CHƯƠNG 8 - Bây giờ mày định làm gì : Vi hỏi - Cũng biết nữa. Có lẽ là đối mặt với thôi : Trang - Bây giờ mày mạnh mẽ hơn chưa ?? : Vi - Mày thấy sao? : Trang hỏi lại - Chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ, chất mày rất buồn và muốn suy sụp hoàn toàn. Đúng : Vi Trang chỉ cười , coi như câu trả lời. - Mày định gặp chị An Na à. Mày buồn, chị ấy lo, mọi người cũng chả vui vẻ gì cả : Vi - Tao có cách của tao rồi. Mày đừng lo : Trang - Mày cho tao số ấy : Vi - Làm gì ?? - Đừng hỏi nhiều, cứ cho tao là được : Vi - Lát tao gặp An Na. Mày gọi báo được : Trang - Tất nhiên là được. Chị An Na mong mày lắm. ra lúc mày đến tao báo cho chị ấy an tâm rồi. Chị bảo là màychưa muốn về cứ bảo mày ở đây. Miễn là đừng mất tích nữa là được : Vi - Mày.. ai cho mày báo hả, mày... : Trang tức giận - Tao xin lỗi. Vì... - Thôi đừng nữa. thế để tao về. Mày đâu : Trang - Thế tao đưa mày về nhé : Vi - cần, tao tự về. Tao trốn mất đâu mà lo. : Trang Bắt 1 chiếc taxi. Trang lên đường thẳng về nhà. Nó lo lắng biết phải đối mặt với chị như thế nào. Nó biết chị có lỗi nhưng bây giờ nó xem mọi thứ tại quanh nó đều là giả tạo. Trang vào nhà, ngôi nhà ngỡ như quen thuộc nó sống suất 16 năm qua. À , có thể ít hơn. Nhưng nhường ấy tời gian lại làm nó trở nên xa lạ với ngôi nhà này. Nó quen thuộc ngôi nhà hơn bất kì nơi đâu, tổ ấm xa lạ của nó. Cảm giác ấm áp mất dần khi nó vào cấp 1. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi bố mẹ dắn mắt vào công việc và dường như bỏ bê 2 chị em nó. Nhưng thứ làm nó buồn bây giờ còn là điều đó, mà nó còn hơn như thế gấp trăm lần. Cốc cốc cốc - Chị, em là Trang : Trang - Em vào : An Na Bước chân vào phòng, nó hơi lưỡng lự, nó sợ đối mặt với đau đớn này. Cửa mở, Trang hơi bất ngờ, Huy ngồi ghế đặt sát giường, và người tiều tụy nằm giường ai khác ngoài An Na. Nhìn thấy chị như thế, lòng Trang nhói lên đau đớn. - Chị, ...em xin lỗi : Trang khàn giọng - có gì. Em ổn là được rồi : An Na yếu giọng. Trang nhìn Huy chằm chằm với ánh mắt nghi hoặc. An Na thấy thế liền bảo : - ấy luôn giúp đỡ cho chị, chăm sóc chị lúc chị gục ngã : An Na - ra ngoài 1 chút được ạ, em cần chuyện riêng với chị : Trang hứng mắt về phía Huy, . Huy cười , vẻ hiểu ý. Đứng dậy ra ngoài. Trang leo lên giường ngồi bên cạnh chị. - Em xin lỗi chị nhiều lắm : Trang - Thôi, mọi chuyện qua rồi. Đừng nhắc lại nữa : An Na - MỌi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi chị ạ : Trang , giọt nước mắt đầu tiên lăn dài - Ý em là sao : AN na Trang lấy trong túi ra 1 tập hồ sơ. An Na ngồi dậy, nhận lấy tập hồ sơ từ tay Trang kinh ngạc " Kết quả xét nghiệm ADN ", tay run lên mở tập hồ sơ đọc. Trang dùng tay bịt chặt miệng để kìm tiếng nấc cho nó phát ra. Mặt An Na chút biểu cảm, nước mắt lăn dài 2 bên má. 30 giây sau như trấn tĩnh lại, An Na quẹt nước mắt, giữ lấy vai Trang lay mạnh : - Ai với em những điều này, đây phải . Đúng : An Na cố giữ bình tĩnh - Đây...đây là : Trang - phải mà, lỡ kết quả này sai. Có thể đây là kết quả sai mà : An Na - phải, lúc đầu em cũng nghĩ như thế, vì ở Việt Nam kết quả có thể bị sai. Nhưng sau khi qua Mỹ tận mắt chứng kiến quá trình kiểm tra, .....em thể chối bỏ được nữa : Trang trong nước mắt. - Hóa ra em mất tích cả tuần qua là qua Mỹ chứng thực chuyện này. Ai...ai là người những điều này cho em. Cả chị và em điều biết làm sao có người khác biết được chuyện nhà mình. : An Na như hiểu ra - Là...là..là trai em : Trang mấy máy An Na lặng người, rằng. Cố gắng nở nụ cười tự khích lệ bản thân. - Em.. về với gia đình em. Mọi thứ em có ở nơi này đều là của chị. Em có quyền ở lại, cũng có quyền đòi hỏi lợi ích. Em , em trả lại hết những thứ gì em từng có. Em ra mang theo bất cứ 1 món đồ nào cả . Trang dứt câu, An Na đắn đo. Trong tức giận, An Na tát mạnh Trang làm má nó đỏ lên 5 ngón tay. - Chị tát em, em buồn mà ngược lại. Cái tát này coi như là nợ em phải trả vì thời gian qua cũng nhiều lần thái độ với chị : Trang , miệng vẫn cười. Nhưng đôi mắt cười mọi khi còn nữa. - Em tưởng là em trả được sao. Em nghĩ em trả được gì nào, quần áo, dày dép,điện thoại hay túi xách. Ừ, cứ coi như những thứ đó em có thể trả lại. Nhưng tình thương ba mẹ giành cho em sao, liệu em trả nổi . Em có dám ra rằng họ thương em. Hay em nghĩ chuyện đính hôn đó diễn ra là họ muôn đuổi em . Em còn quá để hiểu đính hôn chỉ là cái cớ để 2 bên cùng có lợi. Đính hôn chứ đâu phải kết hôn. Thậm chí kết hôn người ta còn có thể li hôn chứ đính hôn chẳng lẽ lại hủ hôn được. Em cho rằng họ thương em ư. Họ thương em mà khi họ bị bắt cấp tốc gọi chị về chăm sóc cho em và phải giấu em chuyện này. Hừ, buồn cười chứ. Có ai muốn con ghét mình hả : An Na thực nổi giận vì những lời Trang vừa - Em.. : Trang chưa kịp hết câu bị AnNa lớn tiếng cắt lời - Em ??? Nếu em muốn , muốn rời bỏ tất cả. đồng nghĩa em còn là em của chị, còn là con của bố mẹ. Em nghĩ chỉ 1 tờ giấy này nó lớn hơn tình thân sao. Chị biết suy nghĩ của em còn rất nông cạn. Em hãy suy nghĩ . Chị cho em 1 tuần để nghĩ thông. Sau 1 tuần, chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng nếu em phũ phàng còn muốn nhận gia đình nữa, chị cũng ép em. Mà kể từ giây phút đó, mười mấy năm qua em được mọi người chăm sóc như máu mủ đó rũ bỏ tất cả. Em và chị là người lạ. Em , chị cần biết em đâu. 1 tuần sau em quay lại ngôi nhà này, chị chờ kết quả. Em vẫn là em chị, là con của bố mẹ. Đồ của em em có quyền mang , cânf phải để lại đâu. Bây giờ chị mệt rồi, em ra ngoài . : An Na nhìn mặt Trang, quay người lại. Trang mở cửa ra ngoài. Mặt nó thoáng buồn nhưng lại nở nụ cười trước mặt Huy như thể để trấn tĩnh. - Em biết quan hệ của chị phát triển như thế nào rồi nhưng mà chị ấy yếu đuối lắm. Chăm sóc chị tốt dùm em nhé : Trang , cho Huy kịp trả lời nó bỏ . Huy mở cửa vào phòng. An Na ngồi giường, gục đầu xuống đầu gối, im thin thít. - Em khóc đủ rồi. Lúc nãy em cứng rắn lắm mà. Cố lên : Huy - có hiểu chuyện gì diễn ra : An Na vẫn cúi đầu xuống gối ( đầu gối ) - , nhưng có vẻ như là điều gì đó rất shok phải. : Huy - nghĩ gì nếu Trang phải em ruột của em, phải con ruột của bố mẹ em : An Na - chưa từng nghĩ tới điều đó. thấy 2 chị em giống nhau, đặc biệt ở đôi mắt. Rất giống. : Huy - nhìn : Trang ngước mặt lên, với lấy tờ giấy mà Trang để lại. Đưa ra trước mặt Huy - ... thể nào : Huy bất ngờ - Nhưng nó lại là . Tại sao chứ?? : An Na gào lên - Nhưng nó cũng chẳng làm tình chị em của 2 người bị rạn nứt. Trang vẫn là con của bố mẹ em như suốt thời gian qua mà. Em vẫn thương Trang như ngày nào. Phải : Huy - Tất nhiên là thế. Nhưng Trang nó hiểu. Nó cảm thấy mọi thứ giả tạo vào nó có khoảng cách giữa mọi người kể cả em. Ít nhất là bây giờ em cảm thấy thế : An Na - Bây giờ sao : Huy hỏi - Trang cần thời gian và em cho nó thời gian để suy nghĩ. Mọi chuyện tiếp theo ra sao đều do con bé : An Na - biết em buồn hơn Trang rất nhiều. Nhưng tình thương em dành cho bé vẫn vơi. Em cứ khóc muốn muốn. Đừng để nó bị chèn ép trong tim rồi bùng nổ kịp vá. bên cạnh em mà, đừng lo lắng gì nữa. : Huy Gió chiều man mát thổi. Trang lang thang con đường quen thuộc. Trong đầu nó lên 1 chuỗi nhứngự việc nó trải qua trong suốt quãng thời gian ngắn ngủn. ...flat back...tại caffe house - Gọi tôi có chuyện gì : Trang - Nhớ vợ suýt cưới, muốn gọi ra ngắm thôi : Thành Phong - Đùa kiểu đó nữa đừng bao giờ gọi tôi nữa : Trang khó chịu - đùa nữa. Muốn giỡn cho em vui để nghe xong đỡ sok. Em còn nhớ lần đầu tiên em gặp , với em rằng đây phải là lần đầu tiên ta gặp nhau: Giọng Thành Phong nghiêm nghị. - nhớ lắm. Nhưng có chút ấn tượng : Trang ngơ ngơ - Thế chuyện em đụng , làm loạn bắt em đưa vào bệnh viện . - Có. Đồ ki bo như vụ đó tôi nhớ như in. : Trang hớn hở như được mùa - Thực ra hôm đó là thể phủ nhận em được nữa. Vì thực em rất giống em thất lạc của . Xét về độ tuổi và cả khuôn mặt này. Dù bây giờ em trưởng thành và xinh hơn lúc bé rất nhiều. Lúc nhìn thấy em ở bữa tiẹc thoáng giật mình. Vị hôn thê mới gặp lần đầu nhưng làm có cảm giác rất dỗi quen thuộc như ruột thịt. Nên kiên quyết phản đối kiện đính hôn này. Hôm ở bệnh viện bí mật cho làm xét ngiệm ADN. Và dù kết quả ngoài dự đoán nhưng vẫn khong khỏi bồn chồn, : Phong - kể câu chuyện như hài thế bảo ai tin cho nổi : Trang nhếch môi Phong đưa cho Trang xem kết quả. Mặt nó vẻ bất ngờ. - lừa tôi, ràng muốn câu chuyện thêm hấp dẫn nên mới làm đồ giả lừa tôi. Tôi ngốc như nghĩ đâu : Trang cố lảng tránh - trước mắt em. Em thể trốn tránh. Nếu tin hãy sắp xếp thời gian sang Mỹ với 1 chuyến. Ở đó công nghệ đại. cho em tận mắt chứng kiến những điều mới là . Em phải giữ bí mật hoàn toàn tới khi em tin việc này. được phép cho người thứ 3 biết. hiểu rồi chứ. xong. Thành Phong thanh toán rồi về. Để mặc Trang ngẩn người biết tin k\hay . Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dứng dậy về ngay sau khi Thành Phong quán. Thời gian sau đó, nó mất tích. trắng ra là nó tìm , rằng nó và gia đình tại của nó chẳng liên quan gì đến nhau. Nó mồ côi?? À mà , nó có trai mà, trai nó và nó thậm chí còn suýt cưới nhau, chuyện nực cười . Suốt mười mấy năm qua họ giấu Trang và mọi người này, mà lẽ ra nó phỉa biết. Nó cảm thấy bị lừa giối. Nếu nó và nó gặp nhau bị chôn vùi mãi sao, chẳng ai cho nó biết bố mẹ nó là ai sao. Nó đau lắm, buồn lắm. Chỉ muốn yên tĩnh thôi. Thời gian nó vắng bóng là thời gian nó đau khổ nhất khi phải gồng mình với thực tại. nó luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng rất thương nó, kể cho nó nghe về tuổi thơ u buồn và về bố mẹ nó. 1 tháng, dài nhưng cũng đủ để nước mắt nó cạn khô và trái tim đầy mảnh vỡ của nó cứng rắn hơn.1 tuần để nó suy nghĩ. Suy nghĩ về mọi chuyện, về thực tại. Cái thực tại mà ngay cả nó cũng muốn chối bỏ. lạ là những lúc này, nó bỗng cảm thấy nhớ Phan đến lạ lùng. Nó thấy nhớ cái cảm giác mỗi lần nó buồn là chả chẳng biết đâu bay ra chọc tức lộn ruột rồi làm quên những nỗi buồn vu vơ. Trong chốc lát nó muốn gặp kẻ mà nó nhẽ ra muốn nhắc tới nhất. ..................last................( tại Mỹ ) - , cho em về bố mẹ mình được : Trang - Em ổn rồi chứ : Thành Phong ôm nó vào lòng. - Vâng : Trang - 2 tuổi rưỡi, em tỏ ra rất thông minh. Những sách truyện ba mẹ mua cho em em đều đọc răp rắp khiến người ta phải khâm phục, những phép tính trong phạm vi 100 em làm vấn đề gì. Nhưng em đặc biệt cho người khác lại gần trừ những người trong gia đình mình ra. Ba mẹ lớn lên ở trại mồ côi cùng nhau, cuộc sống vất vả nuôi họ khôn lớn và đẩy 2 trái tim đơn côi xích lại gần nhau. Cả 2 cùng cố gắng để sau này có cuộc sống hạnh phúc phải chật vật. Mẹ thường kể với những câu chuyện của họ, lúc mới khởi nghiệp cuộc sống vất vả. Tiền ít mà chi tiều nhiều. Lắm lúc cơm ăn đủ mà vẫn cố gắng bươn trải. Mẹ đẹp nên cũng chả muốn khó khăn để lấy 1 người đàn ông giàu có cho mẹ cuộc sống tốt hơn, nhưng chẳng thử thách nào ngăn được tình của họ. Cuộc sống khó khăn nhưng họ rất hạnh phúc. Gặp thời, ba mẹ làm ăn phát đạt rồi sinh ra . Rất lâu sau đó, 10 năm sau em của chào đời. rất thích ngắm em, em dễ thương mọi lúc nhất là khi ngủ. Từ lúc em sinh ra, mỗi ngày ba đều chụp mội tấm hình ghi lại hình trình khôn lớn của em mỗi ngày trong nhật kí của ba. Ba chụp lúc em cười, em khóc, ... cứ như thế mỗi ngày 1 tấm hình. Mẹ vui mỗi lần em cười khúc khích khi chơi trò ú òa cho em xem, lo lắng đến quên ăn quên ngủ mỗi khi những cơn sốt kéo đến với em. Người lạ lại gần phải hay ba mẹ em khóc dữ nên rất khó để ba mẹ tìm được bảo mẫu cho em. Năm em 3 tuổi, ba mẹ phải công tác ở nước ngoài gặp đối tác làm ăn. Trước khi ba mẹ dặn dò rất nhiều điều, đặc biệt được quên chụp ảnh cho em. Ba mẹ mình mỗi lần xa đều hôn lên trán của và em. Hôm đó là ngày cuối cùng được ba mẹ hôn và em cũng vậy. Tờ mờ sáng nghe được tin dữ, chuyến bay của họ gặp vấn đề rồi phát nổ. Bất hạnh thay những người khách sống sốt có tên bố mẹ mình. Ba mẹ từ bé có người thân, bơ vơ giữ dòng đời tấp nập. Nhưng trong tang lễ của họ, biết bao nhiêu người khóc ngất. bế em, đứng cạnh bàn thờ của ba mẹ, vô tư bảo em rằng họ đến chơi mà gặp ba mẹ nên khóc đấy em nhỉ. Nhưng người ta bắt đeo khăn trắng, chịu, chạy bay ra cổng, họ gọivaof làm lễ, vào. Vì đứng đó đợi ba mẹ về. Ba mẹ bảo hôm đó về mà đợi hoài, họ bế vào. Họ ba mẹ mất rồi, vẫn nghe. bảo phải, họ công tác thôi. Nhưng họ nước mắt ràn mi. Bảo rằng họ ngủ yên mãi mãi trong lòng đất kia rồi. ngất xủi. Khi tỉnh lại nằm trong phòng. Lê những bước nặng nề về hướng bàn thờ. Em tròn mắt đứng đó, em nhìn chằm chằm vào ảnh ba mẹ rồi em bảo " ba mẹ ơi, sao mãi ba mẹ về. họ cứ bắt con và đeo cái vải màu trắng. bảo họ vì đến mà gặp ba mẹ nên khóc nhè. Ba mẹ về nhanh nhé, con nhớ ba mẹ lắm. " Những câu ngây thơ của em như đâm vào ruột gan những người chứng kiến. chạy tới ôm chầm lấy em. Rồi thời gian qua , bỗng chốc người ta bắt em mình chuyển nhà. Phải đến ở nhi viện mà và ba mẹ đến rất nhiều lần. Ba mẹ rất thương những đứa trẻ ở đây, đầu tư vào đây ít tiền. Bởi lẽ họ mong những nhi ở đây đỡ vất vả hơn mình ngày xưa. vẫn học nhưng ở trường mới, ngôi trường của làng trẻ SOS. Trong 1 buổi học về, thấy em. Họ bảo em chuyển tới nơi khác rồi, 1 nơi giàu có và hạnh phúc hơn rất nhiều. Nếu muốn tốt cho em hãy để em được sống đầy đủ. như điên dại, chửi bới, rồiddiene khùng tìm em nhưng có kết quả. 1 năm sau đó được nhận nuôi. Họ chính là ba mẹ nuôi bây giờ của . Vì thể có con nối nghiệp nên họ nhận con nuôi. Họ chọn vì mặt mũi sáng sủa, kết quả học tập đến cả thầy còn ngất ngưởng. Lúc đầu cứng đầu, nhưng sau đó thấy họ rất tốt nên sống như con ruột suốt mười mấy năm qua. Gặp lại, rất vui vì em hạnh phúc hơn tưởng rất nhiều : Thành Phong kể trong nước mắt. 2 em ôm nhau khóc vì tuổi thơ của mình. mất mát quá lớn trong cuộc đời, đẩy 2 số phận của 2 đứa trẻ sang 1 trang sách mới. ................now.................. Ngồi xe buýt, mắt nó cay xè khi nhớ lại lời . Kí ức mong manh hồi đó, nó còn nhớ gì. Nhưng có 1 dòng cảm giác gì đó rất ấm áp nhưng cũng rất xa lạ luôn chạy qua người nó. Hơi ấp của ba mẹ ruột của nó chăng. Thực atij và quá khứ, 1 sợi chỉ mong manh buộc 2 cung bậc cảm xúc lẫn lộn với nhau. nó thương nó, nhưng thời gian nó ở bên để nhớ được phải chăng quá ít để nó quyết định. Bố mẹ và chị nó, những người luôn thương nó trong suốt thời gian qua dù có những lúc nó buồn vì bố mẹ vùi đầu trong công việc mà quên sinh nhật của 2 chị em nó. Bất giác nó sờ tay lên mặt, sờ vào vết lúc nãi chị tát nó. Chị tát nó để nó trưởng thành hơn. Nó trách chị mà còn thương chị hơn và cảm thấy tội lỗi khi nó làm chị buồn, chị khóc. Ít ra bây giờ chị còn có Huy bên cạnh, làm nó yên tâm. Còn hơn nó, chả biết trôi dạt về đâu.
CHƯƠNG 9 ( những chap cuối được kể bằng lời của Trang ) Đến nơi trời cũng xế chiều. Tôi quay lại biển angle, biển đẹp thơ mộng với những bãi cát trắng mịn. Tôi thuê 1 khách sạn gần biển, tiền trong thẻ của tôi vẫn khá nhiều. Tôi đến đây với 1 chiếc túi có vài 3 bộ váy. Từ phòng tôi có thể nhìn thấy hầu hết bãi biển. Giờ này rất đông người tắm, qua cửa sổ trong phòng tôi nhìn thấy biển chật kín người. Tôi muốn làm tâm điểm chú ý nên tốt nhất là nghỉ phòng cái . Ở biển nên sóng khá kém. Tôi muốn chị và mọi người lo nên gửi tin nhắn đến họ, ít nhất là để thông báo rằng tôi bỏ hay gì gì đó mà chỉ là tìm 1 nơi yên tĩnh để suy nghĩ. ..................... biết tôi ngủ thiết từ lúc nào, nghỉ dậy với lấy cái điện thoại cũng 8 giờ tối. Bụng tôi bắt đầu treo lên nhưng tôi chẳng muốn ăn. Từ 1 tháng trước, tức là khi tôi biết chuyện của mình. Tôi bỏ bữa thường xuyên, thậm chí có ngày tôi chả ăn gì mà vẫn đứng vững được. Gần đây có nhiều chuyện khiến tôi phải suy nghĩ, đầu tôi gần như muốn nổ ra. Có lẽ vì thế mà tôi quên cơn đói của mình. Tôi ngồi dậy, dò wi-fi của khách sạn. Lâu lắm rồi tôi cập nhật tin tức. Kiểu này tôi sắp ngược lại với thời đại mất. Tin tức chả có gì nổi bật. Tôi chuyển qua facebook, tôi vẫn bật chế độ offline với mọi người. Lướt qua bức ảnh cuối cùng tôi đăng hôm mua đồ với Phan. Like với commem khá nhiều, cả nghìn like chứ ít. Mở ibox toàn thấy " bạn ơi kết bạn với mình nhé " mà tôi có thói quen kết bạn với người lạ nên bật chế độ theo dõi từ lâu rồi. Bỗng có 1 tin nhắn gửi đến, nó thắc mắc ràng off mà sao vẫn biết mà chat. Nó định mặc kệ cái nick "đánh rơi nụ cười" lại làm nó khững lại. ( tên nick chỉ mang tính chất minh họa thôi nhá ) Bắt đầu cuộc trò chuyện: - Đánh rơi nụ cười: tớ biết cậu onl, đừng chảnh quá nỡ trả lời thế. - Đánh rơi nụ cười: giờ này ra biển thích lắm đấy. Ở biển mà biết hưởng thụ. Ngốc quá. -Trang choảnh ( nick minh họa thui há ): Ai đấy??? - Đánh rơi nụ cười: người giám hộ - Trang choảnh: Quen ?? - Đánh rơi nụ cười: Ai biết. - Trang choảnh: Đồ điên - Đánh rơi nụ cười: Chứng chỉ điên được bệnh viện xác nhận rồi. Bạn cần bổ sung đâu. - Trang choảnh : Boy hay girl thế. Giọng điệu thế này chắc là anti fan của tui rồi hà. - Đánh rơi nụ cười: Nếu là lưỡng tính sao. hihi - Trang choảnh : chẳng liên quan chứ sao. Có quen đâu mà chuyện như biết nhau thế. - Đánh rơi nụ cười: Ra mở cửa phòng . Tôi chạy ra ngoài cửa. Nhìn quanh chẳng thấy ai. Ngay trước cửa có 1 hộp đồ ăn. Ngó nghiêng chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn mang vào phòng, đóng cửa lại. Tôi phi thẳng lại chiếc điện thoại, có 1 tin nhắn mới từ người lạ vừa rồi. - Đánh rơi nụ cười: Đồ ăn cho chảnh cá cảnh đó. An tâm , tui cho thuốc gì đâu mà lo. - Trang choảnh : Ai đấy ( tôi bắt đầu mất bình tĩnh, cảm giác bị theo dõi quanh quẩn trong đầu ) offline, kết thúc cuộc trò chuyện. trả lời câu hỏi của tôi. Bụng tôi bắt đầu sôi lên ùng ục,mở chiếc hộp ra tôi khỏi bất ngờ. Rrõ ràng toàn món tôi thích, chẳng kịp nghĩ nhiều,mỡ trước miệng mèo tội gì phải bỏ. Ăn chén no nê tôi quoảng hộp cơm giấy vào sọt rác. Trườn người nằm ngán ngẩm. Tôi quyết định trong 1 tuần này sẽkhông liênlạc với bât scứ người quen nào,kể cả bạn thân nhất của tôi, Vi. Từ trong phòng, tôi hướng mắt nhìn ra bãi biển. Bây giờ đãgần 10 giờ tối nhưng đường vẫn rất ồn ã, đúng là khu du lịch. Nhưung biển bây giờ ít người hơn rất nhiều. Tôi nhảy ra khỏi giường, xỏ ngay đôi dép tông vào rồi nhanh chóng rời phòng. Tất nhiên tôi cũng cẩn trọng quan sát xung quanh để kiểm tra xemdự đoán của mình có chính xác . Nhìn trước ngó sau 1 lúc tôi cảm thấy an toàn và nhanh chóng ra bãi biển. Sải từng bước bãi cát mịn màng. Tôi ngồi thụp xuống dưới cho sóng võ làm ướt váy tôi. Biển đêm yên tĩnh như tôi vẫn nghĩ. Trong màn đêm bao phủ cả 1 khoảng trời mênh mông, tiềng ào ào của những đợt sóng vỗ bờ vẫn thao thao bất tuyệt. Biển muốn yên mà gió chẳng ngừng. Nhìn biển đêm toi có cảm giác như mình là chính nó. 1 màu đen phủ kín trong lòng tôi. Cuộc đời thích trêu ngươi, chưa bao giờ tôi nghĩ những người nuôi dạy tôi từ bé phỉa ba mẹ tôi và tôi cũng chưa bao giờ hết shock vì điều đó. Nhưng họ cũng như ba mẹ ruột của tôi, họ thương tôi như chị An Na. Họ quan tâm chiều chuộng tôi dù có những lần tôi vô lễ.......rất nhiều rất nhiều điều khác khiến tôi dám tin những gì diễn ra là . Tôi cứ ngồi như thế,trong đầu đầy ắp những suy nghĩ. Những đámmây tản dần để lộ mặt trăng sáng ngời soi xuống bãi biển. Bây giờ biển hoàn toàn vắng người. Tôi cắt giọng hát, bài hát mà tôi hồi bé rất thích mà khi lớn lên tưởng chừng như tôi quên nó: Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi Em ơi vẫn đợi bèo dạt. Mây... trôi chim ca tang tính tình, cá lội Ngẫm tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ Sao chẳng thấy đâu. mình trăng treo suốt đêm thâu, Em ơi trăng ngả ngang đầu. Thương nhớ... ai sương rơi đêm sắp tàn, trăng tàn. Cành tre đưa trước ngõ, làn gió la đà Em vẫn mong chờ, sao chẳng thấy đâu. Ngày ngày ra trông chốn xa xăm Em ơi vẫn đợi mỏi mòn. Ra... trông sao xa tang tính tình cá vờn, Người xa có nhớ, Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu. Mỏi mòn đêm thâu suốt năm canh Em ơi vẫn đợi mỏi mòn. Thương nhớ... ai chim ơi cho nhắn đôi lời Người xa có nhớ, Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu. Người xa có nhớ, Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu. ......... Cách đó xa, sau những bụi cây um tùm, 1 người chăm chú nhìn bé hát biển. Ánh trăng vàng chiếu vàng gương mặt xinh xắn đó làm người nhìn phải siêu lòng. Giọng hát hấp dẫn đó làm phải người. Vo ve vo ve...cháp..cháp..dù nghe hát thích nhưng nghe trong tình trạng này chẳng tập trung được. Lũ muỗi khát máu cứ liên túc tân scông , đập muỗi mà vơ tay loạn xạ làm Trang giật mình vì những tiếng..cháp ...cháp...chép ( Tiếng dùng tay đập muỗi ý ) ......... Những tiếng ồn phát ra làm tôi thoáng rùng mình. Giờ này biển hoàn toàn vắng còn bóng người cộng với tiếng vi vu của gió dưới ánh trăng vàng huyền ảo này làm tôi thấy sợ. Nhanh chóng trở về khách sạn. Giờ này hầu nhưmọi người ngủ, tôi cứ có cảm giác bị bám theo từ nãy tới giờ, nhưng ngoảnh đầu lại từ có bóng người. Bất chợt tôi nhớ tới lời chị,ma thường đứng trước mặt chứ khônng ở sau lưng. Mình ngoảnh ra sau rất dễ bị hù.Nghĩ bụng tôi hoảng hốt chạy nhanh vào phòng khóa cửa lại rồi thở phù 1 cái dài. Tôi rất ngại 1 mình, chỉ những lúc buồn lắm thôi. Nhưng bây giờ tôi còn can đảm xa 1 mình, tôi tự phục mình quá. Đặt lưng lên chiếc giường êm màu trắng. Mí mắt tôi nặng trữu. miên man vào giấc ngủ, tôi giật bắn mình. 12 giờ rồi chứ sớm gì nữa đâu, biết cha nào rảnh nháy máy phá giấc ngủ của tôi. Máu nóng sôi sục nhưng bằng giấc ngủ, tôi chuẩn bị tắt nguồn lại có 1 dòng tin nhắn được gửi đến từ số nháy máy tôi vừa rồi: " Trò chuyện đêm khuya chút choảnh ơi " Tin nhắn này khiến tôi phỉa để ý. Choảnh??? Chẳng phải cái đứa trong facebook lúc nãi gọi tôi thế sao?? Người ta toàn gọi tôi Trang chảnh chứ choảnh chỉ có mỗi cái đứa lưỡng tính nguồn gốc này. Tôi ngẫm 1 chút rồi trả lời tin nhắn. " Bộ khùng hả, có biết xem đồng hồ thế. nhầm bạn có nick facebook là ĐÁNH RƠI NỤ CƯỜI phải ??? " Chưa đến 20s sau khi gửi tin nhắn có hồi : " Woa, siêu thế. Đúng rồi đó. " " Sao có số tôi? '' " bảo là người giám hộ rồi có số điện thoại là bình thường thôi " " Nghe rùng rơn nhỉ. thích ngủ đừng phá người khác. Đ Đ " " Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, quyết định như thế nào rồi??? hay ở lại?? " Đọc xong tin nhắn này tôi có shok nặng. rành người này ba xạo, biết rất tôi và cả hành tung của tôi. Chẳng lẽ là thám tử hay gì gì đó của Phong hoặc chị AnNa. đúng, chị An Na rất tôn ttrọng tự do của tôi. Mà với tính cách của Phong chẳng rảnh làm mấy trò này. Bố mẹ tôi càng thể, từ bé tôi rất được nuông chiều thả lỏng vì họ rất tin tưởng và hiểu tôi. Ngoài những người này còn ai?? Ai rảnh mà bám đuôi tôi cơ chứ. Trong đầu tôi bỗng xuất ý nghĩ BẮT CÓC TỐNG TIỀN. Eo ơi, chỉ có bắtcóc mớiđiề tra hành tung lai lịch của tôi thôi. Nhưng mà sao hắng biết 3 ngày nữa tôi về. Vô lý, giả thuyết này đúng.....Lúc tôi miên man trong những dòn suy nghĩ thìđiện thoại lại reo. Tôi có thói quen nghe máy từ số lạ,nhưng có nhiều vấn đề tôi cần hỏi nên cuối cùng cũng bắt máy. Chưa kịp mở lời bên kia nhanh miệng trước: - Nghe kể chuyện đêm khuya 1 chút chứ. : Giọng ồm ồm kiểu như bị mất giọng vang lên - Sáng đến nơi rồi khuya cái nỗi gì. Mà ai đây, lai lịch trước . : Tôi hằn học - Ngày cuối cùng bạnở lại đây, tôi xuất trước mặt bạn. - Bộ bạn rảnh hết trò chơi hay sao mà thích chơi trò ma quỷ gì thế.: Tôi mất bình tĩnh vì cái giọng điệu nửa vời của cha này - Con điêu thế này tôi thích lắm ý. Nghe giọng là biết bạn choảnh tỉnh ngủ rồi đấy nhỉ. Im lặng - Nếu trả lời chứng tỏ hiểu tiếng người,mà hiểu tiếng người chứng tỏ.. - Chứng tỏ cái gì. - À,định bảo chứng tỏ khôngphải người mà là @!$# nhưng mà choảnh trả lời rồi thôi phải. : Giọng điệu trêu chọc vẫn vang vang - Bạn còn 3s để . 1...2..: trong lúc đếm, bên kia vang lên giọng nghiêm nghị, còn trêu đùa, cắt ngang lời tôi. - Tôi có quyền lựa chọn thay bạn ở lại hay ra . Nhưng tôi giúp bạn suy nghĩ kĩ về bấn đề này. Tôi im lặng, trong đầu kín mít dấu chấm hỏi về người trời rơi xuống này. - Im lặng tức là đồng ý để tôinói đúng ?? : Giọng khô khốc của người lạ hỏi tôi - , có cấm bạn đâu: - Ừ. Chắc bây giờ bạn rất thắc mắc về tôi phải . Nhưng bạn yên tâm , tôi phải người xấu xa gì đâu. Còn mấy hôm nữa thôi là bạn biết tôi là ai rồi mà. Tôi nghe về chuyện của bạn, điều bây giờ tôi có thể cho bạn biết là thế. Bạn biết , bạn rất may mắn và cả của bạn cũng vậy. Có lẽ lúc biết này bạn khóc nhiều lắm phải . Có 1 điều bạn biết, đó là bạnkhông mạnh mẽ như bạn tưởng đâu. Bạn rất yếu đuối nhưng bạn luôn che giấu điều đó. Bạn tạo cho bạn 1 vỏ bọc ngay từ nick name của mình " Trang chảnh". Thực ra bạn rất yếu đuối và luôn cần được che chở.....Hôm nay tôi nhường ấy thôi, trễ lắm rồi. Ngủ ngoan nhé. - À...này. ra bạn là ai?? - bạn sớm biết thôi. tút...tút...tút... Rất nhanh, người đó kết thúc cuộc trò chuyện, để lại trong đầu tôi 1 mớ hỗn độn. Lăn lộn suy nghĩ suốt 1 đêm. Mới 5 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm tôi thức giấc. Theo thói quen, tất nhiên tôi tắt điện thoại, nhưng chưa nổi 3s sau điện thoại lại inh ỏi. Tôi tắt ngủm luôn điện thoại để tiếp tục giấc mộng. Nhưng cha này chẳng đơn giản như thế mà cũng chả biết gã này ở đâu ra gõ cửa đập cửa phòng tôi ầm ầm cho đến khi máu nóng của tôi sôi đến hùng hục. Tôi vứt phắt chăn phóng xuống giường, vào nhà tắm tìm cây chổi lau nhà rồi hì hục ra mở cửa để tặng cho người phá hoại giấc ngủ của tôi vài gậy. Cửa mở ra, bênngoài có 1 bóng người, chỉ có 1 mẫu giấy. Tôi bây giờ lửa giận sùng sục, cóc thèm quan tâm tới tờ giấy trời đánh đó, phóng nhanh lên giường mong ru lại giấc ngủ. Nhưng sau 1 hồi phấn đấu mà vẫn ngủ lại được. Tôi dậy làm vệ sinh cá nhân, ra ngoài ban công hướng biển. 5h30 sáng mà biển vẫn còn chập choạng chưa sáng hẳn. Nếu ở đất liền giờ này mặt trời phân phát ánh nắng chói chang rồi. Mở của bước ra ngoài ban công hướng ra biển, tôi yên tĩnh ngắm biển. Giờ còn khá sớm nên người bơi nhiều lắm, khá thưa thớt. Tôi hứng chí, người nhiều nên cũng thèm được nghịch nước. Mang tiếng biển mà ăn rồi chỉ ngồi nhìn người ta bơi tiếc. Trong lúc sắp xếp chuẩn bị đồ tắm, phòng bên cạnh có người cho phim vào máy ảnh. Bước ra khỏi phòng với 1 chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che hết mặt. Mắt đeo 1 cái kính râm khá lớn.... ( truyện được ty cập nhật thường xuyên nhất tại wattpad, nếu bạn hướng thú với truyện của ty có thể theo dõi wattpad cá nhân hoạc facebook cá nhân. ) Chuẩn bị đồ đặc xong xuôi, tôi mở cửa phòng chuẩn bị chạy ra ngoài mảnh giấy vừa nãi vẫn còn nguyên chưa bị lao công thu dọn. Lúc này trí tò mò của tôi rỗi dậy, theo bản năng nhặt tờ giấy lên. Trong tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ " dạo biển buổi sáng trước 6h30 để ngắm mặt trời mọc, rất tuyệt đấy ^^ ". Tôi bất giác đưa tay lên xem đồng hồ, hơn 6h rồi. Nếu mặc đồ này vừa bơi vừa đợi mặt trời mọc có cảm giác lắm. Tính tôi khácàu kì theo hoàn cảnh nên 1 lần nữa tôi lại thay đồ. Xỏ đôi dép tông màu trắng, tôi mặc chiếc váy trắng khá giản dị và tất nhiên quên mang theo chiếc kính râm để đỡ chói mắt. Tôi nhanh chóng có mặt tại bãi biển tối qua. Các cửa hàng lưu niệm hầu hết mở cửa, 1 chiếc mũ rộng vành màu sữa khá bắt mắt khiến tôi do dự mua ngay 1 cái. Sải từng bước chân biển, lúc này mọi nỗi buồn trong tôi đều bị gạt sang 1 bên. 1 tay cầm kính râm, tôi cười tươi để đón nhận nhưungx ánh nắng ban mai ấm áp này. Xung quanh tôi bắt đầu xuất rất nhiều lời tán thưởng khiến tôi thấy hơi ngượng ngùng dù đây là chuyện có gì đặc biệt. Đưa mắt hướng về phía mặt trời nhô từ dưới biển lên cao dần cao đàn. Miệng tôi nhếch lên cười tươi rói, tôi mong tôi như mặt trời to lớn kia. từ từ vực lên từ chính khắc tinh của nó. ( Suy nghĩ lúc này của tôi ý là lửa vực dậy từ nước. Mặt trời nhô lên từ dưới biển. ) Tôi nhìn chăm chú hưởng thụ cảnh bình minh hiếm hoi mới thấy được này cho đến khi mặt trời lên cao rất cao khiến tầm nhìn của tôi thu lại, dù đeo kính nhưng vẫn rất chói. Tôi tháo dép cầm ở tay, lết đôi chân trần cát mịn. Để tránh bị nhìn chằm chằm tôi cúi gầm mặt xuống nhìn đôi chân của mình. Xa xa tôi thấy có 1 chiếc xuồng bu kín người, nhanh chân chạy lại xem có chuyện gì tôi thấy ngư dân bán cá, mực..do tò mò nên tôi đứng nhìn những sinh vật biển hình thù kì lạ 1 lúc phát mình bị chụp lén. Mấy gã khá cao to chạy theo tôi nãi giờ đứng cạnh tôi và chụp hình như thể tôi đồng ý chụp ảnh với họ dù tôi chả biết gì. Thấy khoc chịu nhưng tôi gì rồi nhanh chóng rời khỏi bãi biển ra phía hoa viên của bãi biển. Cảnh vật ở đây rất đẹp, chuyến lần trước tôi phải thừa nhận điều đó. Lân la ở khu quà lưu niệm, tôi thấy mấy vị khách nước ngoài bám theo tôi 1 cách dai dẳng. Vâng, lại nữa, nhưng ít ra họ vẫn lịch hơn 1 số người chụp lén kia. Họ dùng tiếng mong tôi chụp ảnh cùng họ, miễn cưỡng chụp 1, 2 tấm rồi tôi tạm biệt về khách sạn trong khó chịu . - Chị ơi, có người nhờ em gửi cho chị ạ. Em chào chị. Lúc tôi vào đến cửa khách sạn 1 bé chừng 8 tuổi gì đó chạy đến đưa tôi 1 hộp thức ăn. kịp hỏi gì bé đó chạy rất nhanh. Vào phòng mở hộp cơm ra tôi chắc chắn người này với người lần trước mang cơm cho tôi là 1. Có 1 chút hoang mang nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, quá giờ ăn sáng rồi nên bụng tôi cũng bắt đầu bài ca đói bụng. Hai ngày nữa, ngày tự gọi mình là người giám hộ đó xuất . CHƯƠNG 10 Lại ngày nữa trôi qua trong nỗi niềm. Màn đêm buông xuống bao trùm lấy trái tim đơn của tôi. 7 ngày này dài dài để tôi suy nghĩ. Tôi sợ cảm giác đơn nhưng giờ đây tôi làm bạn với chính nỗi sợ của tôi. Như thế phải chăng là mạnh mẽ hay bị bỏ rơi ?? Những ngày qua tôi chỉ ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng lang thang bãi biển với cái đầu nặng trữu suy nghĩ và lo âu. Rồi đến khi mọi thứ trong tôi tĩnh lặng, tôi lại lôi quyển nhật kí ra viết viết. Có lẽ nhiều người cho rằng thời này rồi ai còn rảnh thời gian mà ngồi viết thứ nhật kí nhàm chán này, nhưng tôi . phải ngày nào tôi cũng trích thời gian ra để ghi nhật kí, tôi chỉ dùng nhậtkí ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời. Lúc tôi buồn, tôi khóc, tôi vui nhưng chỉ muốn 1 mình tôi mới tìm đến nhật kí. Hay chẳng hạn như lầnđầu tiên tôi làn gì đó hoặc ấn tượng mạnh 1 vấn đề gì đó tôi mới viết nhạt kí. Cho nên quyển sổ xinh xinh của tôi dù 5 năm rồi nhưng tôi viết vẫn chưa hết nổi. Nhưng thời gian này khác, khi nỗi đơn, khó xử bao trùm, 5 ngày vừa qua tôi luôn nhiệt tình với nó. Cuốn nhật kí chứa bao suy nghĩ của tôi... Ngày***tháng**năm* Hôm nay lần đầu tiên tớ ngắm bình minh biển, rất đẹp. TRong giây phút ngắn ngủi, tớ quên mình là ai, tớ thả tâm trí trôi theo từng đợt sóng. Nhưng rồi cũng phải trở lại thức thôi, người bạn tự xưng là người gáim hộ của mình sắp xuật và mình tò mò về người đó, vì mình cảm thấy cần thiết. Thời gian 1 tuần sắp hết nhưng mình thể đưa ra kết luận cùng Phong hay ở lại cùng gia đình. Mình thất rất khó xử. muốn đưa mình trở về với gia đình thực , nhưng đối với mình. Nếu quay về đó mà để mặc lại toàn bộ những gì mà suốt mười mấy năm qua mình có quá khó. Mình muốn rời xa chị Na và bố mẹ của mình. Đối với mình, dù họ là bố mẹ nuôi nhưng những tình họ giành cho mình khôngt hể chối cã. Dù nhiều lúc họ bận đến nỗi cả tháng khôngthể ăn chung với chị em mình bữa cơm. Nhưng bây giờ mình lớn, mình khôngcòn trách móc họ nhiều như lúc bé nữa. Vì mình biết bố mẹ rất mình và chị An Na... Mình khó nghĩ quá. Đối với những gì Phong với mình ra rất lạ lẫm vì những việc đó đaxảy ra khi mình còn quá bé và ràng ấn tượng của mình khoong thể bằng thực tại. Mình ước gì có ai đó lắng nghe và cho mình biết mình nên làm gì. >< nhật kí ngủ ngon. .Chảnh.. ....... Ở phòng bên cạnh, có người vẫn làm công việc hàng ngày của mình. Người đó vẫn thầm dõi theo ai đó ở phòng bên cạnh. Làm xong việc, bước ra ban công hóng mát, ngước sang ban công phòng bên cạnh, người nào đó thoáng giật mình rồi nhanh chóng cúi đầu xuống để bị nhìn thấy. ....... Tôi ra ngoài ban công ngắm nhìn cảnh biển về đêm. tĩnh lặng nhưng rất hào nhoáng. Có cảm gaics ai đó nhìn tôi, nhưng ngó nghiêng 1 lúc chẳng thấy gì. Có lẽ do tôi nhạy cảm thôi. Hôm nay vẫn như hôm qua, hôm kia nhưng tôi buồn ngủ quá nên ngủ sớm hơn. Đóng cửa, tắt đèn, lên giường, chìm vào giấc ngủ. 7.00 A.M điện thoại reo ầm ỹ. Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt tôi. Theo bản năng, tôi đưa tôi lên che mắt cho đỡ chói. Nằm thừ 1 lúc giường rồi tôi ngội dậy, làm vệ sinh cá nhân 1 cách uể oải vì còn ngái ngủ. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi lại nằm bịch giường. Bắt đầu lim dim điện thoại reo, lần này phải chuông báo thức của tôi mà là tin nhắn thoại mới. " Bạn muốn biết tôi là ai , đáng lẽ ngày mai tôi mới cho bạn biết nhưng tôi nghĩ hôm nay phù hợp hơn. Chiều nay 5h tại XX. bye ". Đọc xong tin nhắn tôi tỉnh ngủ hẳn, tôi muốn xem người biết nhất cử nhất động kia của tôi là kẻ nào. 5.00 P.M Theo đúng hẹn, tôi đến XX.. quãng đường hết sức đông vui náo nhiệt nhưng đến đây mọi thứ khác hẳn, yên tĩnh và vắng vẻ 1 cách kì lạ.Tôi có chút hối hận vì đến đây 1 mình nhưng biết làm sao chứ, tại tôi đâu có thể rủ thêm ai đâu. Tôi vào quán nước có tên mà người đó gửi cho tôi. Quán rất đẹp, kiểu cách trang trí hết sức tao nhã. Được xây dựng tại 1 địa điểm du lịch rất thu hút khách thế này nhẽ ra quán phải đông người chứ nhỉ?? Tôi ngồi ở vị trí gần cửa sổ thắc mắc những vấn đề khó hiểu kia bỗng nhiên, mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu tỏa lên. lúc sau tôi chẳng còn biết gì nữa, mí mắt cụp xuống và tôi rơi vào khoảng đen. Chính xác hơn là tôi bỗng nhiên rơi vào giấc ngủ cách vô lý....và chẳng còn biết trời đất gì nữa. ...............Mong các bạn ủng hộ chap 11 của ty nhé, mỗi bìnhluận của bạn là động lực của Ty...........
CHƯƠNG 11 Từ từ mở mắt ra, vì đầu tôi gục xuống nên cổ rất mỏi. Ngước cổ lên, tầm nhìn của tôi chỉ bảo phủ bởi màu đen nhèm. Tôi ở tư thế ngồi, tay bị trói nhưng chặt, đủ để tôi có thể vặn vẹo. phải đây là phòng tối mà do tôi bị bịt mắt nên mọi thứ đều phủ 1 màu đen. Tôi có thể tưởng tượng ra tình trạng của mình bây giờ như thế nào bởi vì những kiểu như thế này đầy rẫy phim. Miệng cũng bị 1 thứ gì đó làm cho thể được nhưng chân của tôi hoàn toàn tự do. BỘP BỘP BỘP. Tôi giẫm chân xoành xoạch nền nhà để gây tiếng động. Vì dày búp bê nên khi dẫm đồm độp như thế rất đau chân. Tôi mẩn mê trong mớ suy nghĩ CẠCH, có tiếng mở cửa. - Ai?? Sao lại bắt trói tôi ?? Tôi có quen biết mấy người hả?? : Tôi cảm thấy mình quá ngốc khi bị dụ dễ dàng như vầy. 16 tuổi đầu rồi còn bị dụ bắt cóc dễ hơn con nít, hàiii nghĩ mà ngượng chín mặt. - Câm à, trả lời cái bọn này. Muốn gì ở tôi??? Tiền hả, đừng có mơ. Bắt bán tôi á, dễ đâu, bắt cóc toi có lẽ cũng điều tra gia cảnh tôi rồi chứ gì...: tôi ngừng , trong câu có ý dọa nạt. Trả lời tôi vẫn là im lặng. Bỗng nhiên giọng vang lên phá tan bầu khí khó ưa đồng thời khiến tôi cứng họng. Bởi giọng này...quá đỗi... " Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ. alo alo, thôi nhớ. Lâu lắm thu nhật kí nhỉ, hình như là từ sinh nhật năm ngoái lận. Hôm nay là chính thức lên lớp 10 mà chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ 1 người. cao cỡ 1m65 tai đeo phone mắt dán chặt vào quyển sách nên để ý mình nhìn ấy chằm chằm. Cái chỗ mình thích bị đó chiếm đóng mà thôi đành chịu, tại người ta đến sớm hơn mà. TRống vào giờ mình có ý tốt nhắc nhở rồi còn bị đó chọc quê. Ôi điên quá. Chảnh cá cảnh mà ((( " " Chả hiểu sao mình với đó như kẻ thù truyền kiếp tại ngộ. Gặp mặt là lại oa oa, làm thấy ghét. Muốn đổi chỗ hả, đừng mơ. Thích đổi qua chỗ khác mà ngồi, đòi đuổi mình nữa chứ. Xí . Mà ta phải cỡ cao hơn 1m65 là cái chắc, nhưng dù sao vẫn lùn hơn mình. Phán sai chiều cao." " Ngày nào cũng phải gặp mặt, chủ nhật cũng chẳng tha. Trang làm mình ngày càng giỏi múa miệng rồi. Boa boa với cả ngày, khổ miệng tôi chủ nhật cũng phải hoạt động quá công suất. Thường ngày đanh đá là thế hóa ra cũng nhatscays quá, đúng là con . Mà hình như tại mình hiền quá nên ta toàn đè đầu cưỡi cổ phải. Hôm nay mang theo Trang, ta hiếu động . LỚn xác rồi mà cứ như tiểu học bằng. Lon ta lon ton đủ nơi nhìn ngây thơ, mà ngây nhiều hơn thơ. Mình chụp cả đống ảnh mà hay biết. Dù sao cũng thể phủ nhận là rất đẹp. " " sory sory, mấy bữa nay bận quá nên có thời gian thu nhật kí. Cơm còn chả được ăn no, mới sáng mờ mắt phải đến đưa cá cảnh học. Lúc về được trở lại nhà mà phải lao vào tập luyện. Nhảy làm được thôi còn học đòi. Báo hại mình vừa tập vuwafdayj. Mệt rã. Mà nghĩ cũng thương Cá cảnh, tập mấy lần đầu chưa quen chấn thương bầm dập khó như con nít. HAIIIIIII. DỤT SÙI LÀM MÌNH BUỒN LÂY " " Cuối cùng cũng thành công. Mình và ấy thành công rồi. CẢ 1 quãng thời gian dài lao tâm khổ tứ với biết bao nhiều mồ hôi nước mắt. VUi đến tả nổi, cái niềm vui mang dư vị của chiến thắng. ấy nghe công bố kết quả xong vỡ òa, khóc như chư từng khóc. Mình biết vì sao ấy khóc, vì thanhfquar đó đối với ấy có lẽ khó khăn biết bao nhiều. Những lần ngã bầm dập, chấn thương. Những hôm nắng gắt gao, ấy đều chăm chỉ. Lúc ấy ôm mình mà khóc nấc lên vì vui sướng. Mình như bị điện giật...cảm xúc thể thành lời. " " 2h sáng - Tiễn khách - Đóng cửa - Mở balô Tụi mình có mặt ở biển Thiên thần cùng vài người mới.Chị An Na, chị của Trang. Hai chị em mặc hai bộ váy đôi màu trắng, tinh khiết như chính họ vậy. Duy và Vi cũng góp mặt trong chuyến này, trai mình mới bắt cóc được là Huy cũng cùng. Mấy hôm nay chắc vui lắm " . . . " chơi về phải lết xác dự tiệc, mệt mỏi. Ở đó, thấy 1 điều nên thấy. Bực tức quá nên căn phòng của mình bị vạ lây. Chỉ khổ mấy bà giúp việc mai sắm đồ mới tìm sao cho nó in như cũ. TRANG À BÀ CÍ BIẾT THẤY BÀ THÂN MẬT VỚI TRAI LẠ TÔI KHÓ CHỊU LẮM . nhìn mặt bà trong 1 tuần đâu. AAAAAA " " 4 ngày qua gặp ấy, mình bảo cạch mặt ấy 1 tuần cơ mà. Nhưng chỉ mới nghe tiếng nấc của ấy trong điện thoại đủ làm mình rối rắm. ấy khóc, mình ghét ấy khóc. ấy lí do cho mình, nhưng dẫu sao mong ấy bình yên " . . . " Như 1 cơn gió thổi qua làm người ta rùng mình, ấy biến mất. Lo Lắng, lo lắng tột cùng. ấy mất hút như thế khiến mọi thứ rối tung... Rồi quay trở về với khuân mặt thẫn thờ, đôi mắt long lanh đạm buồn. Mình biết thời gian này khổ cho ấy lắm. Chị An Na tát, chị cũng đau lắm chứ,đau gấp mấy lần ấy cơ. Nhưng ấy ngốc! Ba mẹ ấy sắp trở lại sau quãng thời gian trốn tránh rồi, ấy phải kiên cường lên chứ. 1 tuần cho chị An Na ấy suy nghĩ thông suốt, mình thầm ở bên " " Hát beo dạt mây trôi trong đêm trăng, gió biển mặn nồng cứ đập vào mặt thế mà lạnh sao. Chỉ muốn chạy đến ném cho con ngốc đó chiếc áo. Hu hu, ngồi nghe hát mà muỗi thịt khắp người. Thôi ngủ ngon, phòng bên ngủ ngon ^^ " . . Tôi cứ ngồi thế, vảnh tai nghe nhật kí những ngày qua của kẻ bắt cóc tôi. Tôi cứ im lìm như thế ch đến khi tiếng đó ngừng phát ra am thanh. Nhưng tôi vẫn bất động, dường như những ngày qua, tôi có 1 cái bóng luôn dõi theo. Ngay cả lúc tôi vui và khi tôi buồn. Nhưng những lúc quan trọng, tôi lãng quên mất ai đó. Chiếc khăn che mắt của tôi được mở ra. ngay trước mắt 1 căn phòng màu trắng lung linh, xinh đẹp. Mọi thứ đều được chăm chút rất tỉ mỉ, từ khăn trải bàn, những bông hoa,.. tiếng nhạc nhè vang, buồn nhưng sâu lắng. - Mấy hôm qua tâm trạng cậu thế nào, ổn hơn rồi phải . Cậu đâu đơn độc như cậu nghĩ đâu. Tôi vẫn cúi đầu, những dòng nước nỏng hổi nhè rơi ra từ khóe mắt. Cậu ấy dùng tay nâng cằm tôi, tôi vẫn ngoan cố cúi đầu.Cậu ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn tôi. - Tớ xin lỗi, đừng khóc mà. Sau hồi như thế, tôi nhìn chằm chằm mặt câu ta. Buông đúng 1 chữ. - Cút. - Tớ xin lỗi mà. - Cút . Đồ điên này. - Đừng phũ phàng đến thế chứ. - Cái gì?? Muốn gì đây?? - Từ nãy giờ hiểu. Tôi đứng phắt dậy, căn phòng xinh xắn này rất đẹp, nhưng đủ để làm giảm cơn giận trong tôi. Đùa quá trớn rồi, tôi vui lắm sao mà rảnh để chơi trò bắt cóc tên điên đó. Cứ đâm đầu mà trong tức giận. Dừng lại bên bãi biển, tôi ném túi, buông giày. Ngồi bịch mặt cát. Trời nhá nhem rồi. Những cơn gió ù ù làm tôi lạnh, co chân ôm gối, mắt nhìn xa xăm. Bỗng có 1 ban tay dang rộng ôm gọn tôi. - biết? - Buông ra. " tôi hét lớn " - biết vì sao Tớ phải những gì kia đó cho cậu sao. - càn biết. Buông ra. - Tớ thích cậu rồi, lần đầu tớ tỏ tình mà cậu biết sao. Cậu thông minh thế mà sao ngốc thế. SHOK Toàn tập. Tôi đờ người, giãy giụa nữa. Cậu ấy vẫn ôm tôi như thế. Giọng nhàng . - Những ngày qua, cậu có biết mọi người lo lắng lắm . ai bỏ mặc cậu cả, chỉ tại cậu nghĩ thế thôi. Con nuôi sao chứ, vẫn là con mà. Cậu được bố mẹ cưng chiều này, được chị bảo bọc thương, được bạn bè quan tâm và đặc biệt là tớ. Có lẽ những người đó phải là máu mủ của cậu giống như Phong nhưng tình cảm của họ dành cho cậu bao giờ là giả. Ba mẹ cậu ở suối vàng, có lẽ cũng rất vui vì con cái của họ hạnh phúc và đều rất thông minh và xinh đẹp. Có lẽ họ rất cảm ơn những người thương em cậu như chính con cái họ.- cậu chậm rãi buông bàn tay ôm tôi - Cậu có thời gian suy nghĩ, nhớ về những tháng ngày qua cuộc sống của cậu như thế nào. Rất yên đềm và đẹp đẽ đúng . Ba mẹ cậu bận công việc chứ đâu phải họ ghét cậu đâu, ngay cả chị An Na cũng thế thôi thôi mà, phải ? - phải, chị ấy chán ghét gia đình này. - Chị ấy ra nước ngoài học quản trị kinh doanh,đoàn tạo ở nước ngoài tất nhiên tốt hơn trong nước. - Nhưng sao họ cho tôi biết? - Chị An Na biết chuyện cậu được nhận nuôi, chị nhớ. Cậu thấy khi cậu biết được naỳ cậu hạnh phúc ??? phải . Thế cậu tự hiểu lí do rồi chứ? Vì họ muốn cậu buồn. Cả 2 im lặng, sau 1 lúc cậu kéo tôi đứng dậy. Cúi nhặt dày vào túi cho tôi - Trời lạnh rồi, về khách sạn thôi. Tôi cứ như người mât shoonf bị cậu kéo như thế. - Phan này? - Hả??? - Chợt tớ nhận ra, tình gõ cửa lúc nào tớ chẳng hay. Cậu nhìn tôi, cười tươi - Cậu làm bạn tớ nhé. - Nếu cậu đủ can đảm chịu đựng tớ. - Tớ chịu đừng quen mất rồi có ý. Mọi chuyện kết thúc thế như thế. Tôi trở lại trong vòng tay của gia đình thân . Chỉ là tôi có thêm 1 người tuy lạnh lùng nhưng rất lo lắng thương bảo ban tôi như chị An Na, có thêm 1 "người ấy" cùng tôi suốt quãng thời gian sau này. Tôi rất cảm ơn ai đó, nhờ ai đó mà tôi lòng. Nhờ vào ngày tỏ tình hôm nào của ai đó mà tôi nhìn nhận được vấn đề và biết rằng TÔI HẠNH PHÚC. . . P/S LỜI CUỐI CỦA TÁC GIẢ: đây là bộ longfic đầu tay của mình. Có lẽ càm nhiều thiếu sót nhưng mong độc giả bỏ qua. Với 1 bé 14 tuổi và chưa trải bao giờ nên có lẽ trình độ của mình còn non tay lắm. CHÂN THÀNH CẢM ƠN NHỮNG ĐỘC GIẢ LUÔN ỦNG HỘ TRUYỆN VÀ CÙNG MÌNH TRONG QUÃNG THỜI GIAN VỪA QUA. NGOẠI TRUYỆN Sau khi trở thành người của nhau bất đồng xương hô trở nên mãnh liệt. Em vẫn cứ ngang hàng xưng hô với tôi như ngày xưa xửa nhưng tôi tất nhiên thích thế vì với em tôi vẫn còn non lắm. Có chăng phải gọi em là chị bởi em hơn tôi 15 ngày tuổi. Lý luận của em là tháng 3 đến trước tháng 4 nên tôi gọi em là chị mới hợp tình hợp lí. Mà tất nhiên tôi đâu có dở người như suy luận của em. Mà em rất bướng nên quân tử thể chuyện với em, em chỉ thích hợp với cách chuyện kiểu tiểu nhân. ăn sáng ở căng tin, tôi hỏi em. - Trang - Ừm. -Em chén cái bánh mì kẹp thịt - Hôm qua thằng em cùng cha khác ông nội tới chơi. Nó hỏi 1 câu mà tịt tò te biết trả lời thế nào. - Hỏi gì mà thiên tài chém gió biết trả lời thế - 3 với 4 số nào lớn hơn - Tất nhiên là 4, bé năm tuổi cũng biết. Đường nhận người Trang nhá, người Trang ngốc thế đâu, mà làm xấu hổ lắm. - Nhưng có người cứ cho rằng 3 lớn hơn 4 - Ai - Gần ngay trước mắt xa tận chân trời - NÀYYYYYY - THáng ba với tháng tư tháng tư lớn hơn nên từ giờ phải gọi là nhé, nhớ chưa. Em cũng vừa nhận là 4>3 rồi đó. Thôi lên lớp Cứ thế tôi chạy để bị tính bướng cãi cùn của em giữ lại. Em ho nghẹn uỗng tạm hớp nước vì nghe suy luận của tôi. Đáng hết ý. Ngày hôm nay của 17 năm về trước, 1 bé đáng cất tiếng khóc chào đời. Và 17 năm sau bé này lại còn xinh đẹp và đáng hơn 17 năm trước. Tôi khó khăn chuẩn bị sinh nhật cho em trong vòng bí mật. Vì lúc nào cũng kè kè với nhau như hình với bóng nên muốn tạo bất ngờ cho em cũng rất khó. Mới sáng sớm chở em học em cười tít mắt, còn tôi mặt mũi sa sầm vì đúng 12h đêm là người đầu tiên chúc em bước sang tuổi mới và đứng trước cửa nhà em thắp nến cắm hoa 1 cách lãng mạng nhất mà làm kinh động đến bố mẹ của em. - NGười cũng chịu khó quá nhỉ. THế là tối qua thức trắng đó hả - Lát ngủ gật là lỗi của em. Ngáp - Em đâu có ép , do tự làm mà. - Em vòng tay ôm lấy tôi, tôi cười im lặng - Lạnh quá, tối biết chơi đâu nhỉ. - Hôm nay nhiều quà chưa - Nhiều lắm lắm.Có 1 bạn nam gửi quà kèm 1 tấm thiệp ghi là " annh vẫn đợi em chia tay với người " KÍTTTTTT tiếng xe phanh gấp. Chiếc SH dừng tại bên đường - Thằng nào mà láo? - Hi, thế. Chọc xíu ghen ta. - xì 7h00 PM, tại nhà Trang PÍP PÍP - tiếng còi của ô tô vang inh ỏi - Ồn thế, ba mẹ trong nhà đấy - em cau mày - Tại em lề mề. - Mà giờ mình đâu thế . - quên đồ ở nhà, giờ quay về lấy . - Sợ trễ ?? - đâu. Chừng 5p sau xe dừng trước cửa nhà tôi, tôi gọi em. - với . - Thôi lấy đồ nhanh . - xíu thô, lên phòng với luôn. Em ngồi mình dưới này thấy thương lắm. Em cười rồi chui ra khỏi xe, ngoan ngoãn với tôi. BÙMMMM, tiếng pháo giấy vang khắp phòng hòa với tiếng hát chúc mừng sinh nhật. 1 đứa bắn pháo nhầm vào mặt em làm em suýt khóc, chắc em đau lắm. Nhưng sao, chỉ 1 xíu dỗ dành em lại cười đến tít mắt. Tối hôm đó mọi việc đều tốt đẹp như ý muốn trừ việc pháo giấy lạc đường. BỮa tiệc hôm đó rất vui, em cười hoài. Đến lúc tiệc tàn đưa em về. Em ôm tôi chặt lắm, em bảo hôm nay là sinh nhật vui nhất từng trải qua của em. Nụ cười đó pha lẫn vài giọt nước mắt hạnh phúc. Em của tôi, đơn giản và yếu đuối lắm. Khuôn mặt này, dáng vẻ này, em mãi là người nắm giữ chìa khóa vào tim tôi.
@Bebj91 pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.