1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56.1: Súng bắn đả thương

      Editor: smizluy1901

      Ra khỏi nhà họ Hàn, Tòng Thiện đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, nương vào tường xoa trán đứng vững, trong lúc nhất thời đau đến mắt cũng mở nổi.

      "Tiểu thư, có chuyện gì chứ?" Tài xế phụ trách đưa Tòng Thiện thấy bộ dáng khó chịu, dò hỏi.

      Ổn định lại, Tòng Thiện lắc đầu, dựng thẳng lưng rời .

      Về nhà thu dọn vài bộ quần áo, Tòng Thiện định mang tới bệnh viện canh đêm, nhưng đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, vô cùng phiền não, chút nghĩ ngợi, ném quần áo giường xuống đất, mình ngồi ở giường thở dốc.

      muốn gọi cho Hàn Dập Hạo, nhưng là điện thoại của vẫn gọi được, Tòng Thiện cảm thấy trong lòng có đóm lửa từ từ bốc lên, tại sao gọi cũng thông báo cho biết biến mất thời gian dài như vậy? Tại sao ở lúc cần , có ở bên cạnh, bỏ mặc mình đối mặt với đủ mọi áp lực đến từ mang thai, đến từ trong nhà, đến từ mẹ của , bạn trai như vậy, xứng sao? Còn có cái gọi là vị hôn thê kia nữa, rốt cuộc nghĩ như thế nào, có thể để cho khi trở thành "kẻ thứ ba" danh nghĩa, Thẩm Tòng Thiện ở trong lòng rốt cuộc xem là cái gì?

      Càng nghĩ càng cảm thấy uất nghẹn, Tòng Thiện ném di động "bộp" cái, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, để cho gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt, giảm bớt tức giận của .

      Hồi lâu sau, bình tĩnh lại, quay đầu nhìn di động bị ném nát vụn, quần áo ném xuống đất, trong đầu đột nhiên thoáng lời của bác sĩ cho biết, bỗng nhiên cả kinh.

      "Bệnh này của , áp lực càng lớn phát bệnh càng nhanh, nếu như bắt đầu xuất triệu chứng đau nửa đầu và vô cớ tức giận, liền phải chú ý, đừng để cho tâm trạng ảnh hưởng đến mình."

      Đôi mắt màu lưu ly của Tòng Thiện trợn tròn lên, vuốt ngực ngồi ở góc tường, càng lúc càng hốt hoảng. Đau nửa đầu, tức giận, lẽ nào hành động vừa rồi của chính là dấu hiệu phát bệnh? Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Nhắm mắt lại, Tòng Thiện ổn định tâm trạng, điều chỉnh tâm tính, còn bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, nhặt quần áo đất lên, dọn dẹp chút, đến bệnh viện.

      Sau khi đến bệnh viện, phẫu thuật vẫn chưa có kết thúc, Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như ăn cơm, chỉ có mình ngồi ở hành lang, lẳng lặng chờ đợi.

      Ngồi lâu, đứng dậy lòng vòng chút, tự chủ tới chỗ ban công, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy tình hình tòa nhà đối diện.

      Đối diện là phòng bệnh nhân tâm thần nằm viện, có thể nhìn thấy từng bệnh nhân bệnh tâm thần, có người vẻ mặt ngu ngơ có người bị trói ở giường, bọn họ đều đơn, có rất ít người nhà đến thăm bọn họ, đột nhiên, người thốt lên tiếng khóc la inh ỏi, y tá lập tức tới tiêm thuốc an thần cho ta.

      thanh dần dần lại, tim Tòng Thiện lại trở nên lạnh băng, đây là cuộc sống sau này phải trải qua sao? cũng bị trói ở giường như vậy sao, hoàn toàn mất tự do, ngay cả quyền lợi kêu gào cũng có?

      kìm được lảo đảo lùi lại bước, vịn vách tường đứng vững, khóe môi nở nụ cười khổ, đáy mắt đều là bi thương, cho dù trong lòng cái gì cũng muốn, từng mảng lớn đau khổ vẫn là như nước lũ xông lên đầu.

      Hít hơi sâu, Tòng Thiện về phía phòng phẫu thuật, lúc này, đúng lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ cho biết, cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng thân thể bệnh nhân tốt lắm, còn phải nằm viện theo dõi thời gian.

      Cám ơn bác sĩ xong, theo y tá tới phòng bệnh, Thẩm Tòng Nghĩa vẫn còn ngủ mê, trông ông hồi, có người gõ cửa phòng bệnh vào.

      "Chị Thẩm." Người tới gọi tiếng, làm cho Tòng Thiện giật mình tỉnh lại khỏi trầm tư.

      "Tiểu Kha, sao lại tới đây?" Tòng Thiện thấy người tới là Tiểu Kha, tò mò hỏi, sao ấy lại tìm đến đây.

      "Tôi gọi điện cho chị chị cũng nhận, tôi liền tự mình hỏi y tá." Tiểu Kha mang trái cây và vật phẩm dinh dưỡng đặt ở đầu giường, lại , "Đáng lẽ các em đều muốn tới bệnh viện, nhưng trong cục rất bận, bây giờ bọn họ cũng vẫn còn làm thêm giờ, cho nên ủy thác tôi tới thăm chị chút, xem có cái gì có thể giúp đỡ hay ."

      "Cảm ơn quan tâm, mình tôi có thể ứng phó được." Tòng Thiện cười cười.

      "Tôi thấy sắc mặt chị được tốt lắm." Tiểu Kha khẩn trương kéo Tòng Thiện ngồi xuống, quan tâm hỏi.

      "Chúng ta ra ngoài ." Sợ Tiểu Kha lớn giọng quấy nhiễu đến Thẩm Tòng Nghĩa trong giấc ngủ say, Tòng Thiện kéo ấy ra ngoài.

      Đến bên ngoài, Tiểu Kha hỏi tiếp: "Chị Thẩm, có phải chị sợ chúng tôi bắt được đám côn đồ kia hay ? Chị yên tâm, cho dù chúng tôi ngủ nghỉ, cũng nhất định bắt được đám người làm hại cậu của chị!"

      Hóa ra ấy là cho rằng mình quan tâm đến việc này, Tòng Thiện gật đầu, : "Tôi tin mọi người."

      "Chị Thẩm, có mấy lời tôi biết có nên hỏi hay nên hỏi nữa." Tiểu Kha dường như có chút do dự, nhìn Tòng Thiện, .

      "Hỏi ." Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, người ngoài đem lòng sinh nghi là rất bình thường.

      "Có phải người trong nhà của chị đắc tội với ai hay ? Nếu sao lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn chị nữa, cũng bị người ta tập kích, nếu như những chuyện này là đơn độc, làm thế nào tôi cũng tin." Tiểu Kha cau mày, chờ Tòng Thiện trả lời.

      "Tôi biết." Tòng Thiện lắc đầu, từng hoài nghi những chuyện này là do Nhạc Thanh Lăng gây nên, nhưng đêm nay gặp bà, Tòng Thiện cảm thấy hẳn là phải bà làm, ngoại trừ Nhạc Thanh Lăng, trong lúc nhất thời, Tòng Thiện cũng biết nên nghi ngờ ai.

      "Nếu xin lệnh bảo vệ ." Tiểu Kha đề nghị.

      "Tôi có bằng chứng xác thực, làm sao xin? Hơn nữa, tôi cũng muốn tăng thêm gánh nặng công việc cho các em. ra cũng có thể là chúng tôi suy nghĩ nhiều, lừa gạt, bắt cóc, tập kích, có lẽ chỉ là trùng hợp xảy ra cùng lúc." Trái lại Tòng Thiện trấn an Tiểu Kha, phải vạn bất đắc dĩ, cũng muốn huyên náo quá lớn, dù sao trong nhà cũng xảy ra những chuyện này cũng phải vẻ vang gì, truyền ra ngoài trái lại ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Thẩm.

      "Vậy tôi bớt chút thời gian đến giúp chị, xem còn có ai dám gây chuyện nữa hay !" Tiểu Kha nghĩa khí .

      "Tiểu Kha, cảm ơn ." Tòng Thiện cảm kích từ tận đáy lòng , bây giờ, như sa vào trong cái cạm bẫy bốn bề thọ địch, chỉ có mình cật lực ứng phó, Tiểu Kha có thể như vậy, làm cảm thấy rất an ủi.

      "Chị Thẩm, chị đừng như vậy, bạn bè vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mà." Tiểu Kha cười ha ha, đột nhiên lại hỏi, "Thượng tá Hàn có biết những chuyện này ? Khi nào ta có thể quay về."

      "Tôi biết." Vừa nhắc tới Hàn Dập Hạo, trong lòng Tòng Thiện liền khó chịu.

      Nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Tòng Thiện, Tiểu Kha cũng từng đương, dĩ nhiên hiểu được cảm giác đó, khuyên nhủ: "Chị Thẩm, chị cũng đừng cảm thấy khó chịu, tìm quân nhân làm bạn trai chính là như vậy, dẫu sao cũng cách nhau rất xa, rất nhiều chuyện ta cũng giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình."

      "Tôi biết." Tòng Thiện thở dài, có lẽ là trước kia chuyện gì cũng đều dựa vào để giải quyết, cho nên ở bên cạnh, liền cảm thấy thích ứng được.

      "Tóm lại, bên cạnh chị còn có nhóm bạn bè rất xuất sắc, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa!" Tiểu Kha vỗ vỗ tay của , an ủi .

      Tòng Thiện cười cười, đúng vậy, chí ít phải tứ cố vô thân.

      Sau khi Tiểu Kha rồi, trông đến nửa đêm, Thẩm Tòng Như và Trương Thục Hiền về nhà, lâu sau, Tòng Thiện cũng ngủ thiếp .
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56.2: Súng bắn đả thương (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      chỗ khác của thành phố, hai quý công tử khôi ngô tuấn tú ôm lấy hai người đẹp tuyệt sắc tìm niềm vui.

      "Câu thiếu gia, đêm nay đến nhà hay nhà em?" Ngón tay thon thả trắng nõn của người con xinh đẹp gợi cảm vẽ vòng tròn ở lồng ngực của Câu Tử Minh, trêu ghẹo mà ghé vào tai .

      Câu Tử Minh thuận thế ôm chặt người đẹp, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át ấy, trong đầu đột nhiên ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt to xinh đẹp ấy mang theo oán hận nhìn chằm chằm, lập tức khiến mất hứng.

      đẩy người đẹp ra, đứng dậy, Tiễn Thiểu Kiệt thấy thế, gọi lại hỏi: "Cậu muốn đâu?"

      "Về nhà." Câu Tử Minh vừa dứt câu, cũng quay đầu lại liền sải bước rời khỏi đó.

      Tiễn Thiểu Kiệt có chút khó hiểu, biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì, đêm nay chính ta đề nghị ra ngoài chơi, kết quả nửa đường tự mình lại rời , song, chú ý của rất nhanh bị người đẹp dính sát dời .

      Tùy vậy, dù sao trong khoảng thời gian này tên này cũng bình thường.

      Ra khỏi hộp đêm, Câu Tử Minh có về nhà, lái xe thể thao mui trần hóng gió, nghĩ tới người phụ nữ đáng chết đó, cảm thấy hết sức tức giận, chân ga rền rì rầm, dọa người đường sợ đến mức đều liếc mắt lườm nguýt. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Rốt cuộc làm sao vậy? Kể từ khi rời khỏi Vương Đình, mỗi lần đến "thời khắc mấu chốt" giống như vừa rồi, trong đầu của lại tự động ra khuôn mặt ấy khiến vô cùng tức giận, đương nhiên, cũng em em với người phụ nữ khác.

      Hung hăng đánh tay tái, tiếng còi chói tai khiến người đường vội vàng tránh né, dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

      Khi Câu Tử Minh đoán mình phát bệnh gì, điện thoại của đổ chuông, bắt máy, truyền tới lại là giọng của Tần Kha, "Vẫn khỏe chứ, Câu Tử Minh."

      "Sao mày còn chưa chết?" Nghe giọng đáng ghét, Câu Tử Minh khách sáo đáp lại .

      "Mày cũng chưa chết, sao tao cam lòng chết chứ?" Tiếng cười của Tần Kha cuối cùng mang theo tia tà ác, làm Câu Tử Minh càng nghe càng ghét.

      "Có rắm gì phóng." Bất nhã mà mắng, bây giờ tâm trạng của Câu Tử Minh tốt, muốn nhảm với ta.

      "Đừng vội chứ, mày muốn nghe giọng của người phụ nữ của mày chút sao?" Tần Kha cười ha hả, đột nhiên câu như vậy.

      "Mày gì?" Trong nháy mắt Câu Tử Minh cũng chưa có tiếp thu được ý tứ của Tần Kha, người phụ nữ của nhiều như vậy, ai biết ta bắt là ai.

      "Sao, phụ nữ quá nhiều, nghĩ ra rốt cuộc là ai hả?" Tần Kha cũng hiểu Câu Tử Minh, đoán ra tiếng lòng của , "có lòng tốt" , "Tao cho mày nghe giọng của ta trước."

      xong, dường như là ta đưa điện thoại cho người, ra lệnh: "Còn mau bảo người đàn ông của tới cứu ."

      Bên kia lại rất lâu có tiếng động, dường như người phụ nữ muốn mở miệng.

      Tần Kha có kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức tát "bốp" cái, người phụ nữ thốt lên tiếng kêu đau rất , lại lập tức im bặt.

      "Tần Kha, rốt cuộc mày muốn làm gì?" Câu Tử Minh hiểu, có nghe được thanh kia là của ai.

      "Đàn bà thối, chịu gọi phải ?" Tần Kha lại tát cái, người phụ nữ vẫn quật cường chịu lên tiếng, "Vậy hãy để cho các em 'hầu hạ' tốt, xem có gọi hay !"

      Tiếng vừa dứt, ràng truyền đến tiếng quần áo bị xé rách, người phụ nữ bị dọa sợ thốt lên tiếng: "Thả tôi ra!"

      Câu Tử Minh nghe thấy giọng ấy, cả người lập tức cứng đờ, lớn tiếng quát lên với đầu dây bên kia: "Tần Kha, mày dừng tay lại cho tao!"

      Tần Kha hơi khoát tay, bảo thuộc hạ dừng tay, cười vào micro: "Sao? Nghe ra là của ai rồi hả?"

      "Rốt cuộc mày muốn làm gì?" Câu Tử Mnh lửa giận ngút trời hỏi, tên khốn này, thế mà lại bắt Vương Đình .

      "Câu Tử Minh, lúc mày bắt tình nhân của tao lẽ nào có nghĩ tới ngày này?" Tần Kha cười thâm độc, "Cái này gọi là có qua có lại."

      "Mày chớ động vào ấy!" Câu Tử Minh biết Tần Kha là con chó điên, cũng dám quá chọc giận ta, cho nên , "Mày có điều kiện gì ra."

      "Điều kiện rất đơn giản, tao muốn mình mày tới đây, nếu là dám mang theo những người khác, tao bảo đảm người phụ nữ của mày sống bằng chết!" Tần Kha uy hiếp .

      "Địa điểm." Câu Tử Minh ngắn gọn .

      "Núi hoang." Tần Kha báo cái địa danh, liền cúp máy.

      Câu Tử Minh gấp rút chạy tới nơi đó, đến nơi, đám người của Tần Kha cũng đợi .

      Câu Tử Minh xuống xe, nhìn thấy phía sau đám người có người phụ nữ bị trói, chính là Vương Đình.

      Khóe miệng của mím chặt, nhìn Tần Kha khoan thai tự đắc ngồi trong xe, hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

      Tần Kha cũng xuống xe, nhìn Câu Tử Minh, cười lạnh : " đúng là hai lời tới đây, xem ra người phụ nữ này nhất định là rất quan trọng với mày."

      ta vỗ tay cái, thuộc hạ lập tức dẫn Vương Đình tới, Tần Kha nắm lấy tóc của , Câu Tử Minh lập tức quát lên: "Buông ấy ra!"

      Vương Đình đau đến mức cau mày nhăn mặt, hít ngụm khí lạnh, hai tay lại bị trói ở phía sau, thể động đậy.

      "Ơ, tao đây còn chưa có làm gì ta, chịu nổi?" Tần Kha quét mắt liếc Vương Đình cái, khinh bỉ , "Loại hàng này mày cũng để mắt tới sao? Tự lúc nào lại trở nên bụng đói ăn quàng rồi hả?"

      "Tần Kha, mày ít nhảm, ý định, mục đích của mày là gì." Câu Tử Minh siết chặt quả đấm, nhìn thấy khóe miệng Vương Đình còn dính vết máu, nhất định là Tần Kha đánh.

      Tần Kha hất Vương Đình ra, ngã nhào đất, lập tức bị người phía sau nhấc lên.

      "Tao là người tính toán chi li, mày bắt tình nhân của tao, khiến ấy bị thuộc hạ của mày cưỡng bức, hại tao mất hết thể diện, tao đương nhiên cũng muốn mày nếm thử cảm giác đó." Tần Kha hừ lạnh .

      "Đừng quên tình nhân của mày xuất thân là gì, biết ta bị bao nhiêu người đàn ông làm qua, bây giờ mày cảm thấy cam lòng sao?" Câu Tử Minh cười lạnh , biết Tần Kha có ham mê rất biến thái, thích chia sẻ phụ nữ với thuộc hạ, tặng người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác, sao nghĩ tự mình "đội nón xanh" cho mình?

      "Ý của mày là , người phụ nữ của mày thuần khiết như ngọc, phải ?" Tần Kha u mà nhìn chằm chằm vào Câu Tử Minh, lộ ra ý cười tàn độc giống như rắn độc, "Vậy hôm nay tao để mày nhìn tận mắt, người phụ nữ của mày đạt được cực khoái ở dưới người của người đàn ông khác như thế nào! Chiếm hữu ta như thế nào!"

      "Mày dám." Câu Tử Minh giận dữ, xông về phía của Tần Kha, lại bị thuộc hạ của đối phương ngăn lại.

      giơ nắm đấm đánh nhau với đối phương, cho đến Tần Kha cầm súng chỉ vào đầu của , mới bị buộc dừng lại.

      "Kích động như vậy sao? Xem ra người phụ nữ này đúng là thể coi thường." Ánh mắt của Tần Kha thay đổi liên tục giữa Câu Tử Minh và Vương Đình, đột nhiên thay đổi ý định, "Muốn tao bỏ qua cho người phụ nữ của mày cũng được."

      "Mày muốn thế nào." Câu Tử Minh hung hăng trừng mắt nhìn ta, hỏi.

      Tần Kha trả lời , đột nhiên giơ nắm đấm đánh về phía cằm của , quát: "Tao sớm nhìn gương mặt này của mày vừa mắt, thích ra vẻ đẹp trai lạnh lùng phải ? Hôm nay bản thiếu gia đánh cho mày diện mạo khác hẳn! Đánh cho tao, đánh mạnh vào!"

      cú này, Câu Tử Minh vốn là có thể tránh được, nhưng cứng rắn đón nhận.

      Ngay sau đó, quả đấm rơi vào người giống như mưa to, dần dần đánh quỳ rạp đất.

      "Dừng tay! Các người dừng tay lại!" Sắc mặt Vương Đình trắng bệch, thét lên chói tai, muốn xong qua, lại bị người kéo lại.

      "Đàn bà thối, hét cái gì!" Tần Kha giơ tay, tát vào mặt Vương Đình cái, "Khốn kiếp, bảo mày được động vào ấy!" Câu Tử Minh nổi nóng, đánh bại người bên cạnh, xông về phía của Tần Kha.

      Tần Kha bị hành động của làm kinh hãi, phản xạ có điều kiện liền nhắm ngay muốn nổ súng.

      "Đừng!" Mắt Vương Đình đỏ như muốn nứt ra, dùng hết sức lực toàn thân, thoát khỏi kiềm chế, giống như nổi điên mà chạy về phía của Câu Tử Minh, đụng vào người Tần Kha.

      Tần Kha lảo đảo cái, giận dữ giơ báng súng, đánh vào đầu Vương Đình.

      "Người phụ nữ đáng chết!" nhắm ngay Vương Đình, muốn bắn gãy chân của .

      "Đoàng" tiếng súng vang lên, Vương Đình hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, nhìn người đàn ông che chắn ở trước mặt , sợ đến mức trái tim đột nhiên ngừng đập: "Câu Tử Minh!"

      Vào giây phút cuối, Câu Tử Minh phóng tới chắn ở trước mặt của Vương Đình, giúp chịu súng này.

      Tần Kha nheo mắt, nghĩ tới Câu Tử Minh lại giúp người phụ nữ này chịu súng, nhưng vẫn còn chưa kịp làm ra phản ứng, lúc này có mười mấy chiếc xe lao tới, "đoàng đoàng" tiếng súng dày đặc vang lên, khiến bọn họ chỉ có thể lui về phía sau.

      "Đáng chết, mày dám chơi tao!" Tần Kha biết lại bị Câu Tử Minh sắp đặt, giận đến mức muốn nổ súng, lại bị người xông lên bắn trúng cổ tay.

      "Thiếu gia, cậu sao chứ." Thấy Tần Kha bị thương, thuộc hạ của vội hỏi.

      "!" Biết mình chiếm được ưu thế, Tần Kha căm hận ra lệnh rút lui, ngồi lên xe lái về hướng khác.

      "Câu Tử Minh, sao rồi?" Vương Đình sợ đến mức ngừng gọi tên của , lại hề nghe thấy đáp lại.

      "Mau đưa thiếu gia !" Có người tới đỡ Câu Tử Minh lên xe, Vương Đình cũng vội vàng theo sát, cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng có xảy chuyện gì!
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57.1: Tắm rửa

      Editor: smizluy1901

      Bởi vì là vết thương đạn bắn, cho nên tiện đưa đến bệnh viện cứu chữa, may mà trong nhà họ Câu còn có phòng phẫu thuật, cho nên Câu Tử Minh là được phẫu thuật ở nhà.

      Vương Đình đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi, nỗi sợ giống như thủy triều ngừng bào mòn thân thể của , siết chặt hai tay, sít sao nhìn chằm chằm vào cửa phòng, môi trắng bệch như tờ giấy.

      xảy ra chuyện gì chứ? Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! muốn trở thành người hại chết .

      Ước chừng tiếng sau, bác sĩ ra, Vương Đình bước tới, vội hỏi: "Bác sĩ, ấy thế nào?"

      Bác sĩ này từng gặp , biết chính là tự sát lần trước, ông đáp: "Viên đạn được lấy ra, máu cũng ngừng chảy, nhưng vết thương rất sâu, tạm thời khá hơn, bây giờ thiếu gia cần nghỉ ngơi và chăm sóc."

      "Tôi chăm sóc ấy." Vương Đình lập tức tình nguyện làm, .

      "Vậy phải chú ý đừng để cho vết thương đụng vào nước, cẩn thận bị nhiễm trùng. Còn nữa, chỗ vết thương cậu ấy bị đạn bắn gần phổi, cho nên cũng thể nổi giận. khi vết thương của cậu ấy nứt ra lần nữa, tạo thành xuất huyết, vậy phiền." Bác sĩ dặn dò .

      "Vâng, vâng." Vương Đình dùng sức gật đầu.

      "Vậy trước tiên tắm ." Bác sĩ đột nhiên lên tiếng ra câu như vậy.

      "Gì cơ?" Vương Đình hơi ngẩn ra, tại sao lại bảo mình tắm?

      "Cậu ấy vừa mới làm xong phẫu thuật, vết thương vẫn còn yếu, rất dễ bị nhiễm khuẩn, ăn mặc thế này." Bác sĩ liếc mắt quan sát , nhắc nhở . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Vương Đình lập tức hiểu , ông là quần áo người vô cùng bẩn mang theo quá nhiều vi khuẩn, sợ lây nhiễm cho người bệnh.

      "Được." Vương Đình lập tức chạy vào phòng ngủ, tắm, rồi chăm sóc Câu Tử Minh.

      Đợi , khóe miệng bác sĩ khó nén mà cong lên, lúc này, người đàn ông "rất yếu" bên trong phòng ra, tà tà dựa vào cửa, lành lạnh : "Tôi cũng có bảo ông thiêu dệt khoa trương như vậy."

      Bác sĩ quay người lại, nhìn thấy vui mặt Câu Tử Minh, cười : "Diễn đương nhiên phải làm trọn vẹn chút mới giống y như chứ."

      ra Câu Tử Minh chỉ bị đạn bắn sượt qua trúng xương sườn, vốn có đáng ngại, nhưng ngay lúc ấy, trong đầu Câu Tử Minh đột nhiên lóe lên ý niệm, chính là giả bộ bị tổn thương, xem xem Vương Đình có phản ứng gì.

      Kết quả dọc đường khóc ngừng nghỉ, làm hại thiếu chút nữa phá hỏng việc lớn. Lúc vào phòng phẫu thuật, liền dặn dò bác sĩ, đợi lúc ra ngoài nghiêm trọng chút, đừng để bị vạch trần nhanh như vậy.

      Cho nên bọn họ là ở bên trong uống cà phê kì kéo gần tiếng, vốn phải là "giành giật từng giây từng phút với tử thần".

      "Ông có thể rồi." Câu Tử Minh qua cầu rút ván muốn đuổi người.

      Bác sĩ hiểu ý cười cười, nhắc nhở : "Thiếu gia, đêm nay cần phải nắm chắc cơ hội tốt."

      "Nắm chắc cơ hội gì?" Câu Tử Minh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn ông chằm chằm, hỏi.

      Bác sĩ lại cười mà , ông là bác sĩ dành riêng của Câu Tử Minh, đối với tình trạng sức khỏe của Câu Tử Minh đúng là như lòng bàn tay, thông qua ánh mắt của lần chuyện vừa rồi với Câu Tử Minh, còn có mục đích diễn tuồng này, ông có thể khẳng định, người nào đó nhất định lâu "chưa thỏa mãn dục vọng".

      "Thiếu gia, tôi xin trước." Bác sĩ hơi gật đầu rồi vuốt cằm, liền ra ngoài.

      Lúc này cả căn nhà chỉ còn lại hai người, Câu Tử Minh tới cửa phòng, lắng nghe động tĩnh bên trong, mới mở cửa, vào.

      Vương Đình vẫn còn tắm, nghe thấy tiếng mở cửa.

      Câu Tử Minh hai tay gối đầu, dựa vào đầu giường, bắt chéo hai chân, yên lặng chờ Vương Đình tắm xong.

      Vương Đình vì lo lắng cho Câu Tử Minh, cho nên động tác rất nhanh tắm xong, nhanh chóng lau tóc, rồi ra.

      Nghe thấy tiếng bước chân, Câu Tử Minh lập tức nằm ở giường, kéo chăn đắp, giả vờ ngủ mê.

      Vương Đình vừa ra tới, nhìn thấy Câu Tử Minh nằm ngủ ở giường, vội vàng chạy chậm tới, nhìn hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, còn tưởng rằng bị thương rất nghiêm trọng.

      "Câu Tử Minh, Câu Tử Minh." Vương Đình nhàng ghé vào tai gọi, nhưng lại có chút phản ứng.

      Đoán hẳn là vẫn còn chưa hết thuốc mê, Vương Đình kéo chăn lên người , rồi vào phòng tắm sấy khô tóc.

      Câu Tử Minh hé mắt ra, lắng nghe động tĩnh bên trong, khóe miệng cong lên nụ cười giảo hoạt.

      Làm khô tóc, Vương Đình tới mép giường của Câu Tử Minh ngồi xuống, thấy "hôn mê bất tỉnh", trong lòng rất lo lắng, nhàng kéo chăn ra, cởi cúc áo người ra.

      Hơi lạnh của bàn tay bé chạm vào da , hô hấp của Câu Tử Minh trở nên có chút nặng nề, phải là muốn "lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn" chứ?

      Vương Đình nhìn băng vải dày quấn ngực , đau lòng vô cùng, đầu ngón tay thanh mảnh trắng ngần nhàng mơn trớn "vị trí trúng đạn" ấy, nước mắt giọt giọt rơi xuống.

      Nghe thấy tiếng khóc của , người nào đó rốt cuộc bình tĩnh được nữa, từ từ mở mắt, bộ dáng còn cố ý giả vờ có kịp phản ứng, nhìn Vương Đình, giọng trầm thấp chầm chậm vang lên: "Vương Đình?"

      Vương Đình nghe được giọng của , vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tỉnh, lập tức căng thẳng dò hỏi: " sao rồi? Có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào hay ? Tôi gọi bác sĩ đến nhé."

      " cần đâu." "yếu ớt" lắc đầu, , "Tôi sao, chỉ là đầu có chút choáng váng."

      "Đầu choáng váng?" Vương Đình suy nghĩ chút, đứng dậy, , "Tôi rót cho cốc nước, muốn ăn chút gì ?"

      "Tôi muốn ăn mì trứng đêm đó em làm." Người nào đó cũng rất khách sáo đưa ra cầu.

      "Được." Vương Đình chạy xuống dưới lầu, lấy tốc độ nhanh nhất làm mì trứng.

      Câu Tử Minh phải véo mạnh mình, mới có thể làm mình phát ra tiếng cười, quả thực rất bội phục " thông minh" của mình, muốn nghe theo như vậy, quả nhiên vẫn là chỉ có khổ nhục kế mới có hiệu quả.

      Chờ Vương Đình bưng mì lên, Câu Tử Minh cứ tự nhiên mà cầu đút .

      Vương Đình cũng dị nghị, vốn tới chăm sóc bệnh nhân chính là như vậy, thận trọng thổi nguội mì mới đưa đến bên miệng của , giống như dỗ trẻ con, : "Nào, mở miệng ra."

      Câu Tử Minh rất hài lòng với phục vụ như vậy, ngoan ngoãn ăn, lại cố tình ăn rất chậm.

      Vương Đình lại cho uống chút nước, hỏi: "Mì có mặn ?"

      "Cũng được." Câu Tử Minh hưởng thụ được "săn sóc", vừa mới tắm xong làn da trông trắng ngần, vô cùng mịn màng, lông mi dài rậm, điểm xuyết cho đôi mắt to tròn giống như hắc bồ đào, đôi mắt ấy trông càng linh động, cánh môi đầy đặn vì xông hơi sương mà căng ra, trông đặc biệt trắng mịn ngon miệng, lại phối với tóc dài đen nhánh bóng đẹp xõa ở sau ót, cùng mùi thơm mát nhàn nhạt tỏa ra, giọng Câu Tử Minh lập tức trở nên khàn khàn, có trời mới biết, muốn ăn vốn phải là mì trứng gì đó!

      Nghe thấy giọng khác thường, Vương Đình lại cho rằng vết thương của căng đau, vội vàng hỏi: "Có phải đau chỗ nào hay ? Tôi thấy hay là tìm bác sĩ tới xem chút nhé."

      là có chỗ đau, nhưng đoán chừng là cho biết "vị trí xác thực", lập tức bị dọa sợ bỏ chạy.

      Hít hơi sâu, Câu Tử Minh muốn tiếp tục trêu chọc , đẩy bát ra, : "Tôi ăn no rồi, muốn tắm."

      Thấy chỉ ăn hai miếng chịu ăn nữa, Vương Đình cho rằng nhai nuốt liên lụy đến miệng vết thương của , cho nên cũng cố ép, nghe muốn tắm, khuyên nhủ: "Bác sĩ vết thương của thể đụng nước, chờ khỏe lại rồi tắm."

      " được!" Câu Tử Minh kiên trì : " người vừa hôi lại vừa ẩm, em bảo tôi làm sao nghỉ ngơi đây?"

      "Nhưng bác sĩ ." Vương Đình còn muốn khuyên.

      Lại bị Câu Tử Minh ngắt lời: " phải vết thương thể đụng vào nước sao, để cho vết thương đụng vào nước là được rồi."

      Vương Đình suy nghĩ chút, biết tính tình của , nếu như nghe theo , nhất định vui, lại dám làm vui, cho nên Vương Đình thỏa hiệp, : "Được rồi, tôi gọi thuộc hạ của tới giúp tắm."

      xong, liền tới cửa.

      "Đứng lại!" Câu Tử Minh gọi lại, mới cần để cho đám đàn ông thối tha kia tới giúp tắm, "Em tắm cho tôi."

      "Tôi?" Vương Đình xoay người lại, nhìn , vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng lắc đầu giống như cái trống lắc, từ chối , "Tôi cũng phải là y tá, giúp tắm được."

      "Thuộc hạ của tôi cũng phải là thân thuộc, em tìm họ làm gì?" Câu Tử mình vui nhìn chằm chằm.

      Nhưng bọn họ là đàn ông! Vương Đình mấp máy môi, muốn , lại nghe thấy Câu Tử Minh ung dung bỏ lại câu: "Đừng quên là tôi đỡ đạn giúp ai."

      Nghe câu này, Vương Đình lập tức nhụt chí, nhớ tới chân núi, bị đánh thành như vậy cũng đánh trả, còn dũng cảm quên mình đỡ đạn cho , trong lòng nảy lên áy náy khôn cùng, cắn môi, Vương Đình do dự.

      "Còn mau tới đây, muốn tôi tức giận sao?" Câu Tử Minh hơi trừng , Vương Đình lập tức chạy tới, muốn làm tức giận.

      Thấy "nghe lời" như vậy, Câu Tử Minh tiêu tan "tức giận", vén chăn lên, đem sức nặng toàn thân đè ở bả vai yếu đuối của , ra lệnh: "Đỡ tôi vào."
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57.2: Tắm rửa (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Bị đè như vậy, chân Vương Đình thiếu chút nữa quỵ xuống, may mà ôm lấy hông của , tình cảnh mới biến thành mất mặt như vậy.

      "Ừm." Vương Đình buồn bực đáp lại tiếng, liền nghe lời đỡ vào.

      Tham lam dựa vào người của , ngửi mùi hương thơm mát tóc , nụ cười mặt Câu Tử Minh ngừng mở rộng.

      Vương Đình hiển nhiên biết người nào đó cười trộm, chờ cố hết sức dìu Câu Tử Minh "bị thương nặng" vào trong phòng tắm, đỉnh đầu lại truyền tới giọng sai bảo: " mở nước tắm, đừng để quá đầy, cẩn thận vết thương của tôi."

      "Biết rồi." Vương Đình để ngồi ở nắp bồn cầu, sau đó mở nước tắm.

      Câu Tử Minh thích sạch , mỗi lần trước khi tắm đều bảo người vệ sinh bồn tắm lần, lần này cũng ngoại lệ.

      Vương Đình nghe lời vệ sinh bồn tắm, bởi vì động tác khom lưng, cái mông vểnh lên ngừng lắc qua lắc lại ở trước mặt Câu Tử Minh, làm cho người nào đó càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

      Chờ tẩy rửa bồn tắm xong, lại mở nước tắm, cái trán xinh đẹp nổi lên tầng mồ hôi mỏng, tới trước mặt Câu Tử Minh, dìu .

      Câu Tử Minh lại : "Sao, em muốn tôi mặc quần áo tắm?"

      "Vậy cởi quần áo ." Vương Đình xong xoay người qua.

      Câu Tử Minh buồn cười, cảm thấy trêu chọc rất vui, cố ý tức giận : "Tôi khom lưng, liên lụy đến vết thương, em muốn tôi đau chết?"

      Vương Đình buộc lòng phải quay người lại, cái miệng nhắn bất mãn vểnh lên, dò hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Em có tay sao?" Câu Tử Minh nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, trừng mắt nhìn .

      "Tôi." Vương Đình mở miệng muốn từ chối, là con , sao có thể giúp cởi quần áo, thậm chí cả cái quần!

      "Đừng quên, tôi là giúp ai đỡ đạn." Người đàn ông nào đó lại lạnh lùng ung dung mà thốt ra câu này. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Vương Đình lập tức lại hết cách, ai bảo nợ chứ.

      "Được rồi, tôi cởi." Vương Đình cắn môi, giống như hạ quyết tâm lớn mới như vậy.

      Lúc cởi áo và quần ngoài vẫn còn có việc gì, đến cởi món cuối cùng, nghiêng đầu sang bên, hai tay dùng sức kéo xuống--

      "Em làm cái gì vậy!" bị vây ở trạng thái nửa kích động, được cố đè nén, vật nào đó mới có "kéo cờ", đột nhiên bị trọng lực "cạo" cái, cái loại đau đó có thể nghĩ là biết.

      Vương Đình cả kinh, theo bản năng liền nhìn lại nơi đó, lập tức đỏ mặt thụt lùi hai bước, xoay người dám nhìn .

      "Làm chuyện sai muốn làm đà điểu?" Câu Tử Minh bị hành động của chọc giận tức cười, thúc giục , "Nhanh lên chút, đỡ tôi qua."

      "Ừm." Vương Đình rất tình nguyện, nhưng còn cách nào khác, buộc lòng phải cố giả bộ bình tĩnh, chậm chạp bước tới, đỡ qua.

      Cẩn thận dìu vào trong bồn tắm, nước trong bồn tắm rất cạn, chỉ vừa đến phần eo của , thể tránh khỏi, lại rất cẩn thận mà nhìn thấy cái đó, mặt càng lúc càng nóng lên.

      "Lau người." Câu Tử Minh tiếp tục sai bảo .

      Vương Đình lấy cái khăn lông sạch , vắt khô mới lau lên người của .

      Nhưng ngờ cổ tay bỗng bị bắt lấy, Vương Đình hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Tôi là bệnh nhân, cả người em mang theo vi khuẩn, sợ lây nhiễm cho tôi?" Câu Tử Minh nhướn mày rậm, bất mãn .

      "Tôi thay quần áo rồi, cũng tắm rửa." Vương Đình giải thích .

      "Vậy tại sao thay áo trong." Câu Tử Minh đột nhiên thốt ra câu này, lập tức làm Vương Đình đỏ mặt như sắp ra nước.

      "Tôi có để thay." đỏ mặt, nhút nhát đáp, sao lại còn chú ý tới việc này.

      "Vậy cũng được, bây giờ tôi bị chính là vết thương đạn bắn, còn chấn thương nội tạng, em muốn hại chết tôi sao?" Câu Tử Minh "lời lẽ chính nghĩa" chỉ trích .

      "Vậy làm sao bây giờ?" Vương Đình ngẩn người, bác sĩ là vết thương của rất "nghiêm trọng", nhưng áo trong mang theo vi khuẩn hẳn là nhiều lắm.

      "Cởi xuống!" Câu Tử Minh chút nhập nhằng nước đôi .

      "Hả!" Vương Đình bị dọa sợ đứng bật dậy, khăn lông tay thiếu chút nữa ném tới mặt của .

      "Em còn muốn tập kích tôi sao?" Câu Tử Minh quay đầu , né khăn lông bay tới.

      "Xin lỗi, tôi có cố ý." Vương Đình lập tức nhặt khăn lông lên.

      "Bỏ cái này, thay mới, em có biết bây giờ tôi rất 'yếu' hay , chừng chút vi khuẩn cũng có thể lấy mạng của tôi." Câu Tử Minh thổi phồng .

      Cái miệng nhắn của Vương Đình tự chủ vểnh lên, trong lòng chửi rủa , nào có người bệnh nào yếu như , còn hung dữ hơn cả .

      " cởi phải , vậy em ra ngoài , tự tôi tắm." Câu Tử Minh xong đuổi người.

      Thấy vẩy nước lung tung lên người, Vương Đình lập tức giữ chặt tay lại, : "Được rồi, tôi cởi."

      Nhận được đáp án muốn nghe, Câu Tử Minh mới hài lòng dừng tay lại, nhìn cái, cường điệu : "Quần lót cũng phải cởi xuống!"

      "." Vương Đình muốn đừng có quá đáng, nhưng bị trừng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Thôi , bây giờ trước tiên so đo với , đồ ngủ này tương đối bảo thủ, coi như mặc quần áo lót cũng nhìn ra.

      "Còn mau chút! Muốn tôi ngâm nước hả!" Câu Tử Minh nhìn chằm chằm.

      Vương Đình tức giận háy cái, lòng tràn đầy tình nguyện ra ngoài cửa.

      "Cởi ngay trong đây, nếu làm sao tôi biết em có cởi hay ." Câu Tử Minh gọi lại, được voi đòi tiên cầu.

      Vương Đình giận đến mức muốn rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy ngồi trong bồn tắm đưa lưng về của , cũng nhìn thấy được động tác của , do dự chút, mới chậm chạp bắt đầu cởi quần áo.

      Nào ngờ động tác của đều phản chiếu lên tấm gương treo tường, tuy cũng nét, nhưng lại có thể nhìn thấy đường cong xinh xắn hấp dẫn.

      Ánh mắt Câu Tử Minh trong nháy mắt tối vài phần, yết hầu hơi chuyển động, máu toàn thân đều nhanh chóng tập trung ở nơi nào đó.

      này đối với chính là có lực hút đáng chết, cái gì cũng cần làm, có thể khiến dục vọng của bốc cháy ùn ùn.

      Nhưng bây giờ phải nhịn!

      Theo chỉ thị của Câu Tử Minh, cởi bỏ đồ lót, Vương Đình mặc quần áo xong mới tới, tiếp tục "công việc" vừa rồi.

      Cẩn thận lau sạch cánh tay của và vị trí đeo băng trở lên, tay bé lại dừng ở giữa trung, dám dời xuống.

      "Sao tiếp tục?" thúc giục , tay bé mềm mại xương của sờ ở người của , cảm giác này là tốt, nếu như có khăn lông vướng víu tốt hơn.

      "Phía dưới tự tắm ." Vương Đình đàm phán .

      Câu Tử Minh đương nhiên là chịu từ bỏ hưởng thụ phúc lợi này, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: "Cái bộ dáng này của tôi làm sao tắm?"

      "Cái này." Vương Đình hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới quyết định, làm người tốt làm đến cùng, coi như cái gì cũng nhìn thấy.

      Song, lòng của vô cùng hoảng hốt, tay hơi run, khăn lông rơi thẳng vào trong nước, vừa khéo đắp lên vật nào đó.

      "Còn nhặt lên?" Câu Tử Minh bất mãn .

      "Ừm." Vương Đình vội vàng dùng tay bắt lấy, nhưng ngờ bắt được chỉ là khăn lông, còn có--

      Nhất thời trong cổ họng của Câu Tử Minh bật ra thanh vừa vui sướng lại vừa mang theo tia đau đớn, này, thế mà lại bắt được của --

      Vương Đình bị dọa sợ thốt lên tiếng kêu sợ hãi, nhặt khăn lông lên--

      Định chạy! Câu Tử Minh làm sao có thể buông tha , duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy eo của , dùng sức, sợ kêu lên liền ngã vào trong ngực của , chân vẫn còn vắt ngang ở ngoài.

      để cho có cơ hội cự tuyệt, Câu Tử Minh liền cúi đầu xuống hôn lên môi , lưỡi dài nóng hừng hực cưỡng ép cạy mở răng , quấn lấy cái lưỡi thơm tho của .

      Bàn tay cũng chịu nhàn rỗi, cách quần áo vân vê nơi nõn nà mềm mại khiến quyến luyến rời.

      "Ưm--" Vương Đình bị "tập tích bất ngờ", sợ tới mức liều mạng giãy giụa, rồi lại chú ý đến việc nên đụng đến vết thương của , tay bé khẽ chống về sau, lại bị sớm có chuẩn bị mà bắt lấy, kéo tay bé của nắm lấy khát vọng nóng bỏng đến kinh người kia.

      lại càng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tay bé muốn vùng vẫy ra, lại bị chuyển thành dời xuống dưới.

      Câu Tử Minh trở nên càng lúc càng kích động, gân xanh cổ lúc lúc , đêm nay, nhất định phải ăn sạch !
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58.1: Tình cũ lại cháy

      Editor: smizluy1901


      Cơ thể bỗng bay lên , tầm mắt quay cuồng, chỉ trong nháy mắt, hai người đổi vị trí cho nhau, bị vững vàng đặt ở dưới thân.

      “Để tôi đứng lên!” Phía dưới là nước, người bị đè, Vương Đình giận đến mức ngừng đánh .

      Bị thương nặng gì chứ, mất máu quá nhiều gì chứ, tất cả đều là lừa gạt ! lại tin chuyện hoang đường của !

      được!” Câu Tử Minh vô cùng dứt khoát cự tuyệt , cả người cũng sắp nổ tung, lúc này buông ra, chết.

      “Câu Tử Minh, là tên khốn! gạt tôi!” Vương Đình tức giận mắng to.

      “Tôi bị súng bắn đả thương là .” cây ngay sợ chết đứng .

      gạt tôi, vết thương của rất nghiêm trọng, gạt tôi giúp tắm rửa!” Vương Đình càng ngừng đánh , tiếc rằng sức lực của vốn lay động được chút nào.

      Đợi đánh hồi, Câu Tử Minh mới bắt lấy tay của , kéo lại áp chế ở đỉnh đầu, : “Nếu phải vừa khéo có xương sườn chắn đạn, tôi bị thương rất nghiêm trọng.&quot

      “Tôi tin nữa!” Nghe thấy lời của , trong lòng Vương Đình vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nhưng rất giận lừa gạt , cho nên quay đầu muốn nhìn .

      “Còn đau .” đột nhiên dịu dàng xoa lên mặt của , dò hỏi.

      “Gì cơ?” Vương Đình nghe hiểu.

      “Tần Kha đánh em, bây giờ em còn đau ?” Nhìn vào gương mặt trắng mịn vẫn còn chưa hết vết bầm của , Câu Tử Minh đau lòng hỏi, Tần Kha chết tiệt, cũng bỏ được tật đánh phụ nữ, tên khốn này còn đánh mấy bạt tay, quả thực đáng chết!

      đau.” Vương Đình vẫn còn nén giận, nhưng trong lòng dường như có tức giận như vậy, dù sao đêm nay nếu phải , chừng bị...

      cúi đầu hôn lên mặt , nhàng, dịu dàng, giống như che chở vật báu dễ vỡ.

      làm có chút ngứa, muốn tránh , lại bị bá đạo bóp chặt cằm, cho tránh.<

      Hôn từ khóe mắt của đến cánh môi, ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt của , : “Mấy cái tát đó tôi nhất định đòi lại cho em.”

      “Đừng.” Vương Đình biết muốn tìm Tần Kha trả thù, sợ gây ra chuyện lớn như lần trước, vội vàng khuyên nhủ, “Đừng dây dưa với ta nữa, ta là cố ý muốn chọc giận .”

      “Tôi biết.” Từ lúc Tần Kha bắt đầu bắt , lửa giận của Câu Tử Minh được đốt lên, “ chạm người nên chạm, món nợ này tôi nhất định phải tìm đòi lại.”

      “Đừng gây nữa.” Vương Đình sợ lại dùng mũi dao liếm máu như lần trước, lo lắng khuyên nhủ.

      làm tổn thương em, em lại muốn trút ra cơn tức này?” Câu Tử Minh hỏi.

      “Nhưng cũng có chỗ đúng.” Vương Đình là chỉ cũng bắt tình nhân của người ta, tuy biết tại sao Tần Kha lại bắt , trong chuyện này, vốn là có bên nào đúng, “Mỗi lần các chạm mặt, có người bị thương, tiếp tục như vậy, chuyện chỉ có thể càng lúc càng có cách nào thu dọn.”

      “Em lo lắng cho tôi?” Câu Tử Minh nhạy bén bắt được lo lắng trong lời của , là sợ lại bị thương mới muốn tìm Tần Kha.

      có.” Vương Đình miệng đằng tâm nghĩ nẻo phủ nhận , ánh mắt mất tự nhiên lại tiết lộ tâm tư của .

      “Bịp bợm!” Câu Tử Minh cười véo cái mũi của , chính là thích ràng lo lắng cho , bộ dáng hục hặc lại chịu thừa nhận, hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác, họ lòng dạ giả dối mà treo tình ở khóe miệng, còn lo nghĩ cho , song lại muốn cho biết, người phụ nữ tâm khẩu đồng nhất này càng lúc càng khiến dời mắt được, trước đây buông tha cho , khờ!

      Đột nhiên nghĩ đến vấn đề, lại hỏi: “Tần Kha là tìm được em ở đâu?”

      “Trong nhà tôi.” Vương Đình thành trả lời , dĩ nhiên lúc Tần Kha dẫn người xông vào nhà của , là dọa sợ.

      “Vậy sau này em đừng về đó ở nữa, Tần Kha nhất định còn có thể tìm đến làm phiền em.” Câu Tử Minh dặn dò , với khôn khéo và độc ác của Tần Kha, hiển nhiên biết dùng quan tâm của đối với Vương Đình để uy hiếp , lần này có xảy ra chuyện gì, có nghĩa là lần sau có thể bình an thoát hiểm.

      “Tại sao ta buông tha cho tôi?” Vương Đình hiểu, theo lý ân oán của hai người này nên liên lụy đến .

      “Đồ ngốc, chuyện cũng nhìn ra được, em vẫn còn nhìn ra được sao?” Câu Tử Minh có chút khó chịu hỏi, người ohụ nữ này lòng hiểu?

      “Nhìn ra cái gì?” Vương Đình vẫn mê muội.

      “Nhìn ra tôi quan tâm em.” Câu Tử Minh gần như là bật ra mấy chữ này trong hàm răng, người phụ nữ này, chậm chạp thế.vd vừa nghe, mặt lại khỏi đỏ lên, cái gì chứ, mới phải quan tâm , là vì từng cứu , muốn hại uổng mạng ở trong tay của kẻ thù. Nhưng, viên đạn này nên giải thích như thế nào đây.

      Nhìn thấy sựu tin trong mắt , Câu Tử Minh đột nhiên ôm ngực, thốt lên tiếng kêu đau.

      Vương Đình lại có chút tin , hoài nghi hỏi: “ làm sao vậy?”

      Em quên là tôi bị người ta đánh rất nhiều sao? Làm sao có thể chút nội thương.” Câu Tử Minh khoa trương biểu lộ vẻ mặt đau đớn.

      “Có ?” Vương Đình nhớ tới bị người của Tần Kha vây bắt vừa đánh lại vừa đá, lập tức khẩn trương, vội vàng : “ để tôi đứng dậy, tôi gọi bác sĩ.”

      muốn.” Thân hình nặng nề của Câu Tử Minh đổ ở người của , “yếu ớt” , “Bây giờ chỉ có em mới có thể cứu tôi.”

      “Tôi phải là bác sĩ, làm sao cứu .” Vương Đình ngây cả người, lại ngốc, biết là cố ý giả bộ khoa trương, nhưng đoán là bị nội thương, cho nên để cho bác sĩ quay lại kiểm tra ổn thỏa, hơn nữa muốn tìm lý do để thả ra.

      “Tôi sắp nổ tung rồi.” Xâm nhập vào giữa hai chân của , Câu Tử Minh cố tình dùng nơi nào đó chọc , ý tứ ám chỉ nồng đậm.

      “Sao có thể như vậy.” Vương Đình hoảng hốt thôi, bây giờ chỉ mặc bộ đồ ngủ, còn bị nước làm ướt, về cơ bản giống như có gì, bị chống như vậy, vừa sợ vừa xấu hổ, nhưng lại sợ kích thích lửa dục của mạnh hơn.

      “Phản ứng với người phụ nữ thích, rất kỳ lạ sao?” Đáy mắt của Câu Tử Minh có hai ngọn lửa bùng cháy, có trời mới biết, phải hao tổn sức lực với người phụ nữ này lớn thế nào, còn chờ lâu như vậy.

      Người phụ nữ thích? Vương Đình ngần người , còn chưa kịp phản ứng, bị dùng nụ hôn phủ kín.

      “Ưm- -“ kháng nghị, lại bị thừa cơ luồn vào trong miệng thơm tho, mút mát ngọt ngào của .

      Bị hôn đến mức thiếu dướng, đầu óc Vương Đình dần dần trống rỗng, làm sao cũng cản được đòi lấy của .

      “Đừng kháng cự tôi, nhìn xem đên này ngay cả mạng tôi cũng cần, cho tôi thêm cơ hội có được ?” Câu Tử Minh lưu luyến mà dời khỏi môi , ngậm lấy thùy tại xinh xắn của , thổi hơi nóng vào trong lỗ tai , giọng mềm mỏng dụ dỗ.

      Vương Đình vốn định đẩy ra, nhưng trong lòng lại nảy sinh đành lòng, nhớ tới cảnh dũng cảm quên mình che chắn ở trước mặt của , hai tay của liền có sức.

      Mặc kệ từng làm tổn thương thế nào, nhưng ít ra ở trong khoảnh khắc đó, tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi cho , đời này, có bao nhiêu người có thể dùng mạng của mình để đổi cho người khác?

      Cảm giác được phản kháng của yếu , Câu Tử Minh mừng thầm trong lòng và kích động, có hơi vội vàng lại hôn lần nữa, mút mát qua lại, bàn tay đưa vào trong vạt áo của , có bất kỳ chướng ngại gì chiếm lấy bên mềm mại.

      quen thuộc trêu chọc, khiến thiếu chút nữa nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, ánh mắt dần dần mơ màng.

      Cởi bỏ quần áo của , hôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần của , lại tiếp tục trượt tới nơi cao vút thích nhất - -

      “Ừm - -“ cắn chặt lấy môi, để cho mình gọi ra tiếng.

      Biết chịu đựng cái gì, môi lưỡi của càng lúc càng trêu chọc nhiều hơn, khiến hai gò má đỏ bừng, thở hồng hộc.

      Lúc cởi bỏ quần áo của , tất cả người căng thẳng, hốt hoảng mà ngăn cản : “Dừng tay - -”

      Cũng lúc nàym sao có thể dừng tay, cho có cơ hội đổi ý, cúi đầu, hôn xuống - -

      “A!” mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn vào hành đọng của ra, lại bị dùng hai tay áp chế, để tới bên hông - -

      “Ngừng lại!” giãy giụa, nhưng lam sao cũng thể lách mình khỏi người , chí có thể bị cưỡng ép tiếp nhận thương của - -

      Rốt cuộc, trước mặt thoáng tia sáng trắng, thét lên tiếng, cả người mềm nhũn, người đàn ông ngẳng đầu lên, thân hình cường tráng của , hạ người tiến vào - -

      Trong bồn tắm nho , bọt nước văng khắp nơi, kích tình ngừng.
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :