Sắc màu ấm - Phong Tử Tam Tam ( 77 chương + 12 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 9


      Giản Tang Du im lặng nhìn Thiệu Khâm cái, sau đó khom lưng bế Mạch Nha lên, lúc nhìn lại Thiệu Khâm hơi lạnh lùng xa cách “Đây là con trai em, xin đừng nó như vậy.”



      Mặt Thiệu Khâm phút chốc như có người đột ngột dội thùng nước sơn vào đó. nhìn Giản Tang Du khó tin, lại đánh giá đứa bé Giản Tang Du ôm.



      Nó cũng khách sáo, trừng mắt lại với , mang theo chút phòng bị và chút tò mò.



      Giản Tang Du là mẹ nó? Nhận biết này chỉ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Thiệu Khâm, còn đảo lộn cả tim của .



      Đôi mắt to sáng ngời của Mạch Nha nhìn chằm chằm vào Thiệu Khâm, cuối cùng quay đầu lại nhìn mẹ, dùng lượng rất của nó thầm với Giản Tang Du “Chú này có lễ phép, tại sao con là đồ vật, mẹ, Mạch Nha là đồ vật sao?”



      Giản Tang Du khó xử trợn mắt, chà chà trán của con trai “Dĩ nhiên cục cưng phải là đồ vật rồi.”



      Mạch Nha vui vẽ gật đật, bỗng nhiên lại cảm thấy lời này có hơi kỳ quái.



      Thiệu Khâm nhìn lớn coi ai ra gì, ngọt ngào chuyện với nhau, tâm tình lên xuống ngớt, u ám nhìn Mạch Nha, như muốn kéo nó xuống khỏi người Giản Tang Du.



      Giản Tang Du yên lặng nhìn chút, cảm thấy ánh mắt thân thiện, cho nên quyết đoán “Chúng em phải đây.”



      Thiệu Khâm đưa tay ngăn cản , nhưng tầm mắt hoàn toàn hề rời khỏi Mạch Nha người , như nghiên cứu gì vậy. Nó trắng trắng tròn tròn, rất dễ thương, Thiệu Khâm cũng cảm thấy hương vị gì. Lúc đầu khiếp sợ, rồi sau đó lại kinh sợ, nhưng lại như có chút chuyện kỳ quái xẹt qua trái tim.



      kinh ngạc nhìn đứa bé, trong lòng vô cùng…. quái dị, kìm lòng được muốn đưa tay chạm vào nó.



      Tiểu Mạch Nha nhìn chằm chằm vào ông chú trước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu lắng khó phân biệt có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu ôm chặt lấy Giản Tang Du, mếu máo “Mẹ…”



      Giản Tang Du cũng hoài nghi nhìn Thiệu Khâm “ làm gì vậy?”



      Thiệu Khâm lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn về cánh tay vươn ra được nửa của mình, hậm hực bỏ xuống, nhưng ngay sau đó lại hơi tức giận chất vấn Giản Tang Du “Em kết hôn rồi?”



      Giản Tang Du hơi bất ngờ với phản ứng của Thiệu Khâm, đáp bình tĩnh “ có.”



      Thiệu Khâm “…”



      có kết hôn, nhưng có con. Đối với kết quả này, Thiệu Khâm biết nên vui vẻ hay nên buồn bực. Vẻ mặt hoảng hốt nhìn Giản Tang Du, bỗng nhiên biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.



      “Đứa bé này, em nhận nuôi?” Thiệu Khâm ôm hi vọng hỏi tới.



      Mạch Nha len lén ló khuôn mặt đẹp trai từ trong lòng Giản Tang Du ra, trả lời Thiệu Khâm kiên định “Con là chính từ trong bụng mẹ ra. Còn có ảnh chụp con ngủ ở trong đó nữa.”



      Thiệu Khâm trợn mắt nhìn Tiểu Mạch Nha.



      Giản Tang Du cười sửa lời của Mạch Nha “Phải kêu là siêu B, cục cưng.”



      “Bất kể là siêu B gì, con đúng là trong bụng mẹ, mẹ chỉ có mình con.” Cục cưng Mạch Nha như ôm chặt lấy Giản Tang Du, giống như sợ Thiệu Khâm chia rẻ quan hệ của bọn họ vậy.



      Mặt Thiệu Khâm biến thành đen thui, nhìn Tiểu Mạch Nha như nhìn tình địch.



      Giản Tang Du liếc nhìn Giản Đông Dục quan sát động tĩnh bên này cách đó xa, muốn dóc với Thiệu Khâm tiếp nữa, nên quay đầu ôm Mạch Nha , quay lưng về phía Thiệu Khâm về nhà nhanh .”



      Tiểu Mạch Nha gục bả vai của GIản Tang Du, le lưỡi nhìn Thiệu Khâm, còn tốn sức dùng ngón tay nho kéo mắt lộ ra tròng trắng hù dọa .



      Thiệu Khâm giận vô cùng, trợn to cặp mắt hung dữ phát ra oán giận vô ích.



      Thiệu Khâm nhìn từng bước xa, lúc này mới tập trung chú ý người đàn ông ở dưới đèn đường phía xa, ta nhìn thấy , ánh mắt sâu xa. Thiệu Khâm thể nào phân được trong mắt ta chứa thâm ý gì, đương nhiên biết người này — trai của Giản Tang Du. Nhưng khi nhìn thấy cây nạn ta chống, Thiệu Khâm vẫn hơi giật mình.



      Giản Đông Dục thản nhiên dời ánh mắt khỏi Thiệu Khâm, dường như vô ý hỏi Giản Tang Du “Thiệu Khâm?”



      Giản Tang Du dừng lại chút, gật đầu, đưa tay ra muốn đỡ Giản Đông Dục. Giản Đông Dục ý bảo cần, tự mình theo sau vào hàng hiên, cuối cùng lại quay đầu lại liếc nhìn về phương hướng của Thiệu Khâm như có điều suy nghĩ.



      Cho đến lúc Thiệu Khâm trở về vẫn còn chưa tỉnh táo, bất kể là có tâm tư gì với Giản Tang Du, là thất bại đeo đuổi được, hay là chấp nhất trẻ con, tóm lại, cũng hi vọng Giản Tang Du hoàn toàn thuộc về mình .



      Con trai… Khi lại có đứa con trai, cho dù là bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng chịu được. Thiệu Khâm uể oải, phát ra …. còn để ý Giản Tang Du nhiều hơn cả trong tưởng tượng như vậy.



      là làm cho người ta phát cáu.

      __________



      Thiệu Trí được xuất viện, vừa ra viện là lại khôi phục dáng vẻ ba lăng nhăng trước kia, triệu tập đám bạn xấu đến hộp đêm uống rượu. Thiệu Khâm cũng bị cậu ta liều chết lôi kéo đến, muốn cảm ơn nhiều năm quan tâm chăm sóc như vậy.



      Thiệu Khâm mang bộ mặt sa sầm đến, vừa vào phòng bao thấy hành vi phóng đãng của phe thái tử, cau mày ngồi ở phía trong cùng, cả người mang đầy sát khí khiến cho hầu rượu cũng dám nhích đến gần.



      Thiệu Trí buồn cười đẩy , làm gì tức giận vậy? Ra ngoài chơi phải vui vẻ chứ, nhăn nhăn mặt làm gì?”



      Thiệu Khâm mình uống rượu giải sầu, bình tĩnh mở miệng dạy dỗ Thiệu Trí “Cậu mới ra viện, bớt phóng túng chút, ngồi chút thôi, đừng đụng vào .”



      Thiệu Trí bĩu môi, quẳng ngồi đó, tiếp tục trò chơi của mình, ôm hai con bé chơi đổ xúc xắc với đám bạn. Người thua bạn bên cạnh phải cởi quần áo, hôm nay vận may của Thiệu Trí chẳng ra gì, nhưng mặt cậu ta tràn đầy say mê nhìn người bạn bên cạnh chỉ còn lại mỗi quần áo lót, hơi có chút hưng phấn.



      Chơi đến cuối cùng bên cạnh Thiệu Trí nhanh chóng còn gì để cởi nữa, đám nam nữ trong phòng bao cũng bắt đầu ồn ào, khí bắt đầu mập mờ, kia thẹn thùng che lại bộ phận bí , chu mỏ làm nũng với Thiệu Trí.



      Người như Thiệu Khâm có trò gì mà chưa thấy qua, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này lại phá lệ thấy kinh tởm. lạnh lùng đứng dậy, cất bước ra ngoài.



      Thiệu Trí vội vàng gọi , đâu ?”



      Thiệu Khâm cũng quay đầu lại “Ra hành lang hút thuốc.”



      Cánh cửa gỗ chặn lại tiếng rên rĩ dâm dục bên trong, Thiệu Khâm giơ tay lên chà hai gò má, đứng phía sau bồn hoa lớn hút thuốc.



      Lại nghe thấy cửa phòng bao mở ra, hình như là phục vụ vào tìm người, rất nhanh nghe thấy tiếng Thiệu Trí hùng hùng hổ hổ ra, cậu ta bực bội hỏi phục vụ “Người đâu?”



      “Thiệu Trí.” giọng nam trầm ổn vang lên, Thiệu Khâm nghiêng người nhìn ra, phát thấy Trình Doanh.



      Từ ngày Trình Doanh gặp chuyện may, sau đó, Thiệu Khâm trở về quân đội, vốn định điều tra xem thằng nhóc Trình Doanh và Giản Tang Du có quan hệ gì, cuối cùng là đêm đó Giản Tang Du làm gì, nhưng chờ đến khi hết bận, cũng quên mất chuyện này.



      Thiệu Khâm phát đầu Trình Doanh quấn đầy băng vải, chắc là bị Giản Tang Du đánh, nhưng Trình Doanh lại hề truy cứu, bởi vì cho đến bây giờ Giản Tang Du vẫn bình yên vô .



      Thiệu Khâm ngây thơ đến mức cho là Trình Doanh có bản lĩnh tìm ra Giản Tang Du, thực tế, chỉ cần Trình Doanh muốn truy xét, nhanh chóng có thể tìm ra người cho cậu ta.



      Thiệu Trí thấy Trình Doanh, sắc mặt cũng còn vẻ khinh thường, phất tay với người phục vụ phía sau “ có chuyện của cậu nữa.”



      Trình Doanh lo âu nhìn Thiệu Trí, chờ người phục vụ kia xa, lập tức níu lấy cổ áo Thiệu Trí đẩy vào tường oán hận “Con mẹ nó, cậu vừa trêu chọc người đàn bà đó hả?”



      Thiệu Trí ngờ tới Trình Doanh lại như vậy, ngoài kinh ngạc còn có tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Trình Doanh “Đầu óc cậu có bị bệnh ? Lộn xộn gì vậy.”



      Ánh mắt Trình Doanh hung ác liếc nhìn Thiệu Trí, sức tay cũng giảm “Tôi với cậu rồi, sau này cách xa ấy chút, cậu hại ấy còn chưa đủ thảm sao? Thiệu Trí, tôi muốn dính váo chuyện hư hỏng trước đây nữa.”



      Thiệu Trí nheo mắt lại, sau khi cân nhắc, hỏi “ ấy tìm cậu?” Ánh mắt chuyển đến vết thương đầu Trình Doanh, Thiệu Trí bật cười ra tiếng, giễu cợt “Con mẹ nó, cậu bị như vậy cũng vẫn nén giận hả?”



      Trình Doanh lẳng lặng nhìn Thiệu Trí, vẻ mặt dãn ra “Chuyện này tính làm gì, dù sao cũng là chúng ta dồn ấy đến đường này.”



      Thiệu Trí kéo tay Trình Doanh nắm áo mình ra, nhìn Trình Doanh hề che giấu khinh miệt “Cậu có tương lai. phải là cậu thích ấy chứ?”



      Trình Doanh căng thẳng “Cậu bậy gì đó, tôi chỉ cảm thấy chuyện này nên chấm dứt.”



      Thiệu Trí lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, từ từ sửa lại cổ áo, vênh váo với Trình Doanh “A Doanh, tôi vốn nhớ , là chính ta đến cửa chọc tôi. Cậu xem này, vết thương của tôi đến bây giờ vẫn còn đau đây, nếu sâu chút, bây giờ cậu phải đến phòng chứa thi thể nhìn xác rồi.”



      Thiệu Khâm rít thuốc, giờ mới biết, cái từ “ ấy” chính là Giản Tang Du.



      Thiệu Khâm nấp sau bồn hoa to, thân mình cũng trở nên căng thẳng, trong chớp mắt, sợ có thể nghe được chuyện kế tiếp, cho dù đáy lòng có tiếng mơ hồ nhắc nhở chuyện của Giản Tang Du có liên quan gì đến , nhưng đáy lòng lại rất muốn biết, thể khống chế được.



      Càng nghĩ, càng khỏi khẩn trương… đây luôn là cảm giác Giản Tang Du cho .



      Trình Doanh còn muốn gì đó, nhưng Thiệu Trí giơ tay lên ngăn cản cậu ta lại. Trong mắt Thiệu Trí chợt lóe lên gian ác, nhưng ngay sau đó khóe miệng lại lộ ra nụ cười, thử kêu tiếng thăm dò “?”



      Lúc này Thiệu Khâm mới ý thức được khói bốc lên trong tay mình, cho dù bồn hoa che , nhưng khói vẫn làm bại lộ hữu của . dứt khoát từ từ bước thong thả ra ngoài, lạnh lùng nhìn về phía Thiệu Trí và Trình Doanh.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ☆ Chương 10:



      Thiệu Trí vẫn cười bỉ ổi như cũ, khóe mắt và đuôi mày cũng lộ ra ý cợt nhả, cậu ta từ từ xoay người lại liếc nhìn Trình Doanh, nháy mắt: “Cậu trước , tôi sẽ tìm cậu sau.”



      Trình Doanh nhìn lại Thiệu Khâm một cái, cũng tiện thêm gì, mặt hơi cam lòng, cuối cùng xoay người rời .



      Thiệu Khâm vừa dập tắt điếu thuốc, vừa hỏi: “Người phụ nữ đó là ai?” Thiệu khâm ra những lời này nhưng lại nhìn vào Thiệu Trí, nhưng Thiệu Trí lại có thể tin chắc rằng rất tức giận, hơn nữa. . . . . . cả người cũng phát ra khí lạnh.



      Thiệu Trí nhún vai cái ra vẻ sao cả, sang chuyện khác: “Có phải mệt mỏi ? Xem cả đêm nay tâm tình cũng tốt lắm.”



      Thiệu Khâm chậm rãi nhướng mắt, đôi mắt thăm thẳm như hố sâu: “Người phụ nữ kia là ai?”



      Thiệu Trí nhìn hồi, thở dài: “Giản Tang Du, mối tình đầu của .”



      Thiệu Khâm trầm mặc nhìn chăm chú vào cậu ta, ngũ quan cũng lộ ra hơi thở lành lạnh, ánh mắt như ánh mặt trăng lúc ba giờ sáng, lạnh thấu xương: “Các cậu đã làm gì với ấy?”



      Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên Giản Tang Du xuất hiện trước mặt Thiệu Trí cũng phải là tình cờ. phải nhân viên hộp đêm, tại sao lại xuất ở đó? Còn lần trước với Trình Doanh, rõ ràng cho thấy đã có dự tính trước, ngay cả camera chổ đó cũng thấy .



      Thiệu Khâm nghĩ tới, tự chủ được, sống lưng cũng đổ mồi hôi lạnh toàn thân.



      Thiệu Trí ngẩn ra, trong phút chốc tuôn ra tiếng cười : “Ưm hừm, . Đó là mối tình đầu của , coi như là cho em một trăm lá gan em cũng dám làm gì, chỉ là nhìn thấy ấy đối xử với như vậy, cho nên mới thay dạy dỗ ấy thôi, sao cả .”



      Thiệu Khâm liệu có thể tin được sao? Bộ dạng muốn phủi sạch kia của Thiệu Trí, cũng đã nhìn thấy hết, Thiệu Trí thể nào đàng hoàng nói cho biết sự thật được, muốn biết, tự nhiên có phương pháp của .



      Khóe miệng Thiệu Khâm khẽ cười lạnh lẽo, nặng nề vỗ vào bả vai Thiệu Trí hai cái: “Chớ tự cho là đúng, chuyện của và Giản Tang Du, cho phép người thứ ba nhúng tay vào.”



      Thiệu Khâm ưu nhã xoay người, hai tay nhét vào túi quần xuống lầu, giọng trầm ấm vang lên: “Cách xa ấy ra.”



      Thiệu Trí đứng ở trong bóng tối hành lang, vẻ mặt ràng, chỉ là làm như cười khẽ trả lời: “Vâng, nói thế nào thì…. chính là thế đó.”



      Qua sự nhắc nhở của Thiệu Trí, Thiệu Khâm nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện có liên quan tới Giản Tang Du. Hoặc là ́ tình thèm nghĩ tới những chuyện đó?



      Đoạn kí ức thời thanh xuân đó thật ra cũng phải đều tốt đẹp.



      Từ nhỏ Thiệu Khâm đã lớn lên trong một gia ̀nh gia giáo, nghiêm túc, lạnh lẽo, cha mẹ đều là quân nhân, vô cùng bận rộn để ý tới , ăn, mặc, ở, đều có lính cần vụ xử lý, trong căn nhà to như vậy nhưng lại có một chút sức sống nào cả. Trong hoàn cảnh như vậy, Thiệu Khâm luôn luôn chìm trong trầm lắng u uất, nhưng đặc biệt chỉ có người.



      Đó chính là Giản Tang Du.



      Tuổi thơ của Thiệu Khâm khác gì những đứa trẻ lớn xác ưa đánh đấm, đám choai choai, đều phải dạng hiền lành, ai phục ai. Vì vậy tuổi thơ của Thiệu Khâm chỉ biết dùng nắm đấm, bạo lực để làm cho người khác khuất phục. Lớn lên một chút biết như vậy là rất lỗ mãng, khác gì tên lưu manh, tính tình ngày càng ngang ngược bá đạo, dù muốn thay đổi cũng lực bất tòng tâm.



      Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy trở nên biết suy nghĩ tới cảm giác của người khác, lại càng hiểu cái gì là tôn trọng. Trong mắt của chỉ có muốn và muốn, muốn nhất định phải lấy được.



      Cho nên khi gặp gỡ Giản Tang Du, chỉ là giây ngắn ngủi, có loại cảm giác kích động nhất định phải có được. Nhất là loại thiếu nữ cao ngạo như thiên nga trắng, lúc nào cũng khinh thường liếc cái, luôn dùng ánh mắt ngạo nghễ như nhìn sinh vật cấp thấp nhìn , Thiệu Khâm lại càng có cảm giác kích động mãnh liệt.



      Tình thời niên thiếu cũng rất đơn thuần, Thiệu Khâm biết mình đối với Giản Tang Du có được gọi là tình hay , tóm lại dần dần nguyện ý chỉ tập trung ánh mắt vào một mình , sẽ phát hiện được hôm nay dùng kẹp tóc màu gì, sẽ phát hiện được lúc cười ở khóe môi của xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, còn có thể phát lúc thầy giáo khen thì thường rũ mắt xuống biểu hiện vẻ thẹn thùng.



      Thiệu Khâm ngồi phía sau Giản Tang Du, chỉ cần hơi nghiêng mặt sang bên là có thể thấy gò má thiếu nữ trắng nõn, thỉnh thoảng lúc nhàm chán sẽ yên lặng nhìn như vậy .



      Giản Tang Du cũng phát hiện Thiệu Khâm nhìn , thỉnh thoảng mất hứng xoay người , để Thiệu Khâm chỉ có thể nhìn thấy gáy.



      Nhưng dù chỉ là cái gáy, Thiệu Khâm cũng nhìn đến biết chán.



      Hiện tại Thiệu Khâm nhớ tới đoạn tình cảm nảy mầm kia, trong lòng vẫn dâng lên một êm ái. Ban đầu Giản Tang Du chào đón , nhưng cũng suýt chút bị đánh chiếm, nếu như phải là. . . . . .



      Thiệu Khâm lại dám nghĩ thêm, sau khoảng thời gian đó, nghĩ tới những việc mình đã làm, chỉ có thể dùng một từ là muốn nhớ tới? Bây giờ, cũng có cảm giác kia. Nếu phải là Thiệu Trí nhắc tới, thà lựa chọn mất trí nhớ, đem kí ức tuổi thanh xuân đó xóa .



      Thuộc khâm khởi động xe, tâm tình rất nặng nề, biết nên làm thế nào với Giản Tang Du, nếu như gặp lại người phụ nữ này, tình say đắm thời thanh xuân cứ như vậy mà chết yểu.



      Nhưng lần này gặp lại, phát mình ra vẫn là muốn tới gần , đây là vì cái gì? Thiệu Khâm nghĩ ra.



      ***



      bất tri bất giác lại lái xe tới chỗ làm của Giản Tang Du, nhìn đèn đuốc sáng choang lầu, cảm xúc nóng nảy của cũng từ từ biến mất.



      Đợi lâu mới nhìn thấy Giản Tang Du cùng đồng nghiệp ra, đám phụ nữ ăn mặc thời trang, Thiệu Khâm chỉ cần liếc mắt là có thể thấy Giản Tang Du. Phải , bị bề ngoài của Giản Tang Du hấp dẫn, dường như chân cũng đứng vững, từng gặp ít phụ nữ quyến rũ hơn Giản Tang Du, nhưng dù thế nào, Giản Tang Du cũng làm cho lòng bức rứt tê dại.



      Giản Tang Du cũng nhìn thấy xe của , vốn vẫn còn mỉm cười, trong phút chốc khóe miệng trở nên cứng ngắc.



      Thiệu Khâm cười khổ sở , đẩy cửa xe bước xuống.



      bên cạnh đại khái đối với Thiệu Khâm cũng có chút ấn tượng, hi hi ha ha cùng Giản Tang Du rỉ tai mấy câu liền mất , Giản Tang Du đứng ở trong gió đêm, mái tóc đen dài đong đưa như rong biển trong nước, đôi mắt cũng đen nhánh sáng ngời.



      Thiệu Khâm tới, chủ động : “ phát hiện ra hình như vẫn rất muốn em, làm thế nào bây giờ?”



      Diện mạo Thiệu Khâm rất điển trai, huống chi sau khi trưởng thành, lòng hăng hái của vẫn tự nhiên như xưa, tại cũng học được cách phát ra sức hấp dẫn của mình, lúc chuyện ánh mắt tập trung nhìn đối phương, đôi mắt sâu lắng chứa nụ cười.



      Trong bóng tối Giản Tang Du nhìn chăm chú vào , cuối cùng có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Thiệu Khâm, em thật sự muốn đùa giỡn tiếp với ——”



      “Giản Tang Du, ” Thiệu Khâm cắt đứt lời của , cười trầm ấm , “Làm sao em biết đùa giỡn với em? Bản thân cũng biết.”



      Giản Tang Du mím môi, lộ ra biểu tình quật cường, chút thỏa hiệp nào.



      Thiệu Khâm trầm ngâm mấy giây, cố gắng thả lỏng mỉm cười: “Được rồi, chúng ta bắt đầu từ bạn bè được ? Chỉ cần em kháng cự , để cho thỉnh thoảng gặp em chút là được? Em cũng thể thỏa mãn ước nguyện này của sao?”



      Bàn tay Giản Tang Du nắm lại chặt, lắc đầu: “Thiệu Khâm, hai ta thích hợp làm bạn bè.”



      Thiệu Khâm nhìn chằm chằm một lúc, chợt hỏi: “Tại sao? Bởi vì Thiệu Trí sao?”



      Giản Tang Du ngẩn ra, bị Thiệu Khâm nhìn gắt gao như vậy, có cảm giác hít thở thông, hít thở sâu hơi tức giận, nghiêng đầu nhìn về phía xa: “Em hiểu nói gì cả.”



      Giản Tang Du vội vã tránh xa Thiệu Khâm về phía trước, chân run rẩy .



      Thiệu Khâm giận dữ nhắm mắt lại, trong đầu còn lưu lại vẻ mặt Giản Tang Du vừa rồi, rõ ràng là trốn tránh, cũng vô cùng luống cuống kinh hoàng, bước nhanh đuổi theo, bắt được cổ tay của , ôm thẳng vào lòng.



      Giản Tang Du bị nhắc nhở, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện trơ trẽn, đột nhiên bị ôm vào như vậy càng thêm kinh hoảng, mất khống chế, giãy giụa và hét to lên: “Buông ra, buông em ra!”



      Thiệu Khâm bị đánh vào ngực, nhưng vẫn đứng yên bất động, lại bị hung hăng cắn vào xương quai xanh, hơi đau nhói nóng rát, bàn tay to lớn ấm áp của ôm lấy gáy , ôm chặt vào lòng: “Tang Du——”



      Nước mắt Giản Tang Du thấm ướt một mảng lớn trước ngực , Thiệu Khâm cảm thấy nóng đến ngẩn ngơ, lòng bàn tay từ từ trượt xuống che tấm lưng mỏng manh của , thủ thỉ: “Có phải là nó đã làm gì với em ? Em nói cho biết .”



      Giản Tang Du lên tiếng, chỉ khóc to lên.



      Ngực Thiệu Khâm giống như bị nước mắt của thiêu đốt như một cây đuốc, cảm thấy kích động muốn đem thương tổn người xé thành mấy mảnh, hắn cúi đầu hôn lên trán Giản Tang Du một cái, dịu dàng: “Ngoan, đừng sợ, còn có .”



      Giản Tang Du đã phát tiết đủ rồi, ngửi thấy mùi vị quen thuộc người Thiệu Khâm, đầu óc cũng bắt đầu dần dần tỉnh táo lại, lau nươc mắt lưu lại khóe mắt, mặt vô cảm đẩy Thiệu Khâm ra: “ ta có thể làm gì em được. nghĩ quá nhiều rồi.”



      Thiệu Khâm nghi ngờ nhìn Giản Tang Du, bộ dạng Giản Tang Du lạnh lùng xa cách kia, làm cho lo lắng, nóng nảy, cảm giác an toàn cũng biến thành hài hước, Giản Tang Du còn là Giản Tang Du đơn thuần năm đó nữa, dễ dàng có thể đem tôn nghiêm của Thiệu Khâm và tình cảm của giẫm đạp dưới lòng bàn chân.



      Thiệu Khâm vô cùng khi dễ mình trong lòng, sao lại học ngoan chứ?



      Thiệu Khâm cười lạnh, tay vòng chắc lấy hông , trực tiếp ôm vào trong ngực, mập mờ cười trêu: “Đúng vậy, đã quên, Thiệu Trí cũng ghét kiểu phụ nữ chưa kết hôn làm mẹ”



      Giản Tang Du tức giận nhìn chằm chằm, vung tay lên muốn cho bạt tai.



      Thuộc Khâm bắt lấy cổ tay của , ôm người thay đổi phương hướng, để cho vẻ mặt của mình ở dưới đèn đường ràng hơn chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đáy mắt Giản Tang Du: “Giản Tang Du, em rốt cuộc có trái tim hay ? Mẹ nó, ở trong lòng em, là cái gì? Biết em có một đứa con mà còn muốn em, biết em có thể gặp nguy hiểm liền chạy tới gặp em trước tiên. Chẳng lẽ em thấy ăn no có việc gì chạy tới đùa giỡn với em sao? Em có cần mở banh ngực ra xem đó có phải khắc ba chữ Giản Tang Du hay !”



      Giản Tang Du bị Thiệu Khâm quát to, mắt cũng trừng thẳng, ở trong ấn tượng của đây là lần thứ hai Thiệu Khâm bộc lộ sự nóng nảy của mình. luống cuống nhìn Thiệu Khâm, đáy mắt ưu thương tan ra được.



      Thiệu Khâm nhìn sâu, thở hổn hển, nhàng : “ nên nhiều với em như vậy, mẹ nó, sớm đem em lên giường, bây giờ em có cơ hội sinh con cho người khác.”



      Thiệu Khâm cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình đã mong ước từ lâu, liếm từng chỗ trong khoang miệng , mút đôi môi mềm mại của , tay nóng bỏng, nhiệt độ cực cao du ngoạn da thịt của .



      Giản Tang Du tránh được, lúc nghĩ tới muốn cắn môi dưới của liền bị phát hiện, nắm lấy cằm hôn dữ dội hơn.



      Bao nhiêu thô bạo trong người Thiệu Khâm đều bộc ra hết trong nụ hôn đó, sức mạnh ngón tay của kinh người, giống như Giản Tang Du vừa nhúc nhích là có thể bóp bể cằm của . Đầu lưỡi càng thêm cố chấp bướng bỉnh, ngừng câu kéo trong miệng , hút lấy mật ngọt, Giản Tang Du cũng cảm thấy một dòng chất lỏng ướt át chảy xuống cằm mình, vừa thẹn vừa tức khước từ .



      Thiệu Khâm thoáng buông ra chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt và gò má ửng đỏ của , ánh mắt chuyển qua đôi môi bị ngấu nghiến sưng đỏ của , sóng triều lại cuồn cuộn nổi lên lần nữa.



      lại kề gần sát , chút khách khí xông vào trong miệng lần nữa, tham lam đoạt lấy hơi thở của .



      Giản Tang Du cũng nhanh chóng thở ra hơi, môi tê tê, đầu lưỡi cũng hơi đau, hơn nữa đầu bởi vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng, cả người cũng bủn rủn đỗ vào trong vòng tay mạnh mẽ của .



      Thiệu Khâm hôn đủ rồi mới thả lỏng người ra, Giản Tang Du mở đôi mắt mơ màng ra, vẫn quên nhìn chằm chằm.



      Trận uất ức vừa rồi cũng phát tiết sạch , lúc này Thiệu Khâm cũng thỏa mãn , khàn giọng : “Đừng náo loạn với nữa được ? Để cho ở bên cạnh em, cho đến khi em chấp nhận thì thôi, được chứ? Ai có lúc làm chuyện sai lầm, em phải cho cơ hội thay đổi. Cũng đừng vì người khác giận chó đánh mèo được ?”



      Giản Tang Du nhìn thất thường, đáy mắt đen nhánh khiến Thiệu Khâm có chút thoải mái.



      ́ chấp nâng tay Giản Tang Du lên, từ từ đan tay mình vào, mười ngón tay nắm chặt, mặt lộ ra chút tính trẻ con, cười làm lành: “Tang Du, em muốn tìm cho đứa bé một người cha à? điều kiện tốt như vậy, em nên nắm chặt thì hơn.”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.