1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Ai là kẻ thù

      Editor: smizluy1901

      "Dập Hạo lại rồi?" Trong quán bar, ba người uống Remy Martin, Câu Tử Minh nhíu mày, .

      "Đúng vậy, bên phía Nhật Bản lại an phận, bọn Dập Hạo và Danh Dương đều hủy bỏ nghỉ phép, nghe mấy quân khu lớn đều làm diễn tập quân ." Đường Tuấn khẽ lắc lắc ly rượu, lông mi dày rậm xinh đẹp dưới mắt tạo thành hai độ cong mờ nhạt.

      "Nhật Bản là đám tĩnh tâm, cứ mưu tính hạt nhân mãi." Câu Tử Minh uống ngụm, mắng chửi , "Nếu phải nhà họ Câu tẩy trắng, nhất định ám sát Noda Yoshihiko (cựu thủ tướng Nhật Bản)."

      "Cậu bớt xem phim hành động hòn đảo tình coi như là ' nước' rồi." Tiễn Thiếu Kiệt trêu chọc .

      Câu Tử Minh nghe vậy toét miệng cười: "Cái này cậu hiểu rồi, quần đảo Điếu Ngư (hay còn gọi là quần đảo Senkaku) là của Trung Quốc, giáo sư Thương chính là thế giới."

      Đường Tuấn uể oải nâng mí mắt lên, trêu chọc : "Sao, nhà cậu thỏa mãn được cậu sao, cậu còn phải xem phim hành động tình ?"

      "Xem mạng, tôi biết có nhu cầu tìm phụ nữ sao?" Câu Tử Minh hừ lạnh tiếng .

      "Phải , nhìn bộ dạng này của cậu, là cả người "bực tức" nhỉ, bao lâu rồi chưa có phát tiết?" Tiễn Thiểu Kiệt câu bóc trần , kín đáo chút nào mà hỏi han.

      "Mắc mớ gì tới cậu." Câu Tử Minh "nổi giận" trừng mắt liếc ta cái, quả mở bình ai mà biết trong bình có gì, kể từ sau khi đồng ý "ước hẹn cấm dục ba năm" với Vương Đình đáng chết kia, hối hận gần chết, nhất là mỗi đêm người con mềm mại nõn nà trong ngực, lại chỉ có thể nhìn, dám chạm vào, quả thực còn khó chịu hơn so với giết ! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " cần hỏi, giọng điệu này của cậu ấy cho chúng ta biết đáp án." Đường Tuấn mập mờ cười tiếng.

      "Cậu đừng cho tôi biết, lần này cậu cũng là ?" Tiễu Thiểu Kiệt dò hỏi.

      "Chuyện của tôi cần các cậu quan tâm, có thú thanh nhàn này bằng giúp Dập Hạo ." Câu Tử Minh từ chối nghe ngóng của bọn họ.

      "Tôi là có lòng tốt nhắc nhở cậu, phụ nữ chính là đại danh từ phiền phức, vui đùa chút tính, đừng dễ dàng bỏ ra lòng. Dập Hạo chính là ví dụ tốt nhất." Tiễn Thiểu Kiệt cho là đúng , loại con cháu nhà giàu sinh ra ngậm chìa khóa vàng như bọn họ, cái gì cũng hơn hẳn người khác, duy chỉ có tình cảm là thể tự chủ, cũng nghĩ thông giống như Dập Hạo, phụ nữ phải đều giống nhau sao, làm gì vì người phụ nữ như vậy mà hành hạ chính mình.

      " ra tôi nghĩ ra, Thẩm Tòng Thiện đó nghĩ cái gì?" Câu Tử Minh , "Nếu ấy có uất ức, Dập Hạo nhất định làm chủ cho ấy, nhưng ấy lại thầm giết con, cũng mất người đó là Dập Hạo, nếu như là tôi, nhất định tha cho này."

      "Trước đây tính tình của Dập Hạo cũng phải như vậy, vì Thẩm Tòng Thiện, quả cậu ấy thay đổi rất nhiều." Đường Tuấn bĩu môi, khách quan .

      "Cho nên tôi phụ nữ là phiền phức, các cậu vẫn cứ muốn tự tìm phiền phức." Tiễn Thiểu Kiệt hừ tiếng, khinh thường .

      "Cậu đừng kéo tôi cùng chỗ với hai người này, tôi chính là rất sáng suốt." Đường Tuấn vội vàng phủi bỏ .

      Người nào đó trong "hai người này" vui, đây phải trá hình sáng suốt sao?

      liếc xéo Đường Tuấn "việc liên quan đến mình", giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lên tiếng : "Đúng rồi, chị của tôi sắp trở về rồi."

      Tiếng vừa dứt, tay bưng ly rượu của người nào đó quả cứng đờ.

      "Chị cậu? Chị cậu phải 'thường trú' ở Nam Phi sao?" Tiễn Thiểu Kiệt vừa nghe, tò mò hỏi.

      "Chị ấy về nước 'thăm nhà'." Câu Tử Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ "thăm nhà" này, cười quan sát phản ứng của Đường Tuấn.

      "Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Đường Tuấn sao lại biết Câu Tử Minh là cố ý cho nghe, liếc mắt nhìn người sau cái, mặt thay đổi hỏi.

      "Cậu nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn cậu?" Câu Tử Minh cười giảo hoạt như hồ ly, tiếp tục "hảo tâm" sách , "Chị ấy chia tay với vị hôn phu của chị ấy rồi, cho nên đặc biệt về nước giải khuây."

      "Vị thương nhân kim hoàn đó ư? phải bọn họ ở chung sáu năm rồi sao? Sao lại chia tay?" Tiễn Thiểu Kiệt "phối hợp" hỏi tiếp.

      " phải khoảng thời gian trước có người Hoa ở Nam Phi gặp phải bọn bắt cóc sát hại sao, người đàn ông kia còn tiếp tục làm ăn với bọn cướp, chị tôi giận dữ mắng mỏ là quân bán nước, trong cơn tức giận chia tay với ." Câu Tử Minh nhàng bâng quơ .

      "Chị của cậu, quả nhiên vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy." Tiễn Thiểu Kiệt than thở , tên Câu Thư Huyên mà đảo ngược lại đạt được uyển chuyển hàm súc, tính tình lại dứt khoát quả quyết như ngọn lửa, dám dám hận, vô cùng có cá tính. Trước mười lăm tuổi, còn cầm dao theo Mafia ở Italy ra đường chém người, cũng trong vòng đêm tính tình trở nên thay đổi, thình lình tuyên bố rời khỏi hắc đạo, muốn từ tâm vì nghiệp chung thân của chính mình. Kể từ đó, niềm tin này của chưa từng bị dao động, mười sáu tuổi liền gia nhận hiệp hội Hồng Thập Tự quốc tế, nơi nào địa cầu có tai họa, liền bay đến nơi nguy hiểm đó giúp đỡ cứu tế khó khăn.

      Tính tình của đại tiểu thư trước nay chưa từng bị người nhìn thấu, thường câu nào mất tích hơn nữa năm gặp người, đừng là Câu Tử Minh, ngay cả ông bà nhà họ Câu muốn gặp lần, cũng phải dễ dàng gì.

      "Chị ấy vẫn luôn như vậy." Câu Tử Minh hơi có chút "bất đắc dĩ" , khóe mắt vẫn quên quan sát phản ứng của Đường Tuấn.

      "Đừng nhìn tôi." Đường Tuấn cảnh cáo , lạnh lùng liếc mắt nhìn Câu Tử Minh.

      "Thư Huyên trở về, phải cậu có cơ hội sao?" Tiễn Thiểu Kiệt cũng sợ chết vỗ vỗ bả vai của Đường Tuấn, cười trêu .

      " qua bên!" Đường Tuấn gạt "móng vuốt" đặt bả vai ra, trừng mắt nhìn Tiễn Thiểu Kiệt cái.

      "Dù sao tôi biết đều hết rồi, xem cậu có biết nắm chắc cơ hội hay thôi." Câu Tử Minh nhún vai, "hảo tâm" .

      "Đây cũng là chuyện vừng thối thóc mục năm nào rồi, cậu cho rằng tôi vẫn còn có cảm giác với chị của cậu chứ?" Đường Tuấn hơi nhếch mày rậm, mắt lạnh .

      "Sao tôi cảm thấy mấy năm nay người nào đó kết giao bạn đều là cùng kiểu vậy?" Câu Tử Minh sờ sờ cằm, giống như suy tư.

      "Cậu nhắc tới tôi đúng là cảm thấy, cũng là mắt to, tóc ngắn, vóc người cao gầy, ngự tỷ 'khuôn cách'." Tiễu Thiểu Kiệt ăn ý tiếp.

      "Tôi việc gì đến cậu hả?" Đường Tuấn vui liếc Tiễn Thiểu Kiệt cái, rồi nhướn mày cười lạnh với Câu Tử Minh, "Tôi thấy cậu là rảnh rỗi đến mức nhàm chán rồi phải ? 'Hậu viện' thái bình? Có cần tôi giúp cậu châm lửa hay , cho người phụ nữ trong nhà của cậu biết đêm nay cậu làm những chuyện tốt gì?"

      "Cậu bớt phỉ báng tôi, tôi chẳng có làm gì cả." Câu Tử Minh "lời lẽ chính nghĩa" cảnh cáo .

      " cần cậu làm cái gì, chỉ cần Vương Đình có tin cậu hay thôi." Vừa thấy phản ứng của Câu Tử Minh, Đường Tuấn vui vẻ, biết, chàng này cũng là trúng độc, lấy Vương Đình uy hiếp đúng là sai.

      "Hèn hạ!" Câu Tử Minh căm hận mắng. Tuy nén giận, nhưng thể thừa nhận, Vương Đình quả tin , nếu như cái "miệng rộng" này của Đường Tuấn bậy gì đó, đoán chừng là ấy lập tức thu dọn quần áo rồi chạy trốn.

      "Như nhau thôi." Đường Tuấn "khiêm tốn" đáp lễ .

      Lúc này, nơi khác của thành phố, ở trong căn phòng cho thuê của Tiểu Kha, Tòng Thiện chuyên tâm gõ máy tính ở trước mặt, ngay cả Tiểu Kha trở về, cũng có ngoảnh lại.

      "Chị Thẩm, phần báo cáo này là gì vậy?" Sắc mặt Tiểu Kha khó coi, vừa vào cửa, liền lên tiếng hỏi Tòng Thiện hết sức chăm chú.

      Lúc này Tòng Thiện mới quay đầu lại, thấy Tiểu Kha xách túi đồ, nhớ tới hôm nay là ấy giúp về nhà họ Thẩm lấy đồ, khi thấy tờ giấy Tiểu Kha cầm tay trong lòng nảy lên dự cảm ổn, đứng dậy, : " có gì, mau đưa báo cáo cho tôi."

      Tiểu Kha lại giấu báo cáo ở phía sau, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, thẳng vào vấn đề : "Chị đừng giấu tôi, nếu phải hôm nay lấy đồ cho chị, đúng lúc túi xách của chị bị Thẩm Tòng Như ném ra ngoài, tất cả đồ bên trong đều rơi ra, tôi vẫn còn có nhìn thấy được phần báo cáo này! Tôi hỏi Triệu Tường, ấy đây là loại bệnh di truyền, tại sao chị lại có thể có bệnh di truyền? Tại sao chị lại cho chúng tôi biết?"

      "Sao có thể tự ý xem đồ của tôi? có biết xâm phạm quyền cá nhân của tôi hay ?" Tòng Thiện muốn trả lời ấy, chỉ muốn lấy lại báo cáo.

      "Chị đừng sang chuyện khác, mấy ngày nay chị đều có cái gì đó bình thường, tôi liền biết có chuyện, có phải có liên quan đến bệnh này hay ?" Tiểu Kha hỏi tới.

      " có." Tòng Thiện bình tĩnh .

      "Chị Thẩm!" Tiểu Kha nóng nảy, lớn tiếng , "Rốt cuộc chị làm sao vậy? Chuyện gì cũng muốn giấu chúng tôi, chúng tôi là lòng muốn tốt cho chị, lo lắng cho chị, chị có biết hay !"

      "Tôi biết." Tòng Thiện đáp , "Nhưng những chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi muốn tự mình xử lý."

      "Tôi sớm biết chị cho tôi biết, cho nên tôi bảo Triệu Tường hỏi chuyên gia rồi, cho dù chị , tôi cũng biết chân tướng." Tiểu Kha hiếm khi "thông minh" lần, tiền trảm hậu tấu .

      "." Tòng Thiện có chút tức giận, tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của như vậy.

      "Chị Thẩm, tôi xin chị hãy cho tôi biết , chị có biết hai ngày nay tôi cũng sắp bị chị hành hạ đến điên rồi hay , trong lòng của chị rốt cuộc cất giấu bí mật gì, mới khiến chị làm ra nhiều hành vi khác thường như vậy. Chị cho tôi biết , tôi mới có thể giúp chị." Tiểu Kha cần khẩn .

      "Ai cũng giúp được tôi." Tòng Thiện tới ghế sofa ngồi xuống, sắc mặt trầm tĩnh.

      Tiểu Kha tới ngồi ở đối diện với , tiếp tục hỏi: "Chị làm sao biết chúng tôi giúp được chị?"

      Tòng Thiện do dự, cho dù cho Tiểu Kha biết, sớm muộn gì Tiểu Kha cũng biết từ chỗ Triệu Tường, cho nên cũng muốn giấu diếm nữa, nhìn Tiểu Kha : "Tiểu Kha, tôi có thể cho biết, nhưng phải cam đoan, tuyệt đối tiết lộ nửa phần trước bất kỳ ai, bao gồm cả Triệu Tường."

      "Được." Tiểu Kha suy nghĩ chút, đồng ý .

      Tòng Thiện cũng tin ấy, dù sao người làm cảnh sát về cơ bản năng lực bảo mật vẫn phải có, dừng chút, mới tiếp tục : "Đúng như chỗ thấy, tôi có bệnh di truyền, là căn bệnh di truyền mẫu hệ cách nào chữa khỏi. Tôi dám có con, bởi vì tôi sợ đứa bé được sinh ra cũng mắc căn bệnh này. Hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tôi muốn lấy lại công đạo cho cậu của tôi. Cho nên, để chuyên tâm đối phó với kẻ thù, tôi mới bỏ đứa ."

      Tiểu Kha lắng nghe chân mày càng nhíu chặt hơn, "Người hại chết cậu của chị là ai?"

      Đôi mắt Tòng Thiện trong trẻo như sao đêm, giọng lại lạnh lẽo như băng cứng, nhấn mạnh từng tiết mà thốt ra ba chữ: "An Đạo Ninh!"
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.1: Hôn cái

      Editor: smizluy1901

      "An Đạo Ninh?" Tiểu Kha ngẩn người, "Tổng giám đốc quốc tế An thị? An Bối Bối mà trước đây chúng ta bảo vệ chính là con của ông ta?"

      "Đúng vậy." Tòng Thiện gật đầu , nếu như muốn trả thù An Đạo Ninh, bằng sức của mình đủ, Tiểu Kha là người hoàn toàn đáng tin, có ấy giúp đỡ, chuyện này dễ xử hơn chút.

      "Sao lại là ông ta?" Tiểu Kha hoàn toàn lấy làm hiểu, sao lại dính quan hệ tới An Đạo Ninh.

      "Nguồn gốc tôi tiện tiết lộ, nhưng ông ấy là người có hiềm nghi nhất, hơn nữa, từ trong miệng bọn cướp bắt về cũng moi ra được bất cứ tin tức gì, nhất định là bọn họ bị mua chuộc, có thể chi số tiền lớn mua chuộc bọn họ, đến nỗi bọn họ ngay cả ngồi tù cũng sợ, bàn tay phía sau nhất định rất có tiền. An Đạo Ninh hoàn toàn là người như vậy." Tòng Thiện , có đề cập tới Nhạc Thanh Lăng, ít nhiều gì là vì liên quan đến Hàn Dập Hạo, cũng muốn trở mặt với nhà họ Hàn.

      "Tại sao ông ta lại muốn hại chết cậu của chị?" Tiểu Kha càng hồ đồ hơn.

      "Tiểu Kha, nếu như tôi cho biết, cũng bị liên lụy vào, hiểu chưa?" Tòng Thiện có chút do dự.

      "Chị Thẩm, chị cho rằng Tiểu Kha tôi là ai, chị là sếp tôi kính trọng nhất, chuyện của chị cũng là chuyện của tôi, đừng như thế nữa, nếu tôi lại tức giận." Tiểu Kha bất mãn , muốn rút lui sớm rút lui rồi, còn có thể tốn nhiều tâm tư như vậy để thăm dò chuyện của Tòng Thiện à. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Được rồi, tiếp theo thấy được, khiến rất giật mình, tôi hy vọng, sau khi xem xong có thể gắng giữ bình tĩnh." Tòng Thiện nhắc nhở trước , biết tính tình của Tiểu Kha, biết ấy là người rất chính trực, nếu như biết ngọn nguồn giữa nhà họ An và nhà họ Thẩm, nhất định rất tức giận.

      "Được, tôi hứa với chị, tôi xúc động." Tiểu Kha cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, điều tiếp theo nhìn thấy nhất định là cái bí mật lớn, cho nên Tòng Thiện mới mực cho bất kỳ ai biết.

      " tới đây." Tòng Thiện đứng dậy, đưa máy tính đến trước mặt của Tiểu Kha, chỉ vào văn bản bên trong , "Đây là tài liệu vừa rồi tôi viết, công bố nguồn gốc giữa nhà họ Thẩm và nhà họ An. xem hiểu."

      "Ừm." Tiểu Kha lập tức xem từ trang đầu tiên, càng xem càng nhíu chặt mày, tay cầm con chuột cũng nắm chặt lại.

      "Khốn kiếp!" Tiểu Kha cất tiếng mắng chửi, hóa ra An Đao Ninh lại là cha ruột của chị Thẩm, súc sinh này thâu tóm tài sản của nhà họ Thẩm, ép bố vợ nhảy lầu tự sát, sau đó còn đón kẻ thứ ba vào cửa, đuổi mẹ con Tòng Thiện ra ngoài.

      Tòng Thiện ngồi ở bên, gì, vừa rồi lúc viết những thứ này, tâm trạng của là rất tức giận, tựa như chuyện lại lặp lại lần nữa, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mình tiếp tục tức giận cũng vô dụng, muốn chính là An Đạo Ninh nổi cơm tam bành.

      "Chị Thẩm, những chuyện này đều là sao?" Tiểu Kha xem xong, quay đầu lại, nhìn Tòng Thiện, vẻ mặt khiếp sợ.

      "Là , An Đạo Ninh xác thực là cha ruột của tôi, tài chính khởi động của công ty quốc tế An thị đều là gia sản của nhà họ Thẩm tôi, ông ta là giẫm đạp lên xác của ông ngoại tôi mà phất lên." Tòng Thiện từng câu từng chữ ràng .

      " đời sao lại có đồ bại hoại như vậy?" Tiểu Kha khó có thể tin , "Ngay cả người trong nhà cũng muốn tính toán, hơn nữa còn bức tử bố vợ, ép vợ con , loại khốn kiếp này hẳn là phải bị thiên lôi đánh!"

      "Nếu như ông trời có mắt mà , ông ta sớm nên bị trời phạt rồi." Tòng Thiện lạnh lùng , "Nhưng những năm gần đây, ông ta sống càng lúc càng tốt, trái lại là nhà họ Thẩm, bị ông ta làm cho nhà tan cửa nát."

      "Lần này, cậu chị gặp chuyện may cũng là ông ta giật dây người làm?" Tiểu Kha có chút đầu mối, hỏi.

      "Tuy có chứng cứ trực tiếp chỉ ra ông ta, nhưng tôi biết là ông ta. Khoảng thời gian trước, Hàn Dập Hạo vì giúp tôi trút giận, để ngân hàng Tiễn thị gài An thị, kế hoạch công ty quốc tế An thị đưa ra thị trường quốc bị hẫng, còn tổn thất tỷ đồng." Tòng Thiện ra việc biết, "Về sau An Đạo Ninh biết giao dịch giữa Hàn Dập Hạo và Tiễn thị, rất là tức giận. Ông ta biết được quan hệ giữa tôi và Hàn Dập Hạo, sợ tôi gả vào nhà họ Hàn, như vậy, tôi dùng quyền thế của nhà họ Hàn chèn ép ông ta. Cho nên ông ta phái người bắt cóc Thẩm Tòng Như, ép cậu tôi lên tiếng, bảo tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo. Đây chính là động cơ của ông ta."

      "Tôi hiểu, khó trách lại có cái tin nhắn kia." Tiểu Kha sáng tỏ gật đầu, nếu Tòng Thiện ra những chuyện này, cảnh sát vẫn chỉ có thể điều tra những tình nhân cũ kia của Hàn Dập Hạo, "Nhưng những người chúng ta bắt về, bọn họ cũng chịu khai ra người giật dây, chúng ta làm thế nào định tội ông ta."

      "Chỉ cần làm, nhất định để lại dấu vết. Ông ta cho rằng làm ông ta chuyện xấu, còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật giống như mấy năm trước?" Ánh mắt Tòng Thiện rét lạnh như sương, "Để ông ta ngồi tù lợi cho ông ta quá, tôi muốn ông ta thân bại danh liệt, vợ con ly tán!"

      "Chị Thẩm, chị định làm gì?" Tiểu Kha nghiêm túc hỏi.

      "Mấy ngày nay An Đạo Ninh hành rất khiêm tốn, hẳn là sợ bị người nhà họ Thẩm nhảy ra tính nợ cũ năm xưa, tôi để cho ông ta yên ổn mấy ngày trước, nửa tháng sau, ở buổi họp báo tòa nhà công ty quốc tế An thị mới, tôi cho tất cả mọi người biết An Đạo Ninh rốt cuộc là hạng người gì!" Tòng Thiện híp mắt lại, nắm tay đột nhiên siết chặt.

      "Cho nên, chị viết những tài liệu này, là muốn cho truyền thông biết?" Ở cùng Tòng Thiện lâu, Tiểu Kha cũng có chút năng lực suy luận, chỉ vào màn hình hỏi.

      "Đúng vậy." Tòng Thiện thừa nhận , "Nhưng trước tiên thể đánh rắn động cỏ, hơn nữa, thể để cho ông ta biết tôi điều tra ông ta."

      Sở dĩ An Đạo Ninh có lo ngại gì, có nguyên nhân chính là cho rằng Tòng Thiện muốn nhắc lại chuyện xưa, muốn để cho người khác biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, càng muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, khiến người nhà họ Thẩm bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Mà bây giờ, Thẩm Tòng Nghĩa chết, Tòng Thiện kiêng kỵ gì cả, cho dù phải mất việc, cũng muốn vạch trần bộ mặt của An Đạo Ninh.

      "Chị Thẩm, chị yên tâm, tôi nhất định toàn lực giúp chị. Hạng người cặn bã như An Đạo Ninh, sớm nên bị trời phạt!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn mắng chửi, "Ông ta nhất định là thứ đồ người Nhật Bản lai giống sinh ra, nếu tại sao lại cùng đức hạnh với Nhật Bản vậy chứ."

      Tòng Thiện nghe có chút muốn bật cười.

      Tiểu Kha vừa xong, đột nhiên ý thức được như vậy có chút đúng, lại vội vàng giải thích : "Chị Thẩm, tôi chị."

      " sao, từ trước tới nay tôi cũng cho rằng tôi có bất kỳ quan hệ gì với An Đạo Ninh." Tòng Thiện thản nhiên , ngay cả về huyết thống cách nào thay đổi, cũng vốn muốn thừa nhận.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      Tòng Thiện và Tiểu Kha liếc mắt nhìn nhau, tắt văn bản , cất kỹ phần báo cáo kia, mới mở cửa.

      Đứng ngoài cửa chính là Vương Đình, trong tay xách theo đồ mua bên ngoài.

      "Hai người cũng chưa có ăn cơm phải , tôi mang theo đồ ăn, ăn nhân lúc còn nóng." Vương Đình dịu dàng cười .

      "Mau vào ." Tiểu Kha lập tức tránh ra, để Vương Đình vào.

      "Vương Đình, cần phiền phức như vậy, tôi đói bụng ra ngoài mua đồ ăn." Tòng Thiện nhận tấm lòng tốt của .

      "Tôi giám sát chị, chị ăn đúng giờ." Vương Đình giận trách .

      "Ngồi ." Tiểu Kha nhiệt tình chào hỏi, tuy thời gian quen biết Vương Đình rất ngắn, nhưng lại rất thích vóc dáng bé này, mặt lúc nào cũng tràn trề nụ cười .

      "Dưới lầu có người theo dõi hai người." Vương Đình thấy cửa đóng lại, đột nhiên thốt lên câu như vậy.

      "Gì cơ?" Tiểu Kha vừa nghe, lập tức cả giận, " nhìn thấy ở đâu?"

      "Tôi thấy." Vương Đình lắc đầu, thành , "Vừa rồi tài xế của Câu Tử Minh đưa tôi tới đây, ta chỉ vào chiếc xe MiniBus ở dưới lầu thế, tôi vốn muốn tới nhìn chút, kết quả người trong xe đó thấy chúng tôi tới, liền lập tức lái ."

      "Chị Thẩm, có phải là--" Tiểu Kha vốn muốn ra cái tên An Đạo Ninh.

      Tòng Thiện lập tức ngắt lời ấy, : "Tôi cũng lắm."

      Theo dõi phải là An Đạo Ninh là Nhạc Thanh Lăng, ra cũng cảm thấy kỳ lạ, bọn họ nhất định đều muốn xem làm ra phản ứng gì, cho nên vẫn ở trong này ra khỏi cửa, làm ra bộ dáng rất bi thương, chính là muốn tê liệt thần kinh của bọn họ.

      "Chẳng lẽ hai người có đối tượng hoài nghi?" ra Vương Đình rất thông minh, nhìn biểu cảm của Tiểu Kha, cho nên tò mò hỏi.

      " có." Tiểu Kha biết Tòng Thiện nhắc nhở đừng tiết lộ ý tứ ở trước mặt Vương Đình, lập tức phủ nhận .

      Vương Đình cũng tin, đôi mắt như nước lưu chuyển giữa Tòng Thiện và Tiểu Kha, hỏi tới: "Có phải hai người có chuyện gì muốn cho tôi biết hay ?"

      "Vương Đình, đừng suy nghĩ nhiều." Tòng Thiện cười cười, kéo ấy ngồi xuống.

      "Tòng Thiện, chị đừng gạt tôi." Vương Đình nhìn , giọng rất nhàng cũng rất kiên định, "Tôi phải kẻ ngốc, thể hiểu trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện người chị, nhất định bình thường. Tôi biết có người muốn đối phó chị, vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy chiếc xe kia theo dõi chị, càng kiên định cái ý nghĩ này của tôi hơn, Tòng Thiện, tôi muốn giúp chị, tuy khả năng của tôi rất nhoi, nhưng là người kế ngắn, hai người kế dài, thêm cái đầu, cũng phải chuyện xấu."

      "Vương Đình, tôi biết ý tốt của , nhưng là chuyện của tôi, tôi muốn tự mình giải quyết, hơn nữa, phải muốn Mỹ chăm sóc bà ngoại sao? Nhiệm vụ bây giờ của là chăm sóc bà ngoại tốt, những chuyện khác cần quan tâm." Tòng Thiện vỗ vỗ tay của Vương Đình . ấy giống với Tiểu Kha, Tiểu Kha là cảnh sát, bản lĩnh và năng lực cũng tệ, mà Vương Đình là "phụ nữ đàng hoàng" điển hình, những chuyện nguy hiểm này tốt nhất nên tham dự vào.

      "Tòng Thiện, tạm thời tôi Mỹ nữa." Vương Đình với Tòng Thiện.

      "Vì Câu Tử Minh?" Tòng Thiện nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, Câu Tử đưa Vương Đình , cần nghĩ nhiều, cũng biết lại là Câu Tử Minh làm khó dễ trong đó.

      "Ừm." Vương Đình gật đầu, sợ Tòng Thiện hiểu lầm, tiếp, "Là tôi tự nguyện ở lại, ta hứa với tôi phái đội ngũ bác sĩ điều trị tốt nhất tới chăm sóc bà ngoại tôi, hơn nữa cũng quấy rầy tôi, cho nên tôi cũng vội xuất ngoại."

      Đương nhiên Vương Đình cho Tòng Thiện biết , thỏa thuận bằng miệng đó với Câu Tử Minh quá mất mặt, ra miệng. Huống chi, cũng muốn ở lại giúp Tòng Thiện, cho nên liền lấy Câu Tử Minh làm bia đỡ đạn.

      " tin ta?" Tòng Thiện hỏi, còn nhớ lúc Vương Đình tìm đến , kiên quyết đến cỡ nào, sao nhanh như vậy thay đổi chủ ý rồi.

      "Tuy rằng ta phải là hạng người tốt gì, nhưng giữ lời." Vương Đình đáp .

      "Được rồi." Tòng Thiện cũng hỏi nhiều nữa, chuyện của cũng rối mù, sao còn có tư cách hỏi tới của người khác.

      "Cho nên." Vương Đình thừa dịp vội , "Tòng Thiện, để tôi giúp chị , chị phải sợ liên lụy đến tôi, tôi rất muốn ra phần sức. Hoặc là chị cho tôi biết cũng sao, chị chỉ cần tôi cần phải làm gì, tôi nhất định cố hết sức hoàn thành."

      "Chị Thẩm, tôi thấy Vương Đình là lòng, nếu --" Tiểu Kha cũng dao động.

      Tòng Thiện liếc Tiểu Kha cái, ý bảo đừng , lại quay đầu với Vương Đình: "Vương Đình, nếu như có gì cần tôi cho biết."

      Vương Đình thấy Tòng Thiện chịu tiết lộ, biết sao cũng vô ích, đành phải cười cười, tiếp tục truy hỏi nữa.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.2: Hôn cái (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Chờ hơn mười giờ Câu Tử Minh về tới nhà, thấy Vương Đình ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm, dường như có tâm .

      lặng lẽ tới, ôm từ phía sau, giọng hỏi: " nghĩ gì vậy?"

      Vương Đình rơi vào trầm tư bị dọa giật mình, phản ứng kịp liền muốn đẩy ra.

      Câu Tử Minh ôm càng chặt hơn, cất giọng trầm thấp uy hiếp: "Đẩy nữa tôi hôn em đấy."

      Vương Đình buộc lòng phải buồn bực, nghiêng đầu qua bên.

      Từ trong gương, nhìn thấy bộ dáng tức giận của , làn da trắng nõn như quả táo dụ người muốn cắn cái, Câu Tử Minh nhịn được cúi người hôn lên mặt cái.

      "!" Bị "đánh lén", Vương Đình tức giận đẩy ra, đứng dậy, trừng mắt nhìn , tay bé còn ghét bỏ mà chà chà chỗ vừa hôn.

      "Còn dám lau?" Câu Tử Minh vui nheo mắt lại, kéo vào trong ngực, mang tính "trả thù" lại hôn nhiều cái lên mặt của .

      " tránh ra!" Ngửi thấy mùi rượu người , Vương Đình tức giận chống cự .

      "Đừng mơ!" Câu Tử Minh dứt khoát chặn lại cái miệng nhắn phiền não của , lưỡi dài thừa cơ xông vào, cố ý mà quấn lấy cái lưỡi mềm mại thơm mát.

      Vương Đình vừa thẹn vừa giận, người đàn ông này rất thích ôm ôm ấp ấp, thực đáng ghét.

      Đôi bàn tay trắng như phấn của bị bàn tay bắt lấy, ấn ở hai bên bàn trang điểm, thân thể bị đè lên đổ về phía sau, dựa vào cái bàn cứng sau lưng, khiến cau chặt mày, thốt lên tiếng ưm.

      Biết hôn tiếp nữa mình khống chết nổi, Câu Tử Minh dừng hôn, lại lưu luyến mà hôn lên môi hồng của cái, mới buông ra. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      khí hít thở được tự do, Vương Đình lập tức đẩy ra, đôi mắt đẹp tóe lửa nhìn .

      "Như vậy tức giận?" Câu Tử Minh mặt dày, ngồi dựa vào ghế mềm, cưỡng ép ngồi ở đùi .

      " đừng quá đáng như vậy!" Vương Đình lên án , lúc nào cũng động tay động chân, coi là hạng người gì.

      "Chúng ta bây giờ chính là ở chung, tôi cũng hy sinh rất lớn mà chạm vào em, ngay cả hôn em, ôm em cái cũng được?" Câu Tử Minh nhíu mày hỏi, biết nhẫn nhịn đau khổ thế nào sao? Nếu như ngay cả hôn cũng cho, nhất định điên mất.

      Vương Đình gật đầu, rất nghiêm túc : "Tôi và phải là sống chung, là uy hiếp tôi ở đây, để cho tôi gặp bà ngoại tôi."

      Bộ dáng nghiêm túc của chọc cười , Câu Tử Minh cố tình ngậm thùy tai mềm mại của , mập mờ : "Lẽ nào em biết nam quả nữ ở chung với nhau có ý gì sao?" Vương Đình bị lời ngả ngớn của chọc cho khẽ run, trong nháy mắt lại bốc lửa giận, tức giận trách cứ: " từng cam đoan!"

      Bật ra tiếng cười khẽ, Câu Tử Minh nhịn được véo cái mũi của , trong giọng mang theo chút cưng chiều: "Tôi lại tuân thủ, em kích động làm gì."

      Biết lại bị đùa bỡn, Vương Đình muốn để ý tới , đứng dậy, tới mép giường ngồi xuống, lời nào cũng nhìn .

      "Vừa rồi thấy bộ dáng em tâm nặng nệ, nghĩ gì vậy?" Giống như kẹo dẻo theo sát tới, Câu Tử Minh ôm eo , hỏi.

      " có gì." Vương Đình lạnh nhạt đáp, gỡ "móng vuốt" của ra, lại từ bỏ ý định mà tiếp tục dán tới.

      " lời nào đừng trách tôi dùng thủ đoạn phi thường?" Câu Tử Minh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, định đè giường lớn.

      "!" Vương Đình trừng mắt với kẻ "vô lại" trước mắt này, làm thế nào cũng thể thoát khỏi dưới người .

      "Có hay !" "Ma chưởng" của Câu Tử Minh mang mười phần ý tứ đe dọa mà từ vòng eo mảnh khảnh của chầm chậm vuốt tới đỉnh núi cao thẳng, ép hỏi.

      " biết xấu hố!" Vương Đình nổi giận .

      "Tôi còn có biết xấu hổ hơn nữa, em tôi xem như em ngầm thừa nhận tôi tiếp tục." cười xấu xa, cách quần áo vuốt ve nơi mềm mại khiến muốn rời tay.

      Sắc mặt Vương Đình trong nháy mắt đỏ đến như quả táo, vội vàng ngăn lại, thất bại : "Được rồi, tôi cho biết."

      "Haiz, bản thân tôi lại hy vọng em có thể kiên trì tới cùng." Câu Tử Minh "tiếc nuối" , bàn tay lại có tiếp tục nhào nặn tiếp nữa.

      Vương Đình làm như có nhìn thấy ngọn lửa mờ ám trong đáy mắt của , tình nguyện đáp: "Tôi là lo lắng cho Tòng Thiện."

      "Em lo lắng cho ấy làm gì?" Câu Tử Minh tay đỡ đầu, hỏi.

      " ấy có tâm , lại chịu cho tôi biết." Nghĩ tới ăn cơm xong, Tòng Thiện liền ra hiệu cho Tiểu Kha "tiễn khách", Vương Đình cảm thấy có cái gì đó bình thường, bọn họ nhất định giấu làm cái gì đó.

      "Tại sao lại cảm thấy ấy có tâm ?" Câu Tử Minh hỏi tiếp, mình lại có phát biểu ý kiến.

      "Tôi cũng phải kẻ ngốc, xảy ra nhiều chuyện như vậy làm sao lại nhìn ra được trong đó có kỳ lạ, tôi đoán là có người muốn đối phó với Tòng Thiện, có lẽ Tòng Thiện cũng biết chút gì đó, nhưng ấy chịu ra." Vương Đình có chút lo lắng .

      Câu Tử Minh vừa nghe, mới biết được hóa ra Vương Đình rất thông minh, ai cho biết, cũng có thể đoán được nhiều như vậy, xem ra trước đây quả có nghiêm túc hiểu về .

      " ra tôi đoán hẳn là có liên quan tới Hàn tiên sinh, ta là bạn tốt, hẳn là cũng biết chút chứ?" Vương Đình hỏi dò, nếu Câu Tử Minh muốn ra, bằng nhân cơ hội hỏi dò ý tứ chút.

      "Tôi là biết ít chuyện." Câu Tử Minh ngoắc ngoắc ngón tay, dụ dỗ , "Em hôn tôi cái, tôi cho em biết."

      " thôi." Vương Đình mới lạ gì.

      "Lẽ nào em muốn biết là ai muốn đối phó với Thẩm Tòng Thiện? muốn biết rốt cuộc ấy có nguy hiểm hay à?" Câu Tử Minh tiếp tục "dụ dỗ" .

      " biết?" Vương Đinh có chút tin hỏi ngược lại.

      "Em ?" Câu Tử Minh tỏ ra bí hiểm.

      "Tôi cảm thấy mới có lòng tốt như vậy." Vương Đình bĩu môi .

      "Tôi tôi có lòng tốt, em chịu hôn tôi cái tôi lập tức cho em biết." Câu Tử Minh thấy buông lỏng, cười càng "gian xảo" hơn.

      "Tôi vẫn tin ." Vương Đình thông minh mà mắc mưu của .

      "Vậy tôi thêm điều kiện nữa, em hôn tôi cái, tôi chỉ cho em biết những gì tôi biết, còn giúp em giúp đỡ Tòng Thiện?" Câu Tử Minh tiếp tục "tăng giá".

      " ?" Điều kiện này khiến Vương Đình dao động, năng lực của có hạn, nhưng nếu như Câu Tử Minh chịu nhúng tay mà , chừng chuyện khác.

      "Tôi giống hạng người giữ lời sao?" Câu Tử Minh nghiêm mặt hỏi.

      "Giống!" Vương Đình chút do dự gật đầu.

      "Em!" Câu Tử Minh "tức giận", lại cúi đầu hôn , mãi đến thở hồng hộc mới buông ra, "Tiếp tục bậy, tôi liền ' khách sáo' nữa."

      Vương Đình giận mà dám gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Câu Tử Minh cái.

      "Suy nghĩ thế nào rồi?" Câu Tử Minh tiếp tục , "Thẩm Tòng Thiện chịu để cho em giúp ấy, là bởi vì em có thể làm được gì cho ấy? Nhưng tôi khác, ít nhất tôi có thể bảo đảm an toàn cho ấy. giờ ấy chia tay với Dập Hạo, còn có người muốn đối phó với ấy, tình hình nguy hiểm cần tôi nhiều em cũng hiểu được. Bây giờ chỉ là nụ hôn, là có thể đổi lấy bình yên vô cho ấy, chuyện tốt này em đâu để tìm?"

      Vương Đình đúng là tính toán trong lòng, như vậy, ăn chút thiệt thòi cũng sao, quan trọng là Tòng Thiện bình an.

      " giúp Tòng Thiện?" Vương Đình xác nhận .

      "Đương nhiên." Câu Tử Minh "lời thề son sắt" .

      Vương Đình cắn môi, hạ quyết tâm rất lớn mới lên tiếng: "Được rồi."

      Câu Tử Minh lập tức đưa mặt tới gần, còn nhắm mắt lại, thúc giục : "Mau hôn."

      Vương Đình rất tình nguyện chạm lên mặt của cái.

      Câu Tử Minh mặc kệ, bất mãn : "Tại sao hôn mặt của tôi? Tôi muốn hôn lưỡi."

      Nghe biết xấu hổ đưa ra cầu này, Vương Đình cũng mặc kệ: "Vừa rồi chỉ để tôi hôn cái."

      "Tôi cũng hôn chỗ nào cơ mà, em cho rằng tôi là học sinh tiểu học à, hôn lên mặt coi như xong sao?" Câu Tử Minh cau có , "Mặc kệ, nếu như hôn lưỡi, tôi chỉ giúp Thẩm Tòng Thiện, còn phải cấm em gặp ấy?"

      " dựa vào cái gì, tôi có tự do cá nhân!" Vương Đình tức giận, đồ khốn này.

      "Được rồi, tôi uy hiếp em, tôi cùng em giảng đạo lý." Câu Tử Minh muốn chọc giận , vội vàng ôm lấy , phân tích từng điều ở bên tai , : "Thân thế của Thẩm Tòng Thiện rất phức tạp, hơn nữa, bởi vì Dập Hạo đắc tội ít người, cho nên kể từ khi hai người bọn họ ở chung, ấy liên tiếp gặp nguy hiểm. Vậy tuyệt phải là thế lực thầm giở trò, ít nhất cũng có hai ba bên, cho nên tình cảnh của ấy mới đặc biệt nguy hiểm. Người phụ nữ đó còn biết sống chết mà bỏ đứa con của Dập Hạo, bây giờ Dập Hạo giận ấy, hơn nữa, bởi vì chuyện đảo Điếu Ngư bên kia, trong thời gian ngắn cũng trở về thành phố A, có thể giờ Thẩm Tòng Thiện tứ cố vô thân. Nếu như đối phương muốn đối phó với ấy, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất!"

      Vương Đình bị đến càng khẩn trương hơn, kéo lấy cánh tay của , hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Em hôn tôi cái tôi cho em biết." Câu Tử Minh lại trở nên đứng đắn.

      " có thể nghiêm túc chút được !" Vương Đình tức giận, dùng sức đẩy ra, ngồi dậy, trừng mắt nhìn .

      "Tôi rất nghiêm túc." Câu Tử Minh dựa vào người của , đáng thương , "Ngay cả người khác cũng nhìn ra được tôi 'chưa thỏa mãn dục vọng' cỡ nào, nếu em cho tôi chút 'phúc lợi', tôi sắp nhịn chết rồi."

      "Đáng đời , tôi lại có bảo hứa." Vương Đình hề lay động.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Biết được chân tướng (1)

      Editor: smizluy1901

      "Người phụ nữ nhẫn tâm!" Câu Tử Minh vốn định dùng sức mạnh, nghĩ lại, tiếp tục từng bước dẫn dụ , "Chẳng lẽ em muốn biết người theo dõi ở dưới lầu của Thẩm Tòng Thiện rốt cuộc là ai à?"

      "Chẳng lẽ biết?" Vương Đình vừa nghe, có chút cấp bách dò hỏi, biết người đó là ai, biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với ấy.

      "Điều kiện." Câu Tử Minh chỉ chỉ miệng mình, mập mờ ra hiệu .

      Vương Đình quay mặt , muốn để ý tới .

      "Haiz, em quan tâm đến sống chết của Thẩm Tòng Thiện thôi." Câu Tử Minh thở dài tiếng, nằm ngửa ở giường, cố ý , "Tôi vốn định phái vài người trông chừng ở dưới lầu của ấy, phòng ngừa vạn nhất. Em cũng quan tâm, tôi cần gì phải nhọc lòng."

      "Ai tôi quan tâm." Vương Đình nóng nảy, người đàn ông này sao lại tự quyết như vậy chứ.

      "Vậy em vì bạn hy sinh chút xíu cũng chịu, xem là quan tâm gì chứ." Câu Tử Minh liếc xéo , hừ tiếng.

      " là cố ý." Cố ý kích . Vương Đình trừng mắt nhìn lên án .

      " sai." Câu Tử Minh thoải mái thừa nhận, "Tôi nhiều 'ưu đãi' như vậy, có chịu hay em tự mình quyết định ."

      Vương Đình do dự, lấy được bất kỳ tin tức gì từ chỗ của Tòng Thiện, có lẽ bây giờ cũng chỉ có Câu Tử Minh cho biết chút ít .

      Hôn hay hôn đây? Hôn , thà hôn đầu heo!

      Nhưng hôn, người này rất có thể được làm được, phủi tay mặc kệ.

      Trong lúc Vương Đình thiên nhân giao chiến, Câu Tử Minh thu hết nét mặt của vào trong mắt, biết nội tâm của rất là đấu tranh, vì vậy tiếp tục "hạ dự liệu mãnh liệt" : "Chẳng lẽ em muốn để cho Thẩm Tòng Thiện quay về với Dập Hạo sao? Tôi có thể giúp thu xếp đấy."

      " sao?" Vương Đình hoài nghi nhìn , nếu có thể như , hai người họ quay về với nhau vậy còn gì tốt hơn rồi.

      "Tuy tôi thể bảo đảm trăm phần trăm, nhưng tôi hiểu Dập Hạo, bề ngoài Dập Hạo nhìn như đa tình, ra chung tình nhất chính là cậu ấy. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tòng Thiện lại là người phụ nữ duy nhất khiến cậu ấy bỏ ra tình cảm . Chỉ cần em có thể hỏi ra nguyên nhân từ chỗ của Tòng Thiện, chừng chuyện có thể có chuyển biến." Câu Tử Minh phân tích . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " cũng cảm thấy lý do Tòng Thiện rời khỏi Hàn tiên sinh thành lập?" Vương Đình vội vàng dò hỏi.

      "Tôi như vậy." Câu Tử Minh bắt chước cái nào cũng trả lời, "Nhưng từng nghe Dập Hạo nhắc tới số chuyện của ấy, ấy hẳn là người sợ cường quyền hơn nữa tâm địa rất tốt, nếu bởi vì mẹ của Dập Hạo làm cái gì đó, ấy có thể nhẫn tâm giết chết con của mình, ngẫm kỹ lại, quả có chút phù hợp với lẽ thường."

      " cảm thấy như vậy?" Mặt Vương Đình lộ vẻ vui mừng, ra cũng là cảm thấy như vậy, nếu như Câu Tử Minh cũng cho rằng như vậy, vậy càng chứng minh trực giác của sai.

      Câu Tử Minh lại có trả lời , chỉ xấu xa mà nhìn chằm chằm, chỉ cái miệng của mình, nhắc nhở.

      Vương Đình tức giận nhìn , tên khốn này!

      " muốn hả?" Câu Tử Minh làm bộ muốn đứng dậy, " muốn thôi, tôi cũng muốn có việc gì kiếm chuyện làm."

      "Đừng!" Vương Đình vội vàng ép chặt lồng ngực của , cho đứng dậy, dường như , đồng ý giúp Tòng Thiện.

      "Điều kiện là có thời hạn, mười giây, em trả lời, những lời vừa rồi tôi tất cả hết hiệu lực." Câu Tử Minh trầm mặt, dường như kiên nhẫn dùng hết.

      "Có phái người bảo vệ Tòng Thiện hay , còn có thể giúp ấy và Hàn tiên sinh hòa thuận?" Vương Đình yên tâm xác nhận .

      "Tôi có cần thiết gạt em ?" Câu Tử Minh nhíu mày trả lời, thực tế, Đường Tuấn vẫn cho rằng chuyện có quá nhiều kỳ lạ, cho nên cả kiện cũng chưa có kết thúc, cho dù Vương Đình đề cập tới cầu, cũng thể khoanh tay đứng nhìn.

      Vương Đình siết chặt ra giường dưới người, bất cứ giá nào, dù sao cũng phải bị hôn ít, cùng lắm lại tiếp tục xem như bị chó cắn cái.

      Nghĩ vậy, hạ quyết tâm, "thấy chết sờn" mà cúi người xuống, môi hồng dán lên môi mỏng của .

      "Đưa đầu lưỡi vào." Câu Tử Minh ra lệnh.

      "Đừng quá--" vừa mới mở miệng, lưỡi dài nóng bỏng của thừa cơ đưa vào, quấn lấy cái lưỡi thơm mát của vào trong khoang miệng nóng bỏng của .

      Lưỡi bị ngậm chặt, chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", có phát giác được tay của dời đến mông đẹp của , cách quần jean dùng sức vuốt ve.

      Đợi ý thức được lại bị chiếm hết tiện nghi, vật cương cứng nào đó giữa hai chân ấy khiến trong nháy mắt vừa sợ lại vừa dám lộn xộn.

      "Ưm-- thả--" Cái miệng nhắn bị chặn lại, chỉ có thể thốt ra mấy tiết vụn đứt quãng.

      Khớp xương ngón tay thon dài ràng chuyển động qua lại giữa hai đùi của , thân thể Vương Đình lại căng thẳng đến mức thể tự kiềm chế, chống lên lồng ngực rắn chắc của , hung hăng đánh .

      Rốt cuộc cũng buông ra, hai mắt lại nhuốm tia màu đỏ.

      Vương Đình vội vàng bò ra khỏi người , lại bị kéo lại.

      "Tôi tắm nước lạnh." Giọng Câu Tử Minh khàn khàn từ phía sau truyền đến, sải bước, liền tới phòng tắm.

      Vương Đình ngồi ở mép giường buồn bực, quả nhiên nên tin . Nhưng, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Vương Đình lại rơi vào trầm tư, nếu như có nhu cầu sinh lý, cần gì cố nén, tìm người phụ nữ khác phải là được sao, đừng tưởng rằng làm như vậy, là có thể làm cảm động!

      Ngày hôm sau

      "Ôi!" Trong nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm, người ở bên trong mở cửa ra, liền đụng phải người bên ngoài.

      Khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tô Nhị Hà trầm xuống, khi nhìn thấy mình đụng phải chính là Thẩm Tòng Thiện, dài mặt hơn: "Là !"

      " xin lỗi." Đỡ Tòng Thiện, Tiểu Kha vội vàng tươi cười , " ra hai người biết nhau hả."

      Tô Nhị Hà hừ lạnh tiếng, cao ngạo mà liếc xéo Tòng Thiện, môi hồng thoa son bóng nhếch lên nụ cười lạnh, chậm rãi ra: "Ai biết ta, con chó nhà có tang mà thôi."

      Tiểu Kha vừa nghe, nhất thời cả giận, nhìn Tô Nhị Hà : "Cái bà này tại sao lại chuyện như thế? có giáo dục!"

      "Tiểu Kha, đừng nhiều với hạng người như vậy." Sắc mặt Tòng Thiện có chút tái nhợt, giống như rất mệt, muốn xoay người rời .

      Tô Nhị Hà lại cười, gọi lại, hỏi: "Sao, Thẩm Tòng Nghĩa vừa mới chết, có tâm trạng tới đây dạo mua sắm rồi hả? Còn đến tầng lầu cao cấp như vậy, lẽ nào Hàn thiếu vẫn còn chưa vứt bỏ ?"

      Tầng lầu nơi mua sắm này càng cao, giá bán càng đắt, cho nên tầng này ít người tới, lúc này trong nhà vệ sinh cũng còn người, cho nên Tô Nhị Hà mới muốn "" thêm đôi câu với Tòng Thiện.

      "Tôi này, bà chưa có súc miệng hả, miệng thúi như vậy." Tiểu Kha mắng giúp Tòng Thiện, nhìn Tô Nhị Hà, lại cảm thấy nhìn rất quen mắt, "Bà là An phu nhân?"

      "Sao, muốn xin lỗi sao?" Tô Nhị Hà cho rằng Tiểu Kha sợ "thân phận" của bà, vênh váo .

      "Tôi tưởng là ai, hóa ra là An phu nhân sai người bắt cóc con của mình." Tiểu Kha liếc xéo, châm chọc .

      " bậy gì thế hả!" Tô Nhị Hà liền nổi giận, nét mặt đầy vẻ giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Kha .

      "Tôi nào có bậy, An phu nhân, lẽ nào bà nhớ , trước đây tôi chính là thành viên của tổ bảo vệ An Bối Bối." Tiểu Kha cười lạnh nhắc nhở .

      Thảo nào nhìn cảm thấy hơi quen mắt, Tô Nhị Hà rất bình tĩnh nhìn xung quanh, may mà trong nhà vệ sinh có ai, bà uy hiếp : " lại tiếp tục bậy nữa, cẩn thận tôi khiến ngay cả công việc cũng bị mất."

      "Bà đe dọa ai vậy? Bà cho rằng nội bộ cục cảnh sát biết vụ án đó là ai làm sao? Nếu phải cục trưởng Trần hạ chỉ thị, bảo chúng tôi truy cứu nữa, bắt cóc, báo án giả, cản trở tư pháp công chính, nếu như những chuyện này đều phơi bày ra ngoài, bà cảm thấy truyền thông viết như thế nào?" Tiểu Kha cũng sợ bà, đối chọi gay gắt .

      Tô Nhị Hà bị chẹn họng đến mức nổi đóa, chuyển mâu thuẫn sang Tòng Thiện, nổi giận : "Nếu như còn dám gieo rắc lời đồn nhảm vô căn cứ, tôi nhất định làm cho đẹp mặt!"

      Tòng Thiện cũng nổi giận, sắc mặt của tốt lắm, cánh môi cũng hơi có chút tái nhợt, nhưng lại sợ sệt mà nhìn thẳng vào Tô Nhị Hà, : "Nếu dám làm, bà còn sợ người khác ?"

      Tô Nhị Hà cất tiếng cười mỉa, hơi có chút đắc ý : " sai, là tôi làm, tôi cũng sợ , coi là ai? Còn có Hàn Dập Hạo chống lưng cho sao? Cũng sợ cho biết, Hàn phu nhân vốn cũng cho phép vào cửa! Chim sẻ vĩnh viễn cũng là chim sẻ, đừng mơ tưởng phất lên biến thành phượng hoàng! có nhà họ Hàn, cho rằng còn ai che chở cho ? Cho dù phơi bày chuyện của Bối Bối ra ngoài, ai tin lời của ? Tôi cũng có thể cố ý phỉ báng, vì chính thất trách kiếm cớ, trong lòng chất chứa bất chính muốn bôi nhọ nhà họ An chúng tôi. Chuyện ầm ĩ lớn, cho rằng cục cảnh sát còn dung nạp ? Cho nên, tốt nhất hãy thông minh chút cho tôi, đừng chọc giận tôi, nếu cả tôi cũng thu thập!"

      "An phu nhân, bà tưởng bây giờ ở trong bộ phim 'Young and Dangerous'[1] hả, bà dám đe dọa cảnh sát?" Tiểu Kha tức giận muốn tiến lên, lại bị Tòng Thiện kéo lại.

      [1] Young and Dangerous (Người Trong Giang Hồ): là bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen.

      "An phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, vì giá họa cho tôi, ngay cả con ruột cũng có thể lợi dụng để bắt cóc, hơn nữa còn có thể thoải mái thừa nhận. Tiểu Kha, chúng ta kém hơn bà ta nhiều lắm, nên nhiều với bà ta." Tòng Thiện chặn lại .

      "Coi như thức thời." Tô Nhị Hà thắng ván, khinh miệt quét mắt liếc Tòng Thiện cái, tới trước mặt của Tòng Thiện, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện giống như nhìn côn trùng có hại vậy, , "Tôi bóp chết dễ như bóp chết con kiến vậy, bây giờ bình an vô , là bởi vì tôi cho phép, tốt nhất nhớ cho tôi."

      xong, đẩy Tiểu Kha ra, tự cao tự mãn bước ra ngoài.

      "Chị Thẩm, bà già này cũng quá kiêu ngạo, nếu tôi là chị, sớm đánh bà ta mấy bạt tai rồi!" Tiểu Kha làm động tác vung tay về phía cửa.

      "Tô Nhị Hà lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen tỵ rất nặng, làm việc lại hữu dũng vô mưu, luôn nhờ An Đạo Ninh giải quyết hậu quả cho bà ta. đáng lo." Tòng Thiện lấy bút ghi từ trong túi ra, với Tiểu Kha, "Có đoạn ghi giọng này là được rồi, để người nhà họ An tự ầm ĩ ."

      "Loại 'tiểu công chúa' như An Bối Bối đó được che chở từ đến lớn, nếu như biết được mẹ của mình hại ấy bị kinh sợ lớn như vậy, nhất định tức giận đến mức nổi cơn tam bành." Tiểu Kha tiếp lời .

      "Bí mật của nhà họ An thể để lộ ra ngoài quá nhiều, chúng ta bây giờ chính là muốn cho bọn họ từng bước bộc lộ ra ở trước mắt người đời!" Tòng Thiện ăn mạnh mẽ .

      Lúc này, điện thoại của reo lên, là dãy số quen thuộc, bắt máy, "Tư Hàn?"

      tháng sau

      Quân khu S

      "Dập Hạo, tháng rồi cậu có nghỉ, lần này về cũng có ý định trở về thành phố A?" sân luyện tập, Tề Danh Dương nhìn Hàn Dập Hạo hít xà đổ mồ hôi như mưa, hỏi.

      Từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt bị đất thấm hút, Hàn Dập Hạo dừng cũng dừng, giống như nghe thấy lời của Tề Danh Dương .

      Lúc này, di động của Tề Danh Dương reo lên, là Câu Tử Minh gọi tới.

      "Tử Minh, sao vậy?" Tề Danh Dương hỏi.

      "Các cậu trở về quân khu chưa? Lúc nào trở về?" Câu Tử Minh hỏi.

      Tề Danh Dương liếc mắt nhìn Hàn Dập Hạo "bề bộn nhiều việc", : "Tôi thấy trong thời gian ngắn trở về, cậu có chuyện gì sao?"

      " phải tôi có chuyện, là Thẩm Tòng Thiện có chuyện, bảo Dập Hạo nghe máy." Câu Tử Minh tức giận , gọi di động cho cậu ta liên tục nhận, biết ngay là cậu ta cố ý.

      "Cậu cho tôi biết , tôi chuyển lời lại cho cậu ấy." tháng nay, Hàn Dập Hạo cấm chỉ Tề Danh Dương nhắc tới bất kỳ tin tức gì có liên quan tới Tòng Thiện ở trước mặt của , cho nên Tề Danh Dương thể làm gì khác hơn là như vậy.

      "Cậu hỏi cậu ấy, Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn, có phải cậu ấy vẫn thờ ơ hay ?" Câu Tử Minh quăng xuống quả bom nặng ký.

      "Cái gì? Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn? Với ai?" Giọng của Tề Danh Dương tự chủ được đề cao lên, người nào đó treo người ở giữa trung dừng lại chút.

      "Với người tên là Lương Tư Hàn, hôn lễ ngay tại tuần tới, cậu hỏi Dập Hạo có trở về hay ?" Câu Tử Minh tiếp tục hỏi.

      Tề Danh Dương cũng có chút sốt ruột, tới túm lấy Hàn Dập Hạo từ xà đơn xuống, với : "Thẩm Tòng Thiện sắp kết hôn? Cậu chẳng quan tâm tới?"

      "Tôi là gì của ấy? Có quan hệ gì với tôi?" mặt Hàn Dập Hạo nhìn ra chút cảm xúc gì, lạnh lùng . Trong lòng lại xoắn lại, tới tháng, thể chờ được muốn lập gia đình, vậy còn muốn gì đây?

      "Người này, bây giờ phải là lúc giận dỗi!" Tề Danh Dương trừng mắt nhìn .

      "Tôi có giận dỗi, tôi và ấy kết thúc rồi." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt , liền muốn rời .

      "Để cho cậu ấy nghe điện thoại!" Lúc này, Câu Tử Minh lớn tiếng trong điện thoại.

      Tề Danh Dương ngăn lại, đưa điện thoại cho , : "Tự cậu ."

      Hàn Dập Hạo nhận lấy điện thoại, vốn muốn bảo Câu Tử Minh từ nay về sau đừng lấy những chuyện nhàm chán này tới làm phiền , bên đầu kia điện thoại lại đổi thành giọng của người khác.

      "Hàn tiên sinh, Tòng Thiện rời khỏi là có nguyên nhân, ấy có bệnh di truyền, muốn liên lụy tới ." Vương Đình nhận lấy điện thoại của Câu Tử Minh .

      " gì?" Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, Tòng Thiện có bệnh di truyền, sao biết?

      "Lúc đầu tôi cũng biết, là Tiểu Kha khuyên được Tòng Thiện, mới với tôi. Hơn nữa, Tòng Thiện có bỏ đứa bé, ấy vẫn còn mang thai đứa con của !"
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Biết được chân tướng (2)

      Editor: smizluy1901

      Thân hình cao lớn của Hàn Dập Hạo trong nháy mắt cứng lại, đứa chưa có bỏ? Tất cả chuyện này rốt cuộc là thế nào?

      "Làm sao--" Tề Danh Dương thấy sắc mặt của thay đổi mấy lần, cho rằng xảy ra chuyện, vội vàng hỏi.

      Song, tiếng còn chưa dứt, điện thoại của vẽ ra đường cong parabol trung, Tề Danh Dương vội vàng bước tới đón lấy, mà Hàn Dập Hạo cũng sải bước rời !

      suốt đêm trở về thành phố A, Hàn Dập Hạo có trực tiếp tìm Tòng Thiện, mà là đến nhà của Câu Tử Minh trước.

      " cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo phải với Câu Tử Minh, mà chính là hỏi Vương Đình đứng ở phía sau.

      Thấy sắc mặt Hàn Dập Hạo tốt, Câu Tử Minh vội vàng che chắn cho Vương Đình, "Cậu bình tĩnh chút, nghe chúng tôi cho hết lời trước ."

      "." Hàn Dập Hạo chỉ thốt ra chữ, kiên nhẫn của còn thừa lại chẳng có bao nhiêu.

      "Hàn tiên sinh, ra là như thế này." Vương Đình ý bảo Câu Tử Minh tránh ra, nhìn Hàn Dập Hạo, cho biết tình hình đầu đuôi gốc ngọn vừa mới biết được trước đó lâu, "Tòng Thiện vẫn cho chúng tôi biết, ấy có bệnh di truyền. Là lần nọ Tiểu Kha đến nhà ấy thu dọn đồ đạc giúp ấy, trong lúc vô tình nhìn thấy được bản báo cáo chẩn đoán, mới biết được. Lúc này Tòng Thiện mới cho ấy biết, mình có bệnh di truyền, ấy sợ đứa cũng mắc phải bệnh này, mới bỏ đứa . Hơn nữa, Tòng Thiện còn cho ấy biết, muốn chuyên tâm đối phó với An Đạo Ninh, cho nên thể để mình bị phân tâm."

      " ấy bệnh gì?" Bây giờ, Hàn Dập Hạo quan tâm nhất là việc này.

      "Tôi cũng lắm, Tiểu Kha chỉ căn bệnh di truyền mẫu hệ rất hiếm gặp, chính ấy cũng giải thích ." Vương Đình đáp.

      Hàn Dập Hạo nghe đến đó, đột nhiên xoay người, liền về phía cửa.

      "Cậu muốn đâu?" Câu Tử Minh vội hỏi.

      " tìm ấy." Hàn Dập Hạo hề quay đầu lại bỏ lại câu, phải nhận được câu trả lời.

      "Hàn tiên sinh, xin đợi chút." Vương Đình gọi lại, chạy vội tới trước mặt của , ngăn cản, , "Xin bây giờ đừng tìm Tòng Thiện, chính Tòng Thiện cũng biết đứa bé vẫn còn, nếu tìm ấy, chừng ấy bỏ đứa bé."

      " ấy biết?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, hỏi.

      "Là Tiểu Kha tìm bác sĩ dối, để Tòng Thiện tưởng là mình làm phẫu thuật phá thai rồi, bởi vì sợ Tòng Thiện phản ứng quá khích, cho nên bọn họ vẫn giấu ấy." Vương Đình giải thích . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Dập Hạo, chính là như vậy, Thẩm Tòng Thiện có bệnh di truyền, muốn liên lụy tới cậu và đứa bé, cho nên ấy làm rất tuyệt tình, ép cậu rời khỏi ấy." Câu Tử Minh tiếp, "Tôi cảm thấy bây giờ cậu làm bệnh tình của ấy trước , rồi hãy đến tìm ấy, ổn thỏa chút."

      Hàn Dập Hạo hồi lầu gì, từ mặt nhìn ra được bất kỳ biểu cảm gì, chỉ siết chặt quả đấm.

      Vương Đình vội vàng huých Câu Tử Minh, ý bảo mau chút lời an ủi.

      Câu Tử Minh ngầm hiểu tiếp tục : "Cậu cũng thể trách ấy, ấy cho cậu biết, là muốn cùng cậu lo lắng."

      "Tôi trách ấy." Giọng Hàn Dập Hạo chậm rãi cất lên, mang theo đè nén và ảo não, "Tôi là trách chính mình, ngay cả ấy bị bệnh cũng biết. ấy muốn đứa bé, mực đẩy tôi ra, tôi nên sớm nghĩ tới tình huống đơn giản giống như ấy . Nhưng tôi còn hiểu lầm ấy, còn những lời tổn thương ấy. ấy đúng, tôi quả rất xứng chức làm bạn trai!"

      "Hàn tiên sinh, mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian muộn." Vương Đình nhắc nhở , "Tòng Thiện muốn gả cho Lương Tư Hàn, là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa hai người, ép mình có đường lui. Nhưng cũng may bây giờ biết chân tướng, có thể vãn hồi ấy!"

      "Tôi cảm thấy ổn." Câu Tử Minh tán thành , "Thẩm Tòng Thiện là người rất quật cường, nếu như bây giờ cậu tìm ấy, chừng ngày mai ấy cùng Lương Tư Hàn lĩnh giấy chứng nhận."

      Vừa nghe Câu Tử Minh như vậy, Vương Đình cũng sốt ruột, đúng vậy, Tòng Thiện cố chấp thế nào, rất , nếu như bây giờ Hàn Dập Hạo tìm ấy, chuyện rất có thể phát triển như Câu Tử Minh .

      "Có phải có số điện thoại của Tiểu Kha hay ?" Hàn Dập Hạo hỏi Vương Đình.

      Vương Đình lập tức hiểu ý đồ của , vội vàng tìm kiếm điện thoại của mình, "A, có, xin chờ chút."

      Sau khi lấy được số điện thoại của Tiểu Kha, Hàn Dập Hạo câu: "Tôi biết xử lý thế nào."

      Rồi rời .

      "Tòng Thiện quá đáng thương, hy vọng bọn họ có thể quay về với nhau." Nhớ tới những chuyện Tòng Thiện gặp phải, mắt Vương Đình đỏ lên, nếu như ông trời nhìn, xin nhất định phải cho Tòng Thiện hạnh phúc!

      "Yên tâm , Dập Hạo vừa nghe thấy lời của em liền lập tức chạy về, đủ để chứng minh trong lòng cậu ấy chưa từng từ bỏ Tòng Thiện." Câu Tử Minh thuận thế ôm Vương Đình vào lòng, an ủi .

      Lần đầu tiên Vương Đình có đẩy ra, trái lại còn ở trong lòng rơi nước mắt.

      "Làm sao vậy?" Thấy khóc, Câu Tử Minh vội hỏi.

      "Tôi nghĩ tới Tòng Thiện, cha ruột của ấy là kẻ bại hoại, ngay cả người cậu tay nuôi nấng ấy lớn lên cũng bị bức tử, hơn nữa bây giờ còn được cho biết có bệnh di truyền, ngay cả đứa bé cũng thể bỏ. Tôi đau lòng thay ấy." Nước mắt lăn dài má, liền nghĩ tới nỗi đau tan nát cõi lòng lúc mình mất đứa con, Tòng Thiện liên tiếp bị nhiều đả kích như vậy, trong lòng nhất định khó chịu nhiều hơn so với .

      "Tôi hiểu." Câu Tử Minh thở dài, phải đau lòng cho Tòng Thiện, là đau lòng cho nước mắt người phụ nữ của mình, "Chúng ta có thể làm cũng làm, về sau chỉ có thể xem vận mệnh của bọn họ."

      Nửa tiếng sau, quán cà phê nào đó

      "Thượng tá Hàn!" Tiểu Kha vội vàng chạy tới gặp Hàn Dập Hạo, vội vàng chạy bước tới.

      Chỗ này được Hàn Dập Hạo bao trọn, bây giờ chỉ có hai người bọn họ.

      "Ngồi." Hàn Dập Hạo ý bảo Tiểu Kha ngồi xuống.

      "Thượng tá Hàn, có phải biết chuyện của Tòng Thiện rồi hay ?" Tiểu Kha là người nóng tính, thẳng vào vấn đề hỏi, kể từ khi Tòng Thiện quyết định muốn gả cho Lương Tư Hàn, quả thực Tiểu Kha sắp phát điên, lại liên lạc được với Hàn Dập Hạo, chỉ cần để Vương Đình chuyển lời lại với bạn của , bảo nhanh trở về.

      "Đại khái tôi nghe bọn họ ." Hàn Dập Hạo gật đầu, , "Tôi mời tới đây, là muốn hỏi rốt cuộc Tòng Thiện bệnh gì?"

      "Bệnh này rất phức tạp, tôi cũng nhờ bạn trai tôi điều tra giúp tôi, ấy là mới lấy được chút tài liệu từ chỗ chuyên gia nước ngoài, hình như loại bệnh di truyền về phương diện tinh thần, lúc bình thường rất bình thường, có phát bệnh, nhưng khi có nguyên nhân gây ra, có thể biểu ra ngoài." Tiểu Kha vắt hết óc muốn biểu đạt ràng chút.

      "Nguyên nhân gây ra là gì?" Hàn Dập Hạo hỏi tiếp.

      "Tôi nghe hình như là có liên quan đến mang thai, hormone xảy ra dị thường gì đó, kích thích đến vỏ đại não, nếu như kích thích đó tồn tại lâu dài mà , rất có thể biến đổi bệnh lý." Tiểu Kha mạch, vậy mà lại ràng!

      Mang thai? Sắc mặt Hàn Dập Hạo u ám, thảo nào Tòng Thiện muốn bỏ đứa bé, sắp xếp lại tất cả tin tức lấy được đến giờ, gắn kết : "Ý của , khi Tòng Thiện mang thai, dẫn tới bệnh di truyền của ấy, cho nên vì để có thể chuyên tâm đối phó với An Đạo Ninh, mới ở ngày thứ hai sau khi cậu ấy chết bỏ đứa bé?"

      "Đúng, chính là như vậy!" Tiểu Kha dùng sức gật đầu.

      "Vậy bây giờ ấy có biểu gì khác thường hay ?" Hàn Dập Hạo hỏi.

      " có." Tiểu Kha suy nghĩ chút, mới lên tiếng, "Tuy thỉnh thoảng tâm trạng chị ấy tốt, có chút nóng nảy, nhưng tôi cảm thấy đó là vì chị ấy phải chịu những áp lực khác mới trở nên nóng nảy."

      " ấy còn áp lực gì?" Hàn Dập Hạo lại hỏi.

      "Kể từ khi chị ấy công khai mối quan hệ của chị ấy và An Đạo Ninh với công chúng, ánh mắt của những người ở cục cảnh sát nhìn chị ấy ngay cả tôi cũng chịu được, lại càng đừng đến chị ấy." Tiểu Kha tức giận .

      " ấy công khai với công chúng?" Đôi mắt sâu của Hàn Dập Hạo ngưng trọng, xem ra tháng về, bỏ sót rất nhiều chuyện.

      "Chị Thẩm là vì đả kích An Đạo Ninh, cho nên cố tình chọn thời điểm công ty quốc tế An thị mở buổi họp báo xông vào hội trường, ra chuyện mình là con ruột của An Đạo Ninh, còn tố cáo An Đạo Ninh vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói. trường lập tức bùng nổ, có thể nghĩ là biết, sau nửa tháng, trang đầu của các tiêu đề đều là liên quan tới chuyện của chị Thẩm và nhà họ An kia. Giá cổ phiếu của công ty quốc tế An thị cũng vì vậy rớt xuống, người nhà họ An tức ghê gớm, chị Thẩm thường xuyên nhận được điện thoại nặc danh đe dọa, ngay cả những người trong cục cảnh sát, cũng bí mật bàn luận ầm ĩ, haiz, nhiều áp lực như vậy lũ lượt kéo tới, tâm trạng của chị Thẩm tốt cũng rất bình thường." Tiểu Kha .

      "Người nhà họ An đối phó với ấy?" Hơi thở Hàn Dập Hạo thay đổi, trầm giọng hỏi.

      "Bề ngoài có, bởi vì chị Thẩm làm ở trước mặt rất nhiều truyền thông, ra chuyện Tô Nhị Hà hãm hại chị ấy, ám chỉ nhà họ An có quan hệ với cục cảnh sát, dùng thủ đoạn hãm hại chị ấy. Nếu như ở đầu ngọn gió này, chị Thẩm bị cách chức, phải là vì những lời đó sao? Cho nên, người nhà họ An có đần như vậy, An Đạo Ninh còn giả bộ làm ra vẻ mặt của người cha, vô cùng đau đớn mình cũng rất hối hận nhiều năm như vậy có chăm sóc Tòng Thiện, rất muốn 'bù đắp', xin chị Thẩm cho ông ta cơ hội." Tiểu Kha khịt mũi khinh thường .

      Đánh đòn phủ đầu, lợi dụng truyền thông làm con mắt, giám sát hành động của nhà họ An, cho nên nhà họ An chỉ dám động Tòng Thiện, trái lại còn muốn "bảo vệ" , tránh cho để người mượn cớ. chiêu này, quả làm rất đẹp.

      Hàn Dập Hạo nghĩ, Tòng Thiện cũng "đánh cược thể diện" như vậy, người nhà họ An lại dám vọng động, trong thời gian ngắn an toàn của Tòng Thiện có vấn đề.

      "Vậy tại sao ấy lại muốn gả cho Lương Tư Hàn?" Hàn Dập Hạo hỏi cái vấn đề này, chờ Tiểu Kha giải thích.

      "Tôi cũng biết, trong khoảng thời gian này cục Lương rất chiếu cố đến chị Thâm, về công việc, chuyện riêng đều giúp ít, đoán chừng là chị Thẩm bị cảm động, nhưng tôi cảm thấy chị ấy hẳn là sợ mình hồi tâm chuyển ý." Tiểu Kha nhìn Hàn Dập Hạo, thành , "Thượng tá Hàn, ra chị Thẩm vẫn luôn bỏ được , tôi thường thấy chị ấy ngồi mình ban công ngẩn người, tay còn vô thức xoa lên bụng, chị ấy là nghĩ về và con của hai người."

      Hàn Dập Hạo nghe tới đó, trong đầu ra cảnh tượng Tòng Thiện ngồi mình ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm, trái tim khỏi co rút đau đớn, lưng đeo nhiều bí mật như vậy, nhất định chịu rất nhiều cực khổ.

      "Tôi hiểu, cám ơn trong khoảng thời gian này chăm sóc ấy." Hàn Dập Hạo câu, đứng dậy, rồi định rời .

      Bệnh của Tòng Thiện và mối quan hệ với Lương Tư Hàn, điều tra , mà bây giờ, rất muốn gặp lần!
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :