1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sẽ để em yêu anh lần nữa - Born (38c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 38

      Tình thân

      Sau khi hốt hoảng cùng người lái xe đưa ông Văn Trác cấp cứu, cơn kích động đột ngột của ông Văn Trác bị đẩy lùi, Hiểu Đồng ở lại chăm sóc ông cho đến khi người nhà của ông đến.

      Từ xa nghe tiếng bước chân vội vàng chạy đến, người bước vào là Hạ Khanh và Tuấn Kiệt, ông Tuấn Khanh công tác. Hai người họ nhìn Hiểu Đồng cảm kích, khẽ cười rồi xin phép cáo lui. Nhưng khi bước chân ra khỏi bệnh viện, Hiểu Đồng lại cảm thấy chới với. nhìn trời bao la và đất rộng nhưng lại biết mình nên về đâu.

      Về nhà của hay là về nhà của Vĩnh Phong. Bất giác Hiểu Đồng thở dài khi nghĩ đến những cú điện thoại của Vĩnh Phong, chắc là Vĩnh Phong lo lắng cho lắm khi mà chẳng thể nào liên lạc được. Mải suy nghĩ, Hiểu Đồng lên xe taxi lúc nào hay, chỉ đến khi người tài xế quay lại hỏi:

      muốn đâu?

      Hiểu Đồng mới giật mình rồi vội ra địa chỉ. muốn về nhà suy nghĩ kỹ mọi chuyện. Bảo ngay lặp tức tha thứ, bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ, thể nào làm được. Nhưng nếu bảo vì mối hận thù này mà rời xa Vĩnh Phong, càng thể làm được.

      Trải qua những chuyện tưởng chừng như sinh ly tử biệt, Hiểu Đồng hiểu rằng thể mất Vĩnh Phong. Tâm hồn và thể xác đều trao cho cậu, vì cậu nguyện gác bỏ quá khứ chỉ nghĩ đến tại và tương lai. Nhưng mà cái quá khứ quá ư đau đớn cứ bám lấy , thử hỏi phải làm sao đây? Ông trời khéo trêu đùa cùng Vĩnh Phong, hết lần này đến lần khác khiến và cậu đau khổ.

      Hiểu Đồng triền miên với những suy nghĩ, hay chiếc xe taxi thắng lại, người tài xế lần nữa quay lại thúc giục :

      ơi, đến rồi.

      Hiểu Đồng gẩng đầu nhìn ra ngoài mới hay trong lúc vô thức mình địa chỉ của nhà Vĩnh Phong. Hiểu Đồng đành xuống xe lặng lẽ vào trong.

      Nhưng Hiểu Đồng vừa vào mấy bước dã nghe tiếng hét vọng ra:

      – Tại sao chứ? Em có gì bằng ta chứ, tại sao lúc nào trong mắt cũng chỉ có ta. Tại sao – Kỳ gào thét xông vào Vĩnh Phong tra hỏi.

      tại sao cả, chỉ là người ấy – Vĩnh Phong đáp, ánh mắt long lên mỗi khi nhắc đến Hiểu Đồng.

      thích ấy cái gì, , em bắt chước ấy, em học tập giống ấy – Kỳ ngừng gào lên, trong giọng là tiếng khóc nức nở.

      – Cho dù em có bắt chước giống ấy thế nào cũng thể em – Vĩnh Phong dứt khoát .

      thể em, em tin, nếu như ấy xuất , nhất định em. Cho nên tất cả là vì ấy, chỉ cần ấy biến mất…

      Kỳ chưa kịp hết lời bị Vĩnh Phong giữ chặt lấy cổ tay bóp mạnh, cậu gằn giọng đầy giận dữ :

      – Để cho em biết, cho dù ấy có biến mất, cũng chỉ mình ấy, mãi mãi em đâu. Nếu em làm hại Hiểu Đồng, tha thứ cho em. Chuyện lần trước của Đình Ân mọi người truy cứu nữa, nhưng điều đó có nghĩa là em vô tội.

      Vĩnh Phong hất tay Kỳ ra giận dữ đẩy cửa định bỏ , nào ngờ khi cậu mở cửa thấy Hiểu Đồng đứng bên ngoài, hết nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn sang Kỳ. Lúc này Kỳ hoàn toàn khỏa thân, ta thấy Hiểu Đồng nhìn mình thoáng xấu hổ vội vàng nhặt đồ lên mặc lại.

      – Em đừng hiểu lầm…..- Vĩnh Phong vội lên tiếng giải thích nhưng Hiểu Đồng phớt lờ cậu và bước vào trong nhà. cúi xuống nhặt cái váy rồi đưa đến trước mặt Kỳ nhưng Kỳ chẳng những cảm kích mà còn hung dữ giật lấy.

      Có lẽ do quá xấu hổ cho hành động của mình, Kỳ thêm lời gì, chỉ giận dữ nhìn Hiểu Đồng rồi hậm hực đóng sầm cửa lại bỏ . Hiểu Đồng khẽ cười nhạt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Vĩnh Phong vội bước đến nhàng ôm chặt , gục đầu vào vai :

      ấy phải….

      – Em biết, em nghe những lời lúc nãy. Em tin – Hiểu Đồng lại khẽ ngắt lời Vĩnh Phong rồi đưa tay ôm chầm lấy bờ eo cậu.

      – Em đâu cả chiều nay vậy, tìm em rất lâu, khi tìm được em cảm giác của hơn 2 năm về trước lại ùa vẽ khiến trái tim như muốn ngừng đập, rất sợ em lại rời xa như trước đây. Cả buổi chiều này sống trong tâm trạng phập phồng lo lắng yên – Vĩnh Phong vừa giọng nghẹn ngào, vừa rơi nước mắt thấm ướt vai áo Hiểu Đồng.

      Người ta :” Nước mắt là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ, người đàn ông nào lại chùn lòng khi thấy người mình khóc” . Nhưng ra, nước mắt đàn ông mới là thứ làm tan chảy trái tim lạnh giá của phụ nữ, bởi vì “nam nhi thà đổ máu chứ rơi lệ”. Khi Vĩnh Phong khóc, cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu,cảm nhận được tình mãnh liệt của cậu!

      – Em xin lỗi! – Hiểu Đồng khẽ rồi ôm chặt lấy Vĩnh Phong và kể lại chuyện ông Văn Trác đột nhiên bị ngất, dấu chuyện mình gặp bà Mai Hoa – ….Điện thoại em lại bị rớt vỡ tan nên cách nào gọi cho được.

      Vĩnh Phong gì thêm, chỉ ôm chặt lấy , chỉ khi ôm trong vòng tay mình, trái tim cậu mới bớt sợ hãi . Chuyện mà ông Vĩnh Nguyên kể khiến cậu rất lo lắng, lo lắng có ngày Hiểu Đồng biết được lại rời xa cậu. Vĩnh Phong đâu biết rằng, Hiểu Đồng vừa biết được còn tàn khốc hơn nữa. Vùi mình trong vòng tay Vĩnh Phong, Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại, muốn quên việc ngày hôm nay.

      Khi ông Văn Trác vừa tỉnh lại, ông liền đưa mắt tìm kiếm rồi kêu lên:

      – Hiểu Đồng!

      – Ông! Tụi con đây, Hiểu Đồng về mất rồi – Hạ Khanh tiến lại gần nắm lấy bàn tay già nua của ông .

      – Mau…Tuấn Kiệt mau gọi người đến công ty lấy hồ sơ điều tra về Hiểu Đồng đem đến đay mau lên.

      Nghe ông Văn Trác , Tuấn Kiệt và Hạ Khanh đưa mắt nhìn nhau khó hiểu nhưng rồi Hạ Khanh đưa mắt ngầm ý bảo Tuấn Kiệt mau, cậu khẽ gật đầu điện thoại. Ông Văn trác mới từ từ nằm xuống hít thở mạnh. Hồ sơ của Hiểu Đồng ông từng cho người điều tra, nhưng ngờ lại chủ động đến tìm ông hợp tác rồi Hạ Khanh vào nên ông nhìn đến hồ sơ đó nữa, nếu như lúc đó ông nhìn đến có lẽ ông cần mất quá nhiều thời gian để tìm cháu mình.

      Nữa tiếng sau, người cầm hồ sơ đến cho ông Văn Trác, ông run rẩy đọc rồi rơi nước mắt, niềm vui khó tả, cuối cùng ông cũng tìm thấy con duy nhất của con trai ông. ra trước giờ cháu ông vẫn luôn ở gần ông. Duyên phận kì lạ, nó khiến con người thể nắm bắt được càng tìm kiếm càng thể có được, nhưng khi bình tĩnh lại, ta mới nhận ra nó luôn tồn tại bên cạnh ta.

      Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu trong mắt ông Văn trác nổi lên cơn lửa. Tất cả đều tại Triệu Vĩnh Nguyên, chính là ta nên con trai ông mới đau khổ và chết, nếu biết đâu cha con ông có dịp gặp lại nhau rồi. Chính gia đình họ gây ra nỗi đau khổ cho con trai và cháu ông. Nguyên Thành Phong, ông nhất định phải đạp đổ nó – ông Văn Trác bóp chặt những hồ sơ của Hiểu Đồng trong bàn tay gìa nua của mình, mắt nhắm ghiền đầy đau đớn, môi mím chặt đầy giận dữ.Lúc này tức giận và hận thù chiếm đầy trái tim của ông,nó buộc ông phải trở nên tàn nhẫn,tàn nhẫn để rồi có lúc nào đó phải hối hận!

      Hạ Khanh và Tuấn Kiệt nhìn thấy ông mình như vậy cũng kinh hãi.

      Vĩnh Phong cảm thấy từ hôm qua trở về Hiểu Đồng dường như có tâm , hay ngồi thừ im lặng như chìm vào gian tĩnh mịch. Khi ở bên cậu, có đôi lúc Hiểu Đồng như muốn tránh né, Vĩnh Phong nghĩ có lẽ hiểu lầm cậu và Kỳ nên rất muốn giải thích nhưng cậu biết giải thích làm sao, cậu sợ khi mình ra món nợ mà cậu nợ Kỳ, Hiểu Đồng thay đổi cách nhìn về cậu.Vĩnh Phong rất phân vân, nỗi sợ hãi và ăn năn cứ đè nặng tâm trí cậu.Cậu phải làm gì đây?

      Khi Hiểu Đồng trở về nhà mình chuông điện thoại bàn vang lên, vội nghe máy.

      – Alô!

      – Là tôi! – Tiếng bà Mai Hoa vang lên – Tôi gọi di động nhưng nghe máy nên tôi đành gọi điện thoại bàn.

      Hiểu Đồng khẽ cười, chắc chắn bà ta theo dõi nếu làm gì vừa mới về nhà gọi điện thoại ngay được.

      – Bà muốn gì?

      – Chuyện tôi kể suy nghĩ tới đau rồi?

      – Bà hỏi để làm gì? – Hiểu Đồng bực tức hỏi lại.

      – Chuỵên em , suy nghĩ ra sao. Điều kiện của tôi chỉ có , chấp nhận hay chấp nhận là tùy . Nhưng tôi muốn cho biết, tôi dốc hết toàn lực và những mối quan hệ của mình để giành lấy bé Đường. khi có con bé, tôi đưa nó xa, bao giờ để tìm thấy nó.

      – Bà … – Hiểu Đồng giận run người, bàn tay nắm chặt ống nghe của như muốn bóp nát nó ra.

      – Lần này tôi cho ba ngày suy nghĩ, hãy đưa em xa, bao giờ để họ tìm thấy hai người nữa – Bà Mai Hoa lạnh lùng rồi tắt máy cho Hiểu Đồng thêm lời nào cả.

      Hiểu Đồng nghe tiếng tút tút vọng lại bên tai như giáng mạnh vào tim , buông thõng tay để ống nghe điện thoại rơi thỏng xuống, ngã người xống đất như cái xác hồn. rất muốn khóc nhưng nước mắt lại thể rơi.

      Ngay lúc đó chuông cửa reo lên, rất lâu rất lâu, Hiểu Đồng mới mệt mỏi ra mở cửa. hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những người trước mặt mình.

      ***

      Mấy ngày sau đó, Vĩnh Phong còn thấy Hiểu Đồng và bé Đường trở về căn nhà đó nữa. Tìm kiếm khắp nơi, nhưng tất cả đều vô vọng, lần này biến mất ngay đến Trúc Diễm cũng biết ở đâu. Vĩnh Phong mãi tìm còn tâm trí làm, ông Vĩnh Nguyên cũng lo lắng, nhiều lần chất vấn bà Ma Hoa nhưng bà nhất quyết khiến ông phát bệnh.

      Tất cả công việc đổ dồn lên vai Vĩnh Thành, khiến cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ vài tuần mà người gầy rạc . Hạ Khanh nhìn thấy cậu như vậy rất đau lòng. Tuấn Kiệt thay thế Hiểu Đồng làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát vào quản lí trong tập đoàn Nguyên Thành Phong, Hạ Khanh cũng thường xuyên lui đến để tư vấn.

      Nội bộ tập đoàn Nguyên Thành Phong lúc này bỗng nội loạn cả lên. Những hợp đồng vẫn chưa gỉai quyết xong khiến Vĩnh Thành điên cả đầu, đột nhiên những mặt hàng của tập đoàn bị phát gây nguy hại, phải thu hồi lại tất cả và đền bù tổn thất rất nhiều, các công ty họp tác bỗng rút lui. Cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, các cổ đông chán nản lần lượt bán cổ phiếu và ra . Tập đoàn Nguyên thành Phong vốn mạnh mẽ, bỗng xuống dốc nghiêm trọng.

      Ông Vĩnh Nguyên hay tin bỗng bị đột quỵ nằm bất tỉnh giường, bà Mai Hoa và Vĩnh Phong phải trở về công ty phụ giúp, nhưng càng được gì.

      Công ty bên nước ngoài cũng bất đầu chịu ảnh hưởng kém, chắc chắn nội bộ công ty bị mua chuộc và phá hoại. Trước nguy cơ này, Vĩnh Thành bất đắc dĩ bán 10% cổ phần trong tay cậu và 5% của ông Vĩnh Nguyên để cứu vãn. Nhưng cậu ngờ cổ phiếu của tập đoàn được bàntay bí mật thu mua, và chẳng mấy chốc ngừơi đó xuất đầu lộ diện.

      Người bước vào khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. ăn bận rất sang trọng, trang điểm cầu kì, đeo người trang sức lấp lánh đắt tiền, mái tóc được búi cao trông cực kì quý phái, khoát tay với Tuấn Kiệt bước vào trong trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

      Vĩnh Phong chết sững khi nhìn thấy iểu Đồng khoát tay Tuấn Kiệt bước vào. Hạ Khanh thống kê số cổ phiếu có được trong tay của tập đoàn Vĩnh Phát, cái ghế chủ tịch của ông Vĩnh Nguyên bị hất đổ bời vì trong tay ông chỉ còn 10% cổ phần. Ông giao cho Vĩnh Thành 10% trăm còn lại. Nhưng trong ba người, số cổ phần của bà Ma Hoa là cao nhất 15%. Nhưng tổng hợp lại họ chỉ có 45% cổ phần, còn 55% cổ phần lọt vào tay tập đoàn Vĩnh Phát và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn trao cho cháu thất lạc của ông là Hiểu Đồng. Toàn bộ tập đoàn to lớn Nguyên Thành Phong rơi vào tay Hiểu Đồng cách dễ dàng.

      Két thúc buổi bàn giao đó, Vĩnh Phong chỉ im lặng nhìn Hiểu Đồng gì, cũng lạnh lùng khoát tay Tuấn Kiệt ra, ngang qua bà Mai Hoa khẽ cười cái rồi thầm

      – Bây giờ bà lấy cái gì mà cướp bé Đường ra khỏi tay tôi.

      Bà Mai Hoa chết sững, bà ngờ lời của bà khiến cho tập đoàn mà ba và chồng bà xây dựng chẳng mấy chốc sụp đỗ. Bà cảm thấy hối hận vô cùng khi Hiểu Đồng bước ra bà ngã xuống, những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

      Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt ngồi vào xe cùng Hạ Khanh, Hiểu Đồng đau khổ ngả người vào lòng Tuấn Kiệt khóc nức nở. Ánh mắt ngỡ ngàng của Vĩnh Thành, ánh mắt đau đớn oán giận của Vĩnh Phong khến tim đau nhói.

      Sau khi cả ba người trở về, ông Văn Trác nhìn họ vui vẻ hỏi:

      – Mọi chuyện thuận lợi chứ.

      Hạ Khanh mệt mỏi gật đầu, thấy buồn khi nhìn vào gương mặt hốc hác của Vĩnh Thành. Tuấ Kiệt dìu Hiểu Đồng bước vào với gương mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe. Ông Văn Trác thấy như vậy phaiền não nhưng ông vẫn lạnh lùng nhắc nhở.

      – Hiểu Đồng! Lần này con được mềm yếu. Con phải biết, chỉ khi con đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những người con thương nhất.

      Hiểu Đồng cố sức gật đầu. hiểu điều ông , chính là người cầu cạnh van xin ông giúp đỡ trong cơn tuyệt vọng.

      mất mẹ, người thân duy nhất của còn lại là bé Đường, nếu như ông Vĩnh Nguyên biết được bé Đường là con của ông ấy, liệu ông ấy có muốn cướp bé Đường như năm xưa ông muốn cướp mẹ mà bất chấp tật cả. Hiểu Đồng dám nghĩ, thấy sợ hãi vô cùng, thể mất bé Đường. Ngay lúc đó, ông Văn Trác đến tìm .

      Hiểu Đồng khóc lóc quỳ xuống van xin ông, xin ông hãy bảo vệ bé Đường giùm . Ông Văn Trác khẽ vuốt đầu bảo:

      – Con đừng lo, ta bảo vệ em con, để cho ai động đến con và em con. Bởi vì con là cháu nội của ta.

      Khi mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy khó chịu trong người, nhìn thấy những đĩa thức ăn thơm ngon trước mặt nhưng lại có cảm giác buồn nôn khó tả vội chạy vào tolet. Mọi người cứ nghĩ còn buồn vì việc vừa rồi nên ai gì thêm.

      Vĩnh Phong cầm ly rượu đưa lên cao, ly rượu sóng sánh trước mắt cậu, những ưu tư nét mặt cậu phản chiếu qua chiếc ly rượu. Uống cạn ly rượu, cậu quăng mạnh nó vào vách tường đầy giận dữ. Vĩnh phong hận Hiểu Đồng cướp lấy công ty nhà cậu, nhưng cậu lại thấy giận, cậu rất giận, giận bỏ . Giận tại sao lại giấu diếm mình là cháu ông Văn Trác, cậu đau đớn nghĩ:”Liệu có phải em trở về với vì mục đích trả thù hay ?”. Tình hình công ty, Vĩnh Phong hết cho Hiểu Đồng nghe để dễ dàng tiếp nhận vị trí giám đốc, ngờ tiếp nhận chưa bao lâu, đẩy công ty đến tình cảnh kiệt quệ.

      bàn ăn, ông Văn Trác ngồi nghe báo cáo lại tình hình khẽ gật đầu, người trợ lí vội vàng cáo lui làm phiền thêm bữa ăn của gia đình.

      – Đúng là trời tạo thời cơ cho chúng ta – Ông Văn Trác đắc ý – Ngay thời điểm này Triệu Vĩnh Nguyên lại bị ngã bệnh nếu các cổ đông khác dễ gì chịu nhượng lại cỗ phần cho chúng ta. Hai thằng nhóc nhà họ Triệu đó tuy rất có năng lực nhưng kinh nghiệm chưa đủ. Chỉ cần vài mánh khóe dễ dàng lật đổ được hain đứa nó.

      – Nhưng làm sao ông lại biết được các kế hoạch của Nguyên Thành Phong mà tiếp cận – Tuấn Kiệt thắc mắc lên tiếng hỏi.

      Ông Văn Trác cười . Ông Tuấn Khanh bèn giải thích cho con trai hiểu:

      – Từ lâu ông con cài người vào trong Nguyên Thành Phong thu thập tư liệu, chờ thời cơ là ra tay ngay. Con cũng học hỏi việc làm ăn , mai mốt ra thương trường, bị người ta ăn hiếp.

      Rồi ông ngồi giảng dạy cho Tuấn Kiệt nghe thêm về kinh doanh. Tuấn Kiệt dù trong lòng bất mãn nhưng cũng dám có ý định phản đối, đành ngồi im chịu trận. Hiểu Đồng và Hạ Khanh ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh như vậy nhìn nhau khẽ cười.

      Nhưng ăn, Hiểu Đồng lại cảm thấy cơ thể rạo rực buồn nôn khó tả, vội chạy vào tolet, Hạ Khanh vội vàng đuổi theo. Khi bước vào sắc mặt Hiểu Đồng tái xanh vuốt mặt bằng nước lạnh.

      – Em sao chứ?

      – Em sao – Hiểu Đồng lắc đầu mĩm cười yếu ớt.

      – Gần đây có thường xuyên cảm thấy buồn nôn ? – Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng chăm chú dè dặt hỏi.

      – Lâu lâu lại cảm thấy buồn nôn. Chỉ lát là khỏi.

      – Hiểu Đồng có khi nào …. – Hạ Khanh bỏ lững câu nghi vấn của mình.

      Hiểu Đồng giật mình, nhìn Hạ Khanh rồi nhanh chóng phụ nhận.

      đâu, chắc dạo này công việc nhiều quá, cho nên mới thấy khỏe trong người.

      rồi Hiểu Đồng ra trở về phòng, bần thần ngồi xuống giường đưa tay sờ vào bụng mình. nỗi lo lắng dâng tràn. Có ….

      ***

      Hiểu Đồng cảm thấy buồn muốn gặp Vĩnh Phong, bảo tài xế đưa mình đến trước nhà. Nhưng Hiểu Đồng lại dám bước vào bên trong, sợ, đủ can đảm gặp mặt Vĩnh Phong. biết Vĩnh Phong giận mình, biết cậu hiểu lầm mình.

      – Bà chủ tịch còn muốn lấy thêm tin tức gì từ tôi nữa – giọng giễu cợt vang lên sau lưng Hiểu Đồng, giật mình quay lại thấy Vĩnh Phong đứng sau lưng nhìn mình với nụ cười châm bím.

      – Sao trả lời? Bị tôi trúng rồi à – Vĩnh Phong bước tới gần, Hiểu Đồng có thể cảm thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cậu khiến cảm thấy khó chịu trong người. lùi lại mấy bước để lẩn tránh mùi rượu nhưng ngờ Vĩnh Phong lại hiểu lầm.

      – Sao hả? Lợi dụng tôi đạt được mục đích rồi xem như tôi còn giá trị lợi dụng nữa phải ? – Vĩnh Phong cười lớn hỏi giọng châm biếm mĩa mai, ánh mắt căm ghét phủ lên .

      Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng cứ cúi đầu im lặng càng tức giận hơn, cậu mong phải, mong lên tiếng giải thích nhưng đáp lại cậu là im lặng thừa nhận. Hơi men bốc lên cùng với tức giận lu mờ lí trí cậu, Vĩnh Phong ngừng công kích Hiểu Đồng ngay cả bản thân cũng biết mình gì.

      – Muốn biết được bí mật công ty ăn nằm với tôi, vậy làm cách nào thu mua được số cỗ phần kia vậy. phải là dùng thân xác trao đổi chứ.

      Hiểu Đồng đau đớn trước lời châm biếm của Vĩnh Phong, tim từng giọt từng giọt máu nhưng rồi đùng cái tim bị bóp chặt vỡ tan tành sau câu cuối cùng của Vĩnh Phong.

      – Bốp…

      Hiểu Đồng giang tay tát mạnh vào má Vĩnh Phong cái với ánh mắt bi thương phẫn nộ và tuyệt vọng, hai giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Sau đó quay lưng bỏ .

      Cái tát tai giữa đêm tối lạnh giá khiến Vĩnh Phong tỉnh táo hơn. Cậu nhìn những giọt nước mắt rời mặt Hiểu Đồng càng tỉnh táo hơn, cậu hối hận vì lời trong lúc tỉnh táo của mình, thấy bỏ , Vĩnh Phong thấy hoảng hốt vô cùng, cậu sợ lần này cậu gây tổn thương cho gì bù đắp được, mất vĩnh viễn. Mặc kệ tôn nghiêm của mình vừa bị tát, cậu vội vàng đuổi theo rồi ôm chầm lấy .

      xin lỗi!

      Hiểu Đồng dằn mình ra khỏi vòng tay Vĩnh Phong, nhưng vòng tay cậu siết chặt. Cậu luôn miệng xin lỗi, cậu xoay người lại, nắm lấy hai bàn tay run vì tức giận của đấm mạnh vào lòng ngực của mình

      – Em đánh , đánh . điên rồi, điên mất rồi.

      Lời thiết tha khiến cho cơn giận của Hiểu Đồng nguôi lại, ôm chầm lấy Vĩnh Phong khẽ thổn thức.
      – Là Khương Thái sao? – Vĩnh Phong bất ngờ kêu lên, ngờ Khương Thái lại là gián điệp kinh tế mà ông Văn Trác cài vào Nguyên Thành Phong. Được Vĩnh Thành trọng dụng, Khương Thái lần lượt tìm hiểu sao chép lại tất cả công việc làm ăn của tập đoàn, trong thời gian Vĩnh Thành công tác, Khương Thái được điều đến phụ giúp Vĩnh Phong. Vô tình có thêm cơ hội tìm hiểu. Sau đó thầm chuyển giao tất cả cho ông Văn Trác.

      – Ừhm , là tay ông em sắp đặt tất cả, khi em nhận ông rồi mới biết – Hiểu Đồng gật đầu rồi vùi người trong lòng ngực Vĩnh Phong, lát sau khẽ thở dài hỏi – Bây giờ định làm sao?

      – Vốn dĩ gia đình nợ gia đình em, coi như là trả nợ cho nhà em. Đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa.
      Chuyện của chúng ta liên quan đến chuyện công việc – Vĩnh Phong hờ hững trả lời rồi kéo Hiểu Đồng ôm chặt.

      Mấy ngày sau, trong công ty đồn ra nhiều việc, trốn thuế, nhập lậu, buôn lậu bị điều tra mà người bị truy vấn chín là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Thành. Khi nghe được tin này, Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt vôi vàng chạy đến tìm ông Văn Trác, nhưng Hạ Khanh có mặt trước .

      – Là ông làm đúng ? – Hạ Khanh nhìn ông nội của mình với ánh mắt giận dữ.

      – Đúng vậy – Ông Văn Trác bình thản .

      – Tại sao? – Hạ Khanh gằn giọng .

      – Vì con trai của ta, nó chết các oan ức – Ông Văn Trác đan hai tay vào nhau, nét mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn, ánh mắt lóe lên thù hận. Hiểu Đồng còn nhận thấy người ong với nét mặt phúc hậu nụ cười sảng khoái nữa. hận thù cướp những nét ấy của ông.

      – Bác Kiệt chết vì tai nạn chứ phải do Vĩnh Thành – Hạ Khanh gầm lên, chưa bao giờ dám năng nặng lời với ông nội của mình.

      Ông Văn Trác cũng khá bất ngờ trước thái độ của đứa cháu vốn ngoan ngoãn nghe lời của mình, ông cau mày giận dữ nhìn Hạ Khanh rồi cũng bừng bừng đáp lại.

      – Bác con đúng là chết do tai nạn, nhưng mà nếu như phải Triệu Vĩnh Nguyên hại cả nhà bác con, vậy bác con có chết ? Ta muốn để cho ta cảm nhận được nỗi đau thương khi nhìn con cái lâm vào bước đường cùng là thế nào.

      – Ông là tàn nhẫn –Hạ Khanh gào lên phẫn nộ.

      – Bốp…

      Ông Tuấn Kiệt tát vào mặt Hạ Khanh cái, khi nhìn thấy dám lớn tiếng với ông nội mình, rồi thấy ông Văn Trác đưa tay ôm lấy ngực ông vội chạy đến đỡ. Hạ Khanh cũng sũng sốt và hoảng sợ, ngờ ông mình vì chuyện này mà kích động như thế. Tuấn Kiệt và Hiểu Đồng cũng lặp tức chạy đến lấy thuốc cho ông Văn Trác uống.

      Ông Tuấn Khanh tức giận mắng con :

      – Con xem, con chọc cho ông mình tức đến như thế.

      – Là tại ông *** hại Vĩnh Thành – Hạ Khanh dù biết rằng mình sai, nhưng vì quá lo lắng cho Vĩnh Thành nên vẫn cố chấp , rồi quay lại nhìn Hiẻu Đồng như muốn tìm kiếm đồng minh – Hiểu Đồng! Em xem, ông làm vậy có đúng ?

      Hiểu Đồng nghe Hạ Khanh hỏi ngẩng đầu nhìn Hạ Khanh rồi nhìn ông Văn Trác mệt mỏi thở, cắn chặt môi đáp, quay đầu nơi khác. Hạ Khanh muốn cứu Vĩnh Thành, muốn Hiểu Đồng lên tiếng để bảo vệ Vĩnh Thành nhưng khi thấy Hiểu Đồng im lặn tức giận:

      ra em là hạng người như thế, Vĩnh Thành làm nhiều việc cho em như vậy. Vậy mà cả tiếng van xin cho ấy em cũng . …Vì người bị bắt là Vĩnh Thành chứ phải Vĩnh Phong của em đúng ? Em là ích kỷ.

      – Chị, chị thôi , Hiểu Đồn cũng có nỗi khổ của mình – Tuấn Kiệt nắm tay Hạ Khanh kéo tay ra nạt lớn. Nhưng Hạ Khanh hất tay cậu ra rồi quay đầu bỏ .

      – Cốc …cốc …

      – Vào – Ông Văn Trác nằm giường thần thái tốt thều thào đáp lại.

      Hiểu Đồng liền mở cửa bước vào, đến gần giường ông và ngồi xuống, ông Văn trác nhìn cười yếu ớt.

      – Ông biết thế nào con cũng đến tìm ông.

      Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ nhìn ông nội của mình, người ông mà bây giờ mới biết.

      – Con đến để xin tha cho Vĩnh Thành – Ông hỏi và Hiểu Đồng gật đầu rồi :

      – Con nợ Vĩnh Thành rất nhiều, con khôg muốn thấy ấy vì mình mà bị tỏn thương.

      – Vậy cn muốn ta trút giận lên Vĩnh Phong.

      – Ông… – Hiểu Đồng kêu lên.

      – Nếu như con muốn người nào làm người đó chịu, vậy khi ông khiến cho Triệu Vĩnh Nguyên phải sống bằng chết, hai đứa nó tuyệt đối được xen vào.

      Hiểu Đồng nhìn ông nội mình bất lực, làm sao hai người họ đứng nhìn cha mình bị cảnh lao tù.

      – Hã tha cho họ ông, tất cả đều qua. Con từng hận họ, cho nên con biết hận thù làm cho ta sống thanh thản.

      – Vậy sao, hân thù làm chúng ta sống thanh thản sao? – Ông Văn Trác lập lại lời Hiểu Đồng rồi như với chính mình. Lát sau ông nhìn Hiểu Đồng ánh mắt kiên quyết :

      – Hiểu Đồng, nếu là bạn của ông, ông vì bạn mà làm tất cả. Nhưng nếu là kẻ thù của ông, ông nhất định thẳng tay loại bỏ. Gia đình đó bị ông xem là kẻ thù, trong thương trường họ cũng là đối thủ của ông.
      Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Muốn ông tha cho họ là đều thể.

      Hiểu Đồng thở dài đau khổ khi thấy ý chí kiên định của ông mình. cáo từ ra, nhưng chợt ông Văn Trác lên tiếng bảo:

      – Muốn ông tha cho gia đình họ, phải cắt đứt với Vĩnh Phong vĩnh viễn.

      Hiểu Đồng đứng nép vào góc tường chờ đợi, thấy Vĩnh Thành lão đảo về, tới cửa nhà, cậu đưa tay vào túi quần lấy chìa khóa, nhưng dường như bàn tay từng bị thương của cậu run rẩy rồi làm rớt chùm chía khóa xuống đất nhưng mãi vẫn nhặt lên được. Bực tức cậu đá văng chùm chìa khóa ra xa, rồi ngồi bệch xuống gục đầu xuống gối. Hiểu Đồng đưa tay cắn chặt ngăn cho tiếng nấc phát ra. Nước mắt lặng lẽ rơi, có lỗi với Vĩnh Thành rất nhiều, phải cạu gặp gặp nhiều bất hạnh và đau khổ thế này. Nhìn thấy Vĩnh Thành độc và bất lực nỗi chua xót trào dâng trong lòng . Muốn đến vực Vĩnh Thành đứng dậy nhưng Hạ Kahnh nhanh châ hơn . Nhìn Hạ Khanh dịu dàng đỡ Vĩnh Thành, Hiểu Đồng thầm nghĩ:” Hạ Khanh xin chị hãy chăm sóc cho Vĩnh Thành tốt. Lần này hãy để,em vì ấy”

      Hiểu Đồng lấy điện thoại gọi:” Con đồng ý”

      ***

      – Chị mau về nhà , đừng khiến ba và ông nổi giận nữa – Tuấn Kiệt đến nhà Vĩnh Thành gọi Hạ Khanh về. Mấy ngày nay Vĩnh Thành liên tục bị mời đến đồn cảnh sát thẩm vấn, và đến chi cục thuế khai báo, cả người phờ phạt . Hạ Khanh giúp cậu làm luật sư nên cãi nhau với ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh, quyết định dọn ra khỏi nhà. Đến ở chung nhà với Vĩnh Thành, dù Vĩnh Thành phản đối thế nào cũng chịu, chấp nhận ngũ sofa nhà cậu.

      về, chị muốn về cái nhà đó nữa – Hạ Khanh kiên quyết .

      – Chị… – Tuấn Kiệt định thêm gì đó cánh cửa nhà mở ra Vĩnh Thành bước vào.

      – Vĩnh Thành được thả ra rồi – Hạ Khanh nóng ruột chạy đến bên Vĩnh Thành hỏi, Vĩnh Thành chính thức bị bắt giữ để điều tra, hôm nay họ cho đến thăm Vĩnh Thành khiến ở nhà chờ đợi đến suốt cả ruột.

      – Họ tạm thời thả về để tiếp tục điều tra làm mọi chuyện – Vĩnh Thành thở phào .

      Hạ Khanh mừng rỡ ôm chầm lấy cậu reo mừng:

      sao, ổn thôi. Chỉ cần điều ra thêm chút nữa là mọi việc được sáng tỏ. vô tội mà.

      – Hừ… các người vui mừng rồi. Có biết người khác vì các người mà đau khổ hay . ta vô tội ư, chị tưởng ta hoàn hảo và trong sạch lắm ư. Chị nhìn – Tuấn Kiệt tức giận quăng sấp tài liệu xuống trước mặt hai người đó – Đây toàn là tài liệu phạm pháp của ta, chỉ cần đưa cho cảnh sát, ta lặp tức bị tù.

      Hạ Khanh sững sốt nhìn những tài liệu này, cả Vĩnh Thành cũng vậy, cậu biết những tài liệu này ở đâu ra. Nhưng diều lạ là tài liệu này đều có chữ ký và con dấu của cậu.

      – Chị chỉ biết trách Hiểu Đồng, chị có biết ấy quyết định rời xa Vĩnh Phong mãi mãi để bảo vệ Vĩnh Thành hay ?

      Cả Vĩnh Thành và Hạ Khanh cùng nhìn nhau.

      – Em phải về gặp ông nội, thể để cho Hiểu Đồng và Vĩnh Phong lại tiếp tục xa nhau trong đau khổ nữa – Hạ Khanh nhìn Vĩnh Thành .

      cũng biết người hại là ai rồi – Vĩnh Thành đột nhiên thốt lên với ánh mắt đau buồn.

      Cả hai vội vàng ra khỏi nhà, chia ra hai ngã làm sáng tỏ mọi việc. Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn hai người bọn họ rồi cũng bỏ .

      Tuấn Kiệt muốn trở về nhà cậu đành lái xe dạo quanh thành phố. ngờ cậu chứng kiến cảnh Kỳ níu kéo Vĩnh Phong, còn Vĩnh Phong mực từ chối rồi bỏ để lại Kỳ ngồi khóc nức nở.

      Tuấn Kiệt tức giận đến lối Kỳ đứng dậy, cậu nổi giận đùng đùng mắng:

      – Em có biết mình vừa làm chuyện mất mặt lắm hả?

      – Mặc kệ em, cần phải quản – Kỳ xô cậu ra tiếp tục khóc – Tại sao, dù chia tay với Hiểu Đồng rồi, ấy vẫn chấp nhận em chứ. Em ấy mà, em mặc kệ, dù bằng thủ đoạn nào, dù có mất mặt bao nhiêu, em nhất định phải giành lấy ấy cho mình – rồi đứng chạy bỏ lại Tuấn Kiệt.

      Cậu đứng yên bất động đuổi theo, khẽ nhắm mắt:” Em cậu ta, còn sao, kông em ư”

      – Vĩnh Phong…- Hiểu Đồng khổ sở lên tiếng gọi khi thấy Vĩnh Phong im lặng khi nghe kể mọi việc.

      – Cho nên từ nay chúng ta thể ở bên nhau được phải vậy ? – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng buồn bã hỏi. Hiểu Đồng khẽ gật đầu.

      – Hiểu Đồng! Em là người con tàn nhẫn đến cùng cực, lạnh đến thể lạnh hơn được nữa. Em cho hạnh phúc như thiên đàng rồi lại nhẫn tâm xô xuống đia ngục. Vậy chẳng thà để mãi mãi sống trong đau khổ còn hơn.

      Trước những lời trách móc đầy đau đớn của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng đau khổ như bị tên xuyên vào người. :

      – Vĩnh Phong, chúng ta nợ Vĩnh Thành quá nhiều rồi. Lần này chỉ vì chúng ta mà còn vì ba mẹ và Vĩnh Thành. Em muốn kết thúc hận thù của hai gia đình chúng ta. Lần này, em quyết định ra nước ngoài sống.

      – Em định đâu?

      – Vĩnh Phong đừng hỏi, em muốn gặp lại nữa gặp lại chỉ thêm đau lòng thôi. Hứa với em, hãy quên em và sống hạnh phúc với người con . Hãy để tình cảm của chúng ta dừng lại tại đây, có được ? Chỉ cần chúng ta chia tay, ông nội em tha cho gia đình – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong cầu khẩn.

      Vĩnh Phong biết còn cách nào khác để có thể cứu Vĩnh Thành, cậu đành chấp nhận lời cầu khẩn của Hiểu Đồng.

      – Em về đây. Từ nay dù có gặp nhau hãy xem nhau như chừa từng quen. Hận thù giữa hai nhà chúng ta cũng chưa từng có. Bây giờ hai chúng ta cùng quay lưng bước , chọn cho mỗi người ngã, đừng bao giờ quay đầu lại nhìn, có được ?

      – Được.

      Hai người nhìn nhau lâu kìm nén đau khổ trong lòng từ từ bước lùi lại. Rồi đồng thời cùng quay lưng bỏ . Nước mắt rơi thay cho đau khổ, nước mắt rơi thay cho tình dang dở, nước mắt rơi thay cho chia li.

      Gió đêm đông buồn bã hát tiếng rì rào,
      Lá vàng đau buồn cho chuyện tình của họ
      Mà rời cây rơi nhàng như điệu múa theo tiếng hát của gió.
      Có ai hiểu được tình đau khổ là gì,
      Có ai hiểu được nỗi đau ly biệt ra sao.
      Liệu núi có buồn khi gió cuốn mây bay
      Liệu cây có buồn khi gió cuốn lá bay .
      Gió vô tình đến tàn nhẫn.
      Gió lạnh lùng đến bi thương
      Hỏi ai tạo ra cuộc tình này.
      Hạnh phúc mà bi thương, ngọt ngào mà cay đắng.
      Nếu như có kiếp sau….
      Em muốn được làm gió.
      có gì ngăn cản gió.
      có gì làm em xa .
      Nếu như có kiếp sau….
      Nếu như …

      Nhịp bước chân giữa hai người càng vang xa, từ bỏ là cách lựa chọn duy nhất, nhưng cũng là lựa chọn khiến ta đau lòng nhất, khiến tim tan vỡ. thương đời, nuối tiếc đời. Môt lần thôi, cho em được nhìn chỉ lần cuối. Hiểu Đồng quay đầu nhìn lại, muốn lần, chỉ lần được nhìn thấy bóng dáng của Vĩnh Phong thôi, hãy cho tham lam, hãy cho ích kỷ lần nữa thôi.

      Nhưng khi quay lưng lại nhìn thấy Vĩnh Phong quay lưng lại nhìn từ bao giờ. phải chỉ mình nuối tiếc, phải chỉ mình tham lam ích kỷ mà đó là tình . Xúc động đến ghẹt thở, Hiểu Đồng bỏ mặc cho lí trí kiềm ngự, chạy nhanh về phía Vĩnh Phong. Vĩnh Phong đón trong vòng tay cậu, ôm chầm lấy rời. Nước mắt đau khổ hay hạnh phúc theo gió thét gào bay xa.

      Trong đêm tối, đôi mắt sáng bừng như ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân sống chết bên nhau kia đầy giận dữ.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Ngoại truyện 1: Đám cưới

      Mọi đau khổ và gian nan cuối cùng cũng rời xa, những người nhau lại về với nhau. Những giọt nước mắt đau khổ còn rơi, nhường lại cho những năm tháng hạnh phúc.

      Đình Ân sau hai đợt phẩu thuật thẩm mỹ, vết thẹo do bị phỏng biến mất khỏi gương mặt kiều diễm của . Rút khỏi làng điện ảnh, hạnh phúc nắm tay Thế Nam vào lễ đường đám cưới sau thời gian chuẩn bị.

      Đám cưới của họ được tổ chức ở nhà thờ có phong cách lãng mạn và thơ mộng với sắc trắng. Họ phải muốn tổ chức đám cưới rườm rà, phải có cha xứ, phải có chứng kiến của nhiều người, nhưng Minh Thùy vì thích được ra ba chữ linh thiêng:” Con đồng ý” nên nằng nặc đòi phải vào nhà thờ làm lễ, Hiểu Đồng và Đình Ân cũng đành chìu ý .

      Sáng ngày diễn ra buổi lễ là ngày ấm áp, nắng dịu , gió thổi hiu hiu cộng với phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài khiến cho buổi lễ diễn ra hoàn hảo hơn.

      Hai bên hàng ghế trong lễ đường có rất nhiều khách, đó toàn bộ đều là bạn bè thân thiết của họ. Lễ đường được trang trí rất nhiều hoa và đầy những bong bóng màu sắc khiến cho nhiều em bé nhao nhao đòi lấy.
      Tại phòng chờ dâu.

      Hiểu Đồng và Đình Ân mặc chiếc váy trắng tinh khiết của dâu hồi hộp chờ đến lúc làm lễ, trong khi Minh Thùy hồi hộp lo lắng đứng ngồi yên. căng thẳng và lo lắng của Minh Thùy cũng bắt đầu lây cho Hiểu Đồng và Đình Ân, chiếc áo cưới bó sát người càng khiến họ cảm thấy khó thở hơn.

      – Cốc …cốc…cốc…

      Tiếng gõ cửa phá tan hồi hộp của họ , Minh Thùy hoảng hốt nắm chặt tay Hiểu Đồng hỏi:

      – Chị đến giờ rồi sao? Làm sao đây…

      Hiểu Đồng bèn liếc nhìn đồng hồ bàn, những vẫn còn khá sớm, bèn trấn an Minh Thùy:

      – Bình tĩnh . Hít thở sâu vào, mọi chuyện ổn thôi mà.

      vậy, những ngay bản thân cũng thấy hồi hộp kém. Quay sang nhìn Đình Ân cũng thấy tay siết chặt. Hôm nay là ngày trọng đại với họ, ngày mà mọi đều muốn trải qua.

      Cánh cửa mở ra Hiểu Đồng thấy Mai Thi cười trước cửa.

      – Mình đến xem mọi người thế nào? Với lại đem thư của tổng giám đốc cho Hiểu Đồng.

      rồi quay lại nhìn sang người tiến lại gần mình cười gọi:

      – Hữu Thiên, mau đem đến đây.

      Từ xe Hiểu Đồng thấy được vẻ mặt nhăn nhó của Hữu Thiên, tay cầm phong thư đưa đến trước mặt của hiểu Đồng:

      – Thư của em.

      – Cám ơn .

      – Lần sau đừng có bắt đợi em nữa – Hữu Thiên quay qua Mai Thi trách mắng.

      Mai thi cười hì hì ôm lấy cánh tay của Hưu Thiên cách tự nhiên nũng nịu :

      – Em biết rồi.

      Hữu Thiên cũng bất lực thở dài, có lẽ suốt đời cậu cũng thoát được đeo bám này. Chỉ có thể chấp nhận, dùng ánh mắt chìu mến nhìn Mai Thi bảo:

      đây, em ở lại với Hiểu Đồng .

      Mai Thi khẽ gật đầu nhìn Hữu Thiên chào Hiểu Đồng rồi quay .

      – Lát nữa, ráng bắt cho được bó hoa dâu – Hiểu Đồng cười trêu Mai Thi.

      – Haha…đến ba bó lận, lẽ nào mình nhận được bó nào – Mai Thi cười hớn hở rồi kéo Hiểu Đồng vào trong phòng nhìn ngắm ba dâu vưa ngưỡng mộ vừa khen ngợi:

      – Ba người đẹp quá.

      Sau đó hai nàng Mai Thi và minh Thùy cùng nhau ríu ra ríu rít kể chuyện đầy thân thiết. Minh Thùy còn khoe mua cho cả ba mấy bộ đồ ngủ đầy gợi cảm.

      Hiểu Đồng lặng lẽ đọc thư của Vĩnh Thành. Trong thư phẩu thuật tay rất thành công, nay vẫn tập vật lý trị liệu nên về chúc mừng đám cưới của hai người sau. Vĩnh Thành còn gửi cả hình chụp.
      bên cạnh là Hạ Khanh , là người vận động trong lúc đau đớn, Vĩnh Thành dùng bàn tay tưởng như bị liệt của mình nắm lấy tay Hạ Khanh, rồi đây hai người họ hạnh phúc bên nhau.

      Cuối cùng buổi lễ cũng bắt đầu, ba dâu xinh đẹp mặc váy cưới màu tráng thiên liêng từ từ bước ra tiến về phía ba chú rễ mặc lễ phục màu trắng rất đẹp .

      Đám trẻ con thích thú reo lên nhìn ngắm, bé Đường và bé Phong cùng nhau tung lên những cánh hoa đỏ thắm làm cho lễ đường thêm đẹp hơn.

      Sáu người đứng trước mặc cha xứ cùng lên ba từ:” Con đồng ý” , nguyện ý cùng nhau sống đến bạc đầu.

      Lúc cha xứ bảo: “ Các con hãy cùng nhau trao nhẫn”

      Minh Thùy và Quốc Bảo hồi hộp đến nỗi suýt đánh rơi nhẫn vội vàng chụp lại, vô tình dẫm lên váy cưới của Hiểu Đồng và Đình Ân khiến cho hai người suýt ngã xuống đất. Cũng may Vĩnh Phong và Thế Nam nhanh tay đỡi kịp.

      Vĩnh Phong lo lắng hỏi:

      – Em sao chứ? Lát nữa bám chặt lấy , để vấp ngã, nếu em bé trong bụng tốt.

      Hiểu Đồng đỏ mặt gật đầu.

      Thế Nam nghe Vĩnh Phong căn dặn Hiểu Đồng cũng quay sang căn dặn Đình Ân:

      – Em cũng phải như vậy biết ? Mấy tháng đầu cần giữ kỹ.

      Đình Ân cũng xấu hổ gật đầu.

      Quốc Bảo nghe hai người thế bèn kinh ngạc chỉ tay run run :

      – Hai người có rồi.

      – Đúng vậy – Vĩnh Phong và Thế Nam đồng thanh đáp với vẻ vui sướng.

      QUốc Bảo nghe vậy tức bèn kêu lên.

      được, mau làm lễ nhanh lên chúng ta về động phòng, cũng muốn làm cha.

      Minh Thùy xấu hổ đấm cho Quốc Bảo cái, mọi người trong lễ đường nghe vậy phá ra cười.

      Khi tàn tiệc, Hiểu Đồng cùng Vĩnh Phong trở về nhà vào phòng của họ, căn phòng được ** Năm dọn dẹp sắp xếp có đôi có cặp và trải ga giường mới tinh. Vĩnh Phong hạnh phúc ôm Hiểu Đồng trong vòng tay mình nhàng âu yếm vuốt ve gương mặt xinh đẹp của . nhàng đặt lên môi nụ hôn, Hiểu Đồng cũng hạnh phúc đón nhận tình ấm áp của Vĩnh Phong.

      Trải qua bao gian nan cuối cùng họ cũng có thể đến bên nhau bằng tình trọn vẹn. Giờ đây bên cạnh họ còn có đứa con, kết tinh dần dần lớn, hạnh phúc mới đến trong tương lai của họ.

      Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, cậu nhìn say đắm như khắc ghi vào trong tâm can, khắc sâu gương mặt vào trong từng thớ thịt, từng đốt xương của mình, cuối cùng Vĩnh Phong khàn giọng trong hạnh phúc :
      em, vợ .

      Hiểu Đồng hạnh phúc đến rơi lệ. Cuối cùng cũng có thể trở thành vợ của Vĩnh Phong, mong ước được ở mãi mãi bên người mình thương nhất cũng được thực , Hiểu Đồng khẽ dựa vào lòng Vĩnh Phong ấm áp :

      – Em cũng , chồng .

      Vĩnh Phong hạnh phúc ngất ngây, cảm giác ấp áp vô cùng, cậu vòng tay siết Hiểu Đồng chặt. Lại cúi xuống hôn Hiểu Đồng lần nữa, cắn vành môi , cảm nhận từng chút từng chút cảm giác ngọt ngào mà bờ môi mang lại rồi từ từ đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình vào khiêu khích mềm mại và ấp ám của lưỡi khiến Hiểu Đồng đỏ bừng cả mặt thẹn thùng đáp trả. (đọc rồi xé nháp nha , cấm nghĩ ngợi lung tung).

      Bàn tay đặt ở eo Hiểu Đồng bắt đầu lần lên chạm vào dây khóa của chiếc áo cưới, nhanh chóng kéo nó xuống bên dưới. Chiếc áo cưới vai trần bị nới lỏng ra mất đeo bám lập tức rơi khỏi người Hiểu Đồng chỉ để lại hai mảnh nhắn xinh xinh che phủ vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ.

      Thân người mất che phủ để lộ ra làn da trần đầy hấp dẫn, Hiểu Đồng khẽ run lên vì thay đổi này. Vĩnh Phong nhàng đặt bàn tay lên eo kéo lại sát gần mình, dùng ấm áp của cơ thể mình bao bọc . Nơi bàn tay cậu chạm vào da thịt bỗng trở nên nóng rực lên như những ngọn lửa thêu đốt.

      Bờ môi Vĩnh Phong nhàng lướt qua đôi mắt với bờ mi cong , miết lên vành tai của Hiểu Đồng rồi dọc xuống cái cổ thanh mảnh gợi cảm của .

      Hiểu Đồng cảm thấy đê mê ngây ngất trước những nụ hôn nồng cháy của Vĩnh Phong , bờ môi mọng phát ra những tiếng rên rỉ. Hai cánh tay vòng sang cổ Vĩnh Phong để cho cơ thể bị đỗ sụp xuống, thân thể hai người có lấy khe hở.

      Cơ thể Vĩnh Phong bỗng trào dâng ham muốn mãnh liệt , cơ thể nóng bừng lên hơi thở gấp gáp. Hiểu Đồng nhận ra thay đổi của Vĩnh Phong vội vàng buông cổ cậu ra rồi đẩy Vĩnh Phong ra khỏi người mình, giận dữ bảo:

      được.

      Vĩnh Phong trong cơn hưng phấn bỗng bị cắt đứt lộ thất vọng, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của hiểu Đồng đành thở dài than:

      tắm.

      Hiểu Đồng chỉ khẽ gật đầu, bình thản tới tủ lấy giúp Vĩnh Phong bộ đồ ngủ. Vĩnh Phong nhìn theo dáng người mảnh khảnh có chỗ che của Hiều Đồng lại sôi sục bước tới ôm lấy từ phía sau, dụ dỗ.

      – Hay là….chúng ta thử chút thôi có dược ?

      Hiểu Đồng lắc đầu xoay người nhét bộ đồ ngủ vào tay Vĩnh Phong, Vĩnh Phong khổ sở kêu:

      – Hôm nay là tân hôn của chúng ta.

      – Ngoan , tắm , bất quá em tắm cùng – Hiểu Đồng cười vỗ về Vĩnh Phong.

      cần – Vĩnh Phong giận dỗi ôm bộ đồ ngủ bước vào nhà tắm. Để tắm cùng chẳng khác nào châm thêm ngòi lửa ham muốn trông cậu.

      Sau khi Vĩnh Phong chỉnh tề trong bộ đồ ngủ của mình nằm trăn trở giường chờ Hiểu Đồng tắm. Lửa nhiệt trong người cũng tiêu tan chút, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, định gọi điện cho mọi người hẹn ngày mai cùng nhau .

      Khi cậu gọi cho Quốc Bảo, chàng chiến đấu say sưa cùng Minh Thùy (>0<) bỗng bị tiếng điện thoại cắt ngang, bực mình chẳng thèm nhìn xem người gọi là ai, tức giận hét lên:

      – Có biết lúc này là lúc nào hay hả. Người ta chiến đấu hăng say….

      Vĩnh Phong chưa kịp mở miệng bị phỏng lửa, định lên tiếng nghe tiếng Quốc Bảo ở đầu bên kia khẽ:

      – Chúng ta tiếp tục thôi.

      Sau đó điện thoại bị cúp.

      – Đồ khỉ – Vĩnh Phong tức tối nghĩ tới tình trạng của mình.

      Buồn bực trong lòng, cậu nhấn nút gọi cho Thế Nam, mới câu Thế Nam bảo:

      – Mình bận, có gì sáng mai .

      Vĩnh Phong nghe xong càng cáu giận hơn. Đám cưới cùng lúc, người chiến đấu hăng say, người bận giường, còn cậu nằm ôm gối ôm mình, cắn răng kìm nén.
      Còn người duy nhất là Thiên Minh, Vĩnh Phong bấm bụng quyết định gọi.

      – Vĩnh Phong, có chuyện gì?

      Vĩnh Phong cứ nghĩ, cuối cùng cũng có người có thể trút bầu tâm nào ngờ chưa kịp mở miệng nghe tiếng Trúc Diễm ngọt ngào vang tới:

      à, con ngủ rồi, vào đây nhanh lên.

      vào liền – Thiên minh bèn đáp lại, sau đó hỏi Vĩnh Phong – Có chuyện gì ?

      có gì đâu, mau vào để chị Trúc Diễm đợi – Vĩnh Phong thở dài rồi cúp máy.

      Siết chặt điện thoại trong tay, vẫn thể kìm nén được nỗi bực dọc trong lòng, Vĩnh Phong tiện tay ném chiếc điện thoại vào tường để trút giận. Sau đó ngã phịch xuống giường ôm cái gối ôm mà cắn cắn trút giận.
      Cánh cửa phòng tắm mở ra, Hiểu Đồng bước ra mang theo hương thơm ngát của sữa tắm, và hơi ấm của nước. Điều đặc biệt gây chói mắt của Vĩnh Phong là bộ đồ ngủ cực kì sexy gợi cảm của Hiểu Đồng. Lửa dục vọng trong lòng càng cháy rực lên như muốn thêu đốt cậu nếu có chổ phát ra chừng cậu bị tàn phế mất. (tội lỗi quá ….=’:)

      Hiểu Đồng đến bên giường kéo tấm chăn ra rồi chui vào, với Vĩnh Phong:

      – Ngủ thôi.

      Vĩnh phong nhắm mắt cố suy nghĩ vẩn vơ để đánh đuổi sức nóng trong người mình Hiểu Đồng vòng tay ôm lấy cậu. Đầu cọ cọ vào vai cậu tìm thoải mái mà hay vô tình châm lửa giết người. Hai bầu ngực mềm mại chạm vào người cậu càng khiến Vĩnh Phong muốn chiếm giữ. Vĩnh Phong vội vàng bật dậy than:

      – Nóng quá.

      rồi cậu cở bỏ bộ đồ ngủ người mình, định dùng hấp dẫn của thân thể cường tráng của mình để hấp dẫn Hiểu Đồng. Nào ngờ Hiểu Đồng lại cuộn chăn quanh mình rồi đưa tay bấm hạ nhiệt độ máy lạnh xuống để giúp Vĩnh Phong đỡ nóng, còn mình cuộn mình như vậy ấm hơn.

      Vĩnh Phong ghiến răng ghiến lợi nằm ngủ nhưng nhiệt độ bắt đầu lạnh hơn, bèn lợi dụng cơ hội đó chui vào chăn ôm lấy thể ấm áp của Hiểu Đồng, giọng hờn dỗi bảo:

      lạnh.

      Cái người nào đó lúc bảo nóng, lúc bảo lạnh, phải Hiểu Đồng biết là khổ sở kìm chế. Nhưng mà trong bụng mang thai, thể tùy tiện vận động mạnh, mà cái loại vận động giường này khó có thể nhàng. Cho nên đành phớ lờ khổ sở của ai kia.

      Hơi thở dịu của Hiểu Đồng thở ra cùng với cơ thể ấm áp càng khiến cho Vĩnh Phong hít thở thông. Bàn tay ôm chặt eo của Hiểu Đồng yên phận mà bắt đầu lần vào bên trong váy áo ngủ của tới, nhanh chóng chiếm lấy nơi mềm mại trước ngực vuốt ve kích thích vào điểm mẫn cảm. Môi vĩnh Phong đồng thời mơn trớn vành tai Hiểu Đồng rồi cắn .

      Cùng lúc ngực và tai – những nơi mẫn cảm người Hiểu Đồng bị kích thích như bị điện giật tê liệt khiến kìm chế được mà rên lên tiếng gần như phá hủy hết hàng phòng thủ mà mình dày công dựng ra. Vĩnh phong thừa dịp này bèn lấn tới.

      Xoay người Hiểu Đồng lại, môi cậu tới gáy rồi làm đường lên đôi môi của Hiểu Đồng, ướt át mềm mại, tẩm đậm hương vị tình . Hai tay khôn ngừng kích thích nơi mềm mại phía trước của hiểu Đồng khiến run lên, mang theo trận khoái cảm mãnh liệt đầy kích thích khiến cơ thể mềm nhũn ra mất khả năng phản đối. Chiếc váy ngủ bị tháo rời rơi xuống đất nhanh chóng.

      Nụ hôn của Vĩnh phong lúc mạnh bạo như muốn cướp hết khí trong người Hiểu Đồng, lúc lại nhàng cọ sát gây tê ngứa, tràn ngập khiêu khích. Hai thân thể cọ sát vào nhau, càng khiến cho khí thể hừng hực hơn bao giờ hết. Thân thể Hiểu Đồng mềm nhũn, còn chút sức lực nào chỉ có thể thều thào, mang ý phản đối yếu ớt:

      – Vĩnh Phong được…

      Lời vẫn chưa thốt ra hết cả người Hiểu Đồng bị rúng động mạnh đến ngây dại khi bàn tay Vĩnh Phong xâm nhập xuống than dưới len lỏi qua lớp vải xâm nhập vào bên trong. Hiểu Đồng bị cơn khoái lạc bao trùm đành buông xuôi để mặc Vĩnh Phong muốn làm gì làm.

      Đôi mắt đỏ hoe đầy khoa khát cùng sợ hãi của Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong mềm lòng, cậu hôn khắp mọi nơi gương mặt rồi thầm bên tai:

      nhàng, làm ảnh hưởng đến con.

      Hiểu Đồng chỉ còn có thể gật đầu.

      Cảm giác được ưng thuận của hiểu Đồng, Vĩnh phong bắt đầu xâm chiếm bên dưới. Dạo chơi chút, trêu chọc khiến Hiểu Đồng oằn người rên rỉ, tiếng rên càng kích thích động tác của Vĩnh Phong cho tới khi cả thân dưới cậu nóng bừng lên ham muốn vào bên trong của Hiểu Đồng.

      Vĩnh Phong chậm rãi tiến vào cùng cấm địa của Hiểu Đồng, hưng phấn mà rên tiếng. Hiểu Đồng cũng bị kích thích theo, hai tay bấu chặt lấy lưng Vĩnh Phong hưởng thụ cảm giác vào ra bên trong người của cậu (cái này cần suy nghĩ chút, tuy là mình viết, nhưng là đọc từ ngoại truyện của mấy cái ngôn tình thấy ai cũng viết cái này mà hiểu, nhưng nghĩ là cảnh hot nên viết vào, có lẽ vậy…Haiz!!!! )

      Sắp chấm dứt thời điểm, Vĩnh Phong trong thân thể Hiểu Đồng đánh thẳng về phía trước, Hiểu Đồng đột nhiên thức tỉnh, dùng sức đấm lưng .” được, tốt…”

      để ý đến cự tuyệt của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong đến chỗ sâu nhất, phóng thích…

      Mồ hôi nhuễ nhãi mặt, nhưng gương mặt lại lộ ra thỏa mãn, ĩnh phong cúi xuống gặm chặt môi Hiểu Đồng tiếp tục mơn trớn.

      Được lần thứ nhất có lần thứ hai thứ ba… Hiểu Đồng vì chua xót cho chịu đựng khổ sở của Vĩnh Phong đành nhượng bộ để mặc cậu muốn làm gì làm, nhưng biết rằng, khi kích thích phải làm cho đến khi tận lực mới cảm thấy thoải mái. Cho nên vật thể của Vĩnh Phong trong người bị sụ hưng phấn kích thích lần nữa mà phục hồi, lại tiếp tục trải qua phen trầm luân cho đến khi bóng đêm hòa cùng ánh sáng.

      Vĩnh Phong mới mệt mỏi và thỏa mãn ôm lấy Hiểu Đồng ngủ.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Ngoại truyện 2: Muốn có con



      Hôm đó là ngày sinh nhật tròn 2 tuổi của Bé Phong, Hiểu Đồng và Vĩnh Phong rủ Quốc Bảo và Minh Thùy cùng mua quà cho bé.

      Họ cùng đến cửa hàng cao cấp chuyên bán đồ cho trẻ em nằm ngay trung tâm thành phố.

      Hiểu Đồng mang thai tháng thứ 5 rồi, vòng bụng cũng nhô cao, mặc chiếc đầm bầu màu xanh nhạt càng làm trở nên xinh đẹp hơn khi nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ hạnh phúc.

      Vĩnh Phong bước bên cạnh đầy phong độ và hết sức dịu dàng dìu , cẩn thận tránh mọi va chạm về phía .

      Từ xa bước đến thấy Minh Thùy và Quốc Bảo đứng đó chờ đợi từ bao giờ. Minh Thùy vừa nhìn thấy Hiểu Đồng hớn hở chạy đến kêu:

      – Chị…

      – Cẩn thận – Vĩnh Phong nhăn mày nhắc nhở, cái bé lóc chóc này lúc nào cũng chân sáo lao đến, cậu sợ chẳng may bị vấp ngã mà va vào Hiểu Đồng khổ.

      Minh Thùy liền sụ mặt buồn so.

      Hiểu Đồng thấy vậy khẽ cười :

      – Được rồi, sao đâu. đừng có mà lo lắng thái quá như vậy,

      mặc kệ, đối với , an toàn của hai mẹ con quan trọng hơn nhiều – Vĩnh Phong vòng tay qua vai Hiểu Đồng giữ chặt, nhìn âu yếm .

      Hiểu Đồng cũng hạnh phúc cười đáp lại ánh mắt trìu mến của Vĩnh Phong, hạnh phúc của họ khiến người khác nhìn thấy cũng phải ghen tỵ .

      – Em ngưỡng mộ và ganh tỵ với hạnh phúc của hai người quá – Minh Thùy reo lên, mắt long lanh nhìn họ – Mai mốt em bé chào đời rồi càng hạnh phúc hơn. Em nhất định phải làm mẹ nuôi của nó.

      – Nếu em muốn làm mẹ, vậy để cố gắng chút là được rồi – Quốc Bảo bước đến kề tai minh Thùy khiến đỏ cả mặt lên. Liền quay sang đấm vào vai Quốc Bảo cú rồi cong miệng mắng:

      đứng đắn chút nào.

      Vĩnh Phong và Hiểu Đồng lắc đầu cười khổ bỏ vào cửa hàng trước.

      Trong cửa hàng đồ trẻ em nhiều vô kể và đáng vô cùng. Minh Thùy thích đến nỗi chỉ muốn mua hết đem về.

      Cuối cùng họ chọn số quần áo và đồ chơi để tặng cho bé Phong.

      Khi họ đến, Đình Ân và Thế Nam có mặt ở đó, Đình Khiêm đưa bé Đường đến chơi cùng bé Phong, hai đứa bé gặp nhau vui vẻ vô cùng, cứ chơi hết cái này tới cái kia.

      Trúc Diễm hôm nay mặc váy lụa rất đẹp, ngồi bên cạnh Thiên Minh đầy hạnh phúc nhìn ngắm con trai chơi.
      Đình Ân bụng vẫn chưa nhô lên như Hiểu Đồng nên diện chiếc váy màu hồng nhạt đơn giản tựa người vào Thế Nam thầm to gì đó, bàn tay hai người đặt bụng .

      Phong cảnh đầm ấm và hạnh phúc đó khiến người khác ngưỡng mộ.

      Trúc Diễm thấy mọi người đến bèn định đứng lên bưng nước cho mọi người uống nhưng Thiên minh giữ tay lại bảo:

      – Để cho, em bây giờ thích hợp để bưng bê đồ nặng.

      Mọi người nhìn thấy bèn trêu Trúc Diễm:

      – Chị Trúc Diễm sướng nha, được Thiên Minh cưng chiều quá chừng, cho động tay động chân gì cả – Minh thùy đầy ngượng mộ.

      Trúc Diễm đỏ cả mặt xấu hổ thú nhận:

      phải, mà là do chị mang em bé.

      – Hả….

      sao….chúc mừng hai người lại sắp lên chức nữa.

      – Còn lâu lắm, chỉ mới hai tuần thôi….Dạo này Thiên Minh bận lắm nên cả hai ít gần nhau, ngờ mới lần có- Trúc Diễm xua tay rồi kể.

      lần có sao – Quốc Bảo kêu lên hỏi với giọng kinh ngạc vô cùng.

      Quốc Bảo thầm thở dài buồn não. Cậu rất muốn có đứa con nhưng Minh Thùy lại muốn, lúc đầu cậu nghĩ rằng hai người còn trẻ cứ từ từ có cũng sao, cần phải vội.

      Nhưng nhín thấy Vĩnh Phong và Thế Nam vui sướng hạnh phúc sắp xếp mọi thứ chuẩn bị cho đứa bé chào đòi lại ước ao thèm muốn. Tối nào hai vợ chồng cũng quấn quýt với nhau tới gần sáng nhưng mãi vẫn chưa thấy Minh Thùy có biểu gì. Lén lút xem báo cáo khám bệnh hàng năm của Minh Thùy thấy vẫn khỏe mạnh cứ nghĩ rằng lí do là tại mình.

      Cậu thầm sầu khổ thầm trách mình phải đàn ông , đàn ông mà có súng, có súng mà có đạn, có đạn đạn lép (> < Tội cho bạn quá bạn à )

      Nhưng vô tình cậu phát Minh Thùy lén lút uống thuốc ngừa thai hiểu ra mọi chuyện, cậu giận run người, tại sao lại chịu với cậu, lại thầm lén lút như vậy. Nhưng lại nỡ trách đành cứ thế im lặng.

      Hôm nay nghe tin Trúc Diễm cũng có tin vui, khiến cậu buồn vô hạn.
      Cuối cùng Thiên Minh bưng nước ra, mọi người cũng tụ tập đầy đủ nên họ bắt đầu dự tiệc.

      Tàn tiệc về, Quốc Bảo đưa Minh Thùy trở về nhà. Vừa vào đến cửa phòng Quốc Bảo nhanh chóng quấn lấy Minh Thùy ép về phía cửa để thân thể hai người sát vào nhau.

      Hai gò má của Minh Thùy nóng bừng khi hơi thở của Quốc Bảo cứ vương vấn quanh cổ, đôi môi ấm nóng của bắt đầu chịu ngoan ngoãn nữa mà di chuyển dần dần cổ rồi rớt xuống vai khiến đầu óc Minh Thùy bắt đầu trở nên mơ hồ. Vòng tay của Quốc Bảo nới lỏng, xoay , đôi mắt nhìn thẳng vào mắt , ấm áp và trìu mến. khí dần trở nên mơ hồ thêm, Minh Thùy ngại ngùng nhìn xuống nhưng Quốc bảo nâng cằm lên và dùng đôi môi thay cho mọi lời .

      Minh Thùy bị hút hết khí, gương mặt đỏ bừng lên vì nụ hôn của Quốc Bảo, đến khi gần như sắp lả đầu lưỡi của mới ngừng lại. cảm nhận vòng ngực nóng ran của cậu ở ngay sát mình, hơi thở của cậu vẫn ngừng lại hõm cổ.

      Bàn tay Quốc Bảo từ từ di chuyển bên dưới vùng eo , kéo chiếc áo ra khỏi chiếc váy, nhanh chóng luồn vào chiếm lấy nơi mềm mại trước ngực nhàng khiêu khích đùa cợt khiến Minh Thùy run rẩy toàn thân, phát ra tiếng rên khoái lạc (TT_TT)

      Tiếng rên càng khiến cho cơn khoái lạc dâng trào, bàn tay cậu càng thô bạo và gấp gáp hơn. Nhanh chóng mở tung nút áo trong của ra để lộ đôi gò bồng đảo, đầu ngón tay kẹp lấy nụ hoa khéo léo, chậm rãi xoa, chậm rãi cọ xát…( viết gì mà kinh thế)

      Tay Quốc Bảo xuống, lướt qua mỗi dây thần kinh mẫn cảm của Minh Thùy khiến thân thể phát run. Minh Thùy định đẩy cậu ra tìm cớ bảo rằng mình tắm như mọi khi để uống thuốc ngừa thai.

      Quốc Bảo liền hôn lên môi Minh Thùy, môi vừa chạm xuống trở nên mạnh mẽ, long trời lở đất, đầu lưỡi cố chấp thô bạo xâm nhập trong lúc Minh thùy kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng lên, thể chống đỡ mà xâm nhập, lại xâm nhập…

      Tựa hồ muốn đem áp lực, nhiệt tình trong khoảng thời gian qua giải thoát ra.

      Minh Thùy phát giác bên dưới Quốc Bảo bắt đầu có phản ứng, sợ hãi mơ hồ cự tuyệt, đầu lưỡi chống đẩy đầu lưỡi cậu, phản đến thành quay.

      vội đấm cậu, cánh tay vô lực để ngực cậu lại giống như vuốt ve.

      Vì thế, Quốc Bảo càng thêm kiêng nể gì, trong mắt chớp động nóng rực dục niệm, môi như cuồng dã mà đoạt lấy, tay cũng đưa dần đến cổ áo . Minh Thùy trở nên mơ hồ, còn suy nghĩ đến việc uống thuốc ngừa thai nữa toàn tâm toàn ý cùng QUốc Bảo vào khoái lạc.

      Nhưng ngay khi trào dân mãnh liệt ham muốn Quốc Bảo buông ra rồi bảo:

      – Em tắm .

      xong cậu cũng lấy đồ ngủ ra nhà tắm ngoài , bỏ lại Minh Thùy như mũi tên bị giương ra. (đáng đời cưng ^^).

      Minh Thùy tắm xong thấy Quốc Bảo nằm quay lưng về phía giống như thái độ mọi ngày vừa thấy nhào đến lôi tuột váy ngủ của xuống. Trong lòng Minh Thùy bỗng cảm thấy bất an vô cùng.

      từ từ chui người vào chăn, nhưng chẳng thấy Quốc Bảo có động tĩnh gì giống như người say. Nhưng ràng trong buổi tiệc vì có tới 3 bà bầu nên họ hoàn toàn động đến giọt bia rượu nào lấy gì mà say. Cũng thể là vì mệt được.

      Minh Thùy quen được Quốc Bảo ôm lấy khi ngủ, hôm nay cậu xoay người lại khiến có cảm giác trống vắng đơn, xoay người vòng tay choàng qua eo Quốc Bảo rồi khẽ hỏi:

      ngủ rồi à.

      – Chưa.

      Nghe Quốc Bảo đáp, Minh Thùy thấy thất vọng vô cùng. chưa ngủ vì cớ gì mà lại….người ta bị làm cho ngây ngất rồi vậy mà lại bở dỡ nữa chừng khó chịu còn hơn chết . Lại cảm thấy hơi ấm từ người cậu tỏa ra càng khiến kích động (=.:)

      Đưa tay luồn vào áp của Quốc Bảo khiêu khích nhưng chẳng thấy Quốc Bảo động đậy gì. Điều này càng khiến quyết tâm chinh phục của Minh Thùy tăng cao.

      ngồi bật dậy cởi chiếc váy ngủ của mình ra để lộ thần hình gợi cảm, trèo qua người QUốc Bảo, chui vào trong lòng cậu nằm, nhưng Quốc Bảo xoay người lại hướng khác rồi bảo:

      – Ngủ .

      Mấy hôm sau, quá khuya rồi mà Quốc Bảo vẫn cứ ngồi xem ti vi khiến Minh Thùy càng rạo rực đứng ngồi yên.

      quyết định thử lần nữa, bước đến tắt đèn rồi đến xòa vào lòng Quốc Bảo, cắn vành tai QUốc Bảo khẽ thầm:

      – Ông xã, em nhớ .

      Sau đó ôm eocủa Quốc Bảo, thân mình giống như rắn cuốn lấy cậu, môi khẽ hôn lên vai, thăm dò người cậu, đường xuống phía dưới.

      Quốc Bảo bị kích thích hít vào hơi, còn đủ khả năng duy trì khoảng cách với Minh Thùy nữa bèn kéo vào lòng, tay ôm lấy eo , chà sát môi rồi lên người qua lớp váy mỏng mà hôn xuống dưới
      có đèn, bức màn cũng có khép lại.

      Minh Thùy nằm giường, hai sợi dây vai áo bị kéo xuống vừa vặn lộ ra hai bên ngực, cậu ngậm nhanh mảnh mềm mại.

      Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn quanh nụ hoa mẫn cảm khéo léo, tê dại ăn mòn thần trí, như mất hồn.
      Minh Thùy nén được tiếng rên rỉ đứt quãng.

      Ánh trăng bên ngoài soi vào, bên trong phòng toàn màu trắng, ga giường màu trắng như tuyết.
      Hấp dẫn.

      Ngón tay Quốc Bảo dần dần thăm dò xuống phía dưới, lướt qua bụng bằng phẳng, tiến vào giữa hai chân Minh Thùy.

      Minh Thùy như người chết thu người giường, trong bóng đêm chỉ cảm thấy ngón tay thon dài thong thả mà xâm nhập cơ thể , nhàng ra vào.

      Kích thích mãnh liệt làm cho Minh thùy nhịn được than

      Quốc Bảo tăng thêm hưng phấn, hết thảy quá mức phóng đãng, Minh Thùy nhắm mắt lại, dám nhìn cậu, tri giác càng thêm mẫn cảm, thân thể ngã vào vùng tội ác vui thích, thể tự kềm chế.

      Bị kích đến ngây dại nhưng Quốc Bảo vẫn chưa chịu xâm nhập sâu vào trong thân thể .

      Mãi đến lúc còn lý trí, toàn thân máu đều chảy xuôi, ôm chặt lấy Quốc Bảo. thậm chí còn xoay người, đẩy cậu ngã giường, sau đó, nằm lên phía , tay đỡ bả vai rộng lớn của cậu, tay chống thân thể, nhắm ngay phía dưới thân nóng như lửa mà hạ xuống.

      Chậm rãi ngồi xuống…

      Thân thể hoàn toàn bị phình lên, hề có khoảng cách, cắn chặt đôi môi, ngồi xuống, để cậu vùi sâu vào chỗ thân thể sâu nhất của . Cảm xúc cực độ mãnh liệt xuất , đột nhiên căng thẳng toàn thân, cơ hồ thể hô hấp,

      – Ông xã” – Kêu gọi xong, tay đặt ở vai vô ý thức nắm chặt, móng tay khảm vào làn da nóng rực của cậu.

      Quốc Bảo nặng nề mà hừ tiếng, biết là thống khổ, hay là hưng phấn.

      Minh thùy cố gắng hết sức, vẫn thỏa mãn được kích thích mà cậu muốn, ban đầu cậu còn có thể nhẫn nại, chịu đựng tiết tấu của .

      Sau đó nhẫn được . Cậu nghiêng người, ấn Minh thùy giường.

      Minh Thùy lại động, tùy ý hai tay cậu nâng chân lên, tách ra, nhanh xâm nhập thẳng tới, tiếp tục điên cuồng mà va chạm.

      Cảm xúc mãnh liệt như mưa rền gió thét, ma sát chặt chẽ, khoái cảm kinh người ngừng kéo đến, bị Quốc Bảo đưa lên đỉnh.

      Minh Thùy nhịn được rên rỉ, dùng sức cắn môi, nhịn xuống tiếng thét khát vọng chói tai.

      – Thích ? – Quốc Bảo cười hỏi.

      Mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, Minh Thùy mơ mơ màng màng gật đầu, chạm tay lên mặt cậu sung sướng thỏa mãn.

      Về sau, Minh Thùy quên mất luôn việc phải uống thuốc ngừa thai

      Kì thực cái cách này của Quốc bảo là do Thiên minh bày cho. Vĩnh Phong và Thế Nam cũng gầu đầu đồng ý.
      Đến khi hay tin minh Thùy có thai, Vĩnh Phong và thế Nam đều thầm mắng tên ngốc Quốc Bảo. Có biết khi vợ mang thai cực khổ thế nào ?

      Nghĩa là phải kiên cữ nhiều, phải cứ thích là có thể làm như QUốc Bảo đâu.

      vậy, hai bà bầu kia khi thai nghén hành càng khiến hai ông chồng thêm khổ sợ.

      Hiểu Đồng cứ hay đói bụng, thèm ăn hết món này đến món kia. Có khi nữa đêm tỉnh dậy bảo thèm ăn món ăn mà trước nay chưa từng ăn, ăn ngủ được. Bảo cậu nữa đêm đâu tìm thức ăn. Đành ra lệnh đầu bếp của nhà hàng mình phải đến làm cho ăn nhưng chỉ ăn vài miếng rồi thôi.

      Thế Nam càng thảm hơn, Hiểu Đồng dù sao vẫn ăn uống đầy đủ bổ sung cho em bé, còn Đình Ân chẳng thể ăn được gì mà cứ nôn mãi. Người gầy rạc cả lên khiến Thế Nam vất vả chạy chạy về. Tìm đủ món ăn ép ăn, nhưng cứ lắc đầu, nhìn thấy món ăn là muốn nôn.

      – Phải cho nó chịu khổ với chúng ta mới được – Thế Nam cười nham hiểm với Vĩnh Phong.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Ngoại truyện 3

      Chào mọi người, em tên là Triệu Viễn Hinh. Em là con của ba Vĩnh Phong và mẹ Hiểu Đồng. Tên em là lấy vần đầu của chữ Vĩnh và chữ Hiểu tạo thành.

      Năm nay em được 4 tuổi rồi. Em bắt đầu học mẫu giáo. Mẹ Hiểu Đồng suốt ngày bận việc ở công ty rồi về nhà nấu cơm nên toàn ba Vĩnh Phong đón em.

      là hãnh diện nha, ba của em đẹp trai nhất trong số phụ huynh ở trường. giáo em mỗi lần tới giờ ra về đều bắt đầu lôi cái thứ mà nghe được gọi là sơn môi ra vẽ vẽ lên miệng. Chả hiểu để làm gì, nhưng điều đặc biệt là khi đó, lại vô cùng quan tâm chăm sóc em. Mà nghe của em chưa có bạn trai. (=”:)
      Dì Hiểu Đường bảo với em rằng khi ở trường em phải gọi ba là . Kì cơ chứ. Nhưng em rất ngoan nha, rất biết nghe lời dì, vì mẹ Hiểu Đồng luôn dạy rằng phải biết vâng lời người lớn, cho nên khi ở trường, em đều gọi ba Vĩnh Phong bằng (^^).

      Nghe lời người lớn nhất định là sai mà, khi em gọi ba là . giáo em đối với em vô cùng tốt nha, thường cho em ăn nhiều hơn các bạn khác, quan tâm em hơn các bạn khác nha. Sướng lắm….(0 . 0)
      Khổ nỗi giáo em rất kì cục, cứ mỗi lần ba em đến cứ bắt em đứng yên cho sửa tới sữa lui quần áo cho chỉnh tề, hại quần áo được mẹ Hiểu Đồng ủi kỹ bị dày vò đến nhăn nhúm luôn. Thiệt là khổ với quá . (>0<)

      Mà ngộ nhất là khi ba cười với hai gò má đỏ bừng lên như hai quả cà chua, cái vạt áo trước của bị dày vò trong lòng bàn tay. Ngộ ghê luôn (# . #)

      Điều lợi thứ hai khi nghe lời dì Hiểu Đường là khi ra về ba thường cho em ăn kem lắm nha, ở nhà mẹ Hiểu Đồng cho em ăn đâu vì sợ em bị sâu răng. Ba bảo :

      – Viễn Hinh ngoan về nhà đừng có kể gì với mẹ nha.
      Tất nhiên em kể rồi, em khôn lắm nha, kể rồi ba mua kem cho ăn sao, mà em cũng hiểu ba cho em kể gì với mẹ nữa. (? .?)

      Tới giờ cơm, mẹ Hiểu Đồng nấu nhiều món ngon cho em ăn, mẹ gắp thức ăn đút cho em ăn, vừa đút vừa hỏi:

      – Viễn Hinh ngoan, kể cho mẹ nghe xem, hôm nay “” Vĩnh Phong của con gì với giáo vậy.

      Mẹ cố tình nhấn mạnh chữ “”, làm ba ăn cơm bị sặc , vỗ tay vuốt ngực quá trời, sau đó lấm lét nhìn mẹ Hiểu Đồng rồi nhìn qua em làm dấu im lặng. Mẹ Hiểu Đồng liếc nhìn ba cái thiệt là sắc bén nha, em nhìn thấy còn lạnh nữa là, cũng may cái nhìn đó dành cho em. Thiệt là tội ba Vĩnh Phong quá
      ( +.+)

      Em tất nhiên là khai ra rồi, em vẫn còn muốn ăn kem dài dài mà.

      Nhưng cũng may mẹ Hiểu Đồng cũng ép em trả lời, ngồi im lặng đút cơm cho em ăn mà tuyệt thèm gì với ba Vĩnh Phong lời. Nhìn vẻ mặt khổ sở của ba mà em thấy tội ghê (@ . @)

      Sau đó mẹ dặn dò vài câu với V.ú Năm, giao em cho V.ú với dì Hiểu Đường rồi bỏ về phòng đóng cửa lại.
      Em thấy ba Vĩnh phong thở dài đuổi theo về phòng. Hình như là mẹ em giận, mà em cũng chẳng mẹ giận chuyện gì ( TT_TT)

      – Người lớn phức tạp thế đó – Dì Hiểu Đường cười xoa đầu em bảo.

      Điều lạ lùng là, mỗi khi mẹ giận ba bỏ về phòng, ba đuổi theo. Mấy tiếng sau hai người mới mở cửa phòng ra, sắc mặt mẹ đỏ hồng có vẻ ngượng ngùng hết giận, còn ba thay vẻ mặt khổ sở bằng vẻ mặt vui sướng ( >o<)

      Em tò mò muốn biết là ba làm gì để mẹ hết giận nên sau này hỏi chú Quốc Bảo, chú ấy liền bảo là:

      – Mẹ con phạt quỳ ba con đó mà…

      – Vậy sao mặt ba con lại vui vẻ như vậy – Em ngơ ngác hỏi, em cũng từng bị phạt quỳ rồi nha, là đau chân lắm nha, thể nào vui vẻ như thế được.

      – Ba con bị phạt quỳ giường ấy mà (>0<)

      À, ra là vậy, hèn chi ba em vui thế. Phạt quỳ giường sướng muốn chết được có nệm êm như thế. Mai mốt mẹ có phạt em, nhất định phải xin phạt ở giường mới được ( cười té ghế )

      Em bây giờ vẫn thích ngủ với ba mẹ nha, nhưng dường như ba vui phải. Chắc tại vì em lúc nào cũng ôm mẹ ngủ mà ôm ba ngủ. Chắc ba ghen tị đó mà, thôi vậy, mai mốt em đành ôm ba ngủ để ba ghen tị và buồn nữa ( nhóc à, lầm to rồi )

      Bữa kia, ba Vĩnh Phong hỏi em có thích em bé . Em từng nghe dì Hiểu Đường đọc bài “làm khó đấy” cho Phong con bác Thiên Minh nghe rồi, đúng là làm khó nha, nhưng sao, Viễn Hinh rất thích có em bé, rất muốn được làm . Cho nên em trả lời ba rằng em rất thích có em bé, thế là ba dẫn em đến nơi bán toàn đồ trẻ em, ba bảo em có thể tha hồ lựa chọn thứ em thích. (bị dụ dỗ rồi )
      Vậy là mua nhiều đồ về nhà. Ba sắp xếp cho em phòng riêng nha, toàn là những thứ em thích thôi.

      Em vui lắm, thích vô cùng. Chỉ có điều ba bảo từ nay em phải ngủ ở đây, thể ngủ cùng ba mẹ nữa. Em buồn lắm nha, nên nhất quyết chịu.

      Nhưng sau đó ba bảo rằng:

      – Viễn Hinh ngoan, phải con thích có em bé à, con ngủ cùng với mẹ Đồng, con hay đạp lung tung, làm em bé đau, em bé chịu ra đâu.

      Thế là sau đó em đành ngoan ngoãn ngủ ở trong phòng mà ba dành cho em để cho em bé ra đời . Vậy là em có thể làm rồi, cần phải ganh tỵ với Phong nữa làm gì. (ngu quá nha em trai )

      Mà bây giờ em biết vì sao ba rất sợ mẹ Hiểu Đồng rồi. Mà phải mình ba sợ vợ đâu nha, bác Thiên Minh cũng rất sợ dì Trúc Diễm, chú Thế Nam cũng rất sợ dì Đình Ân, chú Quốc Bảo cũng rất sợ dì Minh Thùy.
      Mà nguyên nhân chỉ có thôi nha. Nguyên nhân là do em và các bạn.

      Cái này bí mật nha, là em nghe bà nội kể lại thôi, em kể cho mọi người nghe, mọi người đừng kể với ai nha.

      Chuyện là vầy nè, lúc đó, em và các bạn con của mấy chú mấy dì vẫn còn nằm nôi. Ba và mấy chú cùng nhau uống rượu vui vẻ nha, nghe còn có mấy chị xinh xinh phục vụ tận tình nha. Ba và mấy chú giải thích rằng, bởi vì họ là những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình nên luôn cùng vợ chăm sóc con . Mà cái chuyện chăm con vô cùng vất vả.

      Ba và các chú mới bar cùng nhau để giải trí xã stress chút thôi. Chỉ có điều, bị người bạn của dì Minh Thùy bắt gặp được vậy là có chiến dịch tẩy chay các ông chồng của các bà vợ.

      Sau thời gian chiến tranh lạnh dưới biết lỗi của các ông chồng như vẫn được tha thứ. Các bà vợ bàn giao việc chăm sóc con cho chồng, sau đó sữa soạn xinh đẹp để vũ trường. Người ta , con trông mòn con mắt nha, mẹ và các dì rất đẹp, vừa bước chân vào cũ trường ngay lập tức có người kéo đến ve vãn.

      Chỉ có điều ngay lúc đó bị ngăn chặn bởi ba và các chú. Mấy tên kia có cơ hội được tiếp cận thêm chút nào cả. Ba và các chú rất giận lôi ngay mẹ và các dì trở về sau đó …. khụ khụ …. Là trừng phạt gì gì đó….

      Em cứ nghĩ là mẹ và các dì bị phạt vì tội dám bỏ chồng bỏ con chơi, ngờ là người bị phạt là ba và các chú mới đúng.Cuộc cách mạng của các ông chồng bị thất bại hoàn toàn .

      Bởi vì sau đó, em thấy ba phải nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà, trong khi mẹ và các dì tán chuyện qua điện thoại với nhau. Nghe đâu mấy chú cũng đồng cảnh ngộ.

      Số phận đàn ông cũng bi thảm quá nha. Biết vậy em làm đàn ông làm gì

      chung là….còn rất nhiều truyện nha, thôi tới giờ em ngủ đây, mai mốt kể chuyện tiếp cho mọi người nghe. Ngủ ngon.

      Chào mọi người! Em hôm nay tiếp tục kể cho mọi người nghe chuyện về gia đình em như hứa.

      Cái này em kể bí mật thôi nha, mọi người đừng lại cho ba Vĩnh Phong nghe kẻo ba em thẹn quá hóa giận mua kem cho em nữa em nghỉ chơi với mọi người luôn.

      Chuyện là ba em nhìn người lớn thế thôi nhưng cực kì trẻ con nha. Hôm đó, sau khi mẹ và em từ nhà nội về tậm trạng của mẹ em rất vui vẻ. Nấu cơm cũng mĩm cười, rửa chén cũng mĩm cười, chung là cực kì vui luôn á, đến nỗi, mẹ cho phép em ăn kẹo vào buổi tối luôn.

      Ba Vĩnh Phong nhìn thấy vậy nên hỏi em:

      – Viễn Hinh ngoan, cho ba biết: Hôm nay hai mẹ con đâu? Ba lấy kem cho con ăn.

      Em ngoan lắm nha, tất nhiên em luôn trả lời thành . Em bảo rằng:

      – Hôm nay con và mẹ thăm ông bà nội.

      – Còn đâu nửa ? – Ba Vĩnh Phong của em gật đầu hỏi tiếp .

      siêu thị, nhà sách….- Em ngoan ngoãn liệt kê trả lời .

      – Có gặp ai ?

      Em gật đầu rồi trả lời:

      – Rất nhiều người ạ.

      Vốn dĩ là vậy mà, siêu thị, nhà sách lúc nào mà chẳng đông người.

      Mặt ba Vĩnh Phong sầm xuống khi tìm được đáp án mình mong muốn. Em thấy vậy liền nhớ ra chuyện liền lặp tức kể cho ba Vĩnh Phong nghe, cũng để ba Vĩnh Phong giải thích cho em hiểu nghĩa của cái từ này là gì.

      – Hôm nay mẹ bảo mẹ gặp lại mối tình đầu của mẹ. Mối tình đầu là sao hả ba?

      Em sai rồi, sai trầm trọng luôn, em khóc đây, em ngốc nghếch (TT_TT) . Dường như em hỏi điều nên hỏi, bởi vì sau đó sắc mặt ba Vĩnh Phong cực kì kém luôn. Đen thui như đ.ít chảo dính của mẹ Hiểu Đồng. (^^)

      Bởi vì khi em bảo:

      – Ba lấy kem cho con ăn .

      ba liền bảo:” Tối rồi, được ăn nữa” – Ba bỏ về phòng đóng cửa cái rầm gây chấn động mọi người là thiếu lịch ghê. ( thằng này hỗn ghê)

      Đấy , mấy chị xem, ba em có giống trẻ con hay , chỉ có trẻ con mới nuốt lời ( sai rồi nhóc, người lớn mới nuốt lời). cho em ăn kem cuối cùng bỏ như thế, có trẻ con cơ chứ. (>0<)

      Thấy mặt em buồn, dì Hiểu Đường liền hỏi tại sao, em phải liếm môi kể lại lần nữa. Dì bèn cười xoa đầu em bảo: “Ba con ghen”

      Ghen? Nó là cái gì vậy, liên quan gì đến việc ăn kem của em ( thua thằng nhóc này luôn )

      Nhưng , chuyện ba hứa lèo với em là được. Cho nên em kể chuyện này lại cho ông nội em nghe, bởi vì ông dạy rằng: Nam nhi phải nhất ngôn cửu đỉnh, phải giữ lấy lời.

      Ông nội em nghe xong phá ra cười, bảo với em rằng:” ba con ghen với chính mình, bởi vì mối tình đầu của mẹ con là thằng nhóc, mà thằng nhóc đó chính là ba con”

      Chuyện là lúc , mẹ em cùng ông ngoại của em tham dự buổi tiệc, mẹ em bị lạc ngồi khóc gặp ba em, được be em dẫn tìm ông ngoại, cho nên mẹ xem ba là mối tình đầu của mình. Cho nên khi bà nôi cho mẹ xem hình lúc của ba, mẹ nhận ra thằng nhóc đó chính là ba em, coi như đây là duyên phận của hai người có từ lâu. Cho nên mẹ mới vui mà cười mãi như thế.

      Xem xem…ba em có buồn cười , tự ghen với chính mình.

      Tất nhiên em đem chuyện này chạy vào phòng ba định kể với ba để còn được ăn kem ….

      Khụ ….khụ….Ba và mẹ em hôn nhau ở trong phòng ấy.

      Cái này cấm trẻ con nhìn nha, lúc nhìn thấy ti vi mẹ lấy tay bịt mắt em lại, mẹ em bảo:” trẻ con nhìn vào bị mù mắt đó”

      HuHu….em nhìn thấy rồi. Nhưng em có thắc mắc là nhìn mấy lần mới bị mù.

      Bởi vì, lần trước ,mẹ Hiểu Đồng bị cảm, mẹ chịu uống thuốc vì sợ đắng . nha, mẹ còn thua em, em uống thuốc giỏi lắm.

      Chẳng hiểu ba em giỗ giành mẹ bằng cách nào, nhưng khi em vào phòng thấy ba và mẹ hôn nhau. Cho nên sau đó em khóc nức nở trận luôn, bởi vì em sắp bị mù rồi.

      Mà bị mù là thấy đường, làm sao chọn bánh ăn, làm sao xem phim hoạt hình được.

      Nhưng may mắn là sáng hôm sau em lại bị mù, mừng ghê. Nhưng ba em lại bị cảm, còn mẹ em hết bệnh. Em thương ba quá mất, chắc là ba gánh chịu mù lòa dùm em và bệnh cảm của mẹ. Ba em đúng là trụ cột của gia đình.

      Mà nhân đến cái chuyện hôn, em lại hiểu ra vấn đề là, trẻ con có thể hôn thoải mái mà bị la nha, còn người lớn mà hôn bậy là bị ăn đòn ngay.

      Bởi vì, có hôm, em bắt gặp người bạn nam của dì hôn trộm dì, khiến dì đỏ bừng cả mặt, đánh vào vai người bạn ấy cái rồi bỏ chạy. Trong khi em hôn dì ấy cả ngàn lần mà có thấy dì ấy đánh em bao giờ đâu cơ chứ.

      phải ai em cũng hôn nha, mà cũng phải ai em cũng cho hôn em nha. Em cũng có tôn nghiêm của đàn ông như lời ba dạy đó.

      Em…em …chỉ cình nguyện cho bạn hôn em thôi. Bởi vì….bởi vì em thích bạn ấy….

      Bạn ấy là con của chú Thế Nam. Tên là Diệp Hân, bạn ấy cực kì dễ thương và đáng nha.

      Mỗi khi học, ba Vĩnh Phong đều mua cho em cái thạch để dành ăn. Ai xin em cũng đều cho, nhưng khi bạn ấy hôn em cái em liền ngoan ngoãn để bạn ấy lấy mất cái thạch của mình. (Đồ dại )

      Hổng phải em dại đâu nha, nhưng mà bởi vì nụ hôn nó có ma lực vô cùng ghê gớm, nó khiến người ta ngu dại và có cảm giác ngọt ngào vô cùng. Hổng tin mọi người hôn thử . Coi có bị gọi là dại giống em ?
      Tôi là ai cả, tôi chỉ là khoảng lặng.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :