1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Số 31 Đường giấc mơ - Lisa Jewell

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72 + 73 + 74 + 75

      72.
      Mọi công việc về kết cấu hoàn thành. Các ban công được sửa chữa, các cửa sổ được thay kính, bếp và nhà tắm xong xuôi, đường trước nhà được lát lại, thợ nước, thợ điện, thợ nề đều ghé. Chỉ còn lại những công việc thú vị. Sơn, trải thảm, làm vườn và rèm cửa.

      Toby quyết định cần rằng dùng liệu pháp mua sắm. ở trong phòng ngủ liên tục kể từ tối hôm thứ Năm, dưỡng vết thương há miệng của mối bẽ bàng tự mình tạo nên. thậm chí thể chịu nổi việc ngó qua rèm cửa sợ lỡ ra nhìn thấy hoặc tệ hơn nữa, lỡ nhìn thấy . Nhưng giờ là sáng thứ Hai rồi. ở chỗ làm rồi. Đường phố an toàn. mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc để lấy ra ít tiền mặt và há hốc mồm.

      Ngăn kéo trống rỗng.

      mở ngăn kéo phía , hy vọng rằng có thể trong chốc lát lầm lẫn kỳ quặc nào đó, trong ngóc ngách lãng quên của thời gian, quyết định để nó vào chỗ khác.

      Trong mười phút tiếp theo áp dụng lý thuyết này cho mọi ngóc ngách trong phòng, mọi ngăn kéo, hộp, khay, góc, xó xỉnh và khe kẽ. lật ngược mọi thứ, nhòm lên nóc mọi đồ đạc, nhìn đằng sau hay bên dưới mọi thứ. thể nào. thể nào. thể tưởng tượng được. tồn tại của số tiền mặt trị giá 30.000 bảng của chỉ có thể được giải thích bằng lý do. Ai đó sống cùng ở đây ăn trộm nó. ngồi mép chiếc giường bừa bộn của mình và cố gắng suy xét mọi . Đó thể là Con được. hứa cho cậu ấy vay tất cả số tiền cậu cần. có lý do gì cậu ấy phải ăn trộm nó của . Tương tự, cũng nghĩ đó là Melinda. Chị phải loại người như vậy. Chiêu đãi viên hàng ăn trộm. Thế chỉ còn lại Joanne, cựu tù nhân vì tội trộm cắp, người từng sử dụng ma túy và sắp sửa nhà cửa đến nơi. Hoặc Ruby, nhạc sĩ chỉ biết mình, xu dính túi, người ra từ sáng hôm thứ Năm mà để lại địa chỉ. “Cứt,” rít lên mình, “cứt, cứt, CỨT.”

      73.

      Vào buổi chiều ngày thứ Hai, Leah ăn trưa trong quán cà phê bên kia đường. Ruth về nước từ vài ngày nay và ở trong cửa hàng, trông căng và bóng loáng kỳ lạ, đồng thời có tâm tính khó chịu đến khó tin. Cứ xét theo thái độ và bề ngoài Leah đoán là thời gian Ruth ở LA có liên quan đến vài phẫu thuật và tan vỡ mối quan hệ yểu mệnh với chàng trai trẻ tên Rex.

      gọi chiếc bánh mì vòng, nước có ga và thở dài dễ chịu. Được ở mình là tốt. Có bao nhiêu điều quay cuồng trong óc khiến nghĩ sắp ốm đến nơi. tựa đầu vào tay và nhìn quanh quán cà phê. Ngay lập tức nhìn thấy ba cặp đôi, bao vây ở ba phía, dường như ở đó bởi sắp đặt của số phận để giúp xem xét tình thế của mình. Bên tay trái cặp người châu Á, trẻ trung, lịch lãm, thông minh, thời thượng, đọc chung tờ báo và uống hai tách capuccino. Ở bên tay phải cặp nam người châu Á và nữ người da trắng, có bầu. Trước mặt cặp người da trắng, với em bé nằm trong địu. Cặp vợ chồng da trắng với đứa trẻ đeo nhẫn, cặp đôi Âu, Á với chiếc bụng bầu đeo nhẫn đính hôn. Cặp đôi châu Á, cả hai đều đeo nhẫn cưới. Mọi phép hoán vị có thể của số phận đều ở quanh . Kết hôn đa chủng tộc, kết hôn theo sắp đặt, mang thai, làm cha mẹ. Và rồi thấy bóng chính mình, hắt ra từ chiếc gương gắn ở bên kia quán cà phê, người, chưa hẳn là đàn bà nhưng cũng còn là nữa, ngồi mình để quyết định điều lớn lao mà có ai trợ giúp.

      lập trong đầu bản danh sách những ưu, nhược điểm:

      Những lý do để kết hôn với Amitabh

      - .

      - Họ hợp nhau.

      - còn mình và phải hẹn hò, phải khoe thân hình cho những người đàn ông khác và cạo lông chân hàng ngày, phải làm quen với bố mẹ/bạn bè/con cái của người nào đó.

      - phải chuyển ra khỏi căn hộ của mình và đến sống chung với những người lạ và thành ra trong những linh hồn lạc lối như ở trong nhà của Toby.

      - có thể có con bây giờ mà phải đợi đến khi gặp ai khác, tìm hiểu họ, cam kết với họ, đợi vài năm nữa, cưới nhau rồi có con, đến lúc ấy chắc gần trăm tuổi.

      - vẫn còn tương đối trẻ để làm dâu và có thể mặc được chiếc váy cưới đúng nghĩa đủ phụ kiện. Nếu muốn. Có lẽ là cũng muốn, nhưng dù sao có thêm quyền chọn lựa vẫn hơn.

      - Bố mẹ hạnh phúc.

      Những lý do để cưới Amitabh

      - khó chịu

      - Họ sống trong căn hộ này suốt đời vì Amitabh thích thay đổi.

      - chỉ cưới nghĩ là muốn thế và nếu họ ở cùng nhau chẳng phải thay đổi cái gì hết.

      - có lẽ cũng muốn con cái, vì chính vẫn còn là trẻ con.

      - Tình dành cho giống tình chị em hơn là xác thịt.

      - tin rằng bằng việc cưới hoàn thành phần của mình trong thỏa thuận tưởng tượng và bao giờ cố gắng làm thêm bất cứ điều gì nữa.

      - Bố mẹ phải bằng lòng nhưng luôn luôn hơi thất vọng chút.

      Hai tháng trước đây, sẵn sàng để ổn định, nhưng giờ đây, lạ thay, lại chưa.
      Thời gian xa cách Amitabh cho khoảng để thấy có thể còn có những điều khác dành cho .

      cầm chiếc túi đặt lên đùi và lấy ra mảnh giấy. Đó là chi tiết của căn nhà nông thôn ở Devon, căn nhà có cửa hàng trống ở phía trước mà Toby cho xem hôm thứ Năm. thở dài, tưởng tượng ra mình ở đó, ở nơi giản dị và ấm cúng đó. nghĩ xem mình bán cái gì, trong cửa hàng bé xíu hình vòng cung đó. Bánh ngọt? Đồ lót? Đồ ngũ kim? Băng đĩa nhạc? Những thứ mà người ta thực cần đến thay vì mấy thứ đồ vớ vẩn, lòe loẹt và đắt đỏ? Và rồi, hề đợi trước và như phép màu, tưởng tượng ra Toby, cũng ở đó, đứng bên sau quầy hàng, bàn tay to đùng của mở các hộp, mỉm cười ngượng nghịu với khách hàng.

      gập tờ giấy lại làm tư, cất vào trong túi và quay lại chỗ làm, chỉ cảm thấy hơi bớt bối rối đôi chút.

      74.

      Chỉ hai phút sau cuộc gọi của cho Damian để giải thích về tình cảnh may của mình, ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ tắt radio, gập thang, cất những chiếc cốc vào trong bếp, chất đồ lên xe tải và ra . Toby dõi theo họ qua cửa sổ, lùi xe ra khỏi chỗ đậu và biến mất đường, đâu đó để sơn tường cho ai đó có khả năng thanh toán cho họ. thở dài, cảm thấy hơi chóng mặt. Nửa tiếng sau Damian đến nơi, trông rất nghiêm trọng, dáng vẻ chấp thuận đầy triết học quen thuộc còn rệt như mọi khi.

      “Tệ ,” ta .

      Toby gật đầu và đưa cho ta tách trà xanh Nhật Bản.

      “Rất tệ,” ta tiếp.

      “Tôi biết,” Toby đáp. “Đây chính là minh chứng thu của tồi tệ. Và tôi ước gì tôi có thể điều gì với để làm cho nó bớt tồi tệ chút ít. Nhưng chẳng có gì. Tôi có 30.000 bảng và ai đó ăn trộm mất của tôi và tôi có cách nào có thể lấy lại được. kiện tôi ra tòa chứ hả?”

      Damian suy nghĩ về câu hỏi. ta nhấp ngụm trà và mím hai môi lại. ta lại nghĩ thêm về câu hỏi đó. “,” cuối cùng ta , “. là bạn của Leah. là người tử tế. Nhưng tôi vẫn phải trả tiền cho người của tôi và chúng ta phải tìm cách nào đó.” ta đứng lên và quanh phòng. Toby nhìn ta lo lắng.

      “Tôi nghe, thế này sao? Tôi có dự án ở Mill Hill. Tôi cần phải trang bị nội thất ở đó. Và những thứ này,” ta đưa tay chỉ quanh phòng, “trông hợp lắm.”

      “Cái gì - đồ đạc của tôi ư?” Toby hỏi vẻ kinh hoàng.

      “Đúng đấy. Những cái ghế sofa này, chiếc bàn nước và bất cứ thứ gì có. Đồ của Conran, thế phải ?”

      “Đúng, nhưng...”

      chỗ này đáng giá bao tiền nào?”

      “Chúa ơi. Tôi biết. Mấy chiếc sô pha sáu nghìn, bàn nước ba nghìn.”

      “Tốt. Chín nghìn. Được rồi, thế tôi lấy chỗ đồ này bây giờ, và sau đó, tôi thiện chí với là bạn Leah, trả tôi nốt chỗ còn lại sau khi bán nhà.”

      “Cái gì cơ? à?”

      “Phải. Tôi thích gieo rắc nghiệp chướng. Tôi thích sao cho mọi thứ đơn giản và công bằng. rắc rối, biết đấy?”

      Toby gật đầu, điên tiết, tuyệt vọng muốn làm vui lòng Damian hết mức có thể để ta thay đổi ý định và gọi chúa tể của nghiệp chướng tới đây. Năm phút sau, bắt tay ta, chặt và biết ơn, ở cửa ra vào.

      “Tôi thông báo cho về việc đến lấy đồ,” Damian . “Tôi nghĩ là có lẽ đầu tuần tới.”

      “Tuyệt lắm,” Toby , cố gắng làm ra vẻ như việc còn đồ đạc gì là phần thưởng thực . “Tuyệt lắm. Thế còn mấy người thợ? Sáng mai họ đến đây chứ?”

      Damian nhìn hiểu. “Thợ á?”

      “Ừ. Thợ của ấy. Để hoàn thành công việc.”

      nụ cười chậm chạp và hiểu ý nở ra khuôn mặt Damian. “Ồ, tôi hiểu. ,” ta đáp, “họ trở lại đâu.”

      “Họ trở lại ư?”

      . Xin lỗi nhé, ông , nhưng thể mong là những người như họ lại làm việc công. Tôi xong việc rồi.”

      xong việc ư?”

      “Xin lỗi nhé, ông . có lựa chọn nào khác trong chuyện này đâu. Nhưng này, chúc may mắn, nhé. Và tôi liên lạc lại với .”

      Toby nhìn theo Damian bộ dọc con phố, leo lên chiếc xe Land Rover cũ và lái xe . Rồi quay lại và trở vào nhà. Ngôi nhà như con tàu. Có chừng sáu mươi bức tường, mười lăm cánh cửa, hai mươi chiếc máy sưởi, và mười tám khung cửa sổ cần phải sơn, sáu đoạn cầu thang cần được trải thảm, và khoảng hơn hai trăm mét sàn nhà cần được bào lại và đánh màu. Trong vòng hai tuần. Với chiếc chổi sơn, chiếc thang và đôi tay. Toby ngồi xổm trong tiền sảnh và suy xét về độ to lớn của công việc phải đối diện. Thậm chí dù có sơn cả ngày từ sáng đến tối cũng thể nào làm xong ngôi nhà vào cuối tháng Ba.

      chỉ có chọn lựa. phải rao bán nó thị trường trong tình trạng tại, chưa xong xuôi, mới hoàn thiện nửa. chọn lựa khác.

      75.

      Leah nhìn Toby ra, từng bàn chân, trước tiên là hai bàn chân to lớn tất dày của , rồi hai bắp chân, rồi đầu gối, rồi hông , bụng , vai , đầu , trong khi xuống cầu thang. cảm thấy niềm vui dâng lên và mỉm cười.

      dẫn vào trong bếp và há hốc miệng kinh ngạc. “Ồ, Chúa tôi. căn bếp tuyệt đẹp.”

      “Cám ơn em,” đáp, tay vuốt ve mặt bếp bằng đá granite. “Đẹp, phải nào?”

      “Kinh khủng luôn,” đồng tình. “Chắc phải tốn cả gia tài.”

      nhiều như em nghĩ. Damian mua được giá ưu đãi cho .”

      “À,” mỉm cười, “Damian tốt bụng.”

      “Đúng thế, quả vậy. Và may cho ấy tốt bụng. Nếu chắc giờ này đường đến tòa án rồi.”

      Leah nhìn dò hỏi.

      “Ai đó ăn trộm hết chỗ tiền của Gus. Tiền của . Tất tần tật. Đến tận xu cuối cùng.”

      !” Leah , tay đưa lên che miệng. “Ai làm?”

      nhún vai. “ biết,” . “ nghĩ có thể là Joanne, nhưng chuyện thẳng thắn với ấy ban nãy, khi ấy vừa làm về. Và ấy phải là người dối đại tài để có thể chối bay biến cách đáng tin đến như vậy. Và rồi nghĩ có thể là Ruby, rằng ấy lấy trước khi ra . Nhưng lại nhớ ra rằng vẫn còn nhìn thấy tiền hôm thứ Bảy, và đó là sau khi ấy chuyển rồi. Bên cạnh đó, tại sao ấy còn phải ăn trộm tiền của khi ấy có Tim bao bọc cho mọi thứ? Vậy là bây giờ chẳng biết thế nào. có dấu hiệu đột nhập và cũng chẳng mất gì khác cả.”

      “Có khi là người thợ nào đó lấy sao?”

      ,” lắc đầu. “. Tiền vẫn còn ở đó hôm thứ Bảy và nhận ra bị mất tiền vào buổi sáng thứ Hai trước khi ra khỏi phòng. - ai đó lấy tiền phải lấy vào giữa chiều thứ Bảy và đêm Chủ nhật. Phải là ai đó ở trong nhà. Nhưng thể nghĩ ra ai.”

      làm gì bây giờ?”

      “Chẳng làm gì cả. chẳng thể làm được gì. Damian lấy đồ đạc của để gán phần ba số tiền nợ và ấy lấy nốt chỗ còn lại khi bán xong nhà. Và cho tới lúc đó, ở đây, mắc cạn, trong ngôi nhà rỗng này, và có lấy xu.”

      “Thế định hoàn thiện nốt nhà ư?”

      , phải rao bán nó như thế này, xong nửa chừng. nghĩ là nó lại ảnh hưởng nhiều đến giá trị...”

      đâu, nhưng đó phải là vấn đề, phải nào? Vấn đề là ngôi nhà. Về chuyện biết là công bằng với ngôi nhà. thể bỏ nó như thế này được. Lễ bế mạc của đâu?”

      “Lễ bế mạc của ư?”

      “Vâng. Ngôi nhà này là người bạn thân thiết nhất của trong mười lăm năm qua. thể bỏ rơi nó, nửa chừng. cần phải kết thúc cho đàng hoàng.”

      “À, phải rồi. đồng ý. nhất trí. Nhưng làm thế nào? thể trả tiền cho ai và công việc nhiều quá thể tự làm nổi.”

      “Này, thế nhờ những người khác.”

      . Họ đều có công việc toàn thời gian. thể trông mong họ xin nghỉ phép.”

      “À, thế làm vào cuối tuần vậy. có thể tổ chức tiệc sơn.”

      cái gì cơ?”

      tiệc sơn. Mời tất cả những người mà quen, đưa cho họ cái chổi sơn, hộp bia và ít pizza. Đến sáng thứ Hai là xong hết.”

      sợ là chẳng quen đủ nhiều để tổ chức việc ấy.”

      “Ồ, chắc chắn là có quen chứ. Thế còn những người từng sống ở đây trong những năm qua sao. Chắc hẳn cũng còn giữ liên lạc với vài người trong số họ chứ hả?”

      đâu, hẳn đâu. thuộc loại người giữ liên lạc với người khác.”

      “Nhưng cũng biết họ ở đâu chứ?”

      “À, phần lớn mọi người đều để lại địa chỉ nơi ở mới, đúng thế.”

      “Và số điện thoại nữa chứ?”

      số người.”

      “À, thế gọi cho họ !”

      “Để gì? là, xin chào, nhớ tôi , à, tôi mời /chị đến sơn nhà cho tôi à?”

      “Vâng! với họ là gặp rắc rối. Nhắc để họ nhớ là giúp đỡ họ khi họ gặp rắc rối. với họ là họ nợ .”

      Toby lắc đầu. “,” , “ thể làm thế. Hoàn toàn . thà chết còn hơn. Ý là, ghét điện thoại lắm. Cái ý nghĩ phải gọi điện cho tất cả những người đó, tất cả những câu hỏi, kiểu khỏe làm gì và hàn huyên và... và... chuyện trò. Chỉ... ờ, . thể làm thế. xin lỗi.”

      “Nào, thế , em làm. Đưa cho em sổ địa chỉ và em làm.”

      á?”

      “Vâng. đấy. Em muốn nhìn thấy ngôi nhà này hoàn thiện đến từng chi tiết, như vậy. Bảo em gọi cho họ, và em gọi.”

      nửa số họ có lẽ chẳng còn dùng số điện thoại cũ nữa, em biết . muốn là, nghĩ là em thực có thể tìm được bất kỳ ai trong bọn họ đâu.”

      “Đừng có nghĩ tiêu cực thế.”

      “Này, đấy mà, muốn em lãng phí thời gian của mình. Em quá tốt bụng đề nghị làm như thế và muốn tí nào việc em phải vượt qua vô khối trở ngại mà chẳng ích gì.”

      vấn đề gì. có vấn đề gì. Em thích làm thế. Nó làm em phân tán tư tưởng khỏi... việc khác.”

      “Việc khác? Việc gì khác thế?”

      Leah dừng lời, tự hỏi biết có nên với Toby về lời cầu hôn của Amitabh . lắc đầu và mỉm cười. “Chẳng có gì, chẳng có gì. Chỉ là, biết đấy, công việc và mấy thứ đại loại thế. Đây,” , cho tay vào túi xách để lấy tờ mô tả căn nhà nông thôn, “em mang cái này lại cho . bỏ nó lại quán rượu, hôm mà , ờ...”

      “Đột nhiên bỏ ra về?”

      “Vâng,” mỉm cười, “khi mà đột nhiên bỏ ra về.”

      “Hừm.” xoa xoa cằm và mỉm cười. “Ừ. rất xin lỗi về việc ấy. Và sợ là thể đưa ra được lời giải thích nào đặc biệt khả dĩ cho việc đó. chỉ, ờ, cảm thấy hơi bị choáng ngợp.”

      “Choáng ngợp?”

      “Ừ. Cho đến giờ này, năm nay là năm kì lạ. Bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu điều đổi thay. nghĩ là có điều gì đó bùng nổ trong đầu .” cầm lấy tờ giấy từ tay và nhìn nó hồi lâu. “Đây là ngôi nhà mà em thích, phải ?”

      “Vâng,” gật đầu. “Thực ra là em bắt đầu hơi bị ám ảnh vì nó rồi đấy. Em nghĩ tốt nhất là em nên trả lại nó cho trước khi em làm điều gì ngốc nghếch như là mua nó chẳng hạn.” nháy mắt nhìn và cười vang.

      “Như thế chẳng ngốc đâu.”

      “À, có đấy, thực ra là ngu ngốc đấy. Đầu tiên là, em chẳng có tí tiền nào cả. Ngoài ra còn hai trăm hai lăm lý do khác nữa để chuyển về nông thôn mà em có thể nêu ra cho .”

      “Ví dụ?”

      “Ồ, ví dụ như có công ăn việc làm và thể kiếm được món curry tử tế và gần chỗ bố mẹ em và Amitabh...” ngừng lời. “À, ấy thà bị móc mắt còn hơn là sống ở nông thôn. Thế nên…”

      Toby gật đầu. “Ừ. hiểu.”

      Im lặng lát Rồi Toby thở dài. “À, này” - gập tờ giấy làm tư - “có lẽ mua nó và sau đó em có thể đến chơi và thăm .”

      mỉm cười. “Kế hoạch hay đấy. Và em cũng muốn giữ liên lạc, biết đấy. khi chuyển . rất tiếc nếu mình làm thế.”

      đồng ý,” gật đầu, “hoàn toàn đồng ý bằng cả trái tim. Tuyệt đối. Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa. Hãy giữ liên lạc.”

      “Vâng. Chúng ta cùng làm thế nhé.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76 + 77 + 78
      76.
      Joanne mua cho mình ly rượu vang đỏ và mang nó đến ngồi ở chiếc bàn bên lò sưởi. liếc nhìn đồng hồ. gần tám giờ rồi. nhấp ngụm rượu và chờ đợi, tim đập hơi nhanh dưới chiếc áo len. Chuẩn bị quần áo cho buổi gặp gỡ này lạ. quên thích mặc loại quần áo gì khi chính là mình. phải cố nhớ lại trong ký ức những hình ảnh của chính mình ở những thời điểm khác nhau trong quá khứ, tưởng tượng xem mặc cái gì. chọn cho mình chiếc quần jeans, áo len chui đầu bằng cashmere với bốt cao đến mắt cá chân và chiếc thắt lưng đẹp. Tóc vẫn còn rất vàng nhưng chải nó dịu dàng khuôn mặt và trang điểm kín đáo với tông màu nâu và hồng. muốn trông mình đẹp vì , giống như người con hằng nhớ, chứ phải cái con người kỳ quặc mà trở thành.

      Vào đúng tám giờ tối cửa mở ra và Nick bước vào.

      Joanne kinh ngạc. Trông vẫn như thế. Mái tóc mỏng dài đến ngang vai, thân hình nhõm dưới chiếc áo khoác nghiêm chỉnh và đôi bốt cũ kỹ. mỉm cười với , ngượng ngùng, và về phía . Họ chào nhau bằng những nụ hôn phớt và cái nắm tay nhàng.

      khỏe ?”

      khỏe. Trông em xinh lắm. thích tóc của em.”

      thích à. Em nhuộm lại tóc. Đây chỉ là, biết đấy, tạm thời thôi.”

      mỉm cười và gật đầu. “Vậy là, gọi đồ uống. Em có muốn uống thêm gì ?” chỉ vào ly rượu của .

      “Ừm, .”

      nhìn đến quầy bar, nhớ lại hình dáng , đường nét của , cách nhìn những quầy rượu trong quán rượu. quay trở lại với cốc vại gì đó và đặt xuống bàn.

      “Thế là em nhận được thư của , phải ?”

      “Vâng. Toby - chủ nhà của em - đưa cho em cách đây mấy tuần. Em ... ờ...”

      “Suy nghĩ về nó?”

      “Vâng,” mỉm cười gượng gạo. “Và ở nhà bọn em cũng bận rộn. Trang trí lại nhà. Toby bán nhà và ai đó ăn trộm hết tiền của ấy và ấy có tiền để trả cho, biết đấy, thợ sơn và thợ trang trí, vậy là chúng em tự làm lấy. Em đánh ráp sàn nhà hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm. Xem này, em bị phồng rộp hết tay...” cho xem lòng bàn tay của mình.

      chớp mắt.

      “Vâng, thế đấy. Những ngày qua rất bận rộn, thế nên, ờ…”

      , sao. cũng mong đợi là em trả lời ngay. Ý là, hai năm rồi mà.”

      hai năm rồi.”

      “Vậy, em khỏe ?”

      “Vâng, được ạ. Em mệt. Nhưng, biết mà. sao?”

      “À, như là trong thư đấy. Khá là chán. đăng thông báo tìm người mất tích cho em đó, em biết ?”

      “Chúa ơi. à?”

      “Ừ. Dĩ nhiên rồi. nghĩ là em chết rồi. Cứ nghĩ là em nhảy cầu tự sát. Chúa ơi, cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ. đủ bao giờ nghĩ là em có thể, chỉ còn sống. Chỉ tiếp tục xúc tiến mọi thứ.”

      mỉm cười gượng gạo. “ gọi đó là xúc tiến mọi thứ ư?”

      “Em cho là thế à? Thế em gọi đó là gì nào?”

      “Tồn tại. Em chỉ tồn tại mà thôi. Em vờ vĩnh, đóng kịch và tự phỉnh mình và những người xung quanh mình. Em ...” Giọng nghẹn lại. “Em là người con bất hạnh nhất thế giới rộng lớn này.”

      Rồi bắt đầu khóc, nước mắt đớn đau, nguyên thủy chảy ra từ sâu thẳm trong . Nick dịch ghế lại gần , và ôm trong tay. “Ổn cả thôi mà, Jo,” an ủi, vuốt ve mái tóc mềm mại và hôn lên đôi vai rung rung của . “Ổn cả mà. Giờ ở đây rồi. ở đây rồi.”

      Joanne nức nở và để Nick an ủi mình, bàn tay quen thuộc của tóc , hơi thở ấm áp của làn da , người đàn ông duy nhất hằng .

      “Về nhà em, xin em đấy, về nhà em.”

      nghĩ đến “nhà”, nơi xa xôi ấy, nơi bỏ lại sau lưng bao nhiêu tháng qua. nghĩ đến cánh cửa ra vào với con số sáu bằng sắt đúc, tấm thảm chùi chân cũ sờn phía sau cửa, nơi chùi chùi lại đôi chân, chiếc bàn nơi để chùm chìa khóa, chiếc móc bằng đồng nơi treo chiếc áo khoác của mình. Bỗng dưng nhớ lại mọi điều, mọi chi tiết, mọi mùi hương, mọi bức hình, chiếc gương, chiếc gối. bỗng dưng nhớ lại nhà mình.

      quay ra và vùi mặt mình trong ngực Nick, hít vào mùi hương của , mùi hương của những đêm thứ Bảy cuộn tròn trong ghế sofa xem DVD, hoặc trèo vào giường buổi đêm, mùi hương quần áo của trước khi bỏ chúng vào máy giặt, và của những cái ôm bất ngờ trong bếp, mùi của cuộc đời trước khi Maisie chết và mang theo tất cả những điều tốt đẹp.

      “Vâng, vâng. Em muốn về nhà.”

      77.

      Bữa tiệc sơn của Leah trở thành tuần sơn. Có khoảng hơn mười người xuất vào những thời điểm khác nhau trong mười ngày tiếp theo, cùng với chổi sơn, thang, và máy đánh ráp; rèm cửa, thảm và cây cối. Thât lạ lùng, nhiều cảm xúc, bồi hồi và xúc động. Những người khách thuê nhà cũ mà Toby gặp từ mười năm nay, đến trước cửa nhà, đôi khi có cả vợ, chồng hoặc con cái theo.

      Những nghệ sĩ, diễn viên, kiến trúc sư và ca sĩ dành thời gian rảnh của mình để giúp hoàn thiện ngôi nhà. Chính Leah tối nào cũng đến sau khi làm về, đôi khi mình, đôi khi cùng Amitabh. Con và Daisy làm việc trong vườn. Melinda hy sinh bộ móng giả bằng vinyl để giúp đỡ và thậm chí buổi tối còn đưa cả Jack đến để sơn lại phòng của mình. Và Joanne, Joanne là cả khám phá, bỏ cả tuần làm để làm việc ở nhà. khỏe đáng kinh ngạc đối với người bé như , nâng những thứ đồ đạc nặng ra để lấy chỗ và đánh ráp toàn bộ sàn tầng dưới.

      Toby chưa bao giờ ở ngoài phòng ngủ của mình nhiều đến thế và thấy toàn bộ kinh nghiệm này khích lệ. Hàn huyên với bạn cũ, gặp gỡ những người mới, những tiếng rì rầm dứt và những cuộc đối thoại sinh động, tiếng nhạc ồn ào, tiếng bật nắp lon bia, tiếng ầm ào của máy đánh ráp, tiếng gầm của máy cắt cỏ, tiếng đinh đóng vào tường và tiếng treo rèm cửa. Cứ như thể sống sân khấu lớn. Cảm giác ngôi nhà sôi nổi và sống động, khúc khải hoàn của tinh thần đồng đội nảy sinh từ thiện chí và nhân bản.

      Và rồi, cuối cùng, buổi chiều thứ Năm, khi tất cả những người khác ra , Leah và Toby ngồi bệt sàn trong phòng khách, mỗi người mở lon bia, nhìn quanh và tuyên bố ngôi nhà hoàn thiện. Tất cả sàn nhà được đánh nhẵn và bóng, cầu thang và chiếu nghỉ được trải thảm, các bức tường sạch bong và treo các tác phẩm nghệ thuật được chọn lựa cẩn trọng.

      “Đẹp quá,” Leah .

      “Phải nào?” Toby đáp. “Tuyệt .”

      thông minh lắm.”

      “Thông minh.” nhìn và lắc đầu. “Chẳng thông minh tí nào. Tất cả là nhờ em đấy, tất cả. thể làm được điều gì cả nếu có em.”

      “Ồ. Em tin chắc tìm ra cách.”

      đâu, thể. thực là vô tích , em biết mà.”

      cười vang còn mỉm cười ngơ ngẩn. “Vậy, giờ sao nào?”

      “À, ngày mai, Joanne chuyển ra, quay về New Cross. Về với Nick. Con đến ở với Daisy ở nhà bố mẹ . Melinda đến ở với Jack.”

      “Còn bố ?”

      “Thứ Hai bố đến. vẫn chưa có tin gì của bố, nhưng…” nhún vai.

      “Ồ, ông ấy đến. Ông ấy nhất định đến.”

      Toby cảm thấy tê dại kỳ lạ đối với viễn cảnh này. hân hoan, căng thẳng, chỉ hơi hoài nghi. nhớ bố đủ chi tiết để có thể thực tưởng tượng ra như thế nào nếu bố đến đây, trước mặt . có thể nhớ mùi nước hoa cạo râu hương ngải giấm, chiếc cà vạt lụa dày, mái tóc bạc và thoáng đôi con ngươi xanh tím. còn nhớ thổ vùng Home Counties, hơi nhuốm chút ngữ điệu của những năm tháng thơ ấu ở Rainham. còn tưởng tượng ra đôi giày màu da nâu và vết rỗ cằm bố, ngay bên trong nếp xẻ cằm. Nhưng thể nhớ được toàn bộ con người. thể nhớ được cảm nhận bố ra sao.

      có căng thẳng ?” Leah .

      Toby nhún vai. “. hẳn. Chỉ... hơi thận trọng, đoán vậy.”

      “Mấy giờ bố đến?”

      “Vào buổi chiều. Giờ uống trà. Khoảng bốn giờ.”

      nướng bánh chứ?”

      “Dĩ nhiên,” Toby mỉm cười. “Nếu thể thể điều gì khác mà đạt được trong mười lăm năm qua, nếu có vợ có con hoặc khoản thu nhập tử tế để khoe với bố, ít nhất cũng có thể làm cái bánh hơi bị ngon mời bố .”

      Leah mỉm cười. “ có thể khoe bạn mình với bố.”

      nhìn cau mày. “Và chính xác cần phải làm thế nào?”

      “Em ấy.”

      “Xin lỗi em?”

      “Em đến và đóng vai bạn .”

      “Ồ, Chúa ơi, Leah, nhưng đó là dối. dối dở lắm. Bố biết ngay có cái gì khuất tất cho mà xem.”

      “Nhưng, thực tình, khi nghĩ về chuyện ấy, nó cũng cách quá xa. Em là con . Em là bạn . Và chúng ta có... à, chúng ta có gắn bó. Phải ?”

      Toby nuốt nghẹn. “À, phải. nghĩ chúng ta có gắn bó.”

      “Và chúng ta khá là tình cảm. Ý em là, chúng ta nắm tay, chúng ta ôm nhau. Em hôn . Gần như thế...” cười phá lên.

      lại nghẹn lần nữa. “Đúng thế.”

      “Vậy là, , cũng cần nhiều lắm đề khiến bố tin. Rằng em là bạn của . Chúng ta có thể - cứ là chúng ta thôi.”

      Toby nhún vai và gật đầu và cố gắng làm ra vẻ vô tư. “Ừ, phải. Nếu em theo cách đó.”

      thậm chí cần phải rằng em là bạn . cứ để cho bố đoán vậy, dựa hấp dẫn lẫn nhau của hai ta.”

      lại gật đầu và nuốt ngụm bia. “Kế hoạch hay đấy. Kế hoạch thực hay đấy.”

      “Trong trường hợp, dĩ nhiên, ngại bố nghĩ em là bạn .”

      “Ồ, Chúa ơi. Vì lý do quái quỷ nào mà có thể ngại bố nghĩ em là bạn nhỉ?”

      “Em biết. Có thể em phải... kiểu của ?”

      “Kiểu của ? Ối trời ơi, Leah. Em là kiểu phụ nữ của bất kỳ người đàn ông nào.”

      “Này, điều ấy hoàn toàn đúng.”

      “Ồ, có chứ. Bất kì người đàn ông tỉnh táo nào cũng tự hào được giới thiệu người bạn như em. Em là điển hình của kiểu nhà bên.”

      “Hoặc là ở bên kia đường, trong trường hợp này.”

      Toby mỉm cười. “À ừ. Quả có thế.”

      “Vậy kế hoạch như thế nhé, được ? Em đến đây, vào buổi chiều ngày thứ Hai, hôn và âu yếm vài cái. Quyến rũ bố . Ăn ít bánh ngọt?”

      “Nghe như là kế hoạch hoành tráng đấy.”

      “Tốt,” Leah , giơ lon bia của mình lên với . “Nhưng chỉ có điều kiện.”

      “Ồ, thế hả?”

      “Đó phải là bánh sô la. Phủ sô la nữa.”

      “Thỏa thuận thế nhé.”

      78.

      “À, xin chào!” bố Daisy sải những bước dài lối dẫn vào nhà. “Chào mừng tới Beens Acres!” Ông bắt tay Con và cầm lấy chiếc vali từ tay cậu. “Chỉ có thế này thôi à?”

      Con gật đầu. “Vâng. Cháu di chuyển gọn .”

      Cậu nhìn lên ngôi nhà. Nó to như cậu tưởng trong đầu, có lẽ cũng bằng ngôi nhà của Toby, chỉ khác màu gạch và bốn chung quanh là cánh đồng.

      “Hai bác tốt bụng quá,” cậu với bố Daisy trong khi họ leo những bậc thang lát đá lên cửa trước.

      “Ồ, có gì đâu mà. Hai bác quen với việc ấy rồi. Tất cả mấy đứa con đều đưa bạn trai về ở thời gian. Hai bác vẫn đùa rằng đây là nhà nghỉ Beens dành cho những Cậu Trai Si Tình.”

      Con mỉm cười. “Chỉ tạm thời thôi ạ, chỉ cho tới khi cháu thu xếp xong chỗ ở thôi mà.”

      “Ừ, ừ, dĩ nhiên rồi. Cháu muốn ở bao lâu cũng được. Bao lâu cũng được.”

      chú chó rất to ở tiền sảnh. Đuôi nó đập thành tiếng xuống sàn gạch và đôi tai nó ép chặt xuống đầu với phấn khích kiềm chế. “Đây là Rory. Còn con nữa, ở đâu đó, được gọi, bằng nhiều cái tên, tùy thuộc vào việc cháu hỏi ai, Smarties, Arthur hay Bongo. Bác chắc là cháu gặp nó ngay thôi.”

      Tiền sảnh rộng rãi và bừa bộn, đầy sách, đèn và quần áo mặc ngoài trời. Qua cánh cửa bên tay trái, Con có thể nhìn thấy phòng khách lớn, bụi bặm, trang bị đồ đạc màu tùng lam cổ, những bức tường nghiêm trang và lại thêm sách nữa.

      Daisy xuất ở cửa ra vào. mặc chiếc áo choàng có mũ và đôi bốt lông. Mặt tươi rói, lao về phía cậu. “ đến rồi,” , vòng tay ôm cậu.

      đây.

      “Em nghe tiếng taxi.”

      , bộ từ ga đến.”

      “Ồ, ! Sao gọi điện? Bọn em có thể đến đón mà.”

      , tình đấy. Có sao đâu. chưa bao giờ về nông thôn cả. muốn được ngắm nhìn nó.”

      “Chưa bao giờ về nông thôn ư?” Ông Beens hỏi, tin nổi.

      “Chưa ạ. Chưa bao giờ ạ. Cháu có lần thăm quan ở trường, nhưng cháu chỉ nhớ mỗi đó là chuyến chơi bằng xe buýt thôi ạ.”

      “À,” ông Beens , “thế , chúng ta và thôn quê phải chào đón cháu hai lần.”

      Daisy vòng tay quanh người Con và hôn lên má cậu. “Em thể tin nổi là ở đây. là tuyệt quá.”

      Cậu hôn lên môi và mỉm cười.

      nào. Để em chỉ cho xem quanh nhà.”

      Con theo khắp ngôi nhà và con chó theo họ, dừng lại ở bất cứ nơi nào họ dừng lại, và ngồi xuống kiên nhẫn, như thể đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy ngôi nhà. Ngôi nhà là hòa trộn kỳ lạ giữa những đồ cổ rất có thẩm mỹ và số thứ đồ đạc lòe loẹt của những năm 1960 và 1970. căn phòng nửa lắp kính ở phía sau ngôi nhà được dán giấy bồi tường in hình cây tre màu xanh chanh lấp lánh và bức tường của toa lét dưới nhà sơn màu da cam và phủ đầy những biếm họa được xé ra từ những trang báo và đóng trong những chiếc khung xấu xí. Đó là ngôi nhà quá ra vẻ, quan tâm lắm đến việc người khác nghĩ gì, ngôi nhà thoải mái với chính mình và Con ngay lập tức cảm thấy rằng cậu ổn cả ở đây.

      con ngựa non béo tròn đứng nhìn xa xăm ở cuối vườn và con mèo lớn lông lá ngủ mặt bàn trong bếp giữa vòng cung nắng. Con chó mà bố Daisy đến khi nãy ăn giấy toa lét trong phòng tắm.

      “Ồ, Bongo, Chúa ơi, thế nữa.” Daisy kéo cuộn giấy ra khỏi miệng nó và nhặt nhạnh những mẩu giấy hồng tản mát sàn gạch. “Mày là con chó ngốc nghếch.”

      Con chó lớn nhìn con chó vẻ khinh thị và đứng lên tiếp tục quanh nhà.

      “Và đây,” Daisy , mở cánh cửa tầng áp mái, “là phòng của .”

      Đó là gian phòng lớn, với trần nhà dốc thấp và cửa sổ Velux rẻ tiền lắp mái. cửa sổ vòm xíu nhìn ra lối vào nhà và con đường chính. Chiếc giường hẹp phủ chăn sáng màu và gối phồng. Có tủ gỗ thông đựng quần áo ở đầu kia gian phòng và chậu rửa mặt kiểu Victoria cùng bình nước chân bàn bằng sắt, và khăn lau tay màu tím. “Như thế này được ?” Daisy hỏi cậu.

      Con nhìn quanh. Đó phải là căn phòng đặc sắc nhất ngôi nhà. Nhưng nó ấm áp, khô ráo, và có chiếc giường, và chừng nào Con còn sống, cậu còn coi đó là điều quan trọng nhất mà người cần đến.

      “Hoàn hảo. Thực hoàn hảo.”

      “Tốt.” mỉm cười. “ biết đấy, phải nào, là họ có vấn đề gì nếu ở cùng phòng em?”

      biết, nhưng như thế hay lắm. Như thể là ... tôn trọng.”

      “Ồ, Con. cổ điển quá.”

      biết. là quý ông lịch lãm mà. muốn gửi bố mẹ em chút gì đó... ít tiền. Vì cho phép ở đây.”

      đời nào,” Daisy trả lời. “Bố bị xúc phạm đấy.”

      “Thế á?”

      “Vâng. Bố coi nhà này là nhà bố. Theo như bố đây là nhà chúng em. Bọn con chúng em. Và bố với mẹ chỉ trông nhà hộ chúng em cho đến khi họ qua đời. Bố bao giờ mơ đến chuyện lấy tiền của đâu.”

      “À, thế , để mua tặng bố mẹ gì đó. món quà.”

      . Đừng có làm gì cả. Cứ thoải mái. Cứ thế thôi.”

      “Cứ thế nào?”

      “Cứ là . Bố mẹ em chờ đợi những thứ quà cáp và cách xử tuyệt hảo. Họ thích ở bên những người thú vị. Ồ, và giúp đỡ tay trong bếp. Em kể với bố mẹ về năng lực bếp núc của .”

      “Ồ, Chúa ơi, em làm thế chứ, phải ?”

      “Dĩ nhiên là có. Họ thèm được nếm thử món bánh mì nướng tại nhà của đến chết được.”

      “Ồ, chết .”

      “Cái gì?!”

      biết có tự làm bánh mì được hay , nếu có Toby bảo phải làm gì.”

      “Dĩ nhiên là có thể. Chúng ta làm cùng nhau. và em.” cầm tay cậu.

      “Em và ư?”

      gật đầu và mỉm cười. “Nào, hãy bắt đầu thôi.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79 - 83
      79.
      Ruby bóc lớp giấy nhôm bọc bữa ăn trước mặt và thận trọng ngó vào. lát lườn gà màu xám nhồi cái gì đó màu nâu và lổn nhổn bên trong, đám đậu hạt , lác đác ít khoai tây đẫm dầu, tất cả được phủ lớp nước sốt nhầy nhầy màu nâu nhạt. đóng nắp hộp lại và lấy miếng bánh quy mặn.

      “Trông khá gớm, hả?” Người đàn ông ngồi cạnh chỉ vào cái khay và mỉm cười.

      “Ừm,” gật đầu, “ phải thứ tôi thích.” nhận thức có mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh ngay từ ban đầu khi ngồi vào chỗ máy bay ba giờ trước. biết trước là thế nào ông ta cũng bắt chuyện; ông ta có cái vẻ đó. Ông ta đọc cuốn sách, nhưng nhập tâm - ông ta cứ liên tục đặt sách xuống, nhìn chỗ khác. Ông ta giở qua tờ tạp chí hàng nhưng chẳng đọc bài nào trong đó. Ông ta thể yên được. Ông ta buồn chán. Ruby cố gắng phát sóng tín hiệu “đừng có chuyện với tôi”, nhưng ràng là ông ta quyết định thèm đếm xỉa đến chuyện đó.

      “Troy,” ông ta , chìa tay ra cho bắt.

      “Ruby,” đáp.

      “Ruby? cái tên đẹp.”

      “Cám ơn ông.”

      “Vậy cái gì đưa đẩy đến New York vậy, Ruby? nghỉ chăng?”

      lắc đầu. “,” đáp, hy vọng rằng, nếu cung cấp cho thêm ông ta bất kỳ thông tin nào, có thể ông ta bỏ cuộc.

      “À,” ông ta hỏi, “vậy là chỉ thăm, hả?”

      “Vâng,” trả lời, “đại loại thế.”

      “Bản thân tôi cũng phải người New York. Tôi sống ở Pittsburgh. Tôi chờ nối chuyến bay.”

      gật đầu và mỉm cười đồng thời phết pho mát tươi lên chiếc bánh quy mặn.

      “À, tôi để ý thấy đeo nhẫn cưới. gặp chồng ở New York à?”

      , tôi chưa kết hôn.”

      “Ồ, phải. Bạn trai chăng?”

      , tôi có bạn trai. Tôi chỉ đeo chiếc nhẫn này để người ta khỏi nhào vào tán tỉnh tôi.”

      “Ồ,” ông ta . “À, tôi hiểu rồi. Nhưng đừng lo. Tôi nhào vào tán tỉnh đâu. Tôi là người đàn ông kết hôn và hạnh phúc.” Ông ta gõ gõ chiếc nhẫn cưới và nháy mắt với . “Nhưng nếu muốn tôi rút lui...”

      thở dài, rồi dịu lại. “, sao. Nhưng khi tôi cầm sách lên ” - chỉ vào quyển sách - “ đó là dấu hiệu dừng chuyện nhé, được ?”

      Ông ta cười vang, ngả đầu ra sau. Người phụ nữ ngồi ở bên kia lối liếc nhìn họ. “Rồi, rồi. Tôi nghe rồi, tôi nghe rồi. Vậy, Ruby, làm nghề gì?”

      “Tôi là ca sĩ/nhạc sĩ sáng tác.”

      “Ôi chao.” Ông ta tránh xa ra và nhìn vẻ ngưỡng mộ. “Ca sĩ nhạc gì? có nổi tiếng ? Tôi từng nghe về chưa?”

      cười phá lên. “, trừ phi ông từng lang thang trong những quán rượu ở bắc London.”

      “À, ,” ông ta thừa nhận. “Đó hẳn là chỗ của tôi.”

      đâu, tôi cũng nghĩ thế,” mỉm cười.

      “Nhưng cũng giỏi, hả? Hát hay?”

      “Tôi hát hơi bị hay đấy.”

      Ông ta lại cười to. “Tôi cuộc là hát hay mà. chờ cú đột phá lớn hả?”

      “Chờ và chờ và chờ. Đây là nỗ lực cuối cùng của tôi đấy.”

      “Ồ, phải rồi. New York hoặc tan thành mây khói hả?”

      “Vâng. Kiểu như vậy đấy.”

      “Này, nghe nhé, trong lúc chờ đợi tôi đưa tấm card của tôi. Tháng sau em tôi lấy chồng, tìm ca sĩ. ai đó khác biệt, cái gì đó hơi... ngoại lệ chút, biết đấy. Nếu may mắn đến với , cứ gọi tôi.”

      Ruby lắc đầu. “, phải thứ hợp với tôi. Nhưng cũng cảm ơn ông có lời.”

      “Này, tôi nghe, ấy biết vài người, em tôi đó. Những người làm to bên Sony, bên Geffen. Có lẽ là cơ hội tốt để gặp gỡ vài người, gây ấn tượng.”

      Ruby quay ra và mỉm cười với Troy. “Bây giờ, nghe mới hay đấy.” cầm lấy chiếc card kẹp giữa các ngón tay ông ta và bỏ nó vào túi xách. Rồi để Troy F. Shulzberg mua cho mình chai champagne.

      80.

      FAIRLIGHTS, SILVERSMITH ROAD, số 2

      995.000 bảng

      Sáu phòng ngủ đôi, hai phòng tắm, ba phòng khách, bếp/phòng ăn

      khu vườn mười ba mét hướng nam.
      ngôi nhà đẹp đẽ và độc nhất vô nhị nằm con đường rất được ưa chuộng ngay gần High Street. Fairlights là tòa biệt thự hai mặt tiền nằm hoàn toàn độc lập với rất nhiều những đường nét chi tiết nguyên bản và đầy cá tính. Mới được cải tạo và trang bị lại gần đây, ngôi nhà tuyệt diệu này là tổ ấm gia đình lý tưởng, khuyên bạn đến xem ngay.

      81.

      Toby bắt đầu quen với việc thức dậy mình trong ngôi nhà trống vắng. tán thưởng đơn độc bằng cách chuyển kênh sang Radio Ba và để nhạc cổ điển tràn ngập mọi căn phòng trong ngôi nhà. Bếp của vẫn sạch và ngăn nắp như đêm hôm qua khi ngủ. Và năm chiếc móc trong hành lang chỉ treo mỗi chiếc áo khoác, áo jacket và khăn quàng của .

      đặt báo mang đến nhà hàng ngày và giờ biết rằng có ai lấy báo trước . cũng chưa từng bật TV lên kể từ khi Melinda chuyển ra tuần trước. biểu diễn điệu nhảy kỳ quặc nhưng vui vẻ trong khi mặc quần áo ngủ chuẩn bị bữa sáng. Và rồi đánh rắm cái to, mừng vì có ai ở đó mà ấm ức.

      suy xét về kế hoạch sắp tới trong ngày. xuống High Road và mua chút hoa tươi cho ngôi nhà. Rồi đến cửa hàng Budgens để mua nguyên liệu làm bánh. Đâu đó trong trí nhớ phủ đầy bụi của mình về bố, mơ hồ về chuyện bố thích ăn bánh cuộn có nhân (hay đó là bánh kẹp nhân nhỉ?), vậy là mua hai gói cho cả hai loại.

      Sau đó mua ấm trà mới ở cửa hàng bán đồ đồng giá bảng, bởi vừa mới phát ra rằng cái ấm trà mà vẫn tưởng là của , thực ra là của Ruby và biến mất cùng với cách đây hai tuần.

      Khi trở về nhà, bỏ ít cà phê thứ thiệt vào ấm để đun và nướng ổ bánh mì, phải vì muốn uống và phê hay ăn bánh mì mà vì sáng nay có hai cái hẹn xem nhà và muốn ngôi nhà tỏa hương thơm ngon lành.
      Cuối tuần vừa rồi có sáu cái hẹn xem nhà, và ngôi nhà mới được chào bán cách đây ba ngày. thích đưa mọi người xem nhà. nửa trong số họ, biết thừa là có tiền để mua, họ chỉ đến để tò mò xem, để thấy ngôi nhà kì quặc đường Thợ Bạc trông như thế nào, nhưng quan tâm.

      rất tự hào về ngôi nhà nên thấy vai trò của mình giống người phụ trách bảo tàng hơn là chủ nhà. muốn càng nhiều người xem ngôi nhà của mình càng tốt trước khi bán nó và ngôi nhà khép kín trước thế giới lần nữa.

      Sau cuộc xem nhà, bắt đầu nướng bánh ( muốn làm trước vì muốn làm bẩn nhà bếp) và trong khi bánh chín ở trong lò tắm rửa và cạo râu, rồi đóng bộ sạch giày mới, xuống dưới nhà chờ bố.

      Ngày của được lên kế hoạch chặt chẽ để có lúc nào mà vô bổ, mà nghiền ngẫm, hoặc nghĩ suy. tập trung vào chính xác trong khi làm phần phủ cho chiếc bánh sô la và chọn mua đúng tông màu hoa huệ tây. trở về của bố điều gì đó hết sức mơ hồ và thể nghĩ tới nên thể buộc mình dự liệu trước, cho tới khi bố thực đứng trước mặt , bậu cửa nhà . Cho tới lúc , phải làm thế.

      82.
      “Giá này có bao gồm dịch vụ ?” Reggie liếc xéo người phục vụ.

      , thưa ông,” người phục vụ . “ đâu ạ.”

      Reggie thở dài và lôi nắm tiền xu từ trong túi ra và bỏ xuống cái khay vẻ khinh thị. Ông còn buồn đếm chúng. Ông chẳng quan tâm. Vài đồng là đủ rồi.

      Ông liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ rưỡi. Ông vỗ bụng và uống nốt chỗ cà phê. Cà phê tởm lợm. thể tìm đâu ra cốc cà phê tử tế ở London. Ông nhìn ra phố qua cửa sổ. Trời mưa. Dĩ nhiên là trời mưa. Đây là London mà lại. Ông thấy đủ lắm với London rồi, chỉ mới ở đây có hai tuần và ông ngấy đến tận cổ chỗ này rồi. Cũng phải thú nhận rằng tháng Ba phải là thời gian tốt nhất trong năm ở đây, nhưng, dù sao, ông vẫn nhớ chính xác lý do đầu tiên khiến ông rời bỏ chỗ này. Cà phê thậm tệ, đồ ăn quá đắt, mưa dứt, và tất cả những con người với khuôn mặt khốn khổ loanh quanh, càu nhàu và thỏa mãn, làm như thể mọi vấn đề của thế giới đè lên vai họ.

      về chuyện ấy, ông nhớ ra thu xếp gặp con trai buổi chiều nay. À mà, ông cũng thu xếp việc ấy; Peter làm vậy. Reggie ghét chuyện với mọi người qua điện thoại. chuyện điện thoại với những người mình biết đủ khổ sở rồi; ý nghĩ gọi điện cho con trai mình thể chịu nổi.

      Ông lôi tờ giấy trong ví ra và đọc.

      31, đường Thợ Bạc, London N2. London N2 quái quỷ nằm ở đâu nhỉ? Và ông đến đó bằng cách nào? Ông thở dài và đút mẩu giấy vào ví. Ông nghĩ về đứa con to lớn kì quặc của mình, đôi mắt kì lạ gây khiếp sợ, mớ tóc dày bù rối của nó. Liệu điều ấy có thay đổi nhỉ? Liệu có đáng công đến tận nơi hoang vắng nào đó của London để thấy rằng họ vẫn chẳng có điểm gì chung, rằng ông vẫn chẳng ưa gì nó lắm?

      Nhưng, ông cũng muốn xem căn nhà, căn nhà ông mua cho con trai mình những năm trước. Và ông muốn gặp Karen và lũ trẻ mà hai người có thể có với nhau. Những đứa cháu của ông. Ông chẳng có kết hoạch gì buổi chiều hôm đó. Quỷ tha ma bắt, ông nghĩ, quỷ tha ma bắt. Ông .

      Ông để người đàn ông ngồi ở quầy lễ tân khoác áo ngoài cho ông, rồi mở chiếc ô của mình và rời khỏi nhà hàng. Ông đợi lúc lâu ở góc phố Dove và Bond, để chờ chiếc taxi xuất . Khi chẳng có ma nào ra, ông bắt đầu bộ, cảm thấy ống quần ướt đẫm nước mưa theo mỗi bước chân. Người ta va vào ông, ép ông vào vũng lầy lội và suýt nữa xuống đường. Già là như thế đấy. được tôn trọng. được công nhận bởi vai trò mình từng trải qua. cơn gió mạnh khiến nan ô bật ngược lên và ông cố gắng để bẻ nó lại. Ông lảo đảo phố Mayfair, mắt liếc nhìn đường liên tục để tìm cái ánh sáng màu hổ phách chào đón ấy. Cuối cùng ông nhìn thấy chiếc taxi, bên kia đường, vừa thả khách xuống. Ông như trượt sang đường, cảm thấy bữa ăn thịnh soạn nhảy nhót trong đáy dạ dày.

      “London N2,” ông , hụt cả hơi.

      “Xin lỗi ông bạn,” người lái xe . “Tôi có người gọi rồi. đặt trước rồi.”

      “Cứt,” Reggie rít lên, trong hơi thở. “Này, thế đâu?”

      “South Ken.”

      Reggie thoáng nghĩ đến con trai, đợi mình ở đầu kia của London. Và rồi ông nghĩ đến căn hộ ấm áp của mình ở Chelsea, nơi ông có mình, phải chuyện với ai, làm cái gì.

      “Mẹ kiếp,” ông , “mẹ kiếp. Đưa tôi đến đó. Đưa tôi đến South Ken.”

      Ông cụp ô, chui tọt vào trong chiếc taxi, và mong sao đến lúc được về nhà.

      83.

      “Ồ, Chúa ơi, Toby,” Leah , vuốt lưng . “Em rất tiếc. Em thể tin được là ông ấy đến.”

      Toby nhìn qua cửa sổ xuống đường phố bên ngoài. nhìn hoàng hôn đến rồi , và bây giờ bên ngoài trời tối. Chẳng có cú điện thoại hay lời nhắn nào từ bố hay từ Peter. Họ ngồi bên nhau ở bàn ăn. Chiếc bánh sô la nằm bàn giữa hai người, thiếu phần tám miếng. đĩa bánh cuộn và bánh kẹp có nhân nằm bàn ai đụng tới bên cạnh ấm trà bằng sứ trắng. Toby cố gắng cảm thấy buồn vì cách bài trí đồ vật sầu thảm, cố gắng cảm thấy bị tổn thương vì xuất của bố mình. Nhưng thể.

      “Em biết ? chẳng quan tâm đến việc ông ấy đến. thực quan tâm, chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ấy cả. Và cũng chắc là trước kia có liên quan. Cái này” - đưa tay chỉ ngôi nhà - “liên quan đến . Về việc... Chúa ơi, biết nữa, về việc trưởng thành, nghĩ thế.” cười châm biếm và lấy tay quẹt chút kem phủ bánh dính mép đĩa.

      muốn là trước đó chưa trưởng thành ư?”

      “Chưa đâu. thiếu niên gần bốn mươi tuổi. Mặc mãi kiểu quần áo, viết mãi dạng thơ vớ vẩn, phải lòng mãi người đàn bà…”

      “Ruby?”

      “Đúng đấy. Ruby. Sao mà em biết?”

      như ban ngày.”

      nhướn lông mày và thở dài. “À, đấy. Em thấy đó. Y hệt cậu thiếu niên đeo đuổi mãi đam mê thủa học trò. lập danh sách, em biết , sau khi Gus để lại tiền cho , sau khi bố viết thư cho . danh sách những việc cần làm. bắt đầu bằng việc mua chiếc sofa mới và kết thúc như thế này đây.” khoát tay chỉ quanh phòng. “ gần như đạt được mọi thứ định.”

      “Vậy phải bằng lòng với bản thân lắm.”

      “Có đấy, giờ chỉ còn cần làm những bài thơ có thể xuất bản được, hoàn tất việc ly hôn và cưới ai đó, bản danh sách của hoàn thành.”

      “Cưới ai đó?” mỉm cười. “ đưa việc đó vào danh sách ư?”

      “À, nhất thiết phải là cưới ai đó. Chỉ là, em biết đấy, gặp được ai đó. Ai đó đặc biệt. Chúa ơi, nghe chẳng hợp thời tí nào.”

      phải. Nghe có lý đấy chứ. Mọi người ai cũng nên có người đặc biệt.”

      Toby gật đầu và sau đó im lặng. “Thế còn em và Amitabh? Hai người có vẻ tiến triển rất tốt.”

      “Bọn em ư?”

      “Ừ. Theo như những gì thấy.”

      thở dài và cười phá lên. “Thế buồn cười . Bởi vì bọn em có tiến triển đâu. chút nào.”

      “Ồ, bạn. Sao lại thế?”

      “Bởi vì,” đáp, thở dài và bật móng tay vào chiếc vòng mở lon bia, “bởi vì ấy cầu hôn em...”

      Toby quay ra nhìn , kinh ngạc, “Ồ, Chúa tôi. á?”

      “Vâng. Vài tuần trước. Và em vẫn chưa trả lời ấy.”

      “Em chưa trả lời à?”

      “Chưa. Em cứ thay đổi ý mãi. Cả hai mặt ưu và nhược điểm đều ngang nhau và em chẳng biết phải làm thế nào.”

      “Nhưng em với rằng em muốn lấy ấy.”

      “Em biết. Em biết là em vậy. Nhưng đó là vấn đề lựa chọn cả mà, phải nào. Về việc em tới đâu sau đó. Và , có điều gì dẫn em tới nơi tiếp theo, tới chỗ rẽ sắp tới đường …”

      em từ chối ấy hả?”

      gật đầu và mỉm cười buồn bã.

      “Ồ, Leah...”

      “Em biết. Em biết. Thảm hại, phải ? Em chắc rằng cuộc sống nên như thế. Em chắc rằng theo lý thuyết mình gặp ai đó và mình biết, rằng là hoặc là thế này, hoặc là thế khác, rằng đen trắng ràng. Nhưng cuộc sống - đến nửa thời gian có màu xám xuẩn ngốc, phải ? Quá mơ hồ và quá dở hơi và... chẳng là gì.”

      “Ồ, nhưng, Leah. Nó buộc phải thế mà.”

      “À, em biết vậy. Nhưng đôi khi nó chỉ như thế thôi. Và chẳng thể làm được gì về chuyện đó cả.”

      “Nhưng dĩ nhiên là có chứ. Ý là, nhìn mà xem. Cuộc đời của thể nào xám hơn được nữa. Xám xịt như mây, xám như chim bồ câu, xám như bê tông ấy. Và rồi, em đến. Và biến mọi thứ thành sắc màu.”

      Leah cười phá lên. “Em làm thế á? Bằng cách nào nhỉ?”

      “Bằng cách là chính em. Bằng tươi mới và sống động. Bằng cách nhìn xuyên qua lối cư xử kỳ quặc của và tìm ra người đàn ông tử tế, hoàn toàn bình thường ở bên dưới mà chính cũng bao giờ biết đến tồn tại. Và khi nợ em tất cả những điều này, chỉ về ngôi nhà, về những khách thuê, về tất cả những thứ này, mà muốn về người đàn ông này, ngồi cạnh em đây, người có thể đến các cửa hàng và trò chuyện với bạn cũ, có thể giải quyết vấn đề hộ người khác và mua đồ lót ở Marks & Spencer. nợ em người đàn ông đó. Hoàn toàn. Em thay đổi , Leah, và thể chịu đựng được ý nghĩ rằng trong khi em biến cuộc đời thành ống kính vạn hoa với những điều mới mẻ và tuyệt diệu, em lại thỏa hiệp quyền của chính em với kết cục viên mãn, bình thường.” quay ghế để ngồi đối diện hẳn hoi. “ dành toàn bộ đời mình để cho cuộc sống nhấn chìm . Nhưng thể nữa đâu. Giờ đến lượt . Và muốn em biết rằng em có ở đây. Trăm phần trăm. Dù em quyết định thế nào. Nhưng muốn em biết chắc chắn, mảy may nghi ngờ nào, rằng có thể hạnh phúc bên em mãi mãi. muốn em biết rằng...” dừng lại, chớp mắt, nhìn Leah, “rằng em...”

      nhìn thẳng vào , nín thở.

      “Em ngạc nhiên ?”

      gật đầu, im bặt.

      muốn điều này với em từ lâu rồi. Đó là lý do chạy ra khỏi quán rượu hôm trước. Bởi vì sắp sửa với em, rồi căng thẳng và sợ hãi. Nhưng giờ , nhận ra. chỉ có cơ hội này thôi. sắp sửa ra rồi và mình còn là hàng xóm nữa và em kết hôn với ai đó mà em chắc chắn và quá muộn.”

      “Toby, em...”

      “Leah. sao đâu. Em cần phải gì cả. chỉ muốn em biết điều đó. cần thiết phải làm gì. Nếu như em cưới Amitabh, nghĩ là em nên làm thế, muốn em biết rằng còn có người khác nữa cũng em. Rằng em có nhiều lựa chọn, dù cho đó chỉ là , gã kỳ quặc, già nua và cao gầy bên kia đường. biết rằng người như em bao giờ người như ...”

      “Tại sao ?”

      biết. Bởi vì , bởi vì …”

      “Cao lớn, da sẫm màu và đẹp trai? Thông minh, duyên dáng và hài hước?”

      Toby nhíu mày. “Nào, giờ , đừng bông lơn thế.”

      “Ai bông lơn?”

      “Em, là thế rồi.”

      . Em đùa đâu. Em hoàn toàn và tuyệt đối chân thành. và em. Chúng ta hợp lắm.” Và rồi, để chứng minh ý kiến của mình, quay ghế về phía Toby, nâng mặt Toby về phía , và , “Em sắp sửa hôn bây giờ. Được ?”

      Toby gật đầu, mạnh mẽ và nhiệt thành hơn bao giờ hết, và khi môi chạm môi , cảm thấy tất cả những điều còn mờ ảo, ngốc nghếch và thể hiểu nổi trong cuộc sống của bỗng dưng trở nên sáng tỏ. cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời nực cười của mọi thứ đều đâu vào đó và có ý nghĩa ràng.

      thể tin rằng em làm điều đó.”

      “Em cũng thể tin được.” Leah cười to.

      diệu kỳ,” Toby tiếp.

      “Đúng thế đấy, phải ?”

      có nên cho rằng em cưới Amitabh nữa?”

      “Dĩ nhiên là em cưới Amitabh.”

      “Nào, thế , trong trường hợp đó, nghĩ em nên hôn nữa nào.”

      Chương 84 + 85 + 86 (Hết)

      84.

      DIDCOT WALSH
      312 High Road London N2 1AG

      2 tháng Tư 2005

      Toby thân mến,

      Tôi viết thư này để xác nhận lời chấp thuận sáng nay cho mức giá 995.000 bảng, người mua bị ràng buộc gì và hy vọng có thể thực giao dịch trong vòng sáu tuần. Hy vọng rằng giao dịch diễn ra trôi chảy. Tôi dự báo vấn đề gì có thể xảy ra. Tôi sớm liên lạc lại.

      Kính thư,

      Walter Didcot
      “Ồ, xin chào, đây là tin nhắn cho Toby Dobbs. Tôi là Susan thuộc văn phòng Tixall ở Penzance. Chỉ muốn thông báo với rằng tôi trao đổi với chủ nhà Chyandour House và họ chấp nhận mức giá đề nghị là 289.000 bảng. Họ cũng đồng ý rút lại thông báo rao bán nhà trong tuần, chờ việc thu xếp bán bất động sản của mình. Hy vọng như vậy có vấn đề gì và tôi sớm chuyện với …”

      Tại tòa án quận BARNET

      Giữa TOBY BERTRAND DOBBS nguyên đơn

      Và KAREN JANE DOBBS bị đơn

      Liên quan đến bản án cho phép ly hôn lập vào

      Ngày 4 tháng Ba năm 2005 trong đó quy định rằng việc kết hôn cử hành vào

      Ngày 7 tháng Tám năm 1990

      Tại VĂN PHÒNG CÔNG CHỨNG LAMBETH, TÒA THỊ CHÍNH, BRIXTON HILL SW2 IRW

      Giữa TOBY BERTRAND DOBBS nguyên đơn

      Và KAREN JANE DOBBS bị đơn

      Bị hủy bỏ, trừ khi trong thời hạn sáu tuần kể từ ngày bản án này được tuyên, có đủ lý do chứng minh tại tòa này rằng bản án cho phép ly hôn này được coi là tuyệt đối. Và nếu có bất kì lý do nào được đưa ra, dưới đây xác nhận rằng kể từ ngày 22 tháng Tư năm 2005 bản án có hiệu lực cuối cùng và tuyệt đối và cuộc hôn nhân theo đó được hủy bỏ.

      Ngày 2 tháng 6 năm 2005

      Toby quý mến,

      Ôi trời! Cám ơn ! Em vừa mới nhận được bản đối chiếu thu chi của ngân hàng và tiền được nhập vào tài khoản. Cha mẹ ơi - em cứ nghĩ đó là lỗi đánh máy. Em thể nào tin được dãy số ấy! Cám ơn nhiều lắm, ông . Đây là điều tử tế nhất mà người làm đối với em từ trước tới nay và em khiến phải thất vọng đâu. Em hứa tốn xu vào bia bọt (hay quần áo!).

      Xin lỗi nhé, em giữ liên lạc nhiều. Vừa rồi em thực bận. Tuần tới trường dạy bay khai giảng và em tìm kiếm chỗ nào để ở. Em ở chung với vài cậu khác, sinh viên của trường. Căn hộ tuyệt lắm (Em nhớ nhà số 31!), nhưng để ở năm hoặc hơn chút cũng ổn. Em cũng mừng vì chuyển ra khỏi nhà Daisy. Ở đó rất tuyệt và vân vân, nhưng em thích ăn bám. Được trả tiền thuê nhà trở lại cũng rất tốt. Và em nhớ nhung cái con chó ngốc nghếch của họ cứ lẻn vào phòng em mỗi đêm để ăn tất của em! Hôm trước mọi người phải đưa nó đến gặp bác sĩ thú y vì trong dạ dày của nó có nửa cái khăn ăn bằng vải lanh thô!

      Mọi chuyện với Daisy tuyệt vời lắm. ấy rất khỏe mạnh và chỉ nhìn ấy thôi em có thể khẳng định rằng khí ở nông thôn tốt cho ấy hơn là London. ấy làm phục vụ bàn ở chỗ nhà hàng của bạn ấy trong làng. Em cũng giúp thêm ở đó, rửa bát đĩa và những công việc đại loại để kiếm thêm. ấy tính chuyện mở lớp dạy nấu ăn, và mở dịch vụ nấu ăn thuê. Em nghĩ là ấy rất tuyệt để làm việc đó. Và nấu nướng có thể làm được ở mọi nơi, phải ạ, bất kỳ nơi nào thế giới.

      Mẹ ấy dạy em cách làm trị liệu cho ấy. Thực ra, rất là dễ. Và ấy lúc này rất khỏe mạnh nên cũng chẳng phải làm lâu lắm. Em làm như vậy được nữa khi em chuyển , nhưng ít nhất bây giờ em cũng biết phải làm thế nào, nếu như có khi nào bọn em sống cùng nhau. Còn về việc em cảm thấy ra sao về bệnh tật của ấy, em làm như khuyên, cứ làm như thể em biết , cứ vui vẻ với ấy. Em là đứa mạnh mẽ. Dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng có thể chịu đựng được. Ờ, em phải thế...

      Em rất thích ở đây, ở nông thôn. Em nhớ bọn bạn em, dĩ nhiên, và mẹ em nữa, nhưng em nhớ London. thế nào, khỏe ? chuyển nhà chưa? Có khi cũng ở nông thôn nhỉ. Kì , phải nào?!

      Dẫu sao, em chỉ muốn cảm ơn rất nhiều vì khoản tiền. Và vì tất cả. Em viết lại cho khi em ổn định ở trường. Và theo dõi cẩn thận thư từ của nhé. sớm nhận được lời mời bất ngờ đấy!

      Chúc vạn tốt lành,

      Con

      Toby Dobbs

      Fairlights

      31 Đường Thợ Bạc

      London

      N2 8AS

      Ngày 5 tháng 6 năm 2005

      Toby vô cùng thân mến,

      Tôi ở Kathmandu! Nick xin nghỉ phép lương năm và bọn tôi du lịch thế giới. nhiều hết mức có thể. Chúng tôi bắt đầu ở Islamabad, rồi xuống Ấn Độ qua New Delhi và ngược lên vùng thượng du đến Nepal.
      Nơi dừng chân sắp tới là Malaysia. có quãng thời gian tuyệt diệu. Tôi gửi bưu thiếp bất kỳ khi nào có thể. Tôi hy vọng hạnh phúc. Tôi rất hạnh phúc! Thân, Jo xxx

      Toby quý

      Melinda và Jack đính hôn!
      Hãy tới và giúp chúng tôi ăn mừng tại

      41 Cranmore Gardens, London, N10 5TY

      Vào ngày thứ Bảy 23 tháng Sáu năm 2005

      VISSER SCHOENMAKER SMIT

      Đại diện văn chương
      Tài sản của Augustus Veldtman

      c/o Toby Dobbs

      Thưa ông Dobbs,

      Tôi xin phép tự giới thiệu. Tên tôi là Lucia Schoenmaker và tôi đại diện cho ông Veldtman ở văn phòng đại diện. Tôi rất buồn khi nghe tin ông ấy qua đời. Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp, tôi cảm thấy rất gần gũi với ông ấy, bởi bản thân tôi đại diện cho cuốn sách tuyệt vời của ông ấy trong nhiều năm qua (nhiều hơn là tôi có thể thú nhận!).

      Tôi viết thư vì hai lý do. Trước tiên, tôi xin gửi kèm theo đây bản kê nhuận bút và tiền thanh toán nhuận bút trong thời gian từ tháng Sáu năm 2004 đến tháng Mười hai năm 2004. Thành tiền là 3,78 bảng, theo tiêu chuẩn.

      Lý do thứ hai, tôi viết để thông báo với ông về đề nghị thú vị mà tôi nhận được từ công ty sản xuất chương trình truyền hình Hà Lan ở đây. Ông Veldtman có thói quen gửi cho chúng tôi nhật ký của mình với chỉ dẫn rằng được đụng chạm đến chúng cho tới khi ông qua đời. Khi đó chúng tôi có thể sử dụng ra sao tùy ý. Công ty này quan tâm đến việc sản xuất bộ phim tài liệu về cuộc đời phi thường của ông ấy, về nghiệp của diễn viên điện ảnh, về những mối tình của ông ấy và, dĩ nhiên, về cuốn sách tuyệt vời của ông ấy. Họ đề nghị khoản tiền 6.000 euro bản quyền cuốn nhật ký và tăng lên tới 60.000 euro nếu dự án tiến tới việc sản xuất.

      Tôi nghĩ rằng đây làm đề nghị rộng rãi và tôi gợi ý chúng ta nên chấp thuận.

      Tuy nhiên, còn điểm khác nữa. Cuốn nhật ký cuối cùng ông Veldtman gửi cho chúng tôi là vào năm 1992 và tôi tự hỏi biết ông có còn tìm thấy cuốn nhật ký nào khác sau khi ông ấy qua đời. Nếu có, công ty sản xuất chương trình rất mong nhận được nó, để hoàn thiện bức tranh chung. Tôi hiểu rằng ông Veldtman sống ở nhà ông trong những năm cuối đời và tôi chắc rằng đó là giai đoạn lý thú.

      Xin cho tôi biết ý kiến của ông về các vấn đề . Tôi mong sớm nhận được hồi đáp của ông. Và nếu ông có dịp đến Hague, chúng ta có thể gặp gỡ để uống cà phê và trao đổi.

      Kính thư,

      Lucia Schoenmaker
      85.
      Toby dõi theo chiếc xe chuyển đồ khỏi đường Thợ Bạc và trở vào trong nhà. Giờ đây căn nhà hoàn toàn trống trải. có chút đồ đạc nào; bức tranh hay cây cảnh nào. Mặt trời rọi qua cửa sổ phía trước, làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của căn nhà. Đúng y với mong ước của về vẻ ngoài của ngôi nhà ngày hôm ấy, những năm về trước. Leah đúng khi thuyết phục hoàn thiện ngôi nhà. Ra khó hơn rất nhiều nếu làm được điều đó.

      chậm rãi theo cầu thang lên tầng , như làm hàng nghìn lần trước đó. Tiếng chân vang lên gọi nhớ nhịp bước chân chậm chạp của Gus, lên, xuống cầu thang, ngày lại ngày. ngó vào phòng của Joanne, phòng của Con, phòng của Ruby. Rồi theo những bậc thang tiếp đó về phòng của mình. cuộn băng dính đóng hàng và chiếc thùng rỗng nằm sàn. Và ở đó, nhà, nơi từng kê tủ quần áo của , có mảnh giấy:

      Những việc phải làm

      1. Mua ghế sofa mới.

      2. Cắt tóc.

      3. Mua tất mới.

      4. Xem xét bếp.

      5. Xem xét nhà tắm.

      6. Gọi thợ xây đến báo giá.

      7. Gọi thợ điện, nước đến báo giá.

      8. Gọi thợ trang trí nội thất đến báo giá.

      9. Giải quyết với những người thuê nhà.

      10. Bán nhà.

      11. Chuyển đến Cornwall (?)

      12. Cố gắng xuất bản thơ (?)

      13. Ly dị.

      14. Thôi phải lòng Ruby nữa.

      15. Tìm ai đó xứng đáng để .

      16. BẮT ĐẦU SỐNG.

      mỉm cười rút từ trong túi áo khoác ra chiếc bút và với thỏa mãn và ý định hoa mỹ, kẻ đường đậm nét qua ba từ cuối.

      86.

      chú hải âu nhìn Leah qua bậu cửa sổ với đôi mắt xíu như đầu kim. nhìn lại nó cho tới khi con chim nghe có tiếng kêu cao và lao , vào bầu trời trong xanh. nhìn qua cửa sổ áp mái tới bãi biển phía bên kia đường. Những chiếc thuyền ra khơi, cùng với những xô đựng cua. Những người câu cá lẻ loi đứng thành hàng dọc bờ biển, chờ câu những chú cá thịt trắng trở về đây khi thu sang. Leah mới ở đây có ba tháng, nhưng biết về đa dạng thủy sinh học theo mùa quanh vùng đất mũi, về lịch thủy triều, về mùa lưới bội thu hay kém. cũng biết về mọi vấn đề với bà hiệu trưởng trường tiểu học, rằng người ta phải đưa bà Wendle vào vào nhà chăm sóc đặc biệt đêm hôm thứ Sáu và bia bán ở quán Plough phía đường bị pha nước. Chẳng khó để tìm hiểu những kiến thức ở địa phương. Tất cả những gì cần làm chỉ là dỏng tai lên mà nghe khi dạo quanh làng. Tất cả những gì cần làm là trò chuyện với mọi người.

      xuống cầu thang, cúi thấp đầu để tránh chỗ trần thấp ở giữa đường và cúi xuống lấy thư tấm thảm chùi chân trước cửa.

      Toby mỉm cười với khi về phía .

      “Trà nhé?”

      “Tuyệt vời.”

      cúi xuống hôn lên môi rồi để chỗ thư từ lên mặt bàn trước mặt .

      “Ồ, xem này.” lôi tờ báo ở bên dưới chồng thư ra. “Báo đây rồi.”

      “Ồ, tuyệt quá. Xem cái nào.”

      Leah lật giở qua các trang, khẩn trương. “Xem này!” thông báo, “Đây rồi!”

      Dịch vụ Đấu giá Sea - Bay
      Hãy để đó cho chúng tôi - chúng tôi bán giúp các bạn!

      12 Bayview Parade

      Mặt Biển

      Portscatho

      (ngay bên cạnh tiệm tạp hóa Prowse)

      Muốn tìm nơi trú ngụ mới cho những đồ được thừa kế, các vật dụng và đồ tạp nham? có thời gian hoặc ham thích được tự mình bán chúng? Chúng tôi nhận lấy mọi rắc rối của việc đó cho bạn. Chỉ cần mang tới chỗ chúng tôi những đồ vật mà bạn muốn nữa và chúng tôi bán chúng cho bạn ebay. Nếu chúng tôi bán được, bạn cũng phải trả đồng nào.

      BẠN CÓ GÌ ĐỂ MẤT ĐÂU?!

      **HÔM NAY ĐẠI KHAI TRƯƠNG,

      THỨ BẢY NGÀY 13 THÁNG TÁM**

      “Mang quảng cáo này đến và bạn nhận được tách trà và miếng bánh miễn phí. Chúng tôi mong được gặp bạn!”

      Toby Dobbs và Leah Pilgrim

      “Trông được đấy nhỉ, phải ?”

      Toby gật đầu và mỉm cười. Rồi dừng lại và nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì nằm cùng của chồng thư. Chữ viết tay trông quen thuộc quá. Nó đóng dấu bưu điện Mỹ và được gửi đến Đường Thợ Bạc rồi mới chuyển đến đây. Chậm rãi mở phong bì ra với con dao và lấy ra lá thư viết tay, dài ba trang.

      Toby quý,

      Em biết gì đây? Xin lỗi xem chừng đủ. Em thể giải thích được vì sao em làm điều em làm. Em sợ hãi, em nghĩ vậy, và tức giận. Em nhận ra ngay lập tức là em phạm sai lầm khi chuyển vào ở với Tim và em hoảng sợ. Em trở về nhà. Em định hỏi xem em có thể ở lại được vài ngày nữa , nhưng vắng. Và rồi em nhìn thấy chỗ tiền mặt trong phòng điều gì đó choán lấy em. Em cảm thấy làm em thất vọng, bỏ rơi em khi em cần nhất. Vậy là em lấy chỗ tiền và thẳng đến sân bay, mua chiều Mỹ.

      Đó thực chuyến . Ban đầu em ở Chelsea. là bùng nổ, được ở đúng cái nơi mà những con người phi thường kia từng lưu lại, nơi Sid giết Nancy. Rồi em tìm được phòng trong căn hộ ở khu Lower East Side. Vài tuần sau đó em hát ở đám cưới, chủ yếu là hát lại các bài hát quen thuộc nhưng cũng có vài bài mới của em. Và biết thế nào - người thích và mua chúng với giá 5.000 đô la! ban nhạc nữ nào đó sử dụng chúng. Có vẻ là họ thực nổi tiếng, nhưng em chưa bao giờ nghe về họ.

      Em cố gắng thuyết phục người đó cho em được ghi , nhưng hãy đoán xem ta gì? ta bảo, “Người đẹp ơi, thế giới cần thêm ả cá tính với đàn guitar đâu.” À! Điều đó làm lu mờ niềm vui từ việc bán các bài hát của em. Em bắt đầu hơi thất vọng sau đó. Em biết, em biết - em bao giờ quý trọng điều em có. bao giờ đủ, phải ?

      Em bắt đầu uống rất nhiều. Tiêu rất nhiều tiền của vào việc đó. Chọc tức mấy người thuê nhà chung. Và khi họ dọa tống cổ em em nhận thấy em cần phải kiểm soát cuộc sống của em. Vậy là em gia nhập AA[39].

      [39] Alcoholics Anonymous: Hội trợ giúp những người nghiện rượu từ bỏ rượu.

      Vâng, vâng - em có thể nghe thấy tiếng cười phá lên ở đây! Em biết, khó mà tưởng tượng được. Nhưng mọi việc tốt lắm. Em theo Chương trình 12 bước (chữ C viết hoa!) và phần trong đó cầu em phải điều chỉnh lại mất cân bằng trong cuộc sống, sửa sai, hàn gắn và xin lỗi. Em thư cho Tim và vợ ta, để xin lỗi về chuyện gây rắc rối cho họ. Và đây là lời xin lỗi của em đối với :

      Toby, là con người vĩ đại nhất mà em từng biết. Phải rời xa em mới có thể nhận ra điều đó. đón nhận em, khi em chẳng có ai và chăm sóc cho em trong khi tất cả những gì em từng làm là lợi dụng và xem thường . người tốt đẹp hơn rất nhiều so với em và em vô cùng xin lỗi vì phá vỡ niềm tin của và làm thất vọng. đáng bị thế. Em thực hy vọng có thể thu xếp bán được ngôi nhà và chuyển , tìm thấy hạnh phúc của mình. ai đáng được hưởng kết cục hạnh phúc bằng . Em hy vọng có thể tìm thấy trong tim tha thứ dành, cho em, nhưng nếu làm được thế em cũng phải chịu.

      Còn với em, vẫn chưa thấy đâu kết cục hạnh phúc. Em viết thêm vài bài hát nữa, nhưng họ mua. Để trả tiền nhà, em làm bồi bàn ở trong nhà hàng Việt Nam thời thượng ở Greenwich Village. Em uống tí nào từ năm tuần nay và như thế, cho tới giờ này, là đủ. Rồi em cũng đạt được điều ấy thôi, em biết em thế. Khi em làm được điều đó, em báo cho . Và có lẽ ngày, em có thể mua được cho chiếc xe Lamborghini đó!

      Với trìu mến và trân trọng,

      Ruby xxx
      Toby đưa lá thư cho Leah và thở dài. cảm thấy trái tim mình như giãn ra, vặn xoắn lại nữa. Ruby còn sống, Ruby an toàn. Đêm nay, lần đầu tiên kể từ khi chuyển ra khỏi nhà , có thể ngủ thiếp tự hỏi, lo lắng. Sau gần mười sáu năm trời, những dấu vết cuối cùng còn lại của Ruby cuối cùng bật ra khỏi những góc mềm nhất, dính nhất trong nhận thức của .

      là tốt, phải ?” Leah , trả lại lá thư cho lát sau. “Tin tốt chứ nhỉ?”

      Toby gật đầu và mỉm cười. “Thực tế là rất tốt.”

      “Vậy,” Leah hỏi, “ sẵn sàng để làm việc chưa nào?”

      Toby gật đầu, và cùng với nhau, họ về phía trước nhà, về phía cửa hàng của họ.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :