1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Cảm xúc mãnh liệt lâu ngày gặp

      Editor: smizluy1901

      " làm gì!" Bị Hàn Dập Hạo "nhét" vào trong xe, Tòng Thiện nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn , muốn mở cửa xe, lại phát giác bị khóa cứng.

      "Em muốn ở lại tiếp nhận phỏng vấn?" Hàn Dập Hạo khẽ nhíu mày rậm, hỏi.

      Tòng Thiện nhìn nhóm truyền thông ngoài cửa xe, theo bản năng liền dùng tay che mặt mình lại, hơi khom người xuống, muốn đón nhận ánh đèn chớp lóe, đồng thời trừng mắt nhìn "đầu sỏ gây nên" cục diện này, tức giận chất vấn: "Vừa rồi sao lại như vậy?" Hơn nữa, xong liền lập tức kéo rời , thậm chí còn cho cơ hội để làm .

      "Em cứ ?" Hàn Dập Hạo trả lời mà hỏi ngược lại, khóe môi chứa đựng nụ cười nghiềm ngẫm, ý đồ ràng như vậy, nghĩ ra chứ.

      "Các cậu muốn ầm ĩ, sau khi trở về đóng cửa từ từ ầm ĩ, tôi lái xe." Câu Tử Minh ngồi ở phía trước kịp thời chen vào câu, rền chân ga, mạnh mẽ xông ra "lớp lớp vòng vây".

      Ai về cùng ? Tòng Thiện lớn tiếng : "Thả tôi xuống!"

      "Nếu em tiếp tục ầm ĩ, hôn em ở trước mặt nhiều người đấy." Hàn Dập Hạo sáp đến bên tai của , dùng lượng chỉ có hai người mới nghe được xấu xa , "Tin rằng bức ảnh nụ hôn của chúng ta nhất định trở thành tiêu đề trang đầu của ngày mai."

      Tòng Thiện nghe vậy, căm tức nhìn , vừa định mở miệng mắng đê tiện, chỉ thấy đôi mắt nguy hiểm thâm sâu kia nheo lại, môi lại kề sát vào nửa phần, dường như muốn hôn .

      Tòng Thiện cả kinh né sang bên cạnh, dán chặt vào cửa xe, mắt to xinh đẹp cảnh giác nhìn , miệng lại dám thốt ra lời " êm ái" nữa.

      Hàn Dập Hạo hài lòng, ánh mắt lại khóa chặt ở người của , nỡ dời chút nào.

      Hôm nay đặc biệt xinh đẹp, tuy phải là mặc áo cưới vì , nhưng tâm trạng của lúc này lại có bất kỳ tia vui nào.

      Bởi vì cũng phải là muốn "gả" cho Lương Tư Hàn, khi nhìn thấy truyền thông lần lượt xuất , bên trong nhà thờ lại trình diễn màn kịch như vậy, lập tức hiểu ngay, "công dụng" chân chính của cuộc hôn lễ này. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      An Nhuế muốn mượn cuộc hôn lễ làm ầm ĩ khiến Tòng Thiện bị đả kích, mà nhất định là Tòng Thiện biết chút chuyện gì đó, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế, biết An Nhuế đến "làm rối", cho nên trù tính thời cơ tốt, thông báo cho truyền thông đến, cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ "người bị hại", để truyền thông kiêng dè mà tuyên truyền An Nhuế "hoành đao đoạt ái", về mặt "danh tiếng" của nhà họ An vốn là tràn ngập nguy cơ tiếp tục bồi thêm "phong thái".

      Hóa ra tất cả mọi người đều hiểu lầm Tòng Thiện, ra mới là người sáng suốt nhất, sớm biết Lương Tư Hàn có lòng tốt như vậy, sớm biết ta và An Nhuế léng phéng với nhau, cho nên mới bất chấp phản đối mạnh mẽ của người bên cạnh, cố ý muốn "gả" cho Lương Tư Hàn, chính là muốn mượn tay hai người này để tạo ra vụ gièm pha, chiêu "gậy ông đập lưng ông".

      Vì vậy, từ đầu tới cuối, Tòng Thiện đều có "phản bội" , là biết tình hình mà thôi.

      chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, bởi vì Hàn Dập Hạo đột nhiên xuất , kế hoạch bị làm rối còn bị vội vàng "chạy trối chết" Tòng Thiện kìm nén tức giận trong bụng, đợi đến chạy ra khỏi đám người, với Câu Tử Minh lái xe: "Tôi muốn xuống xe."

      "Hỏi người bên cạnh đấy." Câu Tử Minh lạnh lùng ném lại câu, để chính "khơi thông" với Hàn Dập Hạo.

      Tòng Thiện ngốc, với Hàn Dập Hạo chẳng khác nào vô ích, cũng thèm liếc nhìn tới Hàn Dập Hạo, tiếp tục với Câu Tử Minh: " chính là hạn chế tự do cá nhân, tôi có thể bắt giữ !"

      Câu Tử Minh nghe vậy nở nụ cười, Thẩm Tòng Thiện này là có chút thú vị, cũng lên "con tàu cướp biển" rồi, còn bày ra khí thế cảnh sát, lẽ nào bọn họ còn sợ sao?

      Khóe môi Hàn Dập Hạo hơi cong lên, Tòng Thiện của bất cứ lúc nào cũng "tinh lực dồi dào" như vậy, bất kể là trường hợp nào cũng quên "theo lệ làm việc".

      Bị hai người đàn ông "cười nhạo", Tòng Thiện cả giận, trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo cái, giọng trách mắng: " cho cười!"

      Trái lại Hàn Dập Hạo cười đến mức càng thoải mái hơn, nhịn được ôm lấy , vô cùng thân mật : "Được, để cho em bắt."

      Đây quả thực là "châm chọc", tay bé của Tòng Thiện chống ở trước ngực của , vẫn duy trì khoảng cách với , tiếc rằng bộ áo cưới khiến di chuyển bất tiện, càng phản kháng trái lại bị thừa dịp ôm chặt hơn.

      " buông tôi ra!" Tòng Thiện đánh , nhưng người nào đó da dày thịt thô, làm đau chỉ là tay bé của .

      " buông!" bá đạo cự tuyệt, hưởng thụ cảm giác "ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực.

      chịu nổi hai người phía sau lôi lôi kéo kéo, Câu Tử Minh nhắc nhở bọn họ chú ý "ảnh hưởng" : "Các cậu có thể dè dặt chút được , về nhà mà đóng cửa lại tiếp tục kéo tiếp tục ôm, thiệt là."

      "Cậu ghen ghét hả." Hàn Dập Hạo trả lời cách mỉa mai .

      "Ai muốn về nhà với ta." Tòng Thiện thẹn quá hóa giận, "uy hiếp" Câu Tử Minh , " lập tức để cho tôi xuống xe, nếu tôi tố cáo tình trạng của với Vương Đình đấy!"

      " xin lỗi, là Vương Đình bảo tôi tới giúp người đàn ông của ." Câu Tử Minh tỏ ý mình cũng là "nghe lệnh làm việc".

      Mấy người này! Tất cả mọi người đều hướng về phía của Hàn Dập Hạo!

      Tòng Thiện tức giận quay đầu , nhìn ra ngoài cửa sổ, thèm chuyện với bọn họ.

      đường , Hàn Dập Hạo tìm mọi cách trêu chọc lên tiếng, Tòng Thiện lại quyết tâm để ý tới , bất kể dụ dỗ thế nào, ngay cả liếc mắt cũng "bố thí" lấy cái.

      Trái lại, bộ dáng "khom lưng uốn gối" của Hàn Dập Hạo chọc cười Câu Tử Minh, cười đến mức thiếu chút nữa gục tay lái.

      nghĩ tới đường đường là Hàn đại thiếu, cũng có lúc "mặt dày" như vậy, cùng bộ dáng nghiêm túc ngày thường quả thực trời vực.

      "Chuyên tâm lái xe của cậu !" Hàn Dập Hạo trừng mắt nhìn Câu Tử Minh cười nỗi đau của người khác, bớt phóng túng, chờ về đến nhà sau đó mới cùng Tòng Thiện khơi thông.

      Làm tròn bổn phận "tài xế" đưa bọn họ đến dưới lầu mới rời .

      Tòng Thiện vốn muốn xuống xe, nắm chặt cửa xe, làm chống cự cuối cùng.

      nghĩ tới cửa xe nâng lên, tay vừa trượt ra, liền bị Hàn Dập hạo ôm ngang lên, thẳng tới thang máy.

      "Thả--" Tòng Thiện vừa định hét lên, lại nghe thấy giọng từ tính của Hàn Dập Hạo từ đỉnh đầu của vang lên: "Em muốn để cho tất cả mọi người nhìn thấy em mặc áo cưới bị ôm vào trong nhà sao, vậy cứ việc kêu."

      Tòng Thiện lập tức ỉu xìu, dám hô to, chỉ có thể sít sao trừng , nổi giận đùng đùng hỏi: "Tại sao lại đưa tôi đến đây?"

      " về nhà." Hàn Dập Hạo cây ngay sợ chết đứng đáp.

      Trong nháy mắt, thang máy đến tầng trệt, ôm lấy tới cửa, Tòng Thiện liều mạng giãy giụa, vất vả mới nhảy xuống khỏi lồng ngực của , giây sau lại bị đặt ở vách tường, hôn sâu!

      "Ưm--" Nụ hôn nóng bỏng của xâm nhập vào, nhiệt liệt như lửa, rất nhanh gần như hút cạn khí trong lồng ngực của , thiếu oxy đầu choáng váng, sức lực cũng yếu rất nhiều, cứ như vậy bị người đàn ông bá đạo ấy vừa ôm vừa kéo vào trong nhà.

      "Sầm" tiếng, đá cánh cửa phía sau, khuỷa tay cường tráng vòng đến dưới mông của , bỗng nhấc lên, vừa hôn vừa ôm lấy tới phòng ngủ.

      Khi nhiệt tình tấn công, ý thức phản kháng của Tòng Thiện càng lúc càng yếu dần.

      Hơi thở quen thuộc của , lồng ngực quen thuộc, nụ hôn nóng bỏng quen thuộc, giống như viên đạn có lực nhất xuyên qua, mạnh mẽ đánh tan tường đồng vách sắt cố gắng dựng lên.

      "Tòng Thiện, rất nhớ em, rất nhớ em!" là thuốc kích dục mạnh nhất của , chỉ cần hơi dính vào, trong nháy mắt là có thể khiến mất hết lý trí, chỉ muốn ngừng tìm lấy từ người của , tìm lấy, lại tìm lấy!

      quen thuộc với tất cả các điểm mẫn cảm cơ thể của , môi nóng bỏng rơi vào cổ trắng ngần xinh đẹp tuyệt trần của , tìm đến điểm liếm mút.

      "Ưm--" dần dần cũng động tình, ánh mắt trở nên mơ màng, môi đào vô thức bật ra tiếng rên rỉ.

      Cơ thể là thành thực, cho dù mạnh miệng thế nào nữa, phản ứng của cơ thể lừa được người.

      cũng rất nhớ !

      Hàn Dập Hạo được khích lệ, có chút thô lỗ kéo khóa kéo ở sau lưng của xuống, trút bỏ quần áo ở nửa người của xuống--

      "Ưm--" thở khẽ từng hồi, theo động tác của càng lúc càng say mê, cảm thấy bụng dưới dấy lên ngọn lửa, bỏng đến mức sắp phát điên.

      ...

      "A--" đột nhiên cất tiếng kêu cao vút, cơ thể cứng đờ, sau đó mềm nhũn.

      Song, giây sau, cảm giác như xé rách đánh thẳng vào khiến yếu ớt nhíu chặt mày.

      "Đừng, đau quá!" Đỏ bừng mặt của vẫn còn chưa có tan biến, nhưng bởi vì đau đớn mà nhuốm tia tái nhợt, đưa tay đẩy , sợ hãi lắc đầu.

      "Đáng chết!" Hơn hai tháng có chạm vào , lại trở nên chặt chẽ như xử nữ, Hàn Dập Hạo thử tiến tới, lại đổi lấy tiếng kêu đau trầm thấp.

      Bây giờ mang thai, dám cứng rắn, trong lòng biết bây giờ rất khó thích ứng với , hơi cắn răng, đột nhiên lui ra, kéo lấy tay bé của qua, muốn dùng cách thức "nguyên thủy" nhất để giải quyết.

      Thần trí của hơi tỉnh táo lại chút, bị lôi kéo "chơi đùa" , gương mặt ầm tiếng "nổ tung", nhưng khi nhìn thấy gân xanh nổi lên cổ của , bộ dáng thể trút ra, cách nào hạ tâm sắc đá mà đẩy ra.

      "Tòng Thiện!" say mê mà hôn , dường như muốn dùng nụ hôn này thổ lộ ra hết khát vọng. rất nhớ , cho dù tay bé của ngay cả cầm cũng cầm được nửa của , nhưng có thể cảm giác được tồn tại của , cũng cảm thấy rất phấn khích.

      lại bị hôn đến thần trí mơ hồ, ngừng phát ra tiếng rên rỉ, cảm thấy làn da trong lòng bàn tay sắp bị bỏng--

      Sức lực của dần dần trở nên có chút thể khống chế, chiếc lưỡi mềm mại của Tòng Thiện bị mút đến hơi đau, thế nhưng lại bật ra tiếng gầm đè nén, mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi xuống trán nhẵn như ngọc của , nóng bỏng như ngọn lửa.

      "Ừm!" Ở lúc Tòng Thiện gần như chống đỡ nổi nữa, rốt cuộc đạt được thỏa mãn, trong cổ họng bật ra tiếng gào thét trầm thấp, ở trong tay phóng ra--

      Kích tình qua , Tòng Thiện hít thở, lại hít thở, đợi từ trong dịu dàng vuốt ve của tỉnh táo lại, mới cuống quít đẩy ra!

      vội vàng muốn mặc quần áo, trong lòng thầm nguyền rủa mắng phản ứng vừa rồi của mình, phải quyết định hề có dính dấp với nữa sao, tại sao nụ hôn là có thể khiến mất khống chết đến nước này, là quá mất mặt!

      Cánh tay cứng như sắt thép vòng vòng eo mảnh khảnh của , kéo về trong lồng ngực của .

      "Tòng Thiện--"

      Tòng Thiện trút hết hờn giận vào người người nọ, khuỷu tay chút lưu tình mà đánh vào lồng ngực của , nhanh hơn lên tiếng cảnh cáo : " cho ôm em, cũng cho chuyện!"

      "Tất cả đều bác bỏ!" Hàn Dập Hạo bá đạo lại mất dịu dàng ôm chặt lấy , ngang ngược từ chối.

      " dựa vào cái gì bác bỏ!" Tòng Thiện trừng mắt nhìn , vừa thẹn vừa giận.

      "Dựa vào em!"
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Kinh hỉ bất ngờ

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện nhìn , ánh mắt lóng lánh hơi nheo lại, mở miệng : "Có phải Tiểu Kha cho biết tất cả rồi hay ?"

      "Ừm." Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận , lại nhịn được hôn lên môi hồng hơi sưng đỏ của .

      Tòng Thiện đưa tay đẩy , bởi vì khóa kéo sau lưng bị kéo xuống, chỉ có thể tay vòng ngực giữ cổ áo, oán hận mắng câu: "Tiểu Kha giữ lời hứa!"

      "Em còn người khác à." Hàn Dập Hạo nắm chặt cổ tay của , kéo xuống, lại vừa dùng sức, ôm tới đùi của , "Chuyện lớn như vậy mà em lại cho biết?" Tòng Thiện , nghiêng đầu qua bên, lại dùng thủ đoạn im lặng đối phó .

      Hàn Dập Hạo cũng chịu nổi bộ dạng này, hạ thấp giọng, nửa mập mờ nửa uy hiếp : "Nếu em , 'bức cung'."

      cổ bị miệng gặm mút, Tòng Thiện vừa tránh vừa đáp: " cho biết có thể có ích gì?"

      Hàn Dập Hạo ngẩng đầu, nắm lấy khuôn mặt nhắn của , ép nhìn thẳng vào , trong giọng tia bất mãn: "Vậy em mực đẩy ra có thể có ích gì?"

      Tòng Thiện nhìn , từng câu từng chữ ràng : "Đây là bệnh di truyền, phải là cảm mạo cảm cúm, phải là khám bác sĩ mấy lần là có thể tốt, có hiểu hay ?"

      "Cho nên em liền quyết định mình em chịu đựng, gạt cả đời?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.

      Nếu quả có thể giấu cả đời tốt rồi, đến bước này, Tòng Thiện dứt khoát thẳng ra, hy vọng có thể lý trí mà suy nghĩ thông suốt: "Em từng cho biết, mẹ của em là chết như thế nào, cho đến khi tháng trước, em mới biết được nguyên nhân về cái chết của bà. Bà có bệnh di truyền, về phương diện tinh thần, bị kích động rất lớn cho nên bà mới làm ra hành động điên cuồng như vậy. Mà em cũng giống như bà, trong DNA của em cũng là mang theo vật liệu di truyền dẫn đến bệnh điên. Có lẽ bây giờ có để tâm, năm sau? Hai năm sau? Mười năm sau sao? có thể chịu đựng được vợ mình là người mắc bệnh tâm thần, chịu được ấy vĩnh viễn phát bệnh, liên lụy đến cả gia đình sao?"

      Hàn Dập Hạo mở miệng, muốn chuyện, Tòng Thiện vươn tay bé che miệng lại, : "Trước tiên đừng , hãy nghe em hết. Bà ngoại và mẹ của em cũng biết lúc nào phát bệnh, khó nghe chút, chừng ngày nào đó em ngã đường, đụng phải đầu, em giống như mẹ của em cắt mấy trăm dao người mình. Em giống như quả bom định giờ, ai biết lúc nào nổ tung, người phụ nữ như vậy còn dám muốn ? Hơn nữa, em thể sinh con, đứa cũng mang theo bệnh gien, thích trẻ con như vậy, có thể chịu được có con sao, mình sống độc đến cuối đời ư?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      dừng chút, lại tiếp tục : "Em phải là Thẩm Tòng Thiện của trước kia nữa rồi, chất chứa tràn đầy trong lòng em đều là chỉ muốn báo thù, vì làm nhà họ An sụp đổ, phóng hỏa giết người em làm tất. Em còn có thể vứt bỏ tình cảm của , bắt để làm giao dịch, lợi dụng , phản bội , người phụ nữ như vậy còn có thể sao? Tương lai, nhất định hối hận!"

      Hàn Dập Hạo đợi xong, mới chậm rãi kéo tay xuống, dùng bàn tay bao chặt lấy tay , độ ấm trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da của , chạy thẳng đến trái tim , mắt của như biển rộng sâu nhất, bên trong chất chứa rất nhiều tình cảm sâu đậm, dường như biển cạn đá mòn cũng viễn viễn tiêu tan, khóe miệng chứa đựng nụ cười , giọng còn kiên định hơn cả sắt đá: "Theo như lời em chính là lý do muốn em nhiều hơn. Thẩm Tòng Thiện, nếu như có thể từ bỏ em, sớm từ bỏ rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, biết, đời này của cũng trói buộc cùng với quật cường cố chấp có lúc ương ngạnh đến mức phải làm người ta đau đầu. Ở bên em, là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của , là ông trời ban tặng, là sống hơn hai mươi năm, duy nhất cảm giác được mình may mắn. Cho dù em có bệnh di truyền, hay là sau này biến thành bộ dáng khác, em ở trong lòng của , vĩnh viễn đều là Thẩm Tòng Thiện lúc ban đầu ấy, cái nhăn mày nụ cười cũng có thể đoạt hơi thở của . Em thể ngăn cản tiếp tục em, bởi vì đây là chuyện duy nhất đời này làm được. thể sinh con vậy sinh, sở dĩ ngày trước như vậy, là hy vọng có thể dùng đứa bé ấy ép mẹ thỏa hiệp. Nhưng điều này còn quan trọng, ở đời này, em là người quan tâm nhất, có em, mọi thứ đều trở nên có chút ý nghĩa nào. Bây giờ em có thể tin , cũng có thể hoài nghi tình đối với em duy trì bao lâu. làm cho em xem, dùng thời cả đời để chứng minh, em sai thái quá đến mức nào!"

      Tòng Thiện bỗng có xúc động muốn khóc, tại sao lại đến thâm tình như vậy, cảm động như vậy, ràng cũng quyết tâm, nhưng nghe lời như thế, vẫn nhịn được đỏ mắt.

      "Em--" Tòng Thiện vừa định muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, dạ dày đột nhiên cuộn lên khó chịu mãnh liệt, vội vàng ghé vào mép giường, nôn ọe.

      "Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo sợ hết hồn, vỗ lưng của , muốn làm dịu nôn mửa của , sắc mặt ra tia nặng nề, thể nào, điều này chính mình cũng cảm động, nghe xong lại muốn ói?

      Cả ngày có ăn cái gì, Tòng Thiện vốn cũng ói được gì, ói hồi, mới hơi bình thường trở lại để hít thở.

      Hàn Dập Hạo cầm khăn lông ướt tới, lau sạch vết bẩn sót lại ở khóe miệng của , hai lời liền ôm lấy , : " bệnh viện."

      " !" Tòng Thiện kháng cự , muốn mặc áo cưới bị ôm tới ôm lui, da mặt của cũng có dày như vậy, "Chẳng qua là hay ngày nay em có ăn cơm đúng giờ, đoán chừng là bệnh đau dạ dày lại tái phát."

      "Sao em lại quý trọng thân thể của mình như vậy!" Hàn Dập Hạo hơi giận , kiên trì muốn đưa bệnh viện, Tòng Thiện lại mình chóng mặt, muốn nghỉ ngơi.

      Trong lúc hai người giằng co, điện thoại của reo lên, Hàn Dập Hạo liếc mắt nhìn hiển thị người gọi tới, lập tức đặt Tòng Thiện ở giường, nhận nghe máy ngay.

      Dạ dày của Tòng Thiện vẫn còn hơi khó chịu, nhàng mát xa, đầu vẫn còn hơi choáng, đành phải nằm ở giường nghỉ ngơi.

      " sao?" biết nghe được cái gì, ánh mắt Hàn Dập Hạo đột nhiên sáng lên, đưa mắt nhìn về phía Tòng Thiện, ánh mắt phức tạp.

      Cả quá trình đều dùng tiếng chuyện, Tòng Thiện nghe càng cảm thấy đầu choáng hơn, cho nên có để ý tới lời của .

      "Chỉ cần có tia hy vọng, tôi cũng từ bỏ." Hàn Dập Hạo với đầu bên kia điện thoại, "Tôi thuyết phục ấy, sang Mỹ chuyến."

      Mỹ? Ai muốn Mỹ? Tòng Thiện hơi chống người ngồi dậy, suy nghĩ làm thế nào "trốn" ra ngoài.

      Song, câu tiếp theo của Hàn Dập Hạo lập tức khiến trong nháy mắt ngây dại.

      "Cảm ơn ngài, ngài Arsfat!"

      Arsfat? có nghe lầm hay , Hàn Dập Hạo là Arsfat?

      Arsfat ở Samos ư? ta còn chưa có chết sao? thể nào!

      quá chấn kinh, đến nỗi những lời tiếp theo sau đó của Hàn Dập Hạo đều nghe thấy.

      "Đúng rồi." Ở trước khi cúp điện thoại, Hàn Dập Hạo hỏi Arsfat vấn đề, "Vừa rồi ấy ói rất dữ dội, có thuốc đặc trị điều trị dạ dày hay ?"

      "Ói?" Đối phương trầm tư lúc, đột nhiên hỏi, " ấy mang thai mấy tháng rồi?"

      "Gần ba tháng." Hàn Dập Hạo đáp .

      "Vậy hẳn là nôn nghén, được uống thuốc lung tung, chú ý ăn uống, vì để chắc chắn, nên đưa ấy đến bệnh viện xem xem." Arsfat nhắc nhở .

      Nghe Arsfat như vậy, Hàn Dập Hạo mới phản ứng được, có lẽ Tòng Thiện là nôn ọe, vậy cần quá lo lắng.

      "Hàn Dập Hạo, người chuyện điện thoại với là ai vậy?" Hàn Dập Hạo vừa cúp điện thoại, Tòng Thiện lập tức hỏi.

      "Arsfat." Hàn Dập Hạo ngồi xuống bên cạnh , ôm lấy , dịu dàng .

      "Arsfat? Arsfat đó sao?" Tòng Thiện mở to mắt, vội vàng hỏi.

      Hàn Dập Hạo cười : "Chúng ta biết mấy Arsfat? sai, chính là tộc trưởng của tộc Raim, Arsfat. Ngouabi."

      " phải ta chết rồi sao?" Tòng Thiện kinh ngạc bắt lấy cánh tay của , thể tin hỏi.

      "Nghe thấy tên của người đàn ông khác, kích động như vậy?" Hàn Dập Hạo ghen , vẻ mặt vui.

      " đừng để ý như vậy." Tòng Thiện trách cứ , "Rốt cuộc Arsfat xảy ra chuyện gì, phải là ta chết dưới súng của quân chính phủ ở Samos rồi sao?"

      " ta có chết." Hàn Dập Hạo gỡ bỏ nghi ngờ của , "Ngày đó, trong lúc bắn nhau với quân chính phủ ở Samos, ta mất tích, sau đó lại truyền ra tin tức ta bị quân chính phủ bắn chết, ra đều là sắp xếp của ."

      ", giúp ta chạy trốn?" Tòng Thiện phản ứng kịp, dò hỏi.

      "Cũng có thể như vậy." Hàn Dập Hạo ra bí mật giấu rất lâu, "Ngay từ đầu, Arsfat cũng có tin , ta thể nào biết phối hợp hành động. Cho nên mua chuộc số sĩ quan cấp trung của quân chính phủ, cho ta cơ hội chạy trốn. Sau đó, mình gặp ta lần, hứa đưa ta và người trong tộc còn lại an toàn đến Mỹ, ta mới miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của , giả chết ở dưới họng súng của quân chính phủ. Sau khi bọn trở về nước bao lâu, ta bình an tới Mỹ."

      "Vậy tại sao lại giấu em?" Tòng Thiện nghĩ mãi mà tại sao Hàn Dập Hạo cho biết, vì thế mà áy náy rất lâu, hơn nữa còn bởi vì chuyện này thiếu chút nữa đoạn tuyệt với !

      "Bởi vì muốn làm em nhớ tới mọi thứ xảy ra ở đó, tuy Arsfat sao, nhưng mà Dunham LinDa là chết, trong lòng của em nhất định là rất khổ sở, cho em biết, chính là hy vọng em có thể sớm lãng quên." Hàn Dập Hạo ra dụng tâm lương khổ.

      "Em." vừa nhắc tới Dunham LinDa, Tòng Thiện cảm thấy khó chịu, liền nghĩ tới đứa bé đáng ấy.

      "Em xem, vừa nhắc tới, em lại thương tâm rồi." Hàn Dập Hạo xoa mu bàn tay của , an ủi , "Hôm nay, Arsfat cũng nghĩ thông suốt, em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa."

      "Ừm." Tòng Thiện gật đầu, đúng, dù khổ sở thế nào nữa, cũng đổi về được mạng của Dunham LinDa.

      "Em muốn ăn chút gì ?" Thấy bình tĩnh lại, Hàn Dập Hạo mở miệng hỏi.

      "Em muốn ăn." Tòng Thiện lắc đầu, có khẩu vị, "Vậy vừa rồi và Arsfat cái gì?"

      "Liên lạc bình thường mà thôi." Hàn Dập Hạo lại cương quyết , " ăn được, nhìn xem, em gầy nhiều quá, tiếp tục thế này nữa, ngay cả gió cũng thổi bay, sau này há chẳng phải là muốn nhốt em ở trong nhà sao, tránh cho em bay lên trời?"

      "Nào có khoa trương như vậy!" Tòng Thiện tức giận đến mức buồn cười, oán trách mà trừng mắt lườm cái.

      "Phải, có khoa trương. Em muốn ăn chút gì , lập tức gọi người đưa tới." Hàn Dập Hạo dịu dàng ôm lấy , bàn tay cẩn thận từng li từng tí mà phủ ở bụng vẫn bằng phẳng của , nghĩ tới đứa nơi đó của hai người bọn họ được sinh ra, khóe môi tự chủ mà lộ ra nụ cười.

      Tuy đứa đối với , cũng quan trọng là bao, vì , cũng tình nguyện cần đứa . Nhưng vừa rồi Arsfat gọi điện tới cho biết, bệnh của Tòng Thiện có lẽ phải thể chữa trị, có lẽ ngay cả đứa bé này cũng có thể giữ được.

      Nếu như Arsfat , vậy cũng sắp trở thành cha, cùng Tòng Thiện tạo thành gia đình hoàn chỉnh, cho nên giờ trong lòng của tràn đầy kích động và mong đợi.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Dịu dàng lại bá đạo

      Editor: smizluy1901

      "Em muốn ăn gì cả." Tòng Thiện lắc đầu từ chối, có khẩu vị, khi cúi đầu xuống nhìn thấy "dấu vết" áo cưới, mới nhớ tới bộ áo cưới này vẫn là đồ cho thuê, tức giận hung hăng cấu Hàn Dập Hạo, hô, "Áo cưới này của em còn trả thế nào được!"

      "Trả được vậy mua lại là được rồi." Hàn Dập Hạo thờ ơ như , "Sau đó đem bỏ!"

      Mua đồ sau đó đem bỏ? Tòng Thiện lười phải chuyện với "tên phá của" này, đẩy , : "Em thở nổi, buông ra."

      Hàn Dập Hạo theo lời dời tay ra khỏi bụng của , bao chặt lấy tay bé của lại, : " gọi người đem những món ngày thường em thích ăn đều đưa tới phần, rồi em hãy quyết định ăn cái gì, có được hay ?"

      "." Tòng Thiện muốn phiền phức như vậy, hơn nữa cũng muốn sống ở đây.

      Song, tuy Hàn Dập Hạo chính là câu hỏi, nhưng cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số, cho cơ hội từ chối.

      Nghe Hàn Dập Hạo gần như là đọc lần tất cả món thích ăn, trong lòng Tòng Thiện hơi gợn sóng, lại nhớ rất cả?

      "Em nằm lát trước , đưa tới nhanh thôi." Hàn Dập Hạo hôn lên mặt cái, đặt nằm gối, mình xuống giường, cầm cây lau nhà từ phòng bếp tới, dọn dẹp sạch chỗ vừa mới ói.

      Thấy "cần cù" như vậy, trong lòng Tòng Thiện bỗng chốc rất phức tạp, có thể đừng tốt như vậy hay , mỗi lần ở bên cạnh lòng của liền dao động chút, nhưng càng thương , biết càng nên liên lụy đến . bây giờ, rất là mâu thuẫn, rất là khó chịu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Dọn dẹp sạch , Hàn Dập Hạo muốn giúp thay áo cưới ra.

      " làm gì?" Tòng Thiện cả kinh, hoảng sợ vội vàng kéo làn váy, cùng "giằng co".

      "Giúp em thay bộ đồ "vướng víu" này." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, nhìn hành động bài xích của , mặt lộ vẻ vui.

      " cần, em trở về tự mình thay." Tòng Thiện vội vàng từ chối.

      "Trở về? Em còn muốn về đâu?" Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm, bá đạo tuyên bố, "Hôm nay em phải dọn về, đồ của em gọi người thu dọn cho em."

      "Tại sao em phải nghe !" Tòng Thiện tức giận, lúc nào cũng tự quyết định, lại cần phải nghe .

      "Tóm lại ở đây, em thể rời khỏi nửa bước." Hàn Dập Hạo cho chen vào , đối phó với Tòng Thiện, phải đánh đòn phủ đầu, nếu luôn gây ra số "bất ngờ".

      Tòng Thiện tức giận trừng , muốn nổi giận lại cảm thấy bây giờ mình "yếu ớt" thế này, ầm ĩ cũng chẳng được, cách hồi lâu, mới tức tối : "Vậy vệ sinh sao?"

      Hàn Dập Hạo vừa nghe, liền vui vẻ, bật cười.

      Khốn kiếp, cười đến mức đáng ghét như vậy, Tòng Thiện lớn tiếng ra lệnh: " được cười!"

      "Được, cười." Hàn Dập Hạo cúi người xuống, xoa gương mặt của , khóe môi mang theo nụ cười , "Đồ ngốc."

      " mới ngốc." Tòng Thiện chế giễu lại.

      "Được, ngốc, nhưng em ngốc hơn." Hàn Dập Hạo "tán thành" lời của .

      " ngốc nhất!"

      Trong lúc hai người tiến hành "thi biện luận" " ngốc em ngốc" hề có chút dinh dưỡng, chỗ khác lại nổi lên sóng to gió lớn.

      "Trường Hiên, lúc tôi Mỹ, phải là dặn dò ông, nhất định phải làm cho Dập Hạo và người phụ nữ kia xa nhau sao? Tại sao hôm nay nó còn ở trước mặt truyền thông, ra lời như vậy!" Nhạc Thanh Lăng gọi điện cho chồng, trong giọng khó nén lửa giận.

      "Tôi chuyện với nó lần." Hàn Trường Hiên biết bây giờ vợ mình rất tức giận, nhưng ông vẫn khách quan , "Có lẽ Dập Hạo cũng còn trẻ biết chừng mực như chúng ta nghĩ, tôi nghĩ hai mẹ con có thể chuyện chút xem."

      " chuyện?" Nhạc Thanh Thanh đoán dường như chồng mình dao động, lại càng cảm thấy nổi giận hơn, "Ông có biết hôm nay tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại hay ? Ngay cả bố cũng hỏi tôi, có phải Dập Hạo cướp dâu của người khác ở hôn lễ của người khác hay ? Ông bảo tôi trả lời thế nào?"

      "Thanh Lăng, bà bình tĩnh chút." Hàn Trường Hiên trầm giọng .

      "Bình tĩnh ư? Ông bảo tôi làm sao bình tĩnh đây?" Nhạc Thanh Lăng ngắt lời của ông, , "Có phải sau này ông rất muốn có 'con dâu' như vậy hay ? Thôi, chuyện này ông đừng xía vào, tôi xử lý."

      "Thanh Lăng, Dập Hạo là người trưởng thành, nó làm việc có cách nghĩ của nó, chúng ta nên tôn trọng nó." Hàn Trường Hiên hy vọng bà đừng tiếp tục gây ra chuyện giống như của Dập Huy, bọn họ chỉ có đứa con trai này, ông muốn mẹ con lại trở mặt thành thù.

      "Tôi tự có chừng mực." Nhạc Thanh Lăng qua quít , cúp điện thoại.

      Chồng giúp được gì, vậy bà dựa vào chính mình, bà cũng tin, Thẩm Tòng Thiện bé này, Nhạc Thanh Lăng bà lại đối phó được!

      "Ding-dong!" Chuông cửa vang lên, Hàn Dập Hạo mở cửa.

      Tòng Thiện ở trong phòng, lắng nghe loạt tiếng vang ở phòng khách, lát sau, Hàn Dập Hạo vào ôm ra ăn cơm.

      "Tự em có chân." Tòng Thiện kháng nghị , có thói quen bị xem như búp bê ôm tới ôm lui.

      "Có chân cũng ôm, còn phải ôm cả đời." Hàn Dập Hạo cười nhìn , ánh mắt ấm áp như xuân tháng ba.

      Tòng Thiện "buồn nôn", dứt khoát quay mặt qua thèm đếm xỉa tới .

      chiếc bàn lớn dài ở phòng khách bày đầy các loại hộp bên ngoài đưa tới, vừa vào, mùi thơm sực nức của thức ăn xông vào mũi.

      Song, Tòng Thiện lại bụm miệng, dạ dày cuộn lên trận buồn nôn.

      "Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo dừng lại, thấy sắc mặt lại trở nên trắng bệch, vội hỏi.

      Tòng Thiện bụm chặt miệng, ngón tay chỉ về phía phòng ngủ, ý bảo Hàn Dập Hạo ôm trở vào.

      chịu nổi mùi này!

      Hàn Dập Hạo lập tức hiểu ngay, có thể là mùi quá "phức tạp", lại nôn ọe.

      Lập tức ôm vào phòng ngủ, mở cửa kính sát sàn ra, khí mát mẻ ùa vào, Tòng Thiện mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      "Còn khó chịu ?" Hàn Dập Hạo sờ sờ trán của , đau lòng hỏi. biết phụ nữ có thai nôn ọe, nhưng phản ứng của Tòng Thiện xem ra vẫn , bắt đầu lo lắng.

      Tòng Thiện lắc đầu, môi hơi tái nhợt, cũng biết sao lại thế này, hai ngày nay dường như dạ dày đặc biệt dễ bị khó chịu.

      "Kiểu này, bưng từng hộp vào, em xem thử em muốn ăn cái gì, ăn cái gì." Hàn Dập Hạo đề nghị, cũng chưa từng chăm sóc phụ nữ có thai, chỉ có thể dùng cách "ngu ngốc" này.

      "Em muốn ăn cháo." Tòng Thiện đột nhiên , bây giờ cảm thấy đói bụng, rất nhớ mùi vị của cháo.

      " bưng vào." Hàn Dập Hạo xong liền đứng dậy, muốn bưng mấy món cháo bàn ăn vào.

      Tòng Thiện lại kéo lại, : "Em muốn ăn cháo khoai lang."

      Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, cháo khoai lang, có gọi, ngồi xuống, muốn khuyên Tòng Thiện ăn món khác trước: " mua rất nhiều cháo khác, em có muốn ném thử những món khác trước hay , gọi người mua cháo khoai lang tới."

      " muốn, em chỉ muốn ăn cháo khoai lang, giống như khi còn bé mẹ làm cho em vậy, chỉ cần khoai lang và gạo, cái khác đều muốn." Tòng Thiện nửa là làm khó nửa là nghiêm túc , chỉ muốn ăn món cháo bình thường ăn lúc bé, gạo trắng thêm khoai lang nấu nhừ là được, những thứ khác đều muốn.

      "Thế nhưng nó đủ dinh dưỡng." Hàn Dập Hạo khuyên nhủ.

      "Cái khác em ngửi thấy liền buồn nôn." Tòng Thiện nhíu mày, cảm thấy dạng này sao giống như nôn ọe vậy? Nhưng phải đứa con bỏ rồi sao, hơn nữa còn từng bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cho biết, sau khi nạo phá thai có lẽ hai ba tháng kinh nguyệt đến, hơn nữa lúc bình thường cơ thể cũng có chút khác biệt, vậy rốt cuộc tình trạng của lúc này thuộc loại nào?

      "Được rồi, lập tức gọi người mua." Hàn Dập Hạo lập tức gọi người dùng tốt độ nhanh nhất mua bát cháo khoai lang bình thường nhất tới đây, hơn nữa cảnh cáo đối phương, tốc độ nhất định phải nhanh.

      "Sao lại dữ như vậy." Tòng Thiện bất bình dùm , người đàn ông này vĩnh viễn cũng là tính khí thiếu gia này, đối với người khác đều là thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến.

      "Đúng vậy, trừ em ra, đối với người khác đều dữ như vậy." Quay mặt về phía Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lập tức đổi sang vẻ mặt "dịu dàng như nước".

      Tòng Thiện nhịn được liếc mắt xem thường, ai phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đàn ông làm theo có thể trò giỏi hơn thầy.

      Cảm thấy người có chút dinh dính, bây giờ Tòng Thiện cũng được, : "Em muốn tắm."

      "Chờ ăn xong rồi tắm, sợ em ngất trong bồn tắm." Hàn Dập Hạo chu toàn , nhìn , lại nhịn được ôm hôn tới hôn lui.

      " đáng ghét!" Tòng Thiện trốn tới trốn lui, phát hỏa, cắn cằm của cái.

      Đợi nhả miệng ra, Hàn Dập Hạo sờ sờ dấu răng mờ nhạt này, trêu : "Hóa ra em muốn 'ăn' nhỉ."

      "Mặc kệ ." Tòng Thiện lật người, nhìn .

      Hàn Dập Hạo nằm xuống bên cạnh , kéo vào trong ngực, cằm tì ở đỉnh đầu của , tứ chi quấn lấy tứ chi của , thân hình cao lớn vừa vặn bao phủ chặt từ đầu tới đuôi, : "Tòng Thiện, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, để em rời khỏi đâu. Thù của cậu em, báo giúp em, em cứ an tâm mà ở nhà, đừng làm gì cả."

      Nhớ tới thù của cậu, thân thể Tòng Thiện lại trở nên căng thẳng, kẻ thù của chỉ mình An Đạo Ninh, Nhạc Thanh Lăng cũng là đồng lõa, chẳng lẽ có thể đối phó với mẹ của sao?

      "Đó là chuyện của em, em muốn tự mình giải quyết." Tòng Thiện lạnh lùng .

      " được, tên cáo già An Đạo Ninh, ông ta tìm người đối phó em, để em mạo hiểm nữa." Hàn Dập Hạo kiên quyết .

      Cũng được với , Tòng Thiện dứt khoát , nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

      Hàn Dập Hạo thấy nhắm mắt lại, trong lòng biết muốn về cái đề tài này, cho nên thuận theo : "Em ngủ lát trước , đợi lát nữa gọi em."

      Tòng Thiện trả lời, trong lòng của rất loạn, suy nghĩ lung tung hồi, ở trong lồng ngực ấm áp của , dần dần ngủ thiếp .

      Thức dậy, mở mắt nhìn thấy vẫn là Hàn Dập Hạo.

      "Dậy rồi sao, tới ăn cháo nào." Hàn Dập Hạo mở áo khoác ra, lấy hộp giữ nhiệt từ bên trong ra, bên trong cháo vẫn còn bốc hơi nóng.

      "Em ngủ bao lâu rồi?" Tòng Thiện còn buồn ngủ hỏi.

      "Ba, bốn tiếng rồi." Đỡ dựa vào người mình, Hàn Dập Hạo cẩn thận đút từng miếng từng miếng.

      Cháo vẫn còn nóng hầm hập, độ ấm này từ dạ dày của chạy thẳng lên trái tim, ba, bốn tiếng, vẫn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cháo này sao?

      Có lẽ là đói bụng, Tòng Thiện nuốt xuống rất nhanh, trong chốc lát, bát cháo to chỉ thấy đáy.

      "Em còn muốn ăn." Tòng Thiện liếm liếm khóe miệng, cầu .

      Môi của đột nhiên sáp tới, mút sạch cháo dính cánh môi của , ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đỏ tới mang tai của , : "Được rồi, em thay quần áo , chúng ta ra ngoài ăn."
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79: Có phải có rồi hay ?

      Editor: smizluy1901

      Ở dưới đeo bám dai dẳng của Hàn Dập Hạo hồi lâu, Tòng Thiện mới tắm rửa thay quần áo, bị dắt ra ngoài.

      Tòng Thiện cố hất tay ra, lại bị nắm càng chặt hơn, gần như là bất đắc dĩ bị kéo .

      Vừa mới lên xe, Câu Tử Minh liền gọi điện tới, muốn mời bọn họ ăn, nhưng ra là bị Vương Đình phiền đến ghê gớm, mới gọi điện tới "dò la tình hình".

      "Vương Đình muốn gặp em." Hàn Dập Hạo trưng cầu ý kiến của Tòng Thiện, .

      Tòng Thiện suy nghĩ chút, dường như là có khoảng thời gian có gặp Vương Đình, do dự, gật đầu, : "Được."

      Hai bên hẹn địa điểm, chờ lúc Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đến, Câu Tử Minh và Vương Đình ngồi ở trong phòng ăn chờ bọn họ.

      "Tòng Thiện!" Vừa nhìn thấy Tòng Thiện vào, Vương Đình vui mừng gọi.

      "Vương Đình." Tòng Thiện cũng rất vui vẻ, hai người vốn định ngồi ở bên cạnh nhau, lại bị cánh tay của người kéo ra.

      "Đừng làm 'bóng đèn'." Câu Tử Minh "đè" Vương Đình xuống, bất mãn nhắc nhở . đối với Tòng Thiện vừa kích động lại vừa hưng phấn, đối với , từ trước tới nay đều tiếc rẻ bố thí cho khuôn mặt tươi cười, rất "ghen".

      "Ngồi ." Hàn Dập Hạo dịu dàng lại kiên định kéo Tòng Thiện qua, mềm giọng hỏi, "Em muốn ăn chút gì ?"

      Bị hai người này "chia rẽ", Tòng Thiện trừng mắt lườm Hàn Dập Hạo cái, bất mãn cầm lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món.

      "Em ăn gì?" Câu Tử Minh hỏi Vương Đình, Vương Đình cũng vô cùng mất hứng, tuỳ tiện chỉ vài món, lại hưng phấn trò chuyện với Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Bị hai gài này thẳng thừng đếm xỉa tới, hai người đàn ông cũng mất hứng, sớm biết là tình hình thế này, bọn họ tuyệt đối cho các gặp nhau!

      "Được rồi, đừng tán gẫu nữa, nên ăn cơm thôi." Món ăn đưa tới, Hàn Dập Hạo quan tâm mà gắp đũa thức ăn, đưa đến bên miệng Tòng Thiện.

      "Em cũng vậy, bớt , ăn nhiều đồ ăn chút." Câu Tử Minh lấy bát của Vương Đình qua, gắp đầy, đưa cho , thúc giục .

      "Em ăn." Tòng Thiện "ghét bỏ" mà quay đầu , muốn ăn đồ ăn Hàn Dập Hạo chọn, Vương Đình cũng đẩy bát trước mặt ra, cảm thấy những thứ đồ này đều "rất buồn nôn".

      "Tự bọn em chọn." Tòng Thiện " biết tốt" , gắp miếng sườn xào chua ngọt, ăn rất nồng nhiệt.

      Vương Đình cũng đụng món Câu Tử Minh chọn, múc muỗng đậu hũ ma bà[1].

      [1] Đậu hũ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là trong những món ăn nổi tiếng của Tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do người phụ nữ tên Trần Ma Bà sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.

      " phải em ăn chua sao?" Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày, dò hỏi.

      "Em sợ cay sao?" Câu Tử Minh cũng tò mò về khẩu vị của Vương Đình sao lại trở nên giống với lúc trước vậy.

      "Ai cũng thay đổi, khẩu vị làm sao thay đổi cho được." Tòng Thiện liếc mắt xem thường, hai người này "ngốc".

      "Đúng vậy, gần đây tôi rất muốn ăn lẩu, Tòng Thiện, lúc nào chúng ta cùng ăn ." Vương Đình nghĩ tới mùi vị tê tê cay cay, nước miếng cũng sắp chảy ra.

      "Gần đây dạ dày của tôi được dễ chịu, muốn ăn cay." Tòng Thiện uyển chuyển từ chối .

      "Ồ, vậy thôi." Vương Đình có chút thất vọng.

      "Em muốn ăn lẩu?" Câu Tử Minh "lấy lòng" , "Ngày mai chúng ta ăn lẩu."

      Vương Đình cũng quá nhận tình của , hừ tiếng, thèm để ý tới .

      Câu Tử Minh bất đắc dĩ nhìn , vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Hàn Dập Hạo, nhướn mày, tiếng động hỏi muốn cái gì.

      Hàn Dập Hạo bĩu môi, ý bảo đợi lát nữa với .

      Bữa cơm này, mấy người đàn ông cũng ăn nhiều lắm, trái lại Tòng Thiện và Vương Đình ăn ít, có người theo cùng, Tòng Thiện ăn uống khá nhiều, cũng có xuất triệu chứng nôn ọe.

      Lúc Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh ra ngoài tính tiền, Hàn Dập Hạo kéo Câu Tử Minh đếm bê, dò hỏi: “Có phải Vương Đình có thai hay ?”

      Câu Tử Minh ngây ngẩn cả người, lắc đầu, đáp : “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

      “Sau khi Tòng Thiện mang thai, khẩu vị thay đổi, hơn nữa tính tình cũng tốt lắm. Tôi thấy tình trạng của Vương Đình có chút tương tự.” Hàn Dập Hạo suy đoán .

      Câu Tử Minh vừa nghe, mặt ra tia mừng rỡ, vội vàng xác nhận : “Cậu chứ?”

      “Cậu cũng biết, làm sao tôi biết.” Hàn Dập Hạo lườm cái, đúng là người đàn ông còn trì trệ hơn cả , “Các cậu ngày ngày ngủ chung, ấy có thai hay cậu lại phát được?”

      Câu Tử Minh vuốt cằm, suy tư : “Gần đây ấy quả có chút khác thường, ngày mai tôi gọi bác sĩ tới xác nhận xem.”

      “Nếu như ấy có, cũng đừng tái phạm sai lầm như trước kia nữa.” Hàn Dập hạo vỗ vỗ vai của , nhắc nhở .

      “Tôi nào còn dám.” Câu Tử Minh trưng “bộ mặt khổ qua”, bây giờ là bị xơi đến sít sao, chưa thỏa mãn dục vọng , khi vui, còn đuổi đến phòng khách ngủ, bây giờ sống mà “run như cầy sấy.”

      Gặp phải “người trong đồng đạo”, Hàn Dập Hạo rất là hả hê, đáng đời Câu Tử Minh trước đây cười nhạo bụi “cỏ ” vứt bỏ cả khu rừng, bây giờ phong thủy luân chuyển, cũng muốn giễu cợt ta: “Loại người như cậu chính là đáng!”

      “Cậu bớt đắc ý, cậu cũng tốt hơn bao nhiêu đâu.” Câu Tử Minh phản kích , “ cái ánh mắt của Thẩm Tòng Thiện, người nào đó ngay cả đũa cũng cầm vững, là mất mặt đàn ông.”

      “Vương Đình ra.” Hàn Dập Hạo nhìn về phía sau lưng của Câu Tử Minh, gật đầu nhắc nhở .

      Câu Tử Minh lập tức xoay người lại, thấy sau lưng có ai, tức giận hung hăng trừng mắt lườm Hàn Dập Hạo cái.

      “Ha ha, biết ai mất mặt.” Hàn Dập Hạo khách sáo cười ha ha .

      Ở bên ngoài hai người đàn ông nhạo bang lẫn nhau, ở bên trong hai cũng tán gẫu cái đề tại này.

      “Vương Đình, ăn nhiều như vậy, có vấn đề gì chứ?” Tòng Thiện thấy Vương Đình vẫn ăn ngừng, hơi nghi ngờ hỏi.

      “Tôi cũng biết, tuần nay cảm thấy ăn uống tang nhiều, thức ăn cay lại kích thích ăn uống, tôi liền ăn càng nhiều hơn.” Vương Đình cũng khó hiểu.

      Tòng Thiện suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi: “Có phải có rồi hay ?”

      Vương Đình thiếu chút nữa bị nghẹn, vội vàng nhập ngụm canh, nuốt xong mới lên tiếng: “Làm sao có thể.”

      “Hai người ở chung lâu như vậy, lẽ nào chưa từng xảy ra quan hệ nam nữ?” Tòng Thiện rất trực tiếp hỏi.

      Mặt Vương Đình lập tức đỏ bừng, ấp a ấp úng muốn sang chuyện khác.

      Thấy phản ứng của , Tòng Thiện càng kiên định hơn với suy đoán trong lòng, tiếp tục hỏi: “ cái đó với ta sao?”

      Vương Đình đỏ mặt, muốn có lệ cho qua: “ ta hứa với tôi cấm dục ba năm…”

      “Khoản đó bao gồm với với ?” Tòng Thiện nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, hạng người như Câu Tử Minh như thế nào cũng có thể tin sao, Vương Đình là đơn thuần.

      “Tôi.” Vương Đình biết nên những lời xấu hổ này thế nào.

      “Hẳn là có.” Vương Đình tin, tuy bọn họ phải hoàn toàn chưa làm qua, nhưng số lần cũng chỉ có hai ba lần, “may mắn” như vậy chứ.

      “Kinh nguyệt của bao lâu rồi chưa có tới?” Tòng Thiện hỏi tới.

      “Hình như.” Lúc này Vương Đình mới bắt đầu tính, hình như tháng này trễ gần hai tuần, nghĩ tới đây, sắc mặt của lập tức trắng bệch, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống.

      Chẳng lẽ

      “Cũng có thể là rối loạn mà thôi, ngày mai bệnh viện kiểm tra biết, đừng có đoán mò.” Tòng Thiện thấy vẻ mặt như bị sét đánh, lại nhịn được hỏi, “Có phải thích Câu Tử Minh hay ?” Nếu nghe được mình có khả năng có thai, vẻ mặt phải là vui mừng, mà là hết sức kinh hãi.

      “Sao tôi có thể thích ta!” Vương Đình có chút kích động, ngàn vạn lần nên bị Tòng Thiện trúng.

      muốn mang thai con của ta! thích ta lại ở cùng với ta, Tòng Thiện có chút hiểu nổi Vương Đình nghĩ gì, hơn nữa nhìn từ tình trạng dùng cơm vừa rồi, Vương Đình đối với Câu Tử Minh cũng có bài xích, rốt cuộc Vương Đình là nhìn thấy lòng của mình, hay là Câu Tử Minh cưỡng ép ?

      bình tĩnh trước .” Tòng Thiện khuyên nhủ, “Có chuyện gì, chờ kết quả xét nghiệm có rồi hãy .”

      Vương Đình hít hơi sâu, đáp: “Được.”

      Qua hồi, hai người đàn ông trở vào, Tòng Thiện và Vương Đình bị cưỡng ép “chia tay”, từng người bị “xách” lên xe.

      “Em muốn về nhà.” Quay mặt về phía Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện lại khôi phục lại giọng lạnh tanh.

      Hàn Dập Hạo cũng để ý tới, phụ nữ có thai lớn nhất, hỏi: “Em có muốn gặp người bạn cũ hay ?”

      “Ai?” Tòng Thiện nhịn được tò mò hỏi.

      “Arsfat.” Hàn Dập Hạo cười với , lóa mắt như ánh mặt trời.

      Tòng Thiện vừa nghe, có chút kích động, vội vàng gật đầu: “Muốn!”

      “Vậy em ngủ giấc trước , thức dậy gặp được ta.” Hàn Dập Hạo làm ra vẻ thần bí , lái máy bay từ thành phố A đến Mỹ, cần mấy tiếng, muốn quá mệt.

      “Bây giờ chúng ta Mỹ sao?” Tòng Thiện lập tức phản ứng kịp.

      “Ừm.” Hàn Dập Hạo gật đầu , “Chúng ta ngồi máy bay trực thăng qua đó, em dưỡng đủ tinh thần trước , biết em có rất nhiều lời muốn với Arsfat.”

      Tâm trạng của Tòng Thiện lập tức trở nên tốt hơn, ác mộng quấn lấy lâu như vậy, cũng sắp phải gỡ bỏ rồi, có thể gặp lại được Arsfat, rất mong đợi.

      Tuy bày tỏ muốn ngủ, nhưng ở xe của Hàn Dập Hạo, bất giác ngủ thiếp .

      Ngủ rất say cũng rất an ổn, đợi được Hàn Dập Hạo ôm xuống máy bay trực thăng, mới từ từ thức dậy.

      “Ưm, chúng ta sắp lên máy bay sao?” Tòng Thiện mơ màng hỏi.

      “Đồ ngốc, chúng ta cũng xuống máy bay rồi.” Hàn Dập Hạo cười véo chóp muỗi của .

      Tòng Thiện liếc mắt nhìn buồng lái người, tò mò hỏi: “Vậy người lái đâu?”

      “Chính là .” Hàn Dập Hạo buồn cười vẫn còn tình trạng.

      biết lái máy bay trực thăng?” Tòng Thiện hơi kinh ngạc, chư bao giờ biết có “tuyệt kỹ” này.

      chính là vua toàn năng.” Hàn Dập Hạo rất khách sáo tự tân bốc mình, “Có phải em cảm thấy hình tượng của lại cao hơn ít hay ?”

      “Em thấy chính là vua tự mãn.” Tòng Thiện chịu nổi châm chọc .

      “Hoan nghênh!” Hai người vẫn còn cãi vã, giọng thuần phát chen vào.

      Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, bỗng nhìn thấy đôi mắt màu lam tím hiếm có, người đàn ông khoác áo blouse trắng trước mắt này, cao ráo, khôi ngôi tuấn tú, phải là Arsfat là ai!

      Hàn Dập Hạo bỏ Tòng Thiện xuống, tới bắt tay với Arsfat, chào hỏi mấy câu.

      Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở trong kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy Arsfat dường như cách mấy đời, những hình ảnh ở Samos giống như thủy triều tràn vào trong đầu, mãi đến khi Arsfat về phía , Tòng Thiện vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

      “Thẩm tiểu thư, lâu gặp.” Arsft đặt tay phải ở ngực, làm cái lễ chào kiểu Châu Phi với Tòng Thiện.

      “Ngài Arsfat.” Tòng Thiện lấy lại tinh thần, có nhiều lời muốn chính miệng hỏi như vậy, nhưng cũng biết nên hỏi từ đâu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ gộp thành hai chữ, “Xin chào.”
      Last edited by a moderator: 1/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80: tia hy vọng

      Editor: smizluy1901

      " sân thượng gió lớn, chúng ta xuống rồi hãy ." Hàn Dập Hạo đứng ở bên cạnh Tòng Thiện, kéo tay bé của qua, vắt ngang qua khuỷa tay của mình, khoác vào mình, giống như tuyên thệ "chủ quyền".

      Chút tâm tư nho này của sao có thể lừa được hai người khác, Tòng Thiện bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông "hẹp hòi" cái, còn Arsfat nở nụ cười nhàng lịch , mời bọn họ theo đến phòng làm việc ngồi chút.

      theo Arsfat tới nơi gọi là phòng làm việc, Tòng Thiện cảm thấy nơi này giống như phòng nghiên cứu khoa học hơn, người ở bên trong đều mặc áo blouse trắng, trong tay cầm các loại cốc bê-se ống nghiệm gì đó bận rộn thôi, thấy Arsfat tới, đều dừng lại động tác trong tay, mỉm cười chào hỏi.

      "Đây là?" Tòng Thiện rất là tò mò, nhịn được hỏi.

      "Đây là trung tâm nghiên cứu khoa học Arsfat thành lập, chủ yếu là sản xuất các loại huyết thanh thuốc kháng rắn độc, em cũng biết, tộc Raim có bài thuốc bí truyền tổ truyền." Hàn Dập Hạo gỡ bỏ nghi ngờ của .

      "Ồ." Tòng Thiện sáng tỏ gật đầu, ra là thế.

      Nghênh đón hai người vào phòng làm việc rộng lớn, Arsfat đóng cửa lại, mời bọn họ ngồi ở ghế sofa.

      Hàn Dập Hạo cũng lãng phí thời gian, thẳng vào vấn đề : "Thưa ngài, Tòng Thiện tới, chừng nào ngài giúp ấy kiểm tra cặn kẽ?"

      "Kiểm tra?" Tòng Thiện hiểu nhìn Hàn Dập Hạo, chờ giải thích.

      "Thẩm tiểu thư, tình hình là như thế này." Arsfat kéo cái ghế qua, ngồi ở trước mặt bọn họ, hai tay bắt chéo, dùng giọng bác sĩ chuyên nghiệp , "Bệnh của Hàn tiên sinh cho tôi biết, tôi bảo ta đưa đến đây, là muốn tiến hành lấy mẫu cơ thể sống của , phân tích chuỗi mtDNA của . Từ góc độ y học mà , loại bệnh di truyền ty lạp thể giống như của đây, ở giai đoạn đầu trong cuộc sống có phát bệnh, theo số tuổi tăng trưởng, đột biến thể trong tế bào mtDNA ngừng tích lũy, chức năng OXPHOS (cũng chính là tế bào oxy hóa a-xít phốt-pho-ríc hóa) hạ thấp tới ngưỡng nhất định, sau đó có thể dẫn đến bệnh bị trì hoãn phát sinh tính thoái hóa. Đơn giản mà , cũng giống như độc tố trong cơ thể đạt tới giới hạn nhất định, mà khả năng tự khử độc của lại giảm xuống, triệu chứng 'trúng độc' như vậy biểu lộ ra. Tộc Raim của chúng tôi đời đời đều nghiên cứu rắn độc, rắn độc phân rất nhiều chủng loại, loại trong đó chính là độc tố thần kinh, tôi cho rằng ảnh hưởng nguyên lý về bệnh lý của và rắn độc có chút tương tự, cuối cùng đều ảnh hưởng đến trung khu thần kinh và vỏ đại não. Cho nên tôi muốn làm phân tích mẩu cắt tế bào của cặn kẽ lần, xem xem đột biến mtDNA của đến trình độ nào, và làm thế nào khống chế tác động ảnh hưởng đến hệ thần kinh cùng với suy nghĩ của ."

      "Vậy là , bệnh của Tòng Thiện vẫn còn hy vọng chữa khỏi?" Ánh mắt Hàn Dập Hạo sáng lên, vui mừng dò hỏi.

      Arsfat lại lắc đầu, : "Với trình độ y học nay mà , bệnh di truyền dường như đều là thể chữa khỏi, bởi vì chúng ta cách nào làm cho DNA tái tổ hợp lại, chỉ có thể thử giảm thiểu đột biến này tới mức thấp nhất thậm chí có ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Tòng Thiện nghe xong, cũng có chút động tâm, cho dù mang theo bệnh gien, chỉ cần phát bệnh, vậy cũng cần phải lo lắng.

      " rất cảm ơn ngài." Tòng Thiện cảm kích .

      Arsfat lắc đầu, ôn hòa cười : "Xin đừng lời khách sáo như vậy, nếu muốn cảm ơn, cũng nên là tôi với hai vị mới phải."

      "Việc này nên chậm trễ, bệnh của Tòng Thiện làm phiền ngài." Hàn Dập Hạo sốt ruột .

      "Vậy Thẩm tiểu thư, xin theo tôi ra ngoài chút." Arsfat đứng dậy, ra hiệu .

      tới căn phòng riêng biệt, Hàn Dập Hạo muốn theo Tòng Thiện vào trong, nhưng Arsfat lại uyển chuyển ngăn ở ngoài cửa.

      Cách cửa kính, Hàn Dập Hạo nhìn thấy Arsfat chích vào đầu ngón tay của Tòng Thiện, dường như cây kim còn chuyển động vào trong chút.

      Tòng Thiện phản xạ có điều kiện nhíu mày, cắn chặt môi.

      Hàn Dập Hạo nhìn mà nóng ruột, biết Arsfar còn muốn làm Tòng Thiện chịu đau bao nhiêu nữa.

      May mà ta có làm thêm bước nào nữa, lấy tế bào cơ thể sống, liền giao cho trợ lý bên cạnh.

      Hàn Dập Hạo lập tức vào phòng, hỏi Tòng Thiện có đau hay .

      Tòng Thiện lắc đầu, hỏi Arsfat: "Thưa ngài, khi nào có kết quả?"

      "Khoảng ba tiếng." Arsfat đáp , "Sau khi có kết quả, tôi tìm chuyên gia về phương diện này cùng nghiên cứu thảo luận phương án điều trị cho , cho nên cần lo lắng, tôi giao lại kết quả cho các vị."

      "Vậy ý chính là bây giờ chúng tôi có thể về nước?" Tòng Thiện có chút lưỡng lự, rất muốn ở lại chờ kết quả, nhưng lại sợ làm trở ngại công việc của Arsfat.

      " phải." Arsfat mỉm cười , lại lấy ống kim, với Tòng Thiện, "Tôi còn cần 18ml máu tĩnh mạch của ."

      "Dùng làm gì?" Hàn Dập Hạo đặt câu hỏi, nếu phải Tòng Thiện mắc bệnh, nỡ để Tòng Thiện bị giày vò.

      "Kiểm tra giới tính bào thai trong bụng của ấy." Arsfat đáp .

      Tòng Thiện nhất thời mụ mị, bào thai gì chứ? phải bỏ đứa rồi sao?

      Hàn Dập Hạo vừa nhìn thấy nét mặt thay đổi của , vội vàng ra : " ra đứa vẫn còn, là Tiểu Kha bọn họ liên kết với bác sĩ lừa em, bọn họ cũng là muốn em nhất thời xúc động làm ra chuyện hối hận."

      Tòng Thiện quay đầu nhìn , lửa giận bị lừa trong nháy mắt bốc lên, lạnh giọng hỏi: "Cho nên tất cả mọi người diễn màn kịch để đánh lừa dư luận? Tất cả mọi người biết nhưng người trong cuộc em đây lại biết gì?"

      Tuy Arsfat nghe hiểu lời hai người lúc này, nhưng là đoán ra được có lẽ Tòng Thiện biết mình có thai hoặc là muốn đứa bé này, : "Thẩm tiểu thư, bệnh di truyền này của , ra cũng phải hoàn toàn thể có con."

      "Có ý gì?" Tòng Thiện vừa nghe, lại lập tức chuyển sang Arsfat hỏi, khoản này sau này tính với Hàn Dập Hạo.

      "Nếu như mang thai là con trai, tuy nó mang theo gien bệnh, nhưng nó cũng phát bệnh, hơn nữa đời sau của nó cũng mang theo những gien này." Arsfat giải thích .

      "Nhưng ngộ nhỡ tôi mang thai là con --" Tòng Thiện cũng biết những kiến thức này, nếu như có thể có cục cưng khỏe mạnh đương nhiên là may mắn trong bất hạnh, nhưng ngộ nhỡ là con , lẽ nào còn phải chịu đựng nỗi đau tan nát cõi lòng mất con lần nữa?

      "Cho dù là con , chỉ cần nó mang thai sinh con, cũng xuất bất kỳ triệu chứng gì." Arsfat .

      Thế nhưng việc này đối với người phụ nữ mà cũng quá tàn nhẫn, nếu như ích kỹ mà sinh nó ra như vậy, sau khi con của lớn lên có hận hay ?

      Trong lúc Tòng Thiện do dự, Hàn Dập Hạo làm ra quyết định: "Bất kể là trai hay , chúng tôi đều muốn."

      "Tại sao?" Tòng Thiện cả kinh, kéo lấy tay , vội hỏi.

      "Chuyện con cái sau này có thể từ từ rồi , cho dù có con, cũng ảnh hưởng đến tình cảm của đối với em." Hàn Dập Hạo giải thích , "Huống chi, điều quan trọng nhất bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể của em, chờ bọn họ nghiên cứu ra phương án chữa trị, chúng ta suy nghĩ thêm có nên có con hay ."

      "Vậy nếu như em vĩnh viễn cũng dưỡng tốt thân thể sao?" Tòng Thiện hỏi.

      "Chúng ta trải qua thế giới của hai người." Hàn Dập Hạo chút do dự đáp , " còn mừng vì được yên tĩnh nữa đấy."

      Tòng Thiện im lặng, trong lòng của cuộn sóng cuồn cuộn, trước hôm nay, cho rằng con còn, thường nửa đêm nằm mộng, cảm thấy đau lòng chịu nổi, mà hôm nay, biết được bào thai trong bụng sao, mà bệnh của cũng phải là có cách, vậy bảo làm sao cam tâm ngay cả cơ hội thử cũng từ bỏ?

      Huống chi, Hàn Dập Hạo càng muốn đứa này, càng cảm thấy có lỗi với , cả đời này, có thể có người đàn ông như vậy, ra cho dù bây giờ chết , cũng cảm thấy có bao nhiêu tiếc nuối.

      Nếu như mấy năm hoặc là mấy chục năm sau, ra trước , nhưng lại có để lại cho trai hay , nửa đời sau của quạnh cỡ nào.

      Nghĩ tới đây, Tòng Thiện ngẩng đầu lên, chìa tay ra, kiên định với Arsfat: "Thưa ngài, xin rút máu giúp tôi."

      "Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của , hiểu hỏi, "Ngay từ đầu phải em chủ động bỏ đứa này sao? Tại sao bây giờ?"

      "Hàn Dập Hạo, em hỏi , thù của cậu em báo giúp em phải ?" Tòng Thiện hỏi cái vấn đề có tương can gì với nhau.

      "Đương nhiên." Hàn Dập Hạo gật đầu, nhưng rất nhanh liền ý thức được gì đó, vội vàng ngăn cản , " cho em mạo hiểm!"

      cũng tin rằng giúp đòi lại công đạo với nhà họ An, cho nên chậm rãi đẩy tay của ra, khẩn cầu : "Em từng trải qua nỗi đau mất con lần, loại đau đớn này em muốn trải qua lần thứ hai. Hàn Dập Hạo, hãy nghe em , ông trời để cho em giữ lại đứa bé này, vậy nhất định là có dụng ý của ông. hãy để em đánh cuộc lần, có được hay , chừng chuyện có chuyển biến."

      " được, tuyệt đối cho phép em lấy chính mình mạo hiểm." Hàn Dập Hạo bước cũng nhường.

      "Vậy nếu như là con , em nghe lời ." Tòng Thiện cò kè mặc cả , "Nếu như là con trai, chúng ta thử lần có được hay ? Coi như em xin đấy."

      " được." Hàn Dập Hạo kiên quyết , "Em còn biết sao, quan tâm phải là đứa có khỏe hay , quan tâm là an nguy của em!"

      "Em muốn trở thành người phụ nữ khiếm khuyết! Đứa bé này, gì em cũng bỏ!" Tòng Thiện hạ quyết tâm, tay bảo vệ bụng, tay dùng sức đẩy Hàn Dập Hạo ra ngoài cửa.

      "Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo nhíu chặt mày rậm, bị cố chấp của làm rất là đau đầu.

      Arsfat tới, kéo Hàn Dập Hạo ra khỏi phòng, : "Hàn tiên sinh, tôi cảm thấy lần này ngại hãy nghe ấy, báo cáo cũng có rất nhanh, chờ kết quả có rồi, hai người hãy quyết định bỏ hay là giữ lại đứa bé."

      Hàn Dập Hạo cách khoảng nhìn vẻ mặt quật cường của Tòng Thiện, biết nếu như kiên quyết cho, chừng rời khỏi lần nữa, mình sinh đứa bé ra.

      Thôi, trước tiên theo , sau này từ từ thuyết phục .

      Arsfat thấy thả lỏng, vào tiếp tục công việc vừa rồi.

      Ở lúc rút máu, Hàn Dập Hạo nắm chặt tay kia của Tòng Thiện, im lặng .

      Khóe miệng của Tòng Thiện lại vì vậy mà cong lên, biết, Hàn Dập Hạo thỏa hiệp.

      lát sau, báo cáo xét nghiệm máu ra tới.

      "Là con trai." Arsfat cười chúc mừng .

      " sao?" Vẻ mặt Tòng Thiện lập tức tỏa sáng vô cùng rạng rỡ, kéo lấy hai tay Hàn Dập Hạo, kích động , "Em trời tuyệt đường người mà, chúng ta có con trai rồi!"

      Hàn Dập Hạo lại có mừng rỡ như , là con trai chỉ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của đứa bé này, nhưng Tòng Thiện của , lại vì thế mà chịu rất nhiều khổ sở, muốn.

      Thấy Hàn Dập Hạo cười rất miễn cưỡng, Tòng Thiện biết lo lắng cái gì, nhào vào trong ngực , vòng tay ở hông của , giọng : " cần lo lắng cho em, vì , vì con, em trở nên rất kiên cường, kiên cường ngoài dự liệu của . Em hứa với , nếu như em thực chèo chống nổi, em lấy sức khỏe của mình làm trọng. Nhưng bây giờ, hãy để em tùy hứng lần này thôi, em rất muốn có đứa con được sinh ra cùng , chờ nó trưởng thành, em cho nó biết, ba của nó là người đàn ông thâm tình nhất hoàn mỹ nhất đời này, mẹ của nó người phụ nữ hạnh phúc nhất may mắn nhất, họ nhau sâu sắc, cho nên mới gạt bỏ muôn vàn khó khăn để có được kết tinh tình này!" Hàn Dập Hạo bị lời của làm cảm động, thốt ra câu nào, nhưng lại càng dùng sức ôm chặt hơn.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :