1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Có hứng thú với

      Editor: smizluy1901

      Hàn Dập Hạo đột nhiên bật ra tiếng cười , thân hình cao to của hơi rướn, giống như con báo săn, ánh mắt của thâm thúy và nóng bỏng, càn rỡ mà nhìn ở mặt, người của Thẩm Tòng Thiện, như thể người phụ nữ ở trước mặt của thân mảnh vải vậy.

      " nhìn cái gì vậy!" Ánh mắt của khiến nhớ lại tình cảnh đêm đó, tự chủ được liền bắt đầu căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh liền tỉnh táo lại, bây giờ là ở sân huấn luyện, người đến người , dám làm cái gì?

      " cứ ?" từ từ kéo gần khoảng cách của nhau, khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy tiện và tà mị.

      Vị trí dừng, đầu xe hướng về khoảng trống, cho nên lại gần nhìn, căn bản ai phát cảnh tượng quái dị và mập mờ tại trong xe.

      "Tôi cảnh cáo , đừng tiếp tục lấn tới!" Thẩm Tòng Thiện có chút hụt hơi, thầm mắng mình có tiền đồ, vậy mà mỗi lần gặp phải người đàn ông này, luôn khắc chế được hoảng hốt.

      đột nhiên nắm chặt tay mở cửa xe của , lòng ngón tay thô ráp biết vô tình hay cố ý vuốt mu bàn tay trơn bóng của , môi mỏng khẽ mở, hơi thở nóng rực: " phải là đối thủ của tôi."

      Thẩm Tòng Thiện muốn đánh , nhưng sợ thu hút những học viên khác, trốn thoát, tránh khỏi, dứt khoát ưỡn thẳng cái eo, cố làm ra vẻ nghiêm túc : "Họ Hàn kia, bây giờ còn mặc quân phục, mời trang nghiêm chút!"

      Rốt cuộc Hàn Dập Hạo nhịn được cười to, thân xe ngừng rung động theo tiếng cười của .

      Thẩm Tòng Thiện tức giận, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy mấy học viên xuống xe trước đó tới, muốn bịt cái miệng rộng của Hàn Dập Hạo lại.

      tức giận xuống xe, nhưng Hàn Dập Hạo lại đột nhiên thốt ra câu, "Tiểu nữ cảnh, bổn thiếu càng ngày càng có hứng thú với ."

      "Vậy tôi là xui tám đời." Thẩm Tòng Thiện nghiến răng nghiến lợi đáp lại .

      Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của , trong lòng Hàn Dập Hạo lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Ngày thứ tư, căn cứ theo mệnh lệnh của Hàn Dập Hạo, 4 giờ sáng, các học viên tập hợp ngay tại sân tập, chờ đến điểm đến, nhìn thấy những vách đá và vực sâu vạn trượng, trái tim của mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng.

      "Xốc lại trăm phần trăm tinh thần! Nơi này hơi chú ý, chờ các bạn chính là hài cốt còn. Những người tiếp nhận đối đãi này, xéo khi chưa muộn!" Theo thường lệ, vừa rống vừa mắng. Cùng thời gian ngủ, Hàn Dập Hạo trông vẫn tràn đầy năng lượng, cùng với những học viên còn buồn ngủ kia tạo

      thành tương phản mãnh liệt.


      "Hai người tổ, lên xe!"


      Ra lệnh tiếng, đoàn xe hùng dũng bắt đầu tiến về phía vách đá.


      có gì ngạc nhiên, nửa ngày, lại có mười người bị loại.


      Đến xế chiều, Hàn Dập Hạo có cho bọn họ cơ hội thả lỏng chút nào, bắt đầu huấn luyện bắn súng.


      Khi mọi người nhìn thấy sân khấu huấn luyện găng đầy lưới sắt và đủ loại chướng ngại vật trước mặt, đồng loạt cùng than khóc trong lòng.


      Đây phải chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình, TMD, quả thực đây là chọn bộ đội đặc chủng!


      Sau khi giới thiệu sơ lược các quy tắc, Hàn Dập Hạo liền bắt đầu để cho bọn họ huấn luyện


      Cũng may những người còn lại đều là phần tử tinh , miễn cưỡng vẫn có thể thông qua 7 trong 750 chướng ngại vật, nhưng khi bọn họ thở hồng hộc tới sân tập bắn Hàn Dập Hạo lại ngừng cầu tiến hành môn bắn súng, để cho bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi nào.


      "Pằng pằng pằng" sau loạt tiếng súng dày đặc vang lên, bắt đầu học bắn.


      "Bia số trúng đích 3 phát."


      "Bia số hai trúng đích 5 phát."


      "Bia số ba trúng đích 1 phát."


      ...


      Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng lúc càng đen.


      "Bia số bảy trúng đích 10 phát."


      "Là ai?" Hàn Dập Hạo hỏi Tề Danh Dương - người cũng mặc quân phục giống , cũng là huấn luyện viên của cuộc huấn luyện lần này, chỉ là liên tục phụ trách sàng lọc nhân viên quân đội, mới có gặp Thẩm Tòng Thiện và bọn họ.


      "Là nhân viên cảnh sát sơ cấp tên là Thẩm Tòng Thiện." Tề Danh Hương lật giở tài liệu: "Cái tên này sao nghe quen tai như vậy, dường như nghe qua ở đâu rồi."


      "Đừng nghĩ nữa, chính là tiểu nữ cảnh giội rượu tôi tại 'Cửu Cung'." Hàn Dập Hạo thay ta giải thích nghi ngờ.


      "À." Tề Danh Dương gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Cậu mượn cơ hội trả thù chứ."


      "Tôi là loại người như vậy sao?" Hàn Dập Hạo liếc ta cái, vui .


      "Cũng đúng, Hàn thiếu cậu là nổi danh quý trọng nhân tài." Tề Danh Dương cười .


      Hàn Dập Hạo quan tâm đến ta nữa, tự mình lên phía trước nhìn tấm bia, càng xem tâm tình càng tệ.


      "Toàn bộ đạt tiêu chuẩn!" Khuôn mặt sa sầm, Hàn Dập Hạo hét lớn.


      sân huấn luyện liền lặng ngắt như tờ, chờ vị thần mặt đen này trách mắng.


      Qủa nhiên, Hàn Dập Hạo nhắm vào từng người mắng: "10 phát trúng 3 phát? Ngay cả tân binh chưa từng cầm súng cũng bắn tốt hơn cậu! Đường đường là phó sở trưởng, tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu!"


      ...


      "Còn nữa!" Hàn Dập Hạo mắng vòng, tới trước mặt của Thẩm Tòng Thiện.


      "Báo cáo sếp! Thành tích của tôi là 10 phát!" Thẩm Tòng Thiện cảm thấy thành tích của mình tính là tệ, cũng muốn nghe mắng người bừa bãi, vì vậy giành trước.


      " biết xấu hổ 10 phát? Nhìn xem bắn bia như thế nào hả, vòng 5, vòng 6? Thành tích như vậy ở trong mắt của tôi, đều vô nghĩa tính!" Hàn Dập Hạo tức giận mắng.


      "Báo cáo sếp! Chúng tôi căn bản ngay cả thời gian nhắm cũng có!" Thẩm Tòng Thiện cãi lại, tên khốn này lý lẽ, sau khi cầu chạy hết chướng ngại vật nhất định phải bắn đạn trong vòng 5S, thời gian ngắn như vậy xấp xỉ với lắp đạn.


      " chiến trường quân địch cho thời gian nghỉ ngơi sao? cho thời gian nhắm sao?" Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm, mắt vốn to nhìn qua đặc biệt dọa người.


      "Nhưng bây giờ phải là chiến trường, hơn nữa vừa bắt đầu thiết lập hạng mục khó như vậy, tôi cảm thấy hợp lý!" Thẩm Tòng Thiện tranh luận.


      "Loại trình độ này kêu khó?" Hàn Dập Hạo đột nhiên xoay người ra sau, với Tề Danh Hương: "Huấn luyện viên Tề, mời cậu làm mẫu cho bọn họ cái mới được gọi là khó."


      "Vâng!" Tề Danh Dương làm cái chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn với , nhanh chóng chạy đến vị trí, xuất phát từ khởi điểm.


      "Đổi bia!" Theo khâu lệnh của Hàn Dập Hạo, tất cả bia hình tròn vừa rồi đều lật xuống, thay vào đó là bốn tấm bia hình tròn hơn và xa hơn.


      Vừa đổi bìa xong, Tề Danh Dương liền tới sân tập bán.


      Móc súng , lên cò, nhắm chuẩn, bắn, động tác làm liền mạch, dây dưa chút nào, "pằng pằng pằng pằng" sau khi bốn tiếng súng vang lên, Tề Danh Dương cầm súng ngắn vẫn còn bốc khói để về chỗ cũ.


      "Vòng 10.9!"


      "Vòng 10.9!"


      "Vòng 10.9!"


      "Vòng 10.9!"


      Liên tục báo cáo bốn con số khiến mọi người đều thất kinh, ta bắn trúng bia lại là vòng bia 10.9, cách khác ta liên tiếp bắn trúng bốn tâm bia vòng tròn đường kính chưa tới 5CM ngoài cự ly 500 mét!


      Hơn nữa vẻ mặt của Tề Danh Dương có bất kỳ kích động hay vui vẻ nào, dường như đây là chuyện hết sức bình thường.


      "Đều thấy chưa? Trước tối mai, người đạt được trình độ này đều đạt tiêu chuẩn!" "Huấn luyện viên ma quỷ" hạ tối hậu thư, lãnh khốc vô tình.


      "Vâng!" Tiếng trả lời đinh tai nhức óc.


      Hàn Dập Hạo liếc nhìn Thẩm Tòng Thiện lâu, "Nhất là ."


      "Tôi nhất định làm được!" Thẩm Tòng Thiện yếu thế chút nào đáp lại.
      Last edited by a moderator: 18/1/15
      Trúc Doanh, malhonglak thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      ác ma, sau này rồi trả nợ dần

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Giả vờ gặp gỡ

      Editor: smizluy1901

      Ba ngày kế tiếp tăng cường huấn luyện, vẫn là Hàn Dập Hạo phụ trách, mà huấn luyện học viên từ bắt đầu hơn 300 người giảm mạnh xuống còn chưa đầy 50 người, những người còn lại tinh thần và thể lực cũng đến bờ vực sụp đổ.

      Bởi vì ngày hôm sau là nhân viên sát hạch của Liên Hiệp Quốc chọn ứng cử viên, cho nên Hàn Dập Hạo phá lệ đêm để cho các ứng cử viên nghỉ ngơi.

      Thoải mái khoan khoái tắm nước nóng, Thẩm Tòng Thiện chuẩn bị xem lại tiếng rồi nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi ngày mai.

      "Cộc cộc cộc!" Lại vang lên tiếng gõ cửa.

      đứng dậy mở cửa, phát đứng ở phía ngoài chính là Lộ Gia Nghi.

      "Sao cậu lại tới đây?" Bởi vì bảy ngày qua tăng cường huấn luyện, mệt đến mức Thẩm Tòng Thiện vốn có thời gian nghỉ ngơi tốt, chớ chi là tìm bạn học cũ, vì vậy bây giờ nhìn thấy Lộ Gia Nghi, rất là vui.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Tới thăm cậu." Lộ Gia Nghi vui vẻ .

      "Vậy mau vào ." Thẩm Tòng Thiện tránh người, nhường lối.

      "Là cậu nhanh thay quần áo, theo mình ra ngoài." Lộ Gia Nghi vào phòng, lại vừa vừa kéo Thẩm Tòng Thiện về phía tủ quần áo.

      " ra ngoài làm gì?" Thẩm Tòng Thiện có chút mù mờ hiểu chuyện gì.

      "Đương nhiên là dạo chút, nhìn cảnh đêm, hít thở khí trong lành, thả lỏng tâm tình chút, cũng là giúp ngày mai phát huy hơn hẳn mà." Lộ Gia Nghi nhanh, mà còn phối hợp mở tủ quần áo giản dị, để cho Thẩm Tòng Thiện thay quần áo nhanh hơn chút.

      "Nhưng..." Thẩm Tòng Thiện muốn mình định nghỉ sớm, Lộ Gia Nghe ra ngoài cửa.

      "Cậu thay nhanh lên chút ha, mình ở bên ngoài chờ cậu." Trong khí, chỉ lưu lại tiếng lanh lảnh như chuông bạc.

      Thẩm Tòng Thiện đành chịu, cũng biết rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì, thể làm gì khác hơn là tìm đại bộ quần áo để thay.

      Mở cửa, Lộ Gia Nghi nhìn thấy mặc chiếc váy kia, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ chốc lát, hơi nhíu mày , "Chiếc váy này phải cậu mặc thời trung học sao, sao bây giờ còn chưa có vứt thế hả."

      "Còn tốt sao lại vứt cơ chứ." Thẩm Tòng Thiện tán đồng , quả thực, vóc người của cùng thời trung học có thay đổi nhiều lắm, váy thời học sinh đến bây giờ vẫn còn có thể mặc.

      "Quan niệm tiêu phí của cậu nên thay đổi sớm , lần sau mình dẫn cậu mua sắm, đảm bảo trang diện cho cậu tuyệt đẹp từ đầu đến chân, để cho cả người cậu rực rỡ hẳn lên." Lộ Gia Nghi luôn biết bạn tốt tiết kiệm, vì vậy hào phóng đề nghị.

      Thẩm Tòng Thiện khẽ cười : "Đừng, mình cũng có nhiều tiền như Lộ đại tiểu thư cậu thế đâu, mình chỉ là nhân viên cảnh sát , sao có thể chi tiêu phung phí như cậu tiêu tiền chứ."

      "Đừng vậy mà, nếu mình cho cậu mượn trước, cậu trả khoản từng kỳ, mình bảo đảm thu lãi."

      Hai người vừa vừa cười, bất giác tới sân huấn luyện.

      Gió đêm mát lạnh thấm vào lòng người, mang đến nhàng khoan khoái, làm cho đầu óc người ta cũng vô cùng tỉnh táo.

      Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặc dù có bầu trời đầy sao, dường như ánh trăng cũng bị phủ lớp lụa mỏng, nhưng đứng ở nơi trống trải như thế này nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác vô cùng rộng lớn, tâm tình cũng rộng mở hơn rất nhiều.

      Đột nhiên, Lộ Gia Nghi bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Là ấy! ấy!"

      Thẩm Tòng Thiện hiểu gì cả hỏi: "Ai?"

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      Lộ Gia Nghi chỉ vào hai bóng người hít xà phía trước: "Tình báo quả nhiên sai, mỗi đêm ấy đều tới đây làm vận động, chúng ta mau qua đó ."

      "Này! Đừng kéo mình!" Thẩm Tòng Thiện còn chưa có kịp phản ứng, bị Lộ Gia Nghi hưng phấn kéo .

      Đến gần, Thẩm Tòng Thiện lập tức hiểu ngay vì sao Lộ Gia Nghi kích động như vậy, hai người đàn ông kia mặc áo 3 lỗ, lộ ra thân cơ bắp, luyện tập tràn đầy say sưa, người là Tề Danh Dương, người chính là Hàn Dập Hạo.

      Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện lập tức trở nên tệ hơn rất nhiều, nếu như sớm biết nha đầu này là tới tìm Hàn Dập Hạo, đánh chết cũng đến.

      "Chào các sếp!" Lộ Gia Nghi lại hoàn toàn có chú ý tới sắc mặt của Thẩm Tòng Thiện, chủ động đến chào hỏi.

      Hai người đàn ông dừng lại, bọn họ lấy chiếc khăn lông đặt ở bên cạnh xuống, vừa lau mồ hôi vừa tới phía các .

      "Được rồi, cũng chào hỏi rồi, nên thôi." Thẩm Tòng Thiện đưa tay lôi kéo Lộ Gia Nghi, giọng .

      Tuy nhiên, hai người kia tới trước mặt của các .

      " là?" Tề Danh Dương mở miệng hỏi.

      "Báo cáo sếp!" Khiến Thẩm Tòng Thiện hận thể đào cái lỗ biến mất chính là, nha đầu Lộ Gia Nghi này đột nhiên nghiêm chỉnh chào cái, vô cùng chân thành, vô cùng nhiệt tình mà bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi tên là Lộ Gia Nghi, là ứng cử viên huấn luyện của phân đội y tế của lực lượng gìn giữ hòa bình lần này, xin chiếu cố nhiều hơn."

      "Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu với Lộ Gia Nghi cái, vô cùng lễ phép.

      "Ơ." Mà tầm mắt của Hàn Dập Hạo lại rơi vào Thẩm Tòng Thiện, người đứng ở phía sau của Lộ Gia Nghi, xoay mặt qua, vẻ mặt lúng túng.

      mặc chiếc váy vải bông màu trắng, tóc dài hơi ướt xõa ở sau ót, gió thổi vén lên những sợi tóc bên tai, thanh thuần như nữ sinh trung học, mà hành động trẻ con của càng làm cho Hàn Dập Hạo cảm thấy thú vị.

      "Hai sếp ơi, là trùng hợp, thế nhưng lại có thể gặp gỡ ở đây, cũng coi như chúng ta có duyên đúng ." Nhìn thấy thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, Lộ Gia Nghi kích động đến trái tim đập thình thịch, nhưng mà lại làm mặt dày tạo ra đề tài.

      Nghe thấy cuộc đối thoại bắt chuyện có tí dinh dưỡng này, Thẩm Tòng Thiện muốn làm bộ như biết Lộ Gia Nghi, tự mình bỏ .

      Vậy mà, người nào đó dường như nhìn thấu tâm tư của , cố tình buông tha : "Vị phía sau là?"

      "À." Lộ Gia Nghi đưa tay túm lấy Thẩm Tòng Thiện, mở miệng giới thiệu, "Đây là bạn học thời trung học của tôi, Thẩm Tòng Thiện, cũng là học viên huấn luyện lần này. Tòng Thiện, chào hỏi ."

      Cũng bị điểm danh, giả bộ làm như biết có phần quá gượng gạo, thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện : "Huấn luyện viên Tề, xin chào."

      "Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu cái.

      "Khụ khụ." Người nào đó bị phớt lờ, phát ra tiếng ho .

      "Tòng Thiện, vị này chính là huấn luyện viên Hàn." Lộ Gia Nghi tưởng Thẩm Tòng Thiện biết Hàn Dập Hạo, hảo tâm nhắc nhở.

      "Huấn luyện viên Hàn... xin chào." Mấy chữ này cơ hồ là bật ra từ trong kẽ răng, Thẩm Tòng Thiện vốn muốn liếc nhìn đến ta.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Tôi còn tưởng rằng trí nhớ của cảnh sát Thẩm kém như vậy, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng nhớ , tình trạng này ngày mai làm sao tham gia tuyển chọn." Vừa cất giọng, quả nhiên lại là "Lời ác độc".

      "Huấn luyện viên Hàn có mặc quân phục, nhìn thoáng qua đúng là giống quân nhân, cho nên tôi nhận ra được." cũng châm chọc .

      "Tòng Thiện, sao cậu lại như thế." Lộ Gia Nghi có chút khó hiểu kéo kéo lấy bạn tốt, hiểu sao ấy chuyện sao lại cầm thương mang côn như thế.

      " sao." Hàn Dập Hạo khoan dung mà cười cười, "Tôi và cảnh sát Thẩm cũng là người quen cũ, ấy chuyện luôn-- thẳng thắn bộc trực như vậy."

      Nghe như thế, Thẩm Tòng Thiện nhịn được nghi ngờ nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, cháu trai này lại muốn gây chuyện gì đây?

      Người nào đó dường như nhìn thấu được nghi ngờ của , ý cười sâu hơn, lại càng khiến cho Thẩm Tòng Thiện sinh lòng ớn lạnh.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Bị chó cắn

      Editor: smizluy1901

      " ra là huấn luyện viên Hàn và Tòng Thiện là người quen." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, gương mặt trang điểm tinh tế ngước nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt lấp lánh sùng bái và ngưỡng mộ, "Vậy tốt rồi, tôi có số vấn đề muốn thỉnh giáo huấn luyện viên Hàn, có thể ?"

      Thẩm Tòng Thiện làm sao biết Lộ Gia Nghi là muốn mượn cơ hội tìm đề tài, vấn đề là muốn ở chỗ này, vì vậy ngắt lời : " ra chúng mình chút cũng quen, cho nên cậu đừng làm phiền huấn luyện viên Hàn."

      "Sao lại quen, cảnh sát Thẩm, chẳng lẽ quên rồi sao, chúng ta từng có nhiều ‘quen thuộc’ thế nào à." Cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, khóe miệng Hàn Dập Hạo chứa đựng nụ cười tà mị và càn rỡ, ánh mắt nóng bỏng triệt thấu rơi ở khuôn mặt nhắn thoa phấn trang điểm của , trong lời có lời nhắc nhở.

      Tên khốn này, luôn dùng chuyện này để chọc tức , bây giờ còn ngay trước mặt người khác, đôi mắt to trong veo của Thẩm Tòng Thiện chất chứa tức giận, cắn chặt hàm răng, muốn nhào qua đánh cho ta trận.

      " nhớ , chỉ nhớ bị chó cắn." nghiến răng nghiến lợi đáp lại .

      "Vậy lần sau phải chú ý chút, dẫu sao có lần, còn có thể có lần thứ hai." Đối với "nhanh mồm nhanh miệng" của , dường như Hàn Dập Hạo miễn dịch, nhìn thấy giận đến mức khuôn mặt ửng đỏ, môi đào mím chặt, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Nghe ám chỉ có ý tốt, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên phát khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể thấy từng giọt mồ hôi chảy xuống cơ bắp căng phồng rắn chắc của , theo bản năng lui về phía sau bước, phản kích lại : "Huấn luyện viên Hàn yên tâm, lần sau gặp lại chó điên, tôi dùng đả cẩu bổng đối phó với nó."

      "Ha ha, ngược lại coi chừng làm đau tay kia." Ánh mắt tà khí híp lại, thích ngầm giữ khoảng cách với , trong lòng có luồng kích động, muốn túm lấy người phụ nữ hung hăng tránh như rắn rết ôm vào trong ngực, giữ chặt, để cho có thể thoát khỏi.



      Vậy mà, giọng nữ trong trẻo đúng mức chen vào, "Hai người cái gì vậy?"

      Lộ Gia Nghi mờ mịt khó hiểu nhìn hai người này, người vẻ mặt tức giận, người khóe miệng chứa nụ cười, lời như thế quả thực khó hiểu, hoàn toàn biết bây giờ là tình huống thế nào.

      Trái lại Tề Danh Dương có thể đoán ra mấy phần, nghe giọng điệu mập mờ của Hàn thiếu, có lẽ giữa hai người từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên đối với Thẩm Tòng Thiện mà chính là " muốn nhớ lại".

      Tề Danh Dương vốn là người rất có phong độ đàn ông, cũng muốn nhìn thấy phụ nữ bị ức hiếp, vì vậy chủ động hòa giải: "Được rồi, phải có vấn đề muốn hỏi huấn luyện viên Hàn sao?"

      "À, đúng rồi." Nghe vậy, lúc này Lộ Gia Nghê mới nhớ tới và tiếp tục đề tài vừa rồi, "Huấn luyện viên Hàn, ngày mai là cuộc thi thẩm định tuyển chọn của Liên Hiệp Quốc, kỹ thuật lái của tôi vẫn tốt lắm, còn có thể năng..."

      Hàn Dập Hạo lại chẳng muốn nghe hết, lên tiếng ngắt lời : " là quân y, ngoại trừ chữa bệnh, những phương diện khác cầu cũng cao."

      Lộ Gia Nghi lại nhụt chí mà tiếp tục hỏi: "Vậy phương diện lễ nghi quốc tế, có cần phải chú ý chỗ nào hay vậy?"

      Hàn Dập Hạo nhíu mày, cũng phải bách khoa toàn thư, này liên tục quấn lấy hỏi đủ thứ, huống hồ cảm thấy hứng thú vốn chính là Thẩm Tòng Thiện cùng với , nếu cũng lười phải để ý tới hoa si này.

      "Lộ tiểu thư phải ? Tôi nghĩ thay vì bây giờ hỏi những vấn đề này, lúc đầu khi học nên nghe giảng tốt."

      Trong lời của hàm chứa mất kiên nhẫn, cho dù là kẻ điếc cũng nghe ra được.



      "Dập Hạo." Trong nháy mắt, bầu khí có chút ngột ngạt, Tề Danh Dương nhịn được nhắc nhở nên khách sáo chút, mặc dù và Hàn Dập Hạo từ cùng nhau lớn lên, biết Hàn Dập Hạo từ trước tới nay phải là người thích "Giúp người làm niềm vui", đối với phái nữ cũng đặc biệt tôn trọng, nhưng như vậy, cũng là rất thất lễ.

      "Này, cái giọng gì vậy hả. muốn đừng , phải dùng tới thái độ này sao." Thẩm Tòng Thiện lập tức bất bình thay cho bạn tốt, dạo gì chứ, làm như kéo được nhị ngũ bát vạn[1] vậy, Gia Nghi mắt mù mới có thể ngắm trúng loại người này.

      [1] Nhị ngũ bát vạn là các quân cờ trong mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của người giống như kéo được nhị ngũ bát vạn.

      Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Thiện giống như chim ưng săn mồi, lạnh lùng mở miệng : "Đến phiên dạy tôi sao?"

      Thẩm Tòng Thiện há miệng, còn muốn đốp chát trở lại, nhưng Lộ Gia Nghi lại giữ lại.

      để ý chút nào mà cười ngọt ngảo, giọng thanh thúy như chuông bạc: "Huấn luyện viên Hàn dạy rất phải, quả nên trách tôi học chăm chú, sau này tôi chú ý."



      Thẩm Tòng Thiện cũng chịu được nữa, chịu nổi "Ôn thần" chết tiệt này, càng chịu nổi bộ dáng mặt dày mày dạn của bạn tốt, kéo lấy tay của Lộ Gia Nghi, hai lời xoay người rời : "Chúng ta !"

      "Đùng đoàng!" tiếng sét đột nhiên giáng xuống.

      "Này, Tòng Thiện, đợi chút, đừng kéo mình." Lộ Gia Nghi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vất vả mới bắt được cơ hội có thể gặp Hàn Dập Hạo, muốn từ bỏ quá sớm.

      "Lộ đại tiểu thư, mình xin cậu có chút khí phách được , đừng dùng vẻ mặt say mê này dán vào cái mông lạnh của người ta." Đưa lưng về phía Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương, Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi rất nhanh, vừa , vừa giảng đạo.

      Thấy thoát được, Lộ Gia Nghi thể làm gì khác hơn là ngoảnh lại xin lỗi với bọn Hàn Dập Hạo: "Huấn luyện viên Hàn, huấn luyện viên Tề, xin lỗi, chúng tôi trước."

      Tiếng sấm nơi chân trời càng lúc càng dày đặc, từng tia sáng trắng liên tục đánh xuống, trận mưa lớn sắp kéo tới.
      honglak, malB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Cãi nhau

      Editor: smizluy1901

      "Các cậu xảy ra chuyện gì à?" Thấy ánh mắt Hàn Dập Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, Tề Danh Dương nhịn được hỏi.

      " có gì, chỉ là phát con mồi thú vị." Nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mặt, mặt Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười giống như săn.

      "Chuyện danh sách của cục cảnh sát Tây Đường đó cũng là vì ấy sao?" Tề Danh Dương nhớ tới Thẩm Tòng Thiện là bị "Đặc biệt tuyển chọn", liền hỏi.

      "Ừ." Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận.

      "Cậu nhìn trúng ấy chứ?" Tề Danh Dương nhịn được nhíu mày.

      "Loại sắc đẹp này vẫn thể lọt được vào mắt của bổn thiếu." Hàn Dập Hạo hừ lạnh tiếng, "Chỉ là muốn xem xem móng vuốt của con mèo con lợi hại thế nào."



      "Vậy tốt, nhìn thái độ đó của người ta, cũng phải là nhìn trúng cậu." Tề Danh Dương cười ha ha.

      Hàn Dập Hạo để ý tới ta, nghe thấy tiếng sấm dứt đỉnh đầu, cất bước rời : " thôi."

      Chỉ chốc lát sau, mưa xối xả như trút nước hạ xuống.

      " nhanh lên." Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi vội vã chạy về phía trước.

      "Ôi." Đột nhiên, Lộ Gia Nghi
      giày cao gót bị sái chân, thân thể liền nhanh chóng nghiêng sang bên rồi ngã xuống.

      Bị ấy kéo Thẩm Tòng Thiện muốn giữ vững thân thể, nhưng mặt đất quá trơn, mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống sàn xi măng rắn chắc.

      Tuy nhiên, đôi bàn tay to lại kịp thời ôm lấy eo của , ngay sau đó xoay tròn cái, rơi vào trong lòng của người nào đó.

      "Xem ra bản lĩnh của cảnh sát Thẩm cũng chỉ như vậy." Giúp , vẫn là châm chọc như cũ.


      Nước mưa rơi xuống làm ướt tầm mắt của , Thẩm Tòng Thiện co chút thấy gương mặt tuấn tú đột nhiên được phóng đại ở trước mắt này, nhưng nghe thấy giọng đáng ghét ấy lập tức đẩy ra. " cần xen vào việc của người khác."

      "Tốc độ phản ứng này, xem ra ngày mai là qua." Khoanh hai tay, Hàn Dập Hạo cười nhạo .

      "Vậy mở to hai mắt nhìn cho tôi, ngày mai tôi nhất định có thể được chọn!" Thẩm Tòng Thiện dường như bị chọc tức mà hét lớn.

      "Mỏi mắt mong chờ." Vẫn là bốn chữ này, xong. Hàn Dập Hạo sải bước rời .

      Thẩm Tòng Thiện trừng mắt nhìn bóng lưng của mấy lần, xoay người kéo Lộ Gia Nghi được Tề Danh Dương đỡ lấy rồi về hướng khác.

      Hôm sau, cuộc sát hạch tuyển chọn cảnh sát giữ gìn hòa bình của Liên Hiệp Quốc chính thức bắt đầu.

      Cuộc sát hạch dựa theo cuộc thi tiếng , lái xe, tháo gỡ súng, tiến hành tự bắn nhanh 5 mét, bắn chậm 7 mét, áp dụng "Phương pháp loại trừ chết bất ngờ", có môn thất bại cũng bị loại ngay lập tức.

      Có lẽ là ngày thường mức độ huấn luyện quá cao, cho nên cuộc sát hạch thông thường này so với những thứ "May mắn còn sống sốt" trong tay Hàn Dập Hạo đối với các ứng cử viên mà , có vẻ thành thạo.

      Dĩ nhiên cũng có số ít ứng cử viên vì phát huy ai chỗ, bị loại.

      Cuối cùng, bởi vì số lượng người được thông qua vượt ra khỏi hạn ngạch, nhóm giám khảo phải dựa theo cấp độ thành tích, để chọn danh sách ứng cử viên trúng tuyển.

      Mà Thẩm Tòng Thiện với thành tích xuất sắc xếp thứ ba trong danh sách hề lo lắng mà được tuyển chọn, lấy được chứng chỉ bằng cấp cảnh sát dân gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc.

      Khi tên của được đọc ra từ miệng của giám khảo quốc tịch Pháp tóc vàng mắt xanh Thẩm Tòng Thiện cùng với tất cả những ứng cử viên được trúng tuyển khác, cảm thấy vô cùng phấn khởi và tự hào.

      Dù sao đây cũng là cuộc tập huấn "vô nhân đạo" phải trải qua trong mấy ngày qua, dùng vất vả và mồ hôi của để đổi lấy, cảm giác vui sướng quá mãnh liệt cho nên cũng quên mất mục đích ban đầu.

      Trước tiên, liền gọi điện cho Lương Tư Hàn, cho ta biết cái tin tức tót này.

      Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại là im lặng và yên tĩnh rất lâu.

      "Tư Hàn, sao vậy?" Cho dù nhạy bén, cũng hiểu được phản ứng của bạn trai là vì sao, nhớ tới lúc đầu cho biết mình được chọn, giọng của Thẩm Tòng Thiện từ từ thấp lại.

      "Tòng Thiện, nếu như muốn em , em từ bỏ làm cảnh sát gìn giữ hòa bình chứ?" trực tiếp hỏi.

      "Tư Hàn, cũng là cảnh sát, hẳn là cũng có thể hiểu được đây chính là vinh dự." Thẩm Tòng Thiện hy vọng có thể lý giải chuyện này từ góc độ làm cảnh sát.

      "Nhưng cũng là bạn trai của em, Samos là quốc gia thế nào, chẳng lẽ em biết? Ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh bom và xung đột vũ trang, nơi nguy hiểm như vậy, đồng ý cho em ." tỏ thái độ kiên quyết.

      "Tư Hàn em hy vọng có thể ủng hộ công việc của em." có thái độ hơi ngang ngược, khiến Thẩm Tòng Thiện cũng phát cáu, " Samos chỉ có mình em, những người khác cũng có gia dình và người thân, chẳng lẽ cũng bởi vì gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều sao? Cách nghĩ này của quá ích kỷ."

      "Được rồi, coi như ích kỷ ." Lương Tư Hàn đột nhiên cất giọng mềm mỏng, cố gắng thuyết phục , "Tòng Thiện, nghĩ cho được ! Em đến nơi đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, phải làm thế nào bây giờ?"

      Nghe vậy, Thẩm Tòng Thiện cũng mềm lòng, tuy nhiên, vẫn muốn từ bỏ. "Tư Hàn, cũng biết tình trạng của em lúc này. Em bị điều đến phân cục Tây Đường, cách chức thành nhân viên cảnh sát bé. Gìn giữ hòa bình lần này đối với em mà , là cơ hội thăng cấp vô cùng tốt, em muốn từ bỏ."

      "Tòng Thiện, sao em lại cố chấp như vậy?" Thấy hiểu, trong giọng của Lương Tư Hàn chứa tức giận.

      "Tư Hàn, xin lỗi, em biết là vì tốt cho em, nhưng mà em quyết định rồi." Dứt lời, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cúp điện thoại.

      "Thái độ tệ như vậy, coi chừng bạn trai nhớ tới ." Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng kèm theo nụ cười nhạo báng.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      honglak, malB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :