1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sắc Yêu Ngọt Ngào - Duy Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Phiên ngoại mang thai đôi

      Edit: Ái Nhân



      Chuyện dì cả Kim Hạ đến, Lục Xuyên cũng có để ý, cũng phải cẩn thận đến mức có thể nhớ kỹ việt vặt vãnh này, chỉ là bình thường thích ở giường đẫm máu chiến đấu hăng hái, cho nên đặc biệt để ý đến chu kỳ đặc biệt này, nhớ , thời gian của chuẩn giống như đồng hồ Thụy Sĩ, sao lần này lâu như vậy còn chưa đến.

      Kim Hạ cũng thấy khó hiểu, hai người thương lượng hồi, cảm thấy 8 9 phần là có thai rồi, liền đến hiệu thuốc mua que thử thai, về nhà Kim Hạ liền vào phòng tắm, Lục Xuyên tựa vào cửa chờ, lát sau ra, mặt hề thay đổi, Lục Xuyên có chút khẩn trương đứng thẳng người: “ trúng?”

      Kim Hạ vốn định đùa , nhưng nhìn thấy bộ dáng yên của , đành lòng tiếp tục lừa, liền quơ quơ que thử thai trong tay, cười : “Chúc mừng , thăng chắc trung đội trưởng.”

      Lục Xuyên sửng sốt 1 giây, sau đó mừng như điên, tay kéo nàng ôm chặt trong lòng, xúc động biết gì mới tốt, luôn luôn xuất khẩu thành thơ, đến hội nghị nào cho dù chưa chuẩn bị trước cũng có thể thao thao bất tuyệt nửa ngày, nhưng bây giờ ngược lại 1 chữ cũng ra.

      Ôm lát, lập tức lại kích động buông ra, khẩn trương nhìn chằm chằm bụng : “ được, thể đè nặng bảo bảo.”

      Kim Hạ khỏi buồn cười: "Nào có như vậy khoa trương."

      Lục Xuyên bắt buộc chính mình hít sâu vài lần, lúc này mới tỉnh táo lại, bàn tay to nhàng xoa bụng , khó mà tin được: “Ở đây, có bảo bảo của chúng ta?”

      Kim Hạ nhàng gật đầu, tay đặt lên tay : “Vâng, sắp làm ba.”

      Lục Xuyên lại ôm vào lòng, nhàng, giống như ôm vật trân bảo, có cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, hạnh phúc đến mức hoài nghi có phải mình nằm mơ hay , hai người cứ như vậy im lặng ôm nhau laao, mới quay lại phòng khách.

      “Lúc trước em cần đưa đón làm, nhưng bây giờ có bảo bảo, em phải nghe lời .”

      Kim Hạ lắc đầu: “ chỡ em phải dậy sơm 1 tiếng, buổi tối còn phải tăng ca, em muốn vất vả như vậy, hơn nữa xã giao nhiều, buổi tối chưa chắc có thời gian.”

      “Nhưng em mang thai, sao có thể yên tâm để em mình ngồi xe buýt công cộng?”

      Kim Hạ cười : “ khẩn trương quá rồi, em thấy rất nhiều phụ nữ có thai ngồi xe buýt công cộng, người cũng chưa có chuyện gì, nào có nguy hiểm như vậy.”

      được, nếu như em cẩn thận bị chen lấn, hoặc té ngã, vậy làm sao bây giờ?” Lục Xuyên nghĩ nghĩ, đưa ra phương án thuận cả đôi bên: “Như vậy, em muốn đưa đón, vậy thuê xe .”

      “Nhưng thuê xe rất tốn tiền, em còn chưa đến mức cần được bảo vệ như vậy.”

      Lục Xuyên vẻ mặt biểu được xía vào: “Chuyền này liền quyết định như vậy, vậy đặt xe.” Nghĩ nghĩ, còn thêm: “Dứt khoát em đừng làm, ở nhà nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, chờ sinh xong đứa bé lại .”

      Kim Hạ tức giận liếc cái: “Vậy bằng lấy lồng sắt nhốt em, mỗi ngày chọn thời gian cho ăn là được, như vậy có nguy hiểm.”

      có thể chứ?” Lục Xuyên hình như có chút suy xét cách này, Kim Hạ gấp đến mức trừng thẳng : “ cũng quá khoa trương rồi, mang thai mà thôi, em tự mình chú ý chút là được rồi.”

      Lục Xuyên thấy có chút nóng nảy, vội vàng nhân nhượng : “Được được được, cho em làm cho em làm, nhưng cho phép lại mang giày cao gót, cũng được tăng ca, được uống rượu, được làm việc nhà…” được rất nhiều, Kim Hạ nghe đến đầu lớn lên, hóa ra mang thai phải là mình, mà là .

      Vất vả xong, Lục Xuyên lại lấy di động chuẩn bị gọi điện về nhà thông báo, Kim Hạ ngăn lại: “Chờ sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, xác định chắc chắn rồi lại cho bọn họ, que thư thai cũng có thể bị lỗi.”

      Lục Xuyên nghĩ nghĩ, tỏ vẻ đồng ý, lại đặt điện thoại xuống, tiếp theo nôn nóng ở trong phòng tới lui: “Bây giờ chúng ta còn cái gì chưa mua , phải chuẩn bị dụng cụ chăm sóc sức khỏe, thực phẫm dinh dưỡng, còn phải mua sách, còn có quần áo trẻ em, sữa bột, đồ chơi, còn phải đặt tên, sau này ở nhà trẻ nào tốt nữa…”

      Vì thế đêm đó, đồng chí Lục Xuyên bởi vì suy nghĩ nhiều quá, cả đêm mất ngủ. Hôm sau hai người bệnh viện kiểm tra, xác định Kim Hạ mang thai 5 tuần, ngay lập tức gọi điện về nhà: “mẹ, báo cho mẹ tin mừng, Tiểu Hạ mang thai.”

      Lục Tống Thụy Văn xúc động thiếu chút nữa làm rơi ống nghe: “ sao? Ai ai, được được, con bảo nó nghỉ ngơi, chờ cuối tuần chung ta đến chỗ con thăm.”

      Lục Chương Viễn ngồi bên, dỏng tau nghe, cũng biết hai mẹ con chuyện gì mà vui vẻ như vậy. Chờ bà treo điện thoại, ông rủ rủ tờ báo trong tay, điều chỉnh chỗ ngồi, làm bộ như vô ý hỏi: “Đứa con bất hiếu đó sao vậy, lại có chuyện gì?”

      Lục Tống Thụy liếc nhìn ông cái, thấy ông ở đó giả bộ thờ ơ, cũng bắt chước ông, cầm lấy áo len đầu gối tiếp tục đan, nhanh chậm : “Hey, cũng phải là chuyện lớn gì, là Tiểu Hạ có thai.”

      Lục Chương Viễn từ từ nâng đầu khỏi tờ báo, kinh ngạc nhìn chằm chằm bà, sau lúc lâu lại cúi đầu, lại ngồi lát, liền đặt tờ báo trong tay xuống chạy lên lầu, lát sau ôm cuốn từ điển to đùng xuống, còn lấy bút máy và cuốn sổ , chôn đầu ở bàn, vừa lật từ điển vừa viết bậy lên sổ.

      Lục Tống Thụy Văn thấy, cố ý chèn ép ông: “Ông Lục, ông làm gì vậy, viết báo cáo công tác à?”

      Lục Chương Viễn cũng ngẩng đầu lên: "Đặt tên."

      -

      Từ sau khi Kim Hạ mang thai, địa vị từ từ tăng lên, giống như hoàng đế, Lục Xuyên đối với nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm gì cũng yên tâm. Sức ăn của cũng tăng lên, khẩu vị cũng xảo quyệt, có vài mùi vị vừa ngửi thấy liền buồn nôn,có vài món muốn ăn, liền thể ăn, bằng cả người khó chịu bực bội.

      Có lúc nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên đặc biết thích ăn dưa chuột, vừa nghĩ đến chát lỏng thanh mát ngon miệng, liền nhịn được chảy nước bọt, rất nhanh kêu Lục Xuyên tỉnh lại: “Ông xã, em muốn ăn dưa chuột.”

      Lục Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn đồng hồ, 3h30 sáng, giờ này còn chỗ nào bán đồ ăn, nhưng vợ muốn ăn, lời cũng liền đứng lên, mặc quần áo cầm chìa khóa xe bước : “bảo bối, ngoan ngoãn chờ, trở về rất nhanh.”

      Ra cửa, lái xe dọc theo đường quốc lộ, các cửa hiệu bên đường đều tối như sơn đen, đến chỗ nào để mua dưa chuột? lúc lo lắng, ngang qua cửa hàng tạp hóa 24h, Lục Xuyên xuống xe vào, ở hàng thực phẩm uố lạnh phát có bán hộp salad , bên trong có cải bắp, khoai tây, cà chua bi, cùng… dưa chuột cắt lát!

      Vì thế gọi nhân viên cửa hàng, mua hết salad có, mặt khác còn mua vài hộp hoa quả cắt sẵn, như là dưa Hami, táo, vân vân đề phòng bất trắc. chứng minh đúng, Kim Hạ chỉ ăn sạch dưa chuột cắt lát có trong salad, mà có tiêu diệt toàn bộ dưa Hami, lúc này mới ăn , yên lặng ngủ.

      Từ khi con dâu mang thai, mẹ Lục thường xuyên chạy đến nhà bọn họ, mỗi lần đến đều mang đống lớn này nọ, còn giành nấu ăn cho bọn họ. Bà là người từng trải, Kim Hạ lại mẹ, tất nhiên bà liền gánh vác công tác giáo dục cặp cha mẹ mới này, có bà ở đây, giống như cho hai người uống liều thuốc an thần.

      Lục Chương Viễn bởi vì công tác bận rộn, thể đến thường xuyên giống như vợ mình, nhưng chỉ cần có thời gian rãnh, ông cũng chạy đến nhà bọn họ, có hôm đến, Kim hạ ngồi sofa tiếp ông, Lục Xuyên pha trà cho ông, qua lúc lâu, ông được tự nhiên vặn vẹo từ trong tui của đồng phục quân nhân lấy ra tờ giấy, nhét vào trong tay Lục Xuyên.

      Lục Xuyên ôm Kim Hạ, hai người cùng mở tờ giấy ra, phía điền hai cái tên, tên bên trái là của bé trai, tên bên phải là của bé , chữ viết rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực. Chữ đầu tiên hai thẻ bài, đều dùng vòng tròn khoanh lại, bên dưới còn thêm ký hiệu ghi chú, để nhấn mạnh là quan trọng

      Lục Xuyên ngạc nhiên nhìn vợ , Lục Chương Viễn vội ho tiếng: “Tên của đứa bé nhất thiết phải chọn từ trong này, các con chọn tùy ý, cha cũng có ý kiến.”

      Lục Xuyên nhìn hai cái tên cường điệu, nở nụ cười, nghĩ, bộ dáng cha lại tuyệt giống như có ý kiến. Ngón tay Kim Hạ xẹt qua cái tên, với Lục Xuyên: “Ba chọn rất hay, hay là dùng cái này, được chứ?”

      Lục Xuyên gật đầu: “Ừm, vậy nếu sinh con trai, gọi là Lục Thần Duệ, nếu sinh con , gọi là Lục Thần Hi.”

      Lục Chương Viễn nghe vậy, có chút đắc ý khuôn mặt cứng ngắt tươi cười.

      -

      Từ khi mang thai trở , có cuộc sống vợ chồng, buổi tối ngủ, Lục Xuyên thường muốn giở trỏ với nàng, nơi này hôn , nơi đó sờ sờ, giống như đói khát được cái gì vậy, nhưng lại sợ chính mình lỗ mãng, tổn thương bảo bảo, cho nên luôn chịu đựng. Có khi Kim Hạ đúng đến cái kia của , vừa sưng lại cứng, còn lớn lên trong lòng bàn tay của nàng, cảm giác bị nghẹn sắp hỏng rồi, hay là dùng tay giải quyết giúp .

      Nhưng dùng tay sao có thể so với súng đạn , sau đó lâu, có hôm Lục Xuyên dẫn kiểm tra phụ sản, hỏi thẳng bác sĩ câu: “Khi nào có thể cùng phòng?”

      Kim Hạ vừa nghe, mặt lập tức cháy sạch giống như nắng chiều, cúi đầu dám nhìn bác sĩ, bác sĩ buồn cười liếc mặt nhìn 2 người cái: “Bây giờ là thời kì ổn định, có thể, chẳng qua vẫn nên tiết chế chút, được quá kịch liệt.”

      Trong lòng Lục Xuyên vốn giãy dụa cực kỳ, bây giờ người có uy tín cũng có thể chung phòng, liền càng chịu nổi, buổi tối ôm đồng chí Kim Hạ từ phía sau bắt đầu vành tai tóc mai va chạm nhau, tay tiến vào váy ngủ rộng lớn, đốt lửa khắp thân thể , Kim Hạ vốn có hưng phấn quá lớn, nhưng bị ngón tay thô ráp của vuốt ve, có chút cảm giác trở lại, sống dậy.

      Khi tay dọc theo bụng xâm nhập xuống phía dưới, Kim Hạ theo bản năng vặn vẹo, đụng vào thô vứng phía sau: “Trời ơi, muốn.”

      Lục Xuyên dùng đầu gối đâm mở chân của , ở bên tai dụ dỗ: “Ngoan, để vào, liền như vậy, động bừa.”

      Kim Hạ có chút do dự, tuy rằng bác sĩ có thể chung phòng, nhưng vẫn có chút lo lắng làm tổn thương bảo bảo, chẳng qua người đàn ông phía sau nhịn lâu lắm, lại nhịn nữa đều sắp phát điên rồi, phân vân biết thế nào, dưới thân liền căng lên, vật gì đó tiến vào, theo bản năng co rút lại, cầm lấy gối đầu: “ đừng động.”


      Lục Xuyên đứng ở trong thân thể , thở hỗn hển, quả thực thành nhúc nhích, chốc lát sau hôn lên gáy , cúi đầu lẩm bẩm: “Bảo bối, cho , sắp chết rồi.”

      Kim Hạ chần chờ lát, gật gật đầu: “ động tác chút.”

      Lục Xuyên nhận được phê chuẩn của lãnh đạo, hưng phấn nâng chân của lên, thuận tiện cho ra vào. Vừa mới bắt đầu di động chậm rãi, nhàng nghiền nát, vách từng bên trong của chặt khít đè ép rất chặt khiến có chút cầm giữ được, biên độ động tác dần dần mạnh lên, Kim Hạ ở trong va chạm này cũng phát ra rên rỉ rải rác, khiến huyết mạch sôi sục.

      Bỏi vì bảo bảo, dám làm lâu lắm, ở trong trận co rút rất chặt đạt đến cao trào, sau đó ôm thân thể thở dốc, cắn lỗ tai : “Chờ em sinh con xong, xem làm em thế nào.”

      Kim Hạ giận :” trước cố nhịn mấy tháng rồi .”

      Lục Xuyên : “Đây nếu là con trai, ra hung hăng đánh nó, làm lỡ phúc lợi của ba nó, bất hiếu.”

      “Vậy nếu là con ?”

      Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Con quên , bộ dáng chắn chắn giống em, nỡ đánh.”
      Hale205, Parvarty, cobevotam12 others thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Phiên ngoại ba

      Edit: Ái Nhân

      Trong phòng sinh, theo sau tiếng kêu gào khàn cả giọng cuối cùng của Kim Hạ, tiếng khóc nỉ non trung khí mười phần rốt cục vang lên, bác sĩ cắt bỏ cuống rốn, nâng đứa bé cả người nhầy nhụa, hồng nhạt, lại nhiều nếp nhăn, : “Chúc mừng, là bé trai.”

      Kim Hạ nằm giường thở hỗn hển, đầu đầy mồ hôi, sau đớn của sinh sản bình thường khiến mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, Lục Xuyên ngồi bên cạnh, hai tay cần bàn tay mềm mại của , đưa lên môi hôn, nghẹn ngào: “Bảo bối, về sau để cho em chịu nổi khỏ này nữa.” kiên trì cùng sinh, lúc trước cũng có nghe được sinh con rất đau, nhưng có tận mắt nhìn thấy, thể cảm thụ loại chấn động đau đớn này.

      Y tá tắm sạch cho đứa bé cẩn thận bao lại, đưa đến trong lòng Kim Hạ, đứa bé khuôn mặt nhắn nhăn nheo, ngủ say, nắm tay mập mạp, giống như bánh bao, Kim Hạ nhìn nó cười: “Quả nhiên lớn lên giống ba.”

      Lục Xuyên sờ đầu đứa bé, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoài miệng lại : “Khuôn mặt nhăn nheo như vậy, có chỗ nào giống ?”

      Kim Hạ tranh cãi với , chỉ cười, giống , nhìn ra.

      “Để ôm cái?”

      Kim hạ giao đứa bé cho , dặn dò: “Đỡ đầu nó.”

      Lục Xuyên nhận lấy, tay vững vàng ôm thân thể đứa bé, tay đỡ lấy cái cổ cùng cái đầu mềm mại của nó, giống như cầm món đồ sứ mềm mại, đứa trẻ mập mạp này ràng nặng đến 8 cân, vì sao đến tay , lại có cảm giác rất , rất , giống như rất dễ bị hư, ngừng thở, nhìn kỹ khối thịt trong tay, mái tóc thưa thưa thớt thớt, làn da đỏ ứng hơi nhăn, cái miệng nhắn mím lại, cằm giống như quả hạch đào .

      Đây là con của và Kim Hạ.

      cổ họng căng thẳng, có chút muốn khóc.

      Ngoài phòng sinh, Lục Chương Viễn sau khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa bé, giống như con sư tử cáu kỉnh, chắp tay sau lưng di tới lui, miệng lầm bầm liên tục: “Sau còn chưa ra, sao còn chưa ra.”

      Lục Tống Thụy cũng lo lắng kiễng chân chờ đợi, bọn họ nhận được điện thoại của con trai liền lập tức chạy đến, may mắn thời gian sinh nở cũng dài.

      Sau đó lâu có y tá ra báo tin, là con trai, làm cho Lục Chương Viễn xúc động hết sức, hé ra khuôn mặt già nua cười đến mức giống như đào mềm, Lục Tống Thụy thoáng cái liền khóc, ngừng gạt lệ, làm hại Lục Chương Viễn ngừng lại khuyên bảo.

      Kim Hạ được y tá đẩy khỏi phòng sinh, hai cụ bỗng chốc liền xông đến, Lục Tống Thụy Văn an ủi : “Vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của đứa bé con cần lo, có chúng ta.”

      Kim Hạ gật đầu, ôm đứa bé chút, rồi giao cho Lục Tống Thụy Văn vừng vàng tiếp nhận, vừa thấy liền vui vẻ ra mắt: “Ôi nhìn bộ dáng đứa bé này nè, cùng Xuyên Nhi trước đây khuôn khắc ra.”

      Lục Chương Viễn ở bên cạnh chen đầu vào nhìn xem, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy dịu dàng, chấn động rớt xuống thân uy nghiêm, chỉ còn bó lớn hiền từ: “Bà à, để tôi ôm cái.”

      Lục Tống Thụy Văn lườm ông cái, xoay người qua, ngăn ông lại: “Thôi , ông lại biết nặng , đừng làm đau cháu tôi.”

      Lục Chương Viễn quanh quẩn trước mặt vợ, vội la lên: “ cam đoan tay chân còn được sao?” Sau đó lại cười với bảo bảo: “Ngoan cháu nội, đến, để ông nội ôm cái.”

      Lục Tống Thụy Văn lại xoay người qua, bĩu môi : “ đợi lát nữa , em còn ôm chưa đủ, em còn phải giảng thứ tự trước sau sao?”

      “…” Lục Chương Viễn biết xấu hổ tranh giành với vợ, cũng chỉ có thể ở bên cạnh trông mong, lo lắng suông, chờ khi nào vợ ôm đủ, mới đến lượt ông.

      Lục Xuyên dìu Kim Hạ về phòng, ở bệnh viện 3 ngày, bọn họ liền mang theo bảo bảo về nhà, trong nhà tất cả đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ ông cụ non vào ở.

      Ông cụ non xứng đáng với cái tên, thích nửa đêm oa oa khóc lớn, có tinh thần dày vò, khiến Kim Hà và Lục Xuyên chân tay luống cuống, tưởng nó muốn bú sữa, Kim Hạ đút cho nó ăn, nó lại nhổ ra, nhìn xem mà Lục Xuyên bốc hỏa, ông đây muốn ăn mà ăn được, đút đến miệng cho mày, mày còn dám nhổ ra!

      Tưởng nó muốn tiểu, Lục Xuyên xi cho nó nước tiểu lại chảy ra, hoàn toàn khô ráo, vừa đói bụng lại buồn tiểu, vì sao vẫn khóc?

      Chị Nguyệt trẻ con chính là như vậy, phải ôm nó dỗ dỗ, Lục Xuyên đành phải nghe lời ôm lấy, nhàng vỗ vỗ sau lưng đứa bé, đù đưa qua lại, thằng kia đại khái cảm thấy đu đưa mới lạ, dần dần im lặng, mở to hai mắt đen lúng liếng nhìn Lục Xuyên, Lục Xuyên thấy nó yên tĩnh lại, vừa lòng nở nụ cười: “Đây mới là con trai ngoan của ba.”

      Đáng tiếc phương pháp đu đưa hai bên này chỉ có hiệu quả trong vài buổi, Lục Xuyên thường xuyên trước mặt mang theo vẻ mệt mỏi làm, từ khi chính mình làm cha, mới cảm nhận sâu sắc làm cha mẹ dễ.

      vất vả chăm bẵm Lục Thần Duệ cả buổi chiều, thằng bé lại kêu ba mẹ ông nội bà nội, bộ dáng nhắn ngoan ngoãn kia kêu tiếng khiến mọi người đều , Lục Chương Viễn có lúc ôm nó buông, liên tục kêu nó gọi ông nội.

      Có hôm Lục Xuyên cùng Kim Hạ chỗ khác bàn bạc chuyện này, đưa Lục Thần Duệ cho Lục Chương Viễn chăm sóc, Lục Chương Viễn tất nhiên cầu còn được, cầm nhiều loại đồ chơi dụ Lục Thần Duệ cười, nhưng tiểu tổ tông mờ mịt mở to mắt, chút cũng lĩnh hội được ý đồ của ông nội, chỉ vô tội nhìn ông.

      Lục Chương Viễn nhớ đến Lục Xuyên trước đây đặc biệt thích cười ngựa, mỗi lần ngồi ở cổ đều khanh khách cười to, vì thế cũng bắt chước năm đó, ôm lấy Lục Thần Duệ đặt lên vai, hai tay bắt lấy hai móng vuốt mập mạp đầy thịt, tầm mắt Lục Thần Duệ lập tức tăng cao ít, tò mò nhìn quanh bốn phía, Lục Chương Viễn lại qua lại, nó liền mở to cái miệng nhắn cười rộ lên, tính tình giống như cha nó trước kia.

      Hai ông cháu chơi cưỡi ngựa lát, chơi cú nữa Lục Chương Viễn mới thả nó xuống, Lục Thần Duệ hình như vững, còn có thể run run hai chân chạy nhanh, Lục Chương Viễn thấy trong phòng có người khác, dứt khoát nằm úp sấp sàn nhà, làm ra bộ dáng con hổ, từng bước đến gần Lục Thần Duệ, Lục Thần Duệ thấy vậy, kẽo kẹt kẽo kẹt chạy trốn phía trước, vừa trốn vừa quay đầu nhìn ông nội, cười đến chảy nước mắt.

      Khi bọn Kim Hạ trở về, liền thấy đường đường là tư lệnh đại nhân, ở nhà bọn họ chơi vui đến quên trời quên đất, còn lấy đầu dụi vào cái bụng tròn vo nhắn của Lục Thần Duệ, đều cười thầm, này nếu để người khác thấy, còn đâu uy nghiêm của tư lệnh.

      Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Lục Chương Viễn nhìn lại, vợ chồng Lục Xuyên đứng ở cửa, mặt lạp tức cứng lại, lập tức đứng dậy từ mắt đất, sửa sang lại quần áo, vội ho tiếng: “Trở về sao báo tiếng.”

      Lục Xuyên cố nén cười: “ba, còn thấy ba chơi vui vẻ như vậy, biết xấu hổ quáy rầy ba.”

      Lục Chương Viễn vẻ mặt cứng ngắt: “Các con trở lại, vậy ba về đây.”

      Kim Hạ khuyên nhủ: “Ba, ở lại ăn cơm , bây giờ sắp đến giờ cơn rồi.”

      ăn.” Lục Chương Viễn thay giày xong, liền đẩy cửa rời , Kim Hạ chọc chọc Lục Xuyên: “Sao khuyên ba?”

      Lục Xuyên cười thầm: “Ba bị chúng ta bắt găp, còn xấu hổ, em để cho ông .”

      -

      Sau khi Lục Thần Duệ 3 tuổi, tính cách nghịch ngơm của bé trai hoàn toàn biểu lộ, mỗi ngày ở nhà leo lên trèo xuống, đông sờ tây ngó, chút yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, mới khiến Kim Hạ đau đầu nhất.

      Bọn họ đặc biệt mua ghế trẻ em cho Lục Thần Duệ, để nó ngồi ở bên cạnh bàn cùng ăn với người lớn, buổi tối 30 năm đó, ông nội bà nội đến , ông ngoại và bà cố cũng đến, người nhà hòa thuận xum vầy cùng nhau đoàn viên, Lục Thần Duệ chạy như điên, vừa thấy nhiều người như vậy, hứng thú nhảy lên nhảy xuống, Kim Hạ ôm nó ngồi vào ghế trẻ em, chuẩn bị ăn cơm,nó sống chết chịu muốn ra: “Mẹ, con muốn chơi.”

      Kim hạ biết đứa này mặn nhạt ăn, đành phải trở mặt: “ được chơi, bây giờ phải ăn cơm, chờ ăn cơm xong, cho ba con dẫn con xem bắn pháo hoa.”

      Lục Thần Duệ vừa nghe có pháo hoa, mới phối hợp chút, Kim Hạ bới cho nó chén cơm , trộn chút rau cùng thịt, để trước mặt nó: “Ngoan, ăn chậm chút.”

      Lục Thần Duệ bỉu cái miệng nhắn: “Mẹ đút.”

      Kim Hạ biết nó nổi hứng trêu chọc, bình thường tự ăn, bây giờ lại muốn người ta đút: “Mẹ cũng phải ăn cơm, có tay dư đút con, con tự ăn .”

      Lục Thần Duệ lại bỉu cái miệng nhắn nhìn Lục Xuyên: “Ba đút.”

      Lục Xuyên sờ cái đầu nhắn của nó: “Ngoan, nghe lời mẹ, tự ăn, ăn xong ba thưởng.”

      Lục Thần Duệ vừa nghe có thưởng, liền ngoan ngoãn cầm lấy cái muỗng của mình, múc cơm đưa vào miệng, lúc này bọn Kim Hạ mới động đũa, còn chưa ăn được mấy miếng, Lục Thần Duệ chỉ vào cái ly kêu: “Mẹ, con muốn uống nước.”

      Trong ly Kim Hạ chứa Coca, bình thường tránh đổ uống này có ở nhà, tốt với răng nanh của trẻ em: “Duệ Duệ, đây là đồ uống của người lớn, con thể uống.”

      Lục Thần Duệ lài nhìn Lục Xuyên: “Ba, con muốn uống nước.”

      Lục Xuyên múc bát canh gà cho nó: “Trẻ em chỉ có thể uống cái này.”

      Lục Thần Duệ lúc này mặc kệ, ra đòn sát thủ, hai chân đáp cái, oa oa khóc lớn, kim Hạ và Lục Xuyên đều thương lượng tốt, tuyệt đối vì nó khóc lớn mà chịu uy hiếp, cho nên để ý đến nó, vài cụ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đau lòng cháu nội a, nhưng lại thể tùy tiện mở miệng, cuối cùng là Lục Chương Viễn nhịn được: “Để cho nó uống ít , cũng có gì đáng ngại.”

      Kim hạ và Lục Xuyên còn chưa có lên tiếng, Lục Thần Duệ liền gào lên: “Ông nôi, ông nội, cháu muốn uống nước!”

      Này khóc khiến Lục Chương Viễn kêu tiếng đau lòng a, rất nhanh đứng lên khỏi chỗ ngồi, bưng Coca đến ghễ của Lục Thần Duệ: “Đến đây, ông nội đút con.”

      Lúc này Lục Thần Duệ mới ngừng khóc, liền cầm ly uống chút, yên tĩnh, vùi đầu ăn cơm, Lục Chương Viễn trở lại chỗ ngồi của mình: “Nhìn xem, cho nó uống phải khóc nữa, chuyện đơn giản như vậy mà.”

      Kim Hạ liếc mắt nhìn Lục Xuyên cái, Lục Xuyên lắc đầu, hơi hơi thở dài, nghĩ đến ở giáo dục trẻ em, trong những người ngồi ở đây, ý chí cách mạng bạc nhược nhất, lại là người bình thường uy nghiêm nhất.

      Lục Thàn Duệ qua loa ăn vội mấy ngụm cơm, liền ném muỗng : “Ông nội, ông nội, cháu muốn chơi.”

      Lục Xuyên : “Con chưa ăn cơm xong.”

      Lục Thần Duệ để ý đến lời ba , vẫn hô: “Ông nội, ông nội, cháu muốn chơi.”

      Lục Chương Viễn : “Thân thể là tiền vốn của cách mạng, ăn cơm xong mới chó thể chơi.”

      Lục Thần Duệ méo miệng, vừa khóc rống lên, Lục Chương Viễn hấp tấp vội vã chạy đến: “Ông nội đút cháu ăn no được ?”

      Lục Thần Duệ lắc đầu, khuôn mặt nhắn khóc như mưa: “Ông nội, cháu muốn ăn,cháu muốn chơi.”

      Lục Chương Viễn tiến thoái lưỡng nan, rối rắm nửa ngày : “Vậy cháu trước chơi lát, sau đó trở về ăn cơm, được ?”

      Lục Thần Duệ hít hít mũi gật đầu, Lục Chương Viễn ôm nó ra khỏi ghế ngồi, nó liền thả hai cái chân chay tìm đồ chơi, mà chuyến này vừa thấy trở về ăn cơm.

      Lục Tống Thụy Văn cười : “Được, ông Lục, vậy là nhược điểm hòan toàn bại lộ trước kẻ địch rồi, chưa chiến mà bại a.”

      Lục Xuyên cũng : “Ba, chẳng lẽ ba biết đứa trẻ hối lộ chọn quả hồng mềm nắm sao? Người ngồi nhiều như vậy, sao nó kêu người khác, lại kêu ông nội hả?”

      Lục Chương Viễn nghẹn họng trả lời được, lát sau lông mày nhướng lên trừng mắt: “Nó là cháu nội cha, cha liền sủng nó chơi!”

      -

      Tư lệnh Lục cưng cháu có tiếng, có điểm dừng, có nguyên tắc, có răn dạy, có lúc Lục Thần Duệ học trượt patin, chính mình cẩn thận tông vào bồn hoa ven đường, mặt bị trầy chút, sưng lên, sau khi ông Lục biết, tựa giận nổi trận lôi đình, thổi râu trừng mắt huấn luyện viên trượt băng kia, giám thị bất lực!

      Mùa thu Lục Thần Duệ 6 tuổi, Lục Chương Viễn lại dẫn nó đến quân khu chơi, Lục Tống Thụy văn cũng dọn đến nhà thủ trưởng của bọn họ ở quân khu, thuận tiện chăm sóc cháu nội. Trong ký túc xá quân khu có nhiều trẻ em, Lục Thần Duệ rất nhanh liền quen thuộc với bọn trẻ, trở thành vua.

      Sát bở tường trong viện bọn chúng có cây hồng, bây giờ là mùa kết quả, chùm nặng trịch treo ở ngọn cây, thoạt nhìn chín mọng nhiều nước, ngon mê người.

      cây gậy trúc từ bên ngoài tưởng thò lên, đánh rớt quả hồng ra ngoài, trong tường thằng bé tóc ngắn lông ngắn thấy, lập tức chạy đến chỗ Lục Thần Duệ : “Báo cáo tư lệnh,có quân địch đến ăn cắp thành quả cách mạng của chúng ta!”

      Cánh tay bé của Lục Thần Duệ vung lên: “Chính úy Trầm, cùng ta thị sát.”

      Vì thế vài đứa trẻ líu ríu chay ra ngoài tường, hái quả hồng cùng là bang thiếu nhi, ở viện bên cạnh, 2 nhóm gia hỏa đối mặt, đều trở nên khoe khoang, Lục Thần Duệ kêu: “Ai là đầu lĩnh, hãy xưng tên!”

      Cậu bé cầm đầu đối phương liếc mắt cao thấp quét Lục Thần Duệ cái, nghiêng đầu hỏi: “Đây là ai? Chưa thấy qua.”

      tiểu bất điểm bên cạnh có chút nao núng trả lời: “Tham mưu trưởng Bạch, đó là cháu của tư lệnh.”

      Tham mưu trưởng Bạch hừ tiếng trong lỗ mũi: “Ta quen nhìn mấy thằng dượi hơi vào danh hiệu của cha ông ở bên ngoài hỗn, đánh !”

      Bọn trẻ hai bang cứ như vậy mà đánh nhau, cảnh vệ ở cổng nhìn thấy, chạy nhanh đến khuyên can, nhưng ông cha của bọn này ai cũng đều được đắc tội, chỉ có thể kiên quyết kéo ra, dám mắng câu.

      Lục Thần Duệ chùi chùi cái mũi, gào to với cầm đầu bên kia: “Mày nhớ kỹ cho tao, tao gọi là Lục Thần Duệ, muốn báo thù lúc nào cũng hoan nghênh!” Gào xong với em của mình: “Được rồi được rồi, giải tán, người nào về nhà người nấy, người nào tìm mẹ người nấy.”

      Nó tự động quay về biệt thự, vết thương mặt ông nội bà nội liếc mắt cái liền nhìn ra, Lục Chương Viễn tức giận : “Là ai đánh! Ai dám đánh chau nội ông? Làm phản sao?”

      Lục Thần Duệ thể nhún vai: “Bọn trẻ ở viện bên cạnh.”

      Lục Chương Viễn vừa nghe là bọn trẻ đánh nhau, tức giận liền giảm chút, ông là người lớn, cũng thể bắt nạt trẻ em, lại gào lên với Lục Thần Duệ: “Sao cháu lại chạy đánh nhau?! Có tin ông với mẹ cháu hay .”

      Lục Thần Duệ chạy nhanh đến, ôm bụng Lục Chương Viễn: “Ông nội, cầu ông, ông đừng cho mẹ cháu biết, bà rất khủng bố, đến ba con còn sợ bà, dám nghe lời.”

      “Biết mẹ cháu khủng bố lần sau ngoan chút cho ông, bằng ông nội cũng dạy được cháu.”

      Lục Thần Duệ liên tục gật đầu, chỉ cần bị mẹ phát đánh nó vài cái, nó thế nào cũng được. Cùng lúc đó, ở ngoài Maldives ngàn dặm, Kim Hạ ở dưới ánh mặt trời khuất đánh liên tục 2 cái hắc xì mạnh, nghi hoặc : “1 nhớ 2 mắng 3 thương, 2 cái hắc xì, có người mắng em.”

      Lục Xuyên kéo tay , bờ cát: “Có ai dám mắng em.”

      “Chắc phải là Duệ Duệ lại làm chuyện xấu, ở sau lưng xấu em chứ.”

      Lục Xuyên dừng chân, xoay mặt qua, nghiêm túc : “Chúng ta ở thế giới của hai người, cần suy nghĩ chuyện khác, chuyên tâm chút.”

      Kim Hạ cười giận : “Đều là vợ chồng già, còn chơi đùa đủ kiểu.” xong lại có chút mất mát: “Thơi gian trôi qua là nhanh, đảo mắt chúng ta già .”

      Lục Xuyên cúi đầu hôn cái: “Bé ngốc, em chút cũng già, ở trong mắt , em vẫn là đẹp nhất.”

      Kim Hạ giương mắt, chống lại con ngươi thâm sâu của , giống nhau hàm chứa kiên định từ lâu, năm nay gần 40, năm tháng coi như lưu tình với , nhưng ít nhiều cũng để lại chút dấu vết, may là, ít nhất những thay đổi này đều xảy ra khuôn mặt của bọn họ.

      vòng qua cổ , tràn đầy thâm tình: “Ông xã, em .”

      hôn lên cổ : “ cũng em.”

      Năm thắng, mong người từ từ đến, để chúng ta từ từ già.

      ( phiên ngoại hoàn )

    3. Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸

      Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸 Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      226
      Chúc mừng truyện hoàn,uhm ta đọc truyện này ở chỗ repost ,vào đây thanks lại nàng.Xin chân thành cảm ơn vì nàng làm bộ truyện hay như vậy.
      ≧◠◡◠≦✌   ≧’◡’≦   =☽   ≧◔◡◔≦   ≧◉◡◉≦   ≧✯◡✯≦   ≧❂◡❂≦   ≧^◡^≦  
      eloite thích bài này.

    4. Phiếu Phiếu

      Phiếu Phiếu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Mừng nàng lại hoàn thêm 1 bộ :060::060:mà nàng chọn chuyện chất lượng ghê, nhìn thấy tên là muốn vô đọc luôn oy, chuyện này ta đọc lèo hết luôn rùi mới mặt dày vào comt cho nàng :04(1)::04(1):. Thank nàng, iu lắm mà thương lắm cơ hí hí :037::037:
      eloite thích bài này.

    5. But-thep

      But-thep New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      12
      tks bạn nha. mình mới đọc được 1 đoạn thôi, nhưng thấy hay quá. Bạn có làm ebook truyện này ko, mình mang về mần =D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :