1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Phòng ngủ hướng về phía nam, cảnh vật cũng tệ lắm, mỗi phòng năm người, có phòng vệ sinh độc lập.

      Mà giường cũng là giường tầng, tầng để ngủ, tầng dưới là dùng để đọc sách, viết chữ và học, sau khi Tô Nhiên liếc mắt nhìn, cảm thán, Nhất Trung quả nhiên là Nhất Trung, ngay đến cả phòng ngủ cũng như xa hoa như vậy, nhớ ngày đó, những loại phòng ngủ như thế này chỉ thấy ở lúc lên đại học mà thôi!

      Tô Nhiên cẩn thận tìm giường của mình, a! Tìm được rồi, tệ, tệ.

      Vị trí gần cửa sổ, ánh sáng rất tốt, mùa hè có gió mát thổi vào, mùa đông có thể phơi nắng, hắc hắc, vận khí của tệ,, nhìn tên của được gián lan can giường, Tô Nhiên cười giống như con mèo trộm thịt.

      Tô Tường lòng vòng vòng, cũng rất hài lòng.

      Giúp đỡ Tô Nhiên trải tốt giường, quét dọn sơ qua chút, Tô Tường : "Nhiên Nhiên, mọi việc khá ổn rồi, ba trở về nhé."

      Tô Nhiên nghe xông, gật đầu.

      Cùng với Tô Tường ra khỏi phòng ngủ, nhìn bóng lưng cha khiêng chiếc rương hành lý rời , lỗ mũi Tô Nhiên có chút chua xót, lúc chung với nhau, có cảm giác, có lúc còn ước gì cha nhanh chút, như vậy cả người có cảm giác tự do hơn chút, thế nhưng đến khi cha thực rời , ngay cả đầu cũng quay lại, chỉ chừa cho bóng lưng lạnh lùng, lỗ mũi Tô Nhiên ngừng chua xót, mắt chua xót, ngay đến cả tâm cũng ê ẩm.

      Cuối cùng Tô Tường cũng quay đầu lại, biến mất ở cuối hành lang.

      Tô Nhiên nháy nháy mắt, trở lại phòng ngủ, lúc này mới chú ý tới, trong phòng ngủ có hai người tới.

      người thân hình rất , có lẽ chưa được 1m50, tóc rất thẳng, ngũ quan nho , rất đẹp, nhưng bởi vì thân thể , chân và cánh tay nhìn qua rất bền chắc, vóc người thể là tốt.

      Đứa này liếc nhìn Tô Nhiên, rồi lại quay đầu , làm chuyện của mình.

      người khác cao khoảng mét 67, mặt trắng nõn, tròn trịa, tóc ngắn, nhìn qua là đứa bé ôn hòa.

      Quả nhiên, đứa bé kia nhìn thấy Tô Nhiên nhìn ấy, nên nhìn về phía Tô Nhiên và khẽ cười.

      "Xin chào, tớ tên là Nghê

      [​IMG]

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38: Đêm trăng, Tần Trạch tới chơi . . .

      Buổi tối thứ nhất, Tô Nhiên nhớ nhà.

      Sau khi nhắm mắt lại, trí nhớ của trở lại lúc còn rất .

      Nhớ đêm hội dành cho cha mẹ, độc ngồi trước cửa nhà, chờ đợi ba mẹ trở lại. Ánh đèn hoàng hôn, chiếu lên bóng lưng của , bé nho , chôn vùi trong bóng ma của những bóng đèn.

      Đêm tối yên tĩnh, bầu trời đen như mực, khủng hoảng nghe thấy tiếng mánh chửi truyền đến từ xa.

      "89 điểm, vậy mà chỉ thi được 89 điểm, đồ khốn kiếp này. . . . . Mất hết mặt của tao rồi, xem trở về tao có đánh chết mày hay . . . . ."

      " Đồ cứng đầu, bắt nó thi được 100 điểm, mỗi lần thi nhiều nhất cũng được có chừng này thế nào, ngay đến cả trả lời cũng trả lời được nữa sao… đồ cứng đầu, tại sao lúc đầu tao lại sinh ra đứa con như mày chứ…

      " Tô Nhiên, mày ra ngoài ngay cho tao ——!" Giọng bén nhọn, làm cho bóng dáng nho trong góc phòng ngừng lui về phía sau, trong đôi mắt hoảng sợ ngập tràn nước mắt.

      "Bùm ~" bóng dáng cẩn thận ngã vào ván giặt đồ ở sau lưng.

      "Mày còn dám tránh ——! Thi ít điểm như vậy mà mày còn dám tránh! Mày có biết , mày học tập kém, về sau phải giống như ba mẹ mày ra ngoài bán rẻ tiếng cười để kiếm sống, theo sau người khác, để cho người khác xem thường à! Lại chỉ được có 80 điểm! Đồ cứng đầu ~" mùa hè nóng nảy mang theo tức giận của nữ nhân, nắm chặt lấy bóng dáng ở sau cánh cửa, ra sức đánh lên mông , lưu tình chút nào, chút thương nào.

      "Hu ~~" nước mắt của bóng người bé nhanh chóng lăn xuống, nhìn bộ dáng hung dữ của mẹ, nghe mẹ chỉ trích, chảy nước mắt, khóc cầu xin tha thứ: "Mẹ, con sai lầm rồi. . . . . . hu. . . . . . con sai lầm rồi, con thi tốt khiến mẹ bị xem thường. . . . . hu . . . . ."

      mông đau đớn, kèm theo tiếng rống giận của mẹ, khiến run như cầy sấy, lòng của kêu khóc, ai tới cứu , mau tới cứu Nhiên Nhiên, mau tới cứu Nhiên Nhiên. . . . . . Nhiên Nhiên về sau nhất định ngoan hơn. . . . . . Hiểu chuyện hơn hiểu. . . . . . để cho mẹ tức giận nữa. . . . . . Nhiên Nhiên, rất cẩn thận. . . . . . hu. . . . .

      "Mày đúng là có tiền đồ ~~ làm sao có thể có tiền đồ như vậy cứ chứ ~~ xem xem em họ Tiểu Tuyết của mày thông minh biết bao. . . . . . bộ dáng của mày so được người ta, tại sao đến cả cơ hội được nở mày nở mặt mày cũng cho tao…
      [​IMG]
      Hale205, Phong Vũ Yên, linhdiep173 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Từ từ, từ từ, rốt cuộc thấy chàng trai trước mắt.

      Là Tần Trạch.

      "Bùm —— bùm ——" pháo hoa ngũ sắc nổ tung trong đầu Tô Nhiên, si ngốc nhìn chàng trai trước mắt, năm tia sáng này xẹt qua lòng , cánh môi màu hồng vô thức mấp máy.

      ". . . . . . mình nằm mơ còn chưa tỉnh phải trời. . . . . ."

      Chàng trai xuất sắc đó dùng đôi mắt yên lặng nhìn chăm chú vào , sau khi nghe thấy câu này, đôi mắt xẹt qua tia buồn cười.

      Tô Nhiên dám cam đoan, đối mặt với cảnh tưởng quỷ dị như lúc này, ai có thể bình tĩnh được hơn , bởi vì sớm đem lần gặp mặt này diễn luyện hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng.

      rất tỉnh táo, vừa kêu to, cũng nhảy dựng lên, càng dùng vũ lực, mà là. . . . . . nhàng cúi đầu, hôn lên trán chàng trai.

      sâu, hôn cách dịu dàng.

      Thân thể cậu ban đầu lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên căng thẳng.

      Gió đêm khẽ thổi, tư thế của hai người giống như điêu khắc.

      Tô Nhiên đem tay đè chặt tim, tên nhóc này làm trái tim của chịu nổi.

      May mắn may mắn, liếc mắt nhìn xung quanh bọn trong phòng vẫn ngủ cách an tĩnh.

      đánh vỡ cảnh tượng ảo mộng này, lặng lẽ hỏi: "Làm sao cậu vào đây được, trời ạ! Đây chính là tầng bốn đó."

      Trong ánh mắt của Tần trạch có chút đắc ý.

      Sau đó cậu cõng Tô Nhiên lên, vững vàng mở cửa sổ từ từ bò ra ngoài.

      Tô Nhiên còn kịp kêu lên, tay tự động ôm chặt lấy cổ Tần Trạch, quần ngủ của bay múa ở trong gió đêm, vào lúc này Tô Nhiên cảm thấy, mình chính là nữ chính TV, lại có thể làm ra chuyện tình cẩu huyết như thế này.

      Tầng bốn! Tầng bốn đó!

      Tần trạch cậu đặc huấn ba năm, chẳng lẽ còn học được cả tài vượt nóc băng tường à!

      Tô Nhiên cảm thấy, bản thân gặp trường hợp nguy hiểm kích thích như thế này mà hoảng sợ, rất dũng cảm, ngay đến cả cũng thấy cảm động !

      Giữa đêm, dưới gốc cây, hai thiếu niên vụng trộm, đếm muỗi, mắt to trừng mắt .

      "Tần Trạch, tới gặp tớ cũng nên chọn thời gian tốt chút chứ."

      Tô Nhiên híp mắt, nuốt nước miếng cái, đối diện chàng, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc đẹp cũng có thể thay cơm được~

      Cậu nhóc này, gương mặt vừa đẹp trai lại mang theo vẻ dụ hoặc, đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, gương mặt vừa ngây ngô vừa thành thục trực tiếp đập vào trong mắt của , sau đó, cổ họng chuyển động, còn có những bắp thịt màu nâu bền chắc nữa. . . . . .

      Tần Trạch nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Tô Nhiên, cái miệng hơi mở ra .

      "Nhớ cậu, cho nên muốn gặp cậu."

      Tần trạch trả lời trực tiếp.

      Tô Nhiên liếc mắt, kiên nhẫn : "Cậu có thể chọn cái giờ bình thường hơn được ?"

      tại mới hai giờ sáng thôi! Thân à!

      Tần Trạch cười cách vô tội: "Đây là thời điểm tớ đặc huấn, lúc này mới chuồn ra ngoài được."

      "Cho nên. . . . . ."

      "Cho nên thời gian này rất bình thường!"

      Tô Nhiên nhịn! Đứa nhóc này, chị và nhóc cùng tần số rồi!

      Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Ngày xưa Hàn Sơn hỏi Thập Đắc viết: người đời phỉ báng ta, ép ta, làm nhục ta, cười ta, khinh ta, xem thường ta, ác độc đối với ta, lừa gạt ta, xử phạt như thế nào ư? Thập Đắc : chẳng qua là nhịn , nhường , làm theo lời , tránh , tôn kính , cần để ý đến , đợi mấy năm nữa qua ngươi lại nhìn .

      Gần đây Tô Nhiên tu tâm, tu thân dưỡng tính quan trọng hơn.

      "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Tô Nhiên vẫn mỉm cười.

      "Ồ! Nếu nhìn thấy được cậu rồi, tớ đưa cậu trở về, cũng trễ thế rồi, nên ngủ." Tần Trạch gãi gãi đầu, .

      khóe miệng Tô Nhiên co giật, đứa nhóc này, vốn là ngủ say, là cậu nắm chặt lưng mang ra ngoài, tại cho muỗi ăn no rồi, cứ như vậy bye bye! Cậu là quá đáng! thế nào cũng phải để ăn no !

      Tô Nhiên đột nhiên như hổ đói đánh sói, môi hồng hung hăng chà đạp đôi môi đỏ mọng của Tần Trạch.

      Cậu dám từ biệt! Cậu dám học cùng trường với tớ! Cậu dám đến nơi chim ỉa phân để học! Cậu dám...để cho tớ nhớ cậu nhiều đến mức như vậy!

      Tô Nhiên chửi rủa trong lòng! Ngoài miệng hôn càng lúc càng hung hãn.

      Tần Trạch bị Tô Nhiên làm phát thú tính , đột nhiên dùng sức, đem Tô Nhiên đè ở phía dưới.

      Lần nữa dùng kỹ thuật hôn vụng về của mình, đem nước miếng thoa khắp mặt Tô Nhiên.

      O o ~~

      Tần trạch đỏ mặt, lảo đảo trở về.

      Còn Tô Nhiên lần nữa nằm ở giường, nghe thanh đầu của mình đụng vào tường, đau lòng cho Tần trạch, ngược lại lo lắng cho bức tường kia, biết lưu lại cái hố lớn như thế nào nữa, az, đáng thương cho bức tường.

      nhìn lại rèm cửa sổ bồng bềnh, rồi dùng tay sờ lên môi đỏ mọng.

      Ahhh, đau! Tên dã thú kia, đúng là phát điên rồi..

      Hôn dùng sức như vậy!

      Mặc dù trong miệng mắng, nhưng trong lòng lại ngọt như mật .

      Ngày hôm sau dậy sớm.

      Mọi người nhìn thấy môi của Tô Nhiên cách kỳ quái.

      Tô Nhiên bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Buổi tối tiểu đêm, đụng trúng bệ cửa sổ."

      Mấy cùng phòng, đưa mắt nhìn lại bệ cửa sổ, quả nhiên thấy bệ cửa sổ có hố lõm vào, đồng tình nhìn Tô Nhiên: "Đứa bé đáng thương, cậu đụng mạnh đó!"
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: Huấn luyện quân , té xỉu, rong huyết . . .

      Sau đêm vụng trộm đó, Tô Nhiên cõng theo đôi môi sưng đỏ của mình, trước ánh mắt dò xét của Thái Kim Phân, nhắm mắt, nhận quần áo quân .

      Vì vậy, bước vào năm đầu trung học bắt đầu tập huấn quân .

      Tô Nhiên mặc trang phục rằn ri màu xanh lá cây, thở dài, az, hai đời cộng lại đây là lần tập huấn thứ 3 rồi.

      Lúc chạy tới bãi tập, ít người xếp hàng rồi, Tô Nhiên đối với những đứa bé khác trong lớp đều chưa quen thuộc, cho nên mình đứng ở bên.

      Lúc này Trần Khâm Cơ lên vỗ vỗ bả vai Tô Nhiên.

      "Chúng ta cùng nhau , Tô Nhiên."

      Tô Nhiên cười cười, phản đối.

      lát sau, huấn luyện viên tới.

      Tô Nhiên nhìn huấn luyện viên trắng trẻo mập mạp, cái mũi , đôi mắt , vừa vừa kéo lưng quần, hơi ngước đầu, hừ hừ: "Ồ, học sinh đợt này, bộ dàng người nào cũng rắn chắc cả nha!"

      Học sinh phía dưới nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của vị huấn luyện viên này, cười nhạo lên, Trần Khâm Cơ cười đến mức bả vai run rẩy ngừng.

      Huấn luyện viên trừng đôi mắt : "Cười vui vẻ nhỉ ~"

      Thầy lắc lắc thân thể mập mạp của mình, nhìn lướt qua 13 ban, sau nhìn chằm chằm vào Trần Khâm Cơ.

      Méo miệng, híp mắt, cái chân bị quần siết chặt, run run lên đến bên người Trần Khâm Cơ.

      "Cười như vậy! Vậy thầy gọi em là Tiểu Hỉ nhỉ."

      Trần Khâm Cơ hơi sững sờ, sau đó nụ cười mặt càng sáng lạn hơn.

      Tô Nhiên ở bên cạnh cười lạnh, đứa này, bị huấn luyện viên đặt cho biệt hiệu như vậy, lại còn đắc chí nữa. Đúng là hư vinh, hơi ngốc, bị huấn luyện viên chú ý tới, trừ bỏ sau này bị huấn luyện nhiều hơn, còn có ích lợi gì?

      Đứa bé này còn quá đơn thuần.

      "Bây giờ, đứng 10 phút tư thế quân đội!" Huấn luyện viên đầu tiên là để lại chút ấn tượng cho bọn , sau đó chính là lúc lập uy.

      Trời nắng chang chang, bãi tập lại được làm bằng xi măng , Tô Nhiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu nóng bỏng, bàn chân đau nhức thôi.

      Bên tai còn có tiếng om sòm của huấn luyện viên, đến thành tích vĩ đại của bản thân.

      "Thầy là quan nhân của căn cứ quân Đông Hải, căn cứ quân Đông Hải là trong ba căn cứ lớn nhất cả nước, tất cả cán bộ ở bên trong đều có chiến công hiển hách. Mà Lạc Dương Minh thầy là người có tương lai triển vong, các em nên tự hào vì được thầy giảng dạy"

      Tô Nhiên chỉ nghe đến câu ‘căn cứ quân Đông Hải’ còn nghe được bất kỳ cái gì nữa, cảm giác tê dại lan tràn khắp ngực, chỉ cảm thấy nó đánh úp về tay chân của . . . . . .

      "Ầm~" sau tiềng nổ trong đầu.

      Tô Nhiên hoa lệ lệ té xỉu, làm đứa bé đứng bên cạnh cũng té theo.

      "A!" Trần Khâm Cơ thét chói tai, "Huấn luyện viên, Tô Nhiên té xỉu ~"

      Tiếng hét này, kinh thiên động địa.

      Ngay cả bọn lớp bên cạnh cũng đều nhìn lại.

      truyền mười, mười truyền trăm.

      Sau đó, hai đứa bé, nhanh chóng chạy tới.

      Tốc độ rất nhanh, nhìn thế là đủ rồi,

      "Tô Nhiên, Tô Nhiên, cậu thể có chuyện gì được đâu ~ hu ~" Vương Dực nhào về phía Tô Nhiên, ánh mắt mắt long lanh chứa đầy nước mắt bắt đầu chảy ra.

      Nhưng đợi đến lúc cậu ta nhào tới Tô Nhiên người, người khác có cánh tay thon dài kéo cậu lại.

      "Để tớ." chờ Vương Dực trả lời, thiếu niên này nhanh chóng cõng Tô Nhiên lên.

      "Hải Dương! Để tớ, tớ có thể cõng, cậu cần giành với tớ!" Vương Dực cong môi, bất mãn.

      Lạc huấn luyện viên nhìn hai người để ý đến kỷ cương, rống giận: "Trở về ban các em ngay cho thầy!"

      Từ Hải Dương để ý đến thầy giáo, cõng Tô Nhiên lên, chạy nhanh đến phòng cứu thương, cả người bá đạo mà có vẻ độc, hành động mạnh mẽ vang dội khắp trường.

      theo sau lưng hai người bọn họ bông hoa Vương Dực lại phồng má, môi đỏ mọng như Hạnh Hoa, ánh mắt bướng bỉnh nhìn vào hai người phía trước.

      Tất cả mọi người trong thao trường đều nhìn chăm chú vào nhóm ba người này.

      Người từ đâu tới? Mà lại dám kiêu ngạo như vậy, thèm để ý đến kỷ luật của trường học, để ý đến tiếng rống giận của huấn luyện viên, đúng là thần đó!

      Dĩ nhiên cũng có rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía Tô Nhiên.

      Chỉ là nữ sinh thùy mị mà thôi, vậy mà lại có hai chàng trai ưu tú như thế tranh giành ta, đặc biệt con bà nó, tại sao người được cõng lưng, phải là mình! !

      Chúng nữ sinh lửa ghen ngập trời, nắm chặt bàn tay của mình!

      Khi Tô Nhiên tỉnh lại, nhìn tình cảnh lúng túng của chính mình, ra hôm nay người bạn tốt mỗi tháng của lại đúng dịp đến ~~ hơn nữa bị chuyện tối ngày hôm qua kích thích, khiến hôm nay chịu đựng được ánh nắng mặt trời, thành chuyện lạ trong trường học.

      Ngày đầu tiên tập quân , người đứng dưới nắng chưa tới ba phút té xỉu! !

      Xấu hổ quá ~ mua sợi bún treo ngược mình lên cho rồi!

      Tô Nhiên buồn bực đắp chăn trùm kín đầu, trong phòng chăm sóc sức khỏe rất an tĩnh, thậm chí ngay cả người cũng có.

      Kỳ quái? Mọi người đâu hết rồi?

      Cái đó tới, có lẽ nên mua ít thứ cần thiết mới được.

      Dĩ nhiên trước khi ra, cần phải đem quần áo có dính vết máu loang lổ này thay ra mới được.

      may là mọi người trong phòng cứu thương đều ra ngoài, có thể thay quần áo trước.

      Ah? Thậm chí còn có bộ quần áo mới, ngay đến cả đồ lót đều có? Người nào tốt như vậy chứ?

      Mặc kệ, mặc vào trước !
      ++++++++++++++

      Ta thấy Từ Hải Dương cũng rất tốt đáng tiếc lại là nam phụ :-(((((((((((((
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40.1: Huấn luyện quân , con cọp phát uy

      Editor: Linh Ngọc

      Chuyện Tô Nhiên té xỉu làm náo loạn như vậy, tiếng tăm của Tô Nhiên truyền nhanh như bão táp, nhận được nhiều quan tâm.

      Đầu tiên, bảng hạng vị trí hotboy, vậy mà thay đổi rồi.

      Từ Hải Dương vốn xếp thứ nhất bỗng nhảy xuống hạng thứ hai, bởi vì chiều cao nên Vương Dực đành phải đứng hạng thứ ba.

      Chỉ là vị trí đứng đầu bảng lớp mười Lý Dực Quân, lại bị ảnh hưởng chút nào, vẫn kiên định được xếp hạng cao, người này vô cùng thần bí, bình thường ở trường học, thế nhưng mỗi lần xuất đều làm cho cả trường chấn động, nghe , nghe lễ quốc khánh lần này, lại xuất lần nữa.

      Tin tức này, khiến những học sinh mới lớp mười mỏi mắt mong chờ, khiến học sinh lớp mười rục rịch, khiến bọn lớp mười hai khóc lóc nức nở.

      Có thể thấy được, sức hấp dẫn của Lý Dực Quân thực quá lớn.

      Mà bảng xếp hạng của hoa khôi lại có gì thay đổi, mọi người đối với loại được chiều chuộng tập luyện quân ba phút mà ngất xỉu như Tô Nhiên, bây giờ có thiện cảm, đừng tới để cho xếp vào bảng hạng hoa khôi của trường.

      Nhưng bảng phong vân lại bắt đầu xuất tên tuổi của Tô Nhiên, mặc dù vẫn còn ở vị trí cuối.

      Thậm chí mọi người xung quanh bắt đầu tung ra nhiều lời đồn về Tô Nhiên.

      Lời đồn thứ nhất: Tô Nhiên người này là người nhiều bệnh, có tên là Đại Ngọc thứ 2, chính là dựa vào thủ đoạn này, mà tranh thủ thương tình của hai vị đại soái ca.

      Tô Nhiên nghe thế chỉ cười, bắt đầu từ trung học mỗi ngày và Tần Trạch đều cùng nhau chạy bộ , cũng phải là chạy suông tố chất thân thể rất khỏe mạnh, lần này thực . . . Là ngoài ý muốn.

      Lời đồn thứ hai: Tô Nhiên là con người độc ác, giả bộ yếu đuối, giả bộ ngất xỉu, để cho mình có danh tiếng, lại có thể thuận lợi tránh được ngày huấn luyện quân đội đầu tiên

      Nghe vậy, Tô Nhiên và mấy người bạn của , đều nở nụ cười, căn bản Tô Nhiên cần giả bộ, ở trường học vốn đứng đầu bảng Phong Vân, hơn nữa còn là thần tượng của trường bọn họ, ngay cả báo cũng từng xuất .

      Những lời đồn có sức thuyết phục như vậy, đến trong miệng những bạn trung học Minh Tú, tự nhiên cũng biến mất.

      Trái lại danh tiếng của Tô Nhiên ngày càng lớn, làm cho các mỹ nữ hận[​IMG]
      Chương 40.2

      Editor: Linh Ngọc

      Cơn giận của Lạc Dương Minh lần này .

      Tròn sáu ngày, cũng để cho nghỉ ngơi chút nào.

      Rốt cuộc ngày mai cũng là ngày cuối cùng.

      Buổi tối, ở trong phòng ngủ, Tô Nhiên cắn răng hung ác cởi vớ xuống.

      lớp da cũng bị lột xuống theo.

      Nhìn vào đáng sợ!

      Giai Tuệ nhìn Tô Nhiên, che tim, nên lời nào. Chu Phán Phán đứng ở bên kia, cũng biết phải làm sao.

      Tô Nhiên dùng cồn, nhẫn tâm, bôi lên chân mình.

      Khàn ~~ Mẹ ơi ~~ muốn sống nữa đâu.

      "Có phải rất đau ?" Giai Tuệ hỏi.

      Tô Nhiên cắn răng ngẩng đầu lên rồi lắc đầu, cười: "Hơi hơi."

      "Ngày mai là lễ kiểm duyệt, dù sao chúng ta cũng có việc gì, nếu như vậy cậu xin chủ nhiệm lớp nghỉ ." Cuối cùng Chu Phán Phán cũng tìm lại được giọng của mình.

      Tô Nhiên lại cười: " sao, thoa ít thuốc mỡ là tốt rồi. đau nữa."

      Giai Tuệ nhìn bộ dạng Tô Nhiên khi câu "Thực đau!" có chút tin tưởng.

      Trong lòng Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, ai nha, khả năng che giấu của mình, ngày càng tốt.

      Cửa bị đẩy ra. Trần Khâm Cơ nhìn Tô Nhiên, cười: "Này, đây là thuốc do tiểu soái ca Vương Dực đưa cho cậu, nghe , cậu ta thường dùng thuốc mỡ này, màu vàng làm trắng da, màu đỏ dùng để bôi chân."

      Tô Nhiên nhận lấy, nhất định phải dùng!

      cần trắng da, cần, đồ của Vương Dực đều do ông Vương Ưu thương em như mạng như mạng của cậu ta cho? Nhất định là đồ tốt!

      Quả nhiên sức thuốc mỡ màu vàng này vừa mở ra cái, mùi thảo dược phát tán ra, Tô Nhiên cảm thấy cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt của , lúc đầu
      http://***************.com/downloads/posts/3083545.png

      Chương 41.1: Này, mời em ăn .

      Editor: Linh Ngọc

      Sau khi huấn luyện quân xong, Tô Nhiên trở về nhà, Cát Lợi là người đầu tiên nhào tới, bôi rất nhiều nước miếng lên gương mặt đen thui của Tô Nhiên

      Tô Tường, Triệu Xuân nhìn gầy hẳn, còn thấy mặt Tô Nhiên biến thành than đen, hung hăng đau lòng phen, sau đó mua vịt, mua gà, đưa cho Tô Nhiên để bổ sung dinh dưỡng. Đợi lúc Tô Nhiên phải về trường học, vẫn lo lắng đưa cho túi đồ ăn vặt lớn và hoa quả.

      Tô Nhiên cười hì hì nhận lấy, nhìn Tiểu Hầu Tử cười: "Tiểu Hầu Tử hôn gió cái với chị nào."

      Tiểu Hầu Tử chuyện ngày càng lưu loát rồi, ánh mắt cậu quay tròn, cái tay bé mập mạp che trước cái miệng của mình, sau đó nhanh bỏ xuống.

      "Phựt ~~" nụ hôn gió.

      "Chị à, tạm biệt." Tiểu Hầu Tử cười lên.

      Cảm động quá ! Tiểu Hầu Tử nhà hiểu chuyện rồi ~

      Tô Nhiên vẫy tay cái, rồi quay về trường học.

      Ôi, trong lúc đó học sinh trung học còn đấm đá với nhau sao!

      thích nhất chính là những điều này.

      Trở lại phòng học, Tô Nhiên mang bài tập ra, làm bài hết sức chuyên chú.

      Kiến thức cấp 3, đơn giản như kiến thức cấp 2 , có rất nhiều thứ quên rồi, cần phải nhớ lại, hơn nữa quyết định phải học ngành thú y, nhất định trong lúc phân lớp ở khối mười, phải được tuyển vào khoa tự nhiên, đời trước, Tô Nhiên chọn khoa văn, bây giờ cố gắng, là được đâu!

      Có đôi khi, lúc bạn mặc kệ mọi thứ, mọi thứ cũng mặc kệ bạn.

      Ngoại trừ bị người khác chỉ chõ, nghe được các tin đồn ở ngoài, quả thực là hề có chuyện gì cả.

      Rất nhanh, trong lúc Tô Nhiên còn mất ăn mất ngủ vì môn khoa học, hóa học, vật lý mười, rốt cuộc bản thân cũng có chút cảm giác rồi, tuy rằng thể bất cứ bài nào cũng biết làm, nhưng chỉ cần bản thân chịu cẩn thận đối phó, thi 90 điểm vẫn có thể làm được.

      Lúc thở phào nhõm, mới phát , những bạn học bên cạnh đều rất xa lạ, gặp nhau chỉ gật đầu cười cái, nhưng có ai lòng kết bạn với .

      Mặc dù có Trần Khâm Cơ, ấy luôn ăn cơm cùng , cùng nhau về phòng ngủ, nhưng Tô Nhiên lại thể nào lòng với ấy.

      Ngày biểu diễn Quốc Khánh đến, ban Tô Nhiên cũng chuẩn bị xong tiết mục, là điệu múa.

      Do lớp trưởng Dương Chu sắp xếp,《 Dương liễu lả lướt 》 là vũ kịch cổ điển, người chồng lên kinh ứng thí, 5 năm vẫn về, ở nhà vợ ta đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được ngày chồng mình trở về, đoạn gặp lại của hai người khiến cho người khác phải rơi nước mắt.

      Hoa khôi của lớp là Kim Dao nhận vai nữ chính, còn nam chính do Kim Đông sắm vai, nhắc tới cũng trùng hợp, Kim Đông và Kim Dao vậy mà học cùng lớp với Tô Nhiên.

      Còn có mấy bạn nữ nhảy nữa, dáng người Trần Khâm Cơ xinh đẹp, da trắng nõn, vốn cho là ấy phong cách quá tây, thích hợp, nhưng nghĩ tới khi mặc áo cổ trang vào, giống mỹ nữ Tây Vực phong tình.

      "Tích tích ~~"

      Tô Nhiên mở điện thoại di động ra xem thử.

      Nhất thời tim đập rộn lên

      " ngốc, thứ năm tuần này, về, ăn tối cùng chứ?"

      Miệng cười tươi như hoa đào nở.

      "Ừ, đến trường học của em? Tối thứ sáu này em có buổi biểu diễn."

      "Cùng nhau xem."

      Hoan hô ~ là Tần Trạch, gần tháng rồi gặp nhau.

      Gần đây Trần Khâm Cơ phát , Tô Nhiên hay ngẩn người, có đôi khi còn cười khúc khích nữa chứ.

      "Cậu nghĩ gì vậy?" thực hiếu kỳ lắm rồi.

      Tô Nhiên hoàn hồn lại, cười nhàn nhạt.

      " có gì."

      Trần Khâm Cơ rất nhanh ngửi được mùi vị của tình : "Có liên quan đến đàn ông?"

      Tô Nhiên có trả lời.

      Trần Khâm Cơ tiếp tục: "Theo quan sát của mình, ngoài đại soái ca Từ ra còn có Tiểu Dực, hai người đều có ý với cậu, rốt cuộc cậu vừa ý người nào vậy?"

      Mấy nữ sinh bên cạnh đều hẹn mà cùng dựng lỗ tai lên nghe.

      Tô Nhiên liếc mắt nhìn Trần Khâm Cơ: "Ai cũng phải! Nếu như cậu thích, cậu có thể theo đuổi."

      "Ha ha, theo như cậu , mình cũng vừa ý Vương Dực, nhưng mà trai của cậu ta, biết là người thế nào, mình phải xem lại trước.

      Nghe ấy như vậy, trong lòng Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy, bé này vẫn có chút dễ thương.

      ra từ trước đến nay, này luôn diễn đạt suy nghĩ của bản thân cách lòng, suy nghĩ cái gì cái đó, dù sao vẫn giống với Tô Nhiên, luôn che giấu tính tình của mình, chỉ có khi ở bên cạnh người mà yên tâm, mới kiêng nể gì cả.

      Trần Khâm Cơ, rốt cuộc cậu là như thế nào đây?" Thẳng thắn hay có lòng dạ sâu xa, đa tình hay là bạc tình đây?

      Tô Nhiên có chút ngạc nhiên với ấy.

      Vào ngày biểu diễn.

      Trước cổng trường học Tô Nhiên trông ngóng.

      Có rất nhiều người lui tới, số đợi người, còn số chuẩn bị đạo cụ cho buổi biểu diễn.

      Đột nhiên có đám nữ sinh chạy đến, khiến cho cổng trường chật chội đến con kiến cũng thể nào chui lọt.

      Trong mắt của ai cũng đều có cảm xúc mãnh liệt và mong đợi.

      Tô Nhiên bị mọi người chen lấn thiếu chút nữa là té xuống.

      A? Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?

      Tô Nhiên cũng kiễng chân lên nhìn thử, ánh mắt dừng lại nơi, là chiếc Lincoln dài từ từ chạy tới, trong lúc này tiếng hoan hô vang vọng khắp trời.

      Đám nữ sinh la lên điên cuồng: "Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân. . ."

      Tô Nhiên vội vã lùi lại chỗ bí mật, nhìn đám người đông đúc, rất sợ xảy ra cố giẫm đạp nhau.

      Cuối cùng chiếc Lincoln cũng chạy đến cổng trường.

      Các nữ sinh đều tự động xếp thành hai hàng.

      Cửa mở ra, đôi chân thon dài, mang đôi giày da màu đen, mái tóc hơi vàng bay theo gió, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, cười như nhìn các điên cuồng.

      giơ tay trái lên, bàn tay to lớn, xinh đẹp.

      "Chào các , tôi trở về rồi!"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :