1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc Màu Ấm - Phong Tử Tam Tam (77c + 13NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 45 :



      Lúc Thiệu Khâm đến mang theo đồ ăn cho Mạch Nha, nhóc con kia, biết kiềm chế cầm lấy lập tức mở ra ăn. Thiệu Khâm ở bên cạnh xoa xoa chiếc bụng của nó: “ được ăn nhiều, đợi chút nữa là ăn cơm rồi.”



      Giản Tang Du nghĩ trong lòng, cũng biết là sắp ăn cơm vậy mà còn mua đồ ăn vặt cho nó ư.


      Nghĩ như vậy, lại cảm thấy gần đây hình như Thiệu Khâm nuông chìu Mạch Nha rất nhiều. Ngay cả ánh mắt nhìn nó cũng nóng bỏng, nồng nàn hơn trước nhiều lắm. lẽ vì mình thể sinh con được nữa, cho nên định xem Mạch Nha thành con ruột của à.



      Giản Tang Du cảm thấy có lỗi với Thiệu Khâm, hy vọng cho đứa con, nếu như….. có thể sinh cho Thiệu Khâm đứa con tốt biết bao nhiêu?



      “Tiểu thư à.” Trình Nam ở đối diện bất mãn gõ bàn cái: “Em bóp nát sủi cảo rồi.”



      Giản Tang Du giật mình, cúi đầu nhìn thấy mình bóp nát sủi cảo, cười cười xin lỗi: “ cẩn thận dùng quá sức.”



      Trình Nam lắc đầu cái cúi người tới cười mập mờ : “ Thiệu Khâm vừa mới tới mà em như vậy rồi, sau này hai người được sống chung với nhau mỗi ngày, đừng có nôn nóng nữa.”



      đến đây, đột nhiên Giản Tang Du sực tỉnh, bọn họ đăng ký kết hôn, chỗ ở sau này cũng phải đổi, vậy Giản Đông Dục như thế nào?



      Giản Tang Du nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía phòng của Giản Đông Dục. ngồi trước bàn đọc sách bận rộn cái gì đó, vẻ mặt rất chăm chú, tầm mắt dời xuống đôi chân thon dài nhưng cứng ngắt của , ánh mắt Giản Tang Du buồn bã.



      Vừa đúng lúc Thiệu Khâm đến, dịu dàng nhìn : “Muốn giúp tay ?”



      Giản Tang Du nhìn lúc, : “Em có việc muốn với .”



      Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn , khóe môi tươi cười: “Ừ.”



      Giản Tang Du vào bếp để rửa tay, Thiệu Khâm giống như cái đuôi theo sát phía sau. đứng bồn rửa tay, Thiệu Khâm lập tức vòng tay ôm quanh hông, dính sát vào , vùi mặt vào cổ của hít thở nhàng.



      Mặt Giàn Tang Du bắt đầu nóng lên, chột dạ nhắc nhở: “Mạch Nha ở ngoài.”



      “Em là vợ của .” Thiệu Khâm thừa cơ hội cắn cắn vành tai trắng nõn nà của , giọng trầm trầm: “Từ nay về sau, có thể quang minh chính đại giở trò lưu manh với em, còn được luật pháp bảo vệ.”



      Giản Tang Du im lặng, rửa tay nhanh chóng, lau khô tay, kéo về phía phòng ngủ: “Vào phòng rồi chuyện.”



      Thiệu Khâm lại bắt đầu đứng đắn: “ chuyện gì? thương hả?”



      Giản Tang Du cau có nhìn chằm chằm, tức giận : “ chuyện chính đáng đàng hoàng.”



      Thiệu Khâm bị vợ của nghiêm túc kéo vào phòng ngủ, còn đóng cửa cái rầm. Trình Nam trợn tròn mắt, nhìn cánh cửa khép chặt thể tưởng tượng nổi, nháy mắt với Mạch Nha, : “Ê, ba mẹ con làm gì vậy?”



      Mạch Nha ăn ngon lành, miệng dính đầy mứt trái cây, : “ thương, ba mẹ thường đóng cửa để thương, con cũng được xem.”



      Trình Nam hít sâu vào hơi, đúng là làm cha mẹ có lương tâm, có con nít ở nhà mà còn làm chuyện như vậy.



      ***

      Thiệu Khâm bị vợ ấn ngồi vào trong ghế, bàn tay lưu manh nắm lấy bàn tay bé mịn màng của chịu buông ra, đôi mắt đen như mực nhìn : “Ngồi lên đây.”



      Giản Tang Du dở khóc dở cười: “Em muốn về chuyện kết hôn sau này của chúng ta chút.”



      Thiệu Khâm dứt khoát ôm lấy thắt lưng của , đặt người nào đó đùi của mình, bàn tay khô ráo nóng bỏng chui vào trong quần áo của vuốt ve xung quanh, nỉ non bên tai : “ , nghe đây.”



      Tay của dễ dàng đẩy áo lót ra, nâng hai khối mểm mại vuốt ve chậm rãi, đầu ngón tay còn bất chợt khều hai đỉnh hồng nhạy cảm, hơi thở từ từ nặng nề phả lên giữa cổ trắng mịn của .



      Thân thể Giản Tang Du mềm nhũn, vội vàng ngăn lại: “Đừng có quấy rối.”



      Thiệu Khâm cọ sát sống mũi cao vào tóc mai của , tiếng khàn khàn: “Em , nghe.”



      Giản Tang Du bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là cố gắng hết sức để phân tán chú ý của cảm giác tê dại người truyền đến, giọng : “Sau khi kết hôn, chúng ta ở đâu?”



      Thiệu Khâm hôn thẳng xuống cổ : “Ở chỗ của .”



      Giản Tang Du cũng biết đáp án là như vậy, chần chờ rồi lại mở miệng: “Chúng ta có thể….. ở đó được ?”



      “Em thích ở đó sao?” Thiệu Khâm nhìn sâu vào gò má : “Vậy em có nhìn trúng căn hộ chung cư nào bán hay cho thuê cho biết.”



      Giản Tang Du thở dài, xoay người lại ôm cổ , nhìn chăm chú: “Em nghĩ em muốn ở đây, dọn đến đây sống cùng với chúng em được ?”



      Thiệu Khâm sửng sốt, khó hiểu chút: “Tại sao?”



      “Em thể để trai em sống mình, nếu kêu ấy dọn cùng, chắc chắn ấy đồng ý.” Giản Tang Du buồn bã, ai kết hôn cũng đều vui mừng, còn mình kết hôn chút xíu cảm giác vui vẻ cũng có.



      Hai tay Thiệu Khâm ôm siết chặt hơn: “Được, dọn qua đây ở.”



      Giản Tang Du mừng rỡ ngẩng đầu lên, đáy mắt đen nhánh chứa tất cả vui sướng: “ ngại nơi này cũ kỹ sao?”



      Thiệu Khâm hé miệng cắn môi của , nắm được cằm của , đưa đầu lưỡi vào khuấy, lát sau mới giọng, : “Có em và Mạch Nha ở chỗ nào cũng như nhau.”



      Giản Tang Du nép sát vào ngực Thiệu Khâm, nghe nhịp đập trong lồng ngực , giấu được nụ cười gương mặt: “Sao lại đối với em tốt như vậy, em cái gì cũng nghe theo?”



      Thiệu Khâm nhìn đôi mắt cười như trăng non, lại lần nữa, cúi người ngậm lấy bờ môi hồng đầy đặn, ngấu nghiến hồi mới : “Cởi quần áo ra, để cho nhấm nháp .”



      Giản Tang Du vừa buồn cười vừa tức giận, đẩy ra: “Nếu để cho chị Tiểu Nam và trai em biết cười chúng ta, ra thôi.”



      Thiệu Khâm cầm tay lại, lần này nghiêm chỉnh rất nhiều, vẻ mặt tuấn pha chút nghiêm trang: “Buổi tối, cùng ăn cơm với ba mẹ để chuyện kết hôn.”



      Giản Tang Du ngẩn ra, tim bắt đầu đập bình bịch: “Tối nay?”



      “Ừ” Bàn tay rộng lớn của Thiệu Khâm đặt sau đầu của , giọng dịu dàng trấn an : “Dẫn theo trai em và Mạch Nha nữa.”



      Giản Tang Du cúi đầu xuống, quanh co: “Có thể đổi ngày khác ?”



      Thiệu Khâm nhăn mày lại, hơi vui: “Tại sao? Căng thẳng hả?”



      Giản Tang Du lắc đầu, khổ sở nhìn : “ Chị Tiểu Nam tìm giúp trai em bác sĩ chuyên khoa nhưng chỉ rãnh vào buổi tối, tụi em hẹn gặp mặt ở khách sạn.”



      Sắc mặt Thiệu Khâm lạnh chút, Cố Dĩnh Chi còn tức giận vì việc thay mận đổi đào của , nhưng vì truyền thông gây áp lực nên chỉ đành tối nay gặp Giản Tang Du lần, thuận tiện trao đổi về việc tiến hành hôn lễ.



      ra với Trình Nam.” Thiệu Khâm xoay người ra cửa: “Đổi lại hôm khác.”



      Giản Tang Du vội vàng ngăn lại: “ được, bác sĩ đó rất khó hẹn, và ba mẹ quyết định sao báo trước với em tiếng!”



      Giản Tang Du vừa dứt lời lập tức thấy hối hận, phải biết, Thiệu Khâm làm bao nhiêu chuyện cho cuộc hôn nhân này ở sau lưng , có lẽ còn nhiều cố gắng nữa mà chưa biết.



      Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn , nhưng ánh mắt u tối nhìn rất dọa người.



      Trong lòng Giản Tang Du thấy có lỗi, cẩn thận khoát lên cánh tay : “Hay là lùi giờ hẹn lại 2 tiếng sau được ?”



      Ánh mắt Thiệu tối đen nhìn chằm chằm, lát sau hờ hửng: “ Khách sạn đó ở đâu? Nơi hẹn với bác sĩ chuyên khoa?”



      “Danh Hào.”



      Vẻ mặt Thiệu Khâm giãn ra chút: “ có thể dời chỗ hẹn đến Danh Hào, em và mọi người xong chuyện đến thẳng đó.”



      Giản Tang Du biết gì cho phải, trong lòng thấy cảm động chua chua ngọt ngọt, chủ động nhón chân lên chạm vào môi mỏng mím chặt lại của : “Cảm ơn .”



      Thiệu Khâm ôm hôn trả lại, ra sức ngấu nghiến.



      chỉ có thể cố gắng hết sức, dùng thương cưng chìu và dịu dàng để vây lại. Nếu như có ngày bị phơi bày, hy vọng vì sức mạnh tình của mà xóa tan thù hận. Mặc dù khả năng này cực kỳ bé nhưng nghĩ thử lẩn.



      ***

      Chút nhạc đệm nho đó vẫn ảnh hưởng đến tình cảm củahai bọn họ. Thiệu Khâm và Giản Đông Dục cùng nhau giúp tay gói vỏ bột phần sủi cảo còn lại cho xong, vì do nhiều người làm nên sủi cảo có nhiều hình dạng đặc biệt quái lạ.

      Mạch Nha ngồi ghế cũng đưa tay giúp vui, cuối cùng cũng nhào nặn bột mì thành hình dạng kỳ dị.

      Giản Tang Du nghiêm mặt, dạy bảo nó: “Tại sao lại lấy thức ăn để chơi, nên như vậy biết chưa?”

      Thiệu Khâm lau sạch khuôn mặt nhắn lấm lem của Mạch Nha, quay đầu lại nhìn Giản Tang Du bất mãn, giọng nặng nề: “Con nít hay có tính tò mò, con nó bắt chước người lớn, em làm vậy bóp chết linh cảm sáng tạo của con trai .”

      Nghe gọi tiếng: “con trai thuận miệng. Giản Tang Du trợn trắng mắt: “ như vậy là cố ý dạy hư con em rồi.”

      “Cũng là con .” Thiệu Khâm nhấn mạnh hề mảy may.

      Trình Nam bật cười: “ Thiệu Khâm à, em chưa bao giờ biết thích con nít như vậy.”

      Thiệu Khâm chơi đùa với Mạch Nha, nắm tay bé mũm mỉm của nó dạy nó cách làm, lấy vỏ bột bao lại tạo thành cái sủi cảo tròn trịa, nghe được câu của Trình Nam đầu cũng ngẩng lên: “Đến bây giờ cũng thích, nhưng con tôi ngoại lệ.”

      Giản Tang Du lập tức xem thường, chẳng muốn tranh cãi, nhưng trong tận đáy lòng lại sinh ra cảm giác xúc động, Thiệu Khâm đối xử với con mình tốt như vậy làm cho bất ngờ.

      Vẻ mặt Giản Đông Dục vẫn bình thản cúi đầu cán bột sủi cảo, Trình Nam ngang nhiên thầm nghiêng qua : “Nếu chúng ta cũng có cục cưng tốt biết mấy.”

      Giản Đông Dục thèm để ý đến , mảy may phản ứng, Trình Nam uất ức phồng phồng đôi má, nghiêng người hôn lên gương mặt trắng noãn của cái.

      Giản Đông Dục bỗng chốc ngẩng đầu nhìn chằm chằm.

      Trình Nam hả hê nghiêng đầu qua lại: “Mất hứng sao? Vậy hôn trả lại .”

      Giản Đông Dục nhìn hồi, cúi đầu tiếp tục bận rộn: “Cứ coi như bị con chó con liếm cái.”

      Trình Nam: “………….”

      ***

      Buổi tối Trình Nam lái xe đến, quan hệ giữa Giản Đông Dục và ấy vẫn lúc lạnh lúc nóng. Giản Tang Du có thể nhìn ra Trình Nam lòng, đối với chuyện của còn cẩn thận tỉ mỉ hơn so với chuyện của bản thân mình.

      “Đỗ Minh Sâm là đàn học cùng trường, kinh nghiệm lâm sàn rất phong phú, chị trước với ấy về tình trạng của Giản Đông Dục, ấy tỏ ra hứng thú muốn xem chút.” Trình Nam rất hưng phấn, nhìn ấy có lòng tin vô cùng khi giao việc này cho Đỗ Minh Sâm.

      Giản Đông Dục vẫn ngồi ở ghế sau im lặng, ánh mắt bình thản, nhìn chăm chú vào cảnh quang thành phố ngoài cửa sổ.

      Giản Tang Du thấy luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, thể làm gì khác hơn là đến gần Trình Nam: “Cám ơn chị Trình Nam, hy vọng bác sĩ Đỗ có tin tức tốt.”

      Trình Nam mỉm cười, từ kiếng chiếu hậu nhìn gò má đẹp mắt của Giản Đông Dục: “Chị có lòng tin đối với ấy, em biết đâu, lúc ấy đồng ý chị vui biết chừng nào.”

      Giản Tang Du nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trình Nam tươi cười, trong bụng cười thầm, hy vọng mau chóng hồi phục, có được hạnh phúc thuộc về ấy.

      Giản Đông Dục chợt lên tiếng lạnh lùng: “Cho dù trị hết, vẫn sống tốt như thường.”

      Trong xe nhất thời yên lặng, vẻ mặt Trình Nam có chút lung túng, Giản Tang Du nhìn trách móc, tính tình kỳ quặc.

      Mạch Nha ôm Giản Đông Dục, bàn tay bé vỗ vỗ lưng , tiếng trong trẻo: “Nhưng con hy vọng cậu được khỏe, cậu mà bình phục có thể dẫn Mạch Nha chơi thuyền hải tặc rồi, còn có thể cùng chơi, cùng vui đùa với Mạch Nha nữa.”

      Đáy mắt đen của Giản Đông Dục lên ý cười ấm áp, đưa tay lên vuốt đầu tóc của nó: “Tiểu tử thúi, chỉ biết ham chơi.”

      ***

      Cách thời gian hẹn với Thiệu Khâm còn hơn hai giờ, mà Đỗ Minh Sâm cũng có nhiều thời gian dành cho bọn . Cho nên Giản Tang Du đoán chắc, nhất định phải tới phòng mà Thiệu Khâm bao trọn trước khi người nhà họ Thiệu tới.

      Ai ngờ, vừa vào khách sạn, Mạch Nha làm ầm ỉ muốn tiểu chút, Giản Tang thể làm gì khác là kêu Trình Nam và Giản Đông Dục lên lầu trước, sau đó lập tức đến sau.

      dắt Mạch Nha tìm được phòng vệ sinh công cộng ở lầu , tiểu quỷ được 5 tuổi, ý thức về nam nữ khác biệt rất nghiêm túc, kiên định bày tỏ để mình vào nhà vệ sinh nam chút.

      Gian Tang Du lo lắng nhìn nó: “Con có chắc chạy lung tung.”

      Mạch Nha mở to mắt lắc đầu: “ chạy lung tung.”

      Giản Tang Du nghĩ, dù sao cũng canh giữ trước cửa, tiểu quỷ này cũng thể chạy đâu được, vỉ vậy yên tâm gật đầu cái: “ , mẹ ở đây đợi con.”

      Đợi đến 10 phút đồng hồ.

      Giản Tang Du cau mày tới lui, cho dù có nín lâu cũng phải xong rồi chứ? Nhìn đàn ông ra ra vào vào, cảm thấy hành động mình cứ nhìn liên tiếp vào nhà vệ sinh nam là khác thường và bỉ ổi vô cùng.
      tart_trung thích bài này.

    2. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 46:



      ra Mạch Nha cũng chỉ có vào đó mười mấy phút, nhưng trong đầu của Giản Tang Du bắt đầu ngừng liên tưởng đến tình tiết đáng sợ phim ảnh, nào là bắt cóc tống tiền, nào là lừa bán đứa bé.


      Giản Tang Du càng nghĩ càng nóng lòng, cho nên khi có người đàn ông bước qua , rốt cuộc cũng lấy hết can đảm chặn người đó lại “ xin lỗi, tiên sinh, có thể giúp tôi chút được ?”



      Người đàn ông từ từ xoay người, gương mặt điển trai, ngũ quan cân xứng, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh, dáng dấp cao lớn mặc…. chiếc áo tắm màu trắng.



      Giản Tang Du hơi ngượng ngập cúi đầu, lúng túng chỉ vào phòng vệ sinh, ánh mắt cũng dám nhìn lên gương mặt của người đàn ông kia “Con tôi vào đó lâu, phiền xem giúp tôi được ?”



      Người đàn ông thản nhiên gật đầu, giọng vô cùng lôi cuốn “Chờ chút”



      Khi ta chuẩn bị vào nhà vệ sinh, Mạch Nha lại ra. chính xác, là Mạch Nha bị người đàn ông kẹp trong khuỷa tay xách ra.



      Giản Tang Du thấy gương mặt người đàn ông đó máu xông lên não, xám mặt quát “Thiệu Trí, buông con tôi ra.”



      Lúc này Thiệu Trí bị tiếng hét của làm giật mình, lúc thấy mặt của Giản Tang Du dữ tợn trong nháy mắt. Cúi đầu nhìn thằng nhóc trong tay mình đầy hàm ý, cười nhạo “Ơ, đây chính là con hời của tôi à”



      Giản Tang Du cắn môi, nắm chặt quả đấm bên người “Là đàn ông thả con của tôi ra, làm khó đứa bé đáng mặt gì.”



      Mạch Nha bị Thiệu Trí siết trong khuỷa tay, tay chân giãy đành đạch kêu to “Kẻ xấu, buông tôi ra.”



      Thiệu Trí nhìn tiểu quỷ la lối bằng ánh mắt thầm trầm, lạnh lùng “Còn kêu nữa tao ném mày ra ngoài, muốn thử ?”



      Ánh mắt Mạch Nha hồng hồng, hung dữ nhìn chằm chằm cậu ta.



      Giản Tang Du biết trong phòng vệ sinh xảy ra chuyện gì. Sao Mạch Nha lại trêu chọc phải cái tên ma quỷ này. Trái tim nhói đau, giọng run rẩy “ muốn gì cứ tìm tôi, nó chỉ là đứa bé.”



      Thiệu Trí cau mày, nhịn được nhìn cái “Con của giống y hệt . Mẹ nó, bị bệnh thần kinh đầu thai. Tự nhiên hắt nước vào người tôi, biết dạy để ông đây dạy giùm .”



      Giản Tang Du sửng sốt, theo lý thuyết, Mạch Nha chưa bao giờ thấy Thiệu Trí, tại sao lại chọc trúng cậu ta vậy chứ? Nhưng mà trước mắt quản được nhiều như vậy, cố ý đè nén tức giận “Làm ướt quần áo của sao? Bao nhiêu tiền, tôi đền, bỏ nó xuống trước rồi hãy .”



      Thiệu Trí cười cách xấu xa, giơ tay lên véo khuôn mặt nhắn của Mạch Nha. Giản Tang Du thấy hốc mắt của Mạch Nha đều đỏ cả lên, ràng cậu ta ra tay rất mạnh. đau lòng muốn chết, bước nhanh muốn xông vào.



      Nào biết có người còn nhanh hơn . Người đàn ông mặc áo tắm bỗng cất bước đến, nhanh chóng vặt tay của cậu ta ra.



      Mặt Thiệu Trí nhăn nhó, cánh tay kia lập tức buông Mạch Nha ra.



      Mạch Nha vừa rớt xuống đất lập tức chạy vào lòng Giản Tang Du, núp phía sau sợ hãi nhìn người đàn ông mặc áo tắm và Thiệu Trí.



      Gương mặt người đàn ông mặc áo tắm sa sầm quan sát Thiệu Trí “Làm khó người phụ nữ và đứa con nít, cậu làm mất mặt đàn ông.”



      Thiệu Trí hừ lạnh, cam lòng quay đầu lại trợn mắt nhìn ta “Ăn no rỗi việc, nợ nần của tôi và người đàn bà này vẫn chưa tính đấy.”



      Người đàn ông mặc áo tắm chau mày, cổ tay hơi dùng sức làm cho Thiệu Trí đau đớn kêu to. Người đàn ông mặc áo tắm cười lạnh khinh thường “Chỉ như vậy mà muốn tìm người tính sổ, cậu cũng chỉ bằng level của người phụ nữ và đứa trẻ này thôi.”



      Thiệu Trí nheo mắt nham hiểm “Con mẹ nó, là ai, có quan hệ gì với con đàn bà thúi này?”



      Giản Tang Du nghe những lời dơ bẩn trong miệng cậu ta, sắc mặt xanh mét.



      Người đàn ông mặc áo tắm nhìn Thiệu Trí vài giây, đẩy mạnh cậu ta về phía trước cái “Giáo huấn người như cậu, tôi cũng ngại dơ bẩn tay mình”



      Ánh mắt Thiệu Trí u ám nhìn chằm chằm ta, sau đó từ từ quay đầu nhìn lại Giản Tang Du “Chị dâu tương lai của tôi quả nhiên lợi hại, nhưng mà sao, sau này chúng ta là người nhà, cúi đầu thấy, ngẩng đầu cũng gặp, còn nhiều cơ hội.”



      Mặt Giản Tang Du nhanh chóng biến sắc, tức giận nhìn cậu ta.



      Hai tay Thiệu Trí cắm vào túi, từ từ lướt qua , khóe miệng còn cười cười, ra câu “Tôi phải là đàn ông, sớm muộn gì cũng biết.”



      Hơi thở Giản Tang Du ổn định, đứng yên tại chỗ, giận đến mức lồng ngực cũng phập phồng. Mạch Nha nắm chặt ngón tay của , hoảng loạn ngẩng đầu nhìn “Mẹ…”



      Giản Tang Du cúi đầu nhìn nó, vành mắt dần đỏ lên, nhưng khóe miệng cố gắng mỉm cười với đứa con trai sợ hãi “Cục cưng bị dọa sợ à?”



      Mạch Nha lắc đầu dứt khoát, kiên định nắm quả đấm “Ba dạy dỗ ta.”



      Giản Tang Du ngẩn ra, khẽ thở dài hơi, cuộc hôn nhân này chỉ mới bắt đầu ngày, đoán được còn vô số khó khăn trước mắt. muốn sống chung với Thiệu Khâm, cũng muốn cho con mình gia đình hạnh phúc, nhưng là khó khăn trùng trùng.



      phải Mạch Nha, có được ngây thơ như đứa bé năm tuổi, rất mình muốn duy trì chuyện tình này, muốn duy trì cuộc hôn nhân này, thể chỉ có mình Thiệu Khâm cố gắng là được.



      cũng phải trả giá, cũng phải chịu đựng.



      Trừ phi, tìm được chứng cớ, nếu , cũng có cách nào bắt được Thiệu Trí như cũ. muốn lệ thuộc cả đời vào Thiệu Khâm, càng muốn gây khó khăn cho người đàn ông .



      Giản Tang Du hít hơi sâu, ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt bình thường nhìn người đàn ông mới vừa giúp gây phiền phức cho rồi, cám ơn .”



      Người đàn ông mặc áo tắm vừa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua người Mạch Nha, mở miệng “Quần áo của đứa bé ướt cả rồi, dễ bị cảm, dẫn nó thay .”



      Lúc này Giản Tang Du mới phát Mạnh Nha run lẩy bẩy, quần áo cũng gần như ướt đẫm cả rồi.



      hận đến cắn chặt hàm răng, cởi áo khoác của mình xuống, bao kín con trai mình lại, quay mặt gật đầu với ta “ rất cảm ơn , tạm biệt.”



      Giản Tang Du gọi điện thoại cho Trình Nam và Giản Đông Dục đường , kêu bọn họ và bác sĩ Đỗ gặp nhau trước, tạm thời qua được. Trình Nam hỏi lo lắng “Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”



      Giản Tang Du nhìn con trai lạnh run co ro ngồi sau xe taxi, nắm tay càng thêm siết lại “ có chuyện gì, tối nay liên lạc lại sau.”



      Mạch Nha vẫn sợ hãi nhìn , như sợ tức giận, thấy cúp điện thoại, lại vội vàng bò đến dựa vào tay “Mẹ, lạnh quá”



      Giản Tang Du đưa tay ôm nó vào lòng, im lặng vài giây, rồi hỏi “Con biết người đó à, sao lại hắt nước lên người ta?”



      Mạch Nha cúi đầu lên tiếng, miệng tức giận vểnh lên.



      Giản Tang Du biết biểu này là con trai tức giận, kiễn nhẫn hỏi tiếp “ ta ăn hiếp con à?”



      Mạch Nha vẫn , vùi đầu xuống thấp hơn.



      Cuối cùng Giản Tang Du nhẫn nại được nữa, cơn giận đối với Thiệu Trí, thấp thỏm cho tương lai, tất cả đều biến thành lửa thiêu đốt cháy đáy lòng , tức giận rít qua khẽ răng “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao con lại lễ phép như vậy hả? Tại sao hắt nước vào người quen biết? giáo, mẹ và cậu có dạy con như vậy sao?”



      Tài xế taxi cau mày liếc nhìn qua kiếng chiếu hậu.



      Mạch Nha khóc thút thít, lôi tay áo lau nước mắt “Lúc con mắc tiểu, nghe được ta trong điện thoại, xấu ba, còn mẹ….”



      Móng tay Giản Tang Du cắm sâu vào lòng bàn tay, yên lặng ấn đầu con vào ngực mình, hỏi nghẹn ngào “ ta gì ba?”



      Mạch Nha nức nở, giọng vẫn tức giận chịu được như cũ “ ta ba cưới mẹ là mang giày cũ, còn con là đứa con hời…”



      Giản Tang Du dại ra, đáy lòng đau mơ hồ.



      Mạch Nha ngẩng khuôn mặt nhắn, nước mắt vẫn còn chảy xuống “Mẹ, cái gì là con hời? Con phải là con của ba sao? Mạch Nha thích ba, muốn ba.”



      Đáy lòng Giản Tang Du đau xót, ôm con đặt lên đùi, nhàng lau nước mắt cho nó. lát sau cảm giác được hốc mắt mày càng ngày càng ướt, gần như còn thấy cảnh tượng phía trước nữa.



      đặt cằm lên đỉnh đầu mềm mại của con, cố gắng điều chỉnh hơi thở “Mạch Nha là đứa bé ngoan, mẹ nên giận con.”



      Đối mặt với câu hỏi của con trai, có mặt mũi trả lời nó.



      Chính cũng biết cha ruột của nó là ai, chuyện hoang đường như vậy, vậy mà lại gặp được hết lần này đến lần khác.



      ———–



      Giản Tang Du dẫn Mạch Nha chạy về nhà, tìm quần áo thay cho nó, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, thấy thời gian cũng sắp tới giờ hẹn với Thiệu Khâm. Lòng càng như lửa đốt, nhưng từ chỗ đến đó cũng phải mất gần tiếng, huống chi giờ này lại là cao điểm kẹt xe.



      Giản Tang Du suy nghĩ lại, lấy điện thoại ra điện cho Thiệu Khâm.



      Mạch Nha ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế tự mình mang giày vào.



      Nhưng điện thoại của Thiệu Khâm cũng ai nhận, Giản Tang Du càng nóng lòng hơn, chỉ thử nghĩ đến sắc mặt Cố Dĩnh Chi khó coi thế nào khi mình đến trễ thôi, da đầu cũng tê dại rần rần.



      Giản Tang Du thể làm gì khác hơn là vội vàng giúp đỡ con trai mang giày xong, ôm nó chạy thẳng đến trạm xe điện ngầm, lúc này ngồi xe điện ngầm ngược lại nhanh hơn taxi.



      Trời vào đông luôn tối sớm hơn thường lệ, Mạch Nha vì mặc quần áo ướt sủng nên hơi cảm lạnh, co ro nằm trong lòng Giản Tang Du vẫn ấm ức chuyện.



      Giản Tang Du đường đến cũng gọi mấy cuộc cho Thiệu Khâm, gọi đến mức pin điện thoại cũng bắt đầu cạn kiệt.



      Đến lúc chạy đến nhà hàng trễ hơn 15 phút so với dự liệu, tâm tình vốn khẩn trương lại càng lo lắng thêm. Chiếc bàn tròn trong căn phòng lớn, có 7 người ngồi, sắc mặt ai cũng bất ngờ quay đầu lại nhìn .



      Mạch Nha nắm chặt lấy ngón tay của , đôi mắt đen nhánh lặng lặng nhìn người ở trong phòng. Nhưng Giản Tang Du cảm nhận được thân thể bé của con trai tự chủ lui về sau bước.



      Giản Tang Du tỉnh táo lại, cười cười xin lỗi “ xin lỗi, con đến trễ.” Gương mặt khí khái của Thiệu Khâm như phủ lên lớp khí lạnh, từ từ ngước đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào .



      biết tại sao, vào giờ khắc này, bỗng nhiên giận dỗi, lại có cảm giác mệt mỏi chịu được.



      như thấy được khoảng cách thể nào vượt qua lúc trước giữa và Thiệu Khâm lần nữa. Gia đình này phải có thể dễ dàng dung nhập vào đó được. Nó giống với gia đình bình thường, luôn khiến người khác có cảm giác về ưu việt cao cao tại thượng.

    3. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      Chương 47


      Giản Tang Du ngồi xuống cạnh Thiệu Khâm, Mạch Nha ngồi sát . Thiệu Khâm yên lặng nhìn bọn họ, cuối cùng mới giới thiệu với Giản Tang Du “Đây là bà nội, đây là ba mẹ.”



      Giản Tang Du cũng biết điều chào hỏi, nhưng khi ánh mắt của Cố Dĩnh Chi nhìn , cảm thấy rất khó chịu.


      Khi Thiệu Khâm giới thiệu tới nhà Thiệu Trí, giọng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng người kề sát , câu “Bà nội phải cố ý kêu họ tới, bà biết.”



      Trong lòng Giản Tang Du dậy sóng, tay nắm chén trà run lên, nhìn khuôn mặt mẹ của Thiệu Trí, từng chuyện từng chuyện nhanh chóng lên trong đầu, căm hận càng lúc càng tăng.



      Nhưng lúc này thể bình tĩnh, phải vì con trai, càng vì Thiệu Khâm.



      “Chú hai, thím hai.” Giản Tang Du cúi thấp đầu, nhìn bọn họ, giọng rầu rĩ, sau đó nhìn Mạch Nha “Cục cưng, mau chào .”



      Mạch Nha nghe lời, chào từng người, Thiệu Khâm vẫn mỉm cười nhìn nó.



      Mẹ của Thiệu Trí lại cười tiếng quái gở.



      Bàn tay của Thiệu Khâm ở dưới bàn đặt đầu gối Giản Tang Du, bàn tay rắn chắc, khô ráo mang theo ấm áp, Giản Tang Du yên lặng nhấc bàn tay đặt mặt bàn, dời xuống đan vào tay , mười ngón tay của hai người nắm lại.



      Khóe miệng Thiệu Khâm hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu liếc nhìn cái, khóe môi khẽ mấp máy “Đừng khẩn trương, .”



      Trong lòng của Giản Tang Du xúc động nên lời. Sau khi vào căn phòng này, cả người được tự nhiên, sau lưng cũng lạnh lẽo, tim cũng đập bình thường được.



      Người già luôn thích trẻ con, bà nội vừa thấy Mạch Nha, cả gương mặt đều giãn ra, đưa bàn tay già nua kéo Mạch Nha “Cục cưng lại đây, cho bà nội nhìn xem.”



      Mạch Nha dời mắt khỏi Giản Tang Du và Thiệu Khâm, Thiệu Khâm nhìn nó, cười cổ vũ “ .”



      Mạch Nha chạy đến bên cạnh bà nội Thiệu Khâm, bà lão thương đưa cho nó cục kẹo, híp mắt cười vô cùng vui vẻ “Bộ dáng này này, giống Thiệu Khâm trước đây.”



      Tiếng vừa dứt, Cố Dĩnh Chi nhíu mày đánh giá Mạch Nha.



      Thiệu Khâm khẩn trương nhìn vào mắt Giản Tang Du, phát trong mắt có chút kỳ lạ nào, đại khái là cho tới bây giờ, nghĩ tới phương diện này. Nghĩ vậy, Thiệu Khâm biết nên là vui vẻ hay khổ sở đây.



      Thiệu Chính Minh cũng nhìn đứa bé, lúc sau mới quay đầu nhìn Giản Tang Du, “Chuyện của các con, Thiệu Khâm với cha, tuy thằng nhóc này làm hơi quá, sau khi đăng ký mới cho chúng ta biết. Nhưng nếu định như vậy, chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ, con có ý kiến gì cứ ra.”



      Giản Đông Dục và Trình Nam tới, có lẽ ở chỗ bác sĩ bàn luận, cho nên Giản Tang Du hoàn toàn có ý nghĩ gì tới chuyện hôn lễ. nghĩ nghĩ, “Con có ý kiến gì, nghe theo sắp xếp của chú… ba!”



      Thiệu Chính Minh hài lòng gật đầu “Nghe con còn có trai?”



      Giản Tang Du đáp lại tiếng, Thiệu Chính Minh “Sau khi kết hôn, về nhà ở cùng chúng ta, trai con đứng tiện, chúng ta có thể mời người trông nom giúp. Việc này con phải lo lắng, cha bảo Thiệu Khâm sắp xếp.”



      Giản Tang Du sửng sốt, quay đầu nhìn Thiệu Khâm ngơ ngác.



      Thiệu Khâm vỗ vỗ tay trấn an, thấp giọng “Đây là chuyện ba nghĩ, phải .”



      Giản Tang Du khó xử, ngồi yên, biết quan hệ của Thiệu Khâm và ba mẹ tốt, bây giờ bản thân mình bị cuốn vào, là loạn cả lên.



      Thiệu Trí vẫn lạnh như băng, khoanh tay nhìn , ánh mắt kỳ quái. Giản Tang Du cố gắng xem gia đình bọn họ, nhưng cảm giác tồn tại kia quá mạnh mẽ, ánh mắt ghê tởm kia vẫn lưu luyến người .



      Bữa cơm này, Giản Tang Du ăn vui vẻ gì, như đứng đống lửa, ngồi đống than, nhạt như nước ốc.



      Dù sao Cố Dĩnh Chi cũng quen quan sát tình hình, thuận miệng lời khách sáo “Thiệu Khâm thích Tang Du như vậy, mẹ cũng có gì để . Nếu gả vào Thiệu gia chúng ta, cứ thanh thản làm bà Thiệu, công việc kia mất cứ mất, cũng hề phù hợp, quá cực nhọc. Mẹ nghe Thiệu Khâm thân thể con được tốt, mẹ tìm cho con công việc thoải mái. Nhưng theo ý của mẹ, Thiệu Khâm quanh năm ở trong quân đội, con nên ở nhà phụ nó lo việc nhà, chăm sóc bề , là tốt nhất.”



      Giản Tang Du biết nên trả lời như thế nào, lời Cố Dĩnh Chi quá chặt chẽ, mọi thứ đều suy nghĩ cho , nếu nghe lời là biết điều. Nhưng ý trong lời này, nghe hiểu, Cố Dĩnh Chi ghét công việc vũ công của , lại lo lắng Thiệu Khâm quanh năm ở nhà, gây ra lời đồn đãi nhảm nhí, cho nên ở nhà là tốt nhất.



      Giản Tang Du trầm mặc, trong lòng đủ vị chua cay.



      “Mẹ” Thiệu Khâm bỗng nhiên mở miệng “Hôm nay là để chuyện hôn lễ.”



      Cố Dĩnh Chi trợn mắt nhìn “Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi!”



      Vẻ mặt Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn bà, Cố Dĩnh Chi cũng muốn nhà Thiệu Chính Lâm chế giễu, lại sang chuyện khác “Hôn lễ tổ chức ở nhà hàng Phù Dùng, con xem nhà con cần mấy bàn, định sẵn rồi với Thiệu Khâm. Còn áo cưới và lễ phục để bọn trẻ các con tự chọn, nên trang nhã chút.”



      Giản Tang Du cứng ngắc gật gật đầu.



      Thiệu Khâm nắm tay chặt, vẫn lo lắng nhìn chăm chú.



      Chuyện bàn bạc hôn lễ này như thế, ra hầu hết mọi chuyện đều do cha mẹ Thiệu gia làm chủ. Giản Tang Du chỉ có thể gật đầu phối hợp, cho nên mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.



      Người phục vụ ngừng mang thức ăn lên, nhưng cả bàn đều im lặng làm cho người ta hít thở khó khăn.



      Chỉ có bà nội luôn đùa với Mạch Nha “Cháu cưng, về sau có thể thường đến thăm bà nội ? Bà nội dẫn con công viên xem mọi người khiêu vũ, rất đẹp, còn có nhiều bạn nữa.”



      Mạch Nha nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to “Con cũng biết khiêu vũ, mỗi lần biểu diễn ở nhà trẻ, con đều có tiết mục.”



      Bà nội phối hợp với nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “ sao, cháu cưng lợi hại. Chúng ta nhảy cùng nhau được chứ?”



      Mạch Nha gật đầu “Bà nội lớn tuổi, con dìu bà.”



      Bà nội bị trêu đùa đến cười sảng khoái. Trước kia Thiệu Chính Minh cũng vì công tác nên thời gian ở chung với con rất ít. Bây giờ nhìn Mạch Nha, đáy lòng dấy lên xúc động, kìm lòng đậu, đưa tay sờ đầu tiểu tử kia.



      Mạch Nha quay đầu nhìn ông ngờ vực, đôi mắt đen tuyền như có lớp sương mỏng, khuôn mặt nhắn trắng nõn trông rất đáng , Thiệu Chính Minh cười véo cằm nó “Người bạn , con tên gì?”



      “Giản Y Hàm, nhũ danh là Mạch Nha.” Mạch Nha trả lời kiêu ngạo.



      Thiệu Chính Minh dở khóc dở cười “Mạch Nha? Đây là tên sao?”



      Mẹ của Thiệu Trí ngồi bên, uống ngụm trà, lạnh lùng “Quê mùa khỏi chê, đặt cái nhũ danh là có thể nuôi tốt sao? Tôi cảm thấy, thằng nhóc này chẳng biết có lớn được .”



      Thiệu Chính Minh nhăn mày, vui liếc mắt nhìn bà cái.



      Tiếng hùng hậu của Thiệu Khâm từ từ vang lên “Mạch Nha, có ý là sinh mạng mới, tên này có chí tiến thủ lại có sức sống, nhìn bộ dáng đứa khỏe mạnh lại vui vẻ như vậy, quan trọng nhất là phải chính trực ngay thẳng, cái tên đúng là rất quan trọng.”



      Mẹ Thiệu Trí đổi sắc mặt, cười gượng hai tiếng, gì.



      Thiệu Trí nheo mắt đánh giá Thiệu Khâm và đứa bé, tiếp tục ăn, cũng dám quấy rối.



      Cố Dĩnh Chi ngồi nhìn Mạch Nha từ xa, có ý thân thiết. Nhưng Thiệu Khâm vẫn để ý tới ánh mắt hơi khác của bà nhìn Mạch Nha, khác hẳn với ánh mắt sắc bén khi nhìn người lớn.



      Tai họa ngầm trong lòng có chút thả lỏng, chần chờ, hay là tìm cơ hội với Cố Dĩnh Chi, để bà đối xử với Giản Tang Du và con trai tốt hơn chút? Nhưng nếu với Cố Dĩnh Chi, khó tránh khỏi có thêm nguy hiểm. thể mạo hiểm để mất mẹ con Giản Tang Du!



      Sau khi mấy người nhà họ Thiệu khỏi, thần kinh căng thẳng của Giản Tang Du mới thả lỏng. Thiệu Khâm ôm lấy Mạch Nha, tới cầm tay , thản nhiên “Để đưa hai người về nhà.”



      Giản Tang Du nhìn ra được hình như vui, cũng có rất nhiều lời muốn với Thiệu Khâm, nhưng há miệng lại biết bắt đầu từ đâu.



      Thiệu Khâm yên lặng, chậm rãi về phía trước, có thể Mạch Nha chơi đùa mệt, nên dựa vào vai , nhắm mắt ngủ thiếp .



      Giản Tang Du mang theo tâm nặng nề phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất của , thân hình đàn ông cao lớn, trong màn sương mù ban đêm, mang đến cảm giác an toàn cường tráng ấm áp cho người khác.



      Cho dù thái độ của Thiệu gia làm mất tự nhiên, nhưng vì Thiệu Khâm, có thể nhẫn nại.



      Thiệu Khâm làm nhiều chuyện vì như vậy, hoài nghi tình của Thiệu Khâm đối với mình nữa. bối cảnh phức tạp, chưa kết hôn làm mẹ, nhưng Thiệu Khâm lại bằng lòng chấp nhận áp lực từ dư luận, kiên trì vì vượt mọi chông gai, làm sao có thể lùi bước chỉ vì chút tủi thân nho chứ?



      Nghĩ như vậy, Giản Tang Du cảm thấy bản thân lại tràn đầy can đảm. bước nhanh, đuổi theo bước chân Thiệu Khâm, dựa đầu vào vai .



      Thiệu Khâm sửng sốt, khóe môi lập tức nhếch lên, đưa tay kéo thắt lưng của , ôm vào ngực, sau đó mới khẽ “Hôm nay sao em đến trễ vậy?”



      Giản Tang Du lo lắng liếc cái “ giận sao? Có phải ba mẹ giận dữ với ?”



      Thiệu Khâm trả lời, chỉ sâu sắc liếc gương mặt trong trắng thuần khiết của “Người khác nghĩ gì quan trọng, quan trọng là em.”



      “Em?” Giản Tang Du hiểu.



      Thiệu Khâm nhìn , trong mắt chứa phức tạp mà hiểu “Tang Du, em có muốn ở cùng ? Nếu ép em, nếu làm gì hết, có phải em chỉ muốn lấy , thậm chí còn muốn trốn đúng ?”



      Giản Tang Du kinh ngạc trợn lớn mắt, ra Thiệu Khâm phải tức giận, mà là bất an.



      nghĩ rằng mình do dự, muốn lấy nên mới cố ý đến trễ phối hợp với , còn có khả năng bỏ trốn vào lúc này ư? Giản Tang Du dở khóc dở cười. Thiệu Khâm là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, lại quá đa nghi nhạy cảm thế sao?



      Từ đáy lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, mím đôi môi mỏng lắc đầu “Em cần người đàn ông, cho em mái nhà, mà người đàn ông này, cũng có thể chỉ là



      Đôi mắt đen sâu lắng của Thiệu Khâm sáng lấp lánh tựa biển sao, cúi người hôn lên môi , hôn lâu, lâu.



      Lắng nghe hơi thở của nhau, khí lạnh lẽo của ban đêm cũng tựa như lùi ra xa.



      Thiệu Khâm từ từ lùi lại, cúi đầu nhìn “Em phải nhớ kỹ lời em , người đàn ông cả đời này của em cũng chỉ có thể là , em đừng mong nghĩ đến người khác.”



      Gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du hơi ửng đỏ, sải bước dài về phía trước “Độc tài”



      Thiệu Khâm lặng nhìn sau lưng , nụ cười càng nồng nàn trong đáy mắt.

    4. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      CHƯƠNG 48:


      Giản Tang Du và Thiệu Khâm vừa vào nhà thấy Mạch Nha núp trong chăn lạnh đến phát run, cả gương mặt nhắn đỏ bừng, đôi môi cũng tái nhợt khô nứt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ..



      Thiệu Khâm lập tức đưa tay để lên trán nó, nóng đến dọa người.


      Ánh mắt lạnh lẽo, cúi người chuẩn bị ôm con trai lên “ bệnh viện”



      Giản Tang Du vội vàng ngăn cản “Kiểm tra nhiệt độ trước , nghiêm trọng uống thuốc, truyền dịch vốn tốt với trẻ con”



      Thiệu Khâm có kinh nghiệm sống chung với trẻ con, càng biết khi con trai ngã bệnh phải nên làm gì. Chỉ biết nhìn hai em Giản Tang Du và Giản Đông Dục bận rộn trong trong ngoài ngoài.



      Liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, tim Thiệu Khâm cũng đau nhói cả lên.



      Tự tay nhàng giúp nó lau mồ hôi ót, lo âu quay đầu nhìn Giản Tang Du “ cần bệnh viện à? Con phát sốt thể trì hoãn được.”



      Thiệu Khâm khẩn trương như vậy là ngoài dự đoán của Giản Tang Du, cho con trai uống thuốc xong, lại dùng cồn hạ nhiệt độ cho nó “ có sao, khi Mạch Nha còn bé rất nghịch ngợm, thường cảm mạo phát sốt, mỗi lần nghiêm trọng em cũng xử lý như vậy, ban đêm nằm kế bên chăm sóc nó là được.”



      Thiệu Khâm đau lòng nhìn khuôn mặt nhắn nhăn nhó của Mạch Nha, nghĩ tới bộ dáng vui vẻ thường ngày của con trai, căng thẳng cau chặt lông mày, nhịn được hỏi tới “Sao tự nhiên yên lành lại phát sốt? Nó nghịch nước hả?”



      Thiệu Khâm nhớ đến lần trước Mạch Nha phát sốt là do mình tắm nước lạnh cho nó, thân thể trẻ con yếu ớt, thể so được với người lớn — Đây là cái mới học được diễn đàn.



      Giản Tang Du cúi thấp đầu, lông mi chớp chớp liên tục “Có thể lúc xế chiều bị cảm lạnh ở nhà hàng rồi.”



      Thiệu Khâm nhíu mày nhìn chằm chằm “Em làm mẹ sao vậy, sao cho nó mặc nhiều quần áo vào”



      Giản Tang Du mím môi , Thiệu Khâm cũng ý thức được giọng mình tốt. nào có tư cách trách Giản Tang Du, chính mới là người cha có tư cách nhất.



      Thiệu Khâm ôm , vuốt vuốt mái tóc đen dài của xin lỗi.”



      Giản Tang Du lẳng lặng liếc nhìn rồi lắc đầu.



      Buổi tối, hai người ở bên cạnh chăm sóc Mạch Nha, Giản Đông Dục về phòng của mình nghỉ ngơi. Giản Tang Du kêu Thiệu Khâm cũng nằm nghỉ, nhưng Thiệu Khâm lại kiên trì phải ở lại với . Nào biết cuối cùng người chống lại được cơn buồn ngủ ngược lại là Giản Tang Du.



      Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ ngủ cũng an ổn gục chân mình, da thịt như ngọc thoạt nhìn láng mịn sáng bóng, nhưng lại trắng bệch yếu ớt. tự tay nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh thon thả của , những đốt xương nhắn mềm mại, dường như cả người cũng biểu tượng cho mỏng manh yếu đuối.



      Trong lòng Thiệu Khâm rầu rĩ đau đớn, mở rộng vòng tay ôm chặt hơn chút nữa.



      Giản Tang Du mở mắt mơ màng liếc nhìn cái, Thiệu Khâm thuận thế cúi người ngậm lấy đôi môi , gắng sức ngấu nghiến. Giản Tang Du cũng theo bản năng, vươn đầu lưỡi dây dưa cùng , hai người cứ thế hôn nhau cho đến khi vô tri vô giác ngủ mất.



      Nhưng Thiệu Khâm hoàn toàn buồn ngủ.



      Nghỉ tới những đêm như vậy, có lẽ mình Giản Tang Du trải qua vô số lần. Đây là vợ con , thế nhưng lại hề hay biết gì, mặc cho bọn họ bị ức hiếp, dằn vặt đau khổ sáu năm qua.



      Hơn nữa, Giản Tang Du là người phụ nữ yếu đuối như vậy, lúc mang thai sống chết chỉ có người trai nửa tàn phế ở bên… Thiệu Khâm càng nghĩ càng hận thể cho mình mấy bạt tai.



      Con trai động đậy giường, lông mi dài run rẩy từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh khẽ cong lên, lại cười cười với Thiệu Khâm, trong giọng hơi khàn khàn “Ba ơi”



      Suýt nữa Thiệu Khâm rớt nước mắt, mẹ kiếp, còn có gì đáng hơn con của mình sao?



      Thiệu Khâm đưa tay thăm cái ót của nó, phát nhiệt độ hạ rồi, thờ phào “Tiểu tử thúi, làm ba mẹ sợ muốn chết.”



      Mạch Nha tủi thân chép miệng, bàn tay bé nắm lấy ngón tay của Thiệu Khâm, vẻ mặt đáng thương nhìn “Ba ơi, cái gì là con hời?”



      Thiệu Khâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc “Con cưng, sao con hỏi như thế?”



      Mạch Nha mím cái miệng nhắn, yên lặng rũ mắt xuống.



      Thiệu Khâm biết con trai vô duyên vô cớ hỏi những lời như thế, từ này hiển nhiên là nó nghe được ở bên ngoài. kiên nhẫn nhìn Mạch Nha, dịu dàng vuốt ve cái đầu của nó “Ngoan, cho ba biết, ai cái này với con?”



      Trong mắt Mạch Nha ngân ngấn nước, hốc mắt ửng đỏ, Thiệu Khâm thấy điều này càng thêm lo lắng “Con trai ngoan, con là tiểu nam tử hán rồi, cho khóc.”



      Mạch Nha cứng rắn nuốt nước mắt ngược vào, đôi mắt đen như ngọc ngời sáng “Hôm nay, cái chú cùng ăn cơm với chúng ta. Chú ấy mẹ là người đàn bà dâm đãng, còn con là đứa con hời, còn muốn ném con vào trong hồ bơi.”



      Đôi mắt Thiệu Khâm sa sầm, cả người cũng như bị vùi trong khí lạnh, gân xanh trán nhảy thình thịch “Con bị sốt, là chú ấy làm.”



      Mạch Nha gật đầu khẳng định, nhìn Thiệu Khâm mong đợi “Ba phải giúp con và mẹ báo thù.”



      Thiệu Khâm cố nén cơn tức giận, cười ôn hòa với con trai “Mạch Nha chính là con trai của ba, ba con và mẹ suốt cuộc đời. Tuyệt đối để cho người khác ức hiếp hai người nữa.”



      Mạch Nha ngồi dậy từ trong chăn, đôi tay bé chống lên nệm, cẩn thận bò đến trong ngực Thiệu Khâm. tay Thiệu Khâm ôm Giản Tang Du, chỉ đành phải đưa tay còn lại ra bảo vệ thân thể nho của con trai, cúi đầu nhìn nó chăm chú “Mạch Nha phải hứa với ba, sau này mẹ có gì vui, Mạch Nha nhất định phải lặng lẽ cho ba biết, có được ?”



      Mạch Nha híp mắt “ừ” tiếng kiên quyết, sau đó lại kể hết chuyện tủi thân hôm nay ở nhà vệ sinh cho Thiệu Khâm nghe. Thiệu Khâm càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cả khuôn mặt cũng hung dữ kinh khủng.



      mang tâm phức tạp cúi đầu liếc nhìn Tang Du ngủ say.



      là ngốc, bị oan ức cũng chịu cho biết. Vậy cưới vì cái gì chứ? Chính là vì muốn cho mẹ con gia đình, muốn bảo vệ cho kia mà.



      Người phụ nữ vừa ngốc vừa đần, chỉ làm cho đau lòng nhiều thêm.



      Thiệu Khâm ôm lấy Giản Tang Du, cả nhà ba người chen chúc chiếc giường đơn nho . Mạch Nha và Thiệu Khâm chỉ đều có thể nằm nghiêng.



      Đây là buổi tối đầu tiên Thiệu Khâm có giấc ngủ an bình ấm áp trong hai mươi lăm năm qua. biết ràng, nằm bên cạnh , chính là người phụ nữ và con trai , đây chính là toàn bộ thế giới của Thiệu Khâm.



      cũng muốn cho bọn họ an toàn và tín nhiệm như vậy.



      *****



      Ngày hôm sau, Giản Tang Du ngủ dậy cũng thấy chỉ có mình nằm giường, bên cạnh bóng người. đứng dậy tìm Mạch Nha, ra khỏi cửa phòng thấy ba người đàn ông trong nhà ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Thằng nhóc vui sướng vừa luyến thoắng vừa tròn xoe mắt sinh động như , trong miệng vẫn còn phình to ngốn đống thức ăn.



      Thiệu Khâm và Giản Đông Du bị nó chọc cười chẳng lời nào.



      khí cũng rất vui vẻ hòa ái.



      Giản Tang Du đến liếc nhìn thức ăn bàn, xác định đây là cháo mua ở ngoài khu cư xá, chắc là kiệt tác của Thiệu Khâm rồi.



      Đôi mắt đen láy của Thiệu Khâm nhìn , phảng phất trìu mến thiết tha “Rửa mặt đánh răng , ăn xong chúng ta xem áo cưới.”



      Giản Tang Du yên lặng khinh bỉ mình trong lòng, suýt nữa quên chuyện này.



      Giản Đông Dục nhướng mắt nhìn , thờ ơ “Trình Nam chắc cũng rãnh, em có thể kêu ấy cho em chút ý kiến.”



      Giản Tang Du rửa mặt xong, ra ngồi vào bàn ăn. Giản Đông Dục có việc bận rộn để làm. Thiệu Khâm bưng chén cháo đút cho Mạch Nha, đứa bé năm tuổi, lại vẫn há to miệng phối hợp, nhõng nhẽo nuốt xuống từng muỗng từng muỗng.



      Giản Tang Du liếc xéo bọn họ “Thiệu tiên sinh, muốn làm hỏng hết cách giáo dục của em năm năm nay sao?”



      Thiệu Khâm nhìn con trai đáng của mình rối rắm, cảm thấy thằng nhóc này càng nhìn càng giống mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn “Con còn ăn cái gì cũng bị dính vào quần áo, đau lòng em giặt quần áo quá mệt mỏi thôi.”
      tart_trung thích bài này.

    5. pegau0205

      pegau0205 Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      49
      Chương 49
      Thiệu Trí bước vào quán cà phê, thẳng về phía bàn Thiệu Khâm. Ánh mắt Thiệu Khâm tối tăm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta, dù da mặt Thiệu Trí dày như vậy cũng bị nhìn tới tê dại run rẩy.

      ——” Thiệu Trí ngồi xuống, vẫn có chút kiêng kỵ ở trước mặt Thiệu Khâm.


      Đáy mắt Thiệu Khâm vô cùng lạnh lẽo, cũng đáp lại cậu ta, chỉ chìa bàn tay lộ rõ khớp xương, đẩy tới tập tài liệu từ từ đến trước mặt cậu ta: “Cậu nhìn .”

      Thiệu Trí cau mày mở tập văn kiện ra, thấy thứ bên trong là gì, trong lòng nhất thời hơi giật mình, bất ngờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Khâm: “ có ý gì?”

      Thiệu Khâm từ từ nhấp một ngụm cà phê: “ nghĩ tới tôi vẫn còn giữ những thứ này sao?”

      Hô hấp của Thiệu Trí tăng nhanh, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội.

      Thiệu Khâm lộ ra nụ cười khát máu tàn nhẫn, đôi mắt đen hung dữ nham hiểm nhìn về phía cậu ta: “Những việc trước đây cậu làm, mỗi việc đều là tôi cho người tới dọn dẹp. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngu tới mức xóa sạch hết chứng cứ sao. Đối với người như cậu, tôi lưu lại cho mình một đường lui, sớm muộn cũng sẽ bị cậu cắn ngược lại một cái.”

      Thiệu Trí siết chặt tài liệu và hình ảnh trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh: “ muốn như thế nào?”

      Thiệu Khâm nhíu mày, giọng điệu thèm để ý, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt phủ lên một vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, :”Cậu rất có thành kiến đối với việc tôi cưới Giản Tang Du sao?”

      Thiệu Trí cắn chặt răng, yên lặng hồi lâu mới hỏi: “ làm như vậy là vì hai mẹ con ta sao?”

      “Cách bọn họ xa chút.” Thiệu Khâm cũng yên lặng nhìn cậu ta, “Lần này là cảnh cáo, lần sau những thứ đồ này đưa thẳng cho cảnh sát.”

      Mũi Thiệu Trí cất tiếng hừ khinh bỉ, thẳng thắn nhìn Thiệu Khâm đe dọa : “Đúng là đã động lòng rồi, chịu mang cái sừng lớn như vậy. Ngay cả đứa con phải là của mình cũng đồng ý nhận nó. Người vợ đã bị mấy người đàn ông làm nhục, cũng coi như có gì. Chỉ là à, em khuyên câu, cái loại người như Giản Tang Du vừa nhìn đã biết phải là loại người an phận thủ thường. Hôm qua ở cửa toilet, ta còn lôi kéo với người đàn ông mặc áo choàng tắm. cho rằng bọn họ chịu uất ức, từ lâu có người giúp hai mẹ con bọn họ rồi .”

      Thiệu Khâm yên lặng nhìn cậu ta, mặt hề biến đổi.

      Thiệu Trí buông tay ra, bỏ những tài liệu kia vào cặp hồ sơ, khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai: “ nghĩ tới lại vì một người đàn bà mà muốn đưa em vào tù. Giản Tang Du này đơn giản, công phu giường chắc rất đặc biệt phải ? Phục vụ cho tận tâm như vậy.”

      Con mắt sắc của Thiệu Khâm càng ngày càng nheo lại, cơ thể cũng gồng lên: “Biến, nhớ lời tôi nói…, cách xa bọn họ chút.”

      Thiệu Trí từ từ đứng lên, cà lơ phất phơ kẹp văn kiện ở khuỷu tay, cúi người yên lặng nhìn chăm chú vào Thiệu Khâm : “, trước kia mặc dù em ghen tỵ với , nhưng em vẫn bội phục . Bởi vì bản tính đàn ông đặc biệt của , chưa bao giờ có thứ gì có thể uy hiếp được. Nhưng bây giờ . . . . . .”

      Thiệu Trí chậc chậc ra tiếng, chê cười câu: “Khắp người đều là yếu điểm.”

      Thiệu Khâm nhướng đôi mắt u ám, môi mỏng khẽ mấp máy: “Thiệu Trí, cho nên tôi đã quá tuyệt tình với cậu, phải còn có cái gọi là tình nghĩa em. Tôi muốn bà nội nhiều tuổi như vậy còn phải bận tâm vì cháu của mình. Tự cậu giải quyết cho tốt, đừng chọc giận tôi.”

      Thiệu Trí cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt , cuối cùng bưng cà phê lên uống ngụm, sau đó khóe miệng cong cong: “Gặp lại sau, chúc và chị dâu tân hôn vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm.”

      Cho đến lúc Thiệu Trí biến mất, ánh mắt của Thiệu Khâm vẫn lạnh lẽo như cũ, hề có chút độ ấm nào. biết hôm nay dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy là đúng hay sai. Nhưng theo như lời Thiệu Trí nói, tại cả người đều là nhược điểm.

      Mặc dù Bà nội phải là mẹ ruột của ba – Thiệu Chính Minh. Nhưng là từ lúc Thiệu Chính Minh còn rất đã hét lòng chăm sóc cho ông. Tình cảm còn sâu sắc hơn mẹ con ruột thịt. Cho nên Thiệu Chính Minh mới có thể dễ dàng tha thứ cho Thiệu Chính Lâm lần nữa, cũng nhân nhượng ngay cả với Thiệu Trí con trai độc nhất của ông ta.

      Thiệu Khâm muốn làm lớn chuyện này, nếu như thật sự đưa Thiệu Trí vào tù, vợ chồng Thiệu Chính Lâm nhất định từ bỏ ý đồ. khi bà nội hỏi tới, chuyện Giản Tang Du bại lộ.

      Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, Giản Tang Du đều bị xem như thủ phạm làm náo loạn Thiệu gia. Đừng Cố Dĩnh Chi sĩ diện, sợ là người hiền từ nhân ái nhất từ trước tới giờ là bà nội cũng sẽ có thành kiến với . Đến lúc đó bất kể Giản Tang Du có thể thành công gả vào Thiệu gia hay , cuộc sống sau đó cũng dễ chịu gì.

      tại phần lớn thời gian của Thiệu Khâm vẫn phải sống trong doanh trại. Khi đủ lông đủ cánh, có thể bảo đảm lúc nào cũng sống bên cạnh mẹ con họ, mới là thời cơ tốt nhất để đối phó với Thiệu Trí.

      ***

      Giản Tang Du nhìn đủ loại áo cưới rực rỡ, những chiếc váy trắng tinh như ngọc được treo móc áo, tâm tình tuôn trào lấy tay vuốt ve tỉ mỉ, hơi có chút hoa mắt.

      Trình Nam ở bên cạnh làm bộ mặt hâm mộ cảm thán: “ là xinh đẹp, ra áo cưới có thể có nhiều loại như vậy.”

      Giản Tang Du khổ sở nhìn : “Em thật biết nên chọn như thế nào.”

      Bàn tay nhỏ bé của Mạch Nha lôi kéo vạt áo áo cưới người mình khoa tay múa chân. Nghe như thế vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng chói nói : “Mẹ mặc cái gì cũng xinh đẹp.”

      Giản Tang Du bật cười, Trình Nam cũng cười bóp mặt của nó: “Đúng đó, ba có ở đây chúng ta có thể tham khảo ý kiến của Mạch Nha chứ sao.”

      Mạch Nha nghiêm túc gật đầu, tiểu đại nhân tựa như nghiêm túc : “Con là con trai của ba, ánh mắt cũng tệ lắm đâu.”

      Giản Tang Du và Trình Nam im lặng nói gì cười .

      Nhân viên bên cạnh nhiệt tình giới thiệu với các : “Cái này như thế nào, xương quai xanh của Giản tiểu thư rất đẹp, có thể thử loại váy hở vai đuôi cá này xem.”

      Giản Tang Du vừa nhìn cũng rất thích, đường cắt rất hoàn mỹ, cũng quá lộ liễu, cũng phù hợp cầu của Cố Dĩnh Chi “trang nhã đúng mực” , : “Vậy tôi thử cái này chút.”

      Giản Tang Du biết phù dâu cho đám cưới hai người là ai, nghe là bạn Hà Tịch Thành. Vốn Giản Tang Du muốn tìm Trình Nam, nhưng là Trình Nam muốn chăm sóc Giản Đông Dục, cho nên ngày đó rất bận rộn.

      Giản Tang Du suy nghĩ chút, cũng đúng thôi, ngày hôn lễ có nhiều người rất hỗn tạp, cần Trình Nam giúp đỡ chăm sóc Giản Đông Dục và Mạch Nha tốt hơn.

      Nhưng Giản Tang Du thử mấy bộ áo cưới cũng thấy phù dâu tới, lại biết cách liên lạc với ta thế nào. Hơn nữa Thiệu Khâm cũng thấy đâu, cuối cùng dù đã thử rất nhiều nhưng vẫn thấy chiếc nào hợp.

      Giản Tang Du đành thử lễ phục, chiếc sườn xám màu đỏ làm cho dáng người của thêm phần hấp dẫn, Mạch Nha và Trình Nam ở bên cạnh cùng nhau khen ngợi: “ là đẹp.”

      Tóc của chỉ vấn qua loa, mặt cũng hề có son phấn, thoạt nhìn còn chưa đủ diễm lệ rực rỡ. Giản Tang Du cúi đầu nhìn qua nhìn lại, nhíu mày hỏi nhân viên: “Có phải cái này xẻ tà quá cao hay ——”

      Nhân viên vội vàng khoát tay: “Cái nào cũng như vậy, chân của tiểu thư xinh đẹp thon thả, để lộ ra rất gợi cảm.”

      Giản Tang Du buồn bực kéo kéo phần tà váy xẻ cao, như thế này biết có bị ́ Dĩnh Chi đánh giá là quần áo bất nhã nữa.

      Thiệu Khâm vừa vào, đập vào mắt chính là thân hình Giản Tang Du khẽ cúi người, ngón tay trắng nõn phủ lên đôi chân thon dài, màu đỏ tươi của chiếc sườn xám càng tôn lên làn da của , làm cho trông thật quyến rũ. Chiếc váy bó sát tôn lên từng đường cong thân thể, phác họa nét thân hình mảnh mai thể nghi ngờ.

      đứng tại chỗ, thất thần trong giây lát…

      Mạch Nha thấy trước tiên, chạy nhanh đến ôm lấy , tự hào hỏi “Ba ơi, mẹ đẹp ?”

      Giản Tang Du hơi ngượng ngùng, quay đầu lại liếc nhìn Thiệu Khâm “… Bộ này thích hợp lắm, em xem bộ khác.”

      “Đợt chút xíu” Bỗng nhiên Thiệu Khâm mở miệng ngăn cản.

      Giản Tang Du sửng sốt, Thiệu Khâm đến, gật đầu với nhân viên trong tiệm “Tự chúng tôi xem được rồi, làm phiền .”

      Nhân viên áo cưới mỉm cười đáp lời “Có cần gì xin cứ gọi tôi, cứ xem từ từ.”

      Giản Tang Du ngơ ngác, chờ khi nhân viên bỏ , Thiệu Khâm đưa tay khoác lên hông , đôi mắt sáng rỡ nhìn “Rất đẹp, thích lắm.”

      Mặt Giản Tang Du càng đỏ hơn, như là đánh má hồng, vô cùng dịu dàng đáng , líu ríu “Nhưng tà xẻ cao quá, mẹ thích.”

      Thiệu Khâm cau mày nhìn vòng xung quanh, ghé sát tai “Để xem.”

      Giản Tang Du còn chưa kịp lên tiếng, hông bị kéo vào phòng thử đồ.

      Trình Nam kinh hãi lần nữa: Làm như tôi và Mạch Nha là người vô hình vậy? Tại sao lại đói khát vậy chứ!

      Miệng Mạch Nha vẫn còn ăn chocolate, hoàn toàn thèm để ý đến việc ba mẹ ngăn nó ở ngoài để làm chuyện bất nhã, còn quan tâm hỏi Trình Nam “Dì ơi, dì muốn ăn chocolate ?”

      ————

      Giản Tang Du bị Thiệu Khâm đè lên vách phòng thử đồ, kinh ngạc nhìn chằm chằm “

      Ngón tay thon dài của Thiệu Khâm vuốt ve vị trí xẻ tà của sườn xám, lưu luyến thôi ở đùi , hơi thở nóng bỏng phả lên cần cổ của “Bà xã, em mặc như vậy, nhịn nỗi.”

      Giản Tang Du cảm giác có vật cứng chạm vào bụng mình, còn bị nhàng cọ xát, khước từ ngượng ngùng “Nhưng mà thể ở chỗ này, biến thái, sao mà lúc nào cũng có thể…”

      Thiệu Khâm cười sâu lắng, đôi mắt thăm thẳm đầy dục vọng, nhìn sâu “Bây giờ chúng ta ở lúc nồng nhiệt tân hôn, chỉ cần nghĩ đến việc chạm vào em là có thể cương cứng bất cứ lúc nào…”

      Mặc dù Giản Tang Du biết bản tính lưu manh của , nhưng vẫn bị lời trắng trợn của làm vô cùng ngượng ngùng, gương mặt nhanh chóng vùi vào ngực “Nhưng cũng đừng ở đây, bị nghe đó.”

      nhàng” Thiệu Khâm cúi đầu dịu dàng hôn lên gương mặt , đôi môi lướt đến môi mềm mại của , càng thêm say đắm, đầu lưỡi len vào khuấy đảo trong môi , nút lấy đầu lưỡi của .

      Bộ ngực mềm mại của Giản Tang Du dán sát vào , nhấp nhô lên xuống.

      Nhưng sườn xám bó sát từng đường nét, càng lộ bộ ngực đẫy đà của hơn. Chỉ là như vậy thôi cũng đủ trêu chọc lồng ngực của Thiệu Khâm nóng lên.

      Bàn tay của Thiệu Khâm sờ soạng thỏa mãn khắp đùi , rồi lại đưa tay kéo hai bên vạt áo trước như muốn xé rách nó ra.

      Giản Tang Du sợ mất hồn, nắm lấy cổ áo mình chặt “ làm gì vậy, đây là tiệm áo cưới.”

      Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm tối lại, nhàng mút lấy bờ môi dưới của “Em mặc như vậy, làm cho muốn xé mở nó.”

      Giản Tang Du lắc đầu, tại sao có cảm giác như bị ác bá ức hiếp vậy chứ.

      Khóe môi Thiệu Khâm nhếch lên, nở nụ cười du côn, cúi đầu ngậm ngón tay giữ áo của vào miệng. Đầu lưỡi ấm áp cứ liếm từng ngón tay, tạo ra cảm giác tê dại dị thường làm cả người Giản Tang Du chấn động.

      Thiệu Khâm thừa cơ hội mơ màng, hai tay ráng sức, giật hàng nút vạt áo trước của Giản Tang Du, những chiếc nút áo văng tung tóe, bộ ngực xinh đẹp của được phơi bày trong khí.

      Hai bầu ngực trắng noãn phập phồng, chỉ có đỉnh hồng bị giấu dưới miếng dán ngực, Thiệu Khâm nhìn sững sờ, đôi mắt cũng ửng đỏ.

      Giản Tang Du lúng túng rút lại những ngón tay bị liếm, hai người dựa sát vào vách tường, khẽ nhắc nhở “Thiệu Khâm, bên ngoài có…”

      Thiệu Khâm cúi đầu chận lấy đôi môi đỏ của , ngấu nghiến như hận có thể lập tức ăn vào bụng.

      Bàn tay bắt lấy bộ ngực , nhàng vân vê thương. Giản Tang Du hơi choáng váng, trừ cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi cũng cắn chặt dám phát ra tiếng.

      Ngón trỏ của Thiệu Khâm cũng thuận thế cởi miếng dán ngực ra, hai đỉnh hồng phấn cũng run rẩy bật ra theo, vân vê qua lại vài cái, đôi môi lại nhanh chóng dời xuống ngậm mút.

      Giản Tang Du cúi đầu rên rĩ, vội vàng đưa tay che lại, đôi mắt to tròn cúi xuống nhìn người đàn ông miệt mài trước ngực mình, gương mặt cũng xấu hổ đỏ ửng cả lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :