1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc Màu Ấm - Phong Tử Tam Tam (77c + 13NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 20:


      Thiệu Khâm nhíu mày nhìn bàn tay Mạch Nha tiếp tục lần vào trong chăn, trong đầu lại tưởng tượng ra cảnh hấp dẫn dưới chăn kia. Toàn thân cũng bắt đầu nóng lên. Ánh mắt bối rối dời “Xong chưa? Chúng ta ra ngoài đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ.”



      Hai lông mày của Mạch Nha chau lại, ánh mắt van cầu Thiệu Khâm “Nhiều nút áo quá.”



      Thiệu Khâm ngẩn người, nhanh chóng làm ra vẻ quân tử “Muốn chú giúp à?”



      Mạch Nha theo dõi cảnh giác “ phải chú vừa , chú là đàn ông, thể giúp mẹ cởi áo sao?”



      Thiệu Khâm giữ bình tĩnh như thường, bước qua, sắc mặt thay đổi “Chú là người đàn ông tốt đối với Mạch Nha và mẹ, giống những kẻ khác.”



      Mạch Nha ra vẻ đăm chiêu nhìn , cẩn thận lấy chăn che kín Giản Tang Du, lắc đầu “Hay là thôi , cởi quần áo đánh thức mẹ, cứ để mẹ ngủ vậy .”



      Thiệu Khâm “…” Thằng nhóc này cố ý đùa bỡn ư?



      ****************



      Thiệu Khâm chơi với Mạch Nha ở phòng khách, cũng dám làm ồn nhiều, căn nhà này quá , hiệu quả cách cũng tốt. Bây giờ mới có cơ hội đánh giá cấu tạo và bày biện trong nhà. biết mấy năm nay Giản Tang Du sống như thế nào, nhưng từ hoàn cảnh trong nhà có thể thấy được rằng cũng tốt như tưởng tượng.



      “Cục cưng, Ông bà ngoại đâu?” Bỗng nhiên Thiệu Khâm nhớ lại, từ lúc gặp lại đến giờ chưa từng gặp cha mẹ Giản Tang Du, ngoài trừ Giản Đông Dục ra chưa từng thấy có ai khác.



      Mạch Nha cắm cúi chơi đồ chơi cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng “ có ông bà ngoại.”



      Thiệu Khâm khẽ cau mày “ có?” Nếu tính tuổi của cha mẹ Giản Tang Du, tại vẫn chưa tới 60 tuổi mà.



      suy nghĩ rồi hỏi tiếp “Ở nơi khác hả?”



      Mạch Nha nghe lời này, cười gật đầu “Dạ, cậu bọn họ đến nơi rất xa rất xa, nơi rất xinh đẹp. Nhưng mà xa quá, có cách nào trở về gặp chúng ta.”



      Lòng Thiệu Khâm trầm xuống, đây là…. qua đời ư?



      thể diễn tả được cảm thụ giờ phút này. Giống như có sức mạnh vô hình phác họa trong đầu thứ gì đó, tựa như muốn miêu tả sinh động điều gì…



      “Chú ơi.” Mạch Nha nhăn nhó ngẩng đầu, cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Khâm “Cái này làm sao lắp ráp ạ?”



      Thiệu Khâm nhìn những mảnh mô hình của súng đồ chơi trong tay nó, cười yếu ớt “Mạch Nha thích cái này à?”



      “Thích” Mạch Nha mím cái miệng nhắn, nhìn Thiệu Khâm thành thạo lắp ráp cây súng mô hình, thao tác nhanh nhạy, Mạch Nha vô cùng thán phục “Chú lợi hại, còn lợi hại hơn cậu Ân nữa.”



      “?” Thiệu Khâm cũng biết cậu Ân mà nó là ai, chỉ biết là rất đắc ý khi được nó khích lệ, ôm Mạch Nha, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của nó “Sau này dẫn con tập bắn, chơi súng thích hơn.”



      Mạch Nha sung sướng mắt sáng rỡ khó tin “Thiệt sao?”



      Thiệu Khâm chau mày, đôi mắt đen nhánh vui vẻ vô cùng. Nhìn tên nhóc vui mừng, đáy lòng cũng ấm áp lên, cảm thấy càng ngày càng thích ở chung với mẹ con Giản Tang Du, ít nhất là rất hợp ý với tên nhóc này.



      *************



      Giản Tang Du ngủ rất say, Thiệu Khâm và Mạch Nha ăn cơm về vẫn còn ngủ. Mạch Nha giải thích với Thiệu Khâm “Bình thường mẹ rất cực khổ, tan việc còn phải làm rất nhiều việc nhà, bởi vì chân cậu bất tiện, có nhiều chuyện làm được. Sáng mẹ phải dậy rất sớm làm điểm tâm cho cậu và con, mẹ rất xót cậu.”



      Mạch Nha nhìn Thiệu Khâm rồi bồi thêm câu “Mạch Nha cũng xót mẹ”



      Thiệu Khâm nghe xong cũng hơi xót xa, cất dọn đồ chơi lúc nãy bày bừa dẹp vào trong thùng. Sau đó hai chú cháu ngồi ở phòng khách nhìn nhau.



      Tiếng đồng hồ tíc tắc giống bài hát ru, tối hôm qua Thiệu Khâm cũng thức trắng cả đêm, bây giờ cũng còn gắng gượng nỗi, vò vò tóc Mạch Nha “Con ăn cơm xong rồi làm gì nữa?”



      “Ngủ” Mạch Nha nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm, bàn tay bé bắt đầu dụi mắt “Chú ơi, chúng ta cùng ngủ trưa .”



      Thiệu Khâm cảm thấy trái tim vui mừng rệt, nhưng mặt vẫn chút thay đổi “Chúng ta ngủ ở đâu?”



      Mạch Nha ngây thơ chỉ chỉ vào phòng ngủ của Giản Tang Du “Con và mẹ đều ngủ ở đó, trong nhà chỉ có cái giường lớn.”



      Thiệu Khâm kiềm chế, giọng trầm ổn “Chú, ngủ cùng ư?”



      Mạch Nha nhướng mày suy nghĩ hồi lâu. Mặc dù chú này đối với mình rất tốt, nhưng hình như mẹ thích chú ấy lắm. Nhưng nếu cho chú ngủ chung … nếu mình ngủ rồi có ai chơi với chú ấy cả. Mạch Nha vô cùng buồn rầu, rối rắm rất lâu mới cho ra kết luận “Chú ơi, chú vào trong dỗ con ngủ, con ngủ rồi chú có thể ngủ ở ghế salon.”



      Thiệu Khâm “…”



      Được rồi, nhất định cũng có cơ hội nằm cùng với Giản Tang Du, Thiệu Khâm đồng ý chịu nỗi nhục mất nước này, gương mặt đẹp trai sa sầm. Chưa có ai ghét bỏ Thiệu Khâm , ngoại trừ hai mẹ con này.



      ***********



      Thiệu Khâm nhàng đặt Mạch Nha lên giường, hai chú cháu vô cùng cẩn thận, sợ đánh thức Giản Tang Du. Nhanh như chớp, Mạch Nha rút vào bên người Giản Tang Du, cởi áo mình ra, chỉ còn mặc chiếc quần cộc, lộ thân thể trắng bóc ra ngoài.



      Thiệu Khâm lập tức trợn mắt “Đắp chăn lại.” Nếu như nó lại phát sốt nữa, chắc chắn Giản Tang Du giết mất.



      Mạch Nha lấy cái chăn của mình ở cuối giường, ngoan ngoãn đắp kín người mình, bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Chú nằm ở đây .”



      Thiệu Khâm nhìn tên nhóc nằm chính giữa mình và Giản Tang Du, đôi mắt đỏ lên, tên nhóc này có ý thức phòng bị rất nặng.



      Thiệu Khâm nghiêng người nằm bên cạnh, cánh tay cứng ngắc biết để ở đâu, Mạch Nha chui vào trong ngực Thiệu Khâm, cái đầu cọ cọ vào lòng ngực của .



      Cảm giác này rất kỳ diệu, từ đến lớn Thiệu Khâm chưa bao giờ có được ấm áp của gia đình, đứa bé mủm mỉm cuộn trong lòng mình, vẫn còn hơi nóng, ôm nó vào lòng cũng khiến cho trái tim lạnh lẽo nhiều năm của bắt đầu nóng lên.



      cúi đầu nhìn tên nhóc nhắm mắt, hai lông mi đen nhánh nổi gương mặt trắng nõn của nó, môi nó cũng mím chặt, gương mặt thoạt nhìn cũng rất sáng sủa. Ngoại trừ có nét giống Giản Tang Du, hình như còn có nét nhìn rất quen… Nếu như nó là con của mình và Giản Tang Du …. tốt biết bao nhiêu.



      Thiệu Khâm nghĩ tới đây, lập tức bị ảo tưởng của mình làm hoảng sợ, tại sao lại có suy nghĩ này chứ?



      Mạch Nha mớ trong lòng , được bao lâu liền ngủ say. Cánh tay Thiệu Khâm bị nó gối lên hơi tê, còn phát ngực mình lại ươn ướt chút. cúi đầu nhìn xuống, cả khuôn mặt cũng sa sầm, tên nhóc này ngủ cũng chảy nước miếng ke à!



      Thiệu Khâm phải đành chịu, ánh mắt kiềm chế được, lướt qua đỉnh đầu của nhóc con, nhìn về người phụ nữ bên cạnh vẫn ngủ say, nhưng gương mặt vẫn phảng phất có nét u buồn.



      Giản Tang Du, mấy năm nay, rốt cuộc là em trải qua chuyện gì?



      Thiệu Khâm phát mình quên rất nhiều chuyện, chỉ lo làm lại từ đầu với Giản Tang Du, vẫn chưa hỏi qua 5 năm nay xảy ra chuyện gì. Trước đó, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện 5 năm trước, nhưng nay, dường như còn có tâm tình khác. cuối cùng là vì sao muốn buông tha cho Giản Tang Du, là vì muốn chinh phục, hay lòng hiếu kỳ… hay là….



      chỉ biết, phải tìm hiểu số chuyện lúc trước bỏ qua, và số chuyện bị cố ý giấu diếm nữa.



      Thiệu Khâm nghĩ tới những thứ này, biết từ lúc nào cơn buồn ngủ lại kéo tới.



      Ba người chen chúc chiếc giường 1m8, cũng có rộng rãi lắm. Cơ thể Mạch Nha tuy , nằm ngủ giữa hai người bọn họ, nhưng thân thể lại yên, cứ chốc chốc lại giơ tay múa chân, Thiệu Khâm cũng bị đánh thức nhiều lần.



      Lần cuối cùng tỉnh lại, thấy lờ mờ như Mạch Nha cầm điện thoại của Giản Tang Du chụp hình với . cũng nghĩ ngợi nhiều, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .



      **************



      Lần nữa mở mắt ngoài cửa sổ hoàng hôn buông xuống, ánh nắng xế chiều chiếu vào màn cửa sổ màu da cam, cả phòng đều được bao phủ trong ánh sáng mờ nhạt.



      Theo thói quen, Thiệu Khâm quay đầu nhìn tên nhóc trong lòng, phát cảm giác trong ngực thay đổi. từ từ cúi đầu, đập vào mắt chính là cái trán của Giản Tang Du, da thịt trắng nõn, hơi thở của phả vào xương quai xanh lộ ra của … Toàn thân Thiệu Khâm cứng đờ.



      phát giường chỉ còn và Giản Tang Du, Mạch Nha biết chạy đâu rồi. lắng nghe cẩn thận, phát ngoài cửa loáng thoáng có tiếng phim hoạt hình được vặn , thỉnh thoàng còn có tiếng cười non nớt của trẻ con.



      Đôi mắt đen của Thiệu Khâm nhìn vào cơ thể Giản Tang Du, cánh tay của vẫn còn khoác lên thắt lưng của , lồng ngực còn bị bộ ngực mềm mại của đè sát, mỗi lần hít thở cũng đều có thể cảm thấy tồn tại của đối phương.



      … càng cảm nhận mỗi hơi thở của Giản Tang Du hơn. Bởi vì mỗi lần hít vào thở ra, bộ ngực của càng mạnh mẽ đè sát vào lồng ngực rắng chắc của .



      Hơi thở Thiệu Khâm trở nên bất ổn.



      Bởi vì trước đó, Mạch Nha cởi áo Giản Tang Du được nửa thôi, cho nên giờ phút này, quần áo người Giản Tang Du là…. đành lòng nhìn thẳng xuống. Bộ vai lộ hết ra , bộ ngực êm ái kia càng bởi vì bị đè ép nên càng lộ hơn ở trước mắt của Thiệu Khâm, làm da trắng nõn, biên độ lên lên xuống xuống kia như muốn đòi mạng của vậy.



      ngừng ổn định hơi thở, vải áo sơ mi cũng bị bộ ngực mềm mại kia cọ sát đến nóng hổi.



      Tầm mắt nhìn xuống chút xíu nữa, phát chân dài của Giản Tang Du gác lên bên hông , quấn lấy cả người . chỉ nhàng cử động Giản Tang Du lập tức mơ màng ôm lấy , gắt giọng “Cục cưng, đừng nhúc nhích.”



      Thiệu Khâm nghĩ thầm, ra mình vô tội. vốn có nghĩ muốn lưu manh đùa bỡn , nhưng dưới tình huống vô cùng hấp dẫn này, có được bao nhiêu người đàn ông có thể kiềm chế chứ?



      Du sao, Thiệu Khâm cũng nhịn được.



      nắm tay của Giản Tang Du đặt ngang người mình, kéo lại gần, ôm chặt vào trong ngực, thân thể hai người kề sát vào nhau. Phía dưới của cũng cọ sát vào chỗ, cúi đầu ngậm lấy bờ môi đỏ mọng hé mở của .



      Giản Tang Du mơ mơ màng màng, trong miệng kiềm chế được còn phát ra thanh “ưm ưm”. Điều này càng làm cho Thiệu Khâm càng kích động hơn, mút lấy mút để hai cánh môi của .



      Giản Tang Du chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, hé miệng muốn thở, lại bị cái gì đó trơn trượt mềm mại chui vào, khuấy đảo qua lại trong miệng . Giản Tang Du khó chịu nhăn mày, dùng lưỡi mình đẩy vật kia, ai ngờ nó chỉ dừng hai giây, sau đó càng khuấy đảo ác liệt hơn nữa.



      Môi Giản Tang Du bị bưng kín, mi mắt nặng mở ra được, suy nghĩ dần dần ràng. Tựa như giấc mơ vô số lần của , tự mình nhắc nhở nên tỉnh lại, nhưng làm sao cũng mở mắt ra nỗi,



      Cũng may là thứ kia dần dần lui ra ngoài, Giản Tang Du trở mình, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ lan tràn hơn.



      Là bộ phận giữa hai chân nhức mỏi của , hang sâu tĩnh lặng bị khai thác từ từ, thứ trơn trượt mới vừa rồi, nó ở bên ngoài hang, rồi dừng lại ở khe liếm lên liếm xuống. Bộ phận xấu hổ kia lại bị rò rỉ đọng nước.



      Cơ thể vốn cứng ngắt lại ngày càng nhũn ra, gương mặt Giản Tang Du vừa đau khổ vừa vui sướng, rất khó chịu.



      Toàn thân run lên, dần dần phát có điều gì đúng, vật mềm mại kia vẫn còn tấn công mạnh mẽ trong khe , tựa như muốn càng muốn liếm vào chỗ sâu hơn….



      Đột nhiện Giản Tang Du thức tỉnh. Trong đôi mắt đen nhánh, đầy rẫy sợ hãi và kinh hoàng.
      tart_trung thích bài này.

    2. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 21:


      Hai chân thon dài của bị Thiệu Khâm vắt lên hai vai, chân vẫn còn run rẫy mơ hồ. Giản Tang Du hít thở khó khăn, cái trán lạnh băng của chạm vào bộ phận ấm áp kia, cũng nhạy cảm cảm giác được điều đó. Gương mặt vốn trắng của , giờ phút này lại hơi ửng đỏ, dùng chóp mũi ngửi , lại dùng miệng liếm liếm chút.



      Da đầu Giản Tang Du tê dại, tất cả những truyện xấu xa trong trí nhớ cũng ào ạt ùa về, giơ chân đạp vào bả vai rắn chắc của theo bản năng “Cầm thú.”


      Thiệu Khâm phòng bị, suýt nữa bị ngã thẳng xuống giường, gương mặt đẹp trai ngẩng đầu nhìn Giản Tang Du, hề che giấu giận dỗi “Giản Tang Du”



      Giản Tang Du vẫn tức giận nhìn chằm chằm như trước, giờ phút này đầu óc hỗn loạn cả lên, nghĩ Thiệu Khâm lại có thể vô sỉ đến mức này, suýt nữa



      nhớ đến lúc nãy trong giấc mơ hưởng ứng đáp lại , giờ chống hai tay ngồi dậy cũng cảm thấy được chất lỏng ở chỗ đó ướt đẫm lành lạnh dính giường, phân biệt được ra là của Thiệu Khâm hay là của mình.



      Mặt Giản Tang Du nóng như bị bỏng, biết là ngượng ngùng hay là tức giận. Trong trí nhớ còn sót lại 5 năm trước của , dường như cũng chưa từng bị làm như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bị đàn ông dùng miệng…



      Giản Tang Du nghe ngoài cửa vang lên tiếng của con nít, đè nén tức giận lại “Lập tức cút ngay .”



      Vẻ mặt Thiệu Khâm xám xịt, hoàn toàn vui giận thế nào, chẳng qua là quanh thân phát ra hơi thở làm người khác kinh sợ, đôi mắt sắc bén như mãnh thú quan sát lâu.



      Giản Tang Du biết lúc này nên trêu chọc , lặng lẽ nhích ra cạnh giường chút, chăn được quấn lên tận cổ, định nhảy xuống giường.



      Cho nên khi Thiệu Khâm đột nhiên nhào tới, Giản Tang Du có bất kỳ lý trí nào, bắt đầu giãy dụa đánh nhau với Thiệu Khâm. Cảnh tượng này rất quen, quả thực đây chính là cơn ác mộng 5 năm trước lại tái diễn lần nữa. Môi của bị bàn tay của Thiệu Khâm bịt lại, đôi mắt sợ hãi ngân ngấn nước, cố gắng để nước mắt chảy xuống.



      Thiệu Khâm đè xuống giường lại, thở hỗn hễn, hơi thở nóng bỏng phả , nhàng thổi qua mái tóc dài của . Hai người bốn mắt nhìn nhau trân trân, chỉ còn hai hơi thở rối loạn như nhau.



      “Đừng trốn, cho vào đâu.” Giọng khàn khàn, hơi thở nóng hổi, cộng thêm vật cương cứng để ở bụng dưới của . Giản Tang Du hề tin chút nào.



      Tính lưu manh khốn kiếp của Thiệu Khâm ăn sâu vào thận xương tủy, lúc nào cũng dùng nửa thân dưới để suy nghĩ mà thôi.



      Giản Tang Du sợ xanh mặt, mắt mở to quật cường nhìn , nhưng đáy lòng lại run rẩy, giọng cũng còn khí thế “ được, thả em ra.”



      Cho dù kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là kẻ yếu đuối, hề có sức chống cự lại Thiệu Khâm, có sức mạnh, có thế lực, cho dù là ở mặt nào cũng đánh lại Thiệu Khâm.



      bi thương tuyệt vọng của năm đó tràn về ào ạt, cảm giác bị đè nén khiến Giản Tang Du sắp thở nỗi.



      ————-



      Thiệu Khâm khó chịu vô cùng, vừa cương vừa đau, nhưng dù có cầm thú như thế nào, vẫn xuống tay được với vẻ mặt sợ hãi của Giản Tang Du. chưa từng thấy như vậy, hơn nữa chưa từng cùng làm chuyện này. Nhìn thấy hốc mắt đỏ lên và bả vai run rẩy kịch liệt của , dù những động tác rất thôi cũng đâm sâu vào mắt đau nhói.



      Giọng Thiệu Khâm tự chủ trở nên mềm mại hơn, đôi mắt đen cố gắng kiềm nén “ dự định tiến vào, chỉ dùng đầu lưỡi thôi.”



      Mặt Giản Tang Du càng đỏ hơn, mím môi tiếp tục trợn mắt nhìn … Dùng đầu lưỡi là hợp tình hợp lý ư?



      Sống mũi cao của Thiệu Khâm cọ cọ vào chóp mũi của , giọng trầm ấm dịu dàng “ thích nó, kiềm chế được, nên muốn chạm vào.”



      Giản Tang Du bị lời lẽ dâm dục thẳng thắn của làm cho toàn thân cứng ngắc, nhiệt độ mặt càng nóng hơn. Mặc dù cũng từng có kinh nghiệm, thậm chí còn sinh ra Mạch Nha, nhưng đối với chuyện trai này vẫn ngây ngô như cũ, xấu hổ dám mở miệng, càng dám càn rỡ to gan như Thiệu Khâm.



      Thiệu Khâm nhìn lời nào, cúi đầu hôn lên sóng mũi, đôi môi, cằm, sau đó lại quay về cánh môi mềm của , nhàng quấn quýt “Em cũng chạm vào , có được ?”



      Bị Thiệu Khâm nắm chặt tay đặt vào bộ phận kiêu ngạo của đàn ông, Giản Tang Du mở trợn mắt khó tin.



      Gương mặt đẹp đẽ của trong bóng tối hơi ửng đỏ, bàn tay bao trùm nắm lấy bàn tay Giản Tang Du chịu buông, lần lượt ra sức dẫn dắt “Nghe lời .”



      Thân thể Giản Tang Du giãy dụa kịch liệt, lòng tự ái mãnh liệt và e ngại của thầm so sánh với hăng say của Thiệu Khâm. Hết lần này đến lần khác, tay thể thoát khỏi tay Thiệu Khâm, chỉ có thể nghiến răng tức giận mắng “Em muốn, buông tay ra”



      được, nhất định phải vậy.” Thiệu Khâm vừa đè lại, vừa lấy tay tháo dây nịt, kết quả của huấn luyện quân chính là làm cho mọi động tác của rất nhanh chóng và chính xác.



      Giản Tang Du hoảng loạn cúi đầu, đập vào mắt chính là vật to lớn mạnh mẽ của . Trong nhất thời hoa cả mắt, dạ dày cũng dấy lên chua xót đậm đặc, hốc mắt cũng cũng trào nước, lắc đầu ngừng “Em muốn”



      Hơi thở Thiệu Khâm ngày càng nặng nề, nóng bỏng trong mắt cũng thể che giấu được nữa “Ngoan, đưa tay cho .”



      Giản Tang Du vô cùng đau khổ, những biểu dịu dàng săn sóc trước đây của Thiệu Khâm đều là giả tạo. Lúc này, chỉ nghĩ đến mong muốn của , cơ bản quan tâm đến cảm giác của . Thiệu Khâm vốn chính là người như vậy, sao còn cố gắng kêu gọi chút lương tri của chứ? Người đàn ông này , sao lại quên mất ?



      Giản Tang Du mở to đôi mắt đẫm lệ, nhìn vào Thiệu Khâm “ muốn… vẫn là việc này hả?”



      Thiệu Khâm sửng sốt, dừng động tác lại, ép buộc nữa.



      “Những gì Hà Tịch Thành , em vẫn còn nhớ .” Đáy mắt Giản Tang Du mờ nước “Trước đây được nên vẫn nhớ mãi quên ư. tốn nhiều thời gian với em như vậy, chẳng qua là vì chưa đạt được ước muốn mà thôi.”



      Cảm xúc mãnh liệt của Thiệu Khâm đột nhiên bị xối chậu nước lạnh, tất cả tâm tình đều bị Giản Tang Du phá hư trong khoảnh khắc. Sắc mặt ủ dột, u ám nhìn trừng trừng vào người phụ nữ nằm phía dưới mình “Em có ý gì?”



      Bỗng nhiên Giản Tang Du nở nụ cười với , tiếng cười kia nghe rất chói tai, sắc mặt Thiệu Khâm càng xanh mét hơn.



      “Nếu em nhớ lầm, thích sạch đúng ?” Trong mắt Giản Tang Du lên tàn nhẫn, gằn từng chữ “ thèm để ý em cùng người khác…”



      “Câm miệng.” Thiệu Khâm cúi đầu, hung hăng ngăn lại miệng của , ra sức mạnh mẽ ngấu nghiến, biết Giản Tang Du muốn gì, cũng bởi vì đó chính là sợ hãi quá ràng của .



      Đúng vậy, rất sợ nghe được điều đó.



      Bây giờ, Giản Tang Du khác xa với trong trí nhớ của , trong khoảnh khắc vừa rồi lại có bộ dạng ngang ngược tàn nhẫn như vậy.



      Thiệu Khâm hung hăn ngấu nghiến môi , đưa thân mình đè ở chân .



      Giản Tang Du bị tấn công mạnh mẽ lại sợ mất hồn, mới vừa rồi chỉ muốn chọc giận , nhưng hoàn toàn quên mất tên lưu manh này hung hãn thế nào. Nếu như Thiệu Khâm ngang ngạnh bằng được, cũng có cách nào khống chế.



      Giản Tang Du liều mạng muốn đẩy ra, phải la lên, nếu Mạch Nha vào, Thiệu Khâm cách nào tiếp tục được.



      Thiệu Khâm phát được ý đồ của , hôn càng mãnh liệt hơn, cùng lúc đó, đưa vật cương cứng của mình chen vào giữa hai chân , đưa tay giữ mông lại.



      Hai người cắn xé môi nhau, Thiệu Khâm cất giọng vỡ òa “Kẹp chân chặt vào.”



      Giản Tang Du cảm nhận được vật nóng hổi to lớn đó cọ sát dưới cẳng chân của mình, từng lần ra vào cũng chạm đến nơi riêng tư của mình. Mà điều càng làm khó chịu chính là, nơi vừa rồi bớt ẩm ướt, lại bị hành động ma sát này làm cho nhầy nhụa thêm.



      Gương mặt Giản Tang Du trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận làm gì vậy.”



      Thiệu Khâm ôm chặt vòng eo của , đè nén thở gấp “Nhìn , có vào, chỉ cần em làm như vậy cũng rất thoải mái.”



      Giản Tang Du cắn môi đến rỉ máu, bây giờ làm gì còn mặt mũi nào kêu Mạch Nha vào. Ngược lại, vô cùng hi vọng cục cưng ngàn lần đừng đột nhiên mở cửa ra, Thiệu Khâm quá vô lại, quá biết xấu hổ.



      Giản Tang Du tức đến muốn khóc, thừa nhận là do mình đủ cứng rắn với Thiệu Khâm, cũng bởi vì do dự chần chừ của , Thiệu Khâm mới thừa cơ hội làm như vậy. càng thêm căm ghét bản thân mình, ràng chuyện này qua rất lâu, thậm chí còn phải được xem là tình , vậy mà cho đến bây giờ vẫn chưa quên được .



      Thiệu Khâm dùng lưỡi liếm sạch nước mắt tràn ra của , nhưng động tác ở dưới vẫn cứ điên cuồng, hung hăng đâm vào từng cái. Động tác ma sát làm cho toàn thân Giản Tang Du nóng lên, quật cười nghiêng mặt , muốn nhìn người đàn ông người mình cái nào nữa.



      Bên tai chỉ còn hơi thở cố ý đè nén của , Thiệu Khâm ôm rất chặt, như muốn ấn hòa vào cơ thể mình.



      Màn hành hạ này kéo dài lâu, có lẽ Thiệu Khâm cũng cố kỵ trường hợp như thế. Giản Tang Du nhanh chóng cảm giác được động tác nhanh hơn, bên eo cũng bị bóp chặt, tiếp theo là dòng chất lỏng nóng bỏng phun lên bụng , nhớp nháp trơn trượt.



      Giản Tang Du cần cúi đầu cũng biết đây là cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi.



      Gương mặt lãng tử của Thiệu Khâm khẽ ửng hồng, lại hơi ngượng ngùng, rút khăn giấy, rồi lại ôm Giản Tang Du vào lòng, mặt cọ vào cổ , giúp lau chùi cẩn thận tỉ mỉ “Sợ Mạch Nha vào, nên mới nhanh như vậy.”



      Giản Tang Du phẫn hận trừng mắt nhìn , lúc này còn giải thích như vậy với ư. tuyện đối quan tâm có có phải xuất tinh sớm hay ?



      Giản Tang Du thở hồng hộc đứng dậy, đẩy ra.



      Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ quay lưng lại với mình để sửa sang quần áo, khóe miệng lên nụ cười, tiến đến gần hôn lên tóc từ phía sau “Đừng cãi nhau với nữa, chúng ta hòa thuận được ?”



      Giản Tang Du quay đầu, nét mặt hề thay đổi nhìn , ném khăn giấy nắm chặt trong tay vào mặt “Sao chết .”



      ———————–



      Mạch Nha còn thưởng thức phim hoạt hình tivi, thấy mẹ bỗng nhiên thở hỗn hễn lao thẳng về phòng tắm. Đôi mắt to của nó trở nên tò mò, tiếp đó lại thấy chú Thiệu mặt mày khoan khoái bước ra, còn khẽ mỉm cười với nó “Cục cưng ngoan, ngủ ngon ?”



      Mạch Nha gật đầu, hoài nghi “Mẹ sao vậy?”



      Thiệu Khâm ngồi xuống bên cạnh nó, ôm tên nhóc vào lòng vuốt ve “Mẹ mắc cỡ.”



      Mạch Nha “??”



      Bên này, lớn vừa xem tivi vừa bàn bạc xem chút nữa ăn gì. Bên kia, trong phòng tắm, Giản Tang Du tắm đến nhăn cả da. Thiệu Khâm thấy Giản Tang Du hình như giận ít, trong lòng thấp thỏm, suy nghĩ chút, cảm thấy mình nên nhận lỗi, nhất định phải dỗ dành vui vẻ trở lại rồi hãy tính.



      đứng dậy chuẩn bị về phía phòng tắm, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.



      Thiệu Khâm và Mạch Nha nhìn nhau “Cậu con?”



      Mạch Nha lắc đầu chắc chắn “Cậu có chìa khóa.”



      Thiệu Khâm dứt khoát ôm tên nhóc ra mở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, lúc thấy người đứng đó, mặt Thiệu Khâm cũng kinh ngạc. Mà Mạch Nha lại tò mò cắn ngón tay, nghiên đầu hỏi “Dì ơi, dì tìm ai?”

    3. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      Chương 22:



      Người phụ nữ ngoài cửa dường như vừa rồi còn chần chừ, thấy người mở cửa lại là Thiệu Khâm, gương mặt xinh đẹp bỗng có thay đổi , cặp mắt trợn to kinh ngạc : “ Thiệu Khâm, sao lại ở đây?”



      quan sát đứa bé trong ngực , càng giật mình.


      Thiệu Khâm cũng nhìn nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi thăm, sau lưng lại vang lên giọng của Giản Tang Du.



      “Chị Tiểu Nam——” đến lúc thấy là ai, Giản Tang Du cũng tránh được kinh ngạc buồn cười.



      Do nghe thấy tiếng chuông cửa mới chạy ra ngoài, từ đó đến nay nhà có khách bao giờ. Lúc này tự dưng lại có người đến làm đoán ra được đó là ai. hy vọng Thiệu Khâm lại tham dự vào chuyện quan trọng gì đó, nên vội vội vàng vàng mặc áo ngủ lao ra khỏi phòng tắm.



      Trình Nam cắn môi liếc nhìn Giản Tang Du, gương mặt trắng như ngọc thoáng qua chút xấu hổ, giọng ngập ngừng: “Tang Du, chị. . . . . . có thể chuyện với em chút được ?”



      Giản Tang Du liền vội vàng gật đầu, lúc ngang qua Thiệu Khâm quên liếc cái: “Sao còn chưa ?”



      Thiệu Khâm vẫn ôm Mạch Nha, nghe thấy Giản Tang Du nhẫn tâm ra lệnh đuổi khách, khẽ nhướng đuôi lông mày, hơi đùa cợt: “Giữa chúng ta phải cũng cần chuyện chút sao?”



      Đôi mắt Giản Tang Du hung dữ nhìn chằm chằm vào .



      Lúc này nhìn thấy , trong đầu lại ra vật cứng rắn như lửa kia, ngay cả cảm giác ma sát nóng bỏng ở giữa đùi dường như cũng xua được. Khuôn mặt đỏ bừng, nghiêng đầu sang chỗ khác, vội vàng kéo cánh tay Trình Nam vào nhà: “Chị Tiểu Nam, chị trở về khi nào vậy?”



      ***



      Trình Nam vừa vào phòng liền ngó xung quanh vòng, ánh mắt trong veo bởi vì phòng khách trống dần dần ảm đạm, giọng cũng hơi mất mác: “Chị mới về được mấy ngày. . . . . .”



      Giản Tang Du biết nguyên nhân Trình Nam thất vọng, thử dò xét : “ em bệnh viện tập vật lý trị liệu rồi, chị tìm ấy sao?”



      Trình Nam ngượng ngùng khoát tay: “, , chị chỉ tới thăm em chút, ấy có ở đây cũng sao.”



      Giản Tang Du bất đắc dĩ nhìn người khẩu thị tâm phi này, nghĩ đến bên cạnh còn có Thiệu Khâm, những lời khuyên nhủ muốn ra lại thôi, chỉ chào hỏi Trình Nam xong rồi để ta ngồi xuống ghế sofa uống trà.



      Lúc này Trình Nam mới có thời gian nhìn chằm chằm Mạch Nha, khuôn mặt tràn đầy tò mò, trêu chọc nó: “Bé cưng, cháu tên là gì?”



      mỉm cười nhìn cánh tay ôm Mạch Nha buông của Thiệu Khâm, chế nhạo “ Thiệu Khâm, mấy năm gặp có con rồi à.”



      Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du đầy ngụ ý, mỉm cười từ chối cho ý kiến, Giản Tang Du để ý tới , trực tiếp trả lời Trình Nam: “Đây là con của em.”



      Nụ cười mặt Trình Nam cứng đờ, thể tưởng tượng nổi lặp lại: “Em. . . . . . có con?”



      Trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của ta, Giản Tang Du yên lặng gật đầu cái: “Cục cưng tới đây, chào dì .”



      Mạch Nha khéo léo chạy tới nhào vào ngực Giản Tang Du, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Trình Nam, khuôn mặt ngây thơ tươi cười: “Con chào dì, rất vui được biết dì.”



      “Dì cũng rất vui được biết con.” Trình Nam cười nhéo, nhìn khuôn mặt nhắn của nó, lại nhìn Giản Tang Du có chút thương tiếc, “Chị nghĩ tới chuyện phát triển trở thành như vậy.”



      Giản Tang Du lên tiếng, nụ cười khổ chỉ thoáng lộ ra rồi biến mất, ngón tay nhàng vuốt ve bàn tay mập mạp bé của Mạch Nha, lông mi khẽ rũ xuống.



      Thiệu Khâm cau mày, bình tĩnh quan sát tất cả diễn biến trước mắt.



      Trình Nam là em ruột của Trình Doanh, đột nhiên xuất ở nơi này, tựa như bởi vì Giản Đông Dục, nhưng . . . . . . tại sao có cảm giác và Giản Tang Du chuyện rất mờ mịt?



      Giản Tang Du giống như vô cùng muốn nhắc tới những chuyện kia, cố ý sang chuyện khác: “ phải chị ra nước ngoài du học sao, nghỉ hè nên trở về à?”



      Trình Nam yên tĩnh chốc lát, kiên định ngẩng đầu lên: “Lần này chị về, muốn bắt đầu lại với Đông Dục.”



      Giản Tang Du hề bất ngờ, đáy lòng dần dần cảm thấy vui mừng, nhưng nụ cười kia còn chưa hoàn toàn nở rộ ra, liền bị câu tiếp theo của Trình Nam làm cho kinh hãi.



      “Đông Dục có cho em biết chị cùng ai ra nước ngoài ?”



      Trong mắt Trình Nam mang theo tâm tình phức tạp, chợt Giản Tang Du hơi khẩn trương, lo lắng lắc đầu: “. . . . . . biết, cho em biết gì hết.”



      Trình Nam như khó mở miệng: “Hà Tịch Tranh.”



      Vẻ mặt Giản Tang Du trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, thẩn thờ, kinh ngạc nhìn thẳng vào Trình Nam.



      ***



      Thiệu Khâm càng đánh hơi ra được khí có chút kỳ lạ, Hà Tịch Tranh là em trai của Hà Tịch Thành, năm năm trước bởi vì lợi ích của gia tộc bị buộc đính hôn cùng Trình Nam, sau đó cùng bị đưa ra nước ngoài. Đáng lẽ Giản Tang Du và cậu ta hoàn toàn có qua lại mới đúng, tại sao khi nhắc tới tên của cậu ta, lại có phản ứng như vậy?



      Máu mặt Giản Tang Du đông cứng lại, ngay cả ánh mắt cũng vỡ òa trong chốc lát, lúc sau mới run rẩy đôi môi giọng đặt câu hỏi: “Vị hôn phu của chị chính là Hà…Hà…”



      Trình Nam đáp tiếng nặng nề, hơi gấp gáp nắm lấy tay Giản Tang Du: “Tang Du, có số việc giống như em nghĩ đâu. Chị tin tưởng lời Tịch Tranh , những năm này ấy thay đổi rất nhiều, chuyện năm đó ấy và chị cũng thẳng thắn với nhau. ấy cũng cho chị biết chuyện, chị nhất định phải trả lại cho mọi người công lý, chỉ là chỉ vì em, cũng là vì chị và Đông Dục.”



      Mặt Giản Tang Du đầy khổ sở nhìn về phía ta, ánh mắt từ từ rơi vào bàn tay bị nắm chặt, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên: “Chị Tiểu Nam, chuyện của em. . . . . .”



      Thiệu Khâm nhìn nỗi nữa, bộ dạng này của Giản Tang Du giống dáng vẻ của con thỏ , bị thợ săn dồn vào góc tường, mắt đỏ ngầu còn lộ ra bất lực, hai vai mỏng manh khẽ phát run, đáng thương cực kỳ.



      tới, nhàng ôm eo , lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm chặt lấy chiếc eo mềm mại của , vuốt ve trấn an .



      Thiệu công tử từ ngang ngược bá đạo, trong nhận thức của , người của có thể bị ức hiếp, nhưng tuyệt đối thể bị người khác ức hiếp dù chỉ là chút. Hơn nữa người này còn là Giản Tang Du, hề muốn nhìn thấy chịu chút uất ức nào. Mặc dù hiểu đây là cái Logic chó má gì.



      Ánh mắt u tối của nhìn vào Trình Nam, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện gì?”



      Từ lúc thấy Thiệu Khâm, Trình Nam bắt đầu suy đoán quan hệ của hai người này, bây giờ nhìn thân mật như vậy càng sáng tỏ, chỉ là quá khứ của Giản Tang Du. . . . . . làm sao có thể giải thích với Thiệu Khâm.



      Hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới Thiệu Trí——



      Trình Nam hơi chần chờ.



      Lông mày Thiệu Khâm chau chặt lại, trong mắt càng dữ dằn hơn: “Tiểu Nam, em , cũng có thể hỏi Tịch Tranh.”



      Trình Nam khổ sở nhìn về phía Giản Tang Du, chuyện như vậy đời này làm gì có người đàn ông nào có thể tiếp nhận được? Huống chi người này còn là Thiệu Khâm, bản tính của những người như bọn họ như thế nào Trình Nam quá . Liệu sau khi ra, liệu Thiệu Khâm có vứt bỏ Tang Du ? Giản Tang Du đáng thương như vậy. . . . . .



      Giản Tang Du nhắm mắt lại, ra sức đè nén chua xót trong mắt, nghẹn giọng lên tiếng: “Chuyện này liên quan , mau .”



      Thiệu Khâm ngẩn ra, xiết chặt lấy eo của , nhìn cảnh cáo cái: “Có chuyện gì thể biết?”



      Giản Tang Du khẽ ghé mắt nhìn cái, gương mặt thâm trầm khó đoán, xen lẫn cảm giác bi thương, tuyệt vọng, khổ sở, hơn nữa là bất lực, tựa như còn có chút van xin.



      Thiệu Khâm cảm thấy chỗ nào đó trong lòng giống như bị xé nát ra, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, kéo dài rất quá lâu. Thế nên đau đớn kia lại làm cách nào nhìn thẳng vào mắt của Giản Tang Du.



      Thiệu Khâm vô cùng ràng chuyện, đó chính là Giản Tang Du cố ý giấu giếm , phải ảo giác, mà là .



      Thiệu Khâm bình tĩnh gật đầu cái, nhìn Giản Tang Du sâu sắc: “Được, hỏi.”



      ***



      Thiệu Khâm trước, nhưng lại ngồi ở trong xe, vẫn chịu rời . Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, yên lặng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ nhà Giản Tang Du. Ánh đèn màu vàng ấm, tỏa sáng bốn phía trong đêm đen của gian cũ kỹ, xem ra giống như mặt trời ấm áp trong ngày mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ấm áp .



      Nhã khói, khuôn mặt của Thiệu Khâm trong buồng xe mờ tối, chưa bao giờ phí tâm nghĩ tới chuyện của Giản Tang Du, trước kia cũng vậy, tại cũng thế. chỉ biết tuân theo bản năng của mình.



      Khi còn bé bởi vì cao ngạo giống như con Thiên Nga Trắng, liền nhịn được muốn nghiền nát kiêu ngạo của . Sau khi lớn lên gặp lại, vẫn nhịn được muốn đến gần, thậm chí mặt dày mày dạn dây dưa, chỉ là vì đêm vui thôi sao? chỉ vì tâm nguyện được hoàn thành của năm đó mà canh cánh trong lòng sao?



      Thiệu Khâm cảm thấy, cho dù hôm nay lên giường với Giản Tang Du, nhưng trong lòng vẫn có trống trải. Mà lòng dường như trở nên hoang vu khô cằn bắt đầu từ năm năm trước, khi bị Giản Tang Du tát bạt tai.



      Rốt cuộc bỏ lỡ cái gì?



      Thiệu Khâm ngửa mặt trông theo cánh cửa sổ kia, ánh mắt càng lúc càng sâu xa, dường như cũng hòa vào bóng đêm.



      ***



      Rốt cuộc Trình Nam cũng bước xuống lầu trong ánh sáng thưa thớt, cúi thấp đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề. Cho đến khi trước mắt xuất bóng dáng cao to, mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt lạnh lùng sắc bén, trái tim cũng run lên, cười : “ Thiệu Khâm, còn chưa ——”



      Môi Thiệu Khâm vừa mấp máy bình tĩnh ra 2 chữ: “Lên xe.”



      Trình Nam cũng biết trốn thoát, nhưng vẫn muốn giãy giụa chút, vì vậy lúc ngồi xe vẫn còn cố gắng giải thích: “ Thiệu Khâm, chuyện này. . . . . . Hình như Tang Du muốn cho biết.”



      Thiệu Khâm chỉ thoáng nghiêng đầu liếc nhìn cái, cái nhìn kia lại làm cho Trình Nam phải vội vàng ngậm miệng.



      Từ Trình Nam cũng được coi là lúc nào cũng tò tò theo sau nhóm Thiệu Khâm lớn lên, dĩ nhiên biết tính khí Thiệu Khâm.



      Cho dù Thiệu Khâm bị cha ép đưa vào quân đội, những ngang ngạnh trước kia cũng bị mài mòn đôi chút, nhưng vẫn còn tàn bạo, đôi mắt đen kia như muốn giết người.



      Thiệu Khâm nhìn thẳng phía trước, cương nghị thâm trầm, chỉ câu đầu tiên khiến Trình Nam kinh ngạc trố mắt: “Có liên quan tới Thiệu Trí?”



      Trình Nam buồn bực cào mái tóc dài, vẻ mặt đau khổ: “ Thiệu Khâm, đừng ép em.”



      Khóe miệng Thiệu Khâm cười lạnh, cũng chuyện, nhưng cả người cũng tản ra khí thế lạnh lẽo.



      chỉ hơi suy nghĩ chút hiểu, Giản Tang Du , như vậy nguyên nhân giấu giếm của chỉ có thể có , đó chính là có liên quan tới . Liên hệ với những chuyện trước đây, ra Thiệu Trí, Trình Doanh phải bại lộ từ lâu sao? Lúc đó bị ghen tuông làm cho mù quáng đầu óc. cho cùng là vì chấp nhận được là người đàn ông khác nhúng chàm Giản Tang Du.



      Mà bây giờ, con mẹ nó, còn có cả Hà Tịch Tranh!



      Thiệu Khâm bực bội đạp mạnh chân ga, Trình Nam sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt dây an toàn tiếp: “Thiệu Khâm, bình tĩnh chút, chuyện này ra tệ như tưởng đâu, lần này em trở về chính là muốn tra chân tướng.”



      Xe chạy nhanh thắng gấp, bánh xe để lại vết dài mặt đất, Trình Nam suýt nữa đụng phải cửa sổ xe trước mặt, còn chưa tỉnh hồn, thở hổn hển, thầm ngạc nhiên khi thấy Thiệu Khâm có phản ứng mạnh như thế .



      Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ đầu .”



      Trình Nam nuốt nước miếng cái, sau đó châm chước chút rồi : “Thiệu Khâm, nếu nghiêm túc với Giản Tang Du hãy buông ấy ra.”



      Thiệu Khâm kiên nhẫn liếc cái.



      Trình Nam tiếp: “Năm đó, Tang Du thể tham gia thi tốt nghiệp trung học, bởi vì. . . . . . ấy bị cưỡng hiếp.”



      Trong nháy mắt cả người Thiệu Khâm cứng ngắc, tim cũng ngừng đập, quanh quẩn bên tai cứ vang lên hai chữ khó nghe này. Mặc dù lúc trước, trong tận đáy lòng cũng có suy đoán mơ hồ, nhưng cũng dám nghĩ sâu đến như vậy.



      nắm chặt tay lái, ngón tay nổi từng khớp xương, gân xanh mu bàn tay cũng ra dữ dội.



      cố gắng khắc chế lạnh lẽo dâng lên ngừng, Thiệu Khâm gằn từng chữ : “Là ai?”



      Trình Nam lại cho đáp án tàn nhẫn nhất, ba cái tên: “. . . . . . Thiệu Trí, em còn có cả Tịch Tranh nữa.”
      tart_trung thích bài này.

    4. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      Chương 23:



      “Đại Thiếu Gia.” Người ra mở cửa là lão quản gia của nhà Thiệu Trí, thấy khuôn mặt Thiệu Khâm tràn đầy sát khí đứng ở ngoài cửa, khẽ sửng sốt chút.



      Thiệu Khâm thẳng vào bên trong, hoàn toàn có thái độ lễ phép nho nhã như thường ngày: “Thiệu Trí đâu?”


      Lão quản gia vừa nhìn thấy như vậy liền cho là Thiệu Trí lại gây họa lớn ở bên ngoài, cau mày chỉ chỉ lầu: “Tối hôm qua biết đâu chơi, buổi trưa mới trở về, vẫn ngủ thẳng cẳng bây giờ còn chưa có dậy ——”



      Lão quản gia vẫn chưa dứt lời, Thiệu Khâm quay lưng về phía ông chỉ, quản gia im lặng lo lắng khủng khiếp, cũng đành phải vẫn thêm câu dài dòng: “Đại Thiếu Gia. . . . . . Phu nhân có ở nhà, xin cậu có chừng mực chút.”



      Thiệu Khâm đáp lời, cất bước thẳng lên lầu, vừa vừa cởi áo vest khoác lên cánh tay, gương mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh lùng hà khắc. Giày da bóng loáng giẫm lên tấm thảm dày, mỗi bước cũng trầm ổn mạnh mẽ, tới phòng của Thiệu Trí, ́ gắng khắc chế cơn giận bốc lên trong lòng, ngón tay băng bó chậm rãi vặn nắm cửa.



      ***



      Hình ảnh Thiệu Trí ngủ vô cùng bừa bãi, tay chân đều lộ ra ngoài chăn, tóc tai rối tung, mơ mơ màng màng lật người.



      Thiệu Khâm ném áo khoác lên ghế sofa, vén tay áo lên tiến lại gần——



      Thiệu Trí đột nhiên bị đau đớn mặt đánh thức, gương mặt bị đánh một cú rất mạnh, ngay sau đó là cú thứ hai, cú thứ ba, cậu ta sợ hãi nhìn người họ kinh khủng như La Sát, quát ầm lên: “ điên rồi!”



      Cánh tay dài của Thiệu Khâm duỗi ra, lôi Thiệu Trí ngủ chỉ mặc mỗi quần nhỏ ở giường, kéo đến góc tường, hung hăng ném mạnh lên sàn nhà.



      Thân thể Thiệu Trí bị đập mạnh vào chân tường, đầu ” bùm” tiếng đập vào vách tường sau lưng. Cậu ta hoa hết cả mắt, che lấy gáy của mình, ́ gắng nhịn đau, bộ mặt tức giận gào thét: “Thiệu Khâm, con mẹ nó, muốn đánh gãy tay của em à !”



      Biểu tình dữ tợn của Thiệu Khâm biến mất trong bóng tối, khớp xương ở mu bàn tay bóp vang lên răn rắc, giọng nói càng thêm lạnh băng: “Cậu đã đụng tới Giản Tang Du rồi hả?”



      Thiệu Trí sửng sốt, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên sợ sệt, cậu ta quệt môi lời nào, mái tóc che khuất tầm mắt.



      Thiệu Khâm bị vẻ yên lặng của cậu ta làm cho sắp phát điên lên, mắt đỏ lừ, đạp vào bụng Thiệu Trí mấy cái, sau đó thấy chưa hết giận, tiến lên một bước túm lấy ̉ Thiệu Trí, dồn cậu ta vào vách tường.



      Trong mắt của Thiệu Khâm tóe lên ngọn lửa tức giận, bàn tay bóp ̉ Thiệu Trí nổi hết gân xanh lên: “Cậu muốn chết hả?”



      Thiệu Trí thở ra hơi, trong nháy mắt mặt bị tụ máu đến đỏ bừng, trong cổ họng bật ra mấy chữ: “Buông tay, em có đụng tới ta.”



      Đáy mắt Thiệu Khâm cũng tràn đầy tia máu, hề nhúc nhích.



      Dù Thiệu Trí cũng là một người đàn ông trưởng thành cao tới 1m8, nhưng vẫn yếu thế hơn so với người luyện tập hàng năm như Thiệu Khâm. Hơn nữa Thiệu Khâm còn là kẻ chuyên đánh nhau, căn bản Thiệu Trí phải đối thủ của . Đôi tay Thiệu Trí gắt gao giữ chặt lấy ngón tay cứng rắn của Thiệu Khâm, liều mạng thở: “ có, có đụng. . . . . .”



      Tay Thiệu Khâm càng ngày càng bóp mạnh, giờ khắc này thật muốn giết chết Thiệu Trí.



      ai có thể tổn thương tới Giản Tang Du như vậy, ai cũng được!



      Lão quản gia nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy tình cảnh như vậy, bị hoảng sợ, run run rẩy rẩy cứu Thiệu Trí, ngừng khuyên can Thiệu Khâm: “Đại Thiếu Gia, cậu bóp chết cậu ấy mất, có chuyện gì từ từ được sao?”



      Ông vẫn thường thấy Thiệu Khâm dạy dỗ Thiệu Trí, từ trước tới giờ Thiệu Trí vốn có tiền đồ, luôn gây họa. Chỉ có điều Thiệu Khâm đã thay mặt cậu ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện, đừng chi là ba mẹ ở bên kia. Cũng có lúc Thiệu Khâm sẽ đánh Thiệu Trí mấy cái, nhưng dù sao cũng là người thân, chuyện cũng đã qua rồi. Hơn nữa bình thường Thiệu Trí cũng nhẫn nhịn động thủ, cho nên cũng chưa hề có động tĩnh lớn như vậy .



      Nhưng dưới tình huống này, trông thế nào cũng giống kết thúc dễ dàng.



      trán lão quản gia cũng toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra án mạng.



      Mặt của Thiệu Trí bắt đầu xuất màu sắc xám xanh, ót chảy xuống vài giọt mồ hôi hột, lão quản gia nhanh chóng xoay quanh, dậm chân ở bên cạnh.



      Thiệu Khâm bỗng chốc thu tay lại, cả thân thể Thiệu Trí cũng tê liệt ngã xuống sàn nhà, sắc mặt xanh mét cố gắng hít khí, rồi lại bởi vì đột nhiên hô hấp thuận lại mà ra hơi, cả người trông buồn cười cực kỳ.



      Thiệu Khâm từ từ sửa sang lại ống tay áo, kéo một chiếc ghé qua, ngồi đối diện cậu ta, hai chân bắt chéo nhau.



      Lão quản gia vội vàng chăm sóc Thiệu Trí, ngừng vuốt ngực giúp cậu ta.



      Ánh mắt Thiệu Khâm tối lại, nhìn Thiệu Trí một hồi lâu, mới mở miệng: “, chuyện gì xảy ra.” Lúc nãy nghe Trình Nam nói rõ đầu đuôi, cảm thấy chuyện này hơi quái lạ.



      Nhưng trong mắt Thiệu Khâm, đâu còn phân thị phi, lý trí của sớm bay mất, bất kể có phải là Thiệu Trí làm hay , Giản Tang Du cũng bị cưỡng hiếp, đứa bé đáng như vậy lại có thể là con của một trong ba kẻ khốn khiếp này. . . . . .



      Thiệu Khâm chỉ nghĩ tới đây đã muốn nổi điên lên.



      Thiệu Trí trì hoãn lúc lâu, uống vài ngụm nước ấm quản gia bưng tới, sắc mặt dần dần bắt đầu trở lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thiệu Khâm.



      mặt cậu ta lại xuất một nụ cười khó coi, đùa cợt : “Thế nào? vẫn còn để ý tới đôi giày rách đó hay sao?”



      Sắc mặt của Thiệu Khâm vừa trầm xuống, sắc giáng xuống 0 độ: “Hỏi lần nữa, năm năm trước, chuyện gì đã xảy ra.”



      tay Thiệu Trí chống lên mặt đất, từ từ duỗi hai chân dài ra, lười biếng tựa vào vách tường, đôi mắt đen nhìn về phía Thiệu Khâm mang theo ý hơi khiêu khích: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra, em đụng tới ta, biết ta đã bị người nào đó cưỡng hiếp… ” Cậu ta cười lạnh tiếng, khinh thường , “Hình như còn mang thai, muốn đổ lên đầu tôi à, có cửa đâu. Có lẽ là muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, quấn lấy Thiệu gia chúng ta thôi.”



      Trông sao Thiệu Khâm cũng cảm thấy dáng vẻ Thiệu Trí chói mắt, cố nén hận, gằn từng chữ : “Cậu có đụng tới ấy?”



      Thiệu Trí khoa trương cười ra tiếng: “Em thiếu tình nhân sao? Có làm có làm, có làm có làm. Nếu em thật sự cưỡng hiếp ta em tuyệt đối sẽ chối cãi.”



      Đôi mắt Thiệu Khâm vẫn thâm trầm như cũ, đông lạnh kinh người: “Vậy sao? Vậy tại sao. . . . . . ấy lại xuất hiện giường cùng cậu, Trình Doanh, còn có Hà Tịch Tranh? Hoặc là , ba người các cậu và ấy tại sao lại cùng xuất hiện ở khách sạn đó?”



      Lời Thiệu Khâm rất bình tĩnh, nhưng Thiệu Trí vẫn nhìn thấy được tức giận của .



      Thiệu Trí chống tay xuống sàn nhà, vênh cằm lên kiêu căng theo dõi : “Bởi vì, ấy là người phụ nữ của .”



      Thiệu Khâm sửng sốt, lông mày cau chặt vào nhau.



      Thiệu Trí nhếch môi, ngón cái quệt lên cánh mũi bị Thiệu Khâm đánh chảy máu: “, biết ? Từ tôi đã vô cùng ghét .”



      Vẻ mặt Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng biến đổi, nhìn xuống cậu ta từ cao.



      “Cái gì cũng tốt hơn tôi, tất cả người lớn trong nhà Thiệu gia, có ai để ý tới tôi. Bọn họ đều chỉ biết tới Thiệu Khâm như thế này như thế kia, người Thiệu gia tự hào chỉ có một mình Thiệu Khâm ! ai coi Thiệu Trí tôi ra gì.”



      Sắc mặt Thiệu Khâm tái nhợt liếc nhìn cậu ta, mấy ngón tay đặt đầu gối ngừng run lên.



      Dáng vẻ Thiệu Trí hề hối lỗi, dựa góc tường lạnh lùng nhìn Thiệu Khâm: “Đừng tưởng rằng mỗi lần giúp tôi khắc phục hậu quả là tôi sẽ cảm kích , trong lòng suy nghĩ gì tôi đều biết . phải muốn tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn sao? Giẫm đạp tôi dưới lòng bàn chân, để tất cả mọi người đều tâng bốc . Từ nhỏ đã có thói quen được người khác ngưỡng mộ, trong mắt làm sao chịu cuối xuống nhìn ai? Ngay cả đến Giản Tang Du cũng là bởi vì ta khinh thường , mới khiến quan tâm đến ta đúng ?”



      Giọng châm chọc của Thiệu Trí khiến Thiệu Khâm cực kỳ thoải mái, vẻ mặt của càng ngày càng lạnh, vẫn ́ gắng khắc chế kích động bước đến. muốn biết chân tướng, muốn tìm lại công lý cho Giản Tang Du.



      “Chẳng qua tôi lại nghĩ tới đối với Giản Tang Du vẫn còn nặng tình như vậy, ” Thiệu Trí như chợt có hăng hái, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì, “ ta ở trước lớp dám cho một bạt tai, là làm mất thể diện. . . . . . Lại vẫn nhớ mãi quên ta, vì ta mà hằng ngày say xỉn.”



      Thiệu Trí “Chậc” tiếng, vẻ mặt nhăn nhó bỉ ổi, khàn giọng : “Tôi liền cảm thấy có hứng thú với ta, người phụ nữ có thể biến thành như vậy, tôi nhất ̣nh phải nếm thử mùi vị một chút.”



      Quả đấm của Thiệu Khâm nắm lại chặt, gân xanh ót nhúc nhích từng sợi.



      Thiệu Trí như ́ ý muốn chọc tức , tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của : “Tôi muốn cho biết người phụ nữ bị tôi và người đàn ông khác chiếm đoạt nhiều lần, biến đổi đủ dạng tư thế đùa bỡn, cảm giác trong lòng như thế nào? Khổ sở? Đau lòng? Loại người như liệu có thể hiểu tình cảm là gì sao?”



      Bởi vì Thiệu Trí quá hưng phấn, nên bị sặc trong cổ họng, ho kịch liệt , lại vẫn hề giảm bớt tâm tình phấn khởi của cậu ta: “Đáng tiếc, người phụ nữ này sớm đã bị người đàn ông khác đoạt lấy, còn muốn vu oan cho tôi, người phụ nữ coi trọng chẳng qua cũng chỉ có như thế——”



      Thiệu Khâm nghe nổi nữa, để ý tới lão quản gia ngăn cản, đạp Thiệu Trí ngã xuống đất, mắt long lên, gần như muốn dùng hết sức đấm đá Thiệu Trí, cú sau còn hung ác hơn cả cú trước, mỗi cú đều đánh vào những điểm quan trọng cơ thể.



      thể tiếp nhận nổi, tất cả chuyện này đều ngoài phạm vi chịu đựng của .



      cho rằng Giản Tang Du bị cưỡng bức là ngoài ý muốn. Cho dù là có dự mưu, có lẽ cũng là bởi vì bề ngoài xinh đẹp của Giản Tang Du mà tạo ra. Tóm lại, tuyệt đối nghĩ tới đó là bởi vì !



      Đời này Thiệu Khâm chưa từng làm chuyện gì mà phải hối hận, biết “Hối hận” là từ vô dụng nhất thế giới này, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ những chuyện mình đã làm là đúng.



      Nhưng đối mặt với Giản Tang Du, đã có hai lần suy nghĩ hối hận.



      Khi còn bé bởi vì qúa lỗ mãng, nên trêu chọc Giản Tang Du, coi người như tiền đánh cuộc, làm con rối, đây là chuyện rất tôn trọng người khác. Cho nên sau khi Giản Tang Du đánh , cảm thấy đó là cái mình đáng phải nhận lấy, đáng đời .



      Nhưng khi đó cảm giác hối hận mãnh liệt như lúc này.



      Vận rủi của Giản Tang Du chính là do mà ra.



      Thời điểm bắt đầu trò chơi tình của mình với Giản Tang Du, vẫn ngờ mình mang đến số phận bận thỉu như vậy cho , mà sau khi gặp những chuyện này, thế nhưng cũng biết gì hết. ung dung tự tại năm năm, thậm chí năm năm sau gặp lại, còn có ý nghĩ ti tiện xấu xa muốn đến gần .



      Thiệu Khâm nhớ tới những lần trêu ghẹo thiếu đứng đắn trước đây đối với Giản Tang Du, trái tim vô cùng đau đớn, giống như lò thép nóng đổ bê tông vào trái tim , làm trái tim lạnh lẽo của bị phỏng nặng.



      rất đau, cảm giác trái tim của mình bị ai đánh vào từng roi từng roi vô cùng đau nhói.



      Thân thể Thiệu Trí co rúc lại, những cú đá quá mạnh làm động tới miệng vết thương cũ, dạ dày quặn lên, trong nháy mắt mặt cậu ta đau đến tái mét, thế nhưng cậu ta lại cắn chặt hàm răng lên tiếng, trong mắt vẫn khiêu khích.



      Thiệu Khâm phát tiết đủ rồi, lạnh lùng ngồi xổm xuống nhìn cậu ta, giống như nhìn thứ đồ bỏ : “DNA con của Giản Tang Du đều giống của cậu và Trình Doanh, lúc ấy cảnh sát lấy được tinh dịch cũng phải của ba người các cậu. Nhưng Giản Tang Du chắc chắn láo, trước đó ấy . . . . . vẫn còn trong trắng.”



      Thiệu Khâm nhìn trong mắt Thiệu Trí ẩn giấu một nụ cười xấu xa, hít hơi: “Các cậu mua được mấy cảnh sát này sao? Hay là còn có tình khác.”



      Thiệu Trí quật cường nhìn , lời nào.



      Thiệu Khâm lộ ra cười tàn nhẫn: “Thiệu Trí, cậu nên chọc tới ấy, bất kể chân tướng như thế nào, cậu đều sẽ vì ý nghĩ muốn tổn thương ấy. . . . . . Mà trả giá lớn.”



      Thiệu Khâm nhìn thấy được gương mặt tàn nhẫn của trong con mắt của Thiệu Trí, từ từ đứng lên, hai tay lẳng lặng nhét vào túi, đứng trước mặt cậu ta: “Cậu cho rằng cậu nói thì tôi thể điều tra ra được sao? Chỉ cần có kết quả kiểm tra DNA của Hà Tịch Tranh và đứa bé, tôi biết được chân tướng. Đến lúc đó bất kể là cậu hay người nào mua chuộc được mấy tay cảnh sát đó tôi cũng sẽ bỏ qua.”
      tart_trung thích bài này.

    5. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 24:



      Thiệu Trí bị đá trúng vết thương cũ, miệng vết thương tét ra phải đưa vào bệnh viện, việc rất nhanh chóng được truyền đến tai cha của Thiệu Khâm. Khi Thiệu Chính Minh gọi điện thoại đến, Thiệu Khâm đường gặp Giản Tang Du, nhìn điện thoại ngừng rung, do dự vài giây rồi nghe máy.



      “Lập tức về nhà”. Cha vẫn tính cách mạnh mẽ dữ dội như cũ, hoàn toàn nghe ý kiến của , trực tiếp hạ mệnh lệnh.


      Thiệu Khâm chỉ có ý niệm duy nhất khắc sâu trong đầu, là phải lập tức gặp Giản Tang Du. Nhưng muốn nhìn thấy để làm gì? hoàn toàn , chỉ biết muốn gặp là ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, ai cũng ngăn được.



      “Cha, tại con có việc, tối nay sau.”



      “Chuyện gì?”



      Thiệu Khâm rất ghét loại chất vấn này của cha , nhíu mày:”Việc riêng.”



      Thiệu Chính Minh trầm ngâm vài giây, giọng hùng hậu vang lên qua sóng điện thoại:” Lập tức về nhà, tối nay phải cho chú hai của câu trả lời thỏa đáng.”



      Thiệu Khâm giẫm mạnh chân lên thắng xe, hai mắt u ám nhìn ánh đèn rực rỡ của khu đô thị, thế giới kỳ quái này che giấu bao nhiêu tội ác trong đó……. ngừng nắm chặt tay lái, trong mặt lên lo lắng.



      Bình thường Thiệu Khâm ở nhà mình, rất ít về nhà. Lúc này, nhà cũ im lặng, mở cửa vào phòng khách chỉ có mình Thiệu Chính Minh, bà nội và mẹ chắc là ở bệnh viện. Lúc này, Thiệu Khâm bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi đó xuống tay , sức mạnh kinh người, chỉ sợ Thiệu Trí còn phải ở lại bệnh viện thêm ít lâu nữa.



      Từ lúc vào nhà, Thiệu Chính Minh vẫn híp mắt quan sát , Thiệu Khâm biết chính xác rốt cuộc cha có ý gì, vẫn trầm mặt ngồi xuống đối diện:”Cha.”



      Thiệu Chính Minh hừ lạnh, dụi điếu thuốc cháy nữa vào trong gạt tàn, luồng khói màu xám trắng lượn lờ bay lên mờ ảo che gương mặt của .



      Thiệu Khâm nhìn bình tĩnh.



      Thiệu Chính Minh từ từ nâng tầm mắt lên, nhìn chăm chú:”Lần này rốt cuộc Thiệu Trí chọc đến lông của con rồi hả?” Lời nới này của cha chắc chắn có chế giễu rệt, có lẽ sớm đoán được việc hai phần.



      Đôi môi mỏng của Thiệu Khâm giật giật, nhìn Thiệu Chính Minh sâu sắc:”Lần này nó làm quá mức.”



      Thiệu Chính Minh ngồi lún vào trong sô pha, giơ tay day day huyệt thái dương, nét cương nghị mặt có phần mệt mỏi, thở dài :”Thiệu Khâm à, khi nào con trở nên thiếu kiềm chế như vậy. Chú 2 của con là người bảo vệ con cái quá mức, lần trước chuyện Thiệu Trí bị thương còn chưa chấm dứt, bây giờ lại xảy ra việc này…….”



      Thiệu Khâm ngồi thẳng, vẽ mặt lạnh lùng tức tối:”Bây giờ con biết nên làm gì, cha đừng quan tâm.”



      Thiệu Chính Minh nhe vậy, ánh mắt tập trung vào gương mặt , khóe miệng mỉm cười:” À, tức giận , cho cha nghe chút xem vì sao phải đến mức này?”



      Thiệu Khâm và cha giằng co lát, cuối đầu né tránh ánh mắt của cha :” chút con bệnh viên thăm nó.”



      Thiệu Chính Minh nhíu mày, thử :”Vì phụ nữ ư?”



      Thiệu Khâm liền giật mình, nét tuấn khuôn mặt chợt tái vì giận:” Cha đừng xen vào.”



      Thiệu Chính Minh sa sầm mặt, hai hàng lông mày run lên:” Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng con cha biết, lão Chu rồi, hai người các con đánh nhau vì phụ nữ! Tranh giành bạn , Thiệu Khâm con càng sống càng có bản lĩnh rồi đó.”



      Thiệu Khâm cúi đầu, hai tay nắm chặt lại gối, lạnh lùng:”Cha biết còn hỏi con làm gì.”



      Thiệu Chính Minh còn muốn nổi cáu, cố nén giận:”Được rồi, chuyện kia của các con cha mặc kệ. Tự mình xử lý cho tốt, xin lỗi chú hai, sau đó lập tức về đội. Chuyện gọi nhập ngũ vào mùa thu cũng sắp bắt đầu rồi, mẹ kiếp, mỗi ngày con chơi bời lêu lỏng còn giống quân nhân sao?”



      Lúc này Thiệu Khâm kiên quyết . Nếu biết Giản Tang Du trải qua những gì, còn có thể . Nhưng tại ràng rồi, làm sao có thể để mình trong nước sôi lửa bỏng. Nghĩ đến bên cạnh có ba kẻ lang sói rình rập, lúc nào cũng có thể cắn nuốt sạch , cả người rét run giống như tẩm nước đá.



      “Con ”, Thiệu Khâm nhịn được nữa, chen vào:”Chuyện động viên nhập ngũ, Kiều Nghị cử người khác làm.”



      Ánh mắt Thiệu Chính Minh trừng thẳng, tay vỗ mạnh vào bàn trà cái ầm :”Hồ đồ, con cố ý làm trái ý cha phải ? Hai em vì người phụ nữ mà ầm ĩ tới mức vào bệnh viện, việc này đồn ra ngoài chưa đủ mất mặt à?”



      Trong đầu Thiệu Khâm vang lên tiếng ong ong, cha lớn tiếng quả thực còn chấn động hơn sóng siêu . Toàn bộ chuyện tối nay xảy ra khiến cho ngọn lửa trong lòng cũng bùng nổ.



      nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, nhìn thẳng Thiệu Chính Minh hề thõa hiệp:” Về sau cha đừng nhúng tay vào chuyện của con.”



      Thiệu Khâm ra ngoài cũng quay đầu lại, Thiệu Chính Minh tức giận tới mức chống nạnh qua lại tại chổ, gào thét giận dữ:”Con dám , cha kêu người trói con về.”



      Sau khi Thiệu Khâm lên xe, lập tức tháo pin điện thoại di động ra, ngồi ở ghế lái bực bội đập mạnh lên vô lăng cái. Cha từ bị ông nội của dùng cán súng dạy dỗ. Thiệu Khâm hề phủ nhận, cái bản tính cậy mạnh lỗ mãng của giống hệt cha mình.



      hi vọng vào cha có thể hiểu được bao nhiêu, tình cảm của và Thiệu Chính Minh cũng sâu sắc, tình thương của cha, thứ này cho tới bây giờ chưa từng được biết.



      Thiệu Khâm chỉ nghĩ tới lần, nếu trời cho có con của mình, nhất định cho con những thứ tốt nhất thế giới, chân nhất là tình thương của cha.



      Bất giác Thiệu Khâm nghĩ đến Giản Tang Du, nghĩ đến……….Mạch Nha.



      Mạch Nha là con của ai? Trong đầu lên khuôn mặt tươi cười đáng của thằng nhóc kia, mặt mày sáng sủa, sóng mũi cao, đôi mắt dâng lên mười phần khí khái hùng. Giờ phút này có cách nào đem đứa bé và ba tên súc sinh kia liên hệ lại với nhau.



      Thiệu Khâm phải giúp Giản Tang Du điều tra ràng chuyện năm đó, có quyền đối kháng, đừng đến Thiệu gia, ngay cả Trình gia và Hà gia cũng thể đắc tội nỗi.



      Tưởng tượng năm đó gặp hoàn cảnh bi thảm, trái tim Thiệu Khâm nhói đau. biết đó là thương hại hay là……….. thương? Tóm lại lúc này thể rời khỏi Giản Tang Du, ai cũng thể bắt , cha cũng được.



      ***



      Giản Tang Du ghi hình xong rạng sáng, thành phố về đêm mát mẽ, những vũ công giống như , thời gian nghĩ ngơi và trình diễn đều ổn định. Đêm nay tám giờ nhảy mở màn tiết mục giải trí, luyện tập cũng tốn ít sức lực của . Ban ngày, bởi vì Thiệu Khâm quấy rối, căn bản nghĩ ngơi tốt, lúc này thân thể dường như mệt lả, yếu đuối, bủn rủn.



      Kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp chút, hai tay Tang Du cho vào trong túi áo, cuối đầu vội vàng ra ngoài đại sảnh.



      Mới được vài bước liền bị va vào lồng ngực rắn rỏi, khinh ngạc ngẩn đầu, nhìn khuôn mặt cương nghị của đối phương, hơi sửng sốt:”Sao lại đến đây?”



      Đôi mắt đen của Thiệu Khâm thoáng lên rung động phức tạp, tỉ mỉ đánh giá trước mặt, xuống giọng: ” Đón em.”



      Mi tâm Giản Tang Du nhăn chặt lại, hề nghĩ ngợi liền khoanh tay lên phía trước:” cần”



      Thiệu Khâm yên lặng nhấc chân đuổi theo, thèm gì, nhắm mắt đuổi theo phía sau .



      Giản Tang Du mang đôi giầy thể thao có màu sắc hoa văn bình thường, bước chân rất nhanh, nhưng Thiệu Khâm sải bước cái nhanh chóng qua hai bước của , nhanh thế nào người nọ cũng bị bỏ rơi phía sau.



      Giản Tang Du được vài bước dừng lại, bất ngờ quay đầu, đôi mắt hung dữ trừng lớn:”Thiệu tiên sinh, xe của ngài ở bên kia.”



      “Em muốn bộ, cùng em.” Thiệu Khâm nhìn thẳng , vẻ mặt vô cùng chân thành.



      Giản Tang Du híp mắt quan sát người này, phát đêm nay tên vô lại này có khí thế mạnh mẽ. Dường như cảm xúc cũng tốt, dấy lên tò mò, người này cũng có lúc suy sụp sao?



      “Anh____”



      Câu hỏi câu Giản Tang Du còn chưa ra khỏi miệng, Thiệu Khâm đến bên , cố chấp nắm lấy tay , từng ngón tay quấn quít đan vào nhau. đặt những ngón tay giao nhau của hai người trước ngực mình, mắt nhìn Giản Tang Du sáng quắc:” Sau này đều do đưa em về nhà, đừng có chạy lung tung.”



      Giản Tang Du nhìn nhìn giống như bệnh thần kinh, liếc cái:” bị người ngoài hành tinh tráo đổi à?” Đột nhiên làm ra bộ dáng thâm tình muốn hù chết ai ư?



      Thiệu Khâm để ý tới châm biếm của , giữ chặt ngón tay lạnh lẽo của , thuận thế nhét vào túi áo khoát của mình. Ánh mắt sâu lắng nhìn thẳng phía trước:” thôi.”



      Giản Tang Du càng nghi ngờ, chân mày nhíu chặt, vài lần thử rút ngón tay ra nhưng được: “Này, Thiệu Khâm! còn như vậy em la lên dê xồm đó.”



      Thiệu Khâm hơi nghiêng đầu liếc nhìn cái, mệt mỏi cười cười:”Ngoan chút , đêm nay ………..hơi mệt.”



      Giản Tang Du liếc mắt xem thường, thực là đáng giận, chuyện buổi chiều làm quá nhức đầu rối, tên lưu manh này quả thực muốn cái gì là làm cái đó mà.



      “Buông tay ra, hai chúng ta thân thiết như vậy.” Bởi vì cố sức, hai má của Tang Du cũng đỏ bừng, vóc dáng của thấp hơn Thiệu Khâm nhiều, dáng người gầy yếu, đứng bên thân hình khỏe mạnh của Thiệu Khâm càng bé hơn.



      Thiệu Khâm nhìn bộ dáng đấu tranh của , trong lòng cảm thấy chua xót diễn tả được, hai tay vươn ra mạnh mẽ ôm vào lòng. nhàng vuốt ve đỉnh đầu Giản Tang Du, cảm giác mềm mại chưa từng có lan vào tận đáy lòng lạnh lẽo của .



      Cúi đầu hôn lên trán , Thiệu Khâm cười trầm ấm:” Ai quen, cũng liếm qua khắp người em rồi, còn muốn quen như thế nào nữa?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :