1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Giết rắn (2)

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện nhìn thấy con rắn dài ít nhất 3 mét, tự chủ được lui về phía sau hai bước: "Chết tiệt, sao lại gặp phải loài vật này."

      "Đừng cử động, nó cảm ứng được tia hồng ngoại tỏa ra từ bên ngoài người của chúng ta, di chuyển càng nhanh, tính công kích của nó càng cao." Hàn Dập Hạo trầm giọng nhắc nhở.

      Tòng Thiện lập tức cứng người tại chỗ, "Tôi biết rồi, nhưng chúng ta chạy, nó cũng tới."

      Vừa dứt lời, "Bốp" tiếng, đuôi rắn mạnh mẽ mà có lực vạch độ cong kinh khủng trung, đột nhiên nện tới phía hai người.

      Hai người lập tức né tránh, đuôi rắn nặng nề dấy lên bụi đất, bay tán loạn ở trong khí.

      "Rắn là loài động vật máu lạnh, nó sợ vật thể nhiệt độ quá cao, cầm lấy cái này, tôi dẫn dắt nó rời ." Hàn Dập Hạo nhanh, đợi Tòng Thiện phản bác, nhét cây đèn rắn cầm trong tay vào tay , sau đó nhanh chóng chạy tới phía bên kia.

      "Đừng!" Tòng Thiện muốn gọi lại, nhưng leo lên cây đại thụ gần đó, mà con rắn rất to ấy cũng như dự liệu của , theo sát sau lưng , quấn lên thân cây.

      vừa định tới, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng khiến da đầu tê dại.

      Trong bụi cỏ, cành cây, đột nhiên chui ra rất nhiều con rắn lớn khác nhau, bọn chúng khè ra cái lưỡi rắn dài, vây lấy hai người cùng con rắn to trong vòng vây.

      "Tại sao lại có nhiều rắn như vậy." Lòng bàn tay của Tòng Thiện bắt đầu đổ mồ hôi, tầm mắt của quét qua những con rắn độc màu sắc sặc sỡ ở xung quanh, rồi rơi vào người Hàn Dập Hạo cùng con rắn to ấy quấn lẫn nhau, mà lúc này, con rắn to cũng quấn lấy bắp chân của .

      Tòng Thiện cả kinh, muốn tới, nhưng mà càng lúc càng có nhiều rắn độc chắn ở trước mặt , phát ra tiếng "khè khè" cảnh cáo, làm khó mà cất bước.

      ngẩng đầu nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, con rắn to ấy quấn lên bắp đùi của .

      Khẽ cắn răng, tháo dây lưng vũ trang bên hông xuống, dùng tay phải túm chặt, tay trái quơ lửa, liền kiên quyết xông lên phía trước.

      Động tác của khiến bầy rắn rối loạn, bởi vì giữ lửa ở sau lưng, bầy rắn chỉ có thể phát động tấn công từ phía trước, nọc độc lần lượt được bắn ra khỏi miệng độc, tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy giống như là thiên la địa võng.

      Tòng Thiện dốc sức vung mạnh dây lưng trong tay, tiếng "đôm đốp" xuyên qua khoảng giống như là hòn bi phát nổ ở trong khí, quất vào nguyên đám đầu rắn hung dữ, ngăn lại luồng sóng tấn công của bầy rắn.

      Ánh mắt của sắc bén mà còn tinh chuẩn, ra tay nhanh như chớp, dây lưng rắn chắc được dùng như roi da, khiến bầy rắn tới gần người được.

      Rắn độc bị đánh trúng rơi mặt đất, giày ống giẫm lên những xác chết mềm nhũn ấy tiến lên phía trước, giẫm đạp thân rắn đến nát nhừ, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng nặc.

      ràng chỉ có chừng trăm bước, nhưng lúc này lại giống như cách khoảng cực lớn vậy, bất kể Tòng Thiện cố gắng thế nào, cũng còn cách Hàn Dập Hạo khoảng rộng khó mà vượt qua.

      Trơ mắt nhìn thân con răn bò qua hông của , Tòng Thiện bỗng trở nên mạnh mẽ, ra tay nhanh hơn mạnh hơn, thậm chí ném bỏ lửa, liền hung hăng chạy tới phía rắn độc dữ tợn và chằng chịt trước mặt.

      Bầy rắn càng thêm điên cuồng, có mấy lần, răng nọc trí mạng cũng khó khăn lắm mới sượt qua cổ của .

      Rắn độc cắn dây lưng, đuôi rắn đột nhiên đánh tới phía của Tòng Thiện, ánh mắt của rét lạnh, há miệng cắn chặt thân rắn, muốn xé nó ra làm hai.

      Mùi máu tanh nồng nặc ở trong miệng lan tràn ra, thịt vụn trong răng khiến người ta muốn ói, khắp người dính đầy máu và nọc độc, giống như ác quỷ đòi hồn vậy, tỏa ra sát ý nồng đậm, làm cho cái chết vô cùng nặng nề, bầy rắn cũng bắt đầu tản ra hai bên.

      Song, khi nhìn thấy Hàn Dập Hạo bị con rắn to ấy ghìm chặt, nhất thời lòng can đảm cũng bị chấn động.

      "Hàn Dập Hạo!" hô to tiếng, vọt tới dưới cây đại thụ, mà lúc này con rắn to ấy cũng hoàn toàn ghìm chặt ở lồng ngực của Hàn Dập Hạo, mở cái miệng rộng xấu xí khinh khủng, muốn nuốt !

      Nỗi sợ hãi lập tức như thủy triều cuồn cuộn kéo tới đập vào trái tim , có chú ý được nhiều như vậy, ôm chặt đuôi rắn, dùng sức muốn kéo nó xuống.

      "Phịch!" Đuôi rắn quét qua, liền như diều đứt dây, bị quăng sang bên.

      "Thẩm Tòng Thiện, tránh ra!" Nhìn thấy cảnh đó, Hàn Dập Hạo cố sức vật lộn với con rắn to ấy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

      " !" Tòng Thiện nhanh chóng bò dậy, lại nhào về phía thân rắn, há miệng dùng sức cắn!

      Con rắn to đột nhiên bị đau, nó phát ra tiếng kêu dài, cái đuôi quấn lại rồi nhấc bổng lên cao, dùng sức đánh về phía thân cây, muốn đập chết người lưng.

      "Bịch"! Cột sống đụng vào cây, Tòng Thiện đau đến mắt nổ đom đóm, nhưng cố chấp chịu buông tay.

      "Bảo buông tay!" Đôi mắt Hàn Dập Hạo đỏ ngầu như muốn nứt ra.

      buông! Trong lòng điên cuồng gào thét, Tòng Thiện bị con rắn to lôi đập vào thân cây hết lần này đến lần khác, trong miệng từ từ có máu tươi rỉ ra, nhưng vừa nghĩ tới mình buông tay, Hàn Dập Hạo cũng bị nó nuốt vào trong bụng, cả người Tòng Thiện đau nhức vô cùng nhưng lại rất ngoan cường.

      Khóe miệng bị vảy mình con rắn cứa rách, chịu đựng đau nhức, đột nhiên lột mảng máu thịt lớn mình con rắn xuống.

      Nhân cơ hội này đưa tay vào trong miệng vết thương của con rắn, điên cuồng xé rách, mở rộng vết thương của nó.

      Đau đớn và tức giận khiến con rắn to muốn buông tha Hàn Dập Hạo, đuôi rắn đột nhiên cuộn lại, quấn chặt lấy Tòng Thiện, đầu rắn to lớn xen lẫn cơn giận dữ lôi đình, định cúi thấp xuống.

      Hàn Dập Hạo nhận ra được ý đồ của con rắn, tay được tự do lập tức liên tục bóp cò vào miệng rắn, mấy phát đạn bay vào trong miệng rắn, bắn xuyên qua sọ rắn, óc phún ra tung tóe mặt .

      Tuy nhiên, đầu rắn chết, trung khu thần kinh của con rắn vẫn chưa có chết, thân rắn càng thêm dùng sức quấn chặt lấy hai người, muốn siết chết bọn họ.

      Khuôn mặt của còn chút máu, cả người bị thương nặng lại bị con rắn to lớn này ra sức ghìm chặt, Tòng Thiện chỉ nghe được tiếng "Răn rắc" của xương cốt bị buộc chặt, khí trong phổi càng lúc càng ít, đau nhức khiến ý thức của dần dần rời rạc.

      "Thẩm Tòng Thiện, chịu đựng chút cho tôi!" thấy dần dần ngừng giãy giụa, trong lòng hoảng hốt, biết sắp xong, liền hét lớn tiếng, sức lực vô cùng lớn này giống như là các đấu sĩ thời La Mã cổ đại vậy, dùng sức thoát ra khỏi vây khốn của con rắn.

      đột nhiên nhảy từ cây xuống, cây dao găm trong tay sắc bén như là trường đao, cắt vào mình rắn, máu phún ra khắp bầu trời!

      Xác rắn giống như là loại da mềm, Tòng Thiện cũng từ giữa trung rơi xuống.

      dùng sức đạp thân cây, cơ thể chếch về phía người rơi xuống.

      "Phịch!" tiếng, phần lưng của va mạnh mặt đất, còn hai tay của , lại vững vàng đón lấy hôn mê!
      malB.Cat thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Nụ hôn chân tình

      Editor: smizluy1901

      "Thẩm Tòng Thiện." để dựa vào thân cây, khẽ gọi tên của , lại có chút phản ứng nào.

      muốn kiểm tra tình trạng của , nhưng khuôn mặt đẫm máu, vết thương đầy người, cho nên biết phải bắt đầu từ đâu.

      May mà chóp mũi của vẫn còn có hơi thở, trái tim treo lơ lửng của Hàn Dập Hạo mới ổn định lại chút.

      "Tòng Thiện, tỉnh lại ." nhàng lau vết bẩn mặt , khi thấy khuôn mặt nhắn trơn bóng như đồ sứ này của bị vảy rắn cứng chắc rạch từng vết thương , nhất là vết thương sâu nơi khóe miệng, trái tim của giống như là bị người ta đột nhiên siết chặt, hít thở cũng có chút ngừng trệ.

      Nhớ tới vừa rồi, bị ném vào cây đại thụ rất nhiều lần, Hàn Dập Hạo biết nội tạng và xương cốt của có bị thương hay , trong lúc nhất thời cũng dám tùy tiện di chuyển .

      "Tòng Thiện, mau tỉnh lại." lặp lặp lại khẽ gọi ở bên tai , vỗ vào gương mặt của .

      "Khụ khụ." đột nhiên thốt ra tiếng ho , ở trong ánh mắt chờ đợi của Hàn Dập Hạo, từ từ mở mắt.

      " thế nào? Có khó chịu chỗ nào ?" Thấy tỉnh lại, lập tức khẩn trương hỏi han.

      lắc đầu, nhưng vừa động tý, dây thần kinh từ đầu đến chân đều căng đau.

      Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt này bình an vô , nở nụ cười, " sao rồi."

      Người đàn ông vội vàng hỏi thăm có đau đầu chóng mặt hay , người có đau chỗ nào hay , nghe được câu như thế, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, nghĩ tới, tỉnh lại, câu đầu tiên lại là bốn chữ này, lo lắng phải là mình, mà là an nguy của . Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Đầu óc trống rỗng, máu cũng chảy ngược, trong lòng xúc động như là sóng biển cuộn trào để cho chút nghĩ ngợi liền làm động tác cúi đầu hôn .

      Tòng Thiện phản ứng kịp, tầm mắt liền bị khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại chiếm cứ tất cả.

      Tuy nhiên, chỉ là hôn lên cánh môi của nụ hôn sâu, rồi nhanh chóng rời ra.

      "." Mặt bỗng chốc đỏ bừng, biết nên tức giận hay là giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Bởi vì có thể cảm giác được, nụ hôn này khác với ý tứ cợt nhã ngày trước, ở chỗ sâu trong đôi mắt của giống như diệu thạch, ngầm nổi sóng chính là hưng phấn, là vui mừng, là kích động sống sót sau tai nạn.

      Mà sâu trong nội tâm của , cũng là tuôn trào cảm xúc giống như .

      "Ở đây đau ?" Ngón tay thô ráp của vuốt gần vết thương ở khóe miệng của , giọng hỏi.

      Động tác của vô cùng thân mật khiến tai bỗng đỏ bừng.

      gật đầu thừa nhận.

      "Còn có chỗ nào bị đau nữa ?" nhíu chặt mày, nhìn bộ dáng yếu ớt của , trái tim bị cảm xúc xa lạ chiếm giữ.

      "Toàn thân đều đau." thành hồi đáp.

      "Gãy xương sao?" nhìn chằm chằm xương sườn, hỏi.

      " có." Mặc dù bây giờ toàn thân đều đau, hít thở cũng thuận, nhưng may là có bị gãy xương, nếu bộ dáng bây giờ của thê thảm rất nhiều.

      vẫn yên lòng, đột nhiên đưa tay kéo khóa kéo quần áo của xuống.

      " làm gì vậy!" cả kinh, vội vàng giơ tay cản.

      "Đừng cử động, tôi kiểm tra chút." nhìn chằm chằm vào mắt của , nghiêm túc .

      " cần." túm lấy tay , cũng kiên định từ chối.

      " yên tâm, tôi chỉ là muốn kiểm tra xem có phải có bị gãy xương hay mà thôi, có ý gì khác." bảo đảm .

      "Tôi sao." biết có suy nghĩ chính đáng, nhưng cảm giác được tình hình này rất kỳ lạ.

      "Cho tôi xem chút." rất cố chấp, tự mình xác định có sao, cách nào an tâm.

      Đôi mắt long lanh như thủy tinh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , biết là bị lo lắng trong ánh mắt của đả động hay là bị hút vào trong đôi đồng tử đen sâu như biển rộng bao la kia, hoặc là sức lực chênh lệch nhau quá xa, ngón tay của lặng lẽ bị xê dịch. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      quần áo của dính đầy máu đen và nọc độc, Hàn Dập Hạo phân biệt được đâu là máu người đâu là máu rắn, sợ đụng phải vết thương của , vì vậy động tác rất chậm.

      Khi quần áo bị lột ra, lộ ra làn da trắng như tuyết của , Tòng Thiện nhịn được quay đầu .

      Mặc dù tâm vô tạp niệm, nhưng khi nhìn thấy đăng ten áo ngực màu trắng dọc làn da nõn nà tuyết trắng này, vẻ mặt của cũng có chút mất tự nhiên.

      Ánh mắt chuyển qua phần bụng, thấy da thịt trắng ngần của có vài vết đỏ do bị siết chặt tạo thành, khỏi có chút đau lòng.

      tự tay ấn vào xương sườn dưới mép áo ngực của , trầm giọng hỏi: "Ấn vào đau ?"

      " đau." thấy được động tác và nét mặt của , nên cũng có quá lúng túng.

      Men theo nơi ấy ấn mấy cái, xác định có gãy xương, rốt cuộc mới yên tâm.

      Kéo quần áo của lại, sắc mặt của bỗng lạnh lùng, trong giọng cũng hàm chứa ít lửa giận, "Vừa rồi bảo , sao , có biết thêm vài giây nữa, bị con rắn lớn sống sờ sờ ấy siết chết hay hả."

      có đáng ngại, trái tim thấp thỏm yên của rốt cuộc có thể hạ xuống, nhưng nhớ tới vừa rồi nghe lời của , khăng khăng nhào tới con rắn, khỏi tức giận, này sao lại biết quý trọng tính mạng của mình như vậy. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Tôi muốn cứu ." Bỗng dưng bị trách cứ, trong nháy mắt Tòng Thiện bừng tỉnh lại từ trong dịu dàng như nước của vừa nãy, cảm thấy có chút uất nghẹn.

      "Tôi cần cứu, nhớ kỹ cho tôi, lần sau gặp lại chuyện như vậy, tôi bảo , phải lập tức ngay cho tôi." nghiêm mặt .

      "Dựa vào cái gì tôi phải nghe ." vĩnh viễn bỏ lại người khác, chính mình chạy trối chết.

      "Tôi là cấp của ." lạnh lùng .

      "Ở chỗ này, quan hệ của chúng ta là ngang hàng, tôi nghe lời của , tôi chỉ biết làm chuyện mà tôi cho là đúng." cãi lại.

      Tuy nhiên, hai người đột nhiên cùng ngừng cải vả, bởi vì bọn họ nhìn thấy những bầy rắn vừa chạy trốn lúc nãy lại quay trở lại, hơn nữa số lượng lại càng nhiều hơn.
      mal, B.CatTrúc Doanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Trúng độc rắn

      Editor: smizluy1901

      "Tại sao lại tới nhiều như vậy." Tòng Thiện đứng dậy, nhìn vào bầy rắn kinh khủng, cả người khỏi lạnh băng.

      Tiếp tục như vậy nữa, bọn họ vĩnh viễn cũng thể xông ra ngoài được.

      "Nơi này vốn là lãnh địa của bọn chúng, bởi vì vừa rồi có rắn lớn tồn tại, bọn chúng mới dám đến gần. Bây giờ rắn lớn chết, dĩ nhiên là bọn chúng muốn mượn gió bẻ măng." Hàn Dập Hạo lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt tụ lại điểm, dưới ngàn con rắn độc, cảnh tượng tương đối kinh người.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Sắc mặc tái nhợt như tuyết, cảm giác choáng váng kéo tới, lập tức cắn vết thương môi, để đau đớn làm mình giữ tỉnh táo.

      Hơn ngàn con rắn độc, tuyệt đối còn đáng sợ hơn con rắn lớn.

      " có thể chạy ?" hỏi .

      " chạy qua nổi bọn chúng, tôi có nhiều sức lực." Tòng Thiện lắc đầu, căn cứ theo thực tế để .

      " cần chạy hơn bọn chúng, đợi lát nữa tôi bảo chạy, dùng hết sức lực chạy về phía trước, biết ?" giao cây dao găm cho , trầm giọng dặn dò.

      " muốn làm gì?" nhịn được hỏi.

      "Bọn chúng quá nhiều, cái cách giống như vừa rồi căn bản khả thi, bây giờ chỉ có thể dẫn bọn chúng tới cùng chỗ rồi dùng lửa đốt. Đợi lát nữa tôi dùng thân con rắn lớn này mở đường, xông về phía trước, cái gì cũng đừng để ý tới." vừa , vừa dùng sức nhấc xác con rắn nặng nề lên.

      "Tôi giúp ." lập tức .

      " xem bộ dáng bây giờ của , ngoại trừ gây trở ngại còn có lợi ích gì. Muốn đều sống sót, nghe lời của tôi!" hét lớn tiếng, gân xanh ở cổ nổi lên, khiêng thân con rắn lớn bắt đầu xoay quanh.

      muốn lại thôi, quả với tình trạng tại của , đừng đám rắn độc, cho dù mấy con cũng thể đối phó được.

      "Chạy!" Đột nhiên hét lên tiếng, dùng hết sức lực, ném thân con rắn lớn ra.

      Thân thể to lớn được nện tới mặt đất, lực chấn động to lớn lập tức nghiền nát mười mấy con rắn độc thành thịt vụn, mà những con rắn khác cũng hoảng hốt tháo chạy, muốn tránh "Vũ khí thân rắn" kinh khủng này.

      "Tự cẩn thận." vừa dứt lời, lập tức co cẳng bỏ chạy.

      Gió thổi qua bên tai, Tòng Thiện liều mạng chạy lên trước, chờ chạy ra khỏi vòng vây của rắn, liền xoay người nhìn lại, nhìn từ bên ngoài, càng cảm thấy ngũ tạng đều rối loạn.

      Số lượng bầy rắn khổng lồ này cuồn cuộn như dòng thác rực rỡ sắc màu, nhao nhao lao nhanh , khinh khủng khiếp người, mà người đàn ông bị vùi sâu trong đó bé đến giống như chiếc thuyền dưới cơn sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị "Biển cả" nổi giận mà nuốt chửng, xé thành mảnh . Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      lo lắng đảo đảo lại nguyên tại chỗ, vô cùng hối hận vì mình bỏ lại mình chạy ra, giờ đây chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện có thể hóa hiểm thành an.

      Đột nhiên, tiếng súng vang lên, "Phốc" tiếng rất , tiếng nổ mạnh vang lên, ngọn lửa lập tức bùng cháy.

      Trong lòng vui mừng, biết bắn trúng cái bật lửa, bây giờ bầy rắn rối loạn, biển rắn màu đỏ hỗn loạn, dùng tốc độ kinh người lan tràn ra, mà dường như bầy rắn cũng lâm vào trong hoảng loạn, biển rắn giống như là dòng thác đổ xuống, nhanh chóng lan rộng khắp bốn phía.

      Nhưng ngay sau đó, liền bị sợ hãi cực lớn bao phủ.

      Lửa lan quá nhanh, vượt ra khỏi tưởng tượng của , mắt thấy nơi đó biến thành biển lửa, mà người ở bên trong lại còn chưa có ra.

      "Hàn Dập Hạo!" chạy về phía đó, bầy rắn bên chân điên cuồng mà liều mình chạy ra bên ngoài, còn lại làm việc nghĩa được chùn bước xông vào biển lửa.

      Nơi này cây cỏ tươi tốt, bầy rắn chạy loạn lại mở rộng phạm vi của ngọn lửa, hơn nữa còn xuất gió đêm, lửa trở nên vô cùng mạnh mẽ.

      "Hàn Dập Hạo! ở đâu!" hét lớn, nhưng khói dầy đặc khiến sặc đến khó thở.

      tìm được! tìm được! Lại tìm được!

      giống như phát điên vậy, xông thẳng vào trong đám cháy, hoàn toàn quan tâm đến ngọn lửa càng lúc càng dữ dội chung quanh.

      Tay áo, ống quần đều bị cháy, vậy mà lại giống như có cảm giác, hoàn toàn coi .

      "Là chúng mày! Là chúng mày hại chết ấy!" Bi phẫn và tuyệt vọng như thủy triều xông lên đầu, Tòng Thiện nhìn thấy những con rắn độc chạy thục mạng ở trong biển lửa, nỗi căm hận đột nhiên bốc lên, mất lý trí, giơ giân dẫm đạp con rắn độc chạy trối chết, ra sức dẫm nát đầu rắn. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Thẩm Tòng Thiện!" Đột nhiên, giọng quen thuộc xuyên qua khí, cắt ngang mông muội, đột nhiên lọt vào trong tay của .

      Trong lòng cả kinh, nhanh chóng xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông mà cho là vùi thân trong biển lửa, giống như thiên thần quá bộ đến vậy, tư thế cực kỳ ngang nhiên từ trong biển lửa dầy đặc xông ra, như lôi đình chạy vội tới bên cạnh .

      "Hàn." vừa thốt ra tiết, trời đất trước mặt đột nhiên xoay chuyển, bị đưa tay ôm lấy, nhanh chóng xông ra ngoài biển lửa.

      che chở vào trong ngực, xuyên qua ngọn lửa trùng trùng, mạch nhảy ra khỏi biển lửa.

      biết chạy bao lâu, cuối cùng thả xuống.

      Trái tim của đập thình thịch, lúc nở nụ cười tìm được đường sống trong chỗ chết lại nhìn thấy đùi có xác con rắn gần như bị nướng cháy, tiêu tan chút dấu vết.

      Răng của con rắn chết cắm sâu vào trong xương bắp chân của Hàn Dập Hạo, mà ngã ngồi ở dưới đất, sắc mặt bắt đầu tái xanh.
      mal, B.CatTrúc Doanh thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: bỏ lại

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện lập tức ngồi xổm xuống, rút đầu rắn ra, nhưng vết thương bắp chân của cũng chuyển thành màu tím đen.

      chút suy tính liền muốn hút máu độc ra giúp .

      nhận ra được ý đồ của , đưa tay kéo lấy , đè lại bả vai của , thấp giọng quát um lên: " điên rồi sao! Khóe miệng của có vết thương, làm như vậy chẳng khác nào muốn chết!"

      " dùng miệng, vậy dùng dao!" quẫy ra, dùng dao găm rạch hình chữ thập lên vết thương của , sau đó nặn từng chút máu độc ra.

      " còn kịp nữa rồi!" Hàn Dập Hạo lên tiếng ngăn cản , biết tình trạng của mình, lúc ở trong đám cháy cũng bị rắn cắn trúng, sở dĩ luôn kiên trì, là bởi vì nhất định phải đưa tới nơi an toàn. Làm lỡ thời cơ xử lý tốt nhất, tại chân tê rần, phỏng chừng chất độc cũng thể kiểm soát được.

      "Còn kịp!" Nghe được lời của , đột nhiên cảm giác được tâm phiền ý loạn, máu đen của vết thương này giống như là vĩnh viễn cũng chảy bao giờ hết vậy, bất kể cố gắng thế nào, màu đỏ sậm chảy ra đều làm kinh hãi. Nhưng bất kể thế nào, cũng thừa nhận những gì .

      " hãy nghe tôi , liên tục về hướng Tây..." Sắc mặt của chàng càng lúc càng khó coi, trước mắt có chút mơ hồ, thừa dịp ý thức còn tỉnh táo, muốn cho biết cách ra ngoài.

      "Muốn cùng !" quả quyết ngắt lời , xé tay áo của mình xuống, buộc chặt ở phía vết thương của , muốn cõng lưng.

      "Tôi bảo phải !" nhịn được nổi cáu, này sao lại cứng đầu như vậy.

      "Tôi muốn dẫn cùng ." kiên trì , muốn kéo lên.

      Thế nhưng lại cảm kích chút nào hất ra, giận dữ hét: "Cút!"

      Tòng Thiện cắn môi, biết là cố ý muốn chọc giận , nên cũng có tức giận, chỉ lạnh lùng thốt ra câu: "Hàn Dập Hạo, nếu như hôm nay theo tôi, tôi cùng chết ở chỗ này. Tôi là người luôn được làm được, tin có thể thử lần."

      "." Ngược lại bị tức đến ra lời, nhìn chằm chằm, nhưng dường như bên trong còn cách lớp sương mù lờ mờ, càng thể nào nhìn thấy được.

      cho cơ hội từ chối nữa, tiếp tục động tác vừa rồi khoác hai cánh tay của lên vai của , dùng sức cõng .

      Chiều cao của chỉ tới bờ vai của , lúc cõng lên lưng, đầu gối của bị vóc người cao lớn của đè nặng hơi khụy xuống chút, lảo đảo cái thiếu chút nữa ngoài người về phía trước.

      Nhưng vì để cho lại có lý do để phản đối, cắn chặt răng, dựa vào nghị lực kiên cường kinh người giữ vững thân thể.

      " này, sao lại ngu xuẩn như vậy." Nằm ở bờ vai gầy gò của , cảm nhận được cả người đều căng chặt, nhịn được than .

      "Hàn Dập Hạo, còn nhớ tôi từng tôi vẫn còn nợ ơn cứu mạng của , nếu như lần này chúng ta có thể còn sống trở về, tôi còn nợ cái gì nữa." cố làm ra vẻ thoải mái mà .

      im lặng giống như cách nửa thế kỷ, giọng khàn khàn trầm thấp của từ từ vang lên: " ra trước giờ đều có nợ tôi cái gì. vào lực lượng gìn giữ hòa bình chịu huấn luyện là lệnh của tôi, nếu như phải là bởi vì tôi, tới nơi này, càng phải gặp nguy hiểm, tôi cũng có cơ hội cứu ."

      "Vậy sao?" thở hổn hển, cánh tay mảnh khảnh cố sức nâng hai chân của lên, muốn nhanh hơn, "Làm cảnh sát gìn giữ hòa bình là lựa chọn của tôi, có liên quan gì đến ."

      " biết rất cố chấp, cũng biết là mình thể nào thuyết phục được , cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt, nhịn được tựa đầu vào vai của , mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.

      Cảm giác sức nặng lưng càng lúc càng nặng trịch, sợ ngủ tỉnh lại nữa, vì vậy dưới chân dám dừng lại mà nhanh hơn.

      "Hàn Dập Hạo, đừng ngủ, tôi là dân mù đường, cho tôi biết hướng , tôi nhầm." ngừng chuyện với , muốn giữ vững tỉnh táo.

      Nhưng càng cố gắng ngẩng đầu, càng lực bất tòng tâm, giọng của thấp dần. "Tiếp tục như vậy."

      " rất nặng, sau khi trở về nhất định phải giảm béo." nửa giỡn nửa nghiêm túc , từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn dài mặt của , dính vào vết thương, đau như kim châm.

      "Được." biết lắng nghe lời phải.

      "Tôi cứu , sau khi trở về phải thăng chức cho tôi, còn phải tăng lương cho tôi." cố mà lên giá, cánh tay cứng ngắc.

      "Được." trọng lời hứa như vàng.

      "Còn nữa, vừa rồi cố tình chỉnh tôi, mới hại tôi chịu khổ nhiều như vậy. Cho nên sau khi về nước phải mời tôi ăn cơm coi như đền bù, phải đến khách sạn sang trọng nhất, ăn món ăn đắt tiền nhất."

      "Được."

      ....

      biết đến khi nào người lưng còn động tĩnh, Tòng Thiện đột nhiên cảm giác được mũi mình cay cay, trong hốc mắt dường như có thứ gì đọng lại, toàn thân đều đau nhức, mỗi khớp xương đều giống như bị doa cùn cắt vào, đổ mồ hôi đầm đìa, mệt thể tả, mỗi giây trôi qua, sức lực của giảm chút.

      Hôm nay, có thể cõng ra ngoài được hay đây?

      Tuy nhiên, ở xa xa đột nhiên có vài ánh sáng lóe sáng lên, trong nháy mắt nó giống như là loại ánh sáng hy vọng, chiếu sáng mắt của .

      "Hàn Dập Hạo, tỉnh lại , ở đó có ánh sáng, chúng ta được cứu rồi!" mừng rỡ, liều mạng chạy về phía ánh sáng, tim đập thình thịch.

      Đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhất định phải bắt lấy!

      p/s: Hàn thiếu cứu Thiện Thiện lần lại lần, ngay cả mạng của mình cũng có thể cần, vậy đối mặt với Hàn thiếu bị trúng độc, Thiện Thiện có thể vì làm đến mức nào đây?
      mal thích bài này.

    5. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Người phía trước là địch hay bạn?
      Thực là thấy Thiện Thiện đủ dũng cảm
      Rắn.........:shiver::shiver::shiver::shiver:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :