1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Lễ cắt quy đầu Châu Phi (1)

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện cả kinh, lập tức ôm lấy Dunham Linda, cảnh giác mà nhìn về phía căn nhà đá.

      Tiếng kêu thảm có biến mất, trái lại từng tiếng từng tiếng cao hơn vang mãi bên tai, nhưng nhóm người vây ở bên ngoài lại bị ảnh hưởng chút nào, trái lại tâm tình càng lúc càng dâng trào.

      Rốt cuộc nhũ mẫu thở hổn hển chạy tới, Tòng Thiện giao đứa bị kinh sợ cho nhũ mẫu, mở miệng hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"

      Tuy nhiên, nhũ mẫu biết tiếng , miệng bà bô bô điều gì đó, bàn tay mập mạp kéo Tòng Thiện xuống núi.

      Tòng Thiện chịu , chỉ về phía đám người, nhưng nhũ mẫu lại nhanh chóng lắc đầu, đồng thời dùng sức kéo lấy .

      Tòng Thiện tức giận, nghe thấy tiếng kêu thảm này, hất tay nhũ mẫu ra, bất chấp tiếng gọi lớn ở phía sau, liền chạy về phía căn nhà đá.

      Đến gần đám người, Tòng Thiện nhìn thấy ngay chính giữa đám người có trải chiếc chiếu cỏ, mà mặt dường như có người nằm, những người phụ nữ khỏe mạnh kia quỳ mặt đất dường như là đè chặt người nọ lại, để cho ấy lộn xộn.

      "Ngừng tay!" biết rốt cuộc bọn họ làm cái gì, nhưng tiếng kêu thảm này quá mức thê thảm, sắc mặt Tòng Thiện hơi thay đổi, lên tiếng hét lớn.

      Mấy người đàn ông da đen thấy xông tới, muốn ngăn lại, nhưng Tòng Thiện nhanh nhẹn né tránh, đánh ngã người đàn ông ngay phía trước, quả đấm cũng khách khí chút nào mà vung vào bụng người con lại, xông vào bên trong.

      đẩy đám người ra, bỗng chốc bị tình cảnh nhìn thấy ngay trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

      Nằm chiếc chiếu cỏ là bị bịt kín mắt, toàn thân ấy trần trụi, đầu và tay chân đều bị giữ chặt, nửa người dưới máu tươi giàn giụa, vô cùng thê thảm, đau đớn cực độ khiến cho cả người ấy run rẩy dữ dội, miệng kêu gào nhưng càng lúc càng yếu ớt.

      Bên cạnh , người phụ nữ lớn tuổi cầm trong tay con dao bếp dính đầy vết máu, bởi vì "Nghi lễ" bị ngắt ngang, mà ngẩng đầu trợn mắt nhìn vị khách Tòng Thiện mời mà đến này.

      Lễ cắt quy đầu Châu Phi!

      Đột nhiên ý thức được bọn họ làm gì, trong nháy mắt Tòng Thiện bị lửa giận cuốn sạch, nhưng còn chưa có bừng tỉnh khỏi cái phong tục tập quán dã man tàn nhẫn tận mắt nhìn thấy này, bỗng nhiên cánh tay bị giữ chặt, bị hai người đàn ông kéo ra ngoài.

      "Buông tôi ra! Bọn man rợ này!" Tòng Thiện giận dữ, khuỷu tay đánh vào xương bả vai của người, đồng thời sau đó đá trúng lồng ngực người còn lại.

      đẩy mạnh đám người ra, kéo lấy người phụ nữ lớn tuổi, tức giận đoạt lấy con dao dính máu trong tay của bà ta, "xoảng" tiếng dùng sức ném ra khỏi đám người.

      "Bà hại chết ấy!" Tòng Thiện giận dữ hét, đưa tay đẩy người phụ nữ lớn tuổi đó ngã xuống đất.

      Tuy nhiên, hành động của lại khơi dậy tức giận của nhiều người, mấy người phụ nữ dùng chiếc chiếu quấn kín lâm vào hôn mê, mấy người đàn ông cầm lấy gậy gỗ đánh , trong lúc bối rối, thắt lưng và vai của Tòng Thiện bị đánh mấy cái, nhưng lại chịu rời , cắn chặt răng, bất chấp mưa gậy, cố gắng muốn tiếp cận .

      "Bụp!" gậy đánh vào vết thương cũ của , cả người Tòng Thiện cứng đờ, tiếp đó bị đánh vào sau đầu, trước mặt tối sầm, liền ngã xuống đất.

      Tỉnh lại lần nữa, nằm ở trong phòng, nghĩ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Tòng Thiện lập tức muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, người tôi tớ chăm sóc bên cạnh kinh sợ kêu lên tiếng, vội vàng để cho nằm xuống.

      Tòng Thiện sờ trán, ở đó quấn miếng băng gạc rất dày, mới ý thức được mình bị thương.

      Thấy tỉnh, người tôi tớ vội vàng thông báo cho Arsfat, rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn cùng bước nhanh vào.

      "Ngài Arsfat, xin ngài phái người ngăn cản lễ cắt quy đầu, loại phẫu thuật này chết người đấy!" Vừa nhìn thấy người vừa tới, Tòng Thiện sốt ruột .

      " còn có tâm tư quan tâm người khác sao?" Nghe thấy lời của , vẻ mặt lo lắng của Hàn Dập Hạo lập tức chuyển thành tức giận, biết trong đầu của này chứa thứ gì, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, tỉnh lại câu đầu tiên lại là lo lắng cho người khác.

      "Thưa ngài, loại phẩu thuật này là có tính khoa học cũng rất nguy hiểm, nhanh ngăn cản các thôn dân !" Tòng Thiện tiếp tục với Arsfat, muốn xuống giường, nhưng tay chân lại có sức.

      "Lễ cắt quy đầu cũng kết thúc mấy tiếng trước rồi." Câu của Arsfat lập tức làm cho Tòng Thiện tuyệt vọng.

      Lúc này sắc trời cũng dần tối, Tòng Thiện biết mình hôn mê bao lâu, nhưng hiển nhiên còn kịp rồi, lại hỏi: " bé kia thế nào?"

      "Cho dù bây giờ lại tiếp tục quan tâm, cũng có chút tác dụng gì." Hàn Dập Hạo lạnh lùng .

      Tòng Thiện lập tức cứng họng, Hàn Dập Hạo đúng, cho dù biết sao, đúng là vẫn thể giúp được bé kia.

      Nghĩ đến đây, đau đầu cộng thêm choáng váng kéo tới, sắc mặt Tòng Thiện càng tái nhợt hơn.

      " thế nào?" Hàn Dập Hạo thấy sắc mặt Tòng Thiện thay đổi tệ hơn, ngồi ở bên giường, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc dịu , vẻ lo lắng là lời nào có thể miêu tả được.

      cắn môi gì, trong đầu ra tình trạng bi thảm của kia, trong lúc nhất thời cổ họng bị nghẹn, hít thở thuận.

      "Mau nhìn xem rốt cuộc ấy bị làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo lập tức quay đầu với Arsfat.

      Arsfat nghe vậy, lên trước thay chỗ của Hàn Dập Hạo, ở trong ánh mắt khó hiểu của Tòng Thiện, bình tĩnh mở miệng : "Tôi tốt nghiệp ở trường y Havard."

      Tòng Thiện mở to hai mắt, điều này sao có thể? Tù trưởng của bộ lạc Châu Phi lại là sinh viên xuất sắc của trường y Havard?

      Tuy nhiên, vẻ mặt của Hàn Dập Hạo lại có chút kinh ngạc nào, bởi vì sớm biết, từ sau khi ta ôm Tòng Thiện ra khỏi đám người kia, Arsfat chính là tự mình khâu vết thương cho Tòng Thiện, so với ông thầy mo vĩ đại chỉ biết nhảy múa kia mà , Hàn Dập Hạo thà rằng tin tưởng Arsfat.

      Arsfat bảo người mang hòm thuốc tới, hỏi thăm Tòng Thiện mấy vấn đề, cách làm chuyên nghiệp mà kiểm tra vết thương của , loạt các động tác ra hình ra dáng, rất nhanh xua tan mối lo ngại của Tòng Thiện.

      Tiêm nước muối sinh lý và đường glucoza cho , Arsfat bảo những người khác rời , để cho Tòng Thiện nghỉ ngơi tốt.

      Nhưng, Hàn Dập Hạo lại : "Tôi ở lại với ấy, đợi ấy ngủ mới ."

      Arsfat im lặng lúc, thấy Tòng Thiện có phản đối, mình cũng khó mà thêm bất cứ điều gì, dẫu sao cũng tin, nhưng thái độ của Hàn Dập Hạo hoàn toàn là lấy tư cách bạn trai tự cho mình là đúng, mà dường như Tòng Thiện cũng chấp nhận.

      "Chú ý nhiệt độ cơ thể của ấy, vết thương của ấy hơi bị nhiễm trùng." Asrfat mở miệng câu, xoay người rời , còn chuyện khác phải xử lý, đó chính là xử lý những người làm tổn thương Tòng Thiện, mặc dù bọn họ cũng bị Hàn Dập Hạo trong lúc tức giận đánh đến gần như thổ huyết, nhưng từ sau khi trải qua chuyện của Kim Linh, từng thề, phải cho tất cả những người dám cả gan làm tổn thương người để ý, tất cả đều phải trả giá lớn.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Trúc Doanh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Lễ cắt quy đầu Châu Phi (2)

      Editor: smizluy1901

      Ngày hôm sau, Tòng Thiện bất chấp phản đối của Hàn Dập Hạo, khăng khăng thăm ở lễ cắt quy đầu, bên trong căn nhà đá cũ nát gần như sụp đổ, nhìn thấy và mẹ của ấy.

      có thuốc tê, có nước uống sạch , cũng chút đồ dùng điều trị nào, chỉ có chiếc chiếu cỏ bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm và tiếng kêu rên đau đớn.

      Mẹ của gặp qua Tòng Thiện, biết là khách quý của Arsfat, vì vậy khi Tòng Thiện vén lên miếng vải rách che người dám ngăn cản.

      Mặc dù có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi Tòng Thiện nhìn thấy vết thương do lễ cắt quy đầu gây ra vẫn nhịn được hít ngụm khí lạnh.

      Cái tập tục tàn nhẫn này có tiếng là dã man nhất tàn bạo vô nhân đạo nhất đại lục Châu Phi, thực tế là loại phẫu thuật cắt bỏ nguyên thủy nhất lạc hậu nhất, cả quá trình "phẫu thuật", người làm dùng bất kỳ loại thuốc gây tê nào, "dao giải phẫu" cũng có thể là có qua bất kỳ xử lý gì, người bị hại trải qua đau đớn khó mà miêu tả, sau khi phẫu thuật hai chân của ấy còn lại bị người ta dùng dây thừng trói chặt nhằm để cho vết thương dài khép lại, ở trong mấy ngày kế tiếp, người bị hại được ăn bất kỳ thứ gì, để giảm thiểu bài tiết. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Tòng Thiện nhìn thấy vết thương mưng mủ dẫn tới thu hút rất nhiều ruồi bọ đẻ trứng ở lận cận, đau đớn cực độ làm cho khống chế được mà phóng uế, hơn nữa mùi máu tanh thối rửa, mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

      Tòng Thiện thực đành lòng nhìn tiếp nữa, xông ra khỏi phòng, lại bị Hàn Dập Hạo chờ ở bên ngoài kéo lại.

      " muốn đâu?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, nhìn đôi mắt ửng đỏ của , cất giọng trầm thấp hỏi.

      " tìm Arsfat." Tòng Thiện lạnh lùng đáp, mắt lại có nhìn , mà là nhìn lên trời, muốn ép giọt nước mắt trở về trong hốc mắt.

      "Tìm ta có thể làm được cái gì?" Hàn Dập Hạo hiểu được tâm trạng của , nhưng là người ngoài, bọn họ vốn là có quyền xen vào, "Nếu như ta có lòng xóa bỏ chế độ này, vốn có nhìn thấy cảnh này."

      Tòng Thiện cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc phập phòng nơi lồng ngực, nhìn Hàn Dập Hạo, bình tĩnh : "Tôi biết đây là phong tục trăm ngàn năm qua của Châu Phi, Liên Hiệp Quốc cũng thể can thiệp, vốn dĩ trước đó chỉ nghe , tôi chưa bao giờ biết hóa ra tận mắt nhìn thấy lại rúng động như vậy, bi phẫn như vậy. Trong căn phòng phía sau , là chưa đầy mười sáu tuổi nằm trong đó, ấy còn trẻ như vậy, giọng kêu gào trông còn non nớt như vậy, nhưng khi tôi nhìn thấy vết thương đáng sợ thể tưởng tượng được đó, trong lòng của tôi biết , ấy còn sống được bao lâu nữa."

      tới đây, cổ họng Tòng Thiện bỗng nghẹn lại, nhìn vào bên trong nhà, lại tiếp: "Tôi giúp được ấy, nhưng cũng muốn nhìn thấy bi kịch lần lượt diễn ra. Tôi biết có thể thuyết phục được Arsfat hay , nhưng tôi chỉ muốn cố thử lần, nếu tôi vĩnh viễn tha thứ cho chính mình."

      Đôi mắt đen sâu của Hàn Dập Hạo rơi vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh của , thu hết vào trong mắt nghiêm túc, bi ai, tự trách và tia đau đớn dễ phát giác ở trong đó, thay đổi ý định, bỗng mở miệng, : "Tôi với ."

      Tòng Thiện có chút kinh ngạc, Hàn Dập Hạo trước nay đều phải là người thích xen vào chuyện của người khác, tại sao...

      " thôi." Hàn Dập Hạo cũng có tiếp tục giải thích gì nữa, vội kéo rời .

      Tìm được Arsfat, Tòng Thiện thẳng vào vấn đề mục đích đến, Arsfat lại chút bất ngờ gì, bởi vì sớm đoán được Tòng Thiện tìm đến .

      Ba người ngồi xuống chiếc chiếu trải đất, Hàn Dập Hạo lại là người lên tiếng trước: "Ngài Arsfat, hẳn là ngài cũng biết , tập tục của lễ cắt quy đầu đối với phái nữ mà , Liên Hiệp Quốc vẫn luôn kêu gọi xóa bỏ. Theo tôi được biết, Châu Phi có hơn 8000 khu xã hủy bỏ cái tập tục này, cho dù là lấy cái gọi là bảo thủ của quý quốc, cũng có lãnh tụ tôn giáo tuyên bố phải chấm dứt cách làm này. Ngài xuất thân từ trường y Havard, so với chúng tôi hẳn là ngài biểu được cách làm này hề có căn cứ khoa học hơn nữa còn dã man tàn nhẫn. Với tư cách là cảnh sát gìn giữ hòa bình, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ nhân quyền, cho nên cũng xin ngài có thể bắt tay vào việc cải thiện tình trạng này."

      "Ngài tù trưởng, lễ cắt quý đầu tàn nhẫn như vậy nhất định là ngài hiểu hơn chúng tôi, cũng nhất định nhìn thấy cảnh vì lễ cắt quy đầu mà dẫn đến chết người. Trung Quốc chúng tôi có câu thành ngữ gọi là ' dân như con', tôi tin rằng quân chủ biết chuyện, nhất định là đối đãi với người trong tộc như là người trong nhà mình. cũng là người cha, nếu như Dunham Linda lớn lên cũng gặp phải đối đãi như vậy, trong lòng nhất định cũng rất đau, đúng ?" Tòng Thiện lấy tình để cảm động .

      Arsfat kiên nhẫn lắng nghe bọn họ xong, chậm rãi mở miệng, trần thuật : "Ý tứ của hai vị tôi đều hiểu, , bản thân tôi cũng tán thành lễ cắt quy đầu, nhưng tôi cũng phải là người có thể chủ trương hủy bỏ chế độ của lễ cắt quy đầu. Tôi như vậy ra cũng mâu thuẫn, mỗi nền văn hóa đều trải qua năm tháng lâu dài lắng đọng mà thành, giống như lễ cắt quy đầu, chúng tôi cũng biết nó là hủy hoại thân thể, nhưng ở Châu Phi, đây là tượng trưng cho thuần khiết. Phái nữ có tiếp nhận qua lễ cắt quy đầu phải chịu đủ loại áp lực đến từ xã hội, cha mẹ ấy phải chịu khiển trách, người xung quanh coi ấy là điềm xấu, rất khó tìm được chốn về tốt đẹp. Loại tư tưởng này ở Châu Phi là thâm căn cố đế, phải là sớm chiều là có thể thay đổi, sau khi tôi tiếp nhận chức tù trưởng, cũng từng muốn thay đổi tập tục này, nhưng chỉ các trưởng lão tôn giáo phản đối kịch liệt, mà ngay cả những từng tiếp nhận qua lễ cắt quy đầu, họ cũng kiên trì truyền thống thể thay đổi này. Ngày nay, lễ cắt quy đầu trong tộc đều là dựa vào nguyên tắc tự nguyện, cho dù thân là tù trưởng, tôi cũng thể ép buộc người tự nguyện tiếp nhận lễ cắt quy đầu phải từ bỏ nó." Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Khó có được nghe Arsfat nhiều như vậy, Tòng Thiện cũng nghe ra bất đắc dĩ của , nhưng cho rằng, nếu như người thống trị cao nhất có quyết tâm thay đổi cục diện này, hạ lệnh cưỡng chế, chẳng lẽ những phần tử ngoan cố kia lấy cái chết để bảo vệ?

      chịu từ bỏ : "Thưa ngài, tôi biết tư tưởng truyền thống này rất khó thay đổi, nhưng tôi cho rằng, chỉ cần có quyết tâm, những thứ hợp lý này đều có thể xóa bỏ. Nước tôi cũng từng có tập tục cổ hủ nhất, đối với phái nữ phải bó chân bó tay, cách làm này kéo dài hơn ngàn năm, nhưng bây giờ, lại bị mọi người coi là dốt nát vô tri, bỏ nền văn hóa bã đậu. Tôi cũng hề muốn thay đổi cả Châu Phi, bởi vì phải tất cả những người lãnh đạo đều sáng suốt giống như ngài. Nếu như ngài từng tiếp nhận qua giáo dục phương Tây, nếu như đối với hành vi chút nhân tính này ngoảnh mặt làm ngơ mà , dường như mới là hợp lý."

      Lời của có chút ý tứ khiển trách, Arsfat nghe vậy lại cười nhạt, : "Thẩm tiểu thư, vừa rồi cũng , đây là Châu Phi, phải là phương Tây. Mặc dù tôi từng tiếp nhận qua giáo dục phương Tây, nhưng điển hình là người Châu Phi. Như vậy cũng tốt hơn so với người thể lý giải, quốc gia Ảrập giàu có nhất thế giới, phần lớn lãnh đạo của bọn họ đều được tiếp nhận qua giáo dục bậc cao tốt nhất, nhưng bọn họ duy trì cũng là chế độ xưa nhất bảo thủ nhất. Trình độ hiểu biết của người dân ở đây còn chưa mở mang, dựa vào phê phán tố cáo của hai vị, là thể thay đổi được gì. Giống như trong lịch sử cận đại của quý quốc, phải cũng từng trải qua tồn tại của thời kỳ hắc ám rất dài sao?"

      Tòng Thiện im lặng, Arsfat đúng là có lý, nơi có cơ chế đặc thù như Châu Phi, quả thực thể lấy tiêu chuẩn của quốc gia tự do đến để cầu, nhưng cam lòng đứng ở thế hạ phong, bởi vì như vậy có vẻ như là sai. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Hàn Dập Hạo lại giành tiếp: "Ngài quả học rộng nghe nhiều, ngay cả lịch sử của tệ quốc cũng tinh thông. Tuy trước mắt đại lục Châu Phi vẫn còn tương đối bảo thủ, nhưng cho dù là như vậy, chế độ quân chủ chuyên chế của quốc gia cũng còn sót lại chút gì sao? Ngài cũng từng , chuyện do người làm, chỉ cần có lòng, có kỳ tích?"

      Arsfat nghe xong, hiểu được Hàn Dập Hạo là lấy lời ngày đó ở bữa tiệc để phản bác lại , liếc mắt sang thấy vẻ mặt thất vọng của Tòng Thiện, trong lòng Arsfat bỗng nổi lên gợn sóng, cũng từng khiến người con quý thất vọng giống như thế này, nghĩ đến đây, lời của lại hoàn toàn xoay trở về đường sống, "Tôi thể hứa hẹn cái gì, nhưng thử thay đổi, thân là tù trưởng, tôi cũng muốn nhìn thấy người trong tộc bị hành hạ."

      Nghe vậy, trong lòng Tòng Thiện hết sức vui mừng, hồn nhiên có phát giác bộ dáng vui vẻ của khắc sâu vào trong lòng của hai người kia.
      Trúc Doanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Khúc mắc (1)

      Editor: smizluy1901

      Tòng Thiện cầm ít thuốc từ chỗ của Arsfat, sau đó tự mình chăm sóc ở lễ cắt quy đầu, nhưng đến buổi tối, tình hình nhanh chóng chuyển biến xấu, Tòng Thiện bất chấp cấm kỵ, cưỡng ép kéo Arsfat vào, nhưng ta lại cho biết hết cách xoay chuyển.

      Ngày hôm sau, Tòng Thiện cùng Hàn Dập Hạo tham dự tang lễ của , trong tang lễ, các thôn dân tỏ ra rất đau buồn, nhưng mà lại ai đề ra nghi vấn về cái chết của .

      Sau khi được chôn chất qua loa, Hàn Dập Hạo mới phát giác Tòng Thiện vẫn luôn giúp mẹ xử lý tang biến mất lúc nào hay.

      nơi sườn núi, rốt cuộc Hàn Dập Hạo cũng tìm được , mà nằm lẳng lặng bên chân bình rượu được uống cạn.

      "Tại sao mình chạy tới đây uống rượu." tới sau lưng , lên tiếng hỏi.

      "Phiền lòng." trả lời ngắn gọn, gió đêm thổi lướt qua da thịt , mang đến chút cảm giác mát lạnh.

      " uống bao nhiêu rồi?" Tầm mắt của liếc qua bình rượu trống , hỏi.

      "Cả bình." Tòng Thiện có giấu diếm.

      Nghe thấy câu trả lời của , Hàn Dập Hạo đột nhiên kéo lên, muốn dẫn : "Rượu này tác dụng chậm rất nhiều, uống trà giải rượu thôi."

      "Tôi ." Tòng Thiện hất tay ra, đầu bắt đầu có chút choáng váng, "Tôi muốn mình ở đây hóng gió chút."

      "Hóng gió cái quái gì, nhìn xem thành ra cái bộ dạng gì rồi." Hàn Dập Hạo có chút tức giận, nhìn thấy chân trái giẫm lên chân phải, vội vàng bước nhanh đến phía trước, ôm chặt lấy trọng tâm bất ổn của . Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Nếu như theo như lời của Hàn Dập Hạo , rượu này tác dụng chậm rất nhiều, hơn nữa tới cũng mau, hai má Tòng Thiện nổi lên ửng đỏ, đầu cũng càng lúc càng nặng, nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng ngay trước mắt, có chút nghi hoặc : "Hàn Dập Hạo, sao lại biến thành hai người rồi hả?"

      Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng tệ hơn, ôm ngang lên, dép kẹp chân Tòng Thiện "xoạt" tiếng rơi xuống đất.

      "Tôi về!" Tòng Thiện nổi quạo, hai tay hai chân đạp bậy, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi trong lòng của Hàn Dập Hạo.

      Bị đánh trúng cằm, Hàn Dập Hạo tức giận muốn bẻ quặt hai tay ra đằng sau, nhưng Tòng Thiện lại nhân cơ hội này tuột xuống khỏi tay của , thuận thế ngã người, liền nằm ở cỏ.

      "Đứng lên." Hàn Dập Hạo chìa tay ra với , lại nghĩ rằng bị nắm chặt, giữ chặt lấy.

      "Hàn Dập Hạo, cùng tôi ngắm sao ." Tòng Thiện cười khanh khách như đứa trẻ, men say làm cho đôi mắt bịt kín tầng sương, nhưng mà so với ánh sao sáng lấp lánh bầu trời còn muốn sáng hơn.

      Hàn Dập Hạo biết uống say, bây giờ có gì với cũng vô dụng, có chút bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng người phía dưới giống như con mèo con nhanh nhẹn, bỗng chốc xông lên, nhào về phía , bất ngờ kịp phòng bị bỗng bị ngã nhào.

      "Những vì sao, phải nằm xem, mới đẹp." nở nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp, đè ở người Hàn Dập Hạo, nửa say nửa , nhưng bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, đầu thấy choáng váng, đành phải vùi đầu vào cổ của , giảm bớt cảm giác choáng váng.

      Đột nhiên bị "đụng ngã", Hàn Dập Hạo thoáng chốc có chút sững sờ, mãi cho đến khi nấc rượu lớn cái, mới hơi nhíu mày : "Thẩm Tòng Thiện, uống say rồi."

      "Tôi có say!" Giống như tất cả con ma men, Tòng Thiện vĩnh viễn thừa nhận mình uống say, ngẩng đầu lên khoe tài, giận dỗi bĩu môi : "Tôi chứng minh cho xem."

      lật người, ngón tay chỉ lên bầu trời, ăn có chút mơ hồ: "Đó là chòm sao Đại Hùng, đó là chòm sao Thiên Hậu..."

      Đầu của tựa vào vai của , đầu dính sát lên cằm của , bầu trời đầy sao tỏa chiếu xuống ánh sáng trắng rực rỡ như ánh bạc, chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Ơ, tại sao những vì sao càng lúc càng nhiều vậy." Dần dần, Tòng Thiện đếm xuể, khó hiểu thầm.

      "Được rồi, nếu như muốn đếm sao, sau này tôi đếm cùng , hôm nay về trước có được ?" nhịn được, cất giọng mềm mỏng, trầm giọng dụ dỗ .

      hoang mang Tòng Thiện nghe vậy, nhíu chặt mày hơn, nghiêng đầu nhìn Hàn Dập Hạo, đầu óc mơ hồ giống như suy tư điều gì đó, " là Hàn Dập Hạo sao?"

      tại say đến ngay cả ai cũng phân biệt được, Hàn Dập Hạo nhẫn nại "ừ" tiếng.

      "Gạt người!" đột nhiên giơ bàn tay trắng như phấn của mình đánh vào lồng ngực của , lại bị nhanh tay nhanh mắt mà nắm chặt.

      "Lại làm sao vậy?" nhíu mày hỏi.

      "Hàn Dập Hạo chưa bao giờ với tôi những lời dịu dàng như vậy!" Tòng Thiện đột nhiên duỗi tay về phía cổ áo của , dùng sức kéo xé.

      " muốn làm gì?" hiểu ý đồ của , phản xạ có điều kiện liền ngăn lại cánh tay "gây bạo hành" của .

      "Tôi muốn nhìn xem vết thương người của , có vết thương mới có thể chứng minh là Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện ngang bướng .

      đầu Hàn Dập Hạo xuất đường đen, người phía người lại liều mạng mè nheo người của , cảm giác được nơi nào đó của thân thể nổi lên thay đổi, vội vàng : "Được, tôi cho xem vết thương."

      Song, khi Tòng Thiện nhìn thấy vết thương lồng ngực của còn chưa có phai , rồi lại .

      "Chứng minh rồi, bây giờ có thể về chưa?" Giọng của Hàn Dập Hạo trở nên hơi có chút trầm thấp mất tiếng.

      bỗng duỗi ngón tay trắng nõn xoa lên vết thương của , giọt nước mắt hề báo trước mà rơi xuống ngực của , " xin lỗi, là tôi hại thiếu chút nữa mất mạng."

      Bị nước mắt của làm bỏng rát đến ngồi bật dậy, Hàn Dập Hạo vội vàng gài lại áo, nâng mặt của lên, lại chỉ thấy khuôn mặt nhắn kia đầy nước mắt.

      " chuyện liên quan đến , tại sao lại nhắc lại." từng chỉ huy vô số quân diễn lớn , trải qua chiến trường chân chính và cho tới bây giờ khuôn mặt người đàn ông vẫn biến sắc, nhìn thấy nước mắt của , đột nhiên mất chừng mực, bàn tay thô ráp của lau nước mắt mặt , giọng có chút bối rối, "Đừng khóc."

      Nước mắt của Tòng Thiện càng lúc càng thể khống chế, đột nhiên ôm chặt lấy cổ của , khóc và liên tục : " xin lỗi, xin lỗi..."

      Hàn Dập Hạo biết nguyên nhân khiến suy sụp, trước nay chưa từng có an ủi qua ai, vỗ nhè lên lưng của , mềm giọng khuyên nhủ: "Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình, chuyện tôi bị thương liên quan đến , chuyện đứa bé kia chết cũng liên quan đến , có làm sai chuyện gì, đừng tự trách. Ngoan, nghe lời, đừng khóc."

      Tòng Thiện lại điên cuồng lắc đầu, khóc : " hiểu đâu, tôi rất là sợ có người chết ở trước mặt của tôi, rất sợ."

      Tâm tình của khác thường như vậy, nhớ lại từng có qua "Người thân nhất rời nhưng lại bất lực", Hàn Dập Hạo biết trong lòng nhất định là có khúc mắc, nếu như giải, vĩnh viễn cũng sống ở trong tự trách, nghĩ đến đây, đợi khóc đến hơi mệt, thử dò hỏi: "Tòng Thiện, tại sao lại sợ có người chết ở trước mặt của vậy? cho tôi biết nguyên nhân, được ?"

      biết là rượu cồn khiến trở nên yếu đuối, hay là hơi thở đầy nam tính ôm trong lòng quá đáng tin, lần đầu tiên Tòng Thiện muốn tháo gỡ xuống tâm phòng bị ở trước mặt của , cho biết câu chuyện trước nay chưa có ai biết.

      lẳng lặng chờ mở miệng, rốt cuộc giọng thanh thúy như tiếng chuông bạc vang lên.

      "Khi còn bé, trong nhà của tôi rất nghèo, mẹ tôi là nhà danh họa, nhưng thường mấy ngày cũng bán được bức tranh, bán được tranh chúng tôi cũng có cơm ăn, mẹ cũng chỉ phải buộc lòng dẫn tôi đến duy nhất nhà cậu tôi. Nhưng mỗi lần đến, mợ đều mắng những lời rất khó nghe, bà mắng tôi và mẹ là Tang Môn Tinh[1], là mẹ làm hại Thẩm gia phá sản, khi đó tôi còn quá , biết Tang Môn Tinh rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà tôi nhìn thấy được, mỗi lần như vậy sắc mặt của mẹ tôi đều rất khó coi. thời gian dài, mẹ tôi tâm cao khí ngạo muốn lại đến nhà của cậu nữa, vì để nuôi tôi, đôi tay chỉ cầm bút vẽ của mẹ tôi bắt đầu giúp người ta rửa chén, làm công việc thiêu thùa may vá, thậm chí nhặt đồ bỏ , nhưng sức khỏe của bà tốt, thường ngã bệnh, cho nên cuộc sống của chúng tôi vẫn rất túng quẫn." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      [1] Tang Môn Tinh (sao Tang Môn): ý chỉ sao xấu, là trong những sao thuộc thần sát hung họa, chẳng hạn như bị bệnh nan y, bị giáng chức, mất của, hao tài, tang , thân nhân đau ốm, tai nạn, vợ chồng nghi kỵ, em bất hòa...

      Giọng của bình tĩnh đến giống như ghềnh nước lặng, nhưng khi lắng nghe trái tim Hàn Dập Hạo co rút đau đớn, chưa bao giờ biết, tuổi thơ của là trải qua như thế này.

      "Cho đến có ngày, tôi tan học về nhà, mẹ lại chuẩn bị bàn thức ăn đều là những món tôi thích, bà mặc bộ đồ màu trắng, còn trang điểm , mẹ vốn rất đẹp, khi đó lại càng xinh đẹp hơn. Năm đó tôi sáu tuổi, là đứa trẻ thèm ăn vốn có nghĩ tới tại sao lại có nhiều đồ ăn như vậy, tôi ăn rất vui vẻ, mẹ chỉ ngồi ở bên, mỉm cười nhìn tôi. Dần dần, tôi đột nhiên nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, liền gục xuống bàn. Chờ khi tôi tỉnh lại..."

      Lời im bặt gián đoạn, Hàn Dập Hạo nhạy bén cảm giác được giọng của có chút thay đổi, thân thể bắt đầu khắc chế được mà run rẩy, giống như cực lực kiềm chế thứ cảm xúc gì đó.

      ôm lấy chặt hơn, lồng ngực rắn chắc và ấm áp giống như hàng rào kiên cố nhất giữa trời và đất, làm lòng người ta an tâm như vậy, áp vào cái trán của , cho dũng khí để tiếp tục, "Tòng Thiện, tiếp."
      Trúc Doanh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Khúc mắc (2)

      Editor: smizluy1901

      "Tôi bị trói ở ghế." Giọng của rất khàn và , tựa như oan hồn thút thít ngừng vang dội trong địa phủ vô cùng u, mỗi tiết phát ra đều mang theo lạnh lẻo sâu tận xương tủy và tuyệt vọng sâu nhất đau nhất, "Tận mắt nhìn thấy mẹ của tôi, dùng dao, từng dao từng dao mà cắt lấy thịt người của bà. Tôi bị dọa sợ đến mức liều mạng khóc, dốc sức gọi bà, nhưng bà lại cười to giống như phát điên vậy, dao, dao, lại dao..."

      Đỉnh đầu như bị căng chặt, trái tim Hàn Dập Hạo bỗng thít lại, đau lòng đến tột đỉnh, cách nào tưởng tượng được, người mẹ nào lại chọn cách thảm như vậy mà chết ở trước mặt con của mình, đứa bé sáu tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình từ từ biến thành đống thịt vụn, cái loại khủng khiếp đó, cái loại sợ hãi đó là đau đớn tột cùng đến cỡ nào!

      "Tòng Thiện, muốn đừng ." xoa gò má của , đành lòng mở miệng ngăn lại .

      Nhưng dường như Tòng Thiện lại có nghe thấy, ánh mắt của mất tiêu điểm, sắc mặt trắng bệch, người như hầm băng, phảng phất lại thấy được cảnh năm đó, "Máu từ dưới chân của bà lan tràn đến dưới chân tôi, đậm như mực vậy, cả căn phòng đều nhuộm thành màu đỏ sậm, trước nay tôi chưa từng sợ hãi như vậy, tôi bật khóc lớn, nhưng mà nhạc trong phòng át tiếng kêu gào của tôi, người bên ngoài nghe được, ai vào cứu bà, tôi cũng thể. Hàn Dập Hạo, có thể tưởng được , tận mắt nhìn thấy mẹ của mình trở nên còn hình dạng, máu thịt lẫn lộn, nhìn bà cắt 671 dao người mình."

      "Đều qua." ôm chặt , hết sức tự trách, hận mình tại sao lại muốn ra chuyện quá khứ, nếu như sớm biết chuyện từng trải qua, vĩnh viễn cũng ép nhớ tới.

      "Mặc dù về sau báo cáo khám nghiệm tử thi chỉ có 587 dao, nhưng mà tôi biết đó phải là con số chính xác, bởi vì 671 là số ngày bà biết người đàn ông kia đến ông ngoại tự sát, bà là muốn dùng cách đoạn tuyệt như vậy, thể cứu rỗi như vậy để sám hối với ông ngoại thiên đường!" Nước mắt rơi như mưa, nhưng mặt lại có chút bi thương, đó là vẻ mặt tái nhợt chết lặng, bi thương đến chết tâm, đó là trái tim bỗng trống rỗng, bị tuyệt vọng ăn mòn. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Cả người cứng đờ, ông ngoại tự sát, mẹ tự mình hại mình, ông trời ơi, rốt cuộc đáy lòng của còn cất giấu bao nhiêu quá khứ bi thảm cách nào tưởng tượng được vậy.

      Đôi mắt của là ngôi sao sáng nhất, nhưng lòng của lại tối hơn cả bóng đêm, "Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như tôi thông minh chút, có thể nhận ra được ngày đó mẹ khác thường, chẳng phải tham ăn như vậy, cũng bị thuốc, cũng bị bà trói ở ghế, cũng nhìn thấy bà chết ở trước mặt của tôi nhưng lại thể làm được gì."

      "Đây phải là lỗi của ." Giọng khàn khàn mang theo đau xót, thấy đau lòng, càng đau lòng lại càng tự trách mình, "Khi đó chỉ là đứa trẻ, bất kể nguyên nhân gì, người mẹ cũng nên làm ra chuyện như vậy."

      "Tôi cho biết nguyên nhân." nhìn , đáy mắt ảm đạm như tro tàn, "Bởi vì, mẹ của tôi hận tôi. Nếu như có tôi, bà gả cho người đàn ông kia, càng bị ông ta từng bước nuốt trọn Thẩm thị, cuối cùng ép ông ngoại nhảy từ tầng 36 xuống."

      " cái gì?" cách nào hình dung đáy lòng chấn động.

      "Người đàn ông kia là bố của tôi." Lời của giống như quả boom nặng ký, trong nháy mắt làm đảo ngược trời đất, sao ánh sáng, "Ông ta là kẻ ty tiện bỉ ổi làm người ta ghê tởm nhất bẩn thiểu nhất đời này, thế nhưng ông ta lại là bố ruột của tôi. Ông ta trăm phương ngàn kế tiếp cận mẹ của tôi, mục đích cũng chỉ là bước vào tập đoàn Thẩm thị khổng lồ. Ông ta lợi dụng ra đời của tôi, chuyển chú ý của ông ngoại, lại tiếp tục dùng mọi thủ đoạn đen tối, từng bước từng bước thâu tóm cổ phần của ông ngoại. Đợi đến khi ông ngoại phát ra Thẩm thị cũng sớm bị ông ta bỏ vào túi."

      "Xét cho cùng, tôi vốn nên ra đời, bởi vì tôi, ông ngoại, mẹ lần lượt chết , Thẩm thị phá sản, cả nhà cậu cũng mất cuộc sống an nhàn sung sướng." Cảm giác áy náy dồn nén tích tụ nhiều năm giờ phút này bùng phát ầm ầm như lũ quét, khiến trong khoảnh khác mất tất cả sức lực, yếu đuối ở trong ngực của , giống như búp bê vải rách sống, "Tôi, mới là căn nguyên của tất cả bất hạnh."

      " liên quan gì đến ." nắm chặt vai của , nhìn vào khuôn mặt có tức giận của , nỗi đau xót lan tràn từ buồng tim tới toàn thân, trước mắt này chính nghĩa lẫm liệt, kiên cường và dũng cảm, thế nhưng mình lại gánh lấy quá nhiều khó khăn và đau khổ, muốn gánh lấy thay , " có làm sai cái gì, đừng có lúc nào cũng đem sai lầm của người khác gánh ở người của mình."

      "Nhưng đó phải là người khác, là bố đẻ của tôi." đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, bất kể liều mạng muốn bù đắp cho cậu thế nào, hoặc là bù đắp cho Thẩm gia sớm tồn tại, phần cảm giác áy náy này lại giảm chút nào, lại thêm vì năm tháng tăng dần, khiến càng cảm thấy dòng máu dơ dáy bẩn thiểu của người nọ chảy trong người của mình.

      "Loại người này xứng để được gọi là bố, càng đáng để gánh chịu tội của ông ta." Đôi mắt sâu thăm thúy của gợn sóng cuồn cuộn giống như biển rộng, chưa bao giờ biết, mình lại vì người phụ nữ mà đau lòng đến vậy, càng biết, nhìn thấy rơi nước mắt, nội tâm còn đau đớn hơn đạn xuyên tim, "Thẩm Tòng Thiện, là người phụ nữ cố chấp nhất, ngu xuẩn nhất, nhẫn nhất, kiên cường nhất và thiện lương nhất mà tôi từng gặp, trước đây tôi chỉ cho rằng biết trời cao đất dầy, bây giờ tôi mới hiểu được mình sai thái quá đến cỡ nào. có ai sau khi trải qua tất cả mọi thứ như từng trải qua, mà vẫn còn có thể làm được tốt như . phải là căn nguyên của bất hạnh, người cảnh sát tốt, làm nhiều chuyện tốt như vậy, cứu mạng nhiều người như vậy, lý nên nhận được đối đãi tốt hơn. Nếu như biết chăm sóc mình tốt, tôi chăm sóc , nếu như biết tự bảo vệ mình tốt, tôi bảo vệ , nếu như ai lại tiếp tục làm tổn thương , tôi lấy danh nghĩa thế hệ nhiều đời của Hàn gia xin thề, chắc chắn để cho người đó trả lại gấp trăm lần!" Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Vậy mà, khi cúi đầu nhìn xuống, người trong lòng lại bởi vì khóc mệt, dần dần ngủ thiếp .

      Đêm đó, Hàn Dập Hạo tìm đến Arsfat, thẳng vào vấn đề : "Thưa ngài, ngày mai tôi và Tòng Thiện rời ."

      Sắc mặt Arsfat bình tĩnh : "Hàn tiên sinh, nếu như khăng khăng rời , tôi nhất định ngăn cản, nhưng Thẩm tiểu thư, tôi còn muốn mời ấy nán lại thêm thời gian."

      "Người ngay thẳng chuyện mập mờ, tôi biết ngài coi trọng Thẩm Tòng Thiện, tôi cũng vậy." Hàn Dập Hạo vòng vo, " , tôi và Tòng Thiện chỉ là quan hệ cấp cấp dưới, phải là bạn bè trai , cho nên chúng ta có thể cạnh tranh công bằng."

      "Hàn tiên sinh dựa vào cái gì cho rằng tôi đáp ứng?" Arsfat lạnh lùng cười tiếng, cạnh tranh công bằng ư? Chỉ cần Thẩm Tòng Thiện tiếp tục ở lại đây, Hàn Dập Hạo vĩnh viễn có phần thắng.

      "Ngài ngại hãy nghe tôi điều kiện, rồi ra quyết định." Cánh môi Hàn Dập Hạo nhếch lên độ cong tự tin, vốn vô cùng tuấn tú càng lộ ra vẻ mê người, "Tôi biết trước mắt tộc Raim gặp phải thế đứng đội hình, tuy quân vũ trang phản chính phủ và các ngài là xuất từ cùng huyết mạch, nhưng từ mọi phương diện mà , bọn họ cũng lạc hậu hơn quân chính phủ. Ai hơn ai kém, với thông minh của ngài, thể phân biệt được. Thôn Raim rất đẹp, tin rằng ngày cũng muốn để cho chiến tranh hủy diệt ấy, mưu cầu của ngài, bất quá cũng chỉ là chỗ dựa ở trong thời loạn thế để được sinh tồn."

      " cứ tiếp." Vẻ mặt của Arsfat trở nên nghiêm túc, mặc dù biết người đàn ông trước mắt này là làm sao biết được những chuyện này, nhưng mỗi câu của ta, chữ chữ đều đánh vào mặt tư tưởng.

      "Điều kiện của tôi chính là, tôi đứng giữa giúp ngài đáp cầu dắt mối, để quân chính phủ bảo đảm an toàn của tộc Raim. Đồng thời, lấy tên cá nhân tôi, trợ giúp tộc Raim năm năm bao gồm thức ăn, thuốc men, nước uống kể cả vật tư sinh hoạt."
      Trúc Doanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Điều kiện

      Editor: smizluy1901

      Hàn Dập Hạo vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng dòng chảy của khí.

      Con ngươi màu lam tím của Arsfat híp lại, trong giọng mang theo chất vấn, "Hàn tiên sinh đúng là huênh hoang, cho dù là Liên minh Châu Phi[1] cũng chưa chắc dám ra những lời mạnh miệng như vậy."

      [1] Liên minh Châu Phi (viết tắt bằng tiếng : AU) là tổ chức liên chính phủ.

      "Ngài có nghe qua hãng hàng Đông Phương ?" Hàn Dập Hạo xem thường phản ứng của ta, "huênh hoang" sao? có tư cách này.

      " sao?" Arsfat nhíu mày, đối với hãng hàng Đông Phương này biết cũng nhiều, nhưng mấy năm gần đây hãng hàng nước ngoài lớn nhất này ở Châu Phi kiêng dè mở rộng nghiệp vụ và kinh doanh khá thành công, cũng chỉ là nghe , chỉ biết là hãng này đến từ Trung Quốc.

      "Vừa khéo kẻ hèn này có chút quan hệ sâu xa với lãnh đạo của hãng hàng Đông Phương, nếu như tôi mở lời, tin rằng họ từ chối vận chuyển cho quý quốc vài chuyến vật tư hằng năm." Hàn Dập Hạo điềm nhiên xong, lại thu hết biểu tình của Arsfat vào trong đáy mắt, , người nắm quyền của hãng hàng Đông Phương nay tên là Nhạc Uyển Dung, cũng chính là mẹ ruột của , "Về phần phương diện quân chính phủ, tổng chỉ huy Khoa Phỉ là bạn tốt của tôi, nếu như ngài tin, có thể để tôi viết thư cho ông ấy, mời ông ấy tới tộc Raim làm khách."

      Arsfat là người rất thông minh, từ nét mặt bình tĩnh của Hàn Dập Hạo, cũng có thể phân biệt được lời hay giả, người đàn ông trước mắt này quả nhiên như lúc đầu nghi ngờ, hoàn toàn phải là người cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, "Rốt cuộc là ai?"

      "Vấn đề này quan trọng." Hàn Dập Hạo nhận thấy vẻ mặt của ta thay đổi, mặc dù có chút phòng bị, nhưng ràng bắt đầu suy nghĩ về đề nghị của , cười nhạt, "Quan trọng là, đây đối với tộc Raim có trăm lợi mà hại. Về phần Thẩm Tòng Thiện, cho dù chúng tôi về đến doanh trại, ngài cũng có thể thường xuyên đến thăm ấy, xem rốt cuộc ấy chọn ai, toàn bộ bằng bản lĩnh."

      Arsfat cũng cười, "Đây có lẽ là 'quân tử ước hẹn' theo như lời của người Trung Quốc đúng . Nhưng Hàn tiên sinh ra điều kiện này, sao nghe giống như để cho kẻ hèn này chiếm hết hời vậy."

      "Tình trạng của ấy ngài cũng thấy đấy, vết thương người còn chưa có hồi phục, cần về doanh trại để tiếp tục điều trị. Hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay khiến tâm tình của ấy gần như suy sụp, ấy chính là người cố chấp như vậy, ràng chuyện liên quan đến mình nhưng lại nhất định muốn ôm người, hôm nay ấy ở đây ngẩn ngơ vui, tôi chỉ là muốn để cho ấy trở về hoàn cảnh quen thuộc điều chỉnh thể xác và tinh thần." tự chủ, vừa nhắc đến Tòng Thiện, đôi mắt Hàn Dập Hạo sáng lóng lánh kèm tia nhu tình chính mình cũng có phát giác. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      Nhưng nét mặt của lại thoát khỏi mắt của Arsfat, "Hàn tiên sinh đối với ấy đúng là dụng tâm lương khổ."

      "Hàn mỗ cũng là người cố chấp, khi nhận định, tiếc hết thẩy." Ánh mắt thâm thúy lấp lánh rạng ngời giống như diệu thạch, trước kia có nhận lòng của mình, giờ đây có thể xác định, lòng của mình biết rơi vào người này từ khi nào, có ý thức này, vậy triển khai hành động.

      Ánh mắt tế nhị của hai người đàn ông cùng giao nhau, im lặng mà cạnh tranh.

      Arsfat chợt cười sang sảng, "Được! Chỉ bằng những lời này của Hàn tiên sinh, kẻ hèn này đồng ý, đêm nay thận trọng cân nhắc điều kiện . , tôi cũng từng có người con sâu sắc như vậy, cho nên tôi kính trọng tình cảm của , về chuyện của Thẩm tiểu thư, tôi có thể cam đoan tuyệt đối công bình công chính.

      Hàn Dập Hạo nghe vậy cũng bật cười lớn, : "Nếu là cạnh tranh công bằng, vậy có chuyện này có lẽ tôi nên cho ngài biết, ở trong nước, Tòng Thiện ấy có bạn trai rồi."

      "À." Arsfat nhíu mày rậm, "Hàn tiên sinh cảm thấy người đó là mối đe dọa sao?"

      "Người quan trọng, đáng để nhắc tới." Hàn Dập Hạo khách khí chút nào ra, "Tuy tại trong lòng Tòng Thiện có ta, chẳng qua tôi chưa bao giờ coi ta là đối thủ."

      "Ha ha, nếu Hàn tiên sinh chịu thành như vậy, kẻ hèn này ngại cũng cho biết chuyện, coi như báo đáp." Lúc này Arsfat giống người lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, trái lại có vài phần khí phách của người lính. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

      "Xin lắng tai nghe." Hàn Dập Hạo khiêm nhường đáp lại.

      "Ở động rắn độc, sở dĩ tôi cứu , là bởi vì Tòng Thiện quỳ xuống cầu xin tôi, hơn nữa còn giơ súng lên uy hiếp tôi, nếu như tôi cứu , ấy cùng tôi cùng đến chỗ chết." ra những lời này, nét mặt của Arsfat tia tức giận, dũng khí của khiến lau mắt mà nhìn.

      Hàn Dập Hạo cũng ngờ tới Arsfat lại thẳng thắn như vậy, ra sớm biết người đàn ông này khinh địch mà cứu như vậy, giờ đây biết được chân tướng, dòng nước ấm dần dần tràn vào buồng tim, cũng có chút đau lòng, nhớ lại tình hình hôn mê nằm ở lưng , biết, nhất định chịu rất nhiều gian khổ, mới bảo toàn tính mạng của .

      "Tôi cho biết những điều này, có nghĩa là ấy chọn . ấy là loại người bất cứ ai cũng liều mạng để cứu, đúng ?" Mặc dù thời gian biết Thẩm Tòng Thiện lâu, nhưng Arsfat cũng nhìn ra được người rất chính nghĩa, cũng chính vì như thế, khiến có thiện cảm với nhiều hơn.

      "Đúng vậy." Hàn Dập Hạo sảng khoái thừa nhận, chỉ có điều lời xoay chuyển, "Nhưng tôi tin, tôi với ấy, rất nhanh còn là bất cứ ai."

      " ấy là tốt, tôi cũng dễ dàng buông tay." Thẳng thắn , hai người nhìn nhau cười tiếng, dường như giao ước được thành lập.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :