1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: sắc vui

      Tiễn Trương Thiểu Vân, Trần Hiểu Sắt liền được mời vào phòng khách khác, lớn, nhưng rất kín. Chắc là phòng ông cụ Liên Kỳ Sơn dùng khi giải quyết công việc ở nhà.

      Vương Ngọc Lam bảo nữ giúp việc rót cốc nước ấm đưa vào. Nước ấm nhưng Trần Hiểu Sắt lại cảm thấy uống vào lạnh vô cùng, gậy ông đập lưng ông phải là dấu hiệu tốt.

      Vương Ngọc Lam quan sát trước mặt. Dáng vẻ lại khá đẹp. So sánh với Trương Thiểu Vân khoa trương hoàn toàn là phong cách khác, trong sáng, thanh nhã, còn có chút nhu mì của phụ nữ. thế này là vô cùng khiến đàn ông thích. Trước khi Vương Ngọc Lam về hưu là làm đoàn trưởng đoàn văn công của giải phóng quân, duyệt vô số người. Bà rất thích phụ nữ kiểu này. Nhưng nếu như bảo bà để làm con dâu mình lại chấp nhận được.

      Hôm qua, bà hẹn đám bà cụ chơi mạt chược. Tối lúc về qua khu nhà Liên Hạo Đông, bị tiếng hai con chó đùa giỡn trong chăn hấp dẫn. Nhị thiếu gia nhà bà sắp được nửa năm, ở đây có người ở. Vậy ai nuôi chó ở đây? Bà rất buồn bực.

      Hôm nay cùng bà là lái xe khác, sĩ quan cấp hai Tiểu Khương. Bà để Tiểu Khương dừng xe, mình tới hậu viện. Bà nhìn thấy con chó cố gắng đứng thẳng qua khe cửa, thỉnh thoảng cắn vào phòng tiếng, mà con kia ở bên trong lại kêu rất vui vẻ.

      Chìa khóa hậu viện của Liên Hạo Đông cắm trong ổ, rất dễ mở. Vương Ngọc Lam bảo Tiểu Khương mở cửa chính ra, nhốt Phi Hồ lại, cấm nó kêu. Tuy gen Phi Hồ tốt nhwg cũng lqđ được huấn luyện đặc biệt. Cho nên so sánh với quân khuyển mà nó ngoan ngoãn vô cùng. Cộng thêm Tiểu Khương vừa hay từng huấn luyện quân khuyển, cho nên nó bị Tiểu Khương khóa bằng xích chó lại rất nhanh.

      Vương Ngọc Lam lại tìm được chìa khóa dự phòng dưới bệ cửa sổ, mở cửa vào. Tiểu Sửu Sửu lập tức tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt nhất với người tới, nhe răng nhếch miệng định xông lên dọa người ta sợ bỏ chạy.

      Vương Ngọc Lam sợ chó nhưng lại thích chó. Bà nhàng tránh khỏi Sửu Sửu tập kích, ngoảnh lại với Tiểu Khương: "Thả nó vào viện trước ." Còn bà xoay người vào phòng.

      Lập tức mùi hương thơm ngát đặc biệt của phụ nữ phả vào mũi. Bà kinh ngạc, mở đèn lên, đập vào mắt chính là ra trải giường Hỉ Dương Dương màu kem. ra giường còn bày hai cái cốc hình con báo. Ở đây có phụ nữ mà bà biết. ta là ai? ở bao lâu?

      Bà duy trì bình tĩnh, kéo cửa tủ quần áo trong phòng ra. Quân trang của con trai bà và đồng phục của phụ nữ xen lẫn trong tủ quần áo, bên khá gọn gàng sạch . Xem ra bé thường xuyên ở lại đây.

      Vương Ngọc Lam lại phòng bếp xem. Vẫn bày đầy đồ vật chỉ bé mới dùng. Có bức tranh biếm họa Liên Hạo Đông, còn có chén sứ có hoa văn hình phim hoạt hình. Bà hiểu. Con trai bà đây là kim ốc tàng kiều. Chẳng lẽ bà chính là người mẹ thất bại ư? Năm đó lão Đại dưới tình huống đợi bà đồng ý dẫn về, muốn cưới. Hôm nay lão Nhị lại dẫm lên vết xe đổ. Vậy quá đặt hai người già bọn họ vào mắt.

      Phụ nữ càng mạnh mẽ càng chịu nổi loại trùng kích này. Bà day huyệt thái dương hơi đau, ngồi nghỉ ngơi ghế. Năm đó bà cũng coi trọng vợ của lão Đại. Tạm thời đề cập tới gia thế, chỉ riêng vẻ yếu đuối đó bà thích. Bà đoán lầm. Cuối cùng vẫn ly hôn, còn để lại Tiểu Miêu Miêu hai tuổi.

      sớm nhận ra loại phụ nữ yếu đuối từ trong xương này căn bản hợp với con trai. trắng ra căn bản chính là xứng. Bây giờ, lão Nhị cũng như vậy. Bà biết chắc có thể tha thứ cho lão Nhị làm càn nữa . Nhất định bà phải xem nàng dâu này trước mới có thể. Bà với Tiểu Khương: "Tìm vài người, đưa hai con chó này cho tôi."

      Tiểu Khương lập tức tới đội xe hậu cần tìm mấy người tới, đẩy hai con chó lên sau chiếc xe, mang .

      Vương Ngọc Lam chưa ăn cơm chiều nằm giường sinh hờn dỗi mình. Tiểu Miêu Miêu cũng dám tới chọc, học vẽ tranh với gia sư của nó rồi. Sau khi trở về, Liên Kỳ Sơn thấy hai con chó trong sân hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      Tiểu Khương đại khái câu chuyện cho ông lần. Lòng Liên Kỳ Sơn như gương sáng. Chuyện này vẫn d'đ'l'q'đ bị Vương Ngọc Lam biết. Ông từng gặp Trần Hiểu Sắt, cũng biết con trai mình lòng, cho nên ông mới giúp con trai giấu giếm bà. Đây chẳng phải là chuyện lớn gì, có cần phản hưng sư động chúng (phát động nhiều người làm việc gì đó) vậy ?

      Vương Ngọc Lam thấy Liên Kỳ Sơn đẩy cửa vào quay mặt qua chỗ khác. Bà cảm thấy chồng mình thông đồng với con trai cùng lừa bà. Bà rất tổn thương.

      Liên Kỳ Sơn an ủi Vương Ngọc Lam: "Chuyện con trai biết. Em cũng đừng sinh hờn dỗi gì, đều tại tốt, trước cho em biết."

      Vương Ngọc Lam ngồi dậy từ giường, nghiêm túc mà với Liên Kỳ Sơn: "Vậy cho em biết vì sao sớm cho em?"

      Ông trả lời: "Chuyện con cái đương nhiên phải để nó tự . Nếu nó lựa chọn tạm thời im lặng, tự nhiên có lý của nó. Chúng ta là người già, ít xen vào là được."

      "Lão Liên, cho em biết, có phải bé này là nó mới quen ?" Vương Ngọc Lam lại hỏi.

      Liên Kỳ Sơn rút quyển sách giá sách, về phòng ngủ, : "Cũng sắp nửa năm rồi."

      Vương Ngọc Lam tính thời gian, hẳn là bắt đầu vào lúc Liên Hạo Đông về Bắc Kinh báo cáo công việc hồi cuối tháng sáu. Khoảng thời gian này dài cũng ngắn, chừng còn có thể vãn hồi đường sống, trong lòng lập tức có quyết sách.

      Vương Ngọc Lam nhìn Trần Hiểu Sắt uống trà, mỉm cười, hỏi: "Tiểu Trần, con làm gì?"

      Trần Hiểu Sắt nâng tách trà nóng, trả lời kiêu ngạo siểm nịnh: "Con là thiết kế sư thiết kế nội thất."

      Vương Ngọc Lam nghe xong khẽ nâng chân mày, xuất vẻ mặt hài lòng, thuận miệng : "Làm thiết kế à? Trời ơi! Công việc này rất cực khổ, tương lai cũng có gì bảo đảm, tốt, tốt."

      Trần Hiểu Sắt chưa từng thấy mất mặt vì công việc của mình. Công việc này có bảo đảm thu nhập như quân nhân và công chức, nhưng thích. Đây là đam mê. Nhưng bà mẹ trước mắt lqđ này lại phủ định hoàn toàn lòng nhiệt tình với nghề nghiệp của . rất muốn phản bác, nhưng biết bây giờ căn bản thể làm vậy. phản đối bằng cách quanh co: "Dì, công việc của con cực cực , nhưng con vẫn thấy vinh dự và tự hào với công việc của mình."

      Vương Ngọc Lam lập tức sững sờ. bé này còn rất có ngạo khí. Thấy mắt có vẻ linh động rất ràng, cũng coi như là bé băng tuyết thông minh. Bà nên lòng vòng, có lẽ nên nhanh chóng vào trọng tâm câu chuyện thôi. Có thể hơi lỗ mãng nhưng bà cũng vì muốn tốt cho gia đình này. Vương Ngọc Lam bắt đầu truy hỏi: "Tiểu Trần phải là người Bắc Kinh nhỉ? Cha mẹ con làm nghề gì?"

      Trần Hiểu Sắt biết gặp phải chiêu này, liền lời chuẩn bị sẵn: "Dì, con phải là người Bắc Kinh. Ba con mở công ty gia đình."

      "Công ty gia đình? Công ty gì?" Vương Ngọc Lam cũng định bỏ qua cho .

      Trần Hiểu Sắt : "Ba con cái gì cũng từng buôn bán. Hai năm trước bán xe secondhand, hai năm nay lại buôn bán trà."

      Vương Ngọc Lam có bất cứ vẻ mặt gì, chỉ tổng kết câu: "Cũng là nghề rất cực khổ. Aiz! Người ở quê làm chút buôn bán cũng dễ dàng."

      Người ở quê? Tư tưởng giai cấp cũng quá nghiêm trọng nhỉ? Liên Hạo Đông, em khinh bỉ bị giáo dục từ bé như thế này. Trần Hiểu Sắt thầm tức giận, .

      Vương Ngọc Lam chuyển đề tài, bắt đầu về Liên Hạo Đông. Lúc nhắc tới con trai mình, miệng bà nở nụ cười vui vẻ: "Tiểu Trần này, dì muốn với con điều. Hạo Đông nhà dì ấy à, là sĩ quan thanh niên rất có tiền đồ. Con hẳn hơn dì."

      Trần Hiểu Sắt xấu hổ, gật đầu.

      Vương Ngọc Lam tiếp: "Nó ấy à, hàng năm ở tại trụ sở, ngày nào cũng rất bận. Cứu nạn này, luyện binh này, diễn tập này...Cho nên nó rất ít tiếp xúc với phụ nữ. Lần trước nó trở về, nửa tháng phải là có sứ mạng. ra nó tuân lệnh tới xem mắt."

      Trần Hiểu Sắt như bà đoán, giật mình mở to hai mắt, hơi thở cũng khựng lại.

      "Sao? Nó với con à?" Vương Ngọc Lam hỏi ngược lại.

      Trần Hiểu Sắt lúng túng mà trả lời: "Vâng. ấy cho con biết." Quả Liên Hạo Đông với .

      Vương Ngọc Lam khó xử, : "Tiểu Trần, thời gian con qua lại với Hạo Đông nhà dì lâu, cho nên con cũng thể nào hiểu nó. Lúc nó vừa về, dì có bắt nó xem mắt. Nó đồng ý, cuối cùng giận dỗi trốn tới đại viện. Nó là người hơi phản nghịch, từ bé thích đối nghịch với dì. Ép nó, nó còn có thể làm ra chuyện ngược lại. Sau khi làm xong chuyện nó cũng hối hận."

      "Cho nên? Dì, dì muốn cho con biết cái gì?" Trần Hiểu Sắt làm .

      Vương Ngọc Lam : "Tiểu Trần, phải dì thích con. Có điều gia đình chúng ta con cũng biết. Từ xưa tới nay luôn coi trọng môn đăng hộ đối. Cho nên, con?" Bà đợi trả lời.

      Đây phải là lần đầu tiên nghe thấy có người vậy với mình. Năm đó Tống Á cũng từng trải qua lần. Cho nên nghe nhiều, liền sinh lòng phản cảm. cũng được coi là phụ nữ đô thị đại rất chín , độc lập, tự cường, tự tôn. Mẹ người ta ra những lời như vậy chính là cho bậc thang để xuống. Hiểu ý đồ của bà lại có phấn khích, còn sợ hãi, căng thẳng nữa. ép nước mắt lại, trả lời: "Dì, con hiểu. Người muốn con rời khỏi Liên Hạo Đông phải ?"

      Vương Ngọc Lam : "Bỏ qua quan niệm gia đình , quân tẩu cũng dễ làm như vậy. Dì cảm thấy các con thích hợp, cho nên mới đưa ý kiến để con tham khảo. Con băng tuyết thông minh, nghe chút là hiểu."

      Liên Hạo Đông? Người ngày nào mình cũng phải nhớ nhung mấy lần? chờ bốn năm mới chờ được đoạn tình cảm, chẳng lẽ cứ chết non như vậy? là Liên Hạo Đông chứ phải gia đình ! Vì sao cố tình lại có gia tộc có bối cảnh dũng mãnh như vậy chứ? Cho tới bây giờ chưa hề muốn gả cho phú nhị đại, quan nhị đại gì. Nhưng dường như quỹ đạo cuộc đời luôn xoay quanh đàn ông như vậy. Tình của rất đơn giản, hai người có thể nắm tay nhau tới cuối cuộc đời là được.

      "Dù, chuyện hai chúng con người tính là gì. Con muốn chờ Liên Hạo Đông tự với con. Nếu con chủ động rời khỏi ấy, ấy khổ sở. Xin lỗi dì." Trần Hiểu Sắt đứng lên, dưới tình huống này có nhiều lời cũng vô ích.

      "Con, bé này. Mới vừa khen con thông minh, sao con lại cứ thú vị như vậy chứ?" Vương Ngọc Lam ra.

      "Dì, các người xuất thân cao quý nhưng có nghĩa là chúng con đều bần hàn." Trần Hiểu Sắt thẳng lại. , xong câu đó, chính cũng thấy hối hận.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: sắc vui

      Vương Ngọc Lam cũng đứng lên. Bà biết bé này đơn giản. Bà kết luận bé cố gắng vươn lên này đều có chút lòng kiêu ngạo. Lấy dáng vẻ yếu đuối hấp dẫn chú ý của đàn ông, sau đó tỏ ra kiên cường khác thường. Mà đàn ông nhìn với cặp mắt khác xưa, tiến tới mục đích nhảy lên cành cao của các .

      Nếu Trần Hiểu Sắt mở miệng, ánh mắt cũng như phục hồi lại trong sáng. tạm thời để chuyện mình và Liên Hạo Đông qua bên. còn có mục đích quan trọng hơn, đó chính là hai cục cưng của . đòi chúng: "Dì, xin trả lại Phi Hồ và Sửu Sửu cho con."

      Vương Ngọc Lam : "Đừng đưa chó tới đại viện nữa, ảnh hưởng tốt."

      Trần Hiểu Sắt lập tức đáp lời: "Con . Con đưa cả Phi Hồ và Sửu Sửu ."

      "Dì tự có sắp xếp chỗ Phi Hồ tới, bạc đãi nó. Con ôm chó của mình về là được. Còn nữa, nhà ở đại viện dì đồng ý cho người khác ở tạm. Con nhanh dọn các thứ ." Đuổi người cách nhẫn tâm.

      "Con . Ngày mai con chuyển . Người dẫn con gặp bọn nó ." dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Vương Ngọc Lam.

      Nếu đồng ý hết dễ rồi. Vương Ngọc Lam mở cửa ra ngoài, tìm Tiểu Khương, bảo cậu ta dẫn Trần Hiểu Sắt qua,

      Khi thấy hai cục cưng bị nhốt trong chuồng sắt lập tức muốn khóc. Cho tới bây giờ chưa từng nhốt bọn nó, cố gắng cho bọn nó tự do. Nhất thời thấy dáng vẻ như tù nhân của bọn chúng, trái tim như vỡ tan.

      Tiểu Sửu Sửu và Phi Hồ thấy lập tức bắt đầu phát điên. Nhất là Tiểu Sửu Sửu. Nó gần như chui ra khỏi lồng, tru lên với . Là Sắt Sắt, Sắt Sắt tới cứu bọn nó. So sánh với Sửu Sửu luống cuống, Phi Hồ giống đàn ông thân sĩ hơn nhiều. Nó là phái tượng gỗ kiêm hành động, dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn Trần Hiểu Sắt, khóe mắt đo đỏ.

      Trần Hiểu Sắt lau nước mắt, với Tiểu Khương: "Sao lại nhốt bọn nó trong lồng? Bọn nó rất biết điều."

      Tiểu Khương cũng rất bất đắc dĩ, : "Chị Trần, bọn chúng chẳng ngoan chút nào. Suýt chút nữa cắn chiến hữu của bọn em đấy. còn cách nào khác mới phải nhốt nó vào lồng."

      Mở lồng ra, Tiểu Sửu Sửu lập tức nhảy ra, nhào về phía . vội vàng ôm nó, ôm vào lòng, quan tâm lqđ người nó bẩn, hấp tấp hôn lên. Đây là vui mừng khi mất mà tìm lại được. Sửu Sửu làm nũng trong lòng , ăng ẳng, nó biết mình an toàn, Sắt Sắt rất có cảm giác an toàn.

      Phi Hồ vẫn nhìn Trần Hiểu Sắt tha thiết, gầm khẽ hai tiếng. qua, thò tay qua song sắt, sờ sờ đầu nó, nghẹn ngào : "Phi Hồ, tao thể mang mày . mình mày phải kiên cường, phải dũng cảm, biết chưa?"

      Từ bé Phi Hồ chính là hùng, chính nó cũng biết thể ở cùng cả đời, liền ngẩng đầu hôn lên lòng bàn tay , như cho biết: "Tôi biết, tôi dũng cảm và kiên cường. Chủ nhân của tôi, bạn của tôi, yên tâm ."

      Trần Hiểu Sắt càng khóc lợi hại hơn, nước mắt rơi lộp độp xuống lớp tuyết mỏng. biết từ lúc nào cơn mưa biến thành bông tuyết, bay múa đầy trời, đẹp đẽ.

      Liên Hạo Đông, ở đây tuyết rơi, rất đẹp, rất mỹ lệ, nhưng, ở đâu vậy? Chân trời hay góc biển?

      Trận tuyết rơi mùa đông đầu tiên ở Bắc Kinh tới. Trần Hiểu Sắt tạm biệt Phi Hồ, lưu luyến rời. biết sau này có thể gặp lại nó . Nhưng chỉ có thể biệt ly. Gặp lại sau, dũng sĩ quý của tôi, gặp lại sau, người bạn quý của tôi. Sau này mày trưởng thành, càng thêm khỏe mạnh.

      Phi Hồ ngửa mặt lên trời, tru lên đầy bi thương, gào khóc khiến lòng người run lên, khiến chó trong viện bắt đầu cùng sủa như điên dại. Mị lực của vua chó ai có thể địch lại.

      Trần Hiểu Sắt định thẳng từ sau viện. Bởi vì cần phải chào hỏi người 'cao quý' trong nhà. cảm ơn Tiểu Khương, ôm Tiểu Sửu Sửu ra khỏi cửa.

      người lạnh lẽo, hai người ấm áp. ôm Tiểu Sửu Sửu đón tuyết, tuyết, dường như còn lạnh lẽo nữa. Nếu ví von Phi Hồ với vị hào kiệt đại nghĩa Sửu Sửu này là dân chúng nơi phố phường, thanh thản và độc lập. Chỉ cần cho nó Sắt Sắt và vợ là nó có thể sống vui cả đời.

      Lúc sắp tới cửa tiểu khu, chiếc xe quân dụng từ từ lái vào. Đèn xe rất chói mắt. Lúc này giữa đường, đèn xe rọi thẳng vào. giơ tay lên che mắt, né qua bên. Xe chạy qua người , dừng lại cách sau lưng ba mét. lát sau, giọng già nua vang lên lanh lảnh, hô khẽ: " bé, xin dừng bước."

      Trần Hiểu Sắt xoay người nhìn. Ông cụ mặc quân phục màu lam phớt hồng, nơi tay áo là cúc áo màu vàng d.đ.l.q.đ bằng vải nhung. Đây là quân phục Thượng tướng. bộ quần áo làm nổi lên uy nghiêm và cương nghị của người mặc. nhận ra ông. Ông là cha Liên Hạo Đông - Liên Kỳ Sơn. Trần Hiểu Sắt vội vàng đáp lại: "Chú Liên, xin chào."

      Ban đầu Liên Kỳ Sơn cũng định làm mối cho Trương Thiểu Vân và Liên Hạo Đông. Nhưng sau này ông quan sát con trai mới phát cố chấp của mình là sai. Để con trai tự tìm người mới có thể khiến nó vui vẻ . Thấy Trần Hiểu Sắt lạnh run cầm cập đường mùa đông, ông : "Tiểu Trần đúng ? Tới đây lúc nào?"

      Trần Hiểu Sắn nặn ra nụ cười, đáp: "Cũng được lúc rồi ạ."

      Liên Kỳ Sơn cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì. Ông với : "Đừng quá bối rối. Đây là chuyện của con và Hạo Đông, cố gắng hết sức ." đúng là lãnh đạo, ai cũng khích lệ."

      Trần Hiểu Sắt gật đầu, mỉm cười, : "Cảm ơn ngài! Xin lỗi, con còn có việc, phải về." cần phải nhiều lời.

      Liên Kỳ Sơn gật đầu.

      Trần Hiểu Sắt xoay người rời , chiến sĩ trong phòng cảnh vệ đổi tốp khác. Chiến sĩ vừa đổi ca kia tới chào hỏi , cũng cười cười đáp lại.

      dọc đường, vừa vừa bắt xe. Xe buýt còn. Nơi đây là vùng ngoại ô, vốn là xe rất ít, buổi tối lqđ càng ít hơn, trong đêm bão tuyết này lại càng ít hơn. Xe chạy vùn vụt qua đường, có chiếc nào bằng lòng dừng lại cho . sắp chịu nổi, khó chịu, gió như dao cắt qua mặt sinh đau, chân đau tới mức đứng vững.

      chiếc xe Porsche chạy tới từ phía sau với tốc độ như sấm đánh. Trần Hiểu Sắt bị dọa sợ, ra đầy mồ hôi lạnh. Người trong xe quay cửa kính xuống, mỹ nữ đánh phấn dày : "Sao? Bị ba mẹ bạn trai đuổi ra ngoài?" ta cười đắc ý.

      Trần Hiểu Sắt sớm biết Trương Thiểu Vân đắc ý. Tuy nghe chính miệng ta nhưng cũng biết mục tiêu của Trương Thiểu Vân là Liên Hạo Đông. trả lời tình địch: " ra là Trương. Sao còn chưa ? Chẳng lẽ là nịnh bợ ba mẹ của ý trung nhân xong rồi lại ra ngoài quyến rũ đàn ông khác à?"

      Trần Hiểu Sắt thích bị người khác chế giễu, dứt khoát khiến Trương Thiểu Vân nghẹn lại. Người phụ nữ này ở bên ngoài chờ ra, chẳng phải là để nhục nhã à? Xin lỗi, sống tới bây giờ chưa từng để tiểu thư hào môn vào mắt, cho nên ngại khinh xa thục lộ (quen việc dễ làm) thêm lần.

      Trương Thiểu Vân cũng tức giận, mà là tâm trạng vô cùng tốt. ta : "Dù sao cũng mạnh hơn bị đuổi ra ngoài. Có muốn tôi tiễn đoạn ?"

      Cắt! Trần Hiểu Sắt phớt lờ ta. Ngồi xe ta? còn muốn sống thêm hai năm. Vì vậy trả lời: "Xin lỗi, gần đây Sửu Sửu khống chế được phóng uế. Tôi sợ nó xả ra xe ." Sửu Sửu muốn, lắc lắc người qua lại kháng nghị. Trần Hiểu Sắt khẽ vuốt ve nó chút.

      Trương Thiểu Vân thở dài tiếng, quay đầu , : "Aiz! đúng là người nghèo chí thấp." Kéo nhanh cửa sổ lên, sau đó tăng tốc vọt lên khiến cả người Trần Hiểu Sắt dính đầy bùn.

      Mẹ nó, Trần Hiểu Sắt tức giận, nguyền rủa câu: "Sao đụng chết ." Suy nghĩ chút cũng thấy mất sức, người ta có nghe thấy đâu. Hay là tìm xe taxi có vẻ khá hơn. Xe đường lớn trước mặt có thể còn nhiều hơn, hay thêm đoạn nữa.

      bắt đầu chạy chậm, xoa dịu đôi chân tê cứng. Chạy đoạn ngắn hồi tiếng còi xe truyền d'đ'l;q;đ tới từ phía sau. ngoảnh lại nhìn. Là Tiểu Khương. Cậu ta mở chiếc xe A8 của Liên Kỳ Sơn ra, chào . Tiểu Khương mở cửa xe phía bên phải, cúi đầu với : "Chị Trần, lên xe ! Thủ trưởng bảo em đưa chị về."

      Trần Hiểu Sắt hơi cảm động, rồi chui vào trong xe. Cảm ơn Tướng quân Liên Kỳ Sơn có lòng tốt như vậy.

      về đại viện mà về thẳng phòng của mình. Trong khoảnh khắc xuống xe, Tiểu Khương gọi lại: "Chị Trần, gần đây thủ trưởng Liên Hạo Đông tập huấn liên tục ở thôn quê, vô cùng bận rộn. Nếu chị tìm được ấy em cho chị số điện thoại trụ sở."

      Aiz! Cậu bé thiện lương. muốn hôn cậu hai cái để cảm ơn.

      Trần Hiểu Sắt cầm tờ giấy kia, cảm ơn cậu ta, xuống xe, đưa mắt nhìn cậu rời .

      Ngày hôm sau, chưa kịp tới đại viện chuyển đồ ngã bệnh. phát sốt cao, mềm người nằm vật giường, chỗ nào cũng muốn . Thậm chí hơi sức bệnh viện cũng có. muốn động đậy. Trong nhà còn ít thuốc, uống trước . Vì vậy uống thuốc, tỉnh ngủ uống nước, sau đó ngủ tiếp.

      Tiểu Sửu Sửu chơi bóng trong phòng, rất sung sướng, thỉnh thoảng nhảy lên giường, chọc vui vẻ. xông hơi. Đây chính là cách ông nội dạy lúc còn bé. Chỉ cần mồ hôi ra là căn bản khỏi năm phần rồi.

      Lúc xế chiều, Thường Lộ Bân lầu dưới tới gõ cửa, ra mở, khiến ta giật mình. Có lẽ nghĩ là nữ quỷ.

      Thường Lộ Bân nhìn sắc mặt Trần Hiểu Sắt ửng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, tóc tai bù xù, ba hồ bay mất hai, liền hỏi: "Lần này phải giả quỷ, tự mình là quỷ rồi."

      Trần Hiểu Sắt bước về giường, đắp chăn xông tiếp. bị Thường Lộ Bân moi ra, sờ sờ trán , : "Quả là bị bệnh. Nóng vậy bệnh viện, có phải muốn chết hay hả?"

      Mũi Trần Hiểu Sắt cay cay. Thường Lộ Bân cũng được tính là người thân của . Từ tới lớn biết đánh nhau bao nhiêu trận mới biến hai người thành em ruột. Tuy lời mang theo nguyền rủa nhưng ra mới thực là lời quan tâm.

      Tóm lại thấy uất ức như cái cống được mở nắp, liền khóc rống lên, hù Thường Lộ Bân ôm định chạy ra ngoài: " khó chịu tới mức vậy chứ?"

      Trần Hiểu Sắt khóc : " đâu vậy hả? Em chỉ khó chịu trong lòng, muốn khóc chút mà thôi."

      "Vậy cũng được, cứ cái đà này cháy hỏng em, cháy hỏng đầu em cũng sao, bởi vì em vốn ngốc. Nhỡ cháy hỏng người xem ai dám lấy em." rất xấu xa mà ra suy nghĩ của mình.

      Trần Hiểu Sắt lo lắng, khóc tới nỗi nước mũi ra bong bóng tèm lem. Hai người đều vui vẻ. Khi còn bé, hai người bọn họ từng so xem bong bóng mũi ai lớn hơn. nhìn Thường Lộ Bân rủ rỉ: "Bân Bân, xem, hai ta thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, sao em thích nhỉ?"

      Thường Lộ Bân sửng sốt, sắc mặt tối nửa, cắn răng : "Đừng nữa, để ném em ra khỏi cửa sổ rồi sau."

      Trần Hiểu Sắt như trăn trối: "Nếu em té chết phiền chăm sóc Sửu Sửu." Đương nhiên Phi Hồ cần chăm sóc nữa. Ngày đó khi trở về, Tiểu Khương cho biết đưa Phi Hồ tới đơn vị nào đó để huấn luyện đặc biệt. có thể dự báo rằng sau khi Phi Hồ được huấn luyện đặc biệt càng đẹp trai hơn, càng nam tử hán hơn.

      Trần Hiểu Sắt truyền nước ở bệnh viện. Truyền hết chai mới khiến đầu óc tỉnh táo. có tính là bị thất tình lần nữa hay nhỉ? có tính là chủ động bỏ rơi người khác hay nhỉ? Có phải nên kiêu ngạo mà cười hai tiếng nhỉ? Khi bắt đầu cười to tiếng thứ ba có bác sĩ vội vàng chạy tới, vạch mí mắt lên, : " sốt tới mức bắt đầu mê sảng rồi. Đưa tới phòng chăm sóc bệnh nặng ."

      : "Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi!" Chưa giải thích ràng bị đẩy vào phòng chăm sóc bệnh nặng.

      Thường Lộ Bân xin lỗi với bác sĩ người ta và cảm ơn khen ngợi y tá trưởng trẻ tuổi xinh đẹp gần hai mươi phút, mới đưa ra khỏi đó. Đây là ngôi sao phiền phức. Bác sĩ đề nghị kê thuốc kiểm soát thần kinh cho Trần Hiểu Sắt, mãi cho tới khi Bân Bân đe dọa bệnh nhân muốn giả bộ quỷ hù dọa mới thôi. Người ấy à, luôn làm nên chuyện trong lúc làm chuyện gì đó.

      Vì để tỏ lòng cảm ơn, Trần Hiểu Sắt mời Bân Bân ăn bữa tiệc lớn. Trần Hiểu Sắt suy sụp tinh thần, nuốt nổi thứ gì, nằm bàn ngẩn ngơ. Thường Lộ Bân nhìn dáng vẻ khó chịu của cũng biết căn bản phải do sinh bệnh. nhớ trước kia lúc chỉ bị bệnh thuần túy có thể ăn hết con gà giò. Nhìn bộ dạng ủ rũ phờ phạc của hôm nay, khác gì lúc thất tình mấy năm trước, liền hỏi: " xem, có phải cãi nhau với bạn trai sĩ quan kia ?"

      Trần Hiểu Sắt cũng giấu giếm , : "Mẹ ấy ôm Phi Hồ và Sửu Sửu , ra oai phủ đầu với em. Bà cho em biết con trai bà đỉnh núi, em ở chân núi, cách xa vạn dặm, thích hợp."

      Thường Lộ Bân : " lo lắng thay em. Người ta còn chưa qua cửa bị uất ức như vậy, sau này phải làm sao?"

      "Chia tay? cảm thấy có thể ?" Trần Hiểu Sắt ngẩng phắt đầu lên.

      Thường Lộ Bân gì, chỉ lo ăn cơm, trả lời câu: "Có thể! Vô cùng có thể! Loại đàn ông này có thể gả nhưng gia đình ta . Em có thể chịu được hạnh phúc uất ức à?"

      ra, thể nhẫn nhục mà chịu được. Bất kể thế nào, cũng là cục cưng lớn lên trong lòng bàn tay Trần Lương Động. Tuy phải là phú nhị đại nhưng cũng là nhà thường thường bậc trung, lo ăn lo mặc. Nếu phải gả tới nhà chồng phú khả địch quốc, mỗi ngày đánh ba lần, cho dù là ai cũng cần phải chịu cái loại uất ức này.

      Tuy lời Thường Lộ Bân ích kỷ nhưng rất thực tế. Ngày hôm sau giúp chuyển tất cả các thứ ở đại viện về. Trong khoảnh khắc khóa cửa, nhịn xuống nỡ trong lòng.

      Quan điểm của người phụ nữ chín chắn chính là: phải của mình mình cần.

      đơn phương tuyên bố với bên ngoài rằng mình lại độc thân, cũng với tất cả bạn bè rằng có ai thích hợp có thể giới thiệu cho mình. Hơn nữa, đổi số mới, điện thoại trước kia rơi vỡ rồi.

      Liên Hạo Đông, chia tay ! Tuy rằng em !

      Con đường phía trước quá gập ghềnh. Em mệt mỏi. Em chỉ muốn tìm người chồng bình thường, sống cuộc sống bình thường. Xin lỗi, xin tha thứ cho nhát gan và yếu đuối của em. Hôn nhân phải tình em nguyện là có thể hạnh phúc. Trần Hiểu Sắt bất đắc dĩ mà phân bua.
      dungggsanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Đêm quân cảng

      Tác giả có lời muốn : Bộ hạ: Khúc dạo đầu bắt cá mập!

      Bộ hạ lấy thủ thưởng Liên Hạo Đông làm chủ, dính dáng tới rất nhiều việc quân.

      Cuộc sống hạnh phúc của hai người ở trong quân được miêu tả, đương nhiên thể thiếu thịt...(còn đoạn nhưng liên quan lắm đến truyện nên mình dịch. Sợ các bạn đọc tới đây hẫng nên mình dịch phần này coi như lời mở đầu cho bộ hạ ^_^)

      Nơi phương Bắc xa xôi lúc này băng chưa tan ra mà miền Nam mỹ lệ nhuốm đầy ý xuân nhàng. Hoa tươi nở rộ, cỏ xuân tràn đầy, oanh đề yến chuyển (ý chỉ tiếng chim hót ríu rít vui tai), còn cả làn gió ấm áp thổi qua khiến gân cốt người ta vô cùng khoan khoái.

      Liên Hạo Đông ra khỏi xe bọc thép, tìm cái hồ ngồi xuống, ném súng qua bên cạnh, cởi giày ra đập cát. mới trở về từ bãi đá ngầm Song Tử, suốt nửa tháng đổ bộ lên thác xuống ghềnh cường độ cao, mệt chết mất. Hơn nữa mấy ngày cuối cùng tập huấn còn có cả cơ hội chợp mặt. Bây giờ vòng huấn luyện thứ hai chính thức kết thúc, nghĩa là lại có người bị loại bọ knockout.

      Trong quân doanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chiến xa lái vào kho dự trữ từng chiếc . Người cả quân doanh đều có vẻ rất mệt mỏi, tập hợp đơn giản rồi giải tán nghỉ ngơi. Chỉ có Liên Hạo Đông là ngoại lệ. về lấy ít đồ rồi vội vàng chạy về phía bãi đậu xe, ngay cả tuốc màu mặt cũng kịp rửa, vội vội vàng vàng, biết có chuyện gì.

      Tiểu Vương bây giờ là nhân viên văn thư của đuổi theo chạy xa. Trời ạ, thủ trưởng bọn họ bị sao vậy? cần lái xe đưa mà tự lái. buồn bực quay về, đường vừa hay đụng phải vị đội viên Kim Thiểu Dương có thân phận đặc thù, liền chào hỏi: "Kim thiếu, về ký túc xá nghỉ ngơi à?"

      Từ bước chân nặng nề của Kim Thiểu Dương mà xem xét, cũng rất mệt mỏi. Nhưng vẫn vác súng chạy về phía sân tập bắn, liếc Tiểu Vương cái sắc lẻm, tiếp về phía trước, miệng trả lời: "Lát nữa về!"

      Tiểu Vương nhìn bóng lưng cao lớn của Kim Thiểu Dương, hỏi tiếp: " mệt à?"

      Kim Thiểu Dương vung cái mũ trong tay lên, : "Mệt quá, bắn ba trăm phát để giải lao." Dứt lời, xa năm thước. Ánh trời chiều vàng rực kéo cái bóng cao lớn của dài đất, có vẻ đơn.

      Kim Thiểu Dương là Trung úy bộ binh, tự động xin đánh giặc, gia nhập vào đội ngũ này. Mục đích của người này ! Trước mắt chiến sĩ khiến Liên Hạo Đông đau đầu hạnh nhất. Bởi vì vẫn muốn bắt ta , đáng tiếc ta xuất sắc mọi phương diện, thủ trưởng Liên Hạo Đông chỗ xuống tay, hai người trong tình trạng giằng co.

      ra Liên Hạo Đông thuộc hạm đội biển B. Bây giờ bởi vì tình hình trong nước ở Nam Hải rối loạn, được điều tạm vào hạm đội biển N chuẩn bị chiến đấu cấp . Nhiệm vụ đầu tiên khi tới d;đ;l;q;đ đây chính là xây dựng nhánh đại đội hải quân lục chiến. Nhánh đội ngũ này cầu cơ động nhanh, lực chiến đấu cực mạnh, nhân viên tháo vát, trắng ra chính là tùy tiện kéo người ra cũng có thể làm được đống việc. Áp dụng chế độ sàng lọc, hình thức huấn luyện tương tự với "Trường học thợ săn" ở Venezuela.

      Tỷ lệ đào thải rất cao. Vốn ban đầu tập hợp ngàn người, sau hai đợt huấn luyện ma quỷ chri còn lại gần trăm người. trăm người này được sắp xếp vào đại đội cơ động hải quân lục chiến đặc biệt, phiên hiệu: "Bắt cá mập", số hiệu đối ngoại là N709. Tương lai Liên Hạo Đông chính là đội trưởng. Nhưng bây giờ chức danh khiến người ta rất tôn kính, đó chính là huấn luyện viên.

      Đội ngũ này chủ yếu dùng để tác chiến khẩn cấp khi đổ bộ lên thác xuống ghềnh, điều cần làm là "Ổn, chính xác, tàn nhẫn." Lực nặng ngàn cân, lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành chiến lược mang tính khống chế kẻ thù, hợp từng binh sĩ sức mạnh cao nhất thành chỉnh thể tường đồng vách sắt. Nó được thành lập để nâng cao lực chiến đấu biển trong tương lai.

      Chỗ Liên Hạo Đông định là nội thành thành phố Z. khu 130 phòng đều có ba phòng hai sảnh. Nhà này là đơn vị phân cho. Đương nhiên, để được phân phòng này dùng quan hệ. Bởi vì tương lai chừng phải cắm rễ ở đây vài nắm, muốn kim ốc tàng kiều nhất định phải có đẳng cấp. Nhà ở thành phố Z cũng quá đắt, lại bây giờ nhà nước cũng nâng cao đãi ngộ cho quân nhân và sĩ quan, có thể nhà này được phân cũng tốn chút sức nào.

      Từ trụ sở tới nhà mất nửa giờ xe chạy. Hôm nay đạp ga hơi mạnh, chưa tới nửa giờ tới nơi. Xuống xe, sửa sang lại bộ quần áo màu rồi lên lầu.

      lầu có ai vậy?

      Về vấn đề lầu có ai, phải tới hai tháng trước.

      Trần Hiểu Sắt đổi số điện thoại, ngoài Thường Lộ Bân, Lâm Mễ Mễ và ba mẹ cho ai. quyết định phải kết thúc đoạn tình cảm tràn đầy gai góc trong tương lai này .

      Tâm trạng cực kỳ sa sút, bởi vì trong khoảng thời gian này, Liên Hại Đông tìm tới . ra có cho cơ hội nhưng hai tuần lễ trôi qua mà người chồng núi kia vẫn ở xa ngút ngàn chút tin tức, chẳng ngó ngàng gì tới .

      Khi về nhà vào dịp Tết, ba mẹ nhìn vẻ mặt đơn của , liền hỏi nguyên nhân, Nhưng vừa hỏi nhóc lqđ liền kiềm được mà rơi nước mắt, hai mắt đo đỏ, khiến hai người dám nhắc tới chuyện này. Trần Lương Đống thông minh, đoán ngay ra được có thể con nhà mình có vấn đề về chuyện tình cảm.

      Hai cụ thương con , vì vậy hai người hợp kế ghi danh vào đoàn du lịch mùa xuân, tới Hàn Quốc chơi bảy ngày. Chơi chuyến này về, tâm trạng như đưa đám của Trần Hiểu Sắt cuối cùng cũng có chút khởi sắc, nở nụ cười như bình thường. về Bắc Kinh sớm năm ngày. lo Tiểu Sửu Sửu lại xảy ra vấn dề, bởi vì trước khi nhờ Tống Á nuôi nó.

      Sau khi có chuyện lần trước, Tống Á coi như là chăm sóc nó vô cùng dụng tâm, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đón Sửu Sửu về, Trần Hiểu Sắt ôm nó ước lượng, phát nó nặng hơn rất nhiều, Chuyện này được. Với chó Kinh Ba mà trọng lượng cơ thể của nó vượt quá mức an toàn ít, nhất định phải tiến hành kế hoạch giảm béo. ra là mấy ngày Tống Á nghỉ Tết ôm lấy nó cả ngày. Nó gần như làm sao mà vận động được.

      Aiz! Được sủng mà kiêu, lòng rộng người mập, khinh bỉ.

      Đây tính là chuyện đáng khiếp sợ. Chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau.

      Ngày đầu tiên Trần Hiểu Sắt chính thức làm, lãnh đạo trực tiếp Tần Hoa của cho biết, bị phái công tác, lâu nữa phải lên đường. Mục tiêu là tỉnh G thành phố Z, phái ra ngoài thỏa thuận hợp tác. gì mà đối phương là công ty thiết kế vô cùng cường đại, muốn hợp tác với công ty bọn họ, chỉ đích danh cần Trần Hiểu Sắt.

      Cần ? Kính nhờ, bàn về lý lịch phải người già nhất. Bàn về kỹ thuật cũng phải là d=đ=l=q=đ người nổi trội nhất. Bàn về dung mạo? Được rồi, cũng coi là dễ nhìn nhất, người đủ cao, da đủ trắng, ngực đủ xếp hàng trung bình, mông cũng đủ cong. Nhưng công ty thiết kế cần chính là người có thể kiếm tiền, cũng phải nhìn xem nhân viên thiết kế có đẹp hay . Chuyện này là thế nào?

      Trần Hiểu Sắt mặc kệ, qua mặt Tần Hoa, tìm tới boss lớn hơn hỏi thăm, đáp án cuối cùng vô cùng chính xác, người họ cần đúng là . Thời gian cũng được xác định, ít hai tháng nhiều ba tháng. Trong khoảng thời gian này, cho ăn hai lương, chi trả toàn bộ phí lại.

      Việc này, việc này? hơi động lòng!

      Đại boss sợ muốn rời khỏi Bắc Kinh, dụ dỗ bằng cách khác, : Bắc Kinh nóng nóng quá lạnh lạnh quá, vừa nhiều gió lại vừa nhiều cát, môi trường tệ, là quá thích hợp cho con người ở. Phong cảnh miền Nam kiều diễm, địa linh nhân kiệt, khí cũng tồi, bằng thử chút, giống như nghỉ phép. Chỗ đó cách tỉnh Hải Nam và Hongkong xa, có việc gì có thể dạo chút, mua chút xa xỉ phẩm giá rẻ về.

      Càng ngày càng động lòng, suy nghĩ lại quyết định nhận công việc béo bở này. cần nơi giải sầu.

      Nhưng vậy, Tiểu Sửu Sửu lại thành vấn đề. thấy lần này quá lâu, đưa cho Tống Á yên tâm. Tống Ny đó quả thực là ma quỷ, chừng còn dám cho Sửu Sửu ăn thuốc độc . được, được.

      Lâm Mễ Mễ cũng đáng tin. ấy đêm ngày đảo lộn, nếu giao Sửu Sửu cho ấy nhất định cuối cùng đói chết. Rốt cuộc, cảm thấy người thích hợp nhất chỉ có Thường Lộ Bân. Bân Bân tốt, tuy người thỉnh thoảng biến thái nhưng nhân phẩm xấu, công việc lại ổn định, luôn chủ động tới đưa đồ ăn ngon cho .

      tệ, tệ, chính là .

      Lỗ vốn, tốn 1000 đồng mời Thường Lộ Bân ăn lẩu Cảnh Thái Lam ở Đông Lai Thuận, thịt dê cao cấp nhất, rượu cao cấp nhất, cộng thêm cái áo sơ mi nhãn hiệu nổi tiếng, Thường Lộ Bân bị bắt lại.

      Thường Lộ Bân trước là tiểu nhân sau là quân tử, : " hay lắm. Chỉ chăm sóc nó nửa tháng, quá nửa tháng ném nó ra ngoài đường, để nó trở thành chó lang thang lần nữa."

      Trần Hiểu Sắt liền vội vàng gật đầu, : "Được, được, được, tất cả đều nhờ . Chờ em về mang trái cây nhiệt đới ngon cho , ngoan nha!"

      Dặn dò xong, liền cao hứng lên đường. Nghe ở phương Nam ẩm ướt quanh năm, cần phải mặc lqđ nhiều quần áo, mang chút quần áo mùa thu là được rồi. Thứ duy nhất cần mang nhiều là mặt nạ, mặt nạ chống nắng. Tuy chỉ ở hai tháng, vẫn mang theo cái va ly lớn, bên trong còn để tiểu công tử A Ly.

      Hai tháng rồi về Bắc Kinh? Hí hí, bé, quá ngây thơ rồi!

      Từ Bắc Kinh tới thành phố Z có máy bay thẳng, chuyến bay dài ba giờ mười lăm phút, giấc ngủ trưa ngon lành.

      Vừa ra khỏi cửa máy bay Trần Hiểu Sắt liền cảm thấy cái nóng phả tới. cởi hết áo ông ra, chỉ mặc cái áo len bên trong. Lấy hành lý là bốn giờ rưỡi chiều. Lúc kéo va ly ra, thấy có người đàn ông vô cùng trẻ giơ cái bảng đón người viết tên .

      Hi hi! Phục vụ chu đáo! Lần này coi như được đấy.

      tới trước mặt người này, giới thiệu bản thân vô cùng lễ phép: "Xin chào, tôi chính là Trần Hiểu Sắt."

      Cậu bé này tiếng phổ thông phía Nam, nếu đoán sai hẳn là người Hồ Nam. Người đàn ông trẻ tuổi này : "Hoan nghênh! Tên tôi là Trần Chu! Trần tiểu thư có mệt ?" Cậu ta chủ động kéo va ly giúp .

      Trần Hiểu Sắt cười ngọt ngào: " mệt! Đúng rồi, chúng ta là người cùng họ đấy, cũng họ Trần." làm thân với người ta.

      "Đúng, đúng! Mọi người đều là thân thích. Nếu đồng ý có thể gọi là ." Trần Chu cũng khách sáo.

      Trần Hiểu Sắt hỏi mang theo nghi ngờ: " cũng làm thiết kế sư nội thất à? Hạng mục các muốn hợp tác với chúng tôi là gì? Tôi chẳng biết gì cả." chuỗi nghi ngờ, có cách nào, lãnh đạo của mãi tới trước khi lên đường cũng cho biết các vấn đề liên quan tới công việc của lần công tác này.

      Trần Chu dẫn Trần Hiểu Sắt tới chỗ đậu xe. Vấn đề hỏi, ngắn gọn mấy câu: " ra tôi cũng biết cụ thể sắp xếp công việc gì cho . Có thể là hạng mục mới, cũng có thể giúp chúng tôi làm cái khác."

      Trần Hiểu Sắt hơi lo lắng. lo kỹ thuật của mình qua cửa, bị trả về Bắc Kinh vậy mất mặt công ty, còn có thể áp chế lòng tự tin của mình. lên xe, vẫn tò mò hỏi: " đưa tôi tới công ty trước hay tới chỗ ở trước?"

      Trần Chu : "Đương nhiên là đưa về chỗ ở. Công việc cần phải gấp."

      tệ, xem ra vẫn là người theo chủ nghĩa nhân đạo.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Đêm quân cảng

      Trần Hiểu Sắt thở dài, : " học y để làm chuyện này à? Có thể làm ?"

      Trần Chu : "Cho nên tôi tới đây làm sáu năm còn chưa xuất sư, cuộc sống bi kịch."

      Trần Hiểu Sắt an ủi : "Chi bằng tôi dạy cho . Tuy tôi phải vô cùng lợi hại nhưng dù gì cũng là người tốt nghiệp khóa chính quy. Nhưng tôi có điều kiện trao đổi, đó chính là đưa tôi ra khỏi đây . Tôi muốn ngây ngốc trong viện dưỡng lại ngày nào nữa."

      Trần Chu : "Cảm ơn nhé! Tôi cần. bao lâu nữa tôi được điều vào trị sở rồi. ấy à, cứ ngây ngô ở đó . theo ông cụ bà cụ chỗ đó mà học tập đạo giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ."

      Hả? Lời này rất có lý.

      Tới thành phố Z nhiều ngày, cứ tan tầm lúc năm giờ rưỡi. Chỗ tốt là giờ tan việc siêu sớm. Đương nhiên cũng có chỗ tốt đó chính là thời gian làm ở đây cũng sớm. Cho nên rất lâu d;đ;l;q;đ được ngủ nướng bởi vì tất cả đều ngủ ở đơn vị. Dù sao cũng có ai trông nom, đưa cho bản vẽ chỉ cần giờ là vẽ xong. Sở trưởng Lưu đó bận rộn tới mức gặp được lần. cảm thấy đúng là mình bị chơi xỏ.

      Hôm nay tâm trạng Trần Hiểu Sắt rất tốt, ra ngoài dạo phố mình, ăn cơm rang hải sản no căng bụng, dạo đủ mới kêu xe quay về. Nghe tiền xe trong phạm vi thành phố này cũng thanh toán, là chuyện vô cùng tốt.

      còn gói lại ít xiên thịt ăn hết, dùng làm bữa ăn khuya. Chẳng phải người phương Nam thích ăn khuya sao? định nhập gia tùy tục.

      Đợi tới lúc mở cửa phòng ngửi thấy mùi thúi ở cửa phòng, ghê tởm tới mức suýt chút nữa nôn ra. Trời ạ, thúi quá , có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là bồn cầu bị hư rồi?

      Mở đèn lên, nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng.

      Đập vào mắt đầu tiên là đôi giày lính bốc mùi nam sĩ da đen, tất cách giày xa. sofa, cái quần quân phục khi tập huấn màu xanh da trời và áo vắt lên, phất phơ như thể sắp rớt xuống đất. Bắt đầu từ đây, đồ đạc rải tới cửa phòng tắm, cách vài bước lại có bộ quần áo. dừng ánh mắt chiếc quần lót màu đen cuối cùng.

      Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm. Có vị binh sĩ nào đó tắm.

      Trái tim Trần Hiểu Sắt chợt đập bình bịch. gặp được người nào đó rồi.

      Đương nhiên biết người bên trong là ai. Là người mà hơn nửa năm. Tên vô lại vô tình vô nghĩa kia, tên khốn này vẫn dám xuất trước mặt ? Nhưng chia tay với , tuy là đơn phương quyết định.

      Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc chút, tuy có thể rất vô tội!

      qua, khẽ đẩy cửa. Cửa khóa, bị đẩy ra khe . cầm xiên thịt dê trong tay thành tư thế lqđ đâm người, đẩy hết cửa ra, hung hăng nghĩ thầm: Biến mất lâu như vậy mà xuất , để cho nếm thử lợi hại của em chút.

      Hình như người tắm sớm đợi xuất của . Thấy người tắm nhếch miệng, mỉm cười với .

      Nụ cười này khiến tay cầm xiên thịt dê của Trần Hiểu Sắt bị sợ mà rơi xuống. Trời ơi, đây là ai? phải là Liên Hạo Đông! há hốc miệng, quát to tiếng, đóng sầm cửa lại, xoay người chạy ra ngoài, miệng còn kêu: "Ma, má ơi..." Vừa hét vừa chạy ra khỏi phòng.

      Liên Hạo Đông cũng bị dọa hết hồn. Sao lại thế này? Xác chết vùng dậy? kịp mặc quần áo, mang theo toàn thân đầy bọt lao ra khỏi phòng tắm, níu Trần Hiểu Sắt la hét lại, sau đó ấn vào ngực, bằng giọng là lạ: "Đừng la, là !"

      Giọng này? Giọng này là của Liên Hạo Đông. Nhưng vì sao vừa rồi lại nhận ra chứ?

      Càng nhớ cảnh tượng vừa rồi, chỉ thấy hai tròng trắng cực to, còn có hàng răng trắng tinh, ngoài ra thấy gì cả. gò đất to con đen thui còn bao tầng bọt. Muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu.

      Lại , Liên Hạo Đông đen thế, sao bỗng trở nên như vậy? Còn có kiểu tóc này nữa! Chuyện này...Chuyện này phải miêu tả thế nào đây? dễ nghe rất giống lưu manh. Tóc từ tai trở xuống d;đ;l;q;đ gần như cạo trọc, chỗ bên dài quá tấc. Tuy như vậy rất tuấn uy vũ cũng rất đẹp trai nhưng quen. phải kiểu tóc thẳng trước kia rất đẹp mắt à? Sao lại hành hạ mình thành xấu như vậy? Tự ngược à?

      hỏi: " là Liên Hạo Đông?"

      Liên Hạo Đông nâng cằm , : "Sao? Ngay cả chồng mình cũng nhận ra? Sao em làm quân tẩu được."

      Quân tẩu? Chồng? Gia bị người nhà ghét bỏ đuổi ra ngoài được ?

      Trần Hiểu Sắt trả lời, lại nghĩ tới tình hình mấy ngày nay, chạy tới nhà trong khi gió lớn mua to trong đêm đầy đáng thương để nhận chó, nhận hết uất ức. Cuối cùng người ảo não trở về, còn bệnh nặng trận. Mà sao? Tắt điện thoại, gọi tới hạm đội B người ở đó đều biết ở đâu. biết đó là bí mật quân nhưng cũng thể câu trả lời cũng cho chứ? Cho tới khi hiểu ra đạo lý rằng hai người quả hợp, vẫn nên vui vẻ gặp mặt vui vẻ giải tán .

      Nhưng bây giờ lại bị vòng vòng lớn như vậy để bắt. Người này đáng ghét, đáng ghét. ra sức tránh khỏi ngực nhưng làm thế nào cũng tránh được. hạ miệng, cắn lên cánh tay cứng như sắt của . quá vội vàng nên khiến đau tới mức hít ngụm khí cách nặng nề.

      biết bị uất ức, khi cần có nhất mặc kệ hỏi. Nhưng có cách nào, là quân nhân. Suốt hai tháng huấn luyện ròng rã, bò lên vài chục ngọn núi, đổ bộ lên mười mấy đảo lớn , chưa từng ngủ đủ giấc. Điện thoại di động cũng biết bị ném vào góc nào. Đây chẳng phải là có cách nào à? Lúc nghỉ, rốt cuộc Tiểu Vương rảnh rỗi mà tóm tắt tình hình Bắc Kinh cho nhưng lúc đó là nửa tháng sau khi xảy ra chuyện rồi. Nghe xong, cực kỳ đau lòng. biết nhóc bướng bỉnh kia xảy ra mâu thuẫn với mẹ mình nhưng ngờ sớm như vậy. gấp tới mức qua lại, vò đầu.

      Lúc đó huấn luyện rất căng thẳng, hận mình có thuật phân thân, sao có thời gian nghĩ tới chuyện Bắc Kinh. Nghĩ xem nên xin lỗi thế nào, dỗ ra sao bớt chút thời gian gọi ngay cho . Nhưng tìm ra người, điện thoại vẫn tắt. có thời gian luẩn quẩn trong chuyện này, để thuộc hạ làm lại yên tâm, nên nghĩ chờ tới nghỉ phép năm rồi xử lý.

      Dịp Tết, Liên Hạo Đông ở cùng đám các quan lớn bờ cát, đón gió biển, đếm tuổi mới, hát bài hát nhớ nhà, nghĩ tới mình , qua năm mới đầy lo lắng. Mấy ngày đó gọi vô số cuộc điện thoại tới nhà cũng thấy ai nhận, ngờ rằng lúc đó mình ở cùng khách sạn với nhà ba người cha mẹ vợ ở Hàn Quốc.

      Trần Hiểu Sắt nước mắt lưng tròng cắn cánh tay nhả. ra nghe thấy hít hơi khí lạnh d.đ.l.q.đ nhưng tránh, bởi vì là cắn. xả hết cơn tức, hơi hối hận. đau lòng, buông miệng ra nhìn dấu vết rỉ máu, nước mắt bỗng lăn ra ngoài. ghét mình, khinh thường mình, sao lúc gặp chắc chắn mình chia tay với như vậy nhưng lúc gặp mặt lại quyến luyến như thế, muốn ôm lấy .

      Liên Hạo Đông quay người lại, mặt đối mặt với . lau nước mắt cho , hỏi: "Ăn có ngon ? Có muốn thêm chút muối cho em ?"

      Trần Hiểu Sắt phì cười, : "Sao lại để mặc cho em cắn?"

      trả lời: " để cho em cắn sao em đau lòng? Cái này gọi là khổ nhục kế!"

      mắng: "Đáng ghét!"

      hỏi: "Chỉ mấy thứ này?"

      mắng tiếp: "Khốn kiếp!"

      trêu : " thêm cho nghe , xem rốt cuộc hư hỏng tới mức nào?"

      mắng nữa mà khuôn mặt nhắn trở nên đỏ bừng. Khóe mắt quét tới thứ nam tính to lớn lqđ mạnh mẽ của lắc lư đứng thẳng lên, càng ngày càng cao. Tên khốn kiêu ngạo quét qua quét lại ở eo . nhắm mắt mắng nữa: " biết xấu hổ."

      " biết xấu hổ đúng ? cho em xem thế nào mới là biết xấu hổ đích thực."

      Liên Hạo Đông à Liên Hạo Đông, thân là sĩ quan mà sao có thể những lời trắng trợn như thế?

      khiêng vào phòng tắm.

      vỗ lên lưng , : "Buông em ra! Buông em ra..." Loại phản kháng này chỉ phí công thôi.

      để xuống, dịu dàng hỏi: "Tự em cởi hay cởi cho em?"

      Tự mình cởi có vẻ quá rụt rè, để cởi quần áo này chắc chắn lại bị hư. Tuy nó bao nhiêu tiền nhưng tiếc lắm. cân nhắc chút, quỷ dị mà cởi hết ra.

      gật đầu khen ngợi, : " tệ, tiến bộ rất nhanh! Đáng được thưởng!"

      Hai người thở hổn hển cứ nghiêng ngả lảo đảo mà hôn nhau trong gian kín, nước chảy rào rào rửa sạch bọt người . ôm ngang eo , bỏ vào trong bồn tắm, sau đó mình cũng vào. Bồn tắm lớn này là tự mình chọn, rất lớn, gần như là vuông. Bên trong còn có hình người để khi dựa vào phía sau rất thoải mái, là bất kể làm thế nào cũng mệt, phát huy bản thiết kế gốc do con người làm ra rất tốt! Vỗ tay!

      Liên Hạo Đông duỗi thẳng hai chân trong bồn tắm, Trần Hiểu Sắt ngồi im trong lòng . Dòng nước ấm áp bao lấy hai người. Bọn họ ôm hôn theo góc 180 độ. Từ lúc xa nhau đến giờ suốt sáu tháng lẻ hai ngày. Trong trăm chín mươi mốt ngày này, ngày nào nhớ người trong lòng, ngày nào chờ hôm nay tới.

      vén mái tóc dài của lên, cong người lên, hôn lên phần lưng trắng tinh mỹ lệ của , từ cổ tới đóa hoa đầy đặn kia, nhắm vị trí cái miệng ở dưới, đưa ngón tay khẽ vào. Chẳng lẽ phải làm trong phòng tắm? Trần Hiểu Sắt câu từ tiềm thức: "Đừng ở đây."

      " thích à?"

      gật đầu, : " quen."

      "Quen là được." giây sau, kinh hãi. lại hôn nơi đó của , dùng đầu lưỡi khẽ đụng vào, lập tức luồng sóng nóng bỏng dâng lên khắp toàn thân . A! Cảm giác này quá kích thích! kẹp chặt hai chân theo bản năng, lấy tay bịt kín miệng mình, sợ mình kêu ra. Cho tới bây giờ chưa từng hôn nơi đó của , bây giờ bỗng hôn xuống, còn chưa chuẩn bị tâm lý.

      Liên Hạo Đông dời chỗ hôn, chuyển qua chỗ tròn trịa bên trái của , mút mạnh cái. Bàn tay khác cũng rảnh rỗi, vỗ xuống tròn trịa bên phải, hỏi: "Chắc chắn là muốn ở đây?"

      dùng giọng mũi yếu ớt trả lời: "Ừ!"

      muốn ở đây thôi, dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội. Hơn nữa cửu biệt trùng phùng, có lẽ làm giường thoải mái hơn.

      nổi lên mặt nước, sau đó bế vợ trong nước lên. Trần Hiểu Sắt kẹp chặt eo , ôm lấy đầu , gặm mạnh lên miệng , rất ác độc. Liên Hạo Đông vỗ mạnh cái lên cánh hoa tròn trĩnh của , nhả ra, hung tợn mà nhìn . Đau quá, xuống tay biết nặng . Hai người kịp lau người, liền lăn lên giường trong phòng ngủ chính, nước tí tách.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      SoRi, sanone2112dunggg thích bài này.

    5. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Tái hợp hihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :