Chương 55
Kim Thiểu Dương phục, nhìn Liên Hạo Đông đầy căm tức.
Liên Hạo Đông xoay người rời , để ý tới cậu ta nữa.
quá khinh người. Kim Thiểu Dương người ta từ tới lớn đều là nhân sĩ tam giáp (đứng top 3 ấy), bây giờ lại bị ghẻ lạnh cách khó hiểu, ai mà chịu được? Cậu ta tức giận xoay người .
Đội phó Lâm Đình Tích thấy nhưng thể trách, thấy Liên Hạo Đông đen mặt cũng hỏi nhiều. chỉ ra những chuyện khác: "Tôi nhớ cậu muốn dẫn em dâu tới xem nghi thức trao quân hàm?"
Liên Hạo Đông thả câu: "Tôi lừa ấy, nếu ấy vẫn muốn quay về Bắc Kinh."
Lâm Đình Tích buồn bực. Sao Liên Hạo Đông lại ích kỷ như thế chứ? Nếu cần vợ ai cũng cần chứ chỉ mình . Nhưng người ta làm gì có ai hãm hại vợ đâu chứ? Chủ yếu là, hãm hại còn cho người ta . Quả thực chính là quân phiệt xã hội cũ, làm tổn hại niềm vinh dự của giải phóng quân.
Lâm Đình Tích chỉ thấy mặt của Trần Hiểu Sắt nhưng ta biết, mắt nhìn của bé kia cách nào so được với Liên Hạo Đông. Chỉ cần Liên Hạo Đông muốn lừa lừa rất chính xác. mặt cho ý kiến có để người ta tới xem hay , mặt khác lại lừa người ta, việc này mất mặt biết bao nhiêu.
Người trong quân đội đều rất thân, vì vậy thấy vợ chiến hữu cũng thân. Lâm Đình Tích kháng nghị thay Trần Hiểu Sắt: "Đội trưởng Liên, cậu làm vậy là đúng. Cậu sợ em dâu nhảy lên đầu lật ngói à?" Phải vợ người ta hư hỏng chút mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, dám nhìn Liên Hạo Đông,
Ngược lại là Liên Hạo Đông nhìn ta. 'Nhảy lên đầu lật ngói' - từ này dùng rất sát với thực tế. gỡ mũ xuống, vỗ lên vai người ta, : " nhọc quan tâm." cũng biết, nếu đồng ý với chắc chắn chịu bỏ qua, lại phải phí rất nhiều công dỗ. Để tới đây? Cũng hợp, có tiền lệ này, ngộ nhỡ truyền tới tai Bắc Kinh chuyện ở đây kim ốc tàng kiều có thể xong đời. muốn xung đột chính diện với cụ bà trong nhà.
Lâm Đình Tích : "Đừng chần chừ, tôi để Tiểu Vương đón em dâu. Cậu thể luôn lừa người ta như lừa đứa trẻ được."
Liên Hạo Đông ngẩng đầu, : "Làm vợ tôi lúc nào cũng phải chuẩn bị bị lừa."
Lâm Đình Tích lấy mũ mình xuống, buồn bực : "May mà tôi phải phụ nữ, nếu tôi là phụ nữ, gả cho đàn ông như vậy tôi bị treo ngược mất."
Liên Hạo Đông thong thả : " là phụ nữ, biết xấu thế nào. Tôi có thể coi trọng à?"
Khốn kiếp! Lâm Đình Tích ném mũ qua bên, : "Aiz! Tôi có xấu như vậy à? Lúc tôi học trung học cũng là cỏ thơm đấy."
Liên Hạo Đông nhíu mày nhìn ta, thể tin mà hỏi: "Vậy sao sau này lại tàn tạ vậy chứ?"
Lâm Đình Tích: "..."
Thực ra Lâm Đình Tích người ta cũng rất đẹp trai. Đúng là lúc học trung học cũng là cỏ thơm, chẳng qua là bây giờ bạn ở nước ngoài, năm về lấy hai lần, phát được lửa dục, nổi lên mấy cái mụn thanh xuân mà thôi. Vậy mà trong lời Liên Hạo Đông lại thành xấu xí.
Liên Hạo Đông vẫn đón Trần Hiểu Sắt, tự mình . suy nghĩ lại thấy thể đắc tội nhóc này được, nếu dọn dẹp giường rất phiền phức. thích tự động bày ra phần thẹn thùng, nếu đắc tội , có lẽ phần bánh ngọt ngoài quy định này còn.
Đúng! thể đắc tội!
Trần Hiểu Sắt chưa tan làm, đánh cờ tướng với vài ông cụ. Có điều tài cờ của vô cùng tệ, luôn lại, làm hại ông cụ người ta đều thích chơi với , nhưng lại bị hành hạ tới có cách nào, gánh nguy hiểm bệnh tim phát tác mà so chiêu với .
Liên Hạo Đông xuất khiến viện thiết kế thêm rất nhiều đề tài. Người biết chuyện biết đây là nhị thiếu gia nhà họ Liên ở kinh thành. Người biết còn tưởng rằng đẹp trai từ đâu tới. mặc đồng phục huấn luyện màu lam đậm tới. Quần áo màu sẫm này lộ vẻ người mặc rất chững chạc và đẹp trai, vì vậy thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Liên Hạo Đông chào hỏi với sở trưởng Lưu, dẫn Trần Hiểu Sắt . rất kích động, hỏi: "Em phải ở đây vài ngày? Cần mang quần áo theo ?"
Liên Hạo Đông : "Tùy em." Chắc chắn con đều bận rộn, áo lót, quần lót, áo khoác, áo trong, rửa mặt, lau mặt, lau người, cũng khá nhiều. nằm giường nhìn thu dọn đồ đạc, chỉ chốc lát nhịn được, qua kéo người ta lên giường.
: " làm gì vậy? Em thu dọn đồ đạc mà."
thổi khí bên tai người ta, : "Lát nữa thu dọn đồ cũng muộn. Để thân thiết trước ." Cách của căn phòng ở đơn vị của phải là vô cùng tốt, có lẽ tới lúc đó chắc chắn có vài binh sĩ quỷ nghe chân tường, làm thuận lợi như vậy. Cho nên nhanh thừa dịp bây giờ làm lần cho thoải mái.
nhanh chóng chìm ngập trong dục vọng của ...Dùng lời Liên Hạo Đông là chuyện thoải mái nhất trong cuộc sống chính là bắn súng. Bắn súng ở bãi bắn bia ở trụ sở, bắn súng trong người vợ, bất kể là bắn ở đâu cũng đều sung sướng lâm ly như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà được.
Hai người làm tới mức nghiện.
Hơn nửa đêm dẫn Phi Hồ ra ngoài ăn chút đồ, lượng vận động quá lớn, cần phải bồi bổ. Bọn họ định cơm nước xong chạy thẳng về trụ sở. Liên Hạo Đông dừng xe trước cửa hàng tiện lợi 24h, với Trần Hiểu Sắt: "Vợ, bàn bạc chuyện, có thể ? Em mua chút đồ ."
cầm ví tiền định xuống xe, vừa xuống xe vừa hỏi: " muốn mua cái gì?"
: "Em mua năm hộp bao cao su . Gần trụ sở có chỗ mua."
dừng động tác xuống xe, : "Điên rồi à? Em ngại mua nhiều như vậy. mua ."
: "Chẳng phải hôm nay mặc quân trang à? Nếu mua ảnh hưởng tốt."
phản kháng: "Vậy em mua ảnh hưởng tốt à? Em mua lần nhiều như vậy, có khi người ta hiểu lầm em làm nghề bất chính."
đành chịu, thể diện của vợ vẫn rất quan trọng. Vì vậy, quay xuống chỗ ngồi phía sau, với Phi Hồ: "Phi hồ, xuống mua bao cao su cho bọn tao ."
Phi Hồ: "..."
Vẫn là Liên Hạo Đông xuống xe mua. Thu ngân tối nay là bé, thấy lính siêu đẹp trai vào mua đống lớn đồ như vậy đỏ mặt. Định lực của quả mạnh mẽ, mặt đỏ tim nhảy trả tiền, còn cảm ơn với người ta. Vì số lượng đồ cầu quá nhiều, hôm nay vừa hay thiếu hàng, người ta vì mà đặc biêt tới kho hàng chuyến để lấy...
Hai người yên lặng vào trụ sở. Trần Hiểu Sắt kích động tới mức hai mắt tỏa ánh sáng xanh. vậy là tối nay chỗ ở là vùng đất chí cương chí dương, hưng phấn thôi.
Chỗ ở của Liên Hạo Đông ở trụ sở là chỗ tốt nhất góc phía nam, là căn nhà hai phòng ở lầu bốn, phong cảnh vô cùng đẹp. Xung quanh nhà trồng cây xanh hóa, bốn mùa như xuân. Nhà của những lãnh đạo cách ký túc xá của binh lính vườn hoa , yên tĩnh hơn nhiều. Nhưng tầng cao nhất có hành lang liền dài, nối vài tòa nhà lại, dùng cách của dân kiến trúc là vừa gắn liền lại vừa tách biệt, là tổng thể kiến trúc thống nhất.
Cho nên đề phòng bị nghe chân tường là vô cùng quan trọng.
Bởi vì gần như người nào muốn nghe chân tường của bọn họ cũng có thể vượt nóc băng tường, việc này phải chơi. Đám người Liên Hạo Đông huấn luyện, cho bọn họ điểm tựa là bọn họ có thể dùng đầu dựng cầu.
Liên Hạo Đông nhìn Phi Hồ vướng víu, với Trần Hiểu Sắt: " tìm chỗ cho nó." Vì vậy Phi Hồ đáng thương bị Liên Hạo Đông đưa tới phòng huấn luyện quân khuyển ở trụ sở. hỏi: "Đưa nó tới đó vậy nó theo em thế nào?"
Liên Hạo Đông : "Ngày mai bảo bọn họ đưa tới cho em."
lui lại sau nhìn, Phi Hồ nửa cụp mắt, mắt liếc thế giới, khinh thường hai người. Sau khi tới nơi, dắt Phi Hồ xuống xe, hỏi : "Em chờ về hay là xuống với ?"
nghe tiếng quân khuyển bên trong phát ra tiếng kêu như sói tru hơi sợ, tỏ vẻ muốn. liền mình.
Trở về nhà Liên Hạo Đông sắp mười hai giờ. Đây là lần đầu tiên bước vào quân đội, đều cảm thấy vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ. Khoảnh khắc khi đèn sáng lên, cảm thấy ánh sáng của Liên Hạo Đông làm mù hai mắt mình.
Nội vụ tốt quá. Hạt bụi cũng dính đất, quần áo màu trắng sữa treo chỉnh tề trong tủ bằng sắt, nhìn chỗ nào cũng viết hai chữ sạch . Còn có miếng đậu hũ vuông chằn chặn. Huấn luyện quân xong, chưa từng thấy thực tế, bỗng lại thấy, hơi có cảm giác về lại năm mười tám tuổi.
kết luận là người siêu cấp phân liệt, người trước người sau hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. thấy là người u ám, đáng ghét nhiều hơn. Đây là quái nhân biến hóa nhiều mặt. từng nghĩ người có bảy tám nhánh như sao lại biết xấu hổ mà làm gương cho người khác được? Bây giờ mới phát cũng có chút tài năng .
ra chỗ này của Liên Hạo Đông ai tới kiểm tra nội vụ nhưng vẫn cầu mình nghiêm khắc. Đây là nguyên tắc của , nguyên tắc sinh hoạt trong đơn vị. Trong đại viện và trong nhà lại khác.
kéo rèm cửa lên, với : "Lấy dép lê ra cho ."
: " tự lấy được à?"
bắt đầu cởi quần áo, : "Làm quân tẩu, lấy giúp chồng vất vả ngày đôi dép mà cũng muốn à?"
mất hứng. cũng phải nhóc, sao luôn sai làm mọi chuyện chứ? là đáng ghét. dùng chân đá dép tới cho . liếc , lắc đầu, dẫm dép dưới chân, : "Ở đây phải nghe lời. nghe lời, tự gánh lấy hậu quả."
tới bên cạnh , dùng tay chỉ vào ngực đầy khiêu khích, : " định dùng cách gì với em?"
kéo vào lòng, : "Vậy phải xem em phạm phải sai lầm gì. Ví dụ, bây giờ dùng tay chỉ chồng là đúng, chờ bị trừng phạt ."
Bóng dáng hai người in cửa sổ, trong ký túc xá binh lính đối diện như nổ nồi. Bọn họ ngủ được là vì chờ thấy đèn sáng phía đối diện, sau đó nghe trộm góc tường.
Lá gan những người này luôn lớn, lòng cũng cẩn thận, vì vậy chắc chắn đêm nay trình diễn cuộc nghe trộm tường và án lớn kinh tâm động phách.
Những binh sĩ hạt giống này vốn thấy được lầu đối diện, có điều cài ít gian tế nằm vùng mà thôi. Chỉ cần đèn sáng lên là báo ngay cho những binh sĩ hạt giống. Binh sĩ hạt giống được tin rất nhanh, mấy chục người thích xem náo nhiệt tụ tập xong.
Chương 56
Cảnh giới của lầu Liên Hạo Đông ở được nới lỏng, có chiến sĩ đứng gác nhưng có thể có người gác dưới chỗ binh sĩ hạt giống canh gác, xuống thế nào là vấn đề. Còn phải tránh cả tuần tra ban đêm duy trì trật tự, sau đó mới có thể lên tới chỗ khu ở của sĩ quan của Liên Hạo Đông. Lúc lên lầu có tiếng vang quá lớn, cách tốt nhất là leo tường, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của bọn họ là leo núi hoặc là leo tường bằng thang.
Bọn họ leo lên dưới bệ cửa sổ như con mèo, nhìn hai đội tuần tra duy trì trật tự qua, lập tức hành động. Bọn họ muốn trước khi đội tuần tra thứ hai tới nhảy xuống lầu, tránh khỏi lính gác, sau đó xông qua bằng tốc độ nhanh hơn, leo lên tầng bốn Liên Hạo Đông ở.
Ở đây bất kể là khu nhà ở của thủ trưởng hay là ký túc xá của binh sĩ cũng đều là mặt hướng về hành lang dài. mặt là để dễ tập hợp, mặt khác là cũng để dễ phơi quần áo. Cho nên nguyên nhân Liên Hạo Đông sợ bị nghe tường là đây. Hành lang dài dằng dặc có thể chứa được rất nhiều người.
Mười mấy binh sĩ hạt giống lần lượt bò lên tầng bốn như kiến bò lên dây leo, đạp bệ cửa sổ, vô cùng cẩn thận. Thắt lưng cong như mèo ban đêm, người tiếp theo người, vô cùng có trật tự, dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên thành công nhanh nhất là mục đích của bọn họ.
Từng gặp Spider Man chưa? Bây giờ những người này là đám Spider Man ngoài thực tế, tay chân như xúc tu động vật, bò, bò, bò, nhảy lên. Chỉ lát sau toàn bộ mấy người bọn họ nhảy tới ngoài cửa phòng Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông tắm xong. vừa lừa được Trần Hiểu Sắt để kỳ lưng giúp . Lúc đó làm thế nào? Lúc toàn thân ướt nhẹp vào phòng ngủ, định lên giường bị ngăn lại, hỏi: "Sao lau ? nhìn xem, toàn là nước."
Liên Hạo Đông : "Ở đây luôn như vậy. Em quen là được thôi." Quan trọng là Trần Hiểu Sắt người ta tắm xong, bôi kem dưỡng da. Lúc lên giường nhất định là muốn ôm người ta ngủ. Ướt nhẹp như vậy đáng ghét biết bao nhiêu. đành phải chủ động lau giúp . vuốt đầu người ta, nhắm mắt lại, hưởng thụ cách khoan khoái.
Lúc Trần Hiểu Sắt lau lão nhị của nhéo mạnh. hít hơi, nắm chặt cằm người ta, : "Bóp nữa tối nay để nó thăm hỏi em đấy."
Trần Hiểu Sắt nũng nịu mắng câu mang tính phản bác: " biết xấu hổ."
Những người gần nhất ban công che miệng cười trộm. Người phía sau thấy được, thấy người phía trước cười hỏi: "Bọn họ gì vậy? Có phải hôn rồi ?"
Người phía sau nữa hỏi: " hôn có phải ? làm gì chưa?"
Vị ở xa nhất hỏi: " làm đúng ? Để tôi xem xem. Tôi đổi vị trí chút." Vì vậy lại chuyển từ phần đuôi xa nhất lên đầu tiên.
Liên Hạo Đông cảnh giác như mèo như cảm giác được gì đó. bỗng che miệng Trần Hiểu Sắt đề phòng lên tiếng, sau đó ôm lấy chuyển sang bên tường như gió lốc, đưa tay tắt đèn lớn đầu.
Lập tức trong phòng tối đen như mực.
Những binh sĩ nhóc con ngoài kia thấy đèn tắt lập tức cho ra hai kết luận. Thứ nhất: Bị phát rồi. Thứ hai: Bên trong sắp làm. hổ là binh sĩ được huấn luyện cẩn thận, vào thời khắc mấu chốt này mà vẫn phân tích vấn đề ràng như vậy.
Liên Hạo Đông bên tai Trần Hiểu Sắt: "Đừng lên tiếng, bên ngoài có người."
Trần Hiểu Sắt sợ hết hồn, căng thẳng tới mức được, ôm eo Liên Hạo Đông chặt, : "Hả? Ai? Là trộm à?"
Khóe môi Liên Hạo Đông nhếch lên, : " đám bí đỏ thiếu gọt mà thôi."
Người bên ngoài đợi chừng 20 giây, phát bên trong có bất cứ động tĩnh gì cũng biết là hỏng rồi, vội vàng ra dấu lui về phía sau. Bọn họ lại né qua nhóm tuần tra, trở về từ đường cũ, lén lén lút lút vừa vừa núp, tới lúc tránh được nhóm tuần tra là tốt rồi. Bây giờ muốn tránh Liên Hạo Đông vất vả ôi vất vả.
Khoảnh khắc người đầu tiên bò tới lầu hai, luồng ánh sáng mạnh quét tới, nguồn sáng xuất phát từ vị thủ trưởng mặc áo ba lỗ đen, quần sọc cỡ số 8 ngồi xổm lan can tầng cao nhất. cầm đèn pin quét lượt khắp bọn họ, hỏi: "Dễ nghe ?"
binh sĩ : "Dễ nghe..." Chưa xong bị binh sĩ khác đá cước.
Liên Hạo Đông biết xấu hổ, tới trước mặt binh sĩ dễ nghe đó, : " cho tôi biết, tiêu chuẩn dễ nghe là gì?"
Binh sĩ hạt giống bị dọa sợ tới mức lập tức im miệng. Chừng mười người đứng đó, vò đầu cũng có, gãi tai cũng có nhưng hơn nửa là buồn bực. Bọn họ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, chỉ tránh nhóm tuần tra chậm chút mà lại mất thiên thời địa lợi? Tốc độ của Liên Hạo Đông là bao nhiêu? Phải cũng ba mươi mốt tuổi, mà bọn họ mới hai mươi mấy tuổi, thể lực và tinh lực cũng mạnh hơn , sao cuối cùng lại bị bắt chứ? thể nào.
ra câu đàn ông ba mươi như đóa hoa vẫn rất có lý. Đàn ông ba mươi tuổi kinh nghiệm phong phú, thể lực vào thời kỳ đỉnh cao, làm chuyện gì cũng còn xúc động như ban đầu mà là phát triển theo mức độ kỹ thuật, chú ý là tinh, chuẩn, tàn nhẫn. Bọn nhóc binh sĩ này thua bởi tay Liên Hạo Đông tính là mất thể diện.
Năm đó lúc Liên Hạo Đông xưng vương bọn binh sĩ nhãi con này còn cầu chưa biết chùi đít đâu. Đây chính là khoảng cách. Hơn nữa cũng như sinh hoạt tình dục. Đàn ông hai mươi tuổi chỉ hai phút bắn, đàn ông ba mươi tuổi có kém mấy nữa cũng có thể nghẹn tới hai mươi phút cho nên đây chính là tăng vọt về chất.
Việc này kết luận, tính phúc của Trần Hiểu Sắt là có khoa học.
"Nghiêm!" Liên Hạo Đông hô to.
Những ngày này bụp bụp đứng thành hàng, rất chỉnh tề, đầu cũng giống nhau. Lien Hạo Đông lại hô: "Điểm số!" Từ tới mười , tổng cộng mười bí đỏ thiếu gọt. Liên Hạo Đông chắp tay, nhìn bọn họ lượt, quanh bọn họ hai vòng cách tiêu sái, dùng đèn trong tay chỉ vào người, : ", là ý kiến của ai?"
ai trong mấy người này lên tiếng.
Liên Hạo Đông chắp tay sau lưng, khẽ : "Miệng rất kín." quay người, rống lớn: "Tất cả chạy việt dã 10km..." ngắm thấy bóng dáng xinh đẹp ra dưới lầu, giọng chút, bổ sung: "Bắt đầu bây giờ."
, trừng phạt của với bọn họ bây giờ rất nhiều. Nếu đặt trước cuộc thi đấu tuyển chọn chắc chắn bỏ qua. Đương nhiên, đây phải là giữ vợ mà cố gắng hết sức thể mặt dịu dàng của mình. phạt các cậu đeo vật năng chạy coi như rồi.
Lúc mười mấy binh sĩ hạt giống còn lén liếc Trần Hiểu Sắt. Đương nhiên cũng liếc trộm những binh sĩ này chút, trẻ tuổi đầy sức sống. Đàn ông đẹp có rất nhiều loại, có loại vẻ đẹp cương nghị như Liên Hạo Đông, cũng có vẻ đẹp phóng khoáng như Tống Á. Binh sĩ trẻ tuổi như thế này sao? Là vẻ đẹp thanh xuân.
Liên Hạo Đông hừ khẽ tiếng, cảnh cáo vợ mình rằng đàn ông nhà em mới là đẹp trai nhất, đừng có nhìn loạn. lập tức động lòng trắc , vội vàng tiêu sái tới bên cạnh Liên Hạo Đông, : " bằng đừng trừng phạt bọn họ. trễ thế này, sợ bọn họ gặp phải kẻ xấu à?"
Gặp kẻ xấu? Trời ạ, kẻ xấu sợ gặp bọn họ mới đúng. Kẻ xấu ở đây đều gọi những người này là quân phỉ, bởi vì bọn chúng chọc nổi mà chỉ có thể lẩn trốn.
Lúc những binh sĩ hạt giống này chạy hình như nghe được Trần Hiểu Sắt xin tha cho bọn họ nhưng lý do cầu xin quá...quá giống tình thương của mẹ. Liên Hạo Đông tới, với Trần Hiểu Sắt: "Về nhanh , em có biết bây giờ có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình chằm chằm ?"
cười khẽ: "Chẳng phải cũng là trong số đó à?"
Liên Hạo Đông lắc đầu, bỗng xoay người, dùng đèn pin quét qua ký túc xá trước mặt, mỗi cửa sổ đều có bảy tám cái đầu. Thấy ánh đèn soi lên, đầu những người này bỗng biến mất tăm tích. Hai vợ chồng còn có thể nghe được tiếng leo lên giường sắt lạch cạch.
Liên Hạo Đông cầm còi trong tay, huýt tiếng bén nhọn chói tai. Đây là ra lệnh tập họp khẩn cấp.
Tất cả người trong hai tòa nhà sôi trào. Bất kể có vào giúp vui hay , lần này đều xui xẻo theo. có cách nào, dù sao cũng có vài binh sĩ khiến người ta đau đầu thích gây chuyện. Trần Hiểu Sắt vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn. chưa từng thấy cảnh tượng này, mẹ nó y như nằm mơ giữa ban ngày.
tới hai phút, mọi người tập hợp xong. Nhớ tới sấm giật vừa rồi là hơi sợ. Huấn luyện mấy trăm người có thể nó là đồ sộ. Người tầng hai gần như là nhảy thẳng xuống hết, nhanh nhẹn mà còn nhanh chóng. người đeo ba lô to cũng ảnh hưởng tới tốc độ.
Lien Hạo Đông nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là hai giờ khuya, bầy bí đỏ vừa chạy hẳn lao ra khỏi trụ sở. Hơn nửa đêm bị hành hạ qua lại, những người này thành quen, tinh thần mọi người vẫn phấn chấn như cũ. lại ra lệnh lần nữa: "Các cậu nhìn đủ chưa? sao, sau này có thể được nhìn. Tôi sao? Bây giờ hơi mệt, các cậu giải sầu cho tôi . Chạy việt dã 15km cho tôi, sao?"
Người vừa chủ động phóng ra chỉ phạt 10km, sao bọn họ phải chạy 15km? Luôn có người phục lệnh, giơ tay: "Báo cáo!"
Liên Hạo Đông : "!"
"Vì sao bọn tôi phải chạy nhiều hơn 5km?"
cười khẽ: "Bởi vì tôi thích." xong câu đó, lại thêm câu: "Biết mà báo là vi phạm quân kỷ, kháng lệnh tuân là chống lại quân lệnh."
Cấp dưới dám câu nào. Bọn họ biết mình gì cũng sai. nếu ra đồng lõa và chủ mưu cũng phải chạy, bởi vì bán đứng đồng đội càng làm tức giận. Trong khi huấn luyện vòng thứ hai có đồng đội vì ích kỷ, suy nghĩ cho đồng đội khác mà bị Liên Hạo Đông đá thẳng về quê.
Đồng đội đoàn kết, hy sinh, dâng hiến, đây đều là cầu cơ bản nhất khi làm quân nhân. Tiêu chuẩn này cũng đạt cậu có tư cách gì bước vào đội đặc chiến vây cá mập? Với đội đặc chiến lên thác xuống ghềnh này quan trọng nhất là tác chiến tập thể.
Vậy vẫn còn khá hăng hái, Trần Hiểu Sắt há hốc miệng đứng sóng vai với Liên Hạo Đông nhìn đám người rời .
Cuối cùng đuổi sạch những người này . quay lại nhìn vợ ngốc nghếch, cười : "Vợ, lên giường chờ , lát nữa tới."
Chẳng lẽ còn định tìm ai?
Liên Hạo Đông tới phòng quan sát lính gác đêm nay, với chiến sĩ đứng gác: "Cậu cũng nên biết phải làm gì?"
Vừa hay người trực tối nay là Kim Thiểu Dương mà Liên Hạo Đông đặc biệt vừa mắt. Cậu ta bình tĩnh : "Tự nguyện chịu phạt."
Liên Hạo Đông vỗ vỗ vai cậu ta, : "Coi như cậu thức thời! , 25km."
Mẹ kiếp! Vì sao tới chỗ cậu ta lại tăng thêm sức nặng? Cậu ra phục, lập tức bắt đầu bệnh nghề nghiệp của binh sĩ đau đầu, nhìn Liên Hạo Đông hằm hằm, có vẻ như rất muốn ra tay.
Chương 57
Liên Hạo Đông ra sau Kim Thiểu Dương, đá cước lên mông người ta rồi : "Sao? phục? Nếu phục thêm!"
Kim Thiểu Dương bị đá mà lảo đảo, cắn răng, mắt tức tới mức hằn tia máu, người này...sao năm lần bảy lượt nhìn cậu ta vừa mắt? ràng cậu ta xuất sắc tất cả các mặt nhưng lại thành binh sĩ đau đầu số trong mắt .
có cách nào, chỉ có thể hận hận mà cắn răng đuổi theo đám binh sĩ vừa .
Sau khi Kim Thiểu Dương Liên Hạo Đông thở dài, sâu xa và bi thương.
Trong đầu đám chiến sĩ bị cưỡng chế tập luyện ban đêm tức giận. Người nào đó ôm vợ hưởng thụ giường mà bọn họ lại chỉ có thể tập chạy bên ngoài như chó. Càng nghĩ càng giận, cuối cùng mọi người chỉ có thể hô hai rồi chạy xa.
Lien Hạo Đông kiềm được mà hắt hơi vài cái. biết chắc chắn lại có người mắng mình rồi. Đám cháu rùa này, ngày mai chỉnh bọn chúng chút tiếp. Nhất thời ngại lên lầu phiền phức, liền bắt chước đám binh sĩ hạt giống kia chơi trò leo núi, mấy giây sau lên tới hành lang lầu bốn. Trần Hiểu Sắt thấy sải bước vào từ hành lang sợ tới mức thét lên ngừng, té tới nỗi trật cả mông to.
Liên Hạo Đông qua nhấc lên, ném về giường, bắt đầu cởi quần áo. tránh , nấp xa xa, ném hết chăn gối qua bên kia. Qua lần, biết cái lý, người này có tính người, phải là thức ăn của .
Liên Hạo Đông ngồi bên mép giường, quay lại, nhếch mày hỏi: "Sao? Em cũng muốn chạy việt dã 10km?"
Trần Hiểu Sắt chống nạnh, bò qua chỉ lên gáy : " hư hỏng như vậy coi chừng kiếp sau đầu thai có lỗ đít đấy."
Liên Hạo Đông: "..."
lại phạm vào quân uy của , thể trừng phạt chút. giữ người định chạy lại, trầm mà cho biết: " cho em biết, cách hiệu quả nhất để dạy dỗ người phá phách chính là ăn miếng trả miếng. Em cũng vậy, neeys phục cũng có cách làm em tâm phục khẩu phục."
run run : " dám động đầu ngón tay bà đây, bà đây trở về Bắc Kinh."
Liên Hạo Đông bóc trần , vỗ cái lên mông , : "Để xem em có được hay ? Hôn ."
cũng bị chọc giận, vừa rồi còn tốt đẹp, tự nhiên thay đổi tính nết, phải biến thái là gì? Liên Hạo Đông, mẹ nó chính là báu vật biến thái chính hiệu.
Lần làm này mãnh liệt hơn lần ở thành phố Z thứ yếu kia rất nhiều, có khúc dạo đầu và từ từ quá mức, chỉ có mục đích kia. muốn , phát hết quân uy chưa phát với đám binh sĩ kia người . Phản ứng thân thể luôn nhạy cảm và nhanh nhưng là quá thô bạo, từng lần vừa sâu vừa độc ác như thể phải đâm thủng thân thể .
Hôm nay rất khác thường, rốt cuộc là ai kích thích ? cầu xin tha thứ, khóc hu hu nghẹn ngào, đùi cũng còn sức mà ôm eo . Điều kiện ở đây thể so với thành phố Z, chỉ phòng cách kém hơn, mà chất lượng giường cũng kém. Tuy là giường hai người nhưng ra chỉ là cái giường sắt hai người. Tiếng kẽo kẹt rất có cảm giác nhịp ngàng, có thể đoán được Liên Hạo Đông từ sâu cạn biến thành ba cạn sâu.
hôn lên nước mắt , : "Sau này còn bậy hay ?" Cho cơ hội.
Vì loạn nhưng chịu thiệt thòi lấy lần, vừa buồn vừa tức trả lời: "Mẹ kiếp quản được."
Còn thay đổi? Vậy cũng đừng trách cho cơ hội. Bất kể lính của hay là phụ nữ của , đều phải khống chế trong lòng bàn tay. nhất định phải để cho phục tùng .
Lần này nước mắt vợ chảy hơi nhiều, toàn bộ nước mắt rơi mặt . lau cho mà dùng miệng mình hôn lên những giọt nước mắt đó. Liên Hạo Đông lúc ngủ cũng buông Trần Hiểu Sắt ra. Hai tay bị bắt chéo sau lưng. bị khống chế trong lòng.
Nhất định phải để biết có thể cưng chiều nhưng cũng có thể nắm trong tay.
Lúc bình minh, những binh sĩ hạt giổng mệt như lừa kia lần lượt quay về ổ, sau khi vào trụ sở từng người nằm vật ra đất. Bọn họ giương mắt nhìn phòng xuân của Ma Quân Liên Hạo Đông. uống trà xanh, nhàn nhã ngắm cảnh. Phong cảnh ở đây đẹp, trước có thôn, sau có phòng trọ, ngập tràn trong mắt là màu xanh biếc, còn có vùng biển rộng gợn sóng nơi xa.
Xuân triều qua, hôm nay cũng hẳn nên để mấy binh sĩ này xuống biển bắt ít hải sản về ăn nhỉ? muốn nếm mùi vị cá thạch ban vừa bắt được. Đây chính là nguyên liệu nấu ăn bổ thận thượng hạng đó.
Cuối cùng, thấy có người đeo súng chạy về từ ngoài trụ sở. cầm ống nhòm lên xem, là Kim Thiểu Dương. Kim Thiểu Dương vào tới nơi lấy thẳng cái mũ xuống, người ướt đẫm, mồ hôi giọt tóc, sáng lấp lánh như sao dưới ánh mặt trời.
Cứ như vậy, cúi đầu, từ từ về phía trước,
Liên Hạo Đông thả ống nhòm trong tay xuống, lẩm bẩm: "Còn chịu đựng tốt."
Đám binh sĩ hạt giống này vừa nằm tới giờ còi báo rời giường vang lên. Rất nhiều người kịp thay quần áo liền ra ngoài tập thể dục. Tăng phạt là tăng phạt, huấn luyện cơ bản nhất này vẫn phải tiếp tục. Cho nên, mười dặm vũ trang vác nặng tiếp theo, trăm cái hít đất, trăm cái đá chân trước sau. Sau đó chính là xuống biển vớt sủi cảo.
Vớt sủi cảo chính là bơi vũ trang. Cách bãi biển trụ sở của bọn họ xa có mấy quần đảo loại . Quần đảo loại này là vùng cấm quân , dân chúng bình thường thể tới, thể đánh cá cũng thể chơi. Cho nên chỗ này thành chợ thức ăn của bọn họ. Bởi vì ở đây có rất nhiều sò lông ngắn, thỉnh thoảng còn có cá bơi qua biển sâu, thường đánh lên hầm canh, tốn rất ít tiền.
Trần Hiểu Sắt vẫn ngủ thẳng tới giữa trưa. mơ giấc mơ. mơ thấy mình thành nữ sơn tặc bát diện uy phong (vị trí mạnh nhất của quân Mã chính là trung tâm bàn cờ - nơi nó có thể kiểm soát đến 8 vị trí, đó là vị trí “Bát diện uy phong”. Câu này có nghĩa là mạnh mẽ nhất, oai phong nhất) cướp tiểu nương tử đào hôn, sau này trượng phu người ta đuổi tới, lại phát trượng phu nương tử kia là Liên Hạo Đông. Hai người tình chàng ý thiếp rất đằm thắm, trong lòng vừa đau vừa tức, nhặt tảng đá lên đập vào đầu Liên Hạo Đông. Liên Hạo Đông đáng thương cầu xin : "Nữ hiệp, nữ hiệp, đừng đánh nữa, ta thua." (ở đây mơ về cổ đại, nên để xưng hô là cổ đại nha).
Trần Hiểu Sắt bắc chân lên ghế đá, cầm roi da quật lên sống lưng cường tráng của Liên Hạo Đông, cười ha ha: "Gọi ta là cha, nhanh lên, gọi ta giết ngươi, oa ha ha...oa ha ha..."
Phản kháng của với Liên Hạo Đông diễn ra hết trong mơ, vừa rèn luyện kỹ năng diễn xuất vừa báo thù, công đôi việc. Có thể nhìn ra là nhóc có óc tưởng tượng cực mạnh, sức phản kháng cũng vô cùng manh mẽ.
Liên Hạo Đông thưởng thức Trần Hiểu Sắt động kinh dưới giường. cảm thấy chắc chắn cuộc sống của nhóc này cực kỳ đặc sắc, dù trong mơ cũng rảnh rỗi, huơ tay múa chân lộn xộn. Chơi vui vẻ, lát cười, lát sau lại cào người, còn lăn qua lăn lại. lấy điện thoại ra quay lại điên cuồng của , định sau này cho con trai xem.
Trong mơ, vẫn ngược Liên Hạo Đông. Bây giờ mơ thấy mình cưỡi lên người phi nước đại. cầm roi da ra sức đánh rồi đánh. Bỗng vách đá xuất , thắng gấp cái, bắn ra ngoài cách tiêu sái như đạn pháo. sợ tới mức hét lên chói tai, bên tai còn vang tiếng la lên: "Cha...Cẩn thận đó..."
rơi xuống từ giường.
Vừa hay rơi vào cái đệm dày cộm. Liên Hạo Đông này hư hỏng. Vì để quay đầy đủ hành động của mà ôm , mà là tìm thứ gì đó mềm mềm trải ra đất, té bị thương là được rồi. Thấy hành động ngạc nhiên như vậy của , biết tỉnh ngay.
Đoạn phim này quay cực kỳ đầy đủ. nhếch môi cười, tới bế lên từ dưới giường, sau đó dùng tay vỗ vỗ mặt người ta, vỗ tỉnh người ta, hỏi: "Đánh được mấy quái hả?"
Mắt mơ mơ màng màng nhìn , thở dài nũng nịu: "Aiz! Em cũng biết đó chỉ là giấc mơ, sao tên nhóc có thể là con em được?"
Tay ôm của bỗng buông ra, bị té xuống giường. Còn thay đổi tật xấu lung tung? Ván giường vẫn hơi cứng khiến bị chấn tới mức hoảng hốt hồi. ngoài cười nhưng trong cười, : "Đứng lên nhanh , dẫn em ăn cơm trưa."
bò dậy từ giường, lướt qua về phía phòng vệ sinh. có thể mình tức giận ? Vốn vô cùng vui vẻ tới đây xem náo nhiệt với nhưng vẫn động kinh! Bắt đầu từ tối qua, bình thường. Cho tới bây giờ cảm xúc cũng hơi biến thái. Mình bất tri bất giác bị cảm xúc khó hiểu quấy rầy, muốn quan tâm tới .
Chờ Trần Hiểu Sắt tắm rửa sạch , nghiêm mặt như khúc gỗ qua bỗng nghịch ngợm vươn chân trái đá người ta cước. bị làm cho lảm đảo, ngã về phía trước. Tay bắt được tay trong khoảnh khắc trượt chân. Đùa giỡn là đùa giỡn, chắc chắn thể để té , vậy đau lòng chết mới là lạ.
"Á...! quá đáng ghét..." rống lên.
cười hưng phấn, ôm người sắp té vào lòng, dỗ dành: "Được rồi, cục cưng! trêu em chơi thôi."
tức giận tới mức cả người run cầm cập nhưng để ý cũng nhìn .
ngồi vào giường, châm điếu thuốc, miệng đầy mùi thuốc lá cười khẽ với , hỏi: "Giận à?"
trả lời. đè cái đầu lộn xộn của lại, hôn mạnh lên, hút lấy tất cả hương thơm trong răng , trằn trọc lưu luyến lâu. Rốt cuộc hôn người bé trong lòng tới có phản ứng, đó chính là cắn mạnh lên đầu lưỡi .
thu đầu lưỡi bị thương về, với : "Được rồi, sai rồi, đừng nóng giận, ăn cơm ."
phía trước, theo sau, mặt biểu tình, hai người cách nhau đoạn. Sĩ quan và binh lính qua qua lại lại trong trụ sở nhìn đôi này chằm chằm, trước sau, đen trắng như cái bánh tỏa hương mê người. Liên Hạo Đông dẫn tới căn tin ở phòng khách , ăn bữa cơm. Có đôi khi hai người này ngọt ngào, thời gian luôn trôi qua kiềm chế được.
Sĩ quan hậu cần xuất thân là tiểu đội trưởng, lớn hơn Liên Hạo Đông mười tuổi, được điều tới từ doanh hạm đội N lữ đoàn lục chiến, có tài nấu nướng nổi tiếng, lần này là đích thân xuống bếp vì Trần Hiểu Sắt.
Đĩa thịt bò Quảng Đông xào tinh xảo được bưng lên, cũng ngồi vào đối diện chút khách sáo, đặt vài chai bia, : "Hạo Đông, phải xưng hô thế nào với vị này nhà cậu đây?"
Liên Hạo Đông : "Gọi ấy là tiểu Trần là được." Quay sang Trần Hiểu Sắt : " nhóc, vị này là Trương."
có cảm giác rất tốt với người mập, nhất là người mập khiến người ta có cảm giác thèm ăn nhiều hơn. Trương này rất giống cái bánh bao thịt mới ra lò, mà thích bánh bao thịt nên vội vàng : "Chào Trương."
Last edited by a moderator: 28/9/15