1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: để ý sao

      Editor: smizluy1901

      "Nếu như vậy, tộc Raim nên chọn thế lực quân chính phủ hùng mạnh, chứ phải là gia nhập vào tổ chức phản chính phủ tổn thương sinh lực nặng nề." Tòng Thiện ra cách nhìn nhận của mình.

      "Vấn đề là ở tộc Raim là nhánh của tộc Susu. ra khoáng sản của quốc gia này vô cùng phong phú, nếu như ở trong thời bình, mỏ vàng của tộc Raim cũng quá khiến người ta đỏ mắt, nhưng ở tại thời đại chỉnh đốn sửa sang lại tất cả này, tài nguyên kinh người của bọn họ có lẽ trở thành bùa lấy mạng bọn họ. Cho nên, bọn họ có thể phải tìm chỗ dựa vững chắc để dựa vào, mà cùng với tổ tiên của tộc Susu lựa chọn tốt nhất." Hàn Dập Hạo ra điểm mấu chốt nhất.

      Lần này Tòng Thiện hiểu toàn bộ, vừa bị năng lực phân tích siêu cường của Hàn Dập Hạo thuyết phục, vừa vô cùng ảo não sao mình lại may cứu phải người của bộ lạc này.

      "Chỉ có điều, có lẽ chuyện cũng có quá tệ. Tôi và vị gọi là tù trưởng Arsfat kia tán gẫu qua lần, tôi nhìn ra được ta là người rất có trình độ, phải biết khi quyết định cuốn vào chiến tranh, mang đến cho tộc Raim rất nhiều tổn thất lớn. Cho nên, mặt ta đối đãi với chúng ta bằng lễ, mặt lại muốn thả chúng ta , tôi đoán chừng đây chính là biểu vẫn còn do dự." Giọng của Hàn Dập Hạo chuyển sang hơi nhõm chút.

      "Nhưng là chúng ta cũng mất tích mấy ngày rồi, Liên Hiệp Quốc nhất định cử người tìm kiếm khắp nơi, mặc dù ở đây tin tức tương đối bế tắc, nhưng bị bọn họ biết thân phận của chỉ là vấn đề thời gian. Tôi sợ việc này thúc đẩy Arsfat làm ra quyết định." Tòng Thiện ra vấn đề thể lo lắng.

      "Cho nên chúng ta phải tìm thời cơ, có lẽ em trai Angus của Arsfat có thể trở thành điểm đột phá cho chúng ta." Hàn Dập Hạo .

      " gặp Angus rồi sao?" Tòng Thiện nhớ ra nghe được cái tên này từ đâu rồi, như vậy, người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đó quả là tù trưởng của bộ lạc này.

      "Cậu ta tới hỏi chút chuyện xảy ra sau khi cậu ta hôn mê, tôi cho cậu ta biết chuyện dẫu có chết cũng để cho con báo ăn thịt cậu ta, cho nên nhìn qua cậu ta đối với và tôi rất là tôn kính." Hàn Dập Hạo thản nhiên , nhìn ra được Angus rất thà chất phác hơn nữa đối với ơn cứu mạng trong lòng rất là cảm kích, Hàn Dập Hạo cũng vì vậy mà đề xuất hy vọng có thể để cho bọn họ mau chóng rời , để cho Tòng Thiện về doanh trại tiếp nhận sụ theo dõi và trị liệu tốt hơn mà Angus cũng đồng ý nhờ trai mình sắp xếp.

      "Hy vọng ta có thể giúp được chúng ta." Tòng Thiện khẽ thở dài.

      Bất giác, thuốc cháo uống cạn, Hàn Dập Hạo lại bưng bát nước lên để cho uống.

      "Nước này có vị là lạ." Tòng Thiện uống hớp, thiếu chút nữa phun ra.

      "Nước của thôn này nhiễm kim loại nặng vượt xa chỉ tiêu, nhưng lại có cách nào đưa nguồn nước từ bên ngoài vào, cho nên chỉ có thể uống cái này. uống chút là được rồi." Hàn Dập Hạo để lại bát nước lại chỗ cũ, chỉ cần hấp thu lượng nước thấp nhất cơ thể cần đến là được rồi.

      Tòng Thiện nhìn bóng lưng của , trong lòng có loại cảm giác được, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới có ngày Hàn đại thiếu lại "Hầu hạ" húp cháo uống nước, mấy ngày trước bọn họ còn như nước với lửa như thể liên quan, bây giờ lại cùng nhau trải qua sinh tử, thể cảm khái, vận mệnh tựa như dao giết heo, bạn vĩnh viễn cũng biết nó lúc nào đột nhiên ra tay, hình ảnh mà bạn cảm thấy vĩnh viễn bao giờ thay đổi lại bị cắt thành mảnh vụn.

      Hàn Dập Hạo hiển nhiên biết trong lòng Tòng Thiện nghĩ lung tung gì, càng biết đem hiềm khích trước kia giữa hai người hình dung thành "bị dao giết heo chém nhát" tiêu tan mất.

      xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn người của Tòng Thiện, nhịn được hỏi: " nghĩ gì vậy?"

      Tòng Thiện lấy lại tinh thần, nhìn vào bộ quân phục giặt sạch ấy, tùy tiện tìm cái cớ cho qua, " nghĩ còn bao lâu nữa mới có thể trở về doanh trại, Gia Nghi chắc chắn rất lo lắng cho ....Tôi."

      Phát giác lỡ lời, Tòng Thiện vội vàng chỉnh lại.

      Nhưng gạt được tâm tư cẩn thận nào đó của người đàn ông, ánh mắt thâm thúy của Hàn Dập Hạo sáng lên nhìn vào vẻ mặt hơi có vẻ lúng túng của , giọng vô cùng từ tính từ từ vang lên: " để ý sao?"

      "Để ý cái gì?" Tòng Thiện hiểu ý của , đôi mắt to trong veo của nghi ngờ chớp chớp hai cái, chờ giải thích.

      "Bạn quân ý đó của , Lộ Gia Nghi." nhìn chăm chú vào nét mặt của , muốn nhìn thấy chút gì đó muốn nhìn, nhưng lại có biểu ra chút gì.

      " ra là trí nhớ của đối với Gia Nghi khắc sâu như vậy, ngay cả tên và nghề nghiệp cũng nhớ được rất ràng." Tòng Thiện trêu ghẹo , như vậy Hàn Dập Hạo đối với Gia Nghi cũng phải có chút ấn tượng gì, với thái độ Gia Nghi thề quyết từ bỏ, chừng sau này hai người đúng là có thể làm dấy lên tia lửa gì đó.

      "Tôi gặp qua là quên được, cho dù là người ăn xin bên đường, tôi gặp lần cũng quên." Hàn Dập Hạo bất mãn lời của , vẻ mặt trở nên có chút u ám.

      "Này, sao có thể đánh đồng Gia Nghi với người ăn xin bên đường." Tòng Thiện cũng bất mãn, người này sao luôn biết chuyện vậy chứ.

      "Đừng đổi chủ đề." Hàn Dập Hạo cúi người nhìn , tiếp tục vấn đề vừa rồi, "Trả lời tôi, có để ý hay ?"

      "Tôi để ý cái gì cơ?" Tòng Thiện bị hỏi hiểu ra sao cả, biết người đàn ông trước mắt này rốt cuộc muốn hỏi cái gì.

      "!" Khi người tình cảm ngu ngốc gặp phải người tình cảm ngu ngốc khác, thường thường xuất tình huống như vậy, đó chính là mắt to trừng mắt , bạn nhìn mà hiểu tôi, tôi cũng nhìn mà hiểu bạn, cả hai đều biết phải gì.

      biết làm thế nào hỏi ra lời, cũng biết rối rắm thứ gì, Hàn Dập Hạo bị ánh mắt "đơn thuần" của Tòng Thiện chọc tức, chẳng thèm với câu nào, xoay người rời .

      Tòng Thiện ở lại nằm giường, mở to hai mắt, sau hồi lâu, bực bội thốt lên câu: "Đúng là bệnh thần kinh."
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      mal, B.CatTrúc Doanh thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Dạ tiệc (1)

      Editor: smizluy1901

      Sau khi Hàn Dập Hạo "Tức giận" rời , còn chưa tới buổi tối quay trở lại, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, vẫn là tự mình đốc thúc uống thuốc ăn cơm, nhưng có nhiều lời với Tòng Thiện.

      Có lẽ Tòng Thiện cũng quen với tính tình "Hay thay đổi" của , cũng lười phải để ý tới , sau khi đợi ngủ, mới rời .

      Ngày hôm sau vẫn vậy, nhưng vào buổi chiều có người tới thông báo cho bọn họ biết, Arsfat muốn tổ chức bữa tiệc vào tối nay, mời bọn họ tham dự, cũng là bày tỏ lòng biết ơn.

      Bởi vì trong lòng có cảnh giác, hai người tự chủ được cùng nhớ lại ba chữ: Hồng Môn Yến!

      Nhưng đến buổi tối, bọn họ mới phát giác được là quá nhạy cảm rồi.

      Dạ tiệc của Châu Phi cũng có chút giống như là đốt lửa trại vậy, ở giữa sân rộng lớn dựng đống lửa rừng rực, những đốm lửa cháy tí tách bắn tàn tung tóe, giống như đom đóm bay múa khắp bầu trời.

      Phía ngọn lửa lớn gác lên nướng toàn dê và mấy con động vật Tòng Thiện chưa từng gặp qua, đoán những thứ này chính là động vật hoang dã ở Châu Phi, cũng biết quốc gia này có luật bảo vệ động vật hoang dã hay .

      Hàn Dập Hạo ở bên cạnh Tòng Thiện, nếu như biết lúc này vẫn còn nghĩ đến vấn đề này, nhất định tức giận đến bị nội thương.

      bên sân rộng được trải tấm thảm sạch , tấm thảm bày mấy cái bàn thấp dài, phía dùng dụng cụ tinh xảo chứa rượu ngon và trái cây, chờ đến gần, Tòng Thiện mới nhìn thấy những đồ này, dĩ nhiên tất cả đều là làm từ vàng ròng!

      "Chủ nhân" -- Arsfat ngược lại với những thứ vàng này, có mặc quân phục nhìn thấy ngày đó, chỉ mặc chiếc áo dài màu trắng đơn giản có tay rộng thùng thình, đầu đội mũ trắng, ngay cả giày cũng là màu trắng.

      Nếu phải biết người ở Samos tôn sùng màu trắng, Tòng Thiện cho rằng đây là tang lễ, bởi vì đưa mắt nhìn quanh, mấy người đàn ông đều mặc quần áo màu trắng.

      Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cũng mặc bộ quần áo màu trắng, đặc biệt là bộ quần áo này của Tòng Thiện, nhìn từ phía trước ràng là mảnh vải chỉnh tề, biết quấn thế nào lại quấn thành chiếc váy dài, mà so với những người phụ nữ mặc quần áo để lộ ngực eo to, quả thực Tòng Thiện được quấn kín kẽ hở, nhưng hiểu được, ở quốc gia này, chỉ có người có thân phận địa vị mới có thể mặc đồ trắng ở nơi quan trọng.

      Tòng Thiện vẫn hiểu vì sao đám người Châu Phi lại tôn sùng màu trắng như vậy, cho đến khi nhìn thấy Arsfat, mới phát giác được ra là người đàn ông da đen mặc vào màu trắng thanh lịch, so với người da trắng lại càng đặc biệt phong tình hơn.

      Đứng cạnh Arsfat còn có thiếu niên, diện mạo có vài phần giống với ta, cũng là màu da rám nắng, mắt to sáng ngời và ngũ quan lập thể, nhưng khác với vẻ lạnh lùng của Arsfat, mặt thiếu niên này luôn treo nụ cười, khiến Tòng Thiện khỏi nảy sinh thiện cảm với ta.

      "Cậu ta chính là Angus." Hàn Dập Hạo giọng .

      ra là như vậy, Tòng Thiện cũng đáp lại ta bằng nụ cười, nhưng biết nụ cười của cũng lọt vào trong mắt của hai người đàn ông khác.

      Hàn Dập Hạo luôn biết Tòng Thiện cười lên trông rất là xinh đẹp, nhất là hôm nay, vì để tham dự buổi dạ tiệc tối nay, lúc chiều còn có hầu tới giúp trang điểm, thoa phấn dày lên mặt của nhưng vết sẹo vẫn mờ , còn đánh phấn mắt và thoa má hồng son bóng, ở cầu mãnh liệt của , tóc chỉ búi lỏng, trong tóc đen dùng trân châu màu trắng tô điểm, phối với chiếc váy dài tự nhiên này, cả người trông rất cao quý và trang nhã, tươi đẹp thoát tục, hơn nữa nụ cười này, trong nháy mắt đoạt tất cả tầm mắt của Hàn Dập Hạo.

      Nhưng đồng thời, và vì nụ cười này phải vì , trong lòng Hàn Dập Hạo có chút vui.

      Mà phản ứng của Arsfat lại càng mãnh liệt hơn, bởi vì xinh đẹp trước mắt này tới phía của , cách ăn mặc và nụ cười này lại tương tự như người trong kí ức.

      Cho đến khi Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo tới trước mặt của , Arsfat mới có phản ứng.

      "Xin chào, bạn đường xa mà đến." Arsfat tuấn cường tráng, mặt treo nụ cười mang tính lễ độ, đưa tay phải ra với Hàn Dập Hạo.

      "Xin chào, ngài tù trưởng tôn kính." Hàn Dập Hạo cũng lịch đưa tay bắt tay , chẳng qua là cẩn thận hơi dùng sức chút.

      cũng phải là kẻ mù, vừa rồi ánh mắt Arsfat nhìn Tòng Thiện sao có thể phân biệt được, vì vậy đối với kẻ sau cảnh giác càng sâu.

      Arsfat cũng cảm thấy được thái độ thù địch của Hàn Dập Hạo, nhìn thấy để lại dấu vết mà che chở Tòng Thiện, trong lòng dường như cũng hiểu chút, lực tay khỏi cũng tăng thêm mấy phần.

      Hai người vừa khách sáo lại vừa xa lánh mà chào hỏi nhau, nhưng vẫn chịu buông tay, Tòng Thiện đứng gần bọn họ cũng nhịn được tò mò nhìn hai người họ.

      Chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn điển trai cùng nhìn nhau, người như biển sâu lường được, người như chim ưng bễ nghễ liếc nhìn vạn vật, mặc dù mặt bọn họ đều treo nụ cười thản nhiên, nhưng chẳng biết tại sao, Tòng Thiện cảm thấy bầu khí có chút kỳ lạ.

      Ngay cả Angus cũng nhận thấy được có cái gì đó bất thường, thấp giọng khẽ nhắc nhở ở bên tai Arsfat: ", nên để cho khách vào ngồi chứ."

      Nghe vậy, hai người ung dung thản nhiên cùng buông tay ra, nhìn nhau cười tiếng, trông giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm gặp vậy.

      "Mời hai vị vào chỗ." Angus thay mặt Arsfat .

      May mà bởi vì phong tục ở đây, nếu như phái nữ chủ động đưa tay, phái nam cũng bắt tay với bạn, cho nên Arsfat cũng có bắt tay với Tòng Thiện, việc này làm cho tâm tình của Hàn Dập Hạo khá hơn chút.

      Vì để tiện quan sát ca múa, bàn thấp là xếp theo kiểu hình cung, Arsfat ngồi ở vị trí chính giữa, thảm lông phía dưới người là làm bằng tơ vàng, người lại giản dị đến ngay cả chiếc nhẫn vàng cũng đeo, nhưng phối với ánh sáng lập lòe xung quanh, cả người toát ra cảm giác khiêm tốn và hoa lệ.

      Khách nam khách nữ phân ngồi ở hai bên, sau khi chờ Arsfat và những người khách ngồi xuống, những người còn lại mới lần lượt ngồi xuống.

      Tòng Thiện nhìn bàn, quả nhiên có tìm ra các thứ như dao nĩa, chẳng lẽ đợi lát nữa phải dùng tay lấy ăn sao?

      Tuy nhiên, trong lúc nội tâm vẫn còn rối rắm cái vấn đề này sau lưng đột nhiên truyền đến loạt tiếng vang leng keng, mới vừa quay đầu lại, chạy tới bên cạnh .

      Đứa mở to mắt nhìn , giọng trẻ con trong trẻo mềm mại êm dịu kêu lên: "Mẹ!"
      Trúc Doanh, malB.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Dạ tiệc (2)

      Editor: smizluy1901

      Đột nhiên xuất đứa bé gọi mình là mẹ, Tòng Thiện cả kinh thiếu chút nữa làm lật đổ đồ ăn bàn.

      Đứa bé trước mắt này khoảng chừng ba tuổi, có mái tóc xoăn đen dài, lông mi cong dày giống như búp bê, đôi mắt to, đôi môi , màu da hơi sáng, đôi mắt màu xanh tím lóng lánh tuyệt đẹp giống như đá quý.

      bé mặc chiếc váy in hoa, cổ và cổ tay đeo rất nhiều lục lạc xinh, bé hơi nghiêng đầu chút, phát ra tiếng kêu leng keng.

      Đây là người con lai Châu Phi xinh đẹp nhất mà Tòng Thiện gặp, cực kỳ giống những thiên thần cầm đàn hạc được khắc giáo đường, Tòng Thiện chỉ liếc mắt cái, đáy lòng thích bé.

      Tuy nhiên, xinh đẹp xinh đẹp, nhưng cũng thể tùy tiện nhận mẹ bậy như vậy.

      "Tiểu thiên sứ, dì phải là mẹ của cháu nha." Tòng Thiện cất giọng mềm mại, cười .

      Cũng biết đứa này có nghe hiểu được tiếng hay , nó đột nhiên mỉm cười với Tòng Thiện, trong nháy mắt Tòng Thiện liền cảm thấy trước mắt hoa tươi nở rộ, đàn chim trỗi dây, giật mình đến nỗi trong thoáng chốc quên mất phản ứng, và đứa cứ như vậy mà rút vào trong lòng , càng gọi lớn tiếng hơn: "Mẹ!"

      "Người bạn ." Bị đứa ôm chặt, Tòng Thiện có chút luống cuống, quay đầu nhìn về phía Arsfat, vừa nhìn biết đứa này có quan hệ máu mủ với ai, ta còn mau bảo người dẫn đứa này .

      Lúc này, người phụ nữ da đen trung niên vội vàng chạy tới, sốt ruột lẩm bẩm gì đó, muốn bế bé ra khỏi trong lòng của Tòng Thiện, nhưng đứa làm sao cũng chịu buông tay, vừa kêu mẹ vừa le hét bật khóc.

      "Dunham Linda, tới đây." Rốt cuộc Arsfat cũng lên tiếng gọi con , nhưng đứa lại để ý tới ba mình, chỉ cố chấp mà ôm lấy Tòng Thiện.

      Tầm mắt mọi người đều rơi vào người Tòng Thiện, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hàn Dập Hạo, người sau vẻ mặt cũng tối sầm.

      "Ngài tù trưởng, xin hỏi đây là ý gì?" Giọng điệu của Hàn Dập Hạo có chút hài lòng, chẳng hiểu tại sao xuất đứa bé ôm lấy Tòng Thiện gọi mẹ, đây là trình diễn gì thế?

      "Ôm con bé !" Giọng trở nên nghiêm khắc, Arsfat ra lệnh cho vú già.

      Người phụ nữ trung niên dám nghe theo, dùng sức tách tay bé của đứa ra, đứa vừa làm náo lại vừa đạp, khóc đến rất là thê lương.

      Tòng Thiện đành lòng, nhịn được chặn lại : "Đợi chút."

      đón lấy đứa từ trong tay người tôi tớ, ôm vào trong lòng, giọng dụ dỗ : "Bảo bối, đừng khóc."

      Đứa lập tức ngừng khóc, hai mắt mở to đáng thương mà nhìn , ôm cổ của , thút thít : "Mẹ, đừng ."

      Nơi nào đó của trái tim bỗng mềm nhũn, Tòng Thiện ôm lấy đứa , với Arsfat: "Ngài tù trưởng, nếu như ngại, để đứa này ở lại đây ."

      Nghe vậy, Hàn Dập Hạo lườm , này lại lan tràn tình gì đây.

      Arsfat nhìn , đôi mắt màu xanh tím sâu trầm lắng như biển rộng, giấu tất cả cảm xúc.

      "Dunham Linda, đến đây với chú." Angus muốn cháu quấy rầy Tòng Thiện, cũng ra khỏi chỗ ngồi, muốn ôm cháu bảo bối thân thiết nhất của .

      "." bé lại chun mũi, rất nể mặt mà từ chối thẳng.

      "Dunham Linda, thể có quy tắc như vậy." Arsfat mở miệng quát lớn.

      bé nghe vậy lại xụ mặt xuống, Tòng Thiện thấy nó lại sắp khóc, vội vàng dụ dỗ : " sao, để con bé ở lại cùng với tôi ."

      " xin lỗi." ra Angus còn có chút ấn tượng với Tòng Thiện, ở dưới ánh trăng mờ nhớ cho uống nước, vì vậy đối với ân nhân cứu mạng này rất là tôn kính, thấy làm thế nào Dunham Linda cũng chịu , thể làm gì khác hơn là xin lỗi.

      bé hiển nhiên có thể nghe hiểu tiếng , nó vừa nghe được Tòng Thiện như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, giọt nước mắt đọng khuôn mặt nho vẫn còn chưa khô vui vẻ kêu lên: "Mẹ."

      "Người bạn , phải gọi là dì, phải mẹ." Tòng Thiện từng bước dụ dỗ.

      "Mẹ." Đứa cố chấp gọi.

      trán Tòng Thiện đầy vết đen, Angus cũng là vô cùng lúng túng, thiện ý mà với bé: "Dunham Linda, dì này là vị khách tôn quý của tộc Raim chúng ta, phải là mẹ của cháu, thể tùy tiện gọi bậy như vậy."

      "Mẹ chính là mẹ." Ôm chặt Tòng Thiện, bé bướng bỉnh như con bê con.

      "Dunham Linda!" Arsfat trầm giọng, gầm .

      bé lại càng ôm Tòng Thiện chặt hơn, chỉ sợ người ta "chia rẽ" bọn họ.

      " sao, lời trẻ con nên để ý, bé cũng biết mình cái gì." muốn Arsfat trách mắng đứa , tình thương của mẹ lan tràn, Tòng Thiện vội vàng dàn xếp .

      Cứ như vậy, ở cố chấp của bé và Tòng Thiện, cuối cùng Arsfat cũng đồng ý cho con ở lại bên cạnh của Tòng Thiện.

      Cả buổi tối, bé đều chỉ biết gọi Tòng Thiện là mẹ, Tòng Thiện giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, lại có chút hiệu quả, hết cách chỉ có thể đón nhận "con " vô duyên vô cớ này.

      Nhìn thấy lớn ở đó quơ tay múa chân, người cao hứng bừng bừng, người vẻ mặt bất đắc dĩ, đôi mắt thoáng qua ý cười của Arsfat bị lông mi dài che lại, ngay cả Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy hình ảnh này thực có chút tức cười.

      Rất nhanh, nhóm nam nữ ùa đến phần đất trống bên cạnh đống lửa, thân trần của mấy người đàn ông bôi hoa văn trắng đen xen kẽ nhau, thân dưới dùng da thú quấn thành váy áo, đầu cắm đủ loại lông vũ đầy màu sắc, các mặc trang phục dân tộc cổ điển, cổ tay và cổ chân đeo rất nhiều chuỗi trang sức vàng, xương thú và lục lạc , kèm với tiết tấu sôi nổi của nhạc cụ, nhảy vũ điệu Châu Phi độc đáo.

      Vũ điệu Châu Phi cùng mọi người cũng nhiệt tình dâng trào, hai chân trần của bọn họ giẫm ở đống lửa đỏ mặt đất, nhìn từ đằng xa, giống như nhảy múa ngọn lửa, vui vẻ và sống động, đánh thẳng vào thị giác người ta đến cực độ.

      Tòng Thiện tự chủ được bị màn trình diễn tràn đầy sức ép này thu hút, món ngon rượu ngon như nước được bày đầy bàn, đây là lần đầu tiên Tòng Thiện được ăn thức ăn Châu Phi chính tông, mặc dù dùng tay ăn có chút khó coi, nhưng thể thừa nhận, điệu múa sinh thái này kết hợp với các món ăn hương vị đặc sắc, quả thực làm cho tâm tình người ta vô cùng tốt.

      Mặc dù bộ lạc Châu Phi có chế độ cấp bậc, nhưng ở bữa tiệc hoan lạc này, thường thường đều là quân dân cùng vui.

      Phần thịt nướng hảo hạng được bưng cho các quý tộc, còn dư lại đều phân cho bình dân khác, mọi người ăn uống no đủ từ từ gia nhập vào hàng ngũ nhảy múa, đánh nhịp, hát lên bài hát to và vui vẻ.

      Tòng Thiện nhìn vào dòng người càng lúc càng nhiều, bị vui vẻ của bọn họ lây nhiễm, mãi đến khi Angus bưng ly rượu tới, mới lưu luyến thu lại tầm mắt
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      malTrúc Doanh thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Cũng quan trọng

      Editor: smizluy1901

      "Thẩm tiểu thư." Angus mời rượu , "Cảm ơn cứu tôi!"

      "Đây là chức trách của cảnh sát." Tòng Thiện cũng đứng dậy, giao đứa trong lòng ngực cho bảo mẫu, khách sáo đáp.

      thể uống rượu, đựng trong chén chính là loại chất lỏng giống như nước chanh, nhấp hớp, hương vị ngọt ngào dễ chịu, cười nhìn thiếu niên cao ráo và thanh tú trước mặt, mặc dù tuổi của ta lớn, nhưng mặc quần áo chỉnh tề vào, trông cũng giống như người lớn, chỉ có điều người Châu Phi thường trưởng thành sớm, Tòng Thiện cũng cảm thấy lạ.

      "Phần ân tình này tôi vĩnh viễn ghi nhớ." Angus nghiêm túc , " muốn cái gì, tôi cũng nhờ trai cho ."

      "Tôi muốn gì cả." Tòng Thiện khẽ lắc đầu, "Tôi chỉ hy vọng có thể sớm trở về doanh trại, ở đó có rất nhiều đồng nhiệp chờ chúng tôi."

      "Hàn tiên sinh cũng từng nhắc với tôi, nhưng chúng tôi mời hai vị nán lại thêm mấy ngày, là muốn dùng hết chân thành của gia chủ tiếp đãi hai vị tốt, nếu tộc Raim quá thất lễ với ân nhân của mình." Cách chuyện của Angus cùng với tuổi của rất phù hợp, chững chạc mà còn lễ phép, vừa nghe cũng biết là được dạy dỗ tốt.

      Bởi vì trước đó Hàn Dập Hạo nhắc nhở, Tòng Thiện đối với người ở đây ít nhiều cũng có chút cảnh giác, cho dù là người thiếu niên vô hại ngay trước mắt này, cũng thể hoài nghi những lời này là Arsfat dạy, mục đích là muốn bọn họ ở lại.

      "Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, gọi là làm ơn mong báo đáp. Angus tiên sinh, tôi cứu chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên, hơn nữa với tư cách là cảnh giác gìn giữ hòa bình, cứu người chỉ là phận của tôi, cho nên xin đừng để chuyện này ỏ trong lòng. Mấy ngày qua chúng tôi được tộc Raim nhiệt tình tiếp đãi, làm phiền nhiều ngày như vậy, rất áy náy rồi, xin hãy chuyển lời lại với trai mình, chuyện chúng tôi muốn từ giả." Tòng Thiện vô cùng có chừng mực mà chọn từ, mỉm cười .

      "Thẩm tiểu thư rời gấp như vậy, là do tộc hèn mọn của chúng tôi tiếp đãi chu đáo chỗ nào sao?" Chẳng biết lúc nào, Arsfat đứng ở sau lưng bọn họ, môi mỏng lạnh lùng hé mở, chậm rãi .

      Tòng Thiện hơi giật mình, xoay người cười với Arsfat: "Ngài tù trưởng, dĩ nhiên phải là quý tộc tiếp đãi chu đáo, mà là với tư cách là thành viên gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, chúng tôi ở đây, là phù hợp quy tắc."

      "Vậy trong hiến chương của Liên Hiệp Quốc, có điều tri ân cần báo này sao?" Đôi mắt màu xanh tím bình tĩnh của Arsfat nhìn chằm chằm , hỏi ngược lại.

      "Ý của tôi là..." Tòng Thiện vừa định giải thích, giọng nam thuần phát lại chen vào.

      "Ý của ấy chính là, mặc dù ấy cứu Angus tiên sinh, nhưng phải là vì báo đáp gì đó, cho nên xin ngài Arsfat cần khách sáo như vậy. Huống chi chúng tôi cũng từng nhận được ân huệ của ngài, nếu như tính toán, ngài cũng là có ơn cứu mạng với kẻ hèn này." Hàn Dập Hạo đứng ở bên cạnh Tòng Thiện, giọng ôn hòa, nhưng nụ cười lại hoàn toàn kín kẽ.

      "Đúng vậy." Tòng Thiện vội vàng gật đầu, "Thành , quý tộc và tôi, còn thiếu nợ nhau."

      mạng trả mạng, cả hai thiếu nợ nhau, mau để cho chúng tôi .

      Lúc này, Dunham Linda vẫn vùi đầu chỉ lo ăn bỗng ngước khuôn mặt nhắn dính mỡ lên, đôi mắt to chớp chớp, giọng trẻ con ngây thơ hỏi: " thiếu nợ nhau là có ý gì ạ?"

      Lời của đứa làm cho khí hơi có chút ngột ngạt dịu ít, Dunham Linda nghiêng đầu, hai tay đều cầm thức ăn, má phồng lên làm cho Tòng Thiện cảm thấy buồn cười, theo bản năng khom người xuống, lau vết bẩn bên mắt của đứa .

      "Dunham Linda, người lớn chuyện, trẻ con được chen vào." Angus giọng dạy dỗ cháu .

      Dunham Linda lại làm mặt quỷ với chú của mình, chút cũng sợ .

      "Tôi cũng muốn biết, thiếu nợ nhau là có ý gì." Arsfat lại tiếp tục lên tiếng hỏi, "Nếu như tôi cứu chính là đồng nghiệp của , tại sao còn phải trả ơn cứu mạng?"

      đợi Tòng Thiện giải thích, Hàn Dập Hạo lên tiếng giúp hồi đáp: "Dĩ nhiên là bởi vì trong lòng của ấy, mạng của tôi cũng quan trọng như của ấy, Tòng Thiện, đúng ?"

      Cho dù là kẻ điếc, đại khái cũng có thể nghe ra ý của câu này là gì.

      Lời này vừa ra, ba cặp mắt của người đàn ông đều rơi vào người Tòng Thiện, đợi thừa nhận hoặc phủ nhận.

      Người nào đó trở thành tiêu điểm, nghe được cách gọi rất là "Thân mật" của Hàn Dập Hạo, nhịn được nổi da gà, biết người này sao lại mập mờ như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt kỳ quái của Arsfat và Angus lại càng khó hiểu hơn.

      Từ lớn lên ở bên cạnh Arsfat, mức độ tư tưởng thành thục của Angus vượt xa bạn cùng lứa tuổi, rất biết nhìn mặt mà chuyện, ra khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tòng Thiện, cảm thấy Đông Phương cứu mạng đây có vài phần giống với Kim Linh, mà vừa rồi mặc bộ quần áo màu trắng vào tầm mắt của mọi người, ánh mắt kia của Arsfat cực kỳ giống với lúc trước nhìn Kim Linh, Angus nhìn ra được, trai đối với cảnh sát gọi là Thẩm Tòng Thiện này rất là tầm thường.

      Đúng như Angus dự đoán, Arsfat vì lời của Hàn Dập Hạo, trong lòng nổi lên tức giận, nhưng rồi rất nhanh nhạy bén bắt được tia thảng thốt thoáng qua mặt của Tòng Thiện, lòng nghi ngờ càng sâu hơn.

      Về phần người khởi xướng lớn mật nhìn về phía Tòng Thiện, ánh mắt nóng bỏng ấy hề che dấu chút nào, mập mờ mà dí sát vào , thân mật giống như tình nhân vậy, thầm ở bên tai : "Thiện Thiện, em đúng ?"
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Tình thế bắt buộc

      Editor:smizluy1901

      Tòng Thiện nghe được câu này, bỗng ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào cằm của Hàn Dập Hạo.

      " gì vậy?" Tòng Thiện hạ thấp giọng, hiểu .

      Tuy nhiên, ánh mắt nghi hoặc của vừa khớp bị bờ vai dày rộng của Hàn Dập Hạo che lại, nhìn từ góc độ của Arsfat và Angus, trái lại giống như chủ động lao vào trong lòng của Hàn Dập Hạo vậy.

      "Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ nghe theo lời của tôi." Ánh mắt của Hàn Dập Hạo sâu thẳm và thâm thúy, lông mi dài rậm của được phác họa nét, che lại tia sáng chợt rồi biến mất.

      "Đúng vậy." Tòng Thiện buộc lòng phải nghe theo lời của , cười khan hai tiếng, hơi có chút mất tự nhiên mà đáp.

      Nhưng phản ứng này ở trong mắt của Arsfat lại trở thành biểu ngượng ngùng của .

      Ánh mắt buồn bã, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại thái độ bình thường, Arsfat đón nhận ly rượu từ trong tay người tôi tớ, với Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện: "Bất kể thế nào, ân tình của hai vị, người ở tộc Raim là vĩnh viễn quên, ly rượu nhạt, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn."

      Cho tới nay, ở trong ấn tượng của Tòng Thiện, tù trưởng Châu Phi đều là những lão già tai to mặt lớn vừa tàn bạo lại vừa ngang ngược, nhưng kể từ khi nhìn thấy Arsfat, cái ý nghĩ này tan thành mây khói, thể , vị tù trưởng trẻ tuổi khí phách nho nhã trước mắt này, từ ngữ đúng mức, toàn thân toát ra cao quý, càng giống như là thành viên hoàng thất phương Tây.

      Arsfat nâng ly rượu thăm hỏi, giọng lớn, nhưng rất : "Kính ân nhân tộc Raim, chúng ta vĩnh viễn là bạn!"

      Các quý tộc thấy thế, cũng rối rít đứng dậy, bưng ly rượu lên, đồng thanh : "Kính ân nhân tộc Raim, chúng ta vĩnh viễn là bạn!"

      Mà mọi người vây quanh lấy đống lửa nhảy múa đột nhiên vừa hát vừa nhảy điệu nhảy mới, qua nét mặt của bọn họ mà phỏng đoán, hẳn là biểu đạt ý cảm ơn.

      Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cũng nâng chén đáp lễ, ung dung đáp tạ.

      Đột nhiên, cánh tay kéo lấy góc quần của Tòng Thiện, giật giật xuống.

      Tòng Thiện cúi mình nhìn lại, chỉ thấy cánh tay của Dunham Linda vừa chỉ đám người nhảy múa, vừa hưng phấn với Tòng Thiện: "Chúng ta cũng nhảy ."

      "Cái này..." Tòng Thiện vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, khí ở đây luôn có chút quái dị được, bằng mượn cơ hội này rời "Nơi thị phi" này.

      "Được." gật đầu, Dunham Linda lập tức nhảy cà tưng kéo Tòng Thiện chạy về phía đám người rộn rã.

      Hai bóng dáng lớn dần dần chạy xa, hồn nhiên có phát giác hai ánh mắt nóng bỏng luôn rơi ở người bọn họ.

      "Ngài Arsfat." Hàn Dập Hạo sắc mặt đổi mà ngăn ở trước mặt Arsfat, nâng chén ngăn lại tầm mắt người phía sau, "Cảm ơn thịnh tình tiếp đãi đêm nay."

      "Nếu Hàn tiên sinh thích, ngại ở thêm mấy ngày, cũng là để chúng tôi tiếp đãi các vị tốt hơn." Angus xen vào .

      "Nơi thuộc về mình trước sau cũng rời , thứ thuộc về mình cố chấp cầu cùng được, tôi nghĩ đạo lý này ngài Arsfat là có thể hiểu ." Hàn Dập Hạo nhếch mày kiếm, có hàm ý .

      Arsfat hiển nhiên nghe hiểu ý của , ở tỏa chiếu của ngọn lửa, đồng tử màu hiếm thấy của thoáng ra ánh sáng kỳ lạ, đáp lễ : "Tạm thời thuộc về mình, có nghĩa là vĩnh viễn thuộc về mình, Hàn tiên sinh, thử chút vĩnh viễn biết kết quả, đúng ?"

      Đây là hạ chiến thư, chân mày Hàn Dập Hạo hơi nhướng lên, khóe miệng nhếch lên độ cong tà tà, hình dáng của giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp tuyệt đẹp tỏa chiếu ra ánh lửa, toát lên hoàn mỹ giống như vị thần, "Ngài cực phải, có số việc đúng là phải thử qua mới có thể-- hết hy vọng."

      "Tôi đánh giá cao câu của quý quốc, đời có việc gì khó chỉ sợ lòng bền, có gì là thể." Arsfat chịu thua kém.

      "Nước tôi còn có câu như thế này, trong tối tự do an bài, người định nhất định thắng thiên." Ánh mắt Hàn Dập Hạo tràn ngập các loại màu sắc, tràn đầy tự tin.

      Lời mang tính trào phúng của hai người làm Angus nhịn được lên tiếng ngắt lời : "Hàn tiên sinh, tôi mời thêm chén."

      Arsfat cũng có cố chấp cái đề tài này nữa, nhìn vẻ mặt tự tin của Hàn Dập Hạo, nụ cười an nhiên, đôi mắt lại tỏa sáng lấp lánh.

      Hai người đàn ông này hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh, trong mắt loé lên đều là-- tình thế bắt buộc!

      Hôm sau, tối hôm qua chơi quá muộn Tòng Thiện ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, cho đến khi Dunham Linda chạy tới, mới bị đánh thức.

      Nhìn thấy ánh mắt trời từ bên ngoài phòng rọi thẳng vào, Tòng Thiện mới biết được tại là giữa trưa, có chút khó hiểu, thường ngày vào sáng tinh mơ Hàn Dập Hạo chạy đến gõ cửa đâu mất rồi, cho đến khi tôi tớ cho biết, mới biết được ra là sáng sớm Hàn Dập Hạo cùng với nhóm người Arsfat vào rừng săn bắn.

      Rửa mặt xong, cùng Dunham Linda ăn cơm trưa trong phòng, đứa ầm ĩ muốn Tòng Thiện dẫn nó ra ngoài chơi.

      Dọc đường , đứa chơi vô cùng vui vẻ, lúc chạy lúc nhảy, Tòng Thiện nhìn thấy bé chạy con đường núi gập ghềnh, sợ nó té ngã, thể làm gì khác hơn là theo sát ở phía sau, mà nhũ mẫu mập mạp rất nhanh bị bỏ lại xa lắc ở phía sau.

      Thôn Raim rất lớn, Tòng Thiện lại hoàn toàn biết đường, bất giác, họ cũng biết đến chỗ nào.

      "Đây là đâu?" Tòng Thiện dắt tay bé của đứa , nhìn những bông hoa xinh màu vàng nhạt đầy khắp núi đồi, mở miệng hỏi.

      " biết ạ." Dunham Linda nhìn thấy nhiều hoa như vậy, cao hứng kéo Tòng Thiện chạy lên núi, tiếng cười như chuông bạc vang lên ở trong bụi hoa.

      Xa xa đột nhiên truyền đến hồi tiếng trống, còn kèm theo tiếng hát vui vẻ, đứa bị nhạc hấp dẫn, liền kéo Tòng Thiện chạy đến căn nhà đá sườn núi.

      đám người vây quanh gian nhà trước mặt, mấy người đàn ông ở phía ngoài gõ nhịp trống, vừa múa vừa hát, mà vây quanh bên trong cũng là những người phụ nữ mặc cùng màu, họ cúi thấp đầu, che chắn vật ở chính giữa rất chặt.

      "Bọn họ nhảy múa, chúng ta thôi." Đứa cười khanh khách.

      "Được." Tâm tình Tòng Thiện cũng rất tốt, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên ra ngoài hít thở khí trong lành.

      "A--"

      Tuy nhiên, tiếng kêu thảm đau đớn tột cùng đột nhiên từ trong đám người truyền ra, vô cùng thê lương.
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :