1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Số mệnh đã định đeo bám anh– Trang Hiểu Hôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21 - THỔ LỘ VÀ ĐE DỌA

      về vị Lữ Tiên Nhân kia, tuy rằng tướng mạo tuấn phóng khoáng giống như tiên nhân hạ phàm, nhưng hành vi cử chỉ lại làm cho người ta cảm thấy kì quái.

      Tôi là tôi nhận ra ta rồi, ta cũng nên suốt ngày cứ quấn quít lấy tôi chứ, tôi đến đâu, ta cũng theo đến đó. Vì vậy, tôi chịu nổi liền rời khỏi Vưu Hòa mà theo Vưu Vụ trở về thôn, kết quả mới vừa lên xe thấy bóng dáng Lữ Tiên Nhân lảo đảo dao động mà xuất trước mặt tôi.

      Tôi liền kinh hô trận, má ơi, tên này vì sao lại theo tôi?

      Vưu Vụ : "Làm sao bây giờ, ta lại theo chúng ta rồi?"

      Tôi nhún nhún bả vai, vẻ mặt cũng bất đắt dĩ, cuối cùng Vưu Hòa cùng mấy người bạn thân đến, thấy Lữ Tiên Nhân kia vẫn còn theo tôi, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.

      Hầu Tử : "Hay để tôi gọi 110, bị quấy rối tình dục."

      Vưu Hòa nghiêm mặt : "Quấy rối tình dục, quấy rối ai cũng quấy rối ấy." Ý tứ của ta vô cùng ràng muốn cho người khác biết tôi còn có tư cách bị người quấy rối, nhất thời tôi tức giận lên.

      Hầu Tử tựa hồ như có chuyện muốn với Vưu Vụ, kéo Vưu Vụ sang bên khác, mấy người khác thấy thế, cũng liền lén theo xem náo nhiệt.

      Vưu Vụ xôn xao ở bên kia, tôi biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn Vưu Hòa.

      Lúc này, Vưu Hòa vẫn nhàn nhã đứng ở chỗ đó hề chớp mắt mà nhìn tôi, khuôn mặt nhắn của tôi khỏi đỏ lên, thấy mấy người kia có ở đây, thừa cơ hội muốn mang chuyện trong lòng với Vưu Hòa.

      Tôi : "Chừng nào trở về?"

      Vưu Hòa nhíu mày đáp, hỏi lại: " cũng phải là vợ của tôi, vì sao phải cho biết."

      Mắt tôi chợt lóe, tim đập, thẹn thùng : "Tôi...tôi muốn với , tôi ....thi..." Thích , ba chữ còn chưa xong, kết quả đám bạn thân kia giống như điên vọt tới, giống như kẻ trộm mà : "Nha, đợi cả nửa ngày, ra là Hầu Tử thích Vưu Vụ."

      Tôi nhất thời kinh ngạc, nhìn về phía Vưu Vụ, sắc mặt ấy đỏ bừng, khuôn mặt nhìn sang chỗ khác.

      Hầu Tử đứng ở bên cạnh ấy, thấy ấy lời nào cũng tỏ thái độ gì, sững sờ tại chỗ biết nên làm cái gì mới phải

      Vưu Hòa cảm thán : "Aiz, em lớn rồi giữ lại được, tôi Bảo Châu, cũng đừng về nữa, ở lại chỗ này ".

      Trong lòng tôi có chút xao động, lời đại soái ca Vưu Hòa vừa tượng trưng cho việc muốn giữ tôi ở lại sao, vậy...: ", em nên trở về tốt hơn, trường học còn chờ đồ mà."

      Vưu Hòa quay đầu về phía người nhà của hiệu trưởng Lý : "Chú Lý, thực xin lỗi, đồ đạc cháu để xe, hai người bọn họ tạm thời về."

      Chú Lý nghe ấy như vậy, lập tức : " sao, sao, chỉ là trẻ à, bây giờ các về, mấy ngày tới trời mưa đường núi dễ , đến lúc đó chỉ sợ là có xe đến đón các thôi."

      Vưu Hòa thản nhiên : " sao."

      Sau khi bàn giao xong, Vưu Hòa phân công cho nhóm bạn thân đem đồ đạc chuyển lên xe máy cày, sau đó chờ khi chú Lý khởi động xe máy cày rồi, mới quay trở về phòng trọ .

      Suốt dọc đường Vưu Vụ đều trầm mặc, Hầu Tử vẫn theo sát phía sau . Mà tôi, vẫn theo sát phía sau Vưu Hòa, gao gắt theo dõi ấy.

      Vưu Hòa bị tôi nhìn liền chịu nổi, nhìn tôi liếc mắt cái bình tĩnh : "Dường như tôi có thiếu tiền của phải."

      Tôi đầu tiên là 'a' tiếng, vẫn chưa hiểu ra hàm nghĩa trong lời của ấy, sau mới hiểu được, tôi cũng liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

      Chỉ là vừa rồi nhìn công khai, còn bây giờ lại đổi thành nhìn lén lút.

      Nhưng rốt cục Vưu Hòa vẫn phát ra tôi, hơn nữa còn cáu gắt : "Tôi Bảo Châu a, đến tột cùng là vì sao lại nhìn tôi như vậy."

      Sắc mặc tôi ửng đỏ, nhìn về phía sau thấy nhóm bạn thân cách chỗ này đoạn, vì thế siêu cấp nghiêm túc : "Vừa rồi có nghe được tôi cái gì hay ?"

      Vưu Hòa nhún nhún vai.

      "Tôi tôi thích ." Tôi rất nhanh, là do tôi ngượng ngùng, hai là sợ nhóm bạn thân phía sau nghe được, ba là sợ Vưu Hòa cự tuyệt.

      "Gì?" Vưu Hòa hỏi lại.

      "Tôi tôi thích ." Lần này tiếng có lớn hơn chút, nhìn đám bạn thân càng ngày càng gần, tôi cố giả bộ bình tĩnh, nhưng mặt vẫn nhịn được mà đỏ tới mang tai.

      Vưu Hòa liếc mắc nhìn tôi cái, xoay người rời .

      Nha! Thái độ ta như vậy là thế nào? Vì thế tôi đuổi theo, hỏi: "Tôi thực thích , có nghe thấy ?"

      Vưu Hòa khó chịu ngoáy ngoáy lỗ tai: " líu ríu giống y như chim vậy."

      Tôi buồn bực, nhìn theo bóng dáng Vưu Hòa : "Vưu Hòa đáng chết, nhớ kĩ cho tôi, tôi thích người con trai nào nhất định theo đuổi cho bằng được."

      Vưu Hòa thèm để ý, tiếp tục về phía trước, hơn nữa càng càng nhanh.

      Tôi liều mạng đuổi theo, ở đằng sau rống lên: "Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp phải tôi đành chịu thua ?"

      Vưu Hòa quanh đầu lại, lạnh lùng dội gáo nước lạnh vào tôi: "Thiết, tính làm cái gì?"

      ——–

      Được lắm, rất giỏi, đừng tưởng rằng đại soái ca giả bộ lạnh lùng đánh ngã được tôi, đánh giá thấp tôi rồi, tôi là tiểu cường đánh chết, càng đánh càng dũng cảm, hừ, Vưu Hòa, chờ bị tôi thu phục .




      CHƯƠNG 22 - LỮ TIÊN NHÂN, TIỂU TƯ CỦA TỶ TỶ TA

      Cũng bởi vì công phu sư tử rống Hà Đông của tôi, mọi người đường cái đều quay đầu hướng ta nhìn lại, nhất thời, ta liền 100% cảm thấy hối hận, nhóm bạn hữu phía sau lại thêm kích động , Hầu Tử vừa mới thổ lộ với Vưu Vụ, kết quả Vưu Vụ hề tỏ thái độ, tại ta lại thổ lộ với Vưu Hoà, Vưu Hoà căn bản là biểu ra bộ dạng khinh thường .

      Nam bát quái Trình Tư kia cũng kích động vạn phần : "Nha, chẳng lẽ hôm nay là ngày để thổ lộ? Vì sao ta nhận thấy mọi người bên cạnh đều được người ta thổ lộ , mà đến ta lại có?"

      Lục Hạo Nhiên thực khách khí đả kích : "Bởi vì là gay." Lục Hạo Nhiên thích kêu nhân , là vì ràng nhất về nam nhân, cả ngày bộ dạng so với con bướm đều giống nhau, cho nên gay là từ chuyên dụng của Lục Hạo Nhiên.

      Trình Tư hừ tiếng, để ý tới , đến bên cạnh tôi, với tôi: " có ánh mắt rất đẹp, ta cho , tuy rằng ta vẫn hy vọng Tiểu Tam làm tiểu bạch kiểm, thế nhưng là thích , bạn hữu như ta liền giúp ."

      Ta làm ra bộ dạng giống như thực ủ rũ : " ta cũng để ý ta." Còn tại trước mặt nhiều người tức giận nhìn trừng trừng việc cự tuyệt ta thổ lộ, aiz, may mắn cũng là ta, nếu đổi thành khác, bảo đảm đứng ngay tại chỗ khóc lóc cho ta xem.

      Trình Tư hướng ta liếc mắt đưa tình, : "Ta biết nhược điểm của tiểu tử kia, cho , đợi lát nữa dùng cái này chỉnh ta."

      Đầu ngỗng bỗng chốc hoàn hồn phát ánh mắt quái dị của Trình Tư, vì thế hỏi: "Tư, ánh mắt làm sao vậy, có bệnh tật gì cần gặp bác sĩ ?"

      " chết ". Trình Tư rống , Lục Hạo Nhiên : "Bán đứng bạn hữu, cũng thực tốt ."

      Trình Tư chậc chậc : " thường nghe , xấu Tiểu Tam thực mất mặt sao, tại người ta có thể làm phụ nam đàng hoàng, cũng nên lùi bước ."

      Lục Hạo Nhiên mặt trận rét lạnh, chớp mắt bỏ chạy lấy người quên chửi .

      Vưu Vụ tiến lên hỏi tôi: " ra thích tôi, nhìn thấy các người bình thường đối chọi đánh nhau , hoá ra lại là oan gia a."

      Tôi mặt đỏ lựng lại có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng là gần đây mới phát tâm ý chính mình, Tiểu Vụ, trách tôi chứ "

      Vưu Vụ lắc đầu, : "Tôi trách làm cái gì, kỳ tôi, chính là năng chua ngoa nhưng trong tâm đậu hủ , quấn lấy ấy, nếu thừa nhận chính ấy thiệt thòi".

      Trong lòng tôi hồi kích động , bạn tốt trong nhóm đều ủng hộ tôi theo đuổi Vưu Hoà, tôi đương nhiên bỏ qua cơ hội, chính là tôi quên, người vẫn theo phía sau, Lữ tiên nhân theo từ nhà ga tới tại, cổ họng phát ra tiếng, cũng câu, nhanh chậm theo tôi, tôi cũng thiếu chút nữa liền quên tồn tại của ta .

      Tôi vừa quay đầu nhìn, Lữ tiên nhân kia liền dùng loại ánh mắt thâm tình và tuyệt vọng cộng thêm bị thương nhìn tôi, bộ dáng kia làm cho người ta nhìn rất đau lòng, vì thế tôi cảm thấy kì lạ hỏi: "Nam nhân kia tại sao còn theo tôi?"

      Trình Tư hay giỡn: "Hôm nay là ngày thổ lộ nha, chừng ta đến đây thổ lộ với ."

      Tôi mắng câu bệnh thần kinh, bỗng nhiên nhớ tới tỷ tỷ song sinh, tỷ tỷ song sinh cùng với tôi bộ dạng đều giống nhau là hề sai, người này vẫn theo tôi, có phải hay cũng nhận sai người?

      Chẳng lẽ, ta đem tôi trở thành tỷ tỷ của tôi?

      Tôi nghi hoặc nhìn Lữ tiên nhân phía sau , quay đầu với nhóm bạn hữu: "Tôi tới phía sau lát."

      xuống bên cạnh Lữ tiên nhân, ta hỏi: " phải quen biết chị của tôi chứ?"

      Lữ tiên nhân cười, gật đầu.

      Trong lòng tôi kích động vạn phần, tôi rồi, chị tôi còn phải người rất đào hoa sao, vì thế lại hỏi: " có biết tôi là ai ?"

      Lữ tiên nhân gật đầu.

      Ánh mắt ta vòng vo lưu chuyển, hỏi: "Chẳng lẽ là chị tôi nhờ đến giám thị tôi?"

      Lữ tiên nhân sắc mặt khẽ biến, có chút kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ.

      "A, là chị ấy phái người đến giám thị tôi,chị ấy biết tôi tại ở nơi nào sao?" Tôi vừa nghi hoặc hỏi ta, có lẽ ta ở thuyền cứu tôi, chính là bởi vì làm theo lệnh của chị .

      Bất quá ta càng thêm nghi hoặc, đại soái ca như vậy, khí chất phi phàm , vì lý do gì lại bị chị của tôi biến trở thành tiểu tử sai vặt .

      Lữ tiên nhân gật đầu, từ túi xuất ra danh thiếp, tôi vừa tiếp nhận liền thấy, chuỗi số điện thoại quen thuộc nhất thời cuốn hút vào trong đầu , tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài: "Đây là lão chị làm ?"

      Lữ tiên nhân lại từ đâu xuất ra giấy trắng cùng bút, ở mặt viết viết họa họa, sau đó đưa cho tôi, mặt viết : "chị lo lắng cho ."

      Tôi càng thêm thở dài, với ta: " trở về , tôi tạm thời chạy loạn, chị ấy đặc biệt bá đạo, nghe theo ấy, để xảy ra cố như vậy."

      Lữ tiên nhân lắc đầu, lại viết lên giấy: "Khi tôi cứu ,yết hầu bị thương, tại thể chuyện, nếu trở về chị của khẳng định ghét bỏ tôi, tôi trước tiên ở lại nơi này"

      Tôi bất đắc dĩ , nhìn hỏi: " thích chị của tôi?" Chuyện động trời khiếp sợ a, chị của tôi biến thái như vậy cũng có người thích.

      Lữ tiên nhân gật đầu, tuyệt thẹn thùng.

      Tôi kịch liệt lay động chút, Lữ tiên nhân a Lữ tiên nhân, để chị tôi nắm trong tay xem như xong đời .

      Bỏ qua thân phận, tôi còn để ý tới Lữ tiên nhân, sau khi cùng nhóm bạn hữu ăn cơm, chúng tôi lại cùng tới phòng , đóng cửa lại, khiến cho Lữ tiên nhân ở ngoài cửa ngăn chặn liên hệ cùng nơi này.

      Vưu Hoà sớm trở lại, cùng chúng ta ăn cơm, người đến nơi nào đó chơi đùa.

      Từ bên ngoài mang theo Fastfood, kỳ là do vài bạn hữu đưa ra chủ ý, Trình Tư lấm la lấm lét đối với tôi chớp chớp ánh mắt, sau đó đẩy tôi phen, tôi mang theo hộp Fastfood, học Vưu Vụ mềm thanh , ôn nhu quyến rũ : "Vưu ca ca a, đói bụng rồi , em mang cho này nọ trở về ăn." xong, mọi người ở đây bao gồm chính tôi, đều lập tức run rẩy.

      "Tôi từ lúc nào trở thành ca ca của ?" Vưu Hoà run lên thân mình, thực khách khí bỏ hộp Fastfood trong tay tôi , rồi đứng lên.

      Nhóm bạn hữu thấy vậy, Trình Tư : "Nhiên, chúng ta giống như quên chuyện, , tại nên làm luôn."

      Vì thế, nhóm bạn hữu mang theo Vưu Vụ, cùng nhau hoa lệ lệ lui thân, nhất thời, trường chỉ còn lưu lại tôi cùng Vưu Hoà......

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - THÂN PHẬN BỊ XUYÊN QUA

      Tôi nhìn chằm chằm Vưu Hoà ăn cơm, tướng ăn của phải thực lịch , từng ngụm từng ngụm lớn phóng vào miệng, ánh mắt còn rời khỏi màn hình máy tính, nhưng giờ phút này cũng khó nhìn, có thể là bởi nguyên nhân vốn rất đẹp trai , tôi thở dài, đại soái ca chính là đại soái ca, dù có làm nhiều chuyện chướng tai gai mắt , vẫn làm cho người ta cảm thấy tú sắc khả cơm.

      Vưu Hoà liếc tôi cái, phát tôi rình coi , vì thế : "Tôi muốn uống nước."

      "Tôi lập tức lấy." Tôi đứng dậy, lập tức đến chỗ bình nước uống lấy ra cái chén, rót cho chén nước.

      Đưa đến trước mặt , : " chầm chậm uống."

      Vưu Hoà giống như thói quen , vì thế lại : " Bả vai tôi đau."

      Tôi lập tức đứng lên, : "Tôi mát xa cho ."

      Theo đuổi ai, theo đuổi người ta khẳng định cầu người ta được rồi, tuy rằng trong lòng tôi thầm mắng là đại nam nhân tà ác, nhưng vẫn là bộ cam tâm tình nguyện đứng lên ra phía sau bắt đầu mát xa.

      "A, ai, chút." Vưu Hoà kêu lên.

      "A A A" Tôi 'a' cả ba tiếng, động tác bớt.

      "Uy, quá , chút thoải mái đều có." Vưu Hoà lại bảo.

      "Được" Tôi lại tăng thêm sức lực, ở vai liều mạng xoa bóp vài cái.

      "Ôi, muốn lấy mạng tôi a." Vưu Hoà rống giận, bỏ tay của tôi ra : " , chơi chỗ khác."

      Tôi nổi giận, lập tức phát ra Hà Đông sư tử rống: "Vưu Hoà, đừng cho là tôi thích có thể đem tôi làm nha hoàn sai khiến nha, coi chừng tôi giết ."

      Vưu Hoà vẻ mặt tin: " tôi muốn chết sao? Tôi mà chết, phải sống bằng chết sao."

      Tôi tức giận, tôi có bệnh mới có thể thích nam nhân xấu xa như vậy, vì thế vươn tay, giây tiếp theo liền bóp cổ Vưu Hoà, giận dữ hét: "Tôi bóp chết ."

      miệng tuy rằng như vậy, nhưng lực đạo tay tôi căn bản là đủ để bóp chết người, Vưu Hoà kia lại giả vờ giả vịt ho khan lại rống lại hô: "Ôi tôi rất sợ a, buông tay, mau buông tay."

      Hai thân ảnh giao triền, thôi tôi tiến, ở dưới ngọn đèn u ám , vách tường lưu lại bóng dáng chúng tôi tranh đấu, nhất thời, trường liên tục xuất thanh 'Lách cách bang bang'.

      Sau khi hồi chiến tranh kết thúc, hai người thở hổn hển hư hư dựa vào ghế nghỉ ngơi, Vưu Hoà cười đùa giỡn : "Nhìn dáng người gầy yếu, ra tay sức lực cũng là rất mạnh."

      Tôi cũng khách khí đáp lễ : "Nhìn nhân khuông nhân dạng, vậy mà chút khí phách nam tử cũng có, hiểu phải đối xử thế nào với nữ hài tử sao?"

      Vưu Hoà bỗng nhiên im lặng, tôi có chút quái dị nhìn , hỏi: " làm sao vậy?"

      Vưu Hoà quay đầu xem tôi, hỏi: "Tôi có cái gì tốt, thích tôi ở điểm nào?"

      Tôi biết Vưu Hoà lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời có chút ngượng ngùng, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn trả lời điều suy nghĩ trong lòng: " thích liền thích, nào có cái gì cùng cái gì a."

      Vưu Hoà quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, tôi khỏi cả kinh, đây là làm sao vậy?

      "Triệu Minh Châu, thường xuyên chơi những trò chơi như vậy sao?"

      Triệu Minh Châu? Tôi kinh ngạc, kia vì sao lại gọi tên tỷ tỷ tôi?

      Vưu Hoà gặp tôi kinh ngạc, ngón tay duỗi duỗi, chỉ về hướng màn hình máy tính, đột nhiên, tôi dường như hoá đá tại chỗ –

      Kia thanh quen thuộc màn hình là tỷ tỷ tôi Triệu Minh Châu, tỷ tỷ mặc thân quần áo hàng hiệu tôn quý, ngồi ở ghế công cộng bên đường, bốn phía cây cối xanh biếc rậm rạp, ít có người lui tới.

      Bên cạnh tỷ tỷ là vị nam tử tuấn mỹ, nam tử kia cúi đầu, tỷ tỷ ngửa đầu, giống như muốn hôn môi bị ảnh chụp được phía trước, đột nhiên, tôi cảm giác trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, hình tỷ tỷ ràng ảnh chụp, cũng tương đương với việc thân phận của tôi cũng bị nhìn thấu, như vậy, Vưu Hoà còn có thể thu nhận tôi sao?

      Tôi nghi hoặc cộng thêm khiếp sợ nhìn Vưu Hoà, Vưu Hoà ngồi ở ghế, thanh lạnh lẽo : "Xem ra là nữ nhi của tỷ phú giàu nhất nước, lại là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng, Vưu gia chúng tôi trật hẹp, có cách nào lưu lại người cao quý như vậy."

      Tôi ngây người, ý của Vưu Hoà, là muốn đuổi tôi ?

      " nghe tôi giải thích sao?" Tôi vẫn tiếp tục đấu tranh .

      Vưu Hoà : "Tôi chán ghét người nào lừa gạt tôi, bà nội vẫn thương , nghĩ tới ngay cả bà cũng lừa."

      Tôi lập tức tranh cãi: " để ý thân phận của tôi, là vì cảm thấy hai chúng ta phải cùng thế giới sao?"

      Vưu Hoà hừ tiếng, câu như mỉa mai: "Chúng ta đều là người trái đất, chẳng lẽ là người sao Hỏa ?"

      Tôi bất đắc dĩ, với Vưu Hoà : " để ý thân phận của tôi, tôi là lòng ."

      Vưu Hoà cũng nghe tiếp, khoanh tay : "Thực xin lỗi, tôi thể cùng thiên kim tiểu thư chuyện đương."

      Tôi nhất thời có chút bàng hoàng, nhìn bộ dạng Vưu Hoà cố ý cùng với tôi đoạn tuyệt quan hệ, cảm thấy lạnh lạnh , nhưng ý thức lại cho tôi biết thể buông xuôi như vậy.

      Tôi mạnh mẽ từ ghế bắn lên, giữ chặt phía sau lưng Vưu Hoà có ý muốn rời , : " cần , tôi là thực , xin cần ......"

      "Đủ rồi, Triệu Minh Châu, cần ở đây diễn trò ."

      Vưu Hoà vẫn cự tuyệt tôi, xong muốn tới cửa phòng, tôi nhất thời kích động, giữ chặt cánh tay Vưu Hoà, liều mạng bám lấy, Vưu Hoà bị động quay đầu, tôi thừa cơ ngẩng đầu hướng lên , bất ngờ xảy ra tập kích nụ hôn.

      Tôi nghĩ đến Vưu Hoà lập tức đẩy tôi ra, kết quả Vưu Hoà qua giây lại ôm chặt cơ thể của tôi, dùng kích thích nóng bỏng hôn lại tôi, đợi cho tới khi chúng tôi hôn đến long trời lở đất, tôi hai mắt bắt đầu hoa lên, rốt cục buông tôi ra, hơn nữa còn lạnh lùng : "Điều muốn chính là như vậy sao?"

      Tôi đầu óc mù mịt , hề để ý tới hàm ý trong lời của Vưu Hoà, chỉ biết là muốn đuổi tôi , sau đó khóc sướt mướt : " đừng đuổi tôi ."

      "Nếu muốn chính là cái này, tôi cho ." Vưu Hoà dường như cố gắng muốn thoát khỏi tôi, cho rằng tôi chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi, hoặc là tôi chẳng qua là muốn thân thể .

      Vì thế giây tiếp theo, tôi bị Vưu Hoà lôi vào trong phòng ở phía sau, mới phát , nguyên lai căn phòng ở phía sau này có phòng ngủ , mở bên, tôi bị chút khách khí quăng lên giường, hơn nữa nghe được thanh lạnh như băng của : " nghĩ muốn cái gì, tôi chính là, cho , liền cút ra khỏi tầm mắt của tôi".



      CHƯƠNG 24 - VĨNH VIỄN BUÔNG TAY

      Internet là thứ đáng gì đó, nó thường xuyên mang lại cho người ta những tin tức mới mẻ , thường xuyên mang lại cho người ta hiểu biết thêm những chuyện thể hiểu biết. Đồng thời, Internet cũng là thứ thực khủng bố gì đó, nó tùy thời phát tán chuyện riêng tư cá nhân, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đem chuyện vốn tốt đẹp phá hoại!

      "Chạm –" tiếng, tôi đẩy Vưu Hoà đè nặng lên cơ thể của tôi, mạnh mẽ hướng về phía trước, lao ra phía sau cửa, ngoài cửa nhóm bạn hữu cùng Vưu Vụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt lại thêm chật vật của tôi.

      Vưu Vụ tiến lên thân thiết hỏi tôi: " làm sao vậy?"

      Tôi cắn nhanh môi, có trả lời, sâu nhìn nhìn mấy người bạn hữu cùng Vưu Vụ, câu: "Thực xin lỗi." Sau đó, liền cũng hề quay đầu lại chạy trối chết .

      Tôi có chạy xa, đại khái mới qua ngã tư đường, tôi liền thấy Lữ tiên nhân ở ven đường nhìn sang. Lữ tiên nhân thấy được tôi từ xa xa , liền tiến đến, đôi mắt nghi hoặc nhìn tôi.

      Tôi lúc này bộ dạng có bao nhiêu chật vật cùng nhếch nhác, quần áo chỉnh tề, tóc hỗn độn, vẻ mặt đầy nước mắt, bộ dáng kia rất giống tiểu nương ngang ngược.

      Tôi khóc sướt mướt với Lữ tiên nhân: "Dẫn tôi , tôi muốn rời khỏi nơi này."

      Lữ tiên nhân gật đầu, lôi kéo tay của tôi dẫn đến bến xe, ngồi ô tô, trong óc tôi lại bắt đầu choáng váng hồ hồ, suy nghĩ hồi tưởng lại nổi lên trong đầu cảnh tượng cùng Vưu Hoà lần đầu nhận thức.

      Nam sinh ác liệt kia, nam sinh điêu ngoa kia, nam sinh hành vi cử chỉ tuyệt chút nào giống với thân sĩ điềm đạm kia , tôi chết cũng nghĩ tới, lại tiến nhập tâm lý của tôi sâu sắc như vậy.

      Khi lạnh lùng nhìn tôi, tuyệt tình đẩy tôi ra, thậm chí khi hiểu lầm dụng ý của tôi, trong lòng tôi là ủy khuất, là khổ sở.

      Tại cái thôn núi xa xôi này, tôi học được rất nhiều điều, thân tình, tình bằng hữu, tình ......

      Tôi chưa từng nghĩ tới thân phận của chính mình có ngày bị lộ ra, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới tôi đều mỗi ngày thế này lại lạc hoang mà chạy, tôi –

      Căn bản chính là người thất bại!

      Ô tô khởi động, lắc lắc lắc lắc cách nặng nề lăn bánh đường.

      Ánh mắt của tôi chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ , nhìn nhìn, đột nhiên liền nhảy dựng lên, kêu to: ", tôi thể buông tay dễ dàng như vậy được!"

      Đúng vậy! Tôi là ai? Tôi chính là Triệu Bảo Châu – tiểu cường *(con gián) đánh cũng chết! Vưu Hoà dĩ nhiên là nam nhân tôi để ý, vậy nên cho dù tại thích tôi, tôi cũng muốn dùng đủ mọi lý do để tiếp cận , thăm dò , cảm động !

      Tôi – Triệu Bảo Châu tuyệt đối dễ dàng lùi bước như vậy!

      bên Lữ tiên nhân kinh ngạc nhìn tôi, lúc này, người xe nhiều lắm, tôi rống to như vậy, nhất thời khiến cho mọi người nhìn lại, chờ những chuyện sau này đối mặt, cũng khó tránh khỏi trong lúc đó có chút xấu hổ.

      "Lữ tiên nhân, tôi thể cùng trở về, về trước tìm tỷ tỷ tôi, tỷ tỷ tới nơi này giúp tôi." Biện pháp duy nhất chính là gọi tỷ tỷ tới, chỉ cần làm hai người giống hệt nhau xuất trước mặt Vưu Hoà, mới có thể tin tưởng tôi phải hoa hoa tiểu thư gì đó.

      Lữ tiên nhân mỉm cười, gật đầu.

      Tôi hướng đến lái xe kêu to: "Chú lái xe, chú lái xe, cháu muốn xuống xe."

      Chú lái xe kia còn là nam tử có tuổi, lại gặp tôi chỉ là cái nữ oa tử kêu loạn, nhíu mày, : "Còn chưa tới điểm dừng, thể xuống xe."

      Tôi thuận theo, nơi này có có người cảnh giới, cũng có camera, chú lái xe phải sợ gì chứ?

      Vì thế tôi vừa khóc tới hai ầm ĩ ba đòi thắt cổ, bắt đầu diễn trò: "Oa — tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, cứu mạng a, nhà của tôi còn có người chờ tôi trở về nấu cơm nữa."

      Chú lái xe bị tôi làm ầm ỹ như vậy, bắt đầu có chút đau đầu , bên cạnh có người xem giúp tôi : "Đại ca, dừng lại cho nương này xuống ."

      Lái xe bất đắc dĩ, rốt cục chưa đến trạm phía trước liền dừng xe.

      Chi tiếng, thanh ô tô phanh lại khiến nơi này chung quanh đồng ruộng im lặng có vẻ phá lệ chói tai, lập tức, từ ô tô vị tiểu nương đáng bước xuống, hướng phía ô tô le lưỡi, sau đó chào lễ.

      "Hô, Triệu Bảo Châu, cố lên!" Tôi hô khẩu khí cao, tự cổ vũ chính mình, tiếp sức cho chính mình cố lên.

      Kết quả tôi còn có nửa phần cao hứng, liền bị cảnh tượng phía dưới làm cho hồ đồ, tôi nhìn nhìn bốn phía ruộng đồng mênh mông vô bờ , nơi nơi đều trồng rau dưa, màu sắc rực rỡ, nếu là tươi tốt.

      Tôi nghiêng bên trái lại bên phải, xem dưới xem, chính là nhìn thấy nhà có vẻ giống công trình kiến trúc, nhất thời, trong lòng tôi bắt đầu choáng váng — "A a a! Tôi biết đường trở về a!"

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - KỲ THỰC THÍCH

      Ầm vang –

      Bỗng nhiên, bầu trời vốn dĩ trong xanh, mây đen lại chầm chậm kéo đến, trung truyền ra vài đạo sấm rền, nhất thời trận mưa to liền trút xuống tầm tã.

      Tôi nhịn được nguyền rủa, ông trời là thấy tôi rất lạc quan , cho nên mới đúng lúc tôi tự cổ vũ chính mình cố lên đến hắt nước lạnh phải ? Lau nước mưa mặt, tôi nhất thời sinh khí* (tức giận), lão nương mang ô, tại hoàn toàn biến thành ướt sũng!

      Mưa to mãi dứt , bốn phía những ruộng rau dưa xanh ngắt sau khi bị mưa rửa sạch lại có vẻ càng thêm tươi tốt. Tôi tựa như hồn dã quỷ, đứng ở bên đường cái uể oải bước .

      Đúng rồi, người nào đó sau hồi bị mưa to xối xả còn có thể có sức sống bừng bừng, còn tôi vẫn là làm được.

      Tìm được đường trở về, tôi chỉ có thể dựa vào con đường ban đầu trở về, mưa quá lớn, bao lâu toàn thân tôi đều ướt đẫm, những vậy còn lạnh tới rùng mình.

      biết bao lâu, tầm mắt tôi rốt cục cũng mơ hồ thấy được thị trấn trong mưa phùn mênh mông, tôi mỉm cười, ai, cuối cùng xem như trở lại.

      khỏi đoạn đường, tôi phát ngã tư đường quen thuộc, sau đó dựa vào trí nhớ, tôi tìm được căn phòng , cốc cốc cốc, tôi vội vàng gõ cửa.

      Bên trong tựa hồ thực im lặng, tôi gõ nửa ngày cũng có người đáp lại, nhất thời trong lòng hoài nghi, những người đó có phải hay đều về nhà ?

      Nhất thời, tôi càng thêm cảm giác khổ sở , như vậy có phải đường cùng rồi ? Bà tại đồng cũng có, như vậy rồi, chẳng lẽ tôi phải lưu lạc đường cái làm ăn xin sao?

      Tôi căn bản là biết đường trở về thôn , khi phải ngồi máy kéo đến choáng váng người, tôi căn bản là có thấy đường xá chung quanh, nếu bọn họ đều rồi, tôi phải làm sao bây giờ?

      khỏi lộ ra vẻ mặt như khóc tang, trấn bị mưa rửa sạch, người đường tránh mưa cước bộ đều rất nhanh, chỉ có tôi khờ ngồi ngây ngốc trước cửa phòng , sau đó tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, tôi phát thân thể chính mình càng ngày càng lạnh lẽo, nhất thời cho rằng, tôi phải là chết như thế này sao?

      "Nha, Bảo Châu." Tôi đột nhiên nghe được thanh quen thuộc, là Vưu Vụ, nhất thời trong lòng vui mừng thôi, Vưu Vụ ở đây, nhóm bạn hữu cũng đều ở đây, Vưu Vụ ở chỗ này, hẳn Vưu Hoà cũng vậy.

      "Ai." Tôi mạnh mẽ đứng lên, nghĩ đến muốn đặc biệt mỉm cười mỹ lệ, lại chỉ sau giây tầm mắt càng thêm mơ hồ, tiếng trống vang lên, tôi hề báo trước liền gục xuống.

      Tuy rằng té xỉu, chung quanh phát sinh ít thanh tôi vẫn còn miễn cưỡng có thể nghe được, tôi nghe được Vưu Vụ vội vàng gọi người, nghe được tiếng Hầu Tử trao đổi, tiếng Trình Tư trách cứ, tiếng mắng chửi người của Lục Hạo Nhiên......

      Vưu Vụ nghĩ đến còn được gặp lại bạn tốt của Bảo Châu, lúc u buồn, Bảo Châu bỗng nhiên liền xuất ở trước cửa, thân ảnh ngồi ở kia nhìn qua thập phần nghèo túng đáng thương, nữ nhân nhìn đều cảm thấy đau lòng, Vưu Vụ nhịn được quay đầu nhìn nhìn ca ca bên cạnh, tốt lắm, ca ca cũng có vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ có thể , là kinh hỉ......

      lúc muốn lên chuyện với Bảo Châu, bỗng nhiên, Bảo Châu liền như vậy hoa lệ lệ té xỉu ở trước mặt của , may mắn ca ca nhanh tay lẹ mắt, giây tiếp theo liền tiếp được thân thể của chuẩn bị hôn lấy mặt đất , ngay cả lôi kéo, ca ca đem Bảo Châu hôn mê mang vào phòng ngủ đằng sau , nhất thời, mấy người bạn hữu bắt đầu quở trách .

      "Tôi Tiểu Tam, bình thường tôi dạy như thế nào, gặp được phú bà phải nắm chặt, làm tiểu bạch kiểm cũng rất thịnh hành." Trình Tư ngữ điệu mang ý trách cứ : "Người ta tự động đưa lên cửa, còn giả bộ thanh cao cái gì."

      Vưu Hoà gì, theo Vưu Vụ dặn dò, để Vưu Vụ mang Bảo Châu toàn thân ướt đẫm đổi sang quần áo khô, sau đó lại kêu đầu ngỗng ra ngoài tìm bác sĩ, kết quả chính mình gió êm sóng lặng chạy chơi ở bàn máy tính trước mặt.

      Lục Hạo Nhiên thấy thế, nghĩ muốn lấy khối đậu hủ đâm chết chính mình: "Tôi Tiểu Tam, khi nào lạnh lùng như thế ? Cho dù người ta là nữ nhi của tỷ phú giàu có, đó cũng phải có thể tự lựa chọn a."

      tại mọi người đều biết, ra chính là Triệu Minh Châu a, khó trách lúc trước hỏi về dòng họ, ấp úng, vừa vặn Trình Tư lên tiếng phụ hoạ, mọi người liền quên việc này.

      Cho tới bây giờ mọi người đều thể tin, bọn họ thế nhưng lại được gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết Internet đặc biệt kiêu ngạo, khoe khoang, đặc biệt hoang phí, đặc biệt tiêu sái Triệu Minh Châu.

      Nghe , hoa hoa tiểu thư, cả ngày ở cùng rất nhiều soái ca **......

      Nghe , có tính khoe khoang đến cực điểm, thậm chí lấy vàng để làm quần áo......

      Nghe , đương rất bạc tình, bụng dạ nham hiểm......

      Nghe , nghe ......

      Nghe bất quá cũng là nghe đồn mà thôi, nhìn xem Bảo Châu trước mắt, trừ bỏ bộ dạng ở ngoài giống nhau như đúc, hành vi cử chỉ làm sao giống vị thiên kim tiểu thư kiêu ngạo?

      Bảo Châu đối với Vưu Hoà tình cảm mọi người đều chính mình mắt thấy ràng, Vưu Hoà, tiểu tử kia ràng để ý, lại nên làm ra việc đuổi người ta , nhóm bạn hữu xem xét với nhau vài lần, trong mắt liền hàm nghĩa như sau –

      Lục Hạo Nhiên chớp chớp đôi mắt: "Tôi cảm thấy ta thuần túy là lòng tự trọng làm bậy, cho rằng cùng ấy ở cùng chỗ có kết quả, kẻ nhát gan sợ đau lòng mà thôi."

      Trình Tư cụp ánh mắt xuống, trước mắt hàm nghĩa là: " ta căn bản chính là ghen tị, nhìn đến tấm ảnh ảnh chụp kia, soái ca đó bộ dạng so với Lưu Đức Hoa còn có mùi vị nam nhân hơn."

      Vưu Hoà phiền chán vò vò tóc, đối với mấy em ngây thơ này cùng ăn ý hành động, vừa bực mình vừa buồn cười.

      Vưu Hoà lên tiếng: "Được rồi, mấy người đừng ở đó suy nghĩ bậy."

      Trình Tư hỏi: " vẫn còn muốn đuổi người ta sao?"

      Vưu Hoà cười khổ, làm sao khó xử, đem chính mình thích đẩy ra bên ngoài, đúng là bị nhóm bạn hữu đoán trúng, chính là ghen tị, chính là lòng tự trọng làm bậy, chính là thể tiêu tan ý nghĩ việc bọn họ khác biệt về gia thế......

      Đúng vậy, thừa nhận , rất thích kia.

      Nhưng là, thích chỉ là thích, bọn họ phải những người cùng đường, bất quá chỉ là kẻ nghèo hàn, ấy lại là thiên kim tiểu thư, làm sao nguyện ý chịu đựng kinh tế đè ép để theo ?



      CHƯƠNG 26 - RỐI RẮM AI

      Chờ lúc tôi tỉnh lại, chung quanh là căn phòng quen thuộc của tôi, chính là phòng ngủ ngày đó thiếu chút nữa thất thủ, qua rồi, Vưu Vụ vào, thấy tôi tỉnh lại, hét to vài tiếng, sau đó chạy đến bên người tôi hỏi. " tỉnh rồi, tốt quá, , Bảo Châu tỉnh". Vừa kêu xong, Vưu Vụ liền vỗ vỗ miệng mình bộp bộp, cười tủm tỉm . "À, tại thể gọi là Bảo Châu, họ Triệu, gọi Triệu Minh Châu".

      Tôi bất đắc dĩ, nhìn tình hình, hẳn là bọn họ đều biết.

      Vưu Vụ kêu to, giây tiếp theo, mấy người bạn đều vọt vào phòng ngủ, người đầu tiên là Trình Tư, Trình Tư hôm nay càng thêm chói mắt, lắc mông, kì dị . "Tôi Bảo Châu, rỗng tuếch rỗng tuếch? Tịch mịch tịch mịch? Muốn tôi bồi sao?".

      Tôi bật cười, tên này, cả ngày trong óc toàn nghĩ cái gì đâu.

      vào sau là Lục Hạo Nhiên, thấy tôi tỉnh lại, Lục Hạo Nhiên lật đật, . " còn nhớ tôi a?".

      Tôi nghi hoặc nhìn . "Tôi mất trí nhớ, đương nhiên nhớ ".

      ", mất trí nhớ". Lục Hạo Nhiên đầu đuôi, mọi người đều nghi hoặc nhìn . " mất trí nhớ, sau đó chỉ nhớ mỗi tên tiểu tử Vưu Hòa kia, cuối cùng sống chết quấn lấy , ha ha, tôi tin tiếp nhận ". Đây là kế sách của Lục Hạo Nhiên, tuy điên khùng, nhưng xuất phát từ lòng tốt của , tôi khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, tuy rằng mọi người đều biết thân phận của tôi, nhưng thái độ so với lúc trước đối xử với tôi khác biệt gì, chứng minh là thực tế họ cũng trách tội tôi gạt họ.

      Nước mắt của tôi nhịn được tuôn ra nơi hốc mắt, nhìn mấy người bạn tốt, cảm động . "Cảm ơn mọi người".

      Cảm ơn mọi người dù biết tôi lừa gạt mọi người, mà vẫn tiếp nhận tôi như thế...

      Cảm ơn mọi người buồn rầu cho chuyện tình cảm của tôi...

      Cảm ơn mọi người, có mọi người làm bạn là tốt quá...

      "Nhưng mà, Hạo Nhiên, tôi thể lại làm thế, tôi lừa gạt mọi người lần, thể tiếp tục dối". Tôi lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Lục Hạo Nhiên.

      Ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa, Vưu Hòa có ở đây ?

      Nếu ở đây, sao lại vào nhìn tôi? Là còn trách tôi, còn tức giận sao?

      Nếu ở đây, có phải ý muốn về sau tôi còn hy vọng nào?

      Mọi người đứng đó nhìn bộ dáng yên lòng của tôi, nhịn được thở dài, . " trúng tên Vưu Hòa cay độc với nữ giới...".

      "Minh Châu, có tính toán gì ?".

      Tôi mỉm cười, . "Gọi tôi là Bảo Châu , Minh Châu là chị tôi".

      A?

      Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nghi hoặc nhìn tôi.

      "Tôi có chị song sinh, chính là người mọi người nhìn trong ảnh chụp báo, chị ấy thường xuyên xuất truyền thông, cho nên rất nổi tiếng...". Tôi bất đắc dĩ nhún vai, . "Tôi , cả ngày ở nhà làm sâu gạo, ai biết tồn tại của tôi".

      Trình Tư là người đầu tiên xáp lại gần. " như vậy, người thân mật cùng đàn ông báo, phải ?". Tôi còn chưa kịp trả lời câu hỏi của , nhảy dựng lên, sau đó hét to. "Vưu Hòa ngươi nghe , ấy phải người thân mật với đàn ông đó đâu!".

      Ý tứ chính là, ấy trong sạch, đừng rối...

      Hóa ra, Vưu Hòa vẫn đứng ngoài cửa nghe lén bọn tôi chuyện bên trong, Trình Tư chạy ra ngoài, gì đó, nhìn vẻ mặt Vưu Hòa 囧, Trình Tư cười gian ha ha, . "Còn cần, còn vào giải thích với người ta, ngươi xứng đáng cả đời làm tiểu tam".

      (*tiểu tam = người thứ 3 trong quan hệ tình cảm của người khác = kẻ phá hoại tình cảm)

      Vưu Hòa cảm thấy có chút sợ sợ, nghĩ tới suy nghĩ cả nửa ngày, chuyện tình rùm beng báo làm ghen tị lại là...

      Nhưng, Vưu Hòa vẫn khỏi có chút ảm đạm, tuy rằng như thế, ấy vẫn là thiên kim đại tiểu thư, cho dù hiền hòa thân thiết, nhưng chung quy phải là người cùng thế giới...

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27 - VƯU HÒA LẠNH LÙNG

      Tôi nghe được tiếng Trình Tư bên ngoài, khỏi có chút nghi hoặc và kích động, chẳng lẽ Vưu Hòa ở đây?

      Giở chăn ra, tôi muốn xuống giường, lại bị Vưu Vụ ngăn lại, ngữ khí Vưu Vụ vô cùng lo lắng . " đừng lộn xộn nha, mới bất tỉnh hết buổi sáng, tại thân thể rất yếu, thể lộn xộn, nếu muốn gặp trai tôi, tôi dắt ấy tới cho gặp". Nghe Vưu Vụ như vậy, tôi liền nhu thuận ngồi bên giường, đợi.

      Vưu Vụ ra ngoài lâu, Vưu Hòa thực bước vào, nhìn thấy người đàn ông tôi , trong lòng tôi có chút cảm giác quái dị, nhưng chút cảm giác này đến tột cùng là cảm giác gì, tôi được...

      " khá hơn rồi". Vưu Hòa ho tiếng, có chút mất tự nhiên .

      Lúc này, Vưu Hòa ngồi ghế dựa sát vào tường, bắt chéo chân, mặc dù chuyện với tôi, nhưng mắt hề nhìn tôi.

      Nghe được như vậy, tôi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ tên này muốn đuổi tôi ?

      Vì thế tôi lập tức . " khỏe". Vừa xong, thấy Vưu Hòa cau mày nhìn về phía tôi, tốt lắm, rốt cuộc cũng chịu nhìn tôi.

      " làm sao, muốn tìm bác sĩ khám ?". Khẩu khí Vưu Hòa hỗn loạn lo lắng, trong lòng tôi nhất thời ấm áp, nhìn biểu tình lo lắng cho tôi, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong lòng nổi lên ý định muốn chọc ghẹo ý tứ của . "Tôi khỏe, khỏe, toàn thân cao thấp đau muốn đòi mạng".

      Vưu Hòa đứng dậy, vừa vừa hướng ra ngoài cửa muốn chạy . "Tôi tìm bác sĩ cho ".

      Tôi hoảng, thấy sắp , nếu tìm bác sĩ tới, phải mắng tôi sao? Vì thế tôi la lên "ôi" tiếng, cố gắng bày ra bộ dáng thống khổ, lăn qua lộn lại giường.

      Vưu Hòa thấy thế, tiến lên kéo tôi, hỏi. " làm sao vậy? Sao lại bị như vậy?".

      Trong lòng tôi thầm ca hát, biểu của ràng là để ý đến tôi, vậy đến tột cùng là vì sao lại muốn đẩy tôi xa?

      "Vưu Hòa, đừng chối nữa, ràng thích tôi, vì sao lại cố tình tỏ ra lạnh lùng?". Tôi khôi phục bình thường, quậy nữa, nằm giường nhìn Vưu Hòa . "Chẳng lẽ như vậy mới vui sao?".

      Vưu Hòa thấy tôi bỗng nhiên hồi phục "khỏe mạnh", cau mày, rất khó chịu . " lại gạt tôi?".

      "Tôi bất đắc dĩ chứ bộ, lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy". Tôi ngồi xuống kéo kéo tay Vưu Hòa, hỏi. "Chẳng lẽ để ý tôi, thích tôi chút nào sao?".

      Thân thể Vưu Hòa hơi hơi run lên, tay bé mềm mại, nắm lấy tay , làm bỗng nhiên thấy hạnh phúc mỹ mãn...

      Chẳng lẽ, rơi vào tay nữ lừa đảo này rồi sao?

      , thể, thể nhận thua nhanh như vậy được, ai biết ta có lòng hay , ai biết được ta có coi đây là trò đùa hay , ai biết được ta duy trì tình với bao lâu?

      Trước đây từng xảy ra tình trạng này rồi, số trẻ vì diện mạo tao nhã điển trai bề ngoài của , tấn công tới tấp, khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí còn khoa trương muốn nhảy xuống sông tự sát, lòng mềm yếu, còn tưởng ấy điên cuồng cực hạn.

      Kết quả tiếp xúc với bao lâu, các đó liền bắt đầu ghét bỏ , hiểu lãng mạn, có phong độ đàn ông, hoặc nguyên nhân kinh tế, đều chia tay với .

      phải lần đầu tiên ai đó, nhưng mỗi lần đều lòng.

      Vậy mà, tấm lòng chân đổi được mảnh thương tâm, những ngày xưa tấn công theo đuổi muốn chết, giờ ra đường gặp mặt giống như người xa lạ bình thường.

      "Đúng". Vưu Hòa , cảm nhận được mình tàn nhẫn, hiểu tâm ý chính mình, hiểu tâm ý , nhưng tổn thương cũ vẫn còn trước mắt, tự nhủ với bản thân, về sau bao giờ để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa.

      Nay, Bảo Châu cũng giống như những kia, luôn miệng , nhưng nếu ở cùng chỗ, về sau liệu có cùng đến cuối đường?

      "Đúng!". Vưu Hòa buộc chính mình tàn nhẫn, buộc chính mình phải làm bộ lạnh lùng, giấu giếm cảm xúc. " dối tôi, tôi đối với , chút cảm tình cũng có".

      Thế giới của tôi vì câu của Vưu Hòa, nháy mắt nổi dông bão mưa to tầm tã, tôi nghĩ tới ca từ của bài hát "Bầu trời của tôi màu xám, bầu trời tôi lại màu xanh...".

      "Ha ha...". Lại lần nữa, bị người đàn ông thứ ba cự tuyệt, tôi khỏi cảm thấy có chút khổ sở. "... Là vậy, là tôi tự mình đa tình". Thế giới của tôi mưa rền gió dữ, nhưng chẳng bao lâu sau khi mưa rền gió dữ ngừng, là vạn dặm trời quang.

      Vưu Hòa, quên rồi sao? Tôi là tiểu cường đánh chết, cứ lần lượt cự tuyệt tôi, có nghĩ tôi buông tha cho !

      (*tiểu cường = con gián >"< ta ghét gián lắm)



      CHƯƠNG 28 - NHẬT KÝ TIỂU CƯỜNG 01

      Trải qua trận nháo như vậy, khí giữa hai người khó tránh khỏi có chút xấu hổ, ví dụ như, thời điểm hai người tình cờ chạm mặt, đám bạn hữu vốn ầm ầm như chợ vỡ, lại đột nhiên im lặng xuống.

      Im lặng như vậy, trong khí nhất thời có chút quỷ dị, có chút quái dị........ (Min: @@... hai từ này nó có khác nhau k a? Tuy nhiên nguyên văn nó là thế đấy ^^~)

      Tôi vụng trộm hỏi Vưu Vụ, hỏi ấy xem ấy đối với tình cảm của tôi có cảm thấy buồn cười hay , kết quả Vưu Vụ ấy nhất định ủng hộ tôi tới cùng, bởi vì ấy muốn tôi trở thành chị dâu của mình, sau đó Vưu Vụ còn cho tôi bí mật.

      Vưu Hoà sau khi tốt nghiệp trung hỏi bởi về kinh tế gia đình cho phép, nên học đại học, vốn định lên trấn làm công nhân, nhưng kết quả Lục Hạo Nhiên vốn thích nghiêm cứu, cha ta lại là người giàu có, vì thế nên ta liền mua lại mạng lưới này để từ từ nghiên cứu.

      Vưu Hoà là do Lục Hạo Nhiên mời đến hỗ trợ, Vưu Hoà và Lục Hạo Nhiên đều có kĩ thuật máy tính, Lục Hạo Nhiên là do học đại học mà biết, mà Vưu Hoà chính là mỗi ngày lên trang web tự học.

      Cho nên, Vưu Hoà ở lại làm công cho Lục Hạo Nhiên, trong khoảng thời gian này, Vưu Hoà vẫn ở lại đâu, vì vậy trò chơi được nghiên cứu phát triển sai biệt lắm, bối cảnh, chủ đề nhạc đều được hoàn thành, tại tiến hành kiểm tra nội bộ, chưa có công khai ra ngoài, ngoại trừ vài bạn bè quen thân trước đó.

      Vưu Hoà quan tâm đến tôi, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng lười, trong lòng tôi cảm thấy, ấy căn bản chính là cố ý lảng tránh, nếu là đối với tôi có cảm giác, chẳng sợ nhìn nhiều chút cũng động tâm.

      Vì thế tôi lại hạ quyết tâm, đối với Vưu Hoà lạt mềm buộc chặt, tuy rằng bình thường lạnh nhạt, nhưng tôi nhụt chí.

      Qua mấy ngày như vậy, quá trình học tập của Vưu Vụ vì tôi mà bị chậm trễ mất mấy ngày, bây giờ ấy thể trở về, liền tội nghiệp nhìn tôi, : "Kỳ nghỉ của tôi hết rồi, nếu trở về, hiệu trưởng nhất định cáo trạng với bà nội." ấy cố gắng làm cháu ngoan ngoãn, nếu nháo như vậy, chẳng phải đem hình tượng quang vinh của mình ở trong lòng bà nội phá huỷ sao?

      Vì thế tôi với Vưu Vụ: " đừng lo lắng cho tôi, trở về hảo hảo đọc sách ." Vưu Vụ bằng tuổi Tiểu Tứ, nay học trung học.

      Vưu vụ gật gật đầu, chuẩn bị vài thứ rồi tan vị xe trở về.

      Chỉ còn tôi ở lại, Vưu Hoà để ý tới tôi, tôi cùng nhóm bạn chơi bời náo nhiệt, trò chơi kia còn chưa có tên, tôi khổ công suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho ổn.

      Trò chơi này hình ảnh, phong cảnh đều thực quá , cấu hình nhân vật cũng thực tinh chuẩn, rất nhiều trò chơi đều đem chủ yếu nhân vật xây dựng thành kiểu nghiệt ràng, hoàn toàn là dựa vào phương diện này để quảng cáo, nhưng mà trò chơi này hình tượng nhân vật được xây dựng thực bảo thủ, nơi cần che tất cả đều che hết, quần áo là do ngốc đầu nga thiết kế, nhân vật là Trình Tư thiết kế, thiết kế của toàn bộ trò chơi tôi cũng hiểu lắm, chỉ biết đại khái là, nhìn hình ảnh trong trò chơi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cái tên 'Tử triền lạn đánh'* như vậy.

      *: muốn đến cuộc đấu tranh bất tận cách mù quáng của người nào đó làm điều gì đó – Thanks Đông sp

      Tên này cũng phải nghĩ bừa, cái tên này cùng với truyện xưa trong chủ đề rất giống, nữ chính bởi vì đối với nam chính nhất kiến chung tình ( ngay từ cái nhìn đầu tiên), liền bắt đầu cuộc truy đuổi nam chính, nhưng trong lúc đó, nữ chính phải trải qua biết bao thiên tân vạn khổ, nếm bao nhiêu tư vị đau khổ, tốt cục mới cùng nam chính ở chung chỗ.

      Tôi cái tên này cho các bạn của mình nghe, nhóm bạn nghe xong liếc mắt đầy mị hoặc, nhìn tôi cách đầy ái muội : " có cảm thấy chủ đề của trò chơi này rất giống với hoàn cảnh tại của mình ?"

      Các bạn đều quyết định, tôi lấy tên này thực sai, vì thế mặc kệ ý tưởng của Vưu Hoà, trực tiếp đặt tên trò chơi là 'Tử triền lạn đánh'.

      Lúc giữa trưa 12 giờ, chúng tôi là đói chịu nổi, muốn tìm cái gì đó ăn, nhưng lại ngại ánh nắng giống như lửa nóng kịch liệt thiêu đốt da thịt bọn họ, vì thế, vài nam sinh lại lui trở về, tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía tôi.

      Trong lòng tôi thầm rủa tiếng, nắng lớn như vậy, bọn họ còn muốn thiếu nữ xinh đẹp như hoa là tôi đây mua Fastfood cho cả nhóm?

      rất thân sĩ !

      Tôi tức giận bất bình, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ, ai bảo tôi làm cái gì cũng biết, vì thế cũng gì phải mua Fastfood cho họ.

      Tiệm Fastfood cũng ở gần, chọn vài món thức ăn, đợi hai mươi mấy phút, cái túi và hộp Fastfood được đặt ở trước mắt, tôi liền cầm túi lên, nhìn chằm chằm ánh mắt trời gay gắt rồi trở về.

      Vài nguời bạn gặp cái ăn, khoái hoạt ô hô lên tiếng, trừ Vưu Hoà ra, tất cả đều tiến lại gần tôi tranh thưởng, ngươi đoạt ta thôi, mắt tôi chợt sắc lên, lập tức nhìn thấy Lục Hạo Thiên kia cư nhiên đoạt mất tình Fastfood của mình, vì thế tôi rống lên giận dữ: "Ai dám động vào Fastfood của ta?"

      Nhóm người kia nhún nhún vai, lấy phần của mình sau đó ngồi lại vị trí ăn cơm, tôi cầm tình Fastfood của mình đến trước mắt Vưu Hoà, cung kính, khe khẽ cười, nhàng với ta: "Cưng à , ăn nhiều chút." xong toàn thân mình đều nổi hết da gà......

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29 - NHẬT KÝ TIỂU CƯỜNG 02

      Trong khoảng thời gian này, Vưu Hòa liền giống như trạch nam (người đàn ông lười) cả ngày ở trong phòng ra khỏi cửa, khi có việc gì vẫn ngồi ghế, giống như ghế dựa cũng là phần thân thể, ngẫu nhiên quá mót, mới đứng dậy giật giật......

      "Cục cưng a, em tới xem tên nhân vật ta mới đặt này dễ nghe ?" Trình Tư mang theo quái khang , nhất thời, sau khi nghe đến hai chữ 'cục cưng', tôi liền rùng mình.

      " thể đổi xưng hô sao? Kêu cục cưng, người biết còn nghĩ là cha của tôi!" Tôi nhịn được hung dữ phen.

      "Cha em, làm cha em cũng tệ a, toàn thế giới chỉ đứng hàng thứ hai thôi." Trình Tư tới đây liền quay mặt qua: "Có người mẹ là tỷ phú giàu có nhất nhì thế giới, người cha là người đứng thứ hai thế giới, ngươi đúng là có số tốt nha."

      Tôi dứ dứ nắm đấm, chạy qua, ta trốn, tôi lại ra chiêu, hai người liền đùa giỡn náo loạn hồi, hi hi ha ha rất vui vẻ, Vưu Hòa từ trong toilet ra, vừa vặn liền thấy được màn như vậy, vốn biết là cái gì, lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười sáng lạn của tôi, nhất thời trong lòng căng thẳng, liền lên tiếng mang vẻ trách cứ : "A, hai người khi nào cảm tình tốt như vậy." xong, Vưu Hòa liền hối hận, ràng là muốn ấy ngừng cười, kết quả ra lại có hương vị ê ẩm.

      "A, , ghen tị?" Trình Tư học cách gọi ' ' của tôi mấy ngày nay, đùa giỡn .

      Tôi nhất thời vừa tức vừa thẹn, sắc mặt Vưu Hòa cũng vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng khép miệng, trở lại chơi máy tính.

      Tôi nhất thời nhụt chí, Vưu Hòa kia cả ngày đều thân thiết với máy tính như vậy, vì sao đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ ấy thích phải nam cũng phải nữ, mà là máy tính?

      Nhất thời, tôi nhìn trừng trừng 'Tình địch" của tôi, trong lòng thầm nghĩ có thể làm cho máy tính kia diệt vong hay . Nhưng mà ý niệm trong đầu này vừa mới bắt đầu sinh lại bị chính mình tươi sống bóp chết, ai, nơi này là chỗ nào a, tiêu diệt cái máy tính, ấy có thể dời mục tiêu đến máy tính khác a, tiếp tục như vậy, tôi chẳng lẽ phải đem toàn bộ máy diệt hết?

      Lục Hạo Nhiên kia chẳng phải muốn giết tôi?

      Tôi nhịn được run lên, Trình Tư thấy tôi phát run, nghĩ là tôi lạnh, tùy tay liền quăng cho tôi cái áo vừa bẩn vừa thối.

      Trình Tư : "Cục cưng dấu, lạnh hở, mặc nhiều thêm chút ." xong liền cho tôi ánh mắt mê hoặc.

      Tôi xem thường, đem áo khoác để qua bên, để ý tới ta, sau đó đến bên người Vưu Hòa, mềm giọng : " , em lạnh."

      Vưu Hòa hai mắt khẽ chớp, nhịn dục vọng muốn thoát ra như điên, : "Tư phải cho cái áo khoác sao? Mặc vào ."

      "Áo kia vừa đen lại thối, phỏng chừng năm giặt......" Tôi vạn phần ủy khuất, đáng thương hề hề : " , em thích mặc quần áo của ."

      Trình Tư ở bên thầm: "Làm gì có năm giặt, chỉ là hai tháng giặt mà thôi a!"

      Vưu Hòa mắt trợn trắng, tôi thầm nghĩ, ánh mắt có phải có tật hay , sao cứ phải đảo tới đảo lui? "Tôi có áo khoác, chỉ có quần áo trong, cho mặc tôi phải mặc phân à!"

      Phân cũng có thể mặc? Đại gia thực hay giỡn!

      "Kia......" Tôi chuyển chuyển mắt, trong lòng thầm đắc ý: "Chúng ta đây hai người ôm nhau, có hơi ấm thân thể em lạnh."

      Ở đây người nào xấu hổ, lại dám ra miệng, con như thế nào lại chút cảm giác thẹn thùng chứ?

      Vì phối hợp cho bọn họ cơ hội ở chung, chưa tới mười hai giờ, nhóm bạn đều lấy cớ ra ngoài ăn Fastfood để lưu lại hai người bọn họ ở cùng chỗ, nhưng mà hôm nay, như vậy, vài người bạn lập tức hành động: "Cái kia, giữa trưa, bụng đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn Fastfood ha, hai người các ngươi cứ từ từ mà tán gẫu."

      Vài người bạn rất phối hợp ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, khí trầm lặng đến máy tính cũng chút độ ấm, kỳ tôi cũng lạnh, cũng chỉ là muốn mượn cớ phát uy, cho nên tôi ngừng dựa vào người Vưu Hòa.

      " có chơi hay ?" Vưu Hòa quát.

      "Nha!" Tôi kinh ngạc vạn phần quay đầu nhìn Vưu Hòa, mặt Vưu Hòa có vẻ kỳ quái nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn, phát phía sau cái gì cũng có, lúc quay đầu còn chưa kịp hoàn hồn, tôi nhân cơ hội tiến lên chút, liền nhắm ngay đôi môi khêu gợi của Vưu đại soái ca 'cạch' tiếng, vang lên 'Tư tư'.

      Vưu đại soái ca bị tôi đùa giỡn như vậy, màu da trắng nõn nhất thời đỏ ửng, đẩy tôi ra, mắng to: "Tiểu quỷ có tật xấu, cả ngày trong đầu toàn nghĩ trò quỷ!"


      CHƯƠNG 30 - NHẬT KÝ TIỂU CƯỜNG 03

      Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tôi lên tiếng trả lời đứng lên mở cửa, cửa vừa mở ra thấy, ra là ông lão lớn tuổi, ông cụ cằm có râu, tóc trắng, vẻ mặt tang thương lưng còng đứng ở ngoài cửa.

      Tôi sửng sốt chút, hỏi: "Ông à, ông đây là?"

      Ông lão kia ra vẻ biết tôi, nhiệt tình với tôi: "Nha đầu à, cháu nhớ ta sao? Chúng ta ở cách trấn, Vưu Hòa có ở đây ?" xong còn chờ tôi trả lời, liền đem ánh mắt hướng bên trong thăm dò.

      Tôi gật đầu, người lớn tuổi đến tìm Vưu Hòa, nhất định có cái gì quan trọng hơn chuyện tình cảm, vì thế tôi lập tức cho ông cụ vào, sau đó đối Vưu Hòa : " , có người tìm ."

      Ông cụ quái dị ngắm tôi liếc mắt cái, còn Vưu Hòa sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng cũng lười xem tôi. Nhìn thấy người tới, Vưu Hòa lập tức cùng ông thân mật ngồi xuống ghế, sau đó : "Bác sĩ Trình? Sao ông lại tới đây?"

      Bác sĩ Trình cười ha ha, : "Ta đến cho cháu, bà nội cháu sinh bệnh, cháu nhanh chút trở về lo cho bà."

      Vưu Hòa cần nghĩ ngợi, trực tiếp : "Được, cháu tại trở về luôn."

      "Đợi chút, bà nội sinh bệnh, em cũng phải trở về." Đừng đùa, người tôi đều rời khỏi tôi , tôi như thế nào có thể nhanh chút bò lên tìm ? Huống chi bà nội sinh bệnh, tôi quả cũng thực kinh ngạc khổ sở, cũng rất muốn ở bên người làm bạn với bà.

      Vưu Hòa lúc này cũng gì thêm, trực tiếp hỏi bác sĩ Trình: "Tiểu Vụ đâu?"

      "Tiểu Vụ thời gian trước ở trường học xin phép nghỉ nhiều lắm, tại trường học cho nó nghỉ nữa, cho nên nó nghỉ được, cho nên ta mới vội vã tới tìm cháu."

      Tôi bỗng nhiên nhớ tới, khó trách nhìn bác sĩ Trình này có chút nhìn quen mắt, nguyên lai chính là lão bác sĩ nổi tiếng nhất trấn , hình như lúc trước tôi bị rắn cắn, là vị này giúp tôi chữa bệnh.

      Vưu Vụ có biện pháp xin phép, bà nội mình ở nông thôn khẳng định thực vất vả, trong lòng ta tôi hiểu sao lên tia khổ sở, tôi biết, tôi tại là lo lắng cho bệnh tình của bà.

      Bác sĩ Trình nhìn vẻ mặt lo lắng của Vưu Hòa, khuyên nhủ: "Cháu đừng vội, bà nội cháu chính là thân thể quá mệt mỏi mới có thể bị bệnh, lúc này còn thời gian, cháu ở trong trấn mua chút thuốc bổ đem về ."

      "Vâng"

      Vài người bạn ra ngoài ăn Fastfood đến giờ còn chưa trở về, Vưu Hòa cũng quan tâm, theo bác sĩ Trình lên đường đến siêu thị trong thành phố mua thuốc bổ.

      Tôi cũng nhanh nhanh theo sau, nghĩ rằng, Vưu Hòa người có mang tiền sao? ấy nếu có tiền làm sao bây giờ? Nếu là có tiền, ấy lại có công việc gì, tiền kia của làm sao mà có?

      siêu thị được xem là có uy tín nhất ở thành phố này, vừa vào cửa, khí lạnh lạnh nháy mắt bao phủ chung quanh thân tôi, tôi rùng mình cái, tại lại nóng, mở điều hòa lớn như vậy làm gì biết?

      Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng ra, theo Vưu Hòa chọn lựa thuốc bổ, dưới trợ giúp của bác sĩ Trình, Vưu Hòa lựa được giỏ thuốc bổ, trong đó có cao dán hắc tử mã, sữa đậu nành bổ sung Canxi, thực phẩm bổ dưỡng.

      Tôi nhún nhún vai, lặng lẽ với Vưu Hòa: "Bà nội lớn tuổi, làm sao ăn nhiều thuốc bổ như vậy được, bằng mua chút hoa quả cho bà nếm thử ."

      Lời tôi bị bác sĩ Trình nghe được, ông nhanh chóng lắc đầu : " nên nên, bà ấy tại bị cảm, thể ăn mấy thứ lạnh lẽo đó."

      xong, hai người để ý cũng để ý tôi tiếp tục chọn lựa.

      Tôi gì, yên lặng theo bọn họ, khoảng nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng lựa xong, giỏ lớn sớm tràn đầy, đến quầy thu ngân, nàng thu ngân vừa thấy có soái ca đến, nháy mắt thay đổi thái độ, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu trắng sáng ngời.

      Tôi nhất thời tức điên, con bà nó, nam nhân bà đây coi trọng ngươi cũng dám xem, chán sống rồi sao?

      Tôi tiến lên, quái thanh quái khí miệng đầy dấm chua : "A, nhân viên thu ngân này chẳng lẽ là bị mắc chứng si ngốc, sững sờ ở đó động cũng động, đây là thái độ phục vụ gì?"

      Quái thanh của tôi quái đến mức khiến cho mấy nhân viên khác cùng khách hàng ở gần đó chú ý, nhân viên thu ngân bên cạnh rất nhanh lấy lại tinh thần, dùng chân đá nàng thu ngân, nàng hồn phách lập tức bị đá mà quay lại.

      Vưu Hòa lạnh lùng liếc tôi cái, hừ tiếng, : "Trả tiền."

      Nếu là bao lớn như vậy, ở siêu thị thành phố X, ít nhất cần vài trăm đồng, mà lúc trả tiền cho Vưu Hòa, tôi hoàn toàn kinh ngạc!

      Thị trấn đúng là có chỗ tốt của thị trấn ! Tiêu phí thấp nha, lặng lẽ, mua nhiều vật phẩm như vậy, đến lúc tính tiền tổng cộng chưa tới trăm đồng.

      Mua này nọ xong, Vưu Hòa trở về chuyện cùng mấy người bạn, sau đó ngồi xe bus, ba người cùng nhau chuẩn bị trở về......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :