1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: sắc vui


      Trần Hiểu Sắt chỉnh đốn ổn thỏa, vô cùng vui vẻ vì được ra khỏi cửa, lại bị Liên Hạo Đông giữ chặt tường. dùng người mình đè lên người , : " hối hận để em xuống giường."

      Người này chính là mặt người dạ thú. sao lại để ý chuyện đó như vậy chứ? Trần Hiểu Sắt vô cùng khinh bỉ .

      về Liên Hạo Đông, ăn trang phục nghiêm túc đúng đó, lông mày xếch lên tới tóc mai, chính khí bao la, khiến người ta tôn sùng như thiên sứ, thấy thế nào cũng hẳn là cấm dục. Nhưng cấm dục là quần áo chứ phải người dưới bộ quần áo kia.

      Vậy lần này có bỏ qua cho ? Đương nhiên . hôn đủ mới cho xuống lầu, làm hại Trần Hiểu Sắt đường mà oán giận . Bởi vì tất chân bằng lụa xinh đẹp của bị xé rách rồi. Hôn hôn , tay còn thành , sờ cái gì mà sờ? phải chỉ mặc quần chữ T thôi à? Còn có ý kiến lớn như vậy hả?

      Quân doanh này nằm ở vùng núi phía tây Bắc Kinh, là vùng đất rất hoang vu. Bước vào vùng cấm quân lâu nghe thấy tiếng máy móc chuyển động ầm ầm. chưa từng thấy những thứ này, thấy máy bay quân dự chỉ trong TV mới có, dọc theo đường kích động líu ra líu ríu thôi. ba la ba la cả đường với Liên Hạo Đông. Thấy Trần Hiểu Sắt rực rỡ như vậy, Liên Hạo Đông cười ha ha, lắc đầu.

      ra đây được coi là bí mật quân , thể mang theo người nhà. Đây chẳng phải là nỡ buông tay bảo bối mới vừa tới tay sao? Vậy chỉ có thể dẫn theo. Hơn nữa cũng nhận lời rồi. Nếu nuốt lời đoán chừng lần sau lúc lên giường phối hợp tốt như vậy.

      Sau khi đạt được mục đích, Liên Hạo Đông tự làm chính , dặn dò Tiểu Vương xem xung quanh quân khu chút với Trần Hiểu Sắt, thỏa mãn lòng tò mò của . Điều này cũng khiến vui mừng. liền với Tiểu Vương: "Chúng ta tới chỗ tập trung ." Hí hí, muốn nhìn trai đẹp.

      Tiểu Vương lĩnh chỉ. ra cũng vô cùng quen thuộc với chỗ này, may mà cũng có người biết. lát sau, có chiến sĩ mặc đồng phục lính thủy màu lam tới tìm bọn họ, với họ rằng đặc biệt đảm đương nhiệm vụ dẫn đường. Ha ha, Liên Hạo Đông quả thực là người làm việc tỉ mỉ, việc lớn việc đều làm rất ổn thỏa, tiền đồ vô lượng.

      Trần Hiểu Sắt vẫn rất có thể được dẫn ra ngoài, chỉ cần nghiêm túc giả vờ chút có thể là rất đoan trang hào phóng. Kể từ khi được Liên Hạo Đông dạy, tự sửa lại ít, chỉ thỉnh thoảng mới bật ra những lời đâu vào đâu. Bởi vì biết như vậy là đúng, dọa chạy người ta.

      Trần Hiểu Sắt rất buồn bực. Tại sao hải quân còn có nhánh bộ đội phòng riêng làm gì? Có khác gì quân đâu? Chuyện này đúng là bác đại tinh thâm (bao la rộng lớn). Chiến l,q,đ sĩ cho biết: "Bộ đội phòng quân là binh chủng quân thi hành nhiệm vụ tác chiến trung. Bộ đội phòng hải quân là binh chủng hải quân thi hành nhiệm vụ tác chiến bầu trời biển."

      Trần Hiểu Sắt cười ha ha, muốn hỏi: Đều là tác chiến , vậy chia ra làm gì? Nhưng khác ngành như cách núi, hỏi được rất dễ bị mất mặt. cách khác, người mình là luật sư, công việc của cũng nhất định là việc lên tòa tranh biện. người mình là kiến trúc sư, công việc của ta cũng nhất định là ở thực địa, hay như nông dân cũng chia thành lúa mì và các loại lúa khác.

      Chiến sĩ lại giải thích: "Khu vực tác chiến chủ yếu của đội phòng hải quân là biển, khu vực tác chiến của quân là ở ngoài biển."

      gật đầu tỏ vẻ hiểu. Chiến sĩ lại lái xe đưa tới trụ sở huấn luyện xem chút. Mười mấy chiếc chiến hạm luyện tập trượt lên xuống. Chiến sĩ chỉ vào đoàn trực thăng cực lớn phía xa, hỏi: "Chị dâu, đó là máy bay vận tải vừa tới căn cứ chúng em, đẹp trai ?"

      "Ừ, rất đẹp trai."

      Chiến sĩ lại dẫn xem sân huấn luyện. Rất nhiều người khiêng bao cát tiến hành huấn luyện thể năng, quần đùi màu xám tro, áo lính thủy màu xanh da trời, đầu húi cua thuần màu, vô cùng đồ sộ. đúng là như Liên Hạo Đông , vóc người của mỗi người đều là hạng nhất. vỗ tay, hỏi: "Ngày nào các cũng luyện như vậy à?"

      Chiến sĩ : "Đúng, ngày nào cũng phải làm. Chúng em được coi là nửa chiến sĩ nửa máy móc, cường độ huấn luyện cũng phải quá lớn, giống với chiến sĩ khác. Bọn họ khổ hơn. Em có em ở trong liên cơ sở của hạm đội biển N, lúc mới tới mệt tới nỗi ngày nào cũng khóc đó."

      Trần Hiểu Sắt hỏi: "Là bởi vì nhớ nhà hay là bởi vì huấn luyện quá cực khổ?"

      Chiến sĩ : "Có cả. Đôi khi bọn họ ra biển, nhiều tháng mới về lần, có lúc còn lâu hơn. Sau khi trở về người nào cũng đói như sói, thấy cái gì cũng đều mới mẻ."

      Trần Hiểu Sắt hiểu. Nếu để năm thấy thế giới chắc cũng như vậy. Làm lính cực khổ. an ủi: "Vậy sao các làm tham gia quân ngũ?"

      Chiến sĩ lộ ra nụ cười rực rỡ mặt: "Để bảo vệ quốc gia."

      Cút ngay, thằng nhóc này lại giở giọng quan ra đùa giỡn ? Vậy nên tỏ vẻ thân thiết: " cũng ai chê cười ."

      Chiến sĩ nóng nảy, : "Để bảo vệ quốc gia mà."

      Được rồi, là tam quan bất chính, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Tiểu Vương chỉ vào chiếc xe chạy về phía họ, : "Chị dâu, mau nhìn, là doanh trưởng tới."

      Trần Hiểu Sắt quay mắt sang nhìn, đúng là Liên Hạo Đông. ngồi sau chiếc xe Jeep mui trần, nghiêm trang, cười tùy tiện, vô cùng nghiêm túc. Từ lúc xe chạy tới chỗ bọn họ, Tiểu Vương và chiến sĩ hướng dẫn tham quan lập tức chào theo quân lễ. Liên Hạo Đông liếc nhìn Trần Hiểu Sắt, chưa cho bất cứ vẻ mặt gì. Hì! Đây chính là tên khốn xuống giường nhận nợ, giả vờ nghiêm chỉnh ôi giả vờ nghiêm chỉnh.

      Bọn họ lái vào sân huấn luyện rất nhanh, dừng lại trước tổ huấn luyện, Liên Hạo Đông nhảy xuống xe. Xuống xe cùng còn có người khác, đoán chừng cũng là sĩ quan gì đó. Chiến sĩ hướng dẫn tham quan giới thiệu với : "Vị kia là đoàn trưởng Trương của chúng em."

      Đoàn trưởng Trương tới dặn dò tiểu đội trưởng đội kia vài chuyện, tiểu đội trưởng lập tức chỉ vài chiến sĩ ra đưa tới trước mặt Liên Hạo Đông.

      Ngay sau đó, Trần Hiểu Sắt hơi mất phương hướng. thấy Liên Hạo Đông làm động tác cực kỳ hoàn mỹ, đó chính là kính quân lễ.

      Tư thế quân đội của Liên Hạo Đông cũng đẹp trai mê người như . Quả nhiên triển khai phong phạm của quân phục màu trắng vô cùng đầy đủ. Sống lưng thẳng tắp vừa hay khiến cái mông lộ , lại hơi có phong cách của vào lễ duyệt binh năm mười tám tuổi.

      Chắc hẳn lúc chạy qua chỗ thần thánh đó, dám chắc mê đảo chúng sinh. Lúc cầm tấm ảnh Liên Hạo Đông chụp khi trở về, Trần Hiểu Sắt xem nghi thức duyệt binh năm đó mạng lượt, lại ngờ có thể tìm được cảnh đặc ta trong hai giây, oai hùng đẹp trai.

      Năm đó mà bộc phát tư thế oai hùng như thế này? Được rồi, lúc đó mới học năm nhất trung học, cơ thể còn chưa dậy hoàn toàn, kinh nguyệt còn chưa có.

      tự say mê, hơi hối hận, vì sao sớm chút? Nếu sớm chút chủ động ăn .

      Liên Hạo Đông chào lại hai chiến sĩ liền tới, quan sát họ vòng như chọn gia súc, vỗ vỗ bả vai người ta. Trần Hiểu Sắt đứng nhìn hai chiến sĩ này từ xa. người cao ngang Liên Hạo Đông, người thấp hơn chút nhưng đều đen như than. hỏi: "Mỗi ngày các bị giày xéo ở đây bao nhiêu giờ?"

      Tiểu Vương : "Ít nhất là ba giờ, có đôi khi càng nóng càng phải ra ngoài luyện tập, phải rèn luyện ý thức của bọn em. Còn ngày trời mưa, tuyết rơi cũng phải luyện."

      "Vậy các có mắng thủ trưởng của mình ?" tin những người này lại cho câu trả lời kiểu quan chức lần nữa. hỏi như thể chế giễu.

      Chiến sĩ hướng dẫn tham quan và Tiểu Vương cụp mắt, bỗng nghiêm túc mà : "Bọn em phục tùng tất cả sắp xếp của quốc gia. Dù có khổ, dù có mệt, có khó khăn mới vươn lên, mới có lợi cho bọn em, lòng vì nhân dân phục vụ."

      Trần Hiểu Sắt muốn kéo miệng ta. Chuyện này là gì? Phải đồ chơi doanh trưởng này phải thứ để chơi, khiến gia cả ngày mệt mỏi như vậy, để ta sinh con trai có lỗ đít.

      Tiểu Vương cười, đẩy chiến sĩ cái, : "Diễn đủ chưa? Có cần thưởng cho cậu giải ảnh đế ? Chị dâu phải là người thổi gió bên gối."

      Trần Hiểu Sắt ho khan tiếng, vươn ngón tay cái với Tiểu Vương.

      Chiến sĩ hướng dẫn tham quan gãi gãi đầu, ngượng ngùng. Sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ liền bắt đầu oán trách: "Biệt hiệu của doanh trưởng bọn em là Trần lột da, thường xuyên đột kích tập hợp khẩn cấp. Người ta ngày làm lần, ấy lại ngày làm hai lần, có đôi khi là đầu vừa dính vào gối ấy liền thổi..."

      Chiến sĩ hướng dẫn tham quan bắt đầu dốc bầu tâm ngừng, Trần Hiểu Sắt đương nhiên cũng nghe rất vui vẻ, cười khanh khách thôi. Lúc này mới đúng! Gắng sức mà mắng!

      Chuyện này thể dẫn tới chú ý của Liên Hạo Đông. nhìn sang thấy Trần Hiểu Sắt cười tới mức thắt lưng cũng cong. biết chắc chắn là nghe được chuyện cười tào lao loạn thất bát tao gì đó.
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: sắc vui

      đường trở về, Liên Hạo Đông hỏi: "Vừa nãy em cười gì vậy?"

      Trần Hiểu Sắt ngủ, bóp mặt cái, bóp tới mức người ta tỉnh: " hỏi em đấy."

      Trần Hiểu Sắt trả lời: "À, chuyện xưa về đám xì trum đáng thương bị Gargamel ăn hiếp."

      Liên Hạo Đông cảm thán: "Cười thực thấp đấy."

      Tiểu Vương đưa hai người bọn họ về đại viện rồi nhà khách.

      Chờ lúc Liên Hạo Đông quấn khăn tắm ra khỏi phòng vệ sinh, Trần Hiểu Sắt ngủ rất say. nghe được lời đặc biệt trẻ con như thể mớ của , thỉnh thoảng còn lẩm bẩm hai tiếng, vô cùng đáng .

      Tim từ bi chút, chi bằng để ngủ . Quả thực tối qua là kỷ lục khiêu chiến của .

      Nhưng lập tức tự bác bỏ: Kỷ lục là dùng để phá vỡ.

      Tiếp theo là chiến đấu!

      Nụ hôn và động tác của rất dịu dàng, dịu dàng tới chính cũng say mê. ôm vợ bé mềm thành cục bông, hôn liên tiếp.

      Có lẽ cảm thấy ngứa nên : "Đừng làm rộn, xấu xấu."

      Được lắm, coi ông già thành thú cưng. Có thể có thú cưng mạnh như à? bắt đầu hôn môi , cạy răng , dùng sức đòi lấy, tay cũng thành mà nắm lấy chấm đỏ của người ta dùng sức mà bóp. Sau đó lại thăm dò vào nơi u mật của , nhét ngón tay vào ma sát tới lui. Chỗ đó ẩm ướt ngay lập tức như thiên đường.

      Trần Hiểu Sắt rùng mình tỉnh lại. Mẹ kiếp, lại nữa rồi. Tên biết đau lòng này. Nóng nảy, cắn mạnh lên đầu lưỡi . Đau quá! Xem ra nhóc này tỉnh rồi. liền lập tức buông thả sức mạnh, tất cả động tác đều thêm sức vào mở chân ra vòng lên eo mình, đưa hết vào, từ từ mà vội vàng, vội vàng mà từ từ làm cách nghiêm túc, như thế chắc chắn quyến quyến thân thể của mình. phải , đêm nay từng giây từng phút đều rất quý giá. nhất định phải thương tốt.

      ra xương cốt của Trần Hiểu Sắt cứng rắn mạnh mẽ như tính cách của . ngất vài lần trong lúc đó, dùng từ ngữ cổ đại để đó là xấu hổ. Sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là giả vờ ngủ.

      Liên Hạo Đông sờ soạng , rất nhanh lại phấn chấn, biết mệt mỏi. Thể trạng này là cái quái gì vậy? chơi với người như thế. như say sưa trong mùi hương cơ thể . tin dâu có thể thừa nhận được cầu này của .

      Cả đêm hợp hoan, đủ loại ân ái, lại thể ngăn cản rời .

      Sáng sớm, Liên Hạo Đông hôn tỉnh người yếu đuối trong lòng, khẽ : " bé, phải . Ban ngày xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh, tối đến thẳng doanh trại ở Hà Bắc."

      Tuy người này giường là tên khốn nhưng vẫn nỡ, ôm eo hỏi: "Khi nào về ạ?"

      Liên Hạo Đông : "Chậm ba tháng, lâu nửa năm."

      Cái gì? Lâu vậy à? giãy ra khỏi lòng , để người trần trụi mà nửa ngồi lên, vốn còn hơi buồn ngủ, lúc này biến mất gần hết. cau mi tâm, lưu luyến rời mà nhìn : "Vậy bảo em phải làm sao bây giờ?" lại coi nhớ nhung của mình với người ta thành lo lắng vì người khác cách kỳ lạ.

      Liên Hạo Đông dang tay, ôm vào lòng, khẽ thầm với . bĩu môi, cắn lên cơ ngực cái, : " dám. Vậy chắc chắn em thiến ."

      Lá gan của . lớn đến từng này mà còn chưa ai dám thiến . Xem thu thập em thế nào. Liên Hạo Đông xoay người cách thô bạo, ấn vị trí nào đó của tới dục vọng của mình.

      Trần Hiểu Sắt bị dọa tới hoa dung thất sắc. ... sợ . Tối hôm qua gần như hề nghỉ ngơi, muốn mộ lần lại lần, chỉnh toowsc mức toàn thân đau đớn dám xoay người. Hôm nay...Hôm nay lại bộc phát tính sói.

      vội vàng xin lỗi: "Em sai rồi, tha cho em có được ?" Trần Hiểu Sắt muốn khóc, lòng muốn khóc.

      Liên Hạo Đông vào. Chỗ ấm áp của bao bọc lấy chặt. cắn răng chịu đựng. Xem ra nó vẫn muốn tìm tới chỗ thoải mái! Dùng sức đẩy mạnh, dùng giọng dí dỏm mà : "Từ từ."

      Buổi sáng tinh mơ là giờ khắc dương thay đổi sâu sắc nhất, là phù hợp với ái ân như vậy. Đây cũng là thời gian đàn ông hưng phấn nhất. Vì vậy còn dũng mãnh hơn ban đêm. Đương nhiên, phần lớn trong đó là nỡ buông , quyến luyến thân thể .

      Tay trái của di chuyển dưới người , cái tay khác xoa nắn hai khối mềm mại. Trước khi biệt ly, là làm thế nào cũng nghiện, cũng quan tâm năng lực thừa nhận của người mình đè lên thế nào, ra sức xoay tròn dục vọng.

      Phía dưới lập tức truyền tới tiếng nức nở. Lúc này người phía dưới mới thích ứng với tư thế từ phía sau, cũng dần dần từ cắn răng nức nở lúc đầu trở thành ngâm nga thỏa thích, nương theo tiếng rên còn có tiếng nước nhịp nhàng từ hai thân thể va chạm, ma sát sâu rồi nông mới từ từ đưa người tới cảnh giới vong ngã.

      Liên Hạo Đông gia tăng lực vuốt ve lên vị trí trơn nhẵn mềm mại, cục cưng tiêu hồn này khiến người ta muốn ngừng mà ngừng được, là muốn cái mạng già của . Lần này rời biết tới lúc nào mới được nếm lại mùi vị này, vì vậy phải xuất ra tất cả vốn liếng mà thỏa mãn người phía dưới và cả mình. có thể dự báo được tương lai của mình đều phải trải qua cuộc sống nhớ nhung cục cưng này, vậy nên càng thêm sức.

      Rốt cuộc Trần Hiểu Sắt biết ra tối qua dịu dàng như vậy. thực muốn ôm mà cắn. Con mẹ nó, người này làm chuyện này đúng phải đùa.

      chân Liên Hạo Đông chạm đất, chân khác giường, lấy tư thế hoàn toàn chiếm giữ mà nâng người cao, trút hết ra trong thân thể .

      Tư thế này căn bản tốn nhiều thể lực. Thân thể cũng rất khỏe mạnh, càng có thể giữ vững bất động, ba nông sâu, mỗi lần vào sâu đều khiến cho người dưới thân kêu lên liên tục.

      Nước xuống từ u kính của Trần Hiểu Sắt. hoàn toàn khống chế được tất cả của mình, tiếng kêu lqđ càng lúc càng lớn theo tốc độ ra vào tăng nhanh của Liên Hạo Đông, nhưng cũng mất sức chống người mà nằm xuống.

      Xem ra sắp tới đỉnh, Liên Hạo Đông gầm lên tiếng, chôn sâu mình vào . Trước khi nó mềm , vội vàng đẩy vài cái, kích thích chỗ đó chút, tiếng kêu của thay đổi.

      Lại thêm lần lên đỉnh. Sóng nhiệt kích thích khiến cả người co rút, thân thể rung rung, lâu mới bình thường lại,

      Liên Hạo Đông lắc lắc mồ hôi đầu, lật người lại, nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng nhưng lại nước mắt lưng tròng. Đây là sao?
      Xong việc đều cho an ủi và vuốt ve. vuốt ve thân thê lung linh của , lau nước mắt cho , hỏi; “ bé, sao vậy? Chảng lẽ còn muốn lần nữa?”

      Trần Hiểu Sắt khóc đánh . ăn hiếp người, biết bởi vì quá mức kích động mà rơi lệ lại còn hỏi.

      “ Được rồi, đừng khóc.” Liên Hạo Đông ôm vào lòng, sưởi ấm cho .

      phải . Trước khi còn phải Hương Sơn chuyến, chuyện với cha mẹ mình. dặn dò Trần Hiểu Sắt xong liền ra cửa. Ngoài cửa, Tiểu Vương đợi sẵn, đoán chừng nghe được ít tiếng dữ dội bị cản trở. Nhưng làm thủ trưởng, luyện chính là da mặt dày, mà làm người giúp việc, luyện chính là giả câm giả điếc.

      Tiểu Vương coi như cũng là người tỉ mỉ chu đáo, thỉnh thoảng trêu đùa doanh trưởng bề ngoài chính nhi bát kinh này,liền hỏi: “ Chị dâu còn chưa tỉnh à? Sao ra tiễn ?”

      Liên Hạo Đông chỉ câu: “ Có lẽ bây giờ ấy còn chưa xuống giường được.”

      Đây là câu thâm thúy cỡ nào. Khuôn mặt nhắn của Tiểu Vương đỏ lên, hiểu được là chuyện gì xảy ra.

      đúng là Trần Hiểu Sắt xuống giường được. Sau khi khoái cảm qua chỉ còn lại đau đớn bỏng rát. Từ đầu đêm tới giờ rốt cuộc muốn mấy lần rồi, chỉ còn lại cả người vừa đau vừa mỏi lăn qua lộn lại giường. đấm lên giường, mắng , câu nào cũng bỏ hai chữ cầm thú.

      cố sức xuống giường, khoác áo ngủ lên, tới phòng vệ sinh. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt đo đỏ, còn chứa xuân tình chưa tan !

      Azi! Tên khốn kiếp này là chỉnh tới chết. Cả người toàn vết bầm, vừa sờ thấy đau đớn, chỉ có thể mặc áo dài tay thôi.

      Bây giờ rốt cuộc hiểu ý nghĩa việc Liên Hạo Đông tặng Phi Hồ cho . Đó chính là vây trong ổ cún của , vui vẻ mà làm cún mẹ.

      Liên Hạo Đông biết chỉ cần khỏi, trừ khi Trần Hiểu Sắt thấy trai đẹp mới về đại viện, cho nên đưa cho con chó. Để ngày nào cũng về rất phiền phức, đại viện rất lớn, có thể ở lại. có thể vừa chăm sóc Phi Hồ lại ấm ổ giúp , còn có thể giờ giờ phút phút treo trong lòng. Nhất cử đa đắc ( hành động được lợi rất nhiều), chuyện này vậy là ổn.

      Khốn nạn! rồi mà vẫn đùa giỡn ! Trần Hiểu Sắt oán hận bất bình! Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. là khiến cho phụ nữ có động lực khôi phục thanh xuân. Cảm giác lúc ở bên Liên Hạo Đông hề giống lúc ở bên Tống Á. Lúc đó cũng rất vui vẻ nhưng vui vẻ đồng thời cũng hơi bất an.

      Nhưng ở bên Liên Hạo Đông có cảm giác như vậy. có cảm giác rất an toàn.

      Đúng nha, phát kể từ khi thành phụ nữ cân nặng thay đổi, vòng ngực lại len lén lớn hơn cỡ. Xem ra miệng và tay đàn ông đúng là giúp đỡ rất lớn với cấu tạo thân thể phụ nữ.

      Đại sảnh công ty, Lý Mẫn nhìn chằm chằm trước ngực Trân Hiểu Sắt, nhìn rồi nhìn, nhả câu: “ Có phải cậu có ? Nó lớn hơn ít đó.”

      Trần Hiểu Sắt vung tay lên, : “ Cậu mới có đó. Cả nhà cậu đều có.”

      Nhưng lại rất lo lắng. Hai đêm này dùng bất cứ biện pháp gì. Liên Hạo Đông vô sỉ bắn tất cả vào trong người . Đêm đầu tiên quá đột ngột dùng biện pháp cũng được. Nhưng hôm sau len lén mua bao cao su, kín đáo đưa cho , lại khiến thuận tay vứt , bảo biết dùng thứ này. đành phải cầu nguyện trong kỳ an toàn, trúng thưởng. muốn có có, dù sao cha của đứa trẻ cũng có tiền, nuôi được. Tuổi bây giờ vừa hợp để sinh con.

      ra, lúc hai người ở bên nhau cũng trao đổi nhiều lắm. Những gì nên làm, nên làm hai người đều làm lần, hẳn là rất quen thuộc, rất quen thuộc. Nhưng lúc gọi điện thỉ chỉ chuyện trời dưới biển, có đôi khi cả hai đều muốn trực tiến cúp điện thoại, gì cũng là đùa giỡn. chủ động gọi, cũng là chủ động : “ Em bỏ đói Phi Hồ chứ?”

      Có người nào hỏi câu đầu tiên là về chó ? Khiến dở khóc dở cười. Sau đó hỏi gần đây làm gì. trả lời đầy đủ. Lúc cúp điện thoại : “ cố gắng trở về nhanh.”

      Điện thoại nội tuyến gọi tới, Trần Hiểu Sắt bắt máy. Lý Mẫn có khách hàng tới thăm. chạy ra nhìn thấy là Tống Ny. tự nhận trêu chọc người nhà họ Tống nữa, ta tới đây làm gì?

      Lúc còn là học sinh, Tống Ny là công chúa kiêu ngạo của gia tộc, bất cứ chuyện gì cũng đều lọt được vào mắt ta. Nhất là Trần Hiểu Sắt bị ta chèn ép càng ngày càng lợi hại, bởi vì lúc đó ta theo đuổi Tống Á.
      Last edited by a moderator: 12/2/15
      dunggg thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: sắc vui

      Trần Hiểu Sắt biết ta tới tìm hiểu chuyện tố cáo tuyệt phải là có ý tốt, liền mời khoảng hai giờ tới quán cà phê lầu mười chín.

      Nhìn từ lầu mười chín xuống, thành phố Bắc Kinh vẫn còn giữ lại dễ chịu sau cơn mưa, có khí đầu thu. Nhìn Thanh Sơn nơi xa, đồi núi chập chùng vô cùng hùng vĩ, Trần Hiểu Sắt thầm thở dài, ngờ phải chiêu đãi ta. Lần nào gặp người phụ nữ này cũng mang tới cho cơn ác mộng.

      Chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư họa. Mãi cho tới khi tốt nghiệp Trần Hiểu Sắt cũng hiểu chuyên ngành này dùng để làm gì. Từ tên có thể suy ra đây là tật xấu của người ta: chuyên ngành tật xấu. chung là chuyên ngành hợp với người chấp nhận bị ghét. Hai người cùng cấp, phát triển ra chút tình hữu nghị nào mà là d'đ'l'q'đ nhìn nhau vừa mắt. Lúc theo đuổi Tống Á, Trần Hiểu Sắt cũng thiếu được phải đút lót ta. Nhưng ta căn bản chuyện với , coi thành người vô hình. Trần Hiểu Sắt nhìn quen thái độ công chúa của ta, liền chủ động để ý tới.

      Tống Á theo đuổi, Tống Ny bắt đầu chủ động chuyện. Câu nhiều nhất chính là: "Nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác này của , sao xứng ở bên tôi." Hoặc là: "Cút ngay , được bước vào cửa nhà tôi."

      Lúc Tống Á có mặt, hai người còn có thể chung sống hòa bình. Lúc chỉ còn hai hai người qua lại, có lần còn suýt chút nữa là đánh nhau. Aiz! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!

      Nếu Tống Ny tìm tới để khách mở đầu câu chuyện . Tình hình chiến tranh lúc này là dễ thủ khó công. Hôm nay Tống Ny mặc bộ quần áo đắt tiền, từ đầu tóc tới ngón chân đều xinh đẹp tới mức thể bới móc. Còn có đôi mắt mảnh dài vì kẻ đậm mà thoạt nhìn thấy sắc bén và quyến rũ hơn lúc còn học. ta nhìn Trần Hiểu Sắt chằm chằm, câu: "Có thể đừng quấn quýt lấy tôi nữa ?"

      Trần Hiểu Sắt sớm đoán được ta thế, liền câu chuẩn bị từ trước: " tìm mà tính sổ. Là ta quấn lấy tôi."

      Tống Ny cười nhạt, : " là buồn cười. tôi quấn lấy ? Ban đầu là ai theo đuổi tôi, dốc sức thổ lộ hả?"

      Trần Hiểu Sắt đặt tách cà phê xuống, giọng bắt đầu tốt, : "Đó là trước kia! Ai từng làm hai chuyện mất mặt chứ." Rốt cuộc, mối tình đầu đẹp đẽ, dưới bức bách của kẻ thù trở thành chuyện cũ chịu nổi trong lời .

      Tống Ny thở dài đầy dối lòng, : "Vậy bây giờ đừng đùa giỡn lần nữa, tránh để tới lúc đó bị người ta bỏ rơi lần thứ hai khó coi lắm." ta liếc Trần Hiểu Sắt đầy coi thường, ánh mắt hơi ác độc cũng hơi lỗ mãng.

      Trần Hiểu Sắt nắm chặt nắm đấm, lẳng lặng mà trả lời: "Cảm ơn có lòng tốt nhắc nhở. Tôi làm thế. Nếu còn chuyện gì nữa, xin cho tôi tạm biệt." lười phải nhảm với ta, xoay người rời .

      "Ôm con chó rách rưới của về ." Tống Ny khách sáo chút nào mà ra lệnh cho Trần Hiểu Sắt.

      Trần Hiểu Sắt vốn định rời lập tức dừng chân lại, quay người lại, gắt gao nhìn Tống Ny chằm chằm.

      Tống Ny lại buông lời: "Lần này là thuốc ngủ, lần sau chưa biết là thứ gì đâu."

      ra là ta? Người phụ nữ này lại hạ độc thủ với Sửu Sửu?

      Đúng vậy, là đơn thuần, sớm nên nghĩ tới chuyện đơn giản như vậy. Tuy Sửu Sửu sắc nhưng tham lam, sao thuốc ngủ này có thể bị nó lật lên? Trừ khi là vì có người dụ dỗ.

      Còn Tống Á nữa, chắc chắn ta biết Tống Ny ra tay với Sửu Sửu nhưng lại lừa ? Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng đau đớn. từng là người , sao lại làm vậy chứ? Aiz! Dù sao Tống Á lqđ cũng là trai Tống Ny, che chở cho ta cũng là tình hữu khả nguyên (về tình có thể lượng thứ). nên như vậy, nên ghen ghét, cũng nên tức giận với Tống Á.

      Nhưng đau lòng. đau lòng cho Tiểu Sửu đáng thương. Nếu cứu chữa kịp thời sinh mệnh đáng ấy sớm mất mạng. Người phụ nữ này quá độc ác. Có bản lĩnh nhằm vào mình, sao lại ăn hiếp kẻ yếu đuối, ăn hiếp miếng thịt nơi đầu quả tim ? nuôi nó gần hai ngàn ngày, vẫn nuôi tiếp hai ngàn ngày. ai cũng thể đụng đến nó dù chỉ đầu ngón tay.

      "Bốp" bạt tai giòn giã hạ xuống mặt Tống Ny, kẻ xấu bị trừng phạt.

      Tống Ny hét lên tiếng. ta lớn như vậy mà cho tới giờ người nào dám đánh ta. Người phụ nữ đê tiện này lại dám đánh? ta lập tức trở tay đánh lại. Trần Hiểu Sắt bắt được tay ta, nhìn từ cao xuống, quát mắng: "Tiểu Sửu Sửu chỉ là thú vật, cần gì phải gây khó dễ cho con vật chứ? Làm chuyện bằng cầm thú như vậy mà sợ bị trời phạt à?"

      "?" Tống Ny cố gắng chống lại, bị Trần Hiểu Sắt đè lại lần nữa: " cho biết, lần sau còn dám bỏ thuốc Tiểu Sửu Sửu tôi nghĩ cách gả cho , để cả đời được bình yên."

      Tống Ny bị hù dọa, trong lòng vô cùng ghen ghét! ta cam lòng, cam lòng, giận dữ và xấu hổ khiến ta nước mắt lưng tròng.

      là giờ làm việc nên khá ít người, chỉ có hai bồi bàn mặc đồ của thân sĩ. Tống Ny giãy ra khỏi tay Trần Hiểu Sắt, che mặt bị đánh, xấu hổ mà đứng lên, chỉ vào mà mắng: " nhớ kỹ cái tát này cho tôi."

      Trần Hiểu Sắt : " cũng nhớ kỹ việc mình làm với Tiểu Sửu Sửu đấy."

      Mặt Tống Ny vẫn luôn hồng hào, cái tát này hạ xuống khiến mặt lập tức nổi lên dấu năm ngón tay. Vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó chịu. ta nén nước mắt, cầm túi xách lên, u ám mà dùng ngón tay chỉ Trần Hiểu Sắt, : " chờ đó." ta đụng vai , định rời .

      kêu ta: "Đứng lại!"

      Tống Ny dừng chân!

      Trần Hiểu Sắt tiếp: "Để tiền cà phê lại rồi ."

      "?" Tống Ny quay lại đầy tức giận, căm tức mà nhìn .

      Trần Hiểu Sắt nhíu mày, hơi khiêu khích.

      Tống Ny lấy trăm đồng từ ví tiền ra, tới quầy bar, để xuống, : "Khỏi phải thối." ta trừng mắt rồi gõ giày cao gót lộp cộp rời .

      Đương nhiên là Trần Hiểu Sắt tức ách. nhiều năm như vậy, ra là nhiều tuổi mà phải d.đ.l.q.đ người có thái độ đúng mực. Người phụ nữ này là càng ngày càng lắm lông, còn nổi lòng giết gà dọa khỉ, quá ghê tởm, quá ghê tởm!

      Người run cầm cập trở về phòng làm việc, sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ. Lý Mẫn trêu ghẹo: "Thế này là sao? Sảy thai à?"

      Trần Hiểu Sắt trừng cái, dựng ngón giữa với , trở về chỗ ngồi của mình.

      Điện thoại di động của rung mãnh liệt. Đồng nghiệp ngồi bên trái với : " đâu vậu? Điện thoại của sắp rơi vỡ luôn rồi." mở ra nhìn toàn là cuộc gọi nhỡ của Tống Á. bực bội nhấn tắt điện thoai, mở QQ có nick của Tống Á, nhắn lại cho ta câu: "Tối nay phải trả Sửu Sửu về, nếu tự gánh lấy hậu quả."

      Hình đại diện của Tống Á đen thui, trả lời. nổi giận, lập tức đóng QQ lại. ra cảm giác của mình là gì, chẳng qua là cảm thấy lòng khó chịu, rất muốn nổi giận với Tống Á.

      Tối, tới đại viện trước, cho Phi Hồ ăn, bồi nó giải sầu, bàn bạc: "Tao tìm cho mày người bạn. Nó lùn hơn mày, tuổi lớn hơn mày, nhưng màu lông đẹp hơn mày."

      Phi Hồ lập tức nhe răng kháng nghị.

      Trần Hiểu Sắt giải thích tiếp: "Nó cùng dòng với mày, có khuôn mặt đẹp trai như mày, cho nên đừng lo lắng nó giành vợ với mày."

      Phi Hồ vẫn kháng nghị, tỏ ý: Vậy cũng được, biết núi thể chứa hai cọp à?

      Trần Hiểu Sắt vỗ vỗ đầu Phi Hồ, : "Nhất định phải chịu!"

      như vậy có phải là đứng về phía Liên Hạo Đông ? Đúng mà.

      Tối, lúc tản bộ về sắp chín giờ. ăn cơm ở căn tin đại viện, có vài người biết cho nên ăn rất vui vẻ. Trong lòng cũng thầm mơ mộng xem Liên Hạo Đông kia làm gì? Kể từ khi rời mười mấy ngày, chuyện được mấy lần, trong điện thoại ầm ỹ muốn chết. Hai người căn bản thể ra nhớ nhung.

      Tống Á đợi . con đường bộ hẹp mà mờ tối, bởi vì tồn tại của mà lại sáng lên. Nhưng khí chất phóng khoáng của thích hợp với nơi này.

      Tiểu Sửu Sửu bỗng chạy bình bịch tới. A! Sắt Sắt! Đây là Sắt Sắt nó thích nhất! Nó chui qua chui lại giữa hai chân , đùa giỡn, thắc mắc: Sao người Sắt Sắt lại có mùi kỳ lạ vậy? Nó lqđ hiểu mà nhìn . Mùi kỳ lạ này là của đàn ông, là mùi chủ nhân pha trộn với mùi hỗn hợp khác, còn cả thứ mùi của người kỳ lạ nào đó.

      Sắc mặt Tống Á rất tốt. Sắc mặt Trần Hiểu Sắt cũng khá hơn. Lòng rất đau. gì, chỉ ôm lấy Sửu Sửu, mở cửa, bỏ Sửu Sửu vào xong xoay người định đóng cửa lại, với Tống Á câu: "Mời về."

      "Hiểu Hiểu." Tống Á chặn cửa sắp đóng lại, : "Xin lỗi!"

      Xin lỗi mà có tác dụng còn cần cảnh sát làm gì? Trần Hiểu Sắt buồn bực mà nghĩ. Sửu Sửu còn mời Tống Á vào nhà, con chó đơn thuần ngu ngốc.

      Trần Hiểu Sắt : " hẳn nên xin lỗi Sửu Sửu, là nó bị người ta bỏ thuốc chứ phải tôi."

      Dường như Tống Á nghe ra ý trong lời , định lại thôi: "Hôm nay nó tới tìm em phải ?"

      "Đúng. Y như mấy năm trước, tự cao tự mãn, dạy tôi được tìm nữa. Ha ha, Tống Á, chúng ta đừng liên lạc nữa, còn ý nghĩa gì cả. Sửu Sửu vẫn nên để tôi nuôi . Nếu nhớ nó, tôi ngăn cản tới thăm nó."

      Tống Á nhìn chằm chằm, bỗng hỏi: "Hiểu Hiểu, cũng làm được bạn bè bình thường ư?"

      Trần Hiểu Sắt : "Bạn bè bình thường cũng đừng làm, buông tay ! Chúng ta còn tiếp tục loại quan hệ này nữa chính là sai lầm. Tất cả mọi người đều đau lòng, còn khiến những người xung quanh cũng đau lòng."

      Tống Á buông tay ra, : " buông tay.

      "Đó là chuyện của , tôi quan tâm." lại đóng cửa.

      Tống Á đứng trước cửa, gõ mạnh: "Em đánh Tống Ny phải ?"

      ta là chất vấn à? Rốt cuộc lộ ra bộ mặt . Xem ra, bất kể thế nào ta cũng quan tâm Tống Ny hơn chút. Bây giờ thích Tống Á, nhưng tranh cãi nhiều năm nên vẫn khiến người ta vui. cười lạnh, hỏi vặn lại: "Đau lòng à?"

      Tống Á cắn răng, nhìn Trần Hiểu Sắt, trong đôi mắt ra được là đau lòng hay là tức giận, chỉ : "Sau này đừng ra tay lần nữa, được ?"

      Xem ra ta thương ta . Được rồi, nhận. Trần Hiểu Sắt thay đổi sắc mặt, định đóng cửa lần nữa. Chuyện của bọn họ, muốn quan tâm nữa.

      Tống Á lại đẩy cửa ra, nhẫn mà giải thích: "Lòng thương em, em hiểu được Tống Ny. Nó...Tóm lại, sau này đừng gặp mặt nó mình nữa."

      Trần Hiểu Sắt đứng sững ở cửa.

      Tống Á rất gấp, xong cũng xoay người rời , vô cùng vội vàng, để lại cho cơn gió.

      Trần Hiểu Sắt đóng cửa, nằm dài giường ngây người. Sửu Sửu cao hứng chạy vòng quanh cái ổ từ đâu ra của nó. Xem ra câu ngạn ngữ chó chê nhà nghèo này vẫn có lý.

      Đêm, như đoán, nhận được điện thoại của Tống Ny. Trong điện thoại, người phụ nữ càng đáng sợ như bị thần kinh hơn ban ngày. miêu tả được, có thể là bị kích thích, cũng có thể là d;đ;l;q;đ uống nhầm thuốc, mang theo nức mở mà rống. Tống Ny : "Trần Hiểu Sắt, ngờ lại hèn hạ như vậy. gì với Tống Á?"

      Trần Hiểu Sắt hơi tỉnh, : "Còn có thể gì? xấu đó."

      Có lẽ Tống Ny bắt đầu dậm chân bên kia đầu đây. ta : " lại dám chơi xỏ tôi? Cẩn thận bà đùa chết ."

      Trần Hiểu Sắt hoàn toàn tỉnh táo, lại nghẹn lại, : "Bà , còn có việc gì ? Tiểu nhân buồn ngủ."

      Tống Ny ném câu: "Trông coi bản thân cho tốt."

      Trần Hiểu Sắt cũng làm khó dễ: "Trông coi cho tốt." tức giận mà ném điện thoại di động, tức giận, kêu to vài tiếng giường. Tiểu Sửu Sửu chạy tới an ủi , kêu ăng ẳng. sờ sờ đầu nó, là ngoan. biết, Tống Á về nhất định gây khó khăn cho Tống Ny, nếu Tống Ny động kinh mà gọi điện thoại tới giữa đêm hôm khuya khoắt.

      Lá cây lặng lẽ rời cành, ngày dần trở lạnh, thời gian trôi qua nhanh.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: sắc vui

      Trần Hiểu Sắt làm đại vương núi của Liên Hạo Đông. ra chỗ này vừa lạnh lại vừa u, cũng thích. Là người phụ nữ, hai cái nhà, hai con chó, chăm sóc được. Thời tiết Bắc Kinh ngày nào cũng lạnh, chính xác được lúc nào bỗng đổ tuyết, đến lúc đó càng khó chịu.

      Vừa mới bắt đầu, vẫn kiên trì chạy hai nơi, vội vàng chạy tới đại viện cho Phi Hồ ăn rồi lại vội vàng chạy về căn phòng của mình, tăng ca có thể tám rưỡi về nhà, tăng ca về lqđ gần mười giờ rồi. Vất vả cũng tính là gì nhưng đường thể nào an toàn được.

      con đường vòng quanh đại lộ phải mất gần mười phút. Đường vừa u ám lại có đèn, người đường cũng ít. Cả ngày mệt như bò, nằm dài giường làm nũng với Liên Hạo Đông: "Mệt quá. đưa Phi Hồ về nuôi . Em chạy tới chạy lui sắp mệt chết rồi."

      Liên Hạo Đông : "Người ta nuôi nó nửa năm, em mới nuôi có mấy tháng, đưa về thấy xấu hổ à?"

      Trần Hiểu Sắt : " biết xấu hổ, em biết xấu hổ."

      Liên Hạo Đông trả lời: " xấu hổ."

      Hôm khác, Trần Hiểu Sắt lại thương lượng lần nữa: "Em , mùa đông có nhiều người cần tẩm bổ, giá cả rất nhiều đồ bổ tăng lên rất cao."

      Liên Hạo Đông trả lời: "Em lại muốn đánh chủ ý gì?"

      Trần Hiểu Sắt : " ra cũng có gì. xem, về, em người phụ nữ lại nuôi cả hai con chó, kinh tế và tinh lực theo kịp. Cho nên em định đưa nó tới nhà hàng Triều Tiên nạp năng lượng. Có lẽ, em định bán nó cho nhà thích chó ở ngoại ô, được ?"

      Liên Hạo Đông : "Hình như chưa từng nhỉ. Mẹ con chó này là quân khuyển nổi tiếng, giá trị ngang với chiếc Hummer mới, từng phá mấy án lớn, còn tham gia nhiều lần cứu nạn, chiến công hiển hách đến mức tính được giá trị. Nếu em nhất định phải bán cho nhà ăn thịt chó, ngăn cản em."

      Em nhổ vào! Khốn kiếp! Thứ đồ chơi này lại là "quan nhị đại kiêm phú nhị đại", trời ơi, quả là người nào nuôi chó đó, khinh bỉ.

      Chắc chắn thể đưa thứ đáng giá như vậy bán lấy lời, còn cách nào, đành phải tiếp nhận đề nghị Liên Hạo Đông với : "Em chạy tới chạy lui nhiều rất phiền phức, bằng đưa Sửu Sửu vào đại viện nuôi. Vậy mình em có thể chăm sóc hai con chó lúc, dễ hơn nhiều.

      Hả? Chủ ý này rất hay!

      Tối đó, Trần Hiểu Sắt liền chuyển tới ở ngọn núi của Liên Hạo Đông. Sau khi chuyển tới, phát rất thuận tiện. ra cửa nhà rẽ trái trăm mét chính là căn tin, cầm phiếu cơm của Liên Hạo Đông ăn cơm miễn phí, tiết kiệm khoản tiền. làm sao? Từ cửa chính chỗ Liên Hạo Đông ra, qua cây cầu dài, phía dưới chính là trạm xe buýt, còn gần hơn chỗ ở, rất tiện rất thuận lợi.

      Vì vậy nhà ở độc thân yên tĩnh rất nhiều năm hôm nay vì người phụ nữ và hai con chó mà trở nên sức sống bừng bừng.

      Mỗi ngày Trần Hiểu Sắt chuyển chút đồ vào, từ từ, ngọn núi của Liên Hạo Đông trở thành của . Những đồ vật của Liên Hạo Đông vô cùng đơn giản, lắp dư, phòng ngủ còn được lắp đặt rất mốt. Dụng cụ gia đình cao cấp và thiết bị lắp đặt chất lượng.

      Bây giờ sao? Ra giường xanh da trời biến thành chuột Mickey và Hỉ Dương Dương. Mô hình chiến hạm giá sách lớn biến thành búp bê vải tự may. Còn có tủ quần áo của Liên Hạo Đông, mấy bộ quân trang dự phòng đáng thương bị ép vào góc. gian còn dư lại toàn là quần áo của . Tất, quần lót có cả, sắp ngay ngắn thẳng hàng đặt vào hộp. Hộp bên cạnh đựng băng vệ sinh của , ha ha, đoán đúng rồi, rất may mắn, hề mang thai.

      Căn phòng của người đàn ông thiết huyết biến thành khuê phòng của trong khoảnh khắc.

      Tiểu Sửu Sửu và Phi Hồ ở chung coi như tệ. Đối với việc bị châm chiếm địa bàn, hiển nhiên Phi Hồ coi Sửu Sửu là chuyện lớn. Bởi vì bàn về thực lực và bề ngoài đều kém nhau rất xa.

      Điều này khiến Tiểu Sửu Sửu vô cùng có cảm giác tồn tại, liền thường xuyên qua chọc Phi Hồ, như vậy khiến Phi Hồ rất khó chịu. Nó lấy tay đẩy Tiểu Sửu Sửu ngã xuống đất, vừa hay bị lqđ Trần Hiểu Sắt thấy. Chuyện này khiến bị dọa sợ. ngờ chó cũng biết làm chuyện đó. bị sợ tới mức vội vàng gọi điện cho Liên Hạo Đông. bận quá nên nhận điện. liền ôm Sửu Sửu vào trong phòng nuôi.

      Buổi tối Liên Hạo Đông gọi điện, hỏi: "Nhớ à?"

      Trần Hiểu Sắt lật người, bắt đầu chỉ Phi Hồ mà mắng: "Làm sao bây giờ? Phi Hồ lại là con chó đồng tính luyến ái. Hôm nay em vừa vào cửa thấy nó ấn Tiểu Sửu Sửu đất."

      Liên Hạo Đông khụ tiếng, : " nghĩ rằng tính hướng của Phi Hồ có vấn đề."

      người Trần Hiểu Sắt bây giờ vẫn còn nổi da gà, : "Nhưng nhỡ may sao?"

      "Nếu nhỡ may, cắt trứng của nó."

      "..."

      Tống Á thường đến thăm Sửu Sửu, phục vụ chu đáo, cho nên thức ăn ngon của Sửu Sửu vẫn duy trì tiêu chuẩn quý tộc, khẩu vị khác nhau. Trần Hiểu Sắt ngoài chủ nhật về sào huyệt mình ở, làm bận rộn lui tới đại viện, cho nên quy định thời gian thăm Sửu Sửu rất nghiêm khắc. Lần nào cũng hẹn thăm Sửu Sửu ở chỗ quy định, hoặc là cửa công viên gần đó.

      Tống Á vẫn duy trì khoảng cách tế nhị với Trần Hiểu Sắt lúc gần lúc xa, ít hơn người , nhiều hơn bạn bè. Nhưng gần đây lại hỏi tới nghiệp của .

      Hai người ngồi ghế trong công viên đầy lá rụng mùa thu, nhìn Sửu Sửu tán tỉnh con chó d.đ.l.q.đ cái làm đỏm bằng bông hoa . Hôm nay hai người hẹn mà cùng mặc quần áo tình nhân. Trần Hiểu Sắt lúng túng tới mức đứng ngồi yên. Tống Á hỏi: "Hiểu Hiểu, em có hài lòng với công việc và đãi ngộ của mình ?"

      Trần Hiểu Sắt hít hơi, trả lời: "Tình hình chung thôi. cũng biết nghề chúng ta là lấy hoa hồng, làm nhiều hưởng nhiều. Cho nên phải từ từ cố gắng. Chừng hai năm nữa, tôi thấy mình cũng có thể làm tổng giám rồi."

      Tống Á thăm dò: " công việc, đãi ngộ rất tốt, vô cùng hợp với em. Em có muốn thử chút hay ?"

      Trần Hiểu Sắt hỏi theo thói quen: "Công việc gì?"

      Tống Á : "Là công ty tư nhân do người Mỹ thành lập, có tổ hạng mucjlieen quan tới chuyên ngành thiết kế nội thất. Bây giờ thiếu người phụ trách, lương tạm tính là ba mươi vạn năm."

      Đãi ngộ rất tốt. rất động lòng nhưng công việc bây giờ của cũng tốt. Tuy thu nhập ít chút nhưng cũng có thể sống được. hỏi: "Công ty vừa tên là gì? Ông chủ là ai?"

      Tống Á : "Ông chủ là người bạn rất thân của . Năm ngoái tới Trung Quốc mở rộng thị trường, làm cũng tệ lắm. Cậu ta tìm , mong có thể tìm giúp cậu ta đồng nghiệp hợp tác chuyên ngành thiết kế nội thất."

      Trần Hiểu Sắt đồng ý suy nghĩ chút.

      suy nghĩ rất lâu, gọi điện thoại cho Lâm Mễ Mễ bàn bạc chút. Lâm Mễ Mễ : "Mình cảm thấy cậu có thể suy nghĩ xem. Có điều hơi mạo hiểm. Công ty này vừa thành lập lâu, thứ gì cũng phải mò mẫm, ngộ nhỡ phá sản chẳng phải cậu lại phải tìm việc làm lần nữa à?"

      cũng rất có lý. Đương nhiên còn nghĩ nếu tới công ty Tống Á giới thiệu làm, Tống Ny mà biết chắc chắn nhiều lời khó nghe để sỉ nhục hơn. Cho nên sau mấy ngày suy nghĩ, với Tống Á rằng muốn . mình vô cùng thích đơn vị bây giờ, tạm thời định tìm việc khác.

      Tống Á tôn trọng lựa chọn của . dám cho biết ra ông chủ đứng sau lưng công ty này chính là .

      Thời tiết càng ngày càng lạnh. Theo cơn bão tuyết được dự báo tới, Bắc Kinh phải cung cấp hệ thống sưởi. Hệ thống sưởi trong đại viện được cung cấp trước bên ngoài, cho nên Trần Hiểu Sắt lqđ sống cuộc sống như thần tiên trong cái hang hổ ấm áp này. Tiểu Sửu Sửu đùa giỡn ầm ỹ cả ngày với Phi Hồ trong tiểu viện, hoàn toàn thành đôi bạn thân, em tình thâm vô cùng. Điều này khiến Trần Hiểu Sắt lo lắng cho tính hướng của Phi Hồ yên tâm hơn nhiều.

      Vội vàng trở về đại viện trong cơn bão tuyết, mùa đông trời tối sớm, đèn đường hai bên mờ tối chiến con đường tẻ ngắt. Gió lạnh thổi trụi cây bạch quả hai bên đường đại viện. Lá màu vàng kim bị quét hết xuống tường và rơi vào bụi cỏ.

      Tiếng chiến sĩ cười đùa cầm súng giết quạ từ nơi xa, đoàng đoàng đinh tai nhức óc. Là thế này, cây bên lề đại viện, mỗi khi đông tới đều có quạ sống thành đàn, rung cả cây. Quạ bị đánh bay có thể là che khuất bầu trời, nhiều lắm. Chiến sĩ thích chim này, bởi vì tới thải phân, quét rất phiền phức.

      Về phần tại sao Bắc Kinh lại có nhiều quạ như vậy là có truyền thuyết. Chắc chắn mọi người đều biết, năm đó chim này từng cứu mạng Nô Nhĩ Cáp Xích, vì vậy được người Mãn Thanh năm đó tôn làm quạ thần, cho phép giết, số lượng càng ngày càng nhiều. Truyền thống mấy trăm năm, quạ là loài chim hoang dã còn sống duy nhất ở thành phố này.

      Hôm nay mặc ít quần áo, cắn răng cằn nhằn đường trở về. Người ta đều giày vải, còn giày mỏng manh. mặc áo bông, vốn định tới chủ nhật về chỗ mình lấy. Ai ngờ sáng nay vừa mở cửa thấy nhiệt độ bên ngoài giảm xuống tới gần mười độ, nhưng lại kịp về chỗ mình lấy quần áo, chỉ có thể chịu lạnh ngồi, qua là ổn.

      Rốt cuộc tới nhà, kéo thân thể lạnh như băng vào cửa. Lập tức luồng hơi nóng ập tới, ấm áp, nhảy lên ngồi ghế sô pha, nằm ngay đơ, khẽ gọi: "Sửu Sửu, lấy dép tới cho tao."

      có tiếng động! lại gọi hai tiếng nữa, vẫn có tiếng đáp lại.

      Ơ? Lạ nhỉ, Tiểu Sửu Sửu đâu rồi? Tìm vòng trong nhà thấy, vội vàng mở cửa sân sau ra, chuyện càng giật mình hơn là cũng thấy Phi Hồ đâu.

      có dự cảm xấu. Đại viện này rất sâu, chẳng lẽ bị người ta ăn trộm? Nếu là vì để bán lấy tiền, chỉ trộm mình Phi Hồ là đủ rồi, nhưng vì sao lại bắt luôn cả Sửu Sửu ?

      nên đâu tìm chúng? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là lao ra tìm người hỏi chút. Hôm nay chiến sĩ trong đại viện thay quần áo mùa đông. Bộ đồ màu lam phớt hồng, mũ lính màu trắng vô cùng oai hùng, chín chắn hơn quần áo màu trắng của mùa hè rất nhiều, sôi nổi hơn rất nhiều. Hơi thở nam tử hán tăng thêm nhiều hơn.

      Mặt đất bị những hạt tuyết làm ướt. đeo giày mỏng, mặc áo lông mỏng manh đứng trong gió rét, lần lượt hỏi từng người qua.

      Chân lát tê cóng rồi. ai trong bọn họ gặp chúng. Vậy bọn nó đâu? chạy từng bước lớn tới chỗ lính gác cổng ở cửa chính, hỏi thăm. Chiến sĩ lắc đầu, tỏ vẻ biết. Bọn họ là tốp vừa thay ca.

      Vậy phải làm sao bây giờ? sắp khóc rồi. Nên đâu để xin ý kiến đây? Ở đây có các bác nhiệt tình trong hội ở nơi cư trú. mình con đường trong đại viện, mãi tới khi chân cứng đờ tới mức động đậy nổi.

      Lấy điện thoại ra vội gọi cho Liên Hạo Đông. biết rất bận, hơn nữa còn vô cùng bận rộn, cho nên căn bản đều là reo chuông hai lần để làm phiền rồi cúp, cho biết nhớ . Khi nào hết bận tự nhiên gọi lại cho
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: sắc vui

      Nhưng vừa hay là hôm nay Liên Hạo Đông tắt điện thoại. Đúng rồi, còn có người có thể hỏi. Sao lại quên chứ? Chính là Tiểu Trương.

      Trước khi Trần Hiểu Sắt chuyển tới đại viện, bình thường đều là Tiểu Trương thay cho Phi Hồ ăn. Từ khi chuyển vào làm phiền cậu ta nữa. Điện thoại của cậu ta lại gọi được, có điều cậu ta học chính trị, thể xin phép ra ngoài, phải đợi tới chín giờ rưỡi mới được, chờ cậu lát...

      Sau khi tan học Tiểu Trương tới tìm , hỏi có chuyện gì. Trần Hiểu Sắt liền lần chuyện Phi Hồ và Sửu Sửu. Tiểu Vương biết tình hình an ủi : "Chị dâu, chị đừng lo lắng. Em về hỏi thăm giúp chị. Chị về nghỉ ngơi trước ."

      "Rắc", tiếng cành cây gãy truyền tới từ nơi xa tạo thành tiếng vang lớn. Xme ra luồng khí lạnh Siberia tới rồi. muốn để Tiểu Trương bận nhiều việc, cảm ơn cậu mấy câu rồi rời .

      Trần Hiểu Sắt phát mình có bất cứ cách gì, thân mình, có hai cục cưng làm bạn, ở đây được. Nhìn gió rét căm căm bên ngoài, định về chỗ ở lại yên tâm. Ngộ nhỡ hai cục cưng trở về tìm sao? Sau khi ở bên ngoài hóng gió lạnh mấy tiếng, cảm thấy rất mệt mỏi, liền hắt hơi mấy cái. Vì vậy khép chặt quần áo người, cảm thán: là lạnh.

      định ở đây chờ Phi Hồ và Sửu Sửu.

      Trở về chui vào chăn, mãi cho tới nửa đêm người mới từ từ hết tê. Ngày hôm sau mũi sụt sịt, bị cảm. Tiểu Trương còn chưa có tin tức gì cho . Điều này khiến năng suất làm việc của cực thấp. Tới gần lúc tan làm, Tiểu Trương mới gọi điện thoại tới. Lời của cậu ta rất khái quát, rất có cảm giác lo lắng thay : "Chị dâu, em hỏi vòng, rốt cuộc hỏi thăm ra là ai ôm Phi Hồ rồi!" Cậu ta dừng lát.

      Trần Hiểu Sắt sắp giậm chân, hỏi: "Cái thằng nhóc này, nhanh lên, gấp chết người rồi."

      Tiểu Trương thầm thở dài hơi ở bên kia đầu dây. đúng là người Liên Hạo Đông chọn trúng, cũng mắng thằng nhóc giống nhau. Cậu : "Là mẹ của thủ trưởng Liên ôm chó ."

      Trần Hiểu Sắt ngây người. Mẹ của Liên Hạo Đông? Đây chính là vấn đề khó giải quyết. từng nghe tình hình gia đình . Nhà ba đời làm lính, gia giáo nghiêm khắc. Nhất là mẹ lại càng nghiêm khắc với bọn họ. Bất kể việc lớn việc gì đều cầu hoàn mỹ.

      Nghĩ tới những điều này, Trần Hiểu Sắt hơi sợ. phải là nhát gan, cũng phải chùn bước, mà đây d.đ.l.q.đ là loại bản năng phụ nữ. Liên Hạo Đông có trang nghiêm của mẹ. Nếu mình muốn kết hôn với , vậy chứng tỏ sau này có mẹ chồng cực kỳ khó. Sau lưng lạnh buốt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mẹ hài lòng về , tới ra oai phủ đầu với trước?

      Nhưng dù bà là Vương Mẫu nương nương cũng lý mà ôm thứ người ta thích như vậy chứ? Mẹ chồng có ác nữa cũng là mẹ của Liên Hạo Đông, đều quẩn quanh chữ tình. Nếu muốn cưới , sớm muộn gì cũng gặp người mẹ nghiêm khắc này. Gặp muộn bằng gặp sớm. định tối nay tới thăm bà.

      Lấy được địa chỉ từ chỗ Tiểu Trương, là chỗ chỉ có số chứ có tên ở Hương Sơn, khó tìm. Nhưng cũng mò được tới. thấy cảnh vệ vô cùng bình thường mặc áo lam cầm súng đứng ngoài cửa lớn chạm trổ bằng sắt. Chỗ đại viện ban ngày cảnh vệ còn dùng súng lục, vậy mà ở đây lại có? Điều này lên rằng người ở trong toàn là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.

      sai, nơi đây chính là viện số 38 Hương Sơn. Trong đó là chỗ ở của mấy vị lãnh đạo cấp bậc cao nhất của hải quân Trung Quốc. Mấy biệt thự tô điểm cho Hương Sơn an tĩnh chính là phủ đệ của bọn họ. Bên trong đại thụ che trời rậm rạp, đường quanh co, là vùng đất nghỉ ngơi tuyệt hảo của Bắc Kinh. Hơn nữa thế đất cũng khá cao hơn xung quanh, cộng thêm đình viện hồ nhân tạo, tạo thành lưng dựa núi mặt hướng biển, số làm quan vĩnh viễn hanh thông, phong thủy tốt, là chỗ mở thẳng ra tướng môn.

      Từ xưa tới nay, bất kể là người theo chủ nghĩa duy vật lớn lao cỡ nào, thực chất bên trong đều tin tưởng thuyết phong thủy truyền thống.

      Chỗ này khá xa. tan làm liền tới đây, ngồi xe buýt tới phụ cận Hương Sơn, sau đó lại thuê xe vừa vừa tìm. Tới tám giờ mới mò tới cửa. Gió lạnh thổi vù vù, người chỉ mặc cái áo khoác mượn của đồng nghiệp, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua. Quần mỏng, chân vẫn còn giày mỏng, lạnh quá. run cầm cập giậm chân qua lại.

      Con đường lớn thông suốt từ nam chí bắc, gió bắc quật vào người lạnh thấu xương như dao lạnh. Nếu gió lớn hơn chút nữa, lo mình bị cuốn . Hôm nay uống ít thuốc cảm nhưng hình lqđ như có tác dụng. Bây giờ hai chân như giẫm bông, mềm nhũn. Người đường thưa thớt, làm bạn với chỉ có cảnh vệ tận hết chức trách, thế đứng vẫn thẳng đứng như cây bạch dương .

      Trần Hiểu Sắt thử cà thẻ như đại viện để vào nhưng còn chưa kịp lấy thẻ ra bị ngăn cản. Chiến sĩ xuống hỏi tìm ai? : "Tôi muốn tìm người nhà Liên Hạo Đông. Có thể châm chước chút để tôi vào ?"

      Chiến sĩ tuyệt khách sáo chút nào, kiểm tra mạch, : " là thế nào với bọn họ?"

      Trần Hiểu Sắt : "Bạn."

      "Bạn gì?" Chiến sĩ lại hỏi.

      Trần Hiểu Sắt biết nếu là bạn bình thường hoặc gì gì dó, có lẽ ngay cả cửa cũng vào được, liền to gan mà : "Tôi là vị hôn thê của Liên Hạo Đông."

      Chiến sĩ mang găng tay trắng chìa tay ra với : "Giấy chứng nhận."

      Trần Hiểu Sắt mang thẻ căn cước, đành phải : "Tôi quên mang theo. Tôi có thẻ vào đại viện, xem xem có thể ?" đưa thẻ vào đại viện có tên và ảnh mình cho chiến sĩ gác cửa.

      Chiến sĩ lật qua lật lại xem, với : " chờ chút. Tôi gọi điện thoại kiểm tra." Chiến sĩ vào phòng, bắt đầu gọi điện thoại nội bộ. lát sau, cậu ta xuống, với : "Lại đây đăng ký, sau đó tôi dẫn tới đó."

      Cuối cùng qua cửa, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Được vào nhanh như vậy, chẳng lẽ là biết là bạn của Liên Hạo Đông? Nếu biết là bạn , vậy chắc chắn bọn họ gây khó d'đ'l'q'đ khăn cho Phi Hồ và Sửu Sửu, thể từ chối. Nghĩ tới Phi Hồ và Sửu Sửu đều an toàn, còn lo lắng nữa. soi vào kính phòng cảnh vệ sửa sang lại tóc. Aiz! HÌnh tượng của cũng là đủ hỏng bét. Mắt bị gió thổi đỏ bừng, còn hai chân dính đầy bùn, nhếch nhác ôi nhếch nhác.

      Nếu là vị hôn thê của Liên Hạo Đông, chiến sĩ liền khách sáo hơn nhiều, gọi vài tiếng chị, bộ dạng rất thân thiết. Biệt thự của Liên Kỳ Sơn ở sâu trong tiểu khu, ở eo Hương Sơn, dựa núi hướng biển.

      Núi ở cánh bắc cao nhưng nhìn gần vẫn nguy nga hùng vĩ. Hai bên phần lớn là phong đỏ lâu năm, cành lá vô cùng dày, rất đẹp.

      Bây giờ chính là lúc đẹp nhất của mùa này, sau cơn mưa lá phong đỏ càng thêm vô cùng hoàn mỹ. Con đường rải đá sạch đẹp đẽ quanh co dài dằng dặc. Lá rơi cuối mùa thu tung bay theo gió, lộ ra vẻ yên tĩnh khắc thường của nơi đây. Gió thỏi ào ào, cuốn hết lá vàng cuối thu, sớm lộ ra tịch nhuộm đẫm bừng bừng.

      Mùa đông tới rồi!

      đường có vài nhóm lính gác, mặt biểu tình, bước chân chỉnh tề. Trần Hiểu Sắt theo chiến sĩ qua hai vườn hoa , rẽ ba khúc quanh mới tới chỗ bọn họ cần tới. Chiến sĩ chỉ phía trước, : "Chính là biệt thự lớn nhất."

      Thứ Trần Hiểu Sắt nhìn thấy chính là chiếc xe nhắn đậu trước cửa biệt thự.

      hồi hộp nuốt nước miếng, đồng thời cảm thán quyền uy tối cao thối nát. Đây là khu biệt thự? Đơn giản chính là công viên. nghe được tiếng chó sủa. Quả là Phi Hồ và Sửu Sửu. cao hứng vỗ tay, cảm ơn chiến sĩ : "Cảm ơn cậu, đồng chí."

      Chiến sĩ cười cười, kính quân lễ với rồi xoay người rời .

      nhịn được muốn gọi bọn nó, chạy tới lan can chạm trổ hoa văn bằng sắt, hô lên: "Phi Hồ." "Sửu Sửu". Nhất thời nghe như tiếng sấm. Vốn là đáng lẽ Phi Hồ chỉ kêu khẽ nhưng lại bắt đầu lqđ phát ra tiếng rú dài như than khóc, giống như sói hoang. Tiểu Sửu Sửu cũng bắt đầu kêu lên. Bọn nó nghe được giọng , cao hứng tới mức nhảy cẫng lên vài lần.

      Chỉ lát có người ra ngoài. Trần Hiểu Sắt vội vàng sửa sang lại quần áo và tóc tai, lại chạy tới vỉa hè cạy bùn dính đầy chân, lấy lại hình tượng, quay lại ấn chuông cửa. vạn phần mong đợi, bất kể thế nào, trong này đều là người nhà Liên Hạo Đông. Nhất định phải tôn trọng.

      Đèn trong sân sáng rực, dưới ánh đèn, Trần Hiểu Sắt thấy bầu trời bắt đầu rải mưa bụi, như thể cắt qua bầu trời, bị gió thổi qua mà uốn lượn.

      đẹp. cảm thán tiếng về cách sắp xếp tao nhã trong viện. Đập vào mắt chính là tiểu viện kiểu Trung Tây kết hợp, bên trái trồng rất nhiều cây cảnh, bên phải là thảm cỏ rộng rãi. Bên thảm cỏ kê ghế đá làm cảnh, điên khắc rất tự nhiên. Xa hơn về phía phải là bàn đu dây bằng gỗ thô mỹ lệ, ánh nước lóng lánh, lộ ra lạnh lẽo u tĩnh mịch của ban đêm.

      Con đường rải sỏi quanh co nối thẳng tới cửa. thấy bóng dáng đứng bậc thềm. người đàn ông mặc áo khoác màu lam, đạp cơn mưa bụi tới. Sau khi mở cửa cho : "Là Tiểu Trần phải ? Nhanh vào ." Tuy tốc độ chuyện của người này nhanh nhưng lại rất ấm áp.

      có ấn tượng. Người này chính là lão Lữ - tài xế của Liên Kỳ Sơn.

      Trần Hiểu Sắt cũng bước vào mà là lễ phép hỏi: "Là con. Chú, hôm nay con tới thăm chó."

      Lão Lữ nhìn người bị đóng băng khiến toàn thân co ro, sắc mặt trắng bệch, : "Hay là vào trước . Đứng đây nữa bị cảm. gọi điện thoại cho lão Nhị chưa?"

      Trần Hiểu Sắt lắc đầu: "Điện thoại tắt, gọi được."

      Lão Lữ : " đúng là đúng dịp. Vậy chắc nó bận." Ông thở dài, : "Sao trong lúc mấu chốt này lại gọi được điện thoại chứ. Nhanh vào ."

      Lúc Trần Hiểu Sắt vào nhà trong phòng khách hoan thanh tiếu ngữ (miêu tả bầu khí vui mừng và sôi động). giọng nữ quen d;đ;l;q;đ khen người khác: "Miêu Miêu là quá thông minh. Chắc chắn sau này có thể trở thành nhà Piano Viên mở đại hội nhạc."

      lão phu nhân khác : "Ôi chao! Mới vừa học vài ngày mà thôi. đâu cũng phải xem nó có thiên phú đó hay !"

      Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ, vị cụ bà vừa này hẳn là mẹ của Liên Hạo Đông rồi. Tiếng người khác, chẳng lẽ là Trương Thiểu Vân?

      Lão Lữ dẫn Trần Hiểu Sắt vào phòng, chào hỏi bà cụ ở phòng khách.

      Trần Hiểu Sắt khẽ lướt qua căn phòng. Phòng trắng tinh, rất ít thứ trang trí nhưng đồ dùng gia đình bằng gỗ thuần màu trầm. dám định giá. đứng trong phòng, chờ rất thấp thỏm.

      Phi Hồ vì gặp được Trần Hiểu Sắt lại bắt đầu gào lên, nghe khiến người ta sợ.

      Tiếng cười trong phòng khách dừng lại. phu nhân đeo mắt kính gọng vàng ra. Mái tóc ngắn được chải kiểu già dặn, sợi tóc rất đen, bóng như bôi dầu, điều này khiến da bà có vẻ trắng vô cùng. Ánh mắt kia là quá nghiêm túc, vô cùng giống con sư tử đá trước cửa nha môn thời cổ đại.

      Trần Hiểu Sắt thấy Vương Ngọc Lam cảm thấy bà còn lạnh hơn khí bên ngoài mấy lần. nắm chặt áo khoác, cố gắng nặn ra nụ cười ba phần: "Dì Liên, xin chào. Tên con là Trần Hiểu Sắt, là bạn của Liên Hạo Đông. Nghe cảnh vệ đại viện người mang hai con chó con nuôi . Xin lỗi, khiến người thêm phiền phức. Cho nên hôm nay con tới dẫn bọn nó về." tự thấy mình vô cùng thỏa đáng, mất mặt.

      Bên kia, Trương Thiểu Vân nghe tiếng ra. mặc áo khoác ngoài bằng lông cừu trắng, chân giày da màu đen cao quá đầu gối, mặt trang điểm tinh tế, trang phục đắt tiền. So ra, Trần Hiểu Sắt quá nghèo nàn. như nữ sinh vừa gặp chuyện lang lang thang rồi về nhà. Vương Ngọc Lam có nhiều biểu cảm, chỉ câu: "Trần tiểu thư là bạn Liên Hạo Đông?" Như thể bà thẩm vấn.

      Trần Hiểu Sắt cảm thấy mình được hoan nghênh. Nhưng chính là bạn của Liên Hạo Đông. Bất cứ ai hỏi việc này đều phải kể với bọn họ. gật đầu, duy trì nụ cười.

      Vẻ mặt Trương Thiểu Vân còn bình tĩnh nữa. Gì? nhếch nhác như vậy mà lại là bạn của Liên Hạo Đông? nhận ra trước mắt náy chính là người khiến buồn nôn nhất, người tự xưng là em Liên Hạo Đông. Vừa rồi Vương Ngọc Lam còn đợi Liên Hạo Đông về đính hôn với mình. Người phụ nữ ở đâu lòi ra này có lai lịch gì? Để là vị hôn thê chính thức này ở đâu? biết tình cảnh bây giờ của Vương Ngọc Lam khá xấu hổ, liền thức thời mà với bà: "Dì Liên, con vừa nhớ ra mẹ con vẫn chờ con làm vật lý trị liệu cùng. Sắp tám rưỡi rồi, con về trước đây."

      Vương Ngọc Lam cảm thán Trương Thiểu Vân có tri thức hiểu lễ nghĩa, xoay người với : "Cũng được, để lão Lữ dẫn con tới bãi đỗ xe."

      Trương Thiểu Vân vội vàng trả lời: "Dì, cần đâu, xe đậu trước cửa, con tự ra là được." quay về phòng khách lấy túi xách Hermes màu vàng của mình.

      ra chiếc xe thể thao Porsche đậu ở cửa chính là của ta. Mẹ kiếp, các con mẹ nó khoe của.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :