1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Số 31 Đường giấc mơ - Lisa Jewell

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56 - 60

      56.

      Ruby mở mắt.

      Cái nhìn của chiếu thẳng vào chiếc vali lớn bằng nhôm. nhắm mắt lại.

      hít hơi sâu và quay đầu sang trái. Tim nằm đối diện , nhìn đăm đăm. giật mình.

      “Xin lỗi em,” ta , vén tóc lên khỏi mắt . “Xin lỗi em. chỉ... là tuyệt vời, được tỉnh giấc cùng em.”

      “Ồ, Jesus, Tim. Chúa ơi, em vừa mới thức giấc. Hãy để em có cơ hội, biết đấy...”

      trở mình nằm nghiêng xa ta ra.

      “Khá lớn chuyện phải ?” Tim hỏi.

      “Có thể như thế đấy.”

      ta lăn vào phía và hôn lên vai . “ ổn thôi mà, Ruby - em , em thấy. thu xếp mọi chuyện ổn thỏa.”

      ta ra khỏi giường và bắt đầu mặc quần áo. Ruby liếc ta qua khóe mắt, nhìn thân hình to bản, trắng của ta, chỗ da rám nắng vì trượt tuyết dừng lại ngay dưới cằm, trông như thể người ta tẩm ta vào thùng dầu Creosote vậy. nhìn những túm lông đen mọc ngực ta, có hình dạng như cánh thiên thần. Và nhìn giới vật mềm nhũn của ta, treo bên dưới bụng như tay leo núi trần trụi bị mắc vào mỏm nhô ra. thở dài và nằm ngửa ra. “Thế đâu đấy?” hỏi.

      “Đến văn phòng. vừa nghỉ về. xin nghỉ thêm được nữa. Nhưng - vào ngày thứ Bảy, em và tìm căn hộ.”

      “Chúng ta ư?”

      “Ừ. Em thích ở đâu nào? luôn luôn thích được ở Clerkenwell. Em thấy sao? căn hộ trong khu nhà kho. Hay ở Soho? căn penthouse nho ở giữa thành phố?”

      “Cái gì - định mua căn hộ cho em á?”

      . mua. Thuê. Trong lúc này.”

      “Nhưng em trả nổi tiền thuê nhà ở đây, chứ đừng tới khu Tây.”

      “Đừng ngốc thế.” ta , mỉm cười với , vẻ khoan dung. “Em phải trả cái gì hết. Để đó lo. em nghe...” ta tròng chiếc cà vạt hiệu Thomas Pink quanh cổ và gập cổ áo sơ mi xuống. “... Em cứ nghĩ về chuyện đó . Hãy lên danh sách những chỗ em thích sống. Tối nay mình chuyện.”

      “Được thôi,” Ruby đáp, tâm trạng khá lên nhiều khi nghĩ đến căn hộ quanh co với phòng ngủ ở bên cửa hàng bán đồ chơi tình dục ở Soho, “hãy làm thế.”

      57.

      Con mở chiếc hộp các tông màu vàng và lấy phần ăn Big Mac ra. Cậu xem xét nó lát trước khi đưa lên miệng, nhìn chằm chằm vào những hạt vừng màu nhạt, vào lát thịt màu cặn dầu thò ra ở mép chiếc bánh. Cậu lật lớp bánh lên và nhìn vào lổn nhổn nước sốt, rau diếp ướt, lớp mayonnaise bóng nhẫy. Cậu đậy bánh lại và bỏ vào hộp.

      Cậu ngồi trong phòng uống trà ở chỗ làm, xung quanh là những người đàn ông khác, những tờ báo, những miếng sandwich ăn dở và cốc nhựa. Cậu cầm hộp giấy đựng khoai tây chiên lên, và ăn chúng cách máy móc như rô bốt, trong khi lật xem các trang báo Evening Standard.

      “Connor McNulty, em thể tin nổi! Em vừa quay lưng năm phút và quay trở lại với McDonald’s rồi!”

      Con ngước lên. Những người đàn ông khác trong phòng nghỉ cũng làm vậy. Đó là Daisy. mặc chiếc quần soóc bằng da màu nâu, chiếc áo sơ mi màu kem và áo khoác ngắn màu xám. Tóc tết thành bím mỏng và cầm túi giấy của cửa hàng đồ ăn nhanh cao cấp ở góc phố.

      “Daisy,” cậu . “Em làm lại rồi. để ý đấy.”

      “Vâng.” đặt chiếc túi giấy xuống bàn và ngồi xuống cạnh cậu. “Thực ra hôm qua là ngày đầu tiên em quay lại làm việc.”

      “Chúa ơi, em có khỏe ? Trông em... tuyệt lắm.”

      “Vâng.” gật đầu. “Em cảm thấy khá tốt. Ở nhà thời gian cũng tuyệt lắm. chút chăm nom theo lối cổ của bố mẹ cũng tốt. khỏe ?”

      “Ừ. cũng tốt thôi.”

      “Tốt lắm,” mỉm cười, và kéo chiếc túi giấy lại gần. “Này, em mua panini cho chúng ta. Cá ngừ với pho mát, hoặc giăm bông với pho mát. thích loại nào? Nếu như còn có chỗ trong dạ dày sau khi ăn chỗ khoai rán McDonald’s kia,thế đấy.”

      Con cầm lấy chiếc bánh Panini với cá ngừ và cười tươi. “Ở nhà thay lại bếp. Chẳng có chỗ nào để làm sandwich cả.”

      “Đó phải là lý do.” Daisy liếm dầu ngón tay. “Các cửa hàng bán đồ ăn nhanh cao cấp là để phục vụ những lúc như vậy mà.”

      “Dù sao, em biết ?” Cậu chỉ vào phần Big Mac. “ thể ăn được. Thành , chỉ nhìn nó, muốn là thực nhìn nó. Và thế thôi. phải đóng nắp hộp lại.”

      “Hua ra!” kêu to. “ khỏi rồi! Em hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

      Con mỉm cười và cắn miếng panini.

      , thận trọng. “Em nhớ .”

      Con liếc nhìn . Cậu cố gắng nghĩ ra điều gì đó tương tự nhưng cũng vô tâm để đáp lại .Cậu thể nghĩ ra. Thay vào đó cậu mỉm cười uể oải nhìn .

      “Đại loại... em biết nữa,” , “đại loại em nghĩ rằng ghé thăm. Hoặc điện thoại cho em.”

      “Ừ,” cậu , nhìn chằm chằm chiếc bánh. “Ừ. biết. chỉ... Nó chỉ...”

      sao,” . “Em mong giải thích. Em muốn là, bệnh tật có thể khiến người ta sợ hãi. Đặc biệt là ở lứa tuổi của chúng mình. Em hiểu đó là điều phải ai cũng biết phải làm sao. Nhưng cuộc điện thoại cũng hay hơn.”

      “Ừ,” cậu đáp. “Em đúng. xin lỗi.”

      “Mimi rằng...” dừng lại.

      gì?”

      “Chị ấy bảo có thể bố mẹ làm ngại. Mấy chuyện đến nhà chơi.”

      .” Cậu lắc đầu. “Sao lại phải sợ vì thế chứ?”

      “Em biết nữa. Có thể là hơi quá? Hơi quá sớm.”

      với em rồi. Bố mẹ em được lắm.”

      “Thế tại sao?” hỏi.

      “Tại sao gì?”

      “Tại sao...” mắt đầy nước, “tại sao em chẳng có tin gì của trong suốt hai tuần qua?”

      Cậu nhìn đăm đăm, tuyệt vọng cố gắng tìm lời giải thích khiến khóc thêm. “Ồ, Chúa ơi, Daisy...”

      “Có phải vì em ? Có thực là phải vì em ốm hay vì gia đình em ? Có phải chỉ vì thực ra để ý em ?” giọt nước mắt lăn ra từ mắt và chảy xuống gò má. Nó tiếp tục rơi đến khóe miệng khi chùi nó . “Bởi vì nếu là như vậy em thực muốn biết.”

      phải, dĩ nhiên là .”

      “Thế là cái gì chứ? Bởi vì, thực đấy, nó hoàn toàn bình thường đâu, phải , viết cho ai đó bài thơ, với người ta là họ, rồi bỏ họ ở bệnh viện, ốm nặng, và liên lạc nữa?”

      Căn phòng rơi vào im lặng, trừ có thanh xíu của Rachel Steven phát ra từ Capital Radio và giọng của Daisy.

      “Em hiểu gì hết,” tiếp. “Chẳng hiểu chút nào. Và em bước vào đây, em tìm mọi lời giải thích hộ - rằng có thể hoảng sợ vì bệnh tật của em, vì gia đình em. Và em bình tĩnh và mọi chuyện được giải quyết và ổn thôi. Nhưng thế, phải nào?”

      Con liếc nhìn những người đàn ông khác trong phòng, qua khóe mắt. Tất cả họ cùng quan sát, cùng lắng nghe. Cậu nhún vai, “Mọi chuyện có gì đâu,” cậu .

      ?”

      “Ừ. chỉ. Chỉ là, ... Chúa ơi.”

      , ổn cả thôi.” Daisy bỏ chiếc panini của xuống mặt bàn và đứng dậy. “Thực đấy. Hoàn toàn ổn. Đừng có bận tâm cố giải thích làm gì. Chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.” nắm lấy quai túi xách bằng bàn tay trắng như phấn của mình, nhìn Con lát và .

      Căn phòng chìm vào yên lặng. Con nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu đánh rơi chiếc bánh của mình.

      “Jesus, Con,” ai đó , từ cuối phòng, “cậu thằng đáng khinh.”

      58.

      Tối thứ Ba, Melinda đến phòng Toby. Chị cầm theo chiếc hộp.

      “Bây giờ,” chị , qua mặt Toby về phía giường của . “Đừng sợ nhé, nhưng chị đến để giải quyết cho em đây.”

      “Giải quyết cho em cái gì cơ?”

      Chị mở hộp và lấy ra chiếc máy màu đen kèm theo sợi dây. Nó to cỡ chiếc điện thoại di động. Chị nhìn quanh tường để tìm ổ cắm, rồi chị cắm chiếc máy. “Bây giờ,” chị , đẩy chiếc ghế văn phòng của ra xa cái máy tính, về phía giường, “lại đây.” Chị vỗ vào cái ghế. “Ngồi xuống.”

      “Ờ, chị Melinda, cái gì...?”

      “Tin chị Toby. Đây là điều tốt cho em. Em bao giờ, bao giờ ân hận về chuyện này, dù chỉ phút. Giờ - ngồi - xuống.”

      làm theo mệnh lệnh của chị và liếc nhìn chiếc máy màu đen trong tay chị, vẻ căng thẳng. lại đứng lên, đột ngột, khi chị bật máy lên và nó bắt đầu rung rất, rất to.

      “Ồ, Jesus.” , và nhìn nó chằm chằm vẻ hốt hoảng. “Chị định làm gì em thế?”

      “Cứ ngồi xuống nào, và em thấy.”

      Toby cố gắng thư giãn. giả sử là cái thứ rung rung kia là thiết bị mát xa và chuẩn bị tinh thần đón nhận cảm giác dễ chịu giữa hai bả vai. Thay vào đó, Melinda bắt đầu cọ cọ nó vào xương gò má . Chị đưa đưa lại nó ở phía mặt bên trái của và, phải thú nhận là, nó cũng hoàn toàn gây cảm giác khó chịu.

      “Dễ chịu ?”

      “À, cũng tệ, nhưng…” dừng lời khi mắt bắt gặp chiếc hộp nằm giường. Có hình ảnh của chiếc máy nắp hộp kèm theo dòng chữ “Bộ tạo kiểu tóc” và “tông đơ”. nhìn xuống sàn nhà. Những lọn tóc xíu nằm sàn. vỗ tay vào má, nơi gần nửa đời luôn luôn có hàm râu. cảm nhận làn da, mịn màng và mềm mại, giống như da bụng của con mèo con. “Ồ, Chúa tôi! Chị Melinda! !”

      đứng dậy và cảm thấy cái máy lướt trong tóc.

      “Cứt , Toby, ngồi yên nào?”

      “Ồ, Chúa ơi,” tóm lấy bên đầu mình và cảm thấy đường trọc lóc. “Ồ Jesus!”

      “Toby, hãy ngồi xuống nào.”

      ! Em ngồi. Ồ, Chúa ơi, chị làm gì thế! Chị làm gì thế?!” chạy vội lại chỗ gương và nhìn vào bóng mình. thiếu mất râu bên má và phần tóc. Trông giống như mang căn bệnh kinh khủng, kinh khủng.

      “Toby, đừng có sợ. Lại đây và chị giải quyết nốt nó cho em.”

      “Em thể tin là chị lại cạo râu má của em.”

      “À, thế em nghĩ chị làm gì với cái tông đơ chứ?”

      “Em đâu có biết đó là cái tông đơ.”

      “Này, thế em nghĩ chúng là cái gì mới được chứ?”

      “Em biết, cái thiết bị mát xa nào đó. Em nghĩ chị sắp sửa mát xa cho em.”

      Melinda đưa tay lên miệng và phì ra cười. “Ồ, cứt ,” chị . “Ồ cha mẹ ơi, Toby. Chị xin lỗi. Chị cứ nghĩ là ai cũng biết trông cái tông đơ như thế nào.”

      “Vâng, à, có lẽ phải thế.” Toby nhìn mình trong gương lần nữa. quay , trong kinh hoàng. “Ồ, Chúa tôi, Melinda. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

      59.

      Con hít hơi. Cậu sờ tay lên tóc và nhìn vào bóng mờ mờ của mình cửa sổ đen ngòm. Cậu lại thở ra. Rồi cậu đẩy cửa vào ban thời trang, với dáng vẻ mà cậu hy vọng là nhõm và thuần túy công việc. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là phía sau đầu của Daisy. đứng gần chiếc máy fax, nhìn tài liệu đùn ra từ chiếc máy, từng tờ . mặc chiếc áo len dài trùm qua chân váy xòe bằng ren màu kem và đôi bốt màu nâu nhạt, tóc búi. Con đẩy chiếc xe nhanh về phía khay thư tín gần bàn của Daisy, hy vọng là quay ra và nhìn cậu. đeo kính gọng sừng đưa cho cậu bao thư, mỉm cười. Cậu thả nó vào trong xe và tiếp tục . Vừa khi cậu tới chỗ khay thư tín, điện thoại của Daisy reo. chặc lưỡi, thở dài và quay lại. Khi nhìn thấy Con ở gần bàn của , đờ người ra, thoáng trước khi quay chỗ khác. trở về bàn của mình và cầm điện thoại lên.

      “Xin chào. Daisy Beens.”

      Con quay và bắt đầu chất các thứ trong khay vào xe đẩy. Daisy chuyện với ai đó. Nghe có vẻ như bạn của .

      phút sau dập máy và về phía cậu.

      “Tôi còn vài lá thư nữa,” , lạnh lùng. “ có thể chờ chút.”

      Cậu gật đầu cộc lốc và chờ đợi trong khi soạn thư từ. Cậu chăm chú nhìn bầu trời u ám, trĩu nặng mưa bên ngoài cửa sổ. Ai đó ở cách vài dãy bàn ré lên cười. “!” thào qua điện thoại. “Đó là điều kinh khủng nhất tớ từng nghe!”

      người phụ nữ trung niên ra khỏi văn phòng, theo sau là thuộc hạ trẻ vẻ lo lắng tay cầm tập giấy. Daisy quay lại và đưa cho Con xấp phong bì màu kem. “Hạng nhất,” , “làm ơn.” Và rồi trở lại chỗ máy fax và cầm tập giấy lên.

      Con đẩy chiếc xe trở ra hành lang và thở ra, từng thớ thịt rần rần cảm giác xấu hổ, tội lỗi và buồn bã.

      60.

      Toby liếc nhìn giờ máy tính.

      11 giờ 23 phút sáng.

      thở dài và lôi đôi bốt ở dưới gầm giường ra.

      quấn chiếc khăn quanh cổ và cầm lấy cái cốc cũ.

      dừng lại trước khi rời khỏi phòng, và liếc nhìn bóng mình trong gương. vẫn chưa thể quen với người đàn ông gần như trọc lóc nhìn vào . Họ buộc phải cắt tất cả . Melinda cố gắng cắt ngắn đằng sau và hai bên, nhưng trông Toby giống hệt thằng phát xít mới. Vậy là chị đành tiếp tục với cái tông đơ cho tới khi chỉ còn lại chút chân tóc lởm chởm, lưa thưa. Hai bên râu má thể nào cứu vãn. Chị cắt nốt bên kia và Toby dõi theo chúng rơi từng túm xuống sàn nhà với nghẹn ngào, buồn bã.

      Nhìn thấy quá nhiều diện tích khuôn mặt khiến lo ngại. thường xuyên cảm thấy như mình cài khóa quần, hoặc bị hở quần lót. vuốt liên tục hai gò má, cảm nhận những thứ từng ở đó. Da đầu trông lạ kỳ, hồng và cớm nắng, như cái tinh hoàn. Giờ gần như thường xuyên đội mũ. Melinda cứ khăng khăng là trông rất tuyệt, “như cái tay diễn viên trong phim Dr. Who”. Nhưng trong mắt trọc lóc - và trông hơi đáng ngại. nhe răng với bóng mình, và nuốt hơi thở dài.

      Trong nửa tiếng nữa phải đến chỗ nha sĩ. gọi điện để đặt hẹn, với chuyên gia làm sạch răng và họ, hiểu bằng mánh khóe nào, mà lại đặt cho cuộc hẹn tiêu chuẩn nữa. Hàng năm nay rồi chưa gặp nha sĩ. Họ , biết mà, nhổ mất nửa chỗ răng của và khoan lỗ lên nốt nửa kia. phải ở đó ít nhất ba tiếng đồng hồ và ra với cảm giác như mình vừa nhai cốc thủy tinh. Nếu may mắn.

      Toby sợ nha sĩ - chỉ bực họ thôi. Bác sĩ đâu có bắt ai năm đến khám hai lần để kiểm tra xem mình có ổn . Bác sĩ đợi đến khi người ta cảm thấy đủ ốm để tự giác đến khám bệnh. Tại sao nha sĩ làm như thế nhỉ? Tại sao nha sĩ cứ làm cho người ta cảm thấy tội lỗi nếu lâu lâu khám? Chắc chắn đến khám là điều tốt chứ lị, bởi như vậy có nghĩa là người ta đau đớn gì, rằng mọi thứ vẫn trôi chảy tốt đẹp.

      cầm đôi bốt và chiếc cốc xuống dưới nhà. đặt chiếc cốc lên mặt bếp lát tấm granite màu đen trong căn bếp mới và bắt đầu xỏ chân vào bốt. Đêm qua lắp xong xuôi tủ bếp và đó là, dĩ nhiên, căn bếp đẹp nhất mà Toby từng thấy. Các tủ bếp sơn màu cà tím, với chiếc bếp ga sáu họng đốt và lò nướng BBQ, quầy bar để ăn sáng và chiếc tủ lạnh kiểu Mỹ với hai cửa lớn với vòi nước. Sàn bếp được bào sạch và đánh véc ni màu gỗ cây óc chó còn trần nhà lấp lánh chừng tá đèn halogen. Và nhờ có mua sắm khôn ngoan của Damian, toàn bộ chỗ ấy chỉ vượt ngân sách dự chi của có 5.000 bảng mà thôi.

      Những hộp đựng thực phẩm của Melinda chất đống sau cửa, chờ đến tối nay để dỡ ra. Thò ra ở cùng là chai rượu tequila của chị. Trước khi có thời gian để hỏi xem mình làm gì, Toby vặn nắp chai ra và nuốt ba ngụm lớn. tin tưởng vào thuốc gây tê. Nếu như có nha sĩ nào sắp sửa rạch mồm ra, muốn chắc chắn là cảm thấy gì hết. liếc nhìn cái chai trong tay. Nó gần cạn rồi. uống nốt chỗ còn lại.

      Chương 61 + 62

      61.
      ba giờ hai mươi. Leah sắp xếp hẹn gặp với Toby lúc ba giờ ở Bể bơi Park Road. liếc nhìn lên, nhìn xuống con đường lần nữa trước khi bỏ cuộc và vào bên trong.

      Bể bơi yên tĩnh. thích đến đây vào những ngày được nghỉ. chân đất đến cuối bể bơi và trườn vào trong nước. Nước ấm, lỏng, lập tức tạo cho cảm giác dễ chịu. bơi lên bơi xuống bể bơi, cảm thấy căng cứng rời khỏi hai bả vai, cổ, hông. Sau bốn lượt bơi, dừng lại và bám lấy thành bể bơi lát. Và đúng lúc đó, nhìn thấy .

      Ban đầu chắc có phải là , cái người đàn ông cao, gầy gò trong chiếc quần bơi học trò hiệu Speedo bó chặt lấy mọi chỗ gồ lên, nhô ra của biểu tượng đàn ông của . có tóc và hai bên mặt trông rất lạ. Nhưng khi tiến lại gần và bắt đầu mỉm cười, nhận ra còn ngờ gì nữa. Đó là Toby.

      “Ồ, Chúa tôi,” , “Toby. Trông rất... cái gì xảy ra với ...? Ồ, Chúa tôi.”

      con quái vật,” đáp. “Chị Melinda tấn công bằng chiếc tông đơ, và rồi người đàn ông tên gọi Ông Shiyarayagan nhổ mất chiếc răng của .” há mồm ra cho thấy chỗ trống trong miệng. “Giờ lại còn ở trần ở nơi công cộng lần đầu tiên kể từ thời còn học. Từng mẩu của rụng dần . bị tháo từ từ từng mảnh. Đến tuần sau có lẽ bị tước hết vỏ bọc. chỉ còn những xương là xương.”

      Mặt bên trái của có vẻ hơi sưng và tê liệt vì thuốc tê. Giọng của hơi nghèn nghẹt. “Và xin lỗi đến muộn. Mất bao nhiêu thời gian ở chỗ nha sĩ. cũng gặp chuyên gia làm sạch răng, người cho rằng ta cần phải chăm sóc răng cho trong tiếng đồng hồ.” lắc đầu, tin nổi. “Tuần này rất kỳ lạ.”

      “À,” Leah đáp, “ có thể cứ tiếp tục chủ điểm ấy. Nhảy xuống nước !”

      “Ồ, Chúa ơi.” Toby nhìn mặt nước. “ ... đây rất... đến bể bơi từ lâu rồi. Ý là, có khi biết bơi nữa sao?”

      “Tất nhiên là có thể. Nào. Nhảy xuống .”

      Toby trông có vẻ hơi lảo đảo. đứng bên thành bể nhìn xuống nước, hơi đung đưa.

      sao chứ?”

      “Ừ,” đáp vẻ lơ đãng. “ ổn. Chỉ có điều khí ở đây, sao nó... xanh thế, phải ? Nó làm em cảm thấy đầu bẫng ư?”

      đâu,” Leah cười to.

      “Có lẽ là em quen với nó rồi. Chắc tại chlo đấy mà. Hoặc cái gì đó. phải rằng, cảm thấy hơi kỳ kỳ.” bước bước gần hơn tới mép bể và nhắm mắt lại. đung đưa hơi mất thăng bằng về bên trái, rồi lại đung đưa về bên phải. Rồi toàn bộ cơ thể , toàn bộ thân hình dài hơn sáu bộ của chúi về đằng trước, lao thẳng cắm đầu xuống phần bể bơi nông.

      “Ồ, Chúa tôi, Toby!” Leah hoảng hốt nhìn dải màu đỏ lan lên mặt nước. Thân hình bất động của Toby nằm dưới đáy bể. Nhân viên cứu hộ thổi còi và mọi người bắt đầu chạy về phía họ. Leah ngoắc tay vào dưới nách Toby, và lôi lên mặt nước. “Ồ, chết , Toby, có sao ?”

      Mắt nhắm nghiền và phía mắt phải của vết rách. người đàn ông đứng tuổi hơn xuất bên cạnh Leah và giúp kéo ra khỏi bể. Leah loạng choạng ra khỏi bể bơi, rẽ đám đông người để tiến vào chỗ Toby. “Được,” , qua nhân viên cứu hộ. “Tôi là nhân viên sơ cứu chuyên nghiệp đây.” Toby bất tỉnh và chảy máu đầm đìa. ngả đầu ra sau và bịt mũi . Rồi tách hai môi ra và ghé môi mình sát lại, hô hấp nhân tạo cho . Ai đó bịt chiếc khăn tắm lên trán người khác gọi xe cấp cứu. Leah ấn tay lên ngực Toby, rồi lại thổi vào miệng . vẫn thở. vẫn mở mắt.

      “Đây rồi,” nhân viên cứu hộ , kéo vai về phía sau, “tránh ra nào.”

      !” Leah giằng ra khỏi ra và tiếp tục ấn. Cuối cùng, khi rời khỏi môi lần thứ tư Toby bắt đầu ho. Leah ngả người gót chân và thở ra, nặng nề. Có tiếng ồ lên nhõm của đám đông đứng quanh họ để xem. Toby lại ho nữa và lần này luồng nước chlo ào ra khỏi miệng . Lần thứ ba ho, nôn, ào ạt, ngực và sàn nhà. Đám đông lùi cả lại.

      Toby mở mắt ra và nhìn thẳng vào Leah. Rồi nhìn vào biển khuôn mặt chung quanh. Rồi ngồi dậy. “Leah,” ồm ồm, nhìn ngơ ngác. “ chết đuối đấy à?”

      “Vâng.” gật đầu.

      “Nhưng em cứu ?”

      lại gật.

      lấy ngón tay sờ lên trán. “Và bị chảy máu à?”

      “Vâng. Xe cấp cứu đến.”

      “Ồ, Chúa ơi, cái gì xảy ra thế hả Leah? Cái gì xảy ra với thế?”

      “Ổn cả mà.” an ủi . “ sao đâu. nghĩ có đứng lên được ?”

      “Có. . biết nữa. Em nghĩ có nên thử ?”

      “Có.”

      “Ồ, Chúa ơi,” , liếc nhìn sàn nhà. “Ồ, Chúa ơi. Chất bẩn ở khắp nơi. nôn đấy à?”

      “Vâng.”

      “Ồ, kinh quá. xin lỗi nhé. Có phải em hôn với, em biết đấy, chất bẩn miệng ?”

      mỉm cười và giúp đứng lên. “, làm thế sau khi em hôn .”

      “Ồ, ơn Chúa.” cầm lấy chiếc khăn tắm dính máu từ tay người đàn ông vẫn giữ nó trán . “Cám ơn . Cám ơn mọi người. Và tôi thực xin lỗi,” với nhân viên cứu hộ, “vì làm bẩn ở đây.” dẫm phải chỗ bẩn sàn và hơi trượt chân khi họ về phía phòng thay quần áo. níu lấy người Leah, làn da trần của áp vào . ôm eo kéo về phía mình và giật mình vì cảm nhận da thịt tay. Nó cứng rắn, sinh động so với thân hình mềm nhẽo của Amitabh. Ý nghĩ của lướt qua hàng trăm lần nhìn thấy hình dáng Toby hắt lên cửa sổ phòng ngủ của , đôi lần nhìn thấy phố, trong những quần áo đặc biệt, những chiếc mũ kỳ lạ, rất nhiều tóc tai và lớp lớp bao bọc. Kể cả mùa hè tay, chân và tóc cũng bị che . là phấn khởi kỳ lạ, gần như là cảm động khi nhìn thấy được che chắn, trụi tóc, quần áo, tự trọng. Nó khiến trở nên thực hơn, chỉ là nhân vật trong bộ phim truyền hình riêng của , mà là người đàn ông.

      Ai đó thu nhặt quần áo của Toby trong phòng thay đồ và họ ngồi bên nhau ở chỗ lễ tân, chờ xe cấp cứu.

      phải khâu chỗ đó lại,” Leah , ngó nhìn bên dưới lớp khăn tắm dính máu.

      “À,” Toby vẻ diễu cợt, “ nghĩ đó là đỉnh cao của tuần đấy.”

      “Em thực xin lỗi. Em cảm thấy rất tội lỗi.”

      “Ồ, .” nhìn lo lắng. “Thực đấy mà, em cần phải cảm thấy có lỗi.”

      “À, có đấy. Chính em là người có ý tưởng đưa đến bể bơi. Và bây giờ bị thương. có thể mất mạng trong đó đấy, Toby.”

      . Đó hoàn toàn là lỗi ở . uống tequila vào bữa sáng…”

      phải chứ?!”

      “Có đấy. xấu hổ mà thú làm thế. phải vì là kẻ nát rượu, mà, có chăng vấn đề là ở chỗ uống đủ. Mặc dù vẻ ngoài tại của khiến em khó lòng tin điều ấy. Và rồi, Chúa mới biết họ cho dùng cái gì ở chỗ nha sĩ. Khí, gas và thuốc...” rùng mình. “ ngốc vì đến đây. Nhưng rất mong mỏi được gặp em...”

      á?”

      “Ừ, đó là điều khiến tuần của chóng qua. Ánh sáng ở cuối đường hầm.”

      “Ồ, . Hãy xem nó kết thúc như thế nào.”

      mỉm cười với . “Nó kết thúc rất ổn. có thêm vết sẹo để làm tăng thêm cá tính cho khuôn mặt. Và được người phụ nữ xinh đẹp hôn. Có điều chẳng nhớ lắm về chuyện đó.”

      Leah mỉm cười, cảm thấy vui mừng kỳ lạ vì mô tả người phụ nữ xinh đẹp.
      “Rất tuyệt. hôn rất giỏi.”

      “Thậm chí cả khi bất tỉnh ư?”

      “Hoàn toàn đúng như vậy đấy.”

      “À, biết thế cũng tốt. Để lần sau nếu có phải hôn ai đó trong trạng thái vô thức. Và rất biết ơn em để cho người đàn ông đó cứu mạng .”

      “Nhân viên cứu hộ á?”

      “Ừ. kinh tởm lắm nếu như thân hình bóng mỡ của ông ta đụng chạm khắp nơi.”

      Leah cười phá lên. “Chính vì thế mà em để cho ông ta làm. Em biết là thất kinh mà.”

      mỉm cười với và Leah bỗng dưng nhận thấy có tóc và râu mặt trông khác thế nào.

      biết , em sai rồi. Hình dáng đầu đẹp đấy. Thực tế là, em thích khi có tóc hơn.”

      “Em thích à?”

      “Vâng. Trước đây trông giống Tom Baker[35]. Giờ trông giống Christopher Ecclestone[36].”

      “Ồ, chị Melinda cũng hệt như vậy. Thế có tốt nhỉ?”

      “Có,” đáp lời. “Có tốt. Điều đó thực rất tốt đấy.”

      Xe cứu thương đến bên ngoài bể bơi và Leah cùng với Toby leo vào sau xe.

      “Em biết là em nhất thiết phải cùng , phải ?”

      “Vâng, em biết. Nhưng em muốn cùng.”

      “Tốt,” Toby trả lời. cầm lấy tay . “Tốt.”

      Họ vẫn còn cầm tay nhau như thế trong mười phút sau, khi xe cứu thương đỗ lại ở phòng cấp cứu.

      [35] Diễn viên người thứ tư đóng vai bác sĩ trong serie phim viễn tưởng Dr. Who.

      [36] Diễn viên người thứ chín đóng vai bác sĩ trong serie phim viễn tưởng Dr Who.

      62.

      Toby bây giờ trông giống như tay du côn xứ Gorbal vào buổi sáng Chủ nhật. Họ khâu vết rách ở trán tám mũi và mắt sưng lên, có màu sắc của hoàng hôn buổi tối ở Caribbe. Người ta tránh xa ra khi xuống phố, thậm chí kể cả khi mặc chiếc áo khoác hiệu Agnes B mới toanh hay đôi bốt bằng da lộn. cao lêu đêu với cái đầu trọc lóc, mắt đen bầm, những mũi khâu và khuyết chiếc răng. loanh quanh với ý nghĩ làm chiếc áo in dòng chữ “Tôi là nhà thơ” ở phía trước và “Tôi từng học ở trường tư” ở sau lưng. Ai nhìn thấy cũng phải co vòi. mặt nào đó điều ấy khiến hoảng sợ; mặt khác điều ấy cũng giải phóng cho .

      Giống như khi mặc chiếc váy đẹp, vừa phô trương vừa vô danh. cảm giác mình có thể khiến người khác ngạc nhiên, phá vỡ nguyên tắc trong cuộc sống hàng ngày bằng cách ra khỏi nhà mà đội mũ.

      Và có thể đó là lý do khiến đột ngột thấy mình có thể lèo lái, kiểm soát được ngôi nhà. vẫn còn thời gian tới tuần sau để báo tin với những người ở chung nhà rằng bán nhà và họ phải chuyển . Sau đó có ba tuần để trang trí lại phòng của họ (dù cho họ có ở đó hay ) và hoàn thiện ngôi nhà. thể dây dưa được nữa. Càng để lâu, càng khó cho tất cả mọi người.

      tiến về phía phòng của Con và Melinda trước tiên. Toby trước kia có thể cảm thấy bất lịch và khó xử khi gõ cửa phòng khách thuê nhà vào giữa buổi tối. Toby ngày nay chẳng quan tâm khỉ gì đến chuyện đó.

      Con mở cửa cho . Melinda có ở trong phòng.

      “Chào em, Con. Em có phiền khi vào trong ?”

      đâu. Dĩ nhiên rồi,” Con theo dõi chương trình gì đó có những người hét rất to trong studio. Cậu với tay lấy chiếc điều khiển và giảm bớt thanh. Toby liếc nhìn quanh phòng, nhanh chóng thầm ghi nhớ mọi điều để lên kế hoạch trang trí. “Em có phiền nếu ...?” chỉ tay vào mép thảm và quỳ xuống. “ cần xem em có sàn gỗ bên dưới thảm này ?” kéo tấm thảm có trang trí hoa văn xanh lá cây ra và nhìn xuống dưới. “Um-Hmm.” gật gù với bản thân và ấn tấm thảm xuống như cũ. “Tốt lắm.”

      Con nhìn . “ làm thế để làm gì?”

      “Ồ, chỉ là nghĩ đến chuyện lột bỏ hết thảm ra, em biết đấy, bào lại toàn bộ sàn gỗ. Chỉ muốn xem sàn trong phòng em có ổn .”

      Con gật đầu và ngồi giường của mẹ mình.

      Toby xoa xoa tay lên đỉnh đầu mềm như nhung của mình và mỉm cười. “Này Con. Mọi việc thế nào? thấy cũng lâu rồi mình trò chuyện. Chuyện với Daisy vẫn tốt đẹp chứ?”

      Con nhún vai và nghịch nghịch chiếc lược của Melinda.

      “À, cậu em thân mến, nghe chừng được... hứa hẹn lắm. Chuyện thành à?”

      “Vâng, à, thực toàn bộ chuyện ấy chỉ là trò đùa.”

      “Ồ, tại sao thế?”

      “Em chả biết. Gia đình ấy, biết - họ chỉ quá...”

      “Kẻ cả? Tự cao tự đại? chào đón?”

      . có gì như vậy cả. Họ thực rất tử tế với em khi em gặp họ, nhưng có vẻ hơi...”

      “Giả tạo?”

      “Vâng. À, . Chỉ là chẳng hiểu thế nào, có thế thôi. Họ có con xinh đẹp, họ cho ấy học trường tốt nhất, chăm chút cho ấy, dõi theo ấy ra vào bệnh viện từ thời ấu thơ. Ý em là, chắc hẳn họ phải muốn điều tốt đẹp nhất cho ấy chứ?”

      “À, phải, nhưng hiểu ý em.”

      “Này, điều đó quá hiển nhiên, phải nào? Tại sao họ lại muốn đứa như em luẩn quẩn bên ấy chứ? Ý em là họ thậm chí còn mời em đến ở chơi nhà họ.”

      “Và tại sao lại nhỉ?”

      “Bởi vì, mẹ kiếp, em biết - em và họ chuyện gì với nhau? Em muốn là, hãy tưởng tượng xem, tất cả mọi người cùng ngồi quanh bàn ăn sáng. Tất cả bọn họ đọc những tờ báo lớn của họ, chuyện với nhau về chính trị và các vấn đề thế giới, và về thứ nhạc cổ điển chết tiệt. Em cảm thấy là mình thực thằng ngốc. Em có cảm tưởng rằng người ta chỉ tử tế với em bởi vì họ nghĩ em chỉ là đại loại, biết đấy, thứ để qua đường thôi. Như thể em chẳng phải là cái gì nghiêm chỉnh. Kiểu như họ lịch với em bởi vì em chỉ loanh quanh ở đó lúc thôi. Em nghĩ nếu họ biết em thực cảm thấy ra sao với con họ và ấy cảm thấy như thế nào với em họ chạy mất dép.”

      Toby thở dài. “Thế em chuyện với Daisy về chuyện này, về cảm giác của em chưa?”

      Con lắc đầu, rút sợi tóc ra khỏi chiếc lược của Melinda và quấn nó quanh ngón tay. “,” cậu . “Bọn em chuyện với nhau nữa.”

      “Em muốn là, chuyện kết thúc ư?”

      Cậu nhún vai. “Vâng. Em đoán vậy.”

      “Nhưng, Con, là nực cười. Em ấy cơ mà...”

      Cậu lại nhún vai.

      “Em nấu nướng cho ấy, làm thơ tặng . Người con này sắp thay đổi toàn bộ cuộc đời em.”

      “Vâng!” Con vỗ chiếc lược lên đùi. “Vâng! Chính xác. ấy sắp sửa thay đổi cuộc sống của em. Và em muốn ấy làm thế. Em muốn có người nửa đời phải ở trong viện, bố mẹ ấy chờ đợi em phải giao thiệp với họ, giống gia đình lớn và hạnh phúc. Họ suốt ngày soi em, để biết chắc là em đủ tốt đối với con họ. Em thích cuộc sống của em, biết đấy. Em có những kế hoạch của em. Những việc em muốn làm.”

      “Em cũng có thể làm những điều đó cùng với Daisy mà, nhỉ?”

      “Cái gì, ra sống ở vùng biển Caribbe ư? Và điều gì xảy ra nếu lần tới ấy bị viêm phổi, hoặc nhiễm trùng lồng ngực, hoặc là bệnh khác còn nghiêm trọng hơn nữa? Điều gì xảy ra nếu lúc đó bọn em tàu hoặc chiếc máy bay, cách xa bệnh viện tử tế? nghĩ ông bố, bà mẹ quý nghĩ thế nào về điều đó? đâu ông - điều đó quá... Em thể làm được. Em thể.”

      “Này, thế liệu em có thể sửa đổi kế hoạch của em chút ? Có lẽ em có thể, cũng biết nữa, bay nhảy giữa các đảo thuộc Eo biển Manche. Guernsey, Jersey, Sark, Scillies. Hoặc quanh khu vực Địa Trung Hải, các đảo ở Hy Lạp?”

      ,” Con đáp, “ đâu. Em có kế hoạch. Mười tám tháng nữa ở Condé Nast. Lấy bằng ở Nam Phi. đến Caribbe. Em xin lỗi, Toby, em biết rất quan tâm đến chuyện em và Daisy, và em thực biết ơn mọi việc làm. Nhưng chuyện ấy xảy ra đâu. Được chứ?”

      Toby thở dài. “Này, nghĩ như thế đáng tiếc quá. thực lòng thấy thế. Tình thực , nó nhảy bổ ra lúc nào tiện đâu, em biết ? Nó xuất và phù hợp với mọi thứ. Tình thực là khổ đau. Em phải biết cách thỏa hiệp để có nó.”

      “Vâng. Trong đời mình, em cũng thỏa hiệp đủ lắm rồi, biết ?”

      “Thỏa hiệp nào thế?”

      “Chăm sóc bà ngoại, cảm thấy tội lỗi nếu chơi và để bà mình. Làm công việc vớ vẩn. Ở chung phòng với bà mẹ chết tiệt của em.”

      cứ nghĩ là em thích ở chung phòng với mẹ em?”

      . Dĩ nhiên là em thích rồi. Khi mẹ làm đêm còn được, nhưng khi mẹ làm ban ngày chán lắm.”

      “Thế tại sao em bảo với mẹ là đến lúc phải thay đổi?”

      đời nào! Em thể tống cổ mẹ được.”

      “Sao chứ? Mẹ làm thế với em mà.”

      “Vâng. Nhưng đấy là chuyện khác.”

      “Tại sao lại khác?”

      “Em biết nữa. Chỉ khác thôi.”

      Toby thở dài. Cần phải có biện pháp mạnh rồi. “Nghe này,” , “lấy bằng phi công hết bao nhiêu tiền?”

      Con khụt khịt. “Khoảng mười hai ngàn.”

      “Và giờ em dành dụm được bao nhiêu rồi?”

      “Khoảng năm ngàn.”

      “Rồi, nghĩa là em còn cần bảy ngàn nữa. Và em nghĩ em có thể tiết kiệm được chỗ đó trong vòng mười tám tháng à?”

      “Vâng. Nếu em làm tốt. Nếu em tránh được các cửa hàng quần áo, biết đấy.”

      nghĩ rằng em tính toán lạc quan quá. nghĩ phải hai năm mới được, với mức lương của em. Vậy , đề nghị như thế này. cho em vay bảy ngàn, em ra và học lấy bằng của em, trả lại khi em tìm được việc. Nhưng để đổi lại, cần em làm hai điều...”

      Điểm dừng tiếp theo của Toby là phòng của Joanne.

      hiếm khi nhìn thấy kể từ sau cái đêm người đàn ông xưng là chồng bỗng dưng xuất . biến mất nửa tháng trời và mới trở về cách đây ba hôm, tóc cắt ngắn và trắng bệch, với viên đá hồng gắn lỗ mũi. có ai, dĩ nhiên, hỏi xem ở đâu. Tò mò là vô ích, mọi người trong nhà đều biết vậy.

      Toby có kế hoạch. Đó là kế hoạch đơn giản, kế hoạch mà chỉ giờ này mới cảm giác có thể thực thi được. Kế hoạch của xử bằng phương pháp của chính . cộc lốc, cứng nhắc và vô nhân như Joanne, và cần người đàn ông đầu trọc lốc với mắt tím bầm để làm việc đó. Toby hít hơi và dùng tay gõ cửa phòng .

      “Tôi đây?”

      “Joanne. Toby đây. Tôi có thể nhanh chút được ?”

      Phải mất đúng phút Joanne mới ra đến cửa và khi đến nơi, chỉ hé cửa độ hai cm, đủ để hở phần mặt ra với Toby.

      “Tôi đây?” ta nhắc lại.

      “Tôi vào được chứ?”

      Đôi mắt thoáng lo âu nhìn . “, tôi thích vào hơn.”

      “Được, này, thế có thể đến phòng tôi vậy nhé?”

      Joanne nheo mắt nhìn Toby. hít hơi sâu và thở ra, to. “Được thôi, bao giờ?”

      “À, bây giờ tốt.”

      “Được thôi. Chờ tôi lát.”

      ta mặc pyjama khi len qua cửa phòng Toby phút sau - pyjama vải tartan đỏ cùng cặp kính gọng đỏ. Bộ quần áo quá rộng so với ta và tóc ta là mớ bù xù. ta qua gian phòng và tựa vào tường như bị hút bởi nam châm. “Mặt bị sao thế?” ta hỏi.

      “Tôi ngã xuống chỗ nông ở bể bơi, cắm đầu xuống.”

      “Ôi, trời ơi, có đau ?”

      “Có, có đau.”

      “Và vì thế mà còn tóc nữa à?”

      ,” trả lời, “đó là vì chị Melinda. Chị ấy quyết định là tôi có quá nhiều tóc và tự ý xử lý.”

      Joanne gật đầu và nhích thêm cm lại gần. “Trông được hơn. Tôi đồng ý. Trước đây có nhiều tóc quá. Trông vệ sinh lắm.”

      “Ồ, phải. Trước đây tôi bao giờ nghĩ thế.” dừng lát, tiêu hóa cái thực tế là loanh quanh với mái tóc trông mất vệ sinh từ bao năm. Ý nghĩ ấy khiến buồn. “Sao cũng được. Lý do khiến tôi muốn gặp là muốn tìm hiểu xem dạo này xoay xở ra sao?”

      “Xoay xở ra sao với cái gì?”

      “Ồ, biết đấy, chung. có hạnh phúc với tình cảnh ở đây ?”

      ta gật đầu cụt lủn, vòng tay quanh người. “Có, nhìn chung có. Tôi thích nhà tắm mới và bếp.”

      “Tốt, tốt.”

      ta liếc xéo và bĩu môi. “Có chuyện gì với thế?”

      “Xin lỗi?”

      ấy mà. khác hẳn. rất... nóng nảy. Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Nóng nảy á?”

      “Phải rồi. rất lấn lướt.”

      “Tôi ư?”

      “Vâng. khác lắm.”

      “Này, tôi nghĩ có lẽ vì hình ảnh mới của tôi mà có cảm tưởng rằng tôi thay đổi thôi.”

      “Ừm.”

      “Sao cũng được. Điều tôi thực muốn trao đổi với là chuyện xảy ra tháng trước.”

      “Tôi hiểu.”

      “Nick. Chồng .”

      “Tôi với rồi. Tôi có chồng. Đó chỉ là cái đồ điên nào đó - thằng nghiện cũng nên.”

      “À, thế làm sao mà ta biết được tên ?”

      nhún vai. “Tôi biết đâu đấy.”

      “Và nếu biết ta sao mà phải biến mất hai tuần liền?”

      “Tôi với rồi. Tôi nghỉ. Ta xong chưa nào?”

      . Chưa xong. Đây.” đưa cho ta lon bia. ta lặng lẽ cầm lấy và mở nó ra. “Hai năm trước đây viết cho tôi. với tôi rằng diễn viên ngã rẽ thú vị trong đời. với tôi là đóng trong bộ phim và muốn có phòng ở đây để được tự do nghiên cứu về vai diễn trước khi bộ phim được bấm máy. Đó là vào năm 2003. Giờ là năm 2005 và tôi chỉ thấy làm và trở về nhà, hầu như ngày nào cũng cùng với vài túi hàng hoặc gì đó. Điều đó khiến tôi suy luận rằng có nhiều tiền mặt để tiêu pha. Điều đó khiến tôi tự hỏi làm gì ở đây?”

      Joanne đỏ mặt, lần đầu tiên Toby nhìn thấy chút màu sắc thoáng qua mặt . “À, chẳng biết gì về tôi hết...”

      “Thực là tôi biết gì hết. Và chính vì thế mà tôi lo ngại. Tôi chỉ biết rằng có nhiều tiền, nhiều quần áo, thái độ của có vấn đề, và người chồng rất bất hạnh tên là Nick. Bây giờ, nếu như tôi biết hơn, tôi có thể cố gắng thông cảm cho , nhưng, như thế này, tôi thấy càng ngày càng khó hiểu cho được.”

      “Tôi chẳng cầu phải hiểu gì cho tôi.”

      , cầu. Nhưng đòi hỏi tôi phải sống với , trong khi có thể sống ở bất kỳ đâu.”

      “Tôi phải sống ở đây.”

      “Vậy sao làm thế?”

      “Bởi vì…” ta dừng lời. “Bởi vì đây là nơi tôi sống.”

      “Nhưng thậm chí còn thích chỗ này.”

      “Ai là tôi thích chỗ này?”

      “Leah, bạn tôi.”

      “Ở bên kia đường á?”

      “Phải. ấy bảo rằng thấy khó sống với chúng tôi, rằng giải quyết bằng cách coi như chúng tôi tồn tại.”

      “Ồ, vì Chúa.”

      “Nhưng có đúng thế ?”

      “À, đúng, trong chừng mực nhất định. Sống chung nhà với nhiều người rất khó.”

      “Điều ấy đưa ta trở lại với câu hỏi ban đầu của tôi. Tại sao lại sống ở đây, trong khi có thể cần làm thế?”

      “Tôi biết.”

      “Rồi, này, tôi cho là tôi biết câu trả lời. Tôi nghĩ sống ở đây bởi như thế có nghĩa là tồn tại vì phải ký vào bất cứ cái gì. Tôi nghĩ sống ở đây bởi vì trốn tránh điều gì hoặc chạy trốn khỏi ai đó. Và tôi nghĩ đó là Nick. Chồng .”

      Toby ngừng lời, chờ đợi Joanne lần nữa phủ nhận Nick phải là chồng của ta. Nhưng ta làm thế. Thay vào đó, nhìn hồi lâu, rồi gục đầu thê thiết vào lòng bàn tay. “ ấy phải là chồng tôi.” ta , .

      “Vậy ta là ai?”

      ấy là hôn phu của tôi. . là hôn phu của tôi.”

      “Rồi.” lại ngừng lời.

      ấy có quay lại ? Trong khi tôi vắng ấy?”

      Toby gật đầu.

      “Mẹ kiếp,” ta . “ ấy ?”

      gì. ta chẳng gì cả. Nhưng ta đề nghị tôi đưa cho cái này.”

      ta ngước nhìn . Toby với tay ra sau đến chỗ ngăn kéo của và lấy ra lá thư. đưa nó cho ta.

      ta cầm phong bì trong tay lát, lướt phong bì đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vào hàng chữ viết tay phía trước. Leah suýt nữa thuyết phục được hơ nó vào hơi nóng để mở ra hôm qua, đọc nó. May là kịp kiềm chế. Giờ nín thở, tự hỏi biết liệu ta mở ra ngay hay mang thư về phòng.

      ấy có gì nữa ?”

      . Chỉ đưa thư này cho thôi.”

      ta gật đầu. “Rồi.”

      “Này, mở thư chứ?”

      ta lại gật. “ có phiền , nếu tôi mở thư ở đây?”

      Toby nghẹn lời. “. Dĩ nhiên là .”

      “Tốt.” Tay ta hơi run khi mở phong bì. ta nhàng rút lấy tờ giấy và mở nó ra. ta cắn chặt môi trong khi đọc thư.

      Sau lát, ta gập lá thư lại, nhét nó vào phong bì. “Ờ,” hỏi, “có như mong đợi ?”

      “Ừ hừm,” ta gật đầu.

      sao chứ Joanne?”

      “Vâng.” ta đứng dậy. “Tôi nghĩ thế. Tôi, ờ...”

      Toby đợi ta tiếp tục. Môi ta chuyển động cách kỳ quặc, cùng lúc cố gắng thành lời và kiểm soát dòng nước mắt. “Tôi nghĩ, nếu thấy được, tôi có thể, ờ, về phòng mình bây giờ.

      “Được chứ, dĩ nhiên rồi. sao chứ?”

      “Vâng. Cảm ơn mời bia. Và về cuộc chuyện này. Rất tốt. Tôi cần phải bây giờ, và suy nghĩ. Tạm biệt.”

      ta nở nụ cười gượng và rời khỏi phòng, tay chiếc áo ngủ tartan dài quá khổ xắn lên, bàn tay nắm chặt lá thư.

      Toby quay về với chiếc máy tính của mình và thở dài.

      giải quyết được hai người, còn hai nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63 + 64

      63.

      Địa điểm đầu tiên mà Ruby và Tim xem vào buổi sáng ngày thứ Bảy là căn hộ hai phòng xíu ở phố Meard. Nó có các phòng với tường ốp gỗ, lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ và gian bếp to đúng bằng chiếc xe Smart[37]. Đó là căn hộ rất và rất đẹp.

      [37] Xe hơi siêu của hãng Mercedes.

      Điểm tiếp theo họ ghé thăm là căn hộ phòng ngủ ở phố Brewer, phía siêu thị bán thực phẩm hữu cơ. Căn hộ đại và choáng lộn, với căn bếp kim loại và sân trời bé . Tới khi họ xem căn hộ phòng ngủ ở phố Wardour với bồn tắm nước nóng đặt sân thượng và căn hộ hai phòng ngủ ở phố Neal với phòng thay đồ thông vào phòng ngủ, Ruby thấy đầu óc quay cuồng.

      Sống ở Soho là đạt được ước nguyện suốt đời của Ruby, điều hằng ao ước kể từ khi mười sáu tuổi và bắt đầu tìm lối ở London. Cái ý nghĩ trong đến hai tuần nữa thu xếp đồ đạc và chuyển ra khỏi căn nhà khốn khổ của Toby và thoát khỏi những con người khốn khổ ở đó là tất cả những gì có thể tập trung nghĩ đến vào lúc này.

      Lúc giờ chiều họ ghé vào ăn trưa ở quán Bam-Bou phố Percy. Họ được bố trí ngồi tại bàn ấm cúng tầng hai nhìn ra phố. Tim mặc trang phục cuối tuần của mình - quần vải bông xanh, áo phông rugby dài tay cổ bẻ, chiếc áo len màu kem với biểu tượng gì đó ngực trái. Trông ta lạc lõng ở đây, giữa bầu khí hoài cổ chung quanh và bạn mảnh khảnh, với chiếc quần jeans bó sát và mái tóc rối bù. ta gợi ý đến Bertorelli để ăn trưa. ta lẽ ra vui vẻ hơn ở đó, trong khung cảnh mang hơi hướng của những năm 1980 với màu sơn trắng. Chính Ruby có ý định đến đây, nơi có vẻ tối tăm, quanh co và liều lĩnh hơn. Tim phải uốn mình khác bình thường để làm Ruby vui lòng. ta chẳng thích sống trong căn hộ bé xíu ở Soho. ta muốn sống trong căn hộ rộng lớn dạng loft với tường sơn trắng. ta muốn ăn đồ ăn Việt Nam. ta muốn đồ ăn Ý.

      “Nào,” ta , “em gợi ý món nào?”

      “Em chẳng biết,” đáp, “em đến đây bao giờ đâu.”

      “Ồ,” ta . “Rồi. cứ tưởng…”

      tay bồ cũ của em thường hay ăn ở đây. ta suốt ngày kể về nó.” lôi điếu thuốc trong túi ra và châm lửa.

      Tim mang vẻ mặt buồn so của chú mèo con như bất cứ khi nào nhắc đến điều gì liên quan đến lịch sử dục tình của . cố tình làm thế. Nó khiến buồn cười.

      gọi đồ ăn , nhưng đắt tiền và gọi cốc champagne. “Thế nào,” hỏi, “cho đến lúc này, thấy thế nào?”

      ta nhún vai và mỉm cười. “ thích tất cả mấy căn hộ.”

      “Vâng, nhưng chắc hẳn cũng thích căn nào hơn chứ.”

      “À,” ta đáp, “Chỉ tính đến tiện lợi thôi là phố Neal. Đó là căn lớn nhất và chúng ta cần phòng dành khi Mojo đến ở.”

      Ruby chặc lưỡi. “Vâng,” , hơi bĩu môi, “nhưng nó nằm ở Covent Garden. Và em thực , thực muốn sống ở Soho.”

      “À, thế mình phải tìm căn hộ rộng hơn ở Soho, phải thế nào.” ta mỉm cười với và kéo tay về phía mình. Bàn tay Tim là điểm thấy kém hấp dẫn nhất ở ta. Chúng rất múp míp, điều ấy phiền, nhưng chính chiều dài những ngón tay ta làm lo ngại.
      Chúng rất ngắn. cân đối với kích cỡ bàn tay. Và những móng tay của ta tí tẹo. cố nở nụ cười và bóp chặt tay ta.

      “Vâng,” đáp, “chúng mình làm thế.”

      64.

      Melinda làm về vào lúc năm giờ chiều ngày thứ Bảy. Con theo chị vào trong bếp, “ cốc trà mẹ nhé?”

      “Ồ, có, cho mẹ cốc con.” Chị tháo giày ra và xoa bóp hai bàn chân. “ ngày tệ hại. Đáng ra mẹ phải tập thể dục, nhưng mẹ thực nghĩ mình có thể kham nổi.”

      “Tốt,” Con đáp. “Mẹ ở đây . Con và mẹ chuyện trò.”

      Melinda nhìn cậu dò hỏi.

      “Cái gì ạ?” cậu , tay giơ lên. “Mẹ là mẹ con. Con thích mẹ. Con muốn chuyện với mẹ.”

      Vẻ mặt chị dịu xuống và chị mỉm cười.

      “Thế,” cậu , thả túi trà English Breakfast vào trong cốc, “mọi chuyện thế nào ạ?”

      “Ố ồ,” chị cười vang.

      . mà. Mẹ thế nào? Cuộc sống của mẹ ra sao?”

      “Mẹ ổn cả, cám ơn con, Connor. Con sao?”

      “Đừng đùa thế, mẹ.”

      “Xin lỗi, con . Mẹ xin lỗi.” Chị lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh và cân nhắc câu hỏi của cậu.

      “Mẹ cũng khá ổn, thực ra là vậy.”

      “Thế á?”

      “Ừ. Ở đây rất tốt. Con biết đấy, ở yên chỗ. phải di chuyển. Và được ở bên con là tuyệt.”

      Con cười gượng. “Thậm chí cả khi mẹ phải ở chung phòng với con ư?”

      “Mẹ thích ở chung phòng với con, Con ạ.” Chị ngừng lời và liếc nhìn cậu. “Con cố gắng gì với mẹ thế?”

      ,” Con lắc đầu và lấy nước từ vòi vào ấm đun. “ đâu. Chỉ có điều, con chuyện với Toby tối qua và ấy bảo là ấy mời mẹ ăn tối nay ở nhà ông nào đó.”

      “Ồ, trời.” Chị nhướng lông này. “Ừ. Con có tin được ?! ấy với mẹ về ông ta cách đây mấy tuần, rằng ấy nghĩ mẹ thích ông ta. Thế rồi ngay sau đó mẹ được biết rằng ấy tổ chức cuộc hẹn hò bất ngờ cho hai bọn mẹ.”

      “Con nghĩ mẹ nên .”

      “Cái gì?! đâu.”

      “Nhưng tại sao? Nghe như ông ta cũng được lắm mà.”

      “Mẹ quan tâm đến chuyện ông ta được thế nào. Điều cuối cùng mẹ cần trong đời ngay lúc này là người đàn ông.”

      “Tại sao chứ? Đàn ông có sao nào?”

      có gì sai với đàn ông hết. Vấn đề là ở mẹ. Mẹ trở nên buồn cười khi mẹ có người đàn ông. Mẹ quên mất điều gì là quan trọng. Như con chẳng hạn.”

      Con đậy nắp ấm. “Mẹ ơi, con mười chín tuổi. Tháng Bảy là con tròn hai mươi rồi. Con cần mẹ phải kè kè bên con để biết là mẹ quan tâm.”

      “Mẹ biết là con cần, nhưng…”

      “Mẹ biết rằng con để bụng chuyện đó, phải nào, rằng mẹ ở bên con? Mẹ biết rằng điều ấy to chuyện với con phải nào?”

      “À, con thế, Con ạ, và mẹ luôn luôn biết ơn vì con khiến mẹ cảm thấy tồi tệ về chuyện xảy ra, nhưng, thực , làm sao con có thể ghét mẹ cho được? Mẹ muốn là, mẹ là mẹ con và mẹ bỏ rơi con.”

      “Mẹ bỏ rơi con, mẹ ạ. Mẹ đâu có bỏ mặc con bên ngoài trại trẻ mồ côi, phải ? Mẹ để con lại với phụ nữ thực tuyệt vời.”

      “Có thực là con cảm thấy thế ?”

      “Vâng. Chắc chắn rồi. Nơi con lớn lên, còn giống như hồi mẹ lớn lên ở đó nữa. Nó thay đổi. Nó rất nặng nề, rất khắc nghiệt, mẹ biết đấy. Và điều khiến con sống sót, tại sao con bị, mẹ biết đấy, cuốn vào mấy thứ vô bổ đó, chính là bà. Và mẹ đừng có nghĩ sai, con là mẹ thể trở thành người mẹ tốt. Nhưng có lẽ nếu mẹ là người nuôi dạy con, bà mẹ đơn thân, có lẽ mọi chuyện được như bây giờ. Mẹ có thể bập vào người đàn ông nào đó muốn có con trong chuyện của hai người, mẹ biết đấy. Mẹ có thể có nhiều con nữa. Có khi con bị gạt ra ngoài lề, cố gắng tìm kiếm bản thể của mình ở ngoài xã hội. Nhưng với bà, con luôn luôn có nơi vững chắc để quay về, nơi thực . Bà vớ vẩn, có vấn đề gì hết. Bà biết cái gì là như thế nào. Bà biết tất cả những thứ cứt đái đường phố và bà biết làm thế nào cách ly con khỏi những thứ đó. Bà chính là người cần thiết để nuôi con lớn khôn. Và để lại con cho bà - mẹ làm điều đúng đắn. Mẹ ạ. Hoàn toàn đấy.”

      Con thở hắt ra. Cơ thể cậu ngập tràn adrenalin. Cậu muốn điều ấy với mẹ từ lâu rồi, từ lần đầu tiên cậu gặp mẹ hôm đám tang bà, nhưng cậu chưa bao giờ tìm ra lời để . Cậu cũng nhận ra rằng đó là điều cậu cảm thấy trước đây. Nhưng giờ cậu biết. có “những sai lầm” trong cuộc sống - chỉ là chuỗi những quyết định ngẫu nhiên, dẫn đến những hệ quả ngẫu nhiên, tốt và xấu. Làm sao cậu có thể trách mẹ vì làm điều hại gì đến cậu, vì quyết định khiến chính mẹ đau đớn nhiều hơn là cậu cơ chứ?

      Melinda ngước nhìn cậu. Mắt chị chan chứa nước mắt. “Con thực nghĩ như vậy chứ?”

      “Vâng. Thực đấy.”

      “Ồ, Con.” Chị đứng dậy và ôm lấy cậu. “Điều này có ý nghĩa nhiều với mẹ, khi con như vậy. Rất nhiều. Mẹ căm ghét mình biết bao lâu, vì quá yếu đuối.”

      “Nào, mẹ hãy thôi đừng thế nữa.” Cậu ghì lấy mẹ, mũi vùi vào vai mẹ. Mẹ có mùi nước hoa Gucci Rush, và mùi nước xả vải Fairy. Mẹ có mùi hương của mẹ cậu. “Con mẹ, mẹ ạ.”

      “Mẹ cũng con, Con ạ.”

      “Nhưng mẹ cũng biết rằng chúng ta thể sống thế này được nữa?”

      “Như thế nào?”

      “Sống cùng nhau.”

      “À, , dĩ nhiên là thể. Ý mẹ là, đây chỉ là...”

      “Con Nam Phi.”

      “Ừ. Mẹ biết con .”

      ,” cậu quay lưng về phía mẹ và nhấc túi trà ra khỏi cốc. “Ý con muốn là con sắp sớm. Tháng sau.”

      “Cái gì?! Nhưng con làm thế nào...”

      “Toby cho con vay tiền.”

      “Toby á?”

      “Vâng, mẹ nghe này, con nghĩ là Toby có kế hoạch gì đó.”

      “Tại sao? ấy gì?”

      ấy gì. Chỉ là... con biết nữa, có điều gì đó. Và tại sao ấy lại tiến hành bao nhiêu công việc ở nhà này, chỉ vì lợi ích của chúng ta thôi? Hôm qua ấy xin được xem xét sàn gỗ dưới thảm trong phòng của chúng ta. Con nghĩ lớp kịch này sắp tàn rồi. Con nghĩ là ấy bán nhà. Con nghĩ đến lúc phải tiếp rồi.”

      “Ồ, Chúa ơi, nhưng đâu? Mẹ đâu được? Có khi mẹ Nam Phi cùng con nhỉ?”

      Con cười to. “ đâu, mẹ! Nam Phi là chuyện của con. Con tìm kiếm bản thân mình. Giờ đến lúc mẹ phải tìm kiếm chính mình rồi.”

      “Chẳng phải mẹ hơi già để tìm kiếm chính mình rồi sao?”

      “À, mẹ biết con muốn gì mà. Con muốn là - mẹ ghét công việc của mẹ. Mẹ có thể quay lại làm tiếp viên mà.”

      “Mẹ cũng quá già để làm việc đó rồi. Mẹ quá già để làm những công việc đại diện bán hàng hay tương tự mà mẹ từng thích. Hãy đối mặt với thực tế, mẹ quá già để phiêu lưu. Mẹ sắp sửa năm mươi đến nơi rồi.”

      “Nào, thế , gây dựng tổ ấm với người đàn ông tử tế.”

      “Ồ, mẹ hiểu rồi. Ý con là, người đàn ông tử tế của Toby?”

      “À, vâng. Tại sao chứ? Nào mẹ, tối thứ Bảy, mẹ có thể uống chút, ăn cái gì đó ngon lành. Và điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là mẹ thích người đàn ông đó. Mẹ buổi tối thú vị chơi với Toby và mẹ chẳng mất đồng nào. mẹ.”

      Melinda nhìn cậu với vẻ nghi ngờ. “Con cố gắng thoát khỏi mẹ đấy phải ?”

      “Vâng. Con cố. Nhưng chỉ là vì con quý mẹ. Chỉ là vì con muốn mẹ hạnh phúc. ai đáng bị đơn…”

      Melinda mỉm cười. “Được rồi, thế mẹ .”

      Con tươi nét mặt. “Tuyệt quá!” Rồi cậu hôn mẹ lên má và lên gác, hai bậc , đến phòng của Toby để với là cậu hoàn thành nửa đầu vụ mặc cả của họ.

      Chương 65


      Melinda làm mọi điều có thể để chuẩn bị cho cuộc hẹn bất ngờ của chị ở nhà Jack. Chị mặc chiếc váy sa tanh màu ngọc lam có đính cườm lấp lánh quanh cổ áo và đôi giày cao gót sa tanh màu xanh lục tương phản. Tóc chị chải gọn về phía sau và cố định bằng chiếc lược gắn đá, chị cầm theo chiếc túi đính đá lấp lánh. Toby gặp chị ở chân cầu thang và há hốc miệng vì kinh ngạc. “Ôi, Melinda, trông chị tuyệt đấy.”

      Chị rạng rỡ nhìn . “Trông em cũng tệ đâu nhé.”

      “Sao cơ, cám ơn chị.” Toby mỉm cười và liếc nhìn xuống chiếc quần đen mới và chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen, vừa mua sáng nay trong đợt giảm giá tại cửa hàng đồ nam cao cấp ở Broadway. Đó là cửa hàng qua hàng mươi lần và chưa bao giờ bước vào. Chủ yếu là vì chẳng có tiền, nhưng cũng bởi vì những ma nơ canh xương xương kỳ lạ đứng trong cửa sổ. Chúng đều trọc đầu và có gò má cao, trông như thể sắp sửa sống dậy và chiếm lấy thế giới nếu chúng có nửa cơ hội. Nhưng giờ chính cũng trọc lóc và có gò má hóp, nên nhận thấy rằng những quần áo bán ở đó lại chính là tấm vé cần.

      “Em rất mừng là chị đổi ý.”

      “Ừ. Chị với Con cuộc chuyện trò tốt đẹp về nhiều chuyện lúc nãy.”

      “Ồ, thế ạ?” Toby vờ ngạc nhiên.

      “Ừ. Nó còn là đứa trẻ nữa. Nó có cuộc sống của nó. đến lúc chị cần có cuộc sống của chị.”

      Toby mỉm cười. “Tốt, rất tốt.”

      Chuông cửa reo vang và Toby quay phắt lại. có thể nhìn thấy bóng hình của Leah qua lớp kính màu. vội ra mở cửa cho vào.

      mặc chiếc áo truyền thống Ấn Độ bằng lụa màu tím với quần jeans. Tóc xõa ra và lượn sóng, chiếc cặp tóc đính đá cặp tóc về bên. Toby chưa bao giờ nhìn thấy nữ tính đến thế. “Trông em đáng quá,” , giữ cửa mở để vào. “Chiếc áo này mới lộng lẫy làm sao,”

      “Cám ơn . Em chẳng có quần áo đàng hoàng mặc buổi tối, nhưng em có đống những thứ này. Mẹ Amitabh luôn mang chúng từ Mumbai về cho em.”

      phải là chúng rất hợp với em.”

      “Cám ơn ,” nhắc lại. “Và trông cũng tuyệt ghê.” vuốt tay áo sơ mi của Toby. “Mới đấy à?”

      “Ừ. vào cửa hàng thời trang nam cao cấp. mình.”

      “Ồ, chọn rất tốt.”

      mỉm cười với Melinda. “Trông chị đẹp ghê.”

      “Cám ơn . cũng vậy.”

      Cả ba bọn họ đứng trong tiền sảnh, tươi tắn nhìn nhau.

      “Nào,” Toby , “ta chứ?”

      Giữa Melinda và Jack hình thành ngay lập tức hấp lực mạnh mẽ.

      “Ồ, nhưng Leah, mang tới cho tôi nữ thần!” Jack thốt lên, nắm lấy bàn tay Melinda chìa ra cho mình và nhìn chị trong sững sờ, kinh ngạc.

      thể biết chắc được liệu phản ứng của Melinda với Jack có bị ảnh hưởng chút gì nhờ chuyến thăm quan vòng quanh nhà mà ông ta cứ nằng nặc đòi được đưa chị ngay từ phút đầu tiên chị bước qua cửa nhà.

      Jack và Melinda quay trở lại, trông tươi cười và mãn nguyện.

      “Chỗ này tuyệt quá phải ?” Melinda , vuốt cho phẳng chiếc váy của mình và ngồi lên mép ghế sofa. “Và tôi thích cách trang trí phòng mấy con của Jack lắm, Leah ạ. Trông đẹp.”

      Jack mời mọi người dùng đồ uống khai vị. Toby hơi khó chịu, cảm thấy chút lúng túng thoải mái. Chỗ này xa hoa. Jack, dù có vẻ duyên dáng như đứa trẻ, người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, có lẽ chỉ hơn Toby năm, mười tuổi, nhưng khác xa về mọi mặt. Ông ta có con cái, có doanh nghiệp, có thân hình có da có thịt kiểu trung niên. Ông ta tự trả tiền mua nhà mình, chứ phải được người cha trục trặc về cảm xúc mua cho. Người vợ cũ của Jack vẫn còn là phần cuộc sống của ông ta chứ chỉ là ký ức mờ xa như giấc mơ. Ông ta dùng tiền của mình để trang trí nhà cửa, chứ dùng tiền dành dụm cả đời của ông lão đồng tính người Hà Lan. Và giờ đây, ông ta sắp sửa phục vụ mọi người món đồ uống Bloody Mary trong những chiếc cốc đúng kiểu với đường viền miệng cốc.

      “Vậy là, Toby.” Jack đưa cho ly đồ uống, trang trí bởi cọng cần tây và chút tiêu đen nghiền. “ làm gì với bản thân thế? Bị thương khi tập thể thao à?”

      “Ồ, mắt tôi ư? Tôi bị ngã vào bể bơi…”

      ấy say rượu...” Leah cướp lời.

      “À, chỉ chút thôi. Thực ra, đó là do thuốc...”

      “Thuốc ư?” Jack nhướng mày cảnh giác.

      phải thuốc như tưởng. Mà là thuốc của nha sĩ. Tôi nhổ răng...” há miệng để cho Jack thấy chỗ trống lợi. “Thực tình , lẽ ra tôi nên bơi.”

      “Đó là lỗi của tôi,” Leah . “Chúng tôi dạo ở Kenwood và ấy suýt ngất khi bộ lên dốc làm tôi quá lo ngại vì ấy đủ sức khỏe nên bắt ấy bơi cùng tôi…”

      “Mặc dù kể từ hồi mười sáu tuổi đến giờ tôi bơi…”

      “Và để chứng minh điều đó, ấy mặc quần bơi từ hồi học sinh...”

      “Đúng, đúng như vậy. Chúng vẫn còn nhãn ghi tên tôi ở phía sau.”

      “Tôi rất ấn tượng vì vẫn còn mặc vừa đấy,” Jack , vỗ vào bụng mình.
      “Tôi mừng lắm nếu bây giờ có thể xỏ được chân vào quần bơi thời học.”

      “Đừng có hạ thấp mình như thế,” Melinda . “ có vóc người dễ thương đấy chứ.”

      “Em nghĩ thế à?” Jack hỏi.

      “Vâng,” chị đáp, “vẻ ngoài của tốt mà.”

      “Cho ông già, ý em thế chứ gì?” Ông ta mỉm cười. “ vẫn tập,” ông ta tiếp, “ở phòng tập ba lần tuần.”

      “Ồ, à? tập ở đâu?”

      “Esporta. Em biết , chỗ rất thời thượng ở trong bệnh viện tâm thần cũ ở Friern Barnet.”

      “Ồ, em biết chỗ đấy rồi. Rất thanh lịch. Em tập ở Manor đường Fortis. Và em còn tập Pilate hai lần tuần và tập kick boxing vào ngày thứ Tư.”

      “Phải rồi,” Jack đáp, mắt lướt thầm tán thưởng dọc cơ thể chị. “ ràng là em rất chăm sóc bản thân mình. Nhưng đừng quá mức nhé, hy vọng thế.”

      “Ý gì?” Chị cười khúc khích.

      tốt khi người phụ nữ tập tành đến mất cả ... mềm mại của mình. tốt tí nào khi người phụ nữ cũng tạo cảm giác như đàn ông vậy. Như cái Madona ấy.” Ông ta co người lại. “ biết cái chàng đó nghĩ cái gì, cái tay chồng ta, tay người ? Khi họ ở trong giường và tắt hết đèn đóm, hẳn ta phải có cảm giác như làm tình với cậu bé trai.”

      Melinda cười vang và Jack mỉm cười. “Xin thứ lỗi cho ngôn từ của .” Ông ta . “Còn bây giờ, phải khuấy cái này chút.”

      “Cần giúp tay ?” Melinda .

      “Thế tuyệt quá.”

      Toby đợi tới khi hai bọn họ ra khỏi phòng, khẽ thúc vào khuỷu tay Leah. “Em giỏi khoản này đấy,” thầm.

      “Cái gì cơ?”

      “Em hiểu mọi người. Ý là - Jack và Melinda ấy - thiên tài.”

      Leah mỉm cười và vuốt vuốt ngón tay xương quai xanh. “Em thể nhận là mình cũng có những mánh riêng.”

      “Và ngôi nhà này phi thường, phải nào?” nhìn quanh phòng khách. Nó khiến cho kế hoạch của đối với ngôi nhà của mình trở nên nhợt nhạt vô nghĩa.

      “Em biết,” . “ khó tưởng tượng, phải , người ta chính xác cần phải giàu đến mức nào để sống ở nơi như thế này.”

      “Rất giàu,” Toby , “vô cùng giàu. lại nghe vì sao em từ chối những lời tán tỉnh của Jack.”

      “Em là người phụ nữ có phẩm hạnh thể chê trách.”

      “À, hãy hy vọng là điều ấy cũng đúng với Melinda.”

      “Chị ấy là người phụ nữ tốt.”

      “Đúng, em biết ? nghĩ chị ấy như thế đó. Trong vòng vài tuần qua trở nên gần gũi với chị ấy hơn. Chị ấy thực có ý tốt, chỉ đôi khi hơi lạc lối.”

      “Chúng ta ai mà thế?” Leah , mút nước cà chua nhánh cần tây. “Chúng ta ai mà thế?”

      ấy có người phục vụ ở đây!” Melinda , ào trở lại phòng khách sau lát. “ người châu Á bé - mặc chiếc tạp dề.”

      “Ồ, Chúa tôi,” Leah . “ đáng sợ.”

      “Sao lại đáng sợ?” Melinda hỏi. “ ấy đủ giàu để làm thế. Chị chắc là ấy trả lương tử tế cho ta. Và thể mong đợi người đàn ông như Jack trông nom căn nhà lớn thế này mình.”

      Leah nhún vai. “Vậy,” , “chị nghĩ thế nào?”

      “Chị nghĩ thế nào á? Chị nghĩ là ấy tuyệt lắm. Hoàn toàn đấy. Và là người dễ thương.”

      Leah mỉm cười. “Dễ thương phải nào?”

      ấy ngọt ngào. Vui tính. Và cái cách ấy phát ...”

      “Nghe này,” Leah . “Chúng ta cần ám hiệu. điều gì đặc biệt chị ra khi chị muốn tống khứ bọn em .”

      “Phải rồi,” Toby tiếp, “bọn em muốn ở đây quá lâu so với mức chị mong muốn.”

      “Được rồi,” Melinda thầm. “Khi chị muốn các em chị ... Hai đứa có biến nào vì chị và Jack muốn ngủ với nhau đây.” Chị cười phá lên và đưa tay lên che miệng. “Chị phải loại như thế,” chị tự hào, “nhưng nếu chị ai carumba, lượn nhé.”

      Trong ba tiếng đồ hồ sau đó, Jack và Marietta, người làm người Philippine phục vụ năm món ăn Ý tuyệt hảo. Đĩa khai vị với dăm bông vùng Parma và dưa chuột muối, súp nấm dại với nấm truffle[38], cá song sốt chanh và mùi tây, và lê ngâm trong rượu Amaretto với nụ đinh hương cùng kem vani. Ông ta rót hết chai nọ đến chai kia rượu vang đắt tiền vào cốc lớn và dọn bánh biscuit hạnh nhân tự làm với những chiếc tách nhắn đựng món cà phê lấy từ máy pha espresso Gaggia. Thế rồi, khi rốt cuộc họ bắt đầu tiêu hóa bốn món ăn đầu tiên Jack mang ra thớt gỗ đựng pho mát và chai rượu vang ngọt màu vàng nhạt.

      [38] loại nấm cục, mọc ngầm dưới đất có hương vị rất thơm ngon và có giá trị cao.

      “Ai carumba,” Melinda , tay vuốt ve cái bụng căng phồng. “Tôi chưa bao giờ ăn no đến thế trong đời.”

      Toby và Leah gấp khăn ăn, lời xin lỗi, lấy áo khoác và ra về.

      “Nào,” Toby , kéo chiếc mũ len đội lên đầu ở bên ngoài nhà của Jack. “ nghĩ ta có thể an toàn coi đó là thành công.”

      “Ôi. nghĩ điều gì xảy ra? nghĩ Jack đoạt lấy chị ấy chưa, ngay thớt pho mát ấy mà, trong khi em và chuyện đây?”

      Toby mỉm cười. “ ngờ là . Họ phải chờ tới khi người giúp việc về nhà trước .” Họ cùng quay đầu lại vì tiếng động ở cửa ra vào nhà Jack. bóng người nhắn qua con đường trải sỏi và rẽ ra phố. Đó là Marietta. “Chúc ngủ ngon!” mỉm cười, trước khi mất hút về hướng Broadway, trong chiếc áo bu dông đen và chiếc mũ casket. Leah và Toby nhìn nhau cười vang.

      “Này,” Leah , “giờ có gì ngăn được họ nữa đâu.”

      “Chúa tôi,” Toby , “em có thể tưởng tượng hai bọn họ giường ? đánh cuộc là họ chuyện từ đầu đến cuối cho mà xem.”

      “Ồ, đúng đấy, chuyện bậy bạ.”

      “Ồ, chắc chắn là thế. Và chơi trò phân vai. Và hóa trang. Họ kéo dài suốt đêm, với kem tươi và cả cái đấy giả làm bằng da nữa.”

      “Ồ, thôi nào!” Họ mỉm cười với nhau.

      đưa em về nhà chứ?”

      “Có chứ. Tại sao ? Mặc dầu, dĩ nhiên là, nó tiện đường với cho lắm.”

      Họ cùng nhau về phía Broadway. Các tiệm rượu đóng cửa và các đường phố đầy rẫy người say tìm kiếm taxi. Họ ngang nhóm trai trẻ ngoài đôi mươi ồn ã, và Toby tự động choàng tay lên eo Leah như để bảo vệ . thậm chí còn nhận thấy là làm vậy cho tới khi họ rẽ vào đường Thợ Bạc và tay vẫn nằm nguyên ở đó. “Vậy là, thứ Năm tới lại bơi chứ?”

      cười vang. “Chỉ trong trường hợp có thể đối mặt với việc ấy mà thôi.”

      “Hẳn chứ. Điều gì giết chết làm mạnh mẽ hơn.”

      “Tuyệt lắm. Thế hẹn nhé. Nhưng có lẽ muốn mua cho mình chiếc quần bơi mới.”

      “Ồ, bạn. Trông chúng đáng xấu hổ lắm phải ?”

      “À. Chúng cũng còn tươm mấy nữa.”

      “Rồi, quần bơi mới vậy. Và nếu em rảnh, sau đó, muốn mời em uống nước. Để cảm ơn em. Vì cứu sống .”

      “Em đâu có cứu sống !”

      “Ồ, có chứ, Leah, em làm vậy đấy. Và về nhiều mặt.” thở dài và nhìn . thể tin được phải đưa về ngôi nhà chung sống với người đàn ông khác, người đàn ông mà còn ở cùng nữa khi biết lần đầu, người đàn ông lãng quên, người đàn ông mà biết làm cách nào dụ dỗ để quay lại cuộc đời , kết quả trực tiếp của cuộc gặp gỡ mà ta chủ tâm bố trí. “Vậy - chuyện gì đến với em và chàng y tá? Giờ ấy cưới em chứ?”

      Leah nhún vai. “Em nghĩ thế. Nhưng, trước tiên chính em cũng chưa bao giờ thực muốn cưới ấy. Em chỉ muốn có khẳng định nào đó, em đoán vậy, để xem đời em về hướng nào. Rằng em kết cục giống Gus.”

      Toby gật đầu. “Vậy liệu nó - có đến đâu ?”

      , hẳn.” cười gượng gạo.

      “Thế tại sao...?”

      “Tại sao em lại chấp nhận trở lại của ấy ư?”

      “Ừ, phải rồi.”

      “Bởi vì ấy đề nghị. Và bởi vì... bởi vì em đơn.”

      “Ồ, Leah,” Toby dừng lại và xoay về phía mình. “Làm sao như em có thể đơn được chứ? người giàu sức sống và tốt bụng và thông minh như em.”

      lại nhún vai. “Em chẳng biết. Có thể là em thông minh như nghĩ.”

      “Nhưng em thông minh chứ. Em thông minh gấp trăm lần nghĩ.”

      “Này, nếu em thông minh đến thế, tại sao em lại để cho người đàn ông ấy quay lại đời em khi em biết rằng đó chỉ là thu xếp tạm thời? Khi em biết rằng bất cứ ngày nào mẹ ấy cũng có thể giới thiệu cho ấy tầm hai mươi tuổi người Mumbai với đôi mắt đen như than và ấy biến mất trong chớp nhoáng.”

      “Ồ, Chúa ơi, tình hình là như thế sao?”

      “À, vâng. Cho tới hai tháng trước chính em cũng hề biết, vẫn cứ nghĩ là bố mẹ ấy cũng rất hợp thời và Âu hóa. Nhưng hóa ra là họ để cho cậu con trai mình được tự do vui vẻ cho đến tuổi ba mươi.”

      “Vậy, nếu là như thế, tại sao ấy còn quay lại sống với em?”

      “Bởi vì như thế tốt hơn nhiều so với cuộc sống ở nhà tập thể của y tá. Bởi vì em là tử tế. Bởi vì ấy ở trong trạng thái chối bỏ thực tế là ấy ngoài ba mươi và ấy thể kham được thực tế những gì người khác trông đợi ở ấy. Về cơ bản, ấy ở trong tình trạng ngừng phát triển.”

      “Có nghĩa là em lại quay về điểm xuất phát?”

      “Hoàn toàn. Tất cả những gì em biết đó là chừng nào Amitabh còn sống cùng với em em chưa phải trả lại căn hộ. Vì thế em phải nhìn đến những căn hộ thuê chung gớm ghiếc và em có thể giả vờ rằng em là người lớn.”

      “Chẳng lẽ em thể tìm được chỗ nào để ở mình hay sao?”

      lắc đầu. “Em có tiền để làm thế.”

      “Thế còn bố mẹ em sao? Họ thể cho em vay chút tiền sao?”

      . Nếu có tiền để cho em mượn chắc hai cụ bảo em rồi.”

      “Leah - là điên quá.”

      “Em biết. Em biết là như thế.” thở dài và cụp mắt xuống. “Em làm hỏng mọi thứ rồi.”

      “Em chỉ việc bảo ấy !”

      “Em thể.”

      “Em có thể! cho em vay tiền.”

      “Ồ, Toby, em thể. Em...”

      “Có chứ. Em có thể. nợ tiền ngân hàng để mua nhà, em biết ? khi bán nó , có, Chúa ơi, hàng trăm nghìn bảng. có nhiều tiền đến nỗi biết phải làm gì với chúng.”

      “Vâng, nhưng cần chúng, để mua ngôi nhà mới, bắt đầu cuộc sống mới.”

      cần phần trong đó, chứ phải là tất cả.”

      đâu, Toby. Hoàn toàn thể. Mười lăm năm qua hỗ trợ người khác rồi. Giờ đến lúc phải buông tay, phải để mọi người lãnh trách nhiệm đối với bản thân họ. Nhưng cám ơn . Cám ơn có lời. người rất rộng lượng.”

      Toby mỉm cười, thiểu não. “Nhầm đối tượng, có vẻ vậy.”

      nắm chặt tay , mỉm cười. “Vâng, à, cũng có thể.”

      Toby cũng nắm tay và lúc đó, bởi vì dường như đó hoàn toàn là điều sai trái, bởi vì còn người y tá, bởi vì đơn và lạc lối giống , đưa tay kia ra và vuốt má . Làn da lạnh và mịn màng dưới lòng bàn tay . hơi cụp mắt xuống, rồi mỉm cười. “Tay lạnh thế.”

      “Và má em cũng lạnh.”

      đến lúc về nhà rồi.”

      “Phải, về nhà thôi.”

      quàng tay lên vai và kéo gần hơn, họ cùng thả bộ xuống đường Thợ Bạc trong im lặng ấm áp đồng hành.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66 + 67
      66.
      Con hoàn thành phần cuối của vụ mặc cả với Toby vào ngày thứ Hai. Vào buổi trưa, thay vì lẩn trốn trong phòng nghỉ trưa như cậu vẫn làm hàng ngày kể từ khi Daisy quay trở lại làm việc, cậu lên gác và đến chỗ ban thời trang.

      ngồi mép bàn làm việc của khác, ngắm nghía vài bức ảnh. mặc chiếc áo cao cổ màu nâu và chiếc váy bò ngắn màu nhạt, cùng với chiếc áo len dài. liếc nhìn cậu khi cậu vào, rồi lại nhìn chỗ khác, thầm gì đó với kia.

      “Daisy,” cậu bắt đầu.

      ngước nhìn cậu lần nữa, vẻ ngạc nhiên. “Vâng?”

      “Em có bận ?”

      Daisy nhìn kia, rồi lại nhìn Con. nhún vai. “,” , “ hẳn.”

      “Muốn ăn trưa ?” cậu chìa chiếc túi ra. “ tự làm bánh mì.”

      Daisy thở dài, cau mày, nhìn chiếc túi, nhìn cậu. “Được,” đáp. “Chờ em phút.”

      Họ ăn sandwich ở quảng trường Hanover và ngồi vụng về bên nhau chiếc ghế băng. Con đưa chiếc bánh cho Daisy. yên lặng, đón lấy.

      “Cua và dưa chuột,” Con . “Bánh mì tự làm ở nhà và bơ sạch.”

      buồn rầu cầm chiếc bánh. “Em ,” sau lát.

      “Cái gì?”

      “Vogue. Em rời khỏi Vogue. Rời khỏi London.”

      “Tại sao? phải vì...”

      . phải vì . Mặc dù chuyện đó cũng chẳng có ích hơn cho em. , chỉ là làm được thôi. Em ghét công việc này. Em ghét London. Em nhớ các bạn em ở nhà. Và đối với Mimi cũng công bằng vì chị ấy phải chăm sóc cho em. Thế nên em quay về nhà.”

      “Bao giờ?”

      “Em làm nốt thời hạn. Ba tuần nữa và em .”

      Con nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich của mình. Cậu biết phải gì, “Em làm gì?” cuối cùng cậu thốt ra.

      Daisy nhún vai. “Em chưa biết. Em có thể học đại học. Hoặc em có người bạn là chủ nhà hàng ở làng em. Em có thể xem ấy có gì cho em làm ở đó . Có lẽ phục vụ bàn. Em biết được. Tất cả những gì em biết đó là London hợp với em và em cần phải về nhà. Em làm hết mức rồi. Ít nhất là em cố gắng.”

      đoán là thế cũng phải thôi.”

      “Vâng,” đáp, “đó là điều cần làm. Em cảm thấy hạnh phúc hơn rồi.”

      nhớ em,” cậu .

      nhớ chứ?”

      “Dĩ nhiên là nhớ. Nghe này Daisy. xin lỗi,” cậu , “ thực xin lỗi về việc qua. thằng ngốc chết tiệt.”

      nhún vai.

      biết điều gì xảy ra.”

      sao, nó xảy ra rồi. cần gì thêm nữa.”

      , nhưng .” Cậu quay ra đối diện với . “Nghe này, em đúng. hoảng sợ, ở bệnh viện. mất dấu hoàn toàn. Nhìn thấy em như thế, nghĩ rằng em có thể, em biết đấy, sắp chết, và gia đình của em, họ quá khác với gia đình của . Em biết đấy, nhạc công kèn hơi với chả dàn nhạc giao hưởng này nọ. rời bệnh viện cảm giác như mình vừa ở hành tinh khác.”

      “Thế , tại sao ra? Em có thể hiểu mà.”

      biết nữa.” Cậu lắc đầu. “Chúng mình ở phòng uống trà, có bao nhiêu đàn ông ở đó. Và cũng chưa hiểu được cảm xúc của chính mình. Bản thân cũng biết muốn làm gì. Nhưng rồi, nhìn thấy em ngày hôm sau, ở ấy…” Cậu chỉ vào tầng của ở tòa nhà Condé Nast. “Và em quá lạnh lùng. Chúng mình như hai người lạ. Điều ấy làm tan nát. Và nhận ra rằng phải cho nó cơ hội. Bởi vì, em biết , tình luôn luôn thuận tiện, phải nào? Đôi khi, tình là nỗi khổ đau. Nhưng nếu mình cố gắng, mình thể biết. Và muốn cố gắng. Và muốn biết. Bởi vì nếu dành phần còn lại của đời mình để tự hỏi biết điều gì xảy ra với đầu tiên mà quan tâm, điều gì xảy ra với em. Và điều ấy hoàn toàn khiến nát cả cõi lòng.”

      Yên lặng lát. Con để chiếc bánh mì còn nguyên của mình vào trong túi.

      Daisy thở dài. “Em hiểu lắm. Chính xác là muốn gì?”

      muốn em và xin lỗi vì những gì làm và muốn được ở bên em.”

      “Ồ, Con. Chúa tôi. Quá muộn rồi. Em chuyển . quá muộn rồi.”

      , quá muộn. Toby đề nghị trả tiền học lái máy bay cho . chuyện với vài trường ở Nam Phi có chỗ trống, nơi có thể bắt đầu từ tháng sau. Nhưng nếu em rằng em tha thứ cho , nếu em rằng em để bước vào đời em, để ở bên em, chăm sóc cho em, vẫy tay tam biệt Nam Phi ngay lập tức. Ở đất nước này cũng có những trường dạy bay. Chúng đắt đỏ hơn, nhưng Toby bảo là ấy có thể cho mượn tiền. Bao nhiêu cũng được. có thể ở bất cứ đâu. Ở bất cứ đâu mà có em.”

      Daisy lại thở dài. “Nhưng em vẫn ốm đau.
      Bố mẹ vẫn là bố mẹ em. Và bạn trai của chị em vẫn nghệ sĩ kèn hơi.”

      “Ừ, biết tất cả những điều ấy. Nhưng còn là nữa. còn là cậu nhân viên chạy giấy ở chung phòng với mẹ mình ở chỗ tạm bợ nữa. là phi công tập . có chỗ ở của riêng mình. Và , em biết đấy, có tương lai. trở thành ai đó. đủ tốt để làm bạn trai của em.”

      “Nhưng, Con,” , “nhưng đó chính là toàn bộ ngu ngốc của vấn đề. đủ tốt rồi.”

      ,” Con lắc đầu. “ chưa đủ tốt. thực chưa đủ. Nhưng gặp em và biết em, em khiến muốn là mọi thứ. muốn chăm sóc cho em. muốn làm em tự hào về .”

      Lúc đó, Daisy mỉm cười, và cầm lấy tay Con. “Có trường đào tạo bay ở cách nhà bố mẹ em hai dặm, em thấy bảo đó là trường tốt.”

      “Ồ, thế à?”

      “Vâng. Em lấy quyển giới thiệu cho , nếu muốn.”

      “Tốt quá.”

      Con gật đầu và mỉm cười. Rồi cả hai cùng cầm lấy bánh sandwich của mình và ăn trong yên lặng, tay nắm chặt tay để băng ghế giữa hai người.

      67.

      Toby đặt bát đựng đầy tortilla chip lên bàn uống nước và liếc nhìn đồng hồ. Trước tám giờ chút, hai phút nữa tới giờ bắt đầu cuộc họp các thành viên trong nhà. Ruby là người đầu tiên xuất hiên. Vào lúc mười giờ có buổi biểu diễn ở quán rượu ở Tufnell Park nên mặc sẵn trang phục lên sân khấu - bốt mũi nhọn, áo tay trong suốt, quần jeans kẻ sọc và vòng đeo cổ đính đá lấp lánh.

      “Vòng cổ đẹp lắm,” Toby .

      đổ vật xuống ghế sofa và bốc nắm đầy tortilla. “Tim tặng em đấy,” , cắn miếng chip. “Đẹp tuyệt, phải nào?” ăn nốt chỗ chip, miếng nọ tiếp miếng kia, liếm chỗ vụn lòng bàn tay, rồi lại vốc thêm nắm nữa.

      “Đừng ăn hết cả,” Toby bảo. “Để phần những người khác nữa.”

      chặc lưỡi. “Nghe này, em là người đầu tiên buồn đến đứng giờ. Em phải được ưu tiên ăn chip chứ.” lại tóp tép ăn. “Vậy là - tất cả chuyện này bí hiểm. Họp thành viên nhà. Hừm...” đặt ngón tay trỏ lên môi và bằng giọng châm chọc. “Em tự hỏi biết có thể là chuyện gì?”

      Có tiếng bước chân cầu thang phía sau họ rồi xuất Melinda và Con. Họ cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa còn lại và Con lấy cho mình nắm tortilla. “Ồ, xem kìa,” Ruby , “đôi lứa vui vầy. Cuộc sống hôn nhân thế nào rồi?”

      Con nhướng mày. Melinda trừng mắt nhìn rồi lờ Ruby .

      Người cuối cùng xuất là Joanne, vừa từ chỗ làm về, tay cầm chiếc túi đựng hàng của Jane Norman. ta thò đầu qua cửa. “Xin lỗi,” ta , “tôi phải vệ sinh . Nếu cần cứ việc bắt đầu vắng mặt tôi.”

      Toby ngồi lên mép chiếc bàn nước và gõ gõ những ngón tay lên đầu gối. ai năng gì. Chỉ có tiếng nhai chip rau ráu. Joanne quay lại và Toby đứng lên. liếc nhìn quanh phòng. Bốn đôi mắt nhìn lại . đến lúc đây, thời điểm bao giờ nghĩ là xuất , tình huống bao giờ dự đoán. “Cám ơn mọi người có mặt,” bắt đầu. “Tôi biết ai cũng bận cả.”

      Ruby xì tiếng, kiểu như mới lớn làm ở cuối phòng học.

      “Dẫu sao, lý do tôi mời mọi người tới đây tối nay là bởi tôi có thông báo quan trọng, thông báo có ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Như mọi người biết, bố tôi mua cho tôi căn nhà này mười lăm năm trước, nơi để tôi sống với vợ mình. Mọi người cũng biết rằng, vợ tôi bỏ tôi ba tuần sau đó và tôi chưa hề gặp lại ấy. Kể từ khi đó, tôi sử dụng ngôi nhà như nơi để mọi người ở lại trong thời gian, khi cuộc đời đứng về phía họ, nơi để mọi người có thể thực được giấc mơ và hy vọng của mình, và hy vọng rằng họ có thể tìm được cách để tiến lên phía trước. Tôi có lẽ tiếp tục sử dụng căn nhà vì mục đích đó mãi, nếu như có hai kiện xảy ra trong hai ngày tiếp nối nhau. Trước tiên là Gus, người thuê nhà vĩnh viễn của tôi, qua đời, và tiếp đó, tôi nhận được lá thư của bố tôi, thông báo là ông trở về nước và muốn xem tôi sống ra sao. Ba ngày sau tôi được thừa hưởng khoản tiền từ Gus, với chỉ dẫn cụ thể rằng tôi phải dùng nó để cải tạo lại ngôi nhà. Và để, ờ... tiếp tục sống. Bởi vì Gus cảm thấy cũng như lúc này tôi cảm thấy, là tôi bị mắc kẹt trong lối mòn, và lạc đường. Vậy là tôi rao bán ngôi nhà này ngay khi công việc sửa chữa xong xuôi. Và tôi e rằng, giờ tôi phải thông báo rằng mọi người còn bốn tuần, kể từ ngày hôm nay.”

      Toby dừng lời và ngước mắt khỏi vết bẩn thảm.

      “Ố ồ,” Ruby , tay ôm ngực, “ là sốc.”

      Ba người kia chỉ ngây ra nhìn .

      “À,” rút cuộc Con , “em nghĩ thế hay lắm. Em nghĩ thế.”

      “Ừ,” Melinda tiếp lời, “Tốt lắm Toby ạ. Em xứng đáng đấy.”

      Toby nhìn Joanne. Vẻ mặt ta ngây dại. từ từ đặt tay lên đầu gối, rồi chậm rãi đứng lên. Sau đó rời khỏi phòng, bước tiếng động và vô định.

      “Joanne, Toby đây.”

      Cửa mở và khuôn mặt Joanne ra. ta khóc.

      “Chuyện gì?”

      “Tôi muốn chuyện với .”

      “Về việc gì?”

      “Về việc vừa xảy ra hồi nãy. Về việc chuyển ra khỏi nhà.”

      “Ổn cả thôi.”

      “À, , ràng là ổn.”

      “Ổn mà,” ta , bắt đầu đóng cửa lại.

      Toby thò bàn chân vào khe cửa và vẫy vẫy chai rượu trắng trước mặt . “Đây này, uống cùng tôi nhé. Hãy uống và trò chuyện.”

      , nhưng cảm ơn .” ta ấn cửa kẹp giày của .

      đẩy vai vào cánh cửa.

      “Tôi đâu cả, cho tới khi để tôi vào.”

      “Ồ, mẹ kiếp,” ta kéo cửa mở ra và nhìn . Mắt ta sưng và đỏ. “Tôi thực muốn chuyện. Đây là nhà . thể làm bất cứ điều gì muốn. Chỉ có điều hay hơn nếu báo cho chúng tôi sớm hơn chút. ràng là biết về kế hoạch này thời gian rồi. Tôi cho rằng từ khi Gus mất. Tôi hiểu tại sao giờ mới với chúng tôi.”

      Toby mỉm cười. “À, có lẽ nếu để tôi vào, tôi giải thích.”

      lắc đầu. “Trong này lộn xộn lắm. Hãy sang phòng .”

      Trông Joanne như đứa trẻ nhắn và ốm yếu với mớ tóc vàng trắng, mắt và mũi đỏ.

      Toby đưa cho ta ly rượu và ta cầm lấy vẻ biết ơn.

      “Tôi hiểu, có vẻ kỳ quặc là đến giờ này tôi mới báo cho tất cả mọi người, nhưng có lý do tại sao tôi sớm hơn.”

      ta gật đầu yếu ớt và nhấp ngụm rượu vang.

      “Tôi cảm thấy như mình chịu trách nhiệm về tất cả mọi người và vì thế tôi thể đơn giản tống cổ mọi người ra mà biết mọi người có sẵn sàng để ra . Vì vậy tôi cố gắng để biết về mọi người hơn. Điều, tôi phải rằng, khá khó khăn. Tôi có tính can thiệp và chõ mũi vào việc người khác. Tôi và khá giống nhau ở điểm này. Chúng ta cùng thích chỉ biết mình với mình, giữ khoảng cách với thế giới. Nhưng tôi cũng cảm thấy phấn chấn kỳ lạ, chặng đường của mấy tuần qua, những điều mà tôi biết được về những người mà tôi sống chung. Tôi thực cảm thấy như thể tôi tạo được ấn tượng, như thể mọi người đều tiến lên theo cách nào đó. Nhưng , Joanne ạ, tôi biết. ... tôi thể nào.”

      nụ cười giễu cợt mở khuôn mặt bất động của ta. “Vâng, tôi biết.”

      “Tôi biết chút gì về , là ai, từ đâu đến, muốn gì, tại sao lại ở đây. Vậy là tôi đầu hàng và để cho bước ra thế giới đúng y như khi tôi tìm thấy . . điều thể giải đáp. tâm hồn lạc lối...”

      “Tôi lạc lối.”

      “Ồ, Joanne. Dĩ nhiên là lạc lối. gần bước sang tuổi trung niên, nhưng có nghề nghiệp, nhà cửa, bạn bè. thay đổi hình ảnh của mình với tần số của mới lớn tự tin về bản thân, tiêu hết tiền vào việc sắm sửa quần áo và mỹ phẩm, nhưng chẳng bao giờ đến đâu. Và rồi người đàn ông đó tới, người đàn ông buồn bã với đôi mắt đẫm nước, người đàn ông từng , người, dường như, vẫn . ta để lại cho lá thư khiến khóc, nhưng vẫn lờ . tiếp tục như thể có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn là, Joanne, bỏ lại điều gì sau lưng khi tới đây? Điều gì tệ tới nỗi thà sống với những người xa lạ còn hơn? Tại sao cho phép bản thân mình trở thành người... kỳ dị, thể thương được trong khi biết tình trong đời, trong khi ràng biết nhiều hơn?”

      “Ồ, Toby, có tự nghe thấy mình ? Có nghe ?”

      nhìn ta dò hỏi.

      “Hãy đặt ngược lại câu hỏi. Hãy hỏi chính .”

      thở dài. “Nhưng vấn đề chính là ở đó, Joanne. Tôi tự hỏi mình câu đó. Và giờ tôi biết câu trả lời. Tôi để cho mình trở thành người... kỳ dị, thể thương được bởi vì trước tiên là mẹ bỏ tôi lại, hệ thống trường tư nuôi dạy tôi và thứ hai là ông bố, người ghét bỏ tôi, nuôi dạy tôi. Rồi bố bỏ tôi , để bắt đầu , tôi đoán, gia đình tốt hơn ở nước ngoài. Nhưng tôi phiền lòng bởi vì tôi , người vợ mới xinh đẹp và ngôi nhà mới. Rồi vợ tôi bỏ tôi, và tôi quyết định rằng tôi muốn bị bỏ lại lần nào nữa. Tôi muốn ở chỗ và giữ cho tâm hồn mình được an toàn. Tôi đóng cửa mình lại, tôi giữ thế giới ở bên ngoài. Tôi nuôi tóc, tôi tạo cho mình vẻ ngoài thu hút. Tôi ở lì trong phòng và trong những dịp bất thường tôi cần phải xuống phố, tôi biết là tôi an toàn bởi vì ai cố gắng biết đến tôi bởi tôi là gã kỳ quặc với tóc và mũ và đôi bốt đầy lỗ thủng. Tôi làm cho mình trở nên đáng sợ, Joanne, khiến mọi người tránh xa.”

      lần tôi đọc tài liệu, về cặp song sinh người Xiêm, và hai người phụ nữ ấy, thảo luận về cuộc sống tình dục với bạn trai của họ, như thể đó là điều bình thường nhất thế giới. Làm như thể cái gã đàn ông muốn làm tình với người phụ nữ bị dính đầu với người phụ nữ khác là gã hoàn toàn bình thường. Và tôi chỉ nghĩ, buồn làm sao những người phụ nữ này chỉ có thể có quan hệ với những gã bệnh hoạn và lập dị. Và đó là điều tôi cảm nhận về bản thân mình trong những năm qua - rằng bất cứ ai muốn ở bên tôi, khi tôi như thế, khi tôi như thế, như cái cách mà giờ tôi cố để khác , theo định nghĩa, là người lập dị. Và chỉ bây giờ, chỉ vì ngôi nhà, mà tôi bắt đầu rời bỏ cái lỗ mà tôi tự đào cho mình. Chỉ bây giờ tôi mới có thể công nhận đáng sợ của mình và sống tiếp. Thế còn , Joanne? Khi nào công nhận cái con người cho phép mình trở nên như thế?”

      Joanne nghẹn ngào và lăn lăn li rượu trong tay, chán chường. “Đó là tôi sao?” ta hỏi, mắt rưng rưng nước. “ kẻ đáng sợ?”

      Toby gật đầu. “Đúng thế.”

      ta thở dài và gục đầu xuống. “Tôi chỉ, tôi biết là gì khác nữa. Tôi còn nhớ mình như thế nào.”

      ?” Toby . “ như thế nào?”

      “Tôi ...” ta sụt sịt. “Tôi người lầm lạc trong đời, rồi tìm lại được lối cho mình. Tôi từng . Tôi ...” ta dừng lời, nhìn chằm chằm vào li rượu, rồi ngước nhìn Toby, mắt chan chứa nỗi buồn đau, “là người mẹ.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68 + 69

      68.

      Joanne Fish sinh năm 1968 ở Ipswich. Bố mẹ chia tay khi vừa năm tuổi và cùng với mẹ chuyển đến Norwich. Mẹ qua đời trong tai nạn xe hơi khi Joanne mới lên mười và chuyển tới London để sống cùng với bố và bạn của ông ta ở Lewishham. Bố diễn viên, nghiện rượu, luôn luôn thất nghiệp và tiêu sạch tiền trợ cấp thất nghiệp trong quán rượu. Ông ta rất thương Joanne. là đứa con duy nhất và là đứa con duy nhất ông có thể sinh ra bởi sau ca thắt ống dẫn tinh thất bại, ông ta bị cắt mất cả hai tinh hoàn. Bạn của ông ta tên là Drew. ta hai mươi mốt tuổi và là con nghiện ma túy. Bố Joanne để hai bọn họ ở với nhau phần lớn các đêm khi ông ta đến quán rượu. Joanne hào hứng nhìn Drew chuẩn bị thuốc, buộc ven, cắm kim và chọc vào ven. sống với bố và Drew hai năm cho tới khi điều thể tránh khỏi xảy ra và Drew mời thử dùng ma túy. Joanne lúc ấy vừa bước sang tuổi mười hai.

      Drew chuyển khi Joane mười ba tuổi và mang hết ma túy . Đó là lúc Joanne bắt đầu ăn cắp. chủ yếu ăn trộm quần áo để bán cho bọn con ở trường. Rồi bắt đầu ăn trộm của bọn con ở trường vì như vậy dễ dàng hơn. Sáu tháng sau bị đuổi học và đưa vào trung tâm nuôi dưỡng trẻ em thời gian ngắn sau. Giữa sinh nhật lần thứ mười bốn và mười tám tuổi, ở tổng cộng mười tám tháng trong trại giam giữ trẻ vị thành niên và nhận án tù nghiêm chỉnh đầu tiên tuần sau khi tròn mười tám tuổi - ba năm tù vì tội ăn trộm có tình tiết tăng nặng. Chính tại Holloway cuối cùng tìm ra điều mà thích làm. Diễn xuất. Thầy giáo của người đàn ông cao, gầy tên là Nicholas Sturgess, hơn mười tuổi. cầu hôn vào ngày được trả tự do và chuyển vào sống trong căn nhà với sân trước và ba phòng ngủ của ở New Cross.

      xin được chỗ học ở Trường kịch nghệ trung ương, hoàn thành bằng BA về diễn xuất điện ảnh khi được hai lăm tuổi. Hai năm sau bố mất vì bệnh gan và chăm sóc ông đến tận phút cuối. Ngay sau đó, và Nick bắt đầu đến chuyện tạo dựng gia đình. Họ cố gắng trong ba năm trời mà thành công nên theo đuổi việc chữa vô sinh. Những năm tháng sử dụng ma túy làm tổn hại tới cơ quan sinh sản của Joanne. Nhưng cuối cùng, sau sáu tháng điều trị, Joanne chậm kinh và kết quả thử cho thấy có bầu. Quá trình mang thai của diễn ra suôn sẻ và sinh ra ba cân sáu vào ngày đầu năm mới, bé đầu tiên ra đời trong năm đó tại khu vực. Họ đặt tên bé là Maisie và đưa bé về nhà. Joanne chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế trong đời. Ít ra lần này cũng làm hỏng việc. Ít ra lần này cũng có mọi thứ người cần có. nghiệp. mái nhà. người . gia đình. Maisie là ngoan ngoãn. Bé hay ăn, tăng cân và ngủ ngon lành như mong đợi. Nhưng Joanne mệt mỏi. Rất mệt mỏi. Quá trình sinh nở làm thức trắng hai đêm và vẫn chưa hồi phục. Vậy là Joanne ngủ bất cứ khi nào có thể, giật lấy từng khoảnh khắc, chỗ này, chỗ khác. ngủ khi Maisie ngủ, bên con giường hoặc trong ghế sofa khi cho con bú.

      Vào buổi chiều ngày thứ Năm, khi Maisie được ba tuần tuổi, Joanne cho con bú mẹ, thân hình và mềm mại của con bé được đặt nằm chiếc gối đùi mẹ. bật ti vi lên và chuyển kênh cho tới khi tìm được chương trình muốn xem. Đó là chương trình Bargain Hunt. xem lúc. Hai cặp vợ chồng gặp nhau trong kỳ nghỉ, chạy ngược xuôi trong hội chợ đồ cổ trong vòng tiếng để tìm ba món đồ cổ. Điều cuối cùng còn nhớ là người phụ nữ ngắm nghía bình đựng rượu bằng pha lê, được mua với giá hai mươi nhăm bảng. hơi chỉnh đầu của Maisie, điều chỉnh hướng nụ hoa để con bé có thể ngậm vào cái miệng ấm áp của nó. Và rồi ngủ thiếp .

      Khi tỉnh giấc, chương trình Bargain Hunt kết thúc và Maisie mát rượi và bất động gối. đặt tay lên má con bé, nhàng, muốn làm nó thức giấc. Làn da con bé lạnh như đá. Trông Maisie tái ngắt. Joanne bế bé lên, ôm chặt vào ngực mình. Maisie ngặt nghẹo từ bên này sang bên kia. vỗ vào lưng con. đặt con mình lên gối và nhìn chằm chằm vào con. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cảm giác hơi thoải mái lúc ban đầu trở thành cảm giác chắc chắn phát sợ. Con còn thở nữa. đặt chiếc gối lên ghế sofa và quỳ xuống sàn. mở miệng của Maisie ra và ngả đầu con bé ra sau. hà hơi vào vòm miệng còn thơm mùi sữa ngọt ngào của con , lần, hai lần rồi ba lần. ghé tai lên lồng ngực bé bỏng của con để lắng nghe nhịp đập của trái tim, thanh vẫn nghe hàng tháng ở phòng khám thai sản trong suốt thai kỳ. chẳng nghe thấy thanh ấy. tiếng nấc thoát ra khỏi họng nghẹn ngào. mở miệng để hét lên nhưng thành tiếng.

      gọi xe cấp cứu. thông báo chuyện xảy ra; cho họ địa chỉ nơi ở. đặt điện thoại xuống, rồi áp má lên bụng đứa con chết của mình cho đến khi họ tới và đưa con .

      Nick gặp ở bệnh viện. Chết vì ngạt. Con bé bị ngạt thở đến chết, vì . đè con bé vào chiếc gối, với tất cả sức nặng của mệt mỏi và giấc ngủ sâu của .

      Họ chôn cất con tuần sau đó, chỉ hai bọn họ. Joanne thể chịu đựng bất kỳ ai khác. thể chịu đựng bất cứ điều gì. Nick , “Đó phải là lỗi của em, đó phải là lỗi của ai hết.” Rồi Nick lại , “Đó là lỗi tại . Đáng lẽ nên nghỉ phép trông con thêm. Đáng lẽ phải ở đó chăm chút cho cả hai mẹ con. biết em mệt mỏi đến thế nào,” Nick bảo, “Chúng ta vượt qua được chuyện này. Chúng ta làm được.” Nick lại bảo, “ em, Joanne. em. Xin em, đừng khép mình với .” Nick , “Có lẽ em nên nghĩ đến trị liệu tâm lý.” Nick , “ thể tiếp tục thế này được nữa.”

      Và rồi, ngày, năm tháng sau khi Maisie ra , khi ngồi trong phòng đợi tại phòng khám bệnh của bác sĩ, hy vọng được kê toa thuốc chống trầm cảm đủ mạnh để cản lại nỗi đau, Joanne đọc thấy quảng cáo của Toby tờ Private Eye. mua thuốc ở chỗ dược sĩ, trở về nhà, viết lá thư đầy những lời dối trá. Khi Toby phúc đáp và dành phòng cho , gói ghém đồ đạc và bỏ . Đó là buổi sáng ngày thứ Bảy. Nick cắt tóc. để lại cho mẩu giấy nhắn dòng chữ “Đừng cố gắng tìm em”. Có cuộc tuần hành phố ở đòi hợp pháp hóa ma túy chiết từ cây gai dầu. người đàn ông hóa trang làm lá cây gai dầu mỉm cười với trong khi bê va li của mình đặt vào cốp xe taxi. “Hòa bình, người ơi,” người đàn ông . “Hòa bình.” ta ấn điếu thuốc tài mà còn chưa châm vào lòng bàn tay và tiếp tục .

      đến sống ở nhà của Toby và bắt đầu làm các công việc tạm thời. Mỗi tuần công ty, mỗi tuần vai diễn. Ai ai cũng có vẻ muốn thuê diễn viên thất nghiệp làm việc. Mọi người có vẻ vui khi nghĩ rằng người giàu sáng tạo sắp xếp giấy tờ cho họ hoặc, vào số liệu hoặc trả lời điện thoại cho họ. Và Joanne thích vô danh mà công việc làm tạm thời đem đến cho . có thể là bất kỳ ai muốn. bịa ra những câu chuyện. Tôi sống ở Chelsea. Chồng tôi là người buôn tranh. Tôi sống ở Chiswick với chị tôi - chị ấy là thợ làm đầu. Tôi sống ở LA khi tôi hai mươi mốt tuổi, ngủ với Christian Slater. Mỗi công việc đối với như vai diễn trong bộ phim. lên kế hoạch trang phục, nghiên cứu vai diễn, học thuộc lời thoại. Mỗi ngày khi rời khỏi nhà Toby người khác nhau và, mỗi khi công việc tạm thời kết thúc, cũng kết thúc luôn con người mà tạo ra. Những thứ quần áo mặc được giặt, gấp lại và cất , đồng thời lại mua tủ quần áo mới. Đôi khi công việc đủ dài lâu để mặc tất cả mọi thứ mua. Và những quần áo ấy nằm lại trong những túi mua hàng, bao giờ mặc đến, mỹ phẩm chưa mở ra nằm lại trong ngăn kéo.

      Và rồi, ngày, bộ từ ga tàu điện ngầm về nhà, người đàn ông cao và da sáng, túm lấy khuỷu tay . Đó là Nick. “ cứ nghĩ là em chết,” . “ nghĩ là em chết.” gói đồ đạc và đăng ký vào ở khách sạn ở Bloomsbury. ở đó hai tuần cho tới khi hết tiền quay trở lại nhà Toby. Toby thay đổi. Tóc của được cắt vô cùng ngắn. Mắt tím bầm. có vẻ cứng rắn hơn, cương quyết hơn. buộc phải chuyện với . Đó là lần đầu tiên nó chuyện với ai đó, với tư cách của chính , của Joanne Fish, kể từ hai năm nay. Điều đó là lạ. Toby đưa cho lá thư của Nick. Thư viết, “Xin em hãy về nhà . thể tiếp tục sống và thể nếu em chưa trở về nơi chốn của em. có điều gì thế giới này có ý nghĩa gì nếu có em. em.”

      biết phải làm gì, phải nghĩ gì. cất Nick vào trong chiếc hộp khi chuyển đến sống ở nhà Toby và tưởng tượng rằng Nick cũng làm như thế với . Thỉnh thoảng cũng nghĩ đến , tưởng tượng ra với người vợ mới, đứa bé mới, tiếp tục sống cuộc sống của mình. Và ai có thể trách được ? thể nào tưởng tượng được vì sao từ đầu lại muốn ở bên người như , người mà thân thể già trước tuổi, có đôi cánh tay chi chít sẹo bởi những năm tháng sử dụng ma túy và lấm lem vết mực của những hình xăm để thể số má của ở trong tù. diễn viên thất bại. người mẹ thất bại. con người thất bại. Nhưng vì lý do nào đó vẫn muốn có trong đời mình.

      luôn giữ lá thư bên mình. lấy nó ra khỏi túi xách và đọc nó ở chỗ làm. thấm nhuần từng câu, từng chữ, ngày lại ngày. Và mỗi lần đọc nó, lại để thêm chút xưa cũ của chính mình trở lại với tâm hồn. Và rồi Toby đề nghị họp, thông báo cho điều mà bao giờ nghĩ có thể xảy ra. bán nhà, buộc ra . trò chuyện với trong phòng của mình, với rằng trở thành kẻ đáng sợ. cũng tưởng tượng ra thế rồi, nhưng khi nghe điều ấy được ra cách chân thực, thẳng thắn, vẫn có cảm giác bị dội xô nước đá lên đầu. lên giường lúc nửa đêm hôm ấy, uống đẫy rượu vang cùng với cảm xúc, nghĩ suy. liếc nhìn quanh phòng mình, tới bóng tối của những đống quần áo chưa mặc, tới bóng ma của cha mẹ mình trong khung ảnh để bên giường. cầm khung ảnh lên và bóc phía sau ra. Rồi lấy ra tấm ảnh của Maisie để phía sau và ôm nó vào tim, từng dòng nước mắt nóng hổi lăn dài .

      69.

      Ruby bắt đầu đóng gói vào ngày thứ Ba. Tim ký hợp đồng thuê căn hộ penthouse hai phòng ngủ ở gần phố Carnaby và họ bắt đầu chuyển vào ở từ ngày thứ Năm.

      lôi chiếc hộp để nóc tủ quần áo xuống và thổi lớp bụi dày phủ mặt hộp. Chiếc hộp nằm ở đó kể từ hồi chuyển đến đây. thậm chí còn thể nhớ nổi trong hộp đựng cái gì. Những thứ thuộc sở hữu của Ruby bao giờ luân chuyển. bao giờ dọn dẹp vào mùa xuân hay thanh lý đồ đạc. Ruby đặt vật xuống và nó nằm nguyên ở đó. Chiếc hộp chứa đầy những sách vở học và phiếu nhận xét. mở phiếu, ngẫu nhiên:

      Tracey Lewis. Lớp 3A
      Tracey học kỳ đầy thử thách. Mức độ tập trung ở trong lớp học cũng như thái độ chung ổn định, nhưng em cũng thể những tiến bộ rệt trong số lĩnh vực khác, ví dụ như nhạc và văn học .

      nhếch mép và để tấm phiếu vào trong hộp. luôn là học sinh rắc rối. Lười biếng, xấc xược và luôn tự cho là mình quá thông minh. Chẳng có thầy giáo nào của biết phải làm gì với rời ghế nhà trường với ba điểm 0 và danh tiếng xấu.

      nhìn quanh phòng, ghi nhớ từng chi tiết, mép gờ, những lớp bụi, những búi mạng nhện, những chiếc hộp phủ lớp vải, những thứ đồ đạc rẻ tiền bị chôn vùi dưới nhiều lớp tư trang cá nhân của . ở đây, trong căn phòng này, kể từ khi mới mười sáu tuổi. viết vô số bài hát, tập vô số bản nhạc, ngủ với vô số đàn ông. ăn tối ở đây, khóc ở đây, say sưa với bạn bè ở đây. từng mặc bikini ngồi ban công trong những ngày trời nóng, vùi mình trong chăn ấm với chai Benilyn khi bị cúm.

      sống ở đây lâu hơn ở nhà mình. Đây mới là nhà của . Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ra . chẳng bao giờ tưởng tượng rằng Gus chết, rằng Toby đổi thay, rằng gói ghém đồ đạc trong phòng mình và rời khỏi nơi đây mãi mãi.

      Có tiếng gõ cửa bên ngoài. thở dài.

      “Vâng?”

      “Ruby, là đây. vào được chứ?”

      “Chắc chắn rồi.”

      Cửa mở ra và Toby bước vào. mặc chiếc áo cổ tròn chui đầu màu xám khá đẹp với chiếc quần jeans cũng khá đẹp luôn. Với tóc ngắn và khuôn mặt cạo nhẵn nhụi, trong lạ lẫm, gần như là đẹp trai đến khó chịu. Ruby thích như thế. thay đổi trong diện mạo của Toby lại bóc thêm lớp cảm giác về bình thường của . Đáng lẽ Toby nên quá bảnh trai. Lẽ ra chỉ nên trông giống Toby thôi. Ngôi nhà này lẽ ra nên có phòng tắm quá sexy và căn bếp được thiết kế. Đáng lý ra ngôi nhà trông phải tồi tàn và nhếch nhác. Và Ruby - à, lẽ ra Ruby nên chuyển đến căn hộ cùng với nhân viên ngân hàng tử tế nhưng buồn tẻ tên là Tim. Đáng lý ra phải sống trái thói thường. Đáng lý ra phải sống bên lề. Nhưng giờ còn nhiều lựa chọn lắm. Giờ chỉ có Tim.

      mang cho em cốc trà,” Toby , đưa cho chiếc cốc bốc khói.

      “Ồ, cám ơn .”

      “Vậy, mọi việc thế nào?”

      nhún vai. “Chỉ mới bắt đầu, em nghĩ việc lớn đấy.”

      gật đầu và mỉm cười. “ cũng mong dọn phòng mình đâu mà.”

      em muốn vứt quách hết chỗ này . Bắt đầu như mới.”

      “À, thế , sao em làm thế ?”

      . Em thể làm thế. Em chẳng còn gì gọi là của riêng em nữa. Nếu em vứt chỗ này , em cũng bốc hơi luôn.” cố gắng mỉm cười, nhưng thành. Toby nhìn vẻ lo lắng.

      “Em có chắc chắn về chuyện này ? Về việc chuyển vào với Tim ấy?”

      gật đầu, vẻ tự vệ.

      “Bởi vì em phải chuyển ra ngay đâu, em biết đấy? Em còn có vài tuần nữa mà. Em phải vội vàng làm bất cứ điều gì đâu.”

      vài tuần?! Ồ, thế sao trước?! vài tuần? Thế còn ối thời gian để em tìm được công việc và kiếm đủ tiền để đặt cọc thuê căn hộ và giải quyết toàn bộ cuộc sống của em, phải ?”

      “Ruby, cố gắng khuyến khích em từ hàng tuần nay rồi, kể từ khi em và Paul chia tay. với em là em phải nhận lãnh trách nhiệm , trưởng thành . Em có thể ra ngoài và tìm công việc. Nhưng thay vào đó em ra ngoài và làm điều em vẫn thường làm, kiếm lấy người đàn ông.”

      “À, vâng, tốt lắm rồi. Ông bố giàu có của mua cho ngôi nhà lớn và giờ kiếm được khối tiền. ổn cả. Nhưng em có gì nào? Chẳng có gì. Chẳng có gì ngoài thân hình đẹp và giọng hát tốt. Và nếu em thể kiếm được tiền bằng giọng hát, em chỉ có thể trông vào điều duy nhất mà em giỏi làm thôi.”

      , Ruby. Em sai rồi. Em biết em có khả năng làm gì bởi vì em chẳng bao giờ thử. Em chẳng bao giờ ép buộc mình. Em đến đây mười sáu năm trước, ca sĩ/người sáng tác nhạc tài năng, thích đàn ông sa đọa và rượu chè. Và có gì thay đổi cả. Em chẳng thay đổi chút nào. Bởi vì em quá sợ dám xem mình có thể làm được gì trong đời.”

      “Vớ vẩn,” cãi. “Em chẳng sợ gì. Em chẳng sợ bất cứ điều gì. mới là người ngồi lì trong phòng mười lăm năm qua. Em ra ngoài đó. Em sống. Việc thành phải là lỗi của em.”

      Toby thở dài, vuốt tay mặt. “. phải là lỗi của em. Đó là lỗi của .”

      nhìn , vẻ dò hỏi.

      khiến cuộc sống của em quá dễ dàng. tự tìm những lời biện minh cho em. Lẽ ra phải khắc nghiệt hơn. phải nhìn thấy những gì xảy ra và làm điều gì đó để ngăn chúng lại.”

      “Điều gì xảy ra! Chúa tôi - nghe như thể em là thất bại.”

      ,” lắc đầu buồn bã. “ nghĩ em là thất bại. nghĩ em phi thường. luôn luôn nghĩ em phi thường. chỉ ước gì em cũng tin vào điều ấy, thay vì chỉ giả vờ làm ra vẻ thế thôi.”

      Toby qua gian phòng, và hôn lên đầu , trước khi quay ra và khỏi, đóng cửa nhàng sau lưng. Ruby ngồi đó lát, những suy nghĩ cứ chạy vòng vòng trong đầu như cơn lốc xoáy. Rồi nhặt chiếc bốt lên và ném vào phía sau cửa.

      Vào sáng ngày thứ Năm, Ruby và Tim chất đầy chiếc xe tải họ thuê với những đồ đạc mà Ruby tích trữ. Tim mua chai Bollinger để trong tủ lạnh như lời cảm ơn đối với ngôi nhà và họ ra . có ai tiễn chân họ. Khi chiếc xe tải rời xa ngôi nhà, Ruby liếc nhìn về phía cửa sổ của Toby và thấy ở đó, dáng bất động, nhìn chăm chú và buồn bã về phía cuối đường.

      Ruby nuốt cục nghẹn ở cổ và tập trung vào con đường trước mặt, vào cuộc sống mới của ở Soho, vào người ông ở bên , và vào tương lai.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70 + 71
      70.

      Toby gặp Leah ở bên ngoài bể bơi nằm đường Park vào buổi chiều thứ Năm. Đó là buổi chiều gió mạnh, trời ẩm ướt và tồi tệ với những làn gió bắc lạnh cắt da. Toby cảm thấy gò má mình phơi ra, lạnh giá vì được che phủ bởi tóc, râu, dựng cổ áo khoác cao hơn để quanh khuôn mặt để tự bảo vệ mình.

      Trong chiếc túi mang theo có chiếc quần bơi mới tinh, vừa mua lúc sáng nay từ cửa hàng bán đồ nam ưa thích mới của . Chiếc quần màu đen với những sọc xám ở hai bên bằng chất liệu cotton gây lúng túng vì bám vào người mặc. lát sau Leah đến nơi, trông hơi phờ phạc vì gió nhưng với nụ cười rộng mở và chào Toby bằng nụ hôn lên má.

      ngày kinh khủng,” Toby , theo đến lối vào.

      “Tồi tệ,” đáp, ngoảnh lại phía sau mỉm cười với . “ ngày hoàn hảo để bơi.”

      vài phút sau khi Toby ra khỏi phòng thay đồ, tay cầm chiếc khăn tắm áp lên ngực, Leah xuống bể bơi. nhìn hai phút, chuyển động cách nhàn nhã dọc theo bể bơi với những động tác dứt khoát và chậm rãi. mỉm cười khi nhìn thấy dõi theo và vỗ vỗ lên thành bể. “ có xuống nước nào?”

      gật đầu, kinh ngạc bởi bờ vai trần rắn chắc của , bởi vầng tóc ướt óng ánh của .

      “Cẩn thận nhé,” trêu . “Lần này đừng lặn cách nguy hiểm nhé.”

      bỏ chiếc khăn tắm bên thành bể bơi và thận trọng về phía nước nông. ngồi bệt xuống và dùng chân khỏa vào làn nước ấm. như nghe thấy ký ức trong đầu vang lên, tiếng thầy giáo gọi , “Dobbs! Tôi muốn bơi mười lần chiều dài bể, bơi ếch. Mau đưa cái thân hình lóng ngóng của xuống nước nào!” Toby hơi co người lại và trườn xuống bể bơi. Leah bơi về phía và đứng dậy. Nước chảy như thác người . mặc bộ đồ bơi màu đen, lóng lánh trong ánh đèn neon. Toby cố gắng để ánh mắt mình tự do thám hiểm thân hình đầy ấn tượng của , cố gắng nhìn quá lâu vào bộ ngực tròn chắc, cặp đùi mạnh mẽ, cánh tay, đầu gối, xương quai xanh, và vùng tam giác... nhưng thể. khiến người ta sửng sốt. Trông tuyệt đến nỗi muốn xốc lên vai như người đàn ông thời tiền sử thường làm và ân ái với ngay tại chỗ. thấy khó thở và cố gắng hướng suy nghĩ của mình tới những thứ có thể kiểm soát được. Ví dụ như cố gắng giữ toàn thân ở dưới nước và nổi lên theo cách thức xúc phạm cả lẫn Leah.

      bắt đầu bơi ngửa, thoáng nhớ rằng làm như vậy dễ dàng hơn là bơi sấp. Leah mỉm cười khích lệ . “ ổn chứ?” thầm. gật đầu, khiến cho nước tràn qua lông mày và chảy vào mũi. lật mình sấp xuống, và sặc nước, cấu tạo của thích hợp với môn này. Nếu như rằng hình dạng khí động học tối ưu được thiết kế cho việc bơi lội, là thân hình cá heo, giống chú hươu cao cổ sơ sinh hơn. Trái lại, Leah, rắn chắc và mỡ màng, bẩm sinh ra hợp với nước. mỉm cười trong khi bơi về phía . “Tại sao thử vùng vẫy lát ở chỗ nông , đợi cho tới khi vây cánh của trở lại.”

      “Vây cánh của ?”

      “Ừ, ai mà chẳng có vây có cánh. Chúng vô hình, chỉ cần tìm ra cách điều khiển chúng thôi.”

      “Phải rồi,” Toby gật đầu, bị thuyết phục lắm và lại lật mình ngửa ra. Nước vào đầy mắt và nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác tách rời khỏi thực tại. nổi như thế lúc lâu, tay chân cử động dưới nước, lắng nghe những thanh ì oạp của nước, vang những tiếng hét của trẻ , và suy xét cho bước tiếp sau của . Bởi vì đến bể bơi với Leah hôm nay để bơi. kế hoạch lớn hơn nhiều cho buổi chiều chứ phải chỉ vùng vẫy loanh quanh, vụng về trong bể bơi đầy nước tiểu của tiểu khu. Hôm nay tiến bước lớn hơn nữa tới tương lai của mình. Hôm nay định hình số phận của mình. Hôm nay làm điều vô cùng tuyệt diệu nhưng cũng có thể rất hủy diệt. trôi qua bể bơi, đầu óc đầy ắp kế hoạch, mắt nhắm nghiền, bỏ qua tồn tại của bất cứ ai cho tới khi đầu va phải cái gì đó rất cứng và nhận ra rằng, hiểu thế nào mà, thậm chí dù hề cố, vẫn tới được đầu bể bên kia.

      Toby có nhiều chuyện để kể cho Leah nghe trong quán rượu bên kia đường. chăm chú nghe khi kể cho về chuyện Con và Daisy quay lại với nhau cũng như chuyện Ruby chuyển ra ngoài ở cùng với Tim. cảm động rơi nước mắt khi nghe kể lại câu chuyện của Joanne và mừng vui khi biết rằng Jack mời Melinda ăn tối và chị ấy nhảy nhót khắp nhà như thiếu nữ .

      “Vậy là mọi thứ gần như đâu vào đấy rồi phải ?”

      “Ừ,” gật đầu. “Chỉ còn hoàn thiện nốt ngôi nhà và sẵn sàng để tiến lên.”

      “Đến Cornwall?”

      “Ừ,” đáp, “hoặc cũng có thể là Devon. Xem này.” mở chiếc túi mang bên mình và lấy ra tập giấy tờ. “ in chúng ra hôm này để cho em xem.” đưa cho chỗ giấy tờ và quan sát trong khi lật giở chúng để xem. Đó là những bất động sản tìm được qua mạng Internet. Nhưng căn nhà của dân chài, những ngôi nhà phố kiểu George, những ngôi nhà gỗ tầng bạc màu vì sương gió và những nhà kho được cải tạo lại.

      Chúng có những khu vườn đẹp như tranh chạy xuôi xuống biển, những sân nhà đầy ắp những giỏ treo, những thảm cỏ xén tỉa tỉ mỉ trải dài đến chân trời, những sân nuôi ngựa, nhà kho, đường dẫn và khu xưởng. Chúng xinh, chúng rộng lớn, chúng gọn gàng, chúng tản mát. Mỗi trong số chúng đều tượng trưng cho giấc mơ nào đó, lời gợi ý về phong cách sống, tồn tại.

      “Em nghĩ thế nào?”

      “Em nghĩ sống ở London là cái giá cắt cổ nhất đối với con người. Ý em là, hãy nhìn cái này mà xem.” rút ra bản mô tả chi tiết ngôi nhà nông thôn hai mặt tiền, nhìn ra biển, ở làng chài tại Devon. “Có lẽ căn hộ của em cũng có giá tương đương thế này. căn hộ phòng ngủ bé xíu và tầm thường ở Finchley? Hoặc ngôi nhà nông thôn tuyệt diệu ba phòng ngủ nhìn ra biển?” lắc đầu. “Những ngôi nhà này tuyệt diệu. Thực đấy. Em có thể sống hạnh phúc ở bất kỳ ngôi nhà nào trong số đó.”

      “Em có thể ư?” hỏi, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn chút trong lồng ngực.

      “Chúa ơi, có chứ. Ồ, ôi, nhìn cái này . Xem khu vườn kìa. Và cả căn bếp nữa. Và thậm chí còn có cả cửa hàng nữa chứ…”

      Toby mỉm cười và cầm lấy tờ giấy từ tay . “Thế là em thích ngôi nhà này hả?”

      “Trông tuyệt vời. Hãy tưởng tượng sống ở đây, quản lý cửa hàng nho của chính mình. thích biết bao nhiêu?”

      nghĩ đó là điều tuyệt vời nhất có thể tưởng. Hoàn hảo vô cùng.”

      “Ôi, vậy là, mua ngôi nhà nào chứ?”

      mua ngôi nhà, ngôi nhà mà em thích nhất.”

      ,” cười vang, “đây là giấc mơ của . phải tự quyết định chứ.”

      Toby liếc nhìn cốc bia của mình, rồi lại nhìn Leah. Tóc của vẫn còn ướt sau buổi bơi. Khuôn mặt son phấn. Trông giàu sức sống, khỏe mạnh, sinh động. có thể tưởng tượng ra quăng gậy cho chó bãi biển, đạp xe leo dốc để lấy giấy tờ, đầm mình trong nước biển cho khỏe người giữa mùa đông. có thể thấy dùng khăn xô lọc hoa quả nấu chín vào những chiếc lọ rỗng, nhặt táo bỏ vào giỏ, ngồi trong quán rượu trần thấp và uống chút gì đó đặc trưng của địa phương. đồng quê bị bó buộc trong tồn tại thị thành. sung sướng ở nơi thôn dã. bừng nở. Và cũng vậy.

      Toby cầm lấy tay Leah trong tay mình và hít hơi sâu. “ nghĩ em nên cùng với .”

      “Cái gì cơ?” mỉm cười. “ muốn xem những chỗ này với á?”

      thở ra. Trong lát gì. biết chính xác mình định gì, mình muốn gì. muốn rằng: , cùng và sống với . có em bơ vơ. cần có cần có em trong đời. cần có em để cảm thấy bình thường. Nhưng khi nghe những lời ấy vang lên trong đầu, giọng khác cũng thầm vào tai , bảo rằng, Điều này điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. Ý là, làm sao em có thể bỏ lại mọi thứ sau lưng để tới sống với người như ? Hai tháng trước em còn chưa biết là ai. Và em có bạn trai, có công ăn việc làm, còn chỉ là gã kỳ quặc sống ở bên kia đường. Em biết đấy, gã vẫn còn kết hôn, vì Chúa, kết hôn với người phụ nữ mà có khi chết rồi cũng nên. biết sao phải lòng ả kinh khủng, ngu ngốc và ích kỷ trong mười lăm năm trời dù thậm chí chính gã cũng biết rằng điều ấy thảm hại. gã tự nhận mình là nhà thơ mặc dù hàng năm qua gã chẳng viết nổi cái gì đáng đọc, gã ngồi đây trong chiếc quần lót hàng thùng. Ý là, nếu có bao giờ em nghĩ ai là người đến những cửa hàng cứu tế và mua những đồ lót người khác từng mặc, giờ em biết rồi đó, em nhìn thẳng vào gã đây. Và vì lý do nào đó, Chúa mới biết tại sao, lại có cái ý nghĩ rằng em và có thể có tương lai chung, rằng em và có ý nghĩa. Sao có thể nghĩ rằng sắp sửa đưa ra lời đề nghị điên rồ tột bực, ngẫu nhiên và rồ dại như thế và em thực có thể cân nhắc lời đề nghị ấy cách nghiêm túc.

      “Ha!” đột ngột bật to.

      “Cái gì cơ?” Leah .

      “Chẳng có gì. Chỉ là, ờ, định là, nhưng, giờ , biết. Và chỉ... cứt ,” đấm lên bàn. “ ngốc quá.” kéo áo khoác ngoài lên và bắt đầu nhét các bản chi tiết bất động sản vào trong túi của mình. Leah liếc nhìn . “ xin lỗi, phải . phải, ờ...”

      “Toby, có chuyện gì thế? Đừng .”

      xin lỗi, phải . Tạm biệt.”

      cầm lấy túi và rời khỏi quán rượu mà ngoái lại, lao vào mưa phùn và bóng tối đầu hôm, những hạt mưa rơi làm bỏng rát làm da trần trụi của .

      Leah cố gắng đuổi theo . có thể nghe thấy tiếng gọi . bắt đầu chạy, bước chân gõ nhịp nặng nề xuống con phố Crouch End ướt át, cho tới khi còn có thể nghe thấy tiếng của .

      71.

      Leah và Amitabh đợi bố đến đón ở bên ngoài nhà ga ở Ascot. Malina mời họ về ăn trưa, chỉ có hai bọn họ. Amitabh ở trong trạng thái tinh thần kỳ lạ suốt cả dịp cuối tuần và Leah biết rằng có điều gì đó xảy ra. Bởi Malina thường chỉ mời họ đến khi có những buổi tụ họp gia đình với tham gia của các chị em ruột, chị em họ và các bà .

      chiếc xe Mercedes SUV to tướng lướt tới, dừng lại chỗ họ và Hari bước ra khỏi xe. Ông chào đón con trai mình với vòng ôm chặt và hôn lên hai má Leah. Leah ngồi ở phía sau khi chiếc xe ngang qua miền quê để tới khu nhà mới nằm trong ngõ cụt rất ngăn nắp. Hari và Amitabh ngồi ở phía trước, thảo luận về thành tích của Chelsea tại Cúp C1.

      Malina vẫn tươi vui như mọi khi, duyên dáng, đón họ ở cửa với những vòng tay siết chặt, vuốt ve và những nụ hôn. Bà mang bia đến cho bọn họ và hỏi Leah hàng triệu câu hỏi về sức khỏe của , và gia đình và cuộc sống của . Bà đứng bên bếp lò trong căn bếp khang trang, quấy những nồi xoong thơm ngạt ngào mùi cà ri và gạo basmati.

      Họ ăn trưa quanh chiếc bàn ăn, chung quanh họ là rất nhiều những bức ảnh đóng khung của Amitabh, cùng với trai và chị , trong những bộ lễ phục tốt nghiệp, tay cầm cuộn giấy, nhìn vụng về và tự hào. Phía lò sưởi là bức ảnh gia đình, Hari, Malina và bốn đứa con của họ, chụp trong studio, mặc những bộ quần áo thời năm 90 và những mái tóc quá dài. bệ lò sưởi là chiếc đồng hồ bằng đồng thau, giấy mời tham dự bữa tối gala tại Câu Lạc Bộ Golf Hoàng Gia và bức tượng Ganesha chạm trổ.

      Leah lấy cho mình thêm lượt rau chân vịt và đậu lăng nữa, rồi xén lấy lát rô ti. Amitabh hơi toát mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy xuống thái dương và chốc chốc lại dùng khăn ăn bằng vải lanh thô lau .

      khỏe ?” Leah hỏi, thúc vào .

      “Ừ,” đáp, “ khỏe. Chỉ là, em biết đấy...”

      “Cái gì - quá cay hả con?” bố trêu.

      ạ. có gì đâu. Con chỉ cảm thấy hơi... có gì đâu.”

      Amitabh gì nữa trong suốt bữa ăn, chỉ càu nhàu trả lời các câu hỏi cũng như đút liên tục thức ăn vào miệng. có vẻ căng thẳng và bận tâm như thể lên kế hoạch chạy trốn.

      “Có chuyện gì xảy ra với con thế hả?” Malina cuối cùng gắt lên khi bà dọn những bát bánh pudding khỏi bàn. “Con ốm hay sao thế?”

      , con ốm. Con... con phải làm việc.”

      “Con phải vào toa lét hả?”

      , con phải vào toa lét đâu mẹ. Con cần phải... Chúa ơi, con cần phải làm điều này.”

      rời khỏi ghế ngồi của mình và bỗng nhiên quỳ xuống sàn, dưới chân Leah. cầm lấy hai tay trong bàn tay tướp mồ hôi của mình và nhìn vào mắt . “Leah,” , “hai tuần trước bố mẹ giới thiệu cho dâu. . nhìn thấy ảnh của ấy; ấy rất xinh. Và chuyện với ấy điện thoại. ấy rất dễ chịu. ấy là luật sư tập , hai sáu tuổi. Và... và nghĩ về điều đó. Thực đấy. ước gì mình muốn nó. muốn làm điều đúng đắn. Nhưng chỉ có thể nghĩ về chúng ta, về việc chúng ta hạnh phúc ra sao và em biết nhường nào và muốn ở bên em biết bao. Và rồi như viên đạn, nó bắn trúng vào đầu . thể sống thiếu em được. thử làm thế và thấy khủng khiếp. Và muốn em biết là nghiêm túc thế nào về em, về chúng ta. Vậy nên...”

      đưa tay vào túi quần sau và lôi ra chiếc hộp bọc nhung . Với những ngón tay vụng về, ướt mồ hôi, bật nắp hộp lên và chìa nó cho . “Leah, em. luôn luôn em. Em lấy chứ, xin em, làm vợ chứ?”

      Leah nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn Amitabh. Đôi mắt nâu của ướt rượt tình cảm. Chiếc nhẫn hết sức đáng - chiếc nhẫn màu trắng đơn giản với viên kim cương cắt tròn gắn bên . nhìn lấy chiếc nhẫn ra khỏi lẫy và bắt đầu lồng nó vào ngón tay thứ ba bàn tay trái của . Rồi ngước lên và nhìn thấy Hari cùng Malina, rụt tay lại. “Nhưng, thế còn bố mẹ ?”

      Amitabh nhìn bố mẹ mình. “Con rất xin lỗi, bố, mẹ. Con biết bố mẹ muốn điều khác cho con, nhưng con gần ba mươi mốt tuổi rồi và con quá già để thỏa hiệp, quá già để vâng lời. Và đó, ấy tuyệt đấy. Bố mẹ chọn cho con và con đánh giá cao điều đó, nhưng ấy phải... phải là Leah của con.”

      Leah nín thở và nhìn chằm chằm vào Hari và Malina. Hari gật gật đầu, khó hiểu, Malina khóc. ai gì cả lát. Leah có thể nghe thấy máu chạy rần rật thái dương.

      “Nào,” Amitabh , lại cầm lấy tay Leah, “em đồng ý chứ? Em lấy chứ?”

      Leah nhắm mắt lại, chặt. Khi mở mắt ra, Amitabh vẫn còn nhìn đăm đăm. “Em biết nữa,” rút cuộc thở dài. “Em thực biết nữa.”

      “Nhưng - cứ nghĩ là em muốn thế này.”

      “Em muốn,” đáp. “Em muốn. Chỉ là. Chỉ là hơi đột ngột, thế thôi. Hơi bất ngờ. Em cần có thời gian để suy nghĩ. Em cần…”

      “Để cho con bé có thời gian suy nghĩ .” Malina , vuốt vuốt lên vai con trai.

      “Phải đấy,” Hari đồng tình. “Con vừa hỏi ấy câu hỏi lớn. Để cho ấy thở .”

      “Phải rồi,” Malina , “để ấy thở .”

      Leah mỉm cười yếu ớt và quàng tay qua đôi vai chùng xuống của Amitabh. áp mặt vào mớ tóc dày của và hít hà mùi hương của , mùi hương thích của thế giới này. “Em về nhà,” thầm. “ cứ ở lại đây.”

      gật đầu rất dưới môi . hôn lên đỉnh đầu , rồi má , sau đó Hari đưa trở lại nhà ga.

      “Nếu cháu trở thành con dâu hai bác, cháu biết là các bác cũng chấp nhận cháu mà, phải nào?”

      ấy ạ?” Leah , nhìn cần gạt vạch qua vạch lại những vòng cung tấm kính chắn gió ướt mưa.

      “Đó phải là điều mà hai bác muốn, cũng phải là điều bọn ta hy vọng, nhưng hy vọng lớn nhất của chúng ta là con cái chúng ta được hạnh phúc. Luôn luôn.”

      “Amitabh nghĩ hai bác cắt đứt với ấy. Rằng hai bác từ ấy.”

      Hari lắc đầu. “. Cũng tốt nếu để cho con cái mình tin rằng hình phạt cho tội lỗi của chúng nặng hơn nhiều so với thực tế. Nhưng tội lỗi của con trai bác phải thực lớn bác mới tống cổ nó ra khỏi đời bác. Con trai bác là niềm vui của bác, tia nắng của bác, là quá khứ và là tương lai của bác. Con trai của bác là tất cả đối với bác, tất cả.”

      Leah mỉm cười gượng gạo và bấm móng tay vào lòng bàn tay.

      “Nhưng, Leah ơi, chỉ vì con trai bác sẵn sàng để hi sinh như thế cho cháu, có nghĩa là cháu phải chấp thuận lời cầu hôn của nó. Nó chẳng muốn rằng cháu lấy nó vì cảm giác tội lỗi hay trách nhiệm. Và hai bác cũng vậy. Hãy nghĩ kỹ . Hãy nghĩ lâu vào. Hãy làm theo chỉ bảo của trái tim, Leah, hãy nghe theo trái tim mình.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :