CHƯƠNG 19 Sau khi Tịnh gọi điện cho Quân rồi bất ngờ tắt máy, gọi lại rất nhiều lần vẫn ko có ai bắt máy, làm cho công việc làm giữa chừng ko cách nào tập trung được nữa. Nhớ lại lời trong điện thoại, giọng có chút nghẹn ngào, lòng xôn xao và ước muốn được gặp gây bây giờ thôi thúc , đứng giữa căn phòng máy điều hoà chạy tốt mà thấy người nóng hừng hừng, ko giữa được mình nữa, quay lại chộp lấy chìa khoá xe bàn làm việc, phóng thẳng ra cửa phòng, thẳng ra nhà xe lấy xe, trước đó kịp nhắn lại cho thư ký: "hôm nay tôi ra ngoài ko về, có ai gặp cứ kêu hẹn lại, những cuộc hẹn hôm nay dời lại cho tôi". lên xe phóng thẳng đến nới nhà trường của tổ chức vui chơi, đường hình ảnh của , đặt biệt lời bày tỏ với trong điện thoại: "em nhớ lắm" luôn lên trong đầu , vừa cảm thấy vui khi biết được sắp gặp được , nhưng cũng cảm thấy lo lo khi nhớ lại giọng như sắp khóc của trong điện thoại. Xe vừa vào tới khu bãi biển, gửi xe xong, nhanh chóng tìm kiếm hỏi thăm mọi người để tìm , khi tìm thấy được người phụ trách của trường bàng hoàng, như có mũi kim đâm vào tim khi nghe người đó : - "Học sinh Tô Tịnh ở bệnh viện X." Khi người đó chưa kịp hết ý của mình ko còn thấy Quân ở đó nữa. Còn Quân tất nhiên đường đến bệnh viện X, và bây giờ vận tốc xe còn nhanh hơn rất nhiều so với lúc từ Tp xuống, người đường nhìn thấy xe mà cảm thấy chống mặt, cũng may ở đây ít xe và may mắn ko gặp cảnh sát giao thông. Biển tên bệnh viện X vừa ra mới từ từ giảm tốc độ xe, đưa xe vào bãi. Chạy như bay hành lang tìm số phòng 513, trước đó hỏi y tá về số phòng của . Ko từ nào diễn tả được tâm trạng lúc này, nữa vui mừng nữa lo lắng khi nhìn tắm biển phòng có in số 513, gõ mạnh cửa mấy cái đứng đợi, khi nghe được tiếng yếu ớt của vang lên cũng là lúc phóng thẳng vào phòng, dường như chỉ đợi vừa lên tiếng là phóng ngay vào. - Em bị sao vậy? sao em phải vào đây? bác sĩ em có làm sao ko? Sao em ko với trong điện thoại? loạt câu hỏi Quân đặt ra cho Tịnh khi vừa bước vào phòng. Tịnh nhìn thấy Quân dường như mọi giận hờn ko hề có, nỗi nhớ làm rất buồn từ khi vào đây như biến mất khi thấy xuất của . Nước mắt ko biết tại sao cứ rơi, nhìn ko thể thành lời, chỉ đợi Quân vừa đến bên là lập tức nhảy vào người , dụi mặt trong lòng . Quân sung sướng ôm Tịnh tay, đợi qua những cảm xúc, khi tiếng nấc của ko còn mới lo lắng hỏi lại: - Em bị làm sao? - Chân em bị trật, bó bột tháng là khỏi. - Bác sỉ còn bị làm sao nữa ko? Quân vừa hỏi vừa lật người của Tịnh xem xét coi còn vét thương nào ko ngoài cái chân bị bó bột ra. Sau khi thấy đúng là ko còn bị thương ở đâu nữa mới yên tâm ngồi lại xuống bên , nghiêm khắc hỏi : - Làm cái gì đến nổi bị như vậy? - Em....trèo lên cây bị té - Hả Tịnh biết chắc khi ra trách nên khi trả lời ko dám nhìn thẳng và còn chuẩn bị luôn tinh thần nghe mắng. Ko ngoài dự đoán của , sau tiếng "hả" ngạc nhiên của là lên tiếng vỡ trách Tịnh: - nhắc nhở em nhìu lần, ko được quậy phá nữa mà, em ko sợ nhưng em biết rất lo cho em ko hả, ko được rồi, từ nay chắc ko dám để em đâu mà ko có nữa rồi. - Em ko có Quậy. - Vậy tại sao lại té. - Em..nhìn thấy cây khế có nhiều quả chín, nên em trèo lên cây hái ăn. - Trời, chỉ vì mấy trái khế đó mà em treo lên cây àh, muốn ăn sao ko , ra chợ mua cho em mấy kg còn được, em ngốc vừa thôi. - Ăn khế còn cây mới ngon chứ, ơ..với lại hôm qua giận em mà, sáng nay ko thèm nhìn mặt em, nghe điện thoại của em còn ko thèm trả lời. Cả 2 đều có vẻ quen chuyện giận hờn, bây giờ nghe Tịnh nhắc lại Quân mới nhớ ra, liền lên tiếng mắng : - Em còn được như vậy nữa ha? Em thực ko biết hay giả vờ ko biết vậy? hỏi em, em có còn xem là chồng nữa hay ko, tại sao chuyện chơi em ko hề bàn bạc với trước, và em có nhiều cơ hội riêng trước mà, vậy mà em ko thèm gì cả, chỉ thông báo trước mặt ba và , em xem ko ra gì cả. em hỏi sao ko giận, còn nữa lúc nảy điện thoại là chưa kíp với em là em cúp máy rồi, gọi lại sao ko nghe, em coi như vô hình phải ko? Nhìn mặt giận của , Tịnh cũng có hơi sợ, nhưng nghe hình như mọi cái sai đều tại vậy, tất cả là tại mà, ko cần suy nghỉ gì cả, mang hết những uẩn khuất trong lòng ra mà quát lại : - trách em, vậy có xem em là vợ ko? gọi điện cho em là có việc bận ko về nhà ăn cơm với em được, vậy mà em thấy và chị Nhiên đứng ngoài nhà hàng còn hôn nhau nữa chứ, có phải thương chị Nhiên ko, muốn cưới chị Nhiên là vợ phải ko? Hu..hu... xong Tịnh thấy lòng mình nhàng , đồng thời cũng hoảng hốt vì mình muốn giấu vậy mà vì tức giận ra hết, để che đậy bản thân bối rối Tịnh quay ra khóc ngon lành. Quân ko ngờ hôm đó bị thấy được, hôm đó em nuôi bất ngờ hôn sau đó lên tiếng nhắc nhở Nhiên, vì Nhiên sống từ ở tây, nên nụ hôn đối với Nhiên chỉ là cái chào hỏi, ko ngờ ra tại vậy mà Tịnh ko thèm nhìn mặt suốt tuần nay. Kéo tay che lại gương mặt hình mà khóc, giọng dịu dàng: - Em cũng biết chị Nhiên sống ở tây từ mà, nên Nhiên quen dùng nụ hôn như cử chỉ xã giao, hôm đó vừa xuống xe gặp Nhiên nên bị bất ngờ về hành động của Nhiên, từ nay Nhiên ko làm vậy nữa đâu, chuyện với Nhiên rồi. Ngừng lại lát xem phản ứng của rồi cười cười tiếp khi nhìn thấy giương to hai mắt nhìn mình: - Em ko nhớ hứa với ngoại trước khi mất là chăm sóc em suốt đời sao. - Vậy ko có lời hứa với ngoại ko chăm sóc em nữa phải ko, em biết mà cưới em chỉ vì lời hứa của người lớn thôi. Tịnh giận dỗi trách Quân làm cho Quân bối rối ko biết trả lời sao với , đưa tay kéo lại nhưng vẫn cố chấp quay mặt , Quân đứng yên cảm thấy lời mình sắp ra sao mà khó đến thế, rất khó khăn mới thốt ra được những tiếng đó: - em mà. Tịnh vẫn quay lưng lại với mà chưa chịu quay lại nhìn nên ko thấy được nỗi vui mừng trong mắt và khéo miệng với nụ cười mỉm. Quân lúng túng khi ko thấy Tịnh trả lời, ko thấy được biểu cảm mặt , ko biết là nghe được lời có hết giận chưa: - Nè, quay lại , đừng giận nữa mà. Vừa Quân vừa kéo quay lại, khi nhìn thấy gương mặt sáng ngời của mới biết mình bị lừa, đến phiên làm mặt giận: - Ko thèm chuyện với em nữa, về thành phố để cho em giận cho luôn, công trình chạy xuống đây với em, bỏ hết công việc vậy mà người ta ko thèm nhìn mặt , chỉ biết giận hờn. Thấy Quân định đứng dậy thiệt, Tịnh cuống cuồng xoay lại níu tay , bất cẩn đặt cái chân bị đau xuống đất và dĩ nhiên sau đó ko trách được việc kêu lên: - Ấy, đau. Nghe tiếng kêu của Tịnh, Quân thôi ko đùa nữa quay lại nhìn đau, lo lắng: - Biết chân đau sao còn bước xuống, thiệt hư hết biết, ko có chắc em còn làm nhiều chuyện động trời. - Tại em sợ bỏ em lại về thành phố thôi, đừng về nha. - Uh, phải ở đây coi chừng nhóc nghịch ngợm của nữa chứ. vừa vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên trán Tịnh, Tịnh cười híp mắt chúi đầu vào lòng nghe sung sướng, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó nên tiếp tục nhỏng nhẽo với Quân: - Em muốn về nha ah. - Sao vậy, chân em còn đau mà, bác sỉ bắt ở lại mà. - Ko có, bác sĩ ko có bắt ở lại, tại vì về khách sạn chỗ trường nhìu người ngủ chung nên em mới ko về được, mọi người bắt em ở lại đây, nhưng em ko thích ở đây đâu, em sợ buổi tối ở đây lắm, mình về thành phố nha . Tịnh vừa gương mặt cũng xanh theo nhưng tưởng tượng về buổi tối ở đây, Quân ngập ngừng: - Nhưng trời tối rồi, lại vừa chạy xuống giờ chạy tiếp về đó hơi nguy hiểm. - Em ko thích ở đây đâu. - Có ở đây với em mà. - Nhưng em cũng sợ, em ko ngủ được đâu. Tịnh rất sợ khi tưởng tượng nới đây có nhiều người chết vào ban đêm về, ôi đáng sợ, nên ra sức thuyết phục Quân về thành phố. - Hay mình mướn phòng ở khách sạn , sáng mới về thành phố được ko. - Vâng. Nhìn gương mặt xanh xao của Tịnh, Quân ko nở ép ở đây, cuối cùng tìm được cách giúp ko phải ở lại bệnh viện, nghe xong vui ko thể tả, cứ cười tươi ôm chầm lấy . Cả hai trong phòng bày tỏ tình cảm với nhau, ko hay có 2 người ở cửa nhìn họ với 2 cách nhìn khác nhau, Hoàng nhìn với ánh mắt đau đớn, còn Luân bàng hoàng khi biết được quan hệ vợ chồng của họ, sắp bật ra thành tiếng cũng may Hoàng nhanh tay bịt miệng kéo về, bỏ lại ko giang cho 2 vợ chồng hạnh phúc quen hết mọi chuyện xung quanh. CHƯƠNG 20 - THE END Quân thuê phòng ở khách sạn nỗi tiếng nhất ở vùng này, rồi đưa Tịnh đến đó nghỉ ngơi, đợi cho ngũ yên rồi mới lái xe tới khách sạn chỗ trường tổ chức vui chơi để xin phép họ và lấy lại hành lý giúp Tịnh, sau đó còn phải vào chợ mua vài thứ mang về khách sạn. Vừa bước vào phòng, Quân thấy Tịnh thức và ngồi giường mơ mộng nhìn ra ngoài của sổ sát bên giường ngủ. nhàng ko làm cho biết, bước tới phía sau vòng tay sang người : - Em mơ gì đó - Em nhớ ngoại thôi. - Em buồn nữa àh. - Ko, em vui và cám ơn ngoại, từ nay mãi mãi phảI lo cho em, phải chìu em, ko được ăn hiếp em. hihi Nhìn nụ cười trở lại môi , rất vui. Nhưng vẫn tỏ ra buồn: - Em ăn hiếp ghê. - Ùh, từ nay chỉ lo cho em, chìu em, ko ăn hiếp em. Còn em nghe lời , chịu ko? - Ùh, em nhớ nha, từ nay phải nghe lời đó - Ùh, nhưng bây giờ em đói rồi. - biết ngay mà, kêu khách sạn mang đồ ăn lên rồi, giờ em rửa mặt rồi là có cái để ăn thôi. xong, bồng Tịnh vào phòng tắm, cẩn thận đặt đứng chống vững rồi mới ra. Đợi lên tiếng lại trở vào bồng ra ngoài đặt lên giường, lấy chén cháo bàn lại cho ăn, còn mình cũng giải quyết dĩa cơm tôm để sẵn đó. - Sao em phải ăn cháo, còn được ăn cơm tôm. - Em bị đau chân, mới bị bệnh và uống thuốc nên ăn những món thanh đạm chút, ráng ăn hết chén chào nha, mai mốt hết bệnh đưa em ăn món nào em thích chịu ko. - Ko chịu cũng phải chịu chu chu miệng, phụng phịu cuối đầu ăn tiếp chén cháo. Cả 2 giải quyết xong cái bao tử rồi lại yên lặng ko biết phải làm gì, nam nữ trong phòng làm cho cả 2 cùng có vẻ gượng ngùng. Thấy có vẻ ko ổn, cần phải làm cái gì để cho thời gian đêm nay qua mau, nên Tịnh đề nghị với Quân: - Bây giờ mới có 7 giờ tối, đưa em chơi nha Quân lập tức bác bỏ ngay: - ko được, chân em đau mà muốn đâu. - chạy xe chở em vòng vòng thôi mà, em ko xuống xe đâu. Nhìn gương mặt mà ko đòi xuống xe, thôi để chắc ăn ko cho là tốt nhất, nghỉ vậy nên lắc đầu: - Em mà ngồi xe quá lâu chân lại đau đó, mai còn phải xe về thành phố cả buổi nữa, bây giờ em nghỉ ngơi . - Nhưng em ko buồn ngủ Tịnh cố tình đưa cái mặt tỉnh táo ra nhìn Quân, nhưng Quân ko động lòng mà còn nhắc nhở : - Lúc nãy em hứa là nghe lời mà, giờ lại ko nghe phải ko? - Nhưng cũng chìu em mà. - Cái gì chìu được mới chìu, thôi ngoan ngủ . Quân đưa tay vuốt vuốt tóc Tịnh, tỏ ý kêu nghe lời. Tịnh thấy đồi chơi ko xong cuối cùng quay qua đồi cái khác: - Giờ em ko buồn ngủ mà, sáng giờ em ngủ nhiều rồi. Hay và em sang kia coi phim nha. Biết ko chìu là ko xong, cũng nhượng bộ ko đồi chơi nữa nên cũng đành phải đồng ý với đề nghị xem phim của , gật đầu đồng ý rồi mới từ từ bế sang đặt xuống ghế sofa, quay sang hỏi ý : - Em muốn xem phim gì? - đưa đồ bấm cho em. Trao cho đồ bấm, sửa lại tư thế ngồi cho , giúp được thoải mái, để người ngồi dựa vào mình, chân gác dài ghế sofa, nên và chỉ ngồi ở góc của cái ghế. Tịnh bấm tới bấm lui để kiếm phim vừa ý, hết dài phim Việt Nam rồi sang những kênh nước ngoài, nhìn mà Quân chóng cả mặt. cuối cùng ngừng lại ở kênh phim chíu những pha hành động, và quyết định xem nó: - Mình xem phim này nha , lúc trước bà giúp việc già ko bao giờ cho em coi, nhưng em rất muốn coi lâu rồi, em thấy nhưng pha hành động như vậy có sao đâu mà bà lại ko cho em coi. - Chỉ tại em còn bà ko muốn em coi những gì quá bạo lực mà thôi. Quân giải thích với Tịnh và cũng châm chú vào bộ phim, cả 2 coi say sưa, và cũng hồi hộp theo những màng đấu súng trong phím. Thế nhưng cả 2 cùng ko ngờ màng cuối của bộ phim lại là cảnh nhân vật nam và nhân vật nữ biểu tình cảm giường. Tịnh theo phản ứng lấy tay che mắt, mặt ngượng ngùng đỏ ửng. Còn Quân cứng cả người khi xem những cảnh đó, cảm giác nóng bừng chạy khắp người . Khi hàng chữ "the end" lên cũng là lúc cả hai cùng ko biết phảI làm gì, cái cảnh cuối phim để lại rất ấn tượng làm cho đầu óc cả 2 nghỉ đến và đỏ ửng mặt mày, phản ứng tự nhiên là Quân đưa tay kéo tay Tịnh khỏi mắt, nhìn vào cặp mặt , cả 2 như bị dòng điện chạy qua làm tê liệt hết mọi hành động tiếp theo. Rất lâu sau Quân mới thốt ra lời ko định trước: - Em đẹp quá, công chúa của . Và hành động tiếp theo cũng bất ngờ như lời , kéo lại ngần, từ từ cuối xuống đặt môi lên đôi môi đỏ hồng của . cảm thấy đôi môi mình mền mại tuyệt vời biết bao khi chạm vào môi . Hết chiếc hôn này đến chiếc hôn khác đầy khao khát, đam mê. ko còn giữ được cảm xúc của bản thân nữa, ko cách nào ngăn cản nhưng hành động tiếp theo sau đó. Tịnh cũng cứng người theo hành động của , sau đó từ từ thả lỏng người dựa hẳn vào . Quân luồng tay bồng lại giường và đưa đôi môi cùng hơi thở dồn dập xuống cái cổ trắng tuyệt vời của . đưa tay tắt ngọn đèn ngủ bên cạnh khi chiếc đầm trắng được cỡi bỏ khỏi người . Tịnh thoáng thấy xấu hổ khi thấy cơ thể bị phơi bày trước mặt nên đưa mặt giấu vào ngực . nhìn cử chỉ của , ko kèm được cảm xúc ngày càng mãnh liệt, cả hai bước vào cánh cửa Tình , Tình vợ chồng. Khi tiếng chim hót véo vo, ánh nắng nhảy múa cành cây, mắt Tịnh mới bắt đầu từ từ hé mở, cảm giác đầu tiên là thấy cơ thể có nhiều khác lạ, nhìn bản thân được Quân ôm lấy, Tịnh ko hỏi thấy gượng ngùng, kéo tấm trăng che hết cả người, nín thở sợ Quân thức giấc, bây giờ chân lại đau ko cách nào vào phòng tắm, lúng túng ko biết làm sao lần nữa cảm thấy đôi tay của Quân người mình siết chặt và giọng ấm áp của vang lên: - Em thức rồi hả. - .... hoàn toàn yên lặng ko trả lời, tắm chăn bị kéo lên che luôn cả gương mặt, Quân cười ranh mãnh kéo chăn ra nheo mắt chọc : - Em làm gì mà trốn dữ vậy, bộ mặt biến thành cái gì sao mà em ko thèm nhìn vậy. - Em.... tránh ra chút , sao cứ tới gần em hoài vậy. Nhìn gương mặt hồng hào như quả đào của ko kèm được khao khát, hôn cái lên đôi má bầu bỉnh của , rồi nhìn thương hỏi: - ko tới gần em làm sao giúp em thay đồ, làm vệ sinh. Chân em đâu có đứng dậy được. - Á.......ko cần Tịnh đỏ mặt khi nghe lời Quân , la thét lên làm cho Quân hoảng quá ko dám chọc nữa: - thôi, thôi, em ở đây thay đồ còn vào phòng vệ sinh đây, đừng la thét lên nữa, lát giúp em vào vệ sinh rữa mặt. rồi Quân vào phòng vệ sinh bỏ lại Tịnh ở ngoài. Sau khi cả 2 chỉnh tề xong bồng Tịnh ra xe và thẳng về thành phố. Ngày hôm sau đến lớp dưới Giúp đỡ của Quân, sau khi Tịnh ngồi vừa yên chỗ thấy Luân chạy lại bên mình với thái độ ko mấy vui Luân hỏi: - Tịnh và Quân ko phải quan hệ em mà là Vợ chồng với nhau phải ko? Tịnh bối rối rồi gật đầu mắc dù biết Luân rất giận mình, rồi lại giải thích thầm mong luân hiểu cho hoàn cảnh của mình: - Mình và Quân lấy nhau vì người lớn bắt buộc, mặc dù mình đủ tuổi kết hôn nhưng mình còn học cấp 3 nên đành phải giấu việc kết hôn để được đến trường. Luân hãy hiểu cho mình. - Tịnh có biết việc mình dối làm cho nhiều người bị tổn thương ko hả, vậy mà bạn kêu mình hãy hiểu cho bạn, mình ko hiểu gì cả xong Luân bỏ luôn, Tịnh ở lại ko hiểu Luân mình làm tổn thương ai. Kể từ ngày hôm đó Tịnh và Quân bước vào cuộc sống vợ chồng, sau đó Luân cũng phần nào hiểu và thông cảm với Tịnh, nên chủ động làm lành với Tịnh, Hoàng có buồn nhưng cũng cố gắng quên mối tình đầu này, Hoàng cảm thấy nhìn thấy Tịnh vui mình cũng nên vui mừng giùm , và bên Hoàng lúc này lúc nào cũng có Luân bên cạnh, chúng ta có thể tìm kết thúc tốt đẹp đến với họ. 3 tháng sau Khi Quân từ công ty về, cảm thấy lạ vì ko nhìn thấy Tịnh, nhìn dì Nhung loay hoay dưới bếp mà hỏi: - Tịnh đâu rồi dì? Dì nhung cười cười nhìn , ánh mắt giễu cợt : - Nó ở phòng đấy, hình như bị bệnh hay sao mà trưa giờ ko chịu xuống. Quân ko để ý đến nụ cười và ánh mắt có gì đó giễu cợt của dì Nhung nên nhanh chân chạy lên phòng, hôm nay quên luôn cả lịch gõ cửa phòng, mở cửa ra và ngác nhiên khi ko nhìn thấy : - Lạ nhỉ, dì nhung Tịnh ở phòng sao ko thấy đâu vậy. Vừa cũng vừa nghe tiếng thút thích của ở đằng sai chiếc bàn làm việc. tới lại ngần , đưa tay sờ lên tráng nhưng liền bị gạt tay ra, thắc mắc liền hỏi : - Em sao vậy, thấy khó chịu ở đâu àh? - Ko có. Tịnh nhìn Quân với ánh mắt giận hờn, trả lời cộc lốc. Nhưng Quân đâu có buôn tha cho , cố kéo ra khỏi chỗ ngồi hẹp của mình, tiếp tục lo lắng hỏi: - nghe, cái gì làm cho em buồn, chẳng phải em nghe lời sao, nghe mà. Đưa nấm tay lên đánh vào ngực , vừa khóc vừa trách mắng: - Tại tất cả, tất cả là tại , từ nay em ko cho tới gần em nữa. - Nhưng mà có chuyện gì, đâu có làm gì cho em giận. Quân đưa gương mặt vô tội nhìn Tịnh, cố hỏi tại sao lại giận : - còn nữa, ko cho em biết rằng em có thể có em bé, bây giờ làm cho em bé trong người em rồi, em ko biết, bắt đền đó. - Ai..tại sao em biết mình có em bé? Quân hỏi nhưng ko che giấu được nụ cười rất tươi môi mình: - Em từ trưa giờ ko ăn được gì cả, dì Nhung em có em bé, vui lắm sao mà cười dữ vậy, từ nay em làm sao đến trường được nữa đây. Mặc cho Tịnh giận, Quân rất vui bồng Tịnh lên xoay vòng vòng, miệng : - Em ko cần học nữa, ở nhà nuôi. em yên tâm, có em bé rồi em ko cần làm gì cả, em bé chăm sóc. - còn được nữa hả? Quân vừa buông Tịnh xuống đất, bị Tịnh quát lên đưa tay đấm thình thịch lên ngực . Cuộc sống Quân và Tịnh càng vui hơn khi gia đình có thêm thành viên, ngôi nhà như muốn nổ tung ra với những trò quỷ của Tịnh , giờ cộng thêm đứa quỷ con. Quân và Ông Triệu, dì Nhung chỉ biết bó tay chịu thua 2 me con Tịnh. —the end—