1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Lòng người phức tạp


      Editor: smizluy1901


      "Đáng buồn nhất chính là người trong cuộc qua rất nhiều năm sau mới ý thức được mình có lẽ là làm sai."Hàn Trường Hạo khe khẽ thở dài, "Có rất nhiều cách để , nhưng mà ấy lại lựa chọn cách khiến người ta ngạt thở. Ba mươi lăm năm qua, Nhạc Thanh Lăng quả trải qua rất vui. ấy cho rằng Trường Hiên tước đoạt của ấy rất nhiều, cho nên ấy muốn đoạt lại từ chỗ khác. ấy trở nên càng lúc càng cường thế, kiểm soát dục vong càng ngày càng mạnh, nhất là đối với người bên cạnh."


      "Cho nên bà mới căm ghét con như vậy, nghĩ cách đuổi con , là bởi vì bà cảm thấy con khiến con trai của bà nghe lời của bà?" Tòng Thiện phần nào hiểu được, Nhạc Thanh Lăng có thể bỏ lại hai đứa con trai quanh năm sống ở nước ngoài chẳng quan tâm, nhưng đối với hôn của bọn họ lại đặc biệt quan tâm, có lẽ là bởi vì rất muốn thao tác cuộc sống của người khác.


      "Có lẽ ấy phải là hận con, ấy chỉ là học được người khác, ngay cả con trai duy nhất, ấy cũng quan tâm nó bị tổn thương." Hàn Trường Hạo ý vị sâu xa , "Trường Hiên và ấy làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ra cũng hiểu cách nghĩ trong lòng của ấy.Lúc còn trẻ, Nhạc Thanh Lăng hận ấy, vắt óc suy tính muốn chạy trốn khỏi cái nhà này. Nhưng mấy năm nay, Trường Hiên nghĩ thông suốt, nếu Nhạc Thanh Lăng bất kể thế nào cũng ấy, như vậy có lẽ là lúc ấy buông tay. Cho nên ấy còn phái người theo ấy nữa, tùy ấy muốn các nơi thế giới, ấy cũng hỏi nữa. Với địa vị của nhà họ Nhạc ngày nay, Nhạc Thanh Lăng muốn rời là chuyện dễ dàng. Nhưng ấy có, trái lại trở nên rất an phận, lần ly hôn cũng có đề cập đến. Còn có, bất kể bận rộn thế nào, hàng năm có ba ngày ấy đều nhất định về nhà đúng giờ. ngày là tết lịch, ngày là ngày giỗ của Tiểu Ngũ, còn có ngày là sinh nhật của Tiểu Lục Tử."



      "Theo như chú , bà là con của mình?"Tòng Thiện có chút xác định hỏi.


      "Vấn đề này, hẳn là con có tư cách trả lời hơn chú." Hàn Trường Hạo cười , "Con cũng sắp trở thành mẹ, làm mẹ, có thể thương con của mình sao?"


      "Con biết." Tòng Thiện thà , "Con tin mỗi người mẹ đều là tốt cho con của mình, nhưng mà cách làm của bà khiến con khó mà tiếp nhận, cũng thể dễ dàng tha thứ. Chúng ta thể lúc nào cũng lấy tổn thương mình chịu làm cớ, còn làm ra hành động tổn thương người bên cạnh."


      "Chú phải bảo con tha thứ cho ấy." Hàn Trường Hạo nhìn chăm chú, , "Trường Hiên bảo chú, là muốn xin hai đứa đừng hận ấy. ấy là người phụ nữ đáng thương, ấy biết , hoặc giả theo ấy, chỉ là mang đến thương tích đầy mình. Từ ý nào đó mà , ấy dùng cách thức của mình để bảo vệ Dập Hạo. Chú cũng phải là ấy sai, thực tế ấy sai rất thái quá, nhưng chú xin con thử nhìn vấn đề từ góc độ của ấy, có lẽ con có thể cảm nhận được cảm nhận chân thực của ấy."


      "Chú Sáu, trong lòng của con rất rối." Tòng Thiện cắn cắn môi, cảm xúc giờ phút này, cần thời gian, suy nghĩ kỹ, rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng có đáng để được tha thứ hay .


      "Chú ép con làm quyết định." Hàn Trường Hạo nhìn ra được Tòng Thiện bắt đầu do dự, ông cũng nhìn ra được lương thiện thế nào, cho dù Nhạc Thanh Lăng đối với như vậy, cũng có hạ quyết tâm muốn căm ghét ấy, trái lại sau khi nghe được những chuyện cũ này, trở nên có chút đồng tình với Nhạc Thanh Lăng. Xem ra, con mắt chọn phụ nữ của Tiểu Lục Tử đúng là ưu việt hơn nhiều so với những bậc cha chú bọn họ.


      "Chú Sáu, những chuyện này chú cho Dập Hạo biết chưa?" Tòng Thiện lại hỏi.


      "Nó vẫn luôn trốn chú, có lẽ là cho rằng chú lại muốn 'giảng đạo' ấy mà."Hàn Trường Hạo cười cười, "Hơn nữa chú cho rằng, tìm con càng hữu hiệu hơn nhiều so với trực tiếp tìm nó, bởi vì cả thế giới đều nhìn ra được, nó coi trọng con cỡ nào."


      "Tại sao nhiều năm như vậy mà Dập Hạo cũng biết chuyện giữa bố mẹ ấy?" Tòng Thiện nghĩ ra hỏi, "Nếu như Nhạc, nếu như mẹ của ấy hận bố của ấy mà , hẳn là cho ấy biết những chuyện này, giành ủng hộ của ấy, để ấy xảy ra khoảng cách với bố ấy mới đúng."


      "Có hai khả năng, là Nhạc Thanh Lăng vốn quan tâm hình tượng của ấy ở trong lòng của con trai, còn khả năng khác chính là ấy bảo vệ bọn họ, muốn để cho hai đứa con trai biết được bố của chúng nó từng là tên khốn." Hàn Trường Hạo cạnh hay là khuông cái nào cũng được , "Rốt cuộc là loại nào, chú nghĩ con là người gỡ bỏ đáp án này."


      "Con?"Tòng Thiện cười khổ , "Có lẽ chính bà cũng hiểu chính mình, sao con có thể hiểu được bà?"


      "Con đúng, lòng người vốn là thứ thể đẽo gọt, thể dựa vào hành vi bên ngoài của người mà kết luận nội tâm của ấy. Coi như ấy là bệnh nhân , mắc bệnh trầm trọng cũng có ý thức được khác thường của mình."Vẻ mặt của Hàn Trường Hạo trở nên nặng nề mấy phần, ông , "Cái nhà này có thể duy trì tới hôm nay cũng dễ dàng, mỗi người đều bỏ ra cái giá , đau đớn nhất, chẳng có gì hơn là ra của Dập Huy.


      Trước khi nó tự sát, từng với chú, nó chẳng hề hận bố mẹ của mình, nó hy vọng mỗi người trong nhà đều có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống tiếp. Đó là tâm nguyện của nó, chú hy vọng con và Dập Hạo có thể thay nó đạt được.”


      “Con.” Tòng Thiệu biết nên cái gì, biết Hàn Trường Hạo là gây áp lực cho , hy vọng có thể khuyên Hàn Dập Hạo và mẹ lại quay về hòa thuận, thế nhưng cái nhà này nhiều khúc mắc như vậy, tháo gỡ thế nào đây?


      “Chú nên cũng xong.”Hàn Trường Hạo tiếp tục thúc Tòng Thiện nữa, ông cười ấm áp, đứng dậy, chào tạm biệt , “Chú đến tìm Dập Hạo nữa, hôm nay chuyện chỉ có hai chúng ta biết, bất kể con làm ra quyết định thế nào, chú đều có thể hiểu được. câu cuối cùng, chú rất mong đợi làm ông Sáu.


      Tiễn bước Hàn Trương Hạo, Tòng Thiện rơi vào thiên nhân giao chiến, , biết nên làm thế nào nữa.


      Nhạc Thanh Lăng là người phụ nữ đáng thương, nhưng bà đem bất hạnh của chính mình đặt vào người hai đứa con trai, hơn nữa hề có lòng áy náy, riêng điểm này đủ để khiến Tòng Thiện cách nào buông được.


      Nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Hàn Dập Hạo, người thân nhất đời này, muốn cắt đứt với người trong nhà, Tòng Thiện cũng đành lòng.


      Có lẽ Nhạc Thanh Lăng bệnh nhân, nhưng chính Tòng Thiện lẽ nào chính là bác sĩ sao? Hàn Trường Hạo, , phải là Hàn Trường Hiên đối với kỳ vọng khỏi hơi quá cao rồi.


      Thôi, vẫn là chờ Hàn Dập Hạo trở về, thương lượng với chút trước.


      Lúc xế chiều, Câu Thư Huyên mời Tòng Thiện đến nhà họ Câu uống trà, còn đặc biệt cử lái xe đưa đón.


      Trong sân vườn tràn ngập mùi hoa thơm ngào ngạt, Tòng Thiện uống trà bỏ thêm đá, tâm trạng tốt.


      “Tòng Thiện, ăn bánh đậu xanh , bánh đậu xanh nhà này cực ngon.” Vương Đình hào phóng chia sẻ .


      “Cám ơn.” Tòng Thiện thử miếng, mùi vị quả tệ, liếc mắt nhìn xung quanh hỏi: “Sao chỉ có hai người chúng ta vậy? Chị Thư Huyên có ở đây à?”


      “Chị ấy đón bố mẹ chị ấy rồi.”Vương Đình đặt đũa xuống, dường như quá vui vẻ.


      muốn gặp bọn họ?”Tòng Thiện nhìn nét mặt của , dò hỏi.


      “Tôi chỉ là có chuẩn bị tâm lý.”Vương Đình lắc đầu, , “Trong lòng của tôi rất rối, rốt cuộc nên làm như thế nào. Thân phận của tôi bây giờ khó xử như thế, ngay cả có nên tiếp tục sống ở nhà họ Câu hay cũng biết, chị xem tôi mong chờ được gặp bọn họ sao?”


      và Câu Tử Minh còn chưa có hòa thuận?”Tòng Thiện tò mò hỏi, “Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      “Chị uống cà phê ngày đó sao?”Vương Đình nhíu mày, thấy Tòng Thiện gật đầu, mới đáp, “Tôi nhất thời tức giận mới đánh ta.”


      “Tại sao lại đánh ta?Người phụ nữ đó là ai?”Tòng Thiện càng hiếu kỳ hơn. Vương Đình luôn dịu dàng cho dù đối với Câu Tử Minh thái độ được tốt lắm, cũng đến nỗi ra tay đánh người.


      “Người phụ nữ đó chính là người hai năm trước cùng Câu Tử Minh nằm ở giường bị tôi bắt. “Vương Đình cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, “Lúc tôi từ toilet ra, thấy người phụ nữ đó cọ tới cọ lui người của Câu Tử Minh. Tôi cảm thấy rất ghê tởm, muốn để ý tới hai người đó.Câu Tử Minh lại nhất định kéo tôi lại, tôi vung ra được, mới đánh ta cái.”


      “Câu Tử Minh có giải thích sao?” Tòng Thiệu hỏi tới,


      “Có gì mà giải thích, loại playboy như ta, phụ nữ giống như cá diếc qua sông, nếu mỗi việc đều giải thích, vậy chẳng phải ta bận rộn chết sao.”Vương Đình hừ tiếng, lạnh giọng .


      “Có lẽ là người phụ nư đó muốn quyến rũ ta, ra Câu Tử Minh cũng có làm gì.” Tòng Thiện phân tích , Câu Tử Minh lại có ngốc, làm sao có thể ngay trước mặt của Vương Đình mà cùng người phụ nữ khác cọ tới cọ lui.


      “Tùy thôi, dù sao hai người họ cũng phải là thứ gì tốt” Vương Đình châm chọc .


      “Vương Đình, ghét Câu Tử Minh phải ?”Tòng Thiện nhìn Vương Đinh, muốn nghe lời trong lòng của ấy.


      “Phải, tôi ghét ta.” Vương Đình chút do dự thừa nhận .


      “Vậy rời .” Xuất phát từ dự liệu, Tòng Thiện lại xúi giục Vương Đình rời , chứ phải giống như trước kia, bảo nghĩ đến điểm tốt của Câu Tử Minh.


      “Gì cơ?”Vương Đình hiển nhiên cũng là ngây cả người, đôi mắt to như hắc, bồ đào nhìn Tòng Thiện, hiểu ý tứ của những lời này.


      “tôi là , nếu như và Câu Tử Minh sống chung rất vui, cũng đừng có miễn cưỡng, như vật đối với đứa bé cũng công bằng,” Tòng Thiện nghiêm túc , hôm nay từ trong câu chuyện cũ của Nhạc Thanh Lăng học được, tình cảm thể miễn cưỡng, bất kể bao nhiêu tâm cơ đùa giỡn, dùng bao nhiêu thủ đoạn, đáng để bạn ép thế nào cũng vô dụng. muốn nhìn thấy Câu Tử Minh và Vương Đình trở thành cặp vợ chồng hòa thuận.


      ra tôi có nghĩ tới.” Vương Đình hơi do dự, “Nhưng người nhà của ta vốn để cho tôi rời .”


      “Nếu như muốn , bất cứ ai cũng gò ép được, tôi có thể giúp được .” Tòng Thiện nắm lấy tay của ấy, chân thành .


      “Tòng Thiện, tôi muốn thêm phiền phức cho chị, chuyện của chị đủ phiền lòng rồi.”Vương Đình cảm ơn ý tốt của nhưng chuyện của , vẫn là muốn tự mình xử lý.


      “Chính là chuyện của tôi rất phiền lòng, cho nên tôi muốn rơi vào hoàn cảnh giống như tôi.”Tòng Thiện , “ thích Câu Tử Minh, Câu Tử Minh cũng hẳn mà thay đổi triệt để. Các muốn chỉ là vì đứa bé mà kết hợp, hôn nhân như vậy là tốt đẹp lâu dài. Thay vì đau dài, chi bằng bây giờ giải quyết dứt khoát, rời khỏi đây, rời khỏi Câu Tử Minh, sống cuộc sống chính nghĩ tới.”


      “Tòng Thiện, bây giờ còn chưa phải lúc.” Vương Đình lắc đầu, ra đắn đo lớn nhất, “Tôi còn chưa có đón được bà ngoại, tôi sợ nếu như tôi rời , có lẽ bọn họ dùng bà ngoại ép tôi quay về. ra nhà họ Câu muốn phải là tôi làm con dâu cho nhà họ, mà là đứa bé trong bụng của tôi. Tôi rất , bọn họ là vì đứa bé mới đồng ý đón nhận tôi.”


      thử cùng họ khơi thông xem, cho bọn họ biết cho dù sinh đứa bé nà ra Câu Tử Minh cũng có phần, có thể cùng nuôi dưỡng.” Tòng Thiện ra cách giải quyết.


      “Vô dụng thôi, tôi từng qua với Câu Thư Huyên, nhưng ấy cho tôi biết, nhà họ Câu là đại gia tộc, cho phép đứa cháu đầu tiên ra đời trở thành con riêng. Hơn nữa, mẹ của ấy cũng là có con mới cưới, cho nên bố mẹ ấy cho rằng kết hôn trước rồi phát triển tình cảm cũng chưa hẳn là tốt. Chị cũng biết, thế hệ trước vốn là thích dựa theo kinh nghiệm cuộc sống của bọn họ để lên kế hoạch cuộc sống của con cái, bởi vì chủ gia đình của nhà họ Câu là gả vào như vậy, cho nên bọn họ cảm thấy tôi cũng hạnh phúc.” Vương Đình có nỗi khổ khó , cũng muốn phản kháng, nhưng mình đơn bạc, dựa vào cái gì chống lại nhà họ Câu to lớn như thế đây?
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Ưu thế nghịch chuyển


      Editor: smizluy1901


      Nghe được những lời này, Tòng Thiện giật mình, chủ gia đình của nhà họ Câu có con mới cưới là hạnh phúc, cho nên người nhà họ Câu đương nhiên cho rằng Vương Đình cũng có thể tái diễn con đường cũ này, cũng giống như Nhạc Thanh Lăng có con mới cưới ấy, mấy năm gần đây lại trải qua đều có vui vẻ, cho nên bà cũng cho rằng con trai của bà vì đứa bé mà kết hôn cũng có được hạnh phúc?


      Vừa nghĩ thư thế, Tòng Thiện nghĩ thông suốt, khó trách Nhạc Thanh Lăng dường như căm ghét đứa bé nhiều hơn mình, bà cũng có làm hành vi gì để làm hại người lớn, trái lại trăm phương ngàn kế muốn xóa bỏ đứa bé này, có lẽ đây chính là chỗ khúc mắc của Nhạc Thanh Lăng.


      "Tòng Thiện?" Vương Đình hồi, lại nghe thấy bất kỳ trả lời nào, quay đầu nhìn lại, dường như Tòng Thiện ngẩn người, đưa tay huơ huơ ở trước mặt của , gọi.

      "Ồ, sao thế?" Tòng Thiện lấy lại tinh thần, dò hỏi.


      "Chị nghĩ gì vậy?" Vương Đình tò mò hỏi.


      "Ừm, có gì." Tòng Thiện phủ nhận , "Có lẽ mặt trời hơi gắt, đầu hơi choáng."


      "Vậy chúng ta vào thôi." Vương Đình lập tức .


      "Vương Đình, tôi có chút việc, trước, cám ơn khoản chiêu đãi của ." Tòng Thiện cũng đứng lên, nhưng lại là lời chào tạm biệt.


      "Nhanh như vậy?" Vương Đình hơi giật mình, vừa rồi sao có nghe tới có việc?


      "Phải, tạm thời nhớ tới, hơi khẩn cấp, tôi trước, lần sau lại tụ họp." Tòng Thiện vội vã rời , lái xe của nhà họ Câu đưa tới chân núi, liền tự mình gọi xe đến biệt thự của nhà họ Hàn.


      Người trông cửa nhìn thấy Tòng Thiện hơi giật mình, nghe muốn gặp phu nhân lại càng kinh ngạc hơn, nhưng sau khi xin ý kiến của quản gia, vẫn mở cửa, để Tòng Thiện vào. Truyện chỉ được đăng tại *******************.


      Tòng Thiện đợi tiếng, Nhạc Thanh Lăng mới thong dong tới.


      Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Tòng Thiện, dừng ở người của , môi hồng góc cạnh ràng hơi nhếch lên, lạnh lùng hỏi: " tới làm gì?"


      "Tôi có việc tìm bà." Tòng Thiện sợ hãi nhìn lại bà, bình tĩnh .


      Khóe miệng Nhạc Thanh Lăng hơi cong lên nụ cười giễu cợt, bà cho rằng Tòng Thiện là tới diễu võ dương oai, vì vậy mở miệng : " ra mục đích của ."


      "Hôm nay tôi tới phải là gây gổ với bà." Tòng Thiện hít hơi, nếu mình tới đây, như vậy trước hết thả mềm thái độ.


      "Ồ, vậy đúng là hiếm lạ." Nhạc Thanh Lăng hề che dấu chút hoài nghi nào trong mắt. Kể từ khi Hàn Dập Hạo thông báo cho hai ông cụ nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc, bố của bà cho bà biết, được phép động vào Thẩm Tòng Thiện ấy nữa, cho đến khi đứa bé được sinh ra, cho nên Nhạc Thanh Lăng đương nhiên cho rằng Tòng Thiện đắc ý vênh váo, là tới khiêu khích.


      "Tôi là có chuyện tới tìm bà thương lượng, thái độ của bà như vậy chúng ta làm thế nào tiếp?" Tòng Thiện nhíu mày, giữ vững bình tĩnh.


      Nhạc Thanh Lăng ngồi ở sofa, cũng có nhìn Tòng Thiện, mặt đổi : "."


      Tòng Thiện cũng đợi bà lên tiếng, trực tiếp ngồi ở sofa đối diện, mở miệng : "Tôi biết những chuyện Hàn Dập Hạo làm, cách làm của ấy nhất định khiến bà rất vui."


      " phải xúi giục nó sao?" Nhạc Thanh Lăng liếc nhìn , giễu cợt .


      " ra ở trước ngày hôm nay, tôi cũng biết chuyện." Tòng Thiện kiên nhẫn , "Sáng sớm hôm nay, chú Sáu của Hàn Dập Hạo tới tìm tôi, hơn nữa còn cho tôi biết ít chuyện."


      Nhạc Thanh Lăng vừa nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi, cảnh giác nhìn Tòng Thiện chằm chằm, chất vấn: "Ông ấy cho biết cái gì?"


      "Bà căng thẳng?" Tòng Thiện nhíu mày , "Nhưng ra bố của Hàn Dập Hạo, chồng của bà bảo ông tới."


      Nhạc Thanh Lăng đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận mà nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện, giống như lời của là đại nghịch bất đạo cỡ nào, lạnh lùng quát: "Tôi cảnh cáo !”


      Tòng Thiện cũng đứng dậy theo, khí thế thua bà chút nào, lớn tiếng ngắt lời của bà: " sợ cho bà biết, chuyện nên biết tôi đều biết, cho nên bây giờ tôi mới đến tìm bà."


      " lập tức cút cho tôi!" Nhạc Thanh Lăng còn giữ thái độ đúng mực được nữa, chỉ vào cửa chính lớn tiếng .


      "Nếu như bà muốn để cho người trong cái nhà này đều nghe được cuộc chuyện của chúng ta, bà cũng có thể lớn tiếng hơn chút nữa." Tòng Thiện lạnh nhạt .


      Ngực Nhạc Thanh Lăng phập phồng kịch liệt, dường như hận thể bóp chết Tòng Thiện, nhưng bà càng giận hơn là người khác, bà dám tin ông lại bảo Hàn Trường Hạo đến cho Thẩm Tòng Thiện biết những chuyện đó, bọn họ là muốn ép bà nổi giận sao!


      “Bà cần tức giận như thế, tôi phải đến để kích thích bà.” Tòng Thiện tiếp tục , “Tôi là muốn nhìn thấy bà mất con trai duy nhất.”


      gì?” Nhạc Thanh Lăng híp mắt lại, cho rằng Tòng Thiện mát.


      , tôi cũng muốn phá hoại gia đình của bà, phá hoại tình cảm mẹ con các người, cho nên hôm nay tôi tới, là muốn cố gắng lần cuối, nếu như bà vẫn còn quan tâm đến Hàn Dập Hạo, vậy hãy bình tĩnh lại nghe tôi .” Tòng Thiện trấn an .


      Nhạc Thanh Lăng hơi bình tĩnh lại chút, im lặng lên tiếng mà nhìn Tòng Thiện, đợi còn có thể ra lời gì.


      “Tôi cũng có đem chuyện giữa bà và bố của Dập Hạo cho ấy biết, tôi nghĩ bà cho ấy biết là có lý do của mình, cho nên tôi tôn trọng quyết định của bà.” Tòng Thiện tiếp, “Nhưng sau khi tôi nghe xong chuyện cũ của bà, tôi nén nổi tự hỏi, rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng chân chính là dạng gì? Phu nhân hào môn ngạo mạn thành kiến, tự cho là đúng mà tôi gặp chính là khuôn mặt của bà sao? Hay là người phụ nữ ác độc trăm phương ngàn kế, ngay cả cháu ruột cũng buông tha?”


      Tòng Thiện cố ý dừng lại mấy giây, quan sát phản ứng của Nhạc Thanh Lăng, sắc mặt người nọ quả nhiên nhuốm vẻ giận dữ, nhưng lại cố nén có phát tác.


      “Mãi đến xế chiều hôm nay, tôi mới đột nhiên ý thức được sở dĩ bà chào đón tôi như vậy, là bởi vì bà nhìn thấy được bóng dáng lúc còn trẻ của bà ở người của tôi.” Tòng Thiệu từng chữ từng chữ chậm rãi .


      “Hoang đường!” Nhạc Thanh Lăng hừ lạnh tiếng, bác bỏ .


      Tòng Thiện lại cứ thế tiếp: “Tôi giống như bà, cùng đối phương chênh lệch cũng rất lớn. Ngay từ đầu tôi cũng thích Hàn Dập Hạo, ấy nghĩ mọi cách theo đuổi, tiếc uy hiếp dụ dỗ, cùng chuyện năm đó bác trai làm với bà có mấy phần tương tự. Tương tự nhất chính là, tôi cũng là có con mới cưới, giống với bà năm đó. Nhưng khác chính là, bà bác trai, bà cảm thấy ông tước đoạt tình và hạnh phúc của bà, khiến bà và con của bà đều có được vui vẻ, cho nên bà muốn lịch sử tái diễn, bà trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi gả vào nhà họ Hàn , từ ý nào đó mà , bà là muốn bù đắp tiếc nuối của mình.”


      xằng bậy!” Nhạc Thanh Lăng quát lớn, nhưng ràng khí thế , cả người bà kiềm được khẽ run, biết là vì tức giận hay là vì Tòng Thiện trúng chỗ đau của bà.


      “Bà cũng phải hoàn toàn con của mình, bà là muốn bảo vệ bọn họ, để cho bọn họ bước lên con đường cũ của bà, để cho đứa bé trở thành gông xiềng hôn nhân đồgn thời lại trở thành kết cuộc tự do.” Tòng Thiện mang theo tia thương xót , “Hoặc giả cũng có thể thế này, bà muốn nhìn thấy tôi trở thành bà thứ hai.”


      cho rằng tôi có lòng tốt như vậy sao?” Nhạc Thanh Lăng cười, cười nhạo Tòng Thiện ngây thơ.


      “Dĩ nhiên phải.” Tòng Thiện bác bỏ , “Động cơ của bà trong đó có 99% là vì trả thù bác trai, nhưng tôi tin người mẹ vì trả thù bất cứ ai lại sẵn sàng hy sinh con của mình, năm đó chuyện trai của Dập Hạo – Hàn Dập Huy, bà nhất định cũng từng tự trách và đau khổ.”


      “Tôi cần tới suy đoán ý nghĩ của tôi!” Nhạc Thanh Lăng lập tức biến sắc, bà muốn nghe đến tên của Dập Huy, đó là cấm kỵ của bà, suốt đời cho phép người khác đụng vào!


      “Bà giận à?” Tòng Thiện thu hết phản ứng của bà vào trong mắt, nếu phản ứng vừa rồi của Nhạc Thanh Lăng là bị căm phẫn oán hận “bán đứng”, giờ phút này, Tòng Thiện là chạm vào điểm cháy của bà, người phụ nữ tao nhã quý phái trước mắt này, cuối cùng cũng phải có kẽ hở, “Nghe thấy tên của Hàn Dập Huy khiến bà khó chịu như vậy sao? Vậy năm đó lúc bà phái người đối phó với chị dâu và đứa bé trong bụng của chị ấy, có nghĩ tới con trai ruột rơi vào bỏ mạng hay ? Có nghĩ tới bà khiến cái nhà này từ đó về sau trọn vẹn nữa hay ? Có nghĩ tới đáng lẽ có 1 đứa bé gọi bà là bà nội hay , lại bị bà vô tình bóp chết, đổi lấy chính là hai thi thể lạnh băng?”


      “Đủ rồi, được nữa!” Nhạc Thanh Lăng muốn lui về phía sau, lại ngã ngồi ở sofa, bà giận kiềm đượcm à muốn ngăn cản Tòng Thiện tiếp.


      Ông quản gia cung kính đứng ngoài cửa nghe bên trong có tiếng la hét, do dự có nên vào xem chút hay khong, nhưng ông nghĩ tới phu nhân là chịu thiệt, thua thiệt nhất định là trẻ đó, cho nên ông cần gấp gáp, chỉ cần tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi lúc.


      Tòng Thiện chỉ dừng lại, trái lại bước từng bước tới gần bà, dùng giọng càng sắc bén hơn chất vấn : “Bà có còn nhớ bộ dáng trước khi chết của họ hay ? Có còn nhớ bụng lớn ấy bảy lổ cháy máu (mắt mũi tai miệng đều đổ máu) hay , phía dưới cũng là bộ dáng máu chảy thành sông hay ? Có còn nhớ con của bà giơ súng lên đỉnh đầu bắn lỗ hay , máu đỏ tươi ấm nóng ấy từ trong lỗ đó chảy xuống, sàn nhà của nhà tang lễ đều nhuộm đỏ?”


      “Im miệng!” Nhạc Thanh Lăng tức giận giơ tay lên, muốn tát Tòng Thiện cái.

      Lại bị Tòng Thiện nhanh nhẹn bắt lấy, giữ chặt lại!


      Nhạc Thanh Lăng lại dùng tay khác đánh , cũng bị Tòng Thiện bắt được, bị giữ chặt ở hai bên.


      Tòng Thiện cúi thấp xuống, ác ý mà ở bên tai của bà: “Tôi nghĩ bà vĩnh viễn cũng quên, bởi vì bà hại chết chính là con trai ruột của mình, là bà mang thai mười tháng, chịu nhiều đau khổ sinh ra lại nuôi dưỡng con trai lớn lên. ấy và bà là huyết mạch tương liên, có ánh mắt, mũi, miệng giống bà, ấy học được từ đầu tiên chính là ‘mẹ’, ấy gọi mẹ tròn 27 năm! ấy cũng bà nhiều hơn so với bất cứ ai, ấy là món quà quý báu nhất mà trời cao ban cho bà. Nhưng bà hề quý trọng, bà coi ấy là vật phẩm phụ thuộc của bà, chỉ cần bà vui, là có thể quan tâm đến cảm nhận của ấy, sống chết của ấy! người phụ nữ có trái tim như bà, có lẽ vẫn còn đem chuyện năm đó của bà nghiệm chứng quyền uy lần nữa ,tôi nghĩ, hẳn là đến bây giờ bà cũng cảm thấy mình sai, cảm thấy có lỗi với con trai của mình, cảm thấy ấy chết rất vô tội!”


      “Tôi có!” Nhạc Thanh Lăng đau đớn bật thốt lên phủ nhận , bà muốn nghe, muốn, bà dùng sức muốn thoát ra, nhưng sức của Tòng Thiện lớn như vậy, bà làm sao cũng đẩy ta ra được.


      “Bà có ư?” Tòng Thiện cười lạnh , “ phải bà coi con trai là công cụ báo thù sao, bà cho rằng như vậy là có thể trả thù Hàn Trường Hiên, trả thù người đàn ông hủy cuộc đời của mình, cho nên bà cũng muốn hủy cuộc đời của con trai ông ấy, cho dù là muốn họ chết, cũng tiếc!”
      Last edited by a moderator: 20/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 109: Giao dịch thiện lương nhất

      Editor: smizluy1901

      "Thẩm Tòng Thiện, tôi lệnh cho câm miệng! Câm miệng! được nữa!" Nhạc Thanh Lăng trở nên rất kích động, mỗi câu, mỗi lời Tòng Thiện giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong tim của bà, từng chút từng chút đâm thủng lớp bảo vệ mà bà vất vả nhiều năm mới dựng lên được, cắt nát, bóc trần vết thương giấu ở phía dưới, rắc muối lên, đau đớn chịu nổi.

      Tòng Thiện dừng lại, đem Nhạc Thanh Lăng hét to khàn cả giọng, tức giận hai mắt đỏ bừng đều khắc sâu vào đáy lòng, ra , người phụ nữ trước mắt này cũng phải tâm địa sắt đá như vậy, cũng phải thờ ơ như vậy.

      "Phu nhân!" Lúc này, quản gia vọt vào, muốn hỏi xảy ra chuyện gì, khi ông chứng kiến cảnh tượng Tòng Thiện kìm kẹp Nhạc Thanh Lăng ở sofa, nhất thời ngây cả người, nhưng đợi ông mở miệng, chỉ nghe Nhạc Thanh Lăng lớn tiếng quát bảo ông lui: " ra ngoài cho tôi!"

      "Nhưng." Quản gia do dự, biết có nên bước tới kéo Tòng Thiện ra hay .

      "Cút!" Nhạc Thanh Lăng càng phẫn nộ hơn, lớn tiếng quát, bà thể để cho người làm nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của bà.

      Quản gia dám ở lại nữa, lảo đảo chạy vội ra ngoài, lần nữa khép cửa lại.

      "Sao, muốn để cho người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng bà mất khống chế?" Tòng Thiện buông lỏng tay của bà ra, lùi về phía sau bước, từ cao nhìn xuống, nhìn vào bà .

      Nhạc Thanh Lăng chật vật đứng lên, chỉ vào cửa chính : " cút cho tôi!"

      "Nếu tôi tới đây dễ dàng rời ." Tòng Thiện nhàn nhạt , dường như nhìn thấy bộ dáng tức giận của Nhạc Thanh Lăng.

      Nhạc Thanh Lăng mở miệng muốn gọi bảo vệ, Tòng Thiện nhanh hơn bà bước ngăn cản : "Bà cần phải gấp gáp đuổi tôi , hãy nghe mục đích hôm nay tôi tới trước , tôi là vì Hàn Dập Hạo mà đến, tôi là muốn vãn hồi mối quan hệ của mẹ con các người."

      Nhạc Thanh Lăng giống như là nghe được câu chuyện cổ tích nào đó, cất tiếng cười lạnh: " cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"

      "Nếu như tôi là giả, có lẽ hôm nay cần đến, dù sao Hàn Dập Hạo cũng quyết định nhận người mẹ như bà, bà xem tôi có cần thiết làm điều thừa hay ?" Tòng Thiện hỏi ngược lại. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Nhạc Thanh Lăng , bà biết vừa rồi Tòng Thiện là cố ý chọc tức bà, bây giờ bà bình tĩnh lại, muốn nhìn xem rốt cuộc này muốn làm cái gì.

      Tòng Thiện rất thích ánh mắt Nhạc Thanh Lăng nhìn , giống như là con côn trùng có hại hay là thứ hại người gì đó, nhưng chút trình độ này vẫn còn có thể nhẫn nại, : "Tôi thừa nhận vừa rồi lời tôi hơi quá đáng, tôi dùng cái chết của trai Hàn Dập Hạo kích thích bà, là muốn xem xem rốt cuộc bà có còn chút tính người hay , nếu như có, như vậy tôi cũng tiếp tục phí sức thêm. Nhưng vừa rồi phản ứng của bà cho tôi biết, ra bà là khổ sở, là đau lòng. Như vậy tại sao bà chịu làm chút nhượng bộ, để chuyện có thể có vãn hồi?"

      "Tôi cần tới dạy tôi làm thế nào." Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng .

      "Bà cần, bởi vì bà là bệnh nhân." Khóe miệng của Tòng Thiện cong lên nụ cười, nhưng phải là châm chọc, mà là nụ cười thiện ý, "Bà có tâm bệnh lại tự biết, trong lòng của bà chứa con quỷ, nó ăn mòn linh hồn của bà, khống chế tư tưởng của bà, khiến bà luôn khắc chế được hành vi làm ra ít tổn tương người bên cạnh. Nếu như bà lựa chọn làm bạn với ma quỷ, mà vứt bỏ những người quan tâm tới bà mà , như vậy bà vô phương cứu chữa."

      " cho rằng mình có thể đọc tâm?" Nhạc Thanh Lăng cười nhạo Tòng Thiện biết tự lượng sức mình, bà ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, thế nào lại bị con nhóc như vậy nhìn thấu nội tâm.

      "Vậy còn bà? Bà có thể phân biệt được mình là vì tốt cho Hàn Dập Hạo hay là trả thù chồng của bà?" Tòng Thiện chất vấn.

      "Đương nhiên tôi là vì tốt cho nó." Nhạc Thanh Lăng cao ngạo ngẩng đầu lên, chút do dự kết luận .

      "Bà phải." Tòng Thiện lắc đầu, phản bác, "Bà vì muốn tốt cho ấy, hy vọng ấy vui vẻ hạnh phúc, chứ phải hết lần này tới tới khác khiến ấy đau lòng khổ sở. Bà cũng từng bất hạnh, bà biết tìm được tình đích thực là dễ cỡ nào, nhưng khi con của bà tìm được, bà lại trăm phương ngàn kế ngăn cản, thậm chí tiếc buộc ấy đoạn tuyệt với bà, bà như vậy gọi là vì muốn tốt cho ấy?"

      "Tôi ngăn cản là bởi vì cho nó được vui vẻ hạnh phúc." Nhạc Thanh Lăng từng câu từng chữ ràng nhắc nhở Tòng Thiện , " đừng quên bệnh nhân tâm thần tiềm , bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, thậm chí vứt bỏ đứa con quan tâm giống như mẹ của vậy. như vậy có thể mang đến hạnh phúc cho nó sao?"

      "Tôi biết tôi thể." Ngoài dự đoán của Nhạc Thanh Lăng, Tòng Thiện gật đầu, thừa nhận , "Có thể mang đến vui vẻ hạnh phúc cho ấy chỉ có gia đình hoàn chỉnh, để ấy đem tình của ấy đối với tôi chuyển đến cái nhà này, như vậy sau này khi tôi rời khỏi ấy, ấy có đau khổ như vậy."

      Nhạc Thanh Lăng ngây ngẩn cả người, chỉ vì tia bi thương trong mắt Tòng Thiện, nhiều hơn nữa là theo như lời : " có ý gì?"

      "Ý của tôi bà vẫn chưa sao?" Tòng Thiện cười cười, nụ cười đó khổ sở cay đắng, rồi lại ngọt ngào hạnh phúc, giống như trong lòng của , phức tạp như thế, vĩnh viễn đoán được giây kế tiếp là loại cảm xúc gì, "Nếu như tôi lựa chọn muốn đứa bé này, như vậy dĩ nhiên là tôi có chuyện gì. Nhưng tôi muốn ích kỷ như thế, tôi muốn cho Hàn Dập Hạo cục cưng khỏe mạnh, đứa trẻ có thể thay tôi ở bên cạnh ấy. Nhưng chỉ có cục cưng và tôi đủ, ấy còn cần bà và bác trai. Tuy bà đối với tôi có rất nhiều ý kiến, nhưng tôi vẫn phải , có các người, sinh mệnh của Hàn Dập Hạo còn trọn vẹn. Bà đúng, tôi là bênh nhân tâm thần, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát bệnh, ai biết được sau này tôi biến thành bộ dáng ra sao. Cho nên thừa dịp tôi còn tỉnh táo, tôi muốn trù tính tốt tương lai của Hàn Dập Hạo, nhất là khi tôi ra , ấy phải làm sao."

      Nhạc Thanh Lăng lắng nghe, lúc Tòng Thiện xong câu cuối cùng, hốc mắt kiềm được mà đỏ lên, trong nháy mắt đó, dường như bà cũng bị cuốn vào trong bi ai sâu lắng.

      " ra mấy ngày gần đây, tình trạng của tôi cũng tốt, tôi biết đây là giai đoạn tạm thời hay là dự báo trước sau này càng lúc càng tệ hơn." Tòng Thiện cười, hốc mắt dần dần có sương mù đọng lại, "Nếu như bây giờ tôi bắt đầu chuyển biến xấu, vậy rốt cuộc tôi còn có thể làm bạn với Hàn Dập Hạo bao lâu? năm, hai năm hay là mười năm? Nếu như sau khi sinh con tôi điên, vậy có phải liên lụy cả đời của ấy hay ? Tôi muốn liên lụy ấy, muốn trở thành gánh nặng của ấy, cho nên hôm nay tôi tới tìm bà, là muốn làm giao dịch với bà, nếu như bà đồng ý, hai năm sau tôi có thể rời khỏi Hàn Dập Hạo."

      "Điều kiện của là gì?" Nhạc Thanh Lăng nhìn chăm chú, quá tin tưởng.

      "Bà thừa nhận." Tòng Thiện nhàng thốt ra mấy chữ này, cười như ánh mặt trời rực rỡ.

      "Cái gì?" Nhạc Thanh Lăng cau mày, nghe hiểu.

      "Nếu như ở trong hai năm này, tôi phát bệnh, hoặc là vẫn có được bà thừa nhận và chúc phúc, như vậy tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo, để con lại cho nhà họ Hàn." Tòng Thiện chân thành .

      "Tại sao phải làm như vậy?" Nhạc Thanh Lăng càng lúc càng đoán được Tòng Thiện, bà hiểu loại giao dịch này có lợi gì với Tòng Thiện.

      "Vì Hàn Dập Hạo và con của tôi." Tòng Thiện nghiêm túc , "Tôi muốn bọn họ có được gia đình hoàn chỉnh, tình trọn vẹn. Tôi muốn con của tôi chỉ có tình thương của cha, tình thương của mẹ, còn có ông bà nội thương. Tôi muốn sau khi con của tôi lớn lên, có người cho nó biết, bà nội của nó thích nó cỡ nào. Tôi muốn nó trở thành đứa bé hạnh phúc nhất đời. Cho nên, tôi phải nhượng bộ, tôi dùng hai năm để chứng minh, tôi là lòng dạ Hàn Dập Hạo, vì ấy tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."

      "Sau hai năm, rời sao?" Nhạc Thanh Lăng vẫn thể hoàn toàn tin tưởng.

      "Nếu như tôi cho rằng Hàn Dập Hạo và đứa bé ở lại nhà họ Hàn là lựa chọn tốt nhất, vậy tôi hề oán hận rời ." Tòng Thiện bảo đảm , "Dĩ nhiên, nếu như bà phải là toàn tâm toàn ý đón nhận con của tôi mà , như vậy lời tôi cũng thực ."

      "Coi như muốn rời , Dập Hạo để sao?" Nhạc Thanh Lăng yên tâm hỏi.

      "Tôi thuyết phục ấy." Tòng Thiện cam kết, " ấy muốn mau chóng kết hôn, nhưng tôi vẫn luôn do dự, bởi vì tôi sợ sau khi sinh đứa bé tình trạng của tôi chuyển biến xấu. Nhưng tôi lại muốn đứa bé trở thành con ngoài giá thú, cho nên tôi lập thỏa thuận kết hôn với ấy, khi tôi muốn rời , ấy thể cưỡng ép tôi."

      "Tôi làm sao biết bây giờ có phải là hay ?" Nhạc Thanh Lăng hoài nghi nhìn .

      "Nếu như tôi có thể thuyết phục Hàn Dập Hạo thỏa thuận kết hôn với tôi, đó chính là chứng minh tốt nhất." Tòng Thiện đáp .

      Nhạc Thanh Lăng im lặng, cố gắng muốn tìm ra sơ hở trong đó.

      "Bà còn do dự cái gì?" Tòng Thiện tiếp tục , "Giao dịch này đối với bà là trăm lợi mà hại, tôi cũng lấy phân tiền nào của nhà họ Hàn, trái lại tôi là giúp bà, giúp bà và con của bà lại lần nữa hòa thuận. Đúng rồi, chỉ con trai của bà, còn có bố của ấy và ông cụ nhà họ Hàn, tôi nghe bây giờ bọn họ cũng là rất muốn chắt trai này."

      "Được, tôi đồng ý." Dù sao Nhạc Thanh Lăng cũng là người làm ăn, đồng ý loại "chuyện hời" này cũng rất sảng khoái, nhưng bà bổ sung , "Chờ thuyết phục được Dập Hạo, tôi mới có thể tin tưởng ."

      "Được." Tòng Thiện cũng đồng ý , "Có điều tôi thuyết phục ấy, bà cũng phải thuyết phục chính bà, từ nay về sau, lòng dạ thương Hàn Dập Hạo và con của chúng tôi."

      "Tôi giữ đúng lời hứa." Nhạc Thanh Lăng mặt chút thay đổi đồng ý .

      Tòng Thiện ý vị sâu xa mà nhìn bà cái, cần phải lời nhiều lời nữa, xoay người rời .

      Đây là có thể vì Hàn Dập Hạo làm ít chuyện, chỉ cần có thể nhận được tốt nhất hoàn chỉnh nhất, những ấm ức ngày trước chịu cũng coi vào đâu.

      Nếu như có ngày, bệnh đến mức thể rời khỏi , như vậy nhất định nghĩ cách trả lại cho nhà họ Hàn, như thế ít nhất mất quá nhiều.

      Nhìn bóng lưng gầy gò nhưng lại vẫn thẳng tắp ấy, Nhạc Thanh Lăng rơi vào trầm tư, những lời Tòng Thiện vẫn vang vọng trong đầu của bà, bà nghĩ ra, Thẩm Tòng Thiện dễ dàng lấy được "thắng lợi" lại dễ dàng cam lòng từ bỏ như vậy sao?

      này, phải chăng có chút khác biệt với trong tưởng tượng của bà?

      Ba tiếng sau

      "Cái gì! Thỏa thuận kết hôn!" Trong phòng ngủ rộng rãi, đột nhiên truyền ra tiếng "gầm thét".

      khắc trước người đàn ông vẫn còn nhu tình mật ý trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm bên cạnh, cho rằng mình xuất nghe nhầm, hoặc là đầu óc của xuất vấn đề.

      " đừng hét." Tòng Thiện bị lớn giọng chấn động đến mức "dư quanh quẩn tai dứt", tay trắng nõn trấn an mà vỗ nơi ngực , sợ đột nhiên phát "bệnh tim", lời , " hãy nghe em kể câu chuyện cũ cho nghe trước , rồi quyết định có nên tức giận hay , được ?"

      " nghe! rất tức giận!" Hàn Dập Hạo giẫn dỗi chịu nghe hết, cho rằng lại viện cớ vớ vẩn chưa có chuẩn bị tốt, mới nghe.

      " nghe cũng phải nghe!" Tòng Thiện cũng cất cao giọng, giống như gây gổ , "Là về bố mẹ !"

      "Bố mẹ ?" Đôi mày kiếm sắc bén ấy của Hàn Dập Hạo nhíu chặt lại với nhau, tại sao lại kéo tới bố mẹ , dò hỏi, "Có phải bọn họ lại tới tìm em hay ?"

      " phải." Tòng Thiện lắc đầu, , "Là chuyện cũ ba mươi lăm năm trước của bọn họ."

      Ba mươi lăm năm trước? Hàn Dập Hạo lại càng mụ mị, lúc đó cũng còn chưa có ra đời, sao Tòng Thiện lại có thể biết chuyện của bố mẹ .

      " ra hôm nay chú Sáu của tới tìm em, ông cho em biết quá trình bố mẹ biết nhau đến kết hôn, ông là bố gợi ý." Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, nhìn có phản ứng gì.

      Quả nhiên, vừa nghe đến bố bảo chú Sáu đến tìm Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo trở nên nghiêm túc, hỏi: "Ông những gì?"

      "Trước tiên hãy hứa với em, nghe xong chuyện cũ này, được tìm bất cứ người nào của nhà họ Hàn, cũng được tìm bố mẹ đối chất." Tòng Thiện nhìn sâu, phải lấy được cam đoan của trước.

      Hàn Dập Hạo ý thức được gì đó, dò hỏi: "Rất nghiêm trọng?"

      "Nên là nghe xong những chuyện này, phát suy nghĩ trong lòng của về bố mẹ của có chênh lệch rất lớn, có thể phá vỡ quan niệm của ." Tòng Thiện chuyện trước.

      Hàn Dập Hạo cũng nhìn Tòng Thiện sâu, thấy Tòng Thiện có chút ý đùa giỡn nào, mới đồng ý : "Được, hứa, em ."

      Tòng Thiện chậm rãi hít hơi, bắt đầu kể: "Ba mươi lăm năm trước—"
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110.1: Nghĩ kỹ đối sách

      Editor: smizluy1901

      Im lặng, im lặng như chết.

      Tòng Thiện xong, lại nghe thấy Hàn Dập Hạo có chút phản ứng gì, có chút lo lắng, xoa lên gò má đường nét khôi ngô tuấn tú của , : " câu ."

      " gì?" Hàn Dập Hạo rốt cuộc lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, quay đầu nhìn Tòng Thiện, trong mắt cảm xúc phức tạp đến đáng sợ, cười tiếng, ngắn ngủi lại xen lẫn tức giận, thất vọng, dường như thể nào tin nổi mọi thứ Tòng Thiện vừa mới cho biết.

      "Em biết bây giờ tâm trạng của rất bình tĩnh." Tòng Thiện lý giải , "Nhưng biết dù sao cũng tốt hơn chẳng hay biết gì."

      " lại thà rằng bọn họ giấu cả đời, chứ phải lựa chọn lúc này để biết!" Hàn Dập Hạo khẽ rít lên, cách nào chấp nhận được, vẫn luôn tôn kính bố như thần lại ngờ ông cưỡng ép mẹ như vậy, những bí mật bẩn thỉu này thế mà lại giấu suốt hai mươi tám năm!

      "Bình tĩnh chút!" Tòng Thiện dựa vào người , vỗ lồng ngực của , giọng trấn an , "Bất kể thể chấp nhận cỡ nào, đó cũng là định, từng xảy ra, chấp nhận tồn tại."

      Thế nhưng chênh lệch tâm lý là bất cứ ai cũng thể dễ dàng chấp nhận, Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng dậy, xuống giường.

      " muốn đâu?" Tòng Thiện cũng theo, kéo lại, hỏi.

      " muốn tìm bố hỏi , hỏi ông rốt cuộc là người như thế nào!" Hàn Dập Hạo chậm rãi đẩy Tòng Thiện ra, vừa mới nhấc chân bước, bị từ phía sau ôm lấy.Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " đồng ý với em tìm ông ấy!" Tòng Thiện ngăn cản , "Cho dù hỏi sao? Chú Sáu chính miệng lẽ nào lại là giả?"

      "Nếu như em là , em có thể bình tĩnh được ?" Hàn Dập Hạo gầm , "Lẽ nào em có thể chấp nhận cha ruột của mình là 'tội phạm cưỡng gian', có thể chấp nhận em chỉ là công cụ bọn họ dùng để hành hạ nhau sao!"

      Song, suy nghĩ, vừa ra khỏi miệng liền hối hận, bởi vì ràng cảm nhận được thân thể người sau lưng cứng đờ.

      "Xin lỗi, Tòng Thiện, phải ý này." lập tức xoay người lại, nắm lấy bả vai của , tràn đầy áy náy .

      " sao." Tòng Thiện lắc đầu, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp vô cùng sáng ngời, nhìn , , "Chính là bởi vì ra đời của em cũng tràn đầy mục đích, cho nên em có thể cảm nhận được cảm nhận của , phải em muốn ngăn cản tìm bố hỏi , em biết những chuyện này sớm muộn gì cũng phải giáp mặt , chẳng qua là em cảm thấy bộ dáng bây giờ của cũng thích hợp. bây giờ quá kích động, tràn đầy tức giận, thể nào chuyện tốt với bố được. Bất kể ông làm những gì, ông vẫn là bố , em muốn những lời sau này hối hận."

      "Nhưng khó mà chấp nhận—" Sắc mặt Hàn Dập Hạo vẫn là u ám đến dọa người, kiềm chết tức giận, nếu phải sợ kinh động đến Tòng Thiện, lập tức tông cửa xông ra.

      Tòng Thiện đứng lên, vừa vặn có thể nhìn thẳng dưới giường, ôm chặt , dịu dàng khuyên lơn: "Cách làm của bố quả thỏa đáng, nhưng đổi lại góc độ thử nghĩ xem, ông cũng là quá mẹ mới có thể từ thủ đoạn nào. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, mẹ trải qua cuộc sống đều là cơm áo lo, về vật chất bố cũng có bạc đãi bà. Sở dĩ bọn họ cho biết, là bảo vệ , để cho giống như em, từ trải qua vui. Bố bảo chú Sáu tới tìm em, lựa chọn vào lúc này cho em biết chân tướng, mục đích chỉ có , chính là hy vọng có thể thông cảm cho mẹ , đồng tình với bà, cho bà thêm cơ hội nữa. Cho nên, bố thà rằng hận ông cũng sao, tình của ông đối với mẹ , đối với , còn nhìn ra được sao?"

      Giọng của dịu dàng như nước suối lạnh dập tắt lửa giận cháy trong lòng , nhưng cứ thế tha thứ cho bố mẹ , làm được.

      nhàng đẩy ra, nhìn vào mắt của : " biết em là muốn để và bọn họ quay về hòa thuận, nhưng ở sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thể hoàn toàn quên được. nghe lời em, đêm nay tìm bố , nhưng đó có nghĩa là tha thứ cho bọn họ. Sau này, chuyện trong nhà đó em đừng nhúng tay vào, muốn để bọn họ ảnh hưởng đến em."

      "Ảnh hưởng đến em phải là bọn họ, là ." Tòng Thiện nghiêm túc , " trải qua vui, nên em cũng cui. Bất kể trách cứ bọn họ thế nào cũng được, quan hệ máu mũ là vĩnh viễn cũng thay đổi. Giống như con của chúng ta vậy."

      Tòng Thiện kéo lấy tay đặt ở bụng càng ngày càng nhô ra của mình, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác : "Em cũng sắp trở thành mẹ, em hiểu được người mẹ con của mình đến cỡ nào hơn so với . Nếu như có ngày, con trai của em rời khỏi em, em nhất định đau đến muốn sống. Em , cho nên người nhà của , em hy vọng bọn họ thể nghiệm loại mùi vị đau khổ này. Hôm nay em chuyện với mẹ , bà đồng ý với em, toàn tâm toàn ý đón nhận con của chúng ta, cho nó mọi thứ tốt nhất, chỉ cần chúng ta thỏa thuận kết hôn."

      " tuyệt đối đồng ý." Hàn Dập Hạo quả quyết bác bỏ , sắc mặt rất khó nhìn, "Bà có tư cách gì ra cầu như thế?"

      " phải bà đề xuất, là em chủ động đề xuất." Tòng Thiện đáp .

      "Em đề xuất?" Hàn Dập Hạo cau mày, rất là khó hiểu.

      "Là em đề xuất." Tòng Thiện kiên định gật đầu, , "Em cảm thấy trước mắt đây là cách giải quyết tốt nhất, em nhượng bộ, bà cũng nhượng bộ, cục diện giằng co mới có thể bị phá vỡ."

      "Có phải em điên rồi hay ?" Hàn Dập Hạo cảm thấy mình sắp điên rồi, đêm nay nghe được quá nhiều thứ cách nào tiêu hóa nổi, bắt đầu hoài nghi có phải mình nằm mơ hay .

      " nghe em giải thích cho nghe." Tòng Thiện kéo lấy tay , tiếp: "Mẹ người phụ nữ đáng thương, tổn thương bà sâu nhất phải là bố , mà là cái gọi là ''. Bố bà, nhưng mang đến cho bà nỗi đau vô tận, bà người khác, cho nên bà dựng ngục giam trái tim, vây hãm chính mình ở bên trong. Cũng vì thế, bà tin tình , tin con trai của bà có thể tìm được tình đích thực, ở trong tiềm thức của bà, là thứ khiến người ta mềm yếu bị thương, sở dĩ bà làm rất nhiều chuyện sai lầm, để ngăn cản mọi người lâm vào trong 'cảnh khốn cùng' như bà. Giống như chú Sáu , coi bà như là bệnh nhân , bệnh nhân cần chăm sóc cần có người thân ở bên cạnh. Cho nên em đề xuất thỏa thuận kết hôn, là xem xét đến tâm tình của bà, để bà cảm thấy mình phải là 'thua' hoàn toàn. Hai là vì chính mình trải đường lui, tuy người em muốn lấy là , nhưng thể nào tách rời khỏi nhà họ Hàn, bố cho phép, ông cụ cũng cho phép. (Hàn Dập Hạo muốn chuyện, Tòng Thiện đưa tay che miệng lại, tiếp tục ) đừng bảo là vì em có thể rời khỏi nhà họ Hàn, em ngốc, cũng ngốc, nếu như muốn đoạn tuyệt quan hệ, em nghĩ, muốn đối phó em còn là mẹ , mà là cụ Hàn. Cho nên, chúng ta đừng làm chuyện đến quá tuyệt, để lại vãn hồi, đối với tất cả mọi người đều tốt. Bây giờ cách nghĩ em giống với trước kia, em quyết tâm muốn kết hôn với , nhưng em biết ranh giới khoan nhượng cuối cùng của mình ở đâu. Em từng vĩnh viễn cũng tha thứ cho mẹ của , nhưng là vì , em vẫn là tha thứ. Nhưng có ngày em cũng có thể lần nữa chịu đựng được, đến lúc đó em hy vọng có thể lựa chọn tự do của mình."

      " có ngày đó, em gả cho , vĩnh viễn thể ly hôn." Hàn Dập Hạo chắc như đinh đóng cột .

      "Coi như em ích lỷ , tính chất gia đình của và quân hôn khiến em rất bất an, em thể hứa hẹn đời kiếp, em cũng hy vọng giống như mẹ của , đeo 'gông xiềng' mà sống. Hơn nữa chỉ cần hai năm, nếu như hai năm đó xảy ra chuyện làm thay đổi tình giữa chúng ta, em bao giờ đề cập tới hai chữ rời ." Tòng Thiện rất cố gắng muốn thuyết phục .

      " đồng ý." Hàn Dập Hạo nhìn , ánh mắt kiên quyết như sắt.

      "Nếu như đồng ý, em nghĩ chúng ta cách nào kết hôn." Tòng Thiện buông ra, thái độ cũng rất kiên quyết.

      Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm, giống như đột nhiên biết vậy, đôi mắt ấy sâu thấy đáy mang theo tức giận và khó có thể tin, song, đột nhiên nghĩ tới gì đó, truy hỏi : "Có phải là vì bệnh của em hay ? Em sợ em sinh con ra phát bệnh, cho nên giữ lại chỗ hở để đến lúc đó em có thể rời khỏi ?"

      "Đó là mặt." Tòng Thiện dời tầm mắt, đáp .

      "Nhìn ." Hàn Dập Hạo giữ chặt cằm của , ép nhìn , càng lúc càng khẳng định suy nghĩ của mình, khẳng định , "Đây mới là mục đích của em! Arsfat cho biết, thừa số đột biên trong cơ thể của em chuyển biến rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của ta. Mà sau khi em biết được tin tức này, tâm trạng cũng thay đổi rất ổn định. Cho nên sau khi em biết chuyện của bố mẹ , tương kế tựu kế, đề xuất thỏa thuận kết hôn gì đó, kỳ hạn hai năm gì đó, ra em là sợ liên lụy đến , có đúng !"

      "Phải!" Dù sao Arsfat cũng cho biết rồi, Tòng Thiện cũng dứt khoát thừa nhận, "Em biết tình trạng của mình lạc quan, cho nên em mới muốn vì em mà hy sinh lớn như vậy, em hy vọng và con của chúng ta đều sống tốt!"

      "Ở cùng em, đối với mới là tốt nhất!" Hàn Dập Hạo quả thực muốn lay tỉnh đáng chết trước mắt này, suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì vậy, "đưa" trở về nhà họ Hàn là vì tốt cho sao?
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110.2: Nghĩ kỹ đối sách (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      "Nhưng em tốt!" Hốc mắt Tòng Thiện ửng đỏ, khổ tâm của sao lại hiểu, đẩy ra, gầm với , " hiểu loại bệnh này, chưa từng trải qua, biết khi nhìn thấy người thần trí mơ hồ, thậm chí làm tổn thương , cảm giác đó đau đớn thế nào đâu! Em trải qua, cho nên em muốn gặp chuyện giống vậy, em muốn nửa đời sau của đều sống ở trong bóng ma của em! Hàn Dập Hạo, coi như em tùy hứng , coi như em bất an , em chỉ là muốn xin yên tâm thoải mái, em muốn nợ quá nhiều. có thể để tâm, nhưng em để tâm! Em muốn hủy !"

      " đáng chết này!" bắt lấy , kéo tới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi , "Em rời khỏi mới là hủy !"

      "Hàn Dập Hạo, em em biết, nhưng tình duy trì cả đời, em muốn lời lúc này khiến vất vả cả đời. Hơn nữa, vì nghĩ cho em vẫn luôn sống ở dưới áy náy, em vui vẻ sao?" Nước mắt giọt giọt lăn xuống, làm thế nào cũng dừng được, "Em là người như vậy, cảm giác tự trách từng hại chết Dunham Linda suýt chút nữa khiến em sụp đổ, em thể chịu được mình ích kỷ còn phải hủy . Coi như em cầu xin , đồng ý với em có được , hai năm, chỉ cần hai năm, nếu như em phát bệnh, vậy chúng ta—"

      "Đừng nữa!" Hàn Dập ngắt lời của , kiên quyết , " cho phép, cho phép!"

      "Đây là chuyện em quyết định, thể thay đổi." Tòng Thiện lau khô nước mắt, nhìn ánh mắt giống như đau xót của , từng câu từng chữ ràng cho biết, . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Em đừng có cố chấp được ?" Hàn Dập Hạo có chút tức giận, "Rốt cuộc em tin cỡ nào, mới cảm thấy có ngày ghét bỏ em?"

      " phải ghét bỏ em, là chính em ghét bỏ mình." Vẻ mặt Tòng Thiện đau đớn, chính là vì càng đối tốt với , lại càng cảm thấy nợ quá nhiều, muốn như vậy.

      "Tại sao lại nghĩ như vậy?" Hàn Dập Hạo cách nào hiểu nổi, "Nếu như đến từ gia đình bình thường, có phải em cũng có nhiều đắn đo như vậy?"

      "Cho dù gia thế bình thường, em cũng thể dễ dàng tha thứ chính mình trở thành lý do đoạn tuyệt với người nhà, có hiểu hay ?" Tòng Thiện rất mệt mỏi, chịu nổi nhiều áp lực như vậy.

      " hiểu!" Hàn Dập Hạo lớn tiếng đáp .

      "Được rồi, chờ suy nghĩ kỹ chúng ta lại chuyện." Tòng Thiện muốn tiếp tục ầm ĩ nữa, hôm nay rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm chút, cho nên xuống giường, xỏ dép, vòng qua .

      Kéo lấy cổ tay của , Hàn Dập Hạo hỏi: "Em muốn đâu?"

      "Em phòng khách ngủ." Tòng Thiện mặt đổi , "Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại."

      xong, đẩy tay ra, ra ngoài.

      Hàn Dập Hạo tức giận đánh đấm vào vách tường, biết sao chuyện lại trở thành như vậy, giữa bọn họ sao lại huyên náo đến bế tắc như vậy, lẽ nào về vấn đề này bọn họ cách nào thống nhất được sao?

      Càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, Hàn Dập Hạo mặc quần áo, ra ngoài uống rượu.

      Trong quán bar ồn ào, Hàn Dập Hạo mình buồn bực uống rượu, thỉnh thoảng có xinh đẹp đến bắt chuyện, chỉ đáp lại chữ "Cút", lập tức dọa đối phương hoảng hốt sợ hãi, chạy trối chết.

      biết uống bao lâu, vỏ chai bàn càng lúc càng nhiều, đột nhiên, cánh tay khoác lên bả vai của .

      "Tôi bảo mấy người cút!" Hàn Dập Hạo nhịn được gầm , cho rằng lại là đám hoa si kia.

      "Uống rượu cũng gọi chúng tôi." Sau lưng truyền đến giọng quen thuộc, Hàn Dập Hạo nghiêng đầu nhìn, hóa ra lại là Câu Tử Minh và Tiễn Thiểu Kiệt.

      Hai người người cầm lấy ly rượu ngồi xuống ở trước mặt của , ánh mắt Câu Tử Minh tà tứ quét nhìn chai rỗng đầy bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu ra, đùa cợt hỏi: "Ngày thường lúc này phải cậu phải ở nhà cùng Thẩm Tòng Thiện sao, sao hôm nay bất thường như vậy?"

      "Cậu cũng giống vậy à." Hàn Dập Hạo liếc ta cái, nhìn bộ dáng của Câu Tử Minh, cũng biết ta cũng là uống ít rượu.

      "Haiz, hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hai hoàng tử tình trường làm gì cũng thuận lợi năm ấy đều vì phụ nữ hết lần này đến lần khác uống rượu giải sầu." Tiễn Thiểu Kiệt cười trêu , đêm nay là bị Câu Tử Minh kiên quyết kéo ra ngoài uống rượu, chiến đấu liên tục ở mấy câu lạc bộ đêm, nghĩ tới lại gặp phải Hàn Dập Hạo ở đây, cũng là người lưu lạc chân trời.

      Hai người phớt lờ ta, im lặng tiếp tục uống rượu.

      Tiễn Thiểu Kiệt nhịn được nhắc nhở : "Này, này, nếu lát nữa các cậu uống say, tôi cũng đưa các cậu về đâu đấy."

      "Tôi có ý định về." Ực mạnh ngụm rượu, Câu Tử Minh thờ ơ như .

      "Tôi cậu cũng là, cãi nhau, về dỗ ngọt phải là được sao, cho dù cậu ở đây uống chết, có thể có tác dụng gì." Tiễn Thiểu Kiệt "Hận sắt thành thép" , cùng ta đổi nhiều chỗ, cũng uống ít rượu, nhưng người đẹp cũng cua được, đêm nay coi như là uổng phí.

      " cần cậu quan tâm." Tâm trạng Câu Tử Minh tốt, nên giọng cũng tốt, "Cậu cảm thấy chán trước ."

      "Tôi cậu là." Tiễn Thiểu Kiệt khó chịu ta "qua cầu rút ván", muốn quản, nhưng tình trạng của hai người trước mặt này, sợ rồi, bọn họ đúng là uống chết.

      Lúc này, trong đây có mấy người đẹp nhận ra Tiễn Thiểu Kiệt, muốn tới chào hỏi, lại hơi sợ "mặt đưa đám" của Hàn Dập Hạo, đành phải vẫy vẫy tay, mời qua.

      Tiễn Thiểu Kiệt nhìn thấy, khóe miệng cong lên nụ cười phong lưu phóng khoáng, quay đầu lại với hai người bạn tốt: "Tôi qua đó chào hỏi."

      Hai người họ cũng để ý tới , sờ sờ mũi, có chút mất mặt ra ngoài.

      Hàn Dập Hạo gọi ít rượu, đỏ, trắng, vàng đều có, Câu Tử Minh nhịn được tò mò hỏi: "Sao cậu ra ngoài uống rượu?"

      "Vậy còn cậu?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại, ràng muốn .

      "Tôi còn có thể có chuyện gì?" Câu Tử Minh cười lạnh tiếng, đáp: "Kể từ ngày đó ở quán cà phê, sau khi ấy cho tôi bạt tai, cũng chịu câu nào với tôi, tôi giải thích thế nào cũng vô dụng, hôm nay lại càng từ chối kết hôn ngay trước mặt bố mẹ tôi, tôi biết tôi ở trong lòng ấy có phải đáng tha thứ như vậy hay ?"

      "Tòng Thiện cũng chịu kết hôn với tôi." Hàn Dập Hạo tự giễu , uống Vodka, chất lỏng cay nòng này mới có thể làm cảm thấy sảng khoái.

      " phải các cậu muốn lĩnh giấy chứng nhận sao? ấy đổi ý rồi hả?" nghĩ tới bọn họ phiền chính là cùng chuyện, Câu Tử Minh cảm thấy buồn cười.

      " lời khó hết." Hàn Dập Hạo lắc đầu, muốn thêm.

      Câu Tử Minh cũng hỏi, biết Hàn Dập Hạo giống , chỉ muốn uống say cũng cần suy nghĩ.

      lát sau, Tiễn Thiểu Kiệt quay lại, mặt, cổ và áo sơ mi dính ít vết son môi tươi đẹp.

      "Cậu bị họ luân phiên hả?" Câu Tử Minh giễu cợt .

      "Cái người này, chuyện có tố chất." Tiễn Thiểu Kiệt lườm ta cái, đắc ý , "Cái này gọi là sức hấp dẫn lớn, cậu thấy nàng nỡ để tôi cỡ nào đâu, vóc người đẹp trai đúng là được hoan nghênh."

      "Cậu nhiều 'hồng phấn tri kỷ' như vậy, ghen?" Câu Tử Minh buồn cười hỏi, nhìn đói khát trong mắt mấy ấy, dường như hận thể lập tức tới lột sạch Tiễn Thiểu Kiệt, kéo lên giường của mình tuyên bố "quyền sở hữu".

      "Phụ nữ ấy mà, đều là động vật thính giác, chút dễ nghe, làm cho các ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi, về phần có muốn thực hứa hẹn hay , để sau." Tiễn Thiểu Kiệt lăn lộn ở trong vòng của phụ nữ nhiều năm, đừng là mấy đó, trăm cũng có thể dụ dỗ ngoan ngoãn, "Tôi hai người các cậu, trước đây 'phụ nam đàng hoàng' cũng coi vào đâu, công phu dụ dỗ phụ nữ thể nào kém hơn tôi, sao bây giờ miệng trở nên kém cỏi vậy, ra lời hay rồi hả?"

      "Phụ nữ bên ngoài và trong nhà là hai chuyện khác nhau." Hàn Dập Hạo câu trúng trọng điểm.

      "Tôi cảm thấy có khác nhau." Tiễn Thiểu Kiệt nhún vai, , "Dù sao các cậu ở trước mặt các ấy cũng là lời ngon tiếng ngọt quen rồi, tiếp tục dụ dỗ lần nữa sao nào? Chỉ cần điểm xuất phát là tốt, lại phải là sai lầm gì thể tha thứ, thời gian dài, họ cũng từ từ quên ."

      "Đợi ấy tha thứ cho tôi, đoán chừng phải đợi cả đời." Câu Tử Minh bi quan .

      "Cậu là đáng đời." Tiễn Thiểu Kiệt chút đồng tình với ta, "Muốn ăn vụng cũng phải nhớ lau sạch miệng, bị bắt gian tại trận quả thực vứt bỏ mặt mũi đàn ông."

      Thấy Câu Tử Minh trừng mắt nhìn , Tiễn Thiểu Kiệt vội vàng chuyển đề tài, lại vừa cười cừa : "Nhưng, lúc ấy cậu chẳng qua là đối đãi với Vương Đình như là tình nhân, đối với ấy bất trung cũng là bình thường."

      "Đáng tiếc bây giờ cậu ấy coi người ta là tình nhân, người ta lại chịu cho cậu ấy cơ hội." Hàn Dập Hạo hơi thích thú đâm vào chỗ đau của ta, tuy lời là lời , nhưng lại làm cho Câu Tử Minh nghẹn bụng giận dữ có chút tức giận.

      "Ít nhất người nhà của tôi có biến thái đến mức muốn hại chết người phụ nữ của tôi." Câu Tử Minh mắng trả lại.

      Hàn Dập Hạo cũng bị chọc giận, lạnh lùng nhìn Câu Tử Minh, trầm giọng : "Cậu lại lần nữa xem."

      Hai người cũng uống rất nhiều, bây giờ rượu cồn xông lên não, vốn là dễ giận, Câu Tử Minh chút nghĩ ngợi liền lặp lại lần lời vừa rồi.

      "Choang" tiếng giòn vang, Hàn Dập Hạo ném vụn chai rượu trong tay xuống đất, bã vụn bắn tung tóe khắp nơi.

      "Tôi này, các cậu đều uống nhiều quá rồi phải ." Tiễn Thiểu Kiệt đứng lên, ngăn ở chính giữa bọn họ, cũng rất tức giận, " người ít câu, đầu óc tỉnh táo cút về nhà ngủ, ầm ĩ cái gì!"

      Câu Tử Minh dềnh dàng đứng lên, đẩy Tiễn Thiểu Kiệt ra, lớn tiếng với Hàn Dập Hạo: "Lẽ nào tôi sai sao? người đàn ông cao to như cậu ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được, quả thực chính là đồ vô dụng!"

      "Bụp" tiếng, động tác của Hàn Dập Hạo nhanh đến kinh người, ở lúc Tiễn Thiểu Kiệt còn chưa có phản ứng kịp, hung hăng cho Câu Tử Minh đấm.

      Phản ứng của Câu Tử Minh cũng thua , giây sau đánh trả lại .

      "Hai người các cậu! Tách ra cho tôi!" Thấy hai người họ vặn tay đánh nhau, Tiễn Thiểu Kiệt muốn khuyên can, nhưng công phu quyền cước của hai người này cũng rất cao, đẩy đẩy đẩy ra rất xa.

      Nhân viên quầy bar rất nhanh tới, nhưng người ngăn cản cũng bị đánh, bọn họ dám đến gần đành phải báo cảnh sát.
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :