1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 22.2: Kết thúc (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Chờ Tòng Thiện tỉnh lại, bị Lam Chí Minh trói ở ghế, mà người đàn ông ngồi đối diện, sắc mặt trầm, ánh sáng u tối trong quán bar vẩy ở người của ta, càng cảm thấy u ám hơn.

      "Lam Chí Minh?" Đầu Tòng Thiện vẫn còn rất mơ màng, tứ chi mềm nhũn có sức, chỉ có thể ngồi phịch ở ghế, có chút xác định nhìn Lam Chí Minh, hiểu nhìn ta thế nào cũng giống với nhã nhặn lúc trước.

      " tỉnh rồi à." Giọng của Lam Chí Minh trầm hơn so với bình thường, trong giọng nghe ra thăng trầm, nhưng chứa lạnh lẻo rét buốt.

      Tòng Thiện giật giật, lại phát mình nhúc nhích được, cúi đầu nhìn, dĩ nhiên phát mình bị trói chặt, biến sắc, kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại trói tôi?"

      Lam Chí Minh lồng hai tay vào nhau, đặt ở đùi, cất giọng chậm rãi: " phải muốn điều tra án sao? Vậy tôi cho biết ai là người gây án -- tôi chính là hung thủ trong vụ án sát thủ liên hoàn."

      Sắc mặt Tòng Thiện bỗng trở nên tái xanh, nhíu mày hỏi: "Tại sao lại phải giết nhiều người như vậy? Còn muốn giá họa cho Tần Kha?"

      "Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn cho chết!" Ánh mắt lập tức toát ra tia sát khí, Lam Chí Minh hơi ló người ra, mặt lộ ra dưới ánh sáng, nét mặt trở nên hơi dữ tợn, "Cảnh sát mấy người luôn miệng duy trì chính nghĩa, kết quả sao? Kẻ xấu bắt, còn để cho chạy thoát! ngại cho biết, tôi chính là từ nước Đức trở về, dùng năm mới thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tần Kha, vì để bố trí cái bẫy này, tôi lại dùng tròn năm, là muốn cho bị cảnh sát bắt, kết quả những cảnh sát vô dụng mấy người, cuối cùng vẫn là bắt rồi lại thả!"

      "Tại sao lại hãm hại Tần Kha?" Tòng Thiện thở hào hển, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      "Bởi vì hại chết em của tôi!" Lam Chí Minh lập tức trở nên rất kích động, , "Ba năm trước, tôi và em của tôi vốn có cuộc sống rất tốt ở nước Đức, nhưng nó lại bị đám bạn quen trong quán bar giới thiệu cho Tần Kha, lúc đầu súc sinh kia còn thể như người tốt, lâu sau lộ ra bản tính, đòi hỏi muốn em tôi lên giường với , em tôi chịu, vì vậy liền cưỡng gian nó, cái này cũng chưa tính, bởi vì trong lúc hai người xảy ra giằng co, em tôi cào đả thương , thế cho nên súc sinh này tìm mấy tên côn đồ cưỡng hiếp nó!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      "Tại sao báo cảnh sát?" Tòng Thiện hỏi.

      "Báo ư! Liệu có ích gì, nhà họ Tần tài đại khí khô, mua chuộc cảnh sát, còn mực chắc chắn là em tôi quyến rũ ! Em tôi chịu được áp lực, tự sát. xem, thế giới này có phải rất công bằng hay ? Người tốt được báo đáp tốt, nhưng người xấu lại có thể tiêu diêu!" Lam Chí Minh đến câu cuối, giọng dần dần lại, nhưng ý thù ghét lại hề che giấu chút nào.

      "Cho nên thà rằng giết chết nhiều người vô tội như vậy, cũng phải giá họa cho Tần Kha?" Tòng Thiện lạnh giọng hỏi.

      "Người vô tội? Nếu như phải những quán rượu đó, sao em tôi có thể quen biết được Tần Kha, làm sao lại chết thảm như vậy! Cho nên bọn họ đều đáng chết!" Lam Chí Minh quá khích gầm , gầm thét giống như dã thú bị thương vậy.

      "Tôi thấy đúng là điên rồi, coi như Tần Kha có tội, cũng nên dùng cách này để vu cáo hãm hại ta. Chẳng những giúp được em của , còn có thể làm hại mình ngồi tù."

      "Vậy tôi còn có thể làm thế nào?" Lam Chí Minh đột nhiên nở nụ cười, lại mơ hồ mang theo tia nghẹn ngào, "Tôi từng khiếu nại rất nhiều lần, đều bị cảnh sát bác bỏ, tôi còn thử thăm dò hồ sơ Tần Kha phạm tội, kết quả lại thu hoạch được gì, tôi có cách nào khác, chỉ có thể bí quá hóa liều. Tần Kha thường xuyên uống say đến biết gì, mà uống say thích đánh người, những người bảo vệ kia của cũng dám ở bên cạnh , cho nên đây chính là thời cơ tốt nhất tôi giết người sau đó giá họa cho . Trước đó tôi lấy thân phận quản gia của Tần Kha tiếp xúc với mấy tuyển dụng kia, chính là muốn để lại manh mối phòng tranh cho cảnh sát, sau đó tôi thấy xuất ở phòng tranh, biết cảnh sát hoài nghi, cho nên mượn cơ hội đến gần , cung cấp tin tức của Tần Kha. Nhưng các người vẫn có hành động, vì vậy tôi chỉ có thể giết người thứ tư, thúc ép cảnh sát mấy người hành động. Bởi vì thời gian cấp bách, tôi chọn thời gian hẹn hò với người tình luật sư, giết người thứ tư, sau đó lại giết chết nữ luật sư, chính là muốn để cho các người tìm được chứng cứ ngoại phạm của . Quả nhiên các người bắt , ở trong lúc tôi cho rằng rốt cuộc phải đón nhận trừng phạt, đoạn băng giám sát lại làm hỏng hết tất cả kế hoạch của tôi! xem, có phải ông trời có mắt hay !"

      "Tần Kha thường xuyên đến quán bar chơi, là ông chủ quán bar, muốn lấy được sợi quần áo của ta cũng phải là việc khó, hơn nữa còn biết lúc nào ta uống say, đúng ?" Tòng Thiện bổ sung.

      "Dù sao cũng sắp chết, tôi cũng ngại thẳng thắn thừa nhận, hết thảy đều là tôi làm, Tần Kha chết được, tôi buộc lòng phải tùy tiện kéo người theo cùng em của tôi." Lam Chí Minh cười quỷ dị, vẻ mặt có chút méo mó.

      " luôn miệng ông trời có mắt, giết quán rượu, hại Tần Kha cũng có lý do, luật sư Na Na tại sao đáng chết? Hoặc giả Tần Kha có tội, nhưng ta vốn khác nhau, các đều là cùng loại người." Sắc mặt Tòng Thiện khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng sáng ngời như gương, chỉ có điều Lam Chí Minh vốn có chú ý tới biến hóa của . Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      " câm miệng! Tôi giết !" ta kích động đứng lên, giơ dao lên định đâm tới Tòng Thiện.

      Nhưng lúc này, cửa chính lại "rầm" tiếng bị lực mạnh phá mở, Lam Chí Minh sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhóm cảnh sát cũng tiến vào. "Bỏ vũ khí xuống!"

      " được qua đây!" Lam Chí Minh chĩa mũi dao về phía Tòng Thiện, uy hiếp .

      " đầu hàng , bên ngoài đều là cảnh sát." Tòng Thiện mở miệng , ánh mắt bình tĩnh nhìn Lam Chí Minh.

      " gạt tôi! Từ lúc bắt đầu tìm đến tôi chính là tuồng kịch, cố ý giả say, để dẫn dụ tôi ?" Lam Chí Minh oán hận nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hóa ra coi thường .

      " ra tài liệu bên nước Đức gửi tới, đề cập tới vụ án của em , nhưng sau lại vì chưa đủ bằng chứng có khởi tố Tần Kha, vốn là tôi có nhìn thấy tên của hồ sơ, nhưng khi tôi nhìn thấy cái họ Lam chẳng hề tầm thường này, đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ tới . Về sau tôi xâu chuỗi tất cả nguyên nhân hậu quả lại lần nữa, tại sao mỗi lần nơi có Tần Kha, tôi đều có thể gặp được , rồi tại sao người đầu tiên nhắc nhở tôi Tần Kha có vấn đề cũng là ? là ông chủ quán bar, lại hiểu biết về hội họa, hơn nữa còn từng trong lúc vô tình nhắc tới, phải là người địa phương của thành phố A. Nhiều manh mối như vậy liên kết lại với nhau, làm tôi thể nghi ngờ . Cho nên tôi cố tình tới tìm , cho biết chúng tôi điều tra chuyện bên nước Đức, chính là muốn bức lộ ra chân tướng, ở lúc cho tôi ly thứ nhất, tôi thấy được động tác trong tay , cho nên tôi vốn có uống rượu. Nhưng lúc ấy tôi đoán là cũng muốn giết tôi, chỉ là muốn chuốc tôi say, tiện cho việc bỏ trốn. Quán bar cũng phải là buôn bán tốt, mà là biết chuyện sắp bại lộ cho nên muốn rời khỏi thành phố A. Lam Chí Minh, trốn thoát đâu, khi chọn bước ra bước giết người, nên nghĩ đến có kết cục hôm nay." Tòng Thiện lần lượt , cũng để cho thua tâm phục khẩu phục.

      Lam Chí Minh cất tiếng cười to như điên, ánh mắt của đỏ như máu nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hét lớn: " ra ngay từ đầu tôi chọn sai, tôi nên chọn đến gần ! Nếu như đổi lại những cảnh sát khác, có lẽ cũng điều tra ra được nhiều chuyện của tôi như vậy! Thẩm Tòng Thiện, đáng chết!"

      Lam Chí Minh gào thét lớn rồi nhào tới phía Tòng Thiện, muốn cùng cùng đến chỗ chết.

      Trong mắt Tòng Thiện thoáng qua rét lạnh, đột nhiên đá cú đá mạnh, đá bay con dao trong tay ta.

      "Pằng!" Cùng lúc đó, viên đạn lạnh băng xuyên qua đầu Lam Chí Minh, theo đó cả người bất động, hai đầu gối ta mềm nhũn, rồi ngã xuống đất.

      Sát thủ liên hoàn náo động thời cứ như vậy im hơi lặng tiếng kết thúc ở trong quán bar này, Tòng Thiện nhìn thi thể Lam Chí Minh, trong lúc nhất thời là vui mừng hay tức giận, ta cố chấp cuối cùng hại mình bước lên con đường lối về này, nhưng nếu như đúng như lời ta , em của là bị Tần Kha hại chết, vậy buộc bước lên còn đường cùng này là ai?

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 23.1: Nô lệ tình

      Editor: smizluy1901

      Vụ án kết thúc, ở lúc làm tổng kết công việc báo cáo, tâm trạng Tòng Thiện cũng có chuyển biến tốt, bởi vì Tòng Thiện xem trong tài liệu cảnh sát nước Đức cung cấp, Lam Chí Minh đúng là có em tên là Lam Tiểu Ái, ba năm trước chết bởi tự sát, về phần chi tiết cái chết phía Đức lại có ghi chép, mà Tòng Thiện nhờ sư huynh định cư ở Đức giúp đỡ, điều tra được ba năm trước quả vụ án cưỡng gian thiếu nữ náo động Berlin, lúc ấy tất cả nghi phạm đều bị định tội, chỉ ngoại trừ Tần Kha, lối của ta cũng giống như lời Lam Chí Minh , ta khăng khăng là Lam Tiểu Ái quyến rũ ta, hai người là tự nguyện nảy sinh quan hệ, mà phải là cưỡng gian.

      "Sao vậy, tâm trạng tốt?" đôi tay rắn chắc nắm lấy bả vai của , Hàn Dập Hạo phủ người hỏi Tòng Thiện lộ tâm nặng nề.

      " có gì, chỉ là vụ án của Lam Chí Minh, em cảm thấy có chút tiếc nuối." Tòng Thiện xoay người lại, nhìn .

      "Cũng qua mấy ngày rồi, em còn chưa nghĩ thoáng sao?" Hàn Dập Hạo nắm lấy tay , giọng dò hỏi.

      "Em tiếp xúc với Lam Chí Minh kia vài lần, phát giác ta là người rất có tư tưởng và còn rất có kiến giải, nhìn từ ghi chép, trước đây ta còn từng làm rất nhiều việc tốt có ích cho xã hội, nghĩ tới ta lại trở nên cực đoan như vậy." Tòng Thiện thở dài .

      "Đừng suy nghĩ nữa, rất nhiều người đều là đeo mặt nạ sống ở cõi đời này, dưới mặt nạ cũng ai biết là bộ dạng gì." Hàn Dập Hạo thuận thế ôm , an ủi .

      "Đúng vậy." Tòng Thiện tán thành , năm đó An Đạo Ninh dùng bộ mặt giả dối chân thành lừa gạt người nhà họ Thẩm, Lam Chí Minh lại dùng hiền hòa nhân hậu lừa , đời này, tội phạm nhiều như vậy, cũng phải dùng bộ mặt giả dối vô hại để gạt người đời.

      " đến chuyện này." Giọng Hàn Dập Hạo đột nhiên trầm xuống, ràng mang theo vui, nguy hiểm mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, trầm giọng hỏi, " phải em hứa với dính vào nguy hiểm nữa sao, tại sao lần này còn lấy chính mình làm gương?"

      Tòng Thiện vừa nghe, biết muốn tính sổ với , vội vàng giả bộ làm như nghe thấy, tránh : " có đói bụng , em nấu cơm."

      Đưa tay giữ lấy muốn trốn chạy, Hàn Dập Hạo nâng cao cằm của , cưỡng ép nhìn vào mắt , tiếp tục hỏi: "Em cho rằng chạy được sao? ! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!"

      " coi em là đặc vụ thẩm vấn hả." Tòng Thiện cũng nghiêm mặt trừng mắt nhìn , muốn tỏ ra yếu thế.

      "Còn dám hung hăng như vậy!" Hàn Dập Hạo nhíu mày, bàn tay đột nhiên men theo hai chân thon dài thẳng tắp của sờ soạn lên . Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Tòng Thiện cả kinh, lâu như vậy dĩ nhiên hiểu được ý đồ của , vội vàng giữ chặt tay , còn cứng rắn như vừa rồi, cất giọng nhàng : "Em giải thích, em giải thích."

      "Muộn rồi." cười tà mị tiếng, tách hai chân ra, đột nhiên cúi đầu xuống...

      "Hàn Dập Hạo! làm cái gì~~~ đừng~~~"

      ...

      Mười phút sau, khi "nổi lên nhân từ" ngẩng đầu lên, Tòng Thiện sớm xụi lơ ở giường, mặt vùi vào trong gối, xấu hổ đến mức thậm chí nên lời, sao lại có thể làm chuyện như vậy với , còn làm hại ...

      đương nhiên dễ dàng buông tha như vậy, ngay sau đó thân hình cao lớn dũng mãnh phủ lên người , đưa tay rút lấy cái gối "che kín" , ngón tay thế chỗ môi lưỡi tiếp tục trêu ghẹo .

      "Hàn Dập Hạo--" kháng cự yếu ớt, cũng còn chưa ăn cơm tối, tiếp tục nữa rồi, tinh lực của tràn đầy nhưng có thể lực tốt như .

      "Hả? Em gọi là gì?" Đột nhiên dùng sức cái, nghe thốt lên tiếng kêu sợ hãi, Hàn Dập Hạo hơi híp mắt, nhắc nhở .

      "Hạo..." Tòng Thiện lắc đầu loạn xạ, gọi tên của , người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện giường lại rất kịch liệt, cho nên vì để ngày mai có tư thế lại bình thường, thể làm gì khác hơn là thuận theo .

      " phải vừa rồi em muốn giải thích sao? Bây giờ cho em thời gian năm phút ." Tuy Hàn Dập Hạo như vậy, động tác trong tay lại càng lúc càng làm càn hơn, tay kia cởi quần áo vướng víu của .

      Điều này khiến làm sao đây? ràng là cố ý.

      vừa mở miệng, thốt ra cũng là tiếng thở gấp khó nén, vội cắn chặt môi dưới, chịu phát ra thanh.

      " ?" ngậm lấy dái tai của , thổi hơi vào trong lỗ tai mẫn cảm của , khiến nhịn được toàn thân run rẩy.

      Ý thức của dần dần bị dục vọng thế chỗ, vốn nghe cái gì, chỉ bất lực mà nắm chặt lấy ra giường, tay ngọc trắng nõn khấu chặt lại, trong mắt mang theo sương mù, môi đào hé mở, thảm thiết xin tha : "Hạo, em sai rồi..."

      "Sai ở đâu?" được voi đòi tiên hỏi tới, vuốt ve làn da nõn nà mà thích nhất.

      " nên lấy thân mạo hiểm..." Sao có thể xấu xa như vậy, lại ở giường ép hỏi ! Nhưng cho dù lại nổi cáu, bây giờ cũng phản kháng được mặc muốn làm gì làm.

      "Lúc nào cũng ngoan như vậy, đêm nay phải 'trừng phạt' em tốt." tà tứ khẽ cười , phóng thích chính mình, đè lấy . Xa cách tuần, vốn là định muốn " thương" tốt, bây giờ lại thêm lý do, đêm nay đừng muốn nghỉ ngơi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Lúc này, chuông điện thoại lại reo lên.

      Tòng Thiện cả kinh, mới vừa lấy lại tia lý trí, thế nhưng lại động thân cái...

      "A!" Nửa đau đớn nửa vui thích kêu lên tiếng, thế nhưng lại duỗi ngón tay ra, đặt ở cánh môi mềm mại của , giơ điện thoại lên, ra hiệu : "Đừng quá lớn tiếng, muốn nhận điện thoại."

      Tòng Thiện vừa nghe, vội vàng cắn chặt lấy ngón tay, thanh gì cũng dám phát ra, nhưng động tác của lại có ngừng lại...

      Nhấn phím gọi, giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp hỏi: "Chuyện gì?"

      Điện thoại là Đường Tuấn gọi tới, "Bọn tôi đều ở quán bar, cậu có muốn đưa cảnh sát của cậu đến hay ?"

      Bên trong căn phòng yên tĩnh, thanh của cuộc điện thoại này cũng nghe được ràng, Tòng Thiện nghe thấy giọng quen thuộc, căng thẳng đến mức cả người đều thẳng băng, ngay cả tiếng hít thở cũng dám phát ra.

      Bị phản ứng vô thức của thân thể khích thích, mức độ động tác của Hàn Dập Hạo trở nên có chút khắc chế được, Tòng Thiện sợ tới mức duỗi tay chống đỡ đầu giường, để tránh đầu đụng vào, mà tay bé che miệng lại làm thế nào cũng dám buông ra.

      Có lẽ là khích thích, làm cho thân thể hai người đều trở nên nhạy cảm hơn bình thường, người đàn ông say mê nhìn người con dưới thân vì kiềm nén mà khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên nổi lên ý xấu, có lập tức cúp điện thoại, lại mở miệng hỏi: "Ở đâu?"

      Đường Tuấn báo cái địa chỉ, đột nhiên nghe giọng có chút khác thường, tò mò hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"

      Đôi mắt to xinh đẹp của Tòng Thiện ai oán nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, nếu như dám để cho Đường Tuấn biết, vĩnh viễn cũng để ý đến nữa!

      Trêu chọc đủ rồi, Hàn Dập Hạo biết nếu dừng lại đúng lúc, người con nhất hận , cho nên dứt khoát quả quyết : " có gì, hai giờ sau gặp."

      xong, cúp máy, ném sang bên.

      Nắm lấy chân dài trắng nõn của , hề có bất kỳ kiềm chế gì mà "triển khai toàn bộ mã lực"...

      Tòng Thiện nhất thời cảm thấy trước mắt tối đen, hai giờ, muốn mệt chết sao..

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 23.2: Nô lệ tình (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Vậy mà, hai giờ sau, Tòng Thiện chỉ "bình yên vô ", còn bị Hàn Dập Hạo đeo bám dai dẳng kéo tới quán bar.

      ỉu xìu, chỉ muốn ngủ, thế nhưng lại cho, nhất định muốn theo, ở bên cạnh, những khác mới dám chú ý tới .

      Tòng Thiện thèm để ý tới , muốn ai muốn tặng là được, thế nhưng lại bắt đầu cởi quần áo, ở nhà "làm".

      giật mình, lập tức bò dậy rời giường, tuy cả người đau nhức, nhưng lại lấy tốc độ cực nhanh mà mặc chiếc váy đăng ten (ren) dài tay vào, lại phối với chiếc khăn lụa mỏng cùng màu, vuốt vuốt tóc dài, vừa vặn che vết hôn từ cổ trở xuống.

      Khởi nguồn là ảnh hưởng từ mẹ, Tòng Thiện rất thích quần áo có chút ít đăng ten, trông thanh thuần lại mất nữ tính, lúc đầu Hàn Dập Hạo cũng rất ngạc nhiên, với tính cách của Tòng Thiện làm sao lại thích loại quần áo phong cách này, mãi cho đến cho biết, mẹ của đối với loại đăng ten này, có thể là có loại thích gần như cố chấp, khi còn bé cho mặc cũng là đủ các kiểu váy đăng ten, cho nên thích này cũng là tiếp diễn đến người của .

      Lúc ấy Hàn Dập Hạo nghe xong, gật gật đầu, câu khiến hóa đá: "Khó trách đồ lót của em chủ yếu đều là có đăng ten."

      Sau đó, Hàn Dập Hạo liền len lén vứt hết những quần áo cũ kia của , mua cho rất nhiều kiểu quần áo đăng ten, còn bảo thử từng chiếc cho xem."

      "Tòng Thiện, em là đẹp." Hàn Dập Hạo tới, ôm lấy , hề che dấu khen ngợi trong mắt, ra vốn là người đẹp, chỉ cần thêm chút ăn diện làm cho dời mắt được.

      "Được rồi, biết buồn nôn rồi, chúng ta ra ngoài thôi." Tuy nghe rất nhiều lần, nhưng vẫn nhịn được đỏ mặt, kéo tay rồi ra ngoài cửa.

      Lúc xuống lầu, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà tay mắt lanh lẹ, mới để cho ngã nhào, nhưng bộ dáng nín cười của khiến Tòng Thiện rất nén giận, hung hăng trừng mắt liếc đầu sỏ gây nên này cái!

      Tìm được đám người Đường Tuấn, ngoại trừ Tề Danh Dương, bên cạnh mỗi người đều ôm lấy em ngực lớn eo , nhìn thấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện vào, khách sáo chút nào trêu chọc : " ra ngoài mà dùng hai giờ? Các cậu làm chuyện tốt gì thế?"

      "Chúng tôi ở nhà ăn cơm." Tòng Thiện tùy tiện xạo, cái bụng lại có tiền đồ mà vào lúc này kêu lên, rước lấy tiếng cười của mấy người bên trong phòng càng thêm mập mờ.

      "Xem ra người nào đó là 'ăn no', lại làm hại người ta đói bụng." Câu Tử Minh híp đôi mắt tà mị, dí dỏm .

      Tòng Thiện bị bọn họ cười đến mức có chút ngượng ngùng, thầm kéo kéo quần áo của Hàn Dập Hạo.

      "Tất cả im miệng." nỡ để cho Tòng Thiện bị chút khi dễ, Hàn Dập Hạo thô bạo lên tiếng ngăn cản bọn họ, xong kéo Tòng Thiện ngồi xuống, lại chọn đống thức ăn, tự tay đút cho Tòng Thiện ăn.

      "Lại tới thể ân ái à, chịu nổi." Câu Tử Minh nhiều nhất khoa trương mà kêu lên tiếng, vô cùng làm bộ mà bảo bạn mình cũng đút cho , bộ dáng "tuyên chiến".

      "Đừng để ý tới cậu ấy, nho chua điển hình." Hàn Dập Hạo liếc xéo hai người cái, rất là khinh thường .

      Tòng Thiện quả đói bụng, cho nên cũng có kháng cự lại việc đút ăn, dù sao cùng mọi người ở đây cũng có xa lạ gì, cũng bắt đầu đút lại cho Hàn Dập Hạo.

      "Xem ra tình cảm của các cậu là càng ngày càng tốt." Tề Danh Dương vẫn luôn có lên tiếng mở miệng cười , "Nghe gặp qua chú Sáu của Dập Hạo rồi hả?"

      "Ừ." Tòng Thiện thoải mái gật đầu thừa nhận, "Người đó rất tốt, rất hiền."

      "Cậu còn dám đề cập đến chú Sáu tôi à, cậu bán bao nhiêu tình báo cho ông rồi?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nheo mắt lại, " vui" mà chất vấn.

      "Chuyện của các cậu tôi lừa được sao? Cậu cũng phải biết tính của chú Sáu cậu, chuyện ông muốn biết nhất định nghĩ cách biết, đạt được mục đích thề bỏ qua." Tề Danh Dương nhíu mày đáp, còn rất dè dặt, cái gọi là "cách" của Hàn Trường Hạo chính là "quấn người", từ sáng đến tối ngừng giảng đạo, thánh nhân cũng bị bức điên, ra tất cả cũng coi như là "ý chí kiên định" rồi.

      "Tôi thấy cũng phải việc xấu, chú Sáu cậu nhất định giúp cậu che giấu." Đường Tuấn chen lời .

      "Đúng vậy, chú Sáu cậu ở trước mặt tôi khen dứt miệng, thẳng là 'Tiểu Lục Tử" khó có được tinh mắt lần." Tề Danh Dương dùng nguyên lời thoại .

      Tiếng của vừa dứt, mấy người họ cười đến mức rất là vui vẻ, bọn họ đều biết ai là "Tiểu Lục Tử".

      "Bọn họ đều biết xưng hô thế này?" Tòng Thiện tò mò dò hỏi .

      "Đây chính là hậu quả bạn xấu quá nhiều." Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc mấy người họ cái, bưng ly rượu lên định uống, lại bị đôi tay mềm mại ngăn cản.

      " lái xe, được uống rượu." Tòng Thiện ngăn cản .

      " yên tâm, Hàn thiếu chính là ngàn chén ngã, hơn nữa, chỉ sợ cảnh sát giao thông nào ở thành phố A này dám ngăn cản xe của cậu ấy." Tiễn Thiểu Kiệt trêu .

      "Vậy cũng được, tôi là cảnh sát, ấy ở trước mặt tôi thể hiểu luật mà còn phạm luật." Tòng Thiện cố chấp , những người khác trong căn phòng bao thể , nhưng cũng thể quản Hàn Dập Hạo.

      "Vậy tôi uống." Chuyện như thế này, Hàn Dập Hạo cũng chiều theo Tòng Thiện, cho nên nghe lời để ly rượu xuống, uống rượu.

      "Nhanh như vậy bị quản sít sao rồi hả? Hàn thiếu, 'dáng vẻ oai hùng' năm đó của cậu đâu rồi?" Câu Tử Minh "vô cùng đau đớn" .

      "Các cậu muốn có người quản cũng được." Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện, vẻ mặt "hạnh phúc" .

      "Ai muốn bị người quản?" Đường Tuấn cười nhạo , "Cũng chỉ có cậu, nô lệ tình này mà thôi."

      "Tôi thấy sau này cũng còn là nô lệ của vợ." Tiễn Thiểu Kiệt phụ họa .

      "Đàn ông phải nghe vợ mới có thể phát đạt, chưa từng nghe qua những lời này sao?" Hàn Dập Hạo mắng trả lại, lại cúi đầu dịu dàng với Tòng Thiện, "Bà xã, đúng ?"

      Tòng Thiện có chút lúng túng, nhưng cũng có bài xích chút nào, tuy thỉnh thoảng cũng gọi là bà xã, nhưng vẫn là lần đầu tiên gọi như vậy ngay trước mặt mọi người, nghe hai chữ kia, trong lòng của nhịn được dâng lên chút ngọt ngào.

      "Ừ." Tòng Thiện có chút ngượng ngùng lại có vẻ rất tự nhiên gật đầu, giống như hai người cặp vợ chồng già.

      Hai người tương tác qua lại lẫn nhau lại rước lấy loạt tiếng gọi thẳng " chịu nổi".

      Lúc này, bên ngoài căn phòng bao đột nhiên truyền đến thanh "loảng xoảng" rơi xuống đất, ngay sau đó lại vang lên tiếng tranh chấp và tiếng người phụ nữ cầu xin tha, nghe vào có chút bình thường.

      Xuất phát tứ thói quen nghề nghiệp, Tòng Thiện muốn xem xét xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên đứng dậy muốn ra ngoài.

      Hàn Dập Hạo kéo , mở miệng : "Ông chủ tự mình xử lý, em chớ ."

      "Trường hợp này rất dễ say rượu gây chuyện, em ra xem chút, nhanh chóng quay lại." Tòng Thiện đáp lại , kéo tay ra.

      "Vậy với em." Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, theo phía sau về phía cửa.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 24: Hàn thiếu đánh người

      Editor: smizluy1901

      Đẩy cửa ra, chỉ thấy ở cuối hành lang dài có mấy người đàn ông vây quanh nữ tiếp viên quán bar, mà người đàn ông chiếu lấp lánh ở giữa vô cùng quen thuộc và bắt mắt.

      "Tần Kha?" Tòng Thiện tới, nghe thấy có người vừa xô đẩy nữ tiếp viên, vừa lời thô tục bỉ ổi: " nhìn xem, quần áo của chúng tôi đều bị làm ướt, mau cởi đồ người của ra thường cho chúng tôi, nếu để cho mỗi người chúng tôi sờ vài cái bỏ qua cho ."

      "Dừng tay!" Tòng Thiện quát bảo dừng lại , đẩy người đàn ông phía ngoài, lạnh lùng hỏi, "Các muốn làm gì? Có biết ấy có thể kiện các quấy rối tình dục hay ."

      "Lại là ." Tần Kha nghe tiếng nhìn lại, lúc nhìn thấy Tòng Thiện, hai mắt ràng hơi híp lại: "Đừng có xen vào việc của người khác."

      xong, ta đưa tay túm lấy nữ tiếp viên kéo vào trong ngực, khiêu khích với Tòng Thiện: "Vậy hỏi chút, có dám kiện tôi quấy rối tình dục hay ?"

      Lực tay đột nhiên gia tăng, nữ tiếp viên sợ tới mức bật khóc, loại khách mượn rượu chòng ghẹo giống như Tần Kha đây gặp ít, cũng biết Tần Kha là người thể đắc tội, cho nên chỉ có thể bấm bụng chịu mà cầu khẩn : "Tần thiếu gia, xin , thả tôi ."

      "Cảnh sát hỏi , có phải tôi quấy rối tình dục hay , !" Tần Kha hung hăng bóp eo nữ tiếp viên cái, cưỡng ép ấy trả lời.

      " có, có." Nữ tiếp viên lắc đầu nguầy nguậy, nức nở .

      "Có nghe thấy hay , cảnh sát!" Mấy người đàn ông to con còn lại cũng đắc ý mà quát lên với Tòng Thiện, " có thể rồi!"

      Lúc này, giọng trầm thấp thuần phát chen vào, "Dưa hái xanh ngọt, những lời này, Tần thiếu chưa nghe qua sao?"

      "Hàn thiếu." Tần Kha nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng phía sau Tòng Thiện, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, nhìn Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo : "Thế nào, lại tới ra mặt giúp người phụ nữ của sao?"

      " chuyện lịch chút cho tôi!" Tòng Thiện nhìn quen cái vẻ mặt tự cho là đúng kia, lạnh lùng , "Chỉ có người đàn ông vô sỉ mới biết ức hiếp phụ nữ, đừng cho là tôi dám bắt ."

      Tần kha vừa nghe, đẩy nữ tiếp viên cho thuộc hạ bắt giữ, mình bước hai bước tới trước mặt Tòng Thiện, liếc nhìn , mùi rượu nồng nặc khắp người, lạnh lùng : " nhắc tới tôi cũng quên, chính là nhờ ban tặng, tôi lại được đến cục cảnh sát 'ngắm cảnh du ngoạn' mấy ngày. Cục cảnh sát của các chờ nhận thư luật sư của tôi , tôi muốn kiện cục trưởng của các mất chức!"

      " đây là uy hiếp ai thế?" Hàn Dập Hạo che chở Tòng Thiện ở trong ngực, cả người tràn đầy khí thế của chim ưng (ví với những người hung dữ dũng mãnh) hỏi.

      "Hàn thiếu, phải tôi , trông nôm người phụ nữ của mình tốt chút, chớ có việc gì thả ra gây chuyện thị phi, xen vào việc của người khác như vậy cũng có kết cục tốt." Tần Kha khiêu khích mà nhìn Hàn Dập Hạo, bình thường có lẽ có chỗ kiêng dè với nhà họ Hàn, nhưng vào lúc này, rượu cồn lên não, lại nhìn thấy Tòng Thiện "mụ xui xẻo chết tiệt" khiến người ta rất tức giận này, lại thêm người đông thế mạnh, vốn cũng sợ Hàn Dập Hạo.

      "Phải ?" Hàn Dập Hạo sắc mặt đổi kéo Tòng Thiện tới sau lưng, lạnh lùng trong đôi mắt bỗng ra, đột nhiên lại đánh đấm lên mặt của Tần Kha!

      " làm cái gì vậy?" Thấy ông chủ bị đánh, mấy tên tay chân lập tức xông lên muốn đánh Hàn Dập Hạo.

      Tuy nhiên, bọn họ vốn biết Hàn Dập Hạo là loại người nào, bóng dáng cường tráng dũng mãnh ra tay nhanh như chớp, cú đấm thẳng giáng đến cổ họng của người phía bên kia, ngay sau đó quét cú đá liền gạt ngã ba người đàn ông vạm vỡ, Tòng Thiện còn chưa có kịp đến giúp tay, Hàn Dập Hạo cũng quật ngã đối phương rồi.

      "Người phụ nữ của tôi, ai có thể như thế!" Hàn Dập Hạo tới trước mặt Tần Kha, dùng ưu thế thân cao, từ cao nhìn xuống mà liếc nhìn đối phương, trong giọng mang theo cường bá thể bỏ qua!

      Thân thủ của làm cho đối phương ràng kiêng dè, mọi người vẫn còn có ra tay ảo não dám đến gần, chờ ông chủ ra lệnh.

      "Ái chà, tôi tưởng là ai, hóa ra lại là con chó điên này." loạt tiếng cười nhạo đột ngột vang lên, đám người Câu Tử Minh và Tề Danh Dương tới, nhìn thấy vết tím bầm cằm Tần Kha cùng với vẻ mặt như lâm đại địch của bọn họ, cũng đoán được xảy ra chuyện gì.

      "Câu Tử Minh!" Tần Kha thấy trợ thủ của Hàn Dập Hạo tới, cũng biết đám người của mình đánh lại Hàn Dập Hạo, chớ chi là lại thêm mấy người khác, chỉ đành phải tràn đầy lửa giận cố nhịn xuống, cắn răng câu "!" Liền xoay người rời .

      "Tần Kha!" Lúc này Tòng Thiện lại lên tiếng, gọi Tần Kha lại, " còn nhớ tên là Lam Tiểu Ái chứ?"

      Quả nhiên Tần Kha dừng bước, nhìn Tòng Thiện, trong lòng dâng lên cảnh giác: "Mắc mớ gì tới ?"

      "Lần này, hãm hại vào tù chính là trai của Lam Tiểu Ái, Lam Chí Minh. Trước khi chết, ta cho tôi biết, trước đây ở nước Đức, mua chuộc cảnh sát, tiêu hủy chứng cứ gây bất lợi cho , cho nên trong nhiều bị cáo như vậy chỉ có vô tội được thả. Tần Kha, có phải Lam Tiểu Ái bị hại chết hay ?" Tòng Thiện giương mắt lạnh lùng nhìn ta, chất vấn.

      "Lam Chí Minh là bệnh thần kinh, tôi thấy cũng thế." Tần Kha cười lạnh .

      Hàn Dập Hạo nghe vậy thân hình vừa động, Tòng Thiện kéo lại, vốn chỉ là muốn thử dò xét phản ứng của Tần Kha, " làm, trời nhìn, có số người cho rằng phạm vào tội, dùng tiền là có thể giải quyết, ra chỉ là biết lúc nào gặp phải báo ứng mà thôi."

      "Cảnh sát, có tin tôi có thể kiện tội phỉ báng hay ?" Đáy mắt Tần Kha dâng lên rét lạnh, uy hiếp mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ trong tay nắm giữ chứng cứ khác?

      "Tôi sao?" Tòng Thiện cười lạnh tiếng, hỏi ngược lại, "Vội vã thừa nhận như vậy, có phải trong lòng có quỷ hay ?"

      "Nếu như có chứng cứ, có thể bắt tôi." Tần Kha phản ứng kịp, biết thử dò xét , lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, thờ ơ , "Bổn thiếu gia chính là công dân tốt, sợ điều tra."

      Cuối cùng lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người trước mặt cái, Tần Kha dẫn theo thuộc hạ rời .

      "Tần Kha là người tính toán chi li, mấy ngày này cẩn thận trả thù." Câu Tử Minh lên tiếng nhắc nhở .

      "Chẳng lẽ còn sợ hay sao?" Hàn Dập Hạo khinh thường , muốn ra tay, đường đường là Thượng tá của bộ đội đặc chủng, còn phải sợ loại người như Tần Kha này sao?

      "Chó điên điên lên, có thể là có lý trí, Dập Hạo, cậu sao, Thẩm Tòng Thiện bên này vẫn là phải chú ý chút." Tiễn Thiểu Kiệt cũng tán thành lời của Câu Tử Minh, chuyện lần trước có người mua người làm tổn hại Thẩm Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo còn tìm giúp điều tra tình hình bên phía ngân hàng Thụy Sĩ, kết quả tốn rất nhiều công sức điều tra lại là Hoa kiều ở nước ngoài, hơn nữa vốn cũng biết Thẩm Tòng Thiện, sau đó thực phạm tội, như vậy, muốn điều tra ra người giật dây, khó càng thêm khó. Cái trước còn chưa tra ra được, tiếp sau phải càng cẩn thận hơn.

      "Em sao." Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo , kể từ khi xảy ra chuyện, tại về nhà khuya đều rất cẩn thận, cũng biết tìm đồng nghiệp cùng, chỉ cần chú ý chút, tin rằng có bọn bắt cóc ngông cuồng như vậy nữa.

      "Tôi phái người trông chừng Tần Kha." Câu Tử Minh cam kết.

      "Ừ." Hàn Dập Hạo gật đầu, ra vẫn luôn phái người thầm bảo vệ Tòng Thiện, để phòng ngừa xảy ra chuyện như lần trước.

      Xảy ra náo loạn như vậy, Hàn Dập Hạo kéo Tòng Thiện trước, nhưng bọn họ lại có về thẳng nhà, mà là hóng gió giải khuây.

      "Còn suy nghĩ chuyện của Tần Kha sao?" Gió đêm thổi phất qua đỉnh đầu hai người, Hàn Dập Hạo liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng thoáng có chút đâm chiêu của Tòng Thiện, mở miệng dò hỏi.

      Tòng Thiện vén tóc dài vờn bay đến sau tai, : " có, em có nghĩ gì cả."

      Hàn Dập Hạo lái xe đến đỉnh núi rồi dừng lại, sau đó duỗi cánh tay dài cái, đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy chiếc cằm dần dần trở nên có chút mượt mà của , nhàng xoay đầu của qua, mặt ngó về phía của , nhíu mày : "Ở bên cạnh , còn dám nghĩ những chuyện khác sao."

      "Nào có? Em cũng có hay chưa." Tòng Thiện xạo.

      "Còn chịu thừa nhận." ôm ngang đến đùi , vén tóc dài của đến sau tai, nhìn ánh mắt hơi tránh né của , vạch trần , "Mỗi lần em dối, ánh mắt dám nhìn thẳng vào , hoặc là làm số động tác lén lút."

      "Được rồi." gạt được , Tòng Thiện dứt khoát thừa nhận, " ra em cũng biết nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhưng mà vừa nghĩ tới người có tội có bị trừng phạt xứng đáng, trong lòng của em cảm thấy cực kỳ buồn bực."

      "Chính là chuyện Tần Kha mua chuộc cảnh sát nước Đức mà em mới vừa sao?" Hàn Dập Hạo hỏi.

      "Ừhm. ra vừa rồi em thử dò xét phản ứng của ta. Em ra tên Lam Tiểu Ái và chuyện ở nước Đức, còn ta gặp báo ứng. Phản ứng của ta, cũng thấy đấy, vẻ mặt tuyệt đối giống như là của người vô tội nên có. Có lẽ Lam Chí Minh , Tần Kha hại chết Lam Tiểu Ái, nhưng em lại có chứng cứ bắt ta." Tòng Thiện ảo não .

      "Em cũng là 'có lẽ' rồi, hoặc giả Tần Kha chỉ là muốn nhắc lại vụ án này, cho nên phản ứng mới kịch liệt chút. Hơn nữa, người bị hại phải là công dân Trung Quốc, cảnh sát cũng là có quyền thăm dò." Hàn Dập Hạo an ủi .

      "Em biết, nhưng em cảm thấy trong lòng khó chịu." Tòng Thiện có chút phiền não mà nắm lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, đột nhiên rất căng thẳng hỏi, "Hàn Dập Hạo, xem, có phải em có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức hay ?"

      "Em lại nghĩ lung tung gì vậy." Hàn Dập Hạo dở khóc dở cười, vuốt vuốt tóc của , , "Cho dù em có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức, cũng là cảnh sát tốt rất có tinh thần chính nghĩa rất có trách nhiệm, lại càng là người phụ nữ thích, có vấn đề gì?"

      "Mỗi lần đều có lệ với em." Tòng Thiện đánh cái, sau đó mở cửa xe, xuống.

      Hàn Dập Hạo theo xuống xe, ôm lấy từ phía sau, : " phải có lệ với em, mà là em ở trong lòng của lại có tốt đẹp như vậy, giống như bài thơ khắc dây chuyền này vậy, hoàn mỹ tỳ vết giống như nữ thần vậy."

      "Miệng lưỡi trơn tru." Tuy nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt của , nhưng Tòng Thiện vẫn có hoàn toàn thích ứng. hờn dỗi mà mắng câu, lại để mặc cho ôm chặt lấy mình.

      "Từ đây nhìn xuống, có thể thu hết cả thành phố vào trong mắt." Hàn Dập Hạo đột nhiên kéo lên phía trước, dừng ở trong đình nghĩ mát, để cho đứng ở lan can, mình ôm eo từ phía sau, kề sát vào .

      "Đúng vậy." Tòng Thiện vừa nhìn, liền ngạc nhiên phát , từ góc độ này nhìn xuống, giống như bản đồ của thành phố A, chỉ có điều đẹp hơn rất nhiều so với bản đồ, bởi vì ban đêm nó được vạn nhà thắp sáng, sáng đến mức giống như dòng nước óng ánh của con sông dài, bầu trời đầy sao vẩy ánh sáng bạc xuống, giống như lồng vào lớp voan mỏng trong suốt, đẹp sao tả xiết.

      "Tòng Thiện, muốn xem Cực Quang ?" Trong lúc xem đến mức mê mẩn, giọng từ tính thuần phác của Hàn Dập Hạo bỗng vang lên, dịu dàng hỏi.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 25.1: Trả thù

      Editor: smizluy1901

      "Cực Quang?" Tòng Thiện hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt hỏi, "Đây phải là muốn Nam Cực sao? máy bay hẳn là phải mất khoảng thời gian dài?"

      "Em quên rồi à, nhà của là mở công ty hàng ?" Hàn Dập Hạo cười , "Em muốn Nam Cực Nam Cực, muốn Bắc Cực Bắc Cực, nếu như ghét lạnh thành Churchill ở Canada cũng được, ở đó năm hơn ba trăm ngày đều có thể nhìn thấy cực quang."

      "Tại sao lại đột nhiên muốn xem Cực Quang?" Tòng Thiện hiểu hỏi, muốn xuất ngoại, vậy cần phải xin nghỉ dài, mới vừa nghỉ qua thời gian nghỉ tết, đoán chừng là Hàn Dập Hạo cũng còn khoảng thời gian nữa, coi như bây giờ bắt đầu kế hoạch mà , ít nhất cũng phải nửa năm sau nữa.

      "Bởi vì rất đẹp, cho nên muốn cùng chia sẻ với em." Cũng giống như là cả hai có được cả ngày lẫn đêm bên nhau, ngọn lửa cuộc sống được thắp sáng dấy lên trong lòng, giống như ánh sao bầu trời đen kịt, đột nhiên nở rộ ra muôn vàn hào quang, vĩnh viễn tắt.

      "Đom đóm, pháo hoa, ánh đèn còn có Cực Quang nữa, Hàn Dập Hạo, là muốn dẫn em xem tất cả rực rỡ đời này sao?" Tòng Thiện đùa, ra mỗi chuyện làm đều ghi tạc dưới đáy lòng.

      "Vậy em bằng lòng ?" Khóe miệng cong lên, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt lại để lộ ra chân thành cách nào xem , nếu như bằng lòng theo nhìn hết cảnh đẹp thế gian này, hẳn là người hạnh phúc nhất đời này.

      Tòng Thiện vừa định "bằng lòng", đột nhiên nghĩ lại, lời thoại này sao mà có chút giống tuyên ngôn kết hôn, vì vậy gật đầu, trả lời chữ "ừm".

      "Yes or no?" Thế nhưng lại hài lòng với câu trả lời hời hợt của , đột nhiên nổi lên ý chơi đùa, thổi hơi vào gáy nhạy cảm của , khăng khăng hỏi tới.

      " phải trả lời rồi sao?" Tòng Thiện biết là cố ý, cũng muốn giả bộ "cứng rắn" trả lời, lại bị làm cho ngứa chút, thân thể nhịn được xiêu vẹo.

      "Đừng cử động!" Bàn tay ổn định thân thể của , đầu lại được voi đòi tiên trượt vào nơi ngực của , "Có hay !"

      " !" liếm lấy xương quai xanh của , nhột đến mức "cười khanh khách ngừng", lại chịu thỏa hiệp.

      "Rầm!" Đột nhiên, tiếng vang lớn vang lên, hai người quay đầu nhìn lại, chiếc xe thể thao đậu ở phía sau bị chiếc MiniBus đuổi theo đuôi, bốn chiếc MiniBus màu xám nhạt tiếp theo lái tới, ba mươi mấy người đàn ông tay cầm thanh sắt từ xe nhảy xuống, bao vây trước xe của Hàn Dập Hạo đập thành đống sắt vụn.

      "Báo cảnh sát!" Hàn Dập Hạo buông ra, tiếng, ngăn ở phía sau, liền xông tới mấy kẻ hung đồ.

      Tòng Thiện lấy điện thoại di động ra, lại phát núi có tín hiệu, thấy Hàn Dập Hạo bị người vây chặt ở chính giữa, trong lòng quýnh lên, ném di động liền chạy tới giúp tay.

      "Em đừng tới đây, mình có thể đối phó được!" Hàn Dập Hạo đá cú đá nghiêng khoảng , mạnh mẽ đá trúng lồng ngực của người, nhìn thấy Tòng Thiện chạy tới, lập tức hét lớn.

      Tòng Thiện lại để ý tới, cũng phải là đuối tay trói gà chặt, cần mỗi lần đều bảo vệ như vậy, nhanh chóng nghiêng mình cái, tránh thoát gậy sắt nện xuống, dùng tay chống mặt đất, quét chân cái, quét đối phương lộn nhào mặt đất, lại lăn vòng, nhặt vũ khí rơi đất, hung hăng nện trúng đầu gối tên còn lại.

      "Các em, lên!" Có người hét lớn tiếng, thế tấn công của đối phương trở nên càng hung ác hơn, vây Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện ở giữa, gậy sắt nện xuống như mưa rơi.

      "Bụp bụp bụp" Hai người đều dùng vũ khí đoạt lấy từ trong tay đối phương để ngăn cản công kích của bọn họ, Hàn Dập Hạo ra chiêu rất mạnh hơn nữa chiêu chiêu thiệt hại nghiêm trọng, làm cho đối phương có chút sợ hãi, nhưng Tòng Thiện bên này lại có chút vất vả, hai quả đấm còn khó địch bốn tay, huống chi còn bị mười mấy người đàn ông to con tay cầm hung khí vòng vây. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

      Tòng Thiện tránh kịp, gậy sắt muốn nện vào phần lưng của , lại chỉ nghe "bụp" tiếng, thanh bị đánh trúng, bị thương cũng phải là , mà là của Hàn Dập Hạo kịp thời chạy tới cứu .

      "Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện thốt lên tiếng thét kinh hãi, lửa giận từ lồng ngực phun trào, ra tay cũng hề lưu tình nữa, "răng rắc" tiếng đập gãy xương đùi của người!

      Hàn Dập Hạo lại giống như có chuyện gì, vốn ảnh hưởng đến hành động của , gậy sắt trong tay dừng cũng dừng, mạnh mẽ vung lên, mãnh liệt chắn lấy ba cây hung khí đập tới trước mặt.

      "Dừng tay!" Đột nhiên, lại có mấy chiếc xe lái lên núi, nhóm người khác từ trong xe nhảy xuống, cùng tập kích đám hung đồ vây lấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện.

      Mấy kẻ hung đồ ràng có xu thế suy sụp, bọn họ liều mạng xông ra vòng vây, nhảy lên xe của mình, chạy trốn, chỉ có mấy người bị bắt lại.

      "Dập Hạo, các cậu sao chứ?" Câu Tử Minh từ phía sau đám người ra, sắc mặt trông hơi đáng sợ.

      " sao." Hàn Dập Hạo điềm nhiên đáp.

      Tòng Thiện lại tin, vòng qua sau lưng , thấy quần áo của đều để lại vết tích rất sâu, lo lắng : "Còn sao? Vừa rồi nghe thấy thanh nặng như vậy, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra."

      " cũng phải là giấy, nào có chịu nổi đập như vậy." Hàn Dập Hạo chút để ý tới tình trạng vết thương này, thay vào đó hỏi Câu Tử Minh, "Có phải Tần Kha tìm người hay ?"

      Nhanh như vậy gặp phải đột kích, hơn nữa tốc độ phản ứng của Câu Tử Minh, ngoại trừ Tần Kha, Hàn Dập Hạo làm phỏng đoán thứ hai.

      "Ừ, sau khi các cậu , tôi liền tìm người theo dõi , sau khi biết phái người để đối phó các cậu, tôi liền lập tức chạy tới." Câu Tử Minh , tính tình Tần Kha biết , cho nên đêm nay có thể kịp thời chạy tới cứu hai người, cũng ngạc nhiên chút nào.

      Nghe vậy, khóe miệng Hàn Dập Hạo cong lên nụ cười lạnh khát máu, lạnh lùng trong mắt tăng vọt, trong giọng trầm thấp xen lẫn tức giận thể bỏ qua, : "Xem ra con chó điên này muốn ép tôi nổi giận."

      Động đến còn được, da thô thịt dày chịu hai cái thành vấn đề, nhưng chủ ý đánh tới đầu Tòng Thiện, cách nào nhân nhượng được.

      "Gác lại những chuyện này trước , trước tiên đưa đến bệnh viện xem chút." Tòng Thiện sốt ruột kéo , tới phía chiếc xe.

      " cũng sao rồi." Quay mặt về phía Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lập tức đổi giọng, dám quá lớn tiếng, nhưng vẫn muốn kiên trì.

      "Em bệnh viện!" Tòng Thiện cho chen vào mà ép buộc lên xe, để Câu Tử Minh đưa bọn họ đến bệnh viện.

      "Được rồi." lay chuyển được , Hàn Dập Hạo đành phải thỏa hiệp .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :