1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36.2: Mang thai (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Hàn Dập Hạo ngây cả người, hiểu Tòng Thiện chơi trò gì, giây trước còn trêu đùa , giây sau đuổi ra khỏi phòng?

      Nhưng trong nháy mắt nghĩ ra, nhất định là vì "trả thù" về lời vừa rồi, nhưng bây giờ nơi nào đó của đau đến khó chịu, muốn vì những chuyện nhàm chán kia mà phá hoại "chuyện tốt", cho nên lại đến gần , mềm giọng dụ dỗ : "Tòng Thiện, đừng giày vò , bảo đảm cho em kết quả vừa lòng có được hay ?"

      Nếu có thể tin lời của người đàn ông trong lúc lửa dục nhen nhóm, lợn nái cũng có thể leo cây! Trải qua quá nhiều thua thiệt, thái độ của Tòng Thiện rất kiên quyết, ôm lấy , liền trực tiếp đẩy ra ngoài cửa, Hàn Dập Hạo muốn làm tổn thương , mặc cho xô đẩy, nhưng lại chịu xê dịch bước.

      Dụ dỗ hồi lâu, vẫn với khuôn mặt lạnh lùng chịu phối hợp, Hàn Dập Hạo rất nhiều ngày có chạm vào , sớm bị lửa dục thiêu đốt đến khó chịu, dần dần cũng có tia buồn bực, dứt khoát hề trưng cầu "đồng ý" của nữa, dù thế nào nữa cũng có rất nhiều cách đối phó với .

      cúi đầu hôn bên tai của , thân thể của lập tức khẽ run, biết nơi đó của đặc biệt nhạy cảm, mỗi lần chỉ cần vừa hôn, liền mềm nhũn, quả nhiên trong phút chốc, tứ chi của liền thay đổi còn sức lực, chỉ có thể dựa vào trong khuỷu tay rắn chắc của .

      Hàn Dập Hạo ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng hơi thở yên của , đáy mắt thoáng tia sáng được như ý, nhưng bởi vì ánh mắt này, làm cho tâm tình phản kháng có phần lắng dịu của Tòng Thiện trong nháy nháy lại lần nữa châm lên, ghét nhất người khác cưỡng ép .

      Cho nên, khi Hàn Dập Hạo định ôm ngang lên Tòng Thiện đánh đấm vào bụng , tuy lực lớn, nhưng là có thể khiến dừng lại hai giây.

      nhân cơ hội lùi về phía sau mấy bước, lạnh giọng : "Đêm nay em muốn."

      Ngọn lửa dục vọng tràn đầy nóng bỏng đột nhiên chịu phải đấm, cho dù tính tình Hàn Dập Hạo có tốt hơn cũng tức giận, về chuyện giường vẫn chưa bao giờ phản kháng , hôm nay vì số người liên quan gì, năm lần bảy lượt kiểu cách nhăn mặt cho nhìn, trong cơn tức giận liền ra khỏi phòng ngủ chính như mong muốn.

      Trong lòng Tòng Thiện cũng tức giận , có lẽ ở hạng người như Hàn Dập Hạo xem ra, chết hai người bình thường có gì lớn, cho nên ràng có tội, cũng ngần ngại giúp những người bạn kia của .

      Càng nghĩ càng cảm thấy tức, Tòng Thiện vào toilet muốn tát nước lạnh cho tỉnh táo chút, nhưng lơ lãng liếc thấy băng vệ sinh đặt ở bên trong hộp giấy, chợt nhớ tới gì đó, kỳ sinh lý của đều rất quy luật, nhưng tháng này còn chưa tới, tính ngày chút, phát muộn tuần, có chứ?

      Nhưng thỉnh thoảng rối loạn cũng phải là có khả năng, Tòng Thiện suy nghĩ chút, dứt khoát ngày mai mua que thử thai kiểm tra chút, bây giờ vẫn là nên suy nghĩ bậy bạ. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Sau đó qua khoảng hơn nửa tiếng, Tòng Thiện cũng ngủ, người nào đó lại len lén chạy vào, rón rén leo lên giường lớn, ở trong chăn ôm lấy .

      " làm gì vậy?" Tòng Thiện bị đánh thức, mắt buồn ngủ hỏi.

      "Tòng Thiện, sáng sớm hôm nay phải rồi, em nhẫn tâm như vậy sao?" Người nào đó biết xấu hổ đánh ra "bài đồng cảm", coi như hai người huyên náo vui, nhưng chính là bỏ được , trăn trở hồi lâu, vẫn là quyết định ăn nhũn nhặn để "cầu hòa".

      Cảm nhận được độ cứng nơi nào đó chút thối lui, Tòng Thiện cũng có chút "đồng cảm", dù sao đến cuối tuần bọn họ mới gặp mặt, mà tinh lực của luôn dồi dào, để cho nín nhịn và chịu đựng nhiều ngày như vậy, dường như có chút "tàn nhẫn", nhưng ai bảo chọc tức , muốn đầu giường cãi nhau cuối giường hòa? có cửa đâu.

      " xin lỗi, 'cái đó' của em đến rồi." Trong bóng tối, ánh mắt Tòng Thiện tỏa sáng lấp lánh, ra sớm dự đoán được nửa đêm Hàn Dập Hạo quay lại, cho nên sớm làm xong "biện pháp".

      Người nào đó tin, lấy tay vừa sờ, cảm xúc dày ấy lập tức khiến ngửa đầu thở dài, xem ra đêm nay lại phải có thể nhìn mà ăn được rồi.

      "Rất khó chịu sao?" Tòng Thiện còn thêm dầu vào lửa hỏi, nhân tố xấu xa ra ràng.

      "Ôm lấy em cũng khó chịu." Tuy đêm nay định trước " ăn thịt được", nhưng có thể ôm , cũng cảm thấy rất thỏa mãn, hơn tuần gặp, rất là nhớ cái cảm giác ôm lấy ngủ, "Đừng tức giận, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian vào cuộc gây gỗ nhàm chán này."

      "Tất cả đều là sai." ra cũng rất nhớ thời gian ấm áp khi nằm ở trong lòng ngủ say, nếu như đêm nay nghe , làm sao bọn họ lại gây gỗ, cho nên tất cả đều tại .

      "Được, được, đều là lỗi của ." Hàn Dập Hạo "sảng khoái" thừa nhận sai lầm, lại ôm sát thêm chút, nghĩ đến mấy tiếng sau lại phải cùng xa cách, nhịn được bày tỏ nỗi lòng, "Bà xã, rất nhớ em."

      cũng rất nhớ , nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan: "Ai là bà xã của ."

      "Thân thể và trái tim của đều cho em rồi, còn chịu trách nhiệm sao?" vùi vào nơi cổ của , tham lam hưởng thụ mềm mại và mùi thơm mát của .

      " lạ gì." Tòng Thiện bị hơi thở của làm cho hơi ngứa, muốn lùi ra chút, lại bị bàn tay to của ôm chặt.

      Tay của đột nhiên xoa lên bụng của , đặt ở đó, dùng giọng điệu vô lại : "Vậy buộc lòng phải có đứa ở đây, em nhất định phải chịu trách nhiệm với ."

      Cái gì mà bảo là có đứa , còn phải chịu trách nhiệm với ? Người này, còn có thể vô sỉ hơn .

      còn chưa kịp gì, chỉ nghe khẽ thở dài, vô cùng tiếc nuối : "Tại sao lại tới chứ? Bổn thiếu vất vả 'cày cấy' như vậy, theo lý, hẳn là nở hoa kết quả rồi."

      " vẫn luôn tính kế chuyện này?" Tòng Thiệ thoáng giật mình, vốn cho rằng vẫn luôn đùa, nghĩ tới là có toan tính để có thai, nghĩ thế nào vậy? Cho rằng mang thai, người nhà của chấp nhận sao? Hay chỉ là muốn đứa con của hai người họ.

      "Sao có thể gọi là 'tính kế'." nâng gương mặt của lên hôn lại hôn, "Sinh cho đứa con tốt sao?"

      phải tốt, mà là muốn dùng đứa để trói buộc hoặc là "mẹ vinh nhờ con", ở trong mối quan hệ vẫn còn chưa ổn định này, nếu như lúc này có con, về ý nghĩa nào đó đứa này trở thành "công cụ" của hoặc của , muốn chính là, () có thể xây dựng gia đình đầm ấm ở trước khi đứa tới, chứ phải dựa vào () để ép buộc những người khác phải đón nhận, nếu cùng với ý nghĩa trước khi được sinh ra có gì khác biệt đâu?

      "Nếu như em thể sinh sao?" Tòng Thiện nhịn được hỏi, đây có lẽ là vấn đề mỗi người phụ nữ đều quan tâm, nếu như có con, quan hệ giữa bọn họ có phải duy trì được lâu dài hay ?

      " thể sinh thể sinh, vui mừng vì được trải qua thế giới của hai người." chút nghĩ ngợi thốt ra, ra đây mới là ý nghĩ chân của , đối với đứa , chỉ cảm thấy phiền, , chỉ có mà thôi. Nhưng ở chung với càng lâu, lại càng muốn danh chính ngôn thuận ở bên , để trở thành ngượi vợ chân chính của Hàn Dập Hạo , chỉ cần có đứa con, đời này của hai người bọn họ coi như là ngừng liên quan, trái tim này dù sao vẫn lo được lo mất mới coi là có thể chân chính yên ổn, đây cũng là chú Sáu cho biết.

      "Vậy đối với em, cảm thấy phiền sao? Em từ từ già , còn có thể biến dạng." Tòng Thiện biết làm thế nào, gần đây tâm trạng hay kích động, hay khủng hoảng, như tại, lại chẳng biết tại sao mà lo lắng.

      "Đồ ngốc, chờ em già rồi, xấu rồi, giống vậy sao? Vậy em nhìn có cảm thấy phiền hay ." Hàn Dập Hạo mỉm cười, nhìn , trong đầu tưởng tượng bộ dáng tóc bạc trắng, nhất định rất thú vị.

      "Có!" Giọng trong trẻo vang dội trả lời, lại phát ra tiếng cười khanh khách.

      "Em dám!" xong liền hôn sâu, nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút hổn hển, lại nằm xuống, ôm lấy để cho gối lên cánh tay , dịu dàng , "Ngủ ."

      lách mình nằm ở trong khuỷu tay của , tay lại lơ đãng xoa lên bụng, tưởng tượng nếu như chỗ này mang thai đứa con thuộc về bọn họ, cảm giác này kỳ diệu biết bao. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Hàn Dập Hạo." Trong bóng tối, lại nhịn được cất tiếng gọi.

      "Hử?" dùng chữ thay thế thắc mắc, cuối kéo dài, biếng nhác lại gợi cảm.

      "Nếu như, em nếu như." Tòng Thiện cắn môi, thử thăm dò hỏi, "Sau này em có, thích con trai hay con ?"

      "Con ." cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời .

      "Tại sao?" Tòng Thiện tò mò, phải người giàu có đều thích sinh con trai sao? Sao ngay cả suy nghĩ cũng suy nghĩ, thích con ?

      "Thế hệ thứ ba, thứ tư của nhà họ Hàn đều là con trai, ngay cả mấy bác của sinh ra cũng đều là họ, họ sinh ra lại là cháu trai, đám đầu củ cải còn chưa đủ chán sao?" Bởi vì cái gọi là "vật hiếm có mới là quý", dưới nhà họ Hàn bây giờ đối với bé lại tràn đàn mong đợi, nhất là cụ Hàn, mỗi lần nhìn thấy tiểu nha đầu tinh quái kia của nhà họ Tề, rất thích, ngừng lẩm bẩm đám cháu trai " có tiền đồ" mau chóng cho ông thêm chắt , may ra sinh thời ông cũng được nếm thử mùi vị giọng mềm mại êm ái gọi "ông cố".

      "Ồ?" Tòng Thiện thất thần, nhớ lại dường như từng đề cập tới mấy em họ ở đều kết hôn, sinh toàn là con trai? Đây chẳng phải là chỉ còn Hàn Dập Hạo hay sao? đột nhiên cảm thấy đầu đội "áp lực" lớn.

      "Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo đột nhiên ý thức được gì đó, dò hỏi, "Có phải em có thai rồi hay ?"

      " có!" Tòng Thiện vội vàng phủ nhận, nhưng lại rước lấy ánh mắt hoài nghi của người bên cạnh, vội vàng rúc vào trong ngực , nhàng , "Cái đó" của em cũng tới, làm sao lại có thai được cơ chứ."

      Trong lòng lại tính toán ngày mai kiểm tra, mấy ngày qua bà dì có tới, ngực lại hơn căng đau, coi như hiểu biết chuyện này, cũng phát giác được có chút gì đó hợp lý, trước khi còn chưa có xác định, cho biết, tránh cho vui.

      "Sớm như vậy muốn sinh con trai hay con cho rồi sao, Tòng Thiện, rất cảm động." Hàn Dập Hạo vui vẻ , trong lòng lại nghĩ tới, nếu như có thai, tháng sau tiếp tục "cố gắng" chút, chỉ cần có con, dẫn gặp ông nội, tốt nhất có thai là con , ông cụ nhất định vui đến ngậm được miệng.

      "Nghĩ hay quá nhỉ." Tòng Thiện miệng đằng tâm nghĩ nẻo , trong lòng lại len lén tràn vào ngọt ngào và chờ đợi, con của , giống ai nhiều hơn đây?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Áp lực

      Editor: smizluy1901

      Ba ngày sau đó, bởi vì vụ án sống mái với nhau, cả cục cảnh sát bận tối mày tối mặt, Tòng Thiện cũng còn thời gian làm chuyện khác.

      " là quá khinh người, hai nhóm người này làm sao cũng chịu khai ra lão đại của bọn họ tham gia, bây giờ ngay cả lệnh bắt cũng xin được." hành lang, Tòng Thiện nghe được hai đồng nghiệp tán gẫu, người tức giận .

      "Đúng vậy, đáng thương cho đặc cảnh kia, nghe nửa đời sau đều phải ngồi xe lăn, thân là đồng nghiệp, lại thể giúp bọn họ đòi công đạo, là làm cho người ta tức giận." Người còn lại cũng tức giận .

      Tòng Thiện nghe xong, khóe miệng bỗng giật giật, nhưng lại gì, trực tiếp qua bọn họ.

      biết bây giờ có bất kỳ chứng cứ nào chỉ tội bọn người Câu Tử Minh và Tần Kha, biết là nhóm người hai bên hẹn trước rồi hay là sợ đối phương khai ra đại ca của bên mình, đều im lặng, cũng khai ra người tổ chức phía bên mình, cũng khai ra đối phương, cho nên cảnh sát chỉ có thể dùng thân phận tìm hai người hỗ trợ điều tra, nhưng trước mắt dường như hai người họ đều nơi khác, điều tra được.

      Chỉ có Tòng Thiện biết, Hàn Dập Hạo chính miệng thừa nhận Câu Tử Minh tham gia, nhưng thể cũng dùng lời của làm lời khai, vả lại, Câu Tử Minh tung tích, cũng biết lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghĩ tới có người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn.

      Đặc cảnh bị bắn chết và bị liệt đều biết, ở lúc còn chưa có bị thương nặng để phải rời khỏi đại đội đặc cảnh, bọn họ từng thuộc chi đội, cho nên so với những người khác ở cục cảnh sát, là người khó chịu nhất cũng là tức giận nhất.

      Rất nhiều người trong tổ của đều bị điều động hỗ trợ thẩm tra vụ án này, mà mấy ngày qua làm việc cũng rất tập trung, luôn suy đoán tung tích của Câu Tử Minh và Tần Kha, đồng ý với Hàn Dập Hạo cuốn vào, nhưng vẫn muốn góp chút sức lực.

      "Soạt!" Đột nhiên, Tòng Thiện cẩn thận làm đổ tách trà, nước trà nóng hổi đổ ở tay của , lập tức đỏ lên.

      "Sếp, mau rửa nước cho mát." Cấp dưới vội vàng nhắc nhở.

      Tòng Thiện vào nhà vệ sinh, xối nước hồi lâu, tay vẫn còn rất đau, hơn nữa bắt đầu sưng lên.

      "Sếp, tay của chị sao vậy?" Lúc này Tiểu Kha cũng vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Tòng Thiện vê tay, quan tâm hỏi.

      " có gì, bị bỏng chút thôi." Tòng Thiện để ý .

      "Cũng sưng lên như vậy rồi, bệnh viện xem chút , bị bỏng xử lý kịp cũng rất phiền phức." Tiểu Kha .

      Tòng Thiện vốn muốn mình sao, nhưng bị Tiểu Kha kéo ra ngoài, khăng khăng bảo xem chút, dù sao cũng là cả mu bàn tay đều bị bỏng, phải hai ngón tay.

      "Mấy ngày nay chị làm sao vậy? Lúc cẩn thận cắt bị thương, lúc lại bị bỏng, tôi này chị Thẩm, nếu là chị mệt mỏi, xin nghỉ để nghỉ ngơi , ngày nghỉ chị tích góp có thể rất dài." Tiểu Kha vừa , vừa . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Có lẽ ngủ ngon thôi." Tòng Thiện cười cười, mỗi ngày tới làm, cũng làm cho áp lực lớn hơn, chính mình biết chân tướng, lại thể ra được, điều này khiến mỗi đêm đều trằn trọc, ngủ yên.

      "Vậy hôm nay về nghĩ chút , dù sao tổ của chúng ta cũng có công việc gì phải xử lý." Tiểu Kha có chút lo lắng, hai ngày nay, nhìn Tòng Thiện, mắt quầng thâm cũng lộ ra rồi, ràng ấy cũng có phụ trách vụ án, sao lại mệt mỏi như vậy?

      "Tôi đến bệnh viện trước xem chút rồi sau." Tòng Thiện chào tạm biệt Tiểu Kha, tự mình bắt xe đến bệnh viện gần nhất.

      Thoa thuốc mỡ, tay quấn băng gạc, bác sĩ dặn dò mấy câu, rồi để rời .

      Tòng Tiện ra phòng khám, ngẩng đầu nhìn đến chỗ khác của tầng lầu này viết "Khoa phụ sản", vốn định làm kiểm tra siêu B chút xem rốt cuộc mình có thai hay , nhưng lại lo lắng làm như vậy tốt cho phôi thai giống như mạng , cho nên ra tiệm thuốc, mua que thử thai, đợi buổi tối về nhà tự mình thử.

      Ra khỏi bệnh viện sắp đến buổi trưa, Tòng Thiện dứt khoát thăm lão viện trưởng mấy ngày có hỏi tới, dù sao ở đây cách bệnh viện cũng xa.

      Đợi đến bệnh viện, gọi điện cho Vương Đình, nhận máy lại là bác Qua, Tòng Thiện đến phòng bệnh thăm bệnh, lão viện trưởng hồi tỉnh, nhưng tinh thần lại tốt lắm, nằm ở giường gần như cũng nên lời.

      Cũng lâu lắm, Vương Đình trở lại, ấy là quay về làm cơm cho lão viện trưởng, Tòng Thiện vừa nhìn thấy ấy, nhất thời lấy làm kinh hãi, ba ngày gặp, có khuôn mặt giống như quả táo và còn có chút hơi mập ấy nay lại hốc hác, hơn nữa sắc mặt tiều tụy thể tả, giống như mấy ngày qua đều có ngủ.

      "Vương Đình?" Tòng Thiện đứng dậy, gọi.

      "Tòng Thiện?" Vương Đình cũng ngây cả người, nhưng lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười, hỏi, "Sao chị lại tới đây? Hôm nay làm sao?"

      Khi nhìn thấy tay của Tòng Thiện, lại kinh ngạc hỏi: "Tay chị làm sao vậy?"

      "À, tay của tôi bị bỏng, cho nên đắp chút thuốc. Vừa khéo phải tới bên này làm ít chuyện, cho nên bớt chút thời gian ghé thăm mọi người chút."

      " xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của sao lại kém như vậy?" Tòng Thiện quan tâm hỏi.

      " có gì, bởi vì phải chăm sóc cho bà ngoại, cho nên buổi tối ngủ ngon." Vương Đình cười cười, nụ cười lại rất mệt mỏi.

      Tòng Thiện sao lại nhìn ra ấy dối, cho nên hỏi: " phải vì bệnh tình của lão viện trưởng chứ? Bác sĩ thế nào?"

      " có gì đáng ngại, còn cần ở lại theo dõi thời gian." Vương Đình xong, tay lại lơ đãng siết chặt góc áo.

      " còn gạt tôi?" Bộ dáng vừa rồi của lão viện trưởng còn có "đáng ngại", Tòng Thiện cũng phải là kẻ mù, "Nếu như chịu , tôi hỏi bác sĩ."

      "Tòng Thiện, đừng ." Vương Đình giữ lại, giọng có chút lưu loát.

      "Vậy cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tòng Thiện hỏi tới.

      Vương Đình cách hồi lâu mới lên tiếng: "Đầu của bà ngoại bị va đập, bác sĩ bên trong có tụ máu, phải nhanh chóng làm phẫu thuật lấy ra."

      "Vậy làm phẫu thuật." Tòng Thiện .

      "Nhưng bác sĩ bà ngoại lớn tuổi, hơn nữa trước mắt cục máu đông , cuộc phẫu thuật này nguy hiểm rất cao, với lại tiền chữa bệnh rất đắt." Giọng Vương Đình càng càng , tràn đầy lo lắng.

      "Cho nên buổi tối tới chăm sóc bà ngoại , ban ngày làm?" Tòng Thiện suy đoán .

      "Tôi còn cách nào khác, nếu như nhanh chóng gom đủ tiền thuốc, tôi sợ bà ngoại gặp chuyện." Vương Đình vặn góc áo, vẻ mặt mệt mỏi.

      " bao lâu rồi ngủ?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.

      "Tôi." Vương Đình mấp máy môi, có ý định cho Tòng Thiện biết.

      Tòng Thiện lại ngắt lời : "Thôi, chiều nay quay về ngủ giấc ngon , cái bộ dáng bây giờ của , tôi sợ lão viện trưởng chưa khỏe, chính ngã xuống trước rồi. Chiều nay tôi xin nghỉ giúp chăm sóc lão viện trưởng."

      "Tòng Thiện tôi biết chị đối tốt với chúng tôi, nhưng mỗi lần đều làm phiến đến chị tôi rất áy náy." Vương Đình cảm kích, nhưng cũng kiên trì.

      Tòng Thiện càng kiên trì hơn ấy: "Tôi là cảnh sát, coi như đường gặp chuyện bất bình, cũng ra tay. Huống chi, năm đó lão viện trưởng chăm sóc tôi như vậy, bây giờ báo đáp bà cũng là phải. cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, về nghỉ , tiền chữa bệnh cũng cần lo lắng, tôi giúp nghĩ cách."

      "Tòng Thiện, tôi sao..." Vương Đình bị Tòng Thiện kéo lên, vừa đứng dậy, đột nhiên đầu có chút choáng váng, ngắt lại lời của .

      " nhìn xem, cái bộ dáng này còn sao? Mau quay về, nếu tôi gọi xe cảnh sát tới đón đấy." Tòng Thiện "đe dọa" .

      "Tòng Thiện, cám ơn chị." Vương Đình thấy lại Tòng Thiện, buộc lòng phải nghe lời của , nghĩ thầm về ngủ giấc rồi lại tới.

      Chờ Vương Đình rồi, Tòng Thiện gọi điện xin nghỉ, sau đó vào giúp lão viện trưởng, cũng bảo bác Qua rời trước, người già hành động bất tiện ở lại chỗ này cũng giúp được gì.

      Sau khi lão viện trưởng ăn cơm xong, liền ngủ mất, Tòng Thiện nhờ người cùng phòng bệnh trông giúp chút, mình đứng dậy vào nhà vệ sinh.

      Lấy que thử thai ra, Tòng Thiện nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút căng thẳng, nhưng đợi nghĩ nhiều, điện thoại đổ chuông, là Thẩm Tòng Nghĩa gọi tới, bảo tối về nhà ăn cơm.

      "Cậu, có chuyện gì sao?" Tòng Thiện buột miệng hỏi.

      " có gì, lâu rồi con có về nhà, cậu nhớ con, cho nên làm vài món ăn con thích nhất, gọi con về ăn, đúng rồi, Tiểu Hàn có ở nhà ?" Thẩm Tòng Nghĩa cười ha ha .

      "Bình thường hầu như ấy đều có ở nhà." Lúc này Tòng Thiện mới nghĩ tới, quả khoảng thời gian mình có trở về, cho nên lập tức đồng ý, "Vậy tối con về thẳng nhà."

      "Được."

      Đợi Tòng Thiện điện thoại xong, nhà vệ sinh có người, nhét que thử thai vào trong túi, dù sao cũng vội.

      Hơn năm giờ, Vương Đình mang cơm tối tới, Tòng Thiện vừa định , ở ngoài cửa Vương Đình lại gọi lại: "Tòng Thiện, đứa kia có tin tức gì ?"

      Tòng Thiện sợ ấy lại bị kích động, chỉ : " ra vụ án đứa mất tích thuộc phân cục chúng tôi quản lý, hơn nữa mấy ngày qua cục cảnh sát rất bận, chờ mấy ngày nữa khi rảnh chút tôi phái người điều tra."

      "Tôi sợ Tiểu Trí bị người xấu dẫn gặp nguy hiểm." Vương Đình lo lắng .

      Tòng Thiện biết trong khoảng thời gian này rất dễ dàng gì, vừa phải chăm sóc lão viện trưởng, còn phải lo lắng chuyện của Tiểu Trí, cho nên cho ấy biết tình hình thực tế, tránh cho ấy quá lo lắng.

      Lúc này, ti vi lắp đặt ở cuối hành lang phát tin tức trong vùng, nhắc tới vụ án sống mái với nhau, là "Tập đoàn tài chính Câu thị và Tần thị, cảnh sát bắt tay vào điều tra..."

      Khi Vương Đình nghe được hai chữ "Câu thị", mặt thoáng giật mình và kinh ngạc, còn có chút cảm xúc Tòng Thiện nhìn mà hiểu.

      Ý thức được "quan hệ" của Vương Đình và Câu Tử Minh, Tòng Thiện nghĩ thầm có lẽ có thể từ chỗ Vương Đình lấy được chút manh mối về Câu Tử Minh, từ đó đoán ra Câu Tử Minh ở đâu, cho nên thử thăm dò : "Cục cảnh sát bận rộn về vụ án này, nếu như kết án, tôi nghĩ sắp tới cũng rất khó rút lực lượng cảnh sát điều tra tung tích của Tiểu Trí."

      Vương Đình vừa nghe, có chút lo lắng: "Vậy lúc nào mới có thể kết án?"

      "Tôi cũng biết, vừa rồi cũng nghe tin tức , tuy cảnh sát nghi ngờ, nhưng trước mắt ngay cả tung tích của hai người họ cũng biết, chỉ có thể tìm bọn họ hỏi ràng, vụ án mới có thể đến hồi kết." Tòng Thiện chờ xung quanh có ai, mới cho Vương Đình biết, cũng là như thế, sở dĩ cảnh sát cắn buông, đơn giản là cái chết của cảnh sát dẫn tới giới cảnh sát căm phẫn, hai người kia còn trốn tránh gặp, cái này bảo cảnh sát làm sao dừng tay?

      "Các chị tìm được tung tích của bọn họ sao?" Vương Đình hỏi.

      "Hẳn là Tần Kha vùng khác, chúng tôi liên lạc với ta, về phần Câu Tử Minh, cảnh sát cũng điều tra được ta ở đâu." Tòng Thiện .

      "Tại sao lại như vậy?" Vương Đình tự chủ biểu lộ ra lo âu, Tòng Thiện nhìn ra được, ấy là lo lắng cho an nguy của Câu Tử Minh.

      "Tôi đoán, có lẽ ta là bị thương, cho nên mới lộ diện." Đây là cân nhắc từ hành tung và lời lẽ cử chỉ của Hàn Dập Hạo, nhưng có báo với cấp .

      "Bị thương?" Vương Đình vừa nghe, ánh mắt tỏ ra hoảng hốt.

      "Tôi cũng xác định. Vương Đình, tôi biết Câu Tử Minh còn tới tìm nữa hay , nếu như ta lại tới tìm , nhất định phải cho tôi biết, bây giờ cảnh sát liệt ta vào mục tiêu nghi ngờ, kết quả tốt nhất chính là ta chủ động đứng ra ràng, vì mình rửa sạch tình nghi." Tòng Thiện dặn dò, tuy xác suất này quả lớn, nhưng cũng muốn bỏ qua.

      "Tôi và ta sớm còn quan hệ." Vương Đình nhàn nhạt , sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có ánh mắt bị lông mi dài che lại mới biểu lộ ra cảm xúc chân trong lòng .

      "Vậy được rồi." Tòng Thiện cũng miễn cưỡng , loại người như Câu Tử Minh quá nguy hiểm, Vương Đình đơn thuần tốt bụng có quan hệ gì với ta trái lại là chuyện tốt, "Tôi cũng nhiều nữa, có chuyện gì gọi điện cho tôi, chuyện tiền chữa bệnh cần lo lắng, tôi hỏi thăm được có quỹ là đặc biệt giúp đỡ phẫu thuật não, ngày mai tôi giúp hỏi chút."

      Tòng Thiện biết, nếu như là lấy tiền ra, coi như Vương Đình đón nhận, cũng cảm thấy nợ ân huệ rất lớn, may mà có tồn tại quỹ này, như vậy vừa có thể giúp lão viện trưởng, cũng làm cho Vương Đình cảm thấy mắc nợ .

      "Cảm ơn chị, Tòng Thiện." Vương Đình cảm kích , có thể quen biết tốt.

      " cần cảm ơn." Tòng Thiện phải vội về, liền rời trước. Xoay người, Tòng Thiện nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Vương Đình, cảm thấy có chút tò mò, ràng Vương Đình cũng còn rất quan tâm Câu Tử Minh, nhưng tại sao trước sau lại muốn quá nhiều về ta?
      Last edited by a moderator: 15/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38.1: Giấu diếm

      Editor: smizluy1901

      Đến nhà cậu, đồ ăn vẫn chưa có làm xong, Thẩm Tòng Nghĩa cho Tòng Thiện giúp, mình bận rộn ở trong bếp, Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như vẫn có ở nhà, Tòng Thiện buồn chán xách túi vào nhà vệ sinh.

      Trong thời gian đợi kết quả, Tòng Thiện càng lúc càng trở nên căng thẳng, khỏi nghĩ đến, nếu như có, bây giờ là thời gian cần có con sao? Nếu như có, cũng cảm thấy có chút thất vọng.

      Có nên mong đợi hay đây?

      "Cộp cộp cộp." Ngoài cửa truyền tới loạt tiếng bước chân, Tòng Thiện mới vừa quay người lại, cửa phòng vệ sinh liền được đẩy ra.

      "Sao em vào đây?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như, khẽ nhíu mày hỏi.

      "Tôi cũng muốn hỏi chị đấy? Ở bên trong lại lên tiếng, làm sao tôi biết có người?" Thẩm Tòng Như cây ngay sợ chết đứng , biết hôm nay Tòng Thiện tới nhà, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền người ở trong bếp người ở phòng khách, đúng lúc hai ngày nay khóa cửa phòng vệ sinh hỏng, cho nên mới hỏi tiếng liền đẩy cửa ra.

      Tòng Thiện muốn ầm ĩ với ấy, cho nên định rời .

      Thẩm Tòng Như lại tinh mắt phát Tòng Thiện giấu gì đó sau lưng, tò mò hỏi: "Sau lưng chị giấu cái gì?"

      " có gì cả." Tòng Thiện muốn vòng qua ấy, lại bị Thẩm Tòng Như nhanh tay đoạt thứ trong tay.

      "Que thử thai!" Thẩm Tòng Như đối với thứ này cũng rất quen thuộc, vừa thấy chính là hai vạch, hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện, , "Chị có thai?"

      Có thai? Tòng Thiện quýnh lên lại đoạt trở lại, nhìn thấy hai vạch xanh cực kỳ ràng này, trong phúc chốc đầu óc lại trống rỗng, song, mấy giây sau đó, vui mừng khôn xiết xông lên đầu, có?! sắp làm mẹ sao! Giọng của Thẩm Tòng Như quá lớn, cũng thu hút Trương Thục tới, người sau tới, hỏi các ầm ĩ cái gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Mẹ, chị ta có mang." Thẩm Tòng Như chỉ vào Tòng Thiện .

      " có thai?" có vui mừng, có giật mình, phản ứng của Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều giống nhau, đều là hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện.

      "Mọi người cái gì vậy?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa cũng tới, lau lau tạp dề hai cái, dò hỏi.

      "Chị ta có thai." Cũng cùng câu như vậy, Thẩm Tòng Như với Thẩm Tòng Nghĩa.

      Hiệu quả lại khác rất lớn, sắc mặt Thẩm Tòng Nghĩa lập tức thay đổi, nhưng chỉ là vui mừng, ông bước nhanh tới, chính miệng hỏi Tòng Thiện: "Là sao? Kiểm tra xác định?"

      "Con chưa có kiểm tra, tự mình thử, nhưng kết quả cũng sai." Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở trong vui mừng, có suy nghĩ sâu xa về biểu cảm phức tạp của Thẩm Tòng Nghĩa, phấn chấn đáp, nghĩ thầm, ngày mai đến bệnh viện xác nhận, sau đó cái tin tức tốt này cho Hàn Dập Hạo biết.

      "Vậy chị có thể mẹ vinh nhờ con gả vào nhà giàu có rồi." Thẩm Tòng Như chua chát , quên nhắc nhở mẹ mình, : "Đúng rồi, lúc nhận sính lễ nhất định phải thu nhiều chút, nhà họ Hàn có tiền như vậy, đừng để bị thua thiệt."

      "Nhà giàu có nào?" Thẩm Tòng Nghĩa lại bị hai người họ thu hút chú ý, ngay cả Trương Thục Hiền cũng là vẻ mặt thắc mắc mà nhìn con .

      "Nhà họ Hàn là đại gia tộc có quyền lại có tiền, lẽ nào chị ta chưa sao?" Thẩm Tòng Như liếc mắt nhìn Tòng Thiện cái, vốn tưởng rằng Thẩm Tòng Nghĩa biết thân phận của Hàn Dập Hạo từ lâu, nghĩ tới này cái gì cũng cho ông biết, biết trong lòng chị ta tính toán điều gì.

      "Giàu cỡ nào?" Trương Thục Hiền vừa nghe lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo con hỏi tới.

      "Làm sao con biết?" Thẩm Tòng Như bĩu môi, cũng chỉ là lúc làm việc ở "Cửu Cung" nghe đám người "công chúa" kia tán dóc nhắc tới, "Dù thế nào nữa trong nhà ta đều là những quan chức cấp cao, tỉnh trưởng cũng còn phải nịnh bợ ta. Hơn nữa, nghe ông ngoại ta có công ty hàng , cũng là để lại cho ta."

      " sao?" Trương Thục Hiền vừa mừng vừa sợ, nghĩ tới nhà bọn họ còn có thể biết nhân vật như vậy, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Hàn Dập Hạo cũng đều cảm thấy toàn thân ta toát ra cao quý, ra là là thiếu gia nhà có tiền. Cho nên thái độ của bà lập tức thay đổi 180 độ, vội vàng kéo lấy , hỏi han ân cần, "Tòng Thiện, con có con, sau này về nhà ở, hai đứa bọn con tuổi còn trẻ rất nhiều chuyện đều hiểu, mợ là người từng trải, biết làm thế nào chăm sóc con."

      Trương Thục Hiền đương nhiên phải lòng dạ, tuy bà cũng rất ghen tỵ chuyện tốt như thế sao rơi xuống người của con mình, nhưng may mà Tòng Thiện là tay bọn họ nuôi lớn, có thể gả vào nhà họ Hàn, sính lễ cho bọn họ nhất định ít, vì cuộc sống tốt đẹp, bây giờ bà phải "biểu " tốt.

      "Mợ, cần, mình con quen rồi, biết chăm sóc mình, hơn nữa tính chất công việc của con ổn định như vậy, thường nửa đêm ra vào giống như trước kia, cũng ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của mọi người." Tòng Thiện khéo léo từ chối , bởi vì biết, Hàn Dập Hạo nhất định đồng ý, hơn nữa, trở về nhà họ Thẩm, vẫn ở căn phòng trước kia? Bây giờ, trái lại sao, đợi cái bụng lớn, gian như vậy lại rất bất tiện. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Con còn phải làm?" Trương Thục Hiền vừa nghe, lập tức sốt ruột, "Có con đương nhiên là từ chức ở nhà dưỡng thai tốt, con cũng phải là làm văn chức, công việc nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm sao?"

      Bây giờ trong bụng của chính là "cục vàng", sau này nhà họ Thẩm có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hay trông chờ vào ta, làm sao còn có thể để cho làm việc liều mạng giống như trước kia.

      "Con xin điều đến bộ phận nhàng chút." Tòng Thiện , muốn từ bỏ công việc sao được, sức khỏe của nhất, đâu có yếu đuối như vậy, nhiều lắm là sau này làm việc xông lên phía trước là được rồi.

      "Vậy cũng được." Trương Thục Hiền vội vàng thuyết phục , "Thai đầu đều quá ổn định, nếu con chú ý chút, chừng đứa còn. Mợ thấy con cứ chọn từ chức, dù sao nhà họ Hàn cũng có tiền như vậy, cũng phải là nuôi nổi con."

      "Mợ, con." Tòng Thiện còn muốn , tiền của Hàn Dập Hạo phải là của , hơn nữa rất nhiều phụ nữ có thai đều làm việc, tại sao được?

      "Mọi người đủ chưa, đừng chắn ở phòng vệ sinh." Thẩm Tòng Như nhịn được , hiểu nổi mẹ mình sao đột nhiên lại trở nên ân cần như vậy, phải là nghi có thai thôi sao, cũng phải là nhất định có thể gả vào nhà giàu có, hơn nữa, coi như gả vào sao, cũng phải con ruột thịt, chừng đến lúc đó người ta lại trở mặt.

      "Vậy ăn cơm trước ." Trương Thục Hiền cười rất rạng rỡ, dìu Tòng Thiện, chỉ sợ bị ngã, lại quay đầu dặn dò Thẩm Tòng Nghĩa , "Ông già, còn mau bưng đồ ăn lên, bây giờ trong nhà ai cũng có thể bị đói, nhưng Tòng Thiện thể bị đói!"

      Tòng Thiện cảm thấy có hơi quá, tuy cũng hiểu Trương Thục Hiền có chủ ý gì, nhưng bây giờ tâm trạng quả rất tốt, cho nên cũng mỉm cười cùng theo đến phòng ăn.

      bữa cơm, Tòng Thiện bị Trương Thục Hiền ép ăn rất nhiều, vừa ăn vừa dặn dò sau này cái gì thể ăn, cái gì cần phải ăn nhiều chút, nghe xong Thẩm Tòng Như cũng chịu nổi, vội vàng ăn vài miếng rồi trở về phòng của mình.

      Ăn cơm xong, Tòng Thiện mới vừa đụng bát đũa, Trương Thục Hiền liền nhảy dựng lên giống như cái mông lắp lò xo vậy, đoạt lấy bát trong tay Tòng Thiện, bảo về phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng cho làm, cũng cho lên mạng, xem TV, để tránh có phóng xạ.

      Tòng Thiện cảm thấy buồn cười, đứa nhiều lắm cũng hơn tháng, có nghiêm trọng như vậy , nhưng quả cũng cảm thấy hơi mệt chút, trở về phòng của mình, có lẽ là có thời gian ngắn có người ở, giường còn có chút bụi bặm, Trương Thục Hiền vội vàng bảo Tòng Thiện đến phòng ngủ chính nằm, để bà dọn dẹp phòng rồi hãy ra.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38.2: Giấu diếm (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện vừa mới ngồi xuống giường bao lâu, Thẩm Tòng Nghĩa liền vào.

      Tòng Thiện nhìn ông đóng cửa lại, lại thấy vẻ mặt ông nghiêm túc, tò mò hỏi: "Cậu, có chuyện gì sao?"

      Thẩm Tòng Nghĩa ngồi xuống bên cạnh , dường như suy tư làm thế nào mở miệng, dừng chút, : "Tòng Thiện, Tiểu Hàn cậu ấy biết ?"

      Tòng Thiện lắc đầu, : "Con chưa cho ấy biết gì cả, định chờ xác định rồi mới cho ấy biết."

      "Vậy các con sẵn sàng để có con?" mặt Thẩm Tòng Nghĩa nhìn thấy được chút vui mừng nào, trái lại vẻ mặt lo âu.

      Cho dù Tòng Thiện bị vui mừng làm cho mụ mị nữa, bây giờ cũng nhận ra cậu có cái gì đó bất thường, "Cậu, cậu làm sao vậy? Dường như cậu được vui lắm."

      " phải cậu vui, mà là." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, biết nên với Tòng Thiện thế nào, chuyện này đè nén ở đáy lòng của ông rất nhiều năm, vốn tưởng rằng cần nhanh như vậy để cho Tòng Thiện biết, nghĩ tới hai đứa trẻ cũng còn chưa có bàn về cưới hỏi, đứa này lại có trước, làm ông trở tay kịp.

      "Cậu, có phải cậu giận con chưa có lập gia đình, có con trước hay ?" Tòng Thiện kéo lấy tay của Thẩm Tòng Nghĩa, dè dặt dò hỏi, biết tư tưởng của cậu truyền thống, ban đầu hai người ở chung, Hàn Dập Hạo mất ít miệng lưỡi mới thuyết phục được ông, cho nên có thể hiểu được tại sao cậu vui.

      "Tòng Thiện, phải cậu con, tuy bây giờ phải là xã hội cũ, nhưng là , vẫn là phải chú ý danh tiết của mình." Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu.

      "Cậu, con biết sai rồi." Tòng Thiện vội vàng thú nhận sai lầm, tuy người "nhận sai" phải là Hàn Dập Hạo, ràng cũng với rất nhiều lần, nhưng trước nay xem ra gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Bây giờ những thứ này còn có lợi ích gì." Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng , "Hơn nữa, con còn cho cậu biết tình hình trong nhà của cậu ấy, con có biết hay , nhà giàu có phải dễ dàng gả vào như vậy."

      "Con biết." Tòng Thiện muốn ông buông lỏng tinh thần, "Hàn Dập Hạo ấy chịu trách nhiệm."

      "Cậu ta chịu trách nhiệm? Con gặp qua bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.

      Tòng Thiện sửng sốt, thành đáp, "Chưa."

      "Vậy cậu ta đề cặp tới con với bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa tiếp tục hỏi.

      "Hẳn là cũng chưa." Bị Thẩm Tòng Nghĩa nhắc tới nhiều như vậy, giọng Tòng Thiện thấp dần.

      "Thái độ như thế cũng gọi là chịu trách nhiệm?" Thẩm Tòng Nghĩa vui .

      Tòng Thiện muốn giúp Hàn Dập Hạo tốt: " ấy cũng là quá bận rộn, hơn nữa bọn con lui tới cũng có bao lâu, chưa đề cập tới người trong nhà cũng có gì lạ."

      "Con cũng biết có bao lâu? Kết quả bây giờ, haiz." Thẩm Tòng Nghĩa biết nên cái gì, ông vẫn cho rằng Hàn Dập Hạo là người hiểu biết phân tấc, kết quả ông vẫn là nhìn lầm rồi.

      "Cậu, có phải cậu vì nghe được nhà ấy có tiền, cho nên mới tin tưởng ấy?" Tòng Thiện làm sao lại nhìn ra được, Thẩm Tòng Nghĩa là sau khi nghe được chuyện của nhà họ Hàn mới thay đổi thái độ, ra cũng biết, cho tới nay, Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "nhà giàu có" kia cũng có thiện cảm, thứ nhất là bởi vì nhà họ Thẩm cũng từng là danh môn vọng tộc, nhìn thấy được u ám bên trong cổng lớn, lúc nhà họ Thẩm sa sút, những thế gia ngày trước ấy lại ai chìa tay ra giúp đỡ, trái lại bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội thôn tính, dẫn tới Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "kẻ có tiền" đều nhìn thấu được, đây cũng là trong những nguyên nhân Tòng Thiện luôn giấu thân phận của Hàn Dập Hạo.

      " , cậu lại hy vọng con chọn người bình thường, bình thản mà sống qua ngày." Thẩm Tòng Nghĩa cũng giấu diếm, thẳng thắn .

      "Cậu, con chính là con người của ấy, chứ phải là gia đình của ấy, mặc kệ nhà ấy là giàu sang hay nghèo khó, đều ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn con." Tòng Thiện .

      "Nhưng người nhà của cậu ta nhất định nghĩ như vậy, con hãy , con cảm thấy giữa các con thuận lợi nhận được đồng ý của bố mẹ của cậu ta chứ?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.

      "Cậu, con biết." Tòng Thiện lắc đầu, đây đúng là lời , ra Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng cũng là chỗ lo lắng, coi như và Hàn Dập Hạo nhau, nhưng từ mỗi câu chữ của , khó đoán ra được bố mẹ là người như thế nào, cho dù từng xảy ra bi kịch, nhưng tư tưởng của bọn họ có thay đổi sao? Nếu như có thay đổi, cũng khó đoán được tình tiết vở kịch tiếp theo.

      "Con cũng xác định, tại sao nhất định phải dùng tất cả của con để giành lấy thứ dám chắc?" Thẩm Tòng Nghĩa rất sâu sắc , ông cũng là người làm cha mẹ, phải suy tính ràng thông suốt hơn rất nhiều so với đám người trẻ tuổi, nếu như Thẩm Tòng Như tìm chàng trai gia cảnh chênh lệch rất nhiều, ông chắc chắn cũng cảm thấy môn đăng hộ đối, miễn cưỡng sống chung cũng khó tránh khỏi va chạm, huống chi còn là gia đình giàu có quyền quý như vậy.

      Tòng Thiện bị hỏi đến á khẩu trả lời được, cho tới nay, dường như đều sâu vào suy nghĩ tới cái vấn đề này, giống như con đà điểu vậy, cho rằng thèm nhìn tới, thèm nghĩ nữa, chuyện có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển tới hướng tốt, ra đợi thể ngẩng đầu lên nhìn, mới phát giác ảo ảnh trong đầu đều là chân , chân chỉ có trống rỗng và mênh mong.

      "Cậu, ý của cậu là, muốn đứa bé này sao?" Tòng Thiện rất rất hỏi, biết Thẩm Tòng Nghĩa là vì nghĩ cho , nhưng vừa nghĩ tới muốn đứa , tuyệt đồng ý.

      "Cậu có ý đó." Thẩm Tòng Nghĩa giải thích , "Cậu là , ở lúc hai đứa con vẫn còn chưa có được nhà bọn họ công nhận, chuyện đứa trẻ tạm thời đừng , cũng đừng để cho Tiểu Hàn biết, nếu nhà bọn họ cho là con lấy đứa uy hiếp bọn họ, cứ như vậy, ấn tượng đầu tiên tốt, sau này khó mà sửa chữa."

      Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy Thẩm Tòng Nghĩa hợp tình hợp lý, bố mẹ Hàn Dập Hạo ngay cả cũng chưa từng gặp qua, lại đột nhiên nghe được sắp có cháu, biết là kinh hãi hay là vui mừng, hơn nữa từ đầu tới cuối, cũng có nghĩ tới muốn dùng đửa để buộc chân , gây ảnh hưởng đến làm ra quyết định gì. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Vậy con chờ khoảng thời gian nữa mới cho ấy biết." Tòng Thiện gật đầu, thuận theo ý của Thẩm Tòng Nghĩa .

      "Tòng Thiện, con phải nhớ kỹ, cậu đều là vì muốn tốt cho con." Thẩm Tòng Nghĩa lời thấm thía .

      "Con biết." Tòng Thiện cười gật gật đầu, nhưng vui mừng trong lòng trở nên còn sót lại chút gì, ra là, có con cũng nhất định là chuyện vui, bởi vì bờ ruộng vĩnh viễn vắt ngang ở đó, nhảy qua mà biến mất thấy gì nữa, quan hệ giữa và Hàn Dập Hạo cũng là như thế, sớm quyết định lúc bắt đầu cùng , ra chưa từng so đo thứ "danh phận" này, trái lại là muốn công khai, mà vì thế tức giận. Nhưng có con, tất cả đều trở nên khác biệt, nếu như nhà họ Hàn chấp nhận , chẳng lẽ làm mẹ khi chưa cưới, giống như mẹ vậy, để đứa lớn lên ở trong gia đình hoàn chỉnh?

      "Mấy ngày này con về nhà ở , mợ con đúng, bây giờ con khác trước, mình con ở bên kia cậu yên tâm, sang đây ở mọi người có thể chăm sóc con." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò, Tòng Thiện về nhà ở, có tình hình gì ông cũng có thể sớm biết.

      "Vậy con quay về thu dọn vài bộ đồ." Tòng Thiện đồng ý, suy nghĩ chút, ngày kia Hàn Dập Hạo cũng trở về, thời gian mình chung đụng với càng nhiều, càng biết mình có thể bảo vệ bí mật này hay , đến lúc đó mượn cớ tránh né trước, đợi suy nghĩ nên như thế nào trước .

      "Cậu đưa con ." Thẩm Tòng Nghĩa đề nghị.

      " cần ạ, vài bộ đồ mà thôi, rất ." Tòng Thiện đứng dậy, cười cười, liền ra ngoài.

      Bây giờ cần mình hóng gió chút cho tỉnh táo, suy nghĩ xem con đường sau này nên như thế nào.

      Thẩm Tòng Nghĩa nhìn bóng lưng rời , trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, mùi vị rối beng phức tạp.

      Tòng Thiện, cậu cố ý những lời này để con khổ sở, mà là cậu biết nên thế nào cho con biết, ra con cũng thích hợp mang thai, hơn nữa, đứa trẻ cũng có thể mắc bệnh di truyền của bà ngoại con, mẹ con thậm chí là con!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 39.1: Số nội bộ

      Editor: smizluy1901

      Ngày hôm sau, Tòng Thiện bớt chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra, chứng thực mình thực mang thai, cầm tờ báo cáo, khóe miệng của tự chủ cong lên nụ cười , tuy là tối hôm qua Thẩm Tòng Nghĩa như thế khiến trong lòng có cây gai, nhưng niềm vui có bé cưng lập tức khiến tất cả phiền não đều tan thành mây khói, bàn tay thon dài tự chủ liền xoa lên bụng, nơi đó có con của và Hàn Dập Hạo, tuy bây giờ chỉ là phôi thai, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau, phải làm mẹ, thứ tình cảm hưng phấn và kích động là lời nào có thể miêu tả được.

      "Thẩm tiểu thư, xin chào." bác sĩ nam trẻ tuổi tới, nhìn thấy Thẩm Tòng Thiện chủ động lên tiếng chào hỏi.

      Tòng Thiện còn nhớ ta là bạn trai của Tiểu Kha, cũng mỉm cười câu: "Bác sĩ Triệu, chào ."

      Triệu Tường thấy từ trong khoa phụ sản ra, lại thấy cầm tờ báo cáo trong tay, mặt nở nụ cười hạnh phúc, nhịn được hỏi: "Từ chỗ này ra, là có chuyện mừng sao?"

      Tòng Thiện mỉm cười, có phủ nhận cũng có thừa nhận, trêu ghẹo : "Vậy tới khoa phụ sản làm gì vậy?"

      Triệu Tường nghe ra ý tại ngôn ngoại của , vội vàng xua xua tay, giải thích : "Tôi cũng có, bác sĩ Điền là bạn của tôi, tôi có chút chuyện tìm ấy."

      Tòng Thiện bật cười: "Tất nhiên là có, tôi là chỉ Tiểu Kha."

      "Càng có, có." Triệu Tường vội vàng phủ nhận, ý thức được mình phản ứng quá lớn, lại sờ sờ đầu cười : "Hôm nay đặc biệt xin nghỉ tới đây làm kiểm tra sao?"

      "Tôi bớt chút thời gian tới đây, gần đây tiểu tổ của tôi nhàn nhã nhất." Tòng Thiện cười .

      "Tôi cũng nghe Tiểu Kha ." Triệu Tường cười ha ha, "Bác sĩ Điền là bác sĩ sản khoa giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi, sau này có thắc mắc gì cũng có thể hỏi ấy, tôi cho ấy biết tiếng."

      "Vậy cám ơn ." Dù sao cũng gạt được ta, Tòng Thiện dứt khoát thừa nhận, cũng quên dặn dò , "Bác sĩ Triệu, xin đừng cho Tiểu Kha biết, tôi sợ ấy cẩn thận mà thông báo cho cả cục cảnh sát biết."

      "Được, tôi nhiều lời." Triệu Tường hiểu gật đầu, từng nghe Tiểu Kha , Tòng Thiện còn chưa có kết hôn, chưa kết hôn mà có con đối với người cảnh sát mà có lẽ được tốt lắm.

      Ra khỏi bệnh viện, Tòng Thiện lại đến bệnh viện khác, tới đó là tìm Lộ Gia Nghi, bởi vì điều tra được, người sáng lập quỹ tài trợ phẫu thuật não đó chính là bố của Lộ Gia Nghi, cho nên tới hỏi tình hình chút.

      " thành vấn đề, mình mau chóng để chuyên gia tới xem tình hình chút, về phương diện phí trị liệu cậu bảo người nhà cần lo lắng, đối với người cần phải giúp đỡ, bọn mình nhất định giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn." Lộ Gia Nghi cũng là trong những người quản lý quỹ này, sau khi nghe Tòng Thiện tình hình, rất sảng khoái nhận lời .

      " rất cảm ơn cậu, Gia Nghi." Tòng Thiện nắm lấy tay của Lộ Gia Nghi, hết sức cảm kích .

      "Cậu vẫn còn khách sáo với mình à." Lộ Gia Nghi giận trách , "Đúng rồi, gần đây cậu thế nào? Mình xem tin tức, vụ án hắc bang sống mái với nhau ấy huyên náo rất lớn, thuộc về khu vực quản lý của các cậu phụ trách phải ?"

      "Đúng vậy, nhưng mình có theo, những đồng nghiệp khác điều tra. Cả cục cảnh sát bận đến gà bay chó sủa, mình lại có việc gì để làm, mới có thời gian rảnh rỗi đến chỗ này của cậu." Tòng Thiện cười đáp .

      "Vậy phải rất tốt sao? Mình vẫn luôn , phụ nữ đừng liều mạng như vậy, nếu dễ già." Lộ Gia Nghi khuyên nhủ.

      "Vậy cũng đúng." Tòng Thiện gật đầu, đột nhiên đứng dậy, hỏi, "Toilet ở đâu? Mình vào nhà vệ sinh chút."

      "Ở đây ra ngoài rẽ phải, đến cùng là được." Lộ Gia Nghi chỉ phương hướng, thấy Tòng Thiện xách túi lên, lại , "Cậu để túi ở đây , mình xem giúp cậu."

      "Được." Tòng Thiện cười cười, ra ngoài.

      Lộ Gia Nghi đứng dậy, muốn lấy chút nước, chợt nhìn thấy trong ba lô của Tòng Thiện có góc của tờ giấy lộ ra ngoài, liếc mắt nhìn cửa đóng, nụ cười mặt thấy nữa, kéo khóa kéo ra, lật xem thứ trong ba lô của Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Khi nhìn thấy tờ báo cáo khám thai này, sắc mặt lập tức trở nên u ám gì sánh được.

      Thẩm Tòng Thiện mang thai?

      Lòng bàn tay thầm dùng sức, Lộ Gia Nghi rất muốn xé nát tờ báo cáo này, lại đột nhiên ý thức được việc nhìn lén của mình thể để cho Tòng Thiện biết, cho nên lập tức vuốt phẳng tờ báo cáo bỏ trở lại, mình ngồi ở ghế sofa, giống như có gì xảy ra cả.

      Trong lòng cũng suy đoán, tờ báo cáo này là hôm nay, vậy Hàn Dập Hạo biết ? Người nhà họ Hàn biết ? Theo biết, mẹ Hàn Dập Hạo là người quan niệm môn hộ, chẳng lẽ để mặc cho Thẩm Tòng Thiện gả vào cửa?

      "Gia Nghi." Tòng Thiện quay lại, đẩy cửa ra, nhìn thấy Lộ Gia Nghi ngồi ở sofa đợi , cười , "Mình quấy rầy cậu nữa, mình phải đem tin tức tốt này cho bệnh nhân biết."

      "Mình tiễn cậu ra ngoài." Lộ Gia Nghi đưa túi cho Tòng Thiện, mặt khôi phục lại nụ cười ngọt ngào trước sau như .

      hành lang, có đứa bé chạy bị té ngã, Tòng Thiện lập tức tới, ôm nó, mềm giọng dụ dỗ, quả giống như là mẹ của đứa bé đó vậy.

      Cảnh này khiến Lộ Gia Nghi ở phía sau hơi híp mắt chút, bây giờ bắt đầu tình thương tràn lan của mẹ? Xem ra ấy đúng là vô cùng mong đợi được làm mẹ.

      Mẹ đứa trẻ nhanh chóng tới, đón lấy đứa từ trong ngực của Tòng Thiện, cảm ơn rồi rời .

      "Tòng Thiện, nhìn ra cậu lo lắng cho đứa như vậy." Lộ Gia Nghi tới, cười .

      Tòng Thiện cười cười, : "Gia Nghi, cậu cần tiễn mình, mau trở về , mình làm lỡ cậu."

      "Vậy được rồi, có rảnh điện thoại cho mình." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay, xoay người rời , ở trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt ngụy trang lập tức biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :