1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Gặp nhau liền nóng nảy

      Editor: smizluy1901

      "Người phụ nữ kia tin rồi sao?" Trong căn phòng tổng thống xa hoa lãng phí mờ tối, quần áo An Nhuế nửa cởi, dựa vào bả vai của Lương Tư Hàn, ngón tay thon trắng sơn móng tay OPI bóng đẹp khiêu khích mà vẽ vài vòng ngực của , chầm chậm hỏi.

      "Đương nhiên." Lương Tư Hàn khẽ cười tiếng, cầm ngược trở lại tay xương của , đưa tới bờ môi, in dấu hôn.

      Khóe môi An Nhuế lộ ra nụ cười lạnh sáng , đôi mắt đẹp dưới lông mi dài rậm lóe lên tia u ám còn lạnh lẽo hơn cả băng sương, căm hận : "Thẩm Tòng Thiện, làm cho nhà chúng tôi trở thành trò cười, tôi cũng muốn làm cho mất hết mặt mũi!"

      ...

      "Ding-dong"

      Ở bên trong nhà, Tòng Thiện nghe được tiếng chuông cửa, cho rằng Tiểu Kha lại sao lãng quên mang chìa khóa, nhanh tới mở cửa.

      Tuy nhiên, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, nhìn người đứng ngoài cửa đó, Tòng Thiện ngây ngẩn cả người.

      "Tòng Thiện." Liếc nhìn Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo giật mình gầy rất nhiều, trái tim hơi đau xót, bật thốt lên gọi.

      Mà phản ứng đầu tiên của Tòng Thiện lại là-- đóng cửa!

      Thấy Tòng Thiện muốn khép cửa lại, Hàn Dập Hạo nhấc chân dài, ngăn ở cửa, tay hơi dùng sức, đẩy cửa tiến vào.

      " tới làm gì?" Tòng Thiện cố biểu bình tĩnh, nóng lạnh hỏi.

      " tới gặp em." Hàn Dập Hạo chút giấu diếm ánh mắt nóng rực của mình, muốn kéo lấy tay của Tòng Thiện, lại bị để lại dấu vế tránh .

      "Vậy gặp được rồi, có thể ." Tòng Thiện hạ lệnh đuổi khách.

      "Tại sao phải lạnh nhạt với như vậy?" Hàn Dập Hạo cau mày, trở tay đóng cửa lại.

      "Vậy tôi nên đối với thế nào?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.

      " là bạn trai của em!" Hàn Dập Hạo nhích tới gần , Tòng Thiện lại theo đó lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " tháng trước phải rồi." Tòng Thiện lạnh lùng , "Là tự , tôi đáng để ."

      "Lúc đó là tức giận." Hàn Dập Hạo vội giải thích , cho lui về sau nữa, duỗi cánh tay dài, giữ chặt lại.

      Tòng Thiện hất ra, châm chọc : "Vậy bây giờ hết giận rồi?"

      Hàn Dập Hạo hít hơi sâu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, : " biết, lúc đó rất nhiều lời nên , em giận cũng được, đánh cũng được, lần này tới là muốn xin em tha thứ cho ."

      "Hàn đại thiếu, chuyện đời này phải muốn thế nào như thế nấy đâu." Tòng Thiện thu lại nụ cười lạnh, bình tĩnh , "Tôi và chia tay từ lâu, sau này cũng có liên quan gì, tôi cũng sắp trở thành Lương phu nhân, xin đừng tới quấy rầy tôi."

      "Cũng bởi vì giận , cho nên em muốn gả cho Lương Tư Hàn?" Hàn Dập Hạo mơ hồ mang theo vẻ tức giận, biết Tòng Thiện oán giận, nhưng cho dù muốn chọc giận , cũng nên vội vàng kết hôn như vậy, huống chi người này còn là Lương Tư Hàn!

      "Lương Tư Hàn làm sao?" Tòng Thiện cũng đề cao giọng, , "Ít nhất ấy ở lúc tôi cần bỏ lại tôi, trái lại luôn ở bên cạnh tôi, ủng hộ tôi."

      Tuy Hàn Dập Hạo rời là quyết định làm ra, nhưng vừa nghĩ tới dứt khoát rời như vậy, ngay cả câu thừa thãi cũng , trong lòng của vẫn là lạnh vài phần.

      Huống chi, vừa tháng, cú điện thoại, cái tin nhắn cũng có, phải là quyết định vứt bỏ tình cảm giữa hai người rồi sao? Vậy hà cớ gì bây giờ còn đến tìm .

      Biết Tòng Thiện ám chỉ là cái gì, ánh mắt phát sáng của Hàn Dập Hạo nhuốm tia ảo não, giải thích : " biết lúc em yếu ớt nhất có ở bên cạnh em, là đúng, nhưng lúc đó là có công vụ--"

      "Tôi biết, chuyện đảo Điếu Ngư phải ." Tòng Thiện có cho cơ hội hết, ngắt lời , " là người bận rộn, quan tâm hẳn là đại quân nước, chứ phải ở chỗ này của tôi lãng phí thời gian, ."

      "Tòng Thiện, em hãy nghe hết!" Hàn Dập Hạo kích động, vốn định kéo qua, nhưng nghĩ đến mang thai, sợ làm tổn thương đến , tay ở giữa trung hạ xuống, tiếp, " phủ nhận trong cơn giận dữ, cho nên tháng có liên lạc với em, cũng phủ nhận từng nghĩ tới muốn vứt bỏ tình cảm giữa chúng ta. Nhưng khi nghe được tin em sắp kết hôn, mới giật mình vốn cách nào từ bỏ em, biết em cũng giống như , nếu em nhanh chóng đính hôn như vậy, càng lựa chọn gả cho Lương Tư Hàn!"

      " cho cùng, chỉ là muốn bạn trước kết hôn nhanh như vậy, bởi vì có vẻ như tôi trước , rất mất mặt." Tòng Thiện cười lạnh .

      " phải như vậy!" Hàn Dập Hạo cau mày, muốn cứng rắn lại dám, muốn dịu dàng lại chịu, "Tòng Thiện, em là người phụ nữ duy nhất đời này , điểm này chưa từng thay đổi."

      " phải tôi xứng sao?" Tòng Thiện dùng lời của đáp lễ , "Bây giờ như vậy, là hận tôi tự ý bỏ con của ?"

      Hàn Dập Hạo hiển nhiên cho biết đứa bé vẫn còn, : " tin em bỏ đứa nhất định là có lý do vạn bất đắc dĩ, em là mẹ của đứa , nổi đau khổ của em ít hơn , sao có thể hận em cơ chứ?"

      "Lúc đó cũng phải là như vậy." Tòng Thiện cảm thấy cần thiết phải nhiều với , cũng qua, cần gì phải dây dưa, "Thôi, những thứ này nữa cũng có ý nghĩa gì. Con còn, chúng ta cũng chia tay, sau này kiều quy kiều, lộ quy lộ, hai bên cần tiếp tục--"

      Hàn Dập Hạo đoán được muốn gì, muốn nghe cũng chán nghe rồi! Bước nhanh đến phía trước, kéo vào trong ngực, giữ chặt đầu ngực, ngăn cản , " cho em ! cho phép, em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới muốn rời khỏi !"

      Tòng Thiện lập tức nổi nóng, cho rằng là ai? Muốn muốn ở là quyết định của , dựa vào cái gì cho phép!

      dùng sức đánh lồng ngực của , tức giận hét: "Hàn Dập Hạo, tôi phải là lính của , cần phải nghe mệnh lệnh của ! cho tôi! Tôi muốn lại nhìn thấy nữa!"

      " !" Giọng Hàn Dập Hạo thuần phát từ tình, Tòng Thiện thích vào chỗ bế tắc, nhiều với hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể sử dụng cách thức bá đạo như vậy để giữ lại, như đinh chém sắt , "Em là người phụ nữ của , cả đời này cũng vậy, em đừng mơ muốn gả cho người đàn ông khác!"

      "Tôi mạn phép phải gả!" Tòng Thiện tức giận, chút nghĩ ngợi, giẫm lên mu bàn chân của , Hàn Dập Hạo lại giống như cảm giác chút nào, ngay cả chân mày cũng nhăn lại, quát , "Tôi là Lương Tư Hàn, phải là !"

      "Em bậy!" Giọng Hàn Dập Hạo còn lớn hơn của , giọng trầm thấp vang ở đầu của .

      "Tôi bậy!" Bị ôm chặt như vậy, Tòng Thiện cảm thấy đầu hơi choáng, về lượng lại có chịu thua, " ấy còn đáng để tôi hơn nhiều!"

      "Lương Tư Hàn đối với em phải lòng--" Hàn Dập Hạo vừa định ra chuyện giữa Lương Tư Hàn và An Nhuế.

      Tòng Thiện lại chút lưu tình nâng gối đụng vào "sinh mạng" của .

      "Em!" Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, Hàn Dập Hạo cắn răng, kiên cường có khom lưng, hai mắt lại tóe lửa.

      " ấy đối với tôi có phải là lòng hay cần quan tâm!" Nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực của , Tòng Thiện nổi giận , "Tóm lại, chuyện của tôi cần quan tâm!"

      "Thẩm Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo vốn cũng phải là người có tính khí tốt gì, bị "đụng" như vậy, rốt cuộc nhịn được cả giận, mang cả tên lẫn họ của mà quát.

      Giọng của giống như chuông lớn chấn động đến mức ù tai hồi, Tòng Thiện chỉ vào cửa, cũng hét lớn trở lại: "Đây là chỗ của tôi, đừng ở đây giở trò ngang tàng, ra ngoài cho tôi!"

      " !" Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm, dứt khoát .

      Tòng Thiện chỉ cảm thấy trong lòng có đóm lửa từ từ bốc lên cao, lại có nợ cái gì, tại sao còn phải bị uy hiếp.

      Nghĩ vậy, giận dữ bắt lấy ly nước inox khay trà ném tới phía của : " cho tôi!"

      Hàn Dập Hạo nghiêng đầu tránh, ly nước rơi ở sàn, phát ra tiếng vang "leng keng".

      "Em dám ném đồ vào ?" Hàn Dập Hạo nghĩ tới phản ứng của kịch liệt như vậy, tức giận bước tới phía của , vẻ mặt giận dữ.

      Tòng Thiện hoặc là làm làm làm đến cùng, hễ là đồ vừa tay đều bay tới phía của "thăm hỏi".

      Mà với thân thủ của Hàn Dập Hạo, ở "công kích" dày đặc như vậy, thiếu chút nữa cũng bị lưỡi dao xẹt qua.

      Thấy cũng "động dao ", Hàn Dập Hạo lại càng nổi trận lôi đình hơn, vung quả đấm thép lên, đánh cho cái ly sứ đối diện bay tới nát bấy.

      Tòng Thiện vừa ném vừa lui về phía sau, rất nhanh bị dồn đến góc tường.

      Trong tay còn có đồ gì có thể ném, đành phải nhìn chằm chằm, sợ chết : " lại rời nữa, tôi kiện tự tiện xông vào nhà dân!"

      "Em kiện , xem toà án nào dám thụ lý!" Khuôn mặt Hàn Dập Hạo xanh mét, vây khốn góc, giơ quả đấm tới trước mặt của .

      Tòng Thiện cho rằng muốn đánh , phản xả có điều kiện lại giáng thẳng đấm tới.

      Đôi mắt thâm sâu của Hàn Dập Hạo lập tức buồn bã, vóc người cường tráng đột nhiên tiến sát, đè chặt vách tường, khiến nhúc nhích được.

      Bị lực đột kích, Tòng Thiện bị đau, lông mày kẻ đen khẽ nhíu, thốt lên tiếng kêu đau rất .

      Sợ đè đau , Hàn Dập Hạo hơi dịch ra chút, nhưng hai người vẫn "dán" chặt nhau, để lại cho gian ra tay.

      "Có phải em điên rồi hay , thứ gì cũng dám ném ra!" Hàn Dập Hạo quơ quơ quả đấm lớn như bao cát, để cho nhìn thấy kiệt tác của mình.

      Tòng Thiện nhìn thấy mu bàn tay màu đồng của vết máu uốn lượn để lại, hẳn là vừa rồi đánh nát cái ly bị trầy xước.

      Thế nhưng lại cho là mình sai: "Ai bảo ."

      "Thẩm Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo quát .

      Tòng Thiện nghiêng đầu qua bên, thèm để ý tới .

      Mắng lại nỡ, đánh lại càng đành lòng, Hàn Dập Hạo thể làm gì khác hơn là giận mình, bất đắc dĩ thở dài tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt quật cường của , : " nên xử lý em thế nào đây?"

      Tòng Thiện tiếp tục phớt lờ , trong lòng cũng tức mình, ai bảo tài nghệ của mình bằng người ta, thủ đoạn bạo lực đuổi , đành phải dùng bạo quyền lạnh nhạt đối phó với .

      "!" thích nhất bộ dáng cái gì cũng , Hàn Dập Hạo quát khẽ .

      "Tôi và có lời gì để !" Tòng Thiện nghẹn bụng tức, tuy rằng biết mình giận cái gì.

      "Có phải em nhất định muốn gả cho cho Lương Tư Hàn hay !" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.

      "Đúng vậy!" Tòng Thiện cứng cổ, đáp lại . Trong lòng càng ngừng tự với mình, ngàn vạn lần thể dao động, tuyệt đối thể quay đầu lại!

      " cho em biết, Lương Tư Hàn phải là thứ gì tốt." Hàn Dập Hạo quả thực muốn nắm lấy bả vai của lắc cho tỉnh.

      " ấy đối với tôi tốt là được." Tòng Thiện cố chấp đáp, đối với Lương Tư Hàn vốn là có tình cảm, kết hôn chẳng qua là vì để che dấu tai mắt người khác, và tránh .
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: cho phép bất cứ ai làm tổn thương!

      Editor: smizluy1901

      " mà đối tốt với em ư?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng liếc nhìn , trầm giọng , " chẳng qua chính là kẻ tiểu nhân--"

      " xong chưa?" Tòng Thiện chịu nổi lớn tiếng , " ấy là hạng người gì, cần quan tâm, nếu như hôm nay đặc biệt tới cho tôi biết những việc này, vậy mời có thể về, tôi vốn có hứng thú nghe!"

      Lúc này, Tiểu Kha cũng trở về, đường đều do dự có nên trở về "sớm" thế này hay , suy nghĩ nhiều lần, nghĩ tới tính khí bướng bỉnh ấy của Tòng Thiện, nếu như chọc giận Hàn Dập Hạo có thể tốt, cho nên mới trở về sớm, kết quả vừa tới cửa liền nghe được bên trong cãi nhau, vội vàng xông vào muốn khuyên can.

      "Thượng tá Hàn, buông chị Thẩm ra trước !" Vừa vào nhà nhìn thấy Hàn Dập Hạo "đè" chặt Tòng Thiện, Tiểu Kha lập tức chạy tới muốn kéo ra.

      Hàn Dập Hạo lùi về sau bước, nhưng vẫn nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hỏi: "Có phải em nhất định muốn gả hay ?"

      "Đúng vậy!" Tòng Thiện ngẩng đầu, mặt lạnh trả lời.

      "Em có tin khiến cho Lương Tư Hàn vĩnh viễn vươn mình nổi hay !" Hàn Dập Hạo quẳng ra lời uy hiếp, Tòng Thiện dám động, Lương Tư Hàn đáng ghét tuyệt đối nương tay.

      " ngoại trừ uy hiếp dụ dỗ còn biết chiêu gì!" Tòng Thiện nổi giận đáp, " muốn giở những thủ đoạn hạ lưu tôi quản nổi , nhưng cho dù Tư Hàn hai bàn tay trắng, tôi vẫn gả cho ấy!"

      "Em!" Hàn Dập Hạo nghe vậy, thân hình khẽ động, dường như lại muốn xông về phía của Tòng Thiện, Tiểu Kha lập tức xen vào giữa hai người, vươn tay ra, đánh mắt ra hiệu với Hàn Dập Hạo, : "Thượng tá Hàn, tôi thấy hôm nay vẫn là về trước , ầm ĩ như vậy nữa cũng ra được kết quả gì."

      Cơn tức của Hàn Dập Hạo cũng rất lớn, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Kha liều mạng nháy mắt ra hiệu, nhớ tới Tòng Thiện chịu nổi kích động, chỉ đành phải phẩy tay áo cái, đùng đùng xoay người rời . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Tiểu Kha, đóng cửa!" Tòng Thiện lập tức "hạ lệnh" , mình cũng tức giận xoay người vào phòng, "rầm" tiếng đóng cửa phòng lại.

      Tiểu Kha thấy Tòng Thiện vào phòng, vội vàng xuống lầu đuổi theo Hàn Dập Hạo.

      Hàn Dập Hạo người cao chân dài, Tiểu Kha chạy chậm lúc lâu mới đuổi kịp.

      "Thượng tá Hàn, chờ chút!" Tiểu Kha gọi lại .

      Hàn Dập Hạo quay người lại, chút tốt lành hỏi: "Chuyện gì?"

      Thấy mặt ràng viết hai chữ "giận dữ", Tiểu Kha chạy đến trước mặt của , khuyên nhủ: "Thượng tá Hàn, cũng đừng giận chị Thẩm, chị ấy có thai, nóng nảy hơn nữa về tình cũng có thể lượng thứ."

      "Tôi đúng là giận ấy." Hàn Dập Hạo cũng giấu diếm.

      Tiểu Kha vừa nghe, lập tức sốt ruột, nếu như Hàn Dập Hạo dưới cơn tức giận lại buông tay mặc kệ, vậy chẳng phải Tòng Thiện phải gả cho người khác sao?

      "Chị Thẩm là cố ý chọc giận , cứ như vậy mà rời chứ?" Tiểu Kha vội hỏi.

      "Tôi là phải ." Hàn Dập Hạo dừng lại, mới lên tiếng, "Nếu sao có thể để ấy nhìn thấy được bộ mặt của Lương Tư Hàn?"

      "Bộ mặt của cục Lương?" Tiểu Kha ngẩn người, phải Lương Tư Hàn vẫn luôn giúp Tòng Thiện sao? Lẽ nào có mục đích khác?

      "Tôi tự có chủ trương, giúp tôi trông ấy kỹ là được." Hàn Dập Hạo cũng muốn tiết lộ nhiều, lúc này Lương Tư Hàn tới "phá rối", nhất định có ý tốt, chờ sau khi điều tra được mục đích của ta, tiếp tục nghĩ cách đối phó với ta!

      "Vậy Hàn--" Tiểu Kha còn chưa hết lời, Hàn Dập Hạo sải bước bước lên xe thể thao, rền chân ga lái .

      đường, đèn neon nhanh chóng vụt qua, trong lòng Hàn Dập Hạo cũng giống như đèn kéo quân vậy, bực bội thôi, phản ứng của Tòng Thiện nằm trong dự liệu của , ra cũng có trách , trái lại lại trách chính mình.

      Nếu như lúc đầu tin nhiều hơn chút, cũng có việc ngay cả liên tiếp xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy cũng biết chút nào, nếu phải Câu Tử Minh gọi điện, mất .

      Nghĩ tới đây, khỏi dâng lên tia nghĩ mà sợ, may mà, ông trời để cho làm ra quyết định hối hận cả đời, bây giờ biết được cũng phải là quá muộn, trước mắt phải làm, chính là vãn hồi lòng của !

      Nhưng, thể từng bước ép sát giống như trước kia, sợ hoàn toàn ngược lại.

      "Ting tang--" Lúc này, điện thoại di động của sáng lên.

      Vừa nhìn dãy số ấy, trong nháy mắt Hàn Dập Hạo lại càng có tâm trạng, bây giờ, điện thoại mà muốn nghe nhất, chính là của bà!

      Song, điện thoại vang lên ngừng giống như bùa đòi mạng vậy, Hàn Dập Hạo biết, cho dù nhận, bà cũng tìm cách tìm được tung tích của .

      "Mẹ." Ấn phím gọi, Hàn Dập Hạo thông qua tai nghe vô tuyến lạnh nhạt gọi tiếng.

      "Về nhà, tôi muốn gặp ." Giọng của Nhạc Thanh Lăng truyền đến, lại giống như là ra lệnh.

      "Con còn có việc." Hàn Dập Hạo lạnh lùng đáp câu, liền cúp điện thoại.

      Bây giờ muốn đối mặt với mẹ của mình, Hàn Dập Hạo cũng thể hiểu nổi tại sao đời này lại có người mẹ như vậy, trăm phương ngàn kế ngăn cản hạnh phúc của con trai mình, ngay cả sau khi trải qua chuyện của trai, bà vẫn chút lòng hối cải, như vậy, bọn họ còn có cái gì có thể .

      Tuy nhiên, khi tới nhà của mình, Nhạc Thanh Lăng lại chờ ở bên trong.

      "Về rồi sao?" Đôi mắt đẹp của Nhạc Thanh Lăng nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, ngay cả giọng cũng rất bình thản.

      "Mẹ vào bằng cách nào?" Hàn Dập Hạo có chút bực tức, lại thể phát tác.

      "Tôi là mẹ của , nhà của vì sao tôi thể vào?" Nhạc Thanh Lăng đứng dây, nhìn Hàn Dập Hạo, vẫn là thân khí thế sắc bén.

      "Mẹ tìm con có chuyện gì?" Hàn Dập Hạo trở tay đóng cửa lại, thẳng vào vấn đề hỏi.

      "Tôi biết trở về thành phố A liền gặp Thẩm Tòng Thiện, có đúng hay ? Ánh mắt cao ngạo khẽ nâng, bễ nghễ liếc nhìn con trai mình, cao quý giống như nữ hoàng.

      "Mẹ đối với hành tung của con như lòng bàn tay như vậy, còn cần phải hỏi con ư?" Khóe môi Hàn Dập Hạo cong lên nụ cười châm chọc.

      để ý tới bất kính trong giọng của , Nhạc Thanh Lăng trực tiếp hạ lệnh cấm chỉ: "Sau này tôi cấm lại đến gặp người phụ nữ đó nữa!"

      "Nếu như con cứ muốn sao?" Hàn Dập Hạo cười lạnh hỏi ngược lại.

      "Tôi biết nghe lời của tôi, nhưng lời của ông nội của cũng muốn nghe?" Nhạc Thanh Lăng đánh ra đòn sát thủ.

      "Mẹ cho ông nội biết?" Mày rậm hoàn mỹ của Hàn Dập Hạo cau lại, trong giọng lộ ra vẻ tức giận.

      " muốn mực chống đối với tôi, tôi cũng chỉ có thể cho ông nội của biết, để ông cụ ra chủ trì công đạo." Nhạc Thanh Lăng cứng rắn .

      "Con khuyên mẹ tốt nhất đừng , mẹ nên biết ông nội bởi vì chuyện của trai mà đối với mẹ vẫn còn mang lòng ác cảm." Hàn Dập Hạo "hảo tâm" nhắc nhở .

      "Nếu ông biết tôi là nghĩ cho danh dự của nhà họ Hàn, nhất định trách cứ tôi." Nhạc Thanh Lăng cong lên nụ cười tự tin, nhàn nhạt .

      "Mẹ có ý gì?" Hàn Dập Hạo cảnh giác hỏi.

      "Chuyện của nhà họ An huyên náo lớn như vậy, bây giờ cả thành phố A cũng bàn luận ầm ĩ, nếu như ông cụ biết Thẩm Tòng Thiện là người có 'thân thế phức tạp', còn tiếc tự phô bày chuyện xấu trong nhà như vậy, hẳn là đoán được ông có phản ứng như thế nào." Nhạc Thanh Lăng "chỉ điểm" .

      "Con giải thích với ông nội." Hàn Dập Hạo hề dao động, cho dù ông nội tán thành, cũng ảnh hưởng đến quyết tâm Tòng Thiện, sai lần, tuyệt đối tái phạm sai lầm tương tự, bất kể là ai phản đối cũng được! Đừng tưởng mang ông nội ra lay động được quyết tâm của .

      Rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng cũng nổi giận, bà chất vấn: "Rốt cuộc người phụ nữ đó cho uống thuốc mê gì, thà đối địch với người nhà cũng muốn rời khỏi ta?"

      "Con sớm xem ấy là người nhà của con rồi." Hàn Dập Hạo cười đáp, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

      Nghe như vậy, Nhạc Thanh Lăng lại càng giận hơn, bà lại lần nữa, : "Tôi tuyệt đối cho phép người phụ nữ đó gả vào cửa của nhà chúng tôi!"

      "Đừng luôn miệng gọi 'người phụ nữ đó', nếu mẹ thừa nhận ấy, đời này cũng đừng nghĩ tới có 'con dâu', cũng đừng nghĩ tới có 'cháu'." Hàn Dập Hạo cười nhạo tiếng, lại càng kiên định cho bà biết hơn.

      "Cho dù ta có con, cũng đừng mơ trở thành phượng hoàng bay lên ngọn cây!" Nhạc Thanh Lăng cũng vô cùng kiên định cho biết .

      " như vậy, mẹ cũng biết chuyện đứa ?" Hàn Dập Hạo liền đoán được nhất định là Nhạc Thanh Lăng biết chuyện Tòng Thiện có thai, nếu vội vã từ Mỹ bay trở về đối phó với Tòng Thiện, nét mặt của bà lúc này lại càng xem như cho biết chân tướng.

      "Cho dù tôi biết sao? Con mất, là Thẩm Tòng Thiện tự mình làm ra quyết định, xem, người phụ nữ 'độc ác' như vậy, nhà họ Hàn sao có thể chấp nhận cho ta vào cửa?" Bộ dáng Nhạc Thanh Lăng nắm chắc phần thắng, người của Thẩm Tòng Thiện có quá nhiều "vết nhơ", tùy tiện dùng điều bà cũng có thể khiến bọn họ thua hoàn toàn triệt để.

      "Mẹ ấy độc ác?" Hàn Dập Hạo nhịn được cất tiếng cười lạnh, so với bầu trời Seberia quanh năm gió lạnh hoành hành, còn muốn lạnh thấu xương hơn, "Lẽ nào đứa bé trong bụng của ấy phải là cháu ruột của mẹ? Mẹ vì chia rẽ chúng con, tiếc lượn vòng lớn như vậy, ép ấy bỏ đứa . Nếu đến độc ác, ai bì kịp được nửa phần của mẹ?"

      " lại dám chuyện với tôi như vậy sao!" Nhạc Thanh Lăng tức giận giơ tay lên, muốn tát cho tát.

      "Mẹ dám làm, tại sao con dám ?" Hàn Dập Hạo vốn e sợ, lạnh lùng liếc mắt nhìn mẹ của mình, tiếp tục , "Tuy mẹ là mẹ của con, nhưng con cũng tha thứ cho việc mẹ trăm phương ngàn kế muốn giết chết con của con! khoan dung của con người là có hạn, tốt nhất mẹ dừng tay đúng lúc, nếu con tiếc bất cứ điều gì để bảo vệ người con quan tâm!"

      "Đứa con bất hiếu này!" Nhạc Thanh Lăng thẹn quá hóa giận, dùng sức vung ra cái tát, "bốp" tiếng thanh thúy, Hàn Dập Hạo ngay cả đầu cũng có nghiêng qua.

      "Mẹ còn nhớ nơi này ?" Hàn Dập Hạo giống như có cảm giác vậy, trái lại ý cười ở khóe môi sâu hơn, "Căn nhà này là trai mua cho chị dâu dùng làm phòng cưới, nhưng là bọn họ thể đợi đến ngày kết hôn đó, cũng mất. Nguyên nhân, con cần phải , hẳn là mẹ hơn ai hết. Cho nên, con giống như trai mà mặc cho mẹ định đoạt, mặc cho mẹ làm tổn thương người con quan tâm. Nếu như mẹ còn cố ý muốn đối phó với Thẩm Tòng Thiện mà , kẻ địch của mẹ là đứa con độc nhất của mẹ!"

      "Thằng khốn! Vì người phụ nữ như vậy, lại dám--" Nhạc Thanh Lăng tức phải , ngực phập phòng dữ dội, tuy Hàn Dập Hạo phải là người con trai hết sức "hiếu thuận", nhưng từ trước tới nay chưa từng dám "uy hiếp" bà, hôm nay vì Thẩm Tòng Thiện, lại đại nghịch bất đạo như vậy!

      "Con lại lần nữa, ấy là người con con , phải là 'người phụ nữ đó'." Hàn Dập Hạo ngắt ngang lời mắng chửi của bà, , "Bắt đầu từ bây giờ, con bảo vệ ấy chặt chẽ 24 giờ, để cho ấy lại bị bất cứ ai làm tổn thương!"
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.1: Điều kiện nhúng tay vào

      Editor: smizluy1901

      Sau khi cùng Nhạc Thanh Lăng tan rã trong vui, Hàn Dập Hạo nhận được tình báo mới nhất, người của quân bộ thông qua lịch sử trò chuyện của Lương Tư Hàn điều tra được, ta và An Nhuế vẫn còn duy trì liên lạc mật thiết.

      Hàn Dập Hạo đột nhiên hiểu , tại sao Lương Tư Hàn muốn kết hôn với Tòng Thiện, xem ra An Nhuế mới là "người sau màn vạch ra". Nhưng vội vạch trần, giờ, quan hệ giữa Tòng Thiện và nhà họ An phơi trần khắp thiên hạ, người của nhà họ An đối với ấy có thể là hận thấu xương, mà lúc này, An Nhuế để "bạn trai" mình lấy Tòng Thiện, nhất định là có dụng ý khác.

      "Nghĩ cách lắp máy nghe lén trong điện thoại của Lương Tư Hàn, tôi muốn biết nội dung trò chuyện của ta và An Nhuế." Hàn Dập Hạo trầm giọng hạ lệnh.

      "Sếp, việc này dường như hợp quy tắc." Người bên đầu kia điện thoại hơi khó xử, dù thế nào Lương Tư Hàn cũng là cục trưởng, nếu chuyện nghe lén ta bị phát , người của quân bộ cũng tiện giải thích.

      "Có vấn đề gì mình tôi chịu." Hàn Dập Hạo cho chen vào , lúc trước vì theo đuổi Tòng Thiện, cố ý để người ra mặt "chiếu cố" Lương Tư Hàn, muốn để cho người nọ leo lên địa vị cao sau đó bóc trần bộ mặt . có thể để cho Lương Tư Hàn leo lên, dĩ nhiên là cũng có thể để cho ta ngã xuống. Huống chi, chẳng lẽ người ở sở cảnh sát vì Lương Tư Hàn quan trọng mà đắc tội với Hàn Dập Hạo ? Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Vâng!" Đối phương cũng cần nhiều lời nữa, Hàn Dập Hạo làm như vậy hiển nhiên là có lý do của , những việc mà cấp dưới bọn họ phải làm chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

      Sau khi dặn dò hết những chuyện này, Hàn Dập Hạo lại nhận được cuộc điện thoại từ phía Mỹ gọi tới, theo như tên bệnh Triệu Tường cung cấp, bên kia cho ra trình bày cặn kẽ.

      Hàn Dập Hạo càng nghe càng nhíu chặt mày, nghe xong, đột nhiên dùng sức đấm đấm vào tường, "bụp" tiếng, thậm chí bức tường còn bị lõm vào.

      "Tòng Thiện, tại sao em cho biết những chuyện này?" Hàn Dập Hạo ngã ngồi ở ghế, xoa trán, tâm phiền ý loạn.

      Khó trách muốn bỏ đứa bé, ra là giống như mẹ của mình, sau khi sinh phát điên.

      , thậm chí cái gì cũng biết, lại còn nhiều lời làm tổn thương như vậy, trong lòng của nhất định là tổn thương càng thêm tổn thương, rất khốn nạn.

      Song, để cho đắm chìm trong khiếp sợ quá lâu, dãy số rất lâu có liên lạc xuất màn hình điện thoại.

      Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào màn hình, cần nhận nghe cũng biết mục đích đối phương gọi tới.

      Bởi vì, đó là dãy cố của bố .

      Chờ giây lát, Hàn Dập Hạo ấn phím gọi.

      "Bố."

      "Mẹ con cũng hết chuyện cho bố biết rồi." Giọng Hàn Trường Hiên trầm thấp thuần phát, sắc vô cùng tốt giống như chuông lớn vậy, mang theo uy nghiêm cách nào sao lãng, ông dùng giọng đối đãi cấp dưới tóm tắt ràng dễ hiểu, , "Bố lệnh cho con rời khỏi kia."

      " thể." Hàn Dập Hạo cũng dứt khoát trả lời thẳng, đối với bố, hơn phân nửa là kính trọng chứ phải tình thân, giống như cấp dưới phục tùng cấp , ngày trước lời Hàn Trường Hiên thể nghe, nhưng chỉ có chuyện này, cho dù cả nhà họ Hàn phản đối, cũng thỏa hiệp.

      " ấy tên là Thẩm Tòng Thiện phải ?" Hàn Trường Hiên cũng có tức giận, giọng vẫn như cũ, nhưng Hàn Dập Hạo biết, dù ông rất tức giận, cũng là giọng điệu này.

      "Bố, nếu như bố muốn đối phó với ấy, con tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ ấy." Hàn Dập Hạo tỏ thái độ, chút do dự.

      "Con dùng giọng điệu này chuyện với bố sao?" Hàn Trường Hiên trầm giọng hỏi, cũng nghe ra được vui hay giận.

      "Xin lỗi, bố." Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng, , "Con chỉ là muốn thỉnh cầu bố đừng nhúng tay vào chuyện này."

      Đầu kia im lặng lúc, Hàn Trường Hiên : "Ngày kia bố quân khu S thị sát, con có hai tiếng để giải thích với bố."

      "." Hàn Dập Hạo lên tiếng, biết ý tứ của bố là chỉ cho hai tiếng, nếu như thể thuyết phục ông, như vậy bố nhúng tay vào.

      Bên kia

      "Chị Thẩm, chị đừng giận được ? Tôi gọi cho Thượng tá Hàn, là hy vọng chị có thể suy nghĩ kỹ càng." Tiểu Kha giải thích với Tòng Thiện.

      "Tiểu Kha, tôi rất nhiều lần với rồi, tôi suy nghĩ rất kỹ, hơn nữa, tôi muốn kết hôn với ai vốn là chuyện liên quan tới Hàn Dập Hạo, tôi và ta chia tay rồi!" Tòng Thiện lần nữa, .

      "Chị Thẩm ơi, hai người đừng giận dỗi nữa có được ? Tôi nhìn ra được, Thượng tá Hàn vẫn còn rất quan tâm đến chị, chị cho ta thêm cơ hội được sao?" Tiểu Kha nóng nảy.

      " được!" Tòng Thiện như đinh đóng cột đáp, "Tôi và ấy thể nào tiếp tục được nữa."

      Thấy Tiểu Kha mở miệng muốn chen vào, Tòng Thiện đưa tay ngăn ấy lại, : "Tôi biết muốn cái gì, nhưng chuyện xảy ra người tôi cũng biết rồi đấy, ấy là người tốt, nhưng tôi ở bên ấy có rất nhiều rất nhiều trắc trở, tôi muốn làm lỡ ấy, cũng muốn làm lỡ chính mình, Tiểu Kha, tôi chỉ muốn mình sống cuộc sống có khổ cực như vậy, thoải mái chút, chẳng lẽ được sao?"

      "Tôi hiểu." Tiểu Kha biết nên khuyên như thế nào, thực tế, Tòng Thiện quả cũng bị rất nhiều khổ sở, cũng đành lòng nhìn ấy lại chịu giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ có điều, "Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng cảm thấy Thượng tá Hàn tốt hơn cục Lương."

      Tôi đương nhiên cũng biết! Nhưng những lời này Tòng Thiện ra, "Được rồi, cái đề tài này đến đây chấm dứt, Tiểu Kha, phải tin tôi, tôi hành vọng động."

      xong, vỗ vỗ tay của Tiểu Kha, lời ít mà ý nhiều .

      Tiểu Kha nhìn Tòng Thiện chằm chằm lúc lâu, mới vô cùng tình nguyện : "Được rồi, tôi tin chị."

      "Vậy là được rồi." Tòng Thiện cười.

      Hai ngày sau

      Hàn Dập Hạo mặc bộ quân phục thẳng thớm vào phòng làm việc của Hàn Trường Hạo, gõ gõ cánh cửa.

      "Vào ." Bên trong truyền đến giọng trầm thấp uy nghiêm.

      Hàn Dập Hạo vào, ngồi phía sau bàn làm việc rộng lớn phải là Hàn Trường Hạo, mà là người đàn ông tuấn khí độ bất phàm.

      "Bố." Hàn Dập Hạo đóng cửa lại, chào bố của mình, cũng chính là thủ trường.

      Người đàn ông cao lớn nhìn báo cáo vắn tắt bàn, có ngẩng đầu, chỉ thốt ra chữ ngắn gọn: "Ngồi."

      Hàn Dập Hạo ngồi ở đối diện bố mình, Hàn Trường Hiên mới ngước mắt lên nhìn .

      Từ diện mạo mà , Hàn Dập Hạo và Hàn Trường Hiên có tám phần tương tự, cùng là khuôn mặt tuấn tú chút gợn sóng, hình dáng hoàn mỹ tỳ vết, ngay cả đôi mày rậm như lưỡi dao sắc bén mọc xếch vào tóc mai cũng giống nhau.

      Nhưng, cuộc sống quân lữ quanh năm, làm cho khuôn mặt Hàn Trường Hiên ít nhiều gì cũng để lại dấu vết bị gió sương khắc lại, nhưng thể làm giảm tuấn của ông, trái lại càng tăng thêm sức hấp dẫn từng trải của người đàn ông thành thục.

      "Bố, con có lời muốn với bố." Hàn Dập Hạo chủ động .

      "Bố lắng tai nghe đây." Hàn Trường Hiên dựa vào chiếc ghế da , nhàn nhạt gật đầu, ý bảo có thể tiếp.

      "Con Thẩm Tòng Thiện, phải là đam mê nông cạn như bố mẹ nghĩ, con muốn kết hôn với ấy, muốn cùng ấy tạo gia đình, giống như bố và mẹ vậy." Hàn Dập Hạo nghiêm túc .

      "Hai đứa là làm thế nào biết nhau?" Hàn Trường Hiên chẳng tỏ ý kiến, đôi mắt phiếm nâu nhìn Hàn Dập Hạo, giọng chút gợn sóng, nhưng đường nét khuôn mặt giống như tượng đá cẩm thạch cho dù có tức giận, nhưng hiển lộ ra chút rét lạnh, giận tự uy.

      Hàn Dập Hạo tổng thể lại lần chuyện và Tòng Thiện trải qua.

      Hàn Trường Hiên im lặng lắng nghe, rất lâu gì.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.2: Điều kiện nhúng tay vào (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      "Bố, giữa con và ấy trải qua rất nhiều chuyện, có thể đến được với nhau dễ dàng, cho nên con rất quý trọng đoạn tình cảm đến từ dễ này, con cũng hy vọng hai người có thể tôn trọng quyết định của con, Tòng Thiện là tốt, ấy tuyệt đối xứng với con." Hàn Dập Hạo tổng kết .

      "Bố cũng có coi trọng môn hộ giống như mẹ của con." Hàn Trường Hiên dừng lại chút, ra ý kiến của mình, "Nhưng, bố cũng cho rằng hoàn cảnh trưởng thành khác biệt quá lớn, dẫn tới ma sát đối với cuộc sống sau này của hai đứa, con cảm thấy hai đứa ở bên nhau hạnh phúc sao? Cho dù nhận được lời chúc phúc của người bên cạnh?"

      "Con có lòng tin mang lại hạnh phúc cho ấy!" Hàn Dập Hạo ăn mạnh mẽ đáp.

      Hàn Trường Hiên nhìn con trai, tuy thời gian chung đụng với đứa con trai này nhiều lắm, nhưng ông cũng biết, hai đứa con trai của mình, tính tình lại giống như ông, hạ quyết tâm thay đổi. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Giờ khắc này, ông nhớ lại đứa con trai lớn của mình, năm đó cũng với ông muốn kết hôn với y tá kia, cũng là ánh mắt kiên định giống vậy.

      "Vậy ấy kiên định như con sao?" Hàn Trường Hiên bình tĩnh hỏi.

      Hàn Dập Hạo biết nhất định là bố biết gì đó, cũng muốn giấu diếm, thẳng thắn : "Bố, con muốn lừa gạt bố, ấy đúng là sắp kết hôn, nhưng con từ bỏ ấy, bởi vì ấy là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy."

      "Có liên quan tới mẹ của con sao?" Hàn Trường Hiên hỏi thẳng.

      "Dạ." Hàn Dập Hạo gật đầu, , "Mẹ dấu con làm số chuyện tổn thương ấy, thúc giục ấy rời ."

      Hàn Trường Hiên cũng bất ngờ, ra ông hiểu vợ mình hơn bất cứ ai, ông : "Nếu như ấy đối với con cũng là lòng, dễ dàng bị bên ngoài tác động, bất kể mẹ con làm chuyện gì, ấy cũng hề bị lay động."

      "Bố, con biết bố đứng về phía của mẹ." Hàn Dập Hạo , "Lần này, phải con muốn xin bố ủng hộ chúng con, mà là thỉnh cầu bố đừng nhúng tay vào, để tự con xử lý."

      "Cách thức xử lý của con, bố ủng hộ, cho dù con là thích tên là Thẩm Tòng Thiện đó, cũng nên chống đối mẹ của con." Giọng của Hàn Trường Hiên trở nên nghiêm nghị.

      "Con rất xin lỗi." Hàn Dập Hạo cũng cho rằng giọng điệu ngày đó của mình quả thực có chút thỏa đáng, "Quả con có chút tức giận, bởi vì Tòng Thiện mang thai đứa con của con, mẹ lại ép ấy bỏ đứa bé ấy . Bố, bố cũng là người làm cha, loại tâm trạng này hẳn là bố có thể hiểu."

      Hàn Trường Hiên có trả lời, lát sau mới chậm rãi : "Con nên vui mừng đây phải là bảy năm trước, nếu bố cũng 'khoan dung' với con như vậy."

      "Ở sau khi trải qua kiện của trai, hẳn là bố của con cũng giác ngộ." Hàn Dập Hạo kiêng kỵ mà nhắc đến chuyện năm đó, "Chúng con đều là con của bố, người chảy cùng dòng máu, chuyện năm đó trai có thể làm được, con cũng có thể vì Tòng Thiện làm được giống vậy."

      "Bây giờ con là uy hiếp bố sao?" Giọng Hàn Trường Hiên trầm xuống, làm sao nghe ra được Hàn Dập Hạo là ám chỉ chuyện Hàn Dập Huy tự sát.

      " phải là uy hiếp." Hàn Dập Hạo đúng mực tỏ cõi lòng, "Trước đây con cũng giống như hai người, nghĩ mãi mà hiểu tại sao trai lại đến con đường cùng. Mãi cho đến khi gặp được Tòng Thiện, con mới hiểu được, đời này người có thể đem đến cho mình vui vẻ chưa bao giờ có, giống vậy, khi ấy rời khỏi mình, cũng có thể mang tất cả ánh mắt trời trong cuộc đời mình. Mình trở nên biết nên làm thế nào để vui vẻ, làm thế nào để cười, giống như sống đó là phải sống, trở nên còn có chút ý nghĩa gì. Năm đó, sau khi chị dâu rời khỏi trai, nhất định là trai cũng có tâm trạng giống vậy, cho nên ấy lựa chọn theo chị ấy. Mà con, bây giờ cũng giống như vậy, con thể rời khỏi Tòng Thiện, ấy, con chỉ là cái xác hồn mà thôi."

      "Con là quân nhân, nên mê muội tình cảm giống như những đứa con phố chợ đó." Hàn Trường Hiên trầm giọng nhắc nhở .

      "Làm quân nhân và có tình cảm cũng có mâu thuẫn." Hàn Dập Hạo theo lý tranh luận , "Cũng giống như bố, bố là quân nhân ưu tú, nhưng bố đối với mẹ cũng ôm ấp tình cảm sâu đậm."

      Nghe nhắc tới Nhạc Thanh Lăng, trái tim sắt thép của Hàn Trường Hiên bỗng dâng lên dịu dàng, vợ đúng là người ông quan tâm nhất.

      Nhưng, ông cũng cho rằng hai người có thể đánh đồng với nhau, "Bố vẫn cho rằng cái mà con gọi là tình cảm cũng chỉ là trò trẻ con."

      "Vậy xin bố cho con cơ hội, để cho con chứng minh với bố." Ánh mắt Hàn Dập Hạo sáng rực .

      "Con muốn chứng minh thế nào? Theo bố được biết, cuối tuần này ấy cử hành hôn lễ." Hàn Trường Hiên hỏi ngược lại.

      "Con chắp tay đem người con con nhường cho người khác!" Hàn Dập Hạo lời ít mà ý nhiều .

      Nghe được câu này, Hàn Trường Hiên im lặng, bởi vì ông nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, dường như ông cũng câu giống vậy, cũng là vẻ mặt giống vậy, giọng điệu giống vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng là ở tuổi như Hàn Dập Hạo.

      "Bố." Thấy Hàn Trường Hiên gì, Hàn Dập Hạo mạnh dạn , "Cả nhà họ Hàn, chỉ có bố và mẹ phải là thuần túy se duyên vì lợi ích, bố mẹ, hơn bất cứ ai khác, cho dù hai người chung đụng ít mà xa cách nhiều, cho dù mẹ vẫn lạnh nhạt với bố, nhưng mỗi lần về nhà, nụ cười mặt của bố đều rất chân . Xin bố thử nghĩ chút, nếu như bố lấy người phụ nữ mình , cuộc sống của bố trở nên như thế nào?"

      Hàn Trường Hiên ngờ tới Hàn Dập Hạo hỏi vấn đề này, trong lòng tuy có vui, nhưng nghĩ đến qua nhiều năm như vậy, giữa hai cha con chưa từng có thẳng thắn chuyện nhiều như vậy, cho nên có tức giận, hỏi ngược lại: "Con cảm thấy có thể đánh đồng Thẩm Tòng Thiện với mẹ của con?"

      " ấy là đáng để con , cũng giống như mẹ đáng để bố vậy." Hàn Dập Hạo khéo léo đáp.

      Nghe được tâm tư nho của con trai, trái lại Hàn Trường Hiên nở nụ cười, "Ý của con là, nếu như bố Thẩm Tòng Thiện xứng với con, cũng giống như là bố và mẹ con xứng với nhau?"

      "Con cũng ." Hàn Dập Hạo rất "nghiêm túc" , "Nhưng mà bố, con trưởng thành, đây cũng phải là thời kỳ dân quốc, môn đăng hộ đối gì đó ra quan trọng, quan trọng là khó có thể tìm được người thât lòng nhau. Những lời này những người khác có thể hiểu, nhưng con tin bố nhất định hiểu được."

      Hàn Trường Hiên chậm rãi gật đầu, dường như suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau, nhìn Hàn Dập Hạo, làm ra quyết định: "Bố có thể cho cơ hội."

      Trong lòng Hàn Dập Hạo vui mừng, nhưng vẻ vui mừng còn chưa có lan đến chân mày, lại nghe Hàn Trường Hiên thêm.

      " phải cho con, mà là cho Thẩm Tòng Thiện."

      "Sao cơ?" Hàn Dập Hạo ngẩn người, có chút khó hiểu.

      " tuần, bố cho ấy thời gian tuần để suy nghĩ, nếu như ấy vẫn kiên trì gả cho người khác, chỉ có thể tình cảm giữa hai đứa là chịu được thử thách, cũng chứng minh quan điểm của mẹ con là đúng. Và con nhất định phải nghe theo sắp đặt của mẹ con, kết hôn với vị hôn thê của con, hơn nữa, cam kết vĩnh viễn nhắc tới tên là Thẩm Tòng Thiện ấy. Nếu như ấy có kết hôn." Hàn Trường Hiên dừng lại chút, mới tiếp tục , "Bố như con mong muốn, nhúng tay vào chuyện giữa con và ấy."

      "Được, lời định!" Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin .

      "Điều kiện tiên quyết là mấy ngày này con được phép có bất kỳ liên lạc gì với ấy, khi con lời gì đó hay làm chuyện gì đó, mới khiến ấy thay đổi chủ ý, lời bố vừa mới đều còn giá trị, hơn nữa dùng thủ đoạn tàn khốc mà con thể tưởng tượng nổi để ép hai đứa xa nhau!"
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: Trò hề hôn lễ

      Editor: smizluy1901

      "Chị Thẩm, bây giờ chị hối hận vẫn còn kịp!" Trong phòng nghỉ của nhà thờ, Tiểu Kha mặc bộ lễ phục phù dâu trắng tinh lo lắng với xinh đẹp.

      "Tại sao tôi phải hối hận?" dâu trang điểm tinh tế, lông mi dài của Tòng Thiện hơi chớp động giống như cánh bướm, ngũ quan hoàn mỹ, ở dưới khéo léo của thợ trang điểm lại càng lộ vẻ xinh đẹp tỳ vết. mặc bộ áo cưới rất dài lộ vai, cũng quá đắt, nhưng lại làm nổi bật vóc người của vô cùng nét hề bỏ sót.

      "Lẽ nào chị muốn gả cho cục Lương?" Tiểu Kha mở to mắt, vốn tưởng rằng theo như lời Tòng Thiện mấy ngày trước là bảo tin ấy, là bởi vì Tòng Thiện vốn cử hành cuộc hôn lễ này, hoặc là có ý đồ khác, nghĩ tới, cho tới giờ khắc này, có vẻ như Tòng Thiện cũng chưa từng nghĩ tới lùi bước.

      "Đến bước này rồi, lẽ nào muốn tôi đào hôn sao?" Đôi mắt lóng lánh như thủy tinh nhìn Tiểu Kha chằm chằm, còn lóa mắt hơn so với sợi dây chuyền đeo xương quai xanh tinh xảo của .

      "Trốn trốn, bây giờ dâu đào hôn có gì ly kỳ đâu." Tiểu Kha giơ tay lên, xúi giục .

      Tòng Thiện khẽ mỉm cười, : "Nhưng mà tôi hề muốn đào hôn."

      Tiểu Kha "chỉ tiếc rèn sắt thành thép" mà thở dài hơi, lúc này, điện thoại di động của reo lên, là Triệu Tường tìm .

      " đón ta trước ." Tòng Thiện , hôm nay người tới nhiều lắm, và Lương Tư Hàn đều có "người nhà", cho nên chỉ mời vài người bạn tốt.

      " biết nên như thế nào nữa!" Tiểu Kha giậm chân, xoay người rời .

      Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ấy, đôi mắt trong trẻo như nước của Tòng Thiện thoáng tia sáng.

      Sao có thể ở ngay trong lúc mấu chốt mà đào hôn cơ chứ, nếu nhân vật chính đều có ở đây, vậy làm thế nào diễn xuất tiếp?

      "Cậu vào sao?" Bên ngoài nhà thờ, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lẳng lặng đỗ lại, Câu Tử Minh nhìn lướt qua người đàn ông nét mặt lạnh lùng ngồi bên ghế phụ, lên tiếng hỏi.

      Hàn Dập Hạo nhìn cửa chính khép chặt, chậm rãi lắc đầu: "Tôi để ấy tự mình làm ra quyết định."

      nhúng tay vào là lời cam kết của đối với bố mình, đồng thời cũng muốn xem xem có phải Tòng Thiện tuyệt tình như vậy hay .

      "Tôi thấy hai người các cậu đều có bệnh, bên trong đó là có bệnh, đầu óc cũng bình thường." Câu Tử Minh nhịn được dạy dỗ, và Hàn Dập Hạo chờ ở đây tiếng rồi, người nọ chút động tĩnh cũng có, nếu như hôm nay phải là tới "cướp dâu", vậy còn chạy tới làm cái gì? "Vẫn còn ấy phải cướp về chứ, chẳng lẽ cậu để ấy mang theo con của cậu gả cho người khác?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Đợi." Hàn Dập Hạo chỉ cho Câu Tử Minh nghe, cũng là cho mình nghe, nghĩ tới cảnh Tòng Thiện mặc đồ cưới rúc vào trong ngực của người đàn ông khác, gần như sắp trụ nổi, tâm trạng của lúc này làm sao Câu Tử Minh hiểu được? như ngồi bàn chông hơn so với bất cứ ai khác, nhưng chưa tới khắc cuối cùng, vẫn là hy vọng có thể thấy Tòng Thiện tự mình hủy hôn, như vậy, cũng có được ăn với bố bên kia.

      "Tôi lười phải với cậu." Câu Tử Minh lắc đầu, vô cùng hối hận sao mình lại ôm " chuyện cực khổ" như vậy, nếu như phải ánh mắt cầu khẩn của trong nhà, hôm nay mới ngốc nghếch mà ngồi chờ cùng Hàn Dập Hạo.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khóe miệng Hàn Dập Hạo càng lúc càng mím chặt hơn.

      Đến bây giờ còn chưa có ra, lẽ nào Tòng Thiện là quyết tâm muốn gả cho Lương Tư Hàn?

      thể đợi được nữa, tay Hàn Dập Hạo trượt tới cửa xe, vừa định đẩy ra, chiếc xe thể thao mui trần đỏ chót lao nhanh tới.

      "Người phụ nữ đó tới làm gì?" Câu Tử Minh nhận ra An Nhuế, lạnh lùng hỏi.

      Hàn Dập Hạo nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy An Nhuế mặc chiếc váy ngắn màu đỏ gợi cảm bó sát người, hơi vuốt tóc dài, phong tình thong thả vào trong nhà thờ.

      "Rốt cuộc tới." Dường như Hàn Dập Hạo sớm dự liệu được An Nhuế tới, sắc mặt luôn căng thẳng trái lại được thả lỏng.

      "Chuyện gì thế?" Câu Tử Minh ngây cả người, thể hiểu được.

      "Đợi lát nữa cậu biết." Khóe môi Hàn Dập Hạo cong lên, cười bí hiểm. sớm biết chủ ý của cái gọi là cuộc hôn lễ này là An Nhuế đưa ra, mục đích là muốn trả đũa Tòng Thiện lúc này rất yếu ớt, vừa mất người thân nhất, lại chịu đựng áp lực đến từ xã hội, lúc này, phòng tuyến trong lòng nhất định là rất yếu, nếu như trong hôn lễ còn bị người ta vứt bỏ, chừng vì vậy mà sụp đổ.

      An Nhuế đánh trúng suy nghĩ này, mà Hàn Dập Hạo chính là biết ý đồ của ta, mới "yên tâm" để cho hôn lễ này "tiến triển thuận lợi" tiếp.

      Bởi vì biết, với Tòng Thiện nhiều hơn nữa cũng có tác dụng, cách tốt nhất chính là để cho mượn cơ hội nhìn thấy bộ mặt của Lương Tư Hàn.

      "Sao phóng viên cũng tới?" Từ gương chiếu hậu, Câu Tử Minh nhìn thấy được mấy chiếc xe in "truyền thông XX" chạy tới, hơi kinh ngạc.

      Phóng viên? Trong nháy mắt Hàn Dập Hạo cũng hơi nghi hoặc, ở trong cuộc trò chuyện của An Nhuế và Lương Tư Hàn, cũng tới muốn mời truyền thông tới trường, trái lại, An Nhuế còn dặn dò Lương Tư Hàn phải cẩn thận, mục đích là chỉ cần đả kích Tòng Thiện là được, dù sao bây giờ nhà họ An cũng đầu ngọn sóng, muốn lại bị những truyền thông kia viết bậy.

      Nhưng rất nhanh, Hàn Dập Hạo nghĩ ra, nếu như những phóng viên này phải là An Nhuế cũng phải là Lương Tư Hàn gọi tới, như vậy chỉ có thể là-- Tòng Thiện!

      "Ôi chao, sao kết hôn kết đến khiêm tốn thế!" Trong nhà thờ sáng sủa, cha xứ vẫn còn bục đọc lời tuyên thệ kết hôn, giọng chói tai đột nhiên vang lên.

      Người ở đây đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy xinh đẹp cao gầy khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh vào, giày cao gót giẫm sàn, phát ra tiếng "lộp cộp" chói tai.

      "An Nhuế?" Nhìn thấy người tới, Tòng Thiện nhíu mày, dường như hiểu sao lại gặp được ở đây.

      Rất hài lòng với vẻ mặt nghi ngờ của Tòng Thiện, An Nhuế cười nhạo : "Thế nào, 'chị ' thân ái, thấy tôi xuất rất bất ngờ sao?"

      Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt, trầm mặt : "Tôi cũng có mời tới, mời cho."

      " có mời tôi." An Nhuế tới trước mặt của , nhếch lên nụ cười khiêu khích, đột nhiên bước lên bục, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khoác lấy cánh tay của Lương Tư Hàn, đắc ý , "Tôi là vì Tư Hàn mà đến."

      Lương Tư Hàn cũng phối hợp đặt lên tay của , cưng chìu gọi: "Em Nhuế."

      Sắc mặt Tòng Thiện bỗng chốc thay đổi, "Các người!"

      An Nhuế chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, khinh miệt mà nhìn Tòng Thiện, tiết lộ chân tướng : "Người phụ nữ ngu ngốc như đây, cho rằng Lương Tư Hàn lấy sao? Cũng sợ cho biết, tôi và Tư Hàn ở bên nhau từ lâu, sở dĩ ấy cầu hôn , chẳng qua đều là ý của tôi. Tôi muốn nếm thử chút mùi vị bị người ta ruồng bỏ trong hôn lễ! Giống như mẹ của vậy, cũng mất người đàn ông quan trọng!"

      "Cái bà tám này!" Tiểu Kha là người đầu tiên nén được tức giận, muốn xông tới đánh An Nhuế, Lương Tư Hàn phản ứng nhanh bảo vệ An Nhuế, cảnh cáo Tiểu Kha : " dám bước tới bước nữa, tôi cách chức ngay lập tức!"

      Triệu Tường cũng xông tới ngăn Tiểu Kha lại, cho làm loạn.

      " ấy đều là sao?" Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt như tờ giấy, hoa cưới trong tay cũng ném vụn dưới chân từ lâu, nhìn thẳng vào Lương Tư Hàn, muốn nghe chính miệng .

      "Đúng vậy." Lương Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn cái, có chút cảm giác áy náy nào, người phụ nữ trước mắt này, quyền thế còn rất thích gây rắc rối, dựa vào cái gì lại dám trêu chọc nhà họ An, bị An Nhuế sắp đặt vào bẫy, cũng coi như đáng đời.

      "Nghe chưa?" An Nhuế bày ra tư thế kẻ thắng lợi, nép vào trong ngực Lương Tư Hàn, cười ngọt ngào, nhưng lại chói mắt giống như ngâm thuốc độc vậy, "Vậy bộ lễ phục người của có phải cũng nên cởi ra trả lại cho tôi rồi hay ? ngại, tôi quên mất dường như chúng ta còn có quan hệ máu mủ, tôi vẫn là nên lễ phép gọi tiếng 'chị ' thân ái."

      "Tách tách!" Đột nhiên, nhóm truyền thông ở cửa ùa vào, đèn flash chớp sáng, vẻ mặt An Nhuế cứng đờ.

      nhìn Lương Tư Hàn, người nọ cũng là vẻ mặt ngỡ ngàng.

      "Xin hỏi An tiểu thư, hôm nay là buổi lễ kết hôn của Thẩm tiểu thư và Lương tiên sinh, tới là muốn hoành đao đoạt ái[1] sao?"

      [1] Hoành đao đoạt ái: là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

      "Nhà họ An làm hại nhà họ Thẩm thảm như vậy chưa đủ ư, bây giờ 'em ' còn muốn giành vị hôn phu của 'chị ' sao?"

      ...

      loạt các câu hỏi ném qua, trong lúc nhất thời sắc mặt An Nhuế đỏ trắng thay đổi đan xen, tức phải .

      "Xin chú ý lời của các vị." Lương Tư Hàn lên tiếng cảnh cáo . cũng hiểu sao đột nhiên nhảy ra nhiều truyền thông như vậy, mà trước đó lại biết chút nào.

      Mà Tòng Thiện, dường như cũng chịu được những việc này nữa, xấu hổ và tức giận đẩy đám người vây xem ra, chạy ra bên ngoài.

      Nhưng mà lại vô tình va vào lồng ngực! " có sao chứ?" Người đàn ông cao lớn như thiên thần quá bộ đến, tay vòng lấy ôm vào trong ngực, tách và người xung quanh ra.

      "Sao lại tới đây!" Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, kinh ngạc hỏi.

      Song, Hàn Dập Hạo vẫn có trả lời, chỉ nghe giọng sắc bén của An Nhuế với truyền thông: "Ai tôi giành vị hôn phu của ta? Là Thẩm Tòng Thiện quyến rũ bạn trai của tôi, Lương Tư Hàn sớm ở cùng với tôi, các người biết tình hình đừng có bậy!"

      Nhưng truyền thông ở trường có chú ý ở người bao nhiêu, bọn họ đồng loạt lia ống kính sang Hàn Dập Hạo đột nhiên xuất , bủa vây lấy và Tòng Thiện bị ôm chặt đến mức con kiến cũng chui lọt.

      "Hàn thiếu, sao lại xuất ở đây? Chẳng lẽ biết người của nhà họ An?" Có phóng viên giành hỏi trước.

      " ôm Thẩm tiểu thư, có phải có hàm ý giữa hai người có cái gì đó hay ?" người khác mạnh dạn hỏi.

      Tòng Thiện đột nhiên sinh lòng ổn, thấy Hàn Dập Hạo mở miệng muốn , phản xạ có điều kiện liền muốn ngăn lại.

      Tuy nhiên, Hàn Dập Hạo sớm nhìn thấu tâm tư của , ôm càng chặt hơn, để cho "lâm trận bỏ chạy", lại ở trước mặt của giành mở miệng : " sai, tôi và ấy quả có 'quan hệ đơn giản'."

      Lời vừa ra, cả sảnh đường xôn xao.

      Tòng Thiện cũng kinh ngạc, chàng này muốn làm gì? Thậm chí còn như vậy ngay trước mặt truyền thông!

      Hàn Dập Hạo cho mọi người thời gian tiêu hóa, vốn phải là người mở ra "buổi họp báo", chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền nhân cơ hội tuyên bố với cả thế giới mà thôi, lại mượn lần này chặt đứt đường lui của nào đó.

      quay đầu nhìn về phía bục thờ, giống như chim ưng đọ sức với trời cao, ánh mắt sắc bén lạnh lùng hà khắc, đối với An Nhuế và Lương Tư Hàn, cũng là tuyên bố với mọi người: "Các người nghe kỹ cho bổn thiếu, từ hôm nay trở , Thẩm Tòng Thiện chính là người phụ nữ của Hàn Dập Hạo tôi, tất cả nợ ấy, bổn thiếu cũng thay ấy đòi lại từng cái!"
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :