Chương 45: Đêm quân cảng
Tuy Liên Hạo Đông mặt đồ thường nhưng vừa nhìn biết là quân nhân, cao to, uy vũ mà lại rắn rỏi, còn dễ nhìn hơn cả người mẫu.
Trần Hiểu Sắt thấy mỉm cười, đoán khá hài lòng nhưng muốn mua, đắt quá. Nếu mua bộ này nửa lương tháng của còn, tất nhiên thể quấy rối cuộc mua bán này, nên dối lòng mà : " hay rồi, hay rồi, nhìn xem, chất lượng kém quá. Lượng vận động của lớn như vậy, động cái là rách mất."
Liên Hạo Đông trả lời: " cảm thấy cũng được mà." Sau đó nhìn tha thiết, vô cùng mong có thể mua cho .
Đừng, bộ này rất đắt! Vì vậy Trần Hiểu Sắt tha thiết nhìn lại, mong có thể bỏ qua cho lần.
Liên Hạo Đông mềm lòng, an ủi: "Được rồi! hiểu tấm lòng của em. Để em trả lần nhiều tiền như vậy cũng rất đau lòng. nghĩ rằng..."
Có hy vọng, cũng biết người này máu lạnh như vậy, liền e thẹn mà chủ động tiến lên hôn Liên Hạo Đông.
đón lấy, sau đó hết lời: "...Em trả góp ."
Mẹ kiếp! Quá khốn kiếp! Tuyệt đối là tên khốn này ăn tim hỏng mắt hư, hư tới cả xương tủy. Vậy mà lại dùng trái tim đen tối xuống tay với yếu ớt nghèo nàn như . Trần Hiểu Sắt giận dỗi xoay người định , Liên Hạo Đông giữ chặt người ta lại. giận dữ hỏi: " muốn làm gì nữa?"
: "Em vừa chiếm lợi của , cảm thấy mình thể bị thua lỗ, có thể chiếm lại được ?"
Trần Hiểu Sắt: "..."
Liên Hạo Đông đúng, quần áo này có thể trả góp. Tiễn người giao hàng, Trần Hiểu Sắt như đưa đám. cảm lqđ thấy nhất định phải tàn nhẫn, quyết tâm chia tay với Liên Hạo Đông, nếu cứ tiếp tục thế này táng gia bại sản mất. Hu hu...
Liên Hạo Đông quần áo chỉnh tề phóng khoáng, nhìn Trần Hiểu Sắt uể oải : "Đến nỗi đó à?"
mặc kệ , ủ rũ tiếp: "Đừng để ý tới em, em bị bệnh rồi."
nở nụ cười, lúc này là cười , sờ sờ đầu người ta, : "Cho em lời, em có muốn chiếm ?"
Chiếm lời? Coi em là ai chứ? Trần Hiểu Sắc khinh bỉ Liên Hạo Đông, nhìn đầy căm tức, trả lời: "Muốn! Nhất định!"
thu hồi nụ cười, khôi phục bộ mặt thần bí đặc biệt của mình, lại hỏi: "Chắc chắn?"
đứng lên, gật đầu cách nghiêm túc.
xoay người lấy chìa khóa xe, để lại câu: "Chỗ tốt chính là dẫn em ra ngoài chơi."
Cuối cùng cũng câu bằng tiếng người.
"Nhưng em phải mời ăn cơm." hết câu.
Trần Hiểu Sắt: "..."
Vốn hoa xuân kiều diễm, sóng biển vỗ rì rào cùng ánh trăng sáng vằng vặc đêm xuân Nam Hải, người gặp mặt hẳn nên tình chàng ý thiếp, thân thiết hồi. Nhưng nữ chính Trần Hiểu Sắt d/đ/l/q/đ cao hứng như vậy. Đương nhiên, bất kể thế nào thủ trưởng Liên vẫn kích động. cảm thấy ánh trăng hôm nay đẹp hơn bất cứ lúc nào, tường hòa hơn bất cứ lúc nào. dắt Trần Hiểu Sắt bước từng bước thong thả phía sau như người mộng du, từ từ bờ biển rộng.
Liên Hạo Đông kéo tới trước mặt, ôm vào trong lòng, : "Chẳng phải mất 500 đồng à? Đến mức buồn cả đêm như vậy sao? Hơn nữa, đây chính là chỗ em chọn mà."
Mắt Trần Hiểu Sắt lờ đờ, liếc , trong lòng vô cùng khó chịu. 500 đồng? Nếu đúng là chỉ 500 đồng hay rồi. Quần áo người ,
Chương 46: Đêm quân cảng
À, ra là còn để ý nhiều hơn. Ôi! Có loại con này nên vui mừng hay là nên khóc đây? Vậy nên, mối tình bị đẩy vào đường cùng được Liên Hạo Đông cứu vãn cách dễ dàng.
Buổi chiều, nhận cú điện thoại, thấy đứng lên từ giường liền mặc quân trang ngay, có lẽ có việc gấp rồi. mặc quần áo xong, tới ngồi bên giường, vuốt ve cái đùi tròn lẳn lqđ trần trụi của vợ, : "Có việc gấp, lát nữa phải . mình em ở đây cẩn thận chút, đừng ra ngoài chạy loạn biết ?"
chui ra khỏi chăn, quỳ giường, thân thể trần trụi vùi vào lòng , hỏi bằng giọng ngọt ngấy: "Nhất định là em tới đây là do giở trò quỷ đúng ?"
: "Đúng vậy, sao nào?"
lại hỏi: "Vậy chừng nào thả em về?"
: "Em vậy mà lại nhẫn tâm bỏ mặc quan tâm vậy à?"
: " được, em còn Tiểu Sửu Sửu, nó cần em."
: "Vậy cũng cần em?"
"Gửi nó chỗ Bân Bân em yên tâm. ũng biết đấy, Tiểu Sửu Sửu rất dễ thích đàn ông...Hu hu..."
trả lời tràn đầy tự tin: "Có ở đây nó người đàn ông khác."
Trần Hiểu Sắt: "..."
: " phải , em có chuyện gì muốn xin ?"
Trong lòng rối rắm xem có nên mở miệng hay , cuối cùng quả biết xấu hổ, thuận miệng câu quan liêu: "Thuận buồm xuôi gió!"
" có gì à?: tin có.
kiềm được : "Em có tiền, cho em mượn ít xài ."
sờ sờ đầu người ta chút, lấy ví tiền từ người, rút cái thẻ ra, : "Cho em."
vội vàng nhận lấy. Oa! Cuối cùng cũng hết khổ rồi. Có điều lấy ví tiền ở đâu? Chẳng phải là mang à?
giải thích: "Để xe quên lấy xuống."
tức giận, "ngao" tiếng, nằm giường hôn mê bất tỉnh.
hôn vợ sâu mất mười phút mới lưu luyến chỉnh lại áo quần ra cửa.
Ra khỏi cửa phòng, lập tức khôi phục đặc tính con sói mặt lạnh, mày cau lại chỗ. bắt đầu d@đ@l@q@đ sắp xếp chiến lược mới nhất trong đầu, suy nghĩ đầy đủ xong cầm điện thoại xe: "Gọi đội trưởng Trương đại đội trinh sát giúp tôi."
lát sau, giọng cẩn thận truyền ra từ bên trong: "Là tôi."
hỏi: "Có thể xác định chỗ đăng ký ?"
Người bên kia đầu dây : "Có thể, cách phía đông bán đảo Hoàng Thạch 10km."
"Đối phương trang bị thế nào?" quẹo tay lái xe nhanh, xe rẽ vào con đường hầm .
Đại đội trưởng Trương : "Mười hai người, võ trang đầy đủ, người có khoảng 600X600 thùng, trong đó chứa gì chưa biết nhưng dựa vào dấu chân họ in xuống đất mà đoán hẳn là kim loại nặng hoặc chất lỏng. Có hai người mang theo súng ngắm, hẳn là súng bắn tỉa."
suy nghĩ lúc, : "Điều tra xem bọn họ qua biên giới chúng ta bằng cách nào?"
Đại đội trưởng Trương : "Chưa biết! Theo tôi đoán chắc là éo buộc thuyền đánh cá của ngư dân bên ta, mượn thuyền của bọn họ, núp tiến vào."
: "Ừ! Chuẩn bị đề phòng cấp , tập họp mọi người lập tức, võ trang đầy đủ! Coi hoạt động vây bắt lần này thành sát hạch huấn luyện lần thứ ba."
Đại đội trưởng trương đáp ngay: "Dạ."
20' sau, rẽ qua đường trở về đơn vị, Liên Hạo Đông xuống xe, chạy nhanh về phía phòng trang bị. Mỗi binh lính hạt giống "Vây bắt cá mập" chuẩn bị võ trang xong xuôi, đứng thành phân đội sân huấn luyện, chờ lệnh xuất phát, còn thiếu tiếng ra lệnh của Liên Hạo Đông thôi.
Huấn luyện viên Liên "thơm phức" chạy bộ vào, đứng theo tư thế quân đội, kính quân lễ, mang theo sức lực vô cùng dũng mãnh đẹp mắt, chắc là mấy ngày nay chỗ nào đó người được buông thả, hormone được cân bằng nên tỏa ra sức mạnh hoàn toàn mới. chắp hai tay, : "Đây là lần huấn luyện thứ ba của mọi người, cũng là lần cuối cùng. Hy vọng mọi người lấy bản lĩnh đích thực của bản thân ra, như vậy mới bị knockout. Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, mọi người có muốn làm vua ?"
Binh sĩ trả lời: "Muốn!"
" lớn lên!" Liên Hạo Đông hét lớn.
"Muốn!" Tiếng reo hò cao gấp ba lần vang tận mây xanh!
"Được! Phải tin mình, phải có lòng tin với mình, mục đích lần này của mọi người chính là phấn đấu đánh bại d/đ/l/q/đ những phần tử ngoài vòng pháp luật xâm nhập biên giới nước ta, nhớ, có thể bắt sống bắt sống hết cho tôi."
Binh sĩ hạt giống kêu ba tiếng, tinh thần dâng cao, lên đường.
Huấn luyện viên Lâm Đình Tích đứng bên cạnh thỉnh thoảng khịt mũi cái. Khi ta khịt mũi tới lần thứ hai mươi rốt cuộc Liên Hạo Đông nhịn được, dừng lại lau thuốc màu quân dụng mặt, xoay người hỏi:
Chương 47: Đêm quân cảng
Lâm Đình Tích trả lời: "Sáu bác sĩ tới, mười sinh viên."
Liên Hạo Đông "ừ" tiếng, lần này là nhiệm vụ khẩn cấp, phải chuẩn bị tất cả mọi tình huống. Hôm nay chắc chắn là thấy máu. Có câu hù chết người nhát gan, chống chết người lớn mật. Hành động thực chiến lần này coi như là cơ sở để chọn người. Có lẽ chỉ có Liên Hạo Đông mới có thể nghĩ ra được, hơi quá tàn khốc chút.
Liên Hạo Đông hỏi: "Chạy xe từ chỗ này tới tháp tín hiệu nhanh nhất cần bao nhiêu phút?"
Lâm Đình Tích trực thuộc hạm đội biển N, quanh năm trú đóng ở thành phố Z, quen thuộc với chỗ này còn hơn cả xương sườn của mình. : "Phải quay lại đoạn, sau đó theo đường nhánh của quốc lộ tới đường núi, qua hai con suối là tới."
Liên Hạo Đông : "Truyền lệnh xuống, hoàn thành nhiệm vụ tất cả mọi người tập hợp ở quảng trường dưới tháp tín hiệu."
Lâm Đình Tích hiểu. vừa từ bên ngoài về, biết vì sao Liên Hạo Đông bỗng chuyển chỗ trụ sở chính đóng nên hỏi: "Đội trưởng, vì sao lại tới đó? Chẳng lẽ?"
Liên Hạo Đông đầy chắc chắn: "Đúng, tôi kết luận mục đích của quân địch là muốn phá hủy tháp tín hiệu bên ta, như vậy bọn chúng có thể thoải mái thăm dò bí mật quân của ta cùng với những mục đích đen tối khác."
Lâm Đình Tích cười, : "Xem ra nước nào đó ngồi yên rồi."
Gần như tất cả mọi người biết rằng bá chủ biển châu Á vẫn bị nước nào đó khống chế. Quân giải d6d6dl6q6đ phóng nhân dân Trung Quốc biến thành chướng ngại vật xưng bá châu Á của bọn họ. Vì vậy nước nào đó liền kết hợp với xung quanh khơi lên nội loạn ở châu Á, muốn ngư ông đắc lợi.
Những quốc gia tư bản chủ nghĩa ở châu Á muốn Trung Quốc vùng lên hoặc muốn dựa thế quốc gia nào đó để leo lên lòng ngứa ngáy, luôn ngấm ngầm làm chút mánh khóe chia rẽ quan hệ giữa các quốc gia. Nếu lần này đoán sai những phần tử võ trang này chính là người của tiểu quốc lân cận muốn giành địa bàn với Trung Quốc.
Bọn họ muốn khơi chiến tranh, hòng dùng cách này để giải quyết nợ của nước mình, thúc đẩy kinh tế phát triển. Mục đích này vừa bẩn thỉu lại vừa đáng xấu hổ. Phải biết rằng Hitler nổi dậy cũng là bởi vì từng bùng nổ trận khủng hoảng kinh tế lớn nhất thế giới.
Quốc gia là trụ sở của giai cấp thống trị, quân đội là giai cấp có sức mạnh, thành phố Z này là nơi tập trung sức mạnh nòng cốt của hạm đội biển N của Trung Quốc. Dò xét sức mạnh chân chính của quân đội thành phố Z chính là mục đích lớn nhất lần này của bọn chúng.
Lần này Liên Hạo Đông điều động tới 150 người, Ngoài tới 100 người là binh sĩ hạt giống còn có hơn mười đội viên lục chiến bình thường đợi lệnh trong xe. Xe chở đầu binh lính chạy về phía mục đích vô cùng yên lặng. Liên Hạo Đông chiếc xe quân dụng thứ ba, chậm rãi mà , nửa giờ sau tới nơi thuận lợi.
Quảng trường là nơi đỗ xe lúc xây dựng tháp tín hiệu, được dùng làm bãi để vật liệu xây dựng, diện tích rất lớn, bình thường có rất ít người cho nên cỏ dại mọc đất bùn cao tới gần hai thước, vô cùng thích hợp để nấp.
Liên Hạo Đông lấy đèn pin ra, nghiêm túc nhìn bản đồ quân . nhìn đồng hồ, sắp tới bảy giờ tối, binh sĩ hạt giống cũng thi hành nhiệm vụ được ba giờ. Sắc trời hơi tối, ra lệnh để đội viên ăn bữa tối trước. Bữa tối là bánh quy khô, còn có túi thịt bò khô bỏ trong túi chân . Bởi vì trong lúc diễn tập cho phép nhóm lửa nấu cơm nên thức ăn nước uống cũng phát ra rất hạn chế, cố gắng để ăn cách nhanh nhất.
Lần này được coi là tính toán tốt. Lần trước lúc tìm cách sống đảo hoang chỉ phát chút thức ăn ăn lqđ đủ no, phải tự tìm đồ ăn. Hầm rắn, nướng chuột đồng, ăn cá sống thiếu. Có rất nhiều người chịu nổi khổ mà từ bỏ, người nào kiên trì cũng đều từng ăn những thứ này.
Có người đáp lời: “Bắt giữ ba người, xử lý thế nào? Hết.”
Bỗng lại có người , rất vội vàng: “Phát súng bắn tỉa trốn, để an toàn cho phe ta, tôi định đánh đòn phủ đầu, xin chỉ thị, hết.”
Liên Hạo Đông ra lệnh lập tức: “Phê chuẩn, hết.”
Bây giờ dưới chân tháp tín hiệu các loại từ trường gây nhiễu rất ghê gớm, sóng tín hiệu rất kém nhưng vẫn nghe ràng tiếng súng “đoàng”. Sau đó là mấy phút đồng hồ dài yên lặng. Chỉ chốc lát sau, trước mặt truyền tới tiếng người run run, rất hồi hộp cũng rất sợ hãi: “Đánh trúng vai trái mục tiêu! Đối phương mất năng lực chiến đấu. Tôi định qua xem tình hình của chút. Hết.”
Liên Hạo Đông trả lời: “Cẩn thận! Hết.”
Trời tối rất nhanh, hành động càng kéo dài càng bất lợi nhưng nếu bọn họ thể hoàn thành nhiệm vụ, tới lúc đó độ khó tăng lên. Kinh nghiệm thực chiến của những người này còn ít, còn cần phải rèn luyện thêm.
giọng nức nở vang lên: “Báo cáo! Chúng ta có người bị thương, có ai ? Nhanh lên.”
Liên Hạo Đông với Lâm Đình Tích: “Cậu ở đây đợi lệnh, tiểu đội hai, tiểu đội ba, cộng thêm hai bác sĩ, bốn hộ lý viên cũng với tôi.”
“Dạ.” Người được điểm tên tự tập hợp thành đội ngũ.
Lâm Đình Tích định ngăn cản, : “Đội trưởng, để tôi ! Tôi hiểu địa hình ở đây.”
vỗ lên vai ta, : “! Tôi !” Vung tay với tổ nhân viên: “Xuất phát.”
xác định vị trí liên lạc với bọn họ đường . Trong khe núi bên cạnh tháp tín hiệu của bọn họ có địa thế khá thấp, công tác núp làm rất tốt. Binh sĩ hạt giống khóc kia ôm lấy binh sĩ hạt giống bị thương nằm đất, bên cạnh có kẻ xấu bị bắt được bị đập ngất , chân trần, trong miệng nhét tất thúi của . Những binh sĩ hạt giống này nghịch ngợm.
bác sĩ bước nhanh qua kiểm tra cho binh sĩ hạt giống bị thương. Vai phải cậu ta bị con dao nhọn cắm vào, cắm sâu vào thịt nhưng mất máu rất nhiều, người lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Bác sĩ ngẩng đầu với Liên Hạo Đông: “Cần rút dao và cầm máu ngay lập tức. Cậu ta mất máu quá nhiều.”
Liên Hạo Đông gật đầu, : “Được! Các cậu phẩu thuật nhanh !”
“Nhưng bây giờ kịp tiêm thuốc tê?” Bác sĩ ra lo lắng của mình.
mỉm cười, : “ sao! Rút , cậu ta chịu đựng được.”
biết binh sĩ hạt giống này lên là Vương Bưu, người như mãnh hổ, tới từ quân dã chiến Đông Bắc. Sở trường của cậu ta là tốc độ và sức bật. Thấy cậu ta bị thương nặng như vậy, chắc là từng đánh giáp lá cà với kẻ xấu. Chắc nguyên nhân bị thương là vì muốn bắt sống kẻ xâm lược này.
Bác sĩ mở bàn mổ đơn giản ra. Khoảnh khắc rút dao ra cho Vương Bưu, cậu ta đau tới mức tỉnh lại. Vương Bưu há miệng định hô to, binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta liền đưa cánh tay mình vào miệng cậu ta. Vì vậy hai người đau tới nhe răng nhếch miệng, Vương Bưu bị thương đau tới ngất xỉu. Binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta chờ bôi thuốc xong xuôi mới rút cánh tay ra khỏi miệng Vương Bưu.
Đây chính là tình đồng đội! Dưới bề ngoài lãnh khốc là nhiệt huyết! Tinh thần hy sinh sợ nguy hiểm! Mọi người cùng đấu súng, cùng chịu khổ, cùng tác chiến.
Liên Hạo Đông dặn dò hai người áp giải phạm nhân về, lại để hai bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc khiêng theo Vương Bưu về bệnh viện quân y ở thành phố Z, nhất định phải khống chế tình trạng vết thương của chiến sĩ ở mức nhất.
cầm đèn pin lên với người còn ở lại: “Người còn lại theo tôi.”
mang theo đội người về phía núi Triêu Sơn. Hơn giờ sau, lục tục gặp được rất nhiều kẻ xâm lược bị bắt. Có người sau khi bị bắt sống chủ động đầu hàng. ta sợ mình bị cực hình. Chỉ cần bên ta đối xử tử tế với bằng lòng cung cấp phần thông tin cho chúng ta.
Theo lời tù bình vừa rồi lần này bọn chúng có mười tám người tới, hai tên súng bắn tỉa. Nhưng tin tức nay nhận được xử lý mười lăm tên, tên trong đó là súng bẳn tỉa, vậy còn ba người khác sao? Trong ba người này có người cõng cái rương, người là súng bắn tỉa, người khác thân phận ràng, phải là cầm đầu cũng là người dẫn đường đặc biệt hiểu lần này.
Liên Hạo Đông biết chỗ này là biên giới giữa Trung Quốc với vùng tự trí, có người quốc tịch làm vài chuyện yên phận. Trong mắt bọn họ có cảm giác tự hào dân tộc, chỉ có tiền tài.
Ban đêm, sương nặng hơn, Kim Thiểu Dương giải quyết xong tên súng bắn tỉa kia tìm mục tiêu mới. Nửa giờ sau, ta và tên súng bắn tỉa cùng phát ra đối phương, cũng bắt đầu truy đuổi quyết liệt. người chạy bên này, người chạy bên kia, luôn đọ sức xem ai bại lộ mục tiêu trước người đó thua.
Rừng cây yên lặng tối đen chút tiếng động. Nghe người thường sống trong rừng sâu có lúc săn bắn rừng cây vô cùng yên lặng. Trước kia thỉnh thoảng có thỏ , chuột gì đó chạy qua, bây giờ chẳng có gì cả. Chỉ thỉnh thoảng có bầy chim bị hoảng sợ bay qua, phạch phạch, phạch phạch, vô cùng vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
ta leo lên cây đại thụ, ngồi xổm chạc cây, giơ súng ngắm kiểu 88 5.8mmm lẳng lặng quét qua lại, chờ người thần bí kia xuất .
Vị trí chỗ Kim Thiểu Dương ngồi là chạc cây hình chữ “Y”. lúc cậu ta lặng lẽ chờ quân địch xuất lờ mờ nghe thấy tiếng người tới từ bên cạnh. Trong lòng cậu ta hoảng sợ, nếu là quân địch lập tức bắn chết! Nhưng nếu là người phe ta sao? Bại lộ trước họng súng quân địch là dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, nếu là dân chúng ở gần đây sao? Ngộ nhỡ hoảng bối rối có thể gặp chuyện xấu. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu ta phải ra tay trước rồi.
Cậu ta nghĩ tới cách là bứt dây động rừng.
Cậu ta lấy dao nhọn bên hông ra, lén chặt vài cành cây, quẳng ngược lại hướng người tới gần mình. Cành cây vừa xuất cậu ta nhìn thấy mấy cành cây bị bắn nát. Kỹ thuật bắn súng giỏi! Trong lòng cậu ta kiềm được mà cảm than.
Vốn ta mò ra vị trí người kia, móc trái pháo sáng ra quẳng về phái đối phương. Dưới dánh sáng mạnh, cậu ta thấy tay súng bẳn tỉa núp trong cỏ tranh, mở cò súng, nổ súng lập tức. Chân trái đối phương bị trúng đạn, người lại hề chậm lại mà nhanh chóng trốn ra sau cây. Sau đó tên súng bắn tỉa lập tức nã phát súng về phía người vừa tới.
Thấy tình hình này, Kim Thiểu Dương cũng quan tâm mình bại lộ hay , hô to tiếng về phía người tới: “Nhanh nằm sấp xuống.”
muộn! tiếng thét chói tai vang lên đánh tan màn đêm yên tĩnh, có người ngã xuống đất.
Kim Thiểu Dương biết phải là đồng đội của cậu ta, hẳn là dân chúng ở gần đây. thể để cho kẻ xâm lược ngang ngược nữa. Pháo sáng còn tàn khói, cậu ta thấy được thân thể người núp sau cây kia dưới ánh sáng hơi yếu, súng trong tay người này cũng quét qua cậu ta. Hình như người bị thương bên kia là người già, bây giờ kêu tới tê tâm liệt phế, còn thời gian nữa, nếu giải quyết người đối diện chắc người già kia đau đến chết sống lại.
Chương 48: Đêm quân cảng
Kim Thiểu Dương bình tĩnh nhắm ngay tên súng bắn tỉa, mục tiêu là đầu, mở cò súng, lại nã phát súng nữa, ngay chính giữa mục tiêu. Có lẽ người nọ cũng ngờ tốc độ cậu ta lại nhanh như vậy, chỉ chậm hai giây nhưng mất tính mạng. Cho nên chiếm tiên cơ là quan trọng cỡ nào.
Kim Thiểu Dương quan tâm đối phương mà về phía ông cụ bị thương, lấy đèn pin ra soi. Ông cụ này mặc trang phục dân tộc thiểu số, chắc là người sơn trại gần đây. Trong giỏ trúc bên cạnh có rất nhiều vật dụng hàng ngày mới mua, bây giờ rơi hết ra. Ông bịt lấy cánh tay bị thương, máu chảy ròng ròng tay.
Kim Thiểu Dương thở phào hơi, trời đất phù hộ, vừa rồi súng bắn trật.
Ông cụ thấy Kim Thiểu Dương cầm súng sợ tới mức vội vàng lui người về sau.
Cậu ta đặt súng bên cạnh, giải thích: "Bác! Đừng sợ! Cháu là giải phóng quân, thi hành nhiệm vụ! Để cháu xem vết thương được ?"
Ông cụ biết xung quanh đây có quân đội trú đống, cũng lui lại, nửa tin nửa ngờ nhìn Kim Thiểu Dương.
Cậu ta xem xét gần hơn, viên đạn chỉ sượt qua thịt ông cụ, tổn thương tới xương, may quá. Cậy ta mở túi thuốc đơn giản tùy thân, đặt mảnh vải lên chỗ vết thương cánh d4d4l4q4đ tay của ông cụ, sau đó bôi chút phấn kim sang dược, dùng vải trắng quấn mấy vòng. Cậu ta sợ tuổi ông cụ lớn, chịu được đường sá xa xôi, liền chủ động cầu cõng ông về nhà.
Cậu ta cõng ông cụ về, với ông: "Bác! Bây giờ cháu đưa bác tới bệnh viện, người phải sống đấy." Vác súng lên, về phía tập hợp.
Cậu ta gửi tín hiệu cho Liên Hạo Đông: " cầu tiếp viện! Có người bị thương! Vị trí là hướng đông nam, hết."
Liên Hạo Đông cách vị trí cậu ta chừng 20' bộ, nghe thấy hai chữ bị thương, như thể rất căng thẳng, ngay: "Nhận được! Xin tiếp tục kiên trì, có tin tức gì của quân địch ? Hết!"
Kim Thiểu Dương : "Bắn chết tên súng bắn tỉa, xin mau phái người tới."
Chết rồi? Trong lòng Liên Hạo Đông lộp bộp, sau đó dẫn thuộc hạ tăng nhanh bước chân. Bây giờ chỉ còn lại hai tên xâm lược, biết trốn ở đâu? Rất có thể ở ngay cạnh bọn họ. ra lệnh: " nhanh lên."
Lưng Kim Thiểu Dương vô cùng mệt mỏi. Đừng nhìn đây chỉ là ông cụ, ra rất khỏe mạnh. Bắp đùi to khỏe, râu ria xồm xoàm, lưng như con gấu, ở đâu cũng ra sức mạnh. Kim Thiểu Dương ước chừng ông lão nặng ít nhất 180 cân, còn nặng hơn cọc gỗ lúc bọn họ huấn luyện. là hối hận chủ động cõng ông. Sức khỏe của ông có lẽ nhất thời nửa khắc chưa chết được.
Nếu lưng là tảng đá nặng ngang nhau cũng có gì, chủ yếu là ông cụ lộn xộn. Còn ra toàn tiếng dân tộc. Kim Thiểu Dương lại thể ném ông xuống, chỉ có thể từ từ về phía trước, người đầy mồ hôi rất nhanh.
Bây giờ khuya hơn, mây đen tan , ánh trăng cũng sáng ngời như đêm Trần Hiểu Sắt cầu Liên Hạo Đông lqđ đếm sao hai ngày trước. binh sĩ cõng ông cụ cách khó khăn sườn núi, kéo bóng lưng hai người vô cùng dài. Cậu ta phải lên núi trước, sau đó đo qua núi mới tới quảng trường kia.
Ông cụ vẫn ồn ào bên lỗ tai cậu ta khiến cậu ta hoàn toàn nghe được tình hình xung quanh. Nhưng cậu lại thể bảo ông cụ im miệng, chỉ có thể mong đường bình an. Truy tìm căn nguyên tại họa có thể trách ai? Tiếng kêu rên của ông cụ thành bình phong che chở tốt nhất cho kẻ địch hoạt động. Kẻ địch có thể cầm dao nhọn mà ám sát bọn họ sau lưng.
Trăng đêm nay rất sáng. Kim Thiểu Dương nhìn bóng mình đất vô cùng khỏe mạnh, nhưng bóng dáng bên cạnh là gì? Trong tay còn cầm dao nhọn?
Hỏng rồi, là quân địch. Hai tay cậu ta ôm ông cụ, thể buông tay, chỉ có thể dùng chân. chân đưa ra rất nhanh, vừa hay đá phải đũng quần quân địch. Người đó đau tới mức kêu “ối trời” tiếng, khom lưng khép chặt hai đùi. Thắt lưng khẽ cong khiến dao nhọn vốn hướng về phía cổ Kim Thiểu Dương bỗng trượt tới cái mông lớn của người nào đó.
Ông cụ luôn đeo chặt lưng Kim Thiểu Dương đứng thẳng lên như ngỗng trời uống phải thuốc trừ sâu. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy. Cánh tay còn chưa khỏi mông lại bị kề dao. Ông cụ gào tiếng: Mày là đồ mất dạy, lại chọc vào đít cha mày…”
Liên Hạo Đông vừa hay chạy tới, thấy được cảnh tượng này. làm thế tay đặc biệt lúc tác chiến để các chiến sĩ dừng lại. giơ súng ngắm trong tay lên, nhắm ngay bọn Kim Thiểu Dương nổ hai phát súng, trúng ngay mục tiêu. Ba giây yên lặng, đám mục tiêu ầm ầm ngã xuống.
Có ba người ngã xuống đất cùng lúc. Tên địch vừa cầm dao, tên địch nấp sau cây, còn phát súng là vào tên kề dao mông ông cụ. Hai tên trước là bị bắn chết, tên sau là bị dọa. Sau này ông cụ nhớ lại phát súng đó còn lớn cả khổ người của ông nhiều.
Kim Thiểu Dương thấy đạn bay vèo vèo qua mình kinh hãi. Thủ đoạn bắn xuyên qua khoảng cách hẹp giữa đám người là vô cùng đáng sợ. Nhưng nếu là hai khe hở liên liếp sao? Ai cũng biết xác định vị trí trong khe hở rất khó, đây lại nã phát súng rồi tiếp phát qua kẽ hở, kỹ thuật bắn súng xảo trá đặc sắc làm sao.
Điều này chứng tỏ kỹ năng quân và kỹ năng giường của Liên Hạo Đông dũng mãnh như nhau.
Liên Hạo Đông để súng xuống, đưa lưng về phía chiến sĩ sau lưng, vung tay lên: “ xem tình hình thương vong, cẩn thận chút.” sao? Là về phía Kim Thiểu Dương và ông cụ, sau đó lại sai người đặt ông cụ lên băng ca, mông ông có dao, thể làm gì khác ngoài úp mặt xuống. Liên Hạo Đông với người khiêng băng ca: “Tìm chỗ trống rút dao ra trước được ?”
Quân y nhìn vào vết thương, : “Ông ấy chảy máu quá nhiều, có thể kiên trì, sao đâu.”
Ông cụ vừa nghe nóng nảy, cởi cái giày xuống, dùng đáy giày đập về phía bác sĩ kia cái, mắng: “Mày là đồ mất dạy, con cháu họ rùa. Ông nội mày sắp chết mà lại muốn khám bệnh cho ông nội mày.”
Bác sĩ bị giày như vậy sửng sốt. Chuyện này? Ông cụ rất có sức! Kim Thiểu Dương cũng tò mò. ràng vừa rồi ông cụ còn tiếng dân tộc mà bây giờ lại tiếng phổ thông? Cậu ta qua, giải thích cho ông cụ: “Bác! Bác hiểu lầm rồi! phải chúng cháu khám cho bác mà là phải tới bệnh viện khám cho bác…”
Ông cụ mắng: “Ai cần mày lo! Mày là đồ mất dạy, khong phải chim tốt. Nếu phải do đá kia của mày sao mông của lão tử có thể bị đâm?” Ông xoay đáy giày, định đạp Kim Thiểu Dương. Bản lĩnh của cậu ta giỏi, khẻ nhảy lên tránh được. Ông cụ thấy vậy thuận mắt, bới móc khắp nơi như Liên Hạo Đông. Phải người ta là thanh niên bốn tốt, đây là trêu ai ghẹo ai chứ? Vẫn nên thức thời tránh hơn. Kim Thiểu Dương rất buồn bực!
Mấy chiến sĩ sau lưng phì cười. Cảnh tượng chiến tranh nghiêm túc tàn khốc bị ông cụ chen vào, lại thành vở hài kịch?
Nụ cười này càng khiến ông cụ giận hơn, lại bắt đầu vỗ vào chiến sĩ khiêng băng ca.
Liên Hạo Đông thở dài hơi, lên trước, an ủi ông cụ: “Cụ ông, cháu là thủ trưởng của bọn họ. Ông tin lời cháu ?”
Bàn tay nắm giày đánh người của ông cụ dừng lại, biết kỹ thuật bắn súng của người trước mắt rất giỏi, vừa rồi ông thấy chính là vị thủ trưởng trước mắt này cứu mình, liền hỏi: “Cậu là thủ trưởng của bọn họ?”
Liên Hạo Đông gật đầu.
Ông cụ : “Được rồi! Tôi tin!” Cũng phải khâm phục lòng, bởi vì ông cũng được tính là nửa người luyện võ, nếu sao thể trạng lại cường tráng như vậy.
Liên Hạo Đông : “Làm phẩu thuật ở đây có dụng cụ gì, rất dễ xảy ra vấn đề. Hơn nữa vị trí dao người ông mà xử lý khéo bị nhiễm trùng, tới lúc đó chảy mủ chảy máu, rất có thể phải khoét miếng thịt. Nếu chỗ này có thịt…” Liên Hạo Đông nhếch môi, lắc đầu, tiếp.
Ông cụ nghe thế ngẩng đầu với người khiêng mình: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn tôi chết hay sao mà bệnh viện nhanh? Nếu ông mày bị khoét miếng thịt ngày nào cũng ngồi khóc ở cửa nhà các cậu, để các cậu cưới được vợ.”
Đuổi ông cụ , Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương còn cả binh sĩ hạt giống lục tục chạy tới xem quân địch bị bắn chết. Liên Hạo Đông hỏ Kim Thiểu Dương: “Mở rương kia ra chưa?”
Kim Thiểu Dương : “Chưa!”
Liên Hạo Đông gọi Lâm Đình Tích: “ mở rương ra chưa?”
Lâm Đình Tích : “Vừa rồi tổ gỡ bom xem, là có bom hẹn giờ, chờ lệnh của để mở ra xem.”
Liên Hạo Đông : “Chúng tôi về ngay.”
Mười tám phần tử võ trung bị bắt toàn bộ, chết ba người, bị thương nặng mười bốn người, người đầu hàng. Thu được 15 khẩu súng trường, 2 khẩu súng bắn tỉa, 18 khẩu súng lục, 18 dao quân dụng, còn 2 quả tên lửa Spike loại , chính là hai trương bọn chúng cõng. Hình thể loại tên lửa này , tiện mang theo, thích hợp với đánh mục tiêu gần, còn có tỷ lệ trúng mục tiêu cực cao, vì bé nhanh nhẹn nên được rất nhiều phần tử vũ trang thế giới coi trọng,
Trở vể trụ sở, lữ trưởng Vương đội hải quân lục chiến với thư ký: “Gọi điện cho Bắc Kinh, cầu sắp xếp kế hoạch.”
Cục An ninh bồi thường hai thiên tài, chắc hẳn là bàn bạc rất lâu. Lữ trưởng Vương cầm ý kiến phúc đáp, nhìn Liên Hạo Đông đầy sâu xa: “Bên phong tỏa tin tức cho chúng ta.”
“Còn gì nữa ?” Liên Hạo Đông cảm thấy hẳn là còn nội dung khác.
Lữ trưởng Vương ném tài liệu lên bàn, chỉ vào đó với Liên Hạo Đông: “Tra nguyên nhân, quay về báo cáo, phải điều tra thân phận của người bị bắn chết.”
Liên Hạo Đông gật đầu tỏ vẻ hiểu, trả lờ: “Dạ!” xoay người định rời .
Lữ trưởng Vương : “Đợi lát nữa! Có chút việc muốn hỏi cậu.”
Liên Hạo Đông lại quay về.
Lữ trưởng Vương lại tới diễn tập thực chiến lần này. Ông dùng giọng điệu hơi trách cứ : “Lần huấn luyện này cậu cũng quá to gan. Sao có thể xếp thực chiến này vào nội dung huấn luyện?”
Giọng Liên Hạo Đông vang vang: “Huấn luyện, diễn tập, thực chiến đều tàn khốc như nhau, cho nên có gì là thể.”
Lữ trưởng Vương thở dài: “Mệt cho cậu nghĩ ra được. Gan càng lúc càng lớn. Tôi nghe binh sĩ hạt giống mất tích? Có tin tức gì ?”
“ phái người tìm, hẳn là có tin tức nhanh thôi.” Liên Hạo Đông cũng lo lắng chuyện này.
Lữ trưởng Vương ra lệnh: “Nhất định phải tìm được người, còn phải sống!”
Liên Hạo Đông trả lời ngay: “Dạ!”
Last edited by a moderator: 18/6/15