1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14
      Edit: TieuKhang

      Trần Hiểu Sắt nhẩm tính: Hai ngày gần đây mình tiêu khá bộn tiền, riêng chỉ có bữa cơm này là chi rất xứng đáng, ít nhất cũng được mát mắt ngắm nhìn trai đẹp thỏa thích suốt cả buổi chiều, coi như cũng vớt vát lại được chút tiền vốn. săm soi sờ mó chiếc điện thoại di động mới cáu trong tay rồi tự nhiên nhét nó vào trong túi quần, như thế chẳng có chút hứng thú gì với Liên Hạo Đông vậy.

      Liên tiếp hai ngày sau đó Liên Hạo Đông biến mất thấy bóng dáng, giống như thế giới này chưa từng tồn tại con người ấy, điều đó khiến Trần Hiểu Sắt cảm thấy vô cùng thoải mái và sung sướng.

      Lâm Mễ Mễ quấy rầy suốt cả buổi gạ hỏi Trần Hiểu Sắt sau khi hai người phát sinh chuyện gì. Trần Hiểu Sắt đành tóm lượt kể lại cho bạn mình nghe. Lâm Mễ Mễ nghe xong lắc đầu : "Mình phát mặc dù có lúc cậu được thông minh cho lắm, nhưng vậy cũng có chỗ hay, cậu phát ra cạnh mình luôn có vị cứu tinh à?"

      "Mẹ bà nó, khắc tinh có."

      Lâm Mễ Mễ vui sướng : ", cậu quá khiêm tốn thôi, cậu đúng là bị lỗ nặng, còn mình sắp phát tài rồi đây. Cậu đoán thử xem chuyện gì? Mới ngày thứ hai làm quản lý quán thông báo mình được qua thời gian thử việc còn thăng chức luôn, bây giờ toàn bộ hoa hồng rượu nước đều do mình quản hết."

      "Trời ạ, cậu phát tài rồi."

      "Ha ha, cũng tạm thôi, coi bộ tháng này cũng kiếm được kha khá."

      Ai! Xem ra Lâm Mễ Mễ sắp trở thành người giàu có rồi.

      Trần Hiểu Sắt theo đuổi lý tưởng riêng Lý Mẫn phụ trách khu vực sân khấu vội vàng chạy vào thông báo với : "Hêy! Ngoài cửa có chàng siêu cấp đẹp trai siêu cấp men đến tìm cậu kìa. Ôi mẹơi! ta giống hệt như nhân vật trong truyện tranh, cậu mau ra ngoài xem ."

      Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ: Cái đám người đen đủi Liên Hạo Đông kia phải than cũng là thiết, có điểm nào giống với nhân vật trong truyện tranh chứ? Hoàng tử manga ở đâu chui ra vậy nhỉ? Hay là khách hàng mới của mình? Bộ dáng cái tên ăn chơi kia khác gì tội phạm giết người trong Anime, mà Lý Mẫn mê trai cũng thua gì mình, cậu ta tuyệt đối thể háo hức tới mức đỏ mặt như thế. Trần Hiểu Sắt vừa vừa : "Cậu có thể đừng làm mất mặt như thế được hả? Thiệt mê trai hết chỗ ."

      Lý Mẫn : "Để xem cậu nhìn thấy rồi cậu có mê nhé. Mau ."

      Hóa ra là Tống Á! Hây da! Trần Hiểu Sắt lập tức muốn rút lại lời mắng chửi Lý Mẫn vừa rồi, bởi vì đối với Tống Á trình độ háo sắc của mình tuyệt đối hơn hẳn Lý Mẫn.

      Chỉ nụ cười của Tống Á thôi phá vỡ hoàn toàn pháo đài trong lòng .

      Sau sáu tiếng đồng hồ, rốt cuộc Tống Á cũng đợi được đến lúc Trần Hiểu Sắt hoàn thành xong công việc của mình. Hôm nay tất cả đàn bà con dưới của ba tầng trong công ty đều tập trung tại phòng tiếp khách, hiển nhiên Tống Á cũng trở thành tác phẩm mỹ nam triễn lãm nghệ thuật trong mắt bao người. ta ở phòng họp xem sách đợi Trần Hiểu Sắt nguyên buổi chiều. Theo lời Lý Mẫn kể lại, xế chiều hôm nay có chàng đẹp trai tự như bức bức tranh vẽ vậy.

      Lòng Trần Hiểu Sắt lúc này nóng như lửa đốt, vậy còn có hai người khác cũng đến xem ‘tranh’ miễn phí, khiến cho Trần Hiểu Sắt vừa khẩn trương vừa bối rối!

      Từ công ty ra ngoài, Tống Á đưa Trần Hiểu Sắt về lại ngôi trường cũ mà ngày xưa họ từng học. Học sinh vẫn còn học, qua lại đều là những học sinh còn theo đuổi ước mơ của mình. Nữ sinh tóc dài thích dùng bút búi tóc, nam sinh thích để đầu cạo trọc hoặc thắt bím đuôi rùa. Nhưng cả hai lại có nhiều điểm giống như mọi người.

      Nhớ năm đó lúc Tống Á còn trẻ ta để tóc dài ngang vai, mà điểm khiến thích đầu tiên ở chính là mái tóc đó của .

      sóng vai con đường mòn dưới màn đêm buông xuống, hiếm khi nào có được làn gió dịu mát giữa đêm hè thế này. Tống Á ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời u hỏi, "Trời lại muốn mưa rồi, mấy năm nay Bắc Kinh thường hay mưa như thế sao?"

      Trần Hiểu Sắt : "Năm ngoái có trận mưa rất lớn, cây cối đường đều ngã đổ hết, báo hại em mất mấy tiếng đồng hồ mới về được tới nhà."

      Tống Á bỗng đứng lại hỏi "Hiểu Hiểu, em có muốn biết mấy năm qua đâu ?”

      Trần Hiểu Sắt lên tiếng, tâm tư côđang rất rối loạn, đột nhiên cảm thấy dạ dày lẫn tim mình co rút đau đớn. luôn muốn hỏi, ba năm trước đây rất muốn hỏi, nhưng tìm được , tìm được làm sao có thể hỏi được đây?

      Năm ấy với : "Hiểu Hiểu, chúng ta chia tay ."

      Trần Hiểu Sắt cho là đùa, vì thế liền quấn lên cổ , hôn phớt hỏi: "Lại đùa với em nữa phải ?"

      cũng ôm ghì rồi hôn nồng nàn hồi lâu mới : "Hiểu Hiểu, lần này ."

      tin ôm eo tiếp tục làm nũng: "Tống Á, đoán thử xem em nghĩ gì nè?"

      Tống Á nâng cằm lên hỏi, "Vậy em nghĩ gì?"

      Trần Hiểu Sắt hơi đỏ mặt e thẹn : "Em nghĩ đến lúc tụi mình kết hôn, mặc âu phục Tuxedo thắt nơđen, còn em mặc chiếc sa rê dài bằng lụa trắng, chiếc váy là kiểu hở ngang ngực...."

      "Hiểu Hiểu, kết hôn với em, em hai đòi ở bên mới chịu hay sao?" đột nhiên cuống lên lại còn rất quyết tuyệt.

      Trần Hiểu Sắt bị Tống Á dọa sợ đành im bặt. ấy lại hung dữ với mình! cảm thấy mình oan ức vì biết mình phạm lỗi gì, chỉ ảo tưởng về tương lai của cả hai thôi mà. Lệ tuôn như mưa Trần Hiểu Sắt xoay người chạy , Tống Á đau lòng đuổi theo sau đó ôm vào lòng thương dỗ dành.

      Chia rồi hợp, hợp rồi chia rất nhiều lần, cuối cùng Tống Á biến mất thấy bóng dáng. còn nhớ mình từng đến nhà Tống Á tìm nhưng chỉ gặp được em Tống Ny của . Tống Ny đứng bên trong biệt thự vọng ra: "Hai người thích hợp đâu, nên chia tay , gia đình chúng tôi cũng cưới hạng con như ."

      Trần Hiểu Sắt rất kiêu hãnh và kiên cường : "Tôi hiểu rồi. Nhưng có thể cho tôi gặp mặt Tống Á lần ?"

      Tống Ny : " được, những gì nên ấy với rồi, ấy cũng từng chia tay với rất nhiều lần mà, hãy buông tha cho ấy , tôi đủ mệt mỏi, đừng làm ấy khó xử nữa."

      Trần Hiểu Sắt : "Tôi gặp ấy xong ngay...."

      đợi Trần Hiểu Sắt hết câu Tống Ny đóng sầm cửa lại bỏ vào trong. lâu sau lại ra với cái hộp lớn : "Đây là những thứ mà tặng cho tôi, tôi nhờ tôi đem trả nó lại cho ." ta nhét mạnh hộp quà vào người Trần Hiểu Sắt rồi đóng luôn cửa lớn lại.

      Quá bất ngờ Trần Hiểu Sắt trở tay kịp, toàn bộ đồ vật bên trong đều rơi hết ra ngoài.

      Trong đó đều là quà tặng cho Tống Á, có món là phần thưởng được trao trong cuộc thi thiết kế, có món là cái ví dành dụm mấy tháng tiền lương làm mua tặng , còn cả chú hổ bằng đất chính tay làm nữa. quỳ mặt đất, vừa khóc vừa lau sạch từng món , nâng niu đặt lại chúng vào trong hộp....

      Từ đó về sau, đến tìm Tống Á nữa. Còn Tống Á cũng biến mất hẳn trong thế giới của Trần Hiểu Sắt.

      Trần Hiểu Sắt nhìn ánh đèn trong sân trường sắp sửa tắt : "Tống Á, đó là chuyện của quá khứ, những chuyện liên quan tới em bao giờ hỏi nữa, mãi mãi hỏi tới."

      Tống Á quẹt quẹt mũi hít sâu hơi : "Đều tại đúng, Hiểu Hiểu, xin lỗi!"

      câu xin lỗi là có thể xí xóa hết mọi vấn đềư? Lúc ấy khóc suốt cả tháng trời, đau lòng suốt hơn năm. : "Tống Á, em còn quan tâm đến những thứ này nữa, nếu đúng như chỉ có mình em là người bỏ được mối tình đó, vậy khi ấy chia tay với em là vì người khác sao?"

      Trong mắt Tống Á chứ đựng vô vàn nỗi đau thương, thời khắc này dù có trả lời thế nào cũng đều là tổn thương . Tống Á nhíu chặt hai hàng mày rậm, ánh mắt u lạnh lẽo hỏi: "Em có muốn nghe giải thích ?"

      Tay Trần Hiểu Sắt run bần bật, muốn nghe nhưng thể nghe, đành ngắt lời Tống Á mỉm cười : "Tống Á, bất luận là lý do gì em đều muốn nghe. khó nghe , em từng tưởng rằng chết hoặc mắc phải chứng bệnh nan y gì đó, cho nên mới luôn canh cánh trong lòng. Nhưng hôm nay vẫn còn sống sờ sờ xuất trước mặt em, em cảm thấy rất biết ơn ông trời thấu hiểu, đấy."

      Tống Á bất ngờ ngước nhìn Trần Hiểu Sắt, ra trong lòng ấy vẫn còn có mình....

      Trần Hiểu Sắt tiếp: "Nhưng những tháng ngày đau khổ đó đều qua rồi, em muốn gặm nhắm lại cảm giác tối tăm, cuộc sống có ánh mặt trời đó nữa. Tống Á, cám ơn lại lần nữa xuất , để em có thể khắc ghi hồi ức tốt đẹp về ."

      Tống Á lảo đảo đứng vững, mặt xám như tro tàn. Đúng vậy, mình nên trở lại quấy rầy cuộc sống của ấy, mình nên gặp lại ấy, nên đến tìm ấy. Nhưng mình lại thể kiềm lòng nổi.

      Để làm được cái gọi là tâm như nước lặng, rất khó, rất khó.

      tia sấm chớp lóe lên bầu trời, ngay sau đó từng tiếng sấm nổ vang rền ‘ầm ầm’ đinh tai nhức óc.

      Tống Á nghĩ Trần Hiểu Sắt sợ hãi như ngày xưa, vội vàng đưa tay ra che chở cho . Nhưng Trần Hiểu Sắt hề có chút hoảng sợ như tưởng mà còn ngẩng đầu nhìn bầu trời trấn định : "Chúng ta thôi, trời sắp mưa rồi."

      Tống Á rụt tay lại, ngờ ấy còn sợ sấm sét nữa, ấy trở nên kiên cường hơn rất nhiều.

      Lúc hai người tới cạnh xe trời cũng lắc rắc đổ mưa, vừa khởi động xe mưa to tầm tả trút xuống. Vì vậy, những cặp đôi trong sân trường đều rối rít chạy tìm chỗ trú mưa. Nhớ lại hồi đó, và Tống Á cũng từng bị mắc trận mưa to cả hai ướt như chuột lột, còn bị em Tống Á mắng cho bảo tại sao lại để trai ta mắc mưa, thế là và Tống Ny cãi nhau trận ầm ĩ.

      Trần Hiểu Sắt : " đưa em đến đường Tam Hoàn được rồi, mưa lớn vậy chắc đường ngập nước, xe tiện vào đâu."

      Tống Á : " sao! Cùng lắm cần chiếc xe này nữa."

      Trần Hiểu Sắt khinh khỉnh liếc Tống Á! là đại gia đấy à! Mercedes mà coi nhưđồ bỏ, thế này có thể xem là khoe mẽ ?

      Sấm sét nện ầm ầm, điện thoại Trần Hiểu Sắt lúc này rung lên, bực mình mở miệng mắng: Ai mà cả gan nửa đêm rồi còn cho bà nghỉ ngơi vậy chứ? Nhìn lại dãy số gọi tới mới biết là ông Trần Lương Đỗng cha mình. thể nhận điện thoại: "Có chuyện gì ạ thưa cha già kính ?"

      Cha thở vắn than dài trong điện thoại: "Con , làm gì đó?"

      : "Con vừa tan ca ra đường về nhà."

      Cha lớn giọng cằn nhằn: "Cái con bé ngốc này, bạt mạng như thế để làm gì hả? phải ba ba cố gắng hết sức để cho con trở thành người giàu có thứ hai rồi hay sao?"

      Trần Hiểu Sắt cười : "Ba à, câu này ba nối hết năm này sang năm khác rồi, hơn nữa con tự mình kiến tiền cần ba cho đâu."

      Ông bố già thở dài: "Cũng tại ba, hai bữa trước nếu phải cái đơn hàng đặt lá trà kia bị ngâm nước rách, đủ để con đặt cọc mua nhà trả góp rồi."

      Trần Hiểu Sắt : "Ba à! Nhà cửa ở Bắc Kinh rất đắt, con chỉ có thể mua ở mé ngoài khu Lục Hoàn thôi, sao, bỏ , bây giờ con lại muốn mua nữa."

      "Con à, ba cảm thấy có lỗi với con, chút nguyện vọng nhoi này mà người làm cha như ba cũng thể lo cho con được đầy đủ."

      Trần Hiểu Sắt : "Ba, ba gì vậy! À phải, chổ con mưa rất to, con nữa, ba coi nên nghỉ sớm nha."

      "Ồ! Được rồi, con , con cũng mau mau về nhà rồi ngủ sớm đó."

      Tắt điện thoại rồi mà Trần Hiểu Sắt vẫn còn cười cười, sau đó với Tống Á: "Ba em vẫn thế, chưa bao giờ tử bỏ việc muốn em trở thành ‘Nhị đại gia’."

      Tống Á vừa lái xe vừa hỏi thăm: "Bác trai bây giờ buôn bán sao? Trước kia phải bác ấy bán xe second-hand à?"

      Trần Hiểu Sắt : "Ba em bỏ nghề đó lâu rồi, gần hai năm nay ông cùng người khác hợp tác kinh doanh lá trà."

      Tống Á lại : "Ý tưởng của bác trai phong phú."

      Trần Hiểu Sắt : "Phải đó, nếu phải ông ấy có quá nhiều ý tưởng phong phú như thế, có lẽ em sớm trở thành ‘Nhị đại gia’ thực ước mơ cho ông ấy rồi."

      Tống Á cười cười đáp.

      Trước chung cư Trần Hiểu Sắt ở quả ngập nước lênh láng tràn qua cả làn đường. Xe Tống Á vào được đành dừng ở ven đường, : "Đợi mưa tạnh thêm chút rồi em hãy xuống."

      Hai người ai với lời nào, khiến cho khí trong xe ngột ngạt càng thêm lúng túng. mở lên bản hòa tấu, bài hát phát ra vừa hay chính là bài ‘ Em’ của Mạc Văn Úy. Giai điệu ưu thương tuyệt đẹp lại quen thuộc, "Nếu phải vì thương nhớ em, sao đêm khuya mà vẫn chưa thể ngủ? Trong đầu đều là mỗi bóng hình em, nhớ em, nhớ em, nhớ nhiều...." Bài hát này từng hát cho nghe.

      Tống Á châm điếu thuốc, gạt cửa sổ xe xuống rồi rít mạnh hơi, từng hạt mưa tạt vào cánh cửa phát ra tiếng vang tí tách tí tách.

      Trần Hiểu Sắt hỏi, "Bây giờ hút thuốc lá nữa sao?"

      Tống Á nhả ra vòng khói : "Thỉnh thoảng hút điếu."

      Trong đầu Trần Hiểu Sắt đột nhiên xuất hình ảnh người đàn ông khác cũng hút thuốc, người đàn ông với nước da màu đồng rắn rỏi.

      Tống Á có nước da trắng, kiểu trắng gần như tái nhợt, giống hệt nhân vật nam trong truyện tranh Nhật Bản, à phải ha, ta rất giống Masaomi Kidoin dưới ngòi bút của tác giả Chiho Saito.

      Cả hai gì thêm gì nữa mà mạnh ai nấy thả hồn lắng nghe bài ‘Ái Tình’ phát phát lại, cho đến 20 phút sau mưa to cũng dần dần hạt. Tống Á xuống xe bung dù che cho Trần Hiểu Sắt mặc cho vai mình thấm nước ướt sũng.

      nắm tay Trần Hiểu Sắt bước qua những vũng nước đọng đưa về nhà. ra rất muốn bế lên để qua nhưng dám.

      Hai người đứng trước hành lang dưới lầu khu ở, muốn đưa lên lầu nhưng Trần Hiểu Sắt cười nhã nhặn từ chối: "Tống Á, cần đưa nữa, đến nhà em rồi, tự em lên cũng được."

      tôn trọng quyết định của dừng bước giọng : "Được, nghỉ ngơi sớm nha."

      gật đầu, nhìn gió thổi cổ áo sơ mi màu trắng bay bay rời mà thầm nghĩ: mình từng mê luyến dáng vẻ thuần khiết nhiễm bụi trần này của ta biết bao.

      Trần Hiểu Sắt đứng lặng người trước vũng nước đọng rất sâu chưa rút ở dưới nhà, hiệ trời rất khuya người qua lại cũng thưa thớt lác đác. Nhưng vẫn chưa muốn lên nhà mà lúc này bất chợt lại nổi hứng muốn nghịch nước, đằng nào đôi giầy này cũng phải bỏ, thế là sủi sủi chiếc giầy vào trong nước, sau đó bước hẳn ra giữa màn mưa. Tung tăng nhảy nhót được chừng năm phút nghe sau lưng vang lên giọng của người, "Chơi vui ?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15
      Edit: TieuKhang

      "Úi!" Trần Hiểu Sắt bị bóng dáng cao lớn đồ sộ như tòa tháp của người chuyện trong bóng tối dọa cho hú hồn nhảy cẫng lên, té ra có người giả thần giả quỷ ở đây dọa mình.

      Nhìn tới kỹ chút thấy đôi con ngươi đen thùi sâu hoắm của Liên Hạo Đông.

      Trần Hiểu Sắt hỏi: "Sao ở đây hả? chờ ai à?"

      Liên Hạo Đông vừa chứng kiến cảnh tượng ‘tình cảm nhăng nhít’ mà mình hề muốn nhìn thấy chút nào, giọng khá trầm : "Chờ em! Tôi mệt, muốn tới chỗ em ngồi lát."

      Trần Hiểu Sắt giẫm lên vũng nước tới gần Liên Hạo Đông nghe mùi rượu nồng nặc bốc lên, ta lại uống rượu. che mũi, sau đó thẳng thắn với Liên Hạo Đông: " ngại quá, ngày mai tôi còn phải làm, thể để lên nhà ngồi chơi được."

      Liên Hạo Đông chuyện phả ra đầy mùi rượu: "Vậy tiếc quá. Vốn định tới đưa em hộp thức ăn cho Sửu Sửu, thôi đành mang về vậy."

      Khả năng quan sát của ta lợi hại, chỉ đến nhà mình có lần mà tỉ mỉ để ý đồ ăn Sửu Sửu còn.

      Thức ăn của Sửu Sửu quả hết sạch mà vẫn chưa có thời gian mua cho nó, trong cơn mưa rào này ta lại mang lương thực tới còn gì bằng nữa chứ, Trần Hiểu Sắt đáp: "Thức ăn có thể đem lên nhưng người được lên."

      Liên Hạo Đông : "Cả hai đều phải lên. Còn em tự mang lên , à phải, thang máy chổ em hôm nay ngừng hoạt động rồi."

      "Úi trời? Lại quên mất chuyện này nữa chứ."

      Lần này công phu leo lầu của Trần Hiểu Sắt có tiến triển đáng kể, vì thế Liên Hạo Đông cũng cõng lên ít hơn lần trước tầng. Kể ra cũng nhờ có giúp đỡ của ta mà mình mới rèn luyện tốt thân thể. Khi đến trước cửa, Trần Hiểu Sắt vẫn ngập ngừng khó quyết định, mình và ta chẳng có thân quen gì, trai đơn chiếc ở chung nhà quả hay cho lắm. cười cười nhận lấy bao thức ăn của Liên Hạo Đông ôm vào người : "Cảm ơn nhiều! tiễn nhé!"

      Liên Hạo Đông gập eo bắt đầu giở giọng ăn ngang ngược với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Em mở cửa nhanh lên."

      Trần Hiểu Sắt cố gắng tìm lý do thoái thoát ngăn cho vào nhà: "Chuyện này, chuyện này, cổ nhân có như...."

      Liên Hạo Đông lại nóng nảy thúc giục: "Thôi đừng cổ nhân nữa, mau mở cửa nhanh , tôi muốn mượn nhà vệ sinh của em dùng chút, lúc nãy uống rượu hơi nhiều."

      Trần Hiểu Sắt: "...."

      Lý do này ? Rất củ chuối nhưng lại khiến mình thể chối từ!

      Sửu Sửu bé bỏng là càng ngày càng khiến người khác khinh bỉ, có vẻ như nó sớm đánh hơi được Liên Hạo Đông tới, la lối ỏm tỏi như mọi khi mà đứng ở bên trong ư ử cào cửa. Liên Hạo Đông đoạt lấy chìa khóa trong tay Trần Hiểu Sắt rồi tự mình mở cửa. Sau khi vào trong liền nhấc bỏng Sửu Sửu be bé nũng nịu dưới chân lướt qua chủ nhà lủi thẳng tới phòng vệ sinh.

      Trần Hiểu Sắt với theo thét lên: "Sao lại bế nó theo vào nhà vệ sinh chứ?"

      Liên Hạo Đông chuyện tỉnh bơ như ruồi: "Sợ cái gì, đều là đàn ông cả thôi."

      Hả! Mẹ nó chứ, bộ đội quả chẳng có tên nào ra hồn, thuốc lá rượu bia còn nhiều hơn ăn cơm, ăn thô lỗ cọc cằn. Hơn nữa cái tên Liên Hạo Đông này còn là chiến binh kỳ cựu, cái loại chuyện nhờ nhà xí ở nhà con người ta xấu hổ thế mà ta hề ngượng miệng. Cũng đều là người sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ? Trần Hiểu Sắt cảm thấy buồn bực khó hiểu.

      Liên Hạo Đông vào trong lát rồi trở ra, như người nuôi chó chuyên nghiệp chà lau đầu mình tay chân cho chú cún con sạch xong đặt nó sang bên rồi rửa tay. Xong xuôi đâu đó hùng hổ với điệu bộ như mấy tên lưu manh từng bước về phía Trần Hiểu Sắt.

      Trần Hiểu Sắt sợ chết khiếp chỉ biết há to miệng liên tiếp lui về phía sau, còn Liên Hạo Đông thành công lấp ép giai nhân dồn đến đầu giường bên kia, sau khi kéo được người đẹp vào lòng rồi sẵn tiện nằm đè lên người ta luôn cả hai đều ngã xuống giường. Chẵng lẽ ta lo lắng cho khối thịt cường tráng của mình đè bẹp dí con người ta hay sao. Mình bị ta ép tới sắp hộc máu, hơn nữa khắp người ta đều nồng nặc mùi rượu khiến xém chút muối ói, mãi khá lâu mới có cơ hội hít thở mấy hơi, Trần Hiểu Sắt vội : " điên rồi à, tôi sắp bị đè chết rồi đây, mau ngồi dậy ."

      Cái tên này thiệt là, tại trừ phi ta tự mình chủ động buông tha hoặc Trần Hiểu Sắt nả cho ta phát đạn, nếu chẳng thể nào làm cho cái tên này nổ banh xác ngay được. Nhìn da thịt non nớt mềm mại trắng trẻo của vợ tương lai khiến thấy cả người cũng ngứa ngáy theo, cầm lòng được đưa tay sờ nắn mặt rồi nhéo cái.

      Lòng bàn tay chai sần thô nhám vừa sờ thôi thấy ran rát vậy còn nhéo cái khiến Trần Hiểu Sắt nhịn được thầm mắng: Cái tên này, sao biết tay với phụ nữ thế? Trần Hiểu Sắt chụp lấy bàn tay cho luôn vào miệng phập cái làm Liên Hạo Đông giật thót người, nhóc con này vẫn còn sức để chống trả cơ à.

      Thành , người quanh năm suốt tháng chỉ tiếp xúc với đất đá, bao cát và súng ống như đột nhiên chạm phải vật thể mềm mại khác, nó cũng có cảm xúc gì khác lạ, cho nên mới nhất thời sơ ý dùng sức hơi mạnh mà quên mất cảm nhận của đối phương. Liên Hạo Đông cười khoái chí nhìn cắn thấm mệt rồi mới rút ngón tay ra phà hơi thở đầy mùi rượu lên mặt : "Tôi có thù oán gì với em sao? Cắn mạnh dữ vậy."

      Trần Hiểu Sắt quát lên: " tự nghĩ xem?" dùng sức đẩy người ra, mình và cái tên xấu xa này gặp nhau tổng cộng chỉ mới hai lần mà ta muốn ăn tươi nuốt sống mình. Quả mấy tên càng đẹp trai tới chừng nào càng biến thái tới chừng đó. Dù cho ta có ý theo đuổi mình nữa, hôm nay nhất định mình phải từ chối tới cùng. Nỗi đau thương mà Tống Á mang đến cho tới nay vẫn còn ẩm ỉ, tâm tình vốn tốt hôm nay còn bị ta quậy cho trận như thế, cứ hễ mỗi lần gặp ta ngoài chữ phiền ra cũng là chữ phiền!

      Liên Hạo Đông thấy giai nhân nằm bên dưới phản kháng mỗi lúc càng dữ dội, đành phải dỗ ngọt : "Được rồi bé con, đừng rộn nữa."

      Rộn? Mình làm rộn gì cơ chứ? Mình tự vệ cũng được sao? Cái tên mặt người dạ thú này. Sao mình lại xui xẻo bị tên lính lưu manh này cứ đeo bám buông vậy chứ, đúng là khóc ra nước mắt. biết có phải do sức nặng cơ thể hay vì thể chất Trần Hiểu Sắc quá yếu, sau hồi bị đè bẹp giai nhân bé xinh nằm xụi lơ còn phản kháng nữa. Ngược lại hơi thở từng chập đứt đoạn, Liên Hạo Đông cảm thấy mình oan uổng, ràng chưa làm gì hết. Bèn dùng tay vỗ vỗ lên mặt hỏi: "Nè, nhóc con! Em làm sao vậy?"

      Trần Hiểu Sắt lí nhí : "Tôi thấy hơi choáng." Trần Hiểu Sắt bị vừa đè vừa ‘xông hơi’ ngộp thở sắp hôn mê luôn.

      Liên Hạo Đông vội vàng nhảy khỏi người tránh sang bên, vuốt lên ngực để được thuận khí cũng thầm đính chính trong lòng lần nữa: " tôi chưa làm gì hết nhé."

      Sau khi Trần Hiểu Sắt dần dần thở lại ổn định lập tức ngồi bật dậy chộp lấy cánh tay Liên Hạo Đông cắn tới tấp. Liên Hạo Đông nhìn mặt giận tới mức đỏ lè hai tay run run, cũng biết được phát cắn này chắc chắn hung ác tầm thường....

      "Oa! Vợ tương lai ơi, em bạo lực!"

      Mẹ kiếp! Ai là vợ tương lai ta chứ? Thế là…Người nào đó bị cắn thêm phát nữa.

      Liên Hạo Đông bắt đầu chiến lược dụ dỗ giai nhân Trần Hiểu Sắt: "Dù gì tôi cũng sắp là người chồng em phải lấy, em có thể cho tôi biết cái tên ẻo lả ốm yếu ban nãy là ai hay ?"

      Cái gì mà ẻo lả ốm yếu chứ? Trần Hiểu Sắt hỏi, " xàm gì đó?"

      " cái tên ‘Bạch vô thường’ mới nãy đó!"

      "Gì ‘Bạch vô thường’ hả, ấy là Tống Á, là bạn trai trước đây của tôi."

      Tình địch đây mà! Liên Hạo Đông lại hỏi: "Vợ tương lai, tôi có thể hút điếu thuốc ?" Liên Hạo Đông lấy ra bao thuốc lá hỏi. Trần Hiểu Sắt tinh mắt nhanh tay đoạt lấy bao thuốc lá quăng luôn vào trong xọt rác : "Ở đây cấm hút thuốc."

      "Ếh! Mới hút được có mấy điếu thôi….!" Liên Hạo Đông đau lòng nhìn theo bao thuốc lá của mình bị vứt thương tiếc.

      Trần Hiểu Sắt xua như đuổi tà: " mau , ngày mai tôi còn phải làm nữa, bây giờ cũng muộn rồi tôi cần phải ngủ đấy."

      Liên Hạo Đông cũng chẳng ngại bẩn tiến lại thùng rác lượm lại bao thuốc rồi bỏ vào túi quần mình : "Tôi có rượu trong người, em đưa tôi về được ?"

      Lại dùng chiêu này? " được!" Trần Hiểu Sắt phát cáu đáp lại.

      "Vậy tôi tá túc nhờ nhà em đêm nhé, được ?"

      Trần Hiểu Sắt vừa định ré lên Liên Hạo Đông lại : "Tôi ngủ dưới đất cũng được."

      thở dài : "Tôi hối hận rồi, cho tôi xin rút lại lời ngày đó được hông?"

      "Câu nào?"

      "Là câu mà tôi muốn gả cho đấy."

      Liên Hạo Đông cười lạnh đáp: "Buồn cười nhỉ? Em muốn có người làm bia đỡ mang tôi ra, xong rồi lại tính phủi mông bỏ ư? Trông tôi tốt bụng vậy sao?"

      Trần Hiểu Sắt: "...."

      Trần Hiểu Sắt bị lời xỉa xói của Liên Hạo Đông làm cho muốn khóc, con người này sao lại đáng ghét đến thế chứ? chuyện đàng hoàng cũng chịu nghe! thử nhún nhường thêm lần nữa: " và người nhà sao ai chuyện có đạo lý hết trơn vậy?"

      Liên Hạo Đông đáp: "Sửu Sửu cũng là người nhà em đó, vậy nó có đạo lý ?"

      Trần Hiểu Sắt: "...."

      Trần Hiểu Sắt cảm thấy khắp người mình sắp bóc khói rồi, hậm hực tới ngăn tủ rút tấm chăn mỏng vứt cho Liên Hạo Đông quát: "Hết rượu mau biến ."

      Liên Hạo Đông cười sảng khoái lập tức đáp: " thành vấn đề."

      Liên Hạo Đông còn : "Tôi có thể mượn nhà vệ sinh tắm rửa ?"

      Trần Hiểu Sắt : " được! Còn nữa, lúc ngủ được phép cởi quần áo, được chuyện, được ngáy...."

      Liên Hạo Đông giơ hai tay đầu hàng!

      Riêng bản thân Trần Hiểu Sắt được hưởng thụ tắm rửa hơn nửa giờ, chà chà lau lau cho tới khi thơm tho ngào ngạt mới ra ngoài. Liên Hạo Đông có lẽ ngủ say, ta ngáy khe khẽ trong lòng còn ôm Sửu Sửu nữa chứ, hai ‘ chàng này’ này cứ như đôi tình nhân ôm nhau ngủ rất say sưa, ban nãy lúc tắm có nghĩ tới: "Để cho cậu ấm như trải chăn ngủ dưới đất vậy có phải rất quá đáng hay ?" cũng có chút áy náy.

      ra chỉ nghĩ đúng nửa, tuy là cậu ấm con nhà giàu có nhưng bản thân Liên Hạo Đông là bộ đội. từng ngủ cát, nằm dưới cống ngầm, treo ngược dây thép, vắt qua cây, còn rất nhiều nơi từng ngủ mà thể nào tưởng tượng ra. Đêm nay được nằm dưới nền đất lạnh này đối với là cả thiên đường rồi.

      Lúc Trần Hiểu Sắt tắm Liên Hạo Đông có nằm ngủ thiếp lúc, đến khi Trần Hiểu Sắt lên giường nằm bắt đầu thở đều đều giật mình tỉnh giấc ngủ lại được. Con mồi thơm phức dâng đến tận miệng nhưng chỉ có thể quan sát mà thể chạm vào lại càng thể nhấm nháp khiến bị nghẹn đến cả người đau ê ẩm, đặc biệt là cây gậy nằm ở giữa kia, giống như bị trúng phải thuốc đơ nên cứ cứng ngắc cả đêm. Bản thân chịu hành hạ tới hơn nửa đêm rốt cuộc thể nhịn được nữa bèn vào nhà vệ sinh dội nước lạnh.

      Trước kia chưa nghĩ đến việc muốn vợ nó cứng lát tự động mềm xuống, nhưng hôm nay lại cứ cứng ngắc thẳng đơ xuống được.

      Tắm rửa hồi xong ra nhưng tình hình cũng chẳng có chuyển biến gì tốt hơn. nhìn Trần Hiểu Sắt nằm vắt vẻo giường, bắp đùi trắng nõn lộ hết ra bên ngoài như thể mời gọi níu kéo , khiến ‘tiểu Hạo Đông’ cứng càng thêm cứng dữ dội hơn.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16
      Edit: TieuKhang

      Liên Hạo Đông nghĩ: nàng này cũng to gan , chẳng có chút đề phòng với người khác phái ở cùng với mình, ấy coi thường tinh thần chiếm hữu của cánh đàn ông mà. Hai mắt như loài sài lang bị quyến rũ phát sáng đỏ hừng hực, vậy còn phải ráng mở to hai mắt muốn nổ đom đóm cẩn thận đắp chăn cho nàng. Sau đó để lưng trần bước ra ngoài ban công hút thuốc, đứng đó hút hết điếu này tới điếu khác. Sửu Sửu bé chạy tới dụi dụi vào chân , sau đó bế nó lên cùng đứng đợi mặt trời mọc với mình. [TieuKhang: thiệt hết chỗ , nàng này quá ư là vô tư (ngủ thẳng cẳng khi có trai lạ vào nhà) còn chàng nọ quá mức tự nhiên (đến nhà con người ta mà cứ như nhà mình [​IMG])

      Nếu là bạn? Khi bạn giật mình tỉnh giấc thấy có hai người đàn ông ngồi trước giường nhìn chằm chằm bạn ngủ lúc đó biết bạn có phản ứng ra sao? Ngủ tiếp, coi như nằm mơ! Đó chính là phản ứng của Trần Hiểu Sắt. Do tối qua ngủ quá muộn, vì vậy dù Liên Hạo Đông có làm đủ mọi cách vẫn thể nào đánh thức được, thế là bèn thả Sửu Sửu ra tiến hành cuồng hôn tới tấp, sở dĩ Sửu Sửu có hành động hăng hái như thế cũng là nhờ động viên của Liên Hạo Đông.

      Trần Hiểu Sắt nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ, lập tức nổi điên gào rú với Liên Hạo Đông: "Mới giờ này làm gì om sòm sớm thế?"

      Liên Hạo Đông : "Tôi sắp rồi, đương nhiên phải cho em biết tiếng chứ! Chẵng lẽ rình rập lúc em ngủ mà bỏ sao? Làm vậy khó coi quá!"

      Trần Hiểu Sắt giận lắm nhưng đành nhún nhường : "Cám ơn lòng tốt của ."

      cúi người hôn lên má cái: "Tôi nhé, vợ tương lai. Hôm nay có việc quan trọng cần làm, làm xong đến tìm em."

      Trần Hiểu Sắt chùi lia chùi lịa chỗ vừa bị hôn, kéo chăn lên cao : " hai Liên, ông tướng Liên à, làm ơn buông tha cho tôi , tôi có rảnh mà đùa với đâu."

      : "Vậy chịu thôi, em hãy cố mà vượt qua ." Lúc còn tiện tay lấy luôn tấm ảnh đặt bàn theo.

      Trần Hiểu Sắt xốc chăn với theo làm mặt quỷ sau lưng Liên Hạo Đông còn giơ ngón giữa lên chỉ chỉ về phía .

      Ngày kế tiếp Trần Hiểu Sắt đến công ty với tinh thần chán chường mệt mỏi, cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, tinh thần tưởng chừng như sắp bị phân liệt luôn rồi.

      Sau khi tan việc, vừa mới ra khỏi cổng tòa nhà Trần Hiểu Sắt bị Tiểu Vương cản đường. chàng với sắc mặt đo đỏ: "Chị dâu, hôm nay chị mặc đồ trông đẹp , doanh trưởng bảo em tới đón chị."

      Chị dâu? Trần Hiểu Sắt tưởng mình nghe lầm. Sao tự dưng mình biến thành chị dâu của ta? Có điều được khen đẹp ai mà khoái chứ, dù vậy Trần Hiểu Sắt vẫn cười ngọt ngào từ chối: "Tiểu Vương à, hôm nay người nhà tôi có điện thoại tới, họ bảo cái người được chọn đính hôn từ bé bây giờ muốn kết hôn với tôi, cho nên ấy, tôi có khả năng làm chị dâu của đâu, giúp tôi chuyển lời với doanh trưởng của tiếng nhé. Tôi còn có việc, tiễn được, vậy nha.” Trần Hiểu Sắt xong xoay người về hướng trạm xe điện.

      Tiểu Vương ngăn lại lần nữa, đưa tới chổ xe đậu: "Chị dâu, chị gì em hiểu? Cái người đính hôn từ của chịở đâu chui ra nữa đây, doanh trưởng bọn em xem qua hết toàn bộ tư liệu gia phả tổ tông tám đời của nhà chị rồi."

      " sao? ta xem hồi nào hả? ta làm vậy là phạm pháp đấy."

      Tiểu Vương thở dài : " ấy chính là vương pháp mà! Cũng tại lần trước chị bỏ tiếng nào nên ấy cứ nhớ mãi về chị quên được, vì vậy thầm tự mình điều tra."

      Trần Hiểu Sắt lồng lộn lên : "Cái tên lưu manh chết bầm ấy! về lại cho ta biết, hạng người vừa độc tài vừa lưu manh như ta, Trần Hiểu Sắt tôi , bao giời ưa nổi ta đâu."

      Tiểu Vương khó xử : "Chị dâu, rốt cuộc doanh trưởng bọn em đắc tội gì với chị, sao chị lại có ác cảm với ấy như thế?"

      Trần Hiểu Sắt nhăn nhó biết phải sao, mình thể cho chàng này biết mình bị tên khốn kia ôm, hôn rồi còn đè chồng lên nhau nữa. Trần Hiểu Sắt nghiến răng trèo trẹo đỏ mặt hỏi: "Trước đây doanh trưởng các có quen bạn nào ?"

      Tiểu Vương lắc lắc đầu!

      "Vậy ta có bạn trai ?" Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ: Kệ, dù ta có bạn trai hay bạn gì cũng được, mình bằng mọi cách để tác hợp cho họ đến với nhau, cơi như cũng tự giải thoát cho chính mình.

      Tiểu Vương nghe thế liền lắc đầu như gõ trống, đồng thời tranh thủ giải thích: "Xu hướng giới tính của ấy rất bình thường."

      Trần Hiểu Sắt lại : "Tiểu Vương này, phải chị đây muốn , mà là cái chuyện tình cảm ấy, tốt nhất đừng nên miễn cưỡng ha."

      Tiểu Vương : "Chị à! Chị đừng làm khó em út mà, chị cho rằng chị doanh trưởng bọn em tha cho chị sao? có chuyện đó đâu. Mục tiêu bị ấy nhắm trúng có chạy đằng trời cũng thoát được. ấy bị thương tám cũng phải cho kẻ địch tổn thương chín mười, hay chị chịu thiệt chút nha. Hai ngày nữa phải về lại căn cứ rồi, chị cũng biết căn cứ là nơi đáng sợ như thế nào rồi đó? Chính là vùng biển hoang tàn vắng vẻ. Nơi ấy ngay cả mống động vật cũng có chứ đừng chi là đàn bà con . Coi như chị tội nghiệp cho ấy , có được ?"

      "Hả? Cái chỗ thảm vậy sao?" Trần Hiểu Sắt thể tin được nhìn nhìn Tiểu Vương.

      Tiểu Vương trịnh trọng gật đầu.

      "Chuyện này…?" Trần Hiểu Sắt sắp bị siêu lòng mất rồi.

      Tiểu Vương lại tiếp: "Còn nữa, chị , hôm nay chị ăn mặc đẹp thế này, ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng là đáng tiếc."

      Trần Hiểu Sắt nghe chàng này phân tích phen cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi: "Ồ? vậy sao? Ha ha, vậy cũng được! Coi như phá lệ lần vậy! À, thế ta tính mấy giờ ?"

      "Cũng sắp tới giờ rồi, ngay bây giờ luôn."

      "Ồ! Được."

      Sau khi lên xe ngồi, Trần Hiểu Sắt sờ vào cái màn hình điều hành rất lớn ở trước mặt hỏi: "Đây là cái gì?"

      Tiểu Vương đáp: "Đây là ra đa dùng trong mấy trận chiếu đấu để ba bên đối thoại video với nhau!"

      Hóa ra là chiến xa được cải trang! Ông tướng này còn dùng tới xe của trụ sở cơđấy, tính khoe mẽ sao? Thiệt là xe xua hết chỗ , Trần Hiểu Sắt thầm khinh bỉ Liên Hạo Đông.

      Xe bon bon hết quẹo rồi lại quẹo, cuối cùng quẹo vào mặt sau con phố cũ kỹ vừa được sửa chữa rất sạch sẽở Trung Nam Hải. Từng dãy xe sang trọng như Bentley, Lamborghini, Mercedes còn có vài chiếc việt dã mang biển số quân đội đậu chật ních ở lối ra vào. Những nơi thế này biết năm mình có cơ hội tới được lần chưa, trông lạ lẫm .

      Tiểu Vương dẫn vào cánh cửa núm tua* sơn đỏ của căn nhà cấp bốn kiểu xưa. Trước cửa còn treo chiếc đèn lồng màu đỏ rất lớn, nhìn rất có phong cách riêng. Nếu ở lối ra vào có thêm hai bảo vệ đứng gác nữa cực kỳ giống vinh thự của chính phủ quốc gia đấy! Trần Hiểu Sắt từng nhận thiết kế nhiều kiểu cách mang nét văn hóa cổ xưa được xây dựng lại, nhưng ngôi nhà này chưa từng qua sửa chửa, mà nó là di sản được truyền từ đời này sang đời khác, bởi vì nền gạch đá hoa cương theo bụi thời gian gần như bị sói mòn loang lổ từng vết xám trắng.

      Bắc Kinh vẫn còn giữ lại rất nhiều kiểu nhà cấp bốn, nhưng để giữ gìn được hoàn chỉnh và có phong cách riêng thế này rất ít, theo hiểu biết của Trần Hiểu Sắt giá trị của căn nhà này phải lên đến tám con số.

      Ngoài cửa trang hoàng bao nhiêu bên trong còn xa hoa hơn bấy nhiêu, rộng lớn mênh mông hoài thấy tới, bây giờ hiểu biết về cái gì gọi là sân vườn sâu hun hún thăm thẳm. Trần Hiểu Sắt hỏi, "Ngôi nhà cũ này của ai vậy?"

      Tiểu Vương : "Em nghe doanh trưởng đó là nhà của người em với ấy, bây giờ nơi này là câu lạc bộ hàng đầu thường dùng để tiếp đãi các khách quý nước ngoài, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của quốc gia đều đến đây vui chơi tham quan."

      Lòng vòng hồi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, bên trong cả trai lẫn đều có mặt đông đủ, ồn ào náo nhiệt thôi.

      Trần Hiểu Sắt theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo của mình, có dự cảm những người ở bên trong chắc chắn hề đơn giản. Quả nhiên đoán đúng. Sau khi vòng qua nhiều cánh cửa khắc hoa, lúc rèm cửa được vén lên nhìn thấy có khoảng mười người ngồi vây quanh bàn tiệc rượu. bàn tiệc bày biện cỡ mười bình Mao Đài còn có số chai rỗng nằm ngổn ngang dưới nền đất.

      Liên Hạo Đông ngồi đối diện ở cửa ra vào, hai tay vắt lên thành ghế, áo ngoài xốc xếch lên tới bụng để hớ hênh chiếc áo ba lổ màu trắng ở bên trong, tay trái kẹp điếu thuốc cháy dở nửa, hai đầu lông mày thỉnh thoảng chau lại còn hốc mắt đỏ au vì men rượu. Bộ dạng lúc này của Liên Hạo Đông quả biết dùng từ gì để hình dung, phải là đúng chất của kẻ lưu manh.

      Thấy Trần Hiểu Sắt bước vào liền giơ hai ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo hãy tới đây ngồi cạnh mình. Tiểu Vương tự giác lui ra ngoài, về lại xe ngồi chờ lệnh của sếp.

      Mọi người đều ngước lên nhìn tới hướng cửa, khi trông thấy Trần Hiểu Sắt ai nấy cũng đều kinh ngạc sửng sốt. Chà, cái tên trùm có biệt danh hỗn thế ma vương Liên Hạo Đông này đào đâu ra bạn xinh tươi mơn mởn thế này vậy ta.

      Trùng hợp hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc chiếc váy hoa màu đỏ tươi nịt đai lưng kiểu hot nhất mạng nay, chiếc váy làm tôn lên dáng người đường cong chữ S hoàn hảo của . Kiểu dáng lẫn phong cách phối hợp với nhau khiến càng trở nên xinh đẹp hơn bội phần, trước ngực còn đính đóa hoa sen, thiết kế đơn giản cầu kỳ nhưng rất hài hòa sang trọng. Màu đỏ tươi này phải ai mặc cũng hợp, nó đòi hỏi người mặc phải có cá tính đặc biệt. Vóc người đẹp chưa đủ, còn phải có nước da phù hợp, Trần Hiểu Sắt đều có đủ cả ba yếu tố này. nhưđược thêm hoa vào gấm đẹp lại càng đẹp thêm.

      Để phối cho xứng với bộ đồ này còn lục lại chiếc vòng đeo tay bằng gỗ màu nâu đỏ mà cha tặng cho mình nhân ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi, cộng thêm do hôm nay trời nóng nên dùng cây bút chì màu vấn tóc lên thành búi phùng phùng, điểm này càng làm cho tăng thêm phần trẻ trung quyến rũ.

      Mọi người bị choáng váng mất ba giây mới òa lên như ong vỡ tổ, có vài người còn vỗ tay rầm rộ hoan nghênh, người ngồi gần Liên Hạo Đông nhất vỗ vai khen: " có mắt nhìn đấy!"

      chàng ngồi ngay cửa ra vào rất tự nhiên đứng dậy nhìn con nhà người ta trân trân, miệng tía lia háo hức sổ tràng: "Úi chà chà! Chị dâu, chị dâu thân ái, bọn em đợi chị lâu lắm rồi đấy." Còn tính giang tay ôm chào xã giao với Trần Hiểu Sắc.

      chàng khác vội vàng kéo tay ta lại: "Có phải cậu muốn chết ? Cậu hai Liên nhìn kìa!"

      Phía dưới có người cười ồ lên, trong đó có cả Hà Ngọc Thành ông chủ của "Xích Mị". Trần Hiểu Sắt còn nhớ người này, ta ngồi bên trái Liên Hạo Đông. Cạnh đó còn có nhóm người mặc quân phục, mặt trắng mặt đen đều có đủ, những người mặc quân trang cách ăn mặc của họ cũng rất model, nhìn thôi cũng đủ biết đây đều là những cậu ấm chiêu con nhà giàu rồi.

      Có vài người còn dẫn theo bạn cùng.

      nhìn rất quen mắt, Trần Hiểu Sắt suy nghĩ mãi mới nhớ ra ta chính là Nhạc Cận ngôi sao có tên tuổi nhất nay. Bởi vì hôm nay ta trang điểm cho nên lúc mới nhìn nhận ra.

      Trần Hiểu Sắt vòng qua Liên Hạo Đông bước thẳng đến chỗ nàng minh tinh ngồi, sau đó móc trong túi ra cuốn sổ tay rất thân thiện hỏi: " là Nhạc Cận sao? Tôi có người bạn rất thích xem phim đóng, có thể cho tôi xin chữ ký được ?"

      Ai nghe xong cũng cười ầm ầm, trong đó có cả Liên Hạo Đông. , có thể làm được loại chuyện như vậy chỉ người có hai loại người: là kiểu con nít suy nghĩ chưa tới còn ham vui, kiểu còn lại chính người nhà quê chưa bao giờ được nhìn thấy diễn viên ở ngoài đời lần nào. Trần Hiểu Sắt đều có cả hai mặt này, vừa thể bản tính trẻ con ham vui vừa có quê mùa của người nông thôn mới lên tỉnh.

      Trần Hiểu Sắt cũng biết mình hơi vô phép, khuôn mặt nho xinh xinh đỏửng lên mắc cỡ cúi đầu, nhưng nét thẹn thùng ấy đánh bại được mới mẻ mà mang lại.

      Nhạc Cận thấy Trần Hiểu Sắt ngượng ngùng nhưng vẫn thấp thỏm chờ mong mình, ta cũng nghiêm túc ký tên cho Trần Hiểu Sắt, còn ký thêm vài tờ nữa. Xin được chữ ký xong Trần Hiểu Sắt mới tới chỗ Liên Hạo Đông vui sướng đem tờ giấy vừa được ký tên xòe ra nhá hàng cho xem.

      Liên Hạo Đông liếc qua chữ ký chỉ nhếch môi cười cười, sau đó đổi thuốc sang tay khác rồi dùng bàn tay ấy xoa lên đầu , đáy mắt thể thương vô bờ bến. Nhưng Trần Hiểu Sắt lại hề hay biết, cử chỉ thông thường theo bản năng lúc này của làm cho toàn thể những người có mặt phen hú vía.

      biết ai là người lên tiếng đầu tiên: "Cho tôi câu nhé! Tôi đây chịu hết nổi cái ‘độ bám dính’ này của hai người rồi, hai người làm tôi nổi cả da gà lên đấy."

      Liên Hạo Đông chỉ cười chứ đáp.

      Đợi ngồi xuống xong Liên Hạo Đông lại hỏi như cả hai quen thân lắm bằng: "Sao đến trễ vậy?"

      Trần Hiểu Sắt trả lời: "Tôi làm thêm."

      Liên Hạo Đông dùng tay kẹp thuốc xoay cái bàn vòng rồi : "Cứ tự nhiên làm quen chào hỏi với em của , đừng khách sáo." Sau đó giới thiệu với mọi người: "Đây là vợ tương lai của tôi."

      Trần Hiểu Sắt liếc Liên Hạo Đông muốn lủng mắt, nhưng vẫn quay sang nhìn mọi người cùng bàn mỉm cười xem như lời chào hỏi.

      người mặc quân trang màu xanh lá ngồi trong góc dùng ánh mắt say mê chống cằm hỏi: "Chị dâu à, trong nhà chị còn chị em nào khác ? Giới thiệu cho em út này người !"

      Trần Hiểu Sắt ngay cần suy nghĩ: "Tôi còn đứa cháu gọi tôi là dì , hơn tôi sáu tuổi, thấy được ?"

      Mọi người cười rần lên! mà Liên Hạo Đông chọn quả nhiên có khác, đè đầu cưỡi cổ người ta mà còn giả nai trêu ghẹo.

      P/s: Đây là trong những ngôi nhà cấp bốn kiểu xưa với cửa núm tua (hay còn được gọi là cửa thùy hoa) sơn đỏ treo đèn lồng. Hình ảnh chỉ mang tính chất tượng trưng cho các bạn dễ mường tượng chứ nó còn nhiều kiểu khác nhau lắm.
      nhanroicucki thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17
      Edit: TieuKhang

      Người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá vỗ bàn cái phạch : "Ôi trời! Có phải vai vế hơi bị cao hay hả? Nếu lỡ thành , vậy chẳng phải tôi gọi cậu ấm nhà cậu là ông chú dượng ư?" ta dùng tay chỉ vào Liên Hạo Đông.

      Liên Hạo Đông cũng tiện thể giới thiệu lại với : "Cậu cháu trai tổng tham mưu tài giỏi này của tôi tên là Thành Minh." Kẻ hát người bè, hai người họ thay phiên nhau đè đầu cưỡi cổ con người ta.

      Thành Minh nào có chịu thua, mắng trả lại câu: "Shit!" Quơ lấy chai Mao Đài và chiếc ly đế cao để dự bị bàn chuyển đến trước mặt hai kẻ vừa đâm sau lưng chiến sĩ mình. Sau khi đặt xuống liền bắt đầu rót rượu ào ào vào ly của Liên Hạo Đông, châm tới khi đầy tràn mới chịu ngưng, ly rượu nhóc nhách này tính ra cũng cỡ ba lượt uống. Sau đó tiếp tục rót vào chiếc ly trống khác gần nửa ly để tới trước mặt Trần Hiểu Sắt : "Ông dượng, bà , tôi kính mời hai vị ly, chúc hai người mau sớm sinh cho tôi ‘chú’ kháu khỉnh bụ bẫm."

      Mọi người cười rầm rầm lên, Trần Hiểu Sắt nghĩ phen này mình tiêu rồi. chưa bao giờ uống qua loại rượu trắng này, biết phải xử lý làm sao đành ái ngại nhìn sang Liên Hạo Đông. Nhưng mặc kệ mọi người la ó cổ vũ thế nào, cậu hai Liên vẫn trơ trơ đụng tới ly rượu mà chỉ ung dung hút điếu thuốc trong tay mình.

      người có tên là Trần Tam : "Sắp làm cha người ta rồi còn chơi trò ăn vạ nữa, đừng làm người khác mất hứng chứ, mau uống ." Còn xấu xa với Trần Hiểu Sắt: "Nhìn là biết ngay tửu lượng của chị dâu rất cừ rồi, chị mau uống , uống ngụm cũng được."

      Liên Hạo Đông dụi điếu thuốc, bưng lên ly rượu đầy ắp sóng sánh muốn trào ra ngoài uống hơi cạn sạch, chỏng cái ly hướng về phía Thành Minh : "Đến lúc đó đừng quên cho ‘chú’ của cậu bao lì xì đỏ nặng ký nhé."

      Mọi người hô hào rống lên bởi hành động chịu chơi của Hạo Đông: "Tuyệt!" Quả hổ doanh là người lăn lộn đứng đầu giữa đội quân tuyền tuyến, làm bất cứ chuyện gì cũng đều xuất chúng hơn người khác, đến cả uống rượu cũng khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh như thê.

      Trần Hiểu Sắt há to miệng giật mình nhìn Liên Hạo Đông sảng khoái đùa bỡn người ta cách vô nhân đạo mà trong lòng run như cầy sấy, có điều sau khi nghe thấy cách đả thưởng người khác lại cảm thấy chàng này cũng thú vị, kiềm được cười khục khục ra tiếng. Cũng hiểu được nên tránh con người này ra càng xa càng tốt, bởi vì biết ở gần ta ngoài xui xẻo ra cũng chỉ là xúi quẩy chứ khá hơn được.

      "Chị dâu, tới phiên chị rồi." tay Thành Minh vắt lên thành ghế dựa tay còn lại chống xuống mặt bàn, cứ xích lại gần cho tới khi chỉ còn tầm 7cm mới . ta dám ôm vai thân mật với Trần Hiểu Sắt, ra phải là dám mà còn chưa quen thân lắm làm vậy cảm thấy ngại quá.

      Trần Hiểu Sắt theo phản xạ huých tay Liên Hạo Đông cầu cứu.

      Thông thường, là người đàn ông bình thường đặc biệt hơn nữa còn là người che chở cho vợ tương lai của mình, khi gặp phải trường hợp này ai cũng rằng: ‘ ấy biết uống rượu, đừng ép ấy.’ Còn với người ga lăng hơn nữa thế nào? ta : ‘Được rồi, tôi uống thay ấy.’ Nhưng chàng Liên Hạo Đông này chẵng những làm thế mà còn khuyến khích ủng hộ : "Uống , sẵn dịp rèn luyện tửu lượng cũng tốt."

      Trần Hiểu Sắt chưng hửng ngớ người, loại đàn ông kiểu này đúng thiệt là lần đầu tiên mới thấy. gần chút có Bân Bân, còn xa hơn có Tống Á, mỗi lần đưa gặp mặt bạn bè của họ, chỉ việc phụ trách đắc tội với người khác còn Bân Bân và Tống Á đều phụ trách uống rượu chuộc tội, cả hai chắc chắn che chở cho sứt mẻ miếng thịt nào. Vậy mà kẻ này ấy à, mã ngoài cao ráo lực lưỡng hơn người thế kia nhưng lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.

      Trần Hiểu Sắt thấy Liên Hạo Đông cứ bàng quan ngồi nhìn, bèn chủ động nắm luôn bàn tay với hy vọng có thể mềm lòng. Nào ngờ Liên Hạo Đông lại : "Tửu lượng khá sau này mới có thể đỡ rượu thay tôi được." vỗ vỗ đầu khích lệ .

      Mẹ nó chứ! Ấn tượng của Trần Hiểu Sắt dành cho Liên Hạo Đông lập tức giảm xuống hàng , cái chó má gì thế? Phẩm chất con người như vậy mà đòi lấy mình làm vợ ư? có cửa đâu. giận dỗi bưng ly rượu lên nốc ừng ực! Ai lần đầu tiên uống rượu trắng cũng đều biết, nó rất nồng, rất cay, cũng rất khó nuốt. Đến khi nuốt hết ngụm rượu cuối cùng cay đến chảy cả nước mắt, ho sù sụ.

      Thành Minh tiếp tục giậu đổ bìm leo: "Chị dâu, nếu chị kết hôn nhầm phải kẻ vô lương tâm nào đó đúng là uổng phí cả cuộc đời nha." ta chẹp chẹp thở dài ngước đầu đưa chai rượu vào miệng tuôn ừng ực với dáng vẻ vô cùng tự nhiên.

      Trước tới nay Trần Hiểu Sắt luôn là người có thù tất báo, có chết cùng chết chung, nhìn Thành Minh ngửa đầu uống rất thoải mái : "Vậy tôi gả cho nhé, chàng lính trẻ?"

      Cuối cùng Thành Minh bị câu của làm cho nghẹn phải bỏ chạy ra ngoài phòng ho sặc sụa, lát sau quay lại đè Hà Ngọc Thành ra trấn lột rút chiếc khăn mù soa ở túi quần sau của người ta ra khịt khịt mũi, rồi lau sạch nước mắt xong mới : "Câu hai Liên! Vợ chồng hai người thắng!"

      Liên Hạo Đông cực kỳ hài lòng với biểu của Trần Hiểu Sắt, lại tiếp tục vỗ vỗ đầu xem như khích lệ.

      Trần Hiểu Sắt bực mình né tránh cái vỗ của Liên Hạo Đông, cảm thấy ghét cay ghét đắng con người này.

      Liên Hạo Đông ngoắc nhân viên phục vụ : "Rót cho ly nước ấm tới đây."

      Nhân viên phục vụ rất nhanh bưng tới bình trà thủy tinh, nhưng trong bình hầu như chỉ đựng toàn nước lọc, nhận rồi rót cho Trần Hiểu Sắt ly: "Uống chút nước , uống chậm thôi."

      Trần Hiểu Sắt kiên quyết nhận chăm sóc này của . Liên Hạo Đông thấy thế vui đem ly nước đặt trước mặt để tự uống. Nhân viên phục vụ vừa rồi lại mang thêm vài món ăn mới lên, trong đó món là hành trần hải sâm, món là thịt giò hầm, món còn lại là cơm chiên nấm thông*. Liên Hạo Đông dời những món ăn đó đưa tới trước mặt Trần Hiểu Sắt : "Mau ăn chút gì , nếu lát nữa say đấy." [*nấm thông hay còn gọi là nấm Matsutake - loại nấm thường được ăn vào mùa Thu tại Nhật Bản]

      Gặp Trần Hiểu Sắt đói bụng nữa, múc đầy chén cơm chiên nấm sau đó bắt đầu há miệng nhai ngồm ngoàm, Liên Hạo Đông vừa gắp thức ăn cho vừa : "Món hải sâm này rất ngon, em nếm thử xem."

      Trần Tam ở ngay cạnh thấy mới món khai vị mà Trần Hiểu Sắt ăn tự nhiên như thế, bèn quay sang với ăn kiêng giảm béo kế bên mình: "Em học hỏi , cơm phải ăn như vậy mới là người biết thưởng thức!"

      Trần Hiểu Sắt tranh thủ lúc ngừng nhai uống hớp nước, khi ngẩng đầu lên thấy ai cũng nhìn mình trân trân, chỉ lau miệng qua loa rồi : "À ngại quá, hồi trưa bận quá nên chưa kịp ăn cơm luôn tới giờ."

      Mọi người rối rít động viên: " sao! Nên ăn nhiều chút! Ăn nhiều mới có thể béo lên, nhờ vậy cậu hai Liên mới được hưởng phước."

      Liên Hạo Đông cầm đũa lên cùng chiến đấu phụ với ‘ dâu ’ của mình. ta ăn rất nhiệt tình, chớp nhoáng hai người ăn vơi hơn phẩn nửa dĩa cơm chiên. chiêu cậu ấm nhìn dáng vẻ ăn uống say sưa của cặp đôi hoàn hảo kia mà cũng phát thèm chảy nước miếng. Thế là gọi thêm hai phần nữa, sau đó chia bát đũa ra bắt đầu ăn, vì vậy món cơm chiên nấm thông trở thành món ăn được hoan nghênh nhất tối nay.

      Mọi người ăn xong lau miệng, ai nấy cũng đều rất hài lòng.

      Tửu lượng Nhạc Cận rất khá, mỗi lần chạm cốc dù nhiều hay ít cũng phải uống chút. Từ khi Trần Hiểu Sắt vừa bước vào cửa thấy rất có cảm tình với này, thế là ta liền rót ly rượu trắng với Trần Hiểu Sắt: “Chị Liên, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hy vọng sau này còn nhiều cơ hội để gặp nhau thường xuyên hơn, tôi kính chị ly!"

      Trần Hiểu Sắt ngờ ngôi sao lớn có tầm cỡ như ta vậy mà lại chủ động mời rượu mình? Trần Hiểu Sắt vừa xúc động vừa thấy vui vui, cũng cầm chai rượu lên tự rót cho mình non nửa ly, sảng khoái phất tay : "Chị khách sáo quá, nên để tôi mời chị mới đúng."

      Nhạc Cận vừa cười vừa : "Cũng thế mà thôi! Tôi kính trước! cứ từ từ uống, chủ yếu vui là chính."

      Vai diễn trong phim của này hầu hết đều là những vai nữ có cá tính mạnh mẽ, Trần Hiểu Sắt vô cùng bội phục cũng coi đây chính là thần tượng của mình. Trần Hiểu Sắt rất muốn học hỏi phong cách sảng khoái cởi mở như thế của người ta, nhưng chợt nghĩ tới khó chịu như lửa thiêu đốt trong miệng mới vừa rồi tự nhiên cũng hơi sờ sợ, nhưng có vẻ hối hận nhiều hơn.

      Trần Hiểu Sắt tính chơi xấu đổ rượu trắng của mình sang ly cho người khác, hoặc đổ ngược nó lại vào trong bình. Nhưng ai cũng nhìn mình chằm chằm ghê quá, họ hăng hái mong đợi nhìn mình, nhưng mình thể làm được. vậy, cái tên Liên Hạo Đông đáng ghét ở bên còn : "Đừng uống gấp, cứ từ từ thưởng thức, nồng độ của Mao Đài cũng nặng lắm đâu."

      Cái tên Liên Hạo Đông này đúng là kẻ chuyên gây họa cho người mà! Thử nghĩ xem, người lần đầu uống rượu trắng mà bảo từ từ thưởng thức ư? Cái thứ vừa cay, vừa đắng, vừa chát này có thể nhâm nhi nuốt xuống được sao? Trần Hiểu Sắt ngậm họng rượu mà nuối trôi mà nhổ ra cũng xong, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng. Liên Hạo Đông còn chen vào dọa dẫm: "Em đừng ói ra đó, chỉ ngụm trong miệng em thôi cũng vài trăm tệ đấy." Trần Hiểu Sắt nghe xong đành cắn răng nuốt xuống cái ực.

      Nhạc Cận nhìn vẻ mặt khổ sở của cảm thông : "Đừng nghe ông chồng bậy, nếu uống được đừng uống."

      biết sau này còn có cơ hội gặp lại vị thần tượng này nữa , mà thôi chuyện đó để tính sau, còn bây giờ đâu dễ có được cơ hội hiếm này vì vậy thể để mất mặt. Ngậm miệng cắn rắng gồng người nuốt hết xuống cái ọt, đến khi uống hết rồi mà vị cay nồng của nó vẫn còn khiến cho Trần Hiểu Sắt phải rùng người, vội vàng bưng ly nước lọc lên uống hớp, nhờ có chút nước lọc mà cảm thấy dễ chịu hơn.

      Nhạc Cận giơ ngón cái về phía Liên Hạo Đông: "Câu hai Liên, đúng là gian thương!"

      Bản thân Liên Hạo Đông cũng biết rằng mình chính là gian thương đúng chuẩn!

      Rượu qua thêm ba vòng nữa, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng đạt đến cảnh giới, ly lớn ly nằm chỏng gọng ngổn ngang, cộng lại cững cỡ vài xị. Chiến hồi, Trần Hiểu Sắt từ chối chịu uống nữa, nhưng vẫn bị chàng long bong Hà Ngọc Thành rót cho ly đầy.

      Hà Ngọc Thành biết được tẩy của Trần Hiểu Sắt, vì vậy bèn dùng nó để uy hiếp: "Chị dâu, nếu chị uống ly rượu này của tôi, tôi ngại dựng lại trường biểu diễn về tích vang danh hùng của chị đêm hôm đó phen đâu."

      Khốn kiếp ! Thằng nhóc này lại dám chơi khâm mình. Trần Hiểu Sắt muốn để ai biết chuyện đáng xấu hổ vào đêm hôm đó của mình, hành vi trộm đồ của người khác quả rất đáng lên án, huống chi mình cũng bị đánh rồi kia mà. Trần Hiểu Sắt chẳng thèm lời nào mở nắp chai rượu tiếp tục rót vào cái ly của mình rồi tuôn phát tới hết luôn, cũng chẳng còn biết cảm giác cay đắng của rượu là gì nữa.

      Điều này khiến Hà Ngọc Thành buồn bực ghê gớm! Ý đồ của ta là như thế này: ta đoán chắc là Trần Hiểu Sắt dám uống ly rượu đó, và ta đem câu chuyện xảy ra vào tối đó kể lại cho mọi người để tất cả được vui vẻ phen. Diễn biến tiếp theo chính là: nhất định Liên Hạo Đông ra mặt ngăn cản, mình cũng tiện thể đánh cho Liên Hạo Đông thêm ly, ai ngờ Trần Hiểu Sắt phá vỡ ý đồ xấu xa của ta, tấm lòng tốt chân thành của ta cứ thế bị uất nghẹn đành nuốt xuống, thử hỏi sao buồn bực được chứ?

      Cuối cùng chỉ hơn mười người mà uống hết hai thùng Mao Đài, ưu điểm của rượu ngon chính là có uống bao nhiêu cũng gây đau dạ dày hoặc đau đầu. Mọi người còn đề nghị chỗ khác chơi xả láng thêm hiệp nữa. Người tên Trần Tam kia : "Để tôi đưa mọi người đến chỗ này, nơi đó có nhiều tụ điểm vui chơi còn tuyệt hơn cái thành phố xíu này nữa, oh men, toàn là mấy em chân dài biểu diễn nhé."

      Liên Hạo Đông nhìn Trần Hiểu Sắt cứ đứng cười cười hỏi: "Em có muốn ?"

      Trần Hiểu Sắt lâng lâng đáp: " nữa, tôi muốn về nhà ngủ thôi."

      Những người khác nghe xong họ sặc sụa ngừng.

      Liên Hạo Đông từ chối luôn: "Mọi người cứ , chúng tôi còn có chuyện riêng, thể tham gia cùng mọi người được."

      người mượn rượu làm càn quàng lên vai Trần Hiểu Sắt : "Chị dâu, buổi tối nếu có vui vẻ với Liên cũng nên có chừng mực tí, sức khỏe của đàn ông cũng cần được quan tâm lắm đấy...."

      Liên Hạo Đông cười híp mắt dùng đầu ngón tay gạt bỏ bàn tay đặt vai Trần Hiểu Sắt xuống, nhấc chân đá vào mông kẻ đó cái : "Bớt lo chuyện bao đồng !"

      Cả đám cười vang hô hố, đám người bọn họ đa số đều là em lăn lộn giang hồ với Liên Hạo Đông, cho nên họ năng rất tự nhiên mà e ngại bất cứ điều gì.

      Trần Hiểu Sắt nổi sùng đến môi giật giật, rất muốn mở miệng mắng cho cái tên này trận: "Làm cái đầu mẹ mi á? khi bà ra khỏi cánh cửa này cũng coi như còn bất kỳ quan hệ nào với ta cả. Mặc kệ các người có là tai to mặt bự cỡ nào, cũng thây kệ gia tài kếch xù bao nhiêu nữa, đàn ông mà biết ga lăng kiểu này có cho bà đây cũng thèm." Thu hoạch chính duy nhất của buổi cơm này là được gặp gỡ ngôi sao hàng đầu, vậy cũng đáng giá.

      Liên Hạo Đông kéo Trần Hiểu Sắt về cạnh mình, vui vẻ đem chiếc mũ của mình đội lên đầu : "Giữ nón giúp tôi." Còn mình lo sửa sang lại hình tượng, khi cài lại khuy áo quân trang lập tức biến thành Diêm La mặt lạnh như chiến trường, tối thiểu cũng có vẻ đạo mạo hơn ban nãy rất nhiều.

      Bởi vì suốt buổi Trần Hiểu Sắt luôn mỉm cười tươi tắn với mọi người, vậy nên ai biết uống rất say, ngay cả bước chân đứng rất vững hề siêu vẹo. Mọi người ai cũng vô cùng tâm phục khẩu phục bởi tửu lượng của dâu mà Liên Hạo Đông chọn. người chưa từng uống rượu trắng bao giờ mà có thể uống được gần nữa bình Mao Đài hơn 50 độ, cái này người ta thường gọi là gì ấy nhỉ? Đây chính là cái được gọi tửu lượng bao la như biển cả chăng?

      Mọi người lần lượt tản hết, khi chỉ còn lại Liên Hạo Đông và Trần Hiểu Sắt, rốt cuộc thể trụ nổi nữa, suy nghĩ bắt đầu ngao du bay bổng, IQ lẫn EQ đều tuột giảm mạnh. Bắt lấy cánh tay Liên Hạo Đông làm nũng nằng nặc đòi người ta phải ôm mình, chuyện như vậy tất nhiên Liên Hạo Đông cũng nỡ khước từ.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18

      Tiểu Vương trông thấy hai người ra liền vội vàng bước xuống xe mở rộng cửa sau. Liên Hạo Đông dìu Trần Hiểu Sắt ngồi vào ghế sau xong cũng theo ngồi luôn ngay bên cạnh, sau đó với Tiểu Vương: "Đưa ấy về trước."

      Trần Hiểu Sắt nằm vật vựa siêu vẹo trong lòng Liên Hạo Đông, hai tay còn ôm chặt eo người ta ngủ cách rất vô tư thoải mái.

      Cây bút cắm tóc Trần Hiểu Sắt chọt cấn eo khiến Liên Hạo Đông bực dọc vươn tay giựt phăng nó xuống, rồi tiện tay mở cửa xe ném chuẩn xác vào thùng rác công cộng ven đường. Móc dài của Trần Hiểu Sắt ngay lập tức bảo phủ kín cả chân Liên Hạo Đông, nhìn chằm chằm vào mặt người ta chớp, suốt dọc đường còn rất tự nhiên vỗ về vuốt ve mái tóc của Trần Hiểu Sắt.

      Về đến chung cư Liên Hạo Đông dặn dò Tiểu Vương: "Nếu sau tiếng mà vẫn chưa thấy tôi xuống cậu cứ về trước ."

      Tiểu Vương lập tức đáp: "Dạ!"

      suốt cả quảng đường dài như thế nhưng tay Liên Hạo Đông vẫn có giây phút nào rảnh rang. phải bẹo má người ta là vỗ đầu xoa trán, nhiều lần Trần Hiểu Sắt bị véo tới nỗi phải ré lên. Mãi khi đến nơi Liên Hạo Đông mới cảm nhận được tay mình sờ thứ gì đó rất mềm rất dễ chịu, từ đó đưa ra kết luận, nếu muốn có ấn tượng tốt hơn nữa càng phải sờ nhiều hơn nữa.

      Hương thơm từ người Trần Hiểu Sắt thoang thoảng bay vào mũi, Liên Hạo Đông vô cùng thoải mái thưởng thức mùi thơm ấy, nhưng bộ phận nào đó cơ thể được dễ chịu như thế, từ lúc Trần Hiểu Sắt lên xe rồi nằm hẳn vào lòng cứng lên luôn tới giờ. Tay Trần Hiểu Sắt có khi còn vô tình vung vẫy lung tung ‘thọt’ cho nó phát khiến rùng mình khắp người nổi hết cả da gà, sau cùng nhịn được nữa buộc phải dùng ngón tay gõ trán : “Có chọt chọt thôi, có nghe ?"

      Tiểu Vương giả bộ coi như nghe thấy gì hết, bởi vì muốn làm tài xế cho vị thủ trưởng này việc đầu tiên cần phải làm đó chính là có tai như điếc có mắt như mù. Chuyện nên nhìn thấy dù có ngủ cũng phải xem như thấy rất ràng, chuyện nên thấy dù có mở to mắt cũng phải coi như thấy gì. Tiểu Vương lúc nào cũng là kết hợp của cả hai việc đó: Chính là có mắt mà như mù.

      Liên Hạo Đông vỗ mặt : "Nhóc con! Dậy ! Đến nhà rồi."

      Trần Hiểu Sắt cựa người đáp: "Ồh, biết rồi." Vừa động đậy hơi rượu bỗng từ đâu ập tới khiến muốn ói quá, Trần Hiểu Sắt vội vùng khỏi người để bò ra ngoài. Chân Liên Hạo Đông bị quỳ nên thể tránh , đành : "Đừng có gấp, để tôi xuống trước ."

      Trần Hiểu Sắt bụm miệng, được, kịp rồi, nó trào đến tận cổ rồi. Liên Hạo Đông vội vàng ôm ngang eo Trần Hiểu Sắt để giữ cho bị rơi xuống xe.

      Trần Hiểu Sắt: "Ụa.... !" Thức ăn thức uống tuôn ào ào ra ngoài xe, bắn lên cả quần áo hai người, tóc tai của Trần Hiểu Sắt cũng thoát khỏi.

      Liên Hạo Đông vỗ nhè lưng Trần Hiểu Sắt để ói được dễ chịu hơn, cuối cùng cũng nôn ra tới mật vàng mật xanh. Ói hết xong nhưng vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, thế là tiếp tục ôm lấy cánh tay Liên Hạo Đông cuộn vào lòng mình thấy khó chịu quá.

      Liên Hạo Đông mở nắp chai nước suối bảo Trần Hiểu Sắt súc miệng, ngoan ngoãn nghe lời uống vài hớp, sau khi uống được chút nước Trần Hiểu Sắt cảm thấy khá hơn nhưng có lẽ vì mệt nên lại ngủ thiếp .

      biết Tiểu Vương mượn được từ đâu về cây chổi và cái hốt rác, sau đó đến vườn hoa xúc cho ki đất quay lại đắp lên phần Trần Hiểu Sắt vừa ói, cậu ta rất chịu khó dọn dẹp trường.

      Lúc Liên Hạo Đông bế lên cầu thang Trần Hiểu Sắt cứ như đứa bé cuộn tròn trong ngực , miệng lãi nhãi ngớt: " cho nhiều đường vào tôi ăn cơm, để xem có thể làm gì được tôi nào?" Dường như ấy vẫn còn rất say.

      Liên Hạo Đông lắc lắc đầu, lục lọi trong túi quần lấy chìa khóa mở cửa phòng vào. Sửu Sửu bé bỏng đon đả chạy tới vui mừng nghênh đón niềm vui mới và tình cũ của nó.

      bế Trần Hiểu Sắt đặt lên ghế sofa rồi vào xả nước ấm trong bồn tắm trước, mới trở ra kéo rèm cửa sổ lại. Liên Hạo Đông sờ tấm rèm cửa dầy như độn giáp mà cảm thấy rất hài lòng, lần trước muốn khen rồi nhưng có dịp. Nghe màn cửa sổ này là do Tiểu Vương và Tiểu Trương phải tìm rất nhiều cửa hàng chuyên bán về mặc hàng này mới mua được, là loại mà người ta thường hay dùng để che khoang thuyền, vừa đẹp mà giá thành cũng thấp nhưng bởi vì quá dầy nên mới bán chạy. Liên Hạo Đông chắc rằng, chỉ cần kéo tấm rèm lại, cho dù người ở đối diện cửa sổ cũng thể nào nhìn thấy ở bên trong.

      Sửu Sửu nhảy lên ghế sofa nhìn Trần Hiểu Sắt kêu ăng ẳng như muốn hỏi thăm chủ mình bị làm sao vậy? Trần Hiểu Sắt duỗi tay ôm nó thế là toàn bộ cơ thể bị chệch sang bên, ngã cắm thẳng đầu xuống nền đất. Liên Hạo Đông sợ điếng hồn vội vàng hô to: "Cẩn thận."

      Nhưng muộn…Trán và mặt sàn hôn nhau tạo thành cú vang dội ghê người. Liên Hạo Đông thót tim nghĩ: biết cú này có bị ăn trầu nữa ?

      Sửu Sửu bé đáng thương bị Trần Hiểu Sắt đè vùng vẫy kêu la ẳng ẳng, thế nhưng vẫn đánh thức nổi Trần Hiểu Sắt.

      Liên Hạo Đông bước tới bế lên lại ghế sofa lần nữa, xoa xoa phần trán vừa bị té giúp . ra cũng ngộ, Trần Hiểu Sắt vừa bị ngã cú hoành tráng như thế mà vẫn ngủ tỉnh bơ, nhưng bây giờ lại đột nhiên ngồi bật dậy như cắn phải thuốc lắc bắt đầu múa máy loạn xạ làm Liên Hạo Đông cũng bị sốc toàn tập.

      Trần Hiểu Sắt vung cánh tay thon thả lên : "Nóng, nóng quá!"

      Liên Hạo Đông : "Vừa mở điều hòa rồi, lát nóng nữa."

      Có lẽ cú ngã làm cho Trần Hiểu Sắt u mê rồi, hề có ý thức đề phòng là gì cả, nàng nhắm mắt mơ màng ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo. Động tác rất nhuần nhuyễn nhưng loay hoay mãi vẫn cởi ra được, vì váy quá dài lại còn ôm sát người, Trần Hiểu Sắt xoay người cởi tới cởi lui bực dọc càu nhàu.

      Liên Hạo Đông thấy vậy tự giác bước đến hỗ trợ.

      Liên Hạo Đông có cách gì hay chăng? hề, chẳng qua chỉ là cậy mạnh, thẳng thừng xuống tay xé toạt luôn chiếc váy của con người ta, tự trách mình sao ra tay quá bạo lực ngược lại còn phê phán Trần Hiểu Sắt mua quần áo có chất lượng, lầm bầm : "Quần áo này làm từ chất liệu gì vậy? Xé cái rách ngay thế này, lần sau nhớ đừng mua loại này nữa."

      Váy rách đương nhiên cởi ra cũng rất nhanh, chiếc váy vốn nên xổ từ đầu xuống nhưng tại vô cùng thuận tiện chỉ cần rút ra từ bên dưới là xong.

      Mục tiêu kế tiếp của Trần Hiểu Sắt chính là cởi bỏ chiếc bra vật cảng tiếp theo người mình. nàng rất sảng khoải vòng hai tay ra sau cởi nó, sau đó tiện tay vứt luôn chiếc áo trong bằng cú ném tuyệt đẹp.

      Liên Hạo Đông vội nghiêng đầu né, vì biết nếu mình tránh, nhất định được đội nó lên đầu là cái chắc. Nhóc con này đúng là điên rồi, chẳng lẽ ấy biết chính mình dùng sắc dụ con sói đói khát lâu ngày sao?

      Trần Hiểu Sắt nhừa nhựa hỏi, " có muốn tắm chung với tôi ?"

      Liên Hạo Đông sửng sốt! Lẽ nào ấy chọn đêm nay ra tay?

      đợi Liên Hạo Đông trả lời, Trần Hiểu Sắt tự đáp luôn: "Ha ha, được, tôi thích . Có biết tại sao ?" chỉ tay xuống dưới chân mình : "Bởi vì thay lòng đổi dạ với cái tên ‘lưu manh’ này. ngốc, chẳng lẽ nhận ra và nó đều cùng giuộc sao?" Trần Hiểu Sắt dùng tay nâng bầu ngực mình lên kiêu hãnh cười : " thấy nơi này của tôi có tuyệt ? người tôi có hai quả hồng mềm mại này này, còn nó có ? Rồi phải hối hận." xong kéo cửa vào phòng vệ sinh.

      Sửu Sửu bé khi bị lôi vào cuộc oan ức dậm chân ngúng nguẩy.

      Trần Hiểu Sắt đột nhiên xoay người lại cảnh cáo nó: " được kêu! Còn kêu nữa ta cắt luôn bi của mi đấy! Để mi ở trước mặt bạn mi tự ti chết luôn."

      Sửu Sửu bé quả kêu la nữa, ngồi chồm hổm sàn nhà quẫy quẫy đuôi le lưỡi với Trần Hiểu Sắt như thừa nhận lỗi lầm.

      Liên Hạo Đông sặc ho khụ khụ, nàng này say hết cỡ rồi. Còn nữa, sau này chắc phải dùng lệnh cưỡng chế ấy được những lời thô tục ấy nữa.

      Dáng người khác so với tưởng tượng của là bao, bề ngoài nhìn gầy tong teo có sức hút gì, nhưng bên trong lại rất hoàn hảo đầy đủ. Chẳng trách còn tự hào khoe khoang trong tài liệu cá nhân của mình là cup D, bây giờ nhìn kỹ lại mặc dù đến cup D nhưng cup C là tuyệt đối có thể. Rất đầy đặn săn chắc, hai điểm hồng be bé vun cao ngạo nghễ giữa đôi gò bồng đảo tròn trịa trắng muốt khiến cho người ta say mê ngây dại. Vóc người thon thả mảnh khảnh của Trần Hiểu Sắt là vóc dáng của những phương Bắc, dáng cao dong dỏng trông thua gì với những ngôi sao nữ sexy nổi tiếng quốc tế.

      Liên Hạo Đông vội vàng xoay người về hướng khác, thấy mình nên ra dáng quân tử chút.

      Trần Hiểu Sắt để trần nửa người loạng choạng vào nhà tắm.

      Liên Hạo Đông thấy khắp người mình nóng ran bức rức thể nào chịu nổi, gấp gáp cởi phăng chiếc áo người rồi chạy ra ban công hút thuốc.

      hút hết mấy điếu thuốc mà Trần Hiểu Sắt vẫn chưa ra khỏi phòng vệ sinh. Liên Hạo Đông lắng tai nghe ngóng nhưng bên trong hề có tiếng động gì, bèn lên tiếng gọi thử: "Nhóc con à?" ai hồi đáp. tiếp tục gọi thêm vài tiếng nữa nhưng vẫn cực kỳ yên tĩnh, phải bị té vào bồn tắm rồi chứ?

      Liên Hạo Đông lục lọi tính tìm cho Trần Hiểu Sắt chiếc áo ngủ nào đó để thay nhưng xốc tới xốc lui lại từ đâu lòi ra chiếc áo sơ mi của đàn ông, thứ quỷ gì đây? Chiếc áo sơ mi bị vò nhăn nhúm đáng thương sau đó bị vứt thương tiếc vào sọt rác.

      Tủ quần áo của Trần Hiểu Sắt sắp bị Liên Hạo Đông bới thành hang ổ của Sửu Sửu luôn, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo ngủ màu đen hai dây. Liên Hạo Đông cầm lên nhìn rồi nhận xét: Chiếc áo này gợi cảm. Bản chất xấu xa muôn đời của đàn ông trỗi dậy khiến Liên Hạo Đông quyết định chọn luôn cái này, chốc nữa bảo mặc nó để mình có thể thưởng thức.

      Bộ đồ ngủ thuộc nhãn hiệu Victoria's Secret này là trong những người từng hẹn hò trước kia tặng cho Trần Hiểu Sắt khi mới gặp mặt lần thứ hai. Bởi vì đối phương nhận thấy Trần Hiểu Sắt ăn rất cởi mở và sảng khoái, nhất định là kiểu con rất phóng khoáng, định bụng lúc cả hai cùng vui vẻ dùng tới nó. Nhưng Trần Hiểu Sắt ngoài miệng thường hay phát biểu những lời thô thiển ra, chất chính là người sống rất có nề nếp và bảo thủ. Hễ có tên nào tán tỉnh với những lời lẽ vô liêm sỉ bị thẳng thừng từ chối ngay lập tức. Trả lại món quà như tát nước vô mặt người ta, đối phương mặt dầy bất chấp hy vọng nhận lấy chiếc áo ngủ này làm kỷ niệm. Khi đó Trần Hiểu Sắt cũng giơ cái túi lên ngắm nghía, ngoài chỗ lộ ra nên lộ còn lại cũng khá an toàn kín đáo. Nghĩ lại có thể sau này mình cũng chẳng dám mua những kiểu quần áo sexy như thế này. Đồ tốt mà phải mất tiền mua nên phí phạm, hay cứ nhận đại rồi đem về nhà vứt thẳng vào góc tủ là được.

      Liên Hạo Đông vắt áo ngủ lên vai rồi vào nhà tắm, lúc mở cửa bất ngờ được chiêm ngưỡng bức tranh Tây Phương tuyệt đẹp. Người con đó như nàng tiên cá được làm bằng sứ nằm ngủ trong bồn tắm, mái tóc dài đen nhánh che phủ hơn nửa người, từng lọn tóc bồng bềnh trôi nổi mặt nước, làn da cơ thể người đẹp như như phơi bày trước mặt . Nếu trong bồn tắm bây giờ điểm thêm chút màu đỏ của máu, có lẽ nơi này diễn biến thành trường của vụ tự sát trong nhà tắm điển hình rồi. Nếu có thêm ánh đèn mờ trắng đen chiếu xuống nữa chắc chắn tạo nên kiệc tác văn nghệ tuyệt mỹ, đây chính là vẻ đẹp sâu sắc phía sau của tác phẩm nghệ thuật đại.

      Ngắm nhìn thỏa thích xong Liên Hạo Đông mới bước tới bế Trần Hiểu Sắt ra khỏi bồn tắm, sau đó dùng khăn tắm quấn quanh người lại rồi ra ngoài.

      Giây phút này đột nhiên Liên Hạo Đông nghĩ đến vấn đề rất quan trọng, đó là muốn kết hôn, tại có cơ hội đó rồi.

      Liên Hạo Đông vừa đặt lên giường người đẹp bất ngờ quấn lấy cổ , vừa quyến rũ vừa như van lơn cầu xin: "Xin , đừng rời bỏ em!"

      Liên Hạo Đông vui sướng nhận lời chủ động tỏ tình của người đẹp, giọng hỏi: "Em nỡ xa tôi sao?"

      Tay Trần Hiểu Sắt mơn trớn vuốt ve sống lưng rắn chắc của Liên Hạo Đông đáp: "Phải, em muốn xa !"

      Hai tay Liên Hạo Đông nâng mặt Trần Hiểu Sắt lên hỏi, "Hiểu Sắt, sáng mai tôi phải quay về đơn vị rồi, em có bằng lòng đợi tôi trở lại ?" Liên Hạo Đông thở dồn dập hỏi tưởng chừng như sắp bị đứt hơi, cơ thể trơn láng mềm mại như nhung kia cứ cuồng nhiệt dán sát vào người .

      Trần Hiểu Sắt khẽ cười đáp: "Em đợi!" rồi khẽ hé đôi môi đỏ mọng hôn từ từ lên cổ , sau đó lướt qua sườn mặt rồi cọ quẹt quanh đám râu mới mọc, cuối cùng dừng lại bên khóe môi Liên Hạo Đông : "Chuyện đó còn phải hỏi sao? Em luôn tình nguyện chờ đợi …" Lời đứt quãng gián đoạn tròn câu, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được: Đây chính là lời tỏ tình!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :