Sống Chung Với Nữ Thần - Vô Danh [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 5: Hôn môi
      Editor: Leo Sing

      Gần đây Long Vương có thêm đứa con trai mới, ông ta vui mừng phấn khởi, thông cáo hiến vũ đến tận Nguyệt Cung. Bên ngoài cung Quảng Hàn mưa dầm tầm tã mỗi ngày, khí lạnh băng ẩm ướt khiến lòng người ưu phiền. Hôm nay tâm trạng của ta tốt, nên muốn tới Thiên Đình lát, nào ngờ vừa bước ra gặp phải phiền phức.

      “Hôm trước được nhìn thấy điệu múa uyển chuyển của tiên tử tại tiệc mừng thọ Vương Mẫu, ta cảm thấy như kẻ si người say. Chẳng hay tiên tử có thể giảm tôn hạ quý* bước đến hàn xá cùng đàm đạo, thảo luận thơ rượu hay ?”
      *Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự hạ thấp địa vị

      Ta bị chặn tại góc tường, nhìn người đứng phía trước ép gần lại, lòng cảm thấy buồn bực.

      Chẳng lẽ do những năm này ta chỉ toàn tham gia múa, thế nên bọn họ đều cho rằng ta chỉ biết múa thôi sao?

      Năm tháng tiên giới lặng lẽ trôi, mỗi ngày ta đều ăn cơm, ngủ say, đánh …… Thỏ Ngọc, trừ những lúc đó ra, toàn bộ thời gian chủ yếu đều dùng vào việc tu hành. Hơn nữa năm xưa, nhờ có tiên dược là gốc rễ để tịnh tiến lên, thế nên pháp lực của ta tuyệt đối hề yếu kém. Năm trước có trận đấu pháp thuật tiên giới, ta rảnh rỗi đến xem thử, thuận tiện ước lượng pháp lực chính mình, vừa khéo lại cao hơn quán quân đó bậc.

      “Như vậy vừa hay, cầu còn được.”

      Ta nở nụ cười xinh đẹp, phong thái bình tĩnh thầm suy tính xem làm thế nào có thể ném bọn họ lăn vào chuồng nuôi heo ở nhân gian mà để lại chút dấu vết. định vung tay động thủ, bóng ảnh trước mắt bỗng chuyển động, hai người họ bị nắm chặt vạt áo ném bay ra ngoài như chó chết vậy, chỉ trong giây lát biến thành vì sao rơi về phía chân trời.

      !” Ngô Cương trầm mặt cầm lấy tay ta, kéo ta chạy như bay về phía trước.

      Ta bị kéo lảo đảo, nhíu mày : “Huynh làm gì thế? Mau thả ta ra!”

      Ta vừa , vừa cố gắng dùng sức đẩy tay ra. ngờ, ngày thường trông ngu ngốc khở khạo, nhưng pháp lực lại cao cường đến vậy, vật vã hồi ta vẫn thể thoát ra được. Ta tức giận trừng mắt nhìn , thấy ánh mắt ảm đạm, đôi môi mím chặt, gió thổi lay động vạt áo , bên sườn mặt lộ ra góc cạnh uy nghiêm thâm sâu lẫn nét kiên nghị tuấn tú.

      Trái tim ta bỗng nảy nhịp lên: Từ khi nào lại đẹp như vậy?

      Bị kéo đến cung Quảng Hàn mới chịu buông tay ta ra, ta đặt tay dựa lên cây Quế thở hổn hển, tức giận mắng : “Huynh phát bệnh gì à?”

      đột nhiên xoay người bước đến gần ta, hơi thở nóng hổi phà lên mặt ta: “Hằng Nga, ngày đó ta thấy …… nàng và Hậu Nghệ.”

      “…… Hả?”

      “Hậu Nghệ như vậy, là có mắt, nàng…… nàng là tốt, có rất nhiều người thích nàng.”

      “…… Hả?”

      “Cho nên, nàng đừng tự sa ngã, nếu người bị tổn thương cuối cùng lại chính là nàng.”

      “…… Hả?”

      Ta ngồi sắp xếp lại toàn bộ những câu đầu đuôi này hồi, mới áng chừng hiểu đại khái việc: ra chuyện xảy ra hôm nay, bị xem thành ta tự sa ngã?

      Ta chợt thấy dở khóc dở cười, bèn thử trêu chọc : “Ta có ra làm sao liên quan gì đến huynh?”

      Người đàn ông ấy cứng đờ người.

      Ta cố ý xụ mặt: “Ngô Cương, huynh là cái gì của ta, dựa vào đâu mà lại quản lý chuyện của ta?”

      xong ta giơ tay đẩy ra, giả vờ cau có chuẩn bị rời . Nào ngờ chân vừa chuyển bước, bị người đàn ông ấy đè dựa vào cây.

      “Huynh làm gì…… ưm!” Câu kế tiếp biến mất giữa va chạm của hai hàm răng.

      …… là va chạm của hai hàm răng, đột nhiên giống như chó mở miệng gặm môi ta, khiến ta cảm thấy khoang miệng mình có mùi máu tươi tanh nồng.

      Tên ngốc này có biết hôn môi vậy?

      Ta bị cắn đau khó chịu, hung hăng đẩy ra, mắt tức giận đến nổ đom đón, giơ tay lên muốn tát cái, nào ngờ ta lại nỡ đánh xuống. Vì vậy dẫm cái, rồi căm giận rời .

      Vết thương bên môi bị rách rất to, ta che lại vết thương, lòng đầy oán hận, vừa vừa mắng: Đồ ngu xuẩn!
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6: Thỏ Ngọc hạ phàm
      Editor: Leo Sing

      Gần đây Thiên giới lại tuyển chọn nữ thần và nam thần mới.

      Chúng thần tiên ngày thường nhàm chán buồn tẻ, nên thích bày ra những chuyện vô vị thế này, ta thường mấy hứng thú lắm. Tất nhiên cũng bởi vì ta liên tục nằm yên vị trí đệ nhất bảng xếp hạng nữ thần suốt năm trăm năm nay, chưa hề rớt đài lần nào. Khi trước còn có Tử Hà tiên tử ngang sức ngang tài với ta. Thế nhưng nghe dạo gần đây nàng thầm Tôn Ngộ , vì y nên mặt mày u sầu, nhan sắc tiều tụy, thế nên thể so sánh với tiên nữ sống trong nhung lụa chói lọi mỗi ngày như ta.

      Cho nên mới , thứ gọi là tình , đều là oan nghiệt.

      Còn bảng xếp Nam thần lại thường xuyên thay đổi, cứ mấy ngàn năm, lúc Hậu Nghệ lên bảng, lúc Thiên Lôi lên bảng, rồi Na Tra lên bảng, ngay cả Lý Thiên Vương cha của Na Tra cũng được lên bảng.

      …… Thế đạo bây giờ càng ngày càng khó thể lý giải.

      Nhưng mà năm nay Nam thần được chọn lại khiến người ta cảm thấy bất ngờ, thế nào lại là Ngô Cương.

      Thỏ Ngọc la hét bảo: “Ngô Cương ca ca luôn được các tiên nữ hoan nghênh ở thiên giới! Chủ nhân, chúng ta có nên chúc mừng ?”

      Ta hừ lạnh, cho dù ta muốn , nhưng mấu chốt là người kia chịu gặp ta mới được!

      Từ sau lần cưỡng hôn ta đến giờ, người đàn ông đó giống như bị rút sạch hết dũng khí, vừa thấy ta trốn xa mười trượng, chạy còn nhanh hơn cả Thỏ Ngọc, kể cả lúc ăn cơm cũng chịu ngồi cùng bàn với ta.

      Ta rất muốn giơ chân đạp cho cước lăn vào bụng mẹ để tái tạo lại

      ngu ngốc đến thế này cũng hiếm thấy đời.

      Tâm trạng của ta tốt, ngồi ngẩn người trong phòng, vừa chống mắt sang lại thấy Ngô Cương ngồi chặt cây Quế bên ngoài. Hoa quế rơi lác đác như mưa, thân hình của vẫn trầm ổn như núi.

      Ta càng nhìn càng khó chịu, vì vậy tìm chiếc khăn gói hai miếng bánh Quế Hoa, vo thành cục rồi ném vào lưng từ cửa sổ.

      Ngô Cương khựng lại, tiếp nhận hung khí bay tới. ngơ ngác nhìn xung quanh, ta vội vàng núp sau cánh cửa sổ. đưa tay mở chiếc khăn ra, cúi đầu nhìn hồi, gò má bất chợt dần đỏ ửng lên.

      Ta núp sau cửa sổ nhìn thấy mà sợ nổi hết da gà: Chỉ chiếc khăn thôi mà lại nghĩ gì thế?

      Buổi chiều lúc ăn cơm bất ngờ xuất , ta liếc mắt chế nhạo: “Sao vậy? né ta nữa à?”

      Mặt của chợt đỏ bừng lên, mắt nhìn né sang bên, lắp bắp mở miệng : “Ta… Ta thấy thơ rồi. Ta giặt sạch khăn cho nàng, ta cần dùng đâu, trả lại cho nàng đây.”

      Thơ? Thơ nào?

      Ta khó hiểu đưa tay cầm khăn gấm đó. Khăn gấm này do Thỏ Ngọc mang từ Nhân gian lên, nghe đây là hàng thêu Tô Châu nào đó, hoa văn tinh xảo tỉ mỉ với tơ hồng lụa trắng, cấu tạo thành bức tranh chữ viết phượng bay rồng múa.

      Dù chết sống hay xa cách, vẫn xin cùng người thề nguyện, nắm tay trọn kiếp, bên nhau đến già. (*)
      *Trích trong bài Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi.

      “… Cái này là hiểu lầm!”



      Ta thẹn quá hoá giận một chuyến đến Thiên Đình, kéo lấy Thái Thượng Lão Quân cùng đánh cờ, đánh cho ông ta hoa rơi nước chảy mới cảm thấy thỏa mãn quay trở về. Nào ngờ vừa đến cung Quảng Hàn gặp vị khách mời mà đến.

      Thái Bạch Kim Tinh cau mày, sắc mặt lo lắng hoảng hốt: “Hằng Nga, Thỏ Ngọc của tiên nữ lén xuống phàm trần gây họa lớn rồi!”

      Ta đứng nghe ông ấy thao thao bất tuyệt hồi, mới hiểu đại khái, ra con nha đầu ấy nhân lúc ta ra ngoài đánh cờ tự xuống phàm trần tìm Đường Tăng.

      Thái Bạch Kim Tinh tuy rất hàm súc uyển chuyển, nhưng ta cũng hiểu, nha đầu đó phải đập phá, mà là quyến rũ Đường Tăng.

      Lúc ta đuổi đến, con bé bị Tôn Ngộ cầm gậy đánh chạy hồng hộc, ta vội vàng ra tay cứu nó, rồi cúi gập người thay con bé tạ lỗi với họ. Cũng may con bé gây ra thương tổn nào đáng kể, thế nên Tôn Ngộ cũng rộng lượng cho qua.

      Thỏ Ngọc nằm gục gào khóc thét trong lòng ta: “Con chỉ thích mỗi người đó, vì sao ai cũng đều đến ngăn cản con?”

      Ta : “Bởi vì thích con.” Nếu như đôi bên mến lẫn nhau, nha đầu này cần gì phải dùng loại thủ đoạn như vậy này.

      Con bé càng khóc thảm thiết hơn: “Con chỉ muốn tìm người con chân tình, vì sao lại khó đến vậy?”

      Ta thở dài, xoa đầu Thỏ Ngọc: “ tìm được mà, khi trở về Thiên Đình ta giới thiệu cho con.”

      Thỏ Ngọc khóc thút tha thút thít: “Đầu năm nay, nam nhân tốt đều cho heo gặm rồi… Cũng chỉ có Ngô Cương ca ca còn…” Thỏ Ngọc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn ta: “Con thích Ngô Cương ca ca có được ?”

      “… Cũng được.”

      Đợi đến khi ta trở lại Nguyệt cung, Ngô Cương đứng canh giữ bên cạnh cây Quế ở cửa ra vào, ánh trăng sáng dịu rọi lên lông mày nhíu lại của , vừa nhìn thấy ta liền vội bước lên hai bước: “Nàng trở lại, có sao chứ?”

      Ta nắm đôi tai dài của Thỏ Ngọc quăng con bé vào lồng ngực : “Thỏ Ngọc bị tổn thương lòng, huynh an ủi con bé cho tốt lên .”
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 7: Con cóc năm xưa
      Editor: Leo Sing

      Lần này Thỏ Ngọc bị đả kích , mỗi ngày đều khóc sướt mướt trước mặt ta, cũng may còn có Ngô Cương an ủi con bé, giảm bớt giúp ta hơn nửa gánh nặng. Ta vui vẻ thanh thản, mỗi ngày đều luôn sớm về trễ đến thăm chúng tiên hữu, sống tiêu dao như thiếu nữ trong lầu son.

      Sống liên tiếp mấy ngày tự tại nhàn nhã như vậy, bỗng có ngày khi về bị người đứng chặn lại dưới tàng cây Quế.

      Ngô Cương trầm mặt nhìn ta, hỏi: “Hằng Nga, mấy ngày nay có phải nàng cố ý trốn tránh ta đúng ?”

      Ta : “Huynh suy nghĩ nhiều rồi.”

      Trước kia huynh cũng trốn tránh ta còn gì!

      Ngô Cương tiến lên bước: “Hằng Nga, có phải nàng…… nàng cố ý muốn…… muốn tác hợp ta và thỏ ngọc phải ?”

      Ồ, ra cũng quá ngu ngốc đến hết thuốc chữa.

      Ta : “Huynh đừng tự mình đa tình.”

      Ngô Cương ôm hai bả vai của ta: “Hằng Nga, ta thích nàng.”

      “…… Gì?”

      Ta trợn mắt, ta tính sai rồi, ta cứ nghĩ với tính cách này của , những lời như thế này nghẹn suốt ba ngàn năm cũng thể thành lời.

      Ngô Cương kéo ta ra đứng trước mặt , lặp lại lần nữa: “Hằng Nga, ta thích nàng.”

      Ngô Cương kể cho ta nghe chuyện khi trước của . Và nó làm cho ta bất ngờ, bởi vì từ trước tới giờ, chưa từng đề cập những chuyện xảy ra ba ngàn năm trước của .

      Ngô Cương , ngày trước giao đấu với ai đó, bị thương nặng rơi xuống phàm trần, nhập vào con cóc.

      Ta nhăn mũi ghét bỏ: “Thế nên mới huynh là kẻ biết phong tình. Huynh xem người khác hạ phàm, đều biến thành linh hạc hay bạch hồ gì đó, còn huynh lại biến thành con cóc.”

      Ngô Cương uất ức: “Khi đó ta rơi thẳng xuống nước.”

      “Được rồi, huynh tiếp .”

      Ngô Cương , khi đó mất hết linh lực, nên mới vô tình biến thành cóc nào ngờ bị con rắn vờn sau theo dõi. Trong lúc tuyệt vọng trước sống, bỗng có đột nhiên xuất cứu .

      Ta cắt ngang: “Được rồi, huynh cần nữa…”

      Bởi vì ta chợt nhớ lại chuyện.

      Ngày đó ta còn chưa được gả cho Hậu Nghệ, mỗi ngày đều sống an nhàn hưởng lạc, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi chơi. Có ngày, ta tung tăng vui đùa bên cạnh hồ sen, bỗng thấy con cóc dáo mắt nhìn con rắn.

      Ta thừa nhận, lúc ấy ta lén núp bên là để chuẩn bị nghiên cứu kỹ xảo cắn nuốt của loại bò sát mềm nhũn này. Nhưng ý chính muốn sống của con cóc đó quá mạnh mẽ, nghe đồn loài rắn khó nhìn thấy những vật tĩnh, thế nên con cóc đó ngồi xổm nhúc nhích nhìn con rắn suốt hai canh giờ.

      Ta dường như có thể nhìn thấy trong đôi mắt của nó lóe sáng ánh hào quang.

      Vì vậy ta nảy sinh lòng trắc hiếm có, sai người dùng hùng hoàng đuổi con rắn kia .

      Ta hỏi lại: “Huynh chính là con cóc kia sao?”

      “Phải.”

      “Bởi vì chuyện đó nên huynh mới thích ta?”

      “Đúng.”

      “Lỡ như sau đó ta kiếm cây gậy gỗ đánh lên bụng con cóc, đẩy qua đẩy lại để chơi đùa sao ……”

      Ngô Cương lập tức đỏ mắt, nhưng vẫn cố chấp giọng : “Nàng cứu ta.”

      “Ta cứu huynh, cho nên huynh muốn dùng thân báo đáp ta sao?”

      Ngô Cương ngây ngẩn cả người.

      Ta thở dài: “Ngô Cương, tình cảm do báo ơn sinh ra phải là thích. Huynh nghĩ lại , nó chẳng qua chỉ là chấp niệm của huynh mà thôi, giống như huynh nhất định phải chặt gốc cây quế kia vậy. Đầu năm nay, chấp niệm rất dễ phá, tình là thứ đáng tin nhất. Sau này khi huynh minh mẫn lại, nhận ra bản thân lúc này sai lầm như thế nào.”
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 8: Kiếp này duyên này
      Editor: Leo Sing


      Ta vừa an tĩnh nhàn nhã được mấy ngày, Thỏ Ngọc lại gây họa cho ta.

      Con chim hỏa diễm vàng rực mở miệng tiếng người: “Muốn cứu Thỏ Ngọc, mau đến Côn Luân.”

      Haizz, ta sớm dặn phải đề phòng tên Hậu Nghệ đó rồi, ngờ con bé vẫn bị mắc mưu. Vì sao những vật thể sống bên cạnh ta đều làm những chuyện thể cho người khác bớt lo lắng vậy?

      Ta vung tay làm tan con chim lửa ấy, bước lên tường vân (mây lành) bay xuống nhân gian. đường gió êm vi vu, sắc trời quang đãng biến ảo kỳ diệu, tựa như ngày ta được gả cho Hậu Nghệ năm xưa.

      Kỳ khi đó, ta cũng rất thích Hậu Nghệ.

      Nhưng ta ngờ ta lại xứng đáng được tha thứ như vậy.
      Ta nhớ lại ngày mình vừa mới lên thiên đình, người đầu tiên đến gặp ta chính là Thái Thượng Lão Quân. Ta hỏi ông, ta tự ý nuốt tiên dược, tự tiện bay lên tiên giới, tại sao vừa lên được sắc phong làm tiên, nhưng vẫn hề bị trừng phạt?

      Ông ấy chỉ cho ta câu: “ phải bị phạt, mà vì thời điểm chưa tới.”

      Ta cảm thấy mình làm thần tiên suốt ba ngàn năm này cũng vì đợi trừng phạt đó.

      Mà nay, cuối cùng nó cũng đến rồi, tốt.

      Khi ta bay đến Côn Luân, Thỏ Ngọc bị treo lò lửa hoa sen. Ta nhìn Hậu Nghệ hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

      Hậu Nghệ nhìn chăm chú ta tựa như con rắn nhìn con mồi của mình: “Nội đan của nàng.”

      Ta ngạc nhiên chút, rồi lại thấy bình thường. Đúng rồi, năm đó viên tiên dược kia bị ta nuốt vào bụng, nhưng lại biến mất, mà kết thành viên nội đan trong cơ thể của ta. Ta vốn mang thân thể thiên , nhiều năm tu luyện dưới tinh hoa Nguyệt sương, cung cấp nguồn năng lượng cực mạnh mẽ cho nội đan ấy. Hậu Nghệ là kẻ luôn khát cầu sức mạnh, có khả năng muốn thứ này.

      Nhưng mà nếu nội đan mất , tiên thể tiêu biến, ta cũng thể sống được.

      “Được thôi, nhưng ngươi phải thả Thỏ Ngọc ra trước.”

      Ta vận chuyển pháp lực định bức nội đan ra, chợt thấy luồng sáng trắng xẹt qua, ta giật mình vội nuốt nội đan lại.

      Tịnh Đàn sứ giả tai to mặt lớn ôm lấy con thỏ nhảy xuống trước mặt ta, gầm thét Hậu Nghệ: “Tên khốn dám khi dễ Hằng Nga tiên tử, cho mi ăn cào của lão trư ta!”

      Ta suýt nữa bật cười thành tiếng. Thời gian đắc đạo nào ngắn như thế, Tịnh Đàn sứ giả này vẫn còn là Thiên Bồng nguyên soái trước kia sao? Năm đó chòng ghẹo ta bị đánh vào đường luân hồi, bây giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả.

      Ta : “Đa tạ sứ giả tương trợ. Nghe sứ giả thành thân với nhện tinh ở dưới trần gian?”

      giờ nếp sống ở tiên giới cởi mở phóng khoáng hơn, tiên cũng có thể kết cặp với nhau. Tịnh Đàn sứ giả nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn còn thẹn thùng: “Đa tạ tiên tử quan tâm. Tuy nàng ấy xinh đẹp tựa như tiên tử, nhưng tính tình khá tốt.”

      Ta gật đầu, sau đó giơ chân đá vào mông , trong giây lát Tịnh Đàn sứ giả ôm Thỏ Ngọc kêu la gào khóc biến mất tại chân trời.

      Hậu Nghệ nhìn ta cười quái gở: “Sao vậy? giờ nàng lại thương xót cho loại này?”

      Ta mặc kệ . Tốt xấu gì cũng từng là tiên hữu, ta biết sức lực của Tịnh Đàn sứ giả, đánh lại Hậu Nghệ.

      Ta : “Thỏ ngọc bị cứu , ta cũng cần phải giao nội đan cho ngươi. Nếu ngươi muốn tới đoạt , chúng ta cũng đến lúc phải kết thúc ân oán rồi.”

      Hậu Nghệ gằn giọng: “Nàng nghĩ nàng có thể đánh thắng được ta?”

      “Cứ thử rồi biết.”

      đáng tiếc, ta cũng đánh lại Hậu Nghệ. Linh hồn vẫn còn sức mạnh thời bắn rơi Kim Ô, quả nhiên dã tâm của người này chỉ có vậy.

      Hậu Nghệ ném ta rơi mạnh xuống đất, dùng mũi giày đẩy cằm ta lên: “Hằng Nga, nhìn bộ dạng thảm hại của nàng bây giờ xem. Nàng vẫn còn cho rằng bản thân mình cao quý quyến rũ sao? Chẳng qua chỉ là ả tiện nhân ai thích cũng ai muốn mà thôi.”

      là thế sao? Ta hồi tưởng lại từng việc.

      Ta làm nữ thần thiên giới do chúng tiên ủng hộ hơn ngàn năm, nhưng bọn họ vẫn theo nịnh hót Tử Hà tiên tử.

      Hậu Nghệ là phu quân trước của ta, nhưng lúc này lại giẫm đạp ta ở dưới chân.

      Tịnh Đàn sứ giả vẫn đến cứu ta, nhưng có bạn đời bên người.

      Còn có ai? Còn có ai?

      Mà thôi, có quan hệ nào nữa đâu? Ta quan tâm nữa.

      “Hằng Nga, nàng hãy cầu nguyện kiếp sau đừng để gặp được ta!”

      cầm thanh kiếm máu tanh đâm vào ta, thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, có ánh sáng vàng tỏa rực sáng ngời từ nơi xa, trời đất bỗng như quay cuồng về chốn hỗn độn sơ khai.

      Ánh sáng tắt lại, có người tắm trong lửa nghiệp* bước tới, đầu đội kim quan, người mặc chiến bào, tay cầm cái …… rìu?

      *Hỏa Nghiệp: ngọn lửa tội lỗi

      Ta kịp nhìn động tác của người nọ, xuất trong lồng ngực của . Đôi môi nóng hổi áp bên tai ta, mang theo hơi thở nóng ẩm, nỉ non: “Hằng Nga, đừng sợ, ta đến rồi.”

      Trong nháy mắt, nước mắt ta tuôn rơi như suối, ta vội vàng quay đầu nhìn Hậu Nghệ, khóe miệng cong lên nở nụ cười kiêu ngạo tự tin: “Ngươi xem, vẫn có người nguyện ý thích ta.”
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 9: Kết thúc
      Editor: Leo Sing


      Sau đó, à cũng có sau đó.

      Bởi vì mãi đến hôm nay ta cũng biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện như thế nào.

      Hậu Nghệ khiêu khích hai câu, rồi Ngô Cương biến rìu thành thanh kiếm, sắc vàng lóe lên, ngay sau đó Hậu Nghệ sống bình thường bỗng biến mất trong gian.

      Ta trợn mắt há hốc mồm: “Chàng giết rồi ư?”

      Ngô Cương lắc đầu: “Ta có giết . Ta chỉ phong ấn trong thanh kiếm rồi mang về để Ngọc Đế trị tội.”

      Ta run rẩy chỉ vào : “Chàng…… chàng rốt cuộc là ai?”

      Ngô Cương thoạt nhìn thực hoang mang: “Ta là Ngô Cương!”

      “Trước khi chàng đến Nguyệt Cung chàng là gì?”

      “À, trước kia ta là Vũ Khúc Tinh quân.”

      Ta cảm thấy như muốn nghẹt thở: “Là Vũ Khúc Tinh quân của Ba ngàn năm trước?”

      “Phải”

      “Nhưng…… nhưng nghe đồn , phải sau trận chiến với mãnh thú, chàng bị diệt hết hình thần sao?”

      Ngô Cương trông vô tội: “ có. Ta bị trọng thương rơi xuống nhân gian, biến thành con cóc, chuyện này ta từng kể cho nàng rồi.”

      “……”

      Sau này Thái Thượng Lão Quân cho ta biết, năm đó ta tự ý nuốt tiên dược bay lên tiên giới, vốn phải nên chịu lôi kiếp. Nhưng mà Ngô Cương lại tự mình thay ta hứng chịu ba mươi sáu đạo thiên lôi kia. Bởi vì Thiên Lôi gia tăng thế nên mới ngu ngốc như vậy, Ngọc Đế tâm tính bất công, liền phạt đến Nguyệt Cung chặt cây Quế. Mà cây Quế chỉ có ở chỗ ta, thế nên hai người bọn ta phải ở cạnh nhau.

      Ta trừng mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân: “Vì sao ngài sớm cho ta biết?”

      Lão nhân kia cười trông dối trá: “Tiên tử có hỏi ta mà.”

      …… Ta chỉ biết, kể từ hôm nay thần tiên mà ta ghét nhất chính là Thái Thượng Lão Quân!

      Ngô Cương bưng món cuốn da gà chiên giòn Phù Dung lại đây: “Nàng hãy ăn chút gì, đừng giận nữa.”

      Ta cầm đôi đũa gắp miếng vào miệng, nhai hai cái ngẩng đầu: “Chàng làm à?” Mùi vị này ràng phải do Thỏ Ngọc làm.

      Ngô Cương lúng túng gật đầu: “Ừm.”

      Ta bất chợt rung động, định vài câu ấm lòng, bỗng nhiên nhớ tới việc: “Chàng đốt phòng bếp của ta bao nhiêu lần rồi?”

      Ngô Cương càng bối rối lúng túng hơn: “Tám…… Tám lần.”

      “Cái gì?”

      Ngô Cương vội bổ sung : “Nhưng mà ta sửa được rồi, dùng…… cây Quế ở trước cửa kia.”

      đến trước mặt ta, ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy, lẳng lặng nhìn ta: “Ta đốn ngã cây Quế kia rồi. Hằng Nga, chúng ta hãy ở bên nhau .”

      “Cái gì?” Ta giận tím mặt, “Đồ ngốc! Chàng chặt cây rồi, sau này ta lấy cái gì để làm bánh hoa quế!”

      “……”

      – Hết –
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :