1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Mặt mày hớn hở [1]

      Trần Hiểu Sắt vứt chiếc xe đạp của đồng nghiệp , bồi thường cho người ta 300 tệ. tính toán món nợ, từ tiền bồi thường cho đến điện thoại và di động bị mất ngày hôm qua hao tổn tất cả là 5000 tệ. có thể tim mình rỉ máu hay ?

      Ban ngày, Tần Hoa muốn ăn tươi nuốt sống Trần Hiểu Sắt. Chỉ là nhìn thấy cái mặt bị thương của ăn nổi, chỉ đành xua tới chỗ khách hàng mới.

      Buổi tối, Lâm Mễ Mễ suýt nữa làm thịt Trần Hiểu Sắt, mắng liên tục trong điện thoạirằng người như thể tin tưởng: “Người như cậu cuối cùng có đáng tin ? chàng kia là chú họ của bạn trai tớ, sao cậu lại cho người ta leo cây hả? Gọi điện thoại cũng ai bắt, hơn nữa cả buổi tối cũng có người bắt máy, chú ấy cũng nổi điên rồi.”

      Trần Hiểu Sắt đau khổ mà : “Đừng nhắc tới nữa, hôm qua bà đây trúng thưởng.”

      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Hả? Vậy à? Trúng bao nhiêu? Cho mình mượn chút !”

      Trần Hiểu Sắt ngất luôn, đây là hạng người gì hả? Đồ quỷ thấy tiền là mắt sáng rực lên như cái gì ấy.

      Lâm Mễ Mễ là bạn cùng khóađại học của Trần Hiểu Sắt, nhờ cùng diễn “Nữ quỷ phục thù ký” trong tiệc liên hoan trung thu của trường mà hai người mới trở thành bạn thân. Gần đây ấy cũng mới nhảy việc, chức vụ mới là giám đốc tiêu thụ của quán ăn đêm cao cấp. Quán ăn đêm này, hiệu “Xích Mị”, còn gọi “Hang ổ bóc lột tiền số 1 Kinh thành.” Khách đến toàn là đại gia, phú cũng quý. Làm giám đốc tiêu thụ ở chỗ này, tương đương với đạp nửa chân vào kho tiền, có được chuyện tốt này, đêm ngủ cũng có thể bật cười.

      Lâm Mễ Mễ rất hài lòng với công việc này. ấy cũng cùng Trần Hiểu Sắt phấn đấu phiêu dạt nơi đất bắc này, từng ở trong phòng dưới tầng hầm, mỗi ngày chỉ ăn gói mì tôm. Ngẩn ngơ nhìn bầu trời Bắc Kinh trong khi cầm lương tháng chưa đến 3000 tệ mà luôn mặc sức nghĩ về lí tưởng của mình. Động lực lí tưởng chẳng qua chỉ là căn nhà yên thân chỗ, thu nhập ổn định nuôi sống được mình và người nhà. Luôn than Bắc Kinh khổ, nhưng ấy sợ còn phải mọc rễ ở đây.

      bạn ấy dựa vào cái đầu linh hoạt của mình, mục tiêu này chỉ trong 4 năm ngắn ngủi thành thực rồi, nàng có bất động sản. Đó là căn hộ cũ hơn 30 mét vuông, ở ngay trong chung cư cũ cách trường học bọn họ xa, tuy to, nhưng rất hữu dụng. Gần đây còn tìm được bạn trai mới, là người Bắc Kinh gốc, căn tứ hợp viện cũ đổi lấy ba căn nhà và khoản tiền mấy trăm vạn phá dỡ, chuyển , trong đêm liền phất lên giàu có. Chỉ cần cố ấy có thể thuận lợi kết hôn, hạnh phúc ở ngay trước mắt thôi.

      Đương nhiên, Trần Hiểu Sắt cũng tìm kiếm hy vọng cho mình. chẳng qua phải chịu đựng hơn chút, được thuận lợi như Lâm Mễ Mễ.

      Lâm Mễ Mễ kiếm được tiền liền có tâm trạng tốt, giúp Trần Hiểu Sắt lo chuyện chung thân đại , giới thiệu chú họ ruột của bạn trai ấy cho Trần Hiểu Sắt. Trước khi giới thiệu, ấy cũng rất rối rắm, lỡ như thành đôi, ấy có lẽ phải sửa lại gọi là thím họ.

      Người đàn ông giới thiệu cho Trần Hiểu Sắt tên là Tào Quân. Hai người xem mắt trong nhà hàng sang trọng, địa điểm là bên nam chọn.

      Đừng xem vẻ ngoài của Tào Quân tốt mã, thực ra rất có văn hóa, tốt nghiệp khoa Trung văn đại học Bắc Kinh, làm nghiên cứu viên tham mưu quốc gia, chế độ khen thưởng lương bổng vô cùng hậu hĩnh. Đối với Trần Hiểu Sắt mà , quả thực là đối tượng kết hôn thể tốt hơn.

      có xem qua ảnh của ta, đẹp trai, phù hợp với tất cả cầu của , việc này khiến kích động tới có chút phát run. Lần kích động này, mũi của đau tới rức rức.

      đối diện với gương, gỡ băng gạc xuống, vẫn tốt, có bất kỳ dấu tích gì.

      Tào Quân đôn hậu chất phác, hướng nội lại còn rụt rè. Trần Hiểu Sắt chuyện với ta lúc lâu, mệt tới toàn thân đổ mồ hôi. Cuối cùng, bản tính nhịn nổi, bắt đầu ăn lung tung, tự biên tự diễn kể chuyện cười, Tào Quân bị chọc cười cũng cười to ha ha, trong lòng nghĩ này rất cởi mở.

      Dưới hướng dẫn của Trần Hiểu Sắt, Tào Quân rốt cuộc cũng bắt đầu huyên thuyên kể cho Trần Hiểu Sắt nghe chuyện bà nội của nam đồng nghiệp ở đơn vị bọn họ.

      Câu chuyện như thế này. Chân của bà nội ấy bất tiện, có lần ngồi xe buýt tới Phòng Sơn, bà ấy ngồi hàng ghế đầu tiên gần tài xế nhất. Mỗi khi đến trạm, bà đều cầm cái gậy chọc vào mông tài xế, hỏi đây là trạm nào. Qua mấy trạm, bà hỏi mấy trạm, tài xế lười trả lời rồi. Bà nội thấy ta trả lời, liền tiếp tục chọc: “Đây là chỗ nào?” Tài xế tức giận trả lời: “Đây là cái mông!”

      “Ha ha.” Trần Hiểu Sắt cười rộ lên, vừa cười vừa : “Bà lão này thú vị, may mà bà ấy chọc vào viên bi của tài xế người ta”

      Tào Quân vốn cười mặt lập tức cứng lại.

      Trần Hiểu Sắt cười rất lớn mới phát miệng mình lại rước họa rồi. Trời ạ, cái gì? Sao lại ở trước mặt người văn hóa lời thô thiển chứ? Quá phá hỏng hình tượng Bạch Phú Mĩ rồi. Trần Hiểu Sắt xét tới biểu lúc nãy, bèn ngậm miệng nghiêm túc lắng nghe.

      Tào Quân nhắc tới Tư Mã Thiên trong những cổ nhân mà ta thích nhất, chém gió khá lâu. người này cương chính công trực thế nào, bác học đa tài ra sao, sau đến cả đổi họ cho con trai mình…

      “Đợi chút!” Trần Hiểu Sắt ngắt lời Tào Quân vì tới thần tượng của mình mà lời có phần kích động, hỏi câu: “Chim của Tư Mã Thiên phải bị cắt sao? Người đàn ông có chim sao lại sinh con trai được? Vợ ông ấy gian díu với người khác à?”

      Môn lịch sử của Trần Hiểu Sắt được tốt lắm, càng biết Tư Mã Thiên lúc hơn 40 tuổi bị quan hình, ngại học hỏi mà thành kính đặt câu hỏi.

      Tào Quân bị câu hỏi của Trần Hiểu Sắt làm cho nghẹn đỏ cả mặt, ở trong phòng điều hòa lạnh mà mồ hôi trán liên tục chảy ròng ròng, miệng co rút hồi lâu, thỉnh thoảng còn đằng hắng hai tiếng, cuối cùng lắp ba lắp bắp : “Cái này tôi biết.”

      Trần Hiểu Sắt lại hỏi: “Nếu phải vợ ông ta thông dâm chính là ‘chim’ ông ta vẫn chưa cắt sạch. biết triều Minh có thái giám tên Uông Trực ? Nghe ông ta cắt triệt để, vẫn còn lưu lại phần….”

      đợi hết vấn đề, Tào Quân ngồi yên chỗ ngồi, ngược lại cắt ngang lời Trần Hiểu Sắt: “ Trần, đề tài này ‘nặng’ quá rồi, chúng ta đổi cái khác nhé.”

      Trần Hiểu Sắt đỏ mặt, sờ sờ sau ót của mình. Trời ơi, mình gì thế? Sao có thể sỉ nhục thần tượng của đối phương cơ chứ? đến bây giờ vẫn chưa nghĩ được vấn đề phải là “thần tượng của đối phương”.

      Bọn họ là tiếp tục tán gẫu, lần này Trần Hiểu Sắt phải chú ý được chuyện thần tượng của đối phương. Hai người nhắc tới tình cảm của người đại. Tào Quân : “Nếu tương lai chồng làm chuyện phải với , làm thế nào?”

      Cuộc đời này loại người ghét nhất chính là hồ ly tinh, lập tức trả

      lời: “Thiến , đem cái ‘chim’ cắt vứt ra đường cho xe cán qua.”

      Sau đó Tào Quân loạng choạng chạy khỏi chỗ ngồi.

      Trần Hiểu Sắt phiền não úp mặt mặt bàn tự kiểm điểm chính mình. Trời ạ, làm cái gì vậy? Việc muốn làm nhất ngày hôm nay chính là về nhà tắm rửa sạch , chờ Lâm Mễ Mễ làm thịt .

      Ai ngờ, giờ khắc này phải mình “xem mắt” ở đây.

      Lúc này cách hai mét, có người đàn ông thân hình màu đồng rắn rỏi, tuấn tú, phong độ, chính là doanh trưởng Liên Hạo Đông. Doanh trưởng mặc quân phục, chỉ mặc thường phục vẫn rất lịch , là trang phục hè mốt mới nhất của GUCCI. Dù là quân phục hay thường phục, vẫn toát ra mùi vị tinh tế của đàn ông, vô cùng chói mắt.

      Người Liên Hạo Đông xem mắt là mà cấp chỉ huy lữ đoàn Triệu giới thiệu cho, cũng biết người ta tên gì, chỉ huy lữ đoàn Triệu chỉ cho tín vật nhận người, chính là quyển sách. Chỉ huy lữ đoàn Triệu còn sợ mà kín đáo quyển sách này vô cùng quan trọng phải đích thân Liên Hạo Đông đưa đến tay .

      Liên Hạo Đông biết chỉ huy lữ đoàn Triệu này chính là ông tơ bà nguyệt bận quân phục quá nhiệt tình trong công viếc.

      Vì nể mặt nên cũng từ chối, dính khói lửa nhân gian nhiều năm, bây giờ vừa mới hạ phàm còn có chút chưa thích ứng, nên mới đến sớm nửa tiếng cảm nhận chút nhân gian. Vậy là toàn bộ những lời mất mặt của Trần Hiểu Sắt đều thuận theo gió truyền đến trong tai vị thần tiên này, nhất thời cảm khái, con thời nay đều cởi mở như vậy sao? Xem ra già rồi!

      Giọng của Trần Hiểu Sắt chưa từng nghe qua, dĩ nhiên biết những lời ấy chính là nữ tiểu quỷ đưa vào bệnh viện mà từ mà biệt. Con kia chỉ cảm ơn, mà còn lấy quân phục của , điều này khiến Liên Hạo Đông vừa họp xong trờ lại buồn bực rất lâu, tại sao ấy phải lặng lẽ như vậy nhỉ? Chắc phải mình quá nghiêm túc dọa ấy sợ rồi chứ? Sớm biết thế lúc ấy mỉm cười rồi, nụ cười của kỳ thực rất ôn hòa, vì mấy con chó săn với con lợn mẹ 300 cân mà họ nuôi rất thích nhìn cười cơ đấy.

      Trần Hiểu Sắt gục mặt bàn tự trách chính mình.

      tới lúc, Lâm Mễ Mễ làm ca đêm tỉnh ngủ rồi hùng hùng hổ hổ xông vào. Nhìn thấy mặt Trần Hiểu Sắt như con gà chết lập tức muốn mắng mấy câu. Sau khi ngồi xuống, dùng lực vỗ bàn cái.

      Hành động này của ấy khiến Trần Hiểu Sắt ngủ cách vui vẻ bị dọa cho tỉnh. Trần Hiểu Sắt ngẩng đầu nhìn Lâm Mễ Mễ.

      Hai mắt Lâm Mễ Mễ đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt chán nản của Trần Hiểu Sắt, những lời muốn la đến miệng lại tức khắc nhịn xuống. Ôi, con ngốc này! Trần Hiểu Sắt mím môi muốn khóc.

      Lâm Mễ Mễ vắt chéo hai chân, nhìn Trần Hiểu Sắt: “Lại bị mất mặt rồi?”

      Trần Hiểu Sắt gật gật đầu.

      Lâm Mễ Mễ đối diện với Trần Hiểu Sắt tương lai bắt đầu giáo huấn: “Có phải lại những lời khiến người ta ‘đau cả bi’ rồi ?” Giọng hề .

      Liên Hạo Đông cách hai mét bị sặc ngụm trà trong miệng.

      Trần Hiều Sắt thực ra rất oan ức, muốn làm hỏng chuyện.

      Trước đây lúc hẹn hò với các chàng hoàn mỹ cũng thấy chính mính mất mặt lắm, sao lần này lại xấu hổ tới vậy?

      ngờ, các hoàn mỹ dường như đều là chúa duyệt sắc đẹp thiên hạ, có kiểu con chưa gặp qua? Nên mới để Trần Hiểu Sắt người ta vào trong mắt. Nhưng Tào Quân như vậy, người ta là chàng tiết liệt trong trắng, cổng lớn ra, cổng , trái tim nhiệt huyết và thân thể giữ như xử nữ nhất định giao cho vợ mình, vậy nên gặp phải người năng phóng khoáng, vào khuôn phép như Trần Hiểu Sắt mới bị dọa sợ tới mức tiểu ra quần, này rốt cuộc lai lịch thế nào? Quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn Lâm Mễ Mễ.

      Trần Hiểu Sắt lau lau khóe mắt, bắt đầu trần thuật lại những chuyện xui xẻo của hai ngày nay.

      Việc này lại quá lợi cho doanh trưởng Liên Hạo Đông rảnh rỗi muốn tìm việc làm. Chàng bộ đội này trời sinh tai mắt thính nhạy, đặc biệt là doanh trưởng Liên Hạo Đông của doanh đội 2 hải quân lục chiến, quân trong quân, đội trong đội, người trong người.

      bị buộc rửa tai lắng nghe!

      Trần Hiểu Sắt bèn từ cái quần lót đỏ của nhảy tới Tống Á, lại từ Tống Á tới đụng phải chiếc quân xa chính hiệu đắt giá. Lúc này Liên Hạo Đông cuối cùng nhịn được quay đầu nhìn xem vị thần xui xẻo lải nhải này.

      Mái tóc như thác nước, da trắng như ngà voi, mặt mũi thon gọn, thân hình mảnh khảnh, động tác cơ thể có vẻ kích động, còn có gương mặt hơi ửng hồng xinh, khoảnh khắc này lại múa máy theo biểu cảm phấn khích của chủ nhân nó.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      PhamthanhhuongChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Mặt mày hớn hở [2]

      Người này Liên Hạo Đông nhận ra, đây là lần gặp lại thứ hai!

      ngờ sau khi lớn lên ấy lại có tính tình như vậy? Hơn nữa kiện gặp lại nhau còn kinh thiên động địa kiểu đó. nhịn được nhoẻn miệng cười, lòng đột nhiên mềm mại như bãi cát luyện tập thao trường bờ biển ngày đó, tâm tư bay về nơi xa xôi.

      Cái ngày gặp Trần Hiểu Sắt kịch tính đến thế là lúc trải qua các hội nghị quân lớn , thương thảo quyết sách phân chia, sắp xếp tân binh. Buổi tối sao? thể thiếu các buổi liên hoan chào đón, nhân tiện cho các chiến sĩ trú quân ở Thủ Đô mở mang tầm mắt, trình bày sơ sơ nội dung luyện tập và cuộc sống của em tiền tuyến.

      Bộ đội trú quân ở Thủ Đô khá thoải mái nhưng do cường độ luyện tập và mức độ khó khăn đều khác xa địa phương, nênphải thường xuyên cho những chiến sĩ này được mở mang, nâng cao kiến thức.

      Lúc cả cái khối thịt Trần Hiểu Sắt bắn vào, nhắm mắt thư giãn trong xe. Có thể vìxe quá chắc chắn, hề cảm nhận được chấn động rất lớn đó. Khi xuống xe lại nhìn thấy Trần Hiểu Sắt xốc xếch với tay bịt mũi, chảy máu từ kẽ tay xuống váy trắng của ấy.

      lấy tay đưa khăn mùi soa cho nhóc để lau nó , thế mà ấy nhìn mấy giây rồi tức ngã vào lòng ngay. Hóa ra thấy máu là ngất.

      Bộ quân trang trắng như tuyết coi như tiêu luôn.

      Mũi vẫn cứ thế chảy máu, chủ nhân của nó bị nhát tới mức xỉu luôn, chỉ có thể ôm lấy nàng này, bịt cái mũi lại rồi đưa lên xe.

      Liên Hạo Đông từng ôm chiến hữu, từng ôm bao cát, ôm cây gỗ to lớn, chỉ chưa hề ôm qua mềm mại như hoa này, khi bế lên, cảm giác chỉ cỡ 50 kg, chẳng bằng bao cát buộc người lúc rèn luyện, giống như con búp bê được làm như người ấy.

      Chỉ trì hoãn mấy phút ngắn ngủi, giao thông xung quanh càng trở nên ích tắc bít bùng. Phía sau, chiếc xe quân đội mang biển số Hải A dừng lại, cửa sổ phải hạ xuống, sếp hỏi Liên Hạo Đông: “Chuyện gì vậy?”

      Tiểu Vương lập tức chào kiểu nhà binh, Liên Hạo Đông dính máu toàn nửa người bế Trần Hiểu Sắt cũng đầm đìa máu cũng đứng thẳng tắp trả lời: “Xảy ra vài cố ngoài ý muốn.”

      Vị ngồi ghế phải hàng trước quay đầu với sếp ở ghế sau: “ ta chắc phải chậm lại mấy phút, chúng ta cứ trước .”

      Sếp phía bên trong cất giọng trầm trầm: “Ừ.”

      Quay lại bên này, Lâm Mễ Mễ bắt đầu trách mắng Trần Hiểu Sắt: “Cậu xem cậu kìa, vốn là con chưa chồng chẳng phải dám những lời nhạy cảm sao? Tại sao đến phiên cậu nó tuôn ào ào kịp chặn thế hả?”

      Trần Hiểu Sắt chống đối: “ sao hả? thể chim với bi à?”

      Lâm Mễ Mễ cuối cùng cũng bó tay, đành chọc ngón tay vào cái miệng ngang ngạnh của con đầu óc lồi lõm này. Trần Hiểu Sắt cười hả hê quay mặt , lại còn hứa với Lâm Mễ Mễ: “Mình nữa, tha cho mình .”

      Lâm Mễ Mễ bỗng nhiên dừng tay, mắt nhìn chằm chằm vào bên, miệng ngoác ra, cứ như nhìn trúng thứ gì hay, chẳng hạn chàng đẹp trai nào đó cao ngất trời.

      Trần Hiểu Sắt nhìn theo hướng mắt của bạn, đúng là người đàn ông, nước da màu đồng luôn nhé.

      nghiêm túc soi kỹ chàng này, sắc da rất gợi cảm, làn da cũng nhẵn mịn, tuy ngồi nhưng nhìn đôi chân thon dài có thể chắc chắn chiều cao dưới mét tám, là thành phần được nuôi dưỡng và giáo dục ưu tú. Cơ bắp phát triển đồng đều cánh tay, đường cong lộ ra hoàn chỉnh, nhìn là biết người này sung sức mạnh mẽ, thậm chí còn cường tráng. Tóc tuy ngắn, nhưng lại dày đen nhánh, những sợi tóc bên sườn mặt cũng rất đẹp. Nhìn đến đây, mũi Trần Hiểu Sắt nóng lên, mặt hơi ửng đỏ. Chất tóc đen nhánh, chỉ ra thận người này rất tốt, nghĩa là khả năng tình dục đáng kể đấy.

      Loại đàn ông nhìn vừa uy nghiêm lại vừa gợi cảm này đúng là mặt hàng tồi, phải có giá khá cao thị trường “nhân phiếu”, mà đem thả vào thế giới động vật cũng là loại phối giống thích hợp nhất.

      Cả Lâm Mễ Mễ và Trần Hiểu Sắt cùng nhau nuốt nước miếng. Lâm Mễ Mễ khe khẽ với Trần Hiểu Sắt: “ ta... Cậu bảo, ta có mấy múi bụng?”

      Trần Hiểu Sắt : “Điều này còn phải đoán sao? Chắc chắn là tám múi rồi.”

      “Vậy cậu bảo ta làm nghề gì?”

      Trần Hiểu Sắt liền đoán: “Huấn luyện viên thể lực?”

      Lâm Mễ Mễ lắc lắc đầu, : “ đúng, huấn luyện viên thể lực bây giờ đa phần biến thái, mặc quần áo đứng đắn như vậy!”

      Liên Hạo Đông biết cả hai oán thầm nhưng cũng lên tiếng, tiếp tục uống trà của mình, chậm rãi thưởng thức đánh giá tách trà đó.

      Trần Hiểu Sắt lại đoán: “Người giàu hoặc là trai bao à?”

      Liên Hạo Đông lấy tay che miệng tằng hắng.

      Lâm Mễ Mễ chĩa ngón tay ấn đầu Trần Hiểu Sắt, bất cẩn lớn: “Bà đây tự nhiên cảm thấy ở cùng mi lâu ngày nên bị hạ trí não rồi. Mi trông ánh mắt ta ung dung, dáng ngồi đĩnh đạc, thân thể với tầm vóc phát triển kiểu đó chắc chắn phải vệ sĩ cũng là sát thủ. Mi ngốc chết được.”

      Trần Hiểu Sắt cau mày ồ lên tiếng.

      Người này sao nhìn quen thế, từng gặp ở đâu ư? Nhất thời nhớ ra.

      Liên Hạo Đông khỏi thưởng trà được nữa, bị người ta đâm thọt sau lưng vô tư mà lại là bởi hai con bé ngốc nghếch.

      Điện thoại của Lâm Mễ Mễ vang lên đúng lúc, là ông chủ của nàng gọi tối nay có khách hàng lớn, kêu ấy mau tới giúp. Lâm Mễ Mễ vừa thu dọn đồ vừa chuyện điện thoại: “Được, em lập tức tới ngay. đủ người à?.... Cần em tìm người giúp ?....Nếu có trả tiền được, vậy em hỏi bạn em cho ạ.”

      Lâm Mễ Mễ hỏi Trần Hiểu Sắt: “Tối nay Chu Miện muốn tới quán bọn mình, người bên mình đủ, cậu muốn tới giúp ? Có tiền đấy.”

      Chu Miện là nam ca sĩ mới nổi gần đây từ ít scandal chóng mặt. Có người khuôn mặt đẹp của ta là nhờ công nghệ phẫu thuật, nhưng ta cự tuyệt thừa nhận, vậy là bị người ta lật lại ảnh từ 5 năm trước ra so sánh, ngờ nhờ vụ ồn ào này mà nổi càng nhanh, nhảy cái vèo lên thành ngôi sao hạng A, tương lai rộng thênh thang.

      Nghe thấy có thể gặp được ngôi sao, nữ quỷ Trần Hiểu Sắt đường dạo chơi hoàng tuyền suốt hai ngày rồi cuối cùng cũng trở lại, hưởng ứng ngay lập tức: “, có tiền cũng .” Sau khi gác điện thoại, Trần Hiểu Sắt hỏi Lâm Mễ Mễ: “Nghe mặt Chu Miện chỉnh rồi, cậu cảm thấy sao?”

      Lâm Mễ Mễ : “Hình như gọt xương, nhưng ta chết cũng chịu nhận có cách gì?”

      Trần Hiểu Sắt ra vẻ hiểu biết: “Vết thương phẫu thuật ở bên trong miệng, nếu mà nghĩ ra cách nào cạy miệng ta ra xem được ngay.”

      Lâm Mễ Mễ tiện cười: “Nghe cách hiệu quả nhất để cạy miệng ai đó chính là hôn, cậu thử....”

      “Khoan khoan, báo lá cải có người này là gay đó, bà đây còn lạ gì!”

      “Hả? Thế ta là công hay thụ?”

      “Ai biết được, chừng cũng là tin vịt.”

      ........

      Hai bé ngây thơ ngô ngố tìm gặp ngôi sao lớn rồi.

      Liên Hạo Đông nhìn theo hai người rời .

      Hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc váy trắng nhưng vải váy giống. Đây là vải bông. Bình thường khi trang điểm, Trần Hiểu Sắt dường như luôn để tóc thẳng, váy ngắn, nhìn vô thấy rất giống sinh viên đại học, nếu phải ngày tháng chứng minh thư là chuẩn xác, người khác chắc chắn tưởng ấy vẫn là thiếu nữ tầm 20 tuổi.

      Liên Hạo Đông nhớ lại ngày hôm đó lúc bế ấy xe, yếu ớt và im ắng thế nào, làn hơi ấm áp và hương thơm của khiến mình cảm thấy thể tội nghiệp cho ấy.

      Lúc đó tay chặn mũi của , tay còn lại lau vết máu cho , còn lặng lẽ ngả vào lòng , để mặc làm gì làm. Bàn tay giúp rửa sạch vết máu dừng lại chỗ nốt ruồi son trán , ấy sao? Trong đầu Liên Hạo Đông tự nhiên nổi lên ký ức xa xôi về người. Thời niên thiếu của từng gặp , lẽ nào?

      nhìn khuôn mặt như con mèo mướp của mà cười, ôm chặt vào lòng, mà với tiểu Vương: “Nhanh lên chút, bé này chảy máu nhiều quá.”

      Khi bác sĩ xác định Trần Hiểu Sắt gặp vấn đề gì lớn mới rời . Lúc , khoác áo choàng rằn ri lên người , còn để Tiểu Vương lại trông . Còn mình mau chóngchạy về phòng trong tòa nhà, thay bộ quân phục dự bị, vội vã tới địa điểm bữa liên hoan.

      Liên Hạo Đông rút điện thoại ra gọi: “Giúp tôi tra xem tối nay Chu Miện muốn quán ăn đêm nào!”

      Tới giờ, người hẹn tới, lập tức đứng dậy rời khỏi. Trước khi , giao món đồ “tự mình đưa” cho nhân viên quầy lễ tân.

      biết bên trong vốn chẳng phải thứ gì quý giá, là hai quyển sách dạy cách nấu ăn dưỡng sinh, dây tơ hồng của bà mối Triệu đó.

      Vừa lúc ra khỏi cửa, Trương Thiếu Vân lại bước vào, hai người lướt qua nhau bậc thang trước nhà hàng. Trương Thiếu Vân nhìn người đàn ông khí khái qua kính mắt, song Liên Hạo Đông nhìn ta mà ánh mắt kiên định cứ nhìn về phía trước.

      Trương Thiếu Vân là người được nuông chiều từ bé, mang tính cách kiêu kỳ của tiểu thư nhà giàu, lúc mười tuổi được đưa ra nước ngoài nuôi dưỡng, mới về nước hai năm. Nhưng trong hai năm này, trà trộn thành công vào làm ở viện nghiên cứu địa chất học danh tiếng nhất, du lịch khắp nơi vui chơi kết giao, lãng mạn đào hoa làm sao.

      Người này từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, từ ngôn ngữ đến phong thái đều tỏ ta ta là con phượng hoàng kiêu ngạo ai sánh bằng. Được rồi, đây là Bạch Phú Mĩ, đẳng cấp luôn đấy.

      ra Trương Thiếu Vân vốn muốn đến gặp Liên Hạo Đông mà lúc ta ghét nhất. Chỉ vì Liên Hạo Đông chẳng bao giờ quan tâm tới , lại còn thường xuyên lấy rắn, chuột hù dọa , tóm lại ấn tượng của về quá kém. Nhưng ngại mặt mũi bề , tới được, vậy là cố ý kéo dài thời gian, để Liên Hạo Đông sinh phản cảm với ta, cùng ghét lẫn nhau.

      Thực ra trong mắt của các ông tơ bà nguyệt, Liên Hạo Đông và Trương Thiếu Vân vô cùng xứng đôi. Hoàn cảnh và điều kiện sống khiến Trương Thiếu Vân sinh chút kiêu ngạo, chút nổi loạn nhưng bọn họ kiên quyết cho rằng bản chất của đứa trẻ này rất trong sáng. Vậy nên cứ khăng khăng làm mối cho hai người.

      Chiếc túi Hermes màu hồng sản xuất số lượng có hạn của Trương Thiếu Vân vô cùng chói mắt, cái đầm ngắn bó sát người lộ ra vóc dáng lung linh, tóc dài gợn sóng vắt về bên, lộ ra nửa cái cổ trắng như sứ, thon dài mà lại sạch . vừa bước vào nhà hàng liền bắt đầu hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người bên trong, đàn ông và phụ nữ cùng nhìn qua. Thậm chí có thể nghe thấy người khác : “Đây là ngôi sao nào vậy?”

      Trương Thiếu Vân phát thấy người ta muốn gặp trong nhà hàng, bèn hỏi lễ tân. Lễ tân : “Người ấy vừa mang họ Liên.”

      Trương Thiếu Vân lập tức quay người tìm dáng người cao lớn vừa ra. Người đó ngồi vào chiếc Audi A8 màu đen, phóng vụt .

      Ngày hè, ban đêm Bắc Kinh luôn náo nhiệt yên.

      Thủ Đô phức tạp bận rộn bị ngăn cản bởi ban đêm mà yên lặng, khách qua đường lại lại tô điểm cho thành phố này, người có tiền ngồi xe riêng, người tiền xe buýt, quyền quý và nghèo khó sinh tồn chồng chéo nhau.

      “Xích Mị” nằm gần thôn Tam Lí phía đông Bắc Kinh, chiếm diện tích rất lớn, được cải tạo từ căn xưởng cũ trước đây, bên trong có đủ các thể loại giải trí, tiêu khiển, chú trọng nhất là phong cách và đẳng cấp, khách đến quán ăn đêm này đều tiêu dưới bốn con số, nếu bao toàn bộ phải từ năm con số trở lên. Giờ khắc này, đèn đường vừa mới sáng, tối nay, đây là nơi tốt nhất để phát tiết dục vọng và tiền bạc.

      Liên Hạo Đông dừng xe bên, nhíu mày nhìn chỗ ăn chơi trác táng này, nhóc con kia lại dám đến chỗ này chơi à? đốt điếu thuốc, lẳng lặng chờ người đến.
      PhamthanhhuongChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Mặt mày hớn hở [3]

      lâu sau, chiếc xe riêng hiệu Bentley sẫm màu rượu sâm banh chạy vào bãi đậu xe, người đàn ông vận quần mới chỉnh chu sang trọng lạnh lùng bước xuống xe. Xuống xe rồi nhưng ta vội vào mà lại tiến đến chỗ Liên Hạo Đông, vòng quanh chiếc Audi rồi ngả người tựa vào cửa sổ xe gõ gõ: “Ngọn gió nào thổi cậu hai tới đây vậy?”

      Liên Hạo Đông quay cửa kính xe xuống: “Đông Phong! Từ bao giờ mà hú hí ở vũ trường rồi hả? Hôm nay tôi cho người điều tra mới biết nơi này là của thằng nhóc nhà cậu.”

      Người đàn ông trẻ chỉnh chu này là Hà Chu Toàn, xem như cậu em út thành đạt của Liên Hạo Đông, là số ít bạn bè theo con đường phát triển nghiệp như nhiều người khác, vật vạ xong đại học rồi hòa vào đời sống xã hội, đại diện tiêu biểu cho thành phần con ông cháu cha có máu mặt.

      Liên Hạo Đông dụi điếu thuốc tàn: “Nghe tối nay có nhân vật bí nào hả?”

      Hà Chu Toàn bước vào xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế: “Ai bí chứ? Chỉ là sao trẻ mới lên thôi, thấy có hứng sao?”

      Liên Hạo Đông đáp lại: “Đúng thế, cậu có ý kiến à?”

      Liên Hạo Đông có bản lĩnh đặc biệt ở chỗ chuyện đôi khi rất khó nghe, điều này Hà Chu Toàn biết từ , đó là người cởi mở hào phóng tốt đẹp nhưng cũng rất thâm trầm hiểm. nhiều năm đụng tới thế gian, giờ đây lý cậu hai nhà họ Liên lại muốn hòa nhập trở lại? Sau thời gian gặp gỡ ai bây giờ lại thích thú với nghệ sĩ làng giải trí? Thấy khoái nghệ sĩ cũng chẳng sao nhưng vì sao lại khoái nam ca sĩ? thấy quá sốc!

      Hà Chu Toàn lắp bắp kinh ngạc: “Nghe đồn Chu Miện là GAY, chẳng lẽ bây giờ lại thích…”

      Hà Chu Toàn lùi mình xa khỏi Liên Hạo Đông. mở trừng hai mắt há hốc mồm quay qua nhìn Hà Chu Toàn.

      Hà Chu Toàn nắm chặt quần áo mình: “Em phải GAY ha , đừng hòng chú ý đến cậu đây.” – Rồi lại liến thoắng “Chẳng lẽ ở lâu trong quân ngũ ngắm đàn ông đời nên đổi tính? Em nhớ năm ấy còn đánh lộn giành mà sao hôm nay ….”

      “Chứ phải cậu bị đánh hội đồng vì con ấy rồi mày mới lao vào giải vây cho cái mặt mốc của cậu hả?” - Liên Hạo Đông cắt đứt lời ta , sẵn tiện vạch trần điểm yếu của ai đó.

      Hà Chu Toàn nghẹn họng, e hèm cho qua rồi lại tiếp: “Có đúng là muốn gặp Chu Miện ? Lát nữa em cho mình đến gặp nhé? , gọi báo tới đây trực tiếp em thèm tới ngày hôm nay. Giờ già đầu rồi, thích quỡn nữa! tối nay gọi mấy em tới đây bão với nhau lại chứ? Lâu lắm rồi tụ họp với nhau.”

      Liên Hạo Đông ngả đầu đáp gọn: “ cần.”

      Trần Hiểu Sắt tới chỗ làm cùng với Lâm Mễ Mễ.

      Vừa bước vào sân trong, lập tức để ý ngay đến chiếc Audi A8 đậu bên này. kéo tay Lâm Mễ Mễ, hưng phấn quanh chiếc xe vòng chỉ tay lia lịa khen: “Đây là loại xe mà mình thích nhất, có vẻ khiêm nhường nhưng rất xa hoa, xa hoa mà lại kín đáo.”

      Lần đầu tiên Liên Hạo Đông nghe thấy có người như vậy về chiếc xe Audi.

      Lâm Mễ Mễ chen vào: “Loại xe này cậu thấy quá đường bệ sao? Với người có thế giới quan méo mó như cậu, lúc nào cũng tà khí vây quanh sao xứng nổi với nó!”

      Trần Hiểu Sắt ngắt liền: “Đồ quỷ! Ai mình xứng hả? Ta đây nỗ lực hai năm để tậu được chiếc xe Audi sang trọng nhất, cẩn thận đến lúc đó ta cóc thèm cho mi mượn.”

      Lâm Mễ Mễ nghe mà thấy run rẩy, kéo bước nhanh vào vũ trường.

      Trần Hiểu Sắt với Lâm Mễ Mễ vốn để ý thấy có người trong xe, chờ họ vừa , Hà Chu Toàn thốt lên: “Đây là nhân viên trong đó của em sao? Đúng là tác phong của mình lúc còn trẻ hen! Vừa trẻ trung sung sức lại tràn đầy sức sống!”

      Liên Hạo Đông dán mắt vào họ Trần cả đoạn đường dài của người ta mà hề nháy mắt lần nào, điều này làm cho Hà Chu Toàn càng lúc càng thấy quái dị, thắc mắc liền: “Em này cậu hai, ánh mắt của đúng là động dục rồi! Có phải bị song tính luyến ái?”

      Liên Hạo Đông nhìn thấy bóng hình xinh đẹp biến mất sau cánh cửa vũ trường liền lên giọng rất mạnh: “ thể được!”

      Hà Chu Toàn xòa rộng hai tay, hàm ý còn gì để . quan sát khẩu vị của Liên Hạo Đông qua này, dong dỏng cao, trẻ trung, ngây thơ, dồi dào sức sống nhưng phải loại của . lăn lộn tình trường nhiều năm, loại phụ nữ gì chưa gặp qua, chính những có vẻ ngoài trong sáng tinh khiết như nữ sinh là dám nhúng chàm nhất, chỉ có thể làm người tình thuở ban đầu, hoặc làm vợ, thể khiến bị chao đảo. chợt thốt lên đôi câu thơ tạm bày tỏ suy nghĩ này: "Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy xuất phù dung." [edit nghĩa câu thơ theo trình độ hiểu biết có hạn nhé =D câu đó nôm na là: Thiên nhiên gạt bỏ lớp trang trí rườm rà cho nó, từ dòng nước xanh đóa phù dung ra.]

      Liên Hạo Đông cau mày, quay đầu lại tin nổi nhìn chằm chặp vào kẻ mà năm hai mươi tuổi bị chết danh tên mù chữ: “Biết cái này lúc nào?”

      Hà Chu Toàn nhếch chân cười cười: "Nghe câu này ngạc nhiên chưa? Về sau cứ gọi cậu đây là thi sĩ lớn nhé!”

      Liên Hạo Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng niệm tình buông ngay câu: “ lộn rồi đó.”

      Người hâm mộ đến mỗi lúc đông, chen chúc ngay cửa mòn mắt chờ thần tượng đến. Trong lúc đó nơi hậu đài, Trần Hiểu Sắt hấp tấp vội vàng. đổi lại đồng phục hộp đêm Xích Diễm.

      Mặc bộ đồ này nhìn y như hóa trang người máy, cứ lập lòe lóng lánh trông rất kỳ ảo. Thay tạm bộ đồ này nên vừa người, chiếc quần cực ngắn bó sát người làm lộ ra bờ mông tròn trịa, còn trước ngực bị bó chặt như muốn xổ ra bành trướng. ra rất gầy, mặc đồ bình thường có vẻ gì gợi cảm nhưng đồng phục này khoác lên người chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ: lẳng lơ suồng sã. Chỉ còn miếng băng gạc đùi, vén băng lên nhìn chút, miệng vết thương kết vảy hồng. Chơi luôn, kéo phăng lớp băng gạc ra, mặc vớ lưới đen vào, cột tóc lại bằng băng đô cánh bướm, nhìn rất sinh động đáng .

      Lâm Mễ Mễ quay lại chỗ thấy nai nịt đâu vào đó rồi, khỏi than thở: “Đấy nhé! Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, rùa cũng có thể hóa tiên trông hớn ha hớn hở chừa kìa.”

      Lại nhìn chằm chằm vào ngực mà chua: “Trứng luộc của cậu phát dục từ bao giờ hả?”

      Trần Hiểu Sắt đốp lại: “Mẹ nó! Cậu mới trứng luộc đó! Tôi từng cúp C đó có được ? Chỉ có dạo này oải quá, ốm mất mười mấy ký, ai biết thứ này cũng bị rút nước theo?”

      Lâm Mễ Mễ cười cười dặn dò: “Khách tối nay tới đều rất hào phóng chịu bo tiền, cậu chỉ cần ghé phòng VIP giao rượu là được, ai càng ít trong phòng càng là VIP cao cấp, bao lì xì càng dày hơn, biết chưa?”

      Trần Hiểu Sắt đáp: “Rồi, ta đây cũng chẳng phải chưa từng làm công cho ai.” - Mi quá khinh thường người rồi đó.

      Ngoài cửa xôn xao ầm ĩ, người hâm mộ bên ngoài thét chói tai, tiếng reo hò hú hét lập tức tràn ngập khắp nơi dần lan vào trong hộp đêm. Trần Hiểu Sắt khập khiễng nhìn người từ phía ngoài tiến vào hàng loạt, Chu Miện được hai vệ sĩ to cao hộ pháp hộ tống vào bên trong vũ trường, ánh đèn chụp hình chớp nháy liên tục cùng cả máy quay phim lia vào ngừng. Trần Hiểu Sắt bị chen chật cứng liền lải nhải rủa thầm chạy lại góc tối nhất.

      Nhưng nào có buông tha được cơ hội truy đuổi ngôi sao, liền móc ra điện thoại di động mới mua của Tiểu Mễ nháy Chu Miện vài phát, còn chộp được mấy tấm cận cảnh, miệng rú lên mừng húm.

      Liên Hạo Đông cùng với Hà Chu Toàn ngồi vị trí VIP nhất trong gian trang nhã, mở hết hai chai Hennessy VSOP. Sân khấu bắt đầu rực rỡ sáng đèn, sôi động nhộn nhịp với màn nhảy minh họa
      Lung linh tuyệt vời. Hà Chu Toàn hỏi Liên Hạo Đông: “ Lâu rồi chưa tới mấy chỗ này phải ?”

      Lúc này Liên Hạo Đông có vẻ thư thả lười nhác ngả người dựa ghế sa long, phả khói thuốc lá phà phà: “ Tôi đến mấy nơi này khi nào thế?” – Khụ khụ cố chấp là mình rất đoan chính.

      Hà Chu Toàn tức giận bực bội phản bác: “ có chắc là chưa từng tới đây ? Năm ấy đáng lộn ở Đêm Thượng Hải bị vệ binh của ông già nhà cường chế lôi phải là hả?”

      Liên Hạo Đông tỏ vẻ hết sức điềm tĩnh mà trắng trợn :” nhớ rời”- Rồi còn tặng thêm câu-“ Tôi chỉ nhớ cậu bị ông già nhà cậu quất cho mấy roi nhà binh”.

      Hà Chu Toàn bị nghẹn mà kho khan

      chàng Liên Hạo Đông này có sở trường chính là khác sâu trong đầu kí ức về điểm yếu của người khác song song với thế mạnh của mình.

      Chu Miện bắt đầu màn trình diễn của mình vừa nhảy vừa hát, khí hừng hực dồn dập sôi động khắp mọi ngõ ngách.

      Liên Hạo Đông cầm ly rượi nhấp miếng, sau đó đánh giá:” Này là năm chin mấy?”

      Chu Miện cười theo: Đúng là dân sành sỏi, năm 92, hôm qua mới nhập về từ Pháp đấu giá cao đấy, mùi vị tệ chứ?”

      Liên Hạo Đông uống vài hớp:” Vẫn còn thiếu chút”- Ngồi lúc lại bắt đầu đảo mắt khắp nơi tìm hình dáng thon thả xinh đẹp của ấy.

      Hà Chu Toàn nhìn Liên Hạo Đông biết ngay là ánh mắt của thợ săn tìm con mồi, cất lời: “ Muốn tìm kia? Có cần em gọi người đến phục vụ ?”

      Liên Hạo Đô khoác tay: “ cần. Để tôi tự tìm”.

      Trần Hiểu Sắt làm theo cách của Lâm Mễ Mẽ bắt đầu khắp nơi mời rượu, mỗi góc qua đều phiêu diêu xinh đẹp tựa bướm đêm.

      Qua làn khói mù, Liên Hạo Đông thấy xinh đẹp cần tìm, mắt chớp nhìn , trong người có cảm giác nóng bức sôi sục rang, cau mày nhàng nâng rượu: “ ngờ rượu này lại lan tỏa chậm rãi như thế!”

      Hà Chu Toàn khéo léo nhìn thấy ý đồ của Liên Hạo Đông, vẫy vẫy phía Trần Hiểu Sắt.

      Trần Hiểu Sắt nhàng bước tới gian của họ. Liên Hạo Đông vẫn tiếp tục thưởng thức rượu rất nền nà, có gợn sóng nào trong ly rượu ấy. Hà Chu Toàn mới hỏi: “ tên gì?”

      Trần Hiểu Sắt dừng chút liền : “ En tên Hà Mã, xin hỏi các vị cần dùng gì?”

      Hà Mã? Thua thiệt cho phải dùng tên giả này!

      Hà Chu Toàn Cười : “ Tôi này em Hà Mã, vị này muốn ăn trái cây ướp lạnh, phiền em phục vụ phần nhé.

      Trần Hiểu Sắt liếc nhìn Liên Hạo Đông khí phách hùng hồn, hốt hoảng trong long: “ phải buổi trưa này ở phòng ăn với người kia sao? ra là là vệ sĩ của Chu Miện. Mà hình như Chu Miện củng đẹp bằng này”.

      cười cười vui vẻ lui ra lấy mân đựng trái cây.

      Dưới khán đài người xem nhảy hừng hực khí thế, ai đó tung hô mạnh bạo, vừa đúng lúc Trần Hiểu Sắt qua bị tay ai đó đẩy té nhào đất, lập tức la lên. Nhưng xunh quanh quá nhiều người, am6m thanh lại ồn ã ầm ĩ, tiếng la của bị chìm lấp mất.

      Lồm cồn chao đảo, mới thấy rơi mất điện thoại mới mua của Tiểu Mễ, định đứng lên tìm cách lây nó lại, điện thoại trong nháy mắt bị chân ai đó đá vào trong đám đông, trơ mắt nhìn nó bị đạp tan tành mà rung mình.

      Lòng chợt lạnh , làm đêm cũng tới hai ngàn nguyên, rất muốn khóc ra tiếng.

      Song lúc này được khóc mà phải đứng lên,nếu bị ai đó lỡ đạp trúng mới nguy hiểm nhất. Cố gắng gượng dậy mà chưa được đúng lúc sau lưng có đôi tay kịp thời kéo lấy đem vào dãy bên kia, đó là người đàn ông cường tráng. luồng hỗn tạo mùi thuốc lá cùng cả mùi rượu và mùi đàn ông lập tức bao lấy toàn thân . Đợi sau khi an toàn, người đàn ông nọ cũng chưa buông tay mà ghé vào tai hỏi: “ sao chứ?, Hà Mã”

      Trần Hiểu Sắt ngửi mùi rượu rất nồng người này lập tức rời khỏi cái níu kéo của người đàn ông này, chỉ : “ sao cả, cám ơn

      Sau đó vội vã bỏ . dám nhìn lại là ai cứu , trời ạ, thấy ớn quá.

      Mới vừa cứu viện hòa hảo. Liên Hạo Đông bị kẹt trong đám người lao đến với tốc độ của chiếc Jaguar, mãnh lực to lớn biết chừng nào, hai tên nam sinh bị lủi tới cũng dám hó hé gì, đứng dậy phủi mông chạy ngay.

      Trần Hiểu Sắt chạy đến chỗ để trái cây rồi cố gắng bình tĩnh lại rồi mới dám ra ngoài. Lấy đủ các loại như đu đủ, xoài với dứa rồi mới đến chỗ Liên Hạo Đông. Lúc tới, mới giọng tươi cười đặt mâm trái cây xuống. Đợi sắp rời , Liên Hạo Đông mới : “ Mới vừa rồi tôi cứu em… em còn chưa lời cảm ơn tôi!”
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Mặt mày hớn hở [4]

      Trần Hiểu Sắt bị bất ngờ liền ngẩng đầu nhìn về phía Liên Hạo Đông, lại là ? lập tức lúng túng biết nên gì. Hà Chu Toànở cạnh bên thêm dầu vào: “Nhưng ấy lại chỉ vì mà dùng hết sức xông pha trận mạc đó, Hà Mã à.”

      Trần Hiểu Sắt mân mê đầu mà : “Cám ơn các vị! Để tỏ lòng cảm tạ, em cần tiền boa đâu ạ. Còn có chuyện gì thêm các cứ việc gọi em, chỉ cần là việc em có thể làm là được.”

      Liên Hạo Đông đưa phần đu đủ cho Trần Hiểu Sắt : “Ngồi xuống ăn .”

      Đu đủ là loại trái cây giúp nở vòng 1 nhiều nhất, khoa học chứng minh!

      Trần Hiểu Sắt mắc cỡ ngại ngùng ngồi xuống, ngậm đu đủ nhai hai cái rồi nuốt. Liên Hạo Đông đánh giá bộ dạng của mới : “Chút nữa xuống nhớ đổi quần áo .”

      Trần Hiểu Sắt hoảng sợ hỏi: “Sao thế? Đây là đồng phục làm việc của chúng tôi.” – Tác phong nghề nghiệp hàng ngày cần phải để ý. Tiêu ♥Khang – Diễn ✬đàn Lê ♧Quý Đ❂ôn

      Liên Hạo Đông liền : “ cảm thấy lạnh hơn so với lúc nãy sao?”

      Trần Hiểu Sắt khá bực mình, chàng này có phong độ có vẻ tốt, sao chuyện lại có vẻ bình thường, còn ra vẻ rất quen mình. lập tức quay lại chỗ đứng lúc nãy rồi đáp lại: “ cảm thấy gì cả. Xin hỏi có phải quản quá nhiều rồi ?”

      Hà Chu Toàn cúi đầu đưa tay lên đùi nhìn xuống đất. Liên Hạo Đông mới : “Bộ đồ của ở mặt bên rách hết ra rồi.”

      Cuối cùng Trần Hiểu Sắt chầm chậm rời khỏi. mơ hồ nghe thấy tiếng cười ám muội của đàn ông sau lưng mình.

      Hà Chu Toàn liền hỏi: “Từ lúc nào để mắt đến này vậy? Em thấy khác gì con sói cả.”

      Liên Hạo Đông mắt điếc tai ngơ với lời của Hà Chu Toàn, vỗ vỗ vai :“Về sau hào phóng chút , cấp cho nhân viên loại y phục gì chứ đừng phải thứ thấp kém đó.”

      Rốt cuộc Trần Hiểu Sắt chỉ có thể mặc quần trắng của mình ra sân, tới cửa toilet phát phía thùng rác là đôi cánh thiên sứ bằng lông vũ trắng muốt, đẹp mắt vô cùng. Đẹp đến thếsao lại muốn ném? nhặt lên nhìn, vẫn còn rất mới, liền mặc vào xem thử thế mà vừa y. ngứa ngáy trong lòng, muốn cởi đâu, còn nghĩ nếu có người tìmcùng lắm trả lại cho người ta.

      Nhưng đợi khá lâu cũng có người đến, có phần nôn nóng, liền dò xét thử, la lên hai tiếng: “Đôi cánh này là ai ném à? Ai đó muốn có nó hả? ai trả lời tôi cứ mặc nó đấy nhé! Đến lúc đó chớ có trách tôi thèm lên tiếng nha.”

      Mười giây đồng hồ, ai trả lời! Quả ai, liền mặc vào hấp tấp chạy .

      ra bộ cánh này là đạo cụ chủ yếu nhất tối nay. Thế mà gặp phải tay thuận tay trộm quần áo Trần Hiểu Sắt, dẫn tới cuộc nháo kịch diễn ra sau đó.

      sân khấu Chu Miện vẫn còn run người sau mấy lần biểu diễn, mệt đến lả người, tiết mục sau mới lấy tĩnh là chủ. Nội dung chủ yếu dựa vào trường mà phát động, thậm chí nó còn có tên gọi rất thi vị: “Truy tìm thiên sứ xinh đẹp nhất.”

      Trong lúc này dưới khan đài Trần Hiểu Sắt hề biết tớiđiều này, chỉ nghĩ tới điện thoại di động của Tiểu Mễ tan tành xác pháo mà rối rắm nhức đầu. Tiêu ∞ Khang ♓Diễn✰ đàn Lê Quý Đôn

      Lúc đó người chủ trì đài to: “Tối nay, thiên sứ xinh đẹp may mắn nhất của chúng ta là ai đây?”

      Đèn tròn sân khấu lập tức xoay quanh tìm kiếm chiếu ngay lên người Trần Hiểu Sắt đúng lúc đếm tiền boa có bao nhiêu.

      loạt tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tiếng la thất thanh, tiếng thét chói tai hướng về phía Trần Hiểu Sắt đồng loạt sau đó. Ánh sáng chói mắt, thanh thủng màn nhĩ, Trần Hiểu Sắt vội vàng bịt mắt nheo lại, cái gì thế này? Người chủ trì ra vẻ mừng rỡ :

      ra thiên sứ hạ phàm bận việc riêng của mình. Mời em lên đài để mọi người cùng hoan nghênh!”

      Trần Hiểu Sắt bị cưỡng chế mời lên sân khấu.

      “Thiên sứ chân chính” bị thay mận đổi đào đứng ngay bên im bặt cũng còn ai để ý. Trời ạ, tiết mục này ai ai cũng thấy hết.

      Tối nay vốn tiết mục như thế này: tìm kiếm thiên sứ - thiên sứ lên đài - lên đài rồi được hỏi nguyện vọng - nguyện vọng chính là cùng Chu Miện hợp xướng ca khúc mới - hỗ trợ cho album lần tới theo ý đồ của bên chế tác sản xuất.

      Được rồi! Người chủ trì hỏi Trần Hiểu Sắt: “Xin hỏi thiên sứ, là fan hâm mộ của Chu Miện, em có nguyện vọng gì mong muốn được Chu Miện thực ?”

      Trần Hiểu Sắt vốn hoảng nay còn hoảng hồn hơn, đời sống vui buồn lẫn lộn này khỏi quá kích thích, nhìn Chu Miện ngượng ngùng: “Tôi muốn ôm hôn cái được ?”

      ra người chủ trì vốn muốn cự tuyệt, nhưng Chu Miện lại sải bước lên trước ôm Trần Hiểu Sắt quay vòng, cũng tiện chủ động hôn cái, Trần Hiểu Sắt liền được quen cũng hôn Chu Miện đáp lại....

      Chết mất! Mình chao đảo mất, bị rất nhiều fan nữ dưới khán đài la ó, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng ôm đầu chạy xuống. Trời ạ, bị đánh là chuyện , bị Chu Miện ôm vòng lớn chính là chuyện lớn, cứ bỏ mặc mọi chuyện mà nó vớt vát được nửa ! định tìm Lâm Mễ Mễ chia sẻ việc gây kích động này, nhanh thế nào mà cánh tay bị người níu lại, dừng chân rồi quay đầu nhìn lại. Tiêu ❁Khang – Diễn⊹ đàn Lê Quý⊹ Đôn

      Cái quay đầu ấy lập tức làm sững sờ, dường như hư ảo, cứ nhừa nhựa như trong mơ, lại giống như xuyên qua thế giới nào! Trong giấc mộng người này lại là Tống Á, gầy rất nhiều, cũng trưởng thành lênkhá nhiều.

      Thời gian dừng lại sau đó.

      Đây là người tám năm trong lòng , người thầm mến ba năm, nhau năm, chia tay bốn năm, năm đó với thể cùng , suy nghĩ rất nhiều lý do, hơn nữa đem mỗi lý do ra nghiêm túc phân tích lần, khả năng lớn nhất là chưa bao giờ mình, tất cả chỉ do mình đơn phương. Nhưng cuộc đờicó xoay vần bao nhiêu lần chăng nữa, cũng chưa từng quên .

      lại xuất phải nên vui mừng. Chuyện này chân biết bao, chẳng lẽ người xế chiều nay trong quán cà phê sao?

      Tống Á mỉm cười nhìn , cũng như năm đó thiếu niên đẹp tươi tung bay vạt áo trong sân trường khắc sâu vẻ lung linh, trang nhã và cao quý bao nhiêu.

      đưa tay chạm vào mái tóc dài của hỏi:“Thiên sứ, có thể hay bây giờ em thế nào được ?”

      Trần Hiểu Sắt xúc động đến mức khóc lã chã. biết Tống Á chia tay rồi cũng tìm bạn mới mà là biến mất khỏi Bắc Kinh. cũng tìm hiểu ở rất nhiều người nhưng biết được và em nơi nào rồi, giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Cuối cùng chỉ có thể tự an ủi chính mình, đàn ông nên ngượng ngùng với .

      Hoặc là vẫn em của mình nên đỡ được cái nhìn của xã hội, tìm nơi ít người để cư, hoặc là phải tật bất trị, phải nhịn chịu đau tìm chân trời mới xa xôi.... Mấy khả năng này bàn luận với bạn bè thân, ai cũng cho rằng hai loại trước có tỷ lệ cao, chỉ vì Tống Á rất ít tiếp xúc với nhiều người, quanh chỉ có em .

      nỗ lực bình tĩnh, chùi chùi khóe mắt tràn ra nước mắt: “Tống Á, là sao?”

      Tống Á giúp chầm chậm nước mắt: “Là , trở về. Khóc cái gì chứ?”

      càng càng muốn khóc, nên giọng nức nở: “ có đâu. Ha ha!” – Rồi lại cất tiếng cười.

      ” - Tiếng gọi trong suốt của trẻ vang lên sau lưng , Trần Hiểu Sắt nhìn thấy mà ngoại hình hề thay đổi qua ba năm, em Tống Ny của Tống Á ra ở ngay trước mặt mình. Tiêu ❁Khang – Diễn⊹ đàn Lê Quý⊹ Đôn

      Tống Ny nhìn Trần Hiểu Sắt cười cười: “Xin chào, lâu gặp.”

      Trần Hiểu Sắt có cảm tình gì với Tống Ny, năm đó theo đuổi Tống Á bị em tìm mọi cách ngăn trở, những lời khó nghe gieo vào lòng nỗi ám ảnh còn đó. Trần Hiểu Sắt vụt tắt vẻ tươi cười, đáp lễ lại Tống Ny: “Chào em.”

      Tống Ny giữ lấy tay Tống Á nài nỉ: “, trở về thôi, em muốn chơi nữa, em thấy hơi mệt mỏi.”

      Tống Á dịu dàng với Tống Ny: “Em vào xe trước . ở đây hồi rồi quay lại.”

      Tống Ny vẫn khăng khăng: “Vậy em chờ cùng .”

      Trần Hiểu Sắt liếc nhìn Tống Ny, ta đúng là có thay đổi, nhiều năm rồi vẫn chỉ nghĩ độc chiếm Tống Á, thôi, có thể gặp lại Tống Á vui lòng. Liền tự tìm đường lui mà : “Em xin lỗi, Tống Á, em có chuyện, có cơ hội lần sau hàn huyên.” – Rồi xoay người chầm chậm bỏ .

      quay đầu còn nghe Tống Á gọi: “Hiểu Hiểu....”

      Rồi lại nghe tiếp Tống Ny nũng nịu kêu: “, thôi nào. Em muốn về nhà.”

      Trần Hiểu Sắt chạy thút thít, nước mắt rơi xuống ào ào. có chết, sống sờ sờ đứng trước mặt . ra từng có thời gian Trần Hiểu Sắt nghĩ rằng chết vì chỉ có chết người ấy mới vô ảnh vô tung mà biến mất.

      khóc cho rồi định quay về, tính toán trở về, tới phía cửa lại bị người nữ bắt được, này mặc thân tuyết trắng khắp người, quăng ngay cho Trần Hiểu Sắt bạt tai, miệng còn mắng chửi: “Cái thứ biết xấu hổ, lại dám trộm quần áo của tao.”

      Á! này là người được sắp xếp cho Chu Miện, lần hoạt động này vừa tốn tiền lại mất ít sức lực để được chọn vào vai thiên thần, ngờ vào phòng thay quần áo lại mang theo đôi cánh, điều này cũng khó trách, ai bảo trang điểm rồi mà cứ nhất định quay về đổi đồ mới chứ?

      này liền đem cánh để tạm trong phòng vệ sinh. Lao công quét dọn vệ sinh ghét nhất nhân viên dùng xong món gì lại tiện đâu bỏ đó, sẵn tay vứt nó ngoài thùng rác phạt luôm.

      ra bộ đồ đầu tiên mặc đâu có xấu! Cánh tìm được, cũng còn cách nào, chẳng thể làm gì khác hơn là đứng gần sân khấu hy vọng có thể tìm vận may được chọn trúng, nhưng người điều chỉnh ánh sáng bị mù mắt mới nhìn thấy . Mà là mời Trần Hiểu Sắt kẻ trộm cánh của lên đài.

      Trần Hiểu Sắt bị ta tán cho bạt tai. vốn phải kẻ nhẫn nhục chịu đựng, vừa đúng lúc muốn xuất hết ra ngoài những uất ức bao ngày qua. Thình lình rút về phản pháo: “Dám đánh bà à?” - Thuận tay kéo tóc kia nhấn xuống mặt đất, tiếp liền đó là bạt tai quất ngược lại. chỉ vớt vát lại cho mình còn kiếm lời thêm.

      Xung quanh đều là con , có ai đứng ra can ngăn, chắc ai cũng sợ vạ lây cho mình.

      Bạn trai cũng chạy đến, nhất định bảo trì phong độ với nguyên tắc của đàn ông, đó là đàn bà đánh nhau đàn ông mó tay, nhưng sau đó nhìn thấy Trần Hiểu Sắt càng đánh càng hăng ta cũng giữ nổi phong độ của mình định động thủ.

      Cánh tay ta còn chưa có gần đến Trần Hiểu Sắt bị người đàn ông khác đẩy ra ngoài, người này chính là Liên Hạo Đông.

      Liên Hạo Đông để ý tỉ mỉ mọi thứ, nhìn thấy Trần Hiểu Sắt khóc lóc kể lể, cũng bắt gặp Trần Hiểu Sắt mất hồn như thế nào, tim lúc ấy cũng đau râm ran, đổi bướcthì thấy ngay Trần Hiểu Sắt bị đánh, đợi chạy tới, nhóc con này bắt đầu phản kích nên định chờ Trần Hiểu Sắt vớt đủ vốn cho .

      Hà Chu Toàn đánh giá sau này về Trần Hiểu Sắt: “Vào lúc đó Trần Hiểu Sắt dũng mãnh như nữ hùng, quả đúng là người phụ nữ của Liên Hạo Đông.”

      Liên Hạo Đông ôm lấy Trần Hiểu Sắt nóng nảy kích động khéo léo dỗ dành: “Nhóc con, bình tĩnh chút.”

      Nhóc con? Nhất thời hoảng hốt cứ cho là ba mình, khi còn bé ba luôn tới đúng lúc gào khóc hoặc lăn lộn đất mà dỗ: “Nhóc à, đừng khóc nữa!” Bây giờ có người lo lắng cho , khóc càng dữ dội hơn, vì có chỗ dựa mà càng thoải mái phát tiết.

      Liên Hạo Đông bế vào lòng rồi ra.
      Last edited by a moderator: 30/10/14
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Tâm trạng vui vẻ [1]

      Người đàn ông bị Liên Hạo Đông hất ra quay lại giơ nắm đấm về phía , Liên Hạo Đông bế Trần Hiểu Sắt lại tránh thoát dễ dàng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết thân pháp này nhanh thế nào. Nhưng đối phương chỉ có mình người này, xoẹt, xoẹt, xoẹt, 5, 6 người mặc áo phông đen bó sát nhảy ra trông rất giống dân du côn chuyên nghiệp.

      Hà Ngọc Thành ra với vệ sĩ trong quán: “Giữ đám người này lại cho tôi, đừng để bọn họ làm loạn.” Sau đó ta lại đến chỗ bạn trai kia bảo: “Nhóc con, người này cậu thể chọc vào, đó là người ở khu tây, nên hơn.”

      Đám công tử của Tứ Cửu Thành trước đây hay tụi con nhà giàu trong ngoài Ngũ Hoàn bây giờ đều biết khu Vân Tập phía tây Bắc Kinh, dù có là cậu ấm chiêu nhà tỷ phú gặp những người này cũng phải nhường 3 phần, thẳng ra là cố gắng cho khách khí, những người này đều có quyền lực trong tay.

      Bạn trai nghe mà hoảng hồn, ta biết thể đụng tới những phiền phức này, gia thế tám chữ số của ta vẫn đủ để xưng vương ở thủ đô.

      bị đánh nhìn bạn trai mình thấy có phản ứng gì bèn nổi đóa: “Sao vô dụng thế hả?” Lại làm ra vẻ ta đây, tự chạy qua dọa dẫm Trần Hiểu Sắt: “Cứ chờ xem.”

      Liên Hạo Đông ngay cạnh trả lời giùm Trần Hiểu Sắt: “Được thôi, lúc nào cũng có thể tiếp .”

      sao?” ta đánh giá người đàn ông này, nhịn được rùng mình cái, sức uy hiếp của người này quá mạnh! Lại nhìn thấy biển xe Audi A8 lờ mờ bị che khuất trong màu xanh rằn ri lập tức hiểu ra, đây là tổ ong vò vẽ thể chọc vào. Đành nghiến răng: “Xem như gặp may.” Quay người cũng coi như biết thời thế.

      Đợi Trần Hiểu Sắt khóc mệt rồi mới phát giờ phút này gục vào lòng người đàn ông cứu mạng mình hai lần, xong rồi, từ bao giờ người này trở thành đấng cứu thế bám chặt lấy mình? Sao lúc nào cũng gặp ta vậy?

      vội vàng ngoi ra khỏi , cố gắng kéo giãn khoảng cách.

      Liên Hạo Đông khan giọng hỏi: “Vết thương khỏi cả rồi chứ?”

      Trần Hiểu Sắt sờ lọn tóc, : “Tôi bị thương! Cảm ơn lúc nãy giúp tôi.” Nội tâm của có phần rối rắm, người này quen biết chắc có ý đồ gì với chứ?

      Liên Hạo Đông lại hỏi: “Tại sao ngẩng đầu nhin tôi? Chê tôi nhìn xấu sao?”

      Trần Hiểu Sắt dở khóc dở cười đáp: “Tất nhiên phải, xấu chút nào.” Tuy vậy, nhưng lại hề làm như vậy, vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới.

      Liên Hạo Đông thấy nhìn, kiên quyết nhẫn nại đợi .

      Hai người giằng co hồi, Trần Hiểu Sắt đột nhiên lên cơn kích động ngẩng đầu : “Thưa ngài, cho tôi xin lỗi, tôi còn có chút việc tiếp thêm được, tạm biệt.” Chính mình an toàn rồi, sao còn chuồn chứ? Ở lại chỗ này nguy hiểm quá .

      Liên Hạo Đông hề có ý định buông tha , tóm ngay lấy cánh tay kéo lại về phía mình tiếp tục chất vấn: “ thường xuyên tới đây sao?”

      “Hả? Tôi hỏi này bạn học, chúng ta có thân nhau sao?” Trời sinh phụ nữ có bản năng tự bảo vệ mình, càng bị kích thích: “Còn nữa, tại sao tôi phải cho biết?” Trần Hiểu Sắt ra sức phản kháng.

      Liên Hạo Đông : “Chỗ này quá loạn, sau này đừng đến đây nữa.” Lại thêm câu: “Tôi phải bạn học của em.”

      Hứ! Đúng là người qua đường nhiều chuyện!

      Trần Hiểu Sắt hối hận tại sao chuyện với ta, đây ràng là kẻ điên mà, có chạy cũng chạy thoát nổi, phải làm sao đây? Gọi người được ? Đúng, còn có Mễ Mễ.

      cật lực hét to: “Lâm Mễ Mễ, mình bị người ta bắt cóc, mau ra đây cứu mình.” Tiếng phát ra chỉ như bánh bao thịt, có có về. Hai người họ bây giờ đứng ở góc khuất ít người qua lại, khó nghe chút, cảm thấy bị khủng bố, gọi người tới cứu cũng tác dụng, chỉ có thể nghe ý trời định, nghiến răng căm tức nhìn vị bá vương kia.

      Liên Hạo Đông dùng tay nhàng kéo cằm lên, để ngẩng đầu nhìn . Động tác này? Đàn ông quả thực háo sắc hơn phụ nữ. Có điều, ánh mắt của tên đàn ông thối người đầy mùi rượu này nhìn mình rất chăm chú.

      Liên Hạo Đông nhìn nhìn lại cái mũi của , hỏi: “Mũi về sau chảy máu nữa chứ? bệnh viện đổi thuốc chưa?”

      “Hử?” Trần Hiểu Sắt kinh ngạc, người này sao lại?

      Sau khi Liên Hạo Đông kiểm tra mũi rồi thấy có chuyện gì lớn, mập mờ gảy gáy cái, sau đó lại kéo ống quần mình lên ngồi xổm xuống. tỉ mẩn kiểm tra vết thương ở chân lúc bị va quệt xong rồi đứng lên, vẻ mặt được vui, giọng điệu mang theo cả trách mắng, hỏi: “Chưa đổi thuốc à?”

      Trần Hiểu Sắt toát mồ hôi, sau hàng loạt lần chạm mặt, nhớ ra người trước mắt là ai, ta vốn dĩ chẳng phải vệ sĩ của Chu Miện mà là sĩ quan bước ra từ trong xe ngày hôm đó, có tên họ là Liên Hạo Đông. tại cứ bám dính lấy , tám phần là đòi nợ rồi. Chẳng trách cứu tới mấy lần, chắc chắn là sợ đương bị thương đền tiền cho ta.

      thầm: “ là loạn quá rồi, thể làm việc trái với lương tâm.” Bình tĩnh suy nghĩ 1 phút, mới cách trấn định: “Tôi biết mình sai rồi. Nhưng tại tôi đem theo thẻ, có tiền trả cho .”

      Liên Hạo Đông hiểu, tiếp tục xụi mặt hỏi: “Tiền gì cơ?” Nhìn vẻ mặt áy náy tự trách của , đột nhiên rất muốn trêu : “Vậy...em, em biết mình sai chỗ nào rồi?”

      Trần Hiểu Sắt cúi đầu bắt đầu liệt kê những tội mình phạm phải: “Ngày đó tôi nên đâm xe vào , nên ngất xỉu, nên chưa đền tiền xe cho trốn mất, nên ỷ tiền viện phí vào .”

      ra khá lâu rồi nghiêm túc nhận sai như vậy, đều chỉ trách hùng gặp vấn đề về tiền bạc.

      Nhớ ngày nào còn là “Nữ hùng” vang danh, thách thức giáo viên, đấu võ mồm với cha, ngày thường luôn bất cần. Chiến tích lỗi lạc mấy lần đều thắng, khí khái hùng này luôn là thứ khiến kiêu ngạo.

      Vụ náo loạn trong quán gần như dẹp yên, nhiều người hết hứng dần dần rời , cũng có người hừng hực khí thế ở đâu lại tới, lác đác người qua lại
      Chương 8: sắc màu quân nhân:

      ngừng, lúc này chỉ có cảnh tượng bất động rất lâu là phạm nhân Trần Hiểu Sát và quan tòa Liên Hạo Đông.
      Nóng bức cả ngày bây giờ cũng bắt đầu xuất gió mát, làn váy trắng và mái tóc đen của Trần Hiểu Sắt tung bay trong gió đầy cuốn hút.
      Liên Hạo Đông giọng hỏi: "Chỉ có từng đấy thôi à?" Trần Hiểu Sắt lời bảo đảm: "Ừm! yên tâm , tôi có quen người bạn ở hãng xe, tôi có thể bảo cậu ấy sửa cho . Nếu muốn, tôi cũng có thể trả tiền cho ."
      Liên Hạo Đông lại hỏi: " còn gì nữa à?"
      Trần Hiểu Sắt sắp khóc tới nơi: " còn gì mà!"
      "Quân phục của tôi sao? Cũng là em lấy trộm ư?"
      A! Đúng rồi còn quân phục! Còn cả khăn tay nữa! cuống quýt giải thích: " ra tôi hề muốn lấy trộm y phục của , ai ngờ vừa ra cửa dọa chết người vệ sinh, để tránh lại dọa người, tôi chỉ có thể mặc áo khoác của ."
      Cái áo đó còn chưa giặt, nhớ là lúc đó tiện tay nhét vào trong tủ.
      Nếu muốn cái áo đó nữa, có thể đền tiền, khoản tiền này bồi thường được, trong lòng có thể đền tiền, khoản tiền này bồi thường được, trong lòng tính toán bước tiếp theo nên thế nào. Trần Hiểu Sắt móc từ túi váy ra tất cả tiền boa tối nay chìa ra trước mặt Liên Hạo Đông: "Cái áo đó tôi vẫn chưa giặt, nếu cân vội mua cái khác vậy, chỗ tiền này xem đủ ?"
      Liên Hạo Đông nhận tiền của mà còn thấy hứng thú với những lời vừa , hỏi: " như thế, người em còn có vụ án mạng khác?"
      ", có, ta chỉ bị hù cho ngất xỉu mà thôi."
      "Cho em cơ hội sửa đổi bản thân, muốn ?"
      Trần Hiểu Sắt vội gật đầu.
      Chà ngoan quá. "Vậy, thôi!" Liên Hạo Đông rút chìa khóa xe ra ném cho Trần Hiểu Sắt: "Có bằng lái chứ? Em lái xe!"
      "Hả?"
      "Tôi uống rượu, thể lái xe."
      " muốn đưa tôi đâu? Ngủ với à? là bộ đội sao có thể như vậy? Còn nữa, tôi là con nhà lành, phải trong quán." thấy khó hiểu liên miên.
      Xem ra hiểu lầm rồi.
      Lâm Mễ Mễ biến mất suốt nửa đêm bỗng nhiên vọt ra như cắt tiết gà. Loẹt quẹt 2 bước nhảy lên phía trước Trần Hiểu Sắt, kéo Trần Hiểu Sắt ra sau mình, : " ấy phải người của quán, tìm nhầm đối tượng rồi." Mỗi ngày những ở quán bị đem hoặc những người đến tìm niềm vui đều nhiều kể xiết, muốn Trần Hiểu Sắt sa ngã. Tiền boa từ việc chào bán rượu nước có thể kiếm, tiền bán thân tuyệt đối được phép kiếm.
      Liên Hạo Đông cảm thấy bắt buộc phải giải thích với 2 này mới : "Tôi đưa ấy vì 2 ngày trước ấy cản trở hành động quân , tôi chấp hành công vụ, còn về việc có định tội hay còn phải xem biểu tội nay của ấy."
      Trần Hiểu Sắt ở đằng sau kéo kéo Lâm Mễ Mễ: " ấy chính là người sĩ quan hôm đó đưa mình đến bệnh viện. Mình thiếu ta rất nhiều tiền, ta muốn mình bán thân để bồi thường."
      Đầu Liên Hạo Đông khá to, ra vẻ ôm trán : "Tôi nhé, ra hôm nay tôi chỉ muốn ấy đưa tôi về thôi, đáng lẽ phải nhận ra, tôi uống nhiều rồi."
      Lâm Mễ Mễ quay đầu hỏi: "Cậu rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền? Tại sao ta cứ dính lấy cậu?"
      Trần Hiểu Sắt : "Mình đâm vào cái xe trăm ngàn tệ."
      Lâm Mễ Mễ cũng lập tức nhụt chí nhưng vẫn bao che: "Tôi mặc kệ muốn bao nhiêu tiền? Nhưng được làm hại ấy."
      Hà Ngọc Thành huýt sáo từ trong quán ra, hỏi Lâm Mễ Mễ: " tên gì?"
      "Lâm Mễ Mễ." biết đây là ông chủ bí ít khi lộ diện của .
      Hà Ngọc Thành ra vẻ giữ lễ với Lâm Mễ Mễ: " Lâm Mễ Mễ, vị này là bạn của tôi, biết có thể nể mặt tôi cho họ ? Bạn tôi có ý xấu gì."
      Lâm Mễ Mễ bị khó xử bên này là đồng đảng, bên kia là ông chủ, tính sao đây?
      Liên Hạo Đông vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Sắt khiến càng lúc càng chột dạ, cuối cùng chỉ đành với Lâm Mễ Mễ: " sao, nếu ta dám động tới 1 sợi lông của mình, mình thiến ta."
      Trần Hiểu Sắt thận trọng cầm lấy chìa khóa rồi ngồi vào ghế lái, nhưng với Liên Hạo Đông; "Tôi chưa từng lái qua chiếc xe nào tốt thế này nên có chút sợ, vẫn nên gọi xe về ! Tiền xe tôi thanh toán cho được ?"
      Liên Hạo Đông điều chỉnh lại ghế phụ của mình cho thoải mái mới bảo: "Tôi còn sợ, em sợ cái gì? Thắt dây an toàn vào rồi ."
      Trần Hiểu Sắt vừa kích động vừa sợ hãi, mới nãy còn có ý dâm dê với cái xe mà giờ ngồi lái rồi. thể tán thưởng, chiếc xe này quả thực tốt hơn cái xe của Thường Lộ Bân, chạy rất êm. mới hỏi: "Vậy giờ chúng ta đâu?"
      Liên Hạo Đông : "Tới nhà em."
      "Tại sao tới nhà tôi?" kháng nghị.
      "Lấy áo."
      Last edited by a moderator: 26/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :