân. . . ."

      Tần Trạch móc lỗ tai: "Nữ sinh ở trường học em là điên cuồng."

      Cả người Tô Nhiên nổi lên lớp da gà, bất đắc dĩ : "Những đứa trẻ ảo tưởng trong mơ thôi."

      Cuối cùng đến lúc Lý Dực Quân ngàn hô vạn hoán, toàn thân lóe sáng rực rỡ, vẻ mặt tươi cười ra: "Các , có nhớ tôi ? Các cậu thiến niên, có sùng bái tôi ?"

      Lời mở đầu lại là câu hỏi tự tấng bốc mình như vậy.

      Mà dưới sân khấu đám Tiểu Bạch, hét lên vang dội: "Dực Quân, chúng tôi nhớ , chúng tôi sùng bái !"

      Tình hình lúc này của Lý Dực Quân nhìn như siêu sao, thuần thục trong bầu khí của sàn diễn.

      giơ cao cánh tay to lớn, nhạc cũng theo đó mà vang lên.

      Ánh mắt của đột nhiên thay đổi, trở nên câu hồn lại cay nghiệt.

      Sau đó giống như cả người "rain", vũ điệu sôi nổi cứng ngắt phối hợp với nhạc, vừa nhảy làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

      "A ——! Dực Quân, em !" Nữ sinh thét lên chói tai.

      Ánh đèn đủ màu sắc, chiếu lên làm cho Lý Dực Quân thần bí lại tuấn. Động tác tự nhiên, dùng sức nhảy lên thông thạo, xoay tròn, còn phối hợp với vũ đạo, ánh mắt lạnh lùng.

      làm cho cả đám nữ sinh mê đảo, làm cho cả đám nam sinh sùng bái, mới là lạ.

      Ngay cả Tô Nhiên, trong lòng cũng "Thịch thịch" nhảy dựng lên, chứ đừng đến bọn ấu trĩ này.

      Num¬ber one! Nhất định được nha!

      Ánh mắt của Trầm Khâm Cơ nhìn chăm chú, trái tim nhanh chóng nhảy ra khỏi miệng, lầm bầm : "Cái này...Cái này... Chính là người đàn ông mà tôi ao ước!"

      nhạc kết thúc, vũ điệu ngừng lại.d.d.lq,d,

      Lý Dực Quân lau mồ hôi đầu, lần thứ hai các nữ sinh lại hoảng hốt kêu lên: " là đẹp trai! ----"

      cầm micro, giọng mê người, xuyên thấu cả trường: "Các cậu thiếu niên, các , xa cách trường suốt tháng, đây là lần thứ hai tôi trở về, tuy rằng thời gian vẫn rất ngắn, có thể chỉ có mấy ngày cuối tuần, nhưng mà, mọi người nhớ kỹ, tôi mãi mãi mãi mãi mọi người nhất ------"

      "Dực Quân, chúng tôi cũng nhất!"

      "Dực quân của chúng tôi mãi mãi là number one!"

      "Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân. . ."

      Tình hình mất khống chế, Tô Nhiên nhìn đám người kích động la hét, còn có các nữ sinh khóc lóc, len lén kéo Tần Trạch ra ngoài.

      Trầm Khâm Cơ hoàn toàn bị Lý Dực Quân mê hoặc.

      cảm thấy từ khi mà Dực Quân xuất , Vương Dực, Từ Hải Dương, ngay cả Vương Ưu chưa từng gặp mặt cũng chỉ là mây bay~~

      Trái tim của , toàn bộ đều bị đắm chìm.

      Bên ngoài sân trường, Tô Nhiên nhìn thời gian, buổi tối 9 giờ rưỡi, d.d.lq,d, vẫn còn có chuyến xe.

      Hai người cùng nhau chờ xe.

      Tần Trạch kéo chặt tay của Tô Nhiên, trong lòng có chút yên.

      Tô Nhiên cảm nhận được lo lắng của , dừng lại, nghiêm túc hỏi: " lo lắng em đứng núi này trông núi nọ sao?"

      Tần Trạch lắc đầu, sau đó cười: "Chẳng qua là cảm thấy người tài giỏi nhiều, sợ mình xứng với em."

      Tô Nhiên che miệng Tần Trạch, tức giận : " đời này có hàng vạn người đàn ông, nhưng trong mắt em, mãi mãi mãi mãi là người ưu tú nhất!"

      Tần Trạch sửng sốt chút, sau đó cười:" ngốc, học theo sao!"

      Tô Nhiên nhăn mặt: "Đâu có, là lời lòng mà."

      "Ừ, thôi, đưa em về nhà."

      "Xe tới rồi, ngày mai trai Tiểu Dực có buổi nhạc hội, Tiểu Dực cho hai tấm vé, chúng ta cùng ."

      "Được! Ngày mai là ngày tháng mười, về nghỉ ngơi, chúng ta gặp nhau vào giờ cũ, địa điểm cũ.

      Tô Nhiên cười, thời gian cũ, địa điểm cũ, sáu từ nay nghe .

      Ban đêm, hai người, sau buổi biểu diễn làm lòng người kích động, vẫn bình lặng, vẫn hiểu nhau, làm bạn, trông nom việc nhà.
      Phong Vũ YênAlice Huynh thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      43.1, Diễn tấu, chỉ vì mình . . .

      Tần Trạch lẳng lặng chờ ở bên ngoài Cung Thiếu Niên. nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt lại, kéo chiếc vĩ cầm của Tô Nhiên, thầm nghĩ:

      Nếu chúng ta ở cùng lớp, chúng ta có thể tự học chung với nhau, sau khi tan học cùng nhau về, cùng nhau uống trà, cùng nhau ghi chú, rời nhau giây cũng sao cả, bởi vì còn có giây sau.

      Đáng tiếc, chúng ta học cùng lớp.

      Nếu chúng ta học chung trường, chúng ta có thể cùng nhau thư viện, xem phim ở rạp chiếu bóng ngoài trời, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm trăng sao, cùng nhau chạy 800 mét, cùng nhau nắm tay, ăn kẹo bơ đường bên hồ Bích Thủy, cùng nhau xem Đại Thoại Tây Du. ngày gặp, chúng ta còn có ngày mai, ít nhất còn có ngày cùng nhau tốt nghiệp.

      Đáng tiếc, chúng ta lại học cùng ngôi trường.

      Nếu chúng ta sống ở cùng thành phố, chúng ta còn có thể dạo phố, cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi trò chơi điện tử, cùng nhau phương tiện công cộng, lên xuống chung thang máy; thỉnh thoảng nhớ ra cửa hàng nào đó ở phố thị, chúng ta cùng nhau tới đó dạo. tuần gặp cũng chẳng nhớ nhau, dù sao đâu phải tuần nào cũng rảnh, ngày nào cũng nghỉ;

      Đáng tiếc, chúng ta cách nhau quá xa, tháng chỉ gặp được hai ngày.

      số người bao giờ bỏ lỡ thời điểm nào cả. nhớ đến cũng tự khắc khó quên. dám nhớ bởi vì dám quên.

      Tần Trạch nhàng dựa tay vào cửa sổ. Cách lớp cửa, lớp khí là tay của Tô Nhiên. cúi đầu xuống, thở dài.

      Đôi khi, có cách nào để giữ thứ gì đó thời gian dài, có chút lưu luyến rời, nụ hôn chỉ có thể thông qua điện thoại...

      Mà thỉnh thoảng, ngay cả những cuộc gọi cũng là điều xa xỉ.

      Trời mưa, có người che dù cho hay ?

      Trong bát có món thịt thích ăn, sực nhớ ra mình thể đưa tới cho .

      Ban đêm thức dậy, bởi vì mơ thấy có người con trai khác thay khoác áo cho , cả người ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch mà nhắn cho tin, khiến cả ngày hôm sau, nổi giận đùng đùng mà nhắn lại, “Đồ ngốc! Khuya như vậy còn gửi tin cho em, ai thèm xem chứ?!”

      Sợ bị đau chân khi dạo phố, ai giúp về nhà.

      Huấn luyện mệt mỏi, lúc đó rất muốn xoa xoa mặt cho , với rằng: ra em nên ăn nhiều chút, trừ món kẹo bơ đường!

      Kiềm nén lại những ý nghĩ kỳ lạ, gọi điện cho , sau đó nghe , tốt, lần sau gặp mặt, chúng ta cùng nhau...

      Lần sau, lần sau có bao nhiêu lâu?

      người quấn áo bành tô kín người, người ngồi hóng cơn gió mát mẻ,

      người thừa nhận lý tưởng kia,

      người phấn đấu vì hứa hẹn với người,

      người tay trái nắm lấy tay phải,

      người kiên cường, người giữ tín ngưỡng,

      người chờ, đợi câu: Lần sau gặp, chúng ta cùng nhau !

      Tô Nhiên.

      Tần Trạch kêu lên tiếng dịu dàng.

      Có đôi khi, chỉ muốn mình mau già , như vậy có thể sống cùng em, vĩnh viễn xa rời, buông bỏ.

      Cửa vừa mở, Tô Nhiên bước ra ngoài. Nhìn thấy ánh nhìn dịu dàng trong mắt của Tần Trạch, trong lòng cảm thấy có gì đó co rút.

      Đứa ngốc này, suy nghĩ cái gì vậy, cảm thấy thương cảm quá !


      "Chờ lâu chưa ——" Tô Nhiên nhón chân lên, hung ác kéo lỗ tai Tần Trạch xuống.

      Nhưng Tần Trạch ngay cả mắt cũng nháy cái, đưa tay kéo tay Tô Nhiên xuống rồi cười hỏi: "Tô Nhiên, tại sao ngày hôm qua lại lên sân khấu?"

      Tô Nhiên bị hỏi trúng tim đen, lập tức trưng vẻ mặt xoắn xuýt như bánh bao, bất đắc dĩ buông tay : "Violin chỉ có thể là thú tiêu khiển của em mà thôi."

      "Rất kém sao?" Tần Trạch có chút kinh ngạc, thể nào chứ! Thằng nhóc yếu đuối trước kia có rằng Tô Nhiên rất có thiên phú mà.

      Tô Nhiên lắc đầu.

      "Vậy vì cái gì?" Tần Trạch khó hiểu.

      Tô Nhiên khẽ vuốt hộp đàn Violin, ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt của Tần Trạch: " nghe thử rồi biết, , đến nơi kín đáo chút, em kéo đàn cho nghe."

      Tần Trạch càng thấy khó hiểu hơn, nhìn nét mặt của Tô Nhiên, hình như còn có chút hưng phấn.

      Hai người tới khu đất trống phía sau cung thiếu niên, bởi vì nơi này được tu sửa lại, mà công trình còn chưa khởi công, cho nên có người.

      Giữa ánh mặt trời nóng bỏng của buổi trưa, hai người núp ở dưới bóng râm, cũng hơi lạnh.d.d.lq,d

      Tô Nhiên cầm đàn Violin lên, khẽ hít hơi, liếc nhìn Tần Trạch, nhếch mép.

      Tần Trạch, nghe cho kỹ đây. . . . . bởi vì. . . . . . đây là bài hát duy nhất của em. . . . . .

      Tay Tô Nhiên kéo dây đàn, giai điệu đầu tiên vang lên.

      Từng mảnh hoa đào như vạn con bươm buớm, bay tới từ viễn cổ, xuyên qua thời gian, phá bỏ vòng luân hồi, từng nốt nhạc ở đây đều kể ra mối tình ấm áp mà triền miên, như tơ hồng dẫn dắt, như Hỉ Thước* ngậm xuân, làm cho lòng người ta tự chủ đụng vào hoa đào tại chốn cõi tiên này, chợt biến thành đứa trẻ, chợt trở lại thời niên thiếu, chợt dắt tay trăm năm, hóa thành tro bụi, lần nữa thành con người mới.

      (*)chim hỉ thước: người xưa cho rằng chim khách báo tin vui.

      Bài hát của Tô Nhiên tràn đầy tình và tâm ý của .

      Cho nên, bài hát của chỉ có thể kéo cho người nghe.

      Tần Trạch, mỗi bài hát của em —— đều chỉ vì .

      Bài hát kết thúc, mặt Tần Trạch ửng hồng như ánh nắng chiều, dùng sức ôm lấy Tô Nhiên.

      chặt, cảm động.

      "Tô Nhiên, tiểu tinh này, em lúc nào cũng khiến em nhiều hơn khi cho rằng mình em nhất rồi."

      Tô Nhiên cắn tai Tần Trạch, đầu lưỡi khẽ liếm.

      " nên làm như vậy, làm sao để trói chặt em bây giờ?" Hơi thở thơm như hoa lan của Tô Nhiên khiến cho dục vọng trong mắt Tần Trạch bộc phát.

      giọng : "Tiểu tinh, dừng lại chút."

      Tô Nhiên muốn, thích khi dễ ư?

      Vậy sao lại thể!

      Lần này, trực tiếp dán đôi môi nóng bỏng của mình lên, cơ thể vừa mới trổ mã cũng dán chặt vào lồng ngực to lớn của Tần Trạch, nhiệt độ giao hòa với nhiệt độ, khiến cho hai người chưa từng được hưởng thụ niềm vui thích của thiếu niên thiếu nữ thoải mái rên lên.

      Tô Nhiên mềm nhũn, sung sướng than , thiêu đốt ngọn lửa dục mà Tần Trạch cố gắng đè nén.

      hôn môi Tô Nhiên sâu, lướt qua răng , quấn lấy đầu lưỡi của , hơi thở quanh quẩn giữa hai người, hai người hôn càng ngày càng sâu, muốn ngừng cũng được.

      Nhiệt độ ngừng tăng lên, tay Tần Trạch di chuyển tới ngực của Tô Nhiên,d.d.lq,d men đến khuy áo của .

      Tô Nhiên dùng hết sức mới đẩy được Tần Trạch ra.

      Tần Trạch thở dốc, trong mắt mê ly, có nghi ngờ, có đè nén.

      Hơi thở Tô Nhiên ổn định, nhưng lại tươi cười nham hiểm như lão hồ ly già đời tinh ranh nhất: "Ha ha, đến đây là chấm dứt."

      Tần Trạch bị tức đến nội thương ——! !

      Thế này còn tốt hơn so với câu chuyện cười kia, ông chồng và bà vợ tán tỉnh nhau ở giường, người chồng cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tiến đến tâm trạng tốt nhất, nhưng người vợ lại đột nhiên đứng dậy, đẩy chồng ra, : "A! Phim truyền hình bắt đầu rồi, cứ thế thôi nhé."

      "Em, tinh này!" Tần Trạch dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng thở dài nhận tội.

      Ai bảo thích làm chi?
      Hale205, Phong Vũ YênAlice Huynh thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43.2

      Editor: Linh Ngọc
      Tô Nhiên đến, xoa xoa ngực Tần Trạch, mặt mày như tơ: "Lần sau tiếp tục nhé ~"

      Tần Trạch dùng sức kéo Tô Nhiên, lạnh lùng hừ cái: "Nếu mà có lần sau, trực tiếp ăn em! Đừng tưởng đùa!"

      Tô Nhiên tin, tin, mặt đen nhà hù được người khác, nhưng hù được đâu ~~

      Vác hộp đàn theo, Tô Nhiên vì muốn tỏ lòng áy náy tha thiết, cho nên mời Tần Trạch ăn KFC, Tần Trạch cũng khách sáo, ăn gần trăm tệ, làm cho Tô Nhiên đau lòng!
      Còn nhiều hơn là cả nhà ăn!

      Buổi tối hai người đến trung tâm triển lãm của thành phố.

      Vương Ưu độc tấu là tại nơi này.

      Vào trong hội trường, mới phát ra có rất nhiều người tới, hơn nữa quần áo cũng rất chỉnh tề, tướng mạo rất xuất sắc.d.d.lq,d,

      Đột nhiên Tô Nhiên có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên tới nơi cao cấp như vậy, nên mới có chút luống cuống và bất an ~~

      Tần Trạch nắm chặt tay của Tô Nhiên, kéo bước vào hội trường.

      "A, đây phải là cháu nuôi của Thành lão gia sao?" Nghe , ở trường quân đội con biểu rất xuất sắc, mình học tập, mà có thể chiến thắng tất cả, hùng trẻ tuổi từ trước tới giờ, ánh mắt của Thành lão gia tốt mà!" Người đàn ông trung niên rất có khí chất, ánh mắt tán thưởng nhìn Tần Trạch.

      Tần Trạch lễ phép kín đáo mỉm cười: "Nào có, làm chú chê cười rồi!"

      Lại có mấy người quyền quý đến, cùng trò chuyện vui vẻ với Tần Trạch.

      Tô Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Tần Trạch, trong lúc lơ đãng cánh tay nâng lên tản ra khí chất uy nghiêm, kinh sợ, từ lúc nào mà cậu nhóc ngốc lại có khí chất trưởng thành như vậy chứ.

      Vẻ mặt bình thường, thành thạo, giống như cá gặp nước vậy, loại hưởng thụ này có mùi súng thuốc, giống như đấu trí so dũng khí trong chốn quan trường.

      Dường như, đây là thói quen của .... Lại có thể hưởng thụ như vậy...

      Còn có mấy phu nhân nổi tiếng vừa ngừng ca ngợi Tần Trạch, vừa ngừng quan sát Tô Nhiên.

      Tô Nhiên nhíu mày, rất thích cảm giác bị người khác xoi mói như hàng hóa, nhàng kéo tay áo của Tần Trạch xuống.

      Tần Trạch hiểu ý.

      lúc chuyện, lễ phép xin rút, thành công giải thoát cho Tô Nhiên.

      "Tần Trạch, thích như vậy sao?" Trong lòng Tô Nhiên nãy giờ vẫn luôn kìm nén việc này.

      Tần Trạch nhìn Tô Nhiên, kiên định : "Tô Nhiên, phải là thích hay , chỉ là khi con đường này, chỉ có thể làm cho bản thân thích thôi, được tốt."

      " hối hận?" Tô Nhiên tựa đầu lên vai Tần Trạch.

      " hối hận." Tần Trạch trả lời.

      Tô Nhiên thở dài trong lòng, Tần Trạch, quan trường quá phức tạp, nghĩa vụ của quân nhân lại quá nhiều, còn có nguy hiểm trùng trùng, nếu như có thể, em chỉ muốn, mở quán nước, yên ổn sống cả đởi thôi.

      Nhưng nếu quyết định, em ủng hộ .

      " thôi." Tô Nhiên cười nhìn Tần Trạch.

      Tần Trạch biết, Tô Nhiên ngầm chấp, nhận quyết định của : "Sau này, em còn có thể chịu khổ."

      Tô Nhiên lắc đầu, chậm rãi phun ra tám chữ:

      "Vì chúng ta, vui vẻ chịu đựng."

      Tần Trạch cứ yên tâm, vì chúng ta.

      Cho dù cực khổ, mệt mỏi hơn nữa, chỉ cần chúng ta, đó chính là ngọt ngào.

      Trong buổi họp đàn violon, phần lớn ca khúc do Vương Ưu đánh đàn, đều là ca khúc coi trọng về kỹ xảo, hoàn mỹ nhưng rảnh để giải thích về nó, tuy như vậy cũng được người dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt.

      Nhưng Tần Trạch thích.

      " có tình cảm."

      Tô Nhiên gật đầu, kỹ xão của Vương Ưu rất tuyệt vời, đây là điều hiếm thấy trong các trận thi đấu của thế giới, nhưng ta diễn tấu, hề có tình cảm, như cái máy lên dây cót sẵn, giống như cái máy cố định, như sao chép nhạc chứ phải là diễn tấu nhạc.

      Cho nên, Tô Nhiên cũng thích.

      Kế tiếp là, Vương Dực và Vương Ưu cùng hợp tấu ca khúc.

      Ca khúc vang lên.

      Tô Nhiên đột nhiên phát , nhạc rất sinh động.

      Ngọt ngào giống như đường mật vậy, đặc kẹo, như có ai đó đáng cược hết mình vào tình , ngọt đến nổi làm người ta nổi da gà.

      Vương Ưu có chút cảm giác nào.

      ta nhìn Vương Dực, trong mắt mọi thứ hóa thành nước.

      Mà Vương Dực nhìn lại Vương Ưu, ánh mắt kia, tràn đầy sùng bái, lóe sáng như nhìn thấy ánh sáng nổi bật nhất bầu trời.

      Tô Nhiên che miệng lại, thấy tình cảm giữa hai người, chỉ cầu đây là tình cảm gắn bó với nhau thôi. Bọn họ... Lẫn nhau... lẫn nhau?

      Ông trời ơi?

      Như có sét đánh vào mùa đông, tuyết rơi vào mùa hè vậy.

      hối hận vì đến đây xem tiết mục biểu diễn này, đúng là biết phúc là gì mà! Nếu biết, trong lòng nhất định nhớ mãi, phải nhắc nhở Tiểu Dực thế nào, để ta biết quay đầu là bờ đây.

      Nhìn tình hình này, chắc hẳn Tiểu Dực vẫn còn chưa hoàn toàn rơi vào cái này, tình em.

      A, Tô Nhiên bứt tóc, là phiền não mà!
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      44, Vào thu, đống việc vặt...

      Editor: Linh Ngọc

      Sau khi Tần Trạch trở về, Tô Nhiên khôi phục lại sinh hoạt, học tập, ăn, ngủ, ba cái đều nằm đường thẳng.

      Chỉ là những lúc rảnh rỗi trong học tập, phát những người bên cạnh mình tất cả đều từ từ thay đổi.

      Gần đây Trầm Khâm Cơ thường có hai vẻ mặt khi nghe điện thoại, có lúc, vẻ mặt cong lên, tràn đầy quyến rũ, có lúc, ánh mắt lại lạnh lẽo, tràn đầy tức giận, hận thể đập nát điện thoại.

      Tình cảm của Giai Tuệ và bạn bè cấp 2 rất tốt, có rất nhiều bạn bè điện thoại cho , mỗi khi chuyện đến tiếng đồng hồ.

      Phán Phán mang theo vẻ mặt, giống với Tô Nhiên, thời gian dài đều là ngồi trước bàn đọc sách, đôi khi có Giai Tuệ, và Tô Nhiên, cùng nhau tản bộ, tâm chút.

      Nhưng Phán Phán chơi thân với Tô Nhiên hơn chút, bời vì nghĩ Giai Tuệ quá dài dòng, thích hợp với tính cách của , còn Tô Nhiên giống như người chị cả vậy, rất chăm sóc , cũng chịu được tính tình của .

      Dường như Chư Mục Gia cùng thông đồng với học sinh thể dục lớp 3, nghe học sinh thể dục kia lớn lên trắng trẻo nõn nà, là vận động cấp 2 quốc gia, hình như là môn thể dục dụng cụ.

      Cho nên phòng 402 của bọn họ, mỗi ngày đều bận rộn công việc của mình, thời gian trao đổi với nhau cũng là vào buổi tối, mấy phút ngắn ngủi trước khi ngủ.

      Tuy rằng cũng quen biết nhau, nhưng lại quá thân.

      Đối với tượng này, Tô Nhiên cũng có gì là thích, phòng ngủ chỉ cần chung sống hòa bình, làm khó hay gây mâu thuẫn, có đôi khi, quan hệ lạnh nhạt ít, trái lại có thể dài lâu.

      Rất nhanh, thông qua đợt kiểm tra tháng 10, và kì thi giữa kì tháng 11.

      Khoảng khi khi ra khỏi trường thi, gân cốt ai nấy đều dãn ra.

      "A ~ cuối cùng kết thúc." Tô nhõm trong lòng.

      Tuy rằng có kinh nghiệm với các trường thi, nhưng với cuộc thi, thích lắm.

      Trầm Khâm Cơ đứng trước cửa phòng học chờ .

      Tô Nhiên gật đầu mỉm cười với ấy.

      "Cuối cùng cũng tự do, Tô Nhiên, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm!" Trầm Khâm Cơ cười .

      Tô Nhiên muốn từ chối, nhưng ấy chịu buông tha.

      Trầm Khâm Cơ rất hào phúng với , có lẽ nên , ấy rất hào phúng với bạn bè, mời bạn bè ăn cơm, mời bạn bè quán bar, mời bạn bè đến nhà mình ở, thậm chí mời bạn bè làm tóc, đều trả tiền, ngay cả mắt cũng thèm chớp.

      Ngay lúc đầu Tô Nhiên từ chối rằng mình có việc, nhưng cớ kiếm cơ hoài, vẫn khiến người khác vui.

      Cho nên cũng ăn hai lần.

      Lần đầu ăn, là lúc đầu tháng 10, ấy gặp bạn trai của mình.

      Ừ ~ là người đàn ông tóc húi cua, bận bộ quần áo màu đen, khoảng 15, 16 tuổi, nhưng lại hút thuốc, rất yên lặng, rất khách sáo với Tô Nhiên, còn lấy đĩa rau cho và Trầm Khâm Cơ.

      Tô Nhiên thích cậu ta, bởi vì người cậu ta tràn đầy hơi thở của giang hồ, mùi vị của côn đồ.

      còn vụng trộm bóng gió với Trầm Khâm Cơ: "Tìm bạn trai là tìm người có thể tin cậy, như thế còn có thể bảo vệ mình, đừng để bản thân bị thua thiệt."

      Tô Nhiên nhìn cậu con trai kia là biết cậu ta phải người đứng đắn, sợ cậu ta muốn thân thể của Trầm Khâm Cơ, sau khi ăn sạch, vứt như cỏ rác.

      Trầm Khâm Cơ lộ ra ánh mắt sắc lạnh: "Hừ, đối với người như thế, chỉ là tớ nhàm chán muốn vui đùa lúc thôi, muốn chiếm tiện nghi của tớ à, còn non lắm, chẳng những thế tớ còn treo ngược ta, có thể xòe tay đòi tiền ta, ha ha."

      Sau đó, Tô Nhiên vẫn giữ yên lặng.

      Nếu như có khả năng, cũng muốn nhiều.

      Lần ăn tiếp theo, là Tô Nhiên cùng với ấy, hai người.

      Chọn chút thức ăn, lại nghe thấy Trầm Khâm Cơ bực tức với bạn trai của mình, và khích lệ người con trai khác.

      Tô Nhiên chỉ lặng lẽ ăn, cuối cùng vẫn tự chuốc lấy phiền phức câu: "Khâm Cơ, tớ nghĩ, nếu cậu còn tình cảm, còn cùng chỗ với người con trai kia, trước tiên đừng trêu chọc người khác chứ."

      Trầm Khâm Cơ tức giận lên, vốn là vẻ mặt rất tự nhiên, lập tức lại biến thành núi băng ngàn năm.

      lạnh lùng đứng lên, : "Cậu cho cậu là ai, mà dạy tớ nên làm gì?"

      Sau đó cầm lấy ví tiền, trả tiền xong trực tiếp rời khỏi.

      Tô Nhiên cầm chiếc đũa, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhất thời xấu hổ và giận dữ, chịu nổi che mặt chạy .

      Hai người chiến tranh lạnh chừng mấy ngày, những người trong phòng ngủ đều chịu được khuôn mặt lạnh lùng của Trầm Khâm Cơ, khi hiểu được chuyện, tất cả nhất trí quyết định kêu Tô Nhiên xin lỗi.

      Tô Nhiên xoa trái tim , lấy hết can đảm.

      Đưa cành ô-liu cho Trầm Khâm Cơ.

      Sau đó Trần Khâm Cơ nở nụ cười, ngọt ngào : "Tô Nhiên, lúc rảnh rỗi cùng mua quần áo nhé, tớ còn quần áo mặc rồi."

      Vì vậy tất cả sóng gió lặng xuống, phòng ngủ lại lần nữa trở nên hòa bình.

      Tô Nhiên biết, cùng ở chung với ấy, phải học lời nịnh nọt, dễ nghe, nếu như câu thẳng thắn, mình phải chờ chịu tội thôi.

      Lần này ấy lại muốn mời Tô Nhiên ăn, Tô Nhiên hơi sợ.

      Nhưng mà như thế nào, Trầm Khâm Cơ cũng mời ăn hai bữa cơm, như vậy bữa ăn này mời vậy.

      "Tớ mời cậu ăn, coi như là trả lễ cho mấy lần trước cậu mời tớ." Tô Nhiên cười .

      Trần Khâm Cơ cũng khách sáo, gật đầu đồng ý.

      Lúc hai người ăn cơm, Tô Nhiên rất ít , bởi vì sớm phát , lúc chuyện của bản thân, Trầm Khâm Cơ biểu rất hứng thú, mà lúc Trầm Khâm Cơ chuyện của bản thân, cũng rất hào hứng, cho nên nghĩ mình yên lặng làm người nghe tốt hơn.

      "Tô Nhiên, tớ rất ấy, ấy ưu tú, thế gian tựa như có chuyện gì mà ấy làm được, chủ nhật tuần trước, ấy dẫn tớ sân trượt băng, là dịu dàng, là đẹp trai, tớ suy nghĩ, đời này người tớ chờ, chính là ấy." mặt Trầm Khâm Cơ ửng đỏ, hoàn toàn lên dáng vẻ của người con điên cuồng trong tình .

      Tô Nhiên hùa theo : "Rất tuyệt! người con có thể tìm được chân tình phải chuyện dễ dàng!" Quả dễ dàng, bởi vì đại đa số người đều giống như cậu, gặp phải đóa hoa đào, đều coi như là bảo bối đời.

      Trầm Khâm Cơ càng vui mừng, kích động kéo tay của Tô Nhiên: "Tô Nhiên, cậu ủng hộ tớ ! Ở trường của là bạn bè duy nhất của tớ."

      Tô Nhiên bị từ bạn bè dy nhất làm cho chấn động.

      Bạn bè sao? Bây giờ kêu làm chuyện này, chẳng phải là đẩy vào hố lửa sao?

      Tô Nhiên cắn môi, cuối cùng quyết định xoay chuyển phen: "Khâm Cơ, cậu xác định à, bây giờ người này chính là tình của cậu sao? Nghe cậu , ta có tiền, có thế lại có tài, bông hoa tài giỏi như thế, lỡ như ta chỉ trêu đùa cậu chút rồi sao?"

      ràng, Trầm Khâm Cơ chính là bị tình làm cho mù hoán rồi.

      ấy bật người nghiêm túc : "Tô Nhiên, cậu nên ăn được đạp đổ, tớ biết bạn trai cậu tốt, cậu thấy mình gặp được người con trai chất lượng tốt như vậy, có chút đố kĩ là điều hiển nhiên, nhưng cậu có quyền nguyền rủa tớ như thế!"

      Được rồi, Tô Nhiên tự nhủ, cố gắng hết sức rồi.

      Tô Nhiên cười cười: "Xin lỗi, Khâm Cơ, tớ sai."

      Trần Khâm Cơ rộng lượng cười: " sao, tớ cũng phải là người dễ giận như vậy."

      Còn bữa cơm này, Tô Nhiên ăn đến đau dạ dày, nhìn Trầm Khâm Cơ cười, Tô Nhiên thương tiếc, nhìn ấy ăn hơn trăm đồng, Tô Nhiên lại đau lòng.

      Trời ơi!

      Lại quan vào ngày, thành tích kì thi có.

      Cố gắng của Tô Nhiên quả uổng phí, đứng nhất nhì lớp.

      Nhìn thứ tự chút, Tô Nhiên thể thừa nhận, cái thế giới này quả nhiên có loại người, là thiên tài, vậy mà vẫn có người thi còn tốt hơn Tô Nhiên - người sống lại chăm chỉ cố gắng học tập.

      Thành Nhạc Ninh.

      biết đứa bé này, là người thế nào nhỉ?

      Bảng vàng được dán, tại thành phố Nhất Trung, mở ra chấn động .

      Thành Nhạc Ninh.

      Thành Nhạc Ninh.

      Trước kia vẫn yên lặng, mà bây giờ có người khen ngợi.

      ít người tò mò, lập tức điều tra bối cảnh cơ bản của ấy, còn mang theo cả chụp nữa.

      Tô Nhiên có mặt trong đám người đó, nhìn thấy thiên tài trong truyền thuyết, người này là ... sao?

      Cẩn thận nhìn lại lần nữa, cuối cùng Tô Nhiên cũng xác định.

      Trong tấm ảnh là hình , cả người mặc bộ quần áo thể thao năng động, nghiêng người dựa vào lan can, phía sau là vòng lửa của trời chiều, làm khung cảnh bóng vàng dịu dàng.

      Người trong ảnh này, nhất định là bé mà người người hâm mộ rồi.

      Tô Nhiên nhịn được khen ngợi:

      Đây là ngầu, mái tóc của giống con trai, ngũ quan nhu hòa, nhưng giữa lông mày có dòng khí chính trực mênh mông cuồn cuộn. Người cao thon, tay dài chân dài, vừa nhìn là biết người luyện võ rồi.

      Tạo hóa của trời, quả nhiên bất công! Cho đứa bé này dáng vẻ đẹp như vậy, lại còn cho cái đầu thông minh.

      Làm người thứ hai như Tô Nhiên, ở trong trường lại gây được chú ý gì.

      Ở ban 13, cũng như sấm bên tai, tên tuổi nổi tiếng rồi.

      Trầm Khâm Cơ chua xót : "Tô Nhiên, thành tích cậu tốt như vậy!" Thành tích của cũng tệ, nhưng tên cũng chỉ xếp thứ 12.

      Kim Dao nở nụ cười ấm áp với Tô Nhiên.

      Kim Đông nhìn Kim Dao cười, ánh mắt vẫn luôn tối tăm, mà bây giờ mặt cũng có ý cười.

      Tô Nhiên nhìn hai người, mỉm cười, đời trước họ là đôi tiên đồng ngọc nữ, đời này, có bất ngờ xảy ra, vậy chắc cũng ở chung chỗ.

      Nhưng bọn họ ở chung với nhau vào lúc nào, cũng chỉ có trời mới biết.

      Tô Nhiên thi đứng nhất lớp, thái độ của Thái Kim Phân đối với tốt hơn.

      học bao giờ Tô Nhiên cũng phải trả lời câu hỏi, khóa sau luôn hỏi han ân cần với .

      Nhưng ra lại làm Tô Nhiên thụ sủng nhược kinh ~~

      Kỳ thi giữa kì vừa qua, thành phố lại nghênh đón đại hội thể dục thể học mùa thua mỗi năm lần.

      Từ khi lên trung học, sau khi Tần Trạch còn học chung trường với Tô Nhiên, còn người để Tô Nhiên đuổi để chạy cự ly dài nữa rồi, trước đây cũng vì sức khỏe và vóc người của Tần Trạch mà suy nghĩ ~~

      Cho nên bây giờ, Tô Nhiên quyết định làm người thi đấu thoải mái, lúc rảnh rỗi giúp lúc viết bản thảo truyền thông, lúc rãnh ngồi lên chiếc ghế, ăn trái quýt, gia tăng nỗ lực!

      Nhưng mà rất đáng tiếc, ủy viên thể dục Kim Đông này, biết Tô Nhiên.

      Sau khi ta nộp bảng biểu, cho Tô Nhiên tin dữ: "Tôi báo cho cậu biết cậu chạy 1500 m."

      Tô Nhiên mạnh mẽ kháng nghĩ.

      Kim Đông nhàn nhạt liếc nhìn Tô Nhiên, rất tỉnh táo : "Phản kháng vô hiệu, bảng biểu giao."

      Hành hạ người mà!

      Nguyện vọng tươi đẹp của Tô Nhiên tan vỡ!

      đường trở về phòng ngủ, mọi người hẹn mà cùng bàn luận hai chuyện, chuyện thứ nhất là kỳ thi giữa kì, còn chuyện tiếp theo là việc đại hội thể dục thể thao.

      "Cuộc thi lần này Tiểu Dực thi được tốt, top 100 cũng lọt vào, tớ nghĩ ấy rất buồn."

      "Bất luận kì thi của Tiểu Dực thế nào, chúng ta đều thích ấy, đúng , Tiểu Đình?"

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      "Từ Hải Dương, thi tệ, đứng thứ mười toàn trường, quả nhiên là tài mạo song toàn!"

      "Ừ, ừ nhưng mà tớ có tin hấp dẫn hơn nè ~ Dực Quân cũng muốn tham gia đại hội thể dục thể thao ~~ "

      "Dực Quân muốn tham gia đại hội thể dục thể thao! ! A! ! A! ! !"

      Các nữ sinh vui mừng hét chói tai!!

      Tô Nhiên khinh thường qua! !
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :