1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Số 31 Đường giấc mơ - Lisa Jewell

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32 + 33 + 34

      32.

      Toby và Con ở trong bếp. Toby nhồi những miếng pho mát Hy Lạp to tướng vào trong các miếng lườn gà tươi và Con bọc chúng trong những lát thịt hun khói Parma mỏng dính. Trong lò nướng là khay khoai tây bi và tỏi, tưới đẫm dầu ô liu và được rắc hạt thông cùng lá hương thảo. Những nhánh súp lơ xanh chễm chệ trong khay hấp chiếc chảo lòng sâu, còn trong tủ lạnh sẵn sàng lọ pa tê cá ngừ tự làm. Họ ăn pa tê với những chiếc bánh mì nhân hạt bí và hạt hướng dương mà Toby nướng dành riêng cho họ buổi chiều nay.

      Con thể tin được là Toby lại hiểu biết nhiều như thế về món ăn. Làm sao mà có thể biết được, ví dụ như, người ta có thể nướng nguyên củ tỏi như thế trong lò? Và rằng người ta có thể bổ đôi miếng lườn gà tươi, nhồi vào chúng bất cứ thứ gì bạn muốn, rồi bọc kín chúng lại với những lát thịt hun khói mỏng như lớp màng? làm như thể mọi thứ giản đơn, nhưng đối với Con, những gì cậu và Toby làm tối nay cảm giác như là phép lạ.

      “Cám ơn ,” cậu với Toby. “Cám ơn vì tất cả.” Và rồi, hoàn toàn định trước, cậu thấy mình ôm lấy Toby. phải là cái ôm gì chặt, mà giống như cái vỗ vai. Cậu ngạc nhiên thấy bên dưới lớp quần áo, Toby có thân hình rắn chắc, đặc biệt là đối với người trông như thể sắp bị gió thổi bay.

      “Rất vui được giúp cậu. hay vì có lý do chính đáng, cậu biết đấy, để nấu bữa ăn ra trò. Nếu chỉ nấu cho mình tôi chẳng bõ công. Dù sao - tôi hy vọng là hai người buổi tối tuyệt vời. Và các bạn bị làm phiền đâu. Tôi tình cờ được biết rằng tối nay Joanne chơi và tôi nghĩ là Ruby ở nhà, vào ngày thứ Sáu.”

      Toby lên gác và Con rửa tay sạch với nước sát trùng. Cậu vô cùng cẩn thận với vấn đề vệ sinh. Cái ý nghĩ cậu có thể tình cờ đầu độc Daisy và khiến phải nhập viện vì cậu khiến cho cậu cảm thấy phát ốm.

      Cậu xem giờ. bảy giờ hai lăm phút. Cậu nghe thấy tiếng cửa ra vào và nhảy dựng lên. Rồi cậu cố gắng điều hòa hơi thở, hy vọng rằng dù đó là ai người ấy cũng lo việc của họ và tự hỏi vì sao có tiếng nhạc trong phòng ăn và có mùi lá hương thảo nướng từ trong bếp bay ra.

      Tiếng chân người qua hành lang về phía nhà bếp và rồi dừng lại. Cửa chầm chậm mở ra và Ruby ra. Con thở hắt ra.

      “Cái khỉ gì...?” Ruby nhìn quanh gian phòng được chiếu sáng mờ với vẻ ngạc nhiên. “Cái khỉ gì diễn ra ở đây thế?”

      Con thở dài. “Chỉ là bữa tối,” cậu trả lời.

      “Cho ai?”

      “Cho tôi,” cậu , “và người bạn.”

      “Ê, người bạn?” nhếch mép và kéo chiếc ghế ra.

      Con thở dài. “Phải. người bạn ở chỗ làm.”

      ngồi xuống và lôi bao thuốc lá từ trong túi xách ra.

      !” cậu . “Đừng.”

      “Đừng gì?”

      “Đừng hút thuốc ở trong này. thực là, đừng hút thuốc ở bất kỳ chỗ nào trong nhà đêm nay.”

      “Ơ... xin lỗi, cái gì nhỉ?”

      “Bạn tôi. ấy được khỏe. ấy có vấn đề với phổi, căn bệnh. Vậy xin đừng hút thuốc.”

      “Ồ, Chúa tôi, phải chăng tôi bước vào thế giới song song kỳ quặc nào đó? Nhạc cũ đáng sợ, ánh nến, và những bạn bị ốm.”

      “Chỉ đừng hút thuốc, thế thôi. Làm ơn.”

      Ruby gật đầu lần, lạnh nhạt, và bỏ bao thuốc vào trong túi xách. “Vì cậu thôi đấy. Và chỉ lần thôi. Vậy - ai là người con may mắn đấy?”

      ấy chẳng là ai. Chỉ là .” Cậu nhìn chiếc đồng hồ ở ti vi nháy chuyển từ 7:29 sang 7:30. “Này nhé, Ruby,” cậu bảo, “ phải tôi có ý gì hay đại loại thế, nhưng phút nữa ấy đến đây và tôi làm ra vẻ là tối nay ngôi nhà được dành riêng cho chúng tôi. Vì vậy...”

      “Cậu muốn tôi biến phải ?”

      “Vâng, ờ. Vâng.”

      thở dài và đứng lên. “Cũng phải thôi,” , “cũng phải thôi. Nhưng đừng có mong là tôi nhốt mình trong buồng cả đêm, nhé?”

      cầm túi lên và ra khỏi phòng. “ ta có bệnh gì cơ, ấy? Hen hay là gì?”

      “Vâng,” Con gật đầu. “ ấy bị hen.” Và chuông cửa reo.

      33.

      Ruby có thể nghe thấy họ trò chuyện qua khe hở của ván lót sàn. thể nghe từng lời, chỉ là bản hòa tấu những thấp rì rầm, những trung ríu rít và thỉnh thoảng òa lên những tiếng cười. Theo như thấy cho tới giờ phút này chưa có khoảnh khắc im lặng vụng về nào cả và “bạn” của Con ở đó hai giờ đồng hồ rồi.

      xuống dưới nhà, lần thứ ba giả vờ viếng thăm nhà bếp trong buổi tối hôm đó. chỉ thoáng nhìn thấy khi Con đưa qua cửa vào nhà và thẳng vào phòng khách. ấy rất bé , gầy hơn Ruby, với mái tóc vàng rực mong manh làm Ruby liên tưởng tới mái tóc vàng của những đồng quê. ngửi thấy mùi hương hoa thơm của nước hoa, và nhìn chút lấp lánh của đôi giày bệt kiểu ba lê màu bạc cùng chiếc khăn choàng móc của .

      rót cho mình cốc nước trong bếp và lấy miếng bánh mì phết pa tê còn thừa. Con và chuyện về ai đó tên là Nigel và cười rất nhiều. Ruby muốn châm điếu thuốc và nhả khói qua lỗ khóa, thẳng vào phía sau đầu . muốn đến ngồi bên bàn của họ và “Nào, , hãy kể tôi nghe về cuộc sống ngắn ngủi đến khó tin của . với tôi về năm phút trôi qua kể từ khi đứa trẻ. Kể tôi nghe về tí tẹo những điều mà đạt được hoặc trải qua .” Và rồi kể cho ta nghe mọi thứ về cuộc đời của , về những người đàn ông và những nỗi đau và những đêm bao giờ nên xảy ra. cho ta xem những vết xăm và những vết sẹo và kể lại cho ta nghe từng chi tiết cái đêm ngủ với Con. Bởi vì dù Ruby hơn Con mười tuổi, có nhiều điểm chung với cậu ấy hơn bất kỳ nào có khuôn mặt học trò nhắn xinh tươi cùng lứa với cậu ấy. Cậu ấy sống, dù chỉ là chút ít. Cậu ấy biết việc có ai và chẳng có gì như thế nào, biết phải tự lực ra sao.

      Tiếng ghế dịch sàn gỗ ở phòng bên cạnh làm gián đoạn dòng suy nghĩ của .

      , cứ để đấy.” nghe thấy tiếng Con .

      , , ,” kia đáp. “Cứ để em. làm tất cả mọi việc rồi.”

      Trước khi Ruby kịp nghĩ xem liệu có nên ở lại đó, hay ra kia đứng trước mặt , tay bưng chồng đĩa bẩn.

      “Ồ,” . “Chào chị.”

      “Chào .” Ruby dành giây để tự đánh giá vẻ ngoài của chính mình. mặc quần jeans và chiếc áo phông màu xám, tóc khá sạch , mặt trang điểm vừa phải, uống cốc nước lọc và lo việc của mình. Chẳng có lý do gì để kia phải nghĩ ngợi về Ruby hay việc có mặt trong bếp. đứng thẳng người lên và mỉm cười. “Chị là Ruby,” .

      “Ồ, chào chị. Vâng. Con có nhắc tới chị.” đặt chồng đĩa xuống và chìa tay ra với Ruby. “Em tên là Daisy.”

      Daisy.

      Đúng rồi, Daisy hợp với ta.

      ta xinh xắn, theo kiểu chẳng định nghĩa được, cũng như các cùng loại với ta. nhắn, mũi thẳng, lông mày thanh mảnh, cằm nhắn. Hai má ta hơi hóp phía dưới xương gò má, giúp ta bớt tẻ. Cũng khá xinh , Ruby nghĩ, nhưng đẹp bằng . Và ta trẻ đau, trẻ đớn, có lẽ trẻ hơn cả chính Con.

      “Rất vui được gặp ,” Ruby , thu vào mắt nốt những hình ảnh còn lại của . Chiếc áo sơ mi vừa vặn màu kem, quần sóc ngắn đến dưới gối, giày bệt, áo khoác chiết eo màu đen ngắn, chiếc dây chuyền đeo cổ kì lạ, lủng lẳng mấy miếng da.

      “Vậy ra,” Ruby , “em làm việc ở chỗ Con à?”

      “Vâng. Em làm ở Vogue.”

      “À,” Ruby gật đầu. Dĩ nhiên. thời trang. Có lý lắm. “Và theo chị biết Con nấu bữa tối cho em. Có ngon ?”

      “Ngon lắm.” Daisy mỉm cười. ta có hàm răng hơi khấp khểnh, nhưng nó lại hợp với ta.

      à?” Ruby nhăn nhó. “Em chắc đấy?”

      mà! Em thề. Em quá ấn tượng về ấy. Nếu biết rằng khi em gặp ấy lần đầu, ấy chẳng ăn gì ngoài McDonald’s.

      “Ồ, phải. Món McMeal quý của cậu ấy.”

      “Em biết! ấy là dự án của em đấy. Em quyết tâm làm cho ấy ăn uống lành mạnh hơn.”

      “Này, nghe có vẻ như em làm khá tốt công việc của mình đấy.”

      “Con kể với em rằng chị là ca sĩ phải ?”

      “Ừ. Đúng vậy.”

      “Chị là ca sĩ hát nhạc gì?”

      “Ồ, em biết , chút rock, chút blue, chút soul. Tùy theo tâm trạng của chị, thực đấy.”

      “Ôi, thế tuyệt lắm nhỉ. Bước lên sân khấu và hát trước bao nhiêu người. Thế nào mà chị làm được?”

      “Vodka,” Ruby , bỗng dưng cảm thấy cần phải tô điểm thêm cho danh tiếng về rock chick của mình. “Nhiều lắm. Chị bao giờ lên sân khấu khi tỉnh cả.”

      “Chúa ơi, em chẳng trách chị được.”

      Daisy cúi xuống để vét thức ăn thừa ở các đĩa vào trong sọt rác. Ruby có thể nhìn thấy xương bả vai của qua làn áo sơ mi, sắc và góc cạnh như lưỡi hái. “Này, Daisy, em bao nhiêu tuổi?”

      “Em mười chín,” đáp, “ờ, gần tròn. Sinh nhật em vào tháng Hai.”

      “Trẻ thế.” Ruby .

      “Vâng.”

      “Chúa ơi. Chị thể tưởng tượng ra chị có lúc trẻ đến thế.”

      “Chắc chắn là chị cũng chẳng hơn tuổi em mấy đâu?”

      “Chị ba mươi mốt rồi,” , sẵn sàng để đón nhận vẻ ngạc nhiên khó tin quen thuộc.

      thể nào!” Y như rằng, Daisy . “Chúa ơi, Em cứ nghĩ chị trẻ hơn thế nhiều.

      “Ồ, ừ. Thế em nghĩ chị bao nhiêu tuổi nào?”

      “Chúa ơi, em biết nữa, chắc chỉ khoảng hai mươi ba tuổi thôi.”

      Ruby mỉm cười, “Ừ, em phải là người đầu tiên nghĩ vậy đâu.”

      Cửa mở ra và Con xuất . Cậu nhìn Daisy rồi lại nhìn Ruby. Vẻ lạnh lùng thoáng qua mặt cậu. “Ồ,” cậu . “Tôi nghĩ là chị ở dưới này.”

      “Chỉ xuống lấy cốc nước mà thôi.” vẫy vẫy nó trước mặt cậu.

      “Phải rồi.”

      “Tôi và Daisy có chuyện trò chút.”

      “Phải rồi.”

      “Tôi nghe là kỹ năng nấu nướng của cậu khá ấn tượng?”

      Cậu nhún vai. “À, phải. Toby giúp. Nhưng cũng khá ổn.”

      “Ôi chao. Lúc nào cậu phải nấu cái gì đó cho tôi thử mới được. Để xem tôi có đánh giá cao tài bếp núc của cậu như Daisy .”

      “Vâng. Phải rồi. Chúng tôi quay lại phòng ăn đây.” Cậu đặt bàn tay dịu dàng quanh eo của Daisy để dẫn theo. Ruby cảm thấy chút đắng cay và chua xót dâng lên trong cổ họng.

      “Rất vui được làm quen với chị,” Daisy .

      “Ừ,” Ruby đáp, “chị cũng vậy.”

      Cửa mở ra rồi đóng lại sau lưng họ. “Vui vẻ nhé,” với theo. Nhưng họ nghe thấy nữa. Ruby đứng bên cửa lắng nghe lúc, để xem họ có gì về . Nhưng cuộc đối thoại trở lại vấp váp về chuyện giữa hai bọn họ, cứ như thể cuộc chạm trán với Ruby chưa hề xảy ra. thấy bàn tay của Con đặt lưng Daisy như khắc vào võng mạc mình bởi chớp sáng. nghe tiếng họ cười vang với nhau - tràng cười trầm trầm của Con và tiếng cười trong vắt như chuông Chelsea của Daisy. nhìn thấy bóng mình lớp kính đen cửa sổ bếp và dừng lại lát. là ai? Cái gì xảy ra với thế? Trong vòng nửa tháng qua hai lần bị từ chối, cả hai lần vì những mẫu người hoàn toàn khác biệt với . Chẳng phải là mong muốn cam kết gì; chẳng phải là đòi hỏi gì nhiều hơn chút dục tình và cười vui. Đàn ông bây giờ làm sao thế nhỉ? Họ muốn gì ở bệnh hen ngực phẳng lì và người phụ nữ bốn hai tuổi lần ly dị, bụng đầy những vết rạn da?

      Ruby tự rót cho mình cốc lớn rượu vodka của Toby và mang về phòng, đường “chẳng may” làm đổ chút vào chiếc khăn móc bằng len của Daisy.

      34.

      Con chăm chú nhìn đỉnh đầu của Daisy. có hai xoáy, mớ tóc tơ vàng óng của chia thành hai búi, như hai chiếc sừng. lọn tóc tuột khỏi búi và rơi ngang mặt . Từ mười phút rồi, cậu cố gắng cưỡng lại ý muốn vuốt lọn tóc ra vì sợ làm tỉnh giấc. bắt đầu ngọ nguậy và Con nhanh chóng đổi tư thế, để có vẻ như cậu chăm chú ngắm nhìn trong khi ngủ.

      Khi mở mắt ra, nhìn khắp gian phòng. Con có thể thấy nhìn chung quanh để tự nhắc mình ở đâu.

      “Chào buổi sáng,” cậu .

      quay lại và mỉm cười. “Chào .” chống khuỷu tay lên và nhìn cậu. “Chúa ơi, các buổi sáng trông đẹp trai,” .

      Cậu đỏ mặt. “Cám ơn em,” cậu . “Trông em cũng tuyệt mà.”

      “Em ngờ lắm,” , vén tóc khỏi má. “Buổi sáng phải là thời điểm tuyệt nhất trong ngày. Mấy giờ rồi ?”

      Cậu liếc nhìn chiếc radio kiêm đồng hồ báo thức. “Chín giờ mười lăm rồi.”

      “Ồ, Chúa ơi, ư?”

      “Ừ.”

      “Ồ, chết . Em phải thôi.”

      ư?”

      “Vâng. Chuyện phổi ấy mà.” vỗ tay lên xương ức và bắt đầu ho. “Em xin lỗi,” , quay . “Buổi sáng là thời điểm tồi tệ nhất. Thường việc đầu tiên Mimi phải làm là massage giúp em. Thực ra, em phải gọi điện cho chị ấy, cho chị ấy biết là em đường về.” kéo chiếc túi xách về phía mình, tấm lưng mảnh mai của cong lên khi cúi xuống sàn nhà, những đốt xương lồi lên dưới làn da như sữa của , tam giác trắng phủ lên thắt lưng . lại ho trong khi lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Hơi thở của bắt đầu nặng nhọc hơn.

      chuyện với chị . Con có thể nghe thấy lo lắng trong giọng của Mimi ở đầu dây bên kia. ràng là hiếm khi Daisy làm như thế này. “Chưa muộn mà!” Daisy phản đối. “Vâng. Em bây giờ đây. Em biết. Tàu điện ngầm. Được rồi, taxi vậy. , ấy có xe. Em biết, được rồi. Này, Meems, em xin lỗi nhé, được rồi. Em biết sáng nay chị có việc phải . Em đến ngay khi có thể. Em gọi chị khi em vào trong taxi.” tắt điện thoại và mỉm cười biết lỗi. “Chị ấy bằng lòng,” .

      có thể thấy thế.”

      “Em cũng chẳng trách chị ấy đâu. Đó thực gánh nặng cho chị ấy, biết đấy, phải làm vật lý trị liệu cho em các buổi sáng. Chẳng có gì hay và điều ấy có nghĩa là chị ấy chẳng đâu được hay làm điều gì đó tự phát nếu thu xếp y tá chăm sóc cho em. Chị ấy luôn luôn phải nghĩ đến em.”

      “Cái lý trị đó,” cậu hỏi. “Chị em phải làm gì giúp em? Có khó ? Ý là, người khác làm cho em có được ?”

      nhún vai. “Em nghĩ là được. Chỉ phải vỗ vào lưng em rất nhiều, vỗ vào ngực em, xoay em đủ các tư thế.”

      “Trong bao lâu?”

      “Chừng nào em bị nghẹt nữa.”

      có thể làm cho em được ?”

      Daisy quay lại và nhìn cậu.

      “Như thế em phải vội về. Như thế em có thể ở lại. Nếu em muốn.” Cậu nghẹn lời.

      mỉm cười và kéo đỉnh đầu cậu về phía môi mình. hôn sâu lên đó. Con có thể nghe thấy tiếng khò khè của lá phổi bị hỏng của trong lồng ngực. “ đáng , Connor McNulty. tốt. Em biết là người như thế, ngay từ lần đầu em gặp . Nhưng đơn giản thế đâu. phải được đào tạo. Mimi phải dạy cách làm thế nào. Bên cạnh đó,” tiếp, “như thế hơi giống kiểu toa lét mà để ngỏ cửa, phải ? được lãng mạn lắm.”

      Con mỉm cười và hôn lên môi . Rồi cậu cầm lấy điện thoại của mình và bật lên. “ gọi xe cho em nhé.” Cậu .

      “Cám ơn ,” Daisy . “Cám ơn .”

      Chương 35 + 36 + 37

      35.
      Leah lôi cuốn Niên Giám Những Trang Vàng ra và lật giở cho tới khi tìm thấy số điện thoại của Trường Kịch nghệ và Diễn đạt Trung ương. quay số và chuyện với ba người khác nhau trước khi được chuyển máy tới người có thể giúp .

      “Tôi tìm kiếm chút thông tin,” , “về học viên tốt nghiệp. ấy tên là Joanne Fish.”

      “Chính xác chị muốn biết gì?”

      “À, tôi là trợ lý tuyển diễn viên và chúng tôi nghĩ tới việc gọi ấy tới thử vai, nhưng chúng tôi muốn biết đôi chút về quá trình học tập và làm việc của ấy . Vậy nên, biết đấy, bất cứ điều gì, bất cứ điều gì được phép kể cho tôi.”

      Người phụ nữ ở đầu dây bên kia , “Điều này còn tùy thuộc vào lượng thông tin mà ấy cung cấp cho chúng tôi, cũng như việc ấy có còn giữ liên lạc với nhà trường . Chị chờ máy để tôi xem tôi có thể tìm thấy hồ sơ của ấy .”

      Leah nhìn mông lung qua cửa sổ trong khi chờ đợi, cảm thấy trái tim mình, bị kích động bởi dối trá, đập nhanh trong lồng ngực.

      “Phải rồi,” người phụ nữ kia , “Tôi có hồ sơ của ấy đây. Để xem nào. À, vâng, đúng là ấy tốt nghiệp năm 1993.”

      “Thế còn tình trạng gia đình, hôn nhân sao? Có chút thông tin nào ?”

      , nhưng số điện thoại để liên lạc trong trường hợp khẩn cấp là của người đàn ông, Nicholas Sturgess.”

      “Ồ, tuyệt quá, vậy chị có còn số điện thoại của ta ?”

      “À, có đấy, nhưng cũng nên nhớ rằng những thông tin này được cập nhật lâu rồi. Số điện thoại này vẫn còn mã còn vùng cũ.”

      “Chị có thể đọc cho tôi ?”

      “Sao lại . Chị có bút chưa?”

      “Có rồi.”

      “OK - số điện thoại là 081 334 9090.”

      “Tốt quá, cám ơn chị. Còn gì nữa chị?”

      hẳn,” người phụ nữ kia đáp. “ có có ghi chép nào về các công việc sau khi tốt nghiệp. Nhưng cũng có thể chỉ vì ấy giữ liên lạc với trường. Rất nhiều sinh viên chỉ lẳng lặng biến . Nhưng, à, ấy có vẻ như có cung cấp cho chúng tôi số thông tin về, này, tôi hy vọng việc này có ảnh hưởng tiêu cực đến quyết định chọn diễn viên của chị. Nhưng theo như hồ sơ ghi chép của chúng tôi, ấy nhận chứng chỉ diễn xuất đầu tiên ở, ờ, Holloway.”

      “Holloway?”

      “Vâng, nhà tù HM[27]?”

      ấy từng ở tù ư?!”

      “À, vâng, ở đây thể như vậy. ấy theo khóa học diễn xuất của quỹ ở đó. Tôi đoán rằng đó là trong thời gian ấy, ở, bị giam giữ.”

      “Chúa ơi, có giải thích nào về lý do ấy phải ở tù ?”

      . Ở đây thấy . Ôi, là giật gân.”

      “Vâng,” Leah . “ là rất giật gân. Cảm ơn chị rất nhiều. Chị thực giúp ích cho tôi rất nhiều.”

      [27] Hệ thống nhà tù công ở Vương quốc .

      36.
      Damian Ridgeley là người đàn ông tầm thước, khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc màu đỏ cam như vỏ chai nước Lucozade[28] và chiếc áo phông màu xám hiệu French Connection. ta có chút thổ trong giọng , chút giọng mũi lười biếng vùng Hicksville, có thể là vùng West Country[29] hoặc East Anglian[30], được mài giũa đôi chút sau vài năm sống ở London. ta đeo chiếc nhẫn ở ngón đeo nhẫn cưới và sợi xích cổ. cánh tay ta có xăm hình nàng tiên cá. ta đứng bậc cửa nhà Toby nhưng Toby hề biết ta.

      [28] Nhãn hiệu nước giải khát và nước uống thể thao.

      [29] Cách thông dụng để chỉ vùng đất phía tây nam nước ngày nay.

      [30] Cách chỉ vùng đất phía đông nước .

      “Leah cử tôi tới,” ta .

      “Leah á?”

      “Phải, biết mà, Leah. Ở bên kia đường. Chị ấy bảo có việc cho tôi.”

      ấy thế à?”

      “Phải. Chị ấy chưa bảo với à?”

      “Ờ, . Nhưng vài ngày nay rồi tôi chưa gặp ấy.”

      “À,” ta , “vậy ? Việc ấy mà?”

      “À, cái này cũng còn tùy. Vậy có khả năng làm công việc gì?”

      “Tôi làm quản lý dự án. Tôi cải tạo các ngôi nhà cũ.”

      “Và là bạn của Leah?”

      “Tôi là em họ của chị ấy. Hoặc là họ xa gì đấy. Đại loại thế.”

      “Ồ, tôi hiểu rồi. Phải, tốt lắm, vậy , sao vào nhà ?”

      Damian ghé ngồi lên mép chiếc sofa Conran và nhấm nháp ngụm trà bạc hà. (Toby thấy ưng bụng vì ta xin uống trà bạc hà.)

      “Vậy,” hỏi. “ thấy thế nào? Đây có phải là loại công việc thường nhận làm ?”

      Damian gật đầu, chậm rãi. Damian làm mọi thứ chậm rãi. Ở ta có cái gì đó rất Thiền, Toby nghĩ. ngạc nhiên nếu biết rằng ta tập thiền khi có thời gian rỗi, tập Thái cực quyền vào các buổi sáng. “Vâng,” ta đáp. “Chắc chắn rồi. phải thay đổi cấu trúc, phải xây dựng gì. Ý tôi là, chủ yếu chỉ định tân trang lại nhan sắc cho ngôi nhà thôi, phải ?”

      “Phải rồi.”

      “Tuyệt.” ta lôi ra quyển sổ và chiếc bút có vẻ đắt tiền từ trong túi chiếc áo khoác vải bò ra và ghi chép gì đó. “Tôi vừa có công trình bị hủy nên có vài công nhân rảnh rỗi. Tôi có thể gọi vài người tuần tới. Khi nào trang bị của nhà tắm và bếp tới?”

      “À, thực ra tôi cũng mua chúng đâu.”

      “Tốt. lo. Chúng tôi có thể làm điện nước, và mái trước. Tiếp theo làm bếp và những thứ khác khi chọn xong.
      Tôi có thể mua giúp những thứ thích ở với giá nội bộ nếu muốn.”

      có thể làm thế á?”

      “Chắc rồi. xem hàng, cho tôi biết muốn gì và tôi mua giúp .”

      “Nghiêm chỉnh đấy hả?”

      “Vâng, tất nhiên. Tôi cũng có thể mua tất cả đồ điện gia dụng trong bếp và nhà tắm nữa. cần gì cứ bảo tôi. Tôi tính tiền thời gian tôi dành cho , nhưng như thế cũng vẫn còn rẻ hơn nhiều.”

      “Chúa ơi, thế tốt quá. Hình như tôi bắt đầu có thói quen vung tay quá trán khi mua đồ đạc cho ngôi nhà rồi, nên rất tuyệt nếu có thể tiết kiệm được đôi chút.”

      “Để bù vào chỗ mà phải trả cho tôi mà.” Damian mỉm cười và Toby thở hơi nhõm. ràng là Damian thuộc đẳng cấp nghề nghiệp khác hẳn. Damian ràng là rất chuyên nghiệp.

      “Vậy cầu đặt cọc ? khoản, trước khi bắt đầu vào việc?”

      “Tôi lập bản dự toán, bỏ vào nhà cho vào cuối buổi hôm nay. Nếu ưng ý, tôi lên lịch làm việc cho . Khi thợ vào làm và đôi bên đều hài lòng, tôi cầu thanh toán hai mươi phần trăm hóa đơn. Phần còn lại thanh toán khi hoàn thành dự án. Đơn giản. Dễ dàng. có chỗ cho rắc rối. Y như tôi thích.”

      Vài phút sau bắt tay Damian chặt và ấm áp, có lẽ là hơi lâu, ở cửa ra vào. cảm thấy như người đàn ông vừa gặp được trong mơ của mình và cảm thấy lo lắng rằng ấy quan tâm đến mình và có lẽ mình bao giờ gặp lại ấy nữa. mang cốc trà của Damian vào bếp, nhàng, cố gắng kéo dài mối liên hệ với ta. dựng tấm danh thiếp được thiết kế đẹp đẽ của ta lên ấm nước và ngắm nghía nó, mơ màng. Rồi lên gác, chậm rãi, chủ tâm và, hy vọng, quá hấp tấp, gạch ngang qua mục 6, 7 và 8 trong bản danh sách những việc cần làm.

      37.

      Vài tiếng sau, Toby nhìn thấy Leah về đến nhà. để nửa tiếng cho nghỉ ngơi, thay quần áo ngủ, làm tất cả những gì thường làm sau khi từ chỗ làm trở về nhà, rồi mới xuống cầu thang. dừng lại ở hành lang để kiểm tra hình dáng của mình trong gương. Có chút mạng nhện vướng tóc . biết mạng nhện từ đâu ra và làm thế nào mà lại dính vào tóc của được, nhưng lấy làm mừng là kiểm tra trước khi ra khỏi nhà.

      cảm thấy bỗng dưng căng thẳng trong khi sang đường để đến nhà Leah và đứng trước cửa nhà đến năm phút, cố gắng thu hết cam đảm để có thể bấm chuông cửa nhà , nhưng trông có vẻ hạnh phúc vì gặp khi ra ở cửa. mặc chiếc quần jeans bạc màu với thắt lưng bằng da lộn có chạm trổ và chiếc áo len cashmere. để xõa tóc và đeo kính.

      bỏ kính ra khi dẫn vào nhà và đặt chúng cuốn sách bìa mỏng để mở. cố gắng nhìn xem đọc cuốn sách gì nhưng thể nhận ra tên của tác giả.

      Căn hộ của Leah rất gọn gàng, rất đại. chiếc ghế sofa lớn màu xám, chiếc bàn nước màu đen và chiếc TV để trong tủ. Có vài chiếc đèn và gương kiểu Chim Ruồi Hồng ở đây đó trong căn hộ để làm nó dịu xuống, nhưng về căn bản, đây là căn hộ rất nam tính.

      “Em rất vui vì sang chơi,” , vén lọn tóc dày ra sau tai. “Thực ra em cũng định sang bên nhà mấy lần. Nhưng khi em nhìn thấy phòng, trong ô cửa sổ, trông luôn có vẻ… mê mải. Em ghét phải nghĩ rằng có thể em chẳng may làm phiền viết dở bài thơ và làm hỏng mọi chuyện.”

      “Ồ, , em nên lo lắng về chuyện đó. Lúc nào cũng có thể quấy rầy được, đảm bảo với em đấy. Bất cứ lý do gì khiến có thể rời khỏi máy tính. và nó dành quá nhiều thời gian cho nhau.” nhoẻn cười và đút tay vào túi quần.

      có uống cà phê ? Hay trà nhé?”

      “Có trà tuyệt. Cám ơn em.” nhìn theo vào trong bếp và lấy nước vào ấm đun. “Hôm nay gặp Damian.”

      “Thế hả. Tốt quá. Em rất mừng. Mọi chuyện thế nào?”

      nghĩ phải lòng rồi.”

      “Cậu ấy tuyệt lắm, phải nào?”

      “Chính thế. Tuần sau cậu ấy bắt tay vào việc.”

      “Tuyệt vời!”

      “Cám ơn em rất nhiều, vì thu xếp giúp việc đó. vô cùng biết ơn em.”

      “Ồ, em cũng người. Em lo rằng có thể nghĩ là em hơi bị lăng xăng xen vào việc người khác.”

      “Xen vào việc người khác ư? , tại sao lại nghĩ như thế nhỉ?”

      “À, bởi vì thay đổi ý kiến về việc bán nhà.”

      “Phải, nhưng chủ yếu là bởi vì thể tìm ra người được việc bởi tất cả những kẻ liên hệ đều là lũ cao bồi. Nhưng giờ gặp được Damian đáng kính...”

      lại đổi ý à?”

      nghĩ là lại đổi ý. Mặc dù việc giải quyết vấn đề mấy người thuê nhà bám rễ vẫn chẳng tiến gần hơn đến giải pháp nào.

      “À, phải rồi. Đó cũng là việc khác em phải thú nhận là em tự tung tự tác.”

      “Thế ư?”

      “À vâng. Em mời Joanne đến dự buổi tiệc ở cửa hàng tuần trước.”

      “Em mời à? Chúa ơi, vậy ta đó đến ?”

      “Có.”

      “Ồ, đó là kỳ tích đấy. Hẳn là em phải có năng lực thuyết phục rất mạnh mẽ. Em có cố gắng tìm ra được điểm gì thú vị về ta ?”

      “Em biết được rằng ta được đào tạo tại Trường Kịch Nghệ Trung Ương. Vậy là em gọi cho họ và hỏi họ vô số câu hỏi về ta, và đoán được cái gì ?”

      “Cái gì?”

      ta từng ở tù.”

      phải chứ! Vì sao vậy?”

      Leah nhún vai. “Em biết. Nhưng lâu rồi, từ khi ta còn trẻ. Và biết ?”

      “Gì cơ?”

      “Em có số điện thoại của người thân của ta. người đàn ông tên là Nicholas.”

      “Ôi chao! Và ta là ai?”

      “Em biết. Em cố thử gọi điện tới năm mươi lần, nhưng bao giờ có ai trả lời và cũng có trả lời tự động nốt, vậy nên em tiếp tục cố gắng thôi. Nhưng ràng ta là người quan trọng. Và chưa hết đâu nhé.”

      “Chưa à?”

      “Chưa. Em tìm được người đàn ông. Cho Melinda. người đàn ông Ý cao lớn, đẹp trai với ngôi nhà to tướng ở Muswel Hill, người ngọt ngào, đơn và thích những phụ nữ tóc vàng. Họ sinh ra để cho nhau đấy. Chúng ta phải thu xếp cuộc gặp mặt bất ngờ cho họ.”

      “Chúa ơi, Leah. Em là tuyệt diệu.”

      “Em biết!” mỉm cười.

      “Em biết gì ,” trong khi cầm lấy cốc trà từ tay chìa ra, “ lấy làm mừng vì em là người bắt gặp Gus vỉa hè khi ấy. biết em lắm - thực ra, chẳng biết à về em sất - nhưng ràng em là người tốt, và chỉ là người tốt mà còn là người thực đặc biệt.”

      “Ồ, nào...” Leah nhún vai, lúng túng.

      , mà. Em tự tin và rắc rối. Em là kiểu người mà khi người ta nhìn vào, người ta tự hỏi hiểu được là người như thế ngày thế nào nhỉ, nhìn cuộc sống cách ràng và thông minh, biết mình là ai, hiểu được người khác, biết cái gì khiến người khác rung động, làm sao để họ hạnh phúc? Và là, bạn trai của em, cái tay y tá đó, ý là, hiểu ta nghĩ cái gì. chỉ có thể tưởng tượng là ta bị đe dọa bởi vĩ đại... toàn diện của em. Và đó là lý do tại sao ta muốn cưới em, nhưng thực tình, về bất kỳ phương diện nào, em cũng thực sáng giá và thực rất đáng... khao khát.”

      ngừng lời. Có tiếng còi xe cảnh sát rú ở đằng xa. Leah cười vang.

      “Ồ, Chúa tôi. vừa đáng khao khát đấy à?”

      Leah gật đầu.

      “Ồ, trời ơi. Ồ, Chúa tôi. thực có ý... nghe kinh khủng quá. chỉ muốn là, cũng giống như thứ đồ thủy tinh cổ, hoặc giải pháp cho tình huống có thể đáng khao khát, chứ phải là khao khát em, cách dục tính, mặc dù em cũng rất khêu gợi về thể xác, nhưng đó phải là điều cố gắng đến. Ồ, Chúa tôi...”

      “Ồ, Toby,” Leah cười vang. “ sao mà. Em hãnh diện lắm.”

      “Em hãnh diện ư?”

      “Vâng. Em ba lăm tuổi, em bị bạn trai bỏ, em cũng còn mảnh mai như em từng thế. Em cảm thấy mình còn lâu mới được coi là đáng khao khát. Nên, cám ơn . Và em cũng mừng là em bắt gặp Gus vỉa hè hôm đó, bởi vì nếu , em có thể chuyển có dịp chuyện với và như thế đáng buồn. Bởi vì cũng rất là tuyệt. Vậy... thấy đó...” dần và Toby để ý thấy khá đỏ mặt.

      “Này,” đáp, “cám ơn em rất nhiều.” cầm lấy chiếc cốc của mình bàn nước và nuốt ngụm to, hơi quá to nên nó trào ngược lại khi vào tới cổ họng và trào vào nhầm chỗ. cố gắng điều khiển chỗ trà vào đúng nơi đúng chỗ trong cổ họng, nhưng càng cố để khỏi sặc càng sặc to cho tới khi mắt cay xè và phồng lên, còn miệng đầy trà tới mức thể nào kiểm soát thêm được nữa. cố gắng hướng chỗ trà trào ngược lên vào cốc của mình, nhưng bùng nổ mạnh mẽ tới mức thể làm vậy được. Thay vào đó, trà bắn tóe ra bàn nước của Leah, khắp sàn nhà gỗ và khắp cả người .

      Leah đứng dậy. “Chúa ơi, Toby, sao chứ?”

      Toby thể trả lời; ho rất mạnh, ho nặng nề, đau đớn như thể sắp chết vì ho đến nơi.

      “Đây, để em lấy cho ít nước.” chạy vào trong bếp và quay lại với cốc nước và cuộn giấy bếp. xé lấy tờ và bắt đầu thấm nước áo phông và quần jeans của Toby trong khi tiếp tục ho như con ngựa. đưa nước cho và giúp đưa cốc nước lên miệng. Nhưng còn sớm quá. Cơ họng vẫn còn phản ứng mạnh và lại phun nước ra khắp cả phía trước chiếc áo len đen của .

      Cuối cùng Toby cũng ngừng ho và Leah nhìn đầy lo lắng.

      ổn cả chứ?”

      gật đầu, phục hồi lại được giọng . “ phun ướt hết kính của em. Và sách của em nữa. thực , thực , thực rất xin lỗi.”

      “Này,” , mỉm cười, “đây là lần cuối em có lời khen ngợi đấy nhé.”

      toét miệng. “ lâu lắm rồi có ai điều gì đó tử tế với nên thực tí nữa đời khi có người làm điều đó!”

      Leah cười vang và ngồi xuống. “Này, hôm nào mình lại gặp nhau nhé, sơm sớm vào. Và nếu thích em điều gì đó tử tế với , để tập cho quen nhé?”

      “Thế hay lắm, nhưng hãy tay với thôi. Với lời khen, chỉ là dân tập .”

      “Ồ,” mỉm cười, “Em nhàng thôi, em hứa đấy.”

      Toby thích lúc lên giường ngủ. Đó là thời điểm nổi bật nhất trong ngày của . Đặc biệt, thích nhất khi gập góc trang sách lại, kéo chiếc gối thứ hai khỏi dưới đầu, thả xuống sàn và tắt chiếc đèn bàn. thích cảm giác ngày trôi qua và giờ đây có thể thả lỏng bản thân vào thất thường và bất kỳ của cuộc sống kia của - cuộc sống của những giấc mơ. Toby thích được mơ. Trong những giấc mơ của nắng rực rỡ và du lịch quanh thế giới. Trong những giấc mơ của , luôn có những mối quan hệ thân thiết dài lâu với những người lạ và với bạn bè. Trong những giấc mơ của , luôn luôn mặc đúng loại áo quần và chính xác những lời cần . Thỉnh thoảng cũng có giấc mơ phấp phỏng, giấc mơ, ví dụ như bị tất cả mọi người lờ tịt trong buổi tiệc, hoặc cãi nhau với người quý, nhưng dẫu sao, chúng cũng còn đáng mong hơn nhiều so với tồn tại đích thực của , trong đó chẳng có tiệc tùng nào để bị lờ hay người thân nào để mà cãi cọ.

      Tuy nhiên, khi vào giường đêm hôm đó, cảm thấy hờ hững cách lạ lùng cái viễn cảnh được ngủ. thả gối xuống sàn, lần tìm núm công tắc đèn và đưa căn phòng vào trong bóng tối. Nhưng sẵn sàng để ngủ. Những người bạn trong thế giới thân thuộc của đợi như bóng tối trong óc , nhưng muốn gặp họ vội. Lúc này đây, muốn được tắm mình trong thực tại.

      Bởi vì, lần đầu tiên kể từ mười lăm năm nay, thực tại trong ngày của tốt đẹp hơn nhiều, nhiều lần hơn những gì cái bộ não mệt mỏi, lẫn lộn và tản mát của có thể tưởng tượng ra. Bởi vì, dẫu chỉ lần, điều tốt đẹp xảy ra với . chia sẻ thời gian với người phụ nữ. Họ cùng nhau uống chai vang và câu chuyện họ với nhau bao giờ cạn kiệt. Họ thu xếp để gặp lại nhau vào buổi chiều thứ Bảy, để dạo qua khu Heath. Và rồi họ còn đứng ở bên ngoài ngôi nhà của người phụ nữ và họ cùng ngừng lời và cùng mỉm cười và, dù họ hôn nhau, luồng điện chạy qua hai bọn họ, vết rạn vô hình đầy ý nghĩa, đầy khả năng, điều gì đó tạo nên viễn cảnh của ngày mai hồi hộp, khác thường. Và đó là điều cuối cùng đưa Toby vào giấc ngủ. phải để chạy trốn tại, mà để vội vàng tới tương lai của .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38 + 39
      38.
      Dường như Boris, nếu có thể, lại gầy thêm nữa. Lông của nó trông còn thưa thớt hơn và mắt càng lồi thêm ra. Toby lo ngại rằng đây chỉ đơn thuần là chuyện con mèo có vẻ ngoài kỳ quặc, mà đây là con mèo chuẩn bị đến giờ tận, nên đặt hẹn với bác sĩ thú y ở gần nhà nhất cho con mèo khám.

      nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem thu xếp thế nào để đưa được con mèo từ đường Thợ Bạc tới phòng khám cách nhà chừng mười phút bộ, trong khi vừa nhớ ra là có lồng đựng mèo.

      Xe ô tô của Melinda.

      nhìn chăm chăm vào chính nó.

      Chiếc xe màu đỏ và bóng loáng đỗ bên ngoài cửa. Có nghĩa là Melinda ở nhà, bởi chị bao giờ bộ hay dùng phương tiện công cộng đâu. Trước khi kịp nghĩ ra cả tá lý do để làm thế, Toby gõ cửa phòng ngủ của Con và Melinda.

      Melinda ra mở cửa. Chị mặc chiếc áo choàng tắm vải bông màu hồng. trang điểm, Toby để ý, trông chị trẻ hơn nhiều, dễ gần hơn nhiều. Chị mỉm cười khi nhìn thấy , cố gắng kéo hai vạt áo choàng khép lại để che kín ngực. “Xin chào!”

      “Chào chị!” Toby mỉm cười và thoáng tự hỏi, phải là lần đầu tiên, làm sao mà rút cuộc người phụ nữ hồng hào, tóc vàng và quá hồn hậu này lại sống trong nhà chứ.

      “Đây là vinh dự hiếm hoi.”

      “Thế ạ?”

      cuộc viếng thăm của lãnh chúa! Chị tự hào quá! Chị có thể giúp gì được em , em thân mến?”

      “Hôm nay chị có bận gì ?”

      , có gì đặc biệt. Em có muốn chị là quần áo giúp em ? Hay là hút bụi đâu đó? Nếu em muốn chị ngại đâu. Giúp chị bận rộn hơn mà!”

      , , . có gì như thế cả. Chỉ là, em hơi lo cho Boris. Tí nữa em có hẹn với bác sĩ thú y và em tự hỏi, nếu quá phiền chị, liệu chị có thể đưa bọn em ? Bằng xe của chị ấy mà?”

      “Mấy giờ nào?”

      giờ chiều được ?”

      Chị mỉm cười. “ vấn đề. Chị vui lòng giúp em thôi. Hẹn em giờ ở dưới nhà nhé.”

      Toby thể nhớ được lần cuối cùng ngồi trong xe của phụ nữ là khi nào. Xe của phụ nữ là nơi lạ lẫm, kỳ quặc. Chúng có hình dạng nực cười, tròn và phồng lên. Chúng chứa khăn giấy và, trong trường hợp của Melinda, chúng có cả thú nhồi bông. Và chúng có mùi hương lạ lẫm, chẳng giống mùi ô tô chút nào. Giống như những chiếc bánh ngọt hơn. Xe của Melinda thơm mùi trái đào. phải mùi đào tươi dễ chịu vừa hái từ cây xuống, mà là mùi hương ngọt gắt của trái đào ngâm đường. Nguồn gốc của mùi hương ấy là quả đào bằng nhựa treo ở gương chiếu hậu của chị.

      Chị trở lại với vẻ ngoài thông thường quyến rũ của mình trong chiếc quần jeans bạc, áo hồng liền mũ, giày thể thao hồng và mũ lưỡi trai hiệu Burberry. Chị nhấn các bàn đạp nhàng và có phương pháp, như thể họ điều khiển chiếc đàn ống của nhà thờ vậy. Và chị . Và chị . Và chị .

      Toby ngồi ở ghế sau, đùi là chiếc hộp các tông đựng Boris, chờ đợi cơ hội để mào đầu câu chuyện mà hy vọng có thể hướng tới kể từ khi để mắt đến chiếc xe của chị sáng nay. đợi đến khi họ gần tới bùng binh, và để ý thấy chị ngừng giây lát vì tập trung lái xe, và câu đầu tiên nảy ra trong óc .

      “Vậy, giờ... chị có hẹn hò với ai , Melinda?”

      Chị quay ra và nhoẻn cười với . “Tại sao? Em có ý định hả?”

      , trời ơi, . Ý em là. , có ý định nào hết. phải là em ... phải là em... nhưng . Em chỉ tự hỏi thôi mà.”

      ,” chị đáp, rẽ vào con đường, “. Chị còn trẻ, tự do và độc thân. Và chị thích như thế.”

      á?”

      . Cái lũ đàn ông. Chị ngán đến tận cổ rồi. lũ thất bại.”

      “Ồ, chắc chắn phải ai cũng thế cả chứ.”

      Chị mỉm cười lần nữa với . “Này, em ràng là phải rồi, Toby. Em khác hẳn. Nhưng chung là, theo ý kiến của chị, đàn ông là lũ dối trá, thất bại và ngốc nghếch.”

      Toby hít hơi, sắp sửa làm điều quá khác so với tính cách của tới mức cảm thấy như đầu mình sắp rụng xuống đất. “Vậy là,” , “chắc chị muốn gặp Jack, người bạn của em đâu nhỉ?”

      Chị cười to. trách chị được. “Jack bạn em ấy à?”

      “Vâng, à, chính xác phải là bạn em. Bạn của bạn em. người bạn. Của người bạn. ấy cứ kể mãi về ta. rằng ta rất tuyệt. Có vẻ như thế.” thở ra, cảm thấy chóng cả mặt vì ngượng.

      “Ồ, thế á?” Chị hết quay đầu sang trái lại sang phải bởi họ sắp sửa tới ngã tư và rẽ phải. “Này, nếu như ta tuyệt đến thế, tại sao ấy chiếm lấy ta cho bản thân mình ?”

      nhún vai, rồi hơi nhăn mặt vì chiếc vuốt của Boris chọc thủng hộp các tông, rồi xuyên qua chiếc quần jeans và bây giờ là xước da . “Em biết,” đáp. “Có lẽ là ấy thích ta.”

      “Này, thế có lẽ ta xấu ma chê quỷ hờn rồi.”

      , , . hề. Dường như là ta rất đẹp trai. Và rất giàu.”

      “Đó là những gì bạn em kể với em đấy phải ?” Chị lại cười to, hơi kẻ cả. Toby bắt đầu cảm thấy mình sai lầm khi bập vào chuyện này.

      “Vâng,” đáp, đẩy cái hộp ngọ ngoạy, cào cấu ra khỏi đùi mình, và lên chỗ ngồi bên cạnh. Có chút máu chiếc quần jeans và lấy tay thấm nó . “Em phải thú là, em chưa bao giờ gặp ta, nhưng nghe có vẻ như ta cũng rất là sáng giá.”

      “Ồ, Chúa phù hộ em, Toby, và lối diễn đạt của em.
      Rất là sáng giá, hả?”

      “À, có vẻ như thế.”

      Melinda rẽ vào chỗ đậu xe phía sau phòng khám thú y và tắt máy. “Em cố gắng gì đây, cậu em thân mến? Em muốn gán ghép chị với cái ông già giàu có mà bạn em khoái đấy phải ?”

      “À, em ta già..,”

      “Thế ta bao nhiêu tuổi nào?”

      “Em cũng . Tầm tuổi chị, em nghĩ vậy. Có thể là già hơn chút. Và ta là người Ý.”

      có thể cảm thấy chị ngồi lặng ghế lái, giống như đứa trẻ nghe thấy từ xa tiếng nhạc của xe bán dạo kem. “Người Ý hả?” chị hỏi.

      “Vâng. Jack. Là tên gọi ngắn của Giacomo.”

      “Giacomo.” Chị để cho cái tên ấy chạy môi và đầu lưỡi mình. “ ta tóc sẫm chứ?”

      “Em . Em đoán vậy. Ý em là, em có thể tìm hiểu giúp nếu chị muốn.”

      “Và khi em là giàu, chính xác là giàu đến mức nào?”

      “Em biết chính xác, nhưng ta có ngôi nhà bốn phòng ngủ ở Cranmore Garden. Với bể bơi.”

      “Và ta chưa vợ?”

      “Chưa. Mới ly hôn gần đây. Hai đứa con ở tuổi thiếu niên. đơn tuyệt vọng, theo như bạn em .”

      ,” chị đáp, “quá hoàn hảo, thể có . Nghe có vẻ mưu mô.” Chị rút chìa khóa khỏi ổ điện, khoác túi xách lên vai và về phía phòng khám.

      Bác sĩ thú y thể xác định được bất kỳ lý do y khoa nào để giải thích tình trạng suy sụp của Boris. “Boris rất già rồi,” ông , vẻ thông cảm. “Tôi hình dung là nó cũng thương nhớ người cũ và bởi vì nó còi cọc, có lẽ nó cầm cự với già yếu kém hơn với những đồng loại khỏe mạnh hơn. Để nó như vậy , xem tiến triển thế nào và, nếu như mọi việc trở nên tồi tệ hơn tại, hãy đưa nó trở lại đây và chúng tôi đưa nó vào giấc ngủ vĩnh hằng.”

      nghĩ nó còn được bao lâu nữa?” Melinda hỏi cứ như thể chị đóng vai trong bộ phim truyền hình.

      “Khó lắm.” Bác sĩ thú y vỗ vỗ đầu Boris. “Có thể là vài ngày, có thể là vài tuần.”

      “Vậy cơ bản là, nó chết dần?” Toby .

      “Cơ bản là như vậy.”

      Lúc ấy Melinda bắt đầu khóc, những dòng chảy đậm mascara trôi xuống hai má chị.

      Nhưng Toby nhận ra cảm giác kỳ lạ như trút bỏ gánh nặng, như thể sợi dây trói buộc với lối mòn được nới lỏng ra.

      Boris chết dần, nhưng chậm chạp, Toby được tái sinh.

      39.

      Mặt trời ra buổi chiều hôm ấy, khi Toby rời khỏi nhà. Hợp với tâm trạng của . lâu lắm rồi dạo qua Beath. Giờ đây khi nghĩ đến đó, ra ngoài vào buổi chiều thứ Bảy từ lâu lắm rồi. Chiều thứ Bảy để dành cho những người khác, Toby cảm thấy vậy, cho người có con , người có vợ chồng, người dành cả buổi sáng ngủ nướng bởi chơi suốt cả đêm qua. Chiều thứ Bảy liên quan đến việc tham gia vào các hoạt động mà Toby hề có chút kinh nghiệm nào - chơi thể thao, mua sắm cho cả tuần, gặp gỡ bạn bè. Mọi người làm các việc của buổi chiều thứ Bảy bởi họ thể làm thế trong tuần bởi họ phải làm việc. Toby, chẳng làm gì ra tiền, cũng chẳng cần phải ra khỏi nhà vào chiều ngày thứ Bảy. Nhưng giờ Toby có người bạn, và Toby có chỗ nào đó mà . cảm thấy phởn phơ kỳ lạ trong khi bộ xuống High Road về phía tàu điện ngầm.

      gặp Leah ở bên ngoài ga East Finchley và họ cùng nhau dọc theo đường Bishops, chơi trò “ngôi nhà nào tởm nhất?”. điều khiến Toby khó chịu là những người có quá nhiều tiền, lại được phép tiêu vào những ngôi nhà kinh khủng đến vậy. lần Toby nhìn thấy ngôi nhà như thế được rao bán, tạp chí bất động sản thỉnh thoảng xuất trong hộp thư của , ngôi nhà kiểu Southfork xấu hoắc, lùn tịt với vô số cột, gạch đỏ và cửa sổ kiểu nhà thờ. Nó có tiền sảnh mạ vàng, phòng chiếu phim, phòng tập và hai bể bơi. Ngôi nhà có giá 35 triệu bảng.

      Toby và Leah phải là những người duy nhất quyết định rằng đó là buổi chiều đẹp để dạo quanh Kenwood. Thảm cỏ chung quanh ngôi nhà la liệt những chiếc xe nôi đắt tiền, chó to tướng và những đứa trẻ đội mũ nỉ. Bầu trời mang sắc xanh ngăn ngắt và mặt trời là quả cầu sáng trắng đằng sau những tán cây trụi lá.

      Họ leo lên con dốc và Toby cảm thấy phổi mình bắt đầu ngột ngạt bởi những hơi thở dồn dập của mình.

      Leah dừng lại và quay sang nhìn . “ sao chứ?”

      “Ừ,” đáp tay đỡ lấy ngực và hơi nhăn nhó. “Chỉ... hụt hơi chút thôi.”

      Leah mỉm cười. “ thực yếu sức đến thế ư?”

      Toby gật đầu. “Quá nhiều thời gian... trước... màn hình máy tính.”

      “Ồ, trời ơi, kinh khủng. biết , em nhìn thấy đó, trước bàn làm việc của , hàng ngày, hàng đêm, trong ba năm trời. bao giờ em nghĩ rằng em nhìn chết dần.”

      “Ồ, Chúa ơi, đâu có tệ đến thế.”

      “Nhưng có đấy. Nhìn này.” chỉ về phía quả đồi nơi họ vừa leo lên. “Chỉ là cái dốc thôi mà. Kinh khủng,” . “Kinh khủng. cần bắt đầu luyện tập sức khỏe thôi.”

      , , .” Toby lắc đầu và họ lại bắt đầu bộ tiếp. “ phải kiểu người như vậy. tập thể thao.”

      nhất thiết phải là thể thao.”

      cũng tập thể dục.”

      “Bơi,” , “thử bơi xem sao. Đó là bài tập hoàn chỉnh nhất.”

      “Ồ, biết đâu. hơi mắc chứng sợ bể bơi. Mùi chlorine, tiếng vang, những người phụ nữ đội mũ cao su. Và khi đeo kính bơi, mắc chứng sợ bị nhốt kín.”

      Leah cười vang. “ cùng em,” . “Tuần nào em cũng . Và em đội mũ cao su đâu.”

      “Em đội à?”

      , em hứa đấy.”

      “Nào, thế có thể . Nhưng cũng phải báo trước với em là, thực thân hình phù hợp với quần bơi đâu đấy.”

      “Chính xác mà thân hình phù hợp với quần bơi là như thế nào?”

      “Ồ, em biết đấy, cơ bắp, vai, mông - tất cả mấy thứ đó.”

      “Này, em có cơ bắp, có vai và có mông, vậy chúng ta có thể bù trừ cho nhau được.”

      Toby hình dung ra Leah trong bộ đồ bơi ướt, cơ bắp vai và mông bóng, ướt. “OK,” . “Ừ, sao lại nhỉ? Hãy bơi cùng nhau.”

      “Tốt.” Leah . “Hứa rồi nhé.”

      Họ cùng trở lại ngôi nhà chính và xếp hàng chờ mua trà và bánh trong tiệm cà phê. Trời đủ ấm để ngồi ở ngoài, vì vậy họ bưng khay của mình ra ngoài sân và tìm cho mình chiếc bàn.

      bạn Con ở lại qua đêm,” Toby , quấy túi trà trong ấm.

      “Gì cơ, bé đài các á?”

      “Ừ. Cậu ấy nấu bữa tối cho . Ờ, bọn nấu cho ấy. Áo khoác của ấy vẫn treo ở hành lang sáng ngày hôm sau.”

      “Ồ, thế tuyệt quá còn gì.”

      “Em biết , bắt đầu cảm thấy khá là quý Con. Theo kiểu cha con ấy. Cậu ấy có chiều sâu hơn tưởng lúc đầu. Thực ra, bắt đầu cảm thấy có cảm giác ấm áp hơn đối với tất cả các khách thuê nhà. Và em biết , kỳ quặc là lại thấy thích dự án này. khá là thích...”

      “Thóc mách?”

      “Ừ,” mỉm cười, và rót trà của mình ra tách. “Đúng vậy, thóc mách. Rất vui.”

      “Này, thế là em có ảnh hưởng tốt đối với , phải nào?”

      “Chính thế,” Toby đáp, “ như vậy đấy.” liếc nhìn Leah. hớt chỗ kem tươi ở cốc sô la nóng của mình và liếm kem từ chiếc thìa. Má thắm màu nước sốt dâu tây. Trông tuyệt trần. chăm chú nhìn bàn tay mình để hờ tách trà. có thể cảm thấy nó giật giật. Nó muốn di chuyển; nó muốn vượt sang bên kia mặt bàn gỗ và ấp lên bàn tay của Leah. Toby thầm nhủ bàn tay của mình. “Đừng làm thế tay ơi. ấy hoảng hốt. làm hỏng mọi chuyện”. Nhưng bàn tay dường như có ý định tuân theo mệnh lệnh của Toby. dõi theo nó chuyển dịch qua bàn, chậm rãi như tách rời khỏi cơ thể , y hệt như trong bộ phim về xác ướp. Nó vượt qua được nửa bàn ai đó bỗng dưng hét toáng vào tai Toby, “Leah! Leah”, và bàn tay tiu nghỉu quay lại chỗ như chú mèo căng thẳng.

      người đàn ông đứng phía sau , mặc áo bu dông viền lông và quần jeans hợp thời trang.

      “Am!” Leah thốt lên. “Chúa ơi!”

      “Chào em,” Amitabh .

      “Am - biết Toby chứ, ở bên kia đường ấy mà?”

      Amitabh mỉm cười với Toby. ta có khuôn mặt dễ mến. “À, biết Toby, nhưng nhận ra bạn qua cửa sổ. Rất vui được gặp bạn.” Họ bắt tay nhau. Bàn tay Amitabh ấm áp và dầy dặn.

      đến đây với ai?” Leah hỏi.

      “Chẳng có ai.” Amitabh nhún vai. “Chỉ mình . Đáng lẽ chiều nay phải học, nhưng ngại quá. nghĩ ra ngoài hít khí trong lành chút.”

      “Thế à,” Leah đáp. “ vừa đến? Hay chuẩn bị về?”

      “Vừa đến xong.” Amitabh chỉ vào chiếc bàn phía sau họ nơi để trà và bánh của . “Có phiền nếu ...?” chỉ vào bàn của họ.

      ,” Leah . “Sao lại phiền được nhỉ?”

      nhăn mặt với Toby trong khi Amitabh lấy đồ ăn của mình và thầm “Xin lỗi nhé.”

      Toby nhún vai, cố gắng làm ra vẻ thế nào cũng được về việc bạn trai cũ của Leah lao thẳng vào buổi chiều đẹp đẽ nhất của trong mười lăm năm qua.

      Amitabh đặt bánh pho mát và cà phê cappuccino xuống, rồi ngồi bên Leah. rất đậm người và khỏe mạnh. Da nhẵn nhụi và tóc rậm, bóng. có hàm răng rất trắng và tính cách bốc đồng. “Trông em tuyệt lắm,” với Leah. “Em lại trang điểm nữa chứ.”

      “Phải rồi, con độc thân bọn em phải nỗ lực chứ.”

      mỉm cười. “Thế - hai người làm những gì đấy?”

      “Chẳng có gì nhiều,” Leah . “Chỉ dạo. Chuyện trò.”

      “Tôi phải thế này, bạn, và đừng hiểu lầm, nhưng phải là gặp thế này cứ là lạ thế nào...”

      “Thế nào...?”

      biết đấy - ở ngoài đời. Tôi chỉ toàn thấy bạn qua cửa sổ. là, tôi và Lee - bọn tôi cứ nghĩ là mắc chứng sợ khoảng .”

      nghĩ thế hả?”

      “Am!”

      “Cái gì nào! chỉ thế thôi. Phải rồi. Gặp bạn ở ngoài rất hay. Cũng tốt khi biết rằng có chân có cẳng. có chân chứ, phải ?” Amitabh nhoẻn cười và ngó xuống gầm bàn. “Phù,” , quệt tay qua trán, “tưởng tượng xem nếu có chân, nếu phải ngồi xe lăn. Mẹ kiếp.”

      Toby mỉm cười và cố làm ra vẻ buồn cười về cái ý tưởng mình có chân. nhìn chăm chú vào miệng Amitabh, tới cách nó chuyển động khi Amitabh , liên tục, ngừng. nhìn cái miệng đón nhận từng thìa lớn bánh pho mát, và được mu bàn tay to lớn, sẫm màu của Amitabh chùi chỗ ria mép bằng bọt cappuccino. Amitabh rất đậm đặc, rất vững chãi, rất sống động, đầy những mới mẻ, những chuyện trò và những ba hoa. ta hơi thiếu chín chắn, dường như trẻ hơn tuổi và theo Toby nghĩ, hơi ngốc nghếch. Toby có thể hiểu được vì sao Amitabh và Leah lại hợp nhau. Cả hai người cùng trẻ trung so với tuổi, ăn mặc như thiếu niên, khuôn mặt tươi mới, tiếp cận cuộc sống hơi thơ ngây. Nhưng cũng nhận ra tại sao họ lại chia tay. Leah sẵn sàng bước sang giai đoạn hai của tuổi trưởng thành. Amitabh vẫn mắc kẹt nguyên si ở giai đoạn .

      Toby uống nốt chỗ trà và cài lại khuy áo khoác ngoài. “Nghe này,” . “Tôi nghĩ là tôi phải trước, hai người cứ ở lại chuyện nhé.”

      “Cái gì cơ? ,” Leah , “đừng .”

      , mà. nên . còn có việc phải làm nốt và hai người lâu rồi gặp nhau. gặp lại em sau nhé, Leah. Và rất vui được gặp , Amitabh.”

      “Ồ, Toby.” Leah đứng dậy. “Em muốn vội. Thế còn vụ uống bia của chúng ta ở quán Spaniards sao?”

      “Có lẽ để hôm khác.” Toby mỉm cười và hôn chiếu lệ lên má . “Hẹn gặp lại em.”

      bước , về phía lối ra. cố gắng nhìn lại nhưng cưỡng được. nhìn thấy hai người, tương thích hoàn hảo về mức độ hấp dẫn, về kiểu cách cũng như vẻ ngoài, ngồi bên nhau trong hoàng hôn sớm, cười vang và dễ chịu bên nhau. tự hỏi bức tranh do vẽ nên trước khi Amitabh tới khác đến mức nào; người đàn ông cao quá mức thông thường với mớ tóc rối bù, cử chỉ lóng ngóng, mặc chiếc khoác cũ và cái mũi to, ngồi bên cạnh người tươi rói, bình thường và lành mạnh như Leah.

      Trong chốc lát, trong giờ đồng hồ, Toby có cảm giác mình là người đàn ông khác, ra ngoài vào buổi chiều thứ Bảy, chơi với bạn bè, sống trong thế giới mà thường chỉ quan sát từ xa. Cho tới khi người đàn ông to béo, vui tính mặc áo bu dông lao sầm sập vào khoảnh khắc bình thường của và nhắc cho nhớ ra là thực chẳng thuộc về nơi ấy chút nào.

      quay trở lại đại lộ Bishops, con đường vô hồn xấu xí và đơn độc nối liền thế giới của với thế giới này. Thế rồi, trời bắt đầu đổ mưa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40 + 41 + 42

      40.

      Ruby đứng trước cửa ngôi nhà có sân trước. Kể từ lần đến thăm, cách đây năm năm, ngôi nhà được sơn lại. Toàn bộ ngôi nhà trông khang trang hơn. Có những tấm rèm mới treo cửa sổ, và vài chậu cảnh bóng loáng. vuốt mượt tóc ra sau tai, chỉnh lại quai túi đeo vai và bấm chuông cửa.

      người phụ nữ nhắn, tóc sẫm, ngực nở nang, ra mở cửa. Bà mặc bộ đồng phục y tá và chân đất. Trông bà có vẻ mệt mỏi.

      “Chào mẹ.”

      “Chào con, Tracey. Con làm gì ở đây?”

      Ruby nhún vai. “Con biết. lâu con liên lạc. Con muốn đến Chúc mừng Năm mới. Xem mọi người thế nào.”

      Mẹ nheo mắt nhìn . “Con muốn gì?”

      Ruby chắt lưỡi. “Chẳng gì cả, mẹ ạ. Con chẳng muốn gì.”

      Mẹ thở dài và mở toang cửa ra. “Thế theo mẹ, con nên vào nhà . Chúng ta phải ngồi trong bếp. Bọn con trai mải mê với X-Box[31] ở trong kia.” Bà chỉ vào cửa phòng khách. Ruby thoáng nhìn thấy ba thằng con trai tuổi lớn nằm vắt ngang chiếc ghế sofa mới tinh. Những đứa em khác cha của . Lần trước gặp, chúng còn là những đứa trẻ, đầy ắp năng lượng và luôn chân luôn tay. Giờ chúng là những thiếu niên, chân tay nặng nề, bất động, nằm vắt ngang đồ đạc như những búi rong biển ướt.

      [31] Trò chơi điện tử.

      Mẹ lấy nước vào chiếc ấm đun mới tinh từ vòi nước mới tinh, lắp chiếc chậu rửa mới tinh.

      “Trà nhé?”

      Ruby gật đầu. “Nhà trông đẹp đấy,” .

      “Ừ. phải làm rất nhiều việc đấy. Hoặc thế hoặc là mua nhà mới mà.”

      “Vậy là mẹ vẫn sống với ông ta à?”

      “Eddie á? Ừ.”

      “Ông ta đâu?”

      “Thế con nghĩ ông ấy ở đâu nào?”

      “Con biết. Ở quán rượu chắc?”

      “Chính xác. Con có uống đường nhỉ? Mẹ bao giờ nhớ được.”

      Ruby lắc đầu. liếc nhìn quanh gian bếp. Có con gà bọc trong giấy bóng mặt bếp, túi khoai tây, ít cải chíp đựng trong cái rổ trong chậu rửa. “Thế, có gì mới ạ?”

      Mẹ nhún vai, rót nước vào các cốc. “Chẳng có gì nhiều. Chúng ta sửa lại nhà, xong xuôi với Giáng Sinh, và bọn con trai học lại. Quay trở lại với nhịp điệu quen thuộc, con biết đấy.”

      “Công việc của mẹ ra sao?”

      “Ổn cả.”

      “Mẹ vẫn làm ở nhà dưỡng lão à?”

      . Giờ mẹ làm ngoài, cho bà Scott.”

      “Bà Scott ở nhà thờ ạ?”

      “Ừ. Cha Scott qua đời cách đây mấy năm. Bây giờ bà ấy sống mình. Mẹ đến đó làm năm ngày tuần, cộng với sáng thứ Bảy và Chủ nhật.”

      “Chắc bà ấy trả mẹ cũng khá nhỉ?”

      Bà đưa cốc trà cho Ruby. Nó có in hình tòa lâu đài mạ vàng và những chiếc búa của câu lạc bộ West Ham United.

      “Cũng hẳn,” bà mẹ đáp.

      “Mẹ!” giọng con trai cục cằn từ tiền phòng vọng lại.

      “Gì?”

      “Cho con cốc trà?”

      Mẹ Ruby chặc lưỡi và nhướn mày. Rồi bà lại lấy đầy nước vào ấm để đun. Nô lệ cho những người đàn ông của mình. Ruby nghĩ. Chẳng có gì mới hết.

      “Thế - còn con có gì mới ? Vẫn ở cái nhà kỳ cục đó hả?

      “Vâng, vẫn ở đó.”

      “Có công việc gì chưa?”

      “Con vẫn hát, nếu ý mẹ là vậy.”

      “Chúa tôi, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

      “Ba mốt.”

      “Phải, đúng rồi. Dĩ nhiên là con ba mốt. Chẳng phải đến lúc cần lớn lên rồi đó sao? Nếu đến ba mươi tuổi mà vẫn chưa thành danh có thể quên chuyện ấy được rồi, phải nào? Thường vẫn như thế phải ?”

      Ruby thở dài và nhấp ngụm trà. biết là như thế này. Luôn luôn như thế này. Vì thế mà bao giờ quay lại. Vì thế, và vì Eddie.

      “Tommy! Trà xong rồi này!”

      Tommy vào đến cửa bếp. Trông giống hệt Eddie, người, to ngang với tóc màu cát và mũi . Nó nhìn Ruby từ xuống dưới. “Ổn chứ?” nó . “Chị làm gì ở đây?”

      “Chỉ ghé thăm thôi,” đáp.

      “Nhưng em nghĩ chị bảo là bao giờ quay trở lại cơ mà.”

      “À, ừ. Chị đổi ý.”

      “Chị có ở lại ăn trưa ?”

      “Chị biết.” liếc nhìn mẹ. “Còn tùy vào...”

      “Con ở lại cũng được mà. Mẹ có đủ thức ăn cho tất cả mọi người. Nhưng Eddie về ăn trưa đấy. Và ông ấy ở quán rượu rồi. Tùy con thôi.”

      ,” quay về phía Tommy. “Chị ở đây đến lúc bố về. Sau đó chị lên đường.”

      Tommy nhún vai và mang trà của mình vào phòng khách.

      “Mẹ nghe này,” Ruby , quay lại phía bà mẹ. “Con với mẹ. Con có khó khăn. Con nhẵn túi.”

      “Ồ, phải rồi. Bắt đầu rồi đây.”

      “Bắt đầu rồi cái gì ạ?”

      “À, mẹ biết ngay là cuộc viếng thăm này phải chỉ để chuyện gẫu thôi mà.”

      “Mẹ ơi - con bao giờ hỏi xin tiền mẹ chưa? Con tự lập kể từ hồi mới mười sáu tuổi. Con bước vào đời mà hầu như giúp đỡ nào của mẹ. Tất cả những gì con hỏi xin chỉ là vài trăm bảng thôi, để thanh toán những món nợ của con.”

      “Kiếm việc làm .”

      “Con thể kiếm việc được.”

      “Tại sao ?”

      “Bởi vì con chẳng biết làm gì cả. đời này ai thuê con làm việc cơ chứ?”

      “Chúa ơi, Tracey, con nghĩ 99,9 % dân số nước này thực có thể làm cái gì đó ư? Con nghĩ là mẹ có thể làm cái gì đó ư? Con nghĩ nếu mẹ được lựa chọn, mẹ đến làm ở chỗ bà Scott bảy ngày tuần ư? Rửa đít cho bà ta, giặt đồ lót nữa? Con nghĩ mẹ muốn giỏi thứ gì đó, có tài năng nào đó, đặc biệt à? Ai cũng muốn mình đặc biệt, Tracey, nhưng chìa khóa của trưởng thành là nhận thức được rằng mình như thế.”

      Ruby thở dài và véo vào sống mũi mình. Có thể coi đó là khẩu hiệu của gia đình. “Mày chẳng có gì đặc biệt sất”. Thời thơ ấu của phủ đầy những câu kiểu đó: ra vẻ ta đây, như bà tướng, làm bộ làm tịch, vân vân... phải chịu đựng điều ấy cho tới năm mười sáu tuổi, rồi gói gém hành lý và chuồn, London với người đầu tiên với rằng đúng là đặc biệt đến từng tí như hằng cảm thấy.

      ta chỉ như vậy để dụ vào giường mà thôi, nhưng cũng chẳng sao. trốn thoát. sử dụng dịch vụ đổi tên bằng chứng thư đơn phương, đổi Tracey thành Ruby và tiếp tục được sống là mình.

      “Thế nào cũng được, mẹ nghe này. Con đến đây để nghe nhắc nhở về tầm thường khốn khổ của con. Con tới bởi vì con là con mẹ và con cần giúp đỡ. Rất cần.”

      “Cần đến mức nào?”

      “Có thể thế này. Ngân hàng buộc con cắt thẻ thanh toán và gửi trả lại họ, và con còn nợ tiền những người khác nữa.”

      “Người nào?”

      “Bạn bè, đồng nghiệp.”

      có lưu manh chứ?”

      .”

      “Vậy là con bị nguy hiểm?”

      “À, . Con có nguy cơ bị chặt ra từng khúc bởi xã hội đen, . Nhưng con có nguy cơ mất nhiều bạn bè và bị đuổi ra khỏi nhà.”

      Bà mẹ quay lưng về phía và nhìn chăm chú qua cửa sổ, tay đút vào túi chiếc váy đồng phục y tá. Ruby quan sát mẹ. Tóc bà ngả bạc. Vai bà tròn hơn xưa. Gan bàn chân để trần của bà chai cứng. Eo bà đẫy hơn. Bà bước vào tuổi trung niên và điều ấy xảy ra nhanh quá.

      ,” bà mẹ . “Mẹ thể giúp con được, con . Mẹ xin lỗi.”

      “Cái gì ạ?”

      “Mẹ thể cho con chút tiền nào được. Như vậy bằng với bọn con trai và với chính mẹ.”

      “Công bằng ư?”

      “Phải. Mẹ làm việc vất vả để có những thứ này. Thực vất vả. Mẹ làm những thứ con thể tưởng tượng ra được. Con chẳng làm gì cả, cứ phất phơ làm ra vẻ mình đặc biệt và sống bám vào người khác. , con thể bám vào mẹ đâu. Con phải tìm cách khác thôi.”

      “Ồ, vậy những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mẹ - Eddie có thể mang đến quán rượu mà uống hết sao, nhưng mẹ thể để ra vài đồng cho con của chính mẹ à?”

      Mẹ nhún vai, nhướng mày, như thể điều ấy nằm ngoài tầm kiểm soát của bà.

      “Mẹ chẳng nợ con cái gì cả, Tracey ạ.”

      “Chúa tôi, mẹ có nợ con vài điều đấy. Mẹ mang người đàn ông đó về nhà ta. Mẹ mang ông ta về và để cho ông ta phá hỏng hết mọi thứ. Mẹ ở đó mà nhìn ông ta phá nát tuổi thơ của con, mẹ để ông ta coi thường con, đánh đập con và xúc phạm con, và mẹ chẳng làm gì hết. Mẹ nợ con đấy, mẹ ạ. Mẹ nợ con nhiều đấy.”

      Mẹ sụt sịt, chọc thủng lớp màng bọc con gà, rồi lại sụt sịt.

      “Mẹ biết ,” Ruby đứng dậy và cầm túi lên. “Con định đến. Thực con định. Con nghĩ là chỉ phí thời gian mà thôi. Nhưng có giọng khe khẽ ở trong đầu con bảo rằng, ‘bà ấy là mẹ mình, bà ấy là mẹ mình, bà ấy là mẹ mình’. Cứ như thể điều ấy có ý nghĩa gì. Cứ như thể là mẹ là điều gì đó quan trọng, điều gì đó đặc biệt. Nhưng ràng là, giống như mọi thứ khác trong cuộc đời bé mọn, tầm thường, đáng buồn của mẹ, điều đó chẳng đặc biệt gì.”

      rời khỏi nhà bếp, qua phòng khách. mở tung và nhìn mấy đứa em khác cha. “Đừng có mà nghe họ,” hét lên. “Đừng có để họ làm cho chúng mày tin rằng chúng mày chẳng đặc biệt gì sất. Mọi người đều đặc biệt. Kể cả lũ chúng mày.” Ba đôi mắt chớp chớp, hiểu gì nhìn chằm chằm vào . “Chị gặp lại khi chúng mày thành người lớn,” , “khi chúng mày sẵn sàng ra khỏi chỗ này.”

      Và rồi bỏ , dập mạnh cánh cửa sau lưng.

      41.

      Đến tối hôm thứ Hai thợ của Damian dỡ xong phòng tắm và lắp đồ mới vào. Đến tối hôm thứ Ba họ tháo và lắp mới phòng tắm thứ hai. Sáng ngày thứ Tư, Damian ghé qua để kiểm tra công việc của họ.

      “Đồ đẹp đấy,” ta trong phòng tắm. “Trông được lắm.” ta ngó vào hộp gạch lát bằng đá vôi để sàn. “Để lát tường à?”

      “Đúng vậy. Và cả sàn nhà nữa.”

      “Tuyệt lắm,” ta . “Rất sang.”

      biết về thị trường phải , Damian? biết loại người muốn mua ngôi nhà lớn như thế này. nghĩ tôi có chọn đúng ? Đây có đúng kiểu nhà tắm họ muốn ?”

      “Chuẩn luôn,” Damian . “Vâng. Đúng đấy. Thời buổi này chọn đá vôi là lệch đâu được.”

      “Thế còn trang trí sao? Tôi định chọn tường màu xám, phần mộc sơn trắng, thỉnh thoảng điểm chút xanh có được ?”

      “Thỉnh thoảng điểm chút xanh à?” Toby và Damian cùng quay lại khi nghe thấy giọng nữ. Đó là Ruby. mặc chiếc áo phông cổ xé te tua và băng vải bò bạc bé tí tẹo mà Toby đoán là chiếc chân váy. Chân nhợt nhạt và rất gầy, phía đầu gối phải có vết bầm lớn.

      “Ồ,” Toby , “xin chào.”

      “Chào . Việc gì diễn ra ở đây thế.”

      “Đây là Damian. ấy quản lý dự án này.”

      “Dự án ư?”

      “À, phải là dự án, nhưng ấy chịu trách nhiệm về các công việc ở đây. Em biết đấy, các nhà tắm và bếp.”

      “Xin chào, Damian!” quẳng cho Damian nụ cười và hơi ưỡn hông ra. trắng trợn, biết ngượng. Toby cảm thấy xấu hổ thay cho . “Em phải là,” ngó vào nhà tắm. “Em kinh ngạc vì nghĩ rằng bọn em đáng được hưởng xa hoa như vậy, Tobes ạ. Đá vôi lát, vòi sen thủy lực. Bọn em đáng đâu.”

      “À, ừ, nếu định làm gì đó, sao làm đến nơi đến chốn chứ?”

      “Chúa ơi, em đâu có phàn nàn. Em nghĩ chúng đẹp lắm. Em chỉ ngạc nhiên là tiêu tốn tiền vì chúng, thế thôi.”

      “Chúng chẳng đắt đến thế.”

      “Ha!” tiếng, vẻ khó tin. “Phải rồi.” quay sang Damian. “ ấy được thừa kế đống tiền của người thuê nhà vĩnh viễn và ấy bỗng trở thành kẻ tiêu tiền như nước. nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách chưa?”

      “Mấy ghế sofa ấy à?”

      “Đúng vậy, ghế sofa. Giá sáu ngàn. nực cười.”

      “À, nhưng trông chúng đẹp đấy.”

      “Tôi biết, nhưng về toàn cục, có vẻ sai quá. Ý tôi là - cho chúng tôi, là lãng phí.”

      “Này,” Damian , “thị trường muốn vậy mà.”

      “Phải, nhưng ai quan tâm đến việc thị trường muốn gì. Chúng tôi đâu phải là thị trường. Chúng tôi chỉ là đám cặn bã thôi mà.”

      Toby nín thở. Damian trông có vẻ bối rối. “Nhưng những người đến sống ở đây sau này, họ muốn nhìn thấy ngôi nhà tinh tươm, họ muốn thấy những phòng tắm chất lượng cao.”

      Ruby cười lớn. “Những người sống ở đây sau này ư? có ai sống ở đây sau chúng tôi cả! Toby chẳng bao giờ bán chỗ này đâu.”

      Damian hết nhìn Toby lại Ruby. “Ồ,” ta , “phải rồi.”

      “Toby được phép bán ngôi nhà này,” tiếp tục. “Điều gì xảy ra với những con người lưu lạc, bị bỏ rơi này của ấy? Điều gì xảy ra với tôi?” cọ người mình vào Toby và bóp cánh tay . liếc nhìn Damian và thấy vẻ bối rối của ta. “ nghĩ là Toby làm tất cả những điều ấy để bán nhà ư?”

      “À,” ta đáp, “vâng. Tôi tưởng thế, nhưng ràng là...”

      “Toby - bán ngôi nhà này chứ?”

      ,” đáp, “ đời nào.”

      chắc chứ? Bởi vì em thể chịu nổi đâu nếu làm thế. Em tan nát cõi lòng.”

      ,” trả lời, “ hiểu điều đó. Chính vì thế mà bán nó đâu.”

      “Tốt lắm,” vuốt má và mỉm cười với . “Tốt lắm.” Rồi quay ra mỉm cười với Damian. “Tôi sống ở đây từ hồi tôi mười sáu tuổi, biết . Đây là ngôi nhà duy nhất mà tôi biết.”

      Damian gật đầu, vẻ chắc lắm. Ruby quay về phòng .

      “Trời ơi,” Damian .

      “Phải đấy.” Toby trả lời.

      42.

      Tối thứ Tư, Toby kiểm tiền.

      còn lại 32.650 bảng. Đủ để trả tiền cho căn bếp, trả Damian, mua rèm mới, thảm mới, thuê người làm vườn, và có thể vẫn còn đủ để mua máy tính cá nhân mới và chiếc TV màn hình lớn. điền dữ liệu vào bảng biểu, và mỉm cười. Mọi việc đều thuận lợi. nắm được mọi thứ. kiểm soát tất cả.

      Có tiếng gõ cửa khiến Toby nhanh tay đóng ngăn kéo và màn hình máy tính. “Ai đấy?”

      “Con đây. Em vào được ?”

      “Dĩ nhiên.”

      Con bước vào. “Mấy cái nhà tắm,” cậu chỉ ngón tay cái ra sau lưng. “Chúng hơi sang đấy.”

      “Em có thích ?”

      “Đẹp tuyệt. Trông như mấy phòng tắm ở khách sạn vậy.”

      “Mừng là em thích.”

      Con rụt rè bước vào phòng và nhìn vào màn hình máy tính của Toby. “Em làm phiền gì đấy chứ?”

      . Có phiền gì đâu. có thể giúp gì em ?”

      “Có đấy.” Cậu ngồi lên góc giường của Toby. “Thực là cũng hơi ngượng. Nhưng em tự hỏi biết có thể giúp em cái này được .”

      “OK.”

      “Em tự hỏi biết có thể bày cho em cách… làm thơ ?”

      “Làm thơ á?”

      “Vâng. Em muốn tặng thứ gì đặc biệt cho Daisy. Và ấy phải loại con thích trang sức hay những thứ đại loại. Vậy nên em nghĩ, em có thể, biết , viết cái gì đó cho ấy. Cái gì đó đẹp đẽ.”

      bài thơ tình?”

      “Vâng, kiểu như vậy đấy. Nhưng đừng quá sướt mướt.”

      Toby mỉm cười. “Rồi,” đáp. “Này, nhất thiết có thể bày cho em làm thơ như thế nào, nhưng chắc chắn có thể giúp được em. Em chỉ cần nghĩ về cảm xúc nào mà em cố gắng bày tỏ.”

      “Vâng,” Con . “Em biết là thế nào cũng thế mà. Và em cũng gần như biết em muốn gì. Em chỉ cần biết cách làm thế nào để biến chúng thành bài thơ thôi.”

      “Phải rồi. OK.” Toby lôi bàn ra cuốn vở, chiếc bút từ trong ống bút và đưa cho Con. “Viết ra đây vài từ, vài câu. Em cần viết thành hàng cũng được, chỉ cần ghi chúng ra thôi.”

      Con cầm lấy cuốn vở từ tay và nhíu mày.

      Toby quay trở lại với máy tính.

      “Chúng có cần có vần điệu ?”

      Toby mỉm cười với cậu. “. Chỉ những từ ngữ của cảm xúc.”

      “Rồi,” cậu đáp, gõ gõ chiếc bút bi xuống trang giấy. “Được rồi.”

      vài phút trôi qua. Toby vờ như tìm kiếm điều gì quan trọng internet, trong khi Con hí hoáy viết với chiếc bút bi.

      “Em xong rồi đây.” Con , đưa cuốn vở cho Con.

      Toby nhìn trang giấy. Chữ Con rất và lộn xộn.

      có đọc được ?”

      “Được.” Toby . “Đọc tốt. Để xem nào.”

      đọc thành tiếng: “thay đổi thế giới của ”, “hoàn hảo”, “quý giá”, “khác biệt với mọi người”, “thực ”, “đặc biệt”, “ cảm giác tìm thấy con đường của mình”, “tốt đẹp hơn ”, “ thiên thần”, “phép lạ”, “cảm hứng”, “hơn tất cả những gì nghĩ có thể đạt được”.

      Con cười, tiếng cười hơi căng thẳng, gượng gạo. “Em hơi ngượng,” cậu .

      , . Chẳng có gì phải ngượng,” Toby động viên. “Những câu chữ này tuyệt đấy. mà.”

      “Liệu em có thể biến chúng thành thơ được ?”

      “Có chứ,” trả lời. “Chắc chắn. Giờ - em có ý định gì?”

      “Cái gì ạ?”

      “Bài thơ này để làm gì? Để với ấy là em ấy phải ?”

      “Vâng. Em nghĩ vậy. Em chỉ muốn ấy biết em cảm nhận như thế nào về ấy. Nhưng em cũng muốn ấy nghĩ rằng, biết đấy, là em thông minh.”

      “Thông minh,” Toby mỉm cười. “ hiểu rồi.”

      “À, sáng tạo. Em nghĩ ấy có lẽ biết là em thông minh rồi.”

      “OK, nào, chúng ta hãy bắt đầu nhé?”

      “Cái gì ạ, bây giờ á?”

      “Ừ. Sao lại ? Được rồi, trước tiên cần đặt đầu đề cho bài thơ. Em có ý tưởng gì ?”

      “Có ạ. Vâng. Em biết chính xác em muốn gọi bài thơ này như thế nào. Em muốn đặt là: ‘Người con tỏa nắng của tôi’.”

      Hai tiếng sau, Con rời khỏi phòng của Toby, ghì chặt bài tụng ca dành cho Daisy vào ngực.

      Toby thở dài, cảm thấy những làn sóng hạnh phúc vỗ nhàng trong cơ thể.

      Bài thơ của Con đặc biệt sáng lạn hay đặc biệt nên thơ, nhưng đó là bài thơ thành thực, ngọt ngào, đúng đắn và tươi mới. Và nó làm Toby rung động, sâu sắc. Giờ liếc nhìn qua bên kia phố, tới căn hộ của Leah. Đèn còn sáng; những cánh rèm khép. cố tưởng tượng ra , trong bộ đồ ngủ, tóc buộc gọn, đeo kính, ly rượu vang bàn nước, tay cầm cuốn sách. chưa liên lạc lại với kể từ sau buổi chiều ở Kenwood, nhưng, chính Toby cũng náu mình tránh liên hệ. đóng kín rèm hằng đêm và độc mình. Nhưng khi ngó qua khe rèm, cảm thấy luồng năng lượng tích cực chảy trong cơ thể. Nếu như Con có thể sợ hãi bước vào cuộc tình với người hoàn toàn khác biệt với cậu, tại sao lại thể? Người ta phải cứ phù hợp mới ở bên nhau. Leah và Amitabh hợp nhau đến từng chút , trừ màu da, và chỉ yếu tố đơn giản đó lại chia lìa họ. Chỉ vì Leah thể thao, có óc tổ chức, gọn gàng, tươi mới, dễ gần và thích giao du, có nghĩa là ấy muốn ở bên người lười vận động, bừa bộn, lôi thôi, dễ bị kích động, và khó gần. thể ràng rằng thích thú khi ở bên Toby. Xét cho cùng, chính là người chủ động cuộc gặp gỡ cuối tuần của họ và cũng chính là người gợi ý bơi. Phần còn lại, vì thế là tùy vào việc Toby có chấp nhận lời gợi ý của . Bước tiếp theo là trách nhiệm của . Bằng cách ngồi trong phòng mình và nghĩ ra đủ lý do để theo đuổi tình bạn với Leah, tự mình tạo ra lời tiên tri. Bằng cách tưởng rằng mình đáng , tự bảo đảm cho mình bao giờ được . Bằng cách đoán rằng ai muốn mình, đảm bảo cho mình mãi độc.

      mở cửa tủ quần áo và nhìn vào bản danh sách của mình, điểm thứ 14 và 15.

      Thôi Ruby nữa.

      Tìm người khác để .

      Và chính lúc đó nhận ra. thôi còn phải lòng Ruby nữa. thôi từ nhiều ngày nay rồi và cũng chẳng để ý. Sau mười lăm năm bị ám ảnh vô phương và tận tụy vô nghĩa, tự do. Và tất cả là nhờ Leah Pilgrim, người con tỏa nắng của chính .

      Chương 43 + 44 + 45 + 46
      43.

      Paul Fox ngừng trả lời điện thoại riêng. Đó là số điện thoại mà chỉ những người thân thiết nhất với ta được phép dùng. số điện thoại đặc biệt, cho những người đặc biệt. biết là ta cố tình lờ các cuộc gọi của và điều đó làm bực mình. Tất cả những gì muốn là chào hỏi ta, chuyện với ta. nhớ ta. Có phải là muốn cưới ta đâu chứ.

      Hailey Brown trình diễn vào tối thứ Tư, ở câu lạc bộ tại Soho. Hailey là gà của Paul nên chắc chắn ta đến đó. Ruby khoác lên người chiếc váy bằng lụa jersey màu lam, tay bo và gấu tua rua, tất lưới với bốt ngắn đến cổ chân màu tiết dê. uống năm ly vodka của Toby, trong năm phút, chiếc chậu rửa trong bếp. Thế rồi đánh son môi đỏ và mắt đen than, ra khỏi nhà trong chiếc áo khoác giả lông vintage. dùng thẻ Oyster[32] của Con lấy trong túi áo khoác của cậu mà xin phép, để vào thành phố. Và chỉ trong vòng năm phút kể từ khi bước vào câu lạc bộ phố Dean, có người lạ mua đồ uống mời .

      [32] Vé sử dụng phương tiện giao thông công cộng ở London.

      lấy đồ uống và về phía sau khu vực sân khấu. mặc đồng phục nhân viên hút thuốc, nhìn , nhưng hỏi han gì khi thẳng về phía phòng thay đồ. tìm thấy ta ở bên ngoài phòng thay đồ của Hailey, chuyện với ai đó qua điện thoại. Trái tim run rẩy chút khi nhìn thấy ta. Trông ta vẫn thế, nếu có chỉ hơi mập lên quanh bụng. nghi ngờ gì, chắc là nhờ đồ ăn nấu ở nhà của Eliza.

      thót bụng, sờ tay lên tóc và về phía ta. “Xin chào, Paul.”

      ta quay lại khi nghe tiếng và nhìn vẻ ngạc nhiên.

      “Ờ, Lizy, em , xin lỗi nhé, có thể, ờ, gọi lại em trong phút nữa ?” ta vội tắt máy và nhìn chằm chăm. “Ruby. Em làm gì ở đây?”

      “Đến xem Hailey, dĩ nhiên rồi. nghĩ tại sao nào?”

      lôi bao thuốc trong túi ra và mời Paul. ta lấy điếu và để châm nó cho mình. châm điếu thuốc của và cả hai bọn họ cùng rít hơi đồng thời. “Vậy, thế nào?” bắt đầu.

      ổn. Tốt lắm.”

      tăng cân đấy.” vỗ bụng ta.

      “Ừ,” ta , bối rối vì đụng chạm của , “có lẽ thế. Em khỏe ?”

      “Em khỏe,” đáp, “hơi… bất ổn.”

      “Thế à. Tại sao thế?”

      “Em biết nữa,” . “Chỉ là cảm nhận bầu khí thôi. Em nghĩ là Toby có kế hoạch bán nhà. ấy tiêu hết tiền vào ngôi nhà. Và em biết nữa - ấy cư xử khác. ấy ra ngoài nhiều hơn, thay đổi kiểu tóc. Có cái gì đó kỳ lạ diễn ra và em thể nắm bắt được.”

      “Sao em hỏi thẳng ta?”

      “Em hỏi rồi. Và ấy bảo ấy bán, nhưng em tin. ấy dối em về chỗ tiền ấy được thừa kế của Gus. với em là chỉ có vài ngàn thôi nhưng ràng là nhiều hơn thế nhiều.”

      Paul nhún vai, vẻ lơ đãng. “Này,” ta bảo, “đó là nhà của ta. Nếu ta muốn bán, đó là việc của ta.”

      “Vâng, nhưng còn em sao nào? công việc. thu nhập. có chỗ nào mà ở. đúng ra là em ra đường.”

      Paul liếc nhìn đồng hồ và cánh cửa sau lưng ta. “Nghe này, Ruby. Năm phút nữa là đến lượt Hailey rồi. biết chắc em mong đợi làm gì về việc đó. Ý là - em muốn gì?”

      “Christ, tại sao ai cũng nghĩ là em muốn gì đó nhỉ. Em chẳng muốn gì.”

      “Thế tại sao em lại ở đây?”

      “Em rồi. Để xem Hailey.”

      “Nhưng em thậm chí cũng chẳng thích Hailey nữa.”

      “Em có thích Hailey.”

      “Em ghét nhạc của ấy.”

      “Như thế có nghĩa là em muốn đến và ủng hộ ta.”

      Paul thở dài. “ phải đây, Ruby. gặp em sau, nhé.”

      !” Ruby túm lấy tay áo vét ta. “! Đừng . Em nhớ . Em muốn chuyện với .”

      Paul gỡ các ngón tay ra khỏi tay áo ta. “Ruby. với em rồi. Điều này thể xảy ra được. rồi, thể xảy ra được nữa.”

      “Nhưng Paul - em sợ lắm. Em sợ, em nhẵn túi và em…”

      “Em làm sao?”

      “Em đơn.” Và rồi bắt đầu khóc. Nước mắt thực . Bởi vì chỉ vừa nhận ra rằng, có Paul và có Toby, chẳng có ai thế giới này thuộc về nữa.”

      “Ồ, Chúa ơi.” Paul thở dài và ngước mắt lên. “Lại đây nào.” ta để lọt vào vòng tay mình và hôn lên đầu và an ủi với những lời thầm. “Ổn thôi,” ta , “ổn thôi.”

      ổn đâu,” Ruby sụt sịt. “ ổn.”

      “Em tìm được cách. Em tìm được chỗ cho mình. Em tìm được.”

      “Nhưng ra sao nếu cách của em và chỗ của em - ra sao nếu chúng ở đáy xã hội? Nếu như đó là số phận của em sao?”

      “Em? Ruby Lewis? Ở đáy xã hội? nghĩ thế đâu.”

      “Nhưng em phải là Ruby, phải nào? Em là Tracey.”

      “Tracey, Ruby. cũng là cả.”

      “Đúng thế,” sụt sịt. “Và đó chính là điều khiến em sợ hãi. Ruby có thể làm mọi thứ. Tracey kéo em xuống đáy.”

      “Nào, đừng để ta làm thế. Cho ta thấy em cấu tạo bằng gì.” ta nới vòng tay ôm quanh và khoác tay lên vai . “Nghe này,” ta , “giờ thực phải . xin lỗi.”

      Ruby có thể cảm nhận trong giọng của ta rằng đây thực là cuối con đường. hít hơi sâu. “ có ít tiền mặt nào ? ít thôi cũng được.
      Em... Chúa ơi, nghe thảm hại, em thực nhẵn túi quá, Paul. Nhẵn túi đến mức đau đớn.”

      “Ồ, Chúa ơi, Ruby.”

      “Em có thể... đánh đổi lấy nó mà.”

      ta nheo mắt nhìn . “Cái gì?”

      “Nếu như vậy dễ hơn đối với , em có thể làm gì đó để đổi lấy số tiền đó mà. Làm... Chúa ơi, Paul, đừng bắt em phải ra như thế.”

      “Ý em là...?”

      “Vâng. Bất kỳ điều gì muốn. Bất kỳ lúc nào muốn.”

      “Ồ, Ruby, đừng.”

      “Tại sao chứ? Em tuyệt vọng mà.”

      “À, nhưng .” Paul rút ví ra khỏi túi áo khoác và lấy ra ba tờ hai mươi bảng. “Đây này.” ta dúi vội nó cho Ruby. “Để em thôi mang mình ra mời mọc bất kỳ người đàn ông nào sắp sửa qua. Nhưng... chỉ thế thôi. hơn nữa đâu, Ruby, hơn.”

      ta đút ví trở lại túi áo, lấy giày di nát điếu thuốc lá và đóng sập cửa phòng Hailey sau lưng.

      Ruby đứng trong hành lang, cảm thấy mịn màng của những tờ tiền trong tay. Sáu mươi bảng. Đủ để sống tuần, hoặc hai. nhét chúng vào túi áo khoác và quay , cơ thể râm ran bởi xúc phạm tê liệt. thẳng về phía quầy bar và gọi ngay ba ly vodka, và uống chúng liên tiếp. người đàn ông mặc áo đen bó sát châm lửa cho và cố gắng chuyện với , nhưng chẳng buồn nghe. Đèn tắt và Paul xuất từ bóng tối phía sau sân khấu. ta nhìn ở quầy bar, thấy người đàn ông mặc áo bó đen chuyện với và ném cho cái nhìn khinh khi rầu rĩ. Ruby rời khỏi người đàn ông, giữa chừng câu , len qua câu lạc bộ, ngược chiều với đám người kéo về phía sân khấu để nghe Hailey hát. phố Dean bên ngoài câu lạc bộ, nhận ra mình say đến nhường nào. Soho trông như trong ống kính vạn hoa hỗn loạn những ánh đèn lấp lóa, giày cao gót, những bánh xe và những hàm răng.

      người đàn ông mặt teo tóp ngước nhìn với vẻ cầu khẩn. Hai đầu gối ông ta bọc trong chiếc chăn nâu. chú chó lai giống Alsatia nằm vắt qua hai bàn chân ông ta. “Còn tí tiền lẻ nào , ?” đút tay vào trong túi chiếc áo khoác lông báo và cảm thấy hai tờ hai mươi bảng cùng nắm xu lẻ. rút mấy tờ tiền ra vào đưa nó cho người đàn ông. Ông ta nhìn kinh ngạc. “Cám ơn ,” ông ta , “cám ơn . Chúa phù hộ . Chúa phù hộ.” Ông ta hét lên sau lưng khi bước . “Ngủ ngon nhé. Sống đời hạnh phúc nhé. Chúa phù hộ cho . Chúa phù hộ cho !”

      Ruby tiếp tục bước , mù quáng. muốn về nhà. cần điều gì đó xảy ra, điều gì khiến quên cuộc đối thoại với Paul, điều gì đó có thể dịch chuyển cuộc sống của ra khỏi thời điểm tại vô vọng thối nát này. cần phải gặp ai đó. Ai đó mới mẻ.

      bước xuống và qua đường, hướng về góc xa lạ nào đó của Soho với trái tim nặng trĩu.

      44.

      Con nhét bài thơ vào trong túi áo khoác và chuẩn bị ra khỏi nhà khi cậu nghe có tiếng bước chân ồn ào xuống cầu thang. Cậu ra xem thế nào và nhìn thấy Ruby, mặc áo choàng trong nhà, bị ép chặt vào tường bởi người đàn ông to béo mặc complet. Chiếc áo khoác của phanh ra và bầu ngực bên phải của bị lộ ra. Bầu ngực còn lại bị bàn tay người đàn ông che kín. Người đàn ông hôn lên cổ họng và Ruby nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      Đây là người đàn ông khiến cậu thức dậy đêm qua lúc ba giờ rưỡi sáng, sập cửa và hát hò. Đó là người đàn ông làm tình với Ruby ồn ào và dai dẳng cho đến tận 4:30 sáng. Đó là người đàn ông, nếu những tiếng kêu đam mê và buông thả của Ruby là chính xác, có tên gọi là Tim.

      Tim rời khỏi Ruby và quay ra nhìn xuống chỗ Con. ta có cái khuôn mặt ấy, bự thịt, tự mãn, hư hỏng. Tóc ta rất dày và bộ complet của ta rất đắt tiền. ta khoảng bốn lăm tuổi và ta đeo nhẫn cưới.

      “Chào,” ta .

      “Chào.” Con đáp.

      Ruby kéo hai vạt áo khoác khép lại và tránh cái nhìn của Con.

      “Đây là Tim,” .

      “Vâng,” Con đáp, “tôi biết.”

      “Tim - đây người thuê nhà chung với em, Con.”

      “Con[33] á?” Tim oang oang. “Chính xác là gì? Chuyên gia lừa đảo? Hay cựu phạm nhân?”

      Con cố gắng mỉm cười, nhưng nổi. Cậu để mặc họ ở đó, cầu thang, Ruby với lớp phấn son cũ, gã nhân viên nhà băng với chiếc nhẫn cưới, và về phía quảng trường Hanover, tới chỗ Daisy.

      [33] Con ở đây là tên viết tắt của Connor, nhưng trong tiếng cũng có nghĩa là lừa bịp hoặc từ viết tắt của convict: người bị kết án.

      45.

      Leah mở mắt và đợi lát trong khi võng mạc của làm quen với ánh sáng ban ngày. ngóc đầu về bên phải để ngó chiếc đồng hồ báo thức. Tám giờ rưỡi. chớp mắt. thể là tám rưỡi được - để đồng hồ báo thức 7:45 sáng cơ mà. Nhưng rồi - những cánh cửa trong tâm thức dần mở ra, ký ức về - đặt đồng hồ đêm qua, phải nào, bởi vì đêm qua ...

      Đầu quay về bên trái.

      Amitabh.

      Trong giường của .

      thả đầu xuống gối và thở dài.

      Đêm qua họ chơi ở quán rượu. Amitabh gợi ý như vậy ở Kenwood chiều hôm thứ Bảy. “ là xấu hổ,” , “nếu chúng mình trở thành bạn bè. Chúng mình luôn luôn là bạn bè tốt, em và - và nhớ em.”

      Bởi vì cũng nhớ , nên đồng ý gặp ở quán rượu vào tối thứ Tư. Việc vào giường với nằm trong kế hoạch. Thực ra, vào giường với là điều đáng lý được xảy ra trong bất kỳ tình huống nào. Nhưng sau vài cốc bia, dễ dàng quay trở lại căn hộ, gọi món cà ri giao tận nhà từ cửa hàng ưa thích, mở chai rượu vang ngon, nhìn vào nhau và nhận thấy rằng chẳng có gì thay đổi, rằng vẫn là Leah và vẫn là Amitabh và cả hai bọn họ đều chưa bao giờ, thực , hết nhau, và rằng chưa có ai dính dáng đến người mới và ai bị tổn thương và cảm giác được ôm người thân quen dễ chịu và ấm áp, và cảm giác hôn người mình biết từ lâu rồi tuyệt vời và tình dục còn tuyệt hơn vì cả hai xa nhau thời gian và bởi vì chuyện gì xảy ra sau đó quan trọng bởi vấn đề là ở chỗ lúc này và tại đây và làm cho nhau cảm thấy tốt hơn, chỉ đêm thôi. Vì thời qua.

      “Am.” đẩy vai . “Am. Dậy . Tám rưỡi rồi.”

      sao. Ba giờ mới phải làm việc cơ.” lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền.

      “Vâng, nhưng em phải có mặt ở chỗ làm trong nửa tiếng nữa, nên phải dậy thôi.”

      rên rỉ và lật nằm nghiêng, kéo chăn quấn quanh người.

      Leah thở dài và tự lôi mình ra khỏi giường. “Nào, Am, em nghiêm chỉnh đấy. phải dậy chuẩn bị .”

      “Ồ, Lee, cứ để ngủ. Xin em. vẫn còn chìa khóa mà. tự về được.”

      Leah dừng lại lát, ngắm nhìn thân hình to lớn thiếp ngủ của Amitabh, xem xét hậu quả của việc để Amitabh ở lại đây mà . “Được rồi. Nhưng đừng bày bừa đấy nhé.”

      làm thế đâu.”

      “Em tắm đây. có muốn uống cốc trà ?”

      “Mmm, có làm ơn cho với. nhớ trà của em đấy, Leelee. Trà của em ngon lắm...” Và rồi đút tay xuống bên dưới má và chìm vào giấc nhủ, nụ cười hài lòng mặt.

      Leah nuốt khan và về phía nhà bếp.

      46.

      Ruby ăn sáng với người đàn ông to béo trong bộ complet Toby xuống nhà để lấy thư từ. Hai bọn họ ngồi cùng nhau bên chiếc bàn trong phòng ăn, Ruby mặc áo choàng trong nhà, ngồi đùi người đàn ông, nhìn ta ăn bánh mì nướng.

      quay ra và mỉm cười với Toby khi bước vào phòng.

      “Chào buổi sáng, Tobes.”

      “Chào buổi sáng, Ruby.”

      “Đây là Tim.”

      “Chào buổi sáng, Tim.”

      “Chúa ơi, tôi phải rằng, cái chuyện này kỳ lạ,” Tim . “Cái cách thức này. Ngôi nhà này.”

      “Có gì lạ chứ?” Ruby .

      biết. Tất cả những người này. lạ lùng. phải tôi có ý lạ lùng,” ta với Toby, “chỉ là - chẳng phải mọi người cũng còn trẻ để thuê chung căn hộ nữa hay sao?”

      “Chúng tôi đâu có thuê chung căn hộ.”

      “À. cái gì cũng vậy. cộng đồng, hoặc cái gì đó. Ý tôi là - Tôi vừa với nhìn thấy tiếp viên hàng . Mặc nguyên bộ đồng phục. Điều ấy có nghĩa gì hả? Ý tôi là, tiếp viên hàng làm gì ở giữa cộng đồng hippy cơ chứ?”

      Toby nhún vai và mỉm cười. “Đó là câu hỏi rất hay.”

      Ruby xuống khỏi đùi Tim và vò tóc ta.

      Áo khoác mặc nhà của hơi hé mở phía trước và Toby có thể nhìn thấy toàn bộ bầu ngực trái của . Toby có bao cơ hội vô tình nhìn thấy ngực của Ruby trong những năm qua. Điều ấy chỉ tiếp thêm nhiên liệu cho lòng khao khát dành cho . Nhưng giờ đây khi liếc nhìn bầu ngực , ngạc nhiên cảm thấy gì. có thể nhìn thấy đầu ngực hoàn hảo màu nâu như cao su của , nhưng có khát khao muốn được chạm vào nó. có thể nhìn thấy bàn tay béo tốt của Tim chạm vào phía sau đùi , nhưng cảm thấy ghen tuông nhói lên. Trong khí đầy ắp mùi của họ, của hợp nhất tươi mới của họ, nhưng điều ấy cũng làm bị tổn thương chút nào. khỏi. được chữa trị. được tự do. Và với ý nghĩ ấy, mặc chiếc áo khoác mới vào, sang đường về phía căn hộ của Leah.

      Toby nhìn thấy bóng Leah xa dần khi qua đường về phía căn hộ của . nhìn thấy vội vã về hướng Fortis Green, tóc tai chưa chải, tay cầm lát bánh mì. nhận thức được rằng có thể gặp , có thể đường làm, nhưng có sẵn mẩu giấy viết tay để bỏ vào hộp thư của , biện pháp phòng bất trắc.

      kiểm tra lại phía trước chiếc áo phông của trong khi đợi Leah ở trước cửa và vui mừng ngạc nhiên thấy áo có vết bẩn nào hoăc bất kỳ chi tiết nào. đánh lưỡi qua hàm răng để xua đuổi mọi vụn ngũ cốc còn có thể bám đó, rồi đếm đến mười. Nếu trả lời khi đếm xong, cho là có nhà và để lại mẩu giấy nhắn.

      Khi đếm đến tám bóng người ra ở hành lang.

      Cửa mở và Toby chuẩn bị sẵn mặt mũi, thu xếp để nét mặt thể vẻ ấm áp và thiện ý. Cửa mở ra và mặt Toby rơi xuống. Đó là ta, người đàn ông, tay y tá. Đó là Amitabh.

      Amitabh mặc chiếc áo choàng tắm vải bông xíu, chỉ vừa đủ bao quanh bụng. Mặt sưng lên vì vừa ngủ dậy và cằm lởm chởm râu. ngáp dở chừng khi mở cửa và Toby có thể nhìn thấy mọi chiếc răng sâu của .

      “Ồ,” Amitabh , “tôi cứ tưởng là người đưa thư.”

      ,” Toby đáp. “Tuy là tôi cũng có bức thư. Cho Leah. ấy có nhà ?”

      , xin lỗi, bạn. lỡ rồi. ấy mới ra khỏi nhà được hai phút.”

      “Ồ, tính sai giờ rồi. sao. Này, nghĩ có thể chuyển cái này cho ấy được .” đưa chiếc phong bì cho Amitabh.

      “Chắc chắn rồi. vấn đề. Tôi đảm bảo là ấy nhận được thư.” lại ngáp và bắt đầu đóng cửa.

      Toby dừng lại. “Vậy là, , lại chuyển về đây ư?”

      Amitabh gãi đầu. “, chưa đâu. Nhưng hãy chờ xem.” mỉm cười và nháy mắt, rồi khép cửa lại.

      Toby đứng đó lát, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kính màu nhà Leah.

      là ngốc nghếch. vô cùng ngốc nghếch. Sao thấy trước việc này chứ? Sao xem xét khả năng cuộc gặp tình cờ giữa Leah và bạn trai cũ của chiều hôm thứ Bảy có thể dẫn đến hàn gắn. Tại sao nhớ rằng cuộc sống bộn bề và chẳng có quy luật nào, rằng tình khó kiểm soát thế nào. tự gọi mình là nhà thơ, nhưng liên tục chứng tỏ mình nắm bắt được những nguyên lý cơ bản nhất của đặc tính con người. tân binh trong cuộc đời này, gã khờ.

      Khi Karen bỏ mười lăm năm về trước, tha về nhà đám người từ đủ thành phần xã hội, những con người với những câu chuyện để kể và những chuyến để sẻ chia. Nhưng thay vì học hỏi được từ họ, lại dùng họ như lớp lớp bọc để ngăn cách với thế giới. Và giờ đây khi bóc từng lớp vỏ bọc và thể bản thân, thất vọng khi thấy rằng chẳng phải là nghệ sĩ lập dị ưa thích những người khác thường, chỉ đơn thuần là Toby Dobbs già cỗi, gã trai cao nhất trường, nỗi thất vọng của cha, người đàn ông mà ngay cả vợ ta cũng muốn sống cùng quá tháng.

      thở dài và quay lại và trở về nhà. pha cho mình cốc trà và, thay vì mang nó về phòng mình, mang nó vào phòng của Gus. nằm tấm thảm cũ nát của Gus và vuốt ve con mèo chết dần. Và tự hỏi, thực và chân ý nghĩa chết tiệt của mọi việc ở đâu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47 + 48 + 49
      47.

      “Hôm nay Daisy đến,” có lối phát uốn những nguyên quá mức vì điệu thượng lưu khiến Con gần như hiểu được từ nào của .

      “Ồ,” cậu đáp, “thế à. có biết ấy bị sao ?”

      biết,” ta đáp. “Tôi hỏi.”

      Con cảm thấy sợ hãi ớn lạnh. Cậu thang máy quay trở lại phòng thư tín và rút điện thoại di động ra khỏi túi áo. trả lời điện thoại cầm tay, nên cậu hít hơi sâu và gọi điện về nhà . Lại vẫn thế, có ai trả lời. Cậu cứ mười phút cậu lại thử cả hai số điện thoại cho đến lúc, khoảng hai giờ rưỡi, có ai đó trả lời máy cầm tay của . Đó là giọng đàn ông, nôn nóng và khàn khàn.

      “Xin chào. Có phải là điện thoại của Daisy ạ?”

      “Phải đấy. Ai gọi thế?”

      “Cháu là Con. Cháu là bạn ấy. Ai đấy ạ?”

      “Đây là bố của Daisy.”

      “Ồ.” Con đứng dựa vào tường nữa mà thẳng người lên. “Chào bác. Daisy có khỏe ạ?”

      “Xin lỗi, cậu tên là gì ấy nhỉ?”

      “Con. Connor ạ. Cháu là bạn làm cùng chỗ với Daisy.”

      “Tôi hiểu rồi. À - giờ tất cả chúng tôi ở bệnh viện…”

      “Bệnh viện ạ. Chết tiệt. Ấy, ý cháu là, Chúa ơi. Có nghiêm trọng ạ? ấy ổn chứ ạ?”

      Bố Daisy thở dài. “À, chúng tôi chờ chụp X quang. Có vẻ như lại là chứng tràn khí phế mạc.”

      “Cái... cái gì ạ?”

      “Có nghĩa là có khí bên ngoài phổi con bé.”

      “Trời ơi. Xin lỗi bác. Liệu ấy có khỏe ?”

      “Nghe này. Tôi rất tiếc, nhưng tôi phải . Có lẽ cậu nên tới thăm con bé.”

      “Có được ạ?”

      “Dĩ nhiên rồi. Con bé rất vui được gặp bạn bè. Nó nằm ở St. Mary’s. Mang cho nó cái gì tử tế để ăn nhé. Đồ ăn ở đây tệ lắm.”

      Con theo biển chỉ dẫn đến phòng của Daisy, tay cầm túi đựng sandwich và bó hồng. người đàn ông ngồi chiếc ghế nhựa trong chiếc áo choàng, tay nối với ống nhựa trong dẫn vào túi dịch treo ở mắc. nhân viên đưa người phụ nữ mặt xám xịt ngồi trong xe đẩy về phía thang máy. Con rùng mình. là sai khi phải nghĩ đến Daisy trong hoàn cảnh như thế này, giữa những xám xịt và suy nhược.

      Giường của nằm ở tận cùng của gian phòng , bên dưới cửa sổ. Mimi ngồi ở bên giường ; người phụ nữ nhắn với mái tóc bạc ngồi ở phía bên kia. Mimi đọc tạp chí và người phụ nữ kia cười phá lên vì điều gì vừa .

      Cậu rụt rè về phía chiếc giường vẻ căng thẳng. Cậu sắp sửa phải đối diện với cả bệnh tật và gia đình của Daisy cùng lúc. Cậu cảm thấy bị áp đảo.

      Người phụ nữ nhắn quay lại khi Con tiến đến gần và mỉm cười. Bà có lúm đồng tiền và hàm răng khấp khểnh. “Connor!” bà kêu lên, đứng bật dậy và chào đón cậu. “Bác là Helen mẹ của Daisy.”

      “Chào bác,” cậu , nhận nụ hôn thơm mùi cà phê lên má.

      “Daisy,” bà , chạm vào đầu gối , “nhìn xem ai ở đây này. Connor bạn con đấy.”

      Daisy dựa lưng vào chồng gối lớn và có chiếc ống dẫn ra khỏi ngực , nối với chai nước. Tay phải cầm chiếc mặt nạ ô xy nối với bể chứa. Da rất xanh xao và tóc xõa thành lọn rũ rượi gối. mỉm cười mệt mỏi với cậu. “Gợi cảm, hả?” .

      Cậu để những bông hồng bên giường và mỉm cười với . “Trông em đáng lắm,” cậu . “Hơi nhợt nhạt chút…”

      “Ý là hơi xanh xao,” rền rĩ. “Chưa kể hơi nhiều dây dợ, và hơi ốm.”

      “Đây.” Mẹ Daisy dịch chiếc ghế nhựa của bà về phía cậu. “Ngồi , Connor.”

      ạ,” cậu . “, mà.”

      . Bác cương quyết đấy. Bác ngồi đây lâu quá ê ẩm hết cả mông rồi. Thực ra bác nghĩ bác duỗi chân, duỗi cẳng chút đây. Meems - con với mẹ ?”

      “Vâng,” Mimi đáp, đứng dậy. “Con cũng muốn dạo tí. Lát nữa gặp lại em nhé.”

      Con đợi tới khi hai người phụ nữ rời khỏi phòng, cậu hôn lên môi Daisy. “Mẹ em tử tế đấy,” cậu .

      “Vâng. Em bảo là bố mẹ em tuyệt vời mà, phải ?”

      mang ít bánh sandwich đến cho em,” cậu , chìa túi cho xem.

      “Ồ, ngon thế. Hôm nay là món gì?”

      “Cá ngừ với nụ bạch hoa.”

      “Ồ, thích . Em thích nụ bạch hoa lắm.”

      Cậu mở giấy bọc sandwich ra và đưa cho miếng vuông. Rồi cậu rót nước từ trong bình nhựa trong vào cốc nhựa cho .

      “Vậy là,” cậu hỏi, “cái bệnh tràn khí... tràn khí... là gì?”

      “Bệnh tràn khí phế mạc. Đó là khí quanh phổi. Kinh khủng lắm. Em từng bị rồi, nhưng tệ thế này. Em cứ nghĩ là em chết đến nơi, đấy.”

      “Và nó liên quan đến bệnh xơ nang của em à?”

      “Dĩ nhiên. Cái gì cũng liên quan hết mà. Vâng, thế là em phải nằm đây với những cái thứ này cắm vào sườn trong ít nhất ba ngày...”

      “Và sau đó sao - em có được về nhà ?”

      “Sau đó em có thể về nhà.”

      “Vậy đó phải là bệnh, em biết đấy, bệnh có thể...”

      .Nó giết chết em đâu. Chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống xã hội của em vài hôm thôi.”

      “Ồ,” Con , “ồ, tốt quá, thế , thế... ồ... Chúa ơi...” và sau đó Con cảm thấy tất cả mọi lo lắng dồn nén mà cậu chịu đựng cả ngày bỗng dưng rời khỏi cơ thể cậu trong dòng cảm xúc ồ ạt và cậu bắt đầu khóc. “Ồ, Chúa ơi,” cậu sụt sịt. “ thực xin lỗi. Chết tiệt. cứ nghĩ... khi bố là em ở trong viện rất hoảng. Và rồi bố với là em ổn cả và cứ nghĩ là em ... rằng em ... và thể, thực thể chịu đựng nổi nếu điều gì đó xảy ra. thể chịu đựng được điều đó...”

      Con ấn hai bàn tay vào hốc mắt, cố gắng chặn dòng nước mắt. Daisy đưa cho cậu chiếc khăn giấy từ trong chiếc hộp để xe đẩy của . Cậu lặng lẽ cầm lấy nó và thở sâu, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào, cố gắng kiểm soát bản thân. “ xin lỗi,” cậu , “ ủy mị. Chắc em nghĩ bị thần kinh.”

      “Dĩ nhiên là em nghĩ thế.” Daisy . Nắm chặt bàn tay cậu trong tay mình. “Em nghĩ điều ấy ngọt ngào.”

      “Ồ, Chúa ơi,” cậu cười to, và lấy khăn giấy lau mặt, “thế còn tệ hơn.”

      “Em thể tin là lại lo lắng vì em đến thế.”

      “Dĩ nhiên chứ! Ý là, biết rằng mình mới chỉ quen nhau có vài tuần, nhưng em thực quan trọng đối với . Em, em biết , rất đặc biệt.” Cậu nghẹn lời.

      Daisy bóp chặt tay cậu. “ cũng rất đặc biệt đối với em.”

      ấy à?”

      “Dĩ nhiên là rồi. ở đó, biết , ở cùng bậc với mẹ em, bố em, các chị em, bạn thân nhất của em. thực quan trọng với em. ...” dừng lại và cố gắng lấy hơi. đưa chiếc mặt nạ dưỡng khí lên miệng và hít vài hơi sâu. Đôi mắt xanh lam của nhìn cậu từ phía chiếc mặt nạ, nhợt nhạt, sợ hãi và trẻ trung. “Xin lỗi nhé,” lát sau . “Em nên ngừng lát... nó... khó...”

      . Đừng nữa. Em cần gì nữa. Xem này - đây. có cái này nữa cho em.” Cậu lôi bài thơ từ trong túi áo khoác ra và đưa cho .

      mở nó ra và bắt đầu đọc. Con nhìn chăm chăm trong khi đọc, cố gắng đo phản ứng của . gập bài thơ lại, để đùi và mỉm cười.

      “Con?” .

      “Ừ?”

      “Em cũng .”

      Vài phút sau Mimi và Helen quay về mang theo cà phê đựng trong cốc nhựa và gói kẹo hoa quả. Rồi bố của Daisy cũng quay lại và bắt tay Con chặt và ấm áp. Đó là gia đình ồn ã, chuyện nhiều, cởi mở, chửi thề thường xuyên và cười lắm. Họ muốn biết tất cả về Con và cư xử như thể họ có đầy bạn bè là những cậu trai mới lớn ở Tottenham. Họ có vẻ gì là buồn phiền hay tuyệt vọng vì tình trạng của Daisy hay về thực tế là hẹn hò với người như Con. Họ chẳng giống bất kỳ ai mà Con gặp. Họ tự tin vào bản thân, vào gắn kết giữa họ, vào chính họ, đến mức chẳng có chỗ cho nghi ngờ hay sợ hãi hay ngượng ngập.

      Mọi người thảo luận về việc Daisy nghỉ làm thời gian, Daisy về nghỉ ở nhà tuần để hồi phục. “Và dĩ nhiên,” Helen , bàn tay nhắn chạm vào đầu gối của Con, “cháu phải đến chơi nhé. Cháu hãy đến và ở lại chơi, bao lâu cũng được.”

      “Ồ, phải đấy,” Bố Daisy góp lời. “Ở nhà cũng chàng rồi.”

      Con nhìn ông dò hỏi.

      “Camelia giờ ở nhà và dĩ nhiên bạn trai của con bé thể chịu đựng được chia cách dù chỉ giây, nên đến nhà chúng tôi ở. Cậu ta cũng hay lắm. Là nghệ sĩ thổi kèn, chơi trong dàn nhạc giao hưởng London. Tôi nghĩ cậu thích cậu ta cho xem...”

      Con rời bệnh viên lúc tám giờ tối, đắm mình vào làn khí giá lạnh của đêm. Cậu nhanh chóng bộ qua các con phố ở Paddington, theo biển chỉ dẫn đến ga tàu điện ngầm. Cậu thở mạnh và nhanh, tim cậu reo vui vì được giải phóng. Cậu vừa nhìn thấy thực tế vô cùng căn bản của Daisy và của cậu, của việc họ làm gì và họ tới đâu. Và cậu thể chịu đựng được. Cậu thể chịu đựng được gia đình gắn bó của , câu chuyện của họ về “nhà ta”, về bạn trai thổi kèn và về lời mời đến ở chơi. Cậu thể chịu đựng nổi chấp thuận thắc mắc của họ đối với cậu bởi vì cậu biết đó chỉ đơn thuần là lịch thiệp của tầng lớp trung lưu chứ hơn. Nhưng hết thảy, cậu thể chịu đựng được thực tế là người phụ nữ đầu tiên mà cậu lại liên tục ốm đau và rồi ngày chết và cậu chẳng thể làm được bất cứ điều gì.

      48.

      Toby dành cả ngày thứ Năm để nhìn ra ngoài cửa sổ. nhìn thấy Amitabh rời khỏi căn hộ của Leah vào lúc hai giờ, bao bọc trong chiếc áo bu dông và chiếc mũ len đan để chống lại cái lạnh. nhìn thấy đám thợ xây ra vào nhà, dỡ đồ ra khỏi xe tải, chất đồ lên xe, quẳng các thứ vào thùng chứa, ngồi bờ tường gặm sandwich. nhìn thấy nhiều người, chừng mười hai người, đến và , trẻ em được đưa vào trong và ra khỏi xe, đại lý nhà đất xem nhà, những con mèo tuần tra trong lãnh địa của chúng. nhìn thấy chiếc xe tải của siêu thị Tesco dỡ hàng, người phụ nữ qua đường quẳng túi rác vào thùng, người đàn ông với chiếc túi phản quang, bỏ tờ rơi quảng cáo nhà hàng vào cửa các nhà. nhìn thấy mặt trời ngủ và mặt trăng lên và quan sát chúng cùng nhau chia sẻ bầu trời xanh tím than trong nửa tiếng đồng hồ giao ca. nhìn thấy Melinda đỗ xe và lên thềm, chuyện với ai đó trong điện thoại di động. nhìn thấy Ruby ra khỏi nhà với chiếc đàn guitar của mình. Và, vào lúc tám giờ, nhìn thấy Leah trở về nhà. nhìn mở cửa trước, cúi xuống nhặt mấy lá thư, rồi biến mất. thấy bật đèn lên, buông rèm. tự hỏi biết nhìn thấy mẩu tin nhắn của chưa. tự hỏi biết nghĩ gì về mấy dòng tin nhắn với ngôn từ vui nhộn của , bày tỏ mong muốn được cùng đến bể bơi công cộng Crounch End ngày trong tuần này (nếu như hứa thể kiểu bơi bướm). tự hỏi biết liệu Amitabh có quay lại tối nay.

      sắp sửa xuống cầu thang, để kiếm cái gì đó ăn, nhìn thấy điều khác nữa qua cửa sổ. nhìn thấy Joanne, trông bối rối và hốt hoảng trong bộ quần áo bằng vải thô và chiếc áo da kiểu phi công. rất nhanh và liên tục quay lại nhìn về đằng sau. Toby nhìn thấy người đàn ông, theo sau . ta cao và gầy, có mớ tóc mỏng dài ngang vai. ta hét lên với . Toby nghe được ta gì. nhìn thấy Joanne quay lại phía người đàn ông và cũng hét lên đáp trả. Và rồi thấy Joanne bắt đầu chạy về phía ngôi nhà. nghe thấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang và nhìn thấy người đàn ông đuổi theo sau . nghe thấy cửa trước đóng sập lại và nghe thấy tiếng người đàn ông đấm tay vào cửa. đứng dậy và chạy xuống cầu thang, hai bậc . Joanne đứng thở ra hơi ở chân cầu thang.

      “Chúa tôi, Joanne. Chuyện gì xảy ra thế? có sao ?”

      “Tôi sao.” ta đáp, đẩy ra và lên cầu thang.

      “Nhưng người đàn ông ngoài cửa là ai. Tại sao ta theo ?”

      Người đàn ông lại đấm vào cửa. Toby có thể nghe thấy tiếng hét của ta trong hành lang.

      “Tôi biết,” ta . “Chẳng là ai cả.”

      “Chúa tôi. Tôi gọi cảnh sát nhé?”

      “Đừng. Đừng làm gì cả. ta điên đấy thôi. Tí nữa ta .”

      “Nhưng Joanne. Trông ta rất nguy hiểm. Tôi nên làm gì nhỉ?”

      “Chẳng làm gì cả.” ta đáp, biến mất cầu thang. “Đừng làm gì hết.”

      Toby liếc nhìn chung quanh hành lang trống trải. Người đàn ông vẫn tiếp tục đập cửa. quỳ, chống tay xuống đất và bò dần dần về phía cửa ra vào. chầm chậm nhấc nắp hộp thư lên và ghé miệng vào đó. “Biến ,” , “ tôi gọi cảnh sát.”

      đôi mắt nhìn qua hộp thư và Toby thả nắp hộp sập xuống. đứng thẳng dậy, “ ,” hét qua cánh cửa. “ . Tôi gọi cảnh sát đây.”

      “Tôi muốn gặp Joanne.”

      “À, ấy muốn gặp . làm ấy sợ.”

      “Tôi chỉ muốn chuyện với ấy.”

      “Tôi với rồi. Dù là ai, ấy cũng muốn chuyện với .”

      “Làm ơn,” người đàn ông , “làm ơn . Hãy cho tôi gặp ấy. Tôi phải gặp ấy.”

      Giọng người đàn ông dịu lại và Toby nghe chừng như ta sắp khóc đến nơi.

      là ai? muốn gì?”

      “Tôi tên là Nick,” ta đáp. “Tôi là chồng của Joanne.”

      49.

      Tuần thứ ba của tháng Hai trời trở nên quang hơn, nắng ráo và ấm hơn vài độ C. Toby còn cần phải đội mũ khi nhào bột mỗi sáng sớm và còn giật nẩy mình khi ngồi xuống bệ sứ trong toa lét.

      Mọi việc tiến triển. Ngôi nhà hoàn thiện dần. Các phòng tắm được lát đá và lắp hệ thống chiếu sáng. Toby chỉ nhìn mấy cái nhà tắm hoàn chỉnh lần và mua ngay khăn tắm bằng vải bông dày màu sô la và màu đất trị giá 300 bảng. Thợ làm việc mái và thợ nước thay bể nước và tất cả các máy sưởi. công ty đồng nát đưa những đồ đạc cuối cùng của Gus và thảm của ông cụ được lột ra, cuộn lại và quẳng vào thùng chứa rác. Boris bây giờ cư ngụ trong phòng của Toby, mòn mỏi, ủ rũ và khước từ chuyện ăn uống, chậm rãi biến thành bộ xương xíu màu đen.

      Thợ trang trí nhà bắt đầu làm việc tuần sau và nhiều ngày trời Toby chỉ nhìn đăm đăm vào những tấm thẻ màu, cố gắng đưa ra quyết định trước cả trăm tông màu xám và be khác nhau. Phòng của la liệt những lọ thử màu và tường phủ đầy những nhát chổi sơn với chú thích bằng bút chì: Cát Labrador 12. cũng có hộp đựng mẫu thảm để dưới gầm bàn (Sợi sidan hay sợi cói? Hay chỉ cần bào nhẵn sàn gỗ thôi?). Hai người đàn ông trẻ tên là Liam và Guy thay bếp, vì thế chiếc tủ lạnh đứng sừng sững trong hành lang và mọi người phải dùng chiếc bếp điện đôi để nấu trong phòng ăn. Dọc theo tường xếp những hộp đựng đồ ăn, dao dĩa, nồi niêu, xoong chảo. Căn nhà bừa bộn, nhưng thay da đổi thịt.

      Vào cuối tháng Ba khi bố Toby về đến, căn nhà được hoàn thành và đưa ra thị trường. Nhưng nó hẵng còn đầy người. Việc sử dụng bàn tay bọc nhung để giải tán mấy người thuê nhà của Toby dậm chân tại chỗ.

      Ruby vẫn ngủ với người đàn ông có vợ kia và sống qua ngày bằng tiền ta cho cùng với chút tiền bèo bọt thỉnh thoảng được khi diễn. Mối tình non nớt của Con với đài các làm việc ở Vogue có vẻ như kết thúc. Melinda say sưa vì chuyển biến xa hoa của ngôi nhà và càng quyết tâm ở lại đây hơn bao giờ hết. Và Joanne biến mất. Theo đúng nghĩa đen của từ đó. Sáng hôm sau ngày “chồng” của theo về nhà, làm và kể từ đó ai nhìn thấy nữa. để phong bì dưới cửa phòng Toby với tiền thuê nhà cho tháng tới và lời nhắn ngụ ý rằng nghỉ.

      Và Leah - Leah lại lần nữa sống chung với tay y tá.

      bao giờ trả lời mẩu giấy ghi lời nhắn của Toby về việc bơi và kể từ đó họ cũng gặp lại nhau. Lại lần nữa đơn giản chỉ là người phụ nữ sống bên kia đường với người bạn trai là y tá. Và có Leah - Toby lạc hướng. biết đối phó làm sao với những điểm yếu và những cung bậc trong đời sống tình cảm của những khách thuê nhà của mình. thể thu xếp những cuộc gặp ngẫu nhiên và nghĩ về cái gì họ cần. Bản danh sách ghim ở mặt trong cánh tủ của được sờ đến, dừng lại ở con số 10, giống như cảnh video bị đóng băng. Vậy là, ngồi trong phòng mình, bên cửa sổ, vờ làm thơ và chờ đợi điều gì đó xảy ra lần nữa. Toby lại trở về với số .

      Chương 50 + 51 + 52 + 53

      50.

      Leah cảm thấy mọi thứ đều sai quấy. Amitabh chuyển lại về với thực hiểu tại sao. Ban đầu có ở đây cũng hay, ở chỗ thuộc về , ghế sofa của họ, trong giường của họ. có thể qua quán rượu mà phải lo lắng rằng ở trong ấy với người phụ nữ khác, biết được ở đâu và làm gì. Khi chuyển ra ngoài đó là điều tồi tệ nhất - mất dấu vết của . Phải tạo ra các tình huống và tưởng tượng ra các bối cảnh. Nhưng hai tuần trôi qua và mới lạ của việc biết được Amitabh ở đâu vào mọi thời điểm phôi pha và giờ đây Leah còn lại với bản danh sách dài: Chúng ta làm gì? Chúng ta tới đâu? Liệu có cưỡng lại gia đình mình và kết hôn với em ? em ? Đây có phải là điều em muốn? Đây chính xác là điều muốn từ quá lâu rồi nên cái khả năng rằng đó phải là điều muốn chưa bao giờ ra trong trí óc trước đây, và việc nhận thức ra điều ấy khiến yên lòng. Nếu như muốn Amitabh, chính xác là muốn gì? ba lăm tuổi rồi. Chắc chắn giờ này phải biết rồi chứ.

      cân nhắc tình trạng của mình trong buổi sáng yên tĩnh ở cửa hàng. số lượng lớn khuôn hình chữ cái để làm bánh quy vừa được chuyển đến và dỡ chúng ra ở trong phòng kho, tự hỏi liệu có hoặc thời gian hoặc xu hướng nướng bánh bích quy hình chữ cái hay .

      nghịch ngợm với chúng ở sàn nhà, lơ đễnh sắp xếp chúng thành từ ngữ. LEAH. AMITABH. Và rồi, kỳ quặc thay, TOBY. xóa chúng , vung chúng thành đống chữ và mang chúng lên gác. Chỉ có mình trong cửa hàng. Mười giờ trợ lý của mới tới. nhìn quanh cửa hàng, và thở dài. làm gì ở đây thế? Tại sao lại xếp những khuôn bánh quy hình chữ cái lên giá để hàng? Có cái gì đó đúng ở đây. Có cái gì đó còn thiếu. cảm thấy bị nhấn chìm trong nhu cầu đột ngột được giải thoát, được đóng cửa hàng và trốn đâu đó cả ngày. Cứ như thể thế giới song song của xoay vào với thế giới thực của trong chốc lát, như thể nắm bắt được khoảnh khắc, thoáng của cuộc sống khác - và thích nó hơn cuộc sống này. Và nếu ở đây, nếu xuôi theo khuôn mẫu định trước của ngày của mình, bỏ lỡ cơ hội nhảy qua những đường thẳng song song và xem cuộc sống còn có thể mang lại gì khác cho .

      Nhưng phải ở lại đây. Đây đâu phải cửa hàng của để mà đóng lại được.

      thở dài và mở khóa cửa, xoay tấm biển từ “đóng cửa” sang “mở cửa”, và hy vọng rằng có thể hôm nay số phận tìm đến với .

      51.

      nghĩ đến em, Ruby- của , nghĩ em! cần em. thể hít thở khi có em. Gặp em tối nay. Txxx

      Ruby mỉm cười gượng gạo và tắt điện thoại. ở trong hiệu giặt công cộng đường High Road, dõi theo những đồ lót của mình quay lên, quay xuống chậm chạp trong chiếc máy sấy to đùng. Chiếc máy sấy ở nhà làm việc vì sửa sang trong bếp và buộc phải mang đồ giặt ra đây. cũng phiền. thích các hiệu giặt công cộng. thích những người sử dụng dịch vụ của hiệu giặt công cộng. cảm thấy mình gần gũi với họ. Những người sở hữu máy giặt thường cũng nợ tiền mua nhà hoặc có con hoặc có việc. Họ thường là sinh viên hoặc người về hưu hoặc những người nhập cư sống ở những nơi tạm bợ. thích mùi hương của tiệm giặt, thích hơi nóng khô, cảm giác có việc gì khác hay hơn là ngồi đọc tạp chí trong giờ. thích những biển hiệu lỗi thời, những chiếc máy chia bột giặt; thích ở những nơi mà hai mươi năm về trước cũng giống y hệt hôm nay.

      mở hộp thư của mình và đọc lại tin nhắn của Tim. nên trả lời, nhưng biết phải gì. chưa bao giờ với người đàn ông là ta trước đây, kể cả khi . Cái ý nghĩ sử dụng gian dối những từ ngữ ấy khiến rúm lại. khi những lời ấy thốt ra, mọi chuyện đều thay đổi. mất uy lực của mình; ta mong đợi nhiều hơn ở . Nhưng tệ hơn cả, Tim Kennedy rời bỏ vợ mình.

      Trước đây Ruby từng ngủ với những người đàn ông có vợ khác. nghe tất cả những lời rập khuôn về những cuộc hôn nhân trục trặc và những bà vợ đáng ghét. Khoảng tá đàn ông kể với rằng họ bất hạnh ra sao ở nhà, rằng họ chỉ ở lại vì những đứa trẻ. Nhưng Tim khác. ta thực bất hạnh. Và ta thực rời bỏ vợ mình. ta rời bỏ ta tối nay. ta rời bỏ ta ngay lúc này. Tất cả những gì Ruby cần làm là ra điều ấy. Tim Kennedy , như chưa có ai từng như thế trước đây. ta gửi tin nhắn cho cả hai chục lần ngày. ta gửi tặng hoa, ta mua đồ trang sức cho . đặt cả trái tim lên chiếc gối và dâng cho .

      Tim là người môi giới chứng khoán. ta sống với vợ, Sophie, trong ngôi nhà thời George kiểu điền trang ở Hammersmith, chỉ cách dòng sông phút bộ. ta mới cưới vợ được năm. Nhưng họ bên nhau từ năm năm trước. Họ có con, nhưng có con chó bulldog tên là Mojo được nhắc đến trong hợp đồng hôn nhân. Họ vừa mới trượt tuyết ở Áo hay Thụy Sĩ hay đại loại thế, và họ chơi tennis thường xuyên - đánh đôi. Tim uống rượu vang đỏ và chơi squash và lo lắng về cân nặng. Sophie, dường như, rất mảnh mai và tập ở phòng tập năm lần tuần, sau khi làm về, ta là giám đốc bán lẻ của chuỗi cửa hàng bán đồ nội thất.

      Tất cả đều quá, quá tẻ ngắt để mô tả. Chẳng có gì lạ là ta điên dại vì . ta chưa bao giờ gặp ai như trong đời, và nếu chẳng phải vì chuỗi các kiện dẫn dắt Ruby đến cùng quán bar ở Soho với ta đêm ấy. Và nếu như ở trong trạng thái tinh thần đặc biệt đêm ấy, ta chẳng bao giờ gặp được. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      ta đến cậu lạc bộ ở đường Holloway tuần trước, ngay sau khi ra khỏi chỗ làm, với complet và cà vạt, ngồi bên những người đàn ông mồ hôi nhễ nhại mặc những chiếc áo phông mỏng và những người phụ nữ với hình xăm, tay cầm cốc bia bằng nhựa, chỉ để xem hát. Và khi bước xuống sân khấu, ta nhìn kính sợ, mắt chớp chớp, miệng cất nổi thành lời những gì ta muốn . “Em tuyệt quá,” rút cuộc ta cũng cố ra, “thực tuyệt vời.”

      ta sùng bái . Và Ruby cũng phải thú nhận, cũng khá thích như thế. lâu lắm rồi kể từ khi ai đó có cảm xúc mạnh mẽ như vậy với và điều đó thể nào đến đúng lúc hơn. Nhưng ta. thậm chí còn đặc biệt thích ta là đằng khác. chỉ có thể cố gắng chịu được việc làm tình với ta. Nhưng ngay lúc này đây, khi mọi người khác trong đời khiến thất vọng, khi Toby sắp bán nhà, khi mẹ chơi , Con lờ tịt và Paul bỏ rơi , Tim là tất cả những gì còn lại, và Ruby cần ta, nhiều hơn là nghĩ.

      ấn nút trả lời và bắt đầu viết:

      Nghĩ có khi em cũng . Hẹn gặp tối nay nhé xxx.

      52.

      “Đến lúc rồi,” Melinda , nhìn qua vai Toby, con mèo cuộn tròn nằm sát vào tường, thân hình nhô lên, xẹp xuống như cái ống thổi xập xệ.

      Toby gật đầu đồng ý. “Chúng ta chứ?”

      Toby đỡ con mèo lên và bọc nó vào trong chiếc khăn tắm cũ. đặt nó cẩn thận vào hộp các tông và họ đưa nó vào ô tô.

      Họ ngồi cạnh nhau trong yên lặng tại phòng chờ của phòng khám thú y. Toby gãi chỏm đầu của Boris bằng ngón tay trỏ cách lơ đễnh. Melinda lật xem các trang của tạp chí buôn chuyện rẻ tiền.

      “Boris Veldtman?”

      Toby ngước lên. lễ tân mỉm cười với họ. “Hai người có thể vào được.”

      “À phải,” bác sĩ thú y , nhìn Boris ở trong hộp, “được. Nó kề cận phút cuối đời rồi. Rất gần rồi. Tôi khuyên nên chích mũi thuốc. Kết thúc hộ nó.”

      “Vậy là ông nghĩ rằng tiếp tục đợi, và để con mèo ra tự nhiên, tốt hơn?”

      Bác sĩ thú y đặt tay lên môi và cân nhắc câu hỏi. “Ông có thể đưa nó về nhà và có lẽ nó còn duy trì được vài giờ nữa, ngày nữa, cũng có thể là hai ngày. Nhưng tôi phải rằng ngay lúc này đây Boris trải qua tình trạng khó chịu ở mức độ cao. Tùy ông thôi, nhưng đa phần mọi người có xu hướng kết thúc mọi chuyện sớm hơn là muộn.”

      Toby và Melinda trao đổi cái nhìn. Melinda gật đầu. “Được rồi,” Toby , “hãy làm như vậy .”

      Bác sĩ thú y gật đầu nghiêm nghị. người y tá mang tới chiếc xi lanh dùng tiêm dưới da và Toby và Melinda vỗ vỗ vào của Boris khi người ta tiến hành tiêm. Boris chẳng buồn giật mình khi kim tiêm chích vào da và hóa chất lạnh lùng tràn ngập trong máu con mèo.

      Toby và Melinda quan sát con mèo, chăm chú. Hơi thở của nó vẫn tiếp tục dài và nặng nề, lên và xuống, trong vài phút, rồi bắt đầu chậm lại. Melinda cầm lấy tay Toby và bóp chặt. cũng bóp chặt tay chị, ngạc nhiên bởi cảm giác bình an mà đụng chạm với người khác nhanh chóng mang đến cho . phút sau Boris ngừng thở. Toby quay về phía bác sĩ thú y. “Nó ...?”

      Bác sĩ đưa ống nghe vào mạng sườn Boris. Ông ta gật đầu. “Đúng vậy,” ông ta , “nó ra . Hai người có muốn tôi để hai người ở lại riêng lát, để vĩnh biệt nó ?”

      “Có,” Toby đáp, “nếu có thể?”

      Bác sĩ thú y và người y tá rời khỏi phòng, Toby và Melinda đứng bên Boris, vuốt ve thân hình còn ấm nhưng hết sức sống của con mèo, nắm chặt tay nhau. Melinda sụt sịt. Toby liếc nhìn chị. Có những giọt nước mắt rơi xuống hai gò má trang điểm đậm của chị. “Tội nghiệp Boris già nua,” chị . “Buồn quá thể.”

      “Em biết,” Toby an ủi, “em biết mà.”

      “Nhưng ít ra bây giờ họ cũng được ở bên nhau. Con mèo và Gus. Ở ấy.” Chị , mắt ngước lên.

      “Chị nghĩ thế à?” Toby, người có xu hướng nhìn cái chết cách lãng mạn, .

      “Dĩ nhiên,” Melinda đáp. “Giờ nó cũng hóa thiên thần rồi. con mèo thiên thần bé với đôi cánh, bay tìm cha nó. Đó là tất cả những gì nó luôn mong ước. Cha nó. Phải nào, nhóc con?” Chị gãi gãi cái đầu chết của Boris và lau vài giọt nước mắt má.

      “Nào,” Toby , chính bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng, “mình về nhà thôi.”

      “Nhưng còn Boris sao nào? Chúng ta phải làm gì với Boris?

      “Em biết nữa. Em phỏng chừng người ta thu xếp cho nó.”

      “Ồ, được,” chị kêu lên, “ thể để nó lại đây đâu. Chúng ta phải chôn cất nó tử tế. Phải vĩnh biệt nó tử tế. Tiễn nó ra .”

      “Chúng ta làm thế ư?”

      “Dĩ nhiên rồi. Đó là điều tử tế nên làm.”

      Khi họ về đến nhà cùng với Boris trời mưa, giờ con mèo lạnh và hơi cứng lại, trong chiếc hộp. Toby vào chỗ nhà để dụng cụ trong vườn, lục lọi hồi, tìm trong đống những túi phân hữu cơ, xe đẩy, đồ đạc cũ, bánh xe đạp và chậu hoa, để kiếm cái xẻng. Năm phút sau xuất , phủ đầy mạng nhện, tay cầm chiếc bay.

      “Em tìm thấy cái xẻng,” ra hơi với Melinda. “Sau khi lục lọi trí nhớ, em nghĩ rằng em có cái xẻng nào.”

      “Đến Giáng sinh chị mua cho em cái, em quý.”

      Toby mỉm cười, dứt khoát, bắt đầu đào, tại điểm mà Melinda chọn ở cuối vườn. Đất ướt và có mùi chó già. Melinda đứng bên lúc, tay cầm ô, nhưng rồi cũng rút vào bên trong nhà khi chị nhận thấy mất bao lâu mới xong. Có lúc, chú chuột vụt qua, bé , màu nâu và sợ chết điếng. Toby thót tim, nhưng tiếp tục đào. Tay lạnh cóng và đầu gối ướt, dính đầy bùn. Đời thể bạc hơn thế này mấy nữa.

      Melinda đưa Boris ra ngoài, khi cái hố đào xong, và Toby nhàng đặt cái xác bọc trong khăn tắm xuống hố. Melinda ném nắm bùn ướt lên cái khăn tắm và ngay lập tức vào để rửa tay. Toby lấp hố nhanh chóng hết mức có thể, rồi vào nhà. muốn tắm cái, bồn tắm lớn và bốc hơi nghi ngút trong phòng tắm mới, đẹp đẽ của . muốn nằm trong bồn giờ để được sưởi ấm đến tận xương cốt, và nghĩ ngợi về tồn tại của mình, có thể bắt đầu bài thơ. Nhưng Melinda đứng ở hành lang khi bước vào, với chai Cava trong tay và tay kia cầm hai chiếc cốc.

      “Ồ,” , “nhân dịp gì thế này?”

      “Chúng ta thức canh xác chết.”

      “Ồ, Chúa ơi. đấy?”

      “Có chứ. Chúng ta vừa chôn cất ai. Chúng ta phải có nghi lễ chứ.”

      “Nhưng em sắp sửa...”

      “Nào,” chị , cầm khuỷu tay , lôi vào phòng ăn. “Cởi áo khoác ra . Ngồi xuống. Chúng ta uống say nào.”

      53.

      Leah vừa mới vui mừng nhận thấy rằng gần năm giờ chiều nhưng trời còn chưa tối. Năm nào cũng vậy, đúng vào thời điểm này trong năm đều nhận ra điều ấy và đó luôn luôn là khoảnh khắc tuyệt diệu. Điều ấy có nghĩa là hạ được mùa đông, là cú đấm mạnh mẽ của giá rét qua . mở túi xách, tìm gói kẹo bạc hà. Tay lướt qua mảnh giấy. lôi nó ra và mở ra đọc. Đó là mẩu giấy của Toby về chuyện bơi.

      Leah vô cùng quý mến, hôm nay tập chống đẩy ba lần. cảm thấy mình sẵn sàng để tấn công môn bơi lội. Nếu hứa cố gắng thử biểu diễn kiểu bơi bướm, liệu em có đồng ý để cùng em đến bể bơi lần tới ? Thân mến, Toby x.

      mỉm cười và gấp mảnh giấy lại. Đó là lần thứ bốn mươi đọc nó và lần nào nó cũng khiến mỉm cười. thích cái lối hành văn cổ cổ của và việc ký thư kèm theo nụ hôn, như . Có tiếng chuông cửa và ngước lên. Đó là Jack. có cái cảm giác kỳ lạ là hai khoảng khắc tốt đẹp hòa làm và nhân đôi lên. mỉm cười rộng mở.

      “Jack! Xin chào!”

      “Chào , Leah. Trông hạnh phúc!”

      “Ồ, đừng có lầm. Chỉ là khoảnh khắc thôi.”

      Vẻ lo lắng lên mặt Jack. “ hạnh phúc ư?”

      mỉm cười. “Tôi ổn cả. Ông khỏe ?”

      “Tuyệt lắm. Tôi tuân thủ chế độ ăn kiêng và giảm được chừng ba kg đấy.”

      liếc nhìn ông ta từ xuống dưới. Trông ông ta vẫn y nguyên. “Khá lắm!” . “Trông ông rất tuyệt.”

      “Cảm ơn . Và tôi phải là, Leah, trông ngon nghẻ hơn bao giờ hết.”

      “Ngon nghẻ?!”

      “Đúng thế. Như chiếc bánh pudding ngon lành vậy. Rất béo, rất nhiều kem, lại trang trí cả kem tươi bên nữa chứ. Ngon nghẻ!”

      “Thế à,” cười chắc chắn lắm. “Tôi biết phải nghĩ như thế nào về điều ấy, nhưng dù sao cũng nên cảm ơn ông.”

      lời khen!” ông ta mỉm cười. “Hãy nhận nó như lời khen. Nhưng tôi tới đây hôm nay để khen . Tôi tới để mời đến nhà tôi ăn tối.”

      “Ồ!”

      “Phải rồi. Tôi có nhà bếp chuyên nghiệp, phòng ăn tráng lệ và chẳng nấu nướng được cho ai. Tôi cứ chờ, cứ chờ đến gõ cửa, nhưng chẳng bao giờ tới. Và bây giờ vợ tôi đưa mấy đứa con nghỉ tuần! Đưa chúng trượt tuyết! Vậy là - tôi ở đây, mình trong căn nhà lớn. Van xin hãy đến ăn tối cùng với tôi. Mang theo cả người bạn đặc biệt của nữa, nếu muốn?”

      “Bạn đặc biệt của tôi ư?”

      “Đúng rồi, người phụ nữ xinh đẹp như hẳn phải có bạn trai chứ?”

      “Có. Tôi quả thực có bạn trai.”

      “À,” Jack thở dài.

      “Nhưng nếu được, tôi muốn đưa bạn tôi, Toby đến. Và có thể cả người bạn khác nữa của tôi. người phụ nữ?”

      người phụ nữ! Vâng. Làm ơn . người phụ nữ cho Jack này. tốt bụng, Leah dễ thương. Tốt bụng lắm.”

      Leah mỉm cười.

      ta có đẹp , người phụ nữ ấy? Thực ra, , , , cần với tôi. Cứ để ngạc nhiên . Tôi tưởng tượng ra người phụ nữ xấu xí với răng vàng khè, tóc lưa thưa và đầy những hình xăm, và sau đó tôi phấn khởi.”

      ấy có răng vàng. ấy…”

      “Xuỵt,” Jack đặt ngón tay lên miệng. “Đừng gì thêm. Đừng gì thêm. Tôi gặp và Toby và người phụ nữ xấu xí của vào lúc tám giờ tối ngày thứ Bảy. Hãy vác bụng đói đến nhé. Tôi nấu đủ cho tá người ăn.”

      Chương 54 + 55

      54.

      Mặt trời lặn, các cửa sổ phòng ăn trở thành những tấm gương đen ngòm và Toby cùng với Melinda uống với nhau được hai giờ.

      “Em là thằng cha buồn cười lắm, Toby, em có biết ?”

      “Toby nhún vai. “Em á?”

      “Đúng thế, chị chưa gặp ai như em bao giờ.” Melinda rót nốt chỗ rượu Cava ở chai thứ hai vào cốc của mình và đặt cái mạnh cái chai mặt bàn.

      “Ồ,” Toby hỏi. “Như thế tốt hay xấu?”

      “Tốt, tất nhiên rồi. Em là người tốt. Nhưng cũng mất thời gian chị mới nhận ra điều ấy.”

      “Ồ, Chúa tôi, thế á?”

      “Phải. Chị nghĩ rằng em hơi tự kiêu chút khi chị mới chuyển đến đây. Em biết đấy, hơi xa cách. Em chỉ thích mình, bao giờ dừng lại chuyện trò. Nhưng mấy tuần vừa qua, em có vẻ hòa đồng hơn chút. Và em thực dễ thương, em biết ? Thực dễ thương. Em là người có nhiều ưu điểm lắm, thực đấy. Nhưng chính em cũng tự làm khó nửa cho mình.”

      “Ý chị là thế nào?”

      “Ý chị là - em nên ra ngoài nhiều hơn, tận dụng lợi thế của mình hơn nữa. Em biết , em đâu có phải là gã xấu trai. Mũi cũng hơi to chút, nhưng mặt mũi em dễ thương mà. Mắt nâu rất đẹp. Ấy thế mà...”

      “Ấy thế mà gì?”

      “À, tóc em, mấy... cái thứ mọc má em nữa, cách ăn mặc của em. Em tạo điều kiện cho bản thân chút nào.”

      Toby chớp mắt nhìn Melinda kinh ngạc, chắc mẩm rằng ngay bây giờ chị phá ra cười và bảo, “Chỉ đùa thôi, cậu em thân mến. Trông em tuyệt lắm.” Nhưng chị làm thế.

      “Em biết cái gì hợp với em , Toby? quả đầu trọc. Em biết , kiểu Justin Timberlake. chiếc tông đơ. Hạng nhất. Xén trụi tất cả.”

      “Đầu em có hình dạng kỳ quặc lắm. Em chắc đó là phù hợp nhất cho...”

      “Và có lẽ em nên dành thời gian làm chuyến thăm nha sĩ.”

      “Ồ, trời đất ơi, có phải ý chị là em mắc chứng hôi miệng ?”

      “Ồ, Chúa ơi, . Chi thô lỗ thế. Chị chỉ muốn là, để người ta đánh bóng răng cho em, làm cho nó sáng lên. Chẳng có gì khiến người ta trông già bằng bộ răng được chăm sóc, em biết đấy.”

      à?”

      “Ừ, ý chị là, em có nhiều ưu điểm lắm đấy, đấy. Em có ngôi nhà đẹp đẽ này; ràng là em cũng có chút tiền này xét theo tiêu pha gần đây của em; em là nhà thơ này. Người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được nhà thơ cơ chứ? Nhưng em thực cần cuộc cải cách hình ảnh nghiêm chỉnh. Ý chị là - sao lại mặc quần áo hàng thùng cơ chứ?”

      “Quần áo hàng thùng có gì sai trái đâu?”

      “À, chúng có mùi, phải nào? Chị muốn là - người khác mặc chúng rồi.” Chị nhún vai kiểu cách và đứng dậy. “Ngoài kia có khối quần áo tử tế giá rẻ. Em phải mua những thứ người khác thải .”

      “Nhưng mới đây em cũng cố mua vài thứ. Em muốn - chiếc áo khoác, vài đôi giày, chiếc áo khoác ngoài,”

      “Có. Chị thấy rồi. Và chúng cũng rất đẹp nữa. Nhưng em phải bắt đầu từ đầu, Toby thân mến. Bắt đầu lại từ đầu.” Chị nhìn vẻ cảm thông sâu sắc và cho tay vào thùng các tông sàn và lấy ra chai tequila. “Vài hớp nhé?” chị , vẫy vẫy .

      Toby nháy mắt. say hơn mức vừa phải của buổi tối thứ Hai nhiều rồi.

      “Ồ, tới mà. Mình vui vẻ thế. Làm tới nhé.”

      mỉm cười. “ làm tới . Nhưng chút thôi.”

      “Chị mua đồ với em, nếu em muốn. Hướng em vào con đường đúng đắn.”

      Toby nhìn Melinda lát, bất động, thể nghĩ hay thở hay cử động. Chị mặc chiếc áo len lửng màu kem, đan bằng loại sợi gì đó trông như tấm thảm trải nhà tắm cũ, chiếc quần bó sát bằng bông màu hồng, đôi bốt pixie và đeo hoa tai dạng vòng. Tóc chị buộc thành túm đuôi ngựa quăn và móng tay chị sơn nâu. Thậm chí nếu Toby có thể thú nhận vơi bản thân là cần cải tổ về hình thức, Melinda là người cuối cùng trái đất này của Chúa mà cho phép trợ giúp .

      “Chị tử tế quá,” , “ đấy mà. Nhưng giờ em tiêu gần hết tiền rồi, cho ngôi nhà.”

      “À, này. Lời mời vẫn còn đó, nếu có bao giờ em cần đến. Em dễ thương quá, em biết , làm đẹp ngôi nhà cho tất cả bọn chị. Chị muốn là, đừng hiểu lầm chị, trước chị vẫn thích nó, nhưng những việc mà em làm gần đây - thực là gây ngỡ ngàng. Chị bao giờ có thể cho rằng em có gu đến thế. Chị có thể nghĩ là em chọn kiểu cổ, mua đồ cũ. Em biết đấy, hàng thùng!”

      “Vâng, ờ,” mỉm cười, nhận cốc trà rót đầy tequila. “Em cũng ngạc nhiên với bản thân mình.”

      Chị giơ cốc trà của mình ra. “Nâng ly,” chị , “dành cho em. Vì tất cả tốt bụng của em. Chúa phù hộ em, Toby, vì chăm lo cho chị và con trai chị. Chúa mới biết được bọn chị về đâu nếu có em. Cạn ly.”

      Họ chạm hai chiếc cốc cùng nhau và uống cạn.

      “Toby - chị có thể hỏi em câu hỏi riêng tư được ?”

      “Ờ, được.”

      “Lần cuối cùng em làm tình là bao giờ?”

      “Chúa ơi, ờ, ừm, à, có lẽ cũng phải, có lẽ khoảng mười lăm năm rồi?”

      ! Ồ, Chúa ơi, điều đó làm chị cảm thấy dễ chịu hơn rồi!”

      “Tại sao - thế chị ... lần cuối bao giờ?”

      “Mùa hè năm ngoái. Ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trước khi chị chuyển về đây.”

      “Ồ, em hiểu rồi. Và đó, em đoán, là với người đàn ông chị sống chung.”

      “Sống chung ư? Đính hôn thôi.”

      “Ồ, phải rồi.”

      “Đúng thế. Đáng lẽ chị giờ này chị kết hôn rồi. Đáng lẽ chị là bà Akhun Erbakan rồi. Bỗng dưng cái đồ khốn đó đánh chị.”

      “Ồ,” Toby co rúm người.

      “Ừ. Chị biết. Cố gắng sống đến năm bốn tư tuổi và người đàn ông nào dám động ngón tay vào chị, và rồi bỗng dưng, bụp.”

      “Chúa ơi, có làm chị đau ?”

      , hẳn. Đó cũng chưa hẳn là đánh đập, theo đúng nghĩa. Nhưng chị vọt ra khỏi đó nhanh hơn em kịp ‘vé chiều đến sân bay Luton’. có người đàn ông nào đánh được Melinda McNulty. đâu.” Chị lắc đầu kiêu hãnh và rót thêm hai ly tequila nữa. “Chưa bao giờ hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy nước . Suýt nữa hôn lên đường băng khi hạ cánh. Và rồi tìm thấy đứa con trai xinh đẹp của chị sống trong ngôi nhà tuyệt vời này ở khu vực quá tốt của London. Nó gần như tiêu diệt máu phiêu lãng trong chị hoàn toàn.”

      “Này, Melinda, chị biết đấy, em luôn luôn tự hỏi và em chưa bao giờ muốn hỏi chị trước đây, nhưng tại sao... tại sao chị lại rời bỏ Con? Tại sao chị nuôi nấng cậu ấy?”

      “À, phải rồi,” Melinda nhấp ngụm tequila.

      người mẹ tồi. người đàn bà hư hỏng. Tự trừng phạt nào.” Chị tự đánh vào cổ tay mình. “Chị biết nữa. Chị tự hỏi mình câu hỏi này nhiều lần rồi, và chị nghĩ xét cho cùng đó là tự ti, em biết ? Lúc đó chị hai sáu tuổi, nhưng hai sáu tuổi non nớt. Bố Con muốn liên quan. Và chị cố gắng, chị thực cố gắng. Chị bỏ việc và dành sáu tháng ở nhà làm mẹ, nhưng chị cảm thấy mình là người mẹ kém cỏi. Kiểu như cái gì chị cũng làm sai hết cả. Thằng bé cứ liên tục ốm. Nó chịu ăn uống tử tế và tất cả mọi người ở bệnh viện cứ khiến chị cảm thấy đó là do lỗi của chị. Và rồi mẹ chị bước vào và mặt thằng bé sáng lên, rồi nó ngừng khóc, nó như thể thiên thần và chị chỉ nghĩ rằng, em biết , chị làm cái gì ở cái đất nước chết tiệt này với cái đứa bé ghét bỏ chị này? Nó hạnh phúc; chị hạnh phúc. Và chị biết mẹ chị làm công việc nuôi dạy thằng bé tốt hơn chị. Vậy là chị nhận cái công việc đại diện ở Tây Ban Nha. Ban đầu cứ vài tuần chị lại về nhà lần, để thăm Con, nhưng cuối cùng chị thể kiểm soát được nữa. Đến rồi , những sức ép về cảm xúc và tương tự như vậy. Và họ khối đoàn kết, Con và mẹ chị. Họ như là ê kíp . Chi cảm thấy bị ra rìa. Vậy là, cuối cùng, chị thôi. Chị cố gắng quên nó ...” Chị sụt sịt và thấm mắt với mẩu giấy bếp. “Nhưng chị có bao giờ quên đâu. Làm sao mà có thể quên được con đẻ của mình cơ chứ? Nhất là khi mình là mẹ.”

      “Vậy, lần tiếp theo chị gặp Con là bao giờ? Sau cái lần cuối đó?”

      “Ở đám tang mẹ chị. Ồ, Chúa ơi, là khủng khiếp. Thực đấy. Em có tưởng tượng được ? Bà mẹ đàng điếm rám nắng Tây Ban Nha xuất sau mười hai năm, trong phòng hỏa táng ở đâu đó gần Seven Sisters[34]. Và rồi, nhìn thấy Con, lần đầu tiên, thằng con trai lớn tướng, đẹp đẽ, buồn bã vô cùng, tốt bụng vô cùng. Và ai ai cũng nhòm ngó, chỉ trỏ chị, đấy là bà ta đấy, mẹ của Con đấy, con của Edie, bỏ trốn đến Tây Ban Nha và chẳng quan tâm chó gì.” Chị rùng mình. “Ngày tồi tệ nhất trong đời chị. Nhưng rồi” - nụ cười khiến mặt chị sáng lên - “sau đó, khi mẹ chị được chôn cất xong xuôi và mọi người thôi nhìn chị chằm chằm nữa, khi chỉ còn có chị và Con ngồi trong quán rượu sau đó, em biết thế nào ? là hoàn hảo. Con trai chị phán xét chị. Nó kết tội chị. Con chỉ an ủi chị, em biết đấy, vì mẹ chị qua đời. Nó cuốn chị , cuốn chị hoàn toàn.”

      [34] Thắng cảnh tự nhiên ở phía nam nước .

      “Vậy sao chị lại ra lần nữa? Sao chị còn Thổ Nhĩ Kỳ?”

      Chị nhún vai và thở dài. “Cứt thế. Chị chả biết nữa. Bọn chị vừa thuê được căn hộ đó cùng nhau, chị với Con, chỗ là đẹp ở Leyton. Chị chọn chỗ đắt nhất có thể tìm được, hà tiện tí gì. Chị thực muốn thể cho Con thấy là chị nghiêm túc, nghiêm túc với mối quan hệ của bọn chị. Chị ngu ngốc, thực đấy. Chị cứ nghĩ là bọn chị trải nghiệm điều điều gì đó phi thường, rằng bọn chị suốt ngày chơi cùng nhau, tìm hiểu về nhau, gần như hòa nhập vào nhau, thực đấy. Và rồi chị nhận ra rằng con trai chị có cuộc sống riêng, bạn bè riêng của nó, rằng con trai chị biến chị thành trung tâm thế giới của nó. Chị tự ái, chị nghĩ vậy. Chị nghĩ là, kệ cha mày. Và làm điều chị luôn luôn làm. Bỏ . Đáng lẽ chị chỉ nghỉ thôi, nhưng rồi chị gặp Akhun và bỗng dưng chị trở thành trung tâm thế giới của người nào đó và chị nghĩ, à, Con cần mình, chẳng ai cần mình cả. Vậy là chị ở lại. Chị nghĩ là con trai chị nhớ chị. Chị cũng nghĩ rằng nó bị tống cổ ra khỏi căn hộ. Chị chỉ nghĩ là nó ổn cả thôi. Vậy là khi chị quay về và biết được là nó sống khốn khổ - ồ Chúa ơi, chị chỉ muốn tự cứa béng cổ tay mình. Chị chưa bao giờ cảm thấy tệ đến thế trong đời, chỉ cần nghĩ rằng đứa con trai đẹp đẽ, tội nghiệp của mình, sống đường chợ, có chỗ nào gọi là nhà. Chị em biết, bao lần chị thức trắng khi nghĩ đến điều ấy. Và chị bao giờ, bao giờ rời bỏ nó nữa đâu, chắc chắn là như thế.”

      “À, vâng, em có thể hiểu cảm giác của chị, nhưng chắc chắn là đến lúc nào đó, người mẹ cũng phải để cho con trai mình... làm việc riêng của nó chứ.”

      “Này, nếu Con muốn thoát khỏi chị, nó phải cầu thế. Nếu , chị dính chặt với nó như keo. Chị và đàn ông - kết thúc rồi. Chỉ có người đàn ông trong đời chị thôi, đó là Con.”

      “Ồ,” Toby . “Em hoàn toàn chắc chắn...”

      “Cái gì?”

      “À, vì chị vẫn còn trẻ lắm. Và chị vẫn còn xinh đẹp. phí hoài khi chị tự loại mình ra ngoài, chị biết đấy, khả năng....”

      ,” chị lắc đầu, “chị thử tình và nó đáng chán. Cực kỳ. Tình duy nhất đáng giá là tình đối với con cái mình. Những thứ khác chỉ là sương khói.”

      Họ cùng uống nốt chỗ tequila và ngồi trong im lặng suy tư lát. Và rồi chuông cửa reo.

      Toby nặng nề đứng dậy. say kinh khủng. Sàn nhà dưới chân như thể làm bằng mút và những hộp các tông cứ tách khỏi tường và lao vào lối . vấp ngón chân vào góc cầu thang và thể nhớ được phải vặn tay nắm cửa về bên nào để mở cửa trước. phải mất hai phút để nhận thấy người đàn ông đứng trước cửa với chiếc va li và cái mũi chảy máu. biết ta trông quen quen, nhưng cần thêm thông tin để nhận dạng ta.

      “Xin chào Toby,” người đàn ông .

      “Xin chào ờ...”

      “Tim đây. nhớ ? Bạn của Ruby. ấy có nhà ?”

      “Chúa ơi. Tôi biết nữa. Tôi ... Tôi để ý. ấy có thể ở nhà đấy. Để tôi xem.” đứng dưới chân cầu thang gọi. “RUBY! RUBY!”

      xuất ở chiếu nghỉ, tay cầm điều thuốc và trông có vẻ bực mình.

      “Cái gì thế?”

      “Bạn em ở đây này.”

      “Bạn nào?”

      “Ờ...” Toby thở dài. lại quên mất rồi. “Xin lỗi, tên gì nhỉ?”

      “Tim,” người đàn ông rít lên, thấm chút máu mũi.

      “TIM!”

      “Cái gì?” Ruby hét lên. “Ồ, Chúa ơi.”

      Toby mỉm cười vẻ biết lỗi với Tim. “ ấy đến bây giờ. có muốn...?” mở rộng cửa cho ta. “Tôi sợ là tôi say quá. Tôi cũng phải xin luôn là hiếm khi tôi say. Đặc biệt là vào buổi tối thứ Hai. Nhưng chúng tôi vừa mới chôn cất con mèo, biết đấy, và chuyện này nối chuyện kia và, aaah, ấy đây rồi…”

      “Ồ, Chúa tôi, Tim. Mũi làm sao thế?”

      “Sophie.”

      “Cái gì cơ?”

      “Sophie đánh .”

      “Sophie đánh ? Thánh thần ơi. Tại sao?”

      “Bởi vì kể với ta về em.”

      “Ồ, mẹ kiếp. Tim.”

      “Và bỏ ta rồi. Xem này.” ta chỉ vào chiếc cặp Samsonite màu bạc của mình. “ bỏ ta, Ruby. tự do rồi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      55.

      Trong khi Leah về gần tới cửa nhà mình đêm hôm đó, chiếc taxi dừng lại đường và người đàn ông bước ra. ta đưa chiếc va li lớn ra khỏi xe và kéo nó vỉa hè, rồi lên bậc thềm của Nhà Chim Công. Leah nhìn theo từ phía đường bên này, tự hỏi ta là ai và ta làm gì. cũng thoáng nghĩ đó có thể là bố Toby, nhưng trông ta còn trẻ quá. Và, bên cạnh đó, tháng sau bố Toby mới đến cơ mà. đứng đợi xem ai ra mở cửa. Đó là Toby. Trông mặt hơi đỏ và có vẻ hơi chếnh choáng. nghe được hai người gì nhưng người đàn ông có vẻ là người lạ đối với Toby. Rồi , Toby mở hẳn cửa, và người đàn ông bước vào. Và rồi cửa khép lại.

      Leah đứng nhìn chăm chú ngôi nhà lát. Da nổi gai lên vì tò mò. Người đàn ông đó là ai? Tại sao ta lại mang theo va li. ta là bạn ai? còn biết gì về chuyện ai , ai đến Nhà Chim Công kể từ khi Amitabh chuyển về ở chung lại với . Nhưng giờ lý do hoàn hảo để bắt kịp với thông tin rồi.

      Đó là lời mời của Jack.

      sang đường và gõ cửa. Toby ra mở cửa. Giờ đây khi ở gần kề , ràng là rất say.

      “Ồ, trời ơi,” kêu lên. “Leah. Gặp em vui làm sao.”

      “Cũng lâu rồi nhỉ.”

      biết. Lâu quá rồi. Đó là lỗi của hoàn toàn.”

      . Là lỗi của em. Đáng lẽ em định đến mấy lần rồi…”

      “À,” Toby mỉm cười, “giờ em đây rồi. Và em cũng thấy là phần nào say rượu. e là thế. Melinda và nghi lễ tưởng niệm.”

      “Ồ, . Cho ai cơ?”

      “Cho Boris. Borissy Boris bé . Đáng buồn thay còn cõi đời này với ta nữa. Nhưng cũng hạnh phúc thay. Nếu em tin vào các thiên thần. Em có tin vào các thiên thần Leah?”

      Leah mỉm cười. Toby vui tính khi say. “,” đáp, “em tin. Nhưng dường như người ta bắt đầu tin vào thiên thần khi bị mất người mình quý. có tin vào thiên thần ?”

      Toby lắc đầu. “, . Đặc biệt là thiên thần mèo.”

      “Thế còn về các linh hồn?”

      . có linh hồn nào. Ngoại trừ, có lẽ chỉ có tequila. Em có muốn ly ?”

      Leah chớp mắt nhìn .

      . đoán rằng đó phải là lời đề nghị đặc biệt hấp dẫn, vào lúc bảy giờ tối ngày thứ Hai.”

      Toby dựa vào khung cửa và mỉm cười với Leah. cũng mỉm cười đáp lại. “Em nghĩ có nên cạo trọc đầu ?” hỏi, tay xoa xoa lên mớ tóc xoăn bù xù của .

      Leah cười vang. “Cái gì cơ?”

      “Melinda cho rằng tóc tai gớm quá. rằng nên cạo nó , giống như ngôi sao nhạc pop nào đó. Em nghĩ thế nào, Leah?”

      ,” lắc đầu và lại cười, “hình dáng đầu hợp để cạo trọc đâu.”

      “Đấy, cũng y hệt như thế mà.” đứng thẳng người lên. “Y hệt. Em là người có óc quan sát, Leah. Những gì em lưu ý về người khác là xuất sắc. ước được giống em hơn.”

      Leah nhún vai và mỉm cười. “ cũng có óc quan sát hơn tưởng đấy.”

      nghĩ thế. Ví dụ như, nếu là người biết quan sát hơn, hẳn có thể đoán rằng em và bạn trai em tái hợp. Và nếu thực biết quan sát hẳn có thể tiên liệu rằng bạn trai mới của ấy đến trước cửa nhà vào tối ngày thứ Hai, rời bỏ vợ ta. Nhưng thế. chẳng nhìn thấy gì. chẳng nghe thấy gì. ngồi mình, cắt liên lạc. ốc đảo...”

      “Chẳng có người nào là ốc đảo đâu, Toby.”

      “Này thế là mũi đất còn em, Leah, em là bờ nối.”

      mỉm cười yếu ớt với và lại dựa vào tường lần nữa. “Ồ, Chúa ơi,” rên lên, gục đầu vào hai bàn tay. “Nghe xem nào. Hãy nghe xem nào. thằng ngốc say rượu và ra vẻ. Và chắc chắn rằng em đến đây để nghe những lời thở than đáng thương hại của đâu. có thể giúp gì em, Leah dễ mến, dễ thương? Em có muốn vào nhà lát ?”

      quay lại liếc nhìn căn hộ của mình, nơi cửa sổ sáng đèn chứng tỏ dấu hiệu có người. “,” , “. Em nên về hơn...”

      “Phải, phải, phải. Dĩ nhiên, dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Toby gật đầu dứt khoát.

      “Nhưng em chỉ muốn biết rằng, hôm nay Jack đến cửa hàng. Jack người Ý ấy mà?”

      “Ồ, thế hả?”

      “Và biết ? Ông ta mời em đến ăn tối vào ngày thứ Bảy. Và ông ta rằng em có thể dẫn theo bất cứ ai em muốn.”

      “Nào, nào, nào.”

      “Thế nào? có rỗi ? Tối thứ Bảy?”

      “Cái gì? á?”

      “Vâng. và Melinda.”

      “Ồ, Chúa tôi. Ý em là, chuyện này ư? Vụ mai mối lớn ấy ư?”

      “Vâng,” Leah . “Đó chính là ý em.”

      “Ồ, Chúa ơi. là hay. Ý là, có, rỗi. Và nghĩ là Melinda cũng thế. Chị Melinda!” gọi với ra sau lưng.

      “Gì?”

      “Tối thứ Bảy chị có rỗi để ăn tối ?”

      “Còn tùy. Ai mời?”

      “Em. Em mời.”

      “Thế , có.”

      Toby mỉm cười. “Tuyệt lắm. Vậy , có những ai ở đó?”

      , em, Jack và Melinda.”

      “Và thế còn Am...Ama...?”

      . Amitabh . ấy ghét thế lắm.”

      “À, tuyệt lắm. Tốt quá.”

      “Và nữa - chẳng phải tới lúc chúng ta bơi sao?”

      “Ồ, vậy là em nhận được mẩu giấy nhắn tin của hả?”

      “Vâng, Amitabh chuyển nó cho em. Em chỉ, biết đấy...?”

      “Ừ. có biết. biết, biết, biết. biết mà.”

      “Thế , chúng ta chứ?”

      đâu cơ, Leah dễ thương?”

      bơi? Có thể, tuần này nhé?”

      “Ừ. Chúng ta . Chắc chắn rồi. Hôm nào em muốn ?”

      “Chiều thứ Năm được ? Đó là ngày nghỉ của em.”

      “Chiều thứ Năm, được rồi. đầu tư chiếc quần bơi mới. Và có lẽ cả kem phun nhuộm da St Tropez nữa.”

      “Tối thứ Bảy em chơi,” lát sau với Amitabh.

      “Ồ, thế à,” đáp, gỡ rối sợi dây của tai nghe. “ đâu?”

      chơi với Toby.”

      “Cái gì - chàng bên kia đường á?”

      “Vâng.”

      nhìn dò hỏi.

      “Tại sao nhỉ?” , sửng cồ lên. “Có gì sai trái đâu.”

      “Chẳng có gì sai cả. Chỉ hơi lạ tí, thế thôi.”

      “Lạ?”

      “Ừ. Lạ. Ý muốn , ta kỳ quặc. ta phải loại người em thường kết bạn.”

      ấy chẳng kỳ quặc gì đâu. ấy rất có duyên, thực ra và .”

      “Được rồi, được rồi. cần phải sửng cồ lên như thế. chỉ chắc chắn lắm về ta thôi. Em nghĩ ta có thích em ?”

      Leah đổ mì Ý hình nơ vào nồi nước sôi và thở dài. “, dĩ nhiên là ấy thích em.”

      ta đồng tính à?”

      . Đừng có ngốc thế. ấy từng có vợ.”

      “Chúng ta cũng biết rằng điều ấy chẳng có ý nghĩa gì...”

      “Này, dẫu sao. ấy cũng phải dân đồng tính đâu. ấy từng phải lòng cái tóc sẫm ấy, Ruby, nên ấy thể là đồng tính.”

      “Làm sao mà em biết được? ta bảo em à?”

      , điều ấy chỉ... quá hiển nhiên.”

      Leah dùng nĩa để đảo chỗ mỳ Ý và lấy trong tủ lạnh ra lọ sốt pesto. thấy cuộc đối thoại này khiến bực mình.

      thấy Amitabh khiến bực mình. Toàn bộ tình huống này khiến nghĩ đến bộ phim Truly Madly Deeply, khi người tình nhân chết biến thành ma quay trở về với người và chọc tức ta. Amitabh, nghi ngờ gì hết, là người ấm áp và dễ thương. Nhưng cũng thụ động khủng khiếp và ẻo lả đến khó tin. tồn tại trong quả bóng ở đây và trong lúc này. nhìn thấy toàn bộ bức tranh lớn hay tự hỏi mình những câu hỏi lớn. Tất cả chỉ là ấm cúng, tiện nghi và trải qua cuộc sống với dễ dàng chung chung. chẳng có những góc khuất, những vết rạn, có những bước ngoặt của những bí lôi cuốn. Trong khi Toby như thể chiếc bàn làm việc kiểu Victoria, đầy rẫy những ngăn kéo và những lỗ, những khoang bí mật, Amitabh giống như hộp đựng chăn.

      “Thế ta đưa em đâu, chàng quyến rũ già nua ấy?”

      “Bọn em ăn tối,” .

      “Hay lắm,” Amitabh , cắm tai nghe vào bộ loa, “rất là hay.”

      Leah xúc ít sốt pesto ra khỏi lọ và bỏ vào trong chiếc bát lớn, thầm lặng nghiến răng.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 54 + 55

      54.

      Mặt trời lặn, các cửa sổ phòng ăn trở thành những tấm gương đen ngòm và Toby cùng với Melinda uống với nhau được hai giờ.

      “Em là thằng cha buồn cười lắm, Toby, em có biết ?”

      “Toby nhún vai. “Em á?”

      “Đúng thế, chị chưa gặp ai như em bao giờ.” Melinda rót nốt chỗ rượu Cava ở chai thứ hai vào cốc của mình và đặt cái mạnh cái chai mặt bàn.

      “Ồ,” Toby hỏi. “Như thế tốt hay xấu?”

      “Tốt, tất nhiên rồi. Em là người tốt. Nhưng cũng mất thời gian chị mới nhận ra điều ấy.”

      “Ồ, Chúa tôi, thế á?”

      “Phải. Chị nghĩ rằng em hơi tự kiêu chút khi chị mới chuyển đến đây. Em biết đấy, hơi xa cách. Em chỉ thích mình, bao giờ dừng lại chuyện trò. Nhưng mấy tuần vừa qua, em có vẻ hòa đồng hơn chút. Và em thực dễ thương, em biết ? Thực dễ thương. Em là người có nhiều ưu điểm lắm, thực đấy. Nhưng chính em cũng tự làm khó nửa cho mình.”

      “Ý chị là thế nào?”

      “Ý chị là - em nên ra ngoài nhiều hơn, tận dụng lợi thế của mình hơn nữa. Em biết , em đâu có phải là gã xấu trai. Mũi cũng hơi to chút, nhưng mặt mũi em dễ thương mà. Mắt nâu rất đẹp. Ấy thế mà...”

      “Ấy thế mà gì?”

      “À, tóc em, mấy... cái thứ mọc má em nữa, cách ăn mặc của em. Em tạo điều kiện cho bản thân chút nào.”

      Toby chớp mắt nhìn Melinda kinh ngạc, chắc mẩm rằng ngay bây giờ chị phá ra cười và bảo, “Chỉ đùa thôi, cậu em thân mến. Trông em tuyệt lắm.” Nhưng chị làm thế.

      “Em biết cái gì hợp với em , Toby? quả đầu trọc. Em biết , kiểu Justin Timberlake. chiếc tông đơ. Hạng nhất. Xén trụi tất cả.”

      “Đầu em có hình dạng kỳ quặc lắm. Em chắc đó là phù hợp nhất cho...”

      “Và có lẽ em nên dành thời gian làm chuyến thăm nha sĩ.”

      “Ồ, trời đất ơi, có phải ý chị là em mắc chứng hôi miệng ?”

      “Ồ, Chúa ơi, . Chi thô lỗ thế. Chị chỉ muốn là, để người ta đánh bóng răng cho em, làm cho nó sáng lên. Chẳng có gì khiến người ta trông già bằng bộ răng được chăm sóc, em biết đấy.”

      à?”

      “Ừ, ý chị là, em có nhiều ưu điểm lắm đấy, đấy. Em có ngôi nhà đẹp đẽ này; ràng là em cũng có chút tiền này xét theo tiêu pha gần đây của em; em là nhà thơ này. Người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được nhà thơ cơ chứ? Nhưng em thực cần cuộc cải cách hình ảnh nghiêm chỉnh. Ý chị là - sao lại mặc quần áo hàng thùng cơ chứ?”

      “Quần áo hàng thùng có gì sai trái đâu?”

      “À, chúng có mùi, phải nào? Chị muốn là - người khác mặc chúng rồi.” Chị nhún vai kiểu cách và đứng dậy. “Ngoài kia có khối quần áo tử tế giá rẻ. Em phải mua những thứ người khác thải .”

      “Nhưng mới đây em cũng cố mua vài thứ. Em muốn - chiếc áo khoác, vài đôi giày, chiếc áo khoác ngoài,”

      “Có. Chị thấy rồi. Và chúng cũng rất đẹp nữa. Nhưng em phải bắt đầu từ đầu, Toby thân mến. Bắt đầu lại từ đầu.” Chị nhìn vẻ cảm thông sâu sắc và cho tay vào thùng các tông sàn và lấy ra chai tequila. “Vài hớp nhé?” chị , vẫy vẫy .

      Toby nháy mắt. say hơn mức vừa phải của buổi tối thứ Hai nhiều rồi.

      “Ồ, tới mà. Mình vui vẻ thế. Làm tới nhé.”

      mỉm cười. “ làm tới . Nhưng chút thôi.”

      “Chị mua đồ với em, nếu em muốn. Hướng em vào con đường đúng đắn.”

      Toby nhìn Melinda lát, bất động, thể nghĩ hay thở hay cử động. Chị mặc chiếc áo len lửng màu kem, đan bằng loại sợi gì đó trông như tấm thảm trải nhà tắm cũ, chiếc quần bó sát bằng bông màu hồng, đôi bốt pixie và đeo hoa tai dạng vòng. Tóc chị buộc thành túm đuôi ngựa quăn và móng tay chị sơn nâu. Thậm chí nếu Toby có thể thú nhận vơi bản thân là cần cải tổ về hình thức, Melinda là người cuối cùng trái đất này của Chúa mà cho phép trợ giúp .

      “Chị tử tế quá,” , “ đấy mà. Nhưng giờ em tiêu gần hết tiền rồi, cho ngôi nhà.”

      “À, này. Lời mời vẫn còn đó, nếu có bao giờ em cần đến. Em dễ thương quá, em biết , làm đẹp ngôi nhà cho tất cả bọn chị. Chị muốn là, đừng hiểu lầm chị, trước chị vẫn thích nó, nhưng những việc mà em làm gần đây - thực là gây ngỡ ngàng. Chị bao giờ có thể cho rằng em có gu đến thế. Chị có thể nghĩ là em chọn kiểu cổ, mua đồ cũ. Em biết đấy, hàng thùng!”

      “Vâng, ờ,” mỉm cười, nhận cốc trà rót đầy tequila. “Em cũng ngạc nhiên với bản thân mình.”

      Chị giơ cốc trà của mình ra. “Nâng ly,” chị , “dành cho em. Vì tất cả tốt bụng của em. Chúa phù hộ em, Toby, vì chăm lo cho chị và con trai chị. Chúa mới biết được bọn chị về đâu nếu có em. Cạn ly.”

      Họ chạm hai chiếc cốc cùng nhau và uống cạn.

      “Toby - chị có thể hỏi em câu hỏi riêng tư được ?”

      “Ờ, được.”

      “Lần cuối cùng em làm tình là bao giờ?”

      “Chúa ơi, ờ, ừm, à, có lẽ cũng phải, có lẽ khoảng mười lăm năm rồi?”

      ! Ồ, Chúa ơi, điều đó làm chị cảm thấy dễ chịu hơn rồi!”

      “Tại sao - thế chị ... lần cuối bao giờ?”

      “Mùa hè năm ngoái. Ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trước khi chị chuyển về đây.”

      “Ồ, em hiểu rồi. Và đó, em đoán, là với người đàn ông chị sống chung.”

      “Sống chung ư? Đính hôn thôi.”

      “Ồ, phải rồi.”

      “Đúng thế. Đáng lẽ chị giờ này chị kết hôn rồi. Đáng lẽ chị là bà Akhun Erbakan rồi. Bỗng dưng cái đồ khốn đó đánh chị.”

      “Ồ,” Toby co rúm người.

      “Ừ. Chị biết. Cố gắng sống đến năm bốn tư tuổi và người đàn ông nào dám động ngón tay vào chị, và rồi bỗng dưng, bụp.”

      “Chúa ơi, có làm chị đau ?”

      , hẳn. Đó cũng chưa hẳn là đánh đập, theo đúng nghĩa. Nhưng chị vọt ra khỏi đó nhanh hơn em kịp ‘vé chiều đến sân bay Luton’. có người đàn ông nào đánh được Melinda McNulty. đâu.” Chị lắc đầu kiêu hãnh và rót thêm hai ly tequila nữa. “Chưa bao giờ hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy nước . Suýt nữa hôn lên đường băng khi hạ cánh. Và rồi tìm thấy đứa con trai xinh đẹp của chị sống trong ngôi nhà tuyệt vời này ở khu vực quá tốt của London. Nó gần như tiêu diệt máu phiêu lãng trong chị hoàn toàn.”

      “Này, Melinda, chị biết đấy, em luôn luôn tự hỏi và em chưa bao giờ muốn hỏi chị trước đây, nhưng tại sao... tại sao chị lại rời bỏ Con? Tại sao chị nuôi nấng cậu ấy?”

      “À, phải rồi,” Melinda nhấp ngụm tequila.

      người mẹ tồi. người đàn bà hư hỏng. Tự trừng phạt nào.” Chị tự đánh vào cổ tay mình. “Chị biết nữa. Chị tự hỏi mình câu hỏi này nhiều lần rồi, và chị nghĩ xét cho cùng đó là tự ti, em biết ? Lúc đó chị hai sáu tuổi, nhưng hai sáu tuổi non nớt. Bố Con muốn liên quan. Và chị cố gắng, chị thực cố gắng. Chị bỏ việc và dành sáu tháng ở nhà làm mẹ, nhưng chị cảm thấy mình là người mẹ kém cỏi. Kiểu như cái gì chị cũng làm sai hết cả. Thằng bé cứ liên tục ốm. Nó chịu ăn uống tử tế và tất cả mọi người ở bệnh viện cứ khiến chị cảm thấy đó là do lỗi của chị. Và rồi mẹ chị bước vào và mặt thằng bé sáng lên, rồi nó ngừng khóc, nó như thể thiên thần và chị chỉ nghĩ rằng, em biết , chị làm cái gì ở cái đất nước chết tiệt này với cái đứa bé ghét bỏ chị này? Nó hạnh phúc; chị hạnh phúc. Và chị biết mẹ chị làm công việc nuôi dạy thằng bé tốt hơn chị. Vậy là chị nhận cái công việc đại diện ở Tây Ban Nha. Ban đầu cứ vài tuần chị lại về nhà lần, để thăm Con, nhưng cuối cùng chị thể kiểm soát được nữa. Đến rồi , những sức ép về cảm xúc và tương tự như vậy. Và họ khối đoàn kết, Con và mẹ chị. Họ như là ê kíp . Chi cảm thấy bị ra rìa. Vậy là, cuối cùng, chị thôi. Chị cố gắng quên nó ...” Chị sụt sịt và thấm mắt với mẩu giấy bếp. “Nhưng chị có bao giờ quên đâu. Làm sao mà có thể quên được con đẻ của mình cơ chứ? Nhất là khi mình là mẹ.”

      “Vậy, lần tiếp theo chị gặp Con là bao giờ? Sau cái lần cuối đó?”

      “Ở đám tang mẹ chị. Ồ, Chúa ơi, là khủng khiếp. Thực đấy. Em có tưởng tượng được ? Bà mẹ đàng điếm rám nắng Tây Ban Nha xuất sau mười hai năm, trong phòng hỏa táng ở đâu đó gần Seven Sisters[34]. Và rồi, nhìn thấy Con, lần đầu tiên, thằng con trai lớn tướng, đẹp đẽ, buồn bã vô cùng, tốt bụng vô cùng. Và ai ai cũng nhòm ngó, chỉ trỏ chị, đấy là bà ta đấy, mẹ của Con đấy, con của Edie, bỏ trốn đến Tây Ban Nha và chẳng quan tâm chó gì.” Chị rùng mình. “Ngày tồi tệ nhất trong đời chị. Nhưng rồi” - nụ cười khiến mặt chị sáng lên - “sau đó, khi mẹ chị được chôn cất xong xuôi và mọi người thôi nhìn chị chằm chằm nữa, khi chỉ còn có chị và Con ngồi trong quán rượu sau đó, em biết thế nào ? là hoàn hảo. Con trai chị phán xét chị. Nó kết tội chị. Con chỉ an ủi chị, em biết đấy, vì mẹ chị qua đời. Nó cuốn chị , cuốn chị hoàn toàn.”

      [34] Thắng cảnh tự nhiên ở phía nam nước .

      “Vậy sao chị lại ra lần nữa? Sao chị còn Thổ Nhĩ Kỳ?”

      Chị nhún vai và thở dài. “Cứt thế. Chị chả biết nữa. Bọn chị vừa thuê được căn hộ đó cùng nhau, chị với Con, chỗ là đẹp ở Leyton. Chị chọn chỗ đắt nhất có thể tìm được, hà tiện tí gì. Chị thực muốn thể cho Con thấy là chị nghiêm túc, nghiêm túc với mối quan hệ của bọn chị. Chị ngu ngốc, thực đấy. Chị cứ nghĩ là bọn chị trải nghiệm điều điều gì đó phi thường, rằng bọn chị suốt ngày chơi cùng nhau, tìm hiểu về nhau, gần như hòa nhập vào nhau, thực đấy. Và rồi chị nhận ra rằng con trai chị có cuộc sống riêng, bạn bè riêng của nó, rằng con trai chị biến chị thành trung tâm thế giới của nó. Chị tự ái, chị nghĩ vậy. Chị nghĩ là, kệ cha mày. Và làm điều chị luôn luôn làm. Bỏ . Đáng lẽ chị chỉ nghỉ thôi, nhưng rồi chị gặp Akhun và bỗng dưng chị trở thành trung tâm thế giới của người nào đó và chị nghĩ, à, Con cần mình, chẳng ai cần mình cả. Vậy là chị ở lại. Chị nghĩ là con trai chị nhớ chị. Chị cũng nghĩ rằng nó bị tống cổ ra khỏi căn hộ. Chị chỉ nghĩ là nó ổn cả thôi. Vậy là khi chị quay về và biết được là nó sống khốn khổ - ồ Chúa ơi, chị chỉ muốn tự cứa béng cổ tay mình. Chị chưa bao giờ cảm thấy tệ đến thế trong đời, chỉ cần nghĩ rằng đứa con trai đẹp đẽ, tội nghiệp của mình, sống đường chợ, có chỗ nào gọi là nhà. Chị em biết, bao lần chị thức trắng khi nghĩ đến điều ấy. Và chị bao giờ, bao giờ rời bỏ nó nữa đâu, chắc chắn là như thế.”

      “À, vâng, em có thể hiểu cảm giác của chị, nhưng chắc chắn là đến lúc nào đó, người mẹ cũng phải để cho con trai mình... làm việc riêng của nó chứ.”

      “Này, nếu Con muốn thoát khỏi chị, nó phải cầu thế. Nếu , chị dính chặt với nó như keo. Chị và đàn ông - kết thúc rồi. Chỉ có người đàn ông trong đời chị thôi, đó là Con.”

      “Ồ,” Toby . “Em hoàn toàn chắc chắn...”

      “Cái gì?”

      “À, vì chị vẫn còn trẻ lắm. Và chị vẫn còn xinh đẹp. phí hoài khi chị tự loại mình ra ngoài, chị biết đấy, khả năng....”

      ,” chị lắc đầu, “chị thử tình và nó đáng chán. Cực kỳ. Tình duy nhất đáng giá là tình đối với con cái mình. Những thứ khác chỉ là sương khói.”

      Họ cùng uống nốt chỗ tequila và ngồi trong im lặng suy tư lát. Và rồi chuông cửa reo.

      Toby nặng nề đứng dậy. say kinh khủng. Sàn nhà dưới chân như thể làm bằng mút và những hộp các tông cứ tách khỏi tường và lao vào lối . vấp ngón chân vào góc cầu thang và thể nhớ được phải vặn tay nắm cửa về bên nào để mở cửa trước. phải mất hai phút để nhận thấy người đàn ông đứng trước cửa với chiếc va li và cái mũi chảy máu. biết ta trông quen quen, nhưng cần thêm thông tin để nhận dạng ta.

      “Xin chào Toby,” người đàn ông .

      “Xin chào ờ...”

      “Tim đây. nhớ ? Bạn của Ruby. ấy có nhà ?”

      “Chúa ơi. Tôi biết nữa. Tôi ... Tôi để ý. ấy có thể ở nhà đấy. Để tôi xem.” đứng dưới chân cầu thang gọi. “RUBY! RUBY!”

      xuất ở chiếu nghỉ, tay cầm điều thuốc và trông có vẻ bực mình.

      “Cái gì thế?”

      “Bạn em ở đây này.”

      “Bạn nào?”

      “Ờ...” Toby thở dài. lại quên mất rồi. “Xin lỗi, tên gì nhỉ?”

      “Tim,” người đàn ông rít lên, thấm chút máu mũi.

      “TIM!”

      “Cái gì?” Ruby hét lên. “Ồ, Chúa ơi.”

      Toby mỉm cười vẻ biết lỗi với Tim. “ ấy đến bây giờ. có muốn...?” mở rộng cửa cho ta. “Tôi sợ là tôi say quá. Tôi cũng phải xin luôn là hiếm khi tôi say. Đặc biệt là vào buổi tối thứ Hai. Nhưng chúng tôi vừa mới chôn cất con mèo, biết đấy, và chuyện này nối chuyện kia và, aaah, ấy đây rồi…”

      “Ồ, Chúa tôi, Tim. Mũi làm sao thế?”

      “Sophie.”

      “Cái gì cơ?”

      “Sophie đánh .”

      “Sophie đánh ? Thánh thần ơi. Tại sao?”

      “Bởi vì kể với ta về em.”

      “Ồ, mẹ kiếp. Tim.”

      “Và bỏ ta rồi. Xem này.” ta chỉ vào chiếc cặp Samsonite màu bạc của mình. “ bỏ ta, Ruby. tự do rồi.”

      55.

      Trong khi Leah về gần tới cửa nhà mình đêm hôm đó, chiếc taxi dừng lại đường và người đàn ông bước ra. ta đưa chiếc va li lớn ra khỏi xe và kéo nó vỉa hè, rồi lên bậc thềm của Nhà Chim Công. Leah nhìn theo từ phía đường bên này, tự hỏi ta là ai và ta làm gì. cũng thoáng nghĩ đó có thể là bố Toby, nhưng trông ta còn trẻ quá. Và, bên cạnh đó, tháng sau bố Toby mới đến cơ mà. đứng đợi xem ai ra mở cửa. Đó là Toby. Trông mặt hơi đỏ và có vẻ hơi chếnh choáng. nghe được hai người gì nhưng người đàn ông có vẻ là người lạ đối với Toby. Rồi , Toby mở hẳn cửa, và người đàn ông bước vào. Và rồi cửa khép lại.

      Leah đứng nhìn chăm chú ngôi nhà lát. Da nổi gai lên vì tò mò. Người đàn ông đó là ai? Tại sao ta lại mang theo va li. ta là bạn ai? còn biết gì về chuyện ai , ai đến Nhà Chim Công kể từ khi Amitabh chuyển về ở chung lại với . Nhưng giờ lý do hoàn hảo để bắt kịp với thông tin rồi.

      Đó là lời mời của Jack.

      sang đường và gõ cửa. Toby ra mở cửa. Giờ đây khi ở gần kề , ràng là rất say.

      “Ồ, trời ơi,” kêu lên. “Leah. Gặp em vui làm sao.”

      “Cũng lâu rồi nhỉ.”

      biết. Lâu quá rồi. Đó là lỗi của hoàn toàn.”

      . Là lỗi của em. Đáng lẽ em định đến mấy lần rồi…”

      “À,” Toby mỉm cười, “giờ em đây rồi. Và em cũng thấy là phần nào say rượu. e là thế. Melinda và nghi lễ tưởng niệm.”

      “Ồ, . Cho ai cơ?”

      “Cho Boris. Borissy Boris bé . Đáng buồn thay còn cõi đời này với ta nữa. Nhưng cũng hạnh phúc thay. Nếu em tin vào các thiên thần. Em có tin vào các thiên thần Leah?”

      Leah mỉm cười. Toby vui tính khi say. “,” đáp, “em tin. Nhưng dường như người ta bắt đầu tin vào thiên thần khi bị mất người mình quý. có tin vào thiên thần ?”

      Toby lắc đầu. “, . Đặc biệt là thiên thần mèo.”

      “Thế còn về các linh hồn?”

      . có linh hồn nào. Ngoại trừ, có lẽ chỉ có tequila. Em có muốn ly ?”

      Leah chớp mắt nhìn .

      . đoán rằng đó phải là lời đề nghị đặc biệt hấp dẫn, vào lúc bảy giờ tối ngày thứ Hai.”

      Toby dựa vào khung cửa và mỉm cười với Leah. cũng mỉm cười đáp lại. “Em nghĩ có nên cạo trọc đầu ?” hỏi, tay xoa xoa lên mớ tóc xoăn bù xù của .

      Leah cười vang. “Cái gì cơ?”

      “Melinda cho rằng tóc tai gớm quá. rằng nên cạo nó , giống như ngôi sao nhạc pop nào đó. Em nghĩ thế nào, Leah?”

      ,” lắc đầu và lại cười, “hình dáng đầu hợp để cạo trọc đâu.”

      “Đấy, cũng y hệt như thế mà.” đứng thẳng người lên. “Y hệt. Em là người có óc quan sát, Leah. Những gì em lưu ý về người khác là xuất sắc. ước được giống em hơn.”

      Leah nhún vai và mỉm cười. “ cũng có óc quan sát hơn tưởng đấy.”

      nghĩ thế. Ví dụ như, nếu là người biết quan sát hơn, hẳn có thể đoán rằng em và bạn trai em tái hợp. Và nếu thực biết quan sát hẳn có thể tiên liệu rằng bạn trai mới của ấy đến trước cửa nhà vào tối ngày thứ Hai, rời bỏ vợ ta. Nhưng thế. chẳng nhìn thấy gì. chẳng nghe thấy gì. ngồi mình, cắt liên lạc. ốc đảo...”

      “Chẳng có người nào là ốc đảo đâu, Toby.”

      “Này thế là mũi đất còn em, Leah, em là bờ nối.”

      mỉm cười yếu ớt với và lại dựa vào tường lần nữa. “Ồ, Chúa ơi,” rên lên, gục đầu vào hai bàn tay. “Nghe xem nào. Hãy nghe xem nào. thằng ngốc say rượu và ra vẻ. Và chắc chắn rằng em đến đây để nghe những lời thở than đáng thương hại của đâu. có thể giúp gì em, Leah dễ mến, dễ thương? Em có muốn vào nhà lát ?”

      quay lại liếc nhìn căn hộ của mình, nơi cửa sổ sáng đèn chứng tỏ dấu hiệu có người. “,” , “. Em nên về hơn...”

      “Phải, phải, phải. Dĩ nhiên, dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Toby gật đầu dứt khoát.

      “Nhưng em chỉ muốn biết rằng, hôm nay Jack đến cửa hàng. Jack người Ý ấy mà?”

      “Ồ, thế hả?”

      “Và biết ? Ông ta mời em đến ăn tối vào ngày thứ Bảy. Và ông ta rằng em có thể dẫn theo bất cứ ai em muốn.”

      “Nào, nào, nào.”

      “Thế nào? có rỗi ? Tối thứ Bảy?”

      “Cái gì? á?”

      “Vâng. và Melinda.”

      “Ồ, Chúa tôi. Ý em là, chuyện này ư? Vụ mai mối lớn ấy ư?”

      “Vâng,” Leah . “Đó chính là ý em.”

      “Ồ, Chúa ơi. là hay. Ý là, có, rỗi. Và nghĩ là Melinda cũng thế. Chị Melinda!” gọi với ra sau lưng.

      “Gì?”

      “Tối thứ Bảy chị có rỗi để ăn tối ?”

      “Còn tùy. Ai mời?”

      “Em. Em mời.”

      “Thế , có.”

      Toby mỉm cười. “Tuyệt lắm. Vậy , có những ai ở đó?”

      , em, Jack và Melinda.”

      “Và thế còn Am...Ama...?”

      . Amitabh . ấy ghét thế lắm.”

      “À, tuyệt lắm. Tốt quá.”

      “Và nữa - chẳng phải tới lúc chúng ta bơi sao?”

      “Ồ, vậy là em nhận được mẩu giấy nhắn tin của hả?”

      “Vâng, Amitabh chuyển nó cho em. Em chỉ, biết đấy...?”

      “Ừ. có biết. biết, biết, biết. biết mà.”

      “Thế , chúng ta chứ?”

      đâu cơ, Leah dễ thương?”

      bơi? Có thể, tuần này nhé?”

      “Ừ. Chúng ta . Chắc chắn rồi. Hôm nào em muốn ?”

      “Chiều thứ Năm được ? Đó là ngày nghỉ của em.”

      “Chiều thứ Năm, được rồi. đầu tư chiếc quần bơi mới. Và có lẽ cả kem phun nhuộm da St Tropez nữa.”

      “Tối thứ Bảy em chơi,” lát sau với Amitabh.

      “Ồ, thế à,” đáp, gỡ rối sợi dây của tai nghe. “ đâu?”

      chơi với Toby.”

      “Cái gì - chàng bên kia đường á?”

      “Vâng.”

      nhìn dò hỏi.

      “Tại sao nhỉ?” , sửng cồ lên. “Có gì sai trái đâu.”

      “Chẳng có gì sai cả. Chỉ hơi lạ tí, thế thôi.”

      “Lạ?”

      “Ừ. Lạ. Ý muốn , ta kỳ quặc. ta phải loại người em thường kết bạn.”

      ấy chẳng kỳ quặc gì đâu. ấy rất có duyên, thực ra và .”

      “Được rồi, được rồi. cần phải sửng cồ lên như thế. chỉ chắc chắn lắm về ta thôi. Em nghĩ ta có thích em ?”

      Leah đổ mì Ý hình nơ vào nồi nước sôi và thở dài. “, dĩ nhiên là ấy thích em.”

      ta đồng tính à?”

      . Đừng có ngốc thế. ấy từng có vợ.”

      “Chúng ta cũng biết rằng điều ấy chẳng có ý nghĩa gì...”

      “Này, dẫu sao. ấy cũng phải dân đồng tính đâu. ấy từng phải lòng cái tóc sẫm ấy, Ruby, nên ấy thể là đồng tính.”

      “Làm sao mà em biết được? ta bảo em à?”

      , điều ấy chỉ... quá hiển nhiên.”

      Leah dùng nĩa để đảo chỗ mỳ Ý và lấy trong tủ lạnh ra lọ sốt pesto. thấy cuộc đối thoại này khiến bực mình.

      thấy Amitabh khiến bực mình. Toàn bộ tình huống này khiến nghĩ đến bộ phim Truly Madly Deeply, khi người tình nhân chết biến thành ma quay trở về với người và chọc tức ta. Amitabh, nghi ngờ gì hết, là người ấm áp và dễ thương. Nhưng cũng thụ động khủng khiếp và ẻo lả đến khó tin. tồn tại trong quả bóng ở đây và trong lúc này. nhìn thấy toàn bộ bức tranh lớn hay tự hỏi mình những câu hỏi lớn. Tất cả chỉ là ấm cúng, tiện nghi và trải qua cuộc sống với dễ dàng chung chung. chẳng có những góc khuất, những vết rạn, có những bước ngoặt của những bí lôi cuốn. Trong khi Toby như thể chiếc bàn làm việc kiểu Victoria, đầy rẫy những ngăn kéo và những lỗ, những khoang bí mật, Amitabh giống như hộp đựng chăn.

      “Thế ta đưa em đâu, chàng quyến rũ già nua ấy?”

      “Bọn em ăn tối,” .

      “Hay lắm,” Amitabh , cắm tai nghe vào bộ loa, “rất là hay.”

      Leah xúc ít sốt pesto ra khỏi lọ và bỏ vào trong chiếc bát lớn, thầm lặng nghiến răng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :