1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 20.1: Lần đầu nếm thử mây mưa

      Editor: smizluy1901

      "Hàn Dập Hạo!" Lúc qua cửa phòng tắm, Tòng Thiện đột nhiên kéo lấy cánh cửa, muốn vào, "Hay là chúng ta tách ra tắm ."

      "Có khác biệt sao? Cơ thể của em có chỗ nào chưa nhìn thấy?" Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, tà tứ hỏi.

      Bị lời của trêu chọc đến mức sắc mặt đỏ ửng, dưới tình thế cấp bách Tòng Thiện buột miệng : "Em mắc tiểu!"

      thực tế, quả muốn vệ sinh.

      "Còn muốn dùng tiểu chạy trốn?" Hàn Dập Hạo giễu cợt .

      "Em rất vội." Tòng Thiện từ trong ngực nhảy xuống, dùng sức đẩy ra ngoài cửa, " phòng khách tắm ."

      "Tòng Thiện, em trốn khỏi đâu." Hàn Dập Hạo bị từ từ đẩy ra ngoài cửa, cũng khăng khăng giữ, chỉ có cười đầy ý .

      "Em cũng phải là phạm nhân, trốn cái gì mà trốn." Tòng Thiện xong nhanh chóng đóng cửa lại, cản ở bên ngoài.

      Nghe thấy bước chân của xa, Tòng Thiện thở phào nhõm, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, liền khắc chế được mà có chút căng thẳng, tuy rất , cũng bài xích hiến thân cho , nhưng đau đớn lần trước khắc sâu trong trí nhớ khiến đến bây giờ trong lòng vẫn còn có bóng ma, lần này bọn họ có như lần trước hay ?

      Nhưng hai người lui tới gần hai tháng, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng làm, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng thuận theo tự nhiên.

      Nhưng qua đêm nay, bọn họ lại chân chính mà có được lẫn nhau, đến lúc đó mối quan hệ này có thay đổi hay
      đây?


      Lắc lắc đầu xua dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tòng Thiện quyết định bước tính bước, chậm chạp tắm xong, quấn khăn tắm đến đầu gối chậm rãi ra ngoài.


      chiếc giường king size cỡ lớn, Hàn Dập Hạo ngồi chờ từ sớm, mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen rộng rãi, lộ ra lồng ngực cường tráng màu đồng, dưới lớp quần áo mỏng, bắp thịt căng phồng này mang theo mùi xâm lược nồng đậm, thấy Tòng Thiện ra, cũng từ từ đứng lên, đôi mắt đen sâu như đầm cổ ngàn năm bình tĩnh nhìn , ngọn lửa nóng bỏng dần dần vụt cháy.


      xoã tóc dài ở sau ót, da thịt trắng nõn còn dính vài giọt nước lóng lánh trong suốt, men theo đường cong phập phồng của , từ đỉnh đầu, mặt, xương quai xanh từ từ trượt xuống, biến mất ở rãnh ngực mê người ấy.


      Thấy sải bước tới, Tòng Thiện theo bản năng liền siết chặt khăn tắm ở ngực, đôi chân thon dài vẫn còn chưa kịp lùi về phía sau bước, bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông lôi kéo, kéo cái, tiến vào trong ngực của .


      Trong cánh mũi tràn ngập mùi nam tính hoà lẫn mùi thơm dịu sau khi được tắm rửa, Tòng Thiện từ chỗ bờ vai của ngẩng đầu nhìn lân, vừa mới gọi tiếng “Hàn Dập Hạo”, thân thể lập tức bị nhấc bổng lên, tầm mắt xoay lượn vòng, cảnh vật trước mắt lướt qua như cưỡi ngựa xem đèn, liền bị đè đến giường.


      “Tòng Thiện.” Cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thể trọng nặng nề của , tay khác của lướt qua tóc đen ẩm ướt bên tai , vén đến sau tai, thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng: “Em là đẹp.”


      trước mặt thoa phấn trang điểm, làn da lại nõn nà bóng loáng như đồ sứ, khuôn mặt nhắn như lòng bàn tay này, đôi mắt như nước hồ thu như được ngâm qua nước hắc bồ đào, trong veo như nước mà nhìn thẳng vào , lông mi cong dài như bươm bướm bay lượn giữa những bông hoa, cánh bướm nhàng vỗ cánh, mỗi lần chớp động, đểu đổi lấy trái tim khẽ rung động của , cái mũi cao thẳng, chỉ rộng hơn ngón tay cái của chút, môi đào mịn màng trơn bóng mê người, khiến người ta muốn vuốt ve.


      “Hàn Dập Hạo.” có chút lo lắng khẽ gọi, vừa mới mở miệng, lòng ngón tay thô ráp của ngừng lưu luyến ở bờ môi của nhân cơ hội thâm nhập vào trong khoang miệng nhắn thơm mát của , khẽ chà sát lên hàm răng trắng như ngọc của .


      “Xuỵt.” làm động tác đừng có lên tiếng, muốn phá hỏng bầu khí.


      bị ánh mắt của mê hoặc, nhưng theo bản năng liền ngậm lấy ngón tay của .


      cảm thấy toàn thân khó chịu như lửa đốt, bàn tay lôi kéo, thô lỗ xé đức dây buộc áo ngủ, để lại xa xa ở dưới giường.


      Mình thoát khỏi trói buộc, Hàn Dập Hạo lại bắt đầu cởi bỏ vật che đậy của .


      Khi da thịt tiếp xúc đến hơi lạnh, Tòng Thiện phản xạ có điều kiện liền đưa tay ôm lấy cơ thể


      Nhưng ngờ bởi vì động tác của , đường cong trông động lòng người này càng lúc cành hấp dẫn.


      Ở chỗ sâu trong đôi mắt bị nhuộm đỏ, trái táo adam hơi chuyển động, nhất trời trở nên miệng đắng lưỡi khô.


      “Tòng Thiện.” cúi đầu hôn , vừa hôn vừa lời .


      Dần dần, bởi vì vỗ về, thả lỏng chút, học theo động tác của , vụng về bắt đầu hôn trả lại.


      chầm chậm mà kiên định kéo cánh tay của ra, để da thịt hai người dán chặt vào nhau.


      Nhưng khi lần nữa cảm nhận được nhiệt độ khác thường này, thân thể lại trở nên có chút căng thẳng.


      “Hàn Dập Hạo…” Đôi đồng tử như thuỷ tinh của nhuốm vẻ bối rối, nhịn được bắt lấy cánh tay rắn chắc của .


      “Đừng sợ.” mềm giọng an ủi, cánh tay dài đột nhiên duỗi ra, từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp .


      “Đây là cái gì?” Tòng Thiện có chút tò mò hỏi, nhưng khi nhìn thấy chữ in cái hộp, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.


      Cái này chẳng lẽ chính là gel … bôi … trơn … trong truyền thuyết sao.


      nhìn ra được lúng túng ngượng ngùng, bật ra tiếng cười trầm thấp, giọng thuần phát êm tai như nhạc cụ vừa dày vừa nặng: “Còn nhớ lần trước gặp bác sĩ , ông ấy thực tế hai ta ‘thể hình khác biệt’, lúc đầu tốt nhất dùng dược phẩm phụ trợ, nhờ đó em có đau đớn.”


      Nghe , Tòng Thiện liền hiểu được tại sao lúc đó cười đến mức “gian” như vậy, hoá ra là lời của bác sĩ thoả mãn cảm giác tự phụ của đàn ông bọn họ, khó trách lần đầu tiên “làm” thất bại mà còn cười vui vẻ như vậy.


      nữa, em đổi ý!” Bị tiếng cười của chọc giận, Tòng Thiện híp đôi mắt xinh đẹp, uy hiếp .


      “Em cho rằng em còn cơ hội đổi ý sao?” cười tà tà tiếng, ở lúc còn chưa kịp làm ra phản ứng, lập tức hoá thân thành con sói, vững vàng vây hãm dưới thân, nuốt vào bụng …
      Last edited by a moderator: 15/10/15
      NoName_01 thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.2: Lần đầu nếm thử mây mưa (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      Mặt trời mọc, tia sáng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ, cũng chiếu rọi thân thể mềm mại chiếc giường lớn.

      Mệt đến mí mắt cũng nhấc nổi, ngay cả sức trở mình cũng có, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng biết.

      Mãi cho đến đôi tay rắn chắc vuốt ve làn da mềm mại như tơ của , khêu gợi mà thầm vang lên ở bên tai : "Tòng Thiện, tỉnh dậy nào."

      chỉ cảm thấy giọng kia rất đáng ghét, vốn có ý định để ý tới, người nọ lại được voi đòi tiên, dứt khoát phủ lên cơ thể xinh đẹp của , lại muốn gây sóng gió.

      "Đừng..." cần mở mắt, cũng biết muốn làm cái gì, tiếc rằng thực có thể lực tốt giống như , buộc lòng phải cất giọng êm ái cầu xin.

      "Nếu tỉnh dậy, cũng khách sáo." Giọng trầm thấp mất tiếng , nhìn thấy dưới đôi mắt to của ràng là quầng thâm, biết tối qua làm mệt muốn chết, nhưng nghĩ tới mùi vị dục vọng này, lại nhịn được rục rịch.

      Cho tới bây giờ, có người phụ nữ nào nhắm hai mắt cái gì cũng làm cũng có thể gợi lên khát vọng mãnh liệt của , quả thực muốn sao cũng muốn đủ.

      Tòng Thiện vừa nghe, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn phân nữa, vội vàng mở đôi mắt mờ mịt ra, "tố cáo" mà nhìn vào , cái miệng nhắn bị hôn đến sưng đỏ bất mãn : " chỉ biết uy hiếp người."

      "Đây phải là uy hiếp, chúng ta tới thực tế." xong, cúi xuống hôn vào môi đào mê người của , bàn tay to chút kiêng kỵ mà du di ở thân thể mềm mại trần trụi của .

      "Em rất đói." vội vàng sang chuyện khác, cái bụng cũng phối hợp mà kêu "ùng ục" tiếng.

      " cũng rất đói." Ánh mắt thâm thúy của hề che giấu dục vọng nồng đậm, càng lúc càng trở nên nóng bỏng.

      "Xin nhờ, em rất đói." Để thân thể đau nhức đến mức "mệt rã rời", Tòng Thiện đành phải sử dụng đòn sát thủ, lời ấm áp làm nũng , biết, người đàn ông này thích mềm thích cứng, mỗi lần chuyện với như vậy, đều thỏa hiệp.

      Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của , Hàn Dập Hạo biết mới nếm trải mây mưa chịu nỗi cầu vô độ của , dù sao thời gian còn nhiều, muốn lần đầu tiên lại dọa sợ, cho nên hít sâu mấy hơi, đè nén tình triều cuồn cuộn trong người xuống, ôm cả người đến bên giường, đầu giường sớm bày bữa sáng hơi bốc mùi khê.

      "Em ăn no trước ." chỉ mặc chiếc quần ngắn, độ ấm lồng ngực xuyên thấu qua chăn mỏng truyền tới người của , ấm áp như lò nướng.

      "Cái này có thể ăn sao?" Tòng Thiện hoài nghi mà nhìn vào bữa sáng tốt này, nhìn kiểu dáng cũng biết là Hàn Dập Hạo làm, tuy rất cảm động sáng sớm ngồi dậy làm điểm tâm cho , nhưng ngửi thấy mùi vị này cũng quá thèm ăn.

      "Còn dám ghét bỏ!" Đây chính là lần đầu tiên vì người khác mà làm bữa sáng, còn dám bày ra vẻ mặt "ghét bỏ" như vậy, Hàn Dập Hạo cách bởi chăn mỏng dùng sức véo cái mông đẹp của cảm giác tốt, "nghiêm mặt" dạy dỗ.

      "Oái, vốn là xấu mà." Tòng Thiện thực hiển nhiên , đoán chừng là để cho thuận tiện đánh mấy trứng gà lại với nhau rồi chiên, cho nên mới làm thành miếng "bánh trứng" lớn có lồi có lõm.

      "Mau ăn!" "hung dữ" mà gắp miếng "bánh trứng", đưa đến bên miệng , nhưng động tác lại rất nhàng.

      " ăn chưa?" Tòng Thiện hàm hồ hỏi, biết có phải là vởi vì quá đói hay , thế nhưng lại cảm thấy mùi vị của bánh trứng này cũng tệ lắm.

      "Ăn rồi." hồi đáp , thói quen ăn uống của quá giống nhau, bởi vì ở trong bộ đội đặc chủng mấy năm, cho nên có số thứ ăn Tòng Thiện tiếp thụ nổi, ví dụ như sáng sớm chỉ uống cốc nước ép rau dưa, còn ăn miếng thịt bò bít tết, có lúc còn thêm trứng gà. Tòng Thiện ghét là "người man rợ", cho nên bữa sáng thường có ăn cùng .

      "Em còn muốn." là đói bụng đến mức khinh khủng, Tòng Thiện khách sáo mà sai bảo Hàn Dập Hạo .

      Chẳng mấy chốc cái đĩa trống nửa, lại ân cần mà bưng sữa tươi tới, để từ từ uống.

      "Ừng ực ừng ực" trút cốc lớn, ăn uống no đủ, cuối cùng Tòng Thiện cũng cảm thấy thể cốt bắt đầu khôi phục sức lực, tuy vẫn còn đau nhức gần chết, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

      " tắm làm dịu chút." Hàn Dập Hạo nhìn vẻ thỏa mãn mặt , cưng chìu .

      " muốn, em cũng muốn nhúc nhích." bị "dày vò" đêm, hôm nay ngoại trừ miệng, cả đầu ngón tay cũng muốn động.

      Nhưng Hàn Dập Hạo vốn cũng phải là trưng cầu ý kiến của , hai lời liền vén chăn lên, ôm lấy Tòng Thiện mảnh vải, sãi bước vào phòng tắm.

      Tối hôm qua "tắm uyên ương" có thành, hôm nay gì cũng phải bù đắp lại.

      Trong bồn tắm sớm đổ đầy nước ấm, Hàn Dập Hạo nhè thả Tòng Thiện ngừng kháng nghị xuống.

      Toàn thân đau nhức giống như bị xe hàng lớn nghiền qua gặp phải nước nóng, kích thích này lập tức khiến Tòng Thiện "lệ nóng doanh tròng", chết tiệt, nước này là nóng!

      "Hàn Dập Hạo, muốn em bỏng chết sao?" Tòng Thiện tức giận quát, muốn đứng lên, tay có sức chống đỡ mà trượt cái, cả người chìm trong nước.

      Người đàn ông bước vào vội vàng chụp tới, để cho đầu của cách mặt nước, buồn cười : "Loại nước ấm này mới có thể làm cho em nhanh chóng giảm bớt cảm giác đau."

      " bậy, em cảm thấy đau hơn rồi." Tòng Thiện trừng mắt nhìn , bị chuyển đổi tư thế, nằm ở người .

      Bởi vì bước vào, bồn tắm liền trông có vẻ hơn rất nhiều, nước cũng tràn ra ngoài.

      "Phối hợp mát xa là được rồi." Hàn Dập Hạo cười xấu xa, các khớp ngón tay ràng bắt đầu nhấn vào các khớp người .

      "A! chút!" biết dùng lực chừng mực khiến nhịn được kêu đau, lại như , dần dần có mệt mỏi như vậy.

      Tòng Thiện chán nản nằm ở người của , trong miệng vô thức theo động tác của mà phát ra tiếng rên , lại chú ý tới người đàn ông đỉnh đầu bởi vì "rên rỉ" mà hít thở từ từ tăng lên.

      " bóp ở đâu thế?" Đột nhiên, Tòng Thiện kêu lên tiếng, cố hết sức mà nắm lấy cổ tay của , nhưng lại ngăn được hoành hành ngang ngược của .

      "Đừng... quá phận..." Nước nóng cộng thêm khiêu khích, khiến trở nên thở dốc, muốn đẩy ra, làm thế nào cũng có sức.

      Lúc này, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, bởi vì phòng ngủ và phòng tắm có đóng cửa, cho nên nghe rất .

      Điện thoại! Người biết số điện thoại bàn này có mấy người, chừng là cậu gọi tới! Tòng Thiện liền giật mình, muốn giùng giằng từ người đứng lên, nhưng chân lại bủn rủn lảo đảo cái, vừa mới đứng lên nửa bị đau nhức giữa hai chân lấy tất cả sức lực, lại ngã ngồi về người lần nữa.

      "A!"

      "Ừm!"

      Hai thanh cùng thốt lên, là "vết thương" bị nứt thốt lên tiếng kêu đau, là vui vẻ đến mức tận cùng thốt lên tiếng kêu rên.

      sai, bởi vì liên quan đến góc độ, hai người may lại lần nữa hoàn thành "kết hợp"...

      Tòng Thiện cắn răng, oán hận nhớ tới tối hôm qua, cũng là như thế này, cũng điện thoại, cũng là muốn mượn miệng đẩy Hàn Dập Hạo ra, nhưng nên chết chết mà ngồi xuống...

      đều "chủ động" như vậy, thịt đến miệng ăn, vậy đúng là kẻ đần độn, bàn tay đanh thép kiềm ở vòng eo mãnh khãnh của , cho có cơ hội kháng cự, sau đó đưa vào làn sóng dục vọng khác...

      lâu sau, người đàn ông thỏa mãn rốt cuộc ôm lấy ngủ mê bước ra phòng tắm, người của lại có thêm vô số vết hôn mới hình hoa đào.

      Cả ngày này bọn họ đều là trải qua ở giường, chủ yếu là Tòng Thiện mềm giống như chân tôm, được mấy bước nhào đến hôn đất mẹ vĩ đại, Hàn Dập Hạo dứt khoát gọi thức ăn bên ngoài, cùng ở trong nhà xem DVD.

      Dĩ nhiên, có chỉ xem đàng hoàng như vậy, thỉnh thoảng ánh mắt hoặc là động tác vô thức của Tòng Thiện, cũng chọc cho "cuồng tính đại phát".

      biết nào có tinh lực tốt như vậy, cho rằng rất nhanh mệt mỏi, kết quả mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mới hoàn toàn biết mình sai rồi, nên hoài nghi thể lực của người bộ đội đặc chủng!

      Cho nên, Tòng Thiện kiên quyết cầu ra ngoài, bao giờ tin lời Hàn Dập Hạo nữa, bảo ở nhà để nghỉ ngơi tốt, hơn nữa ý thức được vấn đề, đó chính là có rất nhiều lần cũng làm biện pháp an toàn, cũng muốn nhanh như vậy "tạo người" thành công.

      "Tòng Thiện, em." Hàn Dập Hạo say đắm thôi mà hôn lại hôn lên mặt của , hề che giấu tình trong lòng chút nào.

      chịu nổi, kể từ sau khi cùng chính thức đột phá tầng quan hệ thân mật này, luôn treo ba chữ này ở khóe miệng, còn làm thế nào cũng phải muốn cũng đáp lại.

      "Hàn Dập Hạo, chúng ta mua cho cậu ghế mát xa có được , gần đây ông luôn đau lưng, em muốn mua cái cho ông." Tòng Thiện vội vàng sang chuyện khác, hai cú điện thoại " thương nhung nhớ" kia đều là Thẩm Tòng Nghĩa gọi tới, khuya ngày hôm trước ông vốn là muốn cho Tòng Thiện biết, Thẩm Tòng Như lại mất tích, kết quả Tòng Thiện có nhận, mà lâu sau Thẩm Tòng Như trở về, cho nên Thẩm Tòng Nghĩa gọi tiếp, mà cú điện thoại ngày hôm sau là cho biết người hàng xóm gì đó gả con , bảo cùng với bọn họ, kết quả vẫn là có nhận máy.

      "Em xem, cậu em gọi mấy cú điện thoại chúng ta đều tắt máy, điện thoại nhà cũng có người nhận, ông tin cách của em sao?" Hàn Dập Hạo xấu xa dò hỏi.

      "Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện căm tức nhìn , người này còn dám , nếu phải là tắt điện thoại, cũng cần dối, hai chiếc điện thoại đều rơi vào trong bồn cầu.

      "Được rồi, ." Hàn Dập Hạo dừng tay đúng lúc, vội vàng dụ dỗ , "Ngày mai trở về quân khu, hôm nay cùng em dạo phố có được ."

      " phải cùng phụ nữ dạo phố rất chán sao?" Tòng Thiện vẫn còn nhớ lời từng .

      "Đó là ngoại trừ người phụ nữ là em ra, ngay cả chợ cũng chịu cùng em, dạo phố phải là việc cỏn con sao." lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, đàn ông chính là loài sinh vật này, giường thỏa mãn ta, dưới giường đối với bạn ngàn nghe trăm thuận, cho dù bây giờ Tòng Thiện muốn sao trời, đoán chừng là cũng xây lầu hái sao.










    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 21.1: Gặp trưởng bối nhà họ Hàn

      Editor: smizluy1901

      May mà thể lực Tòng Thiện tốt, nếu đối mặt với đòi hỏi vô độ của Hàn Dập Hạo, hôm nay vẫn ra được khỏi cửa.

      Nhưng lúc dạo phố, Tòng Thiện cảm thấy thể lực thể chống đỡ được nữa.

      Hai người mua ghế mát xa cho Thẩm Tòng Nghĩa xong, Hàn Dập Hạo muốn kéo Tòng Thiện dạo tới khu quần áo nữ, gì Tòng Thiện cũng chịu, là vì quả rất mệt, hai là từ cổ trở xuống đầy vết hôn hồng tím, làm sao thử quần áo?

      "Rất mệt? Hả?" Hàn Dập Hạo ôm lấy , mắt phượng xinh đẹp hơi híp, nhìn vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt thoáng qua chút đau lòng.

      "Ừm." Tòng Thiện dứt khoát dựa vào , cảm thấy hai chân mềm nhũn.

      "Vậy theo mua quần áo, em ngồi nhìn là được." Hàn Dập Hạo đề nghị.

      "Được rồi." Tòng Thiện vốn muốn về nhà, nhưng nhớ tới mỗi lần trở về đều chỉ bồi theo , nhất định là có khoảng thời gian dài có mua thêm quần áo, cho nên đành lòng từ chối.

      Đến cửa hàng quần áo nam cao cấp, Hàn Dập Hạo vừa mới bước vào trong tiệm, các hướng dẫn mua hàng trẻ tuổi xinh đẹp liền lập tức chào đón, vẻ mặt tràn đầy ý cười, vô cùng nhiệt tình.

      "Tiên sinh, hoan nghênh hạ cố." Nhóm ba người hướng dẫn mua hàng cùng cất giọng ngọt ngào , nhìn khuôn mặt nghiêng điển trai như đao gọt rìu đục của Hàn Dập Hạo, ánh mắt đồng loạt lấp lánh.

      Người đàn ông rất đẹp trai! Đường nét vừa hoàn mỹ lại vừa lập thể, vóc người vừa cao lại vừa khỏe, giống như con lai vậy, nhưng lại có Tây hóa, cho dù là người phương Đông hay người phương Tây khiếu thẩm mỹ đều rất phù hợp.

      Tuy nhiên, khi bọn họ nhìn thấy Hàn Dập Hạo dắt tay Tòng Thiện vào, nhất thời nảy lên cảm giác mất mát, người đàn ông cực phẩm này lại là vật có chủ, hơn nữa còn là "bình thường" như vậy.

      Tòng Thiện dĩ nhiên biết trong lòng người khác nghĩ gì, nghỉ ngơi chưa đủ khiến sắc mặt tốt lắm, bây giờ chỉ muốn tìm chỗ ngồi xuống.

      "Em ngồi ghế sofa chờ , thay xong em giúp nhìn chút, có được ?" Hàn Dập Hạo kéo ngồi xuống sofa, dịu dàng , cũng biết mệt mỏi cỡ nào, ràng biết được là lần đầu tiên chịu nổi đòi hỏi vui vẻ của nhiều lần như vậy, nhưng hương vị của quá tốt đẹp, giống như cây túc vậy, nếm thử nghiện, làm cho vốn có cách nào tiết chế, mới làm hại "yếu ớt" thế này.

      " ." Tòng Thiện gật đầu, ném mình ghế sofa, uống nước tinh khiết của nhân viên hướng dẫn mua hàng bưng tới, từ từ thở hắt ra.

      ra vốn cần cho ý kiến, bởi vì Hàn Dập Hạo là dáng người trời sinh, vừa cao lại vừa khỏe nhưng phải là loại cơ bắp phóng đại, càng phải là loại nam tính đô thị bây giờ xương cốt còn mãnh khảnh hơn cả phụ nữ, cường tráng vừa phải mặc cái gì cũng dễ nhìn, chủ yếu, thay bộ quần áo ra, Tòng Thiện gật đầu là được.

      "Lấy hết toàn bộ." Hàn Dập Hạo thay bộ quần áo cuối cùng ra, nhìn thấy cũng sắp ngủ ghế sofa, lên tiếng, bảo nhân viên hướng dẫn mua hàng gói lại toàn bộ quần áo thử qua.

      "Cảm ơn!" Ba nhân viên hướng dẫn mua hàng cùng cúi người chào cảm ơn, người đẹp trai lại rộng rãi như vậy là hiếm thấy, bây giờ các lại có thiện cảm với Tòng Thiện, trẻ tuổi vừa hiền lành lại vừa bắt bẻ như vậy cũng là lần đầu tiên gặp được, vì câu được "kim chủ" mà có chút ngang ngược nào.

      lại cho khoản tiền boa, bảo nhân viên cửa hàng đưa quần áo đến nhà.

      Ở trong tiếng vui vẻ đưa tiễn của nhân viên cửa hàng, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện ra ngoài.

      "Hàn Dập Hạo, chúng ta về nhà ." Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn Hàn Dập Hạo, lên tiếng "cầu xin" , có trời mới biết bây giờ cũng sắp kiệt sức rồi.

      "Được, nhưng phải là về nhà của chúng ta." cách tự nhiên, sớm xem ngôi nhà ấy là "nhà" của hai người, " muốn đưa em đến nhà của chú Sáu ."

      "Chú Sáu ?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, dường như là có nhắc tới người của nhà họ Hàn ở trước mặt của , cho nên cũng biết có thân thích gì. Bây giờ, quan hệ của hai người vừa mới ổn định, muốn dẫn gặp trưởng bối của nhà họ Hàn sao?

      "Ừ, em trai nhất của bố ." Hàn Dập Hạo cười , "Ủy viên chính ủy quân khu S, đóa 'hoa tuyệt thế' của nhà họ Hàn. Nếu phải có ông ở quân khu, đổi lại là mấy ông chú khác, chuyện của chúng ta thuận lợi như vậy. Lần trước, cả đêm cứu em, ông chỉ giúp giấu kín, còn muốn gặp em chút."

      Tòng Thiện vừa nghe, lập tức căng thẳng, chú ruột của Hàn Dập Hạo muốn gặp ? Nhưng vẫn còn chưa có chuẩn bị tâm lý mà.

      " với ông hôm nay sao?" Tòng Thiện vội vàng dò hỏi, người đàn ông này luôn giỏi "tiền trảm hậu tấu", sợ hẹn với chú Sáu của , đến lúc mới thông báo cho biết.

      "Ừ." Quả nhiên gật đầu , "Ông chỉ có ngày hôm nay mới có thời gian, mà còn thúc giục rất nhiều lần, từ chối được."

      "Vậy để em về nhà thay bộ quần áo." Tòng Thiện vội vàng , cả người hoàn toàn chính là ăn mặc bình thường, chút cũng chính thức.

      " cần, chú Sáu người rất hiền hoà, hơn nữa ông muốn gặp em tự nhiên nhất, cái bộ dáng của em bây giờ rất tốt, thôi." Hàn Dập Hạo xong liền kéo tới bãi đỗ xe.

      "Nhưng mà."

      ...

      đường lái xe thành phố B, Hàn Dập Hạo bảo ngủ giấc trước, chờ đến đánh thức , nhưng Tòng Thiện làm sao ngủ được, đây là lần đầu tiên cùng Hàn Dập Hạo gặp trưởng bối, chỉ sợ có chỗ nào thất lễ.

      " cần mang quà gặp mặt sao?" Tòng Thiện xác định dò hỏi.

      Hàn Dập Hạo khẽ cười : "Trước đó ông thông báo cho biết, cho chúng ta mang quà biếu. Hơn nữa, ông cũng sống hơn nữa đời người, lễ vật gì chưa từng thấy qua?"

      "Sao lại chú Sáu của như vậy." Tòng Thiện vui trừng mắt liếc cái, người này.

      "Đó là tự ông ." Hàn Dập Hạo vội vàng trình bày tường tận , "Sở dĩ chú Sáu là 'hoa tuyệt thế' của nhà họ Hàn, đó là bởi vì ông là bậc trưởng bối duy nhất trong nhà có quan niệm môn hộ, trước đây, chuyện của trai và chị dâu, ông cũng biết, cũng là người duy nhất tán thành giúp họ."

      Nghe Hàn Dập Hạo như vậy, Tòng Thiện thoáng yên tâm chút, lúc trước, trong lúc vô tình từng nghe đám người Tề Danh Dương và Đường Tuấn tiết lộ chút tình hình của nhà họ Hàn, tuy cũng lắm, nhưng cũng biết người nhà họ Hàn đều là danh tướng quan to, con dâu con rể gia thuộc đều là lớn mạnh đến mức khiến người ta chắc lưỡi hít hà, cho nên cho rằng mỗi người nhà họ Hàn đều mang theo thói kiêu ngạo của thế gia vọng tộc, giống như trong những cảnh diễn lúc tám giờ ấy, xem trọng cái gọi là môn đăng hộ đối, nghĩ tới Hàn Dập Hạo còn có người chú như vậy.

      "Vậy chút về chú Sáu của cho em biết , em sợ lát nữa làm chuyện gì đó chọc cho cụ nhà mất hứng." Tòng Thiện lại dò hỏi.

      Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt thành khẩn, biết rất coi trọng "cuộc gặp mặt phi chính nghĩa" này, nhịn được cười ra tiếng: "Lát nữa em đừng có khẩn trương như vậy là được, chú Sáu sống ở nước Pháp từ , trong xương có lãng mạn và phóng túng bị trói buộc của người Pháp, chút quan niệm truyền thống nào của nước chúng ta, cho nên ông ủng hộ trai theo đuổi chân ái."

      Tòng Thiện nghe được hai chữ sau cùng, có chút ngượng ngùng tránh tầm mắt của , lại nghĩ tới Hàn Dập Hạo từng với , bà nội là người Soviet, sao chú Sáu của lại lớn lên ở nước Pháp? tò mò hỏi: "Hàn Dập Hạo, huyết thống nhà có phải rất phức tạp hay ?"

      "Ừ." Hàn Dập Hạo chút giấu diếm , "Cả cuộc đời của ông nội từng kết hôn ba lần, người vợ đầu tiên là người Trung Quốc, sinh ra bác cả , bà nội của là người Soviet, sinh ra bố , trong đó có ba trai và ba , sau khi bà nội chết, ông nội lại cưới người vợ nước Pháp, sinh ra chú Sáu , cho nên khi còn bé người khác đều cười nhà là 'Liên Hợp Quốc'."

      "Cái này cũng khó trách." Tòng Thiện gật đầu, xem ra nhà họ Hàn đúng là phức tạp, chỉ có nhiều người và huyết thống hỗn tạp, mà còn đều là rồng phượng trong biển người, đột nhiên cảm giác rất có áp lực.

      Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng, Hàn Dập Hạo đưa tay vỗ nhè lên tay , trêu : "Thế nào, cảm thấy gả vào nhà họ Hàn rất có áp lực sao?"

      "Ai muốn gả cho hả." Tòng Thiện trừng mắt liếc cái, mỗi lần nghiêm túc suy nghĩ, dùng tay đứng đắn để cắt ngang.

      "Em gả cho , vậy muốn gả cho ai?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, vui, tuy trước đây chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng hai chữ "kết hôn" nghe cũng tệ, ít nhất như thế có thể trói chặt , tránh cho ngày nào đó lại vì gia thế của mà suy nghĩ lung tung.

      "Dù sao cũng phải là ." Tòng Thiện cố tình mát, bây giờ hai người lui tới cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nếu như gặp bố mẹ , hoặc là kết hôn, quả thực dám tưởng tượng được là cảnh tượng ra sao.

      Hàn Dập Hạo thắng gấp cái, đột nhiên ngừng lại.

      Tòng Thiện bị dây an toàn siết chặt, thiếu chút nữa đau sốc hông, vừa định hỏi làm cái gì, rướn người qua, ôm lấy kích hôn.

      "Ưm--" Tòng Thiện đánh lồng ngực của , muốn tránh ra, tại sao lại đột nhiên "tập kích", sắp thở được.

      Lưu luyến mà kết thúc nụ hôn này, đáy mắt Hàn Dập Hạo thoáng ngọn lửa quen thuộc, quả nhiên hơi dính lấy cầm lòng nổi, giọng khàn khàn trách: " phải dạy em, lúc hôn phải hô hấp sao? Sao vẫn ngốc như vậy."

      " mới ngốc!" Tòng Thiện tức giận , "Mỗi lần đều bất thình lình như vậy, sao em thở được?"

      "Vậy thông báo cho em trước, muốn hôn em." xong, lại muốn tiến tới.

      Tòng Thiện vội vàng che miệng của lại, lên tiếng nhắc nhở : " còn lái xe? Cũng sắp chạng vạng tối rồi, đợi đến được nhà của chú Sáu mấy giờ rồi?"

      " đến rồi." in nụ hôn vào lòng bàn tay của , kéo tay của , mở cửa xuống.

      Giờ Tòng Thiện mới nhìn tới con đường lát đá cuội trước mặt, xe chạy vào được.

      "Nào." Hàn Dập Hạo lịch mở cửa xe cho , duỗi tay về phía của .

      Tòng Thiện bị nắm kéo xuống xe, nhịn được quan sát hoàn cảnh chung quanh đây, tò mò hỏi: "Chú Sáu ở đây sao?"

      Cái này cùng với trong tưởng tượng của quả thực khác biệt rất lớn, ở đây hẳn là ngoại ô, bốn phía ngoại trừ cây cối và đất trống cũng thấy những thứ khác, phải là nên ở nhà cao tầng gì đó sao?

      "Chú Sáu thích cuộc sống gần gũi với thiên nhiên, thôi, dẫn em vào." Hàn Dập Hạo cười giải thích , dắt vào bên trong.


      Chương 21.2: Gặp trưởng bối nhà họ Hàn (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      vào bên trong, Tòng Thiện mới chú ý tới nơi này giống như trang viên, tuy có trang viên nào phong cách sang trọng như thế này, nhưng lại rất xinh đẹp và ấm áp, chung quanh đường mòn là từng mảnh vườn, trồng hoa hồng, hoa tulip và số hoa cỏ gọi ra tên, gió xuân hơi say thổi qua, trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp nở rộ ở dưới ánh mặt trời chiều, nhuốm chút màu vàng óng, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, cảm giác ở trong biển hoa làm cho tâm trạng Tòng Thiện dần dần thả lỏng.

      "Chú Sáu rất thích hoa?" Tòng Thiện dò hỏi.

      "Đúng vậy, ông rất quý những hoa cỏ này, cái gì cũng muốn đích thân chăm sóc, chấp nhận được chút qua loa, bọn đều cười ông là 'hoa si'. Mấy năm nay, ông công việc bận rộn cộng thêm tuổi tác cũng còn , mới đặc biệt mời người làm vườn người Hà Lan giúp ông chăm lo." Hàn Dập Hạo giải thích .

      Tòng Thiện bị lời của chọc cười, muốn trông thấy "hoa si" từ trong miệng là dạng gì.

      "Em nhìn xem, đó chính là chú Sáu của ." Hàn Dập Hạo chỉ vào người nơi xa đưa về phía của bọn họ, đội mũ rơm khom lưng gật đầu .

      "Vậy chúng ta mau qua đó ." Tòng Thiện đẩy đẩy Hàn Dập Hạo, ra hiệu .

      "Chú Sáu!" Hàn Dập Hạo gọi to tiếng, giọng xuyên thấu lực cực mạnh, người ngoài đồng ấy lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ, vui vẻ tới, vừa vừa hô to: "Tiểu Lục Tử, mau vào nhà!"

      "Tiểu Lục Tử?" Tòng Thiện hoài nghi nheo mắt lại, nhìn Hàn Dập Hạo, trong mắt giấu được vui vẻ.

      Hàn Dập Hạo đen mặt, miễn cưỡng giải thích : "Chú Sáu tính tình như đứa trẻ vậy, cùng vai lứa với trong nhà họ Hàn có sáu người con trai, ông liền gọi theo thứ tự Tiểu Đại Tử, Tiểu Nhị Tử... đứng hàng thứ sáu, cho nên ông liền gọi là Tiểu Lục Tử."

      Bởi vì và chú Sáu đều đứng hàng thứ sáu, cho nên hai người luôn rất hợp.

      "Ha ha." Rốt cuộc Tòng Thiện cất tiếng cười to, Tiểu Lục Tử, cái tên nghe rất giống tên của thái giám.

      "Em cứ cười , đến buổi tối, có người lại khóc cầu xin, cũng để ý." Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng, duỗi tay dùng sức vỗ vào mông đẹp của cái, đầy ý mà "cảnh cáo" .

      Tòng Thiện vừa nghe, lập tức ngừng cười, luôn uy hiếp như vậy, nhưng thể , uy hiếp của quả có tác dụng, " cho chạm vào em nữa!"

      "Đừng mơ." sáp đến gần bên tai , khẽ thốt ra hai chữ này, cho thời gian phản ứng, liền kéo về phía trước.

      "Tiểu Lục Tử, đây là bạn của con hả?" Người làm lính giọng đặc biệt lớn, còn chưa có tới, giọng vang vọng truyền tới.

      "Dạ, chú Sáu, tốc độ của chú chậm như vậy, có phải đã lâu có luyện tập hay ?” Hàn Dập Hạo cũng lớn tiếng đáp lại.


      “Nói bậy! Chú thường xuyên luyện tập đấy!” Bóng dáng thoăn thoắt nhảy tới nhảy lui giữa những bôn hoa, rất nhanh đã tới trước mặt của hai người họ.


      “Chú Sáu, ấy tên là Thẩm Tòng Thiện, bạn gái của con.” Hàn Dập Hạo bắt đầu tự giới thiệu, e dè ôm ấy eo của .


      “Chú Hàn, xin chào.” Tòng Thiện lập tức khoé léo gọi, trong lòng lại lấy làm kinh ngạc, người đàn ông trước mắt nào có giống trưởng bối của Hàn Dập Hạo? Nhìn qua rõ ràng chỉ ba mươi mấy tuổi, hơn nữa còn rất tuấn tú, tuy biết chú Sáu của là con lai, nhưng còn trẻ và đẹp trai như vậy cũng thật là có lương tâm.


      “Ngoan.” Hàn Trường Hạo cười gật đầu, bảo bọn họ vào trong trò truyện.


      Thiết kế trong nhà có chút phỏng theo kiểu ̉, khắp nơi đều cho thấy phong cách ̉ kính, vào cửa, hai người cởi giày, Hàn Dập Hạo có vẻ rất quen thuộc nơi này, cũng câu nệ, kéo Tòng Thiện ngồi xuống đối diện Hàn Trường Hạo.


      “Chị Trương, lấy hộp Bính Loa Xuân thượng hạng đem ra đây.” Hàn Trường Hạo cười ha hả dặn dò nói.


      Một dì trung niên lập tức bưng lá trà và bộ đồ trà tới, đặt ở bàn nhỏ.


      “Chú Sáu, bình thường con tới sao chú dùng trà ngon chiêu đãi con? “ Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.


      “Một người đàn ông cẩu thả như con, cho con uống con cũng ra sự khác biệt, đương nhiên là để lại cho gái trẻ tuổi xinh đẹp uống.” Hàn Trường Hạo “cùi chỏ hướng ra ngoài”, nháy mắt với Tòng Thiện.


      Tòng Thiện rốt cuộc hiểu rõ “hoa tuyệt tế” từ trong miệng Hàn Dập Hạo là ý gì, bởi vì “trưởng bối” trước mắt chỉ có một chút dáng vẻ kiêu ngạo, mà còn hoạt bát như đứa trẻ, khác nhiều với tất cả những “thiếu gia” xuất thân gia ̀nh giàu có đã gặp.


      “Cảm ơn chú Hàn.” Tòng Thiện thuận theo đáp lại.


      “Con thấy đàn ông cao lớn tính toán chi li như vậy, y chang khác gì bố của con.” Vừa tán gẫu, Hàn Trường Hạo vừa ́ch thân bắt đầu pha trà.


      Tòng Thiên nhìn ra được cách làm của ông rất thuần thục, thua gì người chuyên nghiệp, xem ra ông là một người rất thích trà nghệ.


      “Chú Hàn, động tác của chú rất chuyên nghiệp.” Tòng Thiện ca ngợi nói.


      “Chú ấy rất thích giả bộ.” Hàn Dập Hạo khách sáo vạch trần nói, ngày thường bưng tách trà uống giống như một ông cụ quê mùa, bây giờ lại muốn khoe khoang trà nghệ ở trước mặt bọn họ.


      “Con gái người ta chính là biết nói chuyện hơn con.” Hàn Trường Hạo cũng tức giận, đưa tách trà đầu tiên cho Tòng Thiện, thúc giục nói, “Mau ngửi xem, có phải rất thơm hay ?”


      “Cảm ơn.” Tòng Thiện lễ phép nói cảm ơn, cẩn thận nhận lấy tách trà, nhìn hương trà hoà vơi hơi nước lượn lờ bay lên, giống như trời quang mây tạnh vậy, hương trà sực nức này cũng theo đó xông vào mũi, nhịn được tán thưởng nói: “Quả thật rất thơm.”


      “Con nhìn xem dưới đáy tach này, là dưới đáy hoa thành đoá, giống như hoa tuyết bay lượn, vẻ đẹp của lá rơi, như ‘xuân nhuộm đáy biển’.” Hàn Trường Hạo dương dương tự đắc nói.


      “Được rồi, chú cũng đừng khoe khoang nữa, chú ý nhiều như vậy, chờ chú nói xong bọn con đã chết khát rồi.” Hàn Dập Hạo “ quen nhìn” ông “ học đòi văn vẻ”, rõ ràng đều là người thô kệch rèn luyện trong quân đội mà ra, nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng mặc dù rất “khách sáo” với Hàn Trường Hạo, lúc quay sang Tòng Thiện lại rất nhẹ nhàng nói, “ Chờ năm phút nữa trà nguội lại, đến 45 -55 độ thì uống sẽ có khác biệt.”


      “Tiểu tử thúi, cũng thấy con quan quan tâm chú như vậy.” Nhạy bén quan sát Hàn Dập Hạo quan tâm che chở Tòng Thiện, Hàn Trường Hạo “quở trách” nói.


      “Chú là một người đàn ông cao lớn, tại sao con phải quan tâm đến chú?” Hàn Dập Hạo phản bác.


      “Haiz, thật là có vợ quên chú rồi.” Hàn Trường Hạo khoa trương lắc lắc đầu, thở dài nói.


      “Chú Hàn, thật ra thì Dập Hạo rất tôn kính chú.” Tòng Thiện vội vàng nói.


      “Đừng để ý đến chú ấy, chú ấy là muốn nhận được đồng tình.” Hàn Dập Hạo khách sáo vạch trần trò lừa bịp của Hàn Trường Hạo.


      “Tiểu tử thúi!” Quả nhiên Hàn Trường Hạo đã khôi phục lại “sắc mặt giận dữ”, trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo sai khiến nói, “Mau giúp thìm Trương chuẩn bị cơm nước .”


      “Con là khách, chú biết ý tứ mà bảo con giúp sao?” Hàn Dập Hạo nhíu mày rậm, nói.


      “Bây giờ con lại là khách sao? Trước đây sao thấy con tự giác như vậy.” Hàn Trường Hạo cũng nhíu mày trả lời, ở trong mắt Tòng Thiện vẻ mặt hai người lại trông giống hệt nhau nói ra được, “Mau , nhìn thấy tiểu tử thúi này sẽ lại tức giận, vào phòng bếp , đừng vướng mắt của chú.”


      Hàn Dập Hạo biết rõ Hàn Trường Hạo là muốn mượn cơ hội để đuổi , một mình hỏi Tòng Thiện, đây cũng là mục ́ch chuyến lần này của bọn họ, Hàn Dập Hạo tin, chỉ cần Hàn Trường Hạo biết rõ con người của Tòng Thiện, thì nhất ̣nh sẽ thích , đến lúc đó chuyện của hai người bọn họ cũng sẽ thêm một người ủng hộ.


      .” Tòng Thiện kéo kéo , giảng hoà, làm sao biết Hàn Trường Hạo là muốn một mình hỏi .


      “Được rồi, chú Sáu, chú được bắt nạt ấy đâu đấy.” Trước khi , Hàn Dập Hạo vẫn quên nhắc nhở một câu.


      “Nhanh nhanh .” Hàn Dập Hạo nhịn được xua xua tay, “Đuổi” Hàn Dập Hạo , cười hì hì nhìn Tòng thiện, thẳng vào vấn đề hỏi, “Tiểu Thiện à, con và Tiểu Lục Tử làm sao biết nhau vậy? Nói cho chú Sáu nghe một chút.”


      Tòng Thiện đã chuẩn bị tâm lý xong, ngờ tới Hàn Trường Hạo lại hỏi cái vấn đề này, hơn nữa còn tỏ vẻ hết sức “bát quái”, ngẩn người, biết trả lời như thế nào: “Chú Hàn, Dập Hạo có nói với chú sao?”


      “Tiểu tử thúi kia cái gì cũng nói cho chú biết, làm như bí mật quân sự vậy.” Hàn Dập Hạo “nổi cáu” nói, “Nếu phải chú luôn quấn lấy nói, nó vẫn còn giấu con như giấu kho báu, cũng chịu dẫn đến gặp chú.”


      “Thật ra thì bọn con có bắt đầu bao lâu.” Tòng Thiện ngượng ngùng cười cười.


      “Thật sao?” Hàn Trường Hạo hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện, vẻ mặt tràn đầy ý cười, “Nghe Danh Dương nói, bọn con chính là quen biết nhau ở hành trình gìn giữ hoà bình lúc trước hả?”


      Tòng Thiện rốt cục biết được “giảo hoạt” của người nhà họ Hà là có di truyền, nghĩ tới chú Sáu của Hàn Dập Hạo bát quái như vậy, hỏi được từ Hàn Dập Hạo, cho nên chạy hỏi Tề Danh Dương, thừa nhận nói: “Dạ, con và ấy biết nhau một khoảng thời gian.”


      “Tại sao biết?” Lại quấn về cái đề tài này, ông biết Tòng Thiện là cảnh sát, hơn nữa từ trong miệng của Tề Danh Dương hỏi thăm được, còn là một cảnh sát rất chính trực, giống với những oanh oanh yến yến ngày trước của Hàn Dập Hạo, cho nên Hàn Trường Hạo mới rất hiếu kỳ đến tột cùng là hai người làm thế nào biết nhau, bởi vì Tề Danh Dương cũng chịu tiết lộ, cho nên ông cũng chỉ phải giáp mặt hỏi Tòng Thiện.


      “Cái này.” Tòng Thiện do dự, suy nghĩ có nên nói cho ông biết hay , lúc này, một giọng nói truyền tới: “ được nói cho chú ấy biết!”


      Tòng thiện sửng sốt, còn Hàn Trường Hạo thì tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Tiểu tử thúi này, lại dám nghe lén bọn chú nói chuyện hả! , Tiểu Thiện, chú dẫn con ngắm hoa.”


      Nói xong, còn quay đầu lại nói với người kia: “Tiểu tử thúi, được theo.”
      Last edited by a moderator: 20/10/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21.2: Gặp trưởng bối nhà họ Hàn (tiếp)

      Editor: smizluy1901

      vào bên trong, Tòng Thiện mới chú ý tới nơi này giống như trang viên, tuy có trang viên nào phong cách sang trọng như thế này, nhưng lại rất xinh đẹp và ấm áp, chung quanh đường mòn là từng mảnh vườn, trồng hoa hồng, hoa tulip và số hoa cỏ gọi ra tên, gió xuân hơi say thổi qua, trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp nở rộ ở dưới ánh mặt trời chiều, nhuốm chút màu vàng óng, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, cảm giác ở trong biển hoa làm cho tâm trạng Tòng Thiện dần dần thả lỏng.

      "Chú Sáu rất thích hoa?" Tòng Thiện dò hỏi.

      "Đúng vậy, ông rất quý những hoa cỏ này, cái gì cũng muốn đích thân chăm sóc, chấp nhận được chút qua loa, bọn đều cười ông là 'hoa si'. Mấy năm nay, ông công việc bận rộn cộng thêm tuổi tác cũng còn , mới đặc biệt mời người làm vườn người Hà Lan giúp ông chăm lo." Hàn Dập Hạo giải thích .

      Tòng Thiện bị lời của chọc cười, muốn trông thấy "hoa si" từ trong miệng là dạng gì.

      "Em nhìn xem, đó chính là chú Sáu của ." Hàn Dập Hạo chỉ vào người nơi xa đưa về phía của bọn họ, đội mũ rơm khom lưng gật đầu .

      "Vậy chúng ta mau qua đó ." Tòng Thiện đẩy đẩy Hàn Dập Hạo, ra hiệu .

      "Chú Sáu!" Hàn Dập Hạo gọi to tiếng, giọng xuyên thấu lực cực mạnh, người ngoài đồng ấy lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ, vui vẻ tới, vừa vừa hô to: "Tiểu Lục Tử, mau vào nhà!"

      "Tiểu Lục Tử?" Tòng Thiện hoài nghi nheo mắt lại, nhìn Hàn Dập Hạo, trong mắt giấu được vui vẻ.

      Hàn Dập Hạo đen mặt, miễn cưỡng giải thích : "Chú Sáu tính tình như đứa trẻ vậy, cùng vai lứa với trong nhà họ Hàn có sáu người con trai, ông liền gọi theo thứ tự Tiểu Đại Tử, Tiểu Nhị Tử... đứng hàng thứ sáu, cho nên ông liền gọi là Tiểu Lục Tử."

      Bởi vì và chú Sáu đều đứng hàng thứ sáu, cho nên hai người luôn rất hợp.

      "Ha ha." Rốt cuộc Tòng Thiện cất tiếng cười to, Tiểu Lục Tử, cái tên nghe rất giống tên của thái giám.

      "Em cứ cười , đến buổi tối, có người lại khóc cầu xin, cũng để ý." Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng, duỗi tay dùng sức vỗ vào mông đẹp của cái, đầy ý mà "cảnh cáo" .

      Tòng Thiện vừa nghe, lập tức ngừng cười, luôn uy hiếp như vậy, nhưng thể , uy hiếp của quả có tác dụng, " cho chạm vào em nữa!"

      "Đừng mơ." sáp đến gần bên tai , khẽ thốt ra hai chữ này, cho thời gian phản ứng, liền kéo về phía trước.

      "Tiểu Lục Tử, đây là bạn của con hả?" Người làm lính giọng đặc biệt lớn, còn chưa có tới, giọng vang vọng truyền tới.

      "Dạ, chú Sáu, tốc độ của chú chậm như vậy, có phải lâu có luyện tập hay ?" Hàn Dập Hạo cũng lớn tiếng đáp lại.

      " bậy! Chú thường xuyên luyện tập đấy!" Bóng dáng thoăn thoắt nhảy tới nhảy lui giữa những bông hoa, rất nhanh tới trước mặt của hai người họ.

      "Chú Sáu, ấy tên là Thẩm Tòng Thiện, bạn của con." Hàn Dập Hạo bắt đầu tự giới thiệu, e dè ôm lấy eo của .

      "Chú Hàn, xin chào." Tòng Thiện lập tức khéo léo gọi, trong lòng lại lấy làm kinh ngạc, người đàn ông trước mắt nào có giống trưởng bối của Hàn Dập Hạo? Nhìn qua ràng chỉ ba mươi mấy tuổi, hơn nữa còn rất tuấn tú, tuy biết chú Sáu của là con lai, nhưng còn trẻ và đẹp trai như vậy cũng có lương tâm.

      "Ngoan." Hàn Trường Hạo cười gật đầu, bảo bọn họ vào trong trò chuyện.

      Thiết kế trong nhà có chút phỏng theo kiểu cổ, khắp nơi đều cho thấy phong cách cổ kính, vào cửa, hai người cởi giày, Hàn Dập Hạo có vẻ rất quen thuộc nơi này, cũng câu nệ, kéo Tòng Thiện ngồi xuống đối diện Hàn Trường Hạo.

      "Chị Trương, lấy hộp Bích Loa Xuân thượng hạng đem ra đây." Hàn Trường Hạo cười ha hả dặn dò .

      dì trung niên lập tức bưng lá trà và bộ đồ trà tới, đặt ở bàn .

      "Chú Sáu, bình thường con tới sao chú dùng trà ngon chiêu đãi con?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.

      " người đàn ông cẩu thả như con, cho con uống con cũng uống ra khác biệt, đương nhiên là để lại cho trẻ tuổi xinh đẹp uống." Hàn Trường Hạo "cùi chò hướng ra ngoài", nháy mắt với Tòng Thiện.

      Tòng Thiện rốt cuộc hiểu "hoa tuyệt thế" từ trong miệng Hàn Dập Hạo là ý gì, bởi vì "trưởng bối" trước mắt chỉ chút dáng vẻ kiêu ngạo, mà còn hoạt bát như đứa trẻ, khác nhiều với tất cả những "thiếu gia" xuất thân gia đình giàu có gặp.

      "Cảm ơn chú Hàn." Tòng Thiện thuận theo tiếp lời.

      "Con thấy chú chính là thiên vị." Hàn Dập Hạo "ghen" .

      " người đàn ông cao lớn tính toán chi li như vậy, y chang khác gì bố của con." Vừa tán gẫu, Hàn Trường Hạo vừa đích thân bắt đầu pha trà.

      Tòng Thiện nhìn ra được cách làm của ông rất thuần thục, thua gì người chuyên nghiệp, xem ra ông là người rất thích trà nghệ.

      "Chú Hàn, động tác của chú rất chuyên nghiệp." Tòng Thiện ca ngợi .

      "Chú ấy rất thích giả bộ." Hàn Dập Hạo khách sáo vạch trần , ngày thường bưng tách trà uống giống như ông cụ quê mùa, bây giờ lại muốn khoe khoang trà nghệ ở trước mặt bọn họ.

      "Con người ta chính là biết chuyện hơn con." Hàn Trường Hạo cũng tức giận, đưa tách trà đầu tiên cho Tòng Thiện, thúc giục , "Mau ngửi xem, có phải rất thơm hay ."

      "Cảm ơn." Tòng Thiện lễ phép cảm ơn, cẩn thận nhận lấy tách trà, nhìn hương trà hòa với hơi nước lượn lờ bay lên, giống như trời quang mây tạnh vậy, hương trà sực nức này cũng theo đó xông vào mũi, nhịn được tán thưởng , "Quả rất thơm."

      "Con nhìn xem dưới đáy tách này, lá dưới đáy hóa thành đóa, giống như hoa tuyết bay lượn, vẻ đẹp của lá rơi, như 'xuân nhuộm đáy biển'." Hàn Trường Hạo dương dương tự đắc .

      "Được rồi, chú cũng đừng khoe khoang nữa, chú ý nhiều như vậy, chờ chú xong bọn con chết khát rồi." Hàn Dập Hạo " quen nhìn" ông "học đòi văn vẻ", ràng đều là người thô kệch rèn luyện trong quân đội mà ra, nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng mặc dù rất "khách sáo" với Hàn Trường Hạo, lúc quay sang Tòng Thiện lại rất nhàng , "Chờ năm phút nữa trà nguội lại, đến 45-55 độ uống có khác biệt."

      "Tiểu tử thúi, cũng thấy con quan tâm chú như vậy." Nhạy bén quan sát Hàn Dập Hạo quan tâm che chở Tòng Thiện, Hàn Trường Hạo "quở trách" .

      "Chú là người đàn ông cao lớn, tại sao con phải quan tâm đến chú?" Hàn Dập Hạo phản bác.

      "Haiz, là có vợ quên chú rồi." Hàn Trường Hạo khoa trương lắc lắc đầu, thở dài .

      "Chú Hàn, ra Dập Hạo rất tôn kính chú." Tòng Thiện vội vàng .

      "Đừng để ý đến chú ấy, chú ấy là muốn nhận được đồng tình." Hàn Dập Hạo khách sáo vạch trần trò lừa bịp của Hàn Trường Hạo.

      "Tiểu tử thúi!" Quả nhiên Hàn Trường Hạo khôi phục lại "sắc mặt giận dữ", trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo sai khiến , "Mau giúp thím Trương chuẩn bị cơm nước ."

      "Con là khách, chú biết ý tứ mà bảo con giúp sao?" Hàn Dập Hạo nhíu mày rậm, .

      "Bây giờ con lại là khách sao? Trước đây sao thấy con tự giác như vậy." Hàn Trường Hạo cũng nhíu mày trả lời, ở trong mắt Tòng Thiện vẻ mặt hai người lại trông giống hệt nhau ra được, "Mau , nhìn thấy tiểu tử thúi này lại tức giận, vào phòng bếp , đừng vướng mắt của chú."

      Hàn Dập Hạo biết Hàn Trường Hạo là muốn mượn cơ hội để đuổi , mình hỏi Tòng Thiện, đây cũng là mục đích chuyến lần này của bọn họ, Hàn Dập Hạo tin, chỉ cần Hàn Trường Hạo biết con người của Tòng Thiện, nhất định thích , đến lúc đó chuyện của hai người bọn họ cũng thêm người ủng hộ.

      " ." Tòng Thiện kéo kéo , giảng hòa, làm sao biết Hàn Trường Hạo là muốn mình hỏi .

      "Được rồi, chú Sáu, chú được bắt nạt ấy đâu đấy." Trước khi , Hàn Dập Hạo vẫn quên nhắc nhở câu.

      "Nhanh nhanh ." Hàn Trường Hạo nhịn được xua xua tay, "Đuổi" Hàn Dập Hạo , cười hì hì nhìn Tòng Thiện, thẳng vào vấn đề hỏi, "Tiểu Thiện à, con và Tiểu Lục Tử làm sao biết nhau vậy? cho chú Sáu nghe chút."

      Tòng Thiện chuẩn bị tâm lý xong, ngờ tới Hàn Trường Hạo lại hỏi cái vấn đề này, hơn nữa còn tỏ vẻ hết sức "bát quái", ngẩn người, biết trả lời như thế nào: "Chú Hàn, Dập Hạo với chú sao?"

      "Tiểu tử thúi kia cái gì cũng cho chú biết, làm như bí mật quân vậy." Hàn Trường Hạo "nổi cáu" , "Nếu phải chú luôn quấn lấy nó, nó vẫn còn giấu con như giấu kho báo, cũng chịu dẫn đến gặp chú."

      " ra bọn con có bắt đầu bao lâu." Tòng Thiện ngượng ngùng cười cười.

      " sao?" Hàn Trường Hạo hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện, vẻ mặt tràn đầy ý cười, "Nghe Danh Dương , bọn con chính là quen biết nhau ở hành trình gìn giữ hòa bình lúc trước hả."

      Tòng Thiện rốt cục biết được "giảo hoạt" của người nhà họ Hàn là có di truyền, nghĩ tới chú Sáu của Hàn Dập Hạo bát quái như vậy, hỏi được từ Hàn Dập Hạo, cho nên chạy hỏi Tề Danh Dương, thừa nhận : "Dạ, con và ấy biết nhau khoảng thời gian."

      "Tại sao biết?" Lại quấn về cái đề tài này, ông biết Tòng Thiện là cảnh sát, hơn nữa từ trong miệng của Tề Danh Dương hỏi thăm được, còn là cảnh sát rất chính trực, giống với những oanh oanh yến yến ngày trước của Hàn Dập Hạo, cho nên Hàn Trường Hạo mới rất hiếu kỳ đến tột cùng là hai người làm thế nào biết nhau, bởi vì Tề Danh Dương cũng chịu tiết lộ, cho nên ông cũng chỉ phải giáp mặt hỏi Tòng Thiện.

      "Cái này." Tòng Thiện do dự, suy nghĩ có nên cho ông biết hay , lúc này, giọng truyền tới: " được cho chú ấy biết!"

      Tòng Thiện sửng sốt, còn Hàn Trường Hạo tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Tiểu tử thúi này, lại dám nghe lén bọn cậu chuyện hả! , Tiểu Thiện, chú dẫn con ngắm hoa."

      xong, còn quay đầu lại với người kia: "Tiểu tử thúi, được theo."
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22.1: Kết thúc

      Editor: smizluy1901

      Sáng sớm, Hàn Dập Hạo phải , khe khẽ đứng dậy, mặc quần áo tử tế, lại vòng đến bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ ngon giấc của , nhịn được duỗi tay vuốt gương mặt nhẵn nhụi của , lại có năm ngày thể gặp mặt, kể từ bây giờ lại bắt đầu nhớ .

      Vốn tưởng rằng ngủ rất say nhưng lại đột nhiên thức dậy, đôi mắt to mờ mịt của còn mang theo tí ti mơ màng, khuôn mặt đáng thức dậy vào buổi sáng lại càng chọc cho nhịn được cúi người hôn .

      "Hàn Dập Hạo, phải sao?" Sở dĩ Tòng Thiện thức dậy, là bởi vì mỗi lần rời đều là thời gian này, cho nên nhiều lần, cũng tạo thành đồng hồ sinh vật, chỉ cần người bên cạnh vừa động, cũng rất dễ tỉnh giấc.

      "Ừm, Tòng Thiện, muốn mỗi ngày đều gặp em." Hàn Dập Hạo thốt ra lời chân .

      " phải có thể thường xuyên luân phiên nghỉ ngơi sao? Cuối tuần là chúng ta có thể gặp mặt rồi." Tòng Thiện cười cười với , có trời mới biết, cũng bỏ được , mỗi ngày trở về phòng đều trống chỉ mình , loại tư vị này quả dễ chịu.

      "Nếu tìm chú Sáu, nhờ ông mở cửa sau cho ..." Hàn Dập Hạo buột miệng ra, lại bị Tòng Thiện vội vàng ngắt lời.

      " được, đây phải là khiến chú Sáu có ấn tượng tốt với em sao?" Tòng Thiện quở trách , ra vì chuyện thăng chức, cho nên muốn lúc này làm phân tâm.

      "Vậy trước." Hàn Dập Hạo hôn lên trán của cái, lại yên tâm dặn dò , "Nếu em cảm thấy thoải mái, hôm nay cũng đừng làm, tối hôm qua gần như là cũng để cho em nghỉ ngơi."

      Nhớ tới nhiệt tình của tối hôm qua, Tòng Thiện nhịn được đỏ mặt, giường, đất, cửa, nằm, ngồi, đứng, lại hoàn toàn để ý tới xin tha yếu ớt của , vẫn làm cho đến thỏa mãn mới thôi, khi ngất , ôm lấy vào phòng tắm muốn giúp lau rửa, rồi lại nhịn được muốn lần nữa, là ở trong nhiều lần lắc lư kịch liệt mà tỉnh lại...

      "Đừng lộ ra vẻ mặt này, nếu lại khắc chế được." Ánh mắt Hàn Dập Hạo bỗng chốc trở nên thâm trầm, trái cổ hơi lăn động, cực kỳ vẻ mặt xấu hổ kèm theo e sợ này của , giống như đóa hoa sen chớm nở, làm chỉ muốn là người hái hoa.

      " nhanh ." Tòng Thiên vội vàng thúc giục , chỉ sợ lại làm loạn, lát nữa còn phải làm.

      "Vậy đây." Hàn Dập Hạo lưu luyến , vẫn quên dặn dò, "Đừng quên dặn dò của , muốn ngủ xin nghỉ, được cậy mạnh, nếu trở về trừng phạt em tốt."

      "Biết rồi, 'mẹ' Hàn, nhanh , em làm sao ngủ chứ?" Tòng Thiện đuổi người, ông trời đúng là công bằng, nhìn bộ dáng tinh thần sáng láng, sảng khoái của , còn mình bây giờ ngay cả đầu ngón tay cũng muốn động, về thể chất này, khác biệt cũng quá lớn rồi.

      " có lương tâm, ăn xong lau sạch liền trở mặt." Hàn Dập Hạo trêu ghẹo , sau đó véo cái mũi thon của , cuối cùng sải bước ra cửa.

      Sau khi rồi, Tòng Thiện ngủ thêm gần tiếng, rồi ngọ ngoạy dậy làm, nghỉ hai ngày, xin nghỉ nữa cũng rất khó , cho nên mệt mỏi hơn nữa cũng phải .

      Đến cục cảnh sát, vụ án của Tần Kha bước vào giai đoạn cuối, cảnh sát sắp xếp tài liệu tố tụng xong là đưa ra công tố ta, lại nghĩ tới, lúc này lại xuất chứng cứ mới.

      Đó là đoạn video giám sát chụp được ở đường quốc lộ, sau khi phóng to và điểm qua khoảng thời gian của người bị hại thứ tư bị giết, Tần Kha lái xe thể thao mui trần chạy lướt qua, theo như lời có ở chỗ nhân chứng, mà phỏng đoán từ mọi phương diện, cho dù là sau khi Tần Kha chụp được đoạn video này lập tức vòng về, cũng kịp sát hại người bị hại thứ tư, cách khác, chứng cứ có lợi nhất-- sợi quần áo được tìm thấy người nạn nhân thứ tư thành lập. Truyện chỉ được đăng tại dîễη ⊹ đàη ⊹ lê ⊹ qµý ⊹ đôη.

      Vụ án lập tức rơi vào tử cục, có chứng cứ trực tiếp, cảnh sát thể làm gì khác hơn là tuyên bố thả người, lúc này Tòng Thiện cũng đột nhiên nhớ tới chuyện, đó chính là lúc Hàn Dập Hạo tìm người của nhà họ Tần, bọn họ rất sảng khoái mà đồng ý bỏ qua cho , chẳng lẽ là vì cả vụ việc phải là Tần Kha làm, cho nên người nhà họ Tần mới sợ tiếp tục điều tra, nhưng phải là ta, vậy là ai?

      " tức chết! Cũng sắp định tội rồi, kết quả lại phải thả , tâm huyết tháng nay của chúng ta toàn bộ uổng phí!" Người của tổ chuyên án tức đến mức quẳng tập văn kiện "soạt" tiếng xuống bàn, ảo não .

      "Cũng hẳn vậy." Tòng Thiện cẩn thận suy nghĩ, ra Tần Kha vô tội thả ra cũng làm cho suy nghĩ của trở nên ràng hơn, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, trong nháy mắt nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, "Tuy phải Tần Kha làm, nhưng tất cả mặt ngoài chứng cứ đều hướng về ta, là có người cố ý vu cáo hãm hại, bày ra cái bẫy dẫn dụ chúng ta mắc câu. điều tra xem Tần Kha có những kẻ thù nào, đặc biệt là những người biết được hành tung của ta, nhất định tìm ra được bước đột phá!"

      Tuy điều tra có phát mới, nhưng điều tra như vậy, trái lại khiến cho tất cả nhân viên phá án càng đau đầu hơn, bởi vì nhà họ Tần có bối cảnh hắc đạo, kẻ thù của ta có thể là trải rộng khắp mọi ngành mọi nghề của thành phố A, ngay cả Câu Tử Minh cũng bị liệt vào đối tượng bị tình nghi.

      Chỉ riêng xoá và chọn danh sách những người có gây án, tổ chuyên án dùng hết hai ngày. Đến cuối cùng, còn lại ba người có chứng cứ ngoại phạm, nhưng vặn hỏi cả buổi, cũng tìm ra được manh mối mới.

      "Còn lại ba người này hả?" Tòng Thiện nhìn vào màn hình giám sát trong phòng thẩm vấn, hỏi nhân viên thụ lý án ở bên cạnh.

      "Đúng vậy. Trước mắt, ở thành phố A là bọn họ, nhưng hỏi qua lượt rồi cũng có tiến triển mới, đoán là rất nhanh phải thả bọn họ về." Đối phương hồi đáp .

      Tòng Thiện vừa nhìn biết, đứng dậy, dặn dò : " phải là bọn họ, thả ."

      ra khỏi phòng giám sát, đến văn phòng của cục trưởng, đề nghị xin cảnh sát nước Đức để lấy tất cả tài liệu trong thời gian Tần Kha du học ở Đức, cho rằng, vụ án này có chút tương tự với vụ án giết điếm từng xảy ra ở nước Đức, có lẽ nghi phạm chính là lấy gợi ý từ vụ án giết người này, mới quyết định dùng cách này để đổ tội cho Tần Kha.

      Trong lúc chờ đợi tài liệu của cảnh sát nước Đức, Tòng Thiện lại đến phòng tranh lần nữa, lần này, có gặp Lam Chí Minh, trong lòng có chút mất mát, bởi vì hiếm khi gặp được người bạn trò chuyện hợp ý như vậy, cho nên đến quán bar tìm ta. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη ⊹ đàη ⊹ lê ⊹ qµý ⊹ đôη.

      ngoài ý muốn, gặp được ta ở sau quầy bar, Lam Chí Minh nhìn thấy , cũng có chút giật mình, ta pha cho ly rượu, hỏi: "Cảnh sát Thẩm, sao lại tới đây?"

      "Tôi buồn chán dạo chút dạo đến chỗ của ." Tòng Thiện cười cười, lúc này còn sớm, trong quán bar có khách, chỉ nhìn thấy có mình Lam Chí Minh bận, lên tiếng hỏi, "Chỉ có mình sao? Người phục vụ đâu?"

      "Gần đây buôn bán tốt, vì để tiết kiệm chi phí, cho nên tôi có mời người nữa." Lam Chí Minh cười giải thích .

      Tòng Thiện cũng cảm thấy khó hiểu, lần trước tới cảm thấy buôn bán có chút vắng vẻ, đoán chừng là thanh niên nam nữ ở thành phố A đều thích nơi giải trí náo nhiệt, nơi yên tĩnh thế này dĩ nhiên thích, cho nên kinh doanh hẳn là cũng tương đối khó khăn.

      "Đến mùa hè chắc buôn bán chuyển biến tốt thôi." Tòng Thiện an ủi .

      Lam Chí Minh chỉ cười cười, tán dóc mấy câu, đột nhiên kéo đến vụ án của Tần Kha: "Nghe Tần Kha phải là hung thủ?"

      "Đúng vậy. báo viết rất , phát manh mối mới phủ định phán đoán ngày trước của chúng tôi, cho nên chỉ có thể tuyên bố thả người." Tòng Thiện bất đắc dĩ .

      "Vậy cũng tốt, tránh cho xử oan người vô tội." Lam Chí Minh vừa lau bàn vừa .

      " ra Tần Kha cũng phải là người tốt gì, chúng tôi thông qua các phương diện điều tra, phát ta có liên quan đến mấy vụ phạm tội, chỉ có điều ta xử lý cũng rất khá, cảnh sát tìm được chứng cứ tố cáo ta." Tòng Thiện có chút ảo não .

      "Oh, cậu ta phạm vào vụ án khác?" Lam Chí Minh nhịn được tò mò hỏi.

      Tòng Thiện nhấp ngụm cocktail, tiếp: "Cụ thể tôi tiện tiết lộ, chúng tôi nhờ cảnh sát nước Đức trợ giúp phối hợp, muốn lấy được tư liệu trong thời gian ta ở nước Đức, tiện cho việc tiếp tục điều tra."

      "Nước Đức?" Lam Chí Minh vừa nghe, nghi ngờ mà nhíu mày, "Cậu ta còn từng phạm tội ở nước Đức?"

      Tòng Thiện uống vài ngụm rượu, sắc mặt trở nên có chút ửng đỏ, giải thích : " phải, là vì chúng tôi hoài nghi cả vụ việc là có người cố tình vu cáo hãm hại, cho nên muốn điều tra kẻ thù của ta, khóa mục tiêu."

      "À." Lam Chí Minh xoay người tiếng động, đáy mắt thoáng qua tia sáng mà Tòng Thiện có chú ý tới.

      "Rượu này uống ngon , cho tôi thêm ly." Hình như Tòng Thiện có chút say, cười hề hề.

      Rất nhanh, Lam Chí Minh lại pha cho thêm ly, Tòng Thiện vừa mới chạm vào mép ly, đột nhiên gục xuống, nằm ở quầy bar.

      "Tôi vốn muốn làm tổn thương , trách trách xui xẻo, lúc này lại tới tìm tôi, còn cho tôi biết chuyện ở Đức, tôi muốn giữ lại cái mạng của cũng được." Lam Chí Minh u ám .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :