1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      Tống Á cảm thấy như có ai cào trái tim mình vậy, ấy xem mắt? Người con từng thương biết bao bây giờ lại muốn dùng việc xem mắt để xử lý qua loa chuyện lớn cả đời mình ư?

      Trần Hiểu Sắt là mạnh mẽ, từng vì tình mà theo đuổi Tống Á suốt của quãng thời gian dài, ấy quật cường và cố chấp như thế đấy. Ngày xưa ấy thích mặc quần jean màu xanh, thích bới tóc dong dỏng cao và rất thích cười, trông mộc mạc nhưng đáng .

      Trần Hiểu Sắt thấy hai đầu mày Tống Á chau lại với nhau, : "Tống Á, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau phải ?"

      Tống Á nhìn gật đầu : "Phải, Hiểu Hiểu, em vĩnh viễn là luôn khiến người ta thương ."

      vội quay mặt sang hướng khác đổi đề tài: " tìm đâu ra con chó ấy vậy? Nó là đáng thương! Bị Sửu Sửu hành hạ nãy giờ sáu lần rồi kìa."

      Tống Á : "Mới mua về."

      "Chỉ vì muốn giải quyết sinh lý cho Sửu Sửu sao?"

      Tống Á : " nợ Sửu Sửu quá nhiều, tặng cho nó người bạn đời cũng là chuyện nên làm mà."

      Khi Sửu Sửu bé phấn khởi làm đến lần thứ bảy, Trần Hiểu Sắt thể nào nhịn được nữa nhặt lên viên đá ở bờ sông ném về hướng Sửu Sửu : " tình háo sắc nhà mi, đủ rồi đấy?" Đến nay Trần Hiểu Sắt chứng kiến được cái gì gọi là đêm bảy lần rồi.

      đường trở về thành phố, Trần Hiểu Sắt ôm con chó cái an ủi còn tỏ ra hết sức đồng tình với nó. Tống Á hỏi: "Em thích nó sao?"

      Trần Hiểu Sắt : ", là đau lòng cho nó, đâu phải thấy bộ dáng hùng hổ mới vừa rồi của Sửu Sửu, em còn thấy ngượng thay nó." dùng tay cú mạnh vào đầu Sửu Sửu.

      Tống Á : "Nếu em thích nó vậy tặng nó cho em nha. Đừng ngại!"

      Trời, Trần Hiểu Sắt xua tay lia lịa từ chối: " cần! cần! mình Sửu Sửu thôi làm em đau đầu nhức óc rồi, giờ thêm con nữa chắc lấy mạng em luôn quá."

      Sửu Sửu bé bỏng kháng nghị kêu la ăng ẳng, Trần Hiểu Sắt lập tức đe dọa nó: "Mi còn kêu nữa, chị đây ném mi xuống xe ngay tức khắc."

      Tống Á cười: "Hay để Sửu Sửu ở lại chỗ thêm vài ngày nữa nhé? Chúng ta chia ra mỗi người nuôi nó tháng được ?"

      là Trần Hiểu Sắt nỡ ở xa Sửu Sửu. Tối hôm qua lúc có mình ở nhà, cứ luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó, ngủ chập chờn chảng được ngon giấc gì cả. Mà suy cho cùng Tống Á mới là chủ nhân chân chính của nó, mình cũng thể giành nó làm của riêng được.

      Sửu Sửu cần hỏi, dĩ nhiên nó bằng lòng cùng Tống Á, bởi vì Tống Á tại giữ vợ của nó mà….

      ***

      tới Liên Hạo Đông, trước khi vội vã trở về căn cứ quyết định đến thành phố D chuyến. Thành phố D là vùng đất nằm cạnh bờ biển, môi trường và nền kinh tế đều rất ổn, là thành phố đà phát triển, vì là mảnh đất chiếm vị trí vô cùng quan trọng nên nơi này quanh năm đều có lính canh giữa rất nghiêm ngặt.

      Người Liên Hạo Đông đến thăm chính là ông cậu tên Vương Kỳ Thần mà hai mươi mấy năm gặp. Vương Kỳ là giám đốc xưởng đóng tàu cho những công trình quân tại thành phố D, tuy gần năm mươi nhưng ông vẫn chưa lập gia đình, cũng từng là tay khét tiếng vừa. Lúc còn trẻ ông có mộịt , nhưng bị gia đình kịch liệt phản đối cho họ đến với nhau, mà người cấm cản ấy chính là bà ngoại và mẹ của Liên Hạo Đông.

      Tính tình Vương Kỳ Thần cũng cố chấp ương ngạnh vừa, ông dõng dạc tuyên bố nếu phải đó lấy ai cả, vì thế suýt nữa làm cho mẹ ông tức chết. Sau cùng kia chịu nổi áp lực từ phía gia đình ông kiên quyết chia tay với ông, bỏ quê hương lấy chồng ở xa xứ trở về Trung Quốc nữa. Người bỏ khiến trái tim Vương Kỳ Thần cũng chết theo, từ đó về sau bao giờ tới chuyện đương với ai nữa, dù cho biết bao có xinh đẹp như hằng nga tái thế chăng nữa, ông vẫn dững dưng hề động lòng, đem tuổi thanh xuân phơi phới của mình mai táng theo đoạn tình cảm kia, ông đúng là người si tình.

      Trước khi bà ngoại Liên Hạo Đông mất, rất mong muốn ông có thể cưới được người vợ để có con cháu nối dõi, thế nhưng ông lại : "Mẹ, con chỉ là cái xác hồn, lấy vợ chỉ càng làm hại đời con người ta thôi."

      Bà cụ vừa đau lòng vừa áy náy nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng. Sau khi bà ngoại Liên Hạo Đông qua đời, từ đó về sau Vương Kỳ Thần cũng hề bước vào của nhà chị ông bước. Bà Vương Ngọc Lam cũng tức giận chuyện này ít, ân oán năm đó em trai còn hiểu chuyện, nhưng nó cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sao vẫn còn suy nghĩ ngây thơ như thế? Con đời này nhiều vô số kể, tại sao nhất định phải chọn con của gia đình đối địch để chứ?

      tầm ảnh hưởng của chuyện này cũng khá lớn, vì nó có liên quan đến ân oán thế hệ trước vào thời kỳ cách mạng văn hóa, mà tạm thời khoan hãy tới chuyện này.

      Liên Hạo Đông tìm được cậu mình ở nhà nghỉ tạm tại công xưởng. Tuy cái công xưởng này chỉ là nơi ở tạm thời của ông, nhưng Vương Kỳ Thần trong năm ở nơi này hết 300 ngày, cho nên xoong nồi chén bát, ga giường chăn đệm, chung mọi thứ cần thiết trong sinh hoạt đều có. Vương Kỳ Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi Liên Hạo Đông vào bước thẳng tới gỡ mắt kiếng của cậu mình xuống. Hàng động ấy làm Vương Kỳ Thần giật mình thức giấc.

      Vừa mở mắt nhìn thấy thân hình to lớn của thằng cháu trai mình ông liền ngồi dậy làm vài động tác giãn gân cốt rồi về phía Liên Hạo Đông, khi đến gần ông đánh ra quyền, điểm tấn công là mặt bên trái của Liên Hạo Đông.

      Liên Hạo Đông chỉ nhích người tránh được cú đấm bất ngờ đột kích. Vương Kỳ Thần thấy vậy cũng nhanh tay nện thêm quyền sang hướng bên phải, Liên Hạo Đông lần nữa tránh được. Chẵng những thế còn trở tay phản kích, Vương Kỳ Thần cũng nhanh nhẹn nhảy ra xa hai bước tránh sang bên, hai cậu cháu nhìn nhau cười xem như lễ ra mắt xong.

      Vương Kỳ Thần vỗ vai Liên Hạo Đông : " tệ, vẫn khỏe mạnh như ngày nào."

      Liên Hạo Đông nhìn cậu cười hỏi, "Dạo này cậu khỏe ?"

      Vương Kỳ Thần : "Rất tốt! Mỗi bữa đều ăn đủ hai chén cơm lớn."

      Liên Hạo Đông nhìn những bản vẻ nằm chồng lên nhau hỏi: "Đây chính là bản vẻ mẫu chiến hạm số hiệu Đông Phương đúng ạ?"

      Vương Kỳ Thần mang kính lên lại rồi : "Đúng vậy, sắp tới được lắp ráp xong, muốn tới đó xem chút hay ?"

      Liên Hạo Đông gật đầu đáp: "Dĩ nhiên rồi."

      " thôi!"

      Hai người liền tới tham quan khu chế tạo. Hàng mẫu này là mơ ước mấy đời nay của người lình Trung Quốc, nó là biểu tượng cho đất nước to lớn giàu mạnh, vì vậy mà Trung Quốc phải có chiến hạm hàng của chính mình. Hàng mẫu số hiệu Đông Phương này được tiến cử từ năm 2002, trải qua mười năm cuối cùng cũng hoàn thành được nó, có thể giấc mộng có được chiến hạm của chúng ta trong nay mai thực được rồi.

      Vương Kỳ Thần dẫn Liên Hạo Đông lên boong thuyền kiên cố, chỉ vào đường băng có chiều dài 300m, rộng 70m : "Nơi này có thể chứa 12 chiếc máy bay chiến đấu, hơn hai mươi chiếc tàu ngầm lẫn máy bay trực thăng, có phải thấy rất rộng đúng ?"

      Liên Hạo Đông phóng tầm mắt sâu xa nhìn về phía trước, quả rất bao la rộng lớn. Ở xa kia, hơn mấy chục chiếc xe trọng tải cỡ lớn bận rộn vận chuyển hàng hóa, chung quanh đều có kỹ sư công trình lắp ráp và thử vận hành, ai nấy cũng rất hăng hái nhiệt tình.

      Vương Kỳ Thần chỉ vào hai vật gì đó có hình cung : "Đó là hai chiếc ra đa, cái là ra đa báo động trước, cái còn lại là ra đa điều khiển thuốc pháo, vì vậy vừa có thể phối hợp kiểm tra đo lường sóng ngắn còn có thể kiểm tra đo lường sóng dài."

      Liên Hạo Đông gật đầu tỏ ra hiểu.

      Hai người bước lên chiếc xe chuyên dùng để vận chuyển, bước vào vị trí khoang thuyền đến phòng điều khiển. Căn phòng chỉ huy điều hành này còn lớn hơn gấp mấy lần so với căn phòng bình thường Liên Hạo Đông dùng để huấn luyện đám lính của mình. Vương Kỳ Thần giới thiệu sơ qua về các chức năng của nó, rất tâm đắc với Liên Hạo Đông: "Bao nhiêu tâm huyết của mấy đời người bây giờ giao lại hết cho các cậu rồi."

      Liên Hạo Đông chỉ hai chữ: "Cám ơn!"

      Người thầy chỉ dạy cho Liên Hạo Đông từ những bước đầu cũng chính là người cậu Vương Kỳ Thần này của . Nhớ ngày ấy, ba và cả suốt ngày bận rộn lênh đênh biển hiếm khi nào về nhà, còn mẹ thường theo đoàn tour khắp nơi, vì vậy Vương Kỳ Thần đảm nhiệm trọng trách trông coi hai đứa cháu của mình.

      Vương Kỳ Thần phụ nhờ cậy, nuôi dạy hai đứa cháu mình nên người. Có lẽ vì thế nên khi trưởng thành Liên Hạo Đông hề có tính bay bướm như những chàng hào hoa khác mà trở thành người quân nhân mẫu mực, toàn bộ những thứ này đều nhờ Vương Kỳ Thần ban tặng, Liên Hạo Đông bây giờ trở thành trụ cột vững chắc.

      ‘Vú em’ Vương Kỳ Thần được tuyển dụng dẫn theo hai em vào quân đội sống cùng mình, hai em quậy quân khu ngày nào được yên khiến những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều lần kêu ca than phiền. Hồi còn bé Liên Hạo Thiên cũng rất nghịch ngợm, nhưng theo thời gian khôn lớn hiểu biết và đầm tính hơn nhiều, đến nỗi mặt mày suốt ngày kín bưng như khúc gỗ, vì lẽ đó làm cho rất nhiều các e ngại dám đến gần, mà chuyện này cũng hẳn là xấu vì nó giảm rất nhiều lời phải từ chối người khác.

      Liên Hạo Đông hoàn toàn trái ngược với trai mình. Liên Hạo Thiên là người chính trực ngay thẳng. Còn chàng Liên Hạo Đông ấy à? Có thể ta là người có ‘tâm hồn’ được trong sáng cho lắm. Nhìn bề ngoài cũng có vẻ chững chạc nghiêm túc đấy, nhưng ra bụng dạ lại lắm mưu mô khó lường, ta có thể cười đó nhưng rồi bán đứng bạn ngay sau đó mà bạn hề hay biết. nào thích ta e rằng cũng lắm gian truân vất vả rồi.

      chàng còn thường xuyên bắt nạt dọa dẫm những đứa bé ở quân khu khóc ầm lên. Cũng nhờ có Vương Kỳ Thần ra mặt giảng hòa nên mọi chuyện mới được giải quyết. Phải biết rằng, những năm 80 trẻ con ở đây ai cũng là chiêu cậu ấm cả, ai cũng như ai, những hộ gia đình kia cầu phải cho con cháu người ta lời giải thích thỏa đáng mới chịu, macje kệ thân phận đối phương có là con ông cháu cha chức lớn cỡ nào.

      Sau việc đó, hai em được Vương Kỳ Thần giảng dạy phen: "Tụi cháu thích cậy mạnh, thích đánh nhau lắm đúng ? Nếu muốn cậy mạnh phải làm cho người ta tâm phục khẩu phục mình, đừng để người ta tìm đến nhà sinh , đó mới là bản lĩnh đàn ông!"

      Từ đó về sau, hai em có đánh nhau bao giờ tên của mình ra, hơn nữa còn tránh xa để quân đội mang tai tiếng, từng thời vang danh có hai. Nhưng chờ tới khi trở thành vua của vùng cũng chính là lúc cậu mình còn bước chân vào nhà mình nữa, dĩ vãng khiến con người ta cảm thấy hoài niệm.

      Sau khi tham quan xong Liên Hạo Đông tới phòng ngủ của Vương Kỳ Thần mở ra cánh cửa ngầm, chọn ra chai Ngũ Lương Dịch : "Tối nay hai cậu cháu mình lai rai nhé?"

      "Được! Sao đây? Lại thèm rượu của cậu rồi à?"

      Liên Hạo Đông đặt chai rượu xuống : "Bởi vì rượu của cậu hấp dẫn con tới đây, sẵn tiện nhâm nhi chút thôi ạ." Từ khi còn bé Liên Hạo Đông sùng bái Vương Kỳ Thần như thần tượng rồi, bây giờ còn đối đãi với như người bạn tâm giao. Hôm nay mục đích Liên Hạo Đông đến đây chính là thay mặt người lớn để giải tỏa khúc mắt ngày xưa, ra cháu bên ngoại cũng có thể làm làm chiếc cầu nối tri .

      Hai người đều còn độc thân, mà giữa độc thân và độc thân chuyện với nhau ít đề tài về phụ nữ. Kể từ khi chuyện tình cảm bị chôn vùi theo năm tháng tuổi thanh xuân, thời gian qua ngoại trừ làm việc và làm việc ra hầu như ông màng đến chuyện gì khác nữa.

      Liên Hạo Đông hỏi: "Cậu dự định cứ cả đời này như vậy sao?"

      Vương Kỳ Thần uống cạn ly rượu, vành mắt ửng hồng nhìn đứa cháu trai mình : "Haizz, cậu năm nay 47 tuổi rồi, qua nửa đời người rồi, còn tha thiết gì với những chuyện tình cảm nữa."

      "Vậy cậu giải quyết chuyện sinh lý như thế nào?"

      Vương Kỳ Thần đẩy mạnh đầu Liên Hạo Đông : "Thằng nhóc này, chuyện đáng xấu hổ vậy mà cũng có can đảm hỏi?"

      Liên Hạo Đông cười khì tiếng: "Có gì phải xấu hổ? Con với cậu đều là người độc thân, vấn đề cần giải quyết có khác gì nhau đâu."

      Vương Kỳ Thần đứng dậy lấy năm cái ly tới rồi rót đầy rượu, sau đó với Liên Hạo Đông: "Uống hết cái này rồi cậu cho con biết cậu giải quyết bằng cách nào."

      Liên Hạo Đông hai lời, uống ừng ực hết từng ly . Ly cuối cùng vừa hết cũng vội : "Con uống xong rồi."

      Vương Kỳ Thần đốt điếu thuốc rồi : "Chỉ chữ thôi, chính là ‘Nhịn’!"
      lion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25

      Liên Hạo Đông nghĩ vậy, có quỷ mới tin à, nhưng dù thế nào cũng thể lật tẩy ông cậu mình được, nghĩ vậy nên Liên Hạo Đông muốn tiếp tục đề tài này nữa mà sang chuyện khác, "Gần đây con có để ý , cậu đoán thử xem ấy là người thế nào?"

      Vương Kỳ Thần : "Tên ranh con còn có thể để ý loại con nào đây? phải vũ công cũng là ngôi sao đình đám mới nổi nào đó thôi."

      Liên Hạo Đông nhận thấy nhân phẩm mình bị đánh giá quá thấp, sinh hoạt cá nhân của nào có bôi bác như cậu mình vậy chứ? Vì vậy lập tức phản kích: "Người năm đó của cậu phải cũng là vũ công sao?"

      Bạn đầu tiên của Vương Kỳ Thần đúng là vũ công, do Vương Ngọc Lam giới thiệu cho ông, đáng tiếc chỉ quen nhau được nửa năm rồi chia tay. Sau này hỏi ông nguyên nhân ông gia đình đó sống dưới mặt đất mà cứ ngỡ mây, khiến bà Vương Ngọc Lam tức đến phát điên.

      Liên Hạo Đông nhìn điếu thuốc cậu mình hút là Hoàng Hạc Lâu năm 1916, còn cao cấp hơn cả thuốc mình hút nữa, cũng tiện tay sờ trong túi mình lấy ra điếu châm lửa hít vào rồi phả ra vòng khói trắngnói: " con để ý là cháu của Trần Dương."

      Tay Vương Kỳ Thần chợt run lên, tàn thuốc cũng theo đó mà rơi xuống. Ông thoáng ngây người, sắc mặt cũng ảm đạm buồn bã, gì mà chỉ lấy năm cái lý của Liên Hạo Đông về để trước mặt mình châm đầy cả năm ly sau đó lẳng lặng tuôn ừng ực như muốn nuốt hết phiền muộn vào trong lòng.

      Liên Hạo Đông cũng thêm gì, hai người cứ uống rượu với nhau như thế cho đến khi Vương Kỳ Thần say mèm rồi ngủ thiếp .

      Lúc Liên Hạo Đông Vương Kỳ Thần vẫn chưa tỉnh. do tối hôm qua hai cậu cháu uống rất nhiều, uống hết cả chai Ngũ Lương Dịch mà chưa chịu ngừng còn khui thêm chai mới nữa. Liên Hạo Đông biết mình chạm đến vết thương lòng của cậu nhưng chuyện này trước sau gì mọi người cũng biết, mình rất cần giúp đỡ của cậu ấy. Vì vậy đành phải nhẫn tâm khơi dậy điểm yếu của cậu mình.

      Có người dù he hé mắt nhưng chịu thức dậy, mà người ấy ai khác đó chính là ông Vương Kỳ Thần. Lúc Liên Hạo Đông ra ông biết, nhưng ông muốn chào hỏi thằng cháu mình vì ông biết được tên nhóc kia lần này tới tìm ông là có mục đích, cho nên ông cần bình tĩnh để suy nghĩ.

      Có những chuyện tựa như viên đá xém vào trong hồ nước, nó từ từ chìm sâu xuống đáy hồ, chỉ khi nào có ai đó khuấy động mặt hồ khi đó nó lập tức nổi lên, hơn nữa nó còn làm cho mặt hồ khuấy đảo dữ dội hơn trước đó.

      ***

      Sau khi Liên Hạo Đông trở lại căn cứ ở thành phố Q liền bắt tay vào việc tuyển chọn tân binh trong phạm vi toàn quốc. Mấy năm trở lại đây, tình hình biên cảnh Nam Hải vô cùng căng thẳng, lãnh đạo cấp cao luôn dành quan tâm đặc biệt tới nơi này, ra lệnh tăng cường huấn luyện nhiều chiến đội đặc chủng, phòng bị chu đáo, phòng ngừa những trường hợp nguy cấp bất ngờ phát sinh. trong số nhiệm vụ Liên Hạo Đông nhận huấn luyện đó chính là đội đặc chiến của hải quân lữ đoàn.

      Suốt tháng đó, Liên Hạo Đông bận rộn ngừng nghỉ đến các quân khu và các căn cứ doanh troại cả nước, mục đích là muốn tìm ra những tân binh ưu tú nhất để đào tạo tác chiến. ra công việc này năm nào cũng tuyển chọn lần, ít khoảng mấy chục người, nhiều khoảng 100 người. Nhưng năm nay cấp giao cho trọng trách rất nặng nề, cầu tuyển chọn hai trăm tân binh dũng cảm và có năng lực để thành lập thành đội ngũ vững mạnh.

      Đích đến cuối cùng của Liên Hạo Đông là quân khu ở Bắc Kinh, sở dĩ chọn nơi này là điểm dừng chân cuối cùng là do có tính toán khác, công đôi việc, lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi ích riêng cho bản thân mình.

      Đáng lẽ ra lúc này tâm trạng Liên Hạo Đông phải vui vẻ mới phải, nhưng ngược lại cảm thấy hề vui như tưởng tượng, cách khác đúng hơn là rất buồn bực và vô cùng tức giận. Từ lúc mình đến nay tháng vậy mà con nhóc Trần Hiểu Sắt xấu xa kia lại chớ hề gọi cho mình cú điện thoại nào, cũng chẳng thèm nhắn cái tin nào hỏi thăm mình, coi mình như khí vậy. cách khác có phải trung tá như mình bị xem thường ? Đúng vậy, bây giờ Liên Hạo Đông thăng lên cấp thành hai vạch hai sao rồi.

      Lần này Liên Hạo Đông đến có lái xe, vì được những binh sĩ ở địa phương thay phiên đưa đón. Thường mỗi lần ra ngoài cũng rất tùy tiện đơn giản, cho nên chỉ dẫn theo đồng chí tài xế Tiểu Vương kiêm chân chạy vặt. Cho dù là xách túi xách, truyền đạt chút mệnh lệnh nho nho hay tiện thể chạy sô vài chuyện riêng cá nhân chẳng hạn, Tiểu Vương đó giờ luôn hoàn thành rất xuất sắc trách nhiệm của mình.

      Trực thăng quân 9A bay từ vùng núi hẻo lánh đến quân khu ở Bắc Kinh. Lúc này Liên Hạo Đông nghỉ ngơi chuyến bay, đừng thấy nhắm hai mắt mà tưởng ngủ đấy, ra đáy lòng của Liên Hạo Đông lúc này như sóng xô ba đào chuyển động, vì suy nghĩ đến vợ tương lai của mình.

      Tiểu Vương ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà miệng ngớt khen ngợi cảnh sông núi hùng vĩ đồ sộ, nhìn từng dãy nhà lầu cao tầng sầm uất nhất thành phố Bắc Kinh hỏi: "Doanh trưởng, hôm nay chúng ta có gặp chị dâu ?"

      Liên Hạo Đông nhắm hai mắt nhưng vẫn mở miệng trả lời: "Sau khi xuống máy bay cậu hãy tới đợi ấy tan sở rồi đưa ấy về thẳng quân khu , chừng ấy có lẽ tôi cũng về tới đó rồi."

      Tiểu Vương lập tức nhận lệnh: "Dạ!"

      Phi công Tiểu Trần hỏi: "Liên doanh trưởng có mấy đứa rồi?"

      Tiểu Vương liền thay Liên Hạo Đông trả lời: "Sang năm, sang năm có đứa đầu tiên."

      Tiểu Trần vừa láy máy bay mà vẫn còn tâm trí tán dóc lời chúc mừng: "Chúc mừng ! Đến lúc đó nhớ mời em đến uống rượu chung vui đấy nhé."

      Liên Hạo Đông mở mắt ra cười khẽ vỗ vai chàng phi công hỏi: "Vợ nhà đội trưởng các cậu có tin vui à?"

      Tiểu Trần : "Hình như chưa có hay sao ấy! Nhưng mà chắc cũng nhanh có thôi ấy mà. Có lẽ cũng xem xem với nhà đấy, dường như cũng là sang năm phải."

      Liên Hạo Đông : "Lớp trẻ ngày nay cũng nhanh lẹ ."

      Tiểu Trần : "À mà cũng chắc đâu vì ta mới vừa kết hôn được nửa năm thôi. Còn sao? Cưới vợ được bao lâu rồi?"

      Liên Hạo Đông đáp: "À, vợ vẫn còn gửi chưa cưới về."

      ....

      Liên Hạo Đông làm xong công trước rồi mới trở về quân khu.

      Vừa mở cửa phòng, mùi mốc meo liền sộc vào mũi khiến Liên Hạo Đông vội vàng nín thở, nhanh chóng vào mở cửa sổ ra để khí được thông thoáng hơn. Tiện tay quẹt lên mặt bàn, cả lớp bụi đính đầy đầu ngón tay, có hơi hám gì như có người từng ở đây. Mở ấm trà ra thấy xác trà mình uống được nửa, nửa còn lại vẫn chưa được đổ bây giờ mốc meo hết lên.

      Liên Hạo Đông vỗ trán thở dài, xem ra sau khi mình Trần Hiểu Sắt cũng thèm tới đây lần nào, con nhóc này....Sao em cứ hết lần này tới lần khác khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi vậy?

      Lại vào phòng ngủ, chiếc nhẫn kim cương để bàn vẫn còn ở đó. Tờ giấy cầu hôn vẫn còn đặt bên dưới chiếc nhẫn hề có dấu xê dịch. cầm lên xem, rồi dùng tay lau bụi đó, sau đó đặt lại chỗ cũ. Gọi điện thoại cho Trần Hiểu Sắt điện thoại ai bắt máy, tín hiệu cũng nghe , sau đó nhận được điện thoại của Tiểu Vương gọi báo tin: "Xế chiều hôm nay chị dâu xin nghỉ việc sớm và đâu đó, hình như là chó của ấy bị bệnh."

      Sủng vật quý nằm viện khiến Trần Hiểu Sắt khóc như mưa.

      Lúc xế chiều, nhận được điện thoại của Tống Á Sửu Sửu bé khỏe, bị ói mửa tiêu chảy cấp cứu ở bệnh viện. Trần Hiểu Sắt nghe xong điện thoại xin nghỉ nửa ngày vội đón xe chạy tới.

      Trời ơi, có phải đây? Sửu Sửu đáng thương nằm thẳng cẳng chiếc giường dáng vẻ nào khác gì như chết. Mũi Trần Hiểu Sắt cay xè, nước mắt cũng thi nhau rơi lộp độp. Sửu Sửu bé bỏng hoạt bát nghịch ngợm của mình đây sao? Bộ lông màu tro rối quện vào nhau, hai mắt nhắm nghiền nhưng miệng lại ngừng phát ra tiếng rên ư ử khó chịu giống như khóc.

      Trần Hiểu Sắt tới vuốt ve vào bụng nó : "Sửu Sửu, đừng sợ, có chị ở đây rồi."

      Sửu Sửu rùng người, cố gắng hi hí mở mắt ra, hai mắt ngân ngấn nước nhìn Trần Hiểu Sắt như muốn : "Sắt Sắt, Sắt Sắt, ‘em’ sắp chết đến nơi rồi, ‘em’ nỡ xa chủ đâu."

      Trần Hiểu Sắt cũng nước mắt lưng tròng nhìn nó an ủi : "Hết chuyện rồi, sau này cưng khá hơn thôi." xoay người hỏi Tống Á: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tống Á áy náy nhìn Trần Hiểu Sắt : "Xin lỗi em Hiểu Hiểu, chăm sóc tốt cho Sửu Sửu."

      Trần Hiểu Sắt lau nước mắt : " phải nó vẫn luôn rất khỏe mạnh sao? Tại sao tự dưng lại biến thành như vậy?"

      Tống Á : " cũng biết, trước buổi trưa ra ngoài, sau buổi trưa về nhà phát Sửu Sửu có điểm bất thường, nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện làm kiểm tra. lát bác sĩ thông báo kết quả, em đừng quá sốt ruột."

      Vị bác sĩ ra từ phòng xét nghiệm dùng giọng điệu chỉ trích với cả hai: "Người nhà quá sơ ý mà cũng có trách nhiệm gì cả, sao lại để cho nó nuốt nhầm thuốc ngủ chứ?"

      "Cái gì?"Trần Hiểu Sắt và Tống Á đều bàng hoàng khiếp sợ.

      "Siêu thấy trong dạ dày của nó có lượng lớn thuốc ngủ, phải lập tức rửa ruột nếu giữ nổi mạng của nó, sau khi súc ruột còn phải giữ lại ở bệnh viện để theo dõi."

      Tống Á lập tức : "Vậy xin bác sĩ hãy mau mau súc ruột cho nó , tốn bao nhiêu tiền cũng sao hết."

      Trần Hiểu Sắt kéo áo Tống Á hỏi, "Thuốc ngủ là sao vậy? Tống Á, rốt cuộc chuyện này là sao?" Trần Hiểu Sắt cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Tống Á bị bệnh mất ngủ nên phải cần dùng loại thuốc này để hỗ trợ sao?

      Sắc mặt Tống Á từ tái nhợt sau đó biến chuyển sang tức giận đỏ ngầu lên, siết chặt quả đấm nện mạnh vào tường rồi quay lại với Trần Hiểu Sắt: "Hiểu Hiểu, xin lỗi vì chăm sóc tốt cho Sửu Sửu." Tống Á móc từ túi mình ra tấm thẻ nhét vào tay Trần Hiểu Sắt : "Mọi chi phí lo cho Sửu Sửu em cứ quẹt trong thẻ này, mật mã là ngày sinh nhật của em. có việc gấp, trước đây."

      Sinh nhật của mình? Trần Hiểu Sắt khiếp sợ nhìn về hướng Tống Á vội vã rời . Mình còn chưa kịp hỏi thăm tình hình thế nào mà ta bỏ rồi, lẽ là vì áy náy ư?

      Trần Hiểu Sắt xem lại thấy điện thoại mình hết pin và cũng tự động tắt máy luôn, lo lắng khách hàng gọi cho mình được nên đành mượn cục sạc điện thoại ở bệnh viện. Điện thoại vừa bật lên tin nhắn với cuộc gọi nhỡ ào ào gửi vào như thác lũ, số gọi nhắn nhiều nhất là dãy số lạ. Ơ, là của Liên Hạo Đông, sao ta lại rãnh rỗi gọi cho mình vậy?

      tới mới , Trần Hiểu Sắt muốn dành cho Liên Hạo Đông lời cự tuyệt trong êm ái. cảm thấy cả hai thực hợp nhau về mọi phương diện, nếu là người biết mình biết ta khi thấy ‘gian nan nản’, nhưng cái tên Liên Hạo Đông này giống như hoàn toàn có chút khái niệm gì về bốn chữ ‘biết mình biết ta’ này, điều đáng hơn đó là dường như trong từ điển của ta cũng chẳng có câu thành ngữ ‘gian nan nản’ là cái gì.

      Còn miên man suy nghĩ Liên Hạo Đông gọi tới nữa. Hây da, rốt cuộc có chuyện gì mà ta gấp gáp dữ vậy chứ? là bây giờ mình còn tâm trạng nào để chuyện tình cảm với ta, nhìn sang thấy Sửu Sửu bé bỏng bị cắm đủ loại ống, khó chịu mà chỉ biết kêu ư ử lăn lộn qua lại, thấy mà xót cả lòng. Ấn nút nghe giọng sụt sịt như nghẹt mũi hỏi: "Có chuyện gì ?"

      Liên Hạo Đông ở đầu bên đầu kia chưng hửng, ấy khóc? Liên Hạo Đông thấy tim mình như bị ai nhéo cái đau điếng, vốn định dọa giật mình phen nhưng bây giờ lại thấy nỡ. Bèn ho tiếng rồi hỏi, " ở đâu vậy? Tại sao khóc hả?"

      Trần Hiểu Sắt thút thít : "Ở trong bệnh viện, Sửu Sửu cẩn thận ăn nhầm thuốc ngủ."

      Liên Hạo Đông dỗ dành : “Lớn chừng ấy rồi mà còn khóc gì nữa, nín ! Tôi ở trước cửa nhà em đây!"

      Trần Hiểu Sắt tỉnh táo lại trong tích tắt, "Hả, về rồi sao? phải năm chỉ về nhà được có mấy lần thôi sao? Sao bây giờ lại...."

      Liên Hạo Đông hỏi ngược lại: "Sao hả? muốn tôi về thăm em à?" chen ngang hỏi.

      Trần Hiểu Sắt mau miệng : " phải, phải vậy, muốn về lúc nào cũng được mà." Tự nhiên lúc này Trần Hiểu Sắt lại đỏ mặt, bởi vì nghĩ tới những hình ảnh mờ ám giữa hai người trước đó. Mà ra mình cũng biết mình làm sao nữa, thời gian gần đây cứ hay mơ thấy ta, hơn nữa chỉ cần trong giấc chiêm bao đó có ta xuất y như rằng có cảnh nóng cả hai nhau’.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26


      Lẽ nào ấy nhận ra chút tình cảm dần dần hình thành qua những hành động của mình sao? Xem ra, mức độ chậm tiêu của ấy phải thuộc loại tầm thường.

      Còn Trần Hiểu Sắt vừa rất mong muốn được gặp Liên Hạo Đông nhưng lại sợ khi nhìn thấy . Nếu ta cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của mình mãi mãi mình quay về lại như xưa, những chuyện xảy ra hãy xem nó như giấc mơ. Nhưng hôm nay ta lại xuất , điều đó càng chứng tỏ những việc từng phát sinh phải là mộng như nghĩ.

      Liên Hạo Đông hỏi, "Có ngạc nhiên ?"

      Trần Hiểu Sắt đáp: "Có!"

      Liên Hạo Đông nghe thấy Trần Hiểu Sắt hít mũi với bác sĩ ở bên kia điện thoại: "Các người làm từ từ thôi được ? Nó rất khó chịu."

      Tiếng vị bác sĩ đáp: "Làm từ từ nó khỏe hơn sao?"

      Liên Hạo Đông lại nghe tiếng Sửu Sửu gào thét rên la, xem ra tình hình bên đó rất căng thẳng. liền quyết định qua bên ấy xem coi thế nào, " ở bệnh viện nào? Tôi sang đó với em."

      Trần Hiểu Sắt : "Ở bệnh viện thú y Thiên Sứ, bên cạnh đồn hải quan."

      Liên Hạo Đông cúp điện thoại xong sau đó chạy tới, bệnh viện lớn nhưng thiết bị rất đầy đủ và tiên tiến, cũng là trong những bệnh viện thý y cao cấp nhất Bắc Kinh.

      Xa nhau tròn tháng, rốt cuộc mình có thể gặp được người mà mình ngày nhớ đêm mong rồi. Với bộ váy màu đen trông có vẻ chững chạc nhiều, bộ váy làm tôn lên nét gợi cảm chín muồi của người phụ nữ trong , hấp dẫn kiểu này khiến cả người Liên Hạo Đông phát ngứa ngáy.

      mở cửa vào, tới bên cạnh bác sĩ rồi sờ bụng Sửu Sửu. Sửu Sửu bé lập tức làm nũng kêu ư ử vì nó biết đây là tay của Đông Đông. Oa oa, Đông Đông đến thăm mình này, đây có phải chứng tỏ ‘tiểu gia’ mình rất được chào đón hay ? Sửu Sửu như Khổng Tước xòe đuôi chìm trong ảo tưởng. Nó rất tự biết thân phận mình cho nên tự xưng tiểu gia, bởi vì Sắt Sắt vẫn luôn khiêm tốn gọi mình là đại gia.

      Thăm hỏi Sửu Sửu xong Liên Hạo Đông tới đứng song song bên cạnh ngẩn ngơ. miên man suy nghĩ bỗng nhiên Trần Hiểu Sắt phát vật thể khổng lồ xuất ngay cạnh mình, trái tim bổng chốc nhảy đập thình thịch, mặt cũng lập tức đỏ lừ.

      Thấy Trần Hiểu Sắt xấu hổ đỏ mặt khiến tim Liên Hạo Đông cũng đập rộn lên. Lời muốn bỗng biến đâu mất, biết nên cái gì cho phải, mất mặt ơi là mất mặt.

      Đây là tình huống gì đây? Ha ha, là hormone kích thích của hai người sinh ra phản ứng hóa học ư?

      Liên Hạo Đông là người đầu tiên phá tan bầu khí lúng túng, liến nhìn Trần Hiểu Sắt rồi khom người kề sát vào tai : "Tối nay tôi đến nhà em ở tạm nhé, phòng ốc bên quân khu bỏ lâu ẩm thấp quá tôi sợ mình ngã bệnh mất."

      Trần Hiểu Sắt há to miệng vì kinh ngạc, đây chính là câu đầu tiên gặp lại của vị sĩ quan dành cho mình đó ư, sao nghe có mùi dụ dỗ trắng trợn quá vậy, ta quả là tên xấu xa chính hiệu.

      Ngã bệnh? Lại tính lừa mình á? Thể trạng ta mà cũng có thể ngã bệnh sao? Tướng tá cỡ này dù cho có vứt vào trong hầm phân ngâm ở đó ba ngày ba đêm vẫn chẳng hề sức mẻ miếng nào đâu. Trần Hiểu Sắt gãi đầu : "Tôi thấy làm vậy có tiện lắm đâu vì buổi tối tôi còn phải chăm sóc Sửu Sửu nữa, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ấy."

      Liên Hạo Đông thở hắt ra : "Hai ngày nữa tôi quay lại căn cứ, nên làm phiền em lâu đâu."

      Trần Hiểu Sắt gật gù : "Ồ, ra là vậy!"

      Liên Hạo Đông nháy nháy mắt với nét mặt buồn buồn chờ mong như muốn : "Sao hỏi tôi khi nào trở lại ? Hỏi mau ! Hỏi mau !" Đáng tiếc Trần Hiểu Sắt nhà ta vẫn trơ ra như cọc gỗ, Liên Hạo Đông đành phải tự biên tự diễn: "Ít nhất phải nửa năm sau mới có thể về."

      Nửa năm hả? Hơi bị lâu đấy! Nửa năm sau chừng cũng là ngày tận thế của trái đất mất rồi. Trần Hiểu Sắt cảm thấy trong lòng mình có gì đó rất là lạ, hiểu đó là cảm giác gì nữa, có chút mất mác, cũng có chút buồn buồn, tóm lại rất là khó chịu, chẳng lẽ mùa thu chóng qua nhanh vậy ư? thể nào, thời tiết giữa mùa hè mà. Trần Hiểu Sắt có tật xấu giống Lâm Đại Ngọc đó chính là mỗi khi đến mùa thu thường hay lo lắng nghĩ ngợi đa sầu đa cảm.

      Nửa năm sau chẳng phải là cuối năm rồi ư? Vì vậy đột nhiên hỏi câu vô cùng liên quan: "Lễ hội mùa xuân tới có phải bộ đội các phát vé cho vào xem ?"

      Liên Hạo Đông: "...."

      Thủ trưởng Liên rốt cuộc còn nhẫn nại được nữa, thẳng vào vấn đề : " bé, tôi đẹp trai thế này chẳng lẽ em có chút hứng thú nào với tôi hay sao?"

      Trái tim be bé của Trần Hiểu Sắt như bị khua , mặt đỏ bừng lên chỉ cúi đầu né tránh chứ có ý định trả lời .

      Thấy phản ứng đó của Liên Hạo Đông tự an ủi chính mình, xem ra, cũng hẳn là ấy để ý tới mình?

      Trần Hiểu Sắt suy tư cả buổi mới run run : " ra, ra…. phải là có, mà chỉ là có chút xíu, chút xíu thôi..."

      Ngay lúc này, y tá nữ trong bệnh viện thấy Liên Hạo Đông mặc áo T shirt màu xanh quân đội liền bước tới hỏi, " là quân nhân à?"

      Liên Hạo Đông gật đầu đáp: "Ừm."

      Mặt y tá đột nhiên đỏ lên, đưa danh thiếp cho Liên Hạo Đông : "Tôi có mấy người chị em đặc biệt rất thích quân nhân, nếu có thời gian hãy điện thoại cho tôi nhé, chúng ta có thể làm bạn ?"

      Liên Hạo Đông đưa tay nhận tấm danh thiếp làm cho y tá kia thấy hơi lúng túng. Trần Hiểu Sắt tinh ý đưa tay nhận lấy thay : "Chú hai tôi vẫn chưa kết hôn đâu, cũng tìm đối tượng cho mình đó, tôi nhận thay chú ấy nhé."

      y tá ngây ra sửng sốt, Trần Hiểu Sắt vội vàng ôm cánh tay Liên Hạo Đông giải thích, "Đây là chú hai của tôi đó? Đẹp trai ?"

      y tá nhìn nhìn Liên Hạo Đông rồi bẽn lẽn nghiêng đầu đến căn phòng khác.

      Liên Hạo Đông quay đầu lại nhìn ‘ cháu ’ vừa từ trời rơi xuống : "Cháu , em thích làm bà mai lắm phải ?"

      Trần Hiểu Sắt trợn mắt giận dữ nhìn : "Đừng tưởng bở nhé, nếu khi nãy tôi nhận danh thiếp của ta, biết đâu được ta làm gì đó với Sửu Sửu sao?"

      Liên Hạo Đông chắp hai tay lạnh lùng phán câu: " ta dám!"

      Trần Hiểu Sắt thở dài vừa đẩy Liên Hạo Đông sang bên vừa : "Tôi này, đừng mang thêm phiền phức tới cho tôi nữa có được ?"

      Liên Hạo Đông cũng mặc cho lôi kéo vừa vừa giải thích: "Tôi sai gì rồi sao?"

      Trần Hiểu Sắt : " sai gì cả, hay là cứ ngồi đây đợi ." ấn vai ý bảo ngồi xuống băng ghế, nhưng cứ như ấn vào vách tường rất kiên cố vậy. Còn Liên Hạo Đông đứng nhìn ra sức muốn ấn ngồi xuống mà cảm thấy đáng .

      Trần Hiểu Sắt dùng hết sức gồng lên để ấn, hừ, mình tin ấn được ta ngồi xuống. Vứt túi xách sang bên, sau đó tiếp tục dùng sức đè vai Liên Hạo Đông xuống. NhưngLiên Hạo Đông vẫn trơ ra hề nhúc nhích, mặc cho muốn làm gì làm. cũng muốn xem thử coi xoay sở thế nào. Chờ sau khi Trần Hiểu Sắt dùng sức ấn lần thứ ba bất ngờ ngồi xuống, Trần Hiểu Sắt bị mất đà giang tay ôm trọn phần đầu của Liên Hạo Đông vào trong ngực của mình.

      Liên Hạo Đông ngay tức khắc vững vàng tiếp được giai nhân, đỡ eo hỏi: “Em muốn ôm tôi tới vậy sao?”

      Trần Hiểu Sắt sợ có người nhìn thấy vội vàng thoát khỏi người Liên Hạo Đông, trán rịn ra mồ hôi lấm tấm.

      Liên Hạo Đông bị đẩy ra nhưng môi lại thoáng nở nụ cười, nhìn vào ngực Trần Hiểu Sắt rồi tự than thở: “Cảm giác khi được chạm tới đó khiến cho người khác phải nao lòng!”

      Cả người Trần Hiểu Sắt bị kẹp giữa hai chân Liên Hạo Đông, có được lợi thế này liền nâng đầu gối lên nện cho phát vào ngay điểm yếu, trong lòng cũng đồng thời : “Cho nếm thử đòn sát thủ của bổn nương nhé!”

      Liên Hạo Đông bị đau suýt nữa là rên thành tiếng, hai mắt tóe lửa ghì chặt Trần Hiểu Sắt vào lòng hơn, bóp eo nghiến răng : “Đồ quý này xém tí nữa bị em làm cho hỏng bét rồi.”

      Nghĩ mà xem: Xưa này Liên Hạo Đông vẫn luôn tự hào về bản lĩnh nhanh nhẹn chính xác ai bằng của mình, vậy mà hôm nay lại thua cách dễ dàng trong tay này, thử hỏi sao giận cho được, cho nên phải trừng phạt phen.

      Trần Hiểu Sắt giãy dụa : “Buông ra! Mai mốt nếu còn giở trò với tôi nữa tôi ...” Trần Hiểu Sắt vốn định thiến ngay lập tức, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của , có lá gan để ra câu đó, đành phải sửa lại là: “Tôi chặt ra thành tám khúc.”

      Liên Hạo Đông : “Tôi chưa bao giờ xem nặng mối đe dọa từ bất kỳ ai!”

      Mặt Trần Hiểu Sắt đỏ rần, xấu hổ tới nỗi biết phải làm sao. Lúc này, Trần Hiểu Sắt vô tình ngẩng đầu dậy trông thấy Tống Á đứng ngoài cửa cứng đờ như pho tượng, mặt mày xanh mét rất khó coi, biết đứng ở đó bao lâu rồi.

      Liên Hạo Đông nhìn theo ánh mắt của Trần Hiểu Sắt, người đàn ông đứng ở cửa này mình từng gặp rồi, chính là chàng bạn trai cũ qua lời thường . Liên Hạo Đông rất bình tĩnh nới lỏng vòng tay ôm Trần Hiểu Sắt ra.

      Trần Hiểu Sắt vội vàng chỉnh sửa quần áo.

      Tống Á tới cố nặn ra nụ cười hỏi: “Sửu Sửu rửa ruột rồi sao?”

      Lúc này Trần Hiểu Sắt mới sực nhớ ra Sửu Sửu vẫn còn chịu khổ ở đằng kia, còn ở đây liếc mắt đưa tình với Liên Hạo Đông. trả lời Tống Á mà vội vã về hướng bàn mổ xem Sửu Sửu thế nào. Nhóc con kia ngủ rất ngon lành, cuối cùng cũng giữ được mạng của nó. Bác sĩ : “Nó tại sao rồi, nhưng phải ở lại đây quan sát thêm hai ngàynữa.”

      Trần Hiểu Sắt nghe vậy cũng lòng, tầm mắt vô thức nhìn sang Liên Hạo Đông theo vào. Vị trí của trong lòng vô tình vượt xa Tống Á.

      Liên Hạo Đông vỗ vai bày tỏ an ủi.

      Tống Á ở bên cạnh hắng giọng : “Cám ơn bác sĩ.”

      Nữ y tá ra vẻ ta đây lên lớp răn dạy Trần Hiểu Sắt và Tống Á: “Hai vợ chồng ở nhà về sau nên chú ý hơn chút, đừng để thuốc ngủ lung tung nữa.” xong ta liếc nhìn phía Liên Hạo Đông.

      Liên Hạo Đông cảm thấy toàn bộ khớp xương của mình kêu vang răng rắc, ôm vai Trần Hiểu Sắt : “Cháu , chú hai đói bụng rồi, kiếm gì đó ăn , nhưng cháu phải ăn với chú mới được.”

      Bầu khí lúng túng nhất thời vây quanh ba người!

      Trần Hiểu Sắt giới thiệu hai người với nhau: “ ấy là Tống Á” – “Còn đây là Liên Hạo Đông.”

      Hai người đàn ông ngược lại rất hào phóng bắt tay nhau, Liên Hạo Đông trước: “Thời gian qua tôi có ở Bắc Kinh, có lẽ ấy mang tới ít phiền phức cho cậu, mong cậu đừng để ý.”

      Tống Á : “Hiểu Hiểu xưa nay rất ngoan, chưa từng gây phiền hà gì cho tôi cả, cũng đừng quá lo lắng.”

      Liên Hạo Đông : “Nhiều lúc đầu óc ấy cứ hay lơ mơ, rất dễ đắm mình trong quá khức, ngại quá.”

      Tống Á : “Giữa chúng tôi chỉ là quá khứ.”

      Vụ gì đây? Bây giờ Trần Hiểu Sắt hiểu, hóa ra hai người này ngầm đấu đá nhau? liền chen ngang cuộc chuyện giữa hai người: “Tôi thấy đói mà chỉ muốn về nhà thôi, hai người các tính cứ đứng mãi hay sao?”

      Liên Hạo Đông : “ theo ý em .”

      “Vậy thôi.” ra lệnh với Liên Hạo Đông.

      Tống Á hỏi, “Để tôi đưa hai người về được ?”

      Tất nhiên là được, lần này Sửu Sửu xảy ra chuyện, chắc chắn 100% là có liên quan tới rồi. Chăm sóc chu đáo cho Sửu Sửu chính là trong những lý do để từ chối .

      ***********************

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27
      Edit: TieuKhang

      Vì Liên Hạo Đông nhờ xe người khác tới nên hai người phải đón xe về. đường Trần Hiểu Sắt với Liên Hạo Đông: " đừng có quá đắc ý, tôi muốn về chung với là vì tôi giận Tống Á làm cho Sửu Sửu bị bệnh mà thôi."

      Liên Hạo Đông : "Tôi đắc ý bao giờ hả? Em có thấy tôi cười ?"

      Ừ, đúng là ta có cười.

      Rất nhanh cả hai được về đến nhà, Liên Hạo Đông thẳng tới cánh cổng như nơi này vốn là nhà mình vậy. Khi nhìn thấy cầu thang máy sửa xong hoàn tất mở miệng mắng: "Nếu cưới vợ mà năng xuất cũng được tốc hành như thế này tốt biết mấy."

      Trước khi vào cửa Liên Hạo Đông luôn giữ cho mình hình tượng hoàn hảo khác gì Liễu Hạ Huệ ngày xưa. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại lập tức lộ ra bản chất của mình. cho Trần Hiểu Sắt có thời gian cất túi xách, vội vàng ấn Trần Hiểu Sắt lên cánh cửa và nâng khuôn mặt xinh của mà hôn tới tấp.

      Trần Hiểu Sắt hoảng hồn la chói lói, cuống quýt ú ớ: " làm thôi, chiếc áo này là hàng hiệu đấy, được xé nó...."

      Khá lắm, vợ tương lai này còn rất biết sống tiết kiệm. Nhưng tiếng thét của Trần Hiểu Sắt vốn ngăn cản được hành vi thô bạo của Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt nghe được tiếng cúc áo của mình rơi xuống đất kêu tách tách rất ràng. Trong lòng lo lắng thôi, cầu trời làm ơn đừng lăn xuống lỗ thoát nước trong nhà tắm, bộ váy này là hàng giảm giá, có cúc áo dự phòng nào để thay hết....

      Trần Hiểu Sắt tựa như áng mây bị cơn gió dữ là Liên Hạo Đông cuốn , cố gắng phối hợp theo mỗi tiết tấu điên cuồng của , còn nhiệt liệt hôn đáp trả lại khiến Liên Hạo Đông hết sức hài lòng.

      Đối với hành vi xâm phạm thân thể của Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắc từ chống cự dần chuyển sang đón nhận, rồi sau đó lại biến thành chủ động đáp trả, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

      Sau khi xảy ra chuyện lần trước, Trần Hiểu Sắt vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lên giường với Liên Hạo Đông. Nó ám ảnh cả khoảng thời gian rất dài, trong lòng rối rắm yên. căm ghét bản thân mình cẩn thận để thất thân, càng đáng hận hơn chính là đêm đầu tiên của mình vậy mà lại ngủ say như chết, còn chưa kịp cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình đêm khiến con người ta chết dở sống dở kia là như thế nào nữa.

      Thế cho nên nhân lúc khi cả đám con ngồi trong nhà tập thể tụ tập tán dóc, nhân cơ hội ấy hỏi mọi người: "Lần đầu tiên làm chuyện đó của các là khi nào vậy?"

      Người đầu tiên đáp: "Tôi á, lúc mới vào năm đầu đại học tôi cho bạn trai trước, trước, trước đó rồi."

      Người thứ hai : "Còn tôi làm chuyện đó từ hồi học cấp hai cơ, là hot boy học cùng trường với tôi.”

      Sau đó, sau đó lại có người : "Năm đó tôi cho ông chủ của mình và bây giờ ấy là chồng tôi."

      Trời ơi, chuyện ghê gớm thế này mà bây giờ mình mới biết? Xem ra mình quá thiếu sót chưa đủ quan tâm đám chị em tốt này rồi. lại hỏi tiếp: "Còn tình đêm? Hoặc có thể có suy nghĩ này hay ?" Vì muốn che giấu mục đích của mình nên thêm câu: " bạn của mình ta lỡ thích người lỡ có tình đêm với ấy."

      Lại có người : " tôi cũng từng như vậy. Lần đó bar chơi, có quen được rất trai đẹp, uống hồi rồi say đến biết trời trăng gì, hôm sau tỉnh lại phát mình lên giường với người ta. Thực rất tuyệt vời và thú vị nữa."

      người khác : "Tôi ngại tình đêm, chỉ cần đối phương đẹp trai là được."

      Có người : "Tình đêm á? Ông chồng tại của tôi trước đây cũng là ông chủ có tình đêm với tôi đấy."

      Sau cuộc chuyện lần đó, nỗi lòng lo lắng bất an của Trần Hiểu Sắt rốt cuộc cũng được xoa dịu, lấy cớ đó để an ủi bản thân: "Xã hội bây giờ, còn trinh mới là cổ lỗ xỉ quê mùa, mất cũng mất rồi. Còn nữa, tướng tá diện mạo của cái tên lưu manh kia có thể trong ngàn người mới tìm được , tính ra mình cũng có lỗ lã gì.”

      Với suy nghĩ này, Trần Hiểu Sắt liền gạt phăng những lời răn dạy được có quan hệ trước hôn nhân kia luôn. Thậm chí có lúc còn thấp thỏm mong đợi nó đến với mình thêm lần nữa và đối tượng ấy chính là Liên Hạo Đông.

      Liên Hạo Đông nương theo Trần Hiểu Sắt từ từ lại phía giường, hai người như so tài xem ai có thể xé quần áo người đối phương nhanh hơn. Quân phục tác chiến mùa hè của Liên Hạo Đông được làm bằng chất liệu rất tốt, ngay cả thanh niên trai tráng thao trường còn xé rách nổi chân yếu tay mềm như làm sao có thể xé được? Trần Hiểu Sắt hì hục hổn hển cởi được chiếc ao ba lổ bên trong của Liên Hạo Đông ra mệt muốn đứt hơi. Liên Hạo Đông thấy ngừng tay hỏi: "Sao làm tiếp?"

      Trần Hiểu Sắt xụ mặt, mặt mũi xinh như chiếc bánh bao vừa tròn vừa trắng vô cùng dễ thương xị xuống : "Tôi nghĩ, con vẫn nên dè dặt chút hoặc giả bộ từ chối hay hơn."

      Liên Hạo Đông chỉ cười cười rồi hôn lên chóp mũi , sau đó tiếp tục công việc dang dở của mình.

      So với dè dặt của Trần Hiểu Sắt Liên Hạo Đông ra tay cách thuận lợi trôi chảy hơn nhiều, bộ váy mới mua của lần nữa bi hủy trong tay Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt thấy vậy lập tức nổi điên thở hồng hộc nó với : "Lần này đừng hòng bỏ nếu đền lại cái áo này cho tôi."

      bé, đừng bồi thường quần áo, dù cho bồi thường luôn cả cái mạng này tôi cũng sẵn lòng dâng cho em!

      Liên Hạo Đông cởi luôn lớp áo trong của Trần Hiểu Sắt ra, hai bầu ngực trắng nõn như quả ngọt say lòng người. Liên Hạo Đông chần chờ cúi đầu ngậm lấy bên, tay xoa nắn vuốt vẻ thưởng thức bên còn lại.

      Đến lúc này Trần Hiểu Sắt cũng vứt luôn tấm rào chắn rụt rè ban nãy, run run bám lấy bờ lưng vạm vỡ của Liên Hạo Đông. Đột nhiên Trần Hiểu Sắt cảm thấy nơi hạ thể mình tuôn ra luồng nước nong nóng, chất dịch ẩm ướt và trơn trượt đó khiến có cảm giác lâng lâng.

      Bàn tay thô ráp của Liên Hạo Đông di chuyển từ ngực lần lần xuống phía dưới, đến khi xuống tới mông Trần Hiểu Sắt mới dừng lại, rên ra tiếng sau đó cởi luôn quần của mình ra. cũng rất háo hức muốn được, nếu phải đây là lần đầu tiên của ấy, chắc chắc mình giải phóng ‘cậu em’ này trước.

      Trần Hiểu Sắt lại cảm thấy hạ thể mình lần nữa tuôn ra luồng nhiệt nóng, hơn nữa càng tuôn càng nhiều khiến có dự cảm ổn, dấu hiệu này sao giống đến ngày đó quá vậy? Trần Hiểu Sắt vội dịch người ra ngồi dậy bước xuống giường gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh. Kiểm tra mới biết đúng như dự đoán, ‘bà dì xui xẻo’ này sớm đến trễ đến lại đến ngay lúc này.

      Trần Hiểu Sắt cảm thấy vô cùng ái ngại với Liên Hạo Đông, ngại tới nỗi dám mở cửa ra ngoài luôn. Dựa theo kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm qua phim ảnh và sách truyện của mình, khi ‘cậu em’ ‘vươn cung’ sẵn sàng chiến đấu mà nếu như kịp thời giải quyết bị tắt tuyến tiền liệt. Rất có hại cho sức khỏe, chỉ có hại cho sức khỏe mà còn tốt cho thận nữa. Nhưng phải đành chịu chứ biết làm sao bây giờ, mình cũng đâu có muốn như vậy.

      Trần Hiểu Sắt dọn dẹp sạch và thay luôn áo ngủ khác rồi mới ra, gì chỉ lẳng lặng nhặt quần áo của Liên Hạo Đông vắt lên giá áo. Qua mớ quần áo trong tay, có thể biết được hiên tại Liên Hạo Đông biến thành người mẫu khỏa thân nằm chờ dâng tới miệng rồi. Còn nếu như đúng, vậy người đàn ông này có thói quen mặc hai cái quần lót.

      Liên Hạo Đông bật điều hòa và hưởng thụ cảm giác mát mẻ dễ chịu của căn phòng. Đêm nay đúng là đêm tuyệt vời, thời tiết tối nay vừa trong lành còn nhiều mây khá tốt, cũng có ai làm kỳ đà cản mũi ngồi xem[1], thế còn gì thích hợp hơn bằng làm chuyện đó nữa chứ! Nhưng ông trời lại cố tình chơi khăm Liên Hạo Đông. ([1] ý Sửu Sửu bé =D)

      Cá nhân Liên Hạo Đông cho rằng, có lẽ kiếp trước mình làm việc thiện ít mà làm chuyện ác quá nhiều, biết tích nhiều công đức, cho nên kiếp này mới luôn bị trục trặc gián đoạn nữa chừng trong việc quan hệ trai .

      Trần Hiểu Sắt tới tốt bụng giúp Liên Hạo Đông đắp lên tấm chăn rồi : " mặc đồ coi chừng bị lạnh đó."

      Liên Hạo Đông làm sao để ngồi đó năng nhảm nhí được, vồ tới nhấc lên giai nhân ôm vào lòng, đặt Trần Hiểu Sắt ngồi bụng mình rồi tiếp tục hôn .

      Bây giờ Trần Hiểu Sắt còn tâm trạng để đáp lại Liên Hạo Đông nữa, áy náy : "Tối nay được!"

      Liên Hạo Đông mặc kệ lời cứ tiếp tục công việc của mình, Trần Hiểu Sắt nhân cơ hội được hít thở chút : "Tôi tới ngày rồi, vẫn muốn tiếp tục trận chiến đẫm máu này sao?"

      Liên Hạo Đông cảm thấy đầu mình ong ong, hai mắt trợn to như muốn nổ đom đóm. Bản thân là người mê tính dị đoan, nhưng ngay giờ phút này rất rất muốn chạy tới chùa thắp hai nén hương để hỏi: Rốt cuộc tôi đắc tội với vị thần tiên nào vậy chứ?

      Dù vậy nhưng suốt cả đêm Liên Hạo Đông cũng hề bỏ qua cho Trần Hiểu Sắt, ngoài việc đụng chạm chỗ đó ra, những nơi còn lại khác đều bị Liên Hạo Đông chấm mút sạch , bỏ sót ngõ nghách nào. Mãi tới khi cảm thấy sờ thõa mãn rồi mới với Trần Hiểu Sắt: "Ngày mai theo đến quân khu, có đồ muốn tặng cho em."

      Trần Hiểu Sắt : "Những thứ khác tôi đều cần, đền trước cái áo bị xé rách cho tôi rồi hãy ."

      Liên Hạo Đông hôn lên da bụng : " cầu của em chỉ có từng ấy thôi sao?"

      Trần Hiểu Sắt : "Đúng vậy, chẳng lẽ cầu cho tôi đứa con ư? cho biết, tôi nhận thấy giữa hai chúng ta có kết quả đâu."

      Liên Hạo Đông sững sờ nghi hoặc hỏi, "Sao em lại vậy?"

      Trần Hiểu Sắt : "Haizz! Bởi vì tôi cảm thấy giữa hai chúng ta có quá nhiều chênh lệch, như trời vực có chỗ nào thích hợp cả. Còn nữa, phải lần trước tôi có gì đó với rồi sao? Tôi nghĩ có lần hay hai lần cũng như nhau cả thôi, cho nên tối nay tôi mới đồng ý cho lên nhà. Chúng ta đều là người trưởng thành, tất nhiên có nhu cầu về mặc sinh lý, cảm thấy hợp vui vẻ với nhau đêm cũng có gì xấu."

      Liên Hạo Đông xỉ vào đầu Trần Hiểu Sắt: "Em xem là hạng người gì chứ? Là kẻ sở khanh có ý đồ lợi dụng em hay sao? chịu trách nhiệm mà."

      Trần Hiểu Sắt vuốt bụng mình : "Chịu trách nhiệm gì chứ? Lúc ấy tôi sợ mình có thai nên mới vậy, bây giờ có rồi tôi cũng yên tâm. Sau buổi sáng ngày mai đừng đến đây nữa, về tìm môn đăng hộ đối với mình mà sống cho hạnh phúc ."

      Liên Hạo Đông lười nghe những lời vớ vẩn của hỏi, "Mỗi lần như vậy bao lâu mới hết?"

      "Cái gì?" Trần Hiểu Sắt ngơ ngác hiểu.

      Liên Hạo Đông vuốt vuốt bụng Trần Hiểu Sắt : "Cái này này."

      "Ồ, năm ngày!"

      Liên Hạo Đông chán chường nằm phịch xuống giường, đúng là năm xui tháng hạn.

      Trần Hiểu Sắt : "Nhìn khỏe mạnh sung sức lại còn tràn đầy tinh lực thế này, tôi thấy hay là tìm đại nào đó để giải quyết được ? Bây giờ tôi thế này, cả hai tiện vui vẻ."

      Liên Hạo Đông nghe xong cũng phải thay đổi cách nhìn về , trong đầu này chứa đựng thứ gì ấy nhỉ? Lòng đỏ trứng ư? Liên Hạo Đông nổi nóng hỏi: "Em coi tôi là người như thế sao?"

      Trần Hiểu Sắt còn ngạc nhiên hơn cả : "Chớ phải chiến binh kỳ cựu có đầu óc phát triển, tứ chi nhanh nhẹn, bụng đen lòng dạ xấu xa lại còn tự cuồng tự đại đó sao?"

      Lời này chính xác, chỉ số IQ xem ra cũng thấp nha? Hây da phiền chết được, tắt đèn ngủ thôi.

      Sau đó cuộc chuyện của hai người diễn ra trong bóng tối như sau:

      "Ôi! Chỗ này cứng đấy!"

      "Tất nhiên, là người đẹp trai nhất trong quân đội mà, nhờ nó còn lăn lộn gì được nữa!"

      "Đây là lần đầu tiên tôi được sờ nó đó, ngờ cảm giác cũng khá đó chứ, còn tuyệt hơn cả người mẫu nữa!"

      "Mấy tên ẻo lả kia làm sao rắn chắc khỏe mạnh bằng được chứ!"

      "Nè, có ngại nếu như tôi dùng nó để đập bể hột đào? Á… cho đập cứ việc thẳng, sao lại cắn chỗ đó chứ?"

      "Cơ bụng còn chưa đủ cứng đạt tới trình độ có thể đập bể được hột đào đâu!"

      "...."

      Sau đêm ấy, Liên Hạo Đông xác định được chuyện là đánh giá quá cao về mức độ EQ của . Thông thường tâm lý của con người được chia ra như sau: Người ta thích bạn bạn lại cho rằng người ta thích mình. Còn người thích bạn bạn lại nghĩ người ta để ý tới bạn. nàng này là thuộc về vế thứ hai.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28[/b]
      Edit: TieuKhang

      Sáng sớm hôm sau, Liên Hạo Đông rời giường từ rất sớm vì còn có chuyện rất quan trọng cần làm. Trước khi Liên Hạo Đông vuốt đầu Trần Hiểu Sắt mỉm cười đe dọa: " được tắt điện thoại, được mấy lời linh tinh vớ vẩn nữa, nếu đem chuyện em ‘ ngủ’ với cho tất cả người thân và bạn bè của em biết!"

      Trần Hiểu Sắt lên tiếng vì bị chọc tức đến hôn mê.

      Đương Liên Hạo Đông tuy chiếm được lợi từ người khác nhưng vẫn tỉnh bơ như , hiển nhiên là quân phỉ mặt dày biết xấu hổ!

      Đến giờ dắt chó dạo Trần Hiểu Sắt mới chợt nhớ ra Sửu Sửu đáng thương còn nằm trong bệnh viện, nên gọi điện thoại đến bệnh viện thú y hỏi thăm. Bác sĩ cho biết Sửu Sửu gần như hồi phục, đùa giỡn với chú chó cái. Trần Hiểu Sắt cảm thấy đau cả đầu, chuyện này thực quá mất mặt. Quả đúng như câu ‘chủ nào tớ nấy’, xem ra mình huấn luyện ra được con chó háo sắc rồi.

      Buổi chiều, Liên Hạo Đông báo cho tin, kêu sau khi tan việc thẳng đến quân khu, còn có hai món quà đặc biệt muốn tặng bảo đảm thích. Trần Hiểu Sắt hỏi, "Quần áo hả? Cái đó đâu phải tặng quà mà là do thiếu nợ tôi ấy chứ, tính từ cái ngày xui xẻo gặp tới nay tôi bị gián tiếp hủy hoại mấy cái váy rồi chứ có ít đâu."

      Liên Hạo Đông ở đầu dây bên kia sảng khoái đồng ý : "Muốn gì cũng có, chỉ cần em đến là được."

      Trần Hiểu Sắt đến quân khu với tâm tình háo hức vui vẻ, và mục tiêu chính là ổ chuột của Liên Hạo Đông. Uầy, ổ chuột có vẻ quá nâng phong cách sống của ta rồi.

      Rẽ thêm hai lốc đường nữa Trần Hiểu Sắt đến trước cửa nơi Liên Hạo Đông ở. Từ xa nhìn thấy tốp người mặc áo thuỷ thủ chơi đùa với chó. Liên Hạo Đông cũng ở trong số đó nhưng ta ăn mặc giống mọi người mà mặc áo ba lỗ màu đen, rất nhàn hạ đứng tựa người lên cửa hút thuốc, miệng thỉnh thoảng khép ra khép vào, dường như gì với ai đó.

      Tầm mắt của Liên Hạo Đông vô tình nhìn tới phương hướng Trần Hiểu Sắt, sau khi thấy liền vẫy tay ý bảo mau qua đó.

      Hôm nay Trần Hiểu Sắt mang giày cao gót, vì sợ vấp té nên dám nhanh, mặc kệ hối thúc của Liên Hạo Đông cứ cẩn thận từng bước từ từ về phía trước. chiếc xe quân đội biển số A8 chầm chầm lướt qua Trần Hiểu Sắt khiến giật mình, chiếc A8 này là xe của ba Liên Hạo Đông? Trần Hiểu Sắt đột nhiên nhớ lại màn diễn trò lần trước, đúng là kỹ thuật diễn còn quá kém, thiệt xấu hổ ghê. Bây, bây giờ mình có nên bỏ về nửa chừng đây?

      Chiếc A8 lái đến nơi trước Trần Hiểu Sắt. Người đầu tiên nhảy xuống xe là đứa bé khoảng chừng ba tuổi, theo sau đó là đôi chân thon thả trắng muốt mặc chiếc váy ngắn. ấy vận váy màu trắng ôm sát cơ thể cùng với mái tóc uốn xoăn gây chú ý cho rất nhiều người.

      Đứa bé ăn mặc y hệt như cây thông xanh nho , màu trắng, dưới màu xanh, đầu còn vấn hai búi tóc be bé, trông rất hoạt bát đáng . bé líu lo nhảy nhót, tiếng cười trong trẻo như chuông ngân lôi kéo nọ chạy về hướng đám người ở đằng kia. loạng choạng theo bé, đồng thời căn dặn: "Honey, chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã đó."

      Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này, hơn nữa tầm mắt mọi người đều tự động vòng qua Trần Hiểu Sắt để nhìn mặt váy trắng kia. Trần Hiểu Sắt cũng thấy rất ràng, ánh mắt Liên Hạo Đông nhìn kia, ta sửng sốt vài giây mới vứt điếu thuốc xuống đất dụi dụi, sau đó mở rộng vòng tay về phía lớn bé kia. ta muốn ôm ai?

      Có vẻ như kia rất sợ chó, bởi vì ta đứng lại nữa, còn bé kia cố sức lôi kéo cánh tay ta tiếp tục về phía trước.

      Chú chó mà mọi người đùa giỡn là giống chó săn Labrador đen được sáu tháng tuổi, bộ lông người nó như được tỏa sáng, đẹp thể tả. Dường như nó phát ra mục tiêu, vùng dậy phóng khỏi tốp người vây quanh nó, lao như tên lửa về hướng mấy người đẹp với bộ mặt hung hăng dữ

      tợn. Tuy Trần Hiểu Sắt cũng nuôi chó, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt loài chó nào mà hung hãn như thế. Trần Hiểu Sắt bị dọa cho sợ cũng phải quay đầu bỏ chạy, có lẽ tâm trạng hôm nay tốt, nên tốc độ chạy của có thể là thần tốc.

      bé con kia nào giờ chắc cũng chưa từng bị dọa sợ đến thế, vì vậy bật khóc thét lên. Còn mặc váy trắng cũng tốt hơn là bao, ta thét lên quai quái rồi liên tiếp lui về phía sau, chới với sắp sửa ngã nhào xuống vũng nước nằm cạnh mấy bụi hoa.

      Tốc độ của Liên Hạo Đông còn nhanh hơn cả chú chó kia, dũng mãnh xông lên phía trước như loài báo, ôm lấy khóc thét kia trước, sau đó mới đưa tay kéo sắp sửa ngã lại. ấy sợ tới nỗi ngân ngấn nước mắt, thấy Liên Hạo Đông níu giữ mình mới cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi, miễn cưỡng nở nụ cười.

      Liên Hạo Đông cảm thấy mọi việc xảy ra thú vị. Phải, vui nỗi đau của người khác là trong những sở thích biến thái của ta. nhạo báng nọ : “Tại sao chạy? Xem kia chạy rất nhanh kìa.” Dù bỏ chạy nhưng Trần Hiểu Sắt cũng bị trúng đạn.

      Bắc Kinh những ngày gần đây mưa khá nhiều, chỗ nào cũng có nước đọng, những nơi chưa tráng nhựa đều có bùn lầy lội giống như chuồng heo. bị Liên Hạo Đông trêu chọc như vậy chỉ gắng gượng cười cười để giữ lại hình tượng. ta áy náy mỉm cười rồi cúi đầu nhìn hai chân mình giẫm trong đống bùn dơ dáy, đôi giày hàng hiệu của cũng dính ít bùn khiến ta phiền lòng, càng nghĩ càng giận. Nhưng thấy có người nhìn mình nên ta tiện bộc phát cơn giận, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn.

      Chạy được đoạn khá xa Trần Hiểu Sắt mới ngừng lại. Hay quá, mình chạy được gần năm mươi mét rồi, bản lĩnh này tệ nha.

      xinh nhìn mặc váy trắng đứng trong vũng bùn nhíu mày : “Dì Trương à, có con giun đũa bò lên chân dì kìa.”

      Cái gì? Giun đũa?

      Trương Thiếu Vân nghe được hai chữ giun đũa liền theo phản xạ bật thốt lên: “Á…” Sau đó vung chân giũ lia lịa, chiếc giày bị đá bay xa, vấy bẩn lây sang bên cạnh.

      Sợ ta ngã, Liên Hạo Đông đành cố gồng người dìu đỡ, vỉ giầy cao gót tám tất chỉ còn lại chiếc nên thể giữ thăng bằng, nhưng nhờ có Liên Hạo Đông mà cuối cùng sao nữa.

      Gần đây Miêu Miêu ở nhà trẻ học được ít thứ, từ con giun bình thường nhìn thành con giun đũa.

      Thấy Liên Hạo Đông bảo vệ che chắn cho Trương Thiếu Vân, Labrador vẫn chịu khép miệng, vòng quanh Trương Thiếu Vân hai vòng rồi ngồi chồm hổm xuống. Ánh mắt của nó vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Hiểu Sắt thở hổn hển ở đằng xa, lần nữa phát uy xông ra ngoài. Labrador uy mãnh khỏe mạnh phóng qua Trương Thiếu Vân khiến ta loạng choạng, sau đó ngã nhào xuống theo góc bốn mươi lăm độ. Bạch Phú Mỹ quả đúng là hoàn hảo, ngay cả té cũng chọn góc độ chuẩn cần chỉnh như vậy.

      Liên Hạo Đông lo lắng to tiếng quát lên: “Phi Hồ, quay lại!”

      Trần Hiểu Sắt nào có để ý chuyện gì khác ngoài việc chỉ lo khom lưng thở. Đợi tới khi ngước mắt lên nhìn Phi Hồ chảy nước miếng ròng ròng đứng cách chỉ hơn hai mét. Chết chắc rồi, hỏng chừng tối nay mình đến bệnh viện thú y ở chung với Sửu Sửu rồi.

      Trần Hiểu Sắt bị Phi Hồ bổ nhanh tới đè ngã sóng xoài mặt đất. Đám thanh niên mặc áo thủy thủ kia cũng nhận ra được Phi Hồ quá khích, mọi người đều rối rít chạy về hướng Trần Hiểu Sắt, miệng cũng đồng thời quát lên: “Phi Hồ, xuống đây!”

      Phi Hồ làm gì Trần Hiểu Sắt mà bắt đầu liếm láp khắp mặt , ôi cái miệng của nó to đến đáng sợ!

      Tốp người áo thủy thủ chạy tới nơi, hì hục kéo Phi Hồ ra. Khốn ! Cả đám người kéo tới vậy mà chẳng có tên Liên Hạo Đông kia? Coi thường mình sao? Phi Hồ khi trở thành mục tiêu để Trần Hiểu Sắt trút giận. ngồi bật dậy vung tay phải lên có bao nhiêu sức đều dùng hết tát lên mặt Phi Hồ cái vang dội, Phi Hồ bị đánh đau phải gào lên kêu la ỏm tỏi.

      Đám thanh niên trai tráng đều phát hoảng với hành động dũng này của Trần Hiểu Sắt. người trong số đó hỏi, “ sao chứ? Tôi kéo lên.”

      Trần Hiểu Sắt duỗi tay ra với người có lòng tốt muốn giúp đỡ mình, : “Cám ơn!” Nhưng khi vừa vươn tay lên khớp xương cánh tay kêu răng rắc, chắc vừa rồi dùng quá sức nên ảnh hưởng đến xương cốt rồi.

      Bù lại, cái tát này mang về hiệu quả rất đáng kể. Phi Hồ ngay tức khắc xìu xuống, qua lại quanh vài vòng, cuối cùng tới cạnh chân Trần Hiểu Sắt cọ cọ mơn trớn như thể muốn lấy lòng .

      Tuyệt chiêu lấy bạo chế bạo của Trần Hiểu Sắt giành được chiến thắng!
      Last edited: 16/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :