1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34.1: Có chuyện cũ

      Editor: smizluy1901

      " biết tôi?" Câu Tử Minh nhướn bên mày rậm lên, khóe miệng nhếch lên vẻ đùa cợt, bàn tay hơi dùng sức, kéo Vương Đình núp ở phía sau Tòng Thiện đến trước người.

      "Buông tôi ra!" Sắc mặt Vương Đình trở nên tái nhợt, làm thế nào cũng thoát khỏi kiềm kẹp của Câu Tử Minh, nhìn về phía Tòng Thiện xin giúp đỡ, cầu khẩn , "Tòng Thiện, giúp tôi."

      "Tử Minh, buông ấy ra trước ." Tòng Thiện biết hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng ở trước mặt mọi người mà Câu Tử Minh lôi kéo Vương Đình như vậy quả có chút hay.

      Người trong tiệm cũng bị thu hút, bao gồm bạn Câu Tử Minh dẫn đến.

      "Minh, xảy ra chuyện gì vậy?" nàng phong tình gợi cảm thong thả tới, nhìn thấy tay hai người lôi kéo nhau, môi hồng bất mãn cong lên, dựa vào người Câu Tử Minh hờn dỗi dò hỏi.

      Câu Tử Minh buông Vương Đình ra, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào ấy, lấy điện thoại di động ra mở miệng hỏi: "Điện thoại của là bao nhiêu?"

      Vương Đình lại quay đầu sang bên, nhìn cũng trả lời, mím chặt môi nhưng lại có chút hơi run, đột nhiên hai lời, liền sải bước ra ngoài cửa.

      Câu Tử Minh thấy thế vừa định ngăn ấy lại, Tòng Thiện lại giành trước bước chắn ngay ở trước người của Câu Tử Minh, : "Tử Minh, ấy là bạn của tôi, đừng làm khó ấy."

      "Đây là chuyện giữa tôi và ấy, yên tâm, tôi làm gì ấy." Câu Tử Minh nhìn bóng người dần dần biến mất ở cửa, hai mắt híp lại, cúi đầu với Tòng Thiện.

      " nhìn ra được bây giờ ấy muốn gặp sao?" Tòng Thiện duy trì , hiểu Câu Tử Minh là hạng người gì, bỏ qua nhân tố Hàn Dập Hạo , cũng là hy vọng đại thiếu phong lưu Câu Tử Minh này tiếp cận Vương Đình đơn thuần thiện lương, huống chi mới vừa rồi phản ứng của Vương Đình còn là cái loại đó, cho nên nổi lên cảnh giác, "Có chuyện gì sau này hãy , tôi tìm ấy trước."

      xong, Tòng Thiện nhanh chóng rời , bỏ lại Câu Tử Minh ngẩn người ở tại chỗ, khóe môi mím chặt, tuy Tòng Thiện "xen vào việc của người khác" khiến có chút khó chịu, nhưng biết Tòng Thiện biết Vương Đình, vậy nên cũng nóng vội, hai năm, ấy vẫn là bị bắt gặp, lần này nhất định phải lên tiếng hỏi ràng tại sao lúc đầu ấy lại chào mà ! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Đuổi theo Vương Đình ở lối qua đường, Tòng Thiện vội vàng chạy tới, kéo Vương Đình thần trí có chút hoảng thiếu chút nữa đâm vào xe mà lập tức qua đường.

      " làm sao vậy? Ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng nhìn?" Hai người đứng ở ven đường, Tòng Thiện nhíu mày, khó hiểu hỏi.

      "Tôi sao, tôi về nhà trước đây." Vương Đình lắc đầu, muốn rời .

      Tòng Thiện lại chịu buông tay, nhìn Vương Đình ngày thường thần sắc lộ ra lấp lánh trắng mịn như quả táo lúc này tái nhợt như tờ giấy, dò hỏi: " biết Câu Tử Minh?"

      Nghe được ba chữ này, Vương Đình mãnh liệt lắc đầu, giống như nóng lòng tránh xa khỏi cái gì đó, hốt hoảng phủ nhận : " biết!"

      "Còn ?" Tòng Thiện kéo đến góc yên tĩnh, lại hỏi, "Có phải ta làm chuyện gì đó với hay ?"

      " có!" Sắc mặt Vương Đình "loáng" cái trở nên càng nhợt nhạt hơn, càng lắc đầu mãnh liệt hơn.

      Tòng Thiện nắm lấy bả vai của , muốn để cho tỉnh táo lại, "Vương Đình, nếu như muốn , tôi ép , nhưng phải nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì tôi đều giúp , biết ?"

      Vương Đình dần dần bình tĩnh lại, nhìn Tòng Thiện, khẽ gật đầu : "Tòng Thiện, cảm ơn chị."

      "Tôi đưa trở về trước, ở xa, về quá muộn tốt." Tòng Thiện cười cười, đề nghị.

      Vương Đình vốn muốn làm phiền Tòng Thiện, song, ở kiên trì của Tòng Thiện, vẫn là cùng ngồi lên xe buýt về nhà.

      đường , Vương Đình cũng gì, nhìn ra được vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ khi nhìn thấy Câu Tử Minh, Tòng Thiện câu có câu chăng đáp lời, Vương Đình cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

      Đột nhiên, điện thoại di động của Vương Đình đổ chuông, sau khi nhận máy, sắc mặt của lập tức trở nên đặc biệt tái nhợt: "Bác Qua, bác mau gọi 110, cháu lập tức trở về ngay!"

      "Xảy ra chuyện gì?" Tòng Thiện thấy sắc mặt của bất thường, vội hỏi.

      "Bà bgoại bị ngã ở trong nhà, bác Qua đầu của bà đụng bị thương, bây giờ hôn mê rồi." Tay chân của Vương Đình lạnh buốt, lo lắng .

      "Chúng ta bắt xe trở về." Lúc này, đúng lúc xe buýt đến trạm, Tòng Thiện kéo Vương Đình xuống xe, vẫy chiếc taxi tới nhà của ấy.

      xe, Tòng Thiện gọi điện để cho đồng nghiệp gần đó đón bà ngoại tới bệnh viện, khi hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, bà cụ được đẩy vào phòng mổ.

      "Bác Qua, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Đình vừa nhìn thấy bác Qua, liền vội vàng chạy tới, kéo lấy ông hỏi.

      Ông cụ thao thao bất tuyệt mà qua lần chuyện xảy ra, đại khái là lão viện trưởng thấy Vương Đình chưa có về nhà, muốn xuống lầu xem chút, kết quả trượt chân ở cầu thang, ngã từ lầu hai xuống, bác Qua phát bà, đầu của bà vẫn còn chảy máu.

      Vương Đình lập tức bật khóc, Tòng Thiện ôm lấy bả vai của , an ủi : " sao, bác sĩ còn cấp cứu, chờ bác sĩ ra rồi hãy ."

      Đợi chừng giờ, đèn phòng cấp cứu mới tắt, bác sĩ cho các biết, tuy tình trạng thương tích của người bị thương nghiêm trọng lắm, nhưng vì lớn tuổi, lại có bệnh cao huyết áp, dẫn đến xuất huyết não, cho nên, tuy tính mạng được bảo vệ, nhưng còn phải xem tình trạng trong 48 tiếng tới, cần quan sát thêm.

      Ở trong phòng bệnh, Tòng Thiện vẫn ở cùng Vương Đình, cho đến rạng sáng ngày hôm sau, mới rời khỏi để làm.

      Nhìn điện thoại di động, phát giác biết bị tắt máy từ lúc nào, chờ đến khi đến văn phòng sạc điện, Tòng Thiện mới nhìn thấy có vài cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Hàn Dập Hạo gọi tới, còn có số lạ, Tòng Thiện tính toán thời gian chút, bây giờ bên nước Mỹ là buổi chiều, cho nên gọi sang.

      "Sao tối qua tắt máy?" Vừa kết nối, giọng nam êm tai quen thuộc liền cất lời dò hỏi, gọi cho nhiều cuộc gọi đều tắt máy, tin nhắn cũng trả lời, gọi sang máy bàn trong nhà cũng có người nhận, làm còn tưởng là xảy ra chuyện gì.

      "Em ở bệnh viện, có để ý tới điện thoại tắt máy." Tòng Thiện giải thích .

      "Bệnh viện?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, giọng lập tức hơi đề cao, khẩn trương hỏi, "Em làm sao vậy?"

      " phải em." Tòng Thiện qua lần về chuyện của lão viện trưởng.

      Hàn Dập Hạo nghe xong, thở phào nhõm, nhưng vẫn : "Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều nhớ phải cho biết, đừng để cho lo lắng."

      "Biết rồi." Tòng Thiện cười ngọt ngào, quên hỏi tình hình bên kia, "Mấy ngày qua thế nào?"

      "Chờ qua buổi tiệc tối nay, trở về." Hàn Dập Hạo .

      Tòng Thiện vừa nghe, trong lòng nhất thời có chút kích động, nhưng có biểu đạt ra, vì vậy : "Vậy em ở nhà chờ , muốn ăn gì? Hết giờ làm em mua thức ăn."

      " muốn ăn..." Hàn Dập Hạo kéo dài giọng, lộ ra chút ý cười và mập mờ, "Em."

      " đừng đắn." Tòng Thiện giận mắng câu, lại nhớ tới chuyện, "Đúng rồi, có phải điện thoại của Câu Tử Minh là 13..."

      "Ừm, em hỏi điện thoại của cậu ấy làm gì?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.

      " có gì, về em cho biết." Quả nhiên Tòng Thiện đoán trúng, số lạ nhận đó chính là của Câu Tử Minh, ta tìm nhất định là muốn hỏi chuyện của Vương Đình, chỉ có điều rốt cuộc hai người họ là quan hệ thế nào? tiện hỏi Hàn Dập Hạo.

      "Còn giả vờ thần bí?" Hàn Dập Hạo bất mãn.

      Lúc này, có người gõ cửa, Tòng Thiện lập tức : "Em làm việc trước, em về rồi , bye bye."

      " được, hôn cái trước ." Hàn Dập Hạo cầu .

      "Đừng làm rộn, có người ở bên ngoài, ngoan, em cúp máy trước đây." Tòng Thiện hạ thấp giọng , có kéo rèm cửa, người bên ngoài nhìn thấy động tác của , cũng muốn bị người khác chê cười. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Vậy trở về em phải bồi thường gấp bội cho nhé." Hàn Dập Hạo "chụt" cái, "nghe lời" cúp máy.

      Người vào là Tiểu Kha và đồng nghiệp khác, cầm trong tay chính là tài liệu lấy từ phòng tình báo về.

      "Điều tra được gì sao?" Tòng Thiện bảo bọn họ ngồi xuống, lên tiếng hỏi.

      Người đồng nghiệp kia đưa tài liệu cho Tòng Thiện, đáp : "Hôm qua, em chúng tôi chạy khắp thành phố A, điều tra được viện phúc lợi đó thu nhận rất nhiều đứa trẻ đều là trẻ em khuyết tật, hơn nữa tỷ số nhận nuôi cũng rất thấp, nhiều năm như vậy chỉ có vào có ra, nhưng lúc chúng tôi kiểm kê số lượng đứa , phát nhân số thực tế lại kém ba mươi mấy người so với chỗ bọn họ báo, cũng có báo án."

      "Đứa bị mất đâu?" Tiểu Kha nhíu mày hỏi.

      "Để cho các em đến vùng lân cận trong thôn điều tra thêm chút, xem có thể phát hài cốt đứa hay . Lúc cần thiết có thể được sử dụng quyền can thiệp vào, tiếp quản vụ án này." Tòng Thiện suy tư giây, dặn dò , viện phúc lợi nằm ở thị trấn xung quanh thành phố A, cũng ở quận của , nhưng nếu như cảnh sát bên kia vẫn làm, xem xét trực tiếp khiếu nại với cấp , truy cứu trách nhiệm bọn họ làm tròn trách nhiệm.

      "." Đồng nghiệp gật đầu, ra ngoài.

      Tiểu Kha vẫn có rời , hỏi: "Sếp, chị là nghi ngờ vụ án này có liên quan đến vụ án buôn bán nội tạng trẻ em xảy ra thời gian trước sao?"

      Ở trong cục, Tiểu Kha cũng theo mọi người gọi Tòng Thiện là "sếp".

      " nhất định, cũng có thể là nhóm người buôn bán trẻ em lừa gạt xin ăn." Tòng Thiện nhớ tới đêm đó nhìn thấy đứa bị người lớn đưa , ra khả năng này.

      "Sao tôi cảm thấy vụ án này rất đơn giản?" Tiểu Kha bằng trực giác ra.

      "Tất nhiên đơn giản, chừng cục công an ở đó cũng có liên quan đến vụ án." Tòng Thiện khẽ cười, lật mở hồ sơ, nhiều đứa bé mất tích như vậy, cảnh sát địa phương cũng có coi trọng, hơn nữa lúc đến hỏi còn cố che giấu, khiến người ta rất khó nghĩ tới hai chữ "hắc cảnh" này.

      "Nếu quả là như vậy, tôi nhất định tha cho bọn họ!" Tiểu Kha tức giận siết chặt quả đấm, đập xuống bàn làm việc.

      "Được rồi, làm việc ." Tòng Thiện dặn dò , trước mắt cũng chỉ là suy đoán của , cũng thể hạ quyết định bừa.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34.2: Có chuyện cũ (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Bên kia đại dương, Hàn Dập Hạo đứng ở ngoài ban công vừa mới chuyện điện thoại xong quay người lại nhìn thấy mẹ mình đứng ở phía sau, vui liếc nhìn , hỏi: "Vừa rồi là gọi điện với ai?"

      "Chuyện làm ăn." Hàn Dập Hạo sắc mặt đổi mà đáp lại câu, rồi về phía phòng khách.

      "Đứng lại!" Nhạc Thanh Lăng lên tiếng gọi lại, giọng chứa vẻ tức giận, " cứ như vậy mà muốn chuyện với mẹ ?"

      "Mẹ muốn cái gì?" Hàn Dập Hạo nhìn mẹ mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chút gợn sóng.

      "Có phải vừa rồi vẫn còn gọi điện cho kia hay ?" Nhạc Thanh Lăng hỏi thẳng.

      "Mẹ nghe lén?" Hàn Dập Hạo nhìn bà, khóe miệng mím chặt.

      "Lời của tôi , bây giờ nghe lọt đúng ? Phải muốn chọc giận tôi?" Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng nhìn , nhớ tới hai ngày qua các thiên kim nhà danh môn ngừng viện cớ tiếp cận , ngay cả cũng nhiều với người ta câu, hóa ra là vẫn giữ liên lạc với tên Thẩm Tòng Thiện kia, ngay cả đến nước Mỹ vẫn còn ngày ngày gọi điện thoại!

      "Con muốn tranh cãi với mẹ." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt , vượt qua bà.

      Nhạc Thanh Lăng còn muốn điều gì đó, lúc này, ông cụ chống gậy, vẻ mặt uy nghiêm tới, gọi bà lại: "Thanh Lăng."

      "Bố." Nhạc Thanh Lăng quay đầu nhìn bố mình tới, dìu đỡ ông.

      "Ông ngoại." Hàn Dập Hạo cung kính gọi.

      "Dập Hạo, cháu về phòng mình trước ." Ông cụ câu nệ gật đầu cười , để cho rời trước.

      Sau khi Hàn Dập Hạo rồi, Nhạc Thanh Lăng nhíu mày, ông cụ thấy thế, : "Con trai của mình, phải muốn làm quan hệ căng như vậy sao?"

      "Bố, con là vì tốt cho nó, những người phụ nữ kia sao có thể xứng với nó?" Nhạc Thanh Lăng thấy ngay cả bố cũng trách cứ mình, bất mãn giải thích .

      "Nhưng là chính bản thân nó biết ?" Tuy ông cụ tuổi cao, nhưng tinh thần quắc thước, trong đôi mắt vẫn mang theo tia sắc bén, "Hôm nay con còn lại đứa con trai như vậy, còn muốn để cho nó hận con hơn sao?"

      "Bố! Sao ngay cả bố cũng như vậy!" Nhạc Thanh Lăng ảo não , "Nó trẻ tuổi biết cái gì, vốn biết cái gì mới là tốt với nó. Cũng bởi vì con chỉ có đứa con trai như nó, cho nên mới muốn nó nhầm đường."

      "Vậy con cũng nên cho nó chút thời gian, nó lớn như vậy, làm việc vẫn còn có chút chừng mực sao? Người trẻ tuổi thích chơi là bình thường, chờ chơi , dĩ nhiên là hồi tâm rồi. Con càng chuyện gì cũng quản nó, nó chỉ cảm kích con, còn có thể càng tệ hại hơn." Ông cụ cất giọng nhanh chận, lại mang theo quyền uy cho phép phản bác, "Chuyện của Dập Huy, con còn muốn lặp lại lần nữa?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Con." Nhạc Thanh Lăng nhất thời nghẹn họng, về chuyện của con trai mình bà cho rằng mình làm sai, nhưng bố lại vì chuyện này trách cứ bà ít.

      "Làm trưởng bối là đừng chuyện gì cũng buông, trước tiên yên lặng theo dõi biến đổi của nó, cần nhúng tay cố gắng đừng nhúng tay, nghe chưa?" Ông cụ khuyên bảo , con của ông, ông nhất, tính tình quá mạnh mẽ, chung quy thích thao túng mọi thứ, cực kỳ giống ông lúc còn trẻ. Nhưng tính tình của Dập Hạo cũng rất kiên cường, ông hy vọng con và cháu ngoại lại làm căng nữa.

      “Con biết rồi, bố.” Nhạc Thanh Lăng đồng ý , lời của bố phải có lý, bằng lại tiếp tục quan sát thêm khoảng thời gian, nếu con trai vẫn nghe lời, ra tay.

      Bảy tiếng sau, sau khi Hàn Dập Hạo ngồi máy bay trực thăng trở về thành phố A, chuyện đầu tiên chính là gọi điện cho người phụ nữ của , nhiều ngày gặp, rất là nhớ .

      nghĩ tới, vừa mở máy, gửi tới chính là nhắc nhở cuộc gọi đến của Câu Tử Minh.

      Hàn Dập Hạo trực tiếp gọi sang cho ta, Câu Tử Minh lại hỏi : "Người phụ nữ của cậu ở đâu?"

      "Cậu hỏi ấy làm gì?" Hàn Dập Hạo có chút mù mờ.

      " ấy nhận điện thoại của tôi, tôi chỉ có thể hỏi cậu." Câu Tử Minh nhàn nhạt .

      "Tôi cũng mới vừa trở về thành phố A, cậu tìm ấy có chuyện gì?" Hàn Dập Hạo nhớ tới ở trong điện thoại Tòng Thiện hỏi số của Câu Tử Minh, khỏi hoài nghi hỏi, "Cậu làm gì?"

      "Tôi có thể làm gì? Cái đồ trọng sắc khinh bạn!" Câu Tử Minh nghe thấy Hàn Dập Hạo "chất vấn" , nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, , "Tôi chỉ muốn hỏi người của ấy, nhưng ấy nhận điện thoại của tôi."

      "Tôi gọi tới hỏi xem." Hàn Dập Hạo xong cúp bên Câu Tử Minh, gọi cho Tòng Thiện.

      Đầu kia lại rất nhanh nhận: " trở về rồi sao?"

      "Ừ, em ở nhà sao? nhanh chóng tới ngay." Vừa nghe được giọng tưởng nhớ, giọng Hàn Dập Hạo lập tức trở nên dịu dàng rất nhiều.

      "Bây giờ em có ở nhà." Tòng Thiện trả lời, xen lẫn số thanh ầm ĩ.

      "Vậy bây giờ em ở đâu?" Hàn Dập Hạo tiếp tục hỏi.

      "Ở bệnh viện, thăm lão viện trưởng xong em về." Tòng Thiện .

      Hàn Dập Hạo lại hỏi: "Sao em nhận điện thoại của Câu Tử Minh?"

      "Em cũng biết, vừa rồi lúc ta gọi điện tới, bị Vương Đình thấy được, ấy bảo em đừng nhận điện thoại của ta, rồi lại nguyên nhân với em, em thấy cái kiểu này, đoán chừng là Câu Tử Minh lại làm chuyện gì đó có lỗi với con nhà lành." Tòng Thiện suy đoán , nhưng cũng mang theo tia tức giận bất bình, nhìn thấy bộ dáng Vương Đình kích động như vậy, Câu Tử Minh mà có làm cái gì, mới tin.

      "Đừng lúc nào cũng tin bạn của như vậy." Thực ra Hàn Dập Hạo cũng có cái ý nghĩ này, nhưng ở trước mặt của Tòng Thiện vẫn là muốn duy trì chút "danh dự" cho Câu Tử Minh, "Đợi chút, có điện thoại gọi tới."

      "Có phải Câu Tử Minh gọi tới hay ?" Tòng Thiện nhạy bén vừa đoán liền trúng.

      "Ừ." Hàn Dập Hạo nhìn dãy số, có lập tức nhận máy, "Cậu ấy hỏi em ở đâu."

      "Đừng cho ta biết." Tòng Thiện dặn dò , "Vương Đình muốn nhìn thấy cũng muốn nghe tới mọi thứ có liên quan với ta."

      " cũng biết em ở bệnh viện nào mà." Hàn Dập Hạo , "Em chờ chút, vài câu với cậu ấy."

      "Này, hỏi người phụ nữ của cậu ở đâu chưa?" Câu Tử Minh mở miệng chính là câu này.

      " ấy cũng chịu cho tôi biết." Hàn Dập Hạo thẳng thắn .

      "Cậu là kém cỏi." Câu Tử Minh mắng câu, rồi cúp máy.

      " ta gì vậy?" Lại ngắt bên của Tòng Thiện, rất tò mò hỏi.

      " là hỏi vị trí của em, cũng biết, cậu ấy liền cúp máy." Hàn Dập Hạo cũng hiểu, " biết tên này sao lại như thế."

      "Giữa ta và Vương Đình nhất định có chuyện cũ." Tòng Thiện chắc chắn , bản tính tò mò của phụ nữ nổi lên, "Vương Đình chịu , hỏi Câu Tử Minh xem."

      "Đừng bận tâm đến chuyện của người khác làm gì, tới đón em." Hàn Dập Hạo mới muốn làm "bên thứ ba" nhàm chán ấy, chỉ muốn mau chóng gặp được Tòng Thiện.

      "Được rồi, vậy tới bệnh viện XX đón em." Tòng Thiện báo địa danh, ở bệnh viện chờ .

      nghĩ tới, có người còn nhanh hơn cả Hàn Dập Hạo.

      "Câu Tử Minh?" Tòng Thiện thấy Câu Tử Minh sải bước tới, vội vàng đứng dậy, hỏi, "Sao lại tới đây?"

      " cho tôi biết, tôi cũng có cách tra được." Câu Tử Minh lạnh nhạt .

      Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Vương Đình xách theo bình nước sôi ra, khi nhìn thấy Câu Tử Minh, phản ứng đầu tiên chính là muốn quay về phòng khóa cửa lại. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Câu Tử Minh lại cho có cơ hội, bước bước dài tới, giữ chặt cổ tay của , kéo cách cánh cửa, "Còn muốn trốn?"

      "Rốt cuộc muốn thế nào?" Vương Đình vùng ra được, căm tức nhìn , hỏi.

      "Tôi muốn thế nào?" Nét mặt Câu Tử Minh biết lộ nụ cười lạnh, ánh mắt quét từ đầu tới chân, đùa cợt , "Hai năm gặp, dường như trải qua tệ."

      "Tử Minh, đây là bệnh viện, có lời gì sau này hãy ." Tòng Thiện vội vàng đến giảng hòa.

      "Sau này?" Câu Tử Minh nhíu mày rậm, liếc mắt nhìn Tòng Thiện cái, , " yên tâm, tôi làm gì cả, chỉ là muốn hỏi ràng chuyện, khi , tôi cam đoan đến tìm ấy nữa."

      " muốn hỏi cái gì?" Vương Đình dũng cảm nhìn lại , lấy dũng khí hỏi, hai năm gặp, vẫn làm cho người ta dám nhìn thẳng như trước kia, toàn thân đều tràn đầy cảm giác áp bách.

      "Năm đó, tại sao từ mà biệt?" Câu Tử Minh buột miệng hỏi ra, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, trở nên có chút rét lạnh còn có chút đáng sợ.

      "Cũng qua, còn đề cập đến làm gì." Sắc mặt Vương Đình tái nhợt, dời tầm mắt , dường như muốn đến chuyện này.

      Trái lại Tòng Thiện cả kinh cái miệng nhắn khẽ nhếch, quả nhiên bọn họ từng qua lại, nhưng hai người này khác nhau trời vực làm thế nào biết nhau? Đây quả thực là " thể tưởng tượng nổi".

      "Làm sao vậy?" Lúc này, Hàn Dập Hạo cũng tới, khi nhìn thấy Câu Tử Minh và Tòng Thiện đều ở đây, Câu Tử Minh còn lôi kéo , khỏi sửng sốt, hiểu trước mắt trình diễn là tuồng nào.

      " đến rồi à." Tòng Thiện vội vàng kéo Hàn Dập Hạo tới, muốn khuyên Câu Tử Minh, "Ở đây là bệnh viện, lão viện trưởng còn ở bên trong, có chuyện gì ngày mau rồi hãy ."

      Thấy Tòng Thiện nháy mắt ra hiệu, tuy Hàn Dập Hạo có chút kinh ngạc, nhưng lập tức thuận theo lời của tiếp: "Tử Minh, cậu theo tôi qua đây."

      Câu Tử Minh liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh cái, vẻ mặt có dãn ra, nhưng nhượng bộ : "Cho cơ hội cuối cùng, ngày mai giải thích ràng cho tôi, nếu tự gánh lấy hậu quả."

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35.1: Chửi rủa
      Editor: smizluy1901

      xong, Câu Tử Minh nguy hiểm mà liếc nhìn Vương Đình cái, buông ra, lúc định rời , lại nghe thấy Vương Đình có chút khiếp đảm nhưng giọng lại rất kiên định : "Tôi tới tìm ."

      Câu Tử Minh chậm rãi xoay người, đáy mắt mơ hồ ra tia tàn ác, " lại lần nữa xem."

      Vương Đình bị vẻ mặt của hù sợ, theo bản năng liền lùi về sau bước, lưng đụng phải cánh cửa.

      "Có lời gì từ từ ." Tòng Thiện thấy Vương Đình rất sợ Câu Tử Minh, vội vàng ngăn cách ở giữa hai người, để cho Câu Tử Minh tới.

      " tránh ra." Câu Tử Minh lạnh lùng , "Đây là chuyện giữa tôi và ấy, đừng nhúng tay vào."

      "Chẳng lẽ nhìn ra được ấy rất sợ sao?" Tòng Thiện nhịn được nhíu mày .

      " ấy sợ tôi?" Câu Tử Minh lạnh lùng cười tiếng, "Vậy ngại hỏi ấy xem tại sao lại sợ tôi."

      "Tử Minh, có chuyện gì ra khỏi bệnh viện rồi ." Hàn Dập Hạo khuyên nhủ.

      Lúc này, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cảnh báo "tít tít" của máy móc, Vương Đình biến sắc, lập tức vọt vào, Tòng Thiện cũng vào theo, nhìn thấy điện tâm đồ biến thành đường thẳng, vội vàng chạy gọi bác sĩ.

      Lão viện trưởng nhanh chóng được đẩy vào phòng mổ, Tòng Thiện ngồi ở chiếc ghế hành lang dài cùng Vương Đình, thỉnh thoảng số lời an ủi.

      Trong khu vực hút thuốc, Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh ngồi đối diện nhau, nhịn được hỏi: "Cậu và Vương Đình kia là thế nào?"

      Nhả ra vòng khói, Câu Tử Minh có chút thờ ơ trả lời: "Còn nhớ hai năm trước tôi bị người của Diễm bang tính kế, thiếu chút nữa bị chém chết ?"

      "Nhớ ." Hàn Dập Hạo gật đầu , "Cậu cũng là sau khi trở về mới cho bọn tôi biết."

      "Người cứu tôi chính là Vương Đình." Điếu thuốc trong tay lẳng lặng cháy, ánh sáng le lói, bóng dáng mờ nhạt cộng thêm khói thuốc lượn lờ làm cho nét mặt của có chút nhìn thấu.

      "Vậy vừa rồi cậu còn đối với người ta như vậy?" Hàn Dập Hạo hiểu hỏi, năm đó Câu Tử Minh tỉ mỉ ai cứu ta, chỉ nhớ là con , nhưng cũng lâu sau ta cũng có nhắc lại, cho nên bon họ cũng có hỏi, nghĩ tới thế giới như vậy, ân nhân cứu mạng của Câu Tử Minh lại là cháu của viện trưởng nhi viện nơi Tòng Thiện ở lúc , cái này là trùng hợp! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Câu Tử Minh nhíu mày lại, đột nhiên dập tắt tàn thuốc, đứng dậy, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt, , "Nếu ấy cũng muốn nhắc lại, tôi cần gì phải nữa. Bây giờ thời gian vừa khéo, tìm vài người đẹp đến quán ăn đêm, hẳn là cậu tới, tôi gọi cậu."

      xong, xoay người rời .

      " sao chứ?" Nơi khúc quanh, cùng Vương Đình toilet, Tòng Thiện thấy ấy sau khi nghe được lời của Câu Tử Minh, tia huyết sắc cuối cùng mặt cũng tuột mất, còn tái nhợt hơn so với tờ giấy trắng, nhịn được lo lắng hỏi.

      Vương Đình gì, lắc lắc đầu, tiếp tục về phía trước, bước chân lại có chút lảo đảo.

      Tòng Thiện lo lắng nhìn bóng lưng của ấy, theo, mà là xoay người lại hỏi Hàn Dập Hạo: "Vừa rồi Câu Tử Minh gì vậy?"

      "Cậu ấy Vương Đình từng cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo thành đáp.

      "Thái độ đối với ân nhân cứu mạng là như vậy sao?" Tòng Thiện nghi ngờ thôi.

      " cũng biết." Hàn Dập Hạo nhún vai, "Những thứ khác cậu ấy chịu ."

      "Em cảm thấy, từ đối thoại và phản ứng vừa rồi giữa bọn họ thấy được." Tòng Thiện phát huy "sở trường" đoán ý qua lời và sắc mặt, suy luận , "Rất có thể hai năm trước sau khi Vương Đình cứu Câu Tử Minh, hai người bọn họ nảy sinh tình cảm thời gian, nhưng biết tại sao Vương Đình từ mà biệt, Câu Tử Minh rất tức giận, cho nên lần nữa nhìn thấy ấy tới truy hỏi nguyên nhân. Còn Vương Đình, bởi vì trải qua chuyện 'nghĩ lại mà kinh' gì đó, cho nên muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng muốn gặp lại tên Câu Tử Minh này, nhưng vừa rồi ấy nghe được lời của Câu Tử Minh mà sinh ra phản ứng cho thấy, thực ra ấy vẫn còn để ý tới ta. Cho nên em đoán hẳn là chuyện tình hận tình thù vô cùng gút mắt."

      Hàn Dập Hạo nhịn được gõ gõ cái trán của , Tòng Thiện kêu đau tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười : "Em cho rằng là diễn kịch võ hiệp hả, còn hận tình thù. Em đối với chuyện của người khác phân tích thấu triệt như vậy, sao chuyện của chúng ta thấy em có đầu óc này?"

      "Người trong cuộc u mê mà." Tòng Thiện xoa xoa cái trán, thầm.

      "Chúng ta lúc nào trở về, cũng đói bụng rồi." Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của , dò hỏi.

      "Chờ lão viện trưởng làm phẩu thuật xong, mình Vương Đình ở đây cũng yên tâm, nếu đói bụng, ăn chút gì trước ." Tòng Thiện an bài .

      ", muốn ăn đồ tự em làm cơ." Hàn Dập Hạo ôm lấy , xoa mu bàn tay của , hưởng thụ cảm giác ôm vào trong ngực.

      "Chờ em về cũng mấy giờ rồi, còn muốn em làm cơm?" Tòng Thiện "bất mãn" mà trừng mắt nhìn , trách cứ quan tâm.

      "Vậy làm cho em có được hay ?" Hàn Dập Hạo lập tức dụ dỗ , biết Tòng Thiện cũng có tức giận, nhưng thuận theo lời của tiếp.

      " làm có thể ăn sao?" Tòng Thiện ghét bỏ mà quét mắt nhìn cái, cũng chỉ có hai món ăn bỏ tiền đắt đỏ học mới có thể cho vào miệng, những thứ khác quả dám khen tặng.

      "Vậy đừng ăn cơm, trực tiếp ăn thịt người là được rồi." cúi thấp thổi hơi ở sau tai của , bàn tay gãi ở vòng eo nhạy cảm của .

      "Đừng làm rộn, ở đây là bệnh viện." Tòng Thiện bị gãi buồn cười, thấy có người tới, vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của , chỉ về phía nhà vệ sinh nữ , "Em xem Vương Đình sao còn chưa có ra."

      Vào nhà vệ sinh, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình rửa tay, hốc mắt lại có chút đỏ đỏ, đoán chừng là vừa rồi mới khóc.

      " sao chứ?" Tòng Thiện tới vỗ vai của ấy, quan tâm hỏi han, cũng biết ấy là vì chuyện của lão viện trưởng mà buồn, hay là vì lời của Câu Tử Minh.

      "Tôi sao." Vương Đình khôi phục lại trạng thái bình thường, lắc đầu, bảo Tòng Thiện cần lo lắng, "Tòng Thiện, chị về trước , có chuyện gì tôi gọi điện cho chị."

      " mình ở đây tôi yên tâm." Tòng Thiện .

      "Tôi gọi em họ tới, chị hãy về trước ." Vương Đình cười cười, cũng làm phiền Tòng Thiện nhiều như vậy, bây giờ tiện làm lỡ thời gian của ấy nữa.

      "Nhưng mà." Tòng Thiện còn có băn khoăn, lại nghe thấy điện thoại di động của Vương Đình vang lên, là em họ của ấy gọi tới.

      "Chị yên tâm , chúng tôi ứng phó được." Vương Đình nửa đẩy nửa kéo Tòng Thiện, tới trước mặt của Hàn Dập Hạo, , "Đêm nay cám ơn chị, về trước ."

      "Vậy được rồi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi." Tòng Thiện cũng cố chấp ở lại nữa, dặn dò câu, rồi cùng Hàn Dập Hạo rời .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35.2: Chửi rủa (tiếp)
      Editor: smizluy1901

      đường , Tòng Thiện cho biết chuyện xảy ra trong lúc có ở đây.

      "Người nhà họ An còn tới tìm em làm phiền ?" Sau khi Hàn Dập Hạo nghe thấy đến chuyện xảy ra trong trường học của Thẩm Tòng Như, nhíu mày hỏi.

      " có." Tòng Thiện lắc đầu, "Dù thế nào em cũng là nhân viên công chức của quốc gia, bọn họ dám tùy tiện làm bậy đâu."

      "Tóm lại, sau này gặp lại những chuyện này, em trực tiếp gọi điện cho , đừng cùng bọn họ cứng đối cứng." Hàn Dập Hạo dặn dò, dựa vào giao thiệp của người nhà họ Hàn, rất nhiều chuyện chỉ cần gọi cú điện thoại giải quyết được, cần hao tâm tổn sức.

      "Đừng bảo vệ em giống như bông hoa trong nhà kính, bọn họ cũng chiếm được lợi gì từ chỗ của em." Tòng Thiện cười , có tiền lại sợ có quyền, chỉ cần người nhà họ An khai trừ được chức vụ , vốn lo lắng bọn họ dám làm gì .

      "Em là người phụ nữ của , đương nhiên còn mỏng manh hơn so với bông hoa trong nhà kính." cúi người hôn lên mặt của , cười .

      "Buồn nôn." Tòng Thiện ngoài miệng giận mắng, trong lòng lại ngọt lịm.

      Khi chiếc xe của hai người vừa tới cửa tiểu khu, điện thoại của Hàn Dập Hạo đổ chuông.

      "Alo, Đường Tuấn, làm sao vậy?" Nhìn thấy là dãy số quen thuộc, Hàn Dập Hạo nhận.

      "Cậu mau tới đây, tên Câu Tử Minh này biết phát bệnh thần kinh gì, triệu tập nhóm người muốn sống mái với Tần Kha." Đường Tuấn , trong giọng mang theo bất đắc dĩ và tức giận.

      "Các cậu ở đâu? Ổn định cậu ấy trước , tôi lập tức tới ngay."

      "Làm sao vậy?" Tòng Thiện nhìn nét mặt của Hàn Dập Hạo, hiểu hỏi.

      "Em về nhà trước , phải xử lý chuyện của Câu Tử Minh bên kia." Hàn Dập Hạo mở cửa xe bên phía của Tòng Thiện, để cho xuống.

      "Em cũng ." Tòng Thiện cầu , vừa rồi dường như nghe được hai chữ "sống mái" trong điện thoại, hơn nữa, bây giờ đối với Câu Tử Minh có chút tò mò, cho nên muốn cùng xem chút.

      " được." Hàn Dập Hạo mực từ chối, bọn họ đánh nhau, đều là động đao động thương, theo, ngộ nhỡ bị thương làm sao?

      "Hạo--" Tòng Thiện ôm lấy cánh tay của , mềm mại , thông thường mà , chỉ cần làm nũng, Hàn Dập Hạo đều thể nào đáp ứng , dĩ nhiên cũng có lúc ngoại lệ.

      "Nghe lời, về nhà tắm, nghỉ ngơi tốt, chờ về." Hàn Dập Hạo dứt khoát ôm xuống xe, hôn lên trán cái, sau đó sải bước vào trong xe, quay đầu xe, lái theo hướng ngược lại ra ngoài.

      Thấy cho theo, Tòng Thiện biết chuyện nhất định đơn giản, nhớ tới bối cảnh hắc đạo của Câu Tử Minh, Tòng Thiện suy tư chốc lát, móc điện thoại ra, gọi cho Tiểu Kha: "Tiểu Kha, đêm nay trực phải ? Tới đón tôi."

      Chờ đến lên xe của Tiểu Kha, Tòng Thiện lại biết vị trí cụ thể, chỉ có thể dựa vào địa chỉ nghe được mang máng mà phỏng chừng tìm phương hướng.

      "Chị Thẩm, xảy ra chuyện gì?" Tiểu Kha dò hỏi.

      " có gì." Tòng Thiện vốn định cho ấy biết, có thể có nhiều người dùng vũ khí đánh nhau với quy mô lớn, nhưng Câu Tử Minh là bạn của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện cũng muốn khiến gặp phiền phức, đợi tìm được bọn họ rồi sau, "Tôi tìm bạn trai của tôi."

      "À, ta về nhà sao?" Tiểu Kha tò mò hỏi.

      " ấy và mấy chiến hữu cũ uống say, điện thoại cũng tắt máy, cho nên tôi muốn đón ấy." Tòng Thiện tùy tiện tìm lý do.

      "À." Tiểu Kha gật đầu, tin, hai người trò chuyện, Tiểu Kha nhiệt tình mời mọc : "Chị Thẩm, cuối tuần này chúng tôi leo núi, bạn trai tôi nghe tôi cứ nhắc tới chị suốt, rất muốn làm quen chị, cũng đưa Thượng tá Hàn theo nữa, nhưng nhìn ấy lạnh lùng như vậy, biết có thể đồng ý hay ?"

      "Tôi với ấy hả." Tòng Thiện cười cười, cầu này, chắc là Hàn Dập Hạo đồng ý, có thể còn bày ra vẻ mặt tàn khốc, "Leo núi? Võ trang đầy đủ cộng thêm 50 kí lô vật nặng ."

      "Đúng rồi, chị Thẩm, đến tột cùng hai người là làm thế nào biết nhau vậy?" Tiểu Kha đột nhiên xán mặt tới gần, mặt mang theo ý cười giảo hoạt, "Loại người 'toàn dân thần tượng' như Thượng tá Hàn cũng bị chị chinh phục, chị biết trong cục có bao nhiêu chị em phụ nữ hâm mộ ghen tỵ oán hận chị thế nào đâu."

      "Có khoa trương như vậy ?" Tòng Thiện giật mình, Hàn Dập Hạo trở thành "toàn dân thần tượng" từ khi nào, sao biết?

      "Chị ở trong phúc mà chẳng biết, Thượng tá Hàn vừa đẹp trai gia thế lại tốt năng lực lại mạnh, mỗi lần nghỉ phép về còn tự mình đến đón chị, còn chưa đủ khiến người ta hâm mộ ghen tỵ oán hận sao?" Tiểu Kha cười hì hì . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Bạn trai đón bạn tan làm vốn là chuyện đương nhiên, có cái gì mà hâm mộ?" Tòng Thiện cho là đúng , "Còn nữa, đàn ông dáng dấp đẹp trai càng đáng để ghen tỵ, muốn giữ chặt loại đàn ông này tốn biết bao suy nghĩ, làm hại tôi thời gian làm mặt dạo phố cũng bị mất."

      " hả?" Tiểu Kha "đơn thuần ngốc nghếch" lập tức tin lời Tòng Thiện, nhưng vẫn có chút thắc mắc, " phải chị thích làm mặt, thích dạo phố sao?"

      "Tôi thích, nhưng ấy lúc nào cũng chê tôi càng lúc càng giống 'thiếu phụ luống tuổi có chồng', tôi buộc lòng phải vắt chút thời gian ra ngoài trang diện, nếu ấy ngắm trúng trẻ trung xinh đẹp, bỏ tôi." Tòng Thiện mặt đỏ tim đập dồn chửi rủa người nào đó , chính là cố ý, tránh cho mọi người có việc gì nhìn chằm chằm, hơn nữa, ở chung với Hàn Dập Hạo, quả "áp lực lớn như núi".

      "Hóa ra Thượng tá Hàn là loại người như vậy!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn tức giận , lại an ủi Tòng Thiện , "Chị Thẩm, ngũ quan, dáng dấp của chị xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, trời sinh đoan chính cần so với những suốt ngày tô son trát phấn đó, Thượng tá Hàn còn dám ghét bỏ chị, tôi tìm ta lý luận!"

      Cái này cũng cần, Tòng Thiện nghĩ bụng, nếu tìm ta, bị "dọn dẹp" nhất định là tôi! thấy đạt được hiệu quả, thấy tốt liền thu, thở dài : "Cho nên, cái khổ của tôi mọi người là biết, có gì để hâm mộ. Nhưng bình thường đối với tôi cũng tệ lắm, cũng thường 'ghét bỏ' tôi, đừng tìm ấy lý luận."

      "Đàn ông thể nuông chìu!" Tiểu Kha lời vàng ngọc , "Nhà tôi bị tôi trừng trị đến mức dễ bảo, tôi thấy chị nhất định là đối với Thượng tá Hàn quá tốt, sau này nên gay gắt gây gắt, chớ mềm lòng."

      "Ừm." Tòng Thiện "thụ giáo" gật đầu, chợt nhìn thấy chiếc xe MiniBus đậu ở cua quẹo phía trước, có mấy người lớn đứng ở bên ngoài, còn có mấy đứa trẻ đứng ở góc tường, vừa nhìn thấy có xe cảnh sát tới, lập tức lên xe rời .

      Tòng Thiện cảnh giác, bởi vì bên này là đường chiều, lập tức bảo Tiểu Kha vòng lại phía bên kia: "Chiếc xe kia có cái gì đó bất thường, mau qua đó xem."

      "Được." Tiểu Kha lập tức quay đầu xe, tuy nhiên ở giữa còn cách luống hoa rất dài, đợi các vòng qua chiếc xe MiniBus lái rồi.

      Tòng Thiện lấy cái loa ra, bảo phía trước dừng xe lại, đối phương lại mặc kệ, chuyển qua chỗ quẹo, càng lái càng nhanh.

      Bởi vì khoảng cách xa, trời lại tối, Tòng Thiện nhìn được bảng số xe, vừa định gọi chi viện, bộ đàm lại truyền đến tin tức, vùng gần bến tàu có hai nhóm người ẩu đả, lực lượng cảnh sát gần đó phải chạy tới tiếp viện.

      "Chị Thẩm, làm sao bây giờ?" Tiểu Kha dò hỏi.

      Tòng Thiện nhìn thấy chiếc MiniBus kia chạy ra khỏi tầm nhìn, quyết định rất nhanh : "Đến bến tàu!"

      đường , gọi cho Hàn Dập Hạo mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn có ai nhận máy.

      "Chị Thẩm, chị gọi điện cho ai vậy?" Tiểu Kha tò mò hỏi.

      "À, tôi vốn muốn gọi cho người bạn khác đón Hàn Dập Hạo, nhưng ta nghe máy, vậy đón, nếu ấy uống say bạn ấy đưa ấy về nhà." Tòng Thiện đáp , trong lòng lại nảy lên tia lo lắng, Hàn Dập Hạo nghe điện thoại, chẳng lẽ là như lo lắng?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36.1: Mang thai?

      Editor: smizluy1901

      Sau khi đuổi tới, Tòng Thiện mới phát giác tính nghiêm trọng của chuyện này vượt xa khỏi mong đợi của , dùng vũ khí đánh nhau vốn đơn giản, mà trực tiếp nổ súng sống mái với nhau, nếu phải động tĩnh của bọn họ quá lớn, ở nơi vắng vẻ này vốn cũng bị người ta phát .

      Đợi đến sau khi cảnh sát đặc chủng bao vây bọn họ và chế ngự nhóm người hai bên, trường có mấy người chết, còn có hai mươi mấy người bị các loại vũ khí khác nhau hoặc súng bắn đả thương, ở trong quá trình chống bạo động, cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, cảnh sát khác bị đạn bắn xuyên qua xương cột sống, tính mạng nguy kịch.

      Chờ đưa hai nhóm người về cục cảnh sát, cảnh sát điều tra ra được bọn họ tuần tự là thuộc hạ của Câu Tử Minh và Tần Kha, tuy nhiên ở trường lại có nhìn thấy hai người kia.

      Tòng Thiện lập tức nghĩ thông mấu chốt trong đó, đêm nay Câu Tử Minh và Tần Kha sống mái với nhau, Hàn Dập Hạo được thông báo cho nên tìm Câu Tử Minh, bây giờ điện thoại của gọi được, Câu Tử Minh và Tần Kha cũng chẳng biết đâu, hề nghi ngờ nhất định là bọn họ ngồi ca nô rời trước khi cảnh sát chạy tới.

      Khiến cảnh sát rất là tức giận chính là, nhóm người hai phe đều mực phủ nhận hành động đêm nay có bị người khác sai khiến, là bọn họ nhìn đối phương vừa mắt mới hẹn đến bến tàu đánh nhau.

      "Đánh nhau?" cảnh sát tức giận cốc vào đầu người, quát lớn , "Đánh nhau dùng AK47? Có biết đêm nay chết bao nhiêu người hay ? Tôi cho mấy người biết, nếu như chỉ ra người sai khiến, tất cả mấy người chờ ngồi tù !"

      "Sếp, chúng tôi cũng có ai sai khiến, phải tin chứ." người bất đắc dĩ .

      "Bây giờ tình nghi mấy người tụ tập đánh nhau, cất giữ vũ khí trái phép, cố ý làm hại người khác dẫn đến chết người, còn làm cho cảnh sát chết, chỉ riêng những chuyện này cộng lại cũng đủ để cho mấy người bị xử bắn, có phải đến bên giờ vẫn chịu hay ?" cảnh sát nam khác đập xuống bàn, cất giọng hung hãn . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      nghĩ tới, những người này chỉ hơi thay đổi sắc mạt chút, nhưng vẫn là đánh chết cũng chịu khai ra người đứng sau.

      Tòng Thiện ở trong phòng thẩm vấn nghe rất lâu, đột nhiên lời liền ra ngoài, vào nhà vệ sinh nữ, mở từng cánh cửa nhà vệ sinh ra, thấy có ai, lập tức khóa trái cửa lại, bắt đầu ngừng gọi điện thoại cho Hàn Dập Hạo.

      biết gọi bao nhiêu cuộc, đầu kia rốt cuộc nhận máy.

      "Alo." Trong loa truyền đến giọng quen thuộc.

      "Chuyện tối nay có phải Câu Tử Minh và Tần Kha làm hay ?" Tòng Thiện câu nhảm cũng có, thẳng vào vấn đề.

      "Chờ về rồi ." Hàn Dập Hạo muốn chuyện này ở trong điện thoại.

      " ở đâu?" Hàn Dập Hạo hỏi cũng hỏi là chuyện nào, tương đương với gián tiếp thừa nhận, trái tim Tòng Thiện bỗng đập mạnh cái, nhưng dùng giọng bình tĩnh hỏi tiếp, biết bây giờ nhất định là Hàn Dập Hạo ở cùng với Câu Tử Minh.

      " , chờ về." Trong giọng của Hàn Dập Hạo có chút mất kiên nhẫn, chuyện dùng vũ khí đánh nhau đêm nay đúng là Câu Tử Minh và Tần Kha ra lệnh, nhưng nổ súng trước là Tần Kha, còn Câu Tử Minh cũng là bị súng bắn đả thương, bây giờ còn ở trong biệt thự của Đường Tuấn làm phẫu thuật, bây giờ muốn thảo luận cái này với Tòng Thiện.

      "Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện hơi đề cao lương, nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe được, lập tức lại nén xuống, " có biết bây giờ có cảnh sát chết hay ? Còn có người nằm ở trong bệnh viện sống chết chưa biết, còn bao che cho Câu Tử Minh?"

      "Có cảnh sát chết?" Hàn Dập Hạo dừng lại chút, cũng có chút tưởng tượng được.

      "Nếu quả ta làm, tốt nhất khuyên ta đến tự thú, nếu sớm muộn gì cũng điều tra đến đầu ta." Tòng Thiện khuyên nhủ .

      " chỉ có thể câu, Tử Minh có nổ súng giết người. Chuyện còn lại chờ về rồi hãy ." Sau khi Hàn Dập Hạo xong câu này, liền vội vàng cúp điện thoại.

      "Tình hình bên ngoài thế nào? Cảnh sát chết?" Đường Tuấn nghe được Hàn Dập Hạo gọi điện thoại, mở miệng hỏi.

      "Ừ." Hàn Dập Hạo gật đầu, có nhiều lời.

      "Tên khốn này, tôi bảo cậu ấy đừng , bây giờ chuyện ầm ĩ lớn rồi." Tiễu Thiểu Kiệt thầm nắng câu.

      "Việc đến nước này, chỉ có thể nghĩ làm thế nào xoay chuyển tình hình." Đường Tuấn bình tĩnh , "Thuộc hạ của cậu ấy cũng bán đứng cậu ấy, còn bên Tần Kha kia xác định."

      "Nổ súng trước là Tần Kha, nếu bị lộ đối với bọn họ càng có lợi." Đều là người từng trải, Tiễn Thiểu Kiệt cũng chỉ hoảng giây, sau đó trấn định lại.

      "Hẳn là Tần Kha có bị bắt." Hàn Dập Hạo nhớ tới lời Tòng Thiện hỏi , suy đoán .

      "Vậy có vấn đề gì lớn, cấp cho người bên dưới số tiền trợ cấp là được." Tiễn Thiểu Kiệt .

      "Vậy bên phía người phụ nữ của cậu xử lý thế nào đây?" Đường Tuấn nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, dò hỏi, "Có phải ấy đoán được là Câu Tử Minh làm hay ?"

      " ấy bảo tôi khuyên Câu Tử Minh tự thú." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt đáp câu, uống ngụm Vodka, rượu cay trượt vào cổ hỏng, thế nhưng ngay cả chân mày của cũng lay động.

      "Tự thú? Tử Minh vốn có giết người." Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày .

      "Nhưng cậu ấy và Tần Kha tụ tập người là ." Đường Tuấn tiếp, "Chỉ cần cảnh sát điều tra được điểm này, Tử Minh khó tránh khỏi liên quan."

      "Chỉ cần bọn họ điều tra được là được." Hàn Dập Hạo nhàng lắc ly rượu trong tay, tròng mắt đen như mực mang theo tia cảm xúc khiến người ta đoán ra.

      "Can thiệp tư pháp?" ra cách nghĩ của Đường Tuấn và gần giống nhau, nhà họ Hàn và nhà họ Đường giao thiệp rộng ở hai giời quân đội và chính trị, thế lực ngầm của nhà họ Câu cũng rất hùng hậu, Câu Tử Minh cũng có phạm phải tội lớn là giết người, nhưng chính là tụ tập đánh nhau và tàn trữ vũ khí có chút phiền phức, nếu mấy nhà hợp lực lại, bảo vệ cũng khó khăn.

      " chịu nổi các cậu." Tiễn Thiểu Kiệt đặt ngón tay cái ở bên tai, phất phất tay , "Tôi cái gì cũng nghe thấy."

      Lúc hai giờ sáng, Hàn Dập Hạo mới về đến nhà, Tòng Thiện thay đồ ngủ ngồi ở sofa chờ , ngay cả TV cũng mở.

      Nghe được tiếng mở cửa, đứng lên, trông thấy Hàn Dập Hạo vào nhà.

      "Tại sao còn chưa ngủ?" có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng ngủ rồi.

      "Em đợi ." Tòng Thiện tới, nhận lấy áo khoác của , máng lên móc áo.

      Biết muốn hỏi cái gì, Hàn Dập Hạo kéo ngồi ở mép giường, chủ động lên tiếng : "Em muốn hỏi chuyện của Tử Minh?"

      Tòng Thiện gật đầu, phủ nhận, ngay khi chuyện này vừa mới xảy ra rất là tức giận, gọi cho Hàn Dập Hạo lại muốn nhiều lời, lại càng khiến tức giận hơn, nhưng đợi bình tĩnh lại, cũng nghĩ thông suốt cách làm của , người có tính cách như làm sao có thể bán đứng bạn bè. Nếu phải chuyện nghiêm trọng, cũng muốn mực truy hỏi .

      " muốn gạt em, quả Tử Minh có tham dự, nhưng cậu ấy phải là người đầu tiên rút súng, cũng có đánh chết bất kỳ người nào của đối phương, chính mình còn bị thương. Tòng Thiện, vụ án này hy vọng em nhúng tay vào." Hàn Dập Hạo thẳng thắn .

      "Nhưng ta lại là trong những người khởi xướng, nếu phải ta và Tần Kha, làm sao đêm nay lại chết nhiều người như vậy? Dập Hạo, em cũng hy vọng bao che cho ta." Tòng Thiện cũng ra lời trong lòng.

      "Em hãy nghe , biết em là cảnh sát, em hy vọng tất cả vụ án đều xử lý công bằng, nhưng vụ án này quá phức tạp, coi như truy hỏi được cũng nhất định có thể được kết quả gì, muốn em thất vọng, mới cho em theo." Hàn Dập Hạo gì về chuyện mình nhúng tay vào, ra với bối cảnh gia thế của nhà họ Câu, cũng có thể xếp đặt ổn thỏa, nhưng và Đường Tuấn ra mặt, nhanh hơn rất nhiều. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " ám chỉ cái gì?" Thông minh như , làm sao lại nghe ra ý tại ngôn ngoại, " được kết quả", ý chính là giải quyết được gì.

      "Em làm cảnh sát nhiều năm như vậy, rất nhiều việc cũng cần ." Hàn Dập Hạo cũng phủ nhận, dù sao sớm muộn gì cũng biết.

      "Có phải định dùng quan hệ cửa sau hay , tuỳ tiện tìm vài người chịu tội thay cho xong chuyện?" Tòng Thiện nhìn chăm chăm, mặt có bất kỳ biểu cảm gì, giọng cũng nghe ra được là vui hay giận.

      Hàn Dập Hạo lại có trả lời thẳng cái vấn đề này, mà là ôm sát , biết trong lòng buồn phiền, khuyên nhủ: " ra chính nghĩa công lý trong lòng mỗi người cũng hoàn toàn giống nhau, có đôi khi vì đạt được 'công bằng' trong lòng mình, lựa chọn chút thủ đoạn theo lẽ thường, nhưng cái này cũng đại biểu chúng ta tuân theo luật pháp, mà là đổi cách thức khác, để người vô tội được bảo vệ ở ngoài vòng pháp luật."

      Tòng Thiện biết ý tứ của , cho rằng Câu Tử Minh là vô tội, nên bị trừng phạt, nhưng theo , cho dù Câu Tử Minh có nổ súng bắn người, ta là người cầm đầu nhóm người kia, sai, ta và Tần Kha hẹn đánh nhau cũng là , nếu như có cảnh sát chết, có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ biến thành như vậy, chẳng lẽ nên có người đứng ra chịu trách nhiệm?

      " cứ thẳng, có cả đống kẻ hở luật phát để cho các luồn lách, tiền và quyền cộng lại có thể giải quyết rất nhiều chuyện, đúng ?" Tòng Thiện mặt đổi nhìn , hai người đều tính toán trong lòng như thế nào để thuyết phục đối phương.

      "Tức giận?" Thấy sắc mặt Tòng Thiện tốt, Hàn Dập Hạo lập tức dí mặt qua hôn đôi môi mượt mà xinh xắn của cái, bàn tay luồn vào trong áo ngủ của , chút kiên kỵ mà chạy loạn, muốn chuyển chú ý của , " biết lập trường của em, nhưng đó là Tử Minh, phải là người khác, em coi như bán cho chút thể diện , đừng cuốn vào có được hay ?"

      Bị vuốt ve ở vị trí mẫn cảm, Tòng Thiện cố nhịn xuống tiếng rên rỉ trượt tớt khóe miệng, người đàn ông này, mỗi lần đều dùng chiêu này phải ?

      Trong lòng dâng lên tia cười lạnh, Tòng Thiện đột nhiên chủ động ngửa mặt ra sau, hôn lên môi mỏng khêu gợi của , thân thể mềm mại chầm chậm cọ cọ ở trong ngực của , tay bé xoa lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của , cách bởi lớp quần áo chút lại chút trêu đùa ở trước ngực của .

      Lửa dục của Hàn Dập Hạo lập tức bị nhen nhóm, vội vàng muốn cởi bỏ áo ngủ của , Tòng Thiện đột nhiên dùng sức đẩy ra, đứng lên, từ cao nhìn xuống , chỉ vào cánh cửa : "Đêm nay ngủ phòng khách ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :