1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 25.2: Trả thù (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Đến bệnh viện, Tòng Thiện gần như để cho Hàn Dập Hạo làm kiểm tra toàn thân, lúc chờ đợi lấy báo cáo, lại gặp được Lộ Gia Nghi.

      "Gia Nghi?" Tòng Thiện từ ghế đứng lên, nhìn thấy Lộ Gia Nghi, có chút khó hiểu, ở đây hình như là bệnh viện tư nhân, Lộ Gia Nghi phải là quân y sao, tại sao lại xuất ở đây? Nhưng khó hiểu khó hiểu, Tòng Thiện cảm thấy có chút vui mừng cũng có chút khổ sở. Kể từ sau khi chia tay trong vui lần trước, hai người cũng còn liên lạc nữa, từng chỉ lần muốn tìm Lộ Gia Nghi giáp mặt giải thích, nhưng gần đây quá nhiều chuyện, bận rộn quá liền quên.

      "Tòng Thiện." Lộ Gia Nghi nhìn thấy Tòng Thiện, do dự chút, vẫn là tới, nhìn ra được, vẻ mặt của cũng có chút mất tự nhiên, "Sao cậu lại ở đây?"

      "Hàn Dập Hạo bị thương, tới kiểm tra thân thể." Tòng Thiện có giấu diếm , biết ba chữ Hàn Dập Hạo có lẽ làm hai người lúng túng hơn, nhưng phải đối mặt trước sau cũng phải đối mặt.

      "À." Ngoài dự liệu của Tòng Thiện, phản ứng của Lộ Gia Nghi lại có chút bình thản, nhìn Tòng Thiện, dường như trong lòng đấu tranh gì đó, cách lát mới lên tiếng, "Tòng Thiện, chuyện lần trước mình muốn lời xin lỗi với cậu."

      Tòng Thiện sửng sốt, ý thức được ấy là đến việc hai người gặp nhau lần trước, lập tức lắc đầu : "Gia Nghi, phải là mình xin lỗi, mình có nghĩ đến cảm nhận của cậu, có giải thích trước với cậu, mới khiến cậu tức giận. thế nào, cũng là lỗi của mình, cậu trách mình cũng là phải."

      "Ngày đó, sau khi trở về, mình cẩn thận suy nghĩ rất nhiều." Lộ Gia Nghi cũng lắc đầu , "Cho tới nay, đều là mình bên tình nguyện, cho nên ấy thích cậu, có ai sai. Mình thể vì từng với cậu chuyện mình thầm mến ấy, mà liền cấm đoán hai người lui tới. Cậu là bạn tốt của mình, thấy cậu hạnh phúc, về mức độ nào đó mình cũng cảm thấy bù đắp được tiếc nuối của mình."

      "Gia Nghi, cậu là , cậu tha thứ cho mình sao?" Tòng Thiện vui mừng, kéo lấy tay của ấy hỏi.

      Lộ Gia Nghi mỉm cười nhìn , dường như lại quay trở về trước kia, giọng trước sau như ngọt ngào động lòng người: "Dĩ nhiên, mình vốn là có trách cậu. Tòng Thiện, vậy cậu bằng lòng tha thứ cho mình chứ?"

      "Trời ơi, cho tới bây giờ mình vẫn có nghĩ tới cậu có chỗ nào có lỗi với mình, trái lại là mình..." Tòng Thiện dừng lại chút, , "Tóm lại, cậu trách mình vậy là được rồi, chúng ta vẫn là bạn, đúng ?"

      "Nhất định rồi, trừ phi cậu muốn làm bạn với mình." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào .

      "Làm sao thế được?" Tòng Thiện vội vàng giải thích , "Trong khoảng thời gian này mình vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, nhưng mà quá bận, vụ án làm mình thể phân thân."

      ra , vụ án là mặt, cùng Hàn Dập Hạo lại là mặt khác, nhưng ở trước mặt Lộ Gia Nghi, cũng ngốc đến mức đề cập tới.

      "Là vụ án sát thủ liên hoàn đó sao?" Lộ Gia Nghi dĩ nhiên cũng biết.

      "Cậu biết?" Tòng Thiện kinh ngạc hỏi.

      "Đương nhiên, mấy ngày qua báo chí đều là đưa tin về vụ án này, mình cũng thấy tên của cậu xuất rất nhiều lần." Lộ Gia Nghi đột nhiên nổi lên hứng thú, kéo Tòng Thiện ngồi xuống, hỏi thăm , "Nghe vừa bắt đầu còn bắt nhầm người, cậu lấy thân làm mồi nhử mới khiến kẻ phạm tội mắc câu, mình xem báo cũng đều đặc sắc như vậy, tình hình hẳn là càng chấn động lòng người hơn nhỉ! Cậu cho mình biết chút !" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " ra , trái lại có khoa trương như báo chí viết." Tòng Thiện ngượng ngùng cười cười, cái gì "nữ thám tử dũng như thần", "khắc tinh tội phạm", chính xem cũng cảm thấy nổi da gà.

      "Phá vụ án này, trong cục phải khen thưởng cho cậu chứ." Lộ Gia Nghi cười , "Mình xem báo mới biết, ra là trước đây cậu lại phá được nhiều vụ án lớn như vậy, bình thường còn khiêm tốn như vậy, hiền nhỉ."

      "Làm cảnh sát, phá án bắt tội phạm vốn là trách nhiệm, có cái gì để khoe khoang." Tòng Thiện cười cười, , "Trái lại là cậu, tại sao lại ở bệnh viện này?"

      "Mình là tới trao đổi với bác sĩ, bác sĩ khoa não uy tín nhất thế giới mới tới bệnh viện này, mình là tới để học chút kinh nghiệm." Lộ Gia Nghi giải thích.

      "Cậu được đấy, cũng bắt kịp người có địa vị nhất thế giới rồi, đơn giản." có trở ngại, hai người trò chuyện rất là thân thiện, Tòng Thiện tán dương, "Hẳn là rất nhanh cậu trở thành trong những người đứng đầu khoa não của bệnh viện."

      "Đứng đầu sao, cậu cho rằng là cục cảnh sát hả." Lộ Gia Nghi cười trêu , "Kỹ thuật của mình còn kém rất xa, cho nên bố mình mới nhờ quan hệ để cho mình tới đây theo học. Đúng rồi, cho cậu xem người."

      "Ai?" Tòng Thiện tò mò hỏi, thấy Lộ Gia Nghi lấy điện thoại ra, mở ra tấm hình cho xem.

      Trong hình là người đàn ông điển trai trẻ tuổi, mắt đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã lịch .

      " ấy là bạn trai của mình." Lộ Gia Nghi ngọt ngào .

      "Bạn trai? Biết lúc nào?" Tòng Thiện có chút kinh ngạc, tốc độ của Lộ Gia Nghi cũng quá nhanh phải? Cho dù ấy thông suốt, tốc độ tìm bạn trai cũng quá nhanh chứ.

      " ra , mình và ấy quen biết từ lâu." mặt Lộ Gia Nghi nhuốm tia ngượng ngùng, chậm rãi kể lại , " ấy vẫn luôn đối với mình rất tốt, chẳng qua trước đây mình có đáp lại theo đuổi của ấy. Mãi cho đến sau khi cậu và Thượng tá Hàn ở chung, lúc đầu mình rất tức giận hơn nữa trong lòng còn rất đau, mỗi đêm đều uống đến say mèm, ấy vẫn luôn ở bên cạnh mình, càng ngừng an ủi mình, còn rất nhiều đạo lý với mình, mới khiến mình nhanh chóng nghĩ thông như vậy. Về sau mình ý thức được, ra phụ nữ quan trọng nhất là có thể tìm được người đàn ông mình bao dung mình bảo vệ mình, hơn nữa chung đụng lâu như vậy, mình đối với ấy cũng phải là có chút tình cảm nào, cho nên thuận theo tự nhiên mà đến với nhau."

      "Vậy là chúc mừng cậu." Tòng Thiện vội vàng chúc mừng, Lộ Gia Nghi có thể nghĩ như vậy, cũng yên lòng.

      "Mình và ấy vẫn còn ở giai đoạn ban đầu, có gì đáng để chúc mừng." Lộ Gia Nghi chuyển đề tài quay trở về người Tòng Thiện, "Hai người các cậu sao? Tình cảm hẳn là vẫn luôn rất tốt, thời gian đầu ở Samos, mình ấy đối với cậu rất bình thường, có thể tới bước hôm nay, cũng coi như khổ tận cam lai rồi, hẳn là mình nên chúc mừng các cậu."

      "Mình và ấy." Tòng Thiện suy nghĩ chút, biết nên bây giờ hai người ngọt ngào hay là lo lắng cho tương lai, nếu đổi lại trước đây, nhất định cho Lộ Gia Nghi biết ý nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ tới giọng điệu và phản ứng của Lộ Gia Nghi ngày đó, lại xác định có nên ra tất cả hay .

      Lộ Gia Nghi nhìn ra được Tòng Thiện do dự, đặt câu hỏi, "Chẳng lẽ ấy tốt với cậu?"

      " phải." Tòng Thiện lắc đầu phủ nhận , " ấy đối với mình rất tốt."

      "Vậy bộ dáng muốn lại thôi này của cậu, có phải cậu còn chưa gặp qua người nhà của ấy hay ?" Lộ Gia Nghi suy đoán .

      "Ừ." Tòng Thiện gật đầu, ra cho dù thừa nhận, dám chắc Lộ Gia Nghi cũng có thể đoán được.

      "Tòng Thiện, có phải cậu vì lời của mình ngày đó mà sinh lòng bất an hay ?" Lộ Gia Nghi cuống cuồng giải thích , "Ngày đó mình là nhất thời mê muội, vốn biết mình cái gì, cậu đừng để trong lòng."

      " phải là vì lời của cậu, ra mình tự mình biết, về thân phận của mình và ấy xứng cỡ nào, nếu như bố mẹ ấy đồng ý cũng là bình thường." Tòng Thiện .

      "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bây giờ bình dân gả vào hoàng thất cũng phải là chuyện gì quá ly kỳ, chỉ cần các cậu lòng nhau, có khó khăn gì thể vượt qua?" Lộ Gia Nghi vỗ vỗ tay Tòng Thiện, an ủi .

      "Cậu cũng đúng." Tòng Thiện cười cười.

      Lúc này, y tá gọi tên "Hàn Dập Hạo", Tòng Thiện lập tức đứng lên, với Lộ Gia Nghi, "Gia Nghi, mình lấy báo cáo đây."

      "Được, vậy mình cũng trước, có rảnh lại tìm cậu ra ngoài chơi." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

      Phục vụ ở trong bệnh viện này rất nhân tính hóa, bình thường phải cách ngày mới có thể lấy được báo cáo của bệnh viện cần chốc lát tới tay, dĩ nhiên phục vụ và thu lệ phí cũng là trở thành có quan hệ trực tiếp.

      Đến phòng bệnh, Hàn Dập Hạo gọi điện, Tòng Thiện láng máng nghe được mấy chữ "Để cho hối hận", lập tức vào, mở miệng hỏi: " gọi điện với ai thế?"

      Hàn Dập Hạo thấy vào, cúp máy, đáp lại , " có gì, báo cáo thế nào?"

      "Bác sĩ có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất ở lại viện theo dõi ngày." Tòng Thiện thuật lại nguyên lời của bác sĩ.

      Hàn Dập Hạo hừ lạnh : "Nếu có gì đáng ngại, vậy còn ở lại viện làm gì."

      xong liền muốn xuống giường, Tòng Thiện vội vàng đến ngăn lại, khuyên nhủ: "Dù sao cũng là tốt cho , nán lại ở bệnh viện đêm cũng có gì."

      "Thân thể của yếu như vậy sao?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, liền vui, mỗi lần trở về đều rất quý trọng cơ hội ở bên , đừng đêm, tiếng cũng được, "Em yên tâm, thân thể của tự nhất. Bởi vì cái gọi là 'Tam chiết quăng tri vi lương y'[1], qua nhiều năm như vậy, từng bị tổn thương vô số kể, nghiêm trọng, làm sao mình có thể coi trọng?"

      [1] Tam chiết quăng tri vi lương y: ba lần bị gãy tay biết làm thầy thuốc giỏi (ý người từng trải mới lão luyện).

      " như thế, em lại càng yên lòng. được, ngày mai dứt khoát làm thêm số kiểm tra toàn diện nữa, kiểm tra xem có bệnh tiện ra hay ." Tòng Thiện cẩn thận nhằm đạt được mục đích nào đó .

      "Bệnh tiện ra? Em cho rằng là người đàn ông có bệnh gì tiện ra?" Khuôn mặt Hàn Dập Hạo lập tức sa sầm, "Có muốn bây giờ chứng minh cho em hay ?"

      Gạt bỏ "động tay động chân" của , Tòng Thiện rất là nghiêm túc : "Hàn Dập Hạo, em là nghiêm túc!"

      Lại tiếp tục ôm lại, Hàn Dập Hạo cùng "cứng chọi cứng" nữa, hạ thấp giọng : "Ở trong bệnh viện cũng tiện ôm em, muốn!" Tuyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Tòng Thiện mềm lòng, : "Nếu như ngày mai kiểm tra có chuyện gì chúng ta về nhà, ở lại bệnh viện đêm có được hay ? Ngoan nào."

      "Có phần thưởng gì?" Người nào đó được voi đòi tiên mà xán mặt tới gần.

      "Ở đây là bệnh viện!" Tòng Thiện "đẩy" mặt ra, cùng cò kè mặc cả , " ở lại bệnh viện đêm, về phần muốn làm chuyện khác, em cản ."

      ám chỉ là chuyện Hàn Dập Hạo muốn đối phó Tần Kha, điện thoại vừa rồi, cho dù chỉ nghe được mấy chữ, cũng đoán ra được Hàn Dập Hạo muốn làm cái gì, là nhân viên chấp pháp, đáng lẽ nên ngăn cản hành vi của Hàn Dập Hạo, để cho luật pháp trừng trị Tần Kha, nhưng biết tính cách Hàn Dập Hạo, hơn nữa đoán chừng là do ra tay, có thể nhanh hơn trình tự bình thường mà còn "khuôn phép" nhiều hơn, cũng chỉ tùy .

      Nhưng có người lại " có hiểu" ý của , trái lại bẻ cong thành hàm ý khác: "Chuyện cần làm em ngăn cản? Nghe theo sao?"

      "Ừ." Tòng Thiện gật đầu, lại quên thêm câu, , "Chỉ cần đừng quá đáng."

      Nếu như làm xảy ra án mạng, cục cảnh sát thể tham gia vào, tuy với thế lực của nhà họ Hàn, giải quyết mấy tên côn đồ cũng phải là việc khó gì, nhưng cũng muốn Hàn Dập Hạo suy đồi tới mức độ giống như Tần Kha.

      "Được rồi." Người nào đó lộ ra nụ cười thực được "gian kế", ghé vào bên tai , vô cùng mập mờ , " ra sớm mua bộ đĩa, nghe phần có 1001 loại tư thế , chúng ta có nên thử chút hay ..."

      Tòng Thiện vừa nghe, liền "thẹn quá hóa giận", mỗi lần chuyện nghiêm chỉnh với tên khốn này, liền kéo đến phương diện lung tung, giận đến mức dùng sức đánh mấy đấm, tức giận mắng: "Lưu manh này!"

      "Ôi, bà xã, em mạnh tay quá."

      "Ai là vợ của ! được gọi bậy!"

      "Mấy tiếng trước ngay trước mặt người khác còn thừa nhận 'danh phận' của , bây giờ lại trở mặt giữ lời, bà xã, em là tàn nhẫn."

      "Hàn Dập Hạo! được hôn em! được sờ loạn! Đây là bệnh viện!"

      "Mặc kệ, em phải bồi thường cho ."

      "Bồi thường cái (đầu) ưmh--"

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 26.1: nhi viện

      Editor: smizluy1901

      Sáng sớm hôm sau, Tòng Thiện liền kéo Hàn Dập Hạo làm đủ mọi kiểm tra, hai người ở trong hành lang, gặp được Lộ Gia Nghi vừa mới giao ban xong.

      Lộ Gia Nghi lịch chào hỏi hai người họ, Tòng Thiện rất là nhiệt tình đáp lại, nhưng Hàn Dập Hạo lại vẫn với vẻ mặt nóng lạnh như cũ.

      Hàn Dập Hạo ở đây, hai người có trò chuyện với nhau nhiều, chờ sau khi Lộ Gia Nghi rời , Hàn Dập Hạo hỏi Tòng Thiện: "Em vẫn còn liên lạc với ấy?"

      "Ừm." Tòng Thiện gật đầu, lại hỏi ngược lại, " được sao?"

      " phải muốn can thiệp vào kết giao của em với người khác, mà là em tin Lộ Gia Nghi như vậy sao?" Hàn Dập Hạo lời ít ý nhiều chỉ ra, sau khi về nước, từng điều tra qua Lộ Gia Nghi, phát những năm gần đây, quỹ tích cuộc sống của ấy lại có trùng khít với người có trình độ khát biệt như , lúc cụ Hàn còn ở đại viện quân khu, ra hai người từng gặp mặt qua, sau khi học trường quân đội, cũng thi vào trường quân đội, ở lúc chỉ huy quân đội diễn tập, lại lấy thân phận quân y xin tham gia, ngay cả danh sách gìn giữ hòa bình Châu Phi, người khác cũng là chỉ sợ kịp, ấy lại hết sức tích cực mà ghi danh tham gia. Sau khi Tòng Thiện bị tập kích, Hàn Dập Hạo cũng từng nghi ngờ tới ấy, nhưng lúc ấy Mỹ học, khả năng cũng lớn. Nhưng bất kể thế nào, tự đáy lòng Hàn Dập Hạo là thích Lộ Gia Nghi, nếu phải là ấy, và Tòng Thiện sớm nên ở bên nhau, đâu còn lại trải qua nhiều lận đận như vậy.

      " ấy làm cái gì sao?" Tòng Thiện nhìn , hiểu hỏi.

      " có." Hàn Dập Hạo là thực tế, tuy cũng hy vọng Tòng Thiện và Lộ Gia Nghi tiếp tục lui tới, nhưng trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, muốn lại vì cái đề tài mà cãi nhau.

      "Vậy tại sao tin ấy?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, tuy trước kia Hàn Dập Hạo và Lộ Gia Nghi từng có "qua lại", nhưng bây giờ Lộ Gia Nghi cũng nhìn về phía trước, mà Hàn Dập Hạo vốn nhớ ra được chuyện kia, cần gì phải tiếp tục canh cánh trong lòng.

      "Tóm lại, nên có tâm phòng bị người." Hàn Dập Hạo dặn dò .

      "Biết rồi, ai là người tốt ai là người xấu em vẫn còn có thể phân biệt được." Tòng Thiện khoát khoát tay, có chút "bất mãn" , cần phải luôn cho rằng có năng lực phân biệt đúng sai có được hay .

      "Phải ?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, chân mày liền nhướn cao, bắt đầu quở trách , "Là ai giúp Thẩm Tòng Như? Lúc đầu là ai mực hiểu lầm ?"

      "Sao lại nhen như vậy." Tòng Thiện cũng nhíu mày, trừng mắt nhìn , mắng trả lại, "Tại sao đến những chuyện rách nát trước kia làm, em làm sao lại 'hiểu lầm' ? Còn Thẩm Tòng Như, em là cho rằng sau khi nó trải qua chuyện trở nên chín chắn, em làm sao biết nó vẫn như cũ?"

      "Em còn mỗi lần đều có đống lý do, thấy em mới phải." Hàn Dập Hạo cưng chiều véo cái mũi của , giận quá hóa cười.

      "Hàn thiếu." Lúc này, bác sĩ mặc áo khoác trắng tới, nhìn thấy Hàn Dập Hạo, vẻ mặt tươi cười chào hỏi .

      "Bác sĩ Tưởng." Hàn Dập Hạo nhìn thấy đối phương, cũng khách sáo lên tiếng chào hỏi.

      "Sao cậu lại ở đây, 'thân thể quốc phòng' của chúng ta làm sao vậy?" Nhìn qua trông bác sĩ Tưởng hơn sáu mươi tuổi, thái độ với Hàn Dập Hạo rất là nhiệt tình.

      " có gì, chỉ là làm kiểm tra thân thể." Hàn Dập Hạo dường như muốn nhiều lời, sang chuyện khác, "Vậy chúng tôi trước nhé."

      " , ." Bác sĩ Tưởng nở nụ cười chân thành phất phất ta, từ biệt .

      "Ông ấy là ai vậy?" Tòng Thiện có chút tò mò hỏi, sao có thể gặp được nhiều người quen ở trong bệnh viện này vậy.

      "Bác sĩ gia đình của ông nội ." Hàn Dập Hạo thản nhiên đáp.

      "À." Tòng Thiện sáng tỏ gật gật đầu, hiểu thái độ khách sáo và xa lánh vừa rồi của Hàn Dập Hạo, hẳn là muốn nhiều với đối phương, khiến đối phương đoán được thân phận của . Nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác mình giống như nhân tình thể lộ ra ngoài ánh sáng, có thể gặp bạn bè, gặp người ngoài, lại thể công bố với người trong nhà.

      Làm kiểm tra xong, thân thể Hàn Dập Hạo hết thảy đều bình thường, Tòng Thiện mới yên lòng, đường trở về, Tòng Thiện chợt nhìn thấy con đường quen thuộc, tầm mắt khỏi dừng lại rất lâu.

      Thấy Tòng Thiện vẫn nhìn chằm chằm vào đầu đường kia, Hàn Dập Hạo mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ đó là chỗ nào?"

      " có gì." Tòng Thiện quay đầu lại, , "Là nhi viện em từng ở, rất nhiều năm rồi chưa có trở về thăm, hôm nay qua nơi này, cho nên nhìn lâu thêm chút."

      Hàn Dập Hạo nghe xong, suy nghĩ chút, đề nghị: " bằng hôm nay cùng em xem chút nhé."

      " muốn ?" Tòng Thiện vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo, nhưng có chút xác định dò hỏi.

      "Vừa khéo trước nay cũng chưa từng đến nhi viện, ghé thăm bọn cũng tốt." Hàn Dập Hạo cười cười, quay đầu xe, lái vòng lại.

      Ở đây có bãi đậu xe riêng biệt, hai người đoạn đường mới đến nhi viện, đây là con đường tàn cũ, cùng với nhà chọc trời hai bên đường tạo thành đối lập nét.

      "Ở đây thay đổi rất nhiều, nếu phải cái ký hiệu này, đoán chừng em cũng nhận ra được." Tòng Thiện chỉ vào cái cột mốc chim bồ câu ở phía ngôi nhà .

      "Em ở đây trong năm?" Hàn Dập Hạo quan sát bốn phía, đối với tất cả những nơi từng lớn lên đều tràn đầy tò mò.

      "Ừ, sau khi mẹ em tự sát, được đưa đến đây, nếu như phải cậu đón em về nhà, có lẽ em vẫn còn ở đây." Tòng Thiện chậm rãi , trong giọng nghe ra tia bi thương nào, đối với chuyện trước kia, sớm tập thành thói quen.

      "Vậy thời gian em ở đây có tốt hay ?" Hàn Dập Hạo cẩn thận dò hỏi.

      " có gì tốt hay tốt, cơ hồ là em cũng chưa từng chuyện nhiều với bọn họ. Nhìn xem, bên trong còn có người." Tòng Thiện có chút hưng phấn , kéo tới cửa lớn, gõ gõ cánh cửa đóng chặt.

      cửa sắt có sắt rỉ rơi xuống, rơi ở nền gạch rêu xanh, có cảm giác tiêu điều.

      Lập tức có cụ ông khom còng khập khiểng tới, nhìn thấy hai người ngoài cửa, đôi mắt vẩn đục có chút nghi ngờ, ông hỏi: "Các cháu muốn tìm ai?"

      "Bác Qua!" Tòng Thiện nhìn thấy ông cụ, vui mừng gọi.

      Ông cụ sửng sốt, giọng òm òm chậm rãi hỏi: "Cháu biết tôi sao?"

      "Viện trưởng còn ở đây ạ? Cháu từng ở đây, có thể cho chúng cháu vào ?" Tòng Thiện giải thích .

      "Viện trưởng?" Đầu óc ông cụ dường như tốt lắm, biết có nên để cho hai người họ vào hay .

      Lúc này, trẻ tuổi dìu lấy cụ bà lớn tuổi tới.

      Tòng Thiện vừa thấy, lập tức vẫy tay gọi: "Viện trưởng."

      Cụ bà đến gần, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện hồi lâu, mơ hồ hỏi: "Cháu là ai?"

      "Cháu là An Ninh." Tòng Thiện ra tên trước kia, tên của là Thẩm Tòng Tâm lấy từ trong tên An Đạo Ninh, nhưng kể từ khi nhà họ Thẩm biến đổi, sau khi Thẩm Tòng Tâm chết, Tòng Thiện đổi tên mình lại, muốn cùng người nọ có chút quan hệ nào.

      "À." Đầu tiên bà cụ có phản ứng, qua hồi lâu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ vào Tòng Thiện, vui mừng , "An Ninh! Bà nhớ ra rồi, khi đó là cảnh sát đưa cháu tới."

      "Đúng vậy, là cháu." Tòng Thiện cười đáp.

      "Cũng lớn như vậy rồi." Bà viện trưởng vui mừng .

      "Bà ngoại, trước tiên bà để cho người ta vào rồi hãy ." trẻ tuổi bên cạnh cười nhắc nhở.

      "Đúng, đúng, bác Qua, mở cửa ra ." Bà viện trưởng cười ha hả, bảo ông cụ trông cửa mở cửa ra.

      Cửa sắt "két" mở ra, Tòng Thiện dắt tay Hàn Dập Hạo vào.

      "Viện trưởng, thân thể của bà có khỏe ạ?" Tòng Thiện dìu bên kia cụ bà, quan tâm hỏi. Năm đó, lúc vẫn còn ở nhi viện này, viện trưởng cũng hơn năm mươi, bây giờ e rằng bảy tám chục tuổi rồi, quay về có thể lại nhìn thấy bà cụ, Tòng Thiện cũng cảm thấy rất vui.

      "Tốt, tốt." Cụ bà gật gật đầu, miệng còn mấy cái răng móm méo hỏi, "Bên cạnh cháu là?"

      "Cháu là bạn trai của ấy." Hàn Dập Hạo chủ động đáp, mỉm cười trả lời với bà cụ.

      "Tiểu Nhã trưởng thành rồi, cũng có bạn trai." Cụ bà vui mừng .

      "Xin chào chị, tôi là cháu của viện trưởng, mời vào trong ngồi." trẻ tuổi với khuôn mặt tròn núc ních, thần sắc giống như quả táo ngon, dáng vẻ rất giống viện trưởng khi còn trẻ, lúc nào cũng là cười híp mắt.

      "Xin chào." Tòng Thiện cười đáp.

      Hàn Dập Hạo ở phía sau kéo lấy , thấp giọng hỏi: "Tiểu Nhã?"

      "Đó là tên viện trưởng đặt cho em, lúc em tới đây, chuyện với bất cứ ai, vì vậy được đặt biệt danh là "Tiểu Câm". Sau khi viện trưởng biết, cho người khác gọi em là câm nữa, liền gọi em là Tiểu Nhã." Tòng Thiện cũng hạ thấp giọng giải thích .

      "À." Hàn Dập Hạo sáng tỏ, trêu , "Tên này nghe cũng tệ lắm, Tiểu Câm."

      "Tiểu Lục Tử lại càng tệ." Tòng Thiện mắng trả lại.

      "Nhanh mồm nhanh miệng!" Hàn Dập Hạo "trừng" cái, kéo đuổi theo mấy người trước mặt.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26.2: nhi viện (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện thấy vài đứa trẻ chơi đùa ở trong sân, cũng chỉ có năm ba đứa, khỏi lên tiếng hỏi: "Những đứa trẻ khác đâu?"

      trẻ tuổi quay đầu lại, thay bà ngoại : "Tất cả đều ở đây."

      Tòng Thiện hơi ngẩn ra, lại hỏi: "Tại sao chỉ có mấy đứa này vậy?"

      "À, An tiểu thư có điều biết." trẻ tuổi cho rằng Tòng Thiện vẫn còn họ An, cho nên gọi là An tiểu thư, "Ở đây rất nhanh đóng cửa, cho nên rất nhiều đứa trẻ đều được nhận nuôi rồi."

      "Đóng cửa?" Tòng Thiện sửng sốt, đánh giá bốn phía, phát giác cùng với lúc ban đầu rời cũng có thay đổi đáng kể, chung quanh đều để biểu lộ cảm giác đổ nát, đóng cửa hẳn là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhịn được : "Vậy đúng là đáng tiếc."

      Viện trưởng nghe được, dừng bước lại, nhịn được thở dài : "Đúng vậy, nhiều năm như vậy, nếu phải bộ xương già này của bà còn dùng được, nhất định để cho nó đóng cửa."

      "Bà ngoại, khu cũ này cần cải tạo, nhi viện bị bán , đây cũng là chuyện có cách nào khác, bà đừng buồn." trẻ tuổi rất có kiên nhẫn giải thích.

      "Bán, vậy ở đây lúc nào bị dỡ?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.

      "Tuần tới." trẻ tuổi đáp .

      "Vậy mấy đứa này sao?" Tòng Thiện chỉ chỉ mấy đứa vẫn còn chơi đùa, bọn chúng ràng cho thấy mang theo khuyết tật, có ngồi ở xe lăn, có số vừa chơi bùn vừa cười, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút khiếm khuyết về thân thể hoặc trí lực.

      "Nếu như ai nhận nuôi mà , đoán chừng chuyển đến viện phúc lợi khác." trẻ tuổi .

      "Ăn cơm thôi." giọng khàn khàn vẩn đục vang lên, hóa ra là bác Qua ban nãy gọi.

      "Tiểu Nhã, ở lại dùng cơm ." Bà viện trưởng nhiệt tình .

      "Chúng cháu." Tòng Thiện vốn muốn từ chối, bởi vì biết tài chính của nhi viện vẫn luôn tốt, hơn nữa đoán chừng là thức ăn này Hàn Dập Hạo thích. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      nghĩ tới, Hàn Dập Hạo lại lên tiếng đáp ứng trước: "Vậy làm phiền rồi."

      Bà viện trưởng lập tức vui vẻ chuẩn bị thức ăn, bỏ lại Tòng Thiện nghi ngờ nhìn Hàn Dập Hạo, hiểu hỏi: "Tại sao đồng ý rồi."

      " muốn thể nghiệm cuộc sống bất hạnh ở đây?" cười đáp.

      "Em là sợ ăn vô." Tòng Thiện khách sáo .

      "Làm sao thế được? Khổ gì chưa từng ăn qua?" Hàn Dập Hạo tin, "Lúc ở trong rừng có đồ ăn, phải côn trùng là rắn đều ăn cả."

      " đừng nữa, đợi tí nữa càng ăn được." Tòng Thiện chặn lại , vẻ mặt ghét bỏ.

      dẫn tới phòng ăn nho , giúp phân chén đĩa, khi Hàn Dập Hạo nhìn thấy trong thùng nước cải trắng luộc hề có chất béo đáng , sắc mặt lập tức u ám.

      " đúng là có khẩu vị rồi." Hàn Dập Hạo giọng ở bên tai Tòng Thiện.

      "Là tự chuốc lấy." Tòng Thiện buồn cười trừng cái, kéo ngồi xuống.

      "Viện trưởng, bình thường mọi người đều ăn những thứ này sao?" Hàn Dập Hạo quả ăn vô, những người khác bao gồm Tòng Thiện lại ăn rất nồng nhiệt, nhịn được hỏi.

      " ngại." trẻ tuổi thấy Hàn Dập Hạo động đũa, có chút áy náy , "Bởi vì nhi viện này chỉ là tư cách cá nhân, dựa vào đều là giúp đỡ của hàng xóm láng giềng. tại chỗ này , chuyển chuyển, chính phủ cũng nhớ tới chúng tôi, cho nên..."

      " làm phiền nhiều." Tòng Thiện vội vàng ngắt lời , muốn Hàn Dập Hạo làm tổn thương tự tôn của người khác.

      Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng dậy, : " ra ngoài gọi điện thoại."

      "Tiểu Nhã, có phải bạn trai cháu cảm thấy cơm của chúng ta khó ăn hay ." Bà viện trưởng dò hỏi.

      " có ạ. Buổi sáng ấy ăn rất nhiều, bây giờ đói." Tòng Thiện dối.

      "À." Bà viện trưởng dường như cũng tin, ồm ồm đến chuyện trước kia, "Bà còn nhớ , năm đó, lúc cháu ở đây, đều giống với những đứa trẻ khác. Vừa khóc làm khó, cũng chịu chuyện với người khác, bà còn dẫn cháu gặp bác sĩ, bác sĩ cái gì... bà nhớ nữa."

      "Viện trưởng, sao bà vẫn còn có thể nhớ cháu?" Tòng Thiện dò hỏi, nhìn ra được, viện trưởng lớn tuổi, tuy suy nghĩ lẫn lộn, nhưng có vẻ lắm, có thể nhớ chuyện mười mấy năm trước có chút kinh ngạc.

      "Năm đó, chuyện mẹ cháu tự sát lớn như vậy, sao bà có thể nhớ được." Lão viện trưởng chậm rãi .

      "Bà ngoại!" trẻ tuổi vội vàng chặn lại , muốn lão viện trưởng nhắc tới chuyện cũ buồn của Tòng Thiện.

      " sao. Những đứa trẻ đến nơi này đều có đoạn chuyện cũ, tôi sớm bỏ xuống rồi." Tòng Thiện để tâm cười cười, khó trách lão viện trưởng đối với lại có ký ức sâu sắc như vậy, hóa ra là bởi vì vụ án năm đó, chấn động như vậy, chỉ sợ vẫn còn có rất nhiều cụ quên được.

      Lúc này, Hàn Dập Hạo vào, ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện, đột nhiên bảo bọn đừng ăn: "Viện trưởng, trẻ thể chỉ ăn những thứ này, tốt đối với phát triển thân thể của bọn chúng. Cháu gọi thức ăn bên ngoài, lập tức tới ngay."

      " ra ngoài gọi thức ăn bên ngoài sao?" Tòng Thiện nhìn , còn tưởng rằng vừa rồi ra ngoài để "trốn tránh".

      "Nếu sao?" Hàn Dập Hạo thầm nắm lấy mu bàn tay của , .

      "Có thịt ăn ạ?" đứa gầy teo tràn đầy khát khao hỏi.

      "Đương nhiên là có." Khó có được, Hàn Dập Hạo vui vẻ hòa nhã đối với đứa .

      "Yeah!" Đứa lập tức phát ra tiếng hoan hô, những đứa trẻ khác cũng cười khúc khích theo.

      " cám ơn cháu." Lão viện trưởng cám ơn .

      " bữa cơm mà thôi, viện trưởng đừng khách sáo." Hàn Dập Hạo trả lời, vốn là muốn "thể nghiệm" cuộc sống Tòng Thiện từng trải qua, kết quả mình từ bỏ trước, nhìn những người ở chỗ này, ngoại trừ trẻ tuổi hơi mập, những người khác đều rất gầy, đoán chừng nguyên do chính là bữa cơm "rau nước luộc" mà ra. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Rất nhanh, giao hàng bên ngoài tới, khi hộp cơm được mở ra, bọn lập tức thốt lên loạt tiếng hoan hô, vội vàng gắp thức ăn nhét vào trong miệng, chỉ sợ ăn được.

      " lâu rồi bọn chúng chưa được ăn thịt." trẻ tuổi giải thích.

      "Nhìn xem, bọn chúng ăn rất ngon miệng." Tòng Thiện nở nụ cười, nhớ lại lúc mình còn bé, thỉnh thoảng Thẩm Tòng Tâm làm bữa cơm có thịt, cũng là vui vẻ như vậy.

      "Viện trưởng dùng bữa, ông Qua dùng bữa, chị Đình dùng bữa." bé đột nhiên đứng lên, con bé có tranh đoạt giống như những đứa khác, gắp thức ăn cho những người khác trước.

      Tòng Thiện vừa nhìn, trong mắt lập tức chứa ý cười, Vương Đình thấy thế, chỉ vào bé giới thiệu : "Con bé tên là Tiểu Khả, vẫn luôn là đứa bé rất hiểu chuyện."

      Đứa thấy Tòng Thiện cười nhìn nó chằm chằm, ngẩn người, gắp cái đùi gà, đưa cho Tòng Thiện, có chút nhút nhát : "Chị, dùng bữa."

      "Cảm ơn." Tòng Thiện cũng gắp lại cho nó cái đùi gà, cười , "Tiểu Khả, em phải ăn nhiều chút."

      Bữa cơm này là bữa tiệc phong phú mà nhi viện từng có, mọi người vừa vừa cười rất vui vẻ, ăn cơm xong, Hàn Dập Hạo chủ động đề nghị: "Hôm nay dẫn bọn đến khu trò chơi chơi lần ."

      Tòng Thiện vừa ngạc nhiên vừa mừng, khó có được Hàn Dập Hạo lại sẵn lòng chung đụng với người của nhi viện, vui vẻ hỏi: "Có ?"

      "Đương nhiên là ." nhìn ra được Tòng Thiện rất luyến tiếc mọi người ở đây, dù sao hai người ở cùng nhau cùng chung đụng với đám người cũng có chia cách nhiều lắm, chi bằng dẫn theo bọn cùng chơi với Tòng Thiện ngày.

      "Cảm ơn ." Tòng Thiện ôm lấy , vui vẻ .

      "Đồ ngốc." nhàng vuốt vuốt tóc của , nhìn nét mặt của những người xung quanh cũng rất hưng phấn, đột nhiên cảm giác được hóa ra chuyện rất đơn giản là có thể làm cho rất nhiều người vui vẻ, cớ gì làm?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27: Dạo chơi

      Editor: smizluy1901

      Thuê xe đến khu vui chơi, lão viện trưởng và bác Qua đều , Tòng Thiện giúp Vương Đình trông nom bọn , nhiệm vụ còn lại của Hàn Dập Hạo là phụ trách xếp hàng mua vé mua đồ ăn.

      Người đề nghị hoạt động lần này, lòng tràn đầy mất hứng quay trở lại, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xếp hàng ở nơi công cộng, hơn nữa tay còn cầm nhiều loại đồ uống, sao cảm giác giống như chân chạy.

      " mua vé suốt, tha hồ chơi thế nào cũng được." Hàn Dập Hạo đưa vé và đồ uống cho Tòng Thiện, Tòng Thiện lại đưa cho Vương Đình.

      "Cảm ơn chị." Vương Đình cảm kích .

      "Dẫn bọn nhọ chơi ." Tòng Thiện vui vẻ , định cùng với bọn họ, lại bị Hàn Dập Hạo kéo lại.

      " nhờ nhân viên làm việc ở đây giúp chiếu cố rồi, hai chúng ta chơi." Hàn Dập Hạo đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, kéo Tòng Thiện đến phía bên kia.

      "Nhưng mà." Tòng Thiện có chút do dự mà quay đầu nhìn lại xem chút, thấy có vài nhân viên làm việc tới, cũng yên lòng.

      "Nhưng mà cái gì, vốn là muốn cùng em trải qua thế giới của hai người, nếu em cho rằng có lòng tốt như vậy sao." Hàn Dập Hạo cây ngay sợ chết đứng .

      "Hóa ra phải tâm muốn dẫn bọn tới chơi?" Tòng Thiện hiểu, cảm thấy có "tốt bụng" như vậy.

      "Em cho rằng giống như em đối với mỗi người đều tình tràn lan à." Hàn Dập Hạo khẽ quét mắt liếc cái, trong ánh mắt biết là khinh bỉ hay là tán dương.

      "Nếu như mỗi người đều giống như em, vậy cũng tốt." Tòng Thiện dựng thẳng lưng, mắng trả lại, "Xã hội này chính là tràn ngập quá nhiều người lạnh lùng, dẫn đến đều bệnh hoạn."

      "Đừng tranh cái này." Hàn Dập Hạo ngắt lời , "Chúng ta bắn bia."

      xong liến kéo tới chỗ bắn súng, giơ súng lên, nháy mắt với Tòng Thiện : "Nếu , so nhé?"

      "So so." Tòng Thiện sảng khoái nhận thách thức, giơ khẩu súng khác lên, nhắm chuẩn nả phát súng, trúng hồng tâm."

      "Tách tách tách." vòng, hai người đều bắn trúng toàn bộ.

      "Trò này quá đơn giản, cũng lên được tiêu chuẩn cao của ." Bất mãn " phân thắng bại" với Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo ném khẩu súng , thong thả . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Tiêu chuẩn của cao bao nhiêu?" Tòng Thiện khinh thường , "Chỉ biết chọn những hạng mục sở trưởng, bình thường ở trong đơn vị còn chưa có chơi chán sao?"

      Hàn Dập Hạo vừa định đáp, điện thoại của vang lên.

      Lần này, có kiêng kỵ Tòng Thiện ở đây, thoải mái mà nhận nghe : "Ừ, cảnh cáo , nếu như lại gây chuyện, lần sau dễ dàng bỏ qua cho như vậy."

      Tòng Thiện nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

      " bảo người đập vài chỗ của Tần Kha, còn giáo huấn trận." Hàn Dập Hạo bình tĩnh .

      "Vậy có trả thù hay ?" Tòng Thiện có chút lo lắng, là sợ Tần Kha lại hạ độc thủ, cho dù bản lĩnh của Hàn Dập Hạo có tốt, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sót.

      "Chỉ cần dám." Hàn Dập Hạo thản nhiên , " phá của chiếc xe, đập vài chỗ của coi như hời rồi."

      " ra em là tán thành tác phong bất chính này." Tòng Thiện "lòng dạ đàn bà" .

      "Vậy em phải xem là loại người nào, phương pháp đối phó của cảnh sát bọn em đối với loại người như Tần Kha thực dụng." Hàn Dập Hạo , "Có đôi khi lấy bạo chế bạo mới là cách giải quyết hữu hiệu nhất."

      "Được rồi, em lại ." Tòng Thiện cùng tranh cãi nữa.

      "Vậy theo cái kia." Hàn Dập Hạo thấy tốt mới làm, chỉ vào hạng mục kích thích nhất cười với Tòng Thiện.

      Tòng Thiện nhìn theo hướng tay chỉ, nhìn thấy chính là cái tháp rơi tự do!

      Da đầu lập tức bắt đầu tê dại, " thể chọn trò điềm đạm trước à?"

      "Những thứ khác đều có thú vị." Hàn Dập Hạo cau mày nhăn mặt, rất là ghét bỏ mà nhìn lướt qua xung quanh, ngoại trừ tháp rơi tự do, đối với những thứ khác đều có hứng thú.

      "Vậy mình ngồi , em cùng bọn ." Tòng Thiện xong liền định chạy.

      Hàn Dập Hạo đưa tay giữ chặt lại, cho : " được, em chỉ có thể theo ."

      "Em cũng có khẩu vị nặng như ." Tòng Thiện quay đầu trừng mắt nhìn , từng nhảy lầu lần, muốn lại nhảy lần nữa ở sân chơi.

      "Có phải trong lòng em có bóng ma hay ?" Hàn Dập Hạo nhớ tới chuyện trước kia của , dò hỏi.

      "Cũng thể là bóng ma, chỉ là sau khi em rơi lầu, chút, chút xíu sợ độ cao." Tòng Thiện muốn quá mất mặt, chìa đầu ngón tay út ra, "ví dụ" .

      "Thực chỉ có chút chút như vậy sao?" Hàn Dập Hạo nghi ngờ hỏi, nếu như trong lòng còn có bóng ba, vậy lúc nào dẫn gặp bác sĩ tâm lý mới được.

      "Tất nhiên." Tòng Thiện rất khẳng định gật gật đầu.

      "Vậy chúng ta ngồi bánh xe đu quay." Hàn Dập Hạo chỉ vào cái kiến trúc cao nhất lớn nhất kia .

      " muốn." Tòng Thiện mực từ chối , cái độ cao này vẫn còn có hơi cao, sợ đến lúc đó căng thẳng bị Hàn Dập Hạo chê cười.

      "Vậy còn chút?" Hàn Dập Hạo nhướn mày, tin cách của .

      "Em chứng minh cho xem." Tòng Thiện kéo Hàn Dập Hạo về phía hạng mục của "người sáng lập" sân chơi mạo hiểm-- tàu lượn.

      Hàn Dập Hạo khắc chế kích động mắt trợn trắng, cái này chút cũng kích thích.

      Tòng Thiện mạnh mẽ kéo lên xe, hai người còn ngồi hàng đầu tiên, đoàn tàu khởi động, người phía sau "A" kêu to, Tòng Thiện nắm chặt tay Hàn Dập Hạo, mà , toàn bộ hành trình vẫn duy trì vẻ mặt chút biểu tình, chỉ cảm thấy lỗ tai chịu tội.

      Xong vòng, Tòng Thiện thở gấp cũng thở gấp bước xuống, với Hàn Dập Hạo: "Xem , em có cảm giác."

      " sao?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng duỗi tay mình ra, phía còn lưu lại mấy dấu móng tay rất sâu, "Em bấu tay của dĩ nhiên sao."

      " chút căng khẳng cũng là phản ứng bình thường thôi." Tòng Thiện chuyện đương nhiên , "Dáng vẻ này của , mặt giống như tê tiệt, đây mới gọi là bình thường!"

      "Lại cưỡng từ đoạt lý à." Hàn Dập Hạo đột nhiên trừng mắt, "hung dữ" mà "căm tức nhìn" Tòng Thiện.

      "Làm gì? Muốn đánh em hả? Vậy đánh , tới đây." Tòng Thiện khiêu khích gọi, cười và kéo ra khoảng cách với .

      "Dám chạy sao!" Người cao chân dài, Hàn Dập Hạo bước mấy bước bước tới, ôm lấy Tòng Thiện, hung hăng hôn cái ở mặt của , "Sao nỡ đánh em, chỉ muốn hôn em."

      May mà ở sân chơi này, có rất nhiều đôi tình nhân đều ở đây, cho nên cử chỉ thân mật của hai người họ cũng khiến người khác chú ý.

      "Hàn Dập Hạo, ở đó có kẹo đường!" Tòng Thiện đột nhiên vui mừng gọi, kéo Hàn Dập Hạo chạy đến quầy hàng bán kẹo đường, "Ông chủ, cho hai cây kẹo đường."

      Hàn Dập Hạo chưa từng thấy qua đồ chơi này, nhìn ông chủ cầm chiếc que khuấy khuấy ở đó, mặt lộ ra vẻ rất là nghi ngờ: "Đồ chơi này là để làm gì?"

      "Đương nhiên là ăn." Tòng Thiện nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông chủ, vội vàng giải thích, " ấy ở nước ngoài về, chưa từng thấy qua kẹo đường."

      "Cái này có thể ăn sao?" Hàn Dập Hạo vẫn chịu dừng, truy hỏi kỹ càng.

      " nhảm, thấy nhiều người ở đây đều ăn sao?" Tòng Thiện lấy que, dùng que trúc quẹt ít đưa đến bên miệng , , "Há miệng."

      Hàn Dập Hạo nửa tin nửa ngờ mếm thử, cảm thấy có chút ngọt, những cái khác có cảm giác gì.

      "Ăn ngon." hạ kết luận.

      Mặt của ông chủ lập tức trở nên có chút khó coi, Tòng Thiện trả tiền, liền kéo Hàn Dập Hạo , người này, muốn phê bình cũng thể ngay trước mặt người khác chứ.

      "Em thấy người như có tuổi thơ." Tòng Thiện để cho Hàn Dập Hạo cầm que, mình cầm lấy que, ăn trông rất vui vẻ.

      Hàn Dập Hạo xé miếng kẹo đường, trét vào chóp mũi của Tòng Thiện, khách sáo : "Bây giờ có."

      "Người này." Tòng Thiện cũng tặng lại miếng, trét vào mặt của .

      Hai người chơi đùa vòng vo hơn phân nữa sân chơi, bởi vì ý kiến hai người nhất trí, Tòng Thiện muốn ngồi Hàn Dập Hạo đều chê trẻ con, mà chỉ muốn ngồi tháp rơi tự do, cho nên phần lớn thời gian hai người ngoại trừ tranh chấp chính là dạo ngắm phong cảnh. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Nhìn xem, bọn ở bên kia." Tòng Thiện thấy bọn nhi viện, vui mừng .

      Đến gần chút, nhìn thấy tất cả những đứa đều chơi đùa ở đây, chỉ có đứa gọi là Tiểu Khả kia vẫn ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh Vương Đình, giúp cầm đồ uống, có đứa té ngã, con bé còn chủ động đến đỡ dậy, giúp người ta phủi phủi cái quần.

      "Đứa tên Tiểu Khả kia hiểu chuyện." Tòng Thiện nhịn được khen ngợi .

      "Sau này con của chúng ta cũng hiểu chuyện như vậy." Hàn Dập Hạo tự tin .

      "Ai muốn sinh con với ." Tòng Thiện đỏ mặt, phản bác.

      " cùng sinh, vậy em muốn cùng ai sinh? Hả!" Hàn Dập Hạo ôm chặt lại, cho chạy, cắn cắn dái tai của , chất vấn.

      "Dù sao cũng phải là cùng ." Tòng Thiện "kiên cường" trả lời.

      "Bây giờ chúng ta trở về tạo đứa !" Hàn Dập Hạo uy hiếp muốn bế lên.

      Tòng Thiện vội vàng cất giọng mềm mỏng, xin tha : "Đừng, ở nơi công cộng, chú ý chút ."

      "Bảo bọn họ đều nhắm mắt lại là được rồi." Hàn Dập Hạo áp bá .

      "Nào có ai bá đạo như vậy." Tòng Thiện đẩy ra, lúc này, điện thoại của Hàn Dập Hạo lại đổ chuông.

      "Cậu tùy tiện chọn ." Vẫn là mấy chữ đơn giản, ngoại trừ nhận điện thoại của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo chuyện với ai cũng đều ngắn gọn lại khách sáo.

      "Ai vậy?" Chính Tòng Thiện cũng có chú ý đến, bây giờ trở nên thích quan tâm đến chuyện của Hàn Dập Hạo cỡ nào.

      "Đường Tuấn gọi tới, hỏi thích xe nào." Hàn Dập Hạo thản nhiên .

      "Xe?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi, " nhờ ta mua xe giúp sao?"

      "Là cậu ấy muốn tặng cho chiếc." Hàn Dập Hạo giải thích , "Tuy trong nhà còn có xe khác, nhưng vẫn mình ở quân khu, chưa có về thành phố A, cho nên tiện về nhà lấy xe. Chiếc xe thể thao kia bị đập nát, Đường Tuấn cho chiếc."

      " ta?" Tòng Thiện nghe xong, trái lại càng nghi ngờ, " phải là có cái gì chứ? Nếu sao ta đối với tốt như vậy?"

      "Em cho rằng bọn có cái gì?" Hàn Dập Hạo nguy hiểm mà híp mắt lại, môi mỏng khẽ cong lên, chờ tiếp.

      " có gì." Tòng Thiện vội vàng cười xòa .

      "Trở về tính sổ với em." Hàn Dập Hạo vui liếc cái, lại dám nghĩ tới phương diện kia, suy nghĩ của phong phú.

      Chơi đến quá trưa, sau khi đưa bọn nhị viện về, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo về đến nhà, chiếc Ferrari mới tinh đậu sẵn ở trong gara tầng ngầm, Tòng Thiện vô cùng kinh ngạc, tốc độ của Đường Tuấn cũng quá nhanh, ta và Hàn Dập Hạo phải là "gay" chứ?

      " lên với !" Hàn Dập Hạo vừa nhìn thấy nét mặt của , cũng biết là nghĩ gì, hai lời nhấc bổng lên về phía thang máy.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Sinh đứa bé đến chơi

      Editor: smizluy1901

      "Hàn Dập Hạo! thả em xuống!" Tòng Thiện cả kinh kêu lên.

      "Em có thể tiếp tục la lớn tiếng hơn nữa." Hàn Dập Hạo hề nhúc nhích, xấu xa .

      "!" Khóe mắt Tòng Thiện liếc về phía có xe lái vào, lập tức lên tiếng, để người ta nhìn thấy rất mất mặt.

      Đến cửa nhà, Hàn Dập Hạo tay ngăn , mở cửa, ném sofa, Tòng Thiện còn chưa có kịp lật người, cái mông bị đánh hai cái.

      "Ai da! Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện bị đau, bò dậy căm tức nhìn , muốn đánh trả, lại bị dễ dàng kìm hãm.

      "Ai bảo em suy nghĩ lung tung, đánh cái mông của em hai cái coi như rồi." Hàn Dập Hạo cây ngay sợ chết đứng .

      "Vậy cũng cần đánh mạnh như vậy." Người đàn ông chết tiệt này, mỗi lần xuống tay đều phân nặng , Tòng Thiện nghiêm mặt, vui .

      "Đau?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức "khẩn trương" mà đưa "móng vuốt sói" ra, sờ loạn mông đẹp của , "Vậy để xoa."

      " đứng đắn chút cho em!" Tòng Thiện đẩy ra, nghiêm túc hỏi, "Hàn Dập Hạo, và bọn Đường Tuấn rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Tại sao em cảm thấy bạn bè các còn tốt hơn so với bình thường vậy? ti vi phải đều diễn, công tử nhà giàu đều có bạn bè sao?"

      "Bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện của rồi sao?" Hàn Dập Hạo ôm về trong ngực, hưởng thụ cảm giác ôm tràn đầy mềm mại ấm áp, khóe miệng mỉm cười, cò kè mặc cả , "Em hôn cái mới cho em biết."

      "Tên lưu manh này!" Tòng Thiện "lời lẽ chính nghĩa" mà lớn tiếng , người này mỗi lần đều mượn đủ loại cơ hội ăn "đậu hủ" của .

      "Em hôn, vậy hôn em là được." xong, liền đưa miệng lên, "chụt" cái.

      Tòng Thiện ghét bỏ mà lau "nước miếng" của , thúc giục : "Bây giờ ."

      Hàn Dập Hạo bất mãn với hành động của , lại tiếp tục hung hăng "gặm" ở mặt cái, mới bắt đầu " " : "Trước đây từng qua với em, năm người bọn là bạn học từ nhà trẻ, cho nên coi như biết bọn khốn kiếp kia cũng có hai mươi mấy năm rồi."

      "Ừ, em muốn nghe chuyện trước kia của các ." Tòng Thiện , cho tới nay, đều muốn dò la quá khứ của , biết quá trình lớn lên của , quan tâm người bên cạnh , hôm nay, chuyện phát sinh ở nhi viện cũng thế, cho nên cũng muốn biết chuyện của , bạn bè của và tâm tình của . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " và Danh Dương biết lâu nhất, bởi vì hai nhà là mấy đời thân nhau, ông nội cậu ấy là ông nội cứu về từ họng súng của giặc ngoại xâm, sau đó vẫn theo ông nội tham gia cách mạng. Quan hệ hai nhà có chút giống như 'chủ tớ' của xã hội cũ, dĩ nhiên nhà của chưa từng có coi nhà họ Tề là tôi tớ, nhưng suy nghĩ của ông nội cậu ấy tương đối bảo thủ, cho nên cầu bố của cậu ấy và cậu ấy cũng phải lòng dạ 'thuần phục' nhà họ Hàn." Hàn Dập Hạo nửa giỡn nửa nghiêm túc , còn nhớ khi còn bé là tự mình cẩn thận ngã nhào đất, khuỷu tay xước miếng da, và cụ Tề lại cầm roi đuổi theo sau Danh Dương, trách Danh Dương cẩn thận.

      "Khó trách, mỗi lần nhìn thấy thái độ của Danh Dương đối với rất là cung kính, em cảm thấy rất giống địa chủ ác bá vừa ngu xuẩn lại vô năng, tiếc là phí công trung thành 'bảo vệ' như vậy." Tòng Thiện nhịn được cười ha ha, Tề Danh Dương lại bị ông nội của mình buộc làm tùy tùng của Hàn Dập Hạo, biết cụ Tề có biết bản tính của Hàn Dập Hạo hay , người như thế này chỉ có thể là dạy hư Tề Danh Dương.

      " là địa chủ ác bá, vậy em chính là bà địa chủ." Hàn Dập Hạo "cắn" vào cổ trắng bóc mịn màng của cái, bàn tay men theo vòng eo mảnh khảnh hấp dẫn của chậm rãi mò lên.

      "Sao luôn động tay động chân vậy." Tòng Thiện đẩy tay ra, bất mãn .

      "Ôm em, có thể an phận sao?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo "ủy khuất" , thực tế bọn họ chung đụng ít mà xa cách nhiều, hơn nữa đối với chưa từng có làm lạnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng "động tình", cũng thể toàn bộ đều trách .

      "Vẫn còn trò chuyện về các bạn của mà." Tòng Tiện vội vàng chuyển chú ý của , " và những người khác sao?"

      Hàn Dập Hạo hơi bớt phóng túng, chỉ nắm lấy tay bé của , vuốt ve qua lại, đáp: "Cũng giống như lời em vừa mới , ra con nhà người có tiền dễ kết giao bạn bè, bởi vì mỗi người được sinh ra đều là thân với ngàn vạn cưng chiều, ý thức bản thân rất mạnh, rất tự phụ mà còn rất thích gây chuyện thị phi. Tính tình xấu nhất đương nhiên là Câu Tử Minh, vừa mới bắt đầu bọn nhìn đối phương đều rất vừa mắt, cho nên ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đánh thắng , bởi vì cái gọi là ' hùng tiếc nhau', đánh rồi đánh biến thành bạn bè."

      Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện nhịn được kích động mắt trợn trắng, trẻ con đánh nhau, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ, còn vui vẻ như thế, là quá trẻ con.

      "Tiễn Thiểu Kiệt là thông qua Danh Dương mà biết, khi còn bé Thiểu Kiệt rất thích lầy tiền "mua chuộc" người khác giúp cậu ấy làm chuyện cấu, nhưng Danh Dương lại bị tên kia lôi kéo, hơn nữa cậu ấy rất chính trực, luôn đến chỗ thầy giáo tố cáo tình trạng của Thiểu Kiệt, Thiểu Kiệt lại muốn dạy dỗ cậu ấy, vì vậy hẹn cậu ấy tới phía sau núi của trường 'độc đấu'." đến chuyện trước kia, mặt Hàn Dập Hạo kìm được ý cười, bây giờ nghĩ lại, trước đây là ngốc.

      Nhà trẻ mà còn có "phía sau núi" nữa à, đây là thế nào? Nhưng Tòng Thiện lại càng quan tâm tới vấn đề khác hơn: "Tiễn Thiểu Kiệt đánh thắng được Tề Danh Dương ?"

      "Dĩ nhiên thể." Hàn Dập Hạo rất là khinh thường , "Từ bé, và Danh Dương luyện võ thuật, thân thể " bé" yếu đuối của Tiễn Thiểu Kiệt này làm sao dám độc đấu với Danh Dương. Nhưng Danh Dương ngu ngốc kia đúng là tin, mình đến nơi hẹn, kết quả bị Thiểu Kiệt kêu mười mấy người vây đánh."

      Tòng Thiện cũng nhịn cười được, đây quả là giống như là chuyện Tề Danh Dương gặp phải, "Sau đó sau?"

      "Sau đó chính là hai bên tổn hại, tuy Danh Dương bị đánh thành 'đầu heo', nhưng vẫn là giáo huấn Thiểu Kiệt trận, từ Thiểu Kiệt là 'người tinh ranh', thấy tiền mua được Danh Dương, mình lại đánh lại cậu ấy, cho nên rất lý trí mà quyết định 'quy thuận'." Hàn Dập Hạo kể lại .

      "Đường Tuấn sao?" Tòng Thiện hỏi người cuối cùng.

      "Cậu ấy đơn giản nhất, lúc tên kia thầm mến chị của Câu Tử Minh, thấy Câu Tử Minh trở thành bạn bè với , xuất phát từ động cơ nịnh bợ 'cậu em vợ', cũng tự nhiên gia nhập vào." Hàn Dập Hạo cười trêu , mỗi lần nhắc tới chuyện này, Câu Tử Minh liền cười đến mức rất là vui vẻ, chung quy với thân phận tự cho mình là 'cậu em vợ' của Đường Tuấn, đây cũng là phần lớn nguyên nhân hai người " hợp" như thế.

      "Nhưng em cảm thấy Đường Tuấn đối với chuyện của rất là để tâm." Tòng Thiện , dường như mỗi lần Hàn Dập Hạo tìm Đường Tuấn giúp đỡ, Đường Tuấn đều tích cực hơn so với người trong cuộc.

      "Đó là bởi vì cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo giải thích , "Lúc học trung học, Đường Tuấn gặp phải bắt cóc, lúc đó là bộ đội đặc chủng thiếu niên, chủ động đòi lẻn vào nơi giấu con tin giải cứu cậu ấy, trong quá trình giải cứu, kẻ bắt cóc vòng lại, phát bọn , nổ súng tới phía bọn . cứu cậu ấy ra ngoài tổn hại cọng tóc nào, mình lại trúng ba phát súng, bao gồm súng ở ngực này."

      Hàn Dập Hạo chỉ chỉ nơi ngực, chỗ vết thương này Tòng Thiện cũng thấy qua.

      "À, hóa ra là như vậy." Tòng Thiện gật gật đầu, cuối cùng là hiểu tình bạn " bình thường" giữa hai người.

      "Vậy bây giờ em còn có cho rằng và cậu ấy có cái gì đó hay ?" Hàn Dập Hạo bỗng đè , giọng êm dịu, trong đôi mắt lại có ánh lửa ngầm lóe lên.

      " có, có." Tòng Thiện vội vàng xua tay .

      "Nhưng vừa rồi từng cho rằng như thế, cho nên phải chịu-- trừng phạt." khẽ cười ra tiếng, lặp lại hai chữ cuối cùng.

      Tòng Thiện giật mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, muốn dùng gì đó để chuyển để tài, đột nhiên "A" kêu lên tiếng, với Hàn Dập Hạo: "Hàn Dập Hạo, cho em mượn ít tiền ."

      "Em muốn làm cái gì?" Hàn Dập Hạo biết lại chuyển đề tài, cũng thuận theo tiếp, nhưng bàn tay lại khách sáo chút nào mà luồn vào bên trong quần áo của , ngón tay rất quen thuộc mà nhích lên, dễ dàng gỡ bỏ móc áo trong của .

      "Trước tiên hãy nghe em hết ." Tòng Thiện vội vàng hai tay ôm ngực, cho tay đưa vào, vẻ mặt "nghiêm túc" , "Về đứa tên là Tiểu Kha mà chúng ta gặp ở nhi viện ấy, em muốn đưa nó làm phẫu thuật, xoá cái bớt mặt, xem có được hay ?"

      "Tại sao được?" tao nhã cởi bỏ nút áo sơ mi của mình, lộ ra làn da khỏe mạnh màu đồng, " phải đưa cho em thẻ ngân hàng rồi sao? Phí phẫu thuật em trực tiếp lấy từ thẻ, cần gì phải hỏi ."

      "Nhưng em có kiểm tra, làm sao biết bên trong có bao nhiêu tiền." Tòng Thiện thoáng giật mình, lúc này mới nhớ tới Hàn Dập Hạo từng cho tấm thẻ vàng.

      "Em chưa từng dùng qua, vậy chi phí mỗi tháng trong nhà trả thế nào?" Hàn Dập Hạo tò mò hỏi, từ phản ứng của nhìn ra được, đoán chừng là cũng biết bỏ tấm thẻ đâu rồi.

      "Em có tiền lương mà, cậu bên kia cần dùng gia dụng, bình thường em cũng có ở nhà, mình em nào cần xài tiền gì đâu." Tòng Thiện vốn có ý định dùng tiền của , dựa vào đàn ông nuôi dưỡng phải là phong cách của .

      " cần thay tiết kiệm tiền." Hàn Dập Hạo "đau đầu" với cố chấp của , lại xấu xa , "Em sợ lấy tiền nuôi tình nhân bên ngoài sao?"

      " dám!" Tòng Thiện lập tức trở nên hung dữ, uy hiếp mà nhìn chằm chằm.

      "Em dữ dội như vậy, làm sao còn dám." Hàn Dập Hạo "làm nũng" nhào vào trong ngực , cọ cọ ở nơi ngực mềm mại của mấy cái, mới ngẩng đầu lên, cụ cười trở nên rất mập mờ và tà tứ, " đến đứa , Tòng Thiện, nếu chúng ta cũng sinh đứa đến chơi?"

      "Ai muốn sinh? Em mặc kệ ." Tòng Thiện muốn đẩy ra, lại bị thuận thế đè chặt.

      "Em trốn thoát đâu." Hàn Dập Hạo vén váy của lên, động tác trở nên có chút vội vàng.

      "Ở sofa?" Tòng Thiện chưa từng thấy ai cởi quần áo lại nhanh như vậy, thời gian trong cái nháy mắt, vật cản giữa hai người chẳng còn lại bao nhiêu, trần trụi giống như đứa trẻ mới sinh.

      "Ghế sofa này rất mềm." Hàn Dập Hạo xong, liền hóa thân thành con sói hoang đói khát, nhào về phía của ...

      Lời kháng nghị của Tòng Thiện bị nuốt trở vào trong bụng, muốn những việc này phải là trọng điểm, trọng điểm là được làm được, đêm đều đòi ngừng, hơn nữa lần cũng dùng biện pháp an toàn...
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :