1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Lại gặp người nhà họ An

      Editor: smizluy1901

      "Tòng Thiện, cậu tìm con giúp chuyện." Lúc làm việc, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Nghĩa, lập tức xin nghỉ, từ cục cảnh sát chạy tới trường học của Thẩm Tòng Như.

      "Cậu, lần này nó lại làm sao?" Tòng Thiện tìm được Thẩm Tòng Nghĩa ở cửa lớn, nghĩ nhiều, cũng biết Thẩm Tòng Như lại xảy ra vấn đề.

      Thẩm Tòng Nghĩa cười ha ha hai tiếng, vừa vừa với Tòng Thiện: "Sáng sớm hôm nay cậu nhận được điện thoại của thầy giáo, ông ấy Tòng Như có mấy môn có qua, trường học đánh rớt nó. Con cũng biết đấy, mấy tháng nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó học tập giảm sút cũng là có lý do, con có thể đến xin hiệu trưởng Đỗ được ?"

      "Cậu, coi như học kỳ này về tình có thể lượng thứ cho nó, vậy tại sao trước đây học tập tốt? Hơn nữa nó theo kịp tiến độ, trường học để nó học lại cũng là vì suy tính cho nó." Tòng Thiện nhịn xuống kích động phẫn nộ, nếu phải là giọng của Thẩm Tòng Nghĩa trong điện thoại rất gấp, làm cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đó, nhất định tới. Mỗi lần Thẩm Tòng Như gây rắc rối ở trường, Thẩm Tòng Nghĩa liền kêu Tòng Thiện đến để giải quyết, bởi vì con trai của hiệu trưởng trường này từng được Tòng Thiện cứu, cho nên hiệu trưởng Đỗ đối với vẫn luôn rất khách sáo.

      "Trở về cậu nhất định dạy dỗ nó!" Thẩm Tòng Nghĩa có chút vội vàng , " ra cậu cũng muốn mỗi lần đều đến làm phiền hiệu trưởng Đỗ, nhưng Tòng Như nếu như bị đánh rớt nó cũng học nữa, con cũng biết cậu và mợ con luôn hết cách với nó, cho nên đành phải tìm con. Hơn nữa, điểm số trương trình học bộ môn của nó cũng tệ lắm, chỉ là môn văn hóa được giỏi, nó rất nhiều bạn học của nó đều như vậy."

      "Nó cậu còn tin?" Tòng Thiện phản bác, "Vậy tại sao người khác bị đánh rớt, nhà trường lại đánh rớt nó?"

      "Tòng Thiện, cậu cũng biết Tòng Như ham chơi chút, nhưng con xem, gần đầy nó trải qua nhiều chuyện như vậy, con coi như giúp cậu, lại xin hiệu trưởng Đỗ, nó , lần này nhất định là lần cuối." Thẩm Tòng Nghĩa cam đoan .

      Tòng Thiện muốn lại cùng ông tranh luận lời của Thẩm Tòng Như đến tột cùng có mầy phần có thể tin, nhưng tới đây, cũng thể làm gì.

      "Cậu, cậu về trước , con tìm nó, bảo nó với con đến gặp hiệu trưởng Đỗ." Tòng Thiện muốn để cho Thẩm Tòng Nghĩa theo, ông cũng từng tuổi này, vì chuyện của con lại cầu xin người khác, trong lòng cũng là đành lòng.

      "Vậy cậu ở đây chờ các con." Thẩm Tòng Nghĩa .

      "Được rồi." Tòng Thiện gật gật đầu, gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Như, hỏi ấy ở đâu, ấy tên quán cafe, để cho Tòng Thiện tới tìm .

      Tòng Thiện có chút nén giận, bây giờ là lúc nào rồi, nó còn có tâm tư uống cafe, để mình Thẩm Tòng Nghĩa cuống cuồng.

      Vào quán, Tòng Thiện nhìn thấy Thẩm Tòng Như vừa vừa cười cùng với mấy nam sinh, mấy nam sinh kia ăn mặc cũng rất đẹp đẽ. Thẩm Tòng Như chỉ thích ở cùng với kiểu người hỗn tạp này.

      Tòng Thiện tới, mặt thay đổi : "Có hay ?"

      Mấy người họ đều nhìn về phía của , có nam sinh chuyện cười, bị Tòng Thiện cắt ngang, có chút mất hứng : " tìm ai?"

      "Chị ấy tìm mình." Thẩm Tòng Như vội vàng đứng lên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo chứa đầy nụ cười.

      "Cậu còn có loại bạn bè level (trình độ) này?" nam sinh mặc áo kẻ sọc ngước lên nhìn lướt qua Tòng Thiện, khinh miệt .

      "Vậy xin hỏi cậu là loại level gì?" Tòng Thiện khách sáo mắng trả lại, quả là vật họp theo loài, những người được gọi là "bạn bè" này của Thẩm Tòng Như, mỗi người đều là tấm đức hạnh, "Học phụ nữ xỏ lỗ tai vẽ lông mày gọi là level cao?"

      Đối phương vừa nghe, quả nhiên tức giận, Thẩm Tòng Như vội vàng kéo lấy Tòng Thiện, câu: " xin lỗi, chúng tôi trước."

      Rồi nhanh chóng cùng Tòng Thiện rời .

      "Rốt cuộc chị có tố chất hay ? chuyện lịch như vậy." Tòng Thiện còn chưa có mở miệng, Thẩm Tòng Như cũng mở miệng trước dạy dỗ rồi.

      "Chị có tố chất ư? Rốt cuộc là ai mở miệng trước?" Tòng Thiện lạnh lùng nhìn ấy cái, muốn nhảm nhiều với ấy.

      Thẩm Tòng Như bị ánh mắt Tòng Thiện hù sợ, lập tức , biết tại sao, bây giờ trong xương có chút sợ Tòng Thiện, có lẽ là bởi vì nguyên nhân người đàn ông sau lưng của , nghĩ tới ánh mắt Hàn Dập Hạo, cảm thấy cả người rét run.

      Lúc này, tiến vào, còn chưa đến gần, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.

      "An Bối Bối?" Tòng Thiện nhìn người tới, phát ấy dĩ nhiên là An Bối Bối, tại sao lại gặp phải ấy ở chỗ này, phải ấy học ở nước ngoài sao?

      "Đồ hèn hạ!" An Bối Bối xông thẳng tới, thấy Thẩm Tòng Như, hai lời, trước tiên giáng tới cái tát.

      "Bốp!" Tiếng vang thanh thúy làm cho cả quán cafe đều yên lặng.

      An Bối Bối còn chưa hết giận, nắm lấy đồ trang trí quầy định đánh tới Thẩm Tòng Như.

      Tòng Thiện duỗi tay ra, ngăn lại, lạnh lùng hỏi: " muốn làm gì?"

      "Là ?" Lúc này An Bối Bối mới chú ý tới Tòng Thiện, hất tay của ra, còn chưa kịp câu, Thẩm Tòng Như lại giáng cái tát trả lại.

      "Bốp!"

      "An Bối Bối, đừng tưởng rằng tôi sợ ." Bộ dáng Thẩm Tòng Như cũng là trừng mắt lạnh lẽo, khí thế thua kém An Bối Bối chút nào.

      "Đồ hèn hạ như , lại dám đánh tôi sao!" An Bối Bối dám tin mà nhìn Thẩm Tòng Như chằm chằm, đột nhiên nổi điên nhào về phía Thẩm Tòng Như, hét lên rồi quào loạn mặt Thẩm Tòng Như.

      "Cái con đanh đá này!" Thẩm Tòng Như cũng lớn tiếng mắng và nhào vào đánh nhau với An Bối Bối.

      Nhân viên phục vụ trong quán cafe vội vàng tới khuyên can, nhưng nghĩ tới sức lực của hai điên cuồng này quá lớn, người khác tách ra, trái lại còn bị ngộ thương.

      "Dừng tay!" Tòng Thiện lên tiếng ngăn lại, nhìn trò hề trước mắt này, nhất thời cảm thấy đau đầu, hay người này là làm thế nào biết nhau, còn ẩu đả?

      Nhưng hai người họ vốn nghe theo lời của , vẫn đánh ngừng, còn đập vỡ ít đồ trong quán cafe.

      Tòng Thiện cũng lên trước ngăn lại, trái lại thờ ơ đứng ở bên giống như khán giả vậy, hai người này, đều muốn giúp, nhất là người nhà họ An.

      Đợi hồi, hai người họ đều dính phải màu, Tòng Thiện muốn cùng bọn họ ở đây phí thời gian, cho nên bước lên trước, giữ lấy An Bối Bối, dùng sức hất lên, người sau thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      "Thẩm Tòng Thiện!" An Bối Bối tức giận nhìn Tòng Thiện chằm chằm, mắng to, " và con tiện nhân Thẩm Tòng Như này là phe, nhớ kỹ cho tôi, tôi nhất định làm cho các đẹp mặt!"

      " có biết uy hiếp nhân viên cảnh vụ là phạm tội rất lớn hay ?" Tòng Thiện nhàng , lời của đủ lực uy hiếp hơn so với lời của An Bối Bối, "Hay là muốn tôi bắt hai người đến cục cảnh sát, để cho bố lại đến bảo vệ?"

      " cảnh sát như chảnh gì mà chảnh, bất cứ lúc nào bố tôi cũng có thể khiến bị cách chức!" An Bối Bối uy hiếp .

      "Tùy ý." Tòng Thiện thờ ơ .

      "Được, chờ xem!" An Bôi Bối biết bây giờ mình chiếm được bất kỳ tiện lợi gì, cho nên trừng mắt liếc nhìn Tòng Thiện cái, rồi định rời .

      "Đứng lại!" Tòng Thiện đưa tay ngăn ấy lại, chỉ vào bã vụn đầy đất , "Phá hư đồ trong quán của người ta, phủi mông cái muốn chạy lấy người à?"

      An Bối Bối vốn định trực tiếp ném xấp tiền ở bàn, nhưng nghĩ lại, chỉ vào Thẩm Tòng Như : "Tôi bồi thường ta cũng phải bồi thường, mỗi người nửa."

      "Bồi thường bồi thường!" Thẩm Tòng Như là người rất sĩ diện, thấy An Bối Bối bồi thường, mình cũng sảng khoái mà lấy ví ra, ném ra xấp tiền.

      Chờ An Bối Bối rời , Tòng Thiện quay đầu hỏi Thẩm Tòng Như: "Mày cùng ấy là xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Tòng Như bĩu môi, dửng dưng : "Giành đàn ông thôi."

      "Thẩm Tòng Như!" Tòng Thiện vừa nghe, căm tức nhìn ấy, dạy dỗ, "Chị cho rằng mày bớt phóng túng chút, kết quả vẫn còn tấm đức hạnh này, có phải mày còn muốn vào bệnh viện lần nữa hay ?"

      Khó trách trong ví tiền của nó có nhiều tiền như vậy, nhưng cũng biết là người đàn ông nào.

      "Chị biết cái gì? Người đàn ông của ta thích tôi cũng phải lỗi của tôi." Thẩm Tòng Như hơi có chút đắc ý , khách quan mà , đẹp hơn An Bối Bối nhiều, hơn nữa người vừa cao vừa gầy, lại học khoa trang điểm, trang điểm chút, quả bắt mắt hơn rất nhiều so với An Bối Bối sống ở nước ngoài thời gian dài ăn bữa ăn nhanh quá nhiều mà dẫn đến hơi mập.

      "Tốt nhất mày đừng có trêu chọc ấy." Tòng Thiện biết độ lệch "đạo đức quan" của Thẩm Tòng Như quá lớn, cũng lười tranh luận với ấy, chẳng qua là bảo ấy chú ý chút, dù sao nhà họ An và nhà họ Thẩm ngọn nguồn quá sâu, vỡ lở ra đối với mọi người đều có lợi.

      "Tôi biết bố ta có tiền, vậy sao?" Thẩm Tòng Như hừ , "Còn phải là bị trường học nước ngoài đuổi sao, chỉ có ảo não quay về học trường đại học này."

      Bị đuổi? Tòng Thiện suy nghĩ chút, quả An Bối Bối cũng phải là học sinh tốt gì, bị đuổi cũng phải là chuyện hiếm lạ, thảo nào lại thấy ấy ở chỗ này, còn cùng Thẩm Tòng Như tranh giành người .

      "Chị cảnh cáo mày, nếu mày lại gây ra chuyện rắc rối gì ở trường nữa, sau này chị giúp mày cầu xin." Tòng Thiện lạnh lùng liếc ấy cái, uy hiếp .

      Trong lòng Thẩm Tòng Như phát bực, nghĩ đến trước đây đều là bắt nạt Tòng Thiện, làm sao đổi lại bị uy hiếp, muốn tức giận, nhưng lại nghĩ tới Hàn Dập Hạo, vẻ kiêu ngạo lập tức tắt hơn phân nửa, lại mạnh miệng thầm: "Chị giống vậy sao, cũng phải là dựa vào đàn ông à."

      "Mày gì?" Tòng Thiện dừng bước lại, xoay người chắn ở trước mặt của ấy, để ấy lại lần nữa.

      " có gì." Thẩm Tòng Như dám lỗ mãng, lại thúc giục , "Nhanh tới phòng làm việc của hiệu trưởng , tôi tìm bố."

      Thấy ấy mượn cớ muốn chạy, Tòng Thiện gọi ấy lại, có đe dọa, có dọa dẫm, rất bình tĩnh : "Chị biết ngày đó tại sao mày lại bị Hàn Dập Hạo đuổi , phải chị cảnh cáo mày, mà là khuyên mày câu. Hàn Dập Hạo giống với chị mày, có lẽ chị mày nhìn ở mặt thể diện của cậu, lần lượt bỏ qua cho mày, khoan dung cho mày, nhưng Hàn Dập Hạo đối với mày thế nào, chị cũng ngăn cản được, cho nên, nếu như mày lại tiếp tục làm cái gì cái nấy khiến mọi người chúng ta đều vui mà , chị dám đảm bảo ấy có thể tức giận hay . Mày tự lo cho tốt ."

      Những lời này, Tòng Thiện muốn cho Thẩm Tòng Như nghe từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có trở về nhà họ Thẩm, cho nên có cơ hội, bây giờ được dịp ràng, tránh cho có người còn giữ ý nghĩ an phận.

      Sắc mặt Thẩm Tòng Như lúc đỏ lúc trắng, đương nhiên sợ Hàn Dập Hạo, ngày đó, bộ dạng ta quát to dọa sợ như vậy, làm sao còn dám tìm ta, cho nên câu cũng có đáp lại, rồi chạy chậm rời .

      Tòng Thiện nhìn bóng lưng của ấy, hiểu vì sao cậu lại có loại con này, hơn nữa tin, đây cũng phải là lần cuối Thẩm Tòng Như gây ra phiền phức, cục diện rối rắm này muốn phủi tay làm.

      Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn xoay người tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Ai bức ai thôi học

      Editor: smizluy1901

      Quả nhiên, tới hai ngày, Tòng Thiện lại nhận được điện thoại của nhà họ Thẩm gọi tới, nhưng lần này phải là Thẩm Tòng Nghĩa, mà là Trương Thục Hiền.

      "Alo, cậu." Tòng Thiện nhìn thấy dãy số quen thuộc, nhận hỏi.

      "Là mợ." Đầu kia truyền đến giọng , nghe vào rất nôn nóng, "Tòng Thiện, bây giờ con lập tức đến trường của Tòng Như mau."

      "Xảy ra chuyện gì?" Vừa nghe lại là Thẩm Tòng Như, Tòng Thiện liền muốn tùy tiện tìm lý do thoái thác.

      "Con bé bị người ta đánh!" Trương Thục Hiền la lớn, vừa tức vừa vội, "Là con của An Đạo Ninh tìm người đánh con bé! Nhà trường cũng gọi phụ huynh hai nhà tới, biết An Đạo Ninh gì với hiệu trưởng, ở trường chỉ truy cứu trách nhiệm của An Bối Bối, còn muốn đuổi Tòng Như!"

      "Vậy đưa Tòng Như đến cục cảnh sát nghiệm thương ." Tòng Thiện quá để tâm , sớm cảnh cáo Thẩm Tòng Như chớ trêu chọc người của nhà họ An, nghe, bây giờ xảy ra chuyện có thể trách ai.

      "Tôi bảo đừng gọi điện cho Tòng Thiện!" Lúc này, giọng chen vào, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng động tranh giành điện thoại.

      "Thẩm Tòng Nghĩa, hôm nay tôi chỉ muốn cho con ông nghỉ học, mà còn muốn cho cả nhà ông thất nghiệp!" giọng nữ ngang ngược càn rỡ vang lên, Tòng Thiện vừa nghe, liền biết là xuất từ giọng của Tô Nhị Hà.

      "An Đạo Ninh!" Thẩm Tòng Nghĩa gầm lên giận dữ, tiếp theo Tòng Thiện nghe được "Làm gì! Ông muốn làm gì!", sau đó chính là Thẩm Tòng thốt lên tiếng kêu đau "Ai da".

      "Cậu!" Tòng Thiện cả kinh, lập tức đứng dậy, mấy câu với đồng nghiệp, ra ngoài làm ít chuyện rồi chạy thẳng tới trường học của Thẩm Tòng Như.

      Đến phòng làm việc của hiệu trưởng, người của nhà họ An và nhà họ Thẩm còn giằng co ở đó, Trương Thục Hiền ngăn cản An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà để cho họ , hiệu trưởng uy hiếp muốn báo cảnh sát, Tòng Thiện sải bước vào, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Hiệu trưởng Đỗ, muốn báo cảnh sát sao?"

      Cho dù mặc cảnh phục người, những người có mặt ở chỗ này đều biết là cảnh sát, hiệu trưởng Đỗ thấy vào, sắc mặt có chút lúng túng, ông đối với Tòng Thiện vẫn luôn rất khách sáo, cũng từng giúp Thẩm Tòng Như rất nhiều lần, nhưng lần này giống, kể từ khi An Bối Bối học trường đại học này, An thị tài trợ số tiền đáng kể, cho nên ông dám đắc tội An Đạo Ninh.

      "Thế nào, muốn tới giúp cậu của thu xếp sao?" Tô Nhị Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn Tòng Thiện cái, châm chọc .

      Tòng Thiện nhìn cũng nhìn bà ta cái nào, tới trước mặt Thẩm Tòng Như, thấy cả người của ấy vết thương bầm tím, nhàn nhạt hỏi: "Ai đánh?"

      "Nó." Trương Thục Hiền lập tức chỉ vào An Bối Bối đứng ở bên cạnh An Đạo Ninh, vội vàng , dường như hy vọng Tòng Thiện đánh trả lại vậy.

      Tòng Thiện quét mắt liếc nhìn toàn thân Thẩm Tòng Như cái, sau đó tới trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa ngồi ở ghế thở dốc vì tức giận, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: "Cậu, cậu có sao ?"

      Thẩm Tòng Nghĩa lắc lắc đầu, nhưng bởi vì xô đẩy ban nãy mà bị trặc chân, bây giờ còn hơi đau.

      "Hiệu trưởng Đỗ, vậy chúng tôi trước. Lần này Bối Bối nhờ ông chiếu cố nhiều, sau này chúng tôi cũng báo đáp nhà trường." Ngay trước mặt người nhà họ Thẩm, Tô Nhị Hà e dè , bà chính là muốn để cho người nhà họ Thẩm biết bọn họ nhiều tiền hơn, nhiều đến đủ để dễ dàng dìm chết người nhà họ Thẩm. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      xong, bà vênh váo tự đắc dẫn An Bối Bối liền muốn rời .

      "Đứng lại!" tiếng quát chói tai vang lên, Tòng Thiện chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Nhị Hà chằm chằm, hơi thở đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Tôi mấy người có thể rồi chưa?"

      " là thứ gì? Chúng tôi phải cần đồng ý sao?" Tô Nhị Hà buồn cười .

      "Đả thương người, xỉ nhục cảnh sát, công khai hối lộ, tùy tiện dùng cái nào tôi cũng có thể đưa mấy người về cục cảnh sát ngay bây giờ để tiếp nhận điều tra!" Tòng Thiện tới, chắn ở trước mặt người của nhà họ An, điều lại điều chút sợ hãi .

      " cho rằng tôi sợ ư! Mau tránh ra!" Tô Nhị Hà sợ chết muốn đẩy Tòng Thiện ra.

      An Đạo Ninh vội vàng giữ chặt bà lại, tay Tòng Thiện chỉ vào Tô Nhị Hà : "Đụng tôi chút, chính là đánh lén cảnh sát, coi như trong quá trình 'bắt' bà, làm chuyện gì đó với bà, cũng là do 'bắt' bà nà gây ra."

      " dám uy hiếp tôi?" Tô Nhị Hà căm hận hất tay của An Đạo Ninh ra, nhưng dám đụng vào Tòng Thiện, bà vênh váo hung hăng : "Có tin bây giờ tôi gọi điện cho cục trưởng Trần, để ông ấy cách chức hay !"

      "Xem ra có vài người trưởng thành là đầu người óc heo." Tòng Thiện nhịn được nở nụ cười , nhắc nhở , " nhớ lần trước là ai muốn hãm hại tôi sao? Nhưng trái lại khiêng đá đập chân mình? Muốn bây giờ tôi ra ?"

      Tòng Thiện chỉ đương nhiên là chuyện Tô Nhị Hà tìm người bắt cóc con mình, biết bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy tố cáo An Bối Bối, bà có phản ứng gì?

      Tiếng Tòng Thiện vừa dứt, hai người có mặt quả biến sắc, là Tô Nhị Hà, là An Đạo Ninh.

      " ra chuyện này cũng phải thể thương lượng." An Đạo Ninh nhớ tới mối quan hệ của Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo với đám người của Đường Tuấn, lại sợ để lộ ra chuyện Tô Nhị Hà làm, cho nên muốn dàn xếp ổn thỏa .

      "Phải ?" Tòng Thiện nhìn ông, lạnh lùng cười tiếng, "Bây giờ còn có thể thương lượng? cho ông biết, muộn rồi. Vốn là hai học sinh đánh nhau tôi cũng muốn ầm ĩ đến cục cảnh sát, nhưng khi phụ huynh này vẫn còn hiểu chuyện như vậy, vậy còn cách nào khác. Tòng Như, đợi lát nữa cùng chị trở về cục cảnh sát nghiệm thương, khiếu nại An Bối Bối cố ý đả thương người!"

      " dọa ai thế!" An Bối Bối vừa nghe, lập tức lớn tiếng , " cảnh sát như , muốn dọa ai?"

      "Tôi dọa người sao? Căn cứ vào quy định khoản 1 điều 17 của《Bộ luật hình 》, công dân tròn 16 tuổi, phải chịu hoàn toàn trách nhiệm hình . Nếu như tôi nhớ nhầm, tháng trước tròn mười tám tuổi rồi." Tòng Thiện nguy hiểm mà nhìn An Bối Bối chằm chằm, tiếp, "Lại căn cứ vào điều 234 của《Bộ luật hình 》, cố ý gây thương tích, có thể xử ba năm tù giam trở xuống, tạm giam hoặc là quản chế. mua chuộc người đả thương người khác, dẫn đến gây tổn hại thân thể người khác, còn hề có lòng ăn năn hối cãi, lại thông qua hối lộ làm thủ đoạn bất chính, hơn nữa bức hại người nhà người bị hại, tình tiết này hoàn toàn có thể xin xử phạt nặng, là muốn vào nơi tạm giam hay là ngồi nhà giam đây?"

      "Cảnh sát Thẩm, ra cần làm lớn như vậy." Hiệu trưởng Đỗ vội vàng tới giảng hòa.

      "Đúng rồi, hiệu trưởng Đỗ, ông có thể làm nhân chứng." Tòng Thiện cười "dịu dàng", , "Ông cũng thấy đấy, em tôi thâm tím mình mẩy, biết vừa rồi cậu tôi bị ai đẩy hay là đánh, tôi muốn về cục cảnh sát để có thể cùng nhau truy cứu."

      Lời này của là để cho An Đạo Ninh nghe, động đến Thẩm Tòng Nghĩa, chính là chạm vào ranh giới cuối cùng của , nhất định truy cứu tới cùng!

      "Cho dù đến cục cảnh sát, có thể làm gì? Vẫn phải ngoan ngoãn đưa chúng tôi ra ngoài, đến lúc đó trái lại bị cấp của mắng!" An Bối Bối tự cho là trong nhà có tiền có quan hệ, hoàn toàn coi thường uy hiếp của Tòng Thiện.

      Tòng Thiện lại chẳng thèm "dây dưa" với nhân vật An Bối Bối này, thèm nhìn ấy lấy cái, trực tiếp vòng qua ấy, tới trước mặt Tô Nhị Hà, lấy điện thoại ra, làm ra vẻ muốn bấm số: " phải vừa rồi bà muốn gọi điện cho cục trưởng Trần sao? Nếu bây giờ tôi bấm số giúp bà?"

      "Tại sao lại có số điện thoại của cục trưởng Trần?" Tô Nhị Hà hoài nghi hỏi.

      "Tại sao tôi lại có, cần khai báo với bà." Tòng Thiện khách sáo , "Cú điện thoại này bà gọi hay là gọi?"

      An Đạo Ninh nhớ tới cảnh ngày đó nhìn thấy và Hàn Dập Hạo ở cùng chỗ, đột nhiên cảm giác được Tòng Thiện càng lúc càng trở nên đơn giản, ngay cả Đường Tuấn, bọn người Hàn Dập Hạo đứng về phía , cũng khó trách bây giờ cường thế như vậy, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, lát nữa ông còn có cuộc họp quan trọng cần tiến hành, cho nên , "Cũng chỉ là hai đứa cãi nhau mâu thuẫn chút, ra cũng phải là chuyện lớn gì, hiệu trưởng Đỗ, chúng tôi giải quyết riêng là được rồi, chuyện vừa rồi coi như có xảy ra."

      Ông chính là chuyện trước khi Tòng Thiện chưa đến, bọn họ cầu nhà trường đuổi Tòng Như.

      "Giải quyết? Ông phương án của ông xem, tôi nghe chút xem có cần thiết đàm phán hay ." Tòng Thiện hừ lạnh trong lòng, người trong nhà này quả đều cùng loại đức hạnh, bắt nạt kẻ yếu, biết, sở dĩ An Đạo Ninh chuyện tốt như vậy, là bởi vì lần trước nhìn thấy và Hàn Dập Hạo ở cùng chỗ, lão hồ ly này, cho rằng lõi đời khéo đưa đẩy là được sao? Hôm nay như ý nguyện của ông. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Tiền thuốc men, phí sinh hoạt, bồi thương tinh thần, chúng tôi chịu trách nhiện toàn bộ." An Đạo Ninh "hào phóng" .

      "Bố!" An Bối Bối bất mãn, nhanh như vậy mà bố mình "ăn khép nép", bất mãn hét lên, An Đạo Ninh lại bảo đừng có lên tiếng.

      " ngại, tiền chữa trị, phí sinh hoạt, bồi thường tinh thần, đều cần mấy người chi ra." Tòng Thiện lắc lắc đầu, vẻ mặt "áy náy", "Chúng tôi thiếu tiền."

      Tô Nhị Hà nghe vậy, ánh mắt híp lại, đứa con hoang chết tiệt này trở nên có tiền từ khi nào? chẳng lẽ là được người đàn ông khắp người tràn đầy hơi thở quý tộc nhìn thấy lần trước bao nuôi sao?

      đợi đối phương tiếp lời, Tòng Thiện lại thêm: "Bây giờ tôi chỉ cho mấy người hai lựa chọn, là về cục cảnh sát, giải quyết việc chung."

      từng câu từng chữ rất ràng, ăn mạnh mẽ, " lựa chọn khác, An Bối Bối thôi học!"

      " cái gì!" Tô Nhị Hà và An Bối Bối cùng thốt lên kinh ngạc, ngay cả người nhà họ Thẩm cũng kinh ngạc.

      "Cái này." Hiệu trưởng Đỗ biết nên cái gì cho phải, bắt đầu phải là để cho Thẩm Tòng Như thôi học sao? Sao bây giờ lại trở thành An Bối Bối rồi hả?

      "Hiệu trưởng Đỗ, tôi làm khó ông." Tòng Thiện trấn an hiệu trưởng Đỗ , "Tôi là muốn An Bối Bối tự động xin thôi học."

      " đừng thái quá!" Tô Nhị Hà rít lên, có phải đứa con hoang chết tiệt này điên rồi hay , bảo An Bối Bối thôi học?

      "Vừa rồi mấy người quá đáng, bây giờ tôi lại quá đáng sao?" Tòng Thiện cười lạnh tiếng, , "Hai chọn , nếu như hôm nay thấy An Bối Bối ra khỏi trường, tôi lập tức bắt người, tiện thể cho mấy người biết câu, muốn tìm cục trưởng Trần cũng được, nhưng tôi có thể cam đoan mấy người tìm ông ta cũng vô dụng."

      Đây là khiêu khích trắng trợn cộng thêm dọa dẫm, ngay cả An Đạo Ninh cũng nhịn được nheo mắt lại, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, muốn bảo chớ đừng hùng hổ dọa người như vậy, "Ngoại trừ hai lựa chọn này, cầu khác tôi đều có thể đồng ý."

      ", chỉ hai cái này." Tòng Thiện bước cũng nhường.

      "Thẩm Tòng Thiện!" Tô Nhị Hà vừa định mắng to.

      Lại nghe Thẩm Tòng Thiện thản nhiên : "Về chuyện An Bối Bối vị bắt cóc..."

      "Được, chúng tôi đồng ý." An Đạo Ninh lên tiếng ngắt ngang lời của , muốn để cho tiếp.

      "Cái trường học rách nát này, nhà chúng tôi cũng chẳng ưa gì." Tô Nhị Hà lập tức thay đổi thái độ, kéo lấy tay An Bối Bối, khinh miệt , "Bối Bối, bố và mẹ nhất định tìm cho con trường học tốt gấp trăm lần cái trường này, chúng ta !"

      An Bối Bối biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao trong nháy mắt, trở thành phải thôi học? Nhưng bất kể khóc lóc thế nào, Tô Nhị Hà vẫn kéo nhanh chóng ra ngoài, An Đạo Ninh cũng là theo sát phía sau.

      "Hiệu trưởng Đỗ, xin lỗi, lại làm phiền ông." Tòng Thiện xoay người cười cười với hiệu trưởng Đỗ, cần , tin rằng ông cũng biết nên làm thế nào.

      " sao." Hiệu trưởng Đỗ cũng là "người thông minh", ngay cả An Đạo Ninh cũng bị Thẩm Tòng Thiện bức cho phải rời , đương nhiên biết phải là người dễ chọc, dù sao chuyện này cũng là An Bối Bối sai, chuyện bảo Thẩm Tòng Như thôi học coi như có xảy ra.

      "Cứ để cho bọn họ như vậy sao?" Người dám lời nào, bây giờ mọi người cũng rồi, Trương Thục Hiền vẫn còn tức tối bất bình , "Ít nhất tiền thuốc men bọn họ phải chịu chứ."

      "Con xa rồi sao?" Tòng Thiện muốn tiếp tục ầm ĩ thêm nữa, chuyện này Thẩm Tòng Như vốn là nên bị chút dạy dỗ, cũng chịu nhiều khổ cực như vậy còn ngoan ngoãn, đều là do người làm mẹ này nuông chiều.

      "Cậu, cậu thế nào? Con đưa mọi người đến bệnh viện." Tòng Thiện tới trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa, đỡ ông dậy .

      "Tòng Thiện." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, ông vốn muốn kêu Tòng Thiện tới, nhưng nếu phải là , đoán chừng Tòng Như bị đuổi học.

      "Đừng nữa, đến bệnh viện trước ." Tòng Thiện vừa , vừa để cho Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như cũng theo kịp, phải cố ý thả cho người nhà họ An lối thoát, mà là loại chuyện nhặt này cho dù ầm ĩ đến cục cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ là bồi thường dân , vừa rồi cũng chỉ là hù dọa An Bối Bối và Tô Nhị Hà. Đối với cái kết quả này, Tòng Thiện vẫn rất hài lòng, đồng tình với Thẩm Tòng Như, An Bối Bối lại càng gieo gió gặt bão.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Đem lòng sinh nghi

      Editor: smizluy1901

      Lúc ở bệnh viện, Tòng Thiện gặp được người quen, là cộng từng ở trong tổ bảo vệ, Tiểu Kha.

      "Chị Thẩm, sao chị lại ở đây?" Tiểu Kha nhìn thấy Tòng Thiện, nhiệt tình tới, chào hỏi. có mặc cảnh phục, đoán chừng là nghỉ.

      "Tôi cùng người nhà đến khám bệnh." lâu gặp, Tòng Thiện nhìn thấy cũng rất vui mừng, hai người có ở cùng khu, cho nên bình thường dường như có cơ hội chạm mặt, "Còn ?"

      "Tôi tới gặp bạn trai." Tiểu Kha tùy tiện cười cười, xong chỉ vào người mặc áo blouse trắng ở phía sau tới , "Nhìn xem, đó là bạn trai tôi."

      Bác sĩ nam tới, Tiểu Kha bắt đầu giới thiệu: "Triệu Tường, đây là chị Thẩm, trước đây em nhắc qua với , tổ trưởng rất tốt ở trong tổ bảo vệ. Chị Thẩm, đây là bạn trai tôi Triệu Tường, sau này chị tới bệnh viện này có thể tìm ấy giúp đỡ."

      Triệu Tường là bác sĩ trẻ tuổi gầy, trông cũng xấp xỉ với Tiểu Kha, hơi thấp hơn Tiểu Kha đoạn, phía sau cặp kính dày là đôi mắt cười híp mắt, ta cải chính lại lời của Tiểu Kha : " có chuyện gì tốt nhất vẫn là đừng tới bệnh viện, ha ha, chào ."

      "Chào ." Tòng Thiện cũng cười, biết Tiểu Kha chuyện đều như vậy, vốn cũng có so đo, " khoa gì, chừng sau này vẫn là phải tìm giúp đỡ."

      "Tôi là bác sĩ khoa nội." Triệu Tường cười , "Sau này cảm mạo cũng có thể tới tìm tôi."

      " phải còn có việc phải bận sao? trước , em chờ tan làm." Tiểu Kha nhắc nhở .

      "Được rồi, trước, các em trò chuyện nhé." Triệu Tường cười ha ha phất phất tay, trước.

      "Bạn trai tệ." Tòng Thiện cười , tuy diện mạo bình thường, nhưng nhìn ra được rất thích cười, tính tình tốt, vừa vặn là góc bù xứng với tính tình tùy tiện của Tiểu Kha.

      "Chị còn tôi, bạn trai chị chính là Thượng tá Hàn, vừa cao lại vừa đẹp trai, biết có biết bao nhiêu ghen tỵ chết được." Tiểu Kha cười ha ha, đáp lễ .

      "Làm sao biết?" Tòng Thiện có chút kinh ngạc, ngay cả Tiểu Kha ở khu khác cũng biết? khoác như vậy sao?

      "Tôi có sư huynh từng tham gia huấn luyện gìn giữ hòa bình, ta cho tôi biết, ta còn , tận mắt nhìn thấy Thượng tá Hàn hôn chị." Tiểu Kha nháy mắt ra hiệu, cười đến mức rất là vui vẻ.

      Tòng Thiện lập tức cảm thấy trán ra mấy đường đen, hóa ra thành phố A như vậy, đến chỗ nào cũng có thể gặp được người quen.

      "Đừng chuyện này nữa." Tòng Thiện vội vàng cắt ngang chủ đề riêng tư này, chuyển sang về công việc, "Bây giờ ở cục cảnh sát ban đầu sao?"

      ", tôi sắp được điều đến khu này của các chị rồi." Tiểu Kha mặt mày vui vẻ, " hy vọng có thể điều đến tổ của chị, chúng ta có thể làm cộng ."

      "Như vậy tốt quá." Tòng Thiện cười cười, bản lĩnh của Tiểu Kha quả hiếm thấy, nếu là có gia nhập của ấy, cũng là chuyện tốt.

      Lúc này, Thẩm Tòng Như kiểm tra xong, Trương Thục Hiền dìu ấy ra ngoài.

      "Tiểu Kha, người nhà của tôi ở bên kia, trước nhé, có rảnh gọi điện thoại cho . Lần trước hẹn tôi dạo phố thành, có cơ hội tôi mời ăn cơm." Tòng Thiện vẫy vẫy tay.

      "Được, chị Thẩm, sau này có rất nhiều cơ hội." Tiểu Kha cũng vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

      Tòng Thiện tới bên cạnh Trương Thục Hiền, hỏi: "Thế nào?"

      " có sao, chết được." Trương Thục Hiền tức giận , dường như hết thảy đều là Tòng Thiện sai.

      Tòng Thiện muốn để ý tới bà, tìm Thẩm Tòng Nghĩa, nhìn thấy tấm phim chụp soi chân của Thẩm Tòng Nghĩa, vẫn còn chờ kết quả.

      "Cậu." Tòng Thiện tới, ngồi xuống bên cạnh ông, "Là An Đạo Ninh đẩy cậu sao?"

      Thẩm Tòng Nghĩa gật gật đầu, lại : "Hôm nay, nếu phải là con, cậu biết nên làm cái gì bây giờ."

      "Sau này cậu nhìn thấy người nhà họ An, đừng để ý tới bọn họ, nếu là có chuyện trực tiếp gọi điện thoại cho con, con dạy dỗ bọn họ." Tòng Thiện dặn dò , trẻ tuổi, xảy ra chuyện gì sợ, sức khỏe Thẩm Tòng Nghĩa lại tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm thế nào.

      "Tòng Thiện, cậu muốn hỏi con." Thẩm Tòng Nghĩa đột nhiên .

      "Chuyện gì ạ?" Tòng Thiện ngẩn người, tâm tình Thẩm Tòng Nghĩa trông cũng tốt lắm.
      "Tại sao con biết An Bối Bối?" Vừa rồi Thẩm Tòng Nghĩa muốn hỏi, theo lý mà , Tòng Thiện đoạn tuyệt quan hệ với An Đạo Ninh khi còn rất , hẳn là biết An Bối Bối, còn biết tuổi của ấy.

      Trong lòng Tòng Thiện hồi hộp, nhớ lại lời vừa rồi mình , biết câu "Nếu như tôi nhớ nhầm, tháng trước tròn mười tám tuổi rồi" mà với An Bối Bối bị lộ, vốn muốn là vì Thẩm Tòng Như mới biết, nhưng lại muốn lừa gạt Thẩm Tòng Nghĩa, cho nên thành : " ra mấy tháng trước con từng bảo vệ cho An Bối Bối, cục cảnh sát thành lập tổ bảo vệ, mà con là tổ trưởng tổ bảo vệ An Bối Bối."

      "Tại sao con cho cậu biết?" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, sắc mặt lập tức có chút khó coi, hóa ra Tòng Thiện sớm tiếp xúc qua với người của nhà họ An ở sau lưng ông, còn ông chẳng hay biết gì.

      "Con là sợ cậu tức giận." Tòng Thiện biết Thẩm Tòng Nghĩa vui, vội vàng giải thích , "Cậu, phải con cố ý lừa gạt cậu, đây là công việc, con thể phục tùng mệnh lệnh, con cho cậu biết, chính là dự đoán được cậu có phản ứng như bây giờ."

      Thẩm Tòng Nghĩa nghe xong, sắc mặt hơi dịu lại chút, nhưng vẫn là : "Nhà họ An cũng phải là người tốt, con đừng nên tiếp xúc với bọn họ."

      "Con biết rồi." Tòng Thiện gật gật đầu, "Sau này công việc có liên quan đến nhà họ An con nhận nữa, cậu yên tâm ."

      Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ tay của , :" Tòng Thiện, phải cậu trách con, mà là con tiếp xúc với bọn họ càng nhiều, đối với con càng có lợi. An Đạo Ninh là loại người nào, cậu hơn ai hết, hôm nay con nhìn thấy ngoài mặt ông ta khách sáo, ra trong xương biết có bao nhiêu nham hiểm ."

      " Con hiểu ." Tòng Thiện trấn an , " Cậu cần lo lắng cho con, người nhà họ An dám làm gì con đâu ."

      " Hy vọng sau này đều bình yên ." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, thêm lời nào .

      Nhưng Tòng Thiện lại cảm thấy, bất kể bọn họ muốn gặp lại người nhà họ An đến cỡ nào, nên đến trước sau cũng đến, ân oán hai nhà, có lẽ ngày đột nhiên bùng phát .

      Ngày hôm sau, lúc Tòng Thiện đến câu lạc bộ giải trí hỏi ít tài liệu, gặp được Tiễn Thiểu Kiệt ở đó uống cafe.

      " Hi, Thẩm tiểu thư ." Tiễn Thiểu Kiệt thấy Tòng Thiện, chủ động bắt chuyện.

      Tòng Thiện tới, cười :" Chào ."

      " Tới đây tra án sao ?" Tiễn Thiểu Kiệt liếc mắt nhìn cảnh phục người , suy đoán .

      " vụ án mà thôi ." Tòng Thiện cười cười.

      " Nếu vội, ngồi xuống uống ly cafe rồi hãy ." Tiễn Thiểu Kiệt khách sáo đề nghị.

      " được, hỏi xong chỗ này còn có điểm đến tiếp theo ." Tòng Thiện từ chối khéo .

      " Cũng thăng là cảnh ty rồi, còn tự ra sức tự làm à, đúng là người đầy tớ tốt của nhân dân ." Tiễn Thiểu Kiệt tán dương .

      " Vậy tôi trước ." Sau khi Tòng Thiện rời , người tới, chính là An Đạo Ninh, vừa rồi ông nhìn thấy Tiễn Thiểu Kiệt vừa vừa cười với Tòng Thiện, trong lòng khỏi nổi lên tia nghi ngờ, chẳng lẽ Tòng Thiện và Tiễn Thiểu Kiệt biết nhau ? Nhưng ông lại nghĩ, Tiễn Thiểu Kiệt là biết Hàn Dập Hạo, cho nên biết Tòng Thiện cũng phải là quá khó hiểu .

      " Cậu Tiễn ." An Đạo Ninh nở nụ cười chân thành chìa tay ra đưa về phía Tiễn Thiểu Kiệt, công ty quốc tế An thị và ngân hàng Tiễn thị hợp tác rất nhiều lần, cho nên hai người coi như quen biết.

      " An tổng, mời ngồi ." Tiễn Thiểu Kiệt đứng dậy, khách sáo chào đón.

      Hôm nay là An Đạo Ninh chủ động tới tìm Tiễn Thiểu Kiệt, bởi vì kinh phí của công ty quốc tế An thị chi nhánh ở Mỹ đưa ra thị trường, An Đạo Ninh muốn thương lượng việc hợp tác chi tiết với Tiễn Thiểu Kiệt, nhưng ông lại biết, sở dĩ Tiễn Thiểu Kiệt đến nơi hẹn, cũng phải là vì muốn cùng ông chuyện cho vay, mà là được người nào đó nhờ vả, kéo dài thời gian góp vốn An thị. Nhưng Tiễn Thiểu Kiệt cũng vì vậy mà tổn thất khách hàng lớn, bởi vì người nhờ vả đó đáp ứng, để cho hãng hàng Đông Phương hợp tác với Tiễn thị, để đền bù tổn thất của .

      Hai ngày sau, Tiểu Kha được điều đến trong tổ của Tòng Thiện như mong muốn, hai người gặp nhau, cũng rất là vui mừng.

      " Chị Thẩm, tôi cùng tổ với chị mà ." Tiểu Kha hưng phấn .

      " Có gia nhập của , tôi tin tỉ suất phá án của tổ chúng ta tăng lên ." Tòng Thiện cười cười.

      " Đừng đến phía chính phủ như vậy, dẫn tôi gặp đồng nghiệp mới ." Tiểu Kha cầu .

      " Được ." Tòng Thiện dẫn Tiểu Kha vào trong văn phòng, bắt đầu giới thiệu từng người với .

      Đến buổi tối, bởi vì đồng nghiệp mới gia nhập, cho nên Tòng Thiện đề nghị ăn, mời khách.

      Tụ tập bình thường đều là ăn lẩu, nên Tòng Thiện đến quán Hàn Dập Hạo dẫn , vừa khéo tám người ngồi đầy bàn, lúc làm việc cấp cấp dưới, tan việc là bạn bè, cho nên cả bàn người hề câu thúc.

      Tòng Thiện uống rượu, bởi vì từng nghe Hàn Dập Hạo miêu tả hành động cử chỉ sau khi say, sợ mình lại gây ra trò cười gì đó, cho nên lấy cớ đợi lát nữa lái xe đưa bọn họ về, chỉ uống đồ uống.

      Tính tình Tiểu Kha rất hướng ngoại, rất nhanh làm quen với người trong tổ, uống rượu rất hào sảng, tửu lượng lại giỏi gì, mắt thấy nâng ly cạn chén vòng, ấy cũng có chút choáng váng, vì vậy Tòng Thiện ra ngoài mua cho ấy chút thuốc giải rượu .

      Vừa ra khỏi quán, Tòng Thiện nhìn thấy đường đối diện có đứa bẩn thỉu cầm cái bát bể xin tiền người đường, vốn muốn tới cho chút tiền từ thiện, lại đột nhiên phát đứa này nhìn rất quen mắt, thậm chí có hơi giống với đứa nhược trí nhìn thấy ở nhi viện mấy ngày trước .

      nhất thời cả kinh, muốn xông qua nhìn , lúc này, chiếc xe lại lao nhanh tới, ngăn cản bước chân của , đợi lúc qua, đứa bé kia bị người lớn dắt rồi, đuổi theo, nhưng có tìm được người .

      Trong lòng nổi lên lòng nghi ngờ, Tòng Thiện lấy điện thoại ra, tìm kiếm số của Vương Đình, ngay đó lúc rời , các để lại số của nhau, để tiện sau này liên lạc.

      Tòng Thiện gọi , Vương Đình nhận máy, Tòng Thiện hỏi ấy nhi viện thế nào ? Bọn sao ?

      Vương Đình cho biết, hôm trước nhi viện cũng đóng cửa, bọn ngoại trừ Tiểu Kha ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đều đưa viện phúc lợi khác .

      " Vậy có biết mấy đứa khác đưa đến viện phúc lợi nào hay ? còn liên lạc với bọn chúng ?" Tòng Thiện hỏi tới.

      " Tôi vẫn chăm sóc bà ngoại, có liên lạc với bọn chúng, sao vậy ?" Vương Đình hiểu hỏi.

      Tòng Thiện suy nghĩ chút, trước khi còn chưa có biết mọi chuyện, vẫn là muốn hù dọa ấy, vì vậy :" có gì, chỉ là hơi nhớ bọn , ngày mai tôi tới tìm , cho tôi biết chỗ viện phúc lợi đưa bọn , tôi thăm bọn chúng."

      " Được, tôi và chị cùng ." Vương Đình nhận lời .

      " Được, vậy cứ như thế nhé ." Tòng Thiện cúp máy, quyết định ngày mai phải tìm đến mấy đứa kia, dễ sáng tỏ nghi ngờ trong lòng.
      Last edited by a moderator: 21/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Đề ra nghi vấn

      Editor: smizluy1901

      Ngày hôm sau, ở đồng hành của Vương Đình, Tòng Thiện tìm đến viện phúc lợi nhận nuôi bọn , nhưng sau khi nghe ngóng, lại phát đứa trí lực có chút vấn đề kia quả nhiên thấy.

      Tòng Thiện truy hỏi viện trưởng, viện trưởng lại đứa lạc, hơn nữa báo án, lại đến cục cảnh sát quản lý khu vực này hỏi thăm, biết được viện trưởng dối, nhưng cẩn thận tỉ mỉ chút lại phát , đây cũng phải là lần đầu tiên viện phúc lợi thất lạc đứa , hơn nữa bởi vì đều là nhi, cho nên cục cảnh sát cũng có xem trọng, vì vậy đến bây giờ bọn lạc cũng có được tìm được.

      "Tòng Thiện, vậy phải là sao bây giờ?" Vương Đình sốt ruột đến độ hoang mang lo sợ, chỉ có thể nhờ Tòng Thiện giúp đỡ.

      " đừng nóng vội, chỉ cần đứa vẫn còn ở thành phố A, nhất định được tìm được." Trong đầu Tòng Thiện ra đứa nhìn thấy tối qua, khẳng định suy đoán trong lòng, dự định đêm nay lại dạo quanh vùng lân cận, chừng có manh mối.

      "Được rồi, xin chị có tin tức lập tức cho tôi biết." Vương Đình thành khẩn , tuy năm nay mới bỏ việc để đến nhị viện chăm sóc bọn , nhưng ngày trước, vừa có thời gian rảnh rỗi đều là tới nhi viện giúp tay, cho nên cũng coi như là trông thấy mấy đứa lớn lên, tình cảm thể gọi là sâu đậm.

      "Được." Tòng Thiện gật đầu, lại quên dặn dò, "Chuyện tìm đứa tôi phụ trách, trước tiên đừng cho lão viện trưởng biết, tránh cho bà lo lắng."

      "Tôi biết." Vương Đình nhận lời .

      Bởi vì chỗ xa, sau khi chia tay với Vương Đình, Tòng Thiện về đến nhà cũng gần rạng sáng, hôm nay vốn là ngày Hàn Dập Hạo trở về, nhưng hôm qua cho biết, sắp tới đại thọ của ông ngoại , cho nên phải bay Mỹ mấy ngày, bảo lúc nhớ gọi video cho .

      Tòng Thiện suy nghĩ chút, cũng xác định xuống máy bay chưa, cho nên gửi tin ngắn hỏi , kết quả rất nhanh nhắn trở lại, mới vừa về đến nhà, bảo mở video.

      "Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Hai người dùng video di động, khuôn mặt điển trai của Hàn Dập Hạo vừa mới xuất , thể chờ đợi mà dò hỏi. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Em vừa mới về đến nhà." Tòng Thiện buột miệng ra, nhưng ngay lập tức hối hận vì lời .

      Quả nhiên, sắc mặt của Hàn Dập Hạo ở đầu bên kia lập tức sa sầm, giống như súng bắn liên hồi mà trách cứ: " làm gì? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay ? cho em biết bao nhiêu lần làm thêm giờ được quá muộn, em lại coi lời của như gió thoảng bên tai rồi hả? có ở nhà, em liền kiêng nể gì phải ? Xem trở về trừng trị em thế nào."

      " phải em làm thêm giờ." Tòng Thiện có chút ấm ức mà dẩu môi lên, đem chuyện xảy ra hôm nay cho nghe.

      "Em muốn tìm người lại biết tìm sao?" Hàn Dập Hạo nghe xong, cơn tức cũng có giảm, trái lại vui trừng mắt nhìn , "Chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, coi bạn trai toàn năng này tồn tại sao?"

      "Toàn năng gì chứ." Tòng Thiện lầu bầu , cũng dám quá lớn tiếng.

      "Em gì đó?" Hàn Dập Hạo híp đôi mắt phượng lại, "nguy hiểm" hỏi.

      " có gì." Tòng Thiện lắc đầu phủ nhận, vội vàng "quan tâm" mà dò hỏi, "Em là hỏi có mệt hay , có thể có chênh lệch thời gian."

      "Vốn là rất mệt, nhưng nhìn thấy em mệt mỏi gì cũng quét sạch." Trong mắt Hàn Dập Hạo đột nhiên lên tia lửa quen thuộc, Tòng Thiện quá quen với ánh mắt này, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, liền phát giác chẳng biết dây áo ngủ bị rớt xuống bờ vai lúc nào, mà góc độ giơ điện thoại lên vừa khéo để cho thấy được khe "rãnh" như như kia.

      "Vậy nên nghỉ sớm chút." Tòng Thiện sửa sang lại đồ ngủ người, có chút mất tự nhiên đề nghị.

      Ánh mắt mất "phúc lợi", Hàn Dập Hạo khoa trương thở dài, nằm ngửa mặt ở giường lớn, hỏi: "Tòng Thiện, em có nhớ hay ?"

      "Mới có mấy ngày, có gì có thể nhớ." Tòng Thiện nghĩ đằng nẻo đáp.

      "Em có lương tâm chút nào." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày, "trách" , "Thua thiệt nhớ em như vậy, em lại chẳng nhớ chút nào!"

      "Cứ nhớ đấy." Tòng Thiện bị vẻ mặt trẻ con của chọc cười, lại "cố chấp" mà chịu ra lời muốn nghe.

      "Được lắm, em." Hàn Dập Hạo vừa định số lời mang "tính uy hiếp", đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

      "Dập Hạo, mở cửa." giọng nữ từ ngoài cánh cửa truyền tới, Hàn Dập Hạo vừa nghe, với Tòng Thiện, "Em cũng nên nghĩ ngơi , cũng nhiều với em nữa, trở về gọi điện thoại cho em."

      "Được." Tòng Thiện gật đầu, nhìn thấy màn hình di động bị cái "miệng rộng" chiếm cứ, sau đó ngắt máy.

      Sau khi Hàn Dập Hạo "hôn tạm biệt" Tòng Thiện, đứng dậy mở cửa, Nhạc Thanh Lăng mặc bộ đồ nghề nghiệp cao cấp, tóc búi chặt ở sau ót bước vào, vẻ mặt mang theo tia sắc bén, mắt phượng xinh đẹp nhìn lướt qua điện thoại di động của vẫn còn ở đầu giường, mở miệng liền đặt câu hỏi: "Vừa rồi gọi điện thoại với ai?"

      "Đây là chuyện của con." Hàn Dập Hạo quá cung kính đáp lại, cho đến bây giờ vẫn rất thích Nhạc Thanh Lăng can dự tới mọi thứ của .

      Nhạc Thanh Lăng có tiếp tục truy hỏi, nhưng lại thẳng tới bên tấm thảm ngồi xuống ghế, dặn dò với Hàn Dập Hạo: "Đóng cửa lại."

      Hàn Dập Hạo vẫn nhúc nhích, trái lại mở miệng hỏi: "Mẹ muốn cái gì?"

      "Tôi bảo đóng cửa lại." Nhạc Thanh Lăng hơi ngẩng cao đỉnh đầu xinh đẹp lên, giọng cũng đề cao, bầu khí chứa áp bách đột nhiên tăng lên, khiến nhiệt độ trong căn phòng dường như cũng giảm xuống mấy phần.

      Hàn Dập Hạo muốn tranh cãi với bà, với tay khép cửa lại, chờ bà vào thẳng chủ đề, sớm xong.

      "Có phải gần đây có chuyện giấu tôi hay ?" Nhạc Thanh Lăng cũng có quanh co lòng vòng, ánh mắt giống như tia X bình tĩnh dừng ở người của Hàn Dập Hạo, giống như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của . Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " có." Ánh mắt Hàn Dập Hạo chớp cũng chớp, mang theo bất kỳ cảm xúc gì mà trả lời.

      "Oh?" Nghe vậy, chân mày xinh đẹp dài hẹp của Nhạc Thanh Lăng hơi nhướn lên, bỗng chốc đứng bật dậy khỏi ghế, giọng biến đổi, trở nên càng lạnh hơn, chất vấn, "Vậy ở cùng sao?"

      "Mẹ còn điều tra con?" Sắc mặt Hàn Dập Hạo cũng hoàn toàn biến đổi, giọng cũng tốt hơn chút nào.

      "Tôi là mẹ của , đương nhiên có quyền biết hành vi của ." Nhạc Thanh Lăng chuyện đương nhiên đáp, coi tức giận của con trai vào trong mắt.

      "Mẹ cũng biết con là con trai của mẹ, phải là phạm nhân." Hàn Dập Hạo dằn lại ngọn lửa giận trong lòng, , "Chuyện của con cần nhúng tay vào."

      "Chuyện khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chuyện này tốt nhất có chừng mực chút." Nhạc Thanh Lăng bước cũng nhường , "Loại con như vậy là tuyệt đối thể trèo cao vào nhà của chúng ta, tôi muốn sau khi trở về lập tức cắt đứt qua lại với ta."

      "Dựa vào cái gì?" Hàn Dập Hạo giận quá hóa cười, bà còn cho là đứa trẻ ba tuổi sao, còn có thể tùy ý sắp đặt cuộc sống của ư.

      "Dựa vào là hậu nhân của nhà họ Hàn, cũng dựa vào là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nhạc!" Nhạc Thanh Lăng cao ngạo , " đó tên là Thẩm Tòng Thiện phải ? Tôi điều tra qua, cũng chỉ là nữ cảnh sát , gia thế học thức bối cảnh năng lực đều rất bình thường, vốn xứng với . Trước đây tôi hỏi qua là cho rằng chỉ là ham thứ mới mẻ, lại nghĩ rằng lại ngày thậm tệ hơn mà ở chung với ta. Lần này là lần cuối tôi cảnh cáo , nếu như lại tiếp tục khư khư cố chấp muốn con đường cũ của trai , cũng đừng trách tôi nhúng tay vào."

      "Mẹ còn đề cập đến trai ư?" Hàn Dập Hạo thu hồi nụ cười, mỗi lần nghĩ tới trai, tâm tình của đều trở nên tốt, nhất là ra từ trong miệng của Nhạc Thanh Lăng, lại càng tức giận hơn, "Thế nào, mẹ bức chết đứa con trai chưa đủ, còn muốn dùng thủ đoạn tương tự đối phó với con sao?"

      Nghe thấy lời Hàn Dập Hạo , vẻ mặt núi băng ngàn năm đổi của Nhạc Thanh Lăng lập tức nhuốm nét mặt giận dữ, bà giơ tay muốn tát Hàn Dập Hạo, nhưng cố nhịn lại, bà ngẩng chiếc cổ thon dài trắng bóc như thiên nga lên, giọng lạnh băng như dòng sông sâu thẳm, truyền tới gió lạnh mang theo lạnh lẽo xâm nhập tim gan: "Cái chết của trai là khư khư cố chấp của nó mà ra, trách chỉ có trách nó biết thể được, lại nhất định muốn tới ngõ cụt tới cùng. cũng giống như vậy, tôi cho biết, vì danh dự gia tộc, khi cần thiết tôi vẫn có thể dùng thủ đoạn phi thường."

      "Vậy con cũng có thể ràng tường tận, cho dù vứt bỏ 'hào quang' của nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc, con cũng muốn lựa chọn trải qua cuộc sống mình muốn, mẹ thể thao túng được con." Khí thế của Hàn Dập Hạo cũng thua kém của Nhạc Thanh Lăng, cho tới bây giờ, cũng phải là con cháu vô dụng chỉ có thể dựa vào che chở của gia tộc để tồn tại, cho dù làm đại thiếu của nhà họ Hàn, cũng mất thứ tại vốn có.

      "Bây giờ chuyện với tôi bằng giọng điệu gì thế hả!" Nhạc Thanh Lăng híp mắt phượng lại, chuyện của Thẩm Tòng Thiện vốn phải là bà tìm người điều tra, mà là có người gửi rất nhiều ảnh chụp của hai người họ tới hòm thư của bà, cho nên bà mới biết được tồn tại của Thẩm Tòng Thiện này. Chỉ có điều lúc đầu bà cũng có để ở trong lòng, cho rằng với tốc độ thay phụ nữ của Hàn Dập Hạo, cũng nhanh chóng chán ghét này, nghĩ tới hai người họ lại đến ở trong căn hộ của trai Hàn Dập Hạo, hơn nữa nhìn phản ứng bây giờ của Hàn Dập Hạo, dường như rất coi trọng này, bà tuyệt đối cho phép!

      "So với chuyện mẹ làm, bây giờ con phải 'tôn kính' mẹ sao." Hàn Dập Hạo bình tĩnh , cho tới nay, tình cảm giữa và bố mẹ đều rất lạnh nhạt, nhưng vẫn duy trì tôn trọng nên có, nhưng xảy ra quá nhiều chuyện, khiến quan hệ giữa bọn họ càng lúc càng xa cách, biết là huyết thống thân nhất, thể oán hận, nhưng cách nào tha thứ cho bọn họ, nhất là Nhạc Thanh Lăng.

      "Có phải vì oán hận tôi, cho nên cố tình học trai , tùy tiện tìm người phụ nữ chọc tức tôi hay ?" Lồng ngực Nhạc Thanh Lăng hơi phập phồng, nhưng vì giáo dục tốt lại thể khiến bà tuỳ tiện nổi giận, coi như Hàn Dập Hạo lại tiếp tục xa lánh bà, cũng phải biết luôn vì chuyện năm đó mà oán hận bà, hôm nay lại tái diễn quỹ tích của trai , phản bội bà và kỳ vọng của bố .

      Hàn Dập Hạo lại có trả lời bà, có lẽ để cho bà cho rằng như vậy trái lại tốt hơn, như vậy tạm thời bà cũng có ý nghĩ tìm cách động đến Tòng Thiện.

      Liếc nhìn mẹ mình cái, Hàn Dập Hạo xoay người mở cửa phòng ra, lạnh nhạt câu: "Con gặp ông ngoại."

      Nhạc Thanh Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của dần dần mất hẳn, suy nghĩ phức tạp, có lẽ Hàn Dập Hạo muốn chọc tức bà nên mới làm như vậy, nếu như là như vậy, vậy dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần tiếp tục tìm người để của chuyển hứng thú hoặc làm cho biết làm như vậy cũng vô dụng, hẳn là tự động vứt bỏ những ý nghĩ ấu trĩ kia, mà bà cũng cần lại lập lại chiêu cũ lần nữa.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Là !

      Editor: smizluy1901

      "Chị Thẩm, sao tôi cảm thấy bình thường nhỉ, thôn này mới vừa lớn chút, có mấy đứa trẻ mất tích, hơn nữa nhìn người trong cục công an ở chỗ này, dường như hoàn toàn có ý định tìm người." Hôm nay, Tiểu Kha và Tòng Thiện cùng thu thập tình hình, nghĩ tới, nhân viên ở cục công an này cũng quá mong muốn phối hợp, đối với câu hỏi của Tòng Thiện cũng có vẻ có chút thờ ơ, làm Tiểu Kha cảm thấy rất là nén giận, khi hai người ra khỏi cục, Tiểu Kha nhịn được oán giận .

      Tòng Thiện suy nghĩ chút, : "Chúng ta tìm người dân ở đây hỏi thăm chút, chừng có manh mối mới."

      ngờ tới, hai người vừa hỏi chung quanh, quả nhiên phát số chỗ ổn, chẳng hạn như những đứa tới viện phúc lợi này đều là khuyết tật, bởi vì cửa chính của viện phúc lợi thường xuyên khóa chặt, cho nên người dân cũng tình trạng của bọn ở bên trong cho lắm, cho dù là có người bị lạc, cũng làm cho người xung quanh chú ý.

      "Ở đây chỉ là thôn xóm, sao lại thu nhận nhiều trẻ em khuyết tật như vậy, kinh phí nhân của họ phải làm thế nào?" Tòng Thiện ngẫm nghĩ , thông thường mà , có trẻ em khuyết tật có rất ít người nhận nuôi, hơn nữa chăm sóc những đứa đặc biệt này tốn rất nhiều sức người sức của, viện phúc lợi nho này có điều kiện này sao?

      "Hơn nữa còn thường xuyên khóa cửa, là sợ người khác vào hay là bọn ra?" Tiểu Kha cũng nghi ngờ khó hiểu.

      Tòng Thiện liên tưởng tới đủ loại trước đó, càng lúc càng cảm thấy trong đó bình thường, gọi điện thoại về, bảo người trong tổ điều tra nhân số bọn được đưa tới viện phúc lợi mấy năm nay, trực giác của , chắc chắn viện phúc lợi còn che giấu điều gì đó. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Xem ra hôm nay chúng ta điều tra được cái gì." Chờ Tòng Thiện chuyện điện thoại xong, Tiểu Kha trải tay ra, bất đắc dĩ .

      " ra vốn là thuộc về khu chúng ta quản lý, cũng tiện làm quá ràng." Tòng Thiện trấn an , chợt nhìn thấy cây đằng trước có mất đứa trẻ leo cây, nghĩ tới điều gì đó, tới, vừa khéo đón được đứa thiếu chút nữa rơi từ cây xuống, "Cẩn thận chút."

      Bọn chơi đùa vui vẻ nhìn thấy hai người cảnh sát tới, cũng có chút sợ hãi, rối rít từ cây trượt xuống, có chút lo lắng đứng ở bên, sợ bị "bắt" .

      Tòng Thiện tới cậu bé hơi cao lớn trước mặt, "hòa nhã dễ gần" hỏi: "Người bạn , các em thường chơi ở chỗ này sao?"

      Cậu bé lập tức gật gật đầu.

      "Leo lên cây chơi?" Tòng Thiện chỉ chỉ cái cây to, tiếp tục hỏi.

      Đứa lại gật đầu.

      "Vậy các em có thể nhìn thấy viện phúc lợi trước mặt ?" Tòng Thiện cười đến mức cực kỳ thân thiện, thương mà sờ sờ đầu của đứa , hỏi.

      "Có thể." Cậu bé dùng sức gật đầu, những đứa khác cũng phụ họa .

      "Vậy bình thường bên trong là cảnh tượng gì? Trong sân có bạn chơi đùa sao?" Tòng Thiện hỏi tiếp, có lúc dự thính đánh thọc sườn chân hơn nhiều so với trực tiếp tới cửa hỏi thăm tình hình.

      "Bọn họ thích ra ngoài chơi." Cậu bé lắc lắc đầu, thành đáp.

      "Tại sao?" Tiểu Kha đặt câu hỏi.

      "Bởi vì người lớn đánh bọn họ." Cậu bé đáp .

      "Bọn họ thường xuyên khóc." đứa khác bổ sung.

      "Các em là , người lớn trong căn nhà này thường đánh những bạn sao?" Tòng Thiện cau mày, nhưng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn những đứa xung quanh, lại hỏi.

      "Dạ!" Bọn cùng gật đầu.

      "Những tên khốn kiếp này!" Tiểu Kha mắng chửi ra tiếng, khiến bọn giật nảy mình.

      " có gì, các em chơi ." Tòng Thiện vội vàng kéo Tiểu Kha rời , vừa vừa , "Viện phúc lợi này nhất định là có vấn đề, cục công an cũng tín nhiệm, sau khi trở về cẩn thận điều tra thêm tài liệu ở đây, trước hết, bây giờ chớ bứt dây động rừng."

      "Chị Thẩm, chị là đứa bị lạc đều có liên quan đến viện phúc lợi và cục công an sao?" Tiểu Kha hiếm khi nhanh trí lần, đầu óc bỗng chốc xoay chuyển.

      "Chỉ là phán đoán của tôi, hy vọng chuyện phải là như chỗ tôi nghĩ." Tòng Thiện có điều cất giữ , nếu như bị đoán trúng, vậy thế lực liên lụy tới cũng đơn giản như vậy.

      Buổi tối Tòng Thiện cũng còn chuyện gì, vì vậy muốn đến thư viện công cộng đọc sách, ở nơi đó, gặp được Vương Đình, Vương Đình hiển nhiên rất quan tâm đến tiến triển của vụ án, ở sau khi Tòng Thiện giải thích lần, bỗng im lặng.

      "Làm sao vậy?" Tòng Thiện nhìn ra được tâm trạng tốt, quan tâm hỏi.

      "Đều tại tôi." Vương Đình tự trách , "Tại sao phải đưa bọn , nếu như đưa bọn , xảy ra chuyện như vậy."

      "Cái này làm sao có thể trách ." Tòng Thiện lập tức an ủi , " nhi viện đóng cửa là chuyện còn cách nào khác, hơn nữa ai cũng nghĩ đến tiếp theo xảy ra chuyện gì."

      Vương Đình lắc đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, "Cho dù tôi khổ thêm chút, mệt mỏi chút, cũng có thể tiếp tục duy trì nhi viện."

      "Nếu như như vậy, vậy tôi cũng có trách nhiệm, lúc đầu nên giúp các tìm kiếm tài trợ xã hội, chứ phải bỏ mặc để ý tới." Tòng Thiện vỗ vỗ bả vai của , thấy người xung quanh quăng tới ánh mắt tò mò, vội vàng kéo rời .

      "Tòng Thiện, tôi sao, chị về trước ." Ra khỏi thư viện, tâm tình của Vương Đình tốt lên rất nhiều, quay đầu với Tòng Thiện.

      "Vẫn còn sớm như vậy." Tòng Thiện nhìn đồng hồ, mới qua bảy giờ, sợ Vương Đình trở về lại tự mình đau lòng, cho nên đề nghị cùng dạo phố.

      Ở khuyên bảo ngừng của Tòng Thiện, Vương Đình mới đồng ý, hai người tới bên tủ kính của cửa hàng châu ngọc, thấy đặt pho tượng ngọc lưu ly nhiều màu rất là đẹp, vì vậy Tòng Thiện kéo Vương Đình vào, muốn đến gần nhìn chút.

      Khi Vương Đình đặt tay tủ kính, nhân viên hướng dẫn mua hàng tới, nhìn lướt qua cách ăn mặt của Vương Đình, có chút khinh miệt lên tiếng : "Những thứ đồ này của chúng tôi rất đắt, xin đừng tùy ý đụng vào."

      Vương Đình vừa nghe, tay nhanh chóng rụt trở về giống như bị bỏng vậy.

      Tòng Thiện lại có chút bốc hỏa, xoay người đối mặt với nhân viên hướng dẫn mua hàng, nhíu mày : " gì?"

      Vương Đình sợ Tòng Thiện cãi vã, lập tức kéo , giọng : "Thôi, Tòng Thiện, chúng ta thôi."

      Tòng Thiện lại để ý tới , chỉ tiếp tục nhìn nhân viên hướng dẫn mua hàng hỏi: " cho rằng chúng tôi mua nổi, cho nên muốn đuổi người đúng ?"

      Giọng điệu của nhân viên hướng dẫn mua hàng coi như đoan trang, nhưng ánh mắt lại hề che giấu chút nghi ngờ nào, đáp : "Tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cho hai vị, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối với tất cả mọi người đều tốt."

      Tòng Thiện còn muốn gì đó, lúc này, người quen từ bên trong phòng ra, chính là An Nhuế có thời gian dài gặp.

      "Thẩm Tòng Thiện, sao ở đây?" An Nhuế nhìn thấy Tòng Thiện và nhân viên hướng dẫn mua hàng giằng co nhau, cũng nghe được đối thoại vừa rồi, hiển nhiên muốn tới châm chọc mấy câu, "Chỗ này chi tiêu nổi sao?"

      xong, quét mắt nhìn Tòng Thiện và Vương Đình bên cạnh khắp từ đầu tới đuôi, ánh mắt tràn đầy xem thường. Nhìn dáng dấp, Thẩm Tòng Thiện cũng thay đổi "phú quý" là bao, nếu làm sao lại ở cùng với ăn mặc như nông thôn này, đoán chừng là Hàn Dập Hạo tiếc rẻ tốn tiền ở người của .

      Mấy hôm trước, nghe đến chuyện Bối Bối bị này chỉnh chuyển trường, hôm nay ở chỗ này đụng phải , đương nhiên muốn mượn cơ hội làm nhục phen.

      "Tiệm này là mở à?" Tòng Thiện mắng trả lại, "Nếu phải, vậy tôi cần trả lời ."

      " nghe thấy người ta cũng bảo rời sao? Tại sao lại có người da mặt dày như vậy." An Nhuế cười nhạo , cả người ăn mặc giàu sang trông càng vênh váo hơn.

      "Dù sao cũng tốt hơn so với người nào đó cả ngày trát khuôn mặt bơ bẩn ra ngoài gặp người, biết, ly rượu lần trước có rửa cho sạch hay chưa?" Tòng Thiện cũng châm chọc , nhắc nhở chuyện ngày đó An Nhuế bị Câu Tử Minh giội rượu.

      "!" An Nhuế vốn định chửi ầm lên, nhưng ý thức được đây là nơi công cộng, vì thế vẻ mặt lạnh lùng, quay sang với nhân viên hướng dẫn mua hàng, "Đuổi những người chẳng ra sao này ra ngoài, đứng ở chỗ này chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng shopping của tôi."

      Nhân viên hướng dẫn mua hàng vừa nghe, vốn cũng chào đón bọn Tòng Thiện, lại sợ đắc tội khách quý, cho nên thái độ cũng thay đổi rất lễ độ: "Xin hai vị đừng ở đây ồn ào, nếu rời , chúng tôi thể làm gì khác hơn là gọi nhân viên bảo vệ tới đây."

      "Ai muốn gọi nhân viên bảo vệ?" Lúc này, giọng cách xa chen vào.

      người đàn ông cao lớn đẹp trai từ cánh cửa khác ra, bên cạnh còn có xinh đẹp ăn mặc đẹp đẽ khêu gợi, khóe miệng của ta chứa ngấn cười kiêu ngạo bất cần quen thuộc, tới phía của bọn người Tòng Thiện.

      Vừa thấy lại là Câu Tử Minh tới, An Nhuế nhớ tới chuyện ở quán bar đêm đó, biết là tới giúp Tòng Thiện, cho nên cũng chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn Tòng Thiện cái, hừ lạnh tiếng, liền thong thả ra ngoài.

      "Lại gặp được ." Câu Tử Minh nhìn thấy Tòng Thiện, có chút vô lại mà nhếch miệng , nhưng Tòng Thiện biết thói quen của đều là loại vẻ mặt bất cần đời này.

      "Đúng vậy, là khéo, sao lại ở đây?" Tòng Thiện cười chào hỏi.

      "Em , em xem xem có thích hay ." Câu Tử Minh câu với bạn , để cho nhân viên hướng dẫn mua hàng đưa ấy ra ngoài.

      Hóa ra lại là mua quà dụ dỗ con vui, Tòng Thiện cười cười, còn chưa kịp gì, Vương Đình ở phía sau kéo kéo, có chút lo lắng : "Tòng Thiện, chúng ta thôi."

      "Được." Tòng Thiện lời chào tạm biệt với Câu Tử Minh, sau đó định rời .

      Câu Tử Minh lại đột nhiên kêu lên tiếng: "Đợi chút."

      Tòng Thiện quay đầu lại nhìn ta, cho là ta còn có lời gì muốn , nghĩ tới ta lại thẳng tới chỗ Vương Đình cúi thấp đầu, có chút nghi hoặc lại có chút xác định : " là?"

      "À, ấy là bạn của tôi, tên là Vương." Tòng Thiện chủ động bắt đầu giới thiệu.

      "Chúng ta thôi." Vương Đình lại cắt ngang lời của Tòng Thiện, kéo Tòng Thiện muốn .

      Câu Tử Minh lại đưa tay giữ chặt lại, gọi ra tên của : "Vương Đình!"

      Tòng Thiện kinh ngạc, "Hai người biết nhau?"

      "Tôi biết ta." Vương Đình vội vàng phủ nhận nhưng vẻ mặt lại hốt hoảng ai nấy đều thấy được, muốn hất tay Câu Tử Minh ra, "Tiên sinh, xin buông tay."

      Câu Tử Minh đột nhiên nâng cằm của lên, nhìn mặt của Vương Đình, "Quả nhiên là !"

      "Tôi biết !" Vương Đình trở nên có chút kích động, dùng sức hất Câu Tử Minh ra, núp ở sau lưng của Tòng Thiện.

      "Làm sao vậy?" Tòng Thiện hoàn toàn bối rối, hai người này biết nhau? Nhưng phản ứng của bọn họ sao giống nhau vậy, Câu Tử Minh ràng mang theo tia kích động, mà Vương Đình lại giống như là gặp quỷ.
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :