1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 39.2: Số nội bộ (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      buổi sáng chạy ba bệnh viện, đến chỗ bệnh viện lão viện trưởng nằm viện, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đứng ở cửa, cầm di động chần chừ tới lui, dường như muốn gọi điện rồi lại rất lưỡng lự.

      "Vương Đình." Tòng Thiện đến gần, gọi.

      Vương Đình vừa mới nhìn thấy Tòng Thiện, phản ứng đầu tiên chính là nhét điện thoại di dộng trở vào, cười : "Tòng Thiện, chị đến rồi à."

      "Tình hình của lão viện trưởng thế nào?" Tòng Thiện thu hết nét mặt và động tác của ấy vào trong mắt, nhưng vội hỏi, dò hỏi.

      "Vẫn như cũ." Vừa nhắc tới bà ngoại, vẻ mặt Vương Đình trở nên có chút u buồn.

      "Tôi vào thăm bà chút." Tòng Thiện đẩy cửa ra, vào.

      Bởi vì buổi tối chỉ có mình Vương Đình canh đêm, Tòng Thiện đặc biệt tìm bệnh viện, tình hình trong nhà của lão viện trưởng, lại lặng lẽ thanh toán tiền hai giường, cho nên bây giờ phòng bệnh chỉ có bệnh nhân là lão viện trưởng.

      Thần sắc của lão viện trưởng vẫn còn mơ hồ, bây giờ ngủ mê man, Tòng Thiện đặt quà thăm bệnh ở đầu giường, cho ấy biết tiền chữa bệnh của lão viện trưởng có tin tức, Vương Đình liên tục cảm ơn.

      Tòng Thiện ngồi ở mép giường khác, nhìn lão viện trưởng có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, nhìn Vương Đình, cười hỏi vấn đề vào cửa muốn hỏi: "Vương Đình, vừa rồi là muốn gọi điện cho ai vậy?"

      "À." Vương Đình ngẩn người, dường như nghĩ tới Tòng Thiện hỏi , ánh mắt có chút mất tự nhiên mà dời , , " người bạn."

      "Có phải Câu Tử Minh hay ?" Phản ứng biểu lộ của ấy ràng cho thấy là dối, Tòng Thiện cũng tiếp tục vòng vo nữa, hỏi.

      Dường như Vương Đình lại càng hoảng, nhìn Tòng Thiện, đầu tiên là sợ run mấy giây, sau đó mới lắc đầu.

      Tòng Thiện đến gần ấy, giọng hỏi: "Vương Đình, cho rằng tôi hại sao?"

      Vương Đình chút do dự lắc đầu : " ."

      "Vậy tại sao thể với tôi?" Ánh mắt Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào ấy, dò hỏi.

      "Tôi." Vương Đình cắn cắn môi, đấu tranh lúc, ra lời , "Tòng Thiện, phải tôi cố ý gạt chị, mà là muốn để cho người khác cho rằng tôi còn liên lạc với ta."

      " có thể liên lạc với ta?" Tòng Thiện vừa nghe, tò mò hỏi, mấy ngày nay, bọn họ gọi điện cho Câu Tử Minh vẫn luôn có ai nhận máy, mà cách của nhà họ Câu người vùng khác, sử dụng là mã số vùng khác, bọn họ tạm thời cũng liên lạc ít, nhưng lý do như thế ai tin?

      "Tôi có số khác của ta." Vương Đình thẳng thắn thừa nhận .

      " số khác?" Tòng Thiện biết, cũng giống như Hàn Dập Hạo vậy, ngoại trừ số ngoài, còn có chiếc điện thoại khác mở máy 24 giờ, tiện cho người ta liên lạc nội bộ. lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi tiếp, "Vương Đình, có thể gọi cho Câu Tử Minh hay , hỏi ta bây giờ ở đâu? Tôi có số việc muốn hỏi ta."

      "Chị muốn hỏi ta chuyện gì?" Vương Đình có chút kiêng dè hỏi, tuy tin tưởng Tòng Thiện trăm phần trăm, nhưng cũng muốn mang đến phiền phức gì cho Câu Tử Minh.

      "Chính là vụ án ấy, nên biết, có người cảnh sát chết, người khác bị thương nặng, tuy tôi có phụ trách vụ án này, nhưng muốn tìm ta, mặt đối mặt hỏi ràng, trả lại công đạo cho người chết và người bị thương." Tòng Thiện chậm rãi , ánh mắt trong trẻo, nếu như chẳng quan tâm mà , lương tâm của mới áy náy.

      "Vậy chị bắt ta sao?" Vương Đình tự chủ để lộ ra lo lắng của mình.

      " biết." Tòng Thiện lắc đầu, thẳng thắn , "Tôi chỉ muốn hỏi ràng, coi như ta làm, tôi hứa với bạn trai của tôi, nhúng tay vào, cho nên cũng tố cáo ta, huống chi, tôi cảm thấy được hẳn là phải ta làm, nhưng ta bị thương, buộc phải trốn ở chỗ nào đó trị thương, thể xuất ở trong tầm mắt của cảnh sát. Mấy ngày nay, càng lúc càng nhiều người bị dính líu tới, tôi sợ nếu ta lộ diện, cảnh sát càng chịu từ bỏ."

      Những lời này nửa nửa giả, nếu như Câu Tử Minh giết người, Tòng Thiện thể nào để cho ta cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy, nhưng tin Hàn Dập Hạo, Câu Tử Minh có giết người, tin, vì để xua tan lo lắng của Vương Đình, mới trộn ít đá nước.

      "Vậy được rồi." Vương Đình suy tư, quyết định số điện thoại cho Tòng Thiện biết, "13xxxxxxx."

      Tòng Thiện gọi sang, cũng quá lâu, có người nhận máy, là giọng của Câu Tử Minh.

      "Câu Tử Minh?"

      Đầu kia ngừng vài giây, sau đó hỏi: "Thẩm Tòng Thiện, là ?"

      "Là tôi." Tòng Thiện đáp .

      "Sao biết số này?" Câu Tử Minh hỏi, biết Hàn Dập Hạo cho Tòng Thiện số này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có khả năng, "Vương Đình cho biết?"

      "Đúng vậy." Tòng Thiện liếc mắt nhìn Vương Đình, người sau có chút căng thẳng mà kéo góc áo.

      " tìm tôi có chuyện gì?" Câu Tử Minh hỏi.

      "Tôi muốn hỏi ràng chuyện kia." Tòng Thiện cũng rất trực tiếp, mở miệng hỏi.

      Câu Tử Minh hiển nhiên biết là ám chỉ chuyện gì, tính cách của Thẩm Tòng Thiện ít nhiều cũng hiểu chút, biết người cố chấp, dứt khoát để cho lên tiếng hỏi ràng: "Đợi lát nữa tôi bảo người đến đón các , có thắc mắc gì có thể giáp mặt hỏi tôi."

      "Đón chúng tôi?" Tòng Thiện hiểu.

      " và Vương Đình." Câu Tử Minh trầm giọng .

      " ấy phải chăm sóc bà ngoại ấy." Tòng Thiện chút nghĩ ngợi liền từ chối, Câu Tử Minh nguy hiểm như vậy, Vương Đình nên ít có dính líu với ta.

      "Nếu như ấy xuất , cũng cần tới." Câu Tử Minh khách sáo , sau đó cúp máy.

      "Này." Tòng Thiện nghe tín hiệu đầu kia báo bận, nhíu mày.

      "Tòng Thiện, thế nào?" Vương Đình nghe được cuộc đối thoại của hai người, trở nên có chút căng thẳng.

      " ta bảo và tôi cùng ." Tòng Thiện đáp, biết Câu Tử Minh này giở trò quỷ gì.

      "Tôi cũng ?" Vương Đình lấy làm kinh hãi, mặt liền biến sắc.

      "Vương Đình, tại sao lại sợ ta như vậy?" Tòng Thiện đối với phản ứng của Vương Đình rất khó hiểu, vừa quan tâm ta, lại vừa vô cùng sợ ta.

      "Tôi muốn gặp ta." Vương Đình lùi về sau bước, chịu ra nguyên nhân.

      Tòng Thiện cũng biết nên cái gì, cũng có ý định để cho Vương Đình gặp Câu Tử Minh, chờ người của ta tới đây, nghĩ cách.

      Khoảng chừng bốn mươi phút sau, có người tới phòng bệnh, muốn đón Tòng Thiện và Vương Đình.

      " ấy cùng các ." Tòng Thiện mở miệng từ chối .

      "Nếu như ấy , thiếu gia của chúng tôi thể làm gì khác hơn là để cho bệnh viện ngừng trị liệu cho bà ngoại của ấy, các có thể suy nghĩ thêm." Người tới cứng rắn .

      "Các dám!" Tòng Thiện nổi giận.

      "Tòng Thiện, tôi ." Vương Đình kéo Tòng Thiện, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa, bà ngoại là người quan tâm nhất, lấy an nguy của bà ngoại để đùa giỡn.

      "Vậy ai chăm sóc cho bà ngoại ?" Tòng Thiện sao Vương Đình lại thay đổi nhanh như vậy, ấy sợ Câu Tử Minh như vậy sao?

      "Chúng tôi dẫn theo hộ lý cao cấp, các có thể yên tâm." Người tới chỉ tay về phía sau, người phụ nữ trung niên bước vào, "Bây giờ có thể rồi chưa?"

      Trong lòng Tòng Thiện vẫn còn bực tức, Câu Tử Minh cần gì ép Vương Đình như vậy, Vương Đình lại kéo tay Tòng Thiện, : "Chúng ta thôi."








      Last edited by a moderator: 16/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40.1: Giao dịch

      Editor: smizluy1901

      Ngồi ở trong xe, Tòng Thiện phát dường như đối phương có cố ý đường vòng, mà là đưa bọn họ thẳng tới trong biệt thự.

      Trong lòng Tòng Thiện suy đoán, Câu Tử Minh phải tin tưởng , mà là tin tưởng Hàn Dập Hạo, hay hoặc là ta cảm thấy mình thẹn với lương tâm, mới dám công khai để nhìn thấy đường lối như vậy.

      Cửa xe được mở ra, Tòng Thiện liếc mắt nhìn Vương Đình cố giả bộ trấn tĩnh, an ủi: " sao đâu, nếu như ta dám làm ra chuyện gì, tôi lập tức dẫn ."

      "Uhm." Vương Đình gật đầu, theo Tòng xuống xe.

      Có người dẫn bọn họ tới phòng khách, Câu Tử Minh lười biếng ngồi ở sofa, thần sắc tệ, trong tay còn lắc lắc ly rượu đỏ, Câu Tử Minh vẫy tay lên, bảo người khác xuống.

      Đợi đến lúc chỉ còn lại ba người, môi mỏng lạnh lùng của chầm chậm cong lên, chỉ chỉ ghế sofa, : "Ngồi."

      " cần, tôi chỉ tới hỏi vài vấn đề, hỏi xong chúng tôi ." Tòng Thiện bình tĩnh , thân thể để lại dấu vết mà che chắn cho Vương Đình, biết rốt cuộc ta có ý đồ gì với Vương Đình, nhưng nhất định phải bảo vệ ấy an toàn rời khỏi.

      "." Câu Tử Minh cười nhạt tiếng, thu lại tầm mắt bị chắn, ngắn gọn ràng ra.

      "Có phải bị súng bắn bị thương hay ?" Tòng Thiện hỏi vấn đề đầu tiên.

      "Ừm." Câu Tử Minh gật đầu.

      "Ai làm bị thương?" Tòng Thiện lại hỏi.

      "Tần Kha." Câu Tử Minh trả lời.

      "Vậy có biết ta ở đâu hay ?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.

      Câu Tử Minh bật cười giễu cợt tiếng: "Nếu như tôi biết ở đâu, cho rằng tôi bỏ qua như vậy?"

      Tòng Thiện nghe được ý tứ của ta, nhíu chặt mày, : "Chẳng lẽ còn muốn gây chuyện nữa sao?"

      Câu Tử Minh để ly rượu xuống, vóc người cao lớn chậm rãi đứng lên, bước thong thả tới phía hai người Tòng Thiện, đùa cợt hỏi ngược lại: "Tôi gây chuyện? Cảnh sát Thẩm, nếu như bị người ta bắn bị thương, dễ dàng cho qua chuyện như vậy sao?"

      "Vậy cái gì cũng làm sao?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, "Đối phương cũng chết mấy người, dám rút súng?"

      "Điểm này tôi phủ nhận." Câu Tử Minh dửng dưng thừa nhận , "Nhưng có người chỉ chứng tôi sao?"

      "Tôi biết hai nhóm người bọn có hẹn ngầm, người của Tần Kha chỉ chứng , người bên cũng khai ra đối phương. Nhưng bây giờ có cảnh sát chết, cho rằng cảnh sát chịu để yên?" Thái độ của Tòng Thiện đối với có chút bất mãn, nhưng tiện phát tác.

      "Cảnh sát bị bắn chết, là chuyện sau khi tôi rời khỏi mới xảy ra, nếu như muốn tra cứu hung thủ, có phải hỏi sai đối tượng rồi hay ." Câu Tử Minh đối với mọi người luôn có tính nhẫn nại, nếu phải nể mặt Hàn Dập Hạo, sớm chẳng muốn lại với Tòng Thiện, mục tiêu của , là người phụ nữ núp ở phía sau của .

      " thi thể có đạn bắn ra của hai nhóm người bọn , và Tần Kha đều thoát khỏi liên quan." Tòng Thiện nghĩ tới cảnh tượng thân nhân khóc nức nở, trong lòng buồn phiền khó chịu, cho nên mới nhất định phải tới tìm Câu Tử Minh lên tiếng hỏi . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Ai nổ súng, ai bắn đạn ra, cảnh sát tra được sao?" Câu Tử Minh lạnh lùng cười tiếng, chuyện cảnh sát chết liên quan gì đến .

      "Chẳng lẽ cảm thấy tự trách chút nào sao?" Tòng Thiện nén giận hỏi, mặt ta nhìn ra chút áy náy nào, chuyện người chết theo chỉ là việc rất bình thường.

      "Tại sao tôi phải tự trách? Tôi lại có giết người." Câu Tử Minh lạnh lùng , trái lại muốn giết người, nhưng Tần Kha nổ súng bắn trúng trước, sau đó đám người Hàn Dập Hạo chạy tới, đưa , nếu nhất định "đáp lễ" súng này.

      "Nhưng chuyện là do các mà dậy sóng." Tòng Thiện mơ hồ có tức giận, ý tứ của ta là chỉ cần phải đích thân ta giải quyết, ta cũng có trách nhiệm?

      "Vậy muốn tôi làm gì?" Câu Tử Minh hỏi ngược lại, "Tiền bồi thường tôi có thể cho nhiều chút."

      Nghe thấy câu trả lời có thành ý như vậy, Tòng Thiện cũng biết nên thế nào nữa, quả , có thể cầu ta làm thế nào? Bảo ta đứng ra chính miệng thừa nhận ta là người tổ chức, là thể nào. Ngoại trừ dùng tiền bồi thường, ở chỗ này của Câu Tử Minh, có lẽ luôn miệng "xin lỗi" cũng chiếm được.

      Trong lòng Tòng Thiện như có cái gì đó chận lại, biết rất , lại thể tố cáo ta, loại mùi vị này là rất khó chịu.

      thèm thêm nửa câu, Tòng Thiện định , nhưng quên nhắc nhở ta câu: "Bây giờ đầu sóng ngọn gió, tốt nhất đừng gây thêm chuyện gì nữa."

      Câu Tử Minh lại hoàn toàn để lời của ở trong lòng, chuyện cần làm, Thiên Vương lão tử cũng thể can thiệp.

      Thấy Tòng Thiện và Vương Đình muốn , gọi các lại: "Đợi chút, cảnh sát Thẩm, có thể , Vương Đình ở lại."

      Nghe vậy, Tòng Thiện xoay người nhìn ta, hỏi: "Tại sao?"

      Mà Vương Đình lại càng căng thẳng mà lùi về sau bước, cách Tòng Thiện, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Câu Tử Minh, theo bản năng túm chặt góc áo.

      "Tôi gọi ấy tới chính là để chăm sóc tôi, cho nên ấy thể rời ." Câu Tử Minh cười lạnh , mấy ngày nay, tâm trạng của vẫn luôn tốt, cho nên đêm đó mới cùng đánh trận với Tần Kha, mới kích động mà đồng ý hẹn, ở mấy ngày trị liệu này, cũng nghĩ thông suốt, này đối với vẫn còn có sức ảnh hưởng, tuy trước đây cố làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, nhưng ở sau khi gặp lại , phản ứng đầu tiên của lại rất thành thực. Cho nên muốn giữ lại, làm cái kết thúc.

      "Nhưng đương cũng có đồng ý." Tòng Thiện mở miệng thay Vương Đình.

      "Vậy sao? Nếu như tôi có thể đưa bà ngoại của ấy Mỹ tiếp nhận cuộc phẫu thuật ngoại khoa não tiên tiến nhất sao?" Câu Tử Minh nhìn Tòng Thiện, nhưng lại với Vương Đình.

      Vừa rồi lúc phái người đến bệnh viện, dặn dò hỏi tình huống của bà ngoại Vương Đình, cho nên bây giờ mới quẳng ra "mồi câu" hấp dẫn như vậy.

      "Có ?" Vương vẫn có mở miệng nghe được câu này, nhịn được nhút nhát hỏi, bà ngoại là người lo lắng nhất, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại, điều kiện gì cũng có thể đồng ý.

      Nhưng khi lên tiếng, lúc ánh mắt của Câu Tử Minh bắn tới, lại sợ sệt được gì.

      "Chớ đồng ý với ta." Tòng Thiện ghét trò "đe đọa dụ dỗ", cái loại cách làm công kích điểm yếu này của Câu Tử Minh trơ trẽn.

      "Cảnh sát Thẩm, dường như đương cũng có phản đối." Câu Tử Minh cười tà tà tiếng, " nại để cho chính ấy ra quyết định chứ. Chăm sóc tôi mấy ngày đổi lại cơ hội điều trị tiên tiến nhất, chuyện tốt như vậy cũng phải mỗi ngày đều có."

      "Tôi liên hệ quỹ tốt rồi, bọn họ phụ trách chi tiền chữa trị." Tòng Thiện cất cao giọng, muốn cho Câu Tử Minh hết hy vọng.

      "Tôi tất cả là tiên tiến nhất, đương nhiên thể so sánh với trong nước." Câu Tử Minh nở nụ cười tự tin, chờ Vương Đình ra quyết định.

      "Tôi cũng có thể." Tòng Thiện muốn cũng có thể giúp, bởi vì muốn để cho Vương Đình ở mình với Câu Tử Minh, Vương Đình sợ ta như vậy, người đàn ông này lại xuất thân hắc đạo, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " là muốn Dập Hạo có thể giúp đỡ phải ?" Câu Tử Minh ngắt lời của , "Tin tôi , chuyện của tôi cậu ấy tuyệt đối nhúng tay vào."

      "Tại sao tôi phải chăm sóc ?" Giọng Vương Đình chen vào, lượng lớn, lại khiến trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

      Tòng Thiện cũng muốn nghe câu trả lời của Câu Tử Minh, cho nên im lặng.

      "Tại sao?" Câu Tử Minh xoa cằm tuấn, dường như cũng suy tư, cách vài giây, mới đáp, " có nguyên nhân, đột nhiên nghĩ đến thế thôi."

      " cần gì phải..." Tòng Thiện muốn bảo đừng tiếp tục vặn hỏi Vương Đình nữa, lại nghe Câu Tử Minh thêm.

      "Bệnh tình của bà ngoại ấy dường như mấy lạc quan, đêm nay tôi có thể đưa bà Mỹ." lại thả quả "bom nặng ký".

      "Phẫu thuật ngoại khoa não trong nước tồi." Tòng Thiện cãi lại .

      "Theo tôi được biết, loại phẫu thuật này nguy hiểm rất lớn, cơ hội chỉ có lần, muốn đánh cuộc ?" Câu Tử Minh tiếp tục "tạo áp lực" với Vương Đình.

      "Nếu như lòng muốn giúp, cần gì phải nhiều cầu như vậy?" Tòng Thiện chất vấn , nếu Câu Tử Minh "có ý thuần lương", tuyệt đối tin.

      Vương Đình lại tới, dường như hạ quyết định rất lớn, : "Được, tôi đồng ý với , xin mau chóng sắp xếp cho bà ngoại tôi tiếp nhận trị liệu."

      "Vương Đình!" Tòng Thiện nhíu mày, muốn bảo ấy suy nghĩ kỹ càng.

      "Tòng Thiện, sao." Vương Đình cười cười, trái lại an ủi Tòng Thiện, "Tôi chỉ chăm sóc ta vài ngày, chờ bà ngoại sao, tôi rời ."

      Câu Tử Minh lấy điện thoại ra, ngay trước mặt các , dùng tiếng lưu loát mấy câu, sau đó cúp máy với Vương Đình: "Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào sáng sớm ngày mai, chỉ cần gật đầu, tôi lập tức phái người đón bà ngoại ."

      Vương Đình vừa định gật đầu, Tòng Thiện giơ tay lên, ngăn ở trước mặt của ấy, với Câu Tử Minh: " chỉ là chăm sóc mấy ngày thôi sao?"

      "Vậy cho rằng còn có cái gì?" Khóe miệng Câu Tử Minh chứa ý cười kín đáo, hỏi ngược lại.

      Tòng Thiện vẫn có chút ngờ vực, Vương Đình lại gật đầu đồng ý: "Được, tôi đồng ý."

      "Có chuyện gì gọi điện cho tôi." Thấy kết cục định, Tòng Thiện dặn dò Vương Đình, nếu Câu Tử Minh dám làm xảy ra chuyện gì, cho dù là bạn của Hàn Dập Hạo, cũng tuyệt đối thỏa thuận.

      "Được." Vương Đình gật đầu.

      "Tôi phái người đưa về." Câu Tử Minh giắt nụ cười thực được mục đích, vỗ tay tiếng, cửa chính lập tức mở ra, có người cung kính đứng ở ngoài cửa, chờ đưa người .

      Tòng Thiện liếc mắt nhìn Câu Tử Minh và Vương Đình cái, muốn gì đó lại nhịn lại, xoay người ra ngoài.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40.2: Giao dịch (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Cửa chính lần nữa đóng lại, Câu Tử Minh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cảnh giác của Vương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay, nửa trêu tức nửa tùy tiện : "Lại đây."

      Nhưng theo bản năng Vương Đình lại lùi về sau hai bước, muốn giữ khoảng cách với .

      Câu Tử Minh lại sải bước dài bước tới, kéo lấy tay của Vương Đình, hơi dùng sức, dễ dàng vây khốn ở trong ngực, khớp ngón tay ràng ngả ngớn mà nâng cằm lên, tác phong đứng đắng : "Bây giờ mới sợ sao, muộn rồi."

      Bị kìm kẹp, Vương Đình đột nhiên nổi lên dũng khí, muốn tránh thoát khỏi , "Buông tôi ra!"

      Câu Tử Minh lại đột nhiên ôm lấy eo , Vương Đình còn chưa kịp làm ra phản ứng, bị ném vào ghế sofa, người đàn ông thon dài theo đó chụp lên, cánh tay chống ở hai bên, cười lạnh : "Tiếp tục gọi lớn tiếng hơn chút, càng gọi tôi càng hưng phấn."

      " vô sỉ." Hốc mắt Vương Đình ửng đỏ, quá ngu xuẩn, mới tin lời của người đàn ông này, vừa rồi nên nghe theo Tòng Thiện.

      " cũng phải biết tôi vô sỉ." Câu Tử Minh cười lưu manh, lòng ngón tay vuốt ve ở mặt của Vương Đình, mập mờ , "Da thịt quả nhiên sờ tốt hơn so với trước đây, biết có phải những chỗ khác cũng như vậy?"

      xong, tay của chầm chậm dời xuống, dừng ở vị trí cao vút của .

      Vương Đình sợ tới mức lập tức vòng hai tay ôm ngực, khẩn cầu : "Xin , đừng như vậy."

      Bị ánh mắt giống như con nai con của nhìn chằm chằm, Câu Tử Minh cảm thấy trái tim như bị cái gì đó đâm vào, cho nên có chút đành lòng.

      Vương Đình nhân cơ hội đẩy ra, nhưng còn chưa có chạy được hai bước, bị đuổi kịp, thân thể bỗng bẫng, sợ hãi kêu lên bị khiêng ở đầu vai.

      "Câu Tử Minh, thả tôi xuống!" Vương Đình sợ hãi kêu to, Câu Tử Minh cũng phớt lờ đáp, khiêng thẳng lên lầu hai, ném chiếc giường lớn.

      Cái ót đụng vào giường mềm mại, tuy đau, nhưng vì sức lực của mà có chút ngất , đợi chống người ngồi dậy, Câu Tử Minh cởi nút áo sơ mi ra.

      Vương Đình giống như con thỏ bị kinh sợ, bò dậy, nhảy xuống giường, muốn xông ra ngoài, Câu Tử Minh lại ngăn ở cửa, buộc phải chỉ có thể lui về phía bên cửa sổ. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Câu Tử Minh nhướn cao mày, từng bước tiến tới gần, môi mỏng từ từ cong lên: " lui cái gì?"

      " đừng tới đây." Dưới tình thế cấp bách, Vương Đình nắm lấy rèm cửa sổ che ở trước người, dường như làm như vậy Câu Tử Minh nhìn thấy được .

      Câu Tử Minh bị phản xạ "đà điểu" của chọc cười, cất tiếng cười to hồi, Vương Đình khó hiểu nhìn , biết cười cái gì, nhưng lại dám hỏi.

      "Tới đây." Ngừng tiếng cười, Câu Tử Minh lại lên tiếng.

      Vương Đình nhanh chóng lắc đầu, tỏ thái độ của mình.

      "Tôi đếm tới ba, lại tiếp tục tới..." Câu Tử Minh híp đôi mắt sâu, cố ý kéo dài cuối, nghe có vẻ tràn đầy nguy hiểm.

      " muốn làm gì?" Vương Đình vô thức buột miệng hỏi, nhưng đồng thời càng quấn chặt mình hơn.

      Câu Tử Minh lấy điện thoại ra, hai lời liền bắt đầu bấm số.

      Vương Đình nghi ngờ nhìn , nghe tới mấy chữ " cần đến bệnh viện đón...", lập tức giống như chim sợ cành cong, từ phía sau rèm cửa sổ vọt tới, hét lớn: "Đừng!"

      Thấy đứng ở trước mặt, vẻ mặt lo lắng, Câu Tử Minh cất điện thoại vốn có gọi , cười gian nắm chặt cằm của , đe dọa: "Lại tiếp tục nghe lời tôi thử xem."

      Ánh mắt đong đầy nước mắt của Vương Đình biểu lộ ra khủng hoảng, gật đầu.

      " sợ tôi như vậy sao?" Câu Tử Minh những vì ngoan ngoãn nghe theo của mà vui mừng, trái lại dâng lên cơn tức giận.

      Vương Đình khó hiểu ngửa đầu nhìn , hiểu tại sao lúc muốn nghe lời của , lúc lại hài lòng câu trả lời của , nhưng đợi suy nghĩ, cằm truyền tới lực lớn khiến nhíu chặt mày, đáng thương kêu đau: " làm tôi đau."

      " cũng biết đau? Tôi còn tưởng người phụ nữ tim phổi, làm sao có thể có cảm giác?" Câu Tử Minh khẽ cười , trong mắt lại lạnh băng như sương.

      " có ý gì?" Sắc mặt Vương Đình hơi tái nhợt, hỏi ngược lại.

      "Lúc trước, tại sao chạy trốn khỏi tôi?" Câu Tử Minh thu lại nụ cười, giống như con báo săn nhìn chòng chọc vào người phụ nữ trước mắt, dường như chỉ cần trả lời câu đúng, xé nát chút lưu tình.

      Vương Đình lại cắn môi, cái gì cũng , mắt to dần dần dâng lên mảng mờ mịt, biết là bị sức lực của làm khóc hay là bị quá nhiều uất ức giấu trong lòng.

      " đừng làm ra bộ dáng này!" Câu Tử Minh lại mơ hồ có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến đây là thủ đoạn thường dùng, lại cứng lòng thầm trách mắng.

      Bị quát, hàng nước mắt trong suốt như bông tuyết lập tức lăn xuống, men theo gương mặt có chút tái nhợt này, giọt rơi xuống bàn tay ấm áp của Câu Tử Minh.

      "Đừng khóc!" Câu Tử Minh quát khẽ .

      Vương Đình lại càng khóc càng dữ dội hơn, Câu Tử Minh thấy tình thế thu lại được, vội vàng buông ra, mới vừa muốn an ủi, lại bị dùng sức đẩy ra.

      Trái lại vẫn nhúc nhích, lại thiếu chút nữa bị lực tác dụng ngược làm hại ngã nhào, Vương Đình khóc hét lên: " tránh ra!"

      "Được, được, tôi tới." Câu Tử Minh giơ tay lên, tỏ ý .

      Vương Đình nhân cơ hội vọt vào phòng vệ sinh, giành trước bước khóa cửa lại.

      Câu Tử Minh đứng ở bên ngoài đợi lúc, thấy vẫn chịu ra ngoài, cuối cùng mất kiên nhẫn, thốt ra lời uy hiếp: "Tôi cảnh cáo , kiên nhẫn của tôi là có hạn, nếu ra, chuyện phẫu thuật của bà ngoại vì vậy hủy bỏ!"

      Cánh cửa quả nhiên từ từ mở ra, Vương Đình ra với đôi mắt thỏ ửng đỏ, nhìn Câu Tử Minh, cái gì cũng .

      hận nhất chính là cái gì cũng giấu ở trong lòng, chỉ dùng đôi mắt to vô tội nhìn , mà mỗi lần đều hạ tâm tàn nhẫn được.

      Ngồi ở mép giường, Câu Tử Minh tức giận : "Giúp tôi đổi thuốc."

      Vương Đình ngẩn ra, mãi cho đến thấy cởi áo khoác ngoài, lộ ra lồng ngực quấn băng vải, mới hiểu được chỉ cái gì: "Tôi cũng phải là bác sĩ."

      " quên trước đây làm thế nào đổi thuốc rồi hả?" Câu Tử Minh hừ tiếng, vui nhìn chằm chằm.

      Vương Đình ngẩn người mấy giây, cam chịu số phận tới, theo chỉ thị của , lấy hộp thuốc ra, tới trước mặt , ngồi xổm xuống nhàng tháo băng vải ra. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Khi nhìn thấy dấu đạn dử tợn khinh khủng ở phía dưới trái tim này, nhịn được cũng hít ngụm khí lạnh.

      "Sợ?" Câu Tử Minh giễu cợt hỏi, cũng phải chưa từng nhìn thấy vết thương nghiêm trọng hơn này, cần gì phải giở vờ giả vịt.

      Vương Đình vừa ngước mắt, nhìn vào ánh mắt trêu tức của , trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu, hết sức chuyên chú bôi thuốc.

      Tay cẩn thận, dùng sức hơi mạnh chút, Vương Đình sợ hãi dừng lại, vốn tưởng rằng rước lấy chửi mắng của , nhưng ngay cả tiếng rít khí cũng có.

      "Còn tiếp tục?" Người phụ nữ đáng chết này, là cố ý sao? Đau đến mức muốn mắng người, nhưng thân là đàn ông lại thể chịu đựng. Thấy ngừng lại, thúc giục .

      Vương Đình vội vàng tiếp tục, vất vả mới thay xong thuốc, hai người cũng toát ra tầng mồ hôi mỏng.

      Bàn tay Câu Tử Minh đột nhiên vung lên, cúc áo chỗ ngực của Vương Đình lập tức rơi xuống phân tán khắp nơi.

      " làm gì vậy?" cực kỳ hoảng hốt, muốn chạy, lại bị tay giữ chặt.

      " thay quần áo, tôi nhìn khó chịu." Gương mặt điển trai của Câu Tử Minh lạnh như tờ giấy, . Quấn như cái bánh chưng, hận thể xé nát quần áo của .

      Vương Đình kinh ngạc nhìn , đáp: "Tôi mang quần áo."

      Câu Tử Minh tới tủ quần áo của mình, quăng chiếc áo sơ mi trắng tới, "Mặc cái này."

      "Đây là của mà." Vương Đình muốn.

      "Có phải muốn bị tôi tự tay lột sạch hay ?" uy hiếp .

      Vương Đình vừa nghe, vội vàng cầm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, sau lưng truyền tới giọng mang ý cảnh cáo của Câu Tử Minh: "Gột sạch hết mùi nước sát trùng người và quần áo của cho tôi!"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 41: Hẹn gặp

      Editor: smizluy1901

      Đợi đến về cục cảnh sát, Tòng Thiện nhận được điện thoại, đối phương tự xưng là quản gia của nhà họ Hàn, phu nhân của bọn họ hẹn đêm nay gặp Tòng Thiện.

      Tòng Thiện vừa nghe, lập tức trở nên căng thẳng, mẹ Hàn Dập Hạo muốn gặp ?

      "Thẩm tiểu thư, phu nhân đây là cuộc gặp mặt riêng, cho nên hy vọng cho người khác biết." Đối phương khéo léo nhắc nhở câu.

      "Tôi biết." Tòng Thiện biết "người khác" là chỉ Hàn Dập Hạo, ra cũng tính cho biết, nên tới sớm muộn gì cũng tới, nếu như ngay cả mình gặp mẹ cũng có dũng khí, vậy cũng tránh khỏi quá vô dụng.

      Trong lúc Tòng Thiện suy tư nên ăn mặc thế nào, nên thế nào để mất lễ vì cuộc gặp đêm nay, bên kia, Vương Đình mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Câu Tử Minh ra phòng tắm.

      dè dặt cẩn thận liếc nhìn trong khe cửa cái, thấy trong phòng có ai, mới ra.

      Cửa kính thủy tinh sát đất to lớn lúc này mở ra, rèm cửa sổ mỏng như cánh chim bị gió thổi lên, chầm chậm phất phới trong trung, cơn gió mát lướt qua bắp chân trần của Vương Đình, quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mặt trời sáng ngời có chút chói mắt.

      Bởi vì có mang theo quần áo tới đây, trong phòng cũng có máy giặt, Vương Đình ôm lấy quần áo của mình mở cửa, muốn tìm chỗ để giặt sạch quần áo.

      Vừa mới mở cửa, lại nghe được trong khách dưới lầu truyền đến tiếng khóc của , kèm theo nhiều tiếng cầu xin.

      Vương Đình lập tức khép cửa lại, chỉ hé mở chút, muốn nghe động tĩnh phía dưới.

      Chỉ nghe giọng của Câu Tử Minh chậm rãi vang lên: "Tần Kha ở đâu?"

      "Câu thiếu gia, em biết, thả em ." khóc cầu xin .

      " biết, là tình nhân cưng chiều nhất, chẳng lẽ cú điện thoại cũng gọi cho ?" Câu Tử Minh ràng tin, hừ lạnh tiếng, giọng lạnh băng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " ta có liên lạc với em, Câu thiếu gia, xin tin em." dường như là quỳ bò đến trước mặt của Câu Tử Minh, đầu gối ma sát tấm thảm lông dày phát ra tiếng "sột soạt" .

      "Tin ?" Giọng của Câu Tử Minh trở nên ngả ngớn, "Ngực đủ lớn, mặt đủ quyến rũ, quả nhiên là báu vật, khó trách Tần Kha lại mê như vậy."

      cho rằng Câu Tử Minh coi trọng , lập tức dùng giọng càng mềm mại quyến rũ tận xương hơn : "Câu thiếu gia, em có lừa ..."

      "Ồ?" Câu Tử Minh bật cười khẽ, "Nếu như cần nữa, vậy làm người phụ nữ của tôi thế nào?"

      vừa nghe, lập tức trở nên vui mừng: " ra em ngưỡng mộ thiếu gia lâu rồi..."

      Vương Đình nghe đến đó, trái tim như bị cái gì đó đâm trúng, đau đớn hề kịch liệt, nhưng lại lan tỏa tí ti chua xót và lạnh lẽo. định khép cửa lại, muốn nghe nữa, Câu Tử Minh vốn là loại người như vậy, cũng phải biết, hà tất lại tiếp tục làm mình khó chịu.

      Đột nhiên, "A!" tiếng thét chói tai vang lên, là của kia phát ra.

      Giọng của Câu Tử Minh tiếp tục vang lên: "Muốn trở thành người phụ nữ của tôi sao, vậy phải có chút tác dụng. Nếu như khai Tần Kha ra, vậy tôi buộc lòng phải đưa 'an ủi' lửa giận ngút trời của các em. Chọn cái nào, tự mình chọn."

      "Câu thiếu gia, xin ..." khóc đến mức rất là thê lương.

      "Nhốt ta lại." Câu Tử Minh ra lệnh tiếng, có người lập tức đưa ấy .

      Vương Đình vẫn còn đắm chìm ở trong nội dung khiếp sợ nghe được, Câu Tử Minh bắt tình nhân của Tần Kha, muốn dùng ấy để dẫn dụ Tần Kha, chẳng lẽ còn muốn làm gì đó nữa sao?

      Được, có nên cho Tòng Thiện biết, ngăn cản Câu Tử Minh hay ?

      Tuy nhiên, loạt tiếng bước chân cắt ngang tự hỏi của , ý thức được là Câu Tử Minh trở lại, Vương Đình vội vàng đóng cửa lại, ôm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, muốn ở mình chung với .

      Người nào đó lên lầu hai nhìn thấy cửa phòng khép lại, khóe miệng cong lên nụ cười ý vị sâu xa, này nhất định là nghe thấy chuyện xảy ra vừa rồi, người nhát gan như chỉ sợ là càng sợ hơn.

      Câu Tử Minh vào phòng, thấy Vương Đình lại trốn vào phòng tắm, cách bởi cánh cửa : "Còn ra, có phải muốn tôi ra lệnh bảo người phá cửa này hay ?"

      Vương Đình trốn ở phía sau cửa nghe thấy, sợ chọc giận , đưa bà ngoại chữa bệnh. Đấu tranh hồi, kéo chiếc áo sơ mi dài đến đầu gối thấp hơn nữa, ôm lấy quần áo thay ra khỏi phòng tắm.

      " làm cái gì?" Câu Tử Minh thấy ôm đống quần áo, vui nhíu mày.

      "Tôi muốn hỏi , có thể giặt quần áo ở chỗ nào?" Vương Đình giọng hỏi, vẫn đứng ở cửa, muốn đến gần .

      "Vứt !" trầm giọng mở miệng, nhìn thấy bộ quần áo quê mùa này lại tức giận.

      "Cái gì?" Vương Đình ngây cả người, vứt quần áo vậy mặc cái gì.

      Câu Tử Minh nhìn thấy ngây người đứng đó, dứt khoát tự mình tới, đoạt lấy quần áo trong tay , ném thẳng xuống ban công.

      "Này, !" Vương Đình muốn đến đoạt lại, lại bị ánh mắt hù sợ, lùi vào trong góc.

      Câu Tử Minh quay đầu nhìn đôi mắt rụt rè kia, chỉ cảm thấy tức hơn, nhưng khi nhìn thấy đôi chân trắng noãn như ngọc kia, ánh mắt lại bất giác trở nên nóng như lửa.

      Chết tiệt, nhất định là mấy ngày qua có chạm đến phụ nữ, mới có thể cảm thấy làn da mới vừa tắm rửa qua trông vô cùng hồng hào, lại mặc áo sơ mi của đàn ông càng lộ vẻ nhắn động lòng người hơn, như vậy ngon miệng.

      Vương Đình cũng phát giác ánh mắt trở nên được bình thường, cho dù hai năm gặp, cũng rất hàm ý của vẻ mặt này.

      Cho nên chút nghĩ ngợi, cất bước chạy về phía cửa phòng.

      Song, đàn ông chân dài bước vài bước dài đuổi kịp , cánh tay vượn vươn ra, liền ném phịch đến giường lớn.

      "Muốn chạy đâu?" Câu Tử Minh tà tứ mà nhìn người mặt mày tái nhợt phía dưới, giễu cợt .

      "." Tuy Vương Đình sợ , nhưng lại càng chán ghét đụng chạm của hơn, phản xạ có điều kiện liền vung mở tay của ra.

      "Học được phản kháng? Hả?" cuối kéo dài, Câu Tử Minh tay ấn hay tay lên đỉnh đầu, ánh mắt trở nên càng nguy hiểm hơn.

      " đừng làm bậy!" Vương Đình có chút khí thế nào mà hô, nhịn được liều mạng giãy giụa.

      "Lộn xộn nữa, tôi thể bảo đảm xảy ra chuyện gì đâu." Thân thể nóng bỏng bị thân thể mềm mại thơm mát của cọ xát, Câu Tử Minh chỉ cảm thấy máu toàn thân nhanh chóng tràn vào nơi nào đó, khẽ nguyền rủa tiếng, khàn đục cảnh cáo . Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Cảm nhận được nơi nào đó biến hòa kinh người, Vương Đình sợ tới mức cả người cứng đờ, chán ghét, tủi nhục đánh úp vào trong lòng, căm tức nhìn Câu Tử Minh, sắc mặt trắng bệch câu.

      Câu Tử Minh cũng phải kẻ mù, làm sao lại nhìn ra được chán ghét của toát ra từ trong xương tủy, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại, nắm chặt cằm nhắn của , môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn, dùng giọng xấu xa làm tổn thương người : "Vẻ mặt của đây là gì? Chẳng lẽ quên, trước kia là ai hàng đêm ở dưới người của tôi dịu dàng hầu hạ? Là ai gọi ' Minh, em giỏi' ?"

      " im miệng!" Giống như nhớ lại chuyện cũ dơ bẩn gì đó chịu nổi, tâm tình Vương Đình trở nên kích động, hốc mắt ửng đỏ, như con nai con bị thương tràn đầy oán hận và sỉ nhục mà căm tức nhìn .

      "Được, được, , vậy làm cho nhớ lại mới thôi." Giọng của rất , giống như gió mát phất qua chút mảy may gợn sóng, lại mang theo rét lạnh thấu xương tủy. Bàn tay vươn ra, áo sơ mi người theo đó bị xé mở, lộ ra áo lót màu trắng che bên trong.

      in dấu hôn ấm áp da thịt lạnh buốt, Vương Đình chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn dữ dội, buồn nôn đến mức khiến muốn ói.

      liều mạng giãy giụa, làm thế nào cũng mở ra được bàn tay như xích sắt của .

      Khi người đàn ông vừa mới nếm được chút ngọt ngào từ trước ngực , lúc ngẩng đầu lên, bị cưỡng ép đột nhiên dùng sức đụng vào vết thương chỗ ngực !

      "Đáng chết!" Câu Tử minh đau đến cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Người phụ nữ đáng chết này, ác độc hạ quyết tâm, có thể cảm nhận được miệng vết thương rỉ ra máu tươi nhuộm ướt băng vải, trái tim bị ảnh hưởng đau đớn khắp toàn thân, trong lúc nhất thời làm thể động đậy được.

      Nhân cơ hội này, Vương Đình liều mạng đẩy ra, nhảy xuống giường trốn vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.

      Câu Tử Minh giận đến mức siết chặt nắm đấm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chạy mất, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Được, cũng "hung ác" như vậy, cũng cần quá "nhân từ" với .

      Song, trừng phạt là chuyện sau đó, bây giờ cần gấp bác sĩ để giúp khâu lại vết thương nứt ra!

      Đối với "kịch liệt" của Vương Đình bên này, Tòng Thiện bên kia lại bình tĩnh rất nhiều, tan việc sớm, Hàn Dập Hạo gọi điện thoại, cho biết, cuối tuần này có đoàn quân viếng thăm, cho nên thể về nhà, bảo cần chờ .

      "Ừm, biết rồi." Tòng Thiện cảm thấy như vậy tốt hơn, chờ trở về, có thể làm ra quyết định.

      "Có nhớ ?" Hàn Dập Hạo dịu dàng hỏi, có trời mới biết, lại có tuần thể gặp nhau, nhớ đến cỡ nào.

      "Nhớ." Tòng Thiện cười đáp, mỗi lần gọi điện, đều quên hỏi những câu này, là sợ thay lòng sao?

      "Hai ngày nay ăn cơm có ngon ?" lại yên tâm hỏi, biết người làm việc điên cuồng, lúc có ở nhà, luôn làm thêm giờ thường quên ăn cơm, cho nên mỗi lần gọi điện đều phải liên tục hỏi.

      " phải là qua cho biết rồi sao, gần đây em rất nhàn rỗi, cũng cần làm thêm giờ, ngay cả làm cũng ăn ngồi rồi, như thế làm sao lại quên ăn cơm được cơ chứ?" Tòng Thiện kiên nhẫn đáp , có chút "phiền" lề mề.

      "Vậy tốt, nếu như trở về để phát em gầy, em cẩn thẩn chút cho !" Hàn Dập Hạo hừ tiếng, "uy hiếp" .

      "Biết rồi, Thượng tá đại nhân vĩ đại!" Tòng Thiện phối hợp hồi đáp, lại bổ sung câu, " yên tâm, trong khoảng thời gian này em ở nhà cậu, ông giám sát em ăn cơm."

      "Cũng tốt, tránh cho em ở nhà mình cảm thấy buồn chán." Hàn Dập Hạo cũng còn hỏi kỹ nguyên do Tòng Thiện về nhà ở, cho rằng chỉ là buồn chán cho nên mới trở về "nhà mẹ đẻ", "Nếu như mợ và em kia của em lại gây chuyện, em cũng đừng chịu đựng, nếu sau này cho phép em về nhà mẹ đẻ nữa."

      "Họ sợ như vậy, làm sao dám chọc tức em chứ." Tòng Thiện cười cười, Thẩm Tòng Như quả rất sợ Hàn Dập Hạo, còn Trương Thục Hiền kể từ sau khi biết Tòng Thiện mang thai, thái độ này được gọi là long trời lỡ đất, cuộc sống trải qua chỉ có thể dùng năm chữ hình dung-- ăn uống cùng với ngủ.

      "Tóm lại có chuyện gì lập tức gọi cho , đừng có cái gì cũng giấu ở trong lòng, biết ?" Hàn Dập Hạo dặn dò .

      Tòng Thiện im lặng mấy giây, vẫn là quyết định cho biết, mẹ muốn gặp , còn chuyện đứa , muốn đợi về chính miệng cho biết, cho nên đáp: "Biết rồi."

      "Vậy mới ngoan." Hàn Dập Hạo .

      "Đúng rồi." Tòng Thiện chuyện của Câu Tử Minh và Vương Đình cho biết, để chuyển lời lại cho Câu Tử Minh, đừng nên làm khó Vương Đình.

      "Chuyện của cậu ấy tiện nhúng tay vào, em cũng đừng hỏi tới." Hàn Dập Hạo sợ lo lắng, lại , "Vương Đình từng cứu mạng của Tử Minh, cho nên cậu ấy làm gì ấy đâu, em đừng lo."

      "Ừm." Tòng Thiện đáp, biết Vương Đình là ân nhân cứu mạng của Câu Tử Minh, xem ra giữa bọn họ còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng. như vậy, có lẽ Câu Tử Minh cũng quá phận, cũng cần quá lo lắng.

      Lại hồi, hai người mới lưu luyến ngắt điện thoại, chờ cúp máy, Tòng Thiện nhìn đồng hồ, còn cách khoảng nửa tiếng nữa là gặp mẹ của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện hít hơi sâu, ra khỏi cửa.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: thể đồng ý

      Editor: smizluy1901

      Đến chỗ hẹn, Tòng Thiện có chút lo sợ bất an mà sửa sang lại mép váy chút, mặc chính là chiếc váy liền áo đơn giản nhưng lại trông rất khí chất, hàng trân châu xuyết nơi cổ áo, ống tay áo hơn bồng, cắt may vừa người, làm cho eo của trông rất thon dài và mảnh khảnh, phối với giày cao gót cùng màu, tóc búi ở sau ót nhàng khoan khoái lại ra vẻ người lớn, mặt hơi trang điểm , khí chất cả người vô cùng mát mẻ và đúng mực, nhìn qua cũng khác những tiểu thư khuê các xuất thân danh môn là bao.

      Mặc đồ này, đối với Tòng Thiện luôn ăn mặc đơn giản ra ngoài mà , coi là tương đối "long trọng", lần đầu tiên gặp mẹ Hàn Dập Hạo, mất phen suy nghĩ cẩn thận cách ăn mặc, vừa thể lộ vẻ quá giản dị, mất lễ nghi, lại vừa thể trang điểm lộng lẫy, để lại ấn tượng lỗ mãng cho trưởng bối.

      Hít hơi sâu, biết chờ ở bên trong tuyệt phải là "bậc trưởng bối hiền lành" gì gì đó, càng phải là "mẹ chồng tò mò" chờ gặp bạn của con trai gì gì đó, có chỉ là lãnh đạo công ty niêm yết mạnh mẽ vang dội, đương gia chủ mẫu của gia đình hào môn thế gia vọng tộc, mà mục đích của chuyến tối nay này, cần nghĩ nhiều, cũng hiểu vì sao.

      Nhưng nếu như tới đây, vậy chuẩn bị tâm lý xong, ra chuyện cần làm rất đơn giản, chính là cho mẹ Hàn Dập Hạo biết, chỉ đơn thuần là Hàn Dập Hạo mà thôi, hy vọng đối phương có thể tán thành bọn họ ở chung.

      Tuy nhiên, cái ý nghĩ đơn thuần này có chút ngu xuẩn, nhưng Tòng Thiện cảm thấy, cũng phải là muốn gả vào nhà giàu sang quyền thế, cho nên những thứ áp lực này cũng cần gánh chịu.

      vừa mới vào cửa, có người dẫn tới tầng cùng của quán cafe, ở đó sớm được người bao trọn, tầng trống , chỉ có người ngồi bên cạnh bàn ở chính giữa, mà người phục vụ sau khi đợi ra khỏi cửa thang máy, cũng xuống. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      cần hỏi, người ngồi ở đó chính là mẹ của Hàn Dập Hạo.

      Tòng Thiện có chút chần chừ nào, tiếng giày cao gót phát ra "lộc cộc lộc cộc" nhàng, tới mục tiêu.

      Đến gần, mới nhìn diện mạo của đối phương, trong lòng Tòng Thiện khỏi cả kinh, bởi vì trông đối phương quá trẻ! Theo số tuổi mà suy đoán, Nhạc Thanh Lăng ngoài năm mươi, nhưng mặt lại nhìn thấy chút dấu vết năm tháng nào để lại, nước da vẫn mịn màng sáng bóng, thậm chí thần sắc còn tốt hơn nhiều so với mấy trẻ tuổi, mà ngũ quan lại càng tinh sảo vô cùng, nhìn ra được lúc còn trẻ là xinh đẹp động lòng người cỡ nào, cũng khó trách Hàn Dập Hạo trưởng thành là diện mạo như thế.

      "Thẩm tiểu thư, mời ngồi." Nhạc Thanh Lăng lên tiếng trước, ý bảo Tòng Thiện ngồi xuống.

      Tòng Thiện lập tức từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, khẽ mỉm cười, gọi: "Bác , chào bác."

      "Uống ly cà phê trước ." Nhạc Thanh Lăng mỉm cười nâng tay , trong lúc giở tay nhấc chân cũng đều là tác phong cao quý.

      "Cảm ơn." Tòng Thiện cố gắng biểu rất bình tĩnh, bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp hớp .

      "Mùi vị thế nào?" Nhạc Thanh Lăng dường như tò mò việc đánh giá của Tòng Thiện, bà mở miệng dò hỏi.

      "Mùi thơm nồng đậm, vị trơn đậm đà, dường như còn có chút nhàn nhạt của vị trái cây." Tòng Thiện cẩn thận thưởng thức , ra trước đây cũng chẳng hiểu biết gì về cà phê, nếu phải ở cùng Hàn Dập Hạo lâu, cũng là thể được những lời như vậy.

      "Đây là cà phê Blue Mountain được ủ nay, đặc biệt chuyển bằng máy bay từ Jamaica tới đây." Giống như những thành viên hoàng thất trong phim ảnh, mặt Nhạc Thanh Lăng mang theo nụ cười như có như , vừa lộ vẻ lạnh lùng cứng nhắc, cũng lộ vẻ bình dị dễ gần gì. Bà là quý tộc chân chính, chuyện đúng mức, cũng chẳng vì thân phận xa cách mà bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng vô hình trung lại toát ra áp lực, "Tôi rất thích hương vị cà phê này, cho nên năm ngoái mua mảnh vườn gieo trồng, bây giờ ở ngoài lại có uống."

      "Khó trách mùi vị rất đặc biệt." Tòng Thiện thuận theo lời của bà ra.

      "Thẩm tiểu thư, từng nghe qua cà phê chồn chưa?" Nhạc Thanh Lăng nhấp hớp cà phê trong tách, giống như tán gẫu vậy, điềm nhiên hỏi.

      Loại cà phê này đúng là Tòng Thiện từng nghe qua, bởi vì cà phê chồn còn được gọi là "cà phê phân chồn", là cà phê đắt nhất thế giới, Hàn Dập Hạo cũng rất thích uống nó.

      " từng nghe qua chút." Tòng Thiện lễ phép cười , ra hiểu trong lòng Nhạc Thanh Lăng muốn làm cái gì, hôm nay tìm tới chính là để đàm luận cà phê?

      "Loại cà phê này mới nổi tiếng mấy năm gần đây, người thích nó khen nó là 'cực phẩm nhân gian', ' lời nào có thể hình dung', mà người thích nó lại gọi nó là 'khó mà nuốt trôi', ' đáng đồng'." Nhạc Thanh Lăng khẽ cười, , "Dập Hạo cũng rất thích hương vị đặc biệt của nó."

      Tòng Thiện gật gật đầu, còn chưa kịp gì, lại nghe giọng của Nhạc Thanh Lanh vang lên lần nữa, ngữ điệu của bà nhanh chậm, cầm nắn rất khá, tuy mấy lời, lại hoàn toàn thao túng cả tiết tấu cuộc chuyện, vốn có kẻ hở để cho Tòng Thiện chen vào lời hay nửa câu, "Nhưng khẩu vị của tôi và Dập Hạo lại rất khác nhau, tôi thích loại cà phê này. Cà phê ngon cũng giống như quý tộc vậy, lịch sử lâu dài, chứ phải giống như nhà giàu mới nổi thành danh trong đêm."

      Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, ra cũng cho là như vậy, vàng cũng có lúc phủ bụi, thể dùng thời gian ngắn hay dài để đo lường giá trị của nó.

      " xem, đây chính là trong những điểm bất đồng ý kiến của tôi và Dập Hạo." Giọng của Nhạc Thanh Lăng vẫn rất nhàng, nhưng Tòng Thiện ràng cảm giác được, mặt dưới của lời là đặc biệt cho nghe, "Nó trẻ tuổi khí thế hừng hực, trải nghiệm cuộc sống còn nông cạn, làm ra số lựa chọn ra cũng phù hợp với thân phận của nó. Mà người làm mẹ tôi đây, có nghĩa vụ ở bên cạnh nhắc nhở, giúp nó làm ra lựa chọn chính xác."

      Tòng Thiện giả bộ nghe hiểu, cũng có chút giả dối, sớm đoán được nghe được mấy lời này, cho nên cho dù Nhạc Thanh Lăng miêu tả là "lựa chọn" sai lầm của Hàn Dập Hạo, cũng cảm thấy bị tổn thương gì, mỉm cười : "Bác , ra cháu và Dập Hạo lui tới cũng có thời gian, vẫn muốn tới thăm hỏi bác và bác trai, nhưng có tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay, trong lúc cấp bách để bác bớt chút thời gian đến gặp cháu, cháu cảm thấy rất áy náy. Cháu biết bác là người bận rộn, cho nên có mấy lời bác đừng ngại cứ thẳng."

      "Thẩm tiểu thư quả nhiên rất thông minh." Nhạc Thanh Lăng lời khách sáo đẹp đẽ, nhưng lại nghe ra chút ý tứ "khen ngợi" nào, bà cũng tiếp tục vòng vo nữa, dùng chất giọng mang theo chút cao ngạo của xã hội thượng lưu , "Dập Hạo phải là người bình thường, nó chỉ là con cháu của nhà họ Hàn, cũng là người nối nghiệp của nhà họ Nhạc, áp lực người có thể nghĩ là biết. Nó cần người vợ hiền có gia thế địa vị cũng có thể xứng đôi với nó, có thể giúp nó về nghiệp, chứ phải trở thành người cản trở. Thứ cho tôi thẳng, Thẩm tiểu thư, bối cảnh trưởng thành của và Dập Hạo hề giống nhau, sau này làm thế nào dung nhập vào cuộc sống của nó? Hơn nữa, theo tôi biết, vừa bắt đầu từ chối Dập Hạo, tôi nghĩ cũng là kiêng dè rất nhiều nhân tố, mới lần lữa đồng ý với nó, đúng ?"

      cần nghi ngờ, nhất định là Nhạc Thanh Lăng sớm thăm dò lai lịch của , còn điều tra xong hết thảy mọi thứ từng xảy ra giữa và Hàn Dập Hạo, mới có thể chắc chắn ra ý nghĩ của . Tòng Thiện cảm thấy cần thiết phải dối, vì vậy gật đầu : "Đúng vậy, bác những chuyện này cháu đều hiểu, cũng từng cân nhắc, lúc đầu cháu đồng ý với ấy là bởi vì cháu và ấy quả có quá nhiều khác biệt, vốn là người đến từ hai thế giới. Nhưng về sau cháu biết mình nghĩ sai rồi, ra chỉ cần hai người lòng nhau, những thứ gọi là khác biệt về thân phận có là gì? Tình vốn chính là áp đảo bối cảnh, chủng tộc, số tuổi và tất cả các nhân tố bên ngoài. Người có thể kết hợp càng có lợi cho lựa chọn của ấy, nhưng cách nào cưỡng ép được lòng của mình ."

      "Tôi cũng từng có tuổi trẻ, có thể hiểu được cách nghĩ tình lớn hơn trời của những người trẻ tuổi." Nhạc Thanh Lăng cáu giận, giống như tâm vậy, : "Nhưng hôn nhân lại giống với tình , nhất là người như Dập Hạo vậy. Nó được chỉ định lấy người danh môn khuê tú môn đăng hộ đối, vì nó thu xếp tốt hết thảy mọi thứ trong nhà, để cho nó có thể toàn lực nỗ lực cho nghiệp của mình. Mà , tôi biết tốt, cũng muốn tiếp tục vùi lấp ở trong đoạn tình cảm thể nào có kết quả này. Cho nên, chỉ cần rời khỏi nó, tôi có thể thỏa mãn bất kỳ điều kiện gì của ."

      Nhạc Thanh Lăng tế nhị đàm phán trước, muốn biết trước đối thủ mình muốn chống lại là như thế nào, trước khi đến tìm Tòng Thiện, bà sớm thông qua nhiều cách nghe ngóng được thân thế cùng với thái độ đối nhân xử thế của Tòng Thiện, cho nên ngay từ đầu cũng có triển khai thế tấn công về tiền bạc giống như đối đãi với những hám của thông thường, này có thể ở bên cạnh Dập Hạo lâu như vậy, còn có thể khiến có nảy sinh chán ghét, có thể thấy được này rất khôn ngoan, cũng che dấu nhiều hơn. Cho nên, trước tiên bà mới chịu để cho biết "tương lai" là u ám, chỉ có thu tay đúng lúc mới là cách làm thông minh.

      Bàn tay Tòng Thiện sít chặt giấu dưới bàn lại nới lỏng, bình tĩnh : "Bác , cháu rất ấy, phải là tiền của ấy, bối cảnh cảnh của ấy, mà chỉ đơn thuần là con người của ấy mà thôi. Cho nên cháu đưa ra bất kỳ điều kiện gì, cũng xin bác đừng bảo cháu rời khỏi ấy."

      " là người thông minh, hẳn là nghe ý tứ của tôi, giữa hai người là thể nào có tương lai, thay vì đến lúc đó rơi vào cảnh bị thương cả người, chi bằng thừa dịp bây giờ tìm cho mình lối thoát tốt hơn." Nhạc Thanh Lăng làm , bà lấy ra tấm séc mỏng từ trong túi, đưa cho Tòng Thiện, , "Con số tùy điền."

      Tòng Thiện nhịn lại kích động nhíu mày, nhìn cũng nhìn chỗ trống của tấm séc ấy, đáp : "Bác , tình cảm là thể dùng tiền để tính toán."

      "Vậy sao?" Nhạc Thanh Lăng tao nhã khẽ cười, "Tôi là thương nhân, trong mắt tôi, bất kỳ thứ gì đời này cũng có giá, chẳng qua là vấn đề con số mà thôi."

      "Xin lỗi, tình cảm của cháu đối với ấy là vô giá." Tòng Thiện đẩy tấm séc mỏng trở về, kiên định từ chối .

      "Vậy được rồi, tôi cũng miễn cưỡng nữa." Nhạc Thanh Lăng biết hôm nay là thể thuyết phục được Tòng Thiện, cũng càng khẳng định này đơn giản, bà ấn chuông bàn cái, lập tức có người từ góc tối tới, " có thể suy nghĩ thêm về những gì tôi , tôi tin rằng lại tới tìm tôi lần nữa."

      Nghe Nhạc Thanh Lăng lời ích mà ý nhiều, Tòng Thiện thoáng giật mình, bà là ám chỉ cái gì? Nhưng cho suy nghĩ nhiều, có người lễ phép muốn "dẫn đường" cho .

      Tòng Thiện đứng dậy, nhìn khóe môi mang nụ cười của Nhạc Thanh Lăng, cũng mỉm cười đáp lại, rồi xoay người rời .

      Nhưng trong lòng lại dâng lên tình cảm khó có thể giải thích .
      Last edited: 16/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :