1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Số mệnh đã định đeo bám anh– Trang Hiểu Hôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31 - NỬA ĐƯỜNG DỪNG LẠI CHI EM GẶP NHAU

      Xe bus có mùi rất khó chịu, hương vị nồng nồng kia làm đầu tôi choáng váng quay cuồng, còn nữa, đường núi khó , xe bus phá lệ cố hết sức chạy, lắc lắc lắc lắc, tôi giống như ngồi đu quay ở xe lúc lên lúc xuống......

      Bỗng nhiên, phía trước xuất thanh tranh cãi ầm ĩ, tôi cố gắng trợn to mắt nhìn về phía trước, phát phía trước có rất nhiều người vây chung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả vây làm thành vòng chỉ trỏ nghị luận cái gì ở bên trong.

      Bởi vì người đông, ngăn chặn quốc lộ, xe bus thể về phía trước, vì thế liền phải ngừng lại.

      Lái xe là người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, đầu đưa ra ngoài cửa sổ, đối với đám người kêu: "Làm cái gì, mau tránh ra, tôi còn phải lái xe."

      Trong đám đông có người đáp lời : "Có người té xỉu, chúng tôi cũng biết người này là ai."

      Có người hôn mê, thân là bác sĩ Trình lập tức đứng lên, thanh lo lắng : "Nhanh lên nhanh lên, tôi là bác sĩ, tôi có thể hỗ trợ xem."

      Bác sĩ Trình xuống xe, Vưu Hòa cũng theo vô giúp vui, tôi vốn choáng váng hồ hồ, nhìn Vưu Hòa xem náo nhiệt, tôi cũng theo khối xuống xe.

      Bác sĩ Trình tiến vào đám người, đám người như là biết ông lão này là bác sĩ, tự động tránh ra, tầm mắt nhìn xuống, phát người nằm là tướng mạo thanh tú đáng , tôi trước mắt có chút choáng váng, nhìn cái gì đều rất mơ hồ, cuối cùng khi thấy mặt mũi người nằm ra sao, tôi kinh hô tiếng!

      Tiếng kinh hô của tôi khiến cho người bên ngoài chú ý, đồng thời giây, khiến cho người bên ngoài lên tiếng kinh hô!

      "Oa, hai người là song bào thai?"

      "Gì vậy, ban ngày ban mặt gặp quỷ?"

      "......"

      Mọi người đều nghị luận, tôi đầu đầy hắc tuyến, nằm đường kia, phải là người vô cùng khoa trương, thích tiêu xài, thích cho rằng người mình là siêu cấp danh nhân chị hai tôi sao?

      Lúc này, người chị tôi mặc là bộ quần áo thể thao cũ trước kia của tôi, tóc xén, khuôn mặt gầy, nhìn gần, phát màu da chị trắng bệch.

      Tôi lo lắng, thúc giục bác sĩ Trình: "Bác sĩ Trình, bác sĩ Trình, mau cứu mạng , người này là chị cháu!"

      Bác sĩ Trình tỏ vẻ sớm lường trước, sờ sờ chòm râu dưới cằm, chậc chậc : "Quả nhiên là song bào thai, sao chưa từng nghe cháu nhắc tới?"

      tới lui, bác sĩ Trình đại lại ngồi xổm xuống, đưa tay thay chị bắt mạch, xem qua, ông : " ấy đại khái là bị đói, trước đem trở về, chờ sau khi ấy tỉnh lại, cho ăn no có việc gì."

      Bà chị thích khoa trương mê tiêu xài của tôi cũng đói choáng váng sao? Hay là bác sĩ Trình giỡn?!

      Tôi vẻ mặt bất khả tư nghị, nhưng cũng dị nghị nhiều lắm, nâng bà chị hôn mê bất tỉnh dậy, tôi đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng phải đợi cho chị thanh tỉnh mới có thể biết chân tướng.

      Xe bus chỉ chạy đến đầu lộ, cuối cùng chúng tôi còn phải hai giờ đường núi, giúp đỡ người hôn mê bất tỉnh đường núi xác thực vô cùng vất vả, nhưng tôi cũng cầu bất luận kẻ nào hỗ trợ.

      Ngẫm lại, bác sĩ Trình lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ muốn ông ấy đỡ?

      Nghĩ đến Vưu Hòa, ấy lời lạnh nhạt châm chọc tôi may lắm rồi, làm sao tốt như vậy giúp tôi đây?

      lúc tôi nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác bên người hẳn, quanh thân chợt lạnh, đưa mắt nhìn, nguyên lai là Vưu Hòa Vưu đại soái ca chủ động nâng chị tôi dậy, sau đó lời về phía trước.

      Tôi đuổi theo, hỏi: " , muốn giúp em sao?"

      Vưu Hòa trợn mắt, mắt lạnh liếc tôi chút, : " biết bao nhiêu lần rồi, được gọi tôi như vậy."

      " cần thôi ~ ~" Tôi buồn nôn hề hề , xong làm người ở đây hết thảy rùng mình, nổi hết da gà......

      Đương nhiên, phương diện này trừ bỏ người chị hôn mê của tôi.

      Vưu Hòa chịu nổi lời buồn nôn của tôi, ràng cõng chị tôi nhanh hơn, muốn đem tôi đá ở phía sau, tôi chạy nhanh đuổi theo, nếu là trước kia, Vưu Hòa tuyệt đối đóng sầm cửa trước mặt tôi, bất quá hôm nay người mang nặng, cho nên động tác chậm lại, tôi liền nhanh chút.

      " , đợi chút, tay để ở chỗ nào vậy, ràng là muốn ăn đậu hủ của chị em thôi." Tôi miệng đầy dấm chua .

      Vưu Hòa rống giận: "Làm ơn, tôi giúp nha, thế nhưng đem tôi thành sói!"

      Tôi cuống quít khẩn trương đáng thương lắc đầu : "Là tự mình thừa nhận, phải em ."

      Vưu Hòa giận nghiến răng nghiến lợi, câu: "Chó cắn Lã Động Tân." Phút chốc, đem bà chị sau lưng mạnh mẽ thả xuống, cũng cũng cần biết người rơi có đau hay , hừ lạnh tiếng : "Người tốt thể làm, vậy tự mình cõng ta."

      Tôi còn kịp phản ứng, chị tôi bị ngã mặt đất hai mắt hơi hơi mở, mông truyền đến đau đớn làm cho đầu óc ý thức chị ấy dần dần khôi phục, chị hò hét: "Mẹ nó, đứa nào làm ngã lão nương, chán sống à!"



      CHƯƠNG 32 - NỖI BI AI CỦA CHỊ HAI!

      Tầm mắt chị từ bắt đầu mơ hồ nay lại trong suốt phẫn nộ, hơi hơi đánh giá cảnh vật chung quanh, bỗng nhiên bính tiếng nhảy dựng lên, lập tức giữ hình tượng như sư tử Hà Đông rống lên: "A! Đây là làm sao?"

      Người ở đây đầu tiên là vươn tay che kín hai tai lại, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn chị tôi, đồng thời cho rằng, này vóc dáng nho , thanh lại rất lớn, khủng bố.

      Tầm mắt chị tôi dời , nhìn đến tôi ở bên người, lại là trận kinh thiên động địa la lên: "Bảo Châu!"

      Tôi liều mạng gật đầu, trong lòng khẩn cầu chị vặn lượng chút được ?

      Đường núi chật hẹp, gió thổi, rau dưa trồng hai bên đường theo gió lay động vài cái, trong khí truyền đến hương cỏ nhè .

      Bà chị lên tiếng đánh vỡ phong cảnh sơn dã xinh đẹp, nháy mắt, trùng nhi nơi nơi loạn xuyến, chim chóc trời nơi nơi bay loạn, cá dưới nước cũng lặn sâu vào nước dám du ngoạn.

      "Ô ô ô......" Chị tôi bỗng nhiên khóc đến kinh thiên động địa, bà chị kiên cường bốc đồng lần đầu tiên ở trước mặt mọi người khóc nháo, đúng là chưa nhìn thấy bao giờ.

      Tôi sửng sốt, có chút ngây người, biết phản ứng như thế nào.

      Bác sĩ Trình đứng bên hảo tâm nhắc nhở: "Nha đầu, chị cháu khóc thương tâm như vậy, cháu khuyên nhủ !"

      Trong lòng tôi lại kinh ngạc, chị tôi cho tới bây giờ đều đem mặt mũi đặt ở hàng thứ nhất, khóc trước mặt nhiều người như vậy rất mất mặt, bà chị tôi khóc nháo như vậy, chẳng lẽ có việc gì làm chị ấy cảm thấy thương tâm hơn cả việc mất mặt sao?

      "Chị......"

      Tôi vừa kêu tiếng này, lại khiến cho bà chị kêu khóc còn to hơn, Vưu Hòa chịu nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, : "Cầu xin ngừng , biết , khóc giống như bị người ta bỏ vậy."

      Vừa nghe Vưu Hòa vậy, chị tôi vốn khóc nháo bỗng nhiên đứng lên, đối với Vưu Hòa tê tâm liệt phế gầm rú: "Bà đây chính là bị bỏ rơi, bị người ta thích nhất từ bỏ, thế nào, xem vừa mắt a!"

      Vưu Hòa sửng sốt, hoàn hồn lại, : "Bị nam nhân từ bỏ phải quấn quít lấy , đứa em bảo bối của phải thích xài chiêu này sao." xong còn cố ý vô tình liếc tôi cái.

      Trong lòng tôi thùng thùng rạo rực, là, ngờ ngoài miệng còn đùa giỡn tôi a.

      "Hừ, tên khốn đó cũng dám vứt bỏ bà đây, bà đây phải tìm người đẹp trai hơn , có tiền hơn , ép chết , thử xem có hối hận hay !" Chị tôi oán hận , trong mắt có kiên quyết.

      Tôi nghi hoặc, giọng hỏi: "Chị, chị '' đến tột cùng là ai vậy?"

      Nhắc tới '', hai mắt chị tôi lại chảy ra hai giọt nước mắt, chị cố nén nước mắt, : "Em cũng quen, là chàng đẹp trai cách vách nhà chúng ta."

      A!

      Tôi kinh ngạc, ông cách vách kia tôi biết, bộ dáng quả là loại bà chị tôi thích, bất quá người nọ tựa như khối băng vạn năm, cho tôi cảm giác giống như cái xác hồn, con rối, cho nên đối phương cho dù bộ dạng rất đẹp trai, tôi cũng có nửa phần cảm giác, nhưng chị tôi từ đều mê luyến , cũng từ đến lớn theo đuổi , còn thèm nhìn chị bằng nửa con mắt.

      Việc này, từ 'vứt bỏ' làm sao có thể dùng trong trường hợp này?

      Bởi vì chị tôi thương tâm quá độ, lộ trình chúng tôi chậm chút, mắt thấy sắc trời có chút ảm đạm rồi, để ý lộ trình về nhà còn con đường dài như vậy, mọi người lòng đều nóng như lửa đốt.

      Cần phải trở về trước khi trời tối a, bằng đường đêm dễ .

      Chị vẫn treo vẻ mặt bi ai phẫn nộ, vừa vừa cho tôi biết tên kia là như thế nào vứt bỏ chị, sau đó cho tôi biết, chị ấy chọc phải tên kia, vừa vặn tên kia cùng ba mẹ chúng tôi có lui tới mua bán, khách hàng chính là Thượng Đế, ba mẹ sợ đắc tội Thượng Đế, vì thế trừng phạt con , đem tiền tiêu vặt cùng thẻ vàng thẻ bạc của chị tịch thu hết.

      Cho nên, chị tôi nay cũng liền 'phá sản', tại người chị xu cũng có, phòng thiết kế trang phục, cũng bởi vì chọc nhầm lông tên khốn lạnh lùng kia, cũng liền trở nên đáng đồng .

      Cho nên, nay chính là chị tôi lưu lạc, ngẫu nhiên từ thành phố X rộng lớn chạy đến thôn này tìm tôi......

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33 - CHÍNH LÀ THÍCH

      Trước khi sắc trời sụp xuống, chúng tôi phong trần mệt mỏi chạy về Vưu gia.

      Bà bà có chút ho khan, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực nằm ngủ giường, chúng tôi tiến vào phòng, liền nhìn thấy bà bà muốn rời giường, kết quả lại bởi vì cả người vô lực, thiếu chút nữa từ giường ngã xuống......

      "Bà nội." Vưu Hòa kinh hô, chạy lên mạnh mẽ đỡ lấy bà bà, vẻ mặt lo lắng đau lòng: "Bà nội, bà bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, đứng lên làm cái gì?"

      Bà bà nhìn thấy cháu trai trở lại, rất cao hứng, cầm lấy tay Vưu Hòa, đáp hỏi lại: "Tên nhóc con này, gần đây chạy đâu."

      "Bà nội, thực xin lỗi, về sau con chạy loạn là được." Vưu Hòa lập tức thừa nhận sai lầm.

      Bà bà thấy Vưu Hòa ngoan ngoãn nhận lỗi, vui vẻ chỉ chỉ, sau đó đem tầm mắt chuyển đến người tôi: "A, đây là......?" Bà bà vừa thấy có đến hai Bảo Châu, nhất thời nghi hoặc .

      "Bọn họ là chị em song sinh, bà nội." Vưu Hòa bên nhắc nhở.

      "Ồ." Bà nội gật gật đầu, ánh mắt vẫn đánh giá chúng tôi: "Vưu Hòa a, lấy cho bà ít nước sôi."

      Vưu Hòa đứng dậy, xuống bếp lấy nước sôi, bác sĩ Trình bởi vì trong nhà có chút việc vặt, cho nên chưa cùng chúng tôi đến thăm bà bà, thấy Vưu Hòa khỏi, tôi tiến lên với bà: "Bà à, bà sao chứ."

      Bà lắc đầu, : " có việc gì có việc gì, bất quá chỉ là bị cảm mà thôi, là Trình gia làm lớn chuyện lên." Bà nhìn nhìn chị tôi, lại nhìn nhìn tôi, hỏi: "Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghe cháu nhắc đến cháu có chị em song sinh?"

      "Này......"

      "Này, bà lại có hỏi, nó làm sao có thể cho bà." Tôi biết trả lời sao, chị tôi liền nhịn được chen vào .

      Tôi có chút tức giận nhìn chị, chị sao có thể chuyện cùng trưởng bối như vậy?

      Chị tôi cũng có chút tức giận, thanh bén nhọn với tôi:"Nhìn cái gì vậy, ta trước giờ đều như vậy, mày cũng phải biết."

      Chị tôi từ trước đến nay đầu năng chua ngoa tâm đậu hủ, nhưng bình thường những người cùng chị ấy kết giao đều bị vẻ ngoài hung hãn của chị làm sợ hãi, cho nên, chị tôi trước giờ đều độc, lại cũng là do cá tính điêu ngoa cổ quái của chị ấy.

      " bé này là......" Bà bà bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chị lại nhìn tôi, : "Hai chị em tính cách như thế nào lại khác nhau lớn như vậy...... Bảo Châu, chị cháu vào nơi này, là muốn mang cháu , đúng ?"

      Vừa nghe đến phải , tôi vội vàng xua tay: " , cháu ." Đùa sao, Vưu Hòa thân của tôi còn chưa tới tay mà, nếu , tình của tôi phải làm sao bây giờ?

      "Vậy?......" Bà bà nhìn chị tôi, lại nhìn tôi.

      "Nhà chúng ta ở được nhiều người như vậy."

      "Việc này...... chị cháu vẫn còn học, chị ấy có thể đến trường học thị trấn học, sau đó ở cùng với Vưu Vụ, Vương bà, chị ấy gây phiền phức gì cho chúng ta đâu." Vì có thể được ở lại, tôi cũng bắt đầu năng lộn xộn.

      Chị tôi tức giận, định chuyện, lại tại giây bị tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị ấy, kết quả chị tôi quả nhiên mềm lòng, hừ tiếng, quay đầu để ý đến tôi.

      "Là như vậy a, vậy là được rồi." Bà bà vừa xong, Vưu Hòa cũng rót xong nước đun sôi mang vào.

      Tôi phát , Vưu Hòa thực tôn trọng người già, thực săn sóc người già, có thể là người hiếu thảo. Trong lòng tôi khỏi cảm thấy an ủi, với bà bà: "Bà à, bà nghỉ ngơi cho khỏe, cháu với chị cháu ra ngoài trước."

      ra khỏi phòng ngủ, vào đại sảnh, chị tôi liền nhịn được hỏi :"Uy, chẳng lẽ người con trai kia chính là nguyên nhân em ở lại?"

      Tôi ha ha cười, cũng cảm thấy ngượng ngùng, trực tiếp dứt điểm : "Đúng vậy, em thích ấy."

      Chị tôi hừ hừ, : "Chị thấy ta cũng để ý em lắm cơ mà."

      "Còn phải ấy thích giả vờ lạnh lùng, chị, chị giúp em nghĩ biện pháp, để em có được ấy, em nhất định cảm kích chị nhiều."

      Chị theo đuổi nhiều đại minh tinh như vậy, nhất định rất có kinh nghiệm về mặt này.

      Chị tôi hừ hừ, vẻ mặt cao ngạo : "Được rồi, em ấy, đầu tiên mỗi ngày tặng bó hoa lớn đến nhà người ta, tiếp theo lại ngày ba bữa đều nấu món ngon, tốt nhất có thể vào lúc ta mỏi mệt giúp ta mát xa, trực tiếp theo đuổi ta, làm việc phải nhanh nhẹn chút, sau đó...... Ha ha......" Chị ấy cười xấu xa, biết trong đầu nghĩ cái gì.

      Tôi cảm thấy có chút ổn, tặng hoa cho con trai?

      Cái này được ?



      CHƯƠNG 34 - THEO ĐUỔI: KIỆN VÌ ĐƯA HOA MÀ TRÚNG ĐỘC!

      Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người ngừng nghỉ, bệnh tình của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà chịu ngồi yên, muốn nằm ở giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy bà như vậy cũng có biện pháp, liền theo ý bà.

      Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn đọc sách, chị ấy có dáng vẻ thể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, sớm tốt nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là cần học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường học ôn lại cuộc sống học sinh.

      Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái ca.

      Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

      Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !

      Nhịn được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái gì để sợ hãi nữa?

      Vì thế tôi giúp bà làm ít việc vặt xong, sau đó tôi liền vòng ra sau núi, đến cạnh dòng suối , chuẩn bị bắt đầu hái hoa.

      biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?

      Tôi nhìn trái nhìn phải, phát giữa bụi hoa có loại hoa nhìn rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất , cũng rất đáng xinh đẹp.

      Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.

      Hái hái, tôi phát cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm thấy đói bụng.

      Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình ngày ba bữa thể thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .

      Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có chút thời gian tôi mới về nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng thấy bóng dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

      Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?

      Hầm canh? Xào? Hay là......

      Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi làm ra món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó hơn.

      Tôi nếm thử muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm chút gia vị, sau đó cầm lấy thìa, bắt đầu nếm thử.

      Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng .

      Vì thế tôi lại lấy ra cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng đem canh nấm bỏ vào trong bát.

      Bụng bắt đầu lỗ lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng đến nỗi dám nhìn mặt người khác.

      Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc lắc lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.

      "Nè, làm cái gì?"

      Phía sau truyền đến thanh, tôi có nghe thấy, nhưng cách nào phân biệt tiếng này là của ai, vì thế tôi theo thanh quay đầu nhìn lại, phát người tới dĩ nhiên là Vưu Hòa.

      Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn : " , cuối cùng trở lại, em làm canh cho ."

      "Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"

      "Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem , em tốt, còn làm canh cho uống uống nữa, đại soái ca cảm động ?

      "Nấm này ở đâu có?" Vưu Hòa nghi vấn, lên dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có độc, có ăn chưa?"

      Nấm có độc ?

      Nấm có độc ?

      Tôi có ăn ?

      ......

      Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi cho rằng có phải hay động ......

      Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc thể tự hỏi!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 35 - THEO ĐUỔI: SẴN SÀNG ĂN ĐẬU HỦ!

      Sau trận đầu choáng váng nôn mửa, nấm độc trong bụng rốt cục bị tôi phun ra hết.

      Nhưng mà đầu tôi vẫn còn choáng, cảnh vật trước mắt lúc lúc , tôi nhàng lắc đầu, xoa xoa hai mắt, trước mắt hết thảy đều ổn định lại.

      "Tôi , cả ngày nếu có việc gì ra ngoài bộ , suốt ngày trong đầu nghĩ cái quái gì đó, khiến cho người khác tức giận." Vưu Hòa xong, chân vừa nhấc, liền chuẩn bị tránh qua.

      Theo bản năng, tôi lập tức đỡ lấy cái trán, liên tục kêu: "Ôi, em đau đầu."

      Vừa mới nghe tôi bị như vậy Vưu Hòa lập tức la lên, vẻ mặt kiên nhẫn : " có chịu yên hay ? Nếu tôi nhờ bác sĩ Trình tới tiêm cho ."

      Tiêm?!

      Ta sợ nhất cái đó !

      "Ô ô ô...... Em đau đầu, người đàn ông, thể hi sinh chút đỡ em lên giường nghỉ ngơi sao?" Tôi vẻ mặt ủy khuất nhìn , biểu tình quả thực giống như ' giúp đỡ em em chết cho xem'.

      Vưu Hòa bất đắc dĩ, đúng là nghe lời đỡ tôi, sau đó cẩn thận đem tôi đặt bên giường.

      "Em muốn nằm xuống."

      Vưu Hòa cũng nghe lời, liền xốc chăn lên cho tôi ngủ, vừa muốn đứng dậy, ánh mắt của tôi chợt lóe, giây sau liền kéo xuống.

      Chính là dùng sức rất mạnh, ko cần biết có chết hay , trực tiếp kéo vào lòng tôi.

      Đầu Vưu Hòa hung hăng đụng vào giữa ngực của tôi, tôi cùng ta đồng thời thét lớn tiếng, Vưu Hòa muốn đứng dậy mở miệng tức giận mắng tôi, tôi nhanh chóng phản ứng, đứng lên nắm cổ áo của , trực tiếp thực hành vi "sỗ sàng".

      Môi Vưu Hòa phải lần đầu tiên thưởng thức, gặp kiện ngoài ý muốn trong phòng làm tôi cảm giác được môi ấm áp cùng ngọt ngào hơn trước, vì thế tôi liền rơi vào cảm giác mê luyến nụ hôn của .

      Đáng tiếc người đàn ông này rất lạnh lùng theo đuổi quá khó khăn, theo đuổi kịp, số lần hôn môi ít đến đáng thương, vì thế mỗi lần đều là tôi chủ động bày ra phen 'ngoài ý muốn' sau đó lại quang minh chính đại chơi trò vô lại với Vưu đại soái ca.

      " dám......" Vưu Hòa chịu nổi muốn đẩy tôi ra, miệng vừa muốn mở miệng chuyện, kết quả tôi liền thừa cơ xâm nhập vào trong miệng của ta, ăn đậu hủ to.

      Lúc này Vưu Hòa tức giận, dùng sức đẩy tôi ra , màu da trắng nõn biết là tức giận hay thẹn thùng, có chút đỏ ửng.

      " nha có tật xấu!"

      Lần trước tôi cùng ta, ta cũng mắng tôi như vậy, lòng tôi nghĩ, đổi câu kịch khác sao?

      Vưu Hòa mắng xong định chạy, tôi lôi kéo vẻ mặt ủy khuất : " vừa mới hôn em, cổ nhân , nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta có da thịt chi hôn, chẳng lẽ nghĩ muốn đối với em phụ trách sao?"

      Vưu Hòa hất tay tôi ra, cả giận : " ăn shit"

      Người đàn ông này bắt đầu giận đến động liền tốt tính như vậy? Ai, bất quá tôi cũng kỳ quái, lại mạc danh kỳ diệu thích ta như vậy, còn khắc cốt ghi tâm.

      Tôi lôi kéo tay Vưu Hòa, vẻ mặt kiên định : "Vưu Hòa, em rất ."

      Vưu Hòa giật môi, đáy mắt lên tia hào quang, cũng rất mau biến mất: "Thực xin lỗi, tôi thương ." xong, liền bỏ tay của tôi ra, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

      Thực xin lỗi, tôi thương .....

      Thực xin lỗi, tôi thương ......

      Những lời này lặp lặp lại trong đầu tôi, tôi mơ màng, tôi sửng sốt.

      Đưa tay nhàng đặt lên trái tim, tôi phát trái tim của tôi có tiếng đập, nhìn bóng dáng Vưu Hòa xa, lúc này đây tôi cảm thấy bị thương......

      Vưu Hòa!

      Chẳng lẽ, tôi nên buông tha cho sao?



      CHƯƠNG 36 - THEO ĐUỔI: LIỀN NHẬN MỆNH ! (HẾT)

      "Khụ khụ...... Khụ khụ......" biết có phải bởi vì ăn nấm độc hay , hay là bởi vì nội tâm đau thấu dẫn đến nội thương, tôi còn sức nằm dài giường, ngừng ho khan.

      "Này, làm sao vậy?" Là Vưu Hòa, ta phải ra ngoài sao? Như thế nào lại trở lại?

      Tôi thương tâm quá độ, nhìn thấy Vưu Hòa bỗng nhiên trở về, ánh mắt nhất thời sáng lên, đầu suy nghĩ nhanh vòng, tôi nghĩ đến chiêu khổ nhục kế, vì thế liền tử tế sống chết : "Aiz, quản tôi làm cái gì......"

      xong giả bộ ho khan hai lần.

      "Bệnh tình phải tăng thêm chứ, nếu chịu được tôi gọi bác sĩ Trình tới xem cho ."

      " cần!" Tôi mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt tay Vưu Hòa, lại nghĩ là từ giường rớt xuống, 'phù phù' tiếng, mông của tôi ngã đau đớn.

      "Ô ô ô...... Đau đau đau!"

      "Ai, là......" Vưu Hòa bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vừa tức lại bất đắc dĩ, cuối cùng xăn tay áo, đến cạnh tôi, nhưng có đỡ tôi, mà là ngồi xổm bên cạnh tôi rồi với tôi: "Tôi tốt như vậy sao, khăng khăng mực tôi như vậy sao?"

      "Đúng, em ." Tôi kiên định nhìn , có lẽ ngay cả chính tôi cũng biết lý do vì sao thương , ngoài bộ dạng tuấn, đúng là có ưu điểm gì khác.

      Danh tiếng kém, tính tình kém, ôn nhu, lãng mạn......

      Nhưng tôi chính là trúng cổ của , sống chết liền nhận định .

      "Vưu Hòa, cần cự tuyệt em, em nhìn ra, cũng thích em." Mỗi khi tôi tới gần , tuy rằng lời lạnh nhạt nhưng cũng bài xích, cho nên tôi bắt đầu hoài nghi, Vưu Hòa cố ý muốn tránh tôi, cho nên mới hai đối với tôi có cảm giác.

      "!" Vưu Hòa lăng lăng nhìn tôi, : "Tôi là chịu em rồi."

      "Ha ha......" Tôi ngượng ngùng nhìn , : "Vậy chịu thừa nhận rồi."

      Vưu Hòa lại thở dài hơi, tôi nhịn được cau cái mũi, ca thán tức giận cái gì chứ.

      muốn mở miệng, Vưu Hòa bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó đem tôi ôm vào trong lòng , : "Nhà của tôi thực nghèo, thể cho em cuộc sống giàu sang."

      "Em biết."

      " giỏi giang, có nghề gì đặc biệt tinh thông, em sợ theo về sau ba bữa ăn no?"

      "Em biết."

      " ôn nhu, lãng mạn, theo cảm thấy buồn và nhàm chán ."

      "Em biết."

      Vưu Hòa vẫn tin nhìn tôi: "Em xác định......"

      Mà tôi còn thực kiên định nhìn : "Phi thường xác định!"

      "Aiz......" Vưu Hòa lại thở dài, : "Nếu như vậy, vậy cứ như vậy ."

      Cái gì như vậy như vậy?

      Tuấn dung của Vưu Hòa chậm rãi càng gần mặt tôi, đôi mắt tôi trợn to, miệng bởi vì cảm thấy kinh ngạc hơi hơi mở ra, vừa vặn như ý của Vưu Hòa.

      Tôi có chết cũng nghĩ đến, Vưu đại soái ca cũng có ngày chủ động hôn tôi!

      Này hôn giống lúc trước chuồn chuồn lướt nước, có vài phần ôn nhu, vài phần nồng cháy, vài phần bá đạo, ra, Vưu Hòa rất khát vọng tôi......

      Ha ha, tôi rồi, tôi là tiểu cường (con gián) đánh chết, Vưu Hòa khó theo đuổi, còn phải ở trước mặt tôi ngoan ngoãn vào khuôn khổ sao!

      Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp gỡ tôi, liền nhận mệnh !

      —Toàn Văn Hoàn—

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :