1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sẽ để em yêu anh lần nữa - Born (38c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 5

      Trở Về Mái Nhà Xưa

      Sáng sớm cả bọn tụ tập tại hồ bơi của khách sạn Vạn Thành. khách sạn sang trọng và đẳng cấp bậc nhất của thành phố. Trong khí nóng bức hồ bơi với làn nước mát và trong xanh làm bầu khí dễ chịu và là nơi tụ tập lí tưởng của đám thanh niên giàu tiền lắm của.
      Những có thân hình gợi cảm diện người những bộ bikimi sắc màu rực rỡ. Họ cố tình lượn qua lượn lại trước dãy ghế, cố gắng thu hút chú ý của chàng trai có gương mặt cực kì khôi ngô.
      Thân hình rắn chắc, vạm vỡ, làn da rám nắng, mái tóc bềnh bềnh gợi cảm. Cậu nằm chiếc ghế trắng dài càng khiến cậu nổi bậc hơn trước đám đông, nhưng cậu lại thờ ơ trước những thân hình gợi cảm kia.
      chàng trai khác, cũng mang người thân hình quyến rũ, cậu bước chầm chậm, phong thái ung dung nhàng khiến các phải rộ lên.
      – Sáng nay mình gọi điện đến tìm cậu. Người giúp việc cậu dọn ra khỏi nhà rồi.
      Thế Nam bước đến cái ghế trống bên cạnh ghế của Vĩnh Phong.
      – Ừ! Mình dọn ra khỏi nhà rồi. Dù gì mình có về nhà đó hay cũng vậy thôi.
      Thế Nam! Sao giờ này mới tới – Thằng nhóc mặt búng ra sữa trong nhóm từ hồ bơi lên.
      – Quốc Bảo! Em đến hồi nào vậy – Thế Nam mĩm cười chào.
      – Em đến từ hồi sáng đến giờ. Em vừa gọi nước, xuống bơi vòng cho mát rồi lên.
      – Để lát nữa .
      Vừa lúc đó, chàng trạc tuổi Quốc Bảo, đeo cặp kính cận, khoát cái khăn tắm vai, vẻ khù khờ bước đến.
      – Hôm nay chán quá, để em bày trò vui vậy – Quốc Bảo nhìn chàng kia cười ranh ma.
      rồi cậu đến vỗ vai chàng trai đó.
      – Chào Đại Bình! Cậu cũng đến đây bơi nữa à.
      chàng Đại Bình có vẻ rụt rè, nhút nhát, sợ sệt :
      , mình … mình đến đây học bơi.
      – Bơi có gì phải học. Cứ nhảy xuống đó uống vài ngụm nước là biết bơi ngay ấy mà. Mình giúp cậu xuống hồ.
      Quốc Bảo vừa vừa đẩy vai Đại Bình đến gần hồ bơi. Đại Bình sợ hãi lo lớn.
      – Đừng mà, đừng mà. Mình chưa biết bơi.
      Vẻ sợ hãi lúng túng của Đại Bình trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở đó.
      – Được rồi, bình tĩnh . Mình xô cậu xuống hồ đâu – Quốc Bảo vỗ vai trấn an Đại Bình – Nhưng thay vào đó …
      Vừa xong, Quốc Bảo nhanh tay gỡ mắt kính mặt của Đại Bình xuống.
      – Nghe cậu bị cận thị nặng mà phải vậy có kính cậu thấy gì phải ?
      – Trả kính lại đây cho tôi – Đại Bình tức giận hét lớn.
      – Trả trả, chụp lấy nè – Quốc Bình liền quăng cái kính , nhưng phải trả cho Đại Bình mà là văng xuống giữa hồ.
      – Đến lấy lại – Quốc Bảo xô Đại Bình vào mặc bikini trước mặt cậu.
      – Nè làm gì vậy, đừng giả bộ thấy gì để giở trò sàm sỡ nha.
      giơ tay tát vào mặt Đại Bình cái khiến mọi cười cười rầm rộ.
      Thế Nam và Vĩnh Phong ngồi xem, tuy cũng thấy có chút quá đáng nhưng lại lên tiếng can ngăn.
      – Mau xuống dưới hồ tìm kính mau lên – chàng nào đó đẩy Đại Bình về phía hồ.
      Cạch …
      Bùm …
      khay nước được đặt xuống vội vã bàn cạnh ghế Vĩnh Phong, thân hình lao nhanh xuống hồ bơi. Bơi ra giữa hồ, nhặt cái kính nằm chơ vơ ở đó của Đại Bình lên và bơi vào.
      với mái tóc ướt nhẹp rũ nước, mặc cái áo sơ mi trắng, bị nước thấm ướt, ôm sát vào da để lộ thân hình tuyệt đẹp. từ từ ngước mặt lên, vẻ đẹp cùng bộ đồ ướt nhẹp càng khiến cho quyến rũ hơn bất kì mặc áo bikini nào ở đó. thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai. từ từ đến bên Đại Bình, đưa trả cái kính cho cậu ta.
      – Kính của cậu.
      – Cám ơn cậu …
      Vẻ mặt lúng túng của Đại Bình khi nhìn thấy những bộ phận bên trong cơ thể khiến cũng có chút ngượng ngập.
      Thế Nam liền choàng khăn tắm của cậu cho . Nhưng nhanh chóng hất tay cậu ra.
      – Cám ơn nhưng tôi cần bố thí của những kẻ thích đem người khác ra làm trò đùa.
      đưa tay rút chiếc khăn cổ Đại Bình xuống rồi choàng qua ngời mình. Rồi đến bàn của Vĩnh Phong.
      – Tôi bưng nước đến rồi, làm ơn tính tiền dùm.
      Đại Bình rụt rè bên cạnh Hiểu Đồng :
      – Cám ơn cậu lấy lại mắt kính giùm mình.
      Hiểu Đồng đưa tay vuốt những giọt nước mặt mình xuống, hoàn toàn tránh ánh mắt của Vĩnh Phong.
      – Coi như mình cám ơn cậu cho mình mượn sách.
      có gì, nếu lần sau cậu muốn đọc cứ mình.
      – Cám ơn – nở nụ cười tươi với Đại Bình.
      Hoàn toàn phớt lờ có mặt của Thế Nam và Vĩnh Phong. Sau khi nhận tiền từ tay Vĩnh Phong, :
      – Làm phiền , lát nữa ra quầy lấy tiền thối giùm.
      bỏ ngay lặp tức mà cần nghe câu trả lời của Vĩnh Phong.
      chàng Đại Bình vẫn theo sau lưng :
      – Cậu bơi giỏi như vậy, có thể dạy mình . Đến nhà mình dạy, nhà mình có hồ bơi.
      Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu:
      – Xin lỗi cậu Đại Bình, mình sợ mình có thời gian.
      Biết rằng từ chối, Đại Bình vội vàng thêm:
      – Cậu có thể dạy mình bất cứ khi nào cậu rảnh, giờ nào cũng được, mình trả công cho cậu.
      – Nhưng mà …
      Thấy Hiểu Đồng có vẻ ngập ngừng,Đại Bình ra sức thuyết phục:
      – Đến nhà mình cậu có thể tha hồ lựa sách mà cậu thích, mình cho cậu mượn.
      – Vậy …
      – Mình coi như cậu đồng ý nha.
      – Vậy ngày mai lúc 3 giờ mình dạy học xong đến nhà cậu.
      – Cậu dạy ở đâu, mình đến rước cậu, cậu khỏi mất thời gian. Nhân tiện mua đồ bơi cho cậu luôn.
      Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
      – Cái gì mà dạy học bơi chứ. Em thấy thằng này làm vậy là để tiếp cận ấy.
      Quốc Bảo hừ mũi.
      – Thằng nhóc này là ai vậy – Vĩnh Phong đưa mắt nhìn theo bóng của Hiểu Đồng hỏi.
      – Là bạn học chung của em hồi cấp ba. Bây giờ cũng học chugn ở trường đại học. Đừng nhìn nó như vậy, ra nó là thằng thâm hiểm. Em rất ghét nó.
      Hiểu Đồng chợt cảm thấy điều gì đó, đưa tay lên sờ cổ, khuôn mặt hoảng hốt.
      – Đại Bình cậu trước . Mình còn chút chuyện chưa làm.
      Quăng trả cái khăn cho Đại Bình, Hiểu Đồng lặp tức chạy về phía hồ bơi. Vừa vừa nhìn xung quanh.
      Đại Bình chạy theo hỏi:
      – Cậu tìm gì vậy.
      – Mình tìm sợi dây truyền, sợi dây truyền có hình con cá heo.
      Lúc này đến gần bàn của Vĩnh Phong. Đột nhiên đưa chân ra ngáng đường, Hiểu Đồng mãi lo tìm sợi dây truyền nên chú ý lặp tức té ạch xuống. Cảm giác đau nhói ở mắc cá chân. đó mĩm cười khoái trá.
      – Cậu sao chứ – Đại Bình vội đến đỡ Hiểu Đồng.
      Hiểu vừa đứng lên liền khụy xuống.
      – Chân cậu bị đau hả?
      – Mình sao. Mình phải tìm lại sợi dây truyền của mình. Chắc là mình làm rơi dưới hồ.
      – Nhưng mà chân cậu bị đau làm sao …
      Đại Bình vẫn chưa hết câu Hiểu Đồng lao xuống hồ.
      – Bốp …
      cái tát giáng xuống mặt của ngáng chân cho hiểu Đồng té.
      Vĩnh Phòng nhìn với ánh mắt uy hiếp:
      – Đừng để tôi nhìn thấy lần nào nữa. Cút…
      sợ xanh mặt vội vàng bỏ .
      Hiểu Đồng ngoi lên rồi lặn xuống mấy lần. Nhưng cái chân đau làm cho còn đủ sức, đập tay như người sắp chết đuối.
      đến giây, hai cái bóng lặp tức nhảy xuống hồ, bơi nhanh về phía , chụp lấy kéo lên bờ. Vĩnh Phong và Thế nam dễ dàng đưa Hiểu Đồng lên mặt hồ, ho vài cái rồi ói nước ra.
      Vĩnh Phong lo lắng hỏi:
      – Em sao chứ.
      – Tôi sao – Hiểu Đồng trả lời cách khô khang rồi vùng dậy như muốn lao xuống hồ lần nữa.
      Vĩnh Phong giữ chặt lấy tay .
      – Chỉ là sợi dây truyền thôi, có đáng để em mất mạng như vậy .
      gào lên:
      – Đó là sợi dây truyền ba tôi tặng tôi. Đó là kỷ vật duy nhất còn lại của ba tôi. Dù chết tôi cũng tìm lại nó. tránh ra.
      Lần này Thế Nam nắm chặt tay lại.
      – Em bình tĩnh . tìm dây truyền lại cho em. Chân em còn đau.
      – Tôi cần lo cho tôi.
      Hiểu Đồng định lao xuống nước nhưng Vĩnh Phong kéo theo mình đến bên bàn lấy điện thoại ra gọi:
      – Gọi quản lý bảo tháo nước hồ bơi cho tôi ngay lập tức.
      Gập điện thoại cậu nhìn Hiểu Đồng ra lệnh.
      – Họ tháo nước ra liền. Em ngoan ngoãn ngồi chờ chút .
      – Em nghe lời Vĩnh Phong – Thế Nam đến bên cạnh khoát khăn lên người .
      Cả thân người run rẩy, những giọt nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên Vĩnh Phong thấy khóc.
      Nước thoát ra hết nhưng vẫn tìm thấy sợi dây truyền nào cả. Hiểu Đồng bắt đầu hắt hơi vì lạnh.
      – Cậu mau đưa ấy thay đồ rồi đến bệnh viện xem cái chân của ấy.
      Vĩnh Phong bảo Thế Nam, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu.
      – Tôi , tôi phải tìm lại sợi dây truyền.
      vùng dậy nhưng Vĩnh Phong vác người rồi bỏ mặc kệ tiếng phản đối của .

      Hiểu Đồng ra khỏi nhà Đại Bình sau khi từ chối lời đề nghị đưa về của Đại Bình. Trong ba lô của chứa thêm mấy quyển sách dày cộm.
      ngang qua căn nhà màu xanh rất đẹp, đứng lại ngắm rất lâu. Bất giác tiến lại gần cổng lúc nào hay.
      – Em cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy, người ta nghĩ em có ý đồ muốn ăn trộm đó. Hay người ta nghĩ em thích nên theo đến tận đây.
      Hiểu Đồng giật mình quay lại, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú mĩm cười tinh nghịch với mình.
      Hiểu Đồng ngượng ngùng lùi lại.
      – Nhà của à.
      Vĩnh Phong gật đầu. Cậu mở cửa bước vào.
      Hiểu Đồng hít sâu, lấy hết can đảm hỏi:
      – Có thể cho em vào xem lát ?
      Vĩnh Phong gật đầu, cậu mở rộng cửa cho bước vào. Mọi cảm súc đến dồn dập bên trong . xúc động khi bước vào căn nhà này. Quá khứ cứ dồn dập kéo về.
      – Em hình như có hứng thú với căn nhà này phải.
      Hiểu Đồng giọng run rẩy đầy xúc động.
      – Nó từng là nơi em sinh ra và lớn lên.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 6

      Kỷ Niệm

      Mọi vật quen thuộc lần lượt ra trong tầm mắt của Hiểu Đồng. Mọi thứ gần như được giữ nguyên vẹn như cũ, chỉ có vài thay đổi . Hiểu Đồng sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của . Nơi mà từng hạnh phúc bên ba mẹ, nơi đầy ắp tiếng cười vui vẻ.
      Đây là lần thứ ba, trở lại ngôi nhà này. biết đổi bao ngiêu đời chủ từ ngày ra . Năm xưa, nhà bị người ta cướp đoạt, phải rời bỏ nó mà ra . Nhờ bác Nguyên – người bạn thanh mai trúc mã của mẹ mua lại và đem mẹ con trở về. Nhưng nợ ân tình thể trả cho bác Nguyên nên mẹ con lại lần nữa ra . lâu lắm rồi quay trở lại đây.
      – Em có thể lên xem thử ?
      Hiểu Đồng nghẹn ngào hỏi Vĩnh Phong.
      Vĩnh Phong nãy giờ lặng lẽ quan sát từng vẻ mặt đầy xúc cảm của . Vĩnh Phong khi biết đây từng là nhà của cảm thấy rất ngạc nhiên. Nếu sống trong căn nhà lớn thế này trước đây phải là tiểu thư danh giá. Vậy mà giờ đây, hề mang vẻ mỏng manh yếu đuối mà lại là đầy bản lĩnh đương đầu với cuộc sống với khắc nghiệt của đồng tiền. chút khâm phục, chút tò mò về . Vĩnh Phong mĩm cười gật đầu.
      Hiểu Đồng từng bước từng bước lên cầu thang cẩm thạch, nhớ lại những ngày chập chững, ba dìu từng bước .
      đến căn phòng cuối cùng lầu. Căn phòng mà từng sống. niềm hạnh phúc dâng lên khi mà mọi thứ ở đây hề thay đổi. bàn vẫn còn quyển truyện cổ tích đọc dỡ dang, con gấu bông mà thích nhất, món quà sinh nhật năm tám tuổi, thể đem theo vì quá to vẫn nàm chiếc ghế nơi để nó lần cuối cùng.
      – Nhà này, lâu nay có người ở sao? Nó thay đổi gì so với lúc trước.
      – Ba mua nó mấy năm rồi, nhưng ít khi có người đến ở. Thỉnh thoảng chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp thôi. cũng chỉ mới dọn đến đây hai hôm. Nên cũng thay đổi gì cả – Vĩnh Phong trả lời rồi tiến lại gần cái bàn có d963 khung hình của hồi – Đây là phòng của em sao?
      chậm rãi gật đầu.
      – Sao em lại dọn ? – Cậu tò mò hỏi.
      Nhưng Hiểu Đồng im lặng, Vĩnh Phong cũng ép phải trả lời, cậu chuyển qua đề tài khác.
      – Em muốn uống gì ?
      cần đâu. Cảm ơn . Em phải về rồi. Xin lỗi vì làm phiền .
      Hiểu Đồng vội vã xuống lầu, mở cửa bước ra ngoài, quay đầu lại.
      – Cám ơn cho em vào nhà. Chào .
      bước ra ngoài vô tình nhìn về phía cái cây rất to, nhánh cây đưa ra, nhánh còn hai sợi dây thừng rũ xuống.
      Cứ mỗi chiều về, Hiểu Đồng lại chạy ra đây. rất thích chơi đánh đu ở đây với ba mẹ. Chiếc xích đu còn nữa.
      Những kỷ niệm tuổi thơ tràn về trong ký ức Hiểu Đồng.
      – Ba ơi! Cây này là cây gì vậy ba. Nó to quá bé Đồng ôm được – Giọng ngọng ngịu của bé Đồng lúc bốn tuổi.
      – Cây này là do ông nội con trồng khi ba mới sinh ra. Ba đố bé Đồng biết đó là cây gì. Chẳng phải con muốn làm nhà thực vật học sao. Khi nào con trở thành nhà thực vật học đến cho ba biết.
      – Mai mốt con lớn lên con nhất định trả lời cho ba biết.Con hứa đó.
      Lời hứa vẫn còn đó, nhưng Hiểu Đồng giờ đây phải là nhà thực vật học, ba của cũng còn sống. Hiểu Đồng mãi mãi vẫn biết tên gọi của cái cây kỷ niệm kia.
      Cái thân cây dường như lớn thêm rất nhiều, thân cây vẫn còn đầy dấu khắc đánh dấu chiều cao của . Còn có hàng chữ “ba con “ và “ con ba mẹ” ở hai bên thân cây, Trò chơi hồi của Hiểu Đồng và ba . Những giọt nước thi nhau lăn xuống má nóng hổi.
      Chiếc khăn tay màu lam dịu dàng lau những giọt nước mắt . Hiểu Đồng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Vĩnh Phong. nhìn say đắm, Hiểu Đồng bị ánh mắt ấy cuốn hút, mọi lí trí dường như tan biến, chỉ còn lại những lôi cuốn mãnh liệt.
      biết từ lúc nào, Vĩnh Phong áp bờ môi nóng bỏng của cậu lên đôi môi run rẩy của Hiểu Đồng. nụ hôn nhàng như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố càng quét xâm chiếm vào lãnh địa. Vĩnh Phong vòng tay ôm chặt Hiểu Đồng, kéo sát vào lòng cậu cho đến khi hai người còn khoảng cách. ( nghiêm cấm trẻ em dưới 16 tuổi – huhuhu).
      Vừa mãnh liệt, vừa dữ dội, cho đến khi Hiểu Đồng còn thở được nữa cơn mưa bão này mới từ từ dịu lại.
      Lí trí bắt đầu quay trở lại với Hiểu Đồng, hoảng hốt đẩy Vĩnh Phong ra, quay lưng bỏ chạy.
      Hiểu Đồng cứ chạy mãi cho đến khi cảm giác được bầu khí trở lại trong từng hơi thở của mình mới dừng lại.
      – Mình vừa làm gì vậy. Mình điên rồi, sao lại có thể như thế…
      Hiểu Đồng vừa vừa tự trách mình.
      Tin ..tin …
      Tiếng còi xe sau lưng khiến Hiểu Đồng giật mình, quay lại nhìn.
      chiếc xe hiệu BWM cực kỳ đẹp chạy chầm chậm bên cạnh . Chiếc xe dừng lại, chàng trái dáng người thanh cao bước xuống, hòa trong nắng rất đẹp.
      – Em đâu vậy? – Thế Nam nhìn Hiểu Đồng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn .
      – Em vừa đến nhà bạn về – lúng túng trả lời khi nhớ lại nụ hôn lúc nãy.
      – Bây giờ em đâu. Về quán bar à?
      gật đầu.
      – Lên xe , đưa em – Thế Nam mở cửa xe lịch mời .
      cần đâu, em tự được rồi – vội từ chối.
      – Em muốn lấy lại dây truyền ?
      Hiểu Đồng nghe đến dây truyền, ánh mắt mừng rỡ nhìn Thế Nam, đôi mắt trong veo rất đẹp. Thế Nam cảm thấy tim mình đập mạnh.
      – Lên xe – Thế Nam giục.
      Hiểu Đồng miễn cưỡng trèo lên xe.
      Thế Nam chồm qua người thắt dây an toàn cho Hiểu Đồng, hơi thở phả lên tóc , làm thấy lúng túng.
      Thế Nam lấy trong cốp xe ra chiếc hộp nhung xanh rất đẹp đưa cho Hiểu Đồng. vội mở ra, sợi dây truyền hình con cá heo sáng lấp lánh rất đẹp.
      Ánh mắt sáng ngời hạnh phúc của Hiểu Đồng khiế Thế Nam thấy ấm áp.
      – Cám ơn . Làm sao tìm ra nó vậy.
      – Bọn tìm cả buổi. Nó rơi chiếc ghế của Vĩnh Phong.
      Hiểu Đồng chợt nhớ ra, lúc vội vã đặt khay nước xuống, chắc là nó rơi từ lúc đó.
      ra…
      Thế Nam muốn ra người tìm thấy là Vĩnh Phong nhưng cậu thấy ánh mắt đầy cảm kích và nụ cười tươi tắn của dành cho cậu thể mở lời.
      ra … cái gì – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
      ra cũng phải là dễ tìm.
      – Em biết em cám ơn nhiều lắm Thế Nam.
      Lần đầu tiên gọi tên , trái tim như ngừng đập. Cảm xúc như bùng nổ nhưng bắt buộc phải kìm nén lại.
      “Xin lỗi cậu, Vĩnh Phong. Hãy cho mình ích kỷ lần này thôi. Để nụ cười này mãi dành cho mình dù chỉ là lần”.
      – Át xì…
      Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
      – Em lạnh à?
      – Hơi hơi thôi.
      Thế Nam đưa tay tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe.
      Vào tới quán bar, Hiểu Đồng cảm thấy hơi choáng váng, vài cơn ho .
      Quán vẫn chưa đông người đến, ngồi úp mặt xuống quầy bar. Hiểu Phong và Thế Nam vào quán lúc nào hay. Họ vẫn ngồi ở cái bàn đặc biệt như thường lệ, im lặng dõi theo .
      Đình Ân bước đến bên cạnh Hiểu Đồng, tay cầm ly sữa cằn nhằn:
      – Cậu thiệt tình, hôm qua ngâm mình trong nước, hôm nay lại tiếp tục. Cậu xem bây giờ có phải là bị cảm lạnh rồi .
      – Được rồi đừng cằn nhằn nữa, trông cậu bây giờ như các bà cụ ưa cằn nhằn rối đó.
      – Con này, người ta lo cho cậu thôi. Mau uống ly sữa nóng này vào rồi uống thuốc kẻo cậu ngã mất. Từ sáng đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả.
      – Mình giảm cân mà.
      – Trời ơi! Cậu mà cũng giảm cân à. Nhìn lại mình xem, cậu sắp trở thành con mà đói rồi đó. Thôi mau uống .
      Đợi Hiểu Đồng uống hết ly sữa và uống thuốc xong, Đình Ân lại hỏi.
      – Mà này! Cái chàng Đại Bình đó có thừa cơ lợi dụng chứ.
      – Ý cậu là sao – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
      – Cậu là, đến kẻ mù hay kẻ ngốc nghếch cũng hiểu là Đại Bình thích cậu. Học bơi chỉ là cái cớ để được ở gần cậu thôi. Chẳng phải ta theo cậu đến đến chỗ hồ bơi đó sao. Ngày nào cũng đến. Nếu phải cậu ghét con trai uống rượu chắc là cậu ta theo cậu tới đây rồi.
      – Gì chứ! Đến đây đây nhất thiết phải uống rượu bia đâu.
      – Cậu làm ơn . Có thằng con trai nào lại đến quán bar chỉ để uống nước trái cây . Mà mình thấy gia thế nhà cậu ấy cũng được lắm chứ.
      – Làm ơn . Đũa móc mà chòi mâm son sao. Mình chỉ là đũa móc thôi, sao dám trèo cao.
      – Trời ơi, cậu có chút ý thức nào về sắc đẹp của mình vậy. Cậu là rất xinh đẹp. Rất rất … là xinh đẹp.
      – Được rồi, tối trước khi ngủ mình soi gương và tự :” Tôi là rất xinh đẹp” được chưa.
      Hiểu Đồng trêu Đình Ân, lại ho vài cái.
      – Cậu thấy, các chàng say nắng cậu ngay cái nhìn đầu tiên à.
      – Vậy họ thích vẻ đẹp của mình chứ đâu thích mình. Sau này mình già nua xấu xí, họ tìm những trẻ đẹp. Vậy mình cần những kẻ như thế làm gì.
      – Làm ơn . Chu dù cậu có già cũng là mỹ nhân.
      – Mỹ nhân giống Chung Vô Diệm à – bật cười châm chọc.
      Đình Ân bèn chịu thua, cũng bậc cười.
      – Thôi mau làm việc kẻo lão béo lại trừ lương bây giờ.
      – Được rồi nếu cậu thấy khỏe Đình Khiêm cho về – Đình Ân lo lắng khuyên.
      Những câu đùa của Hiểu Đồng và Đình Ân đều lọt vào tai của hai chàng trai quan sát .
      Quán bắt đầu nhộn nhịp. Hiểu Đồng và các tiếp viên bận rộn suốt. Sắc mặt Hiểu Đồng càng lúc càng tệ, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng khiến hai chàng trai thấy bất an.
      Đình Khiêm lại kéo tay Hiểu Đồng tức giận mắng:
      – Xem em kìa. Mặt tái xanh như vậy mà chịu về.
      – Em sao. Em mà về lúc này giám đốc Giang có cớ trừ tiền lương của em.
      – Bây giờ em cần mạng hay cần tiền.
      Hiểu Đồng đáp ngay lặp tức do dự.
      – Em cần tiền.
      – Được. Vậy ông ta trừ em bao nhiêu trả tiền em bấy nhiêu.
      – Em cần tiền của .
      – Em …
      – Mặc kệ em , em sao, chỉ còn vài bữa nữa thôi mà. Em làm việc tiếp đây.
      Nhưng khi Hiểu Đồng vừa quay lưng lại bàn tay ôm lấy .
      Lần thứ hai Vĩnh Phong vác Hiểu Đồng vai mặc cho phản đối. Cậu cứ thế vác ra ngoài.
      – Mau thả tôi xuống – Hiểu Đồng tức giận hét nhưng Vĩnh Phong vẫn mặc kệ.
      – Nếu thả tôi xuống, tôi cắn lưỡi cho xem.
      Vĩnh Phong bị bắt buộc phải thả Hiểu Đồng xuống, đứng lão đảo, cậu phải giang tay giữ lấy .
      – Bỏ tay tôi ra, tôi phải vào làm việc – Hiểu Đồng tức giận ra lệnh nhưng Vĩnh Phong vẫn giữ chặt tay .

      Nhưng Hiểu Đồng chưa kịp xong cảm thấy choáng váng, trời đất tối sầm lại. ngã vào vòng tay của Vĩnh Phong.



      Share this:

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 7

      Thich Em

      Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ sâu như thế này.
      mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù tỉnh Hiểu Đồng vẫn tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.
      nằm cái niệm êm ái, chiếc chăn đắp mình mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được hơi thở ấm áp gần bên mình. Ai đó ngắm nhìn ngủ, hình như người đó ngồi ở đây rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ mặt , khiến trái tim run nhè như những điệu nhạc trầm lắng.
      Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, bèn mở mắt.
      Người đầu tiên thấy là Vĩnh Phong, nhìn , vẫn cái nhìn thường khiến bối rối. Hiểu Đồng cắn bờ môi nhìn ngắm xung quanh.
      căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi của , nhưng giờ đây nó trở thành nhà của Vĩnh Phong.
      – Tỉnh rồi à – Giọng hơi khàn khàn, Vĩnh Phong hỏi.
      – Sao em lại ở đây?
      Nhưng Vĩnh Phong trả lời mà ân cần hỏi:
      – Em đói ? Ăn chút cháo nha.
      cần – Hiểu Đồng bật dậy, định bước xuống nhưng còn sức nữa rồi. suýt chút lại ngã nếu Vĩnh Phong kịp giữ lấy . Cậu đặt nằm xuống dưới.
      – Bác sĩ khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm và kiệt sức do đói thôi. Sao em lại bỏ đói mình chứ.
      Vĩnh Phong nhìn , cậu cảm thấy đau lòng.
      Chợi nhớ ra bé Đường vẫn đợi ở nhà, Hiểu Đồng hoảng hốt:
      – Bé Đường …
      Nhưng Vĩnh Phong giữ chặt trấn an:
      – Yên tâm , Đình Ân đến nhà em chăm sóc cho bé Đường rồi. Việc của em là tĩnh dưỡng cho khỏe lại.
      Cậu với tay lấy tô cháo còn bốc khói bàn đưa đến trước mặt . Nhưng Hiểu Đồng làm gì còn đủ sức để cầm nó. định cần thấy Vĩnh Phong múc muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất cẩn thận rồi đút cho ăn.
      Hiểu Đồng bị ánh mắt của cậu nhìn thể chối từ. ngoan ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường Hiểu Đồng thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua có ăn gì, nếu để trước mặt con bò, chắc cũng ăn hết. Tô cháo rất ngon, Hiểu Đồng ăn đến muỗng cuối cùng.
      Vĩnh Phong nhìn thấy Hiểu Đồng ăn hết tô cháo cảm thấy hài lòng:
      – Ăn nữa ?
      Hiểu Đồng lắc đầu. Dường như có chút sức lực.
      Chợt Hiểu Đồng nhìn xuống người mình, bận bộ đồ ngủ của con trai, hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là bận bộ pijama của nam. Bộ đồ ngủ của Vĩnh Phong.
      Làm như có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của , Vĩnh Phong :
      – Vì có đồ nữ nên đành lấy đồ của cho em bận. Bộ đồ củ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.
      Chuyện này hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho . Ai thay cho . Lần trước đến đây, chỉ có mình, vậy người thay cho chính là . Nghĩ đến đây Hiểu Đồng đỏ hết cả mặt.
      Vĩnh phong mĩm cười trêu ghẹo:
      – Yên tâm . vẫn chưa ăn thịt em đâu.
      Câu này khiến cảm thấy nhõm nhưng cũng khiến xấu hổ đến chết được. cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt đỏ hồng của mình. Vĩnh Phong nhàng nâng cằm lên, nhìn sâu vào mắt . Trái tim Hiểu Đồng như muốn ngừng đập, Hiểu rằng mình tài nào thoát ra được. Khuôn mặt cực kì quyến rũ của Vĩnh Phong dần dần tiến sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng.
      – Cốc …cốc …
      – Cậu Phong, có cậu Thế Nam đến chơi .
      Tiếng người phụ nữ vang lên sau cánh cửa. Nhờ vậy Hiểu Đồng mới thoát ra khỏi sức hút của Vĩnh Phong, quay mặt nghe thấy tiếng thở dài của Vĩnh Phong.
      Cậu đứng lên mở cửa và căn dặn:
      – Thím vào giúp ấy thay đồ giùm cháu.
      Người phụ nữ dạ cái rồi vào. Bà nhìn Hiểu Đồng ân cần hỏi:
      – Cháu sao rồi.
      – Cám ơn bác, cháu khỏe rồi.
      – Để bác giúp cháu thay đồ.
      – Dạ cần đâu. Cháu tự làm được.
      – Đừng ngại. Cậu Phong dặn dò, tôi dám trái ý. làm vậy khiến tôi khó xử.
      Bà vội đến bên cạnh Hiểu Đồng sắp xếp lại chăn cho ngay ngắn. Rồi cầm đồ đến cho thay.
      – Hôm qua là bác giúp cháu thay đồ à.
      – Đúng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi chưa bao giờ thấy cậu Phong dắt về nào. Cháu là người đầu tiên.
      Bà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hiểu Đồng cười tiếp.
      – Tôi coi cậu Phong từ đến lớn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu như bây giờ. Cả đêm qua cậu ấy ở đây chăm sóc cho cháu. Sáng nay còn dậy nấu cháo nữa chứ. Tôi xuýt chút đứng tim vì chưa bao giờ tôi thấy cảnh này. Cậu ấy chắc là cháu lắm.
      – Cháu với ấy chỉ là tình cờ quen nhau thôi.
      Bà nhìn Hiểu Đồng ngạc nhiên.
      – Ồ vậy sao. Nhưng tôi thấy cậu ấy lo cho cháu lắm.

      Vĩnh Phong bước xuống lầu thấy Thế Nam ngồi ghế ung dung đọc báo.
      – Sao mới sáng sớm cậu lại đến đây – Vĩnh Phong hỏi.
      – Đến cho biết thôi. Cậu dọn đến đây mấy ngày rồi mà mình vẫn chưa đến nên…
      Thế Nam gập tờ báo lại trả lời Vĩnh Phong, cậu đưa mắt nhìn lên lầu. Thấy Thế Vĩnh Phong mĩm cười trêu.
      – Quan tâm người ta nên đến xem cứ nhận còn viện cớ này cớ nọ.
      Thế Nam cười :
      – Biết vậy sao cậu còn hỏi đố mình. ấy sao rồi.
      đỡ nhiều rồi.
      Có tiếng bước chân xuống lầu, cả hai lặp tức quay đầu lại. Hiểu Đồng bận chiếc váy màu xanh lá cây của nhà thiết kế nổi tiếng khiến cho càng xinh đẹp hơn. Trái tim của hai chàng trai lỗi nhịp cùng lúc.
      Dù Thế Nam và Vĩnh Phong ngăn cản nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết đến quán bar. muốn lão béo vốn ưa có cớ trừ hết lương tháng của mình.
      ngập ngừng với Vĩnh Phong khi cậu đưa về nhà.
      – Em về nhà thay đồ gởi trả lại bộ váy này.
      cần trả, em cứ giữ lại – Vĩnh Phong từ chối.
      – Nhưng bộ đồ mắc tiền như vậy, em thể nhận của được.
      – Vậy đừng bao giờ để mình bị bệnh nữa coi như trả công cho rồi.
      Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
      Khi Hiểu Đồng vừa vào quán nghe tiếng le hét ầm ĩ. vội chạy vào xem.
      Lão béo quỳ mọp dưới đất khóc lóc năn nỉ:
      – Cậu Nam, tôi biết tôi sai rồi. Tôi sửa mà, cậu cho tôi cơ hội . Xin cậu đừng đuổi việc tôi.
      Hiểu Đồng đến bên cạnh Đình Ân hỏi .
      – Chuyện gì vậy?
      Đình Ân đắc chí :
      – Ha ha… lão béo kì này nguy rồi. ra quán ba này là của gia đình Thế Nam. Lão béo đắc tội nên bây giờ bị đuổi việc, xem lão còn dám ra oai nữa .
      Lão béo lết tới ôm lấy chân của Vĩnh Phong.
      – Cậu Phong, cậu là bạn thân của cậu Nam, xin cậu mở lời giúp tôi được . Tôi còn cha mẹ già, vợ và các con . Họ đều trông cậy ở mình tôi. Tôi xin cậu đừng đuổi việc tôi.
      Vĩnh Phong hất mạnh chân làm lão té ngã:
      – Tránh ra, chuyện của ông liên quan đến tôi.
      Lão béo ngã nhào ra sau, ngay dưới chân Hiểu Đồng, lão vừa nhìn thấy Hiểu Đồng mừng rỡ vội cụp lấy tay .
      – Xin cháu hãy nể tình bác với ba cháu là bạn, hãy giúp bác tiếng .
      Hiểu Đồng chưa kịp phản ửng gì Đình Ân vội kéo lùi ra sau.
      – Vậy lúc ông đuổi bạn ấy và mẹ bạn ấy ra khỏi nhà của họ, ông có nghĩ tình bạn giữa ông và ba bạn ấy . Bạn ấy chỉ mới hơn mười tuổi, món đồ ông cũng cho họ đem . Ông nghĩ xem, mẹ con bạn ấy khổ sở thế nào khi ra với hai bàn tay trắng chứ. Giúp ông còn khuya. Cậu đừng để ý đến lời của ông ấy.
      , xin cháu, bác biết mình sai rồi. Bác cũng rất hối hận, cháu xem vì vậy mà bác mới nhận cháu vào đây làm.
      Đình Ân tức giận mắng:
      – Ông thử hỏi xem có ngày nào mà bạn ấy lo lắng bị ông trừ lương . Cả con chó cũng bị ông đối xử như thế.
      – Bác sai rồi. Xin cháu hãy giúp giùm bác. Chỉ lần này thôi, bác và cả nhà bác đội ơn cháu. Nếu bây giờ bị đuổi cả nhà bác sống ra sao.
      Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước mặt mình, trông ông ta khốn khổ. vẫn nhớ như in, cái ngày mà ba mất, ông nhẫn tâm đuổi mẹ con ra chính căn nhà của . Ngày trước, ông và ba cùng nhau mở nhà máy, chẳng may nhà máy bị cháy, rồi sau đó ba mất, ông ta cho người đến đòi nợ rồi siết nhà. Lúc đó trông ông cao sang. Còn bây giờ trông ông thấp hèn.
      – Xin lỗi bác, phải cháu chịu giúp bác. Mà là cháu thể giúp được.
      Ông ta quỳ dưới chân nắm lấy tay cầu xin.
      – Cháu giúp được mà, chỉ cần cháu tiếng thôi . Chẳng phải cháu là bạn của cậu Phong hay sao.
      Hiểu Đồng bối rối nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam. vội rụt tay lại.
      – Cháu phải là bạn của Vĩnh Phong. ấy chỉ muốn giúp cháu thoát khỏi giám đốc Vương nên mới thế thôi. Nếu là người khác, ấy cũng giúp thôi – dám nhìn thẳng vào Vĩnh Phong – Cháu xin lỗi, cháu thể giúp bác được.
      Vĩnh Phong nhìn bằng ánh mắt thất vọng. ấy nghĩ cậu giúp dù người đó phải là ư. hiểu tấm lòng của cậu sao chứ.
      Giám đốc Giang tuyệt vọng :
      ràng là cậu Nam đuổi bác vì cháu. Vậy là cậu ấy thích cháu, xin cháu hãy cậu ấy giúp bác.
      Lão béo càng , càng khiến Hiểu Đồng bối rối. sợ hãi nhìn Thế Nam, làm sao ấy lại thích được chứ.
      Hiểu Đồng muốn phủ nhận này, hiểu Thế Nam thích . bao lần thấy ánh mắt say đắm dành cho , nhưng luôn lẩn tránh, luôn tìm cách phủ nhận nó.
      có chuyện đó đâu.
      – Vậy là cháu nhất quyết chịu giúp bác sao.
      – Xin lỗi, bác nên tìm người khác.
      Lão béo đứng dậy, ánh mắt gian xảo nhìn Hiểu Đồng:
      – Nếu cháu tuyệt tình như vậy đừng trách tại sao bác đây lại tuyệt nghĩa. Đứa em của cháu năm nay lên bốn tuổi phải ?
      – Ý bác là sao?
      – Cháu hiểu ý bác mà đúng . Chẳng phải bác bán căn nhà của cháu sao.
      Hiểu Đồng tức giận, nắm chặt tay lại nhìn giám đốc Giang căm hận.
      – Ông … Nếu như ông dám làm hại bé Đường, tôi tha cho ông. Dù có chết tôi cũng tha cho ông đâu. Cút … Tôi muốn gặp mặt ông nữa.
      – Được lắm, tụi mày cứ chờ đó. Tao tha cho tụi bây.
      Giám đốc Giang tức giận bỏ , sau khi buông câu đe dọa.
      Vốn còn yếu trong người, Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân run rẩy, còn sức để đứng nữa, khụy xuống nhưng Đình Khiêm và Đình Ân đỡ lấy .
      ôm chầm lấy Đình Khiêm khóc, chưa bao giờ khóc nhiều như thế.
      – Em phải làm sao đây, em sợ mình ngã mất. Mẹ em và bé Đường ra sao.
      Đình Khiêm vỗ vai Hiểu Đồng an ủi.
      – Em chỉ là bé 19 tuổi, cần phải ôm tất cả mọi thứ vào mình như thế.
      Vĩnh Phong và Thế Nam cảm thấy đau khổ khi nhìn khóc, có chuyện gì xảy ra mà khiến cho cứng rắn như lại khóc trước mặt người lạ như thế kia.
      Đình Khiêm được lên làm giám đốc, mọi người ai cũng vui mừng. còn lão béo ở đây mắng ****, mọi người thấy tâm trạng thoải mái hơn.
      Hiểu Đồng lại khoát lên mình bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của dường như xanh xao, mệt mỏi.
      Vẫn như thường lệ, băng nhóm của Vĩnh Phong lại tụ tập ở bar .
      Phong, ngày mai chúng ta đua . lâu rồi chúng ta đua – Quốc Bảo gợi ý.
      – Đúng đó, ở bar hoài cũng chán. Cũng phải để xe chúng ta được tự do bữa chứ, thế nào? – chàng hất đầu hỏi.
      – Mình có ý kiến – Thế Nam nhún vai .
      – Ok – Vĩnh Phong gật đầu.
      Cả bọn đưa chai bia lên cụng ăn mừng.
      ăn mặc khá sexy, khoát người tông đen, toàn thân đầy mùi nước hoa quyến rũ. tiến lại gần bàn của Vĩnh Phong:
      – Hello! Lâu quá gặp, mọi người khỏe .
      Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên nhì .
      – Chào người đẹp, lâu quá gặp.
      – Em về khi nào? – Thế Nam hỏi .
      – Em mới về – tươi cười trả lời .
      sà ngay vào người Vĩnh Phong nũng nịu .
      – Người ta nhớ nên mới trở về, vậy mà cũng thèm chào người ta tiếng nữa. Đúng là đồ máu lạnh mà.
      Chẳng để cho Vĩnh Phong kịp phản ứng gì, ôm chầm hôn lấy cậu. Vừa lúc Hiểu Đồng bưng rượu đến. đặt rượu xuống rồi quay , nghe trong tim có cái gì thắt lại.

      Hiểu Đồng mệt mỏi về tới nhà, bóng người giữ chặt lấy . Hơi thở đầy mùi rượu của Vĩnh Phong phả lên mặt .
      ấy là bạn từ của bọn . ấy có gì hết.
      Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra. lạnh lùng :
      – Liên quan gì đến tôi. cần giải thích mối quan hệ của ấy.
      Hiểu Đồng mở cửa bước vào nhà.
      thích em .
      Vĩnh Phong trong hơi thở, lần đầu tiên cậu bày tỏ với .
      – Xin lỗi nhưng em thể tiếp nhận được.
      lạnh lùng bước vào nhà đóng rầm cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Phong bên ngoài với tâm trạng tan nát.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 8

      Nỗi nhớ đầy vơi

      hai ngày qua rồi nhưng Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đến làm việc ở quán bar. Cả Đình Ân cũng đến. Cậu đợi ở đây hai ngày, có chuyện gì xảy ra cho ấy. ấy dù chết cũng phải làm để bị trừ lương lí nào lại vắng mặt. Chẳng lẻ tránh cậu, lẻ nào ghét cậu.
      Cậu đến nhà trọ của tìm nhưng chủ nhà họ dọn rồi.
      Nếu như cậu tham gia cuộc đua xe đó có lẽ giờ này cậu để mất ấy như bây giờ. Cảm giác mất mát thứ quan trọng khó chịu.
      Vẻ mặt buồn rầu của Vĩnh Phong qua mắt được mọi người dù rằng cậu vẫn lạnh lùng như trước.
      Thằng nhóc Quốc Bảo vẫn là tên lắm chuyện. Nó rất thương Vĩnh Phong và kính trọng cậu như người trai. Tâm của Vĩnh Phong và Thế Nam lẽ nào nó lại hiểu được.
      Quốc Bảo giơ tay gọi tiếp viên đến. Cậu làm bộ hỏi:
      – Bảo Lam hôm nay có làm vậy em.
      – Dạ có. cần gì sao.
      – Gọi Bảo lam đến đây gặp được ?
      chờ chút. Để em gọi.
      da ngăm ngăm có vẻ lớn tuổi tiến đến, vai là bảng tên Bảo Lam.
      – Các cậu cho gọi tôi có chuyện gì ?
      – Chúng tôi gọi chị. Chúng tôi gọi Bảo Lam khác cơ.
      – Ở quán bar này chỉ có mình tôi là Bảo Lam thôi. còn ai khác nữa.
      Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe trả lời như vậy. Quốc Bảo vội hỏi.
      – Vậy hay chung với cái tên Đình Ân đó là ai.
      ấy là bạn của Đình Ân. ra vì vừa rồi gia đình tôi có chuyện phải tạm nghỉ nên ấy mới đến đây làm thế thôi.
      – Vậy ấy tên gì?
      – Cái này tôi cũng nữa. Nếu muốn biết hãy hỏi Đình Khiêm, vì ấy là người nhận hai ấy vào làm.
      – Gọi Đình Khiêm cho tôi – Thế Nam ra lệnh.
      Lát sau, Đình Khiêm ra.
      Vĩnh Phong hất mặt hỏi ngay:
      ấy giờ ở đâu.
      Đình Khiêm giả bộ ngạc nhiên hỏi:
      – Cậu hỏi ai.
      – Là ấy.Bạn của em .
      Đình Khiêm trả lời dứt khoát, như thể cậu chờ câu hỏi này và có câu trả lời ngay tức khắc.
      – Xin lỗi, tôi cũng biết giờ ấy ở đâu cả.
      – Em có biết ? – Thế Nam hỏi, cậu cảm thấy Đình Khiêm giả bộ.
      Nhưng Đình Khiêm vẫn mực giả vờ.
      – Em tôi cũng biết.
      Vĩnh Phong nhìn Đình Khiêm cách ngờ vực.
      cho chúng tôi là đồ ngốc sao. Chẳng phải tình cảm của hai em của ấy rất tốt sao. Sao lại biết co ấy dọn đâu.
      chàng Tuấn barterner nãy giờ vẫn rời mắt khỏi bàn của Vĩnh Phong. Vẻ mặt ta sốt ruột lo lắng.
      Đình Khiêm né tránh cái nhìn sắc bén của Vĩnh Phong, cậu biết thể tiếp tục dối nữa.
      – Xin lỗi cậu. Tôi thể cho cậu biết ấy ở đâu vì tình cảm thân thiết này. Tôi coi ấy như em nên càng thể tiết lộ nơi ở của ấy được. Bởi vì ấy muốn có bất kì quan hệ nào với các cậu cả. Tôi xin các cậu đừng đùa giỡn với con bé nữa.
      Vĩnh Phong tức giận quá:
      cho rằng bọn tôi đùa giỡn với ấy ư .
      sợ bị đuổi việc hay sao. thấy đó, giám đốc Giang làm việc bao nhiêu năm ở đây tôi vẫn có thể đuổi việc với là chuyện .
      ấy nghỉ sao nếu cậu đuổi việc tôi – Đình Khiêm mĩm cười – Nếu cậu đuổi việc tôi, tôi tìm việc khác, còn ấy là em tôi, cho nên khi ấy muốn , tôi cũng .
      Thế Nam tái mặt khi nghe Đình Khiêm trả lời, cậu thở dài :
      – Thôi được rồi, làm việc .
      – Tôi xin phép – Đình Khiêm vội vả bước , ra nãy giờ cậu cũng sợ hãi toát cả mồ hôi.
      Vĩnh Phong đập bàn :
      – Gọi điện thoại cho bọn thằng Du, với tụi nó hôm nay đua…
      Cậu và mọi người đều đứng dậy ra về.
      ngang qua quầy rượu, Tuấn barterner chặn họ lại.
      – Cậu Nam, tôi thể với cậu ấy ở đâu. Điều tôi có thể là: ấy là sinh viên. ấy dọn đến gần trường để tiện học. Tôi chỉ có thể bấy nhiêu thôi.
      ấy là sinh viên, lần đầu tiên gặp ở quán bar, đeo chiếc ba lô màu đen, Vĩnh Phong nghĩ như sinh viên. Nhưng học ở trường nào có hàng trăm trường đại học ở thành phố này.

      – Chuẩn bị …xuất phát.
      Tiếng còi vừa huýt lên năm chiếc xe lao với vận tốc chóng mặt. Những người ở lại hò hét cổ vũ ầm ỉ cả lên..
      Vĩnh Phong rất thích cảm giác của tốc độ, nó khiến cậu quên mọi buồn phiền. Mỗi khi có chuyện buồn cậu đều tìm cách đua để xua buồn phiền của mình.
      Chiếc xe của Vĩnh Phong đứng đầu, cậu vượt qua các đối thủ khá xa.
      Cậu con đường mà cậu gặp ấy. Hình ảnh của Hiểu Đồng cứ tràn ngập trong trí óc của cậu. Cậu nhớ từng nụ cười, vẻ tinh nghịch của khi trêu cậu, vẻ lạnh lùng ngụy tạo của . dịu dàng chăm sóc của với bé Đường… tất cả mọi hình ảnh của lại như thước phim lần lượt được chiếu.
      Cảm giác nhớ nhung này chính là . Cậu ấy rồi, đây phải là ngộ nhận. Cám giác thoải mái mà tốc độ đem đến cho cậu thể đẩy lùi hình bóng của ấy.
      thùng rác nằm chắn ngang đường xe chạy. được rồi, cậu thể tránh nó vì tốc độ quá nhanh. Nãy giờ đầu óc cậu ở nơi đâu nên thấy cái thùng rác nằm ngã mặt đường.
      Kétttttttttttt…………….
      Rầm ……………..
      Xe của Vĩnh Phong lao vào thùng rác đẩy nó đoạn dài trước khi ngã xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, Vĩnh Phong có cảm giác mơ hồ trước khi ngất xỉu.

      Vĩnh Phong nằmở bệnh viện tuần lể rồi. Ba mẹ cậu chỉ đến thăm cậu có lần rồi lại tất bật bay nước ngoài, đối với họ công việc còn quan trọng hơn. Chỉ có người giúp việc chăm nom cho cậu. Phòng của Vĩnh Phong là phòng đặc biệt, đầy đủ tiện nghi, rất yên tĩnh nhưng chính yên tĩnh này lại khiến nỗi đơn của Vĩnh Phong kéo dài hơn.
      Cánh cửa phòng bậc ra, Thế Nam tiến vào trách:
      – Sao cậu lại cho bác sĩ điều trị. Cũng hcịu uống thuốc, cậu muốn chết à.
      – Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài – Vỉnh Phong lạnh nhạt .
      – Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu , biết hậu quả ra sao. Cậu cũng là, bảo đội mũ bảo hiểm mà nghe. Cậu để đầu óc đâu mà thấy thùng rác trước mặt vậy.
      – Lúc đó …- Vĩnh Phong ngập ngừng – trong đầu mình chỉ nghĩ đến ấy.
      – Cậu ấy rồi phải ?
      – Chắc vậy … còn cậu!
      – Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng dám chắc, mình sợ chỉ là bị ấy thu hút nhất thời thôi. Nhưng sau đó, càng ngày mình càng nghĩ đến ấy, cảm thấy nhớ ấy. Mình biết mình rồi.
      – Làm sao cậu biết ấy.
      – Có lần mình va vào ấy, khi đó ấy cắm cuối đọc quyển sách. ấy nhận mọi lỗi về mình. Mình nhặt lại quyển sách và đưa cho ấy, ấy cười với mình, nụ cười tươi khiến mình bị thu hút. ấy giống những hay giả vờ xung quanh mình nên mình bắt đầu để ý. Nhưng sau đó gặp lại nữa. Mình cũng hơi thất vọng nhưng cũng có đau buồn gì. Rồi mình lại tình cờ gặp lại ấy ở quán bar. Rất lạnh lùng giống nụ cười khi lần đầu gặp. ấy nhận ra mình…vậy là mình bắt đầu chú ý đến ấy…bây giờ
      – Hai chúng ta cùng , nhưng chẳng biết tí gì về ấy cả, ngay cả tên cũng biết, thât buồn cười.
      Vĩnh Phong cười đau đớn .
      – Vì vậy cậu tự hành hạ mình à. cho bác sĩ chữa bệnh.
      – Mình nhớ ấy…
      – Cậu muốn gặp lại ấy à.
      – Làm sao gặp!
      – Cậu phải chữa trị cho mau hết bệnh rồi đến trường, sắp vào học rồi. Nhờ chàng barterner kia mà mình nhớ hình như gặp bạn Đình Ân của ấy ở trường của chúng ta. chừng ấy cũng là sinh viên trường mình.
      – Sao cậu lại với mình. Cậu nên dấu tình địch chứ.
      – Cái thằng này. Bởi vì chúng ta là bạn thân, mình cho cậu cơ hội cạnh tranh công bằng.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 9

      Rào cản

      Cuối cùng Vĩnh Phong cũng chấp nhận để bác sĩ điều trị cho mình. Cậu bình phục cách mau chóng. Chỉ hai tuần lễ mà cậu có thể xuất viện trở về.
      Cả nhóm tụ tập ăn mừng cậu xuất viện ở nhà hàng sang trọng
      Thiên Minh – đại ca chốn giang hồ vì nể tài Vĩnh Phong nên kết bạn. ta từng bại dưới tay Vĩnh Phong trong cuộc đua xe lớn.
      ta vỗ vai Vĩnh Phong chúc mừng:
      – Ha ha ha … Nghe tin cậu bị tai nạn trong lúc đua xe, cứ tưởng người hùng xa lộ của chúng ta bị đánh bại bởi tay ghê gớm nào đó. Ai dè cậu lại bị đánh gục bởi cái thùng rác.
      Vĩnh Phong nghe Thiên Minh trêu ghẹo, cậu chỉ cười nhạt, thờ ơ hút thuốc.
      điều tra rồi. Là bọn thằng Du làm, tụi nó bị thua cậu mấy phen nhục nhã nên muốn trả thù. Tụi nó cố ý để mấy cái thùng rác ở ngay giữa đường để nếu các cậu vượt qua chúng dễ bị tai nạn – Thiên Minh với vẻ căm tức – Bọn khốn, cho chúng trận thay cậu rồi. Đố chúng lần sau dám giở trò nữa.
      ra là do em chú ý lắm nên tránh kịp.
      – Có gì phiền não à?
      chút…
      xem, có chuyện gì mày có thể giúp .
      – Chuyện của em, em tự lo được, yên tâm.
      – Cậu vậy cũng hỏi nữa nhưng có cần gì cứ . Nhưng đàn ông phiền não thường có hai nguyên nhân: Tiền và phụ nữ. Cậu cần tiền, vậy là phụ nữ.
      Tên nhiều chuyện Quốc Bảo được dịp mở mồm mở miệng.
      Minh quả là đoán việc như thần. Vĩnh Phong và cả Thế Nam của em đều bị bông hồng đầy gai trói lại rổi. thể nhúc nhích nếu bị gai đâm chết. Hahaha…
      Hên cho tên này ngồi gần Vĩnh Phong nếu nhất định được trận đòn no nê. Nhưng Thế Nam ngồi kế bên cũng tha cho cậu, cú húc cùi trỏ vào ngay mạng sườn khiến QUốc Bảo quằn xuống ôm bụng kêu la.
      nào mà đủ sức làn tan băng trong tim hai cậu vậy – Thiên Minh ngạc nhiên hỏi – Lúc nào đó dẫn ấy đến cho xem mặt.
      Vĩnh Phong cười buồn:
      – Đến cả tên của ấy bọn em còn làm sao dẫn ấy đến gặp được.
      – Cái gì. Hóa ra hai cậu đơn phương à. còn ấy bắt cá hai tay cơ chứ .
      Thiên Minh ngạc nhiên thốt lên. Quen với Vĩnh Phong bao lâu rồi, cũng hiểu ít nhiều về cậu. người lạnh lùng với tất cả mọi thứ, gan lì, được làm được và là người rất trọng nghĩa khí. Chưa bao giờ thấy cậu để mắt tới bất cứ nào. Con bao quanh lấy cậu nhiều vô kể, người mẫu, hoa hậu, tiểu thư quý tộc …ai cũng đều rất xinh đẹp và cá tính. Cũng phải thôi, người vừa đẹp trai vừa giàu có như cậu luôn là mục tiêu và ước mơ của các . Có còn tự nguyện hiến dâng cần hồi đáp chỉ bởi vì quá cậu nhưng chỉ nhận được vẻ lạnh lùng đáng sợ của cậu mà thôi.
      Con trai nếu đứng trước những người đẹp như thế mà động lòng được cho là có vấn đề nhưng với Vĩnh Phong, đơn giản là hứng thú.
      – Em nghĩ ấy học trường em vì bạn ấy cũng học ở đó, tụi em tìm ra ấy – Thế Nam xen vào.
      Nhưng Quốc Bảo nãy giờ vẫn ôm bụng nghe Thế Nam vậy liền ngồi dậy phân bua.
      ấy thể nào học ở trường chúng ta được. đại mỹ nhân như ấy lí nào em lại bỏ sót chứ. Còn bạn Đình Ân, đẹp có đẹp nhưng chỉ là vẻ đẹp nhạt nhẽo thu hút những tên tầm thường được. Con đẹp như ấy trường ta có thiếu gì. Cho nên em ấn tượng về ấy lắm. có chắc là gặp ấy ở trường ?
      Câu của Quốc Bảo khiến Thế Nam ngớ người. Cậu lạ gì tính tình của Quốc Bảo, tuy chẳng phải là thương gì nhưng chỉ cần là con đẹp cậu ấy nhất định chinh phục cho bằng được. Nếu cậu ấy chắc là .
      Cậu nhầm lẫn Đình Ân với nào khác rồi chăng. Cảm giác hụt hẫng khi tưởng mình nắm trong nhưng thực ra lại có gì khó chịu. Cậu thở dài thất vọng.
      Thế Nam khẽ liếc nhìn Vĩnh Phong, cậu chìm vào đơn vốn có của mình, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc gì.
      Bây giờ biến mất để lại chút dấu vết nào. Người duy nhất biết về là Đình Khiêm nhưng ta tuyệt đối ra.
      Thiên Minh nhìn Thế Nam và Vĩnh Phong lầu đầu buồn rầu. Hai Thằng nhóc này, cuối cùng cũng rơi vào lưới tình lối thoát.
      Quốc Bảo đột nhiên cười cách đắc chí.
      – Lần này các phải cảm ơn em rồi. Em có cách tìm ra ấy.
      Thiên Minh nhìn Quốc Bảo ra lệnh:
      – Thằng nhóc này, biết nhanh .
      – Hi hi… các còn nhớ thằng Đại Bình ? Cái thằng bị em chọc ghẹo ở hồ bơi đó. Chắc chắn nó biết ấy. Chỉ cần cho nó mấy đấm thế nào nó cũng phải khai ra thôi.
      Thiên Minh gật đầu :
      – Vậy giao chuyện này cho nhóc.
      Điện thoại của Vĩnh Phong reo lên.
      – Alô.
      …………..
      – Con biết rồi, con về liền.
      Vĩnh Phong gấp điện thoại lại thở dài.
      – Có chuyện gì à? – Thế Nam lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt biếc sắc của Vĩnh Phong.
      có chuyện gì đâu, mình về trước đây.
      Vĩnh Phong vỗ vai trấn an Thế Nam, cậu đứng dậy ra về. Ngoái đầu chào Thiên Minh:
      – Bữa khác em mình gặp nhau tâm thêm nha.
      Thế Nam nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong lo lắng nghĩ:” Chắc chắn là có chuyện gì rồi”

      Nhà của Vĩnh Phong nằm trong khu nhà giàu đường 15, khu Hương xá, ngôi nhà gần biển, tựa lưng vào núi, hai bên đường có những cây bích đào xanh ngắt cùng những khóm tử vi, những cây đào và rừng trúc. Là căn biệt thự khá sang trọng mình tong chốn non xanh nước biếc hùng vĩ.
      Đỗ xe cẩn thận vào trong ga ra, trong lòng thi thoảng vẫn nhớ đến Hiểu Đồng. Cậu thở dài đấm mạnh vô lăng xe, ngọn lửa nhớ nhung trong lòng bùng cháy.
      Người giúp việc nghe tiếng xe vội chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của Vĩnh Phong gục vô lăng ngạc nhiên, hiểu có chuyện gì trong lòng hơi sợ hãi.
      – Cậu Phong, cậu Phong sao chứ.
      – Con sao. Thím có biết mẹ con gọi về có chuyện gì .
      ra …thôi cậu vào nhà – Thím giúp việc muốn gì đó nhưng dám.
      Vĩnh Phong chán nản bước xuống xe đóng sầm cánh cửa vào nhà.
      Vĩnh Phong vừa bước vào nhà thấy ba mẹ cậu ngồi chờ ở phòng khách. Vĩnh Phong hơi ngạc nhiên khi thấy ba cậu – ông Vĩnh Nguyên ngồi đọc báo. Thường vào giờ này ông bận xã giao với khách đến tối mới về.
      Bà Mai Hoa – mẹ cậu pha trà cho ông. Bà Mai Hoa rất chồng của mình nhưng tình cảm của hai người lúc nào cũng như cây cầu bập bênh có thể sập bất cứ lúc nào.
      Vừa thấy Vĩnh Phong về, bà vội trách móc:
      – Sao con dọn ra ngoài mà thông báo cho ba mẹ biết.
      Vĩnh Phong nhăn mặt khó chịu :
      – Dù gì ba mẹ cũng đâu có nhà, có biết cũng vậy thôi. Bây giờ ba mẹ biết rồi con cần nữa.
      Bà Mai Hoa nhìn Vĩnh Phong tỏ ý hài lòng.
      – Sao con dám ăn như vậy với ba mẹ.
      Ông Vĩnh Nguyên gập báo lại, ông chỉnh lại mắt kính nhìn Vĩnh Phong.
      – Con dọn đến căn nhà ở Bắc xá à.
      – Dạ – Vĩnh Phong giọng đáp, dù gì với ba cậu cũng có phần nể trọng.
      – Con muốn ở đâu tùy con nhưng nếu con đến ở căn nhà đó được thay đổi bất cứ cái gì trong căn nhà đó. Nếu ba tah thứ cho con đâu.
      Bà Mai Hoa nghe chồng như vậy hơi e ngại. Bà biết vì sao mà chồng bà lại rất thích căn nhà đó. Ông trả giá gấp ba lần để mua lại căn nhà đó, cho người thường xuyên đến quét dọn, nhưng cấm được di chuyển hay làm đổ bể bất cứ thứ gì ở đó. Nếu Vĩnh Phong lỡ làm hư hại vật gì đó chồng ba chắc chắc nổi giận đùng đùng.
      Bà nhớ lại mấy năm trước, có người giúp việc lỡ tay làm vỡ cái bình hoa ở đó. cái bình hoa rất đỗi bình thường, rất dễ tìm mua ở các cửa hàng, vậy mà ông ấy nổi giận hết mấy ngày liền khiến cho người giúp việc đó sợ hãi phải xin nghỉ.
      Bà sợ Vĩnh Phong ra những chuyện hay vội vàng chuyển đề tài.
      – Thôi nhà có khách, hai cha con đừng chuyện riêng nữa.
      Nghe mẹ vậy, Vĩnh Phong mới để ý thấy còn người nữa ngồi im lặng . Thấy Vĩnh Phong nhìn mình, mĩm cười:
      – Chào !
      Vĩnh Phong hơi khó chịu nhìn :
      – Sao em lại ở đây?
      – Em về nước ba hôm rồi nên mới đến đây chào hai bác – ngọt ngào .
      Bà Mai Hoa chen vào khen:
      – Con xem Vũ Quỳnh ngoan ghê . Con bé còn mua rất nhiều quà tặng cho ba mẹ nữa.
      cúi đầu e lệ :
      – Có đáng gì đâu bác.
      Vĩnh Phong nhìn kỹ . Hôm nay Vũ Quỳnh bận cái váy trắng khá kín đáo, trang điểm , khác hẳn hoàn toàn với mặc bộ đồ sexy màu đen hôm trước.
      Nghĩ đến đây, câu chỉ muốn bóp chết Vũ Quỳnh, chỉ vì , chỉ vì nụ hôn bất ngờ của ở quán bar mà Hiểu Đồng giận cậu. Nếu phải vậy bây giờ cậu đâu phải khổ sở tìm ấy.
      Bà Mai Hoa vui vẻ nhìn Vũ Quỳnh :
      – Bây giờ cháu về nước rồi, hai đứa cũng còn , hay là để bác …
      Bà chưa kịp xong Vĩnh Phong vội ngắ lời:
      – Mẹ! nếu có chuyện gì con trước đây, con có cuộc hẹn với các bạn.
      Cậu định ra nhưng ông Vĩnh Nguyên lên tiếng:
      – Khoan ! Con muốn làm gì làm. Nhưng sắp đến năm học mới rồi, ba muốn nghe thấy lời phàn nàn nào về con đâu.
      Vĩnh Phong trả lời dứt khoát:
      – Con biết rồi.
      Cậu liền ra xe chạy , cậu biết mẹ cậu muốn gì.
      Nhà Vũ Quỳnh cũng là tập đoàn lớn, hai bà mẹ cũng chơi thân với nhau nên rất muốn Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh thành đôi, mở rộng tập đoàn ra thêm.
      Tuy chơi với nhau từ đến lớn nhưng cậu chưa bao giờ để trong tim.

      Vĩnh Phong về tới nhà, tâm trạng thấy thoải mái hơn nhiều. Bởi lẻ nó làm dịu nhớ nhung dành cho ấy. Đây từng là nhà của ấy, những vật dụng thích của ấy. Cậu đẩy cửa bước vào phòng Hiểu Đồng lúc , ngắm nhìn nụ cười đáng của bé Hiểu Đồng đáng trông khung ảnh.
      Điện thoại lại reo lên.
      Vĩnh Phong! Thằng khốn khiếp Đại Bình bị em dần nhừ tử cũng nhất quyết chịu ấy ở đâu. Nó chỉ mực biết.
      Giọng Quốc Bình oang oang trong điện thoại, chưa xong điện thoại bị văng vào trong góc tường, vỡ nát.
      Vậy là cậu mãi mãi thể tìm lại ấy. ấy như cơn gió đến nhanh, cuốn theo tất cả mọi thứ để lại chút dấu vết nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :