1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Thân phận bại lộ

      Editor: smizluy1901

      Ngày hôm sau, ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, Tòng Thiện mới thức dậy, sau khi nghe được tin tức sắp phải rời , lại càng mừng rỡ hơn.

      Hai người lập tức xuất phát, tuy nhiên Arsfat và đám người cũng chờ sẵn ngoài cửa, nhưng phải là tiễn đưa.

      Sắc mặt Arsfat tái xanh nhìn Hàn Dập Hạo : "Các người nán lại ở chỗ của tôi lâu như vậy, cho nên giấu diếm tôi lâu như thế sao. là Hàn Dập Hạo, sĩ quan chỉ huy cao nhất của Trung Quốc trú ở Samos có đúng ?"

      Sắc mặt Hàn Dập Hạo vẫn thay đổi, trong lòng lại đoán được sắp xảy ra chuyện.

      Quả nhiên, Asrfat cũng có cho bọn họ cơ hội trả lời, ra lệnh tiếng, sai người bắt Hàn Dập Hạo lại.

      Tòng Thiện muốn ngăn cản, lại bị người thô lỗ đẩy xuống đất, Hàn Dập Hạo cũng thay đổi sắc mặt, thấp giọng khiển trách Arsfat đừng tổn thương Tòng Thiện, người sau nghe vậy, sai người kéo Tòng Thiện qua bên.

      Tòng Thiện liền biến sắc, chất vấn Arsfat vì sao làm như vậy, nhưng đối phương lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn cái, cái gì cũng , sau đó xoay người rời .

      Trơ mắt nhìn Hàn Dập Hạo bị đưa , Tòng Thiện lo lắng hô to, Angus lại xuất , kéo Tòng Thiện vào phòng, lại cho biết câu chuyện về Arsfat.

      Arsfat từng đến Trung Quốc du học, ở vùng Giang Nam xinh đẹp, gặp gỡ tên là Kim Linh, ấy là học giả lịch sử, hai người chuyện trời dưới đất, có thể từ sáng tới tối, thể tránh khỏi, bọn họ nhau, hai người vốn định định cư ở Trung Quốc, nhưng lúc này, lão tù trưởng, cũng chính là cha của Arsfat và Angus, bị bệnh qua đời. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Lão tù trưởng chọn Arsfat thông minh cơ trí nhất trong đám con trai làm người kế tục, nhưng Arsfat có ở trong nước, vì vậy, sau khi lão tù trưởng qua đời, đám con trai bắt đầu tranh quyền, tàn sát lẫn nhau, trong tộc lâm vào hỗn loạn.

      Ngay cả mẹ của Angus cũng nhiều lần suýt nữa bị mưu sát, sau khi Arsfat nhận được thư cầu cứu của Angus, lập tức trở về tộc, vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, được các trưởng lão thừa nhận, vì vậy trở về , khiến tất cả em sợ hãi.

      Minh sát ám sát[1] nhiều vô kể, Angus nhớ lại , khoảng thời gian này là thời kỳ hắc ám nhất của tộc Raim, rất nhiều người chết, ngay cả nơi khai thác mỏ vàng cũng nhuốm màu máu.

      [1] Minh sát: giết người cách công khai - Ám sát: giết người cách lén lút.

      Arsfat suốt đêm ngủ, lao tâm lao lực, vào lúc đó, Kim Linh lại đột nhiên từ Trung Quốc chạy đến, hề có câu oán giận mà ở bên cạnh , cùng đồng cam cộng khổ.

      Khoảng thời gian đó, Kim Linh trở thành tất cả ký thác tinh thần của Arsfat, nếu như ấy làm bạn, có lẽ hoàn toàn gắng gượng nổi.

      Tình hình rốt cuộc cũng ổn định, bọn họ vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể hạnh phúc, nhưng thế thường như người ta mong muốn.

      "Tôi biết Trung Quốc thực thi chế độ vợ chồng, nhưng ở Châu Phi, tù trưởng có mười mấy thậm chí mấy trăm người vợ cũng là chuyện rất bình thường." Angus , " trai tôi chỉ thích Kim Linh, nhưng vì để nhận được ủng hộ của các trưởng lão, ấy từng hứa sau này cưới con của bọn họ. Vì vậy, sau khi trai tôi kế vị, các trưởng lão cầu ấy thực lời hứa."

      Tòng Thiện im lặng lắng nghe, biết, Angus cho biết những chuyện này, nhất định là có liên quan đến chuyện ngày hôm nay. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Kim Linh với ấy, chỉ cần ấy phụ , chỉ thích mình , như vậy cho dù ấy cưới nhiều vợ hơn nữa, cũng có thể chịu được." Angus kể lại .

      "Nhưng ngài ấy vẫn phụ lòng ấy đúng ?" Tòng Thiện chợt tiếp lời, là học giả lịch sử, Kim Linh nhất định đối với việc tranh quyền của các bậc đế vương rất , cũng biết cách tốt nhất dẹp yên thế lực khắp nơi chính là quan hệ thông gia, cho nên ấy có thể hiểu được nỗi khổ tâm Arsfat thể làm như vậy. Nhưng đồng thời, là người đại, muốn ấy học tập các phi tần cổ đại, cùng chia sẻ người đàn ông với rất nhiều phụ nữ, ấy cũng là làm được.

      "Chỉ là lần ngoài ý muốn, ấy uống say, vào nhầm phòng. Sau khi Kim Linh biết, rất tức giận, ấy tìm ấy tranh luận ầm ĩ, nhưng ấy cũng cảm thấy chuyện này nghiệm trọng bao nhiêu, ấy cho rằng, cùng là vợ, tại sao Kim Linh thể học theo người khác khoan dung cho ấy." Angus diễn giải.

      Tòng Thiện nhịn được hừ lạnh tiếng, đây chính khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, phụ nữ cần chính là toàn tâm toàn ý, mà đàn ông phạm sai lầm lại có thể tìm rất nhiều lý do để làm cớ.

      "Lúc ấy ấy bề bộn nhiều việc, cho nên tâm tình có chút buồn bực." Angus thay Arsfat giải thích, "Kim Linh lại càng ngừng ầm ĩ, làm ấy cảm ấy rất phiền, hơn nữa lúc đó ấy mang thai, ấy muốn kích động ấy, cho nên thường có ở trong tộc, muốn đợi cho ấy bình tĩnh lại, sau đó chuyện với ấy."

      "Kết quả tình hình càng trở nên tệ hơn đúng ?" Tòng Thiện lạnh lùng tiếp câu chuyện.

      "Thẩm tiểu thư, tôi biết cho rằng là lỗi của trai tôi. Nhưng đây chính là phong tục của chúng tôi, đàn ông có rất nhiều vợ cũng phải là chung thủy, huống chi ấy cũng chỉ có lần vô tâm. Mẹ của chúng tôi đến từ nước Pháp, là luật sư có tiếng, nhưng bà ấy cũng tiếp nhận việc cha tôi có nhiều vợ. Có lẽ là bởi vì như thế, trong tiềm thức của ấy cũng cho rằng cuối cùng rồi Kim Linh cũng thỏa hiệp." Angus thở dài . Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      " từ bỏ gia đình, nghiệp của minh, còn phải vứt bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc của mình sao?" Tòng Thiện cười nhạt.

      "Tôi thừa nhận, chuyện này là lỗi của trai tôi, nhưng về sau ấy tận lực bù đắp, song, sau khi Kim Linh sinh hạ Dunham Linda, lại mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh. ấy trở nên nóng nảy thất thường, vì chút chuyện liền nổi giận, cũng thường hiểu vì sao mà khóc lóc. ấy mời rất nhiều bác sĩ cho ấy, nhưng đều có hiệu quả. ấy muốn trở về Trung Quốc, nhưng lúc ấy trong nước xảy ra chiến tranh, tất cả các chuyến bay quốc tế đều bị hủy bỏ, chuyện này cũng chỉ có thể liên tục kéo dài. Nhưng, lúc Dunham Linda hai tuổi, ấy tự sát."

      Trái tim Tòng Thiện bỗng đập mãnh liệt, cũng từng trải qua chuyện như vậy.

      "Mặc dù cấp cứu kịp thời, nhưng tình trạng tinh thần của ấy rất xấu, ấy vận dụng mọi biện pháp, cuối cùng ở thời điểm tình hình khá hơn chút, có thể đưa ấy về Trung Quốc an dưỡng thời gian. Nhưng, ở đường đến sân bay, chiếc xe buýt ấy ngồi lại bị tổ chức vũ trang tên uy hiếp. Người phát ngôn của bọn họ đưa ra điều kiện với quân chính phủ, nhưng chính phủ lại mực từ chối. Sau đó quân chính phủ và quân đội gìn giữ hòa bình bắt đầu tiến đánh, Kim Linh cứ như vậy chết ở dưới họng súng của tên lính gìn giữ hòa bình." đây, Angus trở nên rất khổ sở.

      Tòng Thiện cũng cảm thấy dễ chịu, tên Kim Linh này, cảnh ngộ quả thực làm người ta thổn thức, vì tình làm việc nghĩa được chùn bước đến đất nước hoàn toàn xa lạ, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

      Tuy nhiên, câu tiếp theo của Angus lập tức khiến tim Tòng Thiện run lên, "Sĩ quan gìn giữ hòa bình hạ lệnh tiến đánh ngày đó chính là Hàn Dập Hạo, nếu như phải ta ra lệnh, Kim Linh cũng chết thảm. Chỉ trách vận may của các người quá kém, trai tôi vốn định hôm nay để cho các người rời , nhưng lúc này lại để cho ấy nhận được tin tức Hàn Dập Hạo và nữ cảnh sát mất tích mấy ngày trước, chỉ cần suy nghĩ chút, biết thân phận của các người. trai tôi rất Kim Linh, ấy bỏ qua cho Hàn Dập Hạo."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Ánh bình minh (1)

      Editor: smizluy1901

      "Đó chỉ là lần ngoài ý muốn, các thể đổ hết trách nhiệm lên người của Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện có chút tức giận, "Nếu như phải thể xoay xở được cách khác, tôi tin, Hàn Dập Hạo hạ lệnh như vậy."

      "Phải ?" Angus nhìn chằm chằm, đôi mắt màu lam tím giống Arsfat lúc này cũng lên tia lạnh lùng, "Thẩm tiểu thư, tôi biết người tốt, nhưng xác định Hàn Dập Hạo cũng vậy sao?"

      "Dĩ nhiên." Tòng Thiện chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

      "Vậy có biết, sau khi chuyện này xảy ra, quân chính phủ giao quyền khai thác ba mỏ vàng cho quý quốc ? cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao?" Giọng Angus lạnh dần.

      "Bọn họ có quan hệ gì?" Tòng Thiện nhìn ta chằm chằm, biểu ta muốn cái gì.

      "Ngay từ đầu chúng tôi cũng biết có quan hệ, cho đến khi trai tôi dùng số tiền lớn mua chuộc tên lính của quân chính phủ tại trường, mới cho trai tôi biết, Kim Linh vốn phải chết ở dưới súng của người lính gìn giữ hòa bình, mà là bị quân chính phủ bắt sống đánh chết! còn cho trai tôi biết, quân chính phủ vốn có nổ lực đàm phán, bắt đầu tiến đánh. Sau khi việc xảy ra, Hàn Dập Hạo giúp quân chính phủ che giấu chân tướng, mà cái giá chính là quyền khai thác ba mỏ vàng. Cho nên, cho dù Hàn Dập Hạo phải là hung thủ giết người, ta cũng là đồng lõa!" Angus nhịn được kích động lên giọng.

      " thể, Kim Linh cũng là công dân Trung Quốc, Hàn Dập Hạo bỏ mặc sống chết của ấy."

      "Chỉ cần lợi ích đủ lớn, có gì thể hy sinh?" Angus chầm chậm , "Thẩm tiểu thư, sở dĩ tôi cho biết những chuyện này, là muốn vì chuyện của Hàn Dập Hạo mà tức giận. và Kim Linh đều là những tốt, nhưng ấy chết thảm ở nước khác như vậy ngay cả cơ hội giải oan cũng có, cảm thấy đây là công bằng sao?"

      Tòng Thiện há mồm, lại nhất thời cứng họng, vẫn còn đắm chìm ở trong khiếp sợ, muốn tin Hàn Dập Hạo và quân chính phủ làm giao dịch bẩn thỉu đó, nhưng đáy lòng lại có giọng khác cho biết, Hàn Dập Hạo là người tốt, cả kiện đều phải là hoàn toàn thể. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Angus tiếp: "Thẩm tiểu thư, quý quốc có câu , phải là báo, thời điểm chưa tới. tại chính là thời điểm Hàn Dập Hạo trả nợ, Thẩm tiểu thư, là người hiểu chuyện, hẳn là có thể hiểu được cảm giác của chúng tôi."

      "Bất kể thế nào, các cũng thể vận dụng tư hình!" Tòng Thiện nổi giận .

      "Chúng tôi làm gì ta." Angus nhàn nhạt , " trai tôi giao ta cho chỉ huy Cecil, về phần phần tử vũ trang phản chính phủ làm thế nào để đàm phán với Liên Hiệp Quốc, có liên quan gì tới chúng tôi."

      " lại, chẳng qua cũng chỉ là dùng Hàn Dập Hạo lấy lòng quân vũ trang phản chính phủ, phải các người cũng là vì lợi ích hết sao?" Tòng Thiện cười lạnh.

      "Chí ít chúng tôi có hại chết người vô tội." Angus tiếp, "Thẩm tiểu thư, nếu như năm đó Hàn Dập Hạo có làm ra chuyện, chúng tôi tuyệt đối đối đãi với ta như vậy. người rất có lương tri, đáng để lo lắng cho loại người như thế sao?"

      Sau khi Angus xong, nhìn sâu, liền xoay người rời .

      Tòng Thiện nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, rối beng phức tạp.

      Nếu như Angus đều là , Hàn Dập Hạo là dùng tính mạng của người vô tội đổi lấy lợi ích, vậy, có đáng để lo lắng hay ?

      Tuy nhiên, nhìn thấy con rắn màu xanh biếc từ từ chui vào trong khe cửa, lại bò ra cửa sổ, Tòng Thiện đột nhiên bừng tỉnh, bất kể rốt cuộc Hàn Dập Hạo từng làm hay chưa làm, chỉ biết, nhiều lần liều mạng cứu mình là , ở động rắn bọn họ hỗ trợ lẫn nhau là , muốn gặp chuyện may cũng là , nhất định phải nghĩ cách cứu !

      Nhưng bất kể Tòng Thiện dùng sức đập cửa thế nào, cũng ai để ý đến , vì vậy, bắt đầu tuyệt thực, mãi cho đến tối ngày hôm sau, Angus mới miễn cưỡng đồng ý cho gặp mặt Hàn Dập Hạo lần.

      Rốt cuộc cũng gặp được Hàn Dập Hạo ở trong phòng giam, tay chân bị khóa xích sắt, xung quanh còn có mấy người đàn ông cầm súng trông chừng, nhưng khiến Tòng Thiện thở phào nhõm chính là, có bị tư hình, ngoại trừ vì thiếu nước môi hơi khô, người có vết thương gì ràng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện xông lên trước, lại bị người khác ngăn lại.

      "Có lời gì đứng ở đây ." Angus đứng sau lưng , .

      "Bọn họ có làm gì ?" Hàn Dập Hạo thấy tới, trong lòng vui sướng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hơi có chút tái nhợt, lập tức lo lắng hỏi.

      "Tôi sao." nhanh chóng lắc đầu, "Trái lại là , hôm qua Arsfat rời thôn trại, tìm tổ chức phản chính phủ, ngài ấy muốn giao cho bọn họ!"

      "Tôi biết." Trái với ngạc nhiên của , Hàn Dập Hạo bị nhốt ở đây, nhưng lại biết chuyện xảy ra bên ngoài.

      "." Tòng Thiện muốn hỏi làm sao biết, Hàn Dập Hạo lại ngắt lời của .

      " nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở trong phòng, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng mạo hiểm." Câu của Hàn Dập Hạo có hàm ý khác mà dặn dò.

      Tòng Thiện cũng nghe được có hàm ý khác, nhưng Angus ở đây, thể hỏi được, " sao?"

      " cần lo lắng cho tôi." Hàn Dập Hạo lại tiếp tục dặn dò, "Nhớ kỹ, ở trong phòng."

      " gặp nguy hiểm sao?" Thấy vẻ mặt của nghiêm túc, Tòng Thiện nhịn được lo lắng. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      " tin tôi chứ?" Hàn Dập Hạo lại hỏi ngược lại.

      "Ừ." chút do dự gật đầu.

      "Vậy là được rồi." Hàn Dập Hạo nở nụ cười an ủi, "Nghe lời của tôi, đừng hỏi thêm gì khác nữa."

      "Được rồi." đồng ý , trong lời của Hàn Dập Hạo, dường như ám chỉ xảy ra chuyện gì đó, nhưng giờ, ngoại trừ chờ đợi, cũng thể làm được gì.

      Cả quá trình, hai người đều dùng tiếng Trung chuyện với nhau, người ở đây đều cho rằng bọn họ chỉ là những lời quan trọng, qua mấy phút, Angus liền cắt ngang cuộc gặp mặt này, kéo Tòng Thiện quay về.

      Đêm khuya, Tòng Thiện nằm ở giường nhưng vẫn mở to mắt, bởi vì lời của Hàn Dập Hạo mà đêm thể say giấc.

      suy nghĩ, rốt cuộc Hàn Dập Hạo là ám chỉ cái gì, chẳng lẽ bên Liên Hiệp Quốc có hành tung của bọn họ, lập tức đến cứu bọn họ? Nhưng Hàn Dập Hạo bị giam trong ngục thể nhận được tin tức?

      "Pằng pằng pằng!" Đột nhiên, loạt tiếng súng vang lên cắt ngang yên tĩnh của màn đêm, trong nháy mắt khiến Tòng Thiện ngồi bật dậy.

      Đây là tiếng bắn nhau, rốt cuộc ai tới?

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51: Ánh bình minh (2)

      Editor: smizluy1901

      Tiếng súng càng lúc càng nhiều, cả thôn đều bị đánh thức, tiếng gào thét và tiếng bước chân ngoài phòng như nước thủy triều, từ bốn phương tám hướng ùa tới.

      Tòng Thiện tới cửa, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

      Tay của đặt ở then cửa, trong lòng đấu tranh có nên ra ngoài hay . Tiếng phụ nữ gào thét xen lẫn tiếng trẻ kêu khóc cùng với tiếng những người đàn ông la hét từ phía ngoài truyền tới, Tòng Thiện biết, người tới tuyệt phải là quân đội gìn giữ hòa bình, về phần là đội ngũ nào, hoàn toàn đoán được.

      Nhớ tới lời của Hàn Dập Hạo, dường như sớm biết được đêm nay gặp phải hành động quân này, mới có thể dặn dò ở lại bên trong phòng, nhưng trốn ở chỗ này an toàn sao?

      Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, dần dần, từ trong khe cửa Tòng Thiện có thể nhìn thấy được cảnh tượng phía ngoài.

      Những người đàn ông ghìm súng xông tới quân địch, những người phụ nữ dẫn theo trẻ điên cuồng rút về hậu phương, đường thỉnh thoảng có người trượt chân, người phía sau giẫm đạp chạy qua người bọn họ, tiếng kêu rên bị tiếng la hét cuồng loạn chôn vùi.

      Đứa !

      tia sáng xẹt qua đầu Tòng Thiện, bỗng nhớ tới Dunham Linda.

      biết, lúc Arsfat rời mang theo lực lượng vũ trang và trang bị tốt nhất, căn cứ theo tình hình trước mắt, vũ khí đạn dược còn lại vốn thể nào chống lại kẻ xâm lược từ bên ngoài đến, bị đánh chiếm chỉ là chuyện sớm muộn. Thừa dịp tại vẫn còn kịp, muốn ra ngoài tìm Dunham Linda, còn có giải cứu Hàn Dập Hạo ra khỏi lao tù.

      Nhưng, ngoài cửa bị khóa, Tòng Thiện xô thế nào cũng mở ra được.

      "Mở cửa!" lo lắng la hét với phía ngoài, nhưng mà mọi người chỉ lo chạy trối chết vốn có thời gian dừng lại thả ra.

      nhấc cái bàn duy nhất trong phòng lên, nện mạnh vào cửa, nhưng cái bàn vỡ thành mảnh vụn ngay cửa, khóa sắt bị nện vẫn có mở ra. thử phá cửa sổ, nhưng vẫn có kết quả.

      Đứng ở trong phòng, Tòng Thiện lắng nghe tiếng ủng quân nhân bước mặt đất, biết lực lượng vũ trang biết tên công phá phòng tuyến bên ngoài thôn Raim, đánh vào bên trong thôn.

      Tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết và tiếng cười man rợ của đàn ông đột nhiên trở nên khuếch đại hơn, cánh cửa bị phá vỡ, tiếng thét của người già, trẻ trước khi chết phá vỡ bầu trời, thanh ngoài phòng càng lúc càng hỗn loạn và thê lương.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tòng Thiện lập tức núp ở phía sau cửa, chờ người bên ngoài dùng súng phá nát khóa cửa, trong nháy mắt xông tới, đột nhiên tấn công, hung hăng đấm đấm vào mũi của người tới, đoạt lấy súng của ta, lại dùng báng súng đánh mạnh vào đầu của ta.

      "Phịch" tiếng, người tới còn chưa có kịp phản ứng cũng ngã xuống, Tòng Thiện động tác nhanh nhẹn lôi ta vào trong, thay quần áo của ta, giấu súng liền xông ra ngoài.

      Cảnh tượng trước mắt ràng là địa ngục trần gian, thôn làng xinh đẹp vào ban ngày còn, khắp nơi đều là cảnh nhà cửa bốc cháy, xác chết nằm lăn đất, máu tươi uốn khúc thành sông, còn có bóng dáng đàn ông nằm đè ở người phụ nữ.

      Tòng Thiện cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, muốn giết chết những tên cầm thú này, nhưng biết , trước mắt quan trọng nhất là tìm được Hàn Dập Hạo và Dunham Linda.

      hạ thấp vành nón, nhắm mắt bịt tai mà qua con đường của những tiếng cầu cứu, chạy về phía phòng giam nhốt Hàn Dập Hạo.

      Đột nhiên, tiếng khóc quen thuộc truyền vào trong tai của .

      Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Dunham Linda được nhũ mẫu ôm lấy, phía sau của bọn họ, còn sót lại mấy người bảo vệ trung thành cuối cùng cố hết sức dùng thân thể tạo thành tường che, liều chết để cho bọn họ có thời gian chạy trốn. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Trong lòng Tòng Thiện cả kinh, lập tức chạy về phía bọn họ.

      Mạo hiểm xông qua mưa bơm bão đạn và đám người chồng chất, Tòng Thiện dựa vào ấn tượng với thôn này, vòng ra phía sau gian nhà đến sau lưng của nhũ mẫu và Dunham Linda.

      còn chưa có kịp lên tiếng, tiếng bóp cò vang lên, viên đạn bắn trúng người của nhũ mẫu.

      Thân thể mập mạp ngã xuống, sắc mặt Tòng Thiện đại biến, liền giơ súng bắn chết người đàn ông bắn chết nhũ mẫu.

      Mấy phát đạn bắn về phía , lập tức ngã mình xuống đất, tránh đạn, nhân tiện lộn thêm mấy vòng đất, tới vị trí thi thể của nhũ mẫu.

      Tòng Thiện muốn ôm lấy Dunham Linda ra khỏi người của nhũ mẫu, nhưng người phụ nữ da đen chết này lại dùng thân thể đúc thành tường thành, bà quỳ mặt đất, thân thể nửa khom, tứ chi như sắt khó mà lay chuyển, thân thể to lớn che chở đứa dưới thân thể mình, cũng làm tổn thương được đứa chút nào, người bên cạnh cũng cách nào kéo đứa ra khỏi lòng ngực vẫn còn vươn lại hơn ấm của bà.

      Khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc là loại nghị lực nào mới có thể khiến cho người phụ nữ trung niên chữ cũng biết này ở lúc sắp chết còn có thể dùng hết tất cả sức lực, tạo thành gian sống sót vô cùng an toàn cho đứa hôn mê.

      Tòng Thiện thể nào sâu vào tìm hiểu, cũng cho phép mình suy nghĩ, kéo Dunham Linda ra được, hoang mang từ từ ập vào trong lòng, thể bỏ chạy mình, nhưng ở lại, cũng chỉ có con đường chết.

      Tinh chuẩn mà bóp cò, đánh bại từng người xông tới, làn đạn xuyên qua khoảng , Tòng Thiện lưu loát giơ súng bắn người đàn ông xông tới, thừa dịp trong lúc ta bị đau, vọt tới gần ta, tứ chi như xiềng xích khống chế tay chân của ta, đột nhiên ngã về phía sau, giống như con quay mà kéo ta lăn xuống đất, dùng thân thể của ta ngăn cản đầu đạn tấn công.

      Người đàn ông bị trúng đạn, thốt ra tiếng kêu la đau đớn, cánh tay cường tráng như vượn đột nhiên vung lên, Tòng Thiện bất ngờ kịp phòng bị, bị ta đẩy sang bên.

      Đầu va vào tảng đá, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, Tòng Thiện muốn cố gượng dậy, cánh tay lại bỗng mềm nhũn, ngất . Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Tòng Thiện mất năng lực phản kháng, rất nhanh bị đám đàn ông bủa vây.

      Có người hung hăng đá mấy đá, vốn định đập chết , lại bị người khác ngăn lại.

      " điếm thúi này đanh đá như vậy, giết mấy em của chúng ta, thể để cho ta được chết quá dễ dàng." người đàn ông xấu xí to khỏe như con tinh tinh, cười gằn cởi thắt lưng, bàn tay giống như bàn chân gấu ngay lập tức xé quần áo ngoài của Tòng Thiện tan thành từng mảnh.

      Những người còn lại thấy thế, nhìn làn da tuyết trắng phơi bày ra bên ngoài, đều lộ ra vẻ dâm tà, bàn tay ghê tởm duỗi về phía của .

      "Pằng pằng pằng!" Đột nhiên, mấy phát đạn từ đằng xa bắn tới, tinh chuẩn mà nổ từng phát súng, trong nháy mắt mấy người đàn ông da đen đến gần Tòng Thiện biến thành mấy xác chết.

      Mấy người đàn ông phẫn nộ quay đầu lại, lại nhìn thấy người cầm đầu của bọn họ dẫn theo người đàn ông Đông Phương ô tô về phía này, mà đạn chính là bắn ra từ súng trong tay của người đàn ông đó.

      "Thượng tá Hàn!" Người phụ trách tập kích đêm nay, Tô Cáp cực kỳ sợ hãi mà nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, muốn ngăn cản , vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng lại chút lưu tình mà bắn chết mấy người còn lại.

      "Đêm nay, các người giết người cũng được, tàn sát thôn cũng được, tôi ngăn cản. Nhưng làm tổn thương người phụ nữ của tôi, chỉ có con đường chết!" Sắc mặt lạnh như sắt, Hàn Dập Hạo nhảy xuống khỏi xe, bước qua xác chết, ôm lấy hôn mê, nhìn trán bị thương, đau lòng , "Tòng Thiện, tôi tới trễ."

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52: Trở về

      Editor: smizluy1901

      Máu!

      Từng vũng máu lớn, giống như cơn sóng thần đổ ập đến, nhuộm trời đất thành màu của địa ngục.

      Kêu rên, gào thét, la hét, kêu gào, dệt thành khúc nhạc vong linh, ma quỷ quái, hồn ma trùng trùng.

      Trong bóng tối, ngừng có khuôn mặt méo mó nhanh chóng thoáng qua, khiến người ta sợ hãi kinh khủng.

      Chạy! Dưới chân bỗng trượt chân, giương mắt nhìn lên, trong đáy mắt đều là đầy máu, đồng hoang, xương khô ngổn ngang.

      Sợ hãi biến hóa khôn lường chuyển thành vô số cánh tay, bóp chặt cổ, dần dần ép khí ra khỏi phổi, bắt đầu khiến người ta ngạt thở.

      "Máu... Cứu mạng." giường, hôn mê vô thức thốt ra lời thầm vụn, mồ hôi lạnh trán giăng đầy, như sa vào trong cơn ác mộng khó mà thoát ra được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      "Tòng Thiện, tỉnh lại!" Giọng lo lắng kêu gọi ở bên tai, hai tay đè lại hai vai run run của , muốn ép tỉnh lại.

      Hít vào ngụm lớn khí lạnh, Tòng Thiện bỗng mở hai mắt ra, ánh sáng bên trong phòng nhất thời hóa thành muôn vàn mũi tên nhọn bắn vào trong mắt, đâm vào khiến híp hai mắt lại.

      "Tòng Thiện, cậu tỉnh!" Lộ Gia Nghi canh giữ ở bên giường vui mừng kêu lên, quan tâm ngừng hỏi giống như pháo liên xạ, "Thế nào? Thân thể cậu còn có chỗ nào khó chịu ? Đầu choáng váng sao? Có muốn uống nước ? Có muốn ăn thứ gì ?"

      Ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn ác mộng, qua hồi lâu Tòng Thiện mới nhìn được vẻ mặt lo lắng của trước mắt là ai, đôi môi hơi khô nứt của khẽ mở, có chút xác định hỏi: "Gia Nghi?"

      Sao lại nhìn thấy Gia Nghi? Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày?

      Thấy vẻ mặt Tòng Thiện có cái gì đó bất thường, Lộ Gia Nghi nhịn được sờ trán của , lẩm bẩm "Sao lại biểu lộ nét mặt này? Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt sao?"

      Cảm nhận được độ ấm của bàn tay trán, Tòng Thiện đột nhiên ý thức được gì đó, đây phải là nằm mơ, gặp được Lộ Gia Nghi! Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Gia Nghi, là cậu sao?" Hai mắt liền lập tức tỏa sáng lấp lánh, trong lòng Tòng Thiện kích động, lại dẫn đến trận ho khan.

      Lộ Gia Nghi vội vàng bưng ly nước tới, để cho làm trơn cổ họng, "Mấy ngày nay cậu mất ít chất dinh dưỡng, chức năng của cơ thể vẫn còn chưa thể hoạt động tốt, cho nên tâm tình thể có nhiều kích động, biết ?"

      Nhưng Tòng Thiện vốn có nghe những thứ này, ý thức được mình phải là nằm mơ, trong lòng liền nẩy lên rất nhiều nghi vấn: "Sao mình lại ở đây? Sao các cậu tìm được mình? Hàn Dập Hạo đâu? Có tìm được ta ?"

      "Từ từ hỏi, đừng vội." Lộ Gia Nghi nở nụ cười, kiên nhẫn hồi đáp từng cái: "Các cậu là bị tổ chức phản chính phủ bắt, sau khi bọn họ biết thân phận của các cậu, họ đưa ra cầu đàm phán với Liên Hiệp Quốc, may mà mục đích của bọn họ là cầu tài, sau khi quân đội gìn giữ hòa bình chi trả khoản tiền chuộc, bọn họ liền thả các cậu trở về. Về phần Thượng tá Hàn, cũng tìm được ấy, hơn nữa tình hình tốt đẹp, cậu cần lo lắng."

      Tòng Thiện vừa nghe xong, có chút kinh ngạc, tổ chức phản chính phủ? Nếu Arsfat tham gia vào tổ chức phản chính phủ, vậy tại sao người tàn sát tộc Raim lại là đến từ tổ chức cùng trận tuyến? Lời giải này hợp lý sao?

      Nhưng, vừa nghĩ nhiều, đầu lại bắt đầu đau, đành phải sâu vào tìm hiểu, đồng thời trong lòng cũng vì tìm được đường sống trong chỗ chết mà cảm thấy may mắn.

      "Đúng rồi, cùng trở về với các cậu, còn có bé khoảng chừng ba tuổi." Lộ Gia Nghi bổ sung.

      "Dunham Linda! Có phải đứa bé kia tên là Dunham Linda hay !" Nghe được tin này, Tòng Thiện lại nhịn được kích động, nắm lấy tay Lộ Gia Nghi, gấp gáp hỏi.

      Lộ Gia Nghi biết vì sao tâm tình của lại đột nhiên trở nên kích động như vậy, trấn an : "Trước tiên cậu đừng kích động. Sau khi đứa bé kia đến đây vẫn có mở miệng nhiều, nhưng sếp Hàn tên của bé là Dunham Linda, còn bảo chúng mình chăm sóc tốt."

      Tảng đá lớn đè nén trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống, lúc này Tòng Thiện mới để ý bây giờ là buổi tối, "Bây giờ mấy giờ rồi? Mình muốn thăm đứa bé kia."

      "Cũng ba giờ sáng." Lộ Gia Nghi nhìn đồng hồ tay chút, , "Sáng mai hãy ."

      "Rạng sáng? Gia Nghi, chẳng lẽ cậu vẫn canh giữ ở bên giường của mình sao?" Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tòng Thiện cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm bắt đầu tuôn trào.

      "Sau khi các cậu trở về, mình kiểm tra thân thể cho cậu, có vấn đề gì lớn, có thể là bị bọn họ đổ các loại thuốc gây buồn ngủ, cho nên cậu mới hôn mê bất tỉnh. Mình trông chừng cậu, như vậy cậu tỉnh lại là có thể nhìn thấy mình trước tiên." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, giọng nhàng.

      "Cảm ơn." Tòng Thiện rất là cảm động.

      "Đây là ý gì, mình là bác sĩ, lại là bạn học kiêm bạn bè của cậu, chẳng lẽ còn muốn mình xem như người ngoài?" Lộ Gia Nghi quở trách .

      Tòng Thiện ngượng ngùng cười : "Mình tỉnh lại rồi, cũng trễ thế này, cậu về nghĩ ngơi sớm chút ."

      " sao, ban ngày mình ngủ đủ rồi, mình muốn trông chừng cậu, ngộ nhỡ buổi tối cậu xảy ra tình trạng gì, sao mình có thể ăn với bạn trai của cậu." Lộ Gia Nghi trêu ghẹo .

      Vừa nghe đến chữ "bạn trai", trong lòng Tòng Thiện hồi hộp nhảy dựng lên, đúng rồi, Lương Tư Hàn, mất tích lâu như vậy, có phải nhận được tin rồi hay , có quá lo lắng hay ?

      "Chuyện mình mất tích ấy có biết ?" Tòng Thiện vội vàng hỏi.

      "Chiếu theo quy tắc, quân đội là phải chuyện cậu mất tích cho người thân trong nước biết, nhưng cậu yên tâm, sau khi cậu trở về, mình lập tức cho Tư Hàn biết, bảo ta cần lo lắng." Lộ Gia Nghi .

      Tòng Thiện thở phào nhõm, phát giác khi tỉnh lại, trở về nơi quen thuộc, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn ra được Lộ Gia Nghi rất mệt mỏi, vì vậy : "Gia Nghi, mình sao, cậu về nghỉ ngơi ."

      "Quay về cũng quấy rầy người khác, mình ở đây ngả ra đất nghỉ, như vậy cũng mát, cậu mau ngủ , ngủ nhiều bình phục cũng mau chút." Lộ Gia Nghi chỉ chỉ chiếc chiếu lác trải đất .

      thể lay chuyển được ấy, Tòng Thiện chỉ có thể chiều theo ấy, nhưng sau nửa đêm làm thế nào cũng ngủ được, có lẽ là bởi vì mấy ngày qua ngủ quá lâu, cũng có lẽ là chuyện xảy ra quá nhiều, trong lúc nhất thời vẫn tìm được đầu mối, mãi cho đến trời bắt đầu sáng lên, lặng lẽ xuống giường, vòng qua Lộ Gia Nghi ngủ say, nhàng mở cửa phòng.

      Đối diện với bầu khí mát mẻ đặc biệt thổi tới vào sáng sớm, thấm vào tim gan, Tòng Thiện tham lam mà hít hơi, cả người thoải mái cũng dịu rất nhiều.

      Quần áo người đổi về quân phục, Tòng Thiện có mục đích mà lại khắp trong doanh trại, thỉnh thoảng gặp được mấy người lính tuần đêm đổi trạm gác, cũng mỉm cười với họ.

      Bất giác, Tòng Thiện tới nơi quen thuộc, Lộ Gia Nghi từng dẫn đến nơi này, cũng chỉ vào căn phòng cách đó xa mà cho biết, đó là nơi ở của Hàn Dập Hạo.

      muốn qua đó xem có ở trong đó hay , nhưng bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cho dù ở trong đó, hẳn là vẫn còn chưa thức dậy.

      Tuy nhiên, ở ngay trước giây xoay người, cánh cửa kia đột nhiên mở ra.

      Người đàn ông mặc quân phục cao lớn thẳng tắp từ bên trong ra, khí khái bức người, giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi bốn phía.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Cùng nhau ăn cơm

      Editor: smizluy1901

      Ánh bình minh ánh đỏ nửa bầu trời, ánh mặt trời màu vàng kim xuyên từ trong đám mây vẩy xuống, hóa thành muôn vàn cột sáng, giống như thời hồng hoang khai sơ, chân trời lần đầu hừng sáng, vạn vật ở đây đều được bao phủ dưới lớp lưu ly nhiều màu.

      giẫm lên ánh sáng mà đến, toàn thân độ lên ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt khiến mê đắm.

      "Hàn." mở miệng muốn , trong nháy mắt, tới bên cạnh .

      " tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi sau ở trong phòng, ra ngoài lung tung làm gì." Giọng có chút khiển trách, con ngươi sâu như biển lại loé lên ánh sáng vui mừng.

      nắm lấy cánh tay của , kéo về phía lúc tới, "Để cho quân y kiểm tra thân thể chút, xem xem có để lại di chứng hay ."

      "Tôi sao." kéo lại, dừng bước, giọng đáp.

      " có cảm thấy chỗ nào khó chịu sao?" nhìn chằm chằm, hỏi lại lần nữa.

      " có." lắc đầu.

      Tình trạng của , biết , sau khi trở về, liền để cho quân y kiểm tra cặn kẽ cho trước tiên, ngoại trừ phát ít liều lượng thuốc ngủ ở trong cơ thể , các chỉ số khác đều rất bình thường.

      Hôm qua vốn định sau khi viết xong báo cáo, hôm nay đưa thủ đô làm kiểm tra trình tự sâu hơn, nhưng nghĩ tới sáng sớm thấy dậy rồi.

      "Vậy ăn sáng trước, ăn xong chúng ta Mori." lời gì, Hàn Dập Hạo kéo đến căn tin.

      đường , thỉnh thoảng có binh lính chào Hàn Dập Hạo, theo bản năng Tòng Thiện bước chậm lại, giữ khoảng cách nhất định với .

      Thế nhưng lại cho rằng người khó chịu, bởi vì nhân nhượng mà cũng bước chậm lại.

      "Đúng rồi, có thể cho tôi biết, ở sau khi tôi hôn mê xảy ra chuyện gì? Tộc Raim thế nào?" Nghi vấn kìm nén trong lòng Tòng Thiện, rốt cuộc hỏi ra miệng.

      "Sau khi chúng ta bị bắt, có người tra hỏi tôi, tôi cho bọn họ biết thân phận của tôi, bọn họ thẳng chẳng hề muốn đắc tội với Liên Hiệp Quốc, vì vậy muốn khoản tiền chuộc sau đó thả chúng ta." Hàn Dập Hạo mở miệng , "Về phần thôn Raim, bị sang thành đất bằng, Liên Hiệp Quốc thành lập tổ chuyên án điều tra, theo kết quả sơ bộ, dường như là mưu báo thù có chủ ý của bộ lạc."

      "Vậy rốt cuộc là ai làm?" Nghĩ tới cảnh tượng thảm thiết này, trong lòng Tòng Thiện liền rất khó chịu, nhiều sinh mạng như vậy, ở trong đêm bị phá hủy, rốt cuộc thù sâu oán nặng như thế nào, mới làm ra hành vi tội ác như vậy!

      "Có những dấu hiệu cho thấy, bọn họ là lực lượng vũ trang tách ra từ tộc Tutsi, lịch sử oán hận của hai tộc chất chứa lâu, làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ." Hàn Dập Hạo trầm giọng . Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Vậy bắt được bọn họ chưa?" Tòng Thiện hỏi.

      Hàn Dập Hạo lắc đầu, "Bọn họ tránh về vùng núi phía nam, ở đó địa thế phức tạp, lùng bắt khó khăn. Hơn nữa, mặc dù chuyện này gây xôn xao rất lớn, chính phủ cũng đáp ứng Liên Hiệp Quốc điều tra . Nhưng chỗ bọn họ núp gần khu trực thuộc của quân phản chính phủ, thực lùng bắt rất khó khăn."

      "Phản chính phủ! phải Arsfat dẫn người gia nhập vào quân phản chính phủ sao! Có lẽ quân phản chính phủ lùng bắt những người đó!" Tòng Thiện lập tức nghĩ đến khả năng này.

      Trong nháy mắt lời của Hàn Dập Hạo dập tắt hy vọng duy nhất của , "Nhóm người đó cướp sạch thôn Raim, lại lấy được khoản tiền chuộc đáng kể, tài lực vượt qua Arsfat, vì sao quân phản chính phủ phải chọn trợ giúp thủ lĩnh của bộ lạc suy tàn?"

      "Vậy có ai có thể trừng trị bọn họ sao?" Phẫn nộ đánh úp vào trong lòng, Tòng Thiện nhất thời hít thở có chút khó khăn, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

      Hàn Dập Hạo nhìn thấy sắc mặt của , lập tức đỡ lấy , lên tiếng khuyên lơn: "Cho dù tức giận cũng vô ích, đây cũng phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp. Trước mắt, điều duy nhất có thể làm chính là bồi dưỡng cơ thể tốt, mọi chuyện cũng phát triển theo phương diện tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều."

      Tòng Thiện nghe xong, cũng cảm thấy tức giận là việc vô bổ, tại chỉ có thể cầu nguyện những kẻ giết người kia sớm ngày được đưa ra trước công lý, để an ủi những sinh mạng vô tội chết.

      "Ừ." gật đầu, "Nếu như bắt được những người đó, tôi sẵn lòng ra tòa làm chứng."

      Hàn Dập Hạo muốn lại vì cái đề tài này mà bị kích động, vì vậy đến chuyện khác, "Hôm nay có thể gọi điện thoại vệ tinh về nước, báo bình an với người nhà."

      "Uhm." Tòng Thiện gật đầu, thêm gì nữa.

      hồi, nhìn thấy căn tin, Hàn Dập Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi: "Muốn ăn chút gì ?"

      " sao cả." Người dần dần nhiều hơn, hai người sóng vai cùng bên nhau, lại hỏi như thế, Tòng Thiện đột nhiên cảm giác được bầu khí có chút được tự nhiên.

      Nghĩ hơi phân tâm, dưới chân đột nhiên bị vấp cục đá, loạng choạng cái, lại được vững vàng đỡ lấy.

      lập tức rút tay ra khỏi bàn tay của , Tòng Thiện lùi về sau hai bước, hơi có chút lúng túng.

      Hàn Dập Hạo nhìn hiểu được ý tứ của , trước mắt cũng muốn ép , mặc cho vô kéo ra khoảng cách, vẻ mặt vẫn bình tĩnh : " thôi."

      "Dập Hạo!" Đột nhiên, giọng vang dội truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, trông thấy Tề Danh Dương sải bước tới phía của bọn họ.

      "Sếp Tề." Tòng Thiện chào kiểu nhà binh với ta cái, Tề Danh Dương cũng chào đáp lại. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Cảnh sát Thẩm, sức khoẻ sao chứ?" Nhìn thấy Tòng Thiện, Tề Danh Dương hỏi câu theo thông lệ.

      "Vâng, có gì đáng ngại." Tòng Thiện mỉm cười trả lời.

      "Được rồi, trò chuyện sau, ăn cơm trước ." Hàn Dập Hạo cắt ngang chào hỏi giữa hai người, hai ngày rồi có ăn gì, cũng thể tiếp tục để bụng đói.

      "Được." Tề Danh Dương cười đáp, ba người cùng vào căn tin.

      Căn tin phân làm hai tầng, tầng là nơi những người lính bình thường ăn cơm, mà sĩ quan là dùng cơm ở tầng hai.

      Tòng Thiện vốn định mình tùy tiện ăn chút ở tầng , lại bị Hàn Dập Hạo kiên định kéo lên tầng hai.

      góc yên tĩnh, Hàn Dập Hạo bỏ lại hai người, tự mình tới phía sau nhà bếp, biết dặn dò cái gì.

      "Mấy ngày qua hai người trải qua rất nhiều chuyện đúng ." Ngồi xuống, Tề Danh Dương chủ động tìm đề tài.

      "Đúng vậy." Tòng Thiện cười cười, "Chắc sếp Hàn cũng cho sếp biết rồi."

      " chút, có lẽ cần phải chờ cậu ấy viết báo cáo, chúng tôi mới biết được toàn bộ tình hình." Tề Danh Dương lời ít mà ý nhiều .

      Tòng Thiện vẫn chưa trả lời, Hàn Dập Hạo cũng quay lại, cách tự nhiên, ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Tề Danh Dương thấy thế, bỗng nhướn mày rậm, Hàn Dập Hạo lại thản nhiên liếc ta cái, giống như đây chỉ là hành động rất tự nhiên.

      Thân hình cao lớn cường tráng của Hàn Dập Hạo ngồi xuống, nhất thời khiến Tòng Thiện cảm thấy gian trở nên chật hẹp, dịch sang bên, nhưng thiếu chút nữa té xuống.

      đôi tay to lớn kịp thời giữ lại, giọng nam thuần phát cũng vang lên theo, "Ngồi ghế cũng ngồi vững sao?"

      Thấy Tề Danh Dương nhìn chằm chằm, Tòng Thiện cười khan hai tiếng, dựng thẳng lưng, .

      Rất nhanh, có đầu bếp bưng thức ăn lên tới, món ăn nhiều đến nỗi bày đầy bàn, Tòng Thiện hết hồn trợn to mắt, quay đầu nhìn Hàn Dập Hạo, hỏi: " rất đói sao?"

      "Tôi cũng muốn hỏi vậy." Tề Danh Dương cũng cảm thấy có chút khoa trương.

      "Đều là để cho ăn, ăn nhiều chút, sức khỏe của sao có thể tốt lên được." Hàn Dập Hạo vừa vừa múc cho bát cháo, bưng cho , "Húp bát cháo trước cho ấm dạ dày."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :