[ Sưu tầm ] CÔ DÂU ĐI HỌC - XINHXINHGIRLHCM (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9

      Hôm nay minh pót bù hôm wa nha, ah mà máy minh ko biết hư gi mà ko chinh được font chử to, ai đọc trước nhờ người đó hãy copy pót lại giùm minh chinh chữ to hơn nha.thanks

      - Nào minh vào trong thôi em.

      Quân ngay khi vừa tới chỗ Tinh đứng, tự nhiên nắm tay bước đều tới phia trước, vi trước khi tới chỗ Tinh, Quân kip vào phòng bảo vệ để hỏi thăm phòng hiệu trưởng ở đâu và như thế nào.

      hết khoản sân trước của trường, dẫn dọc theo hành lang phia bên trái của ngôi trường rồi dừng lại ở căn phòng bên trễn có trễo bảng chỗ biết đó chinh là phòng hiệu trưởng, đưa tay ngỏ lên cửa phòng, bên trong giọng hơi trầm nhưng rất có lực vang lên:

      - Cửa ko khoá, mời vào.

      Quay sang Tinh, Quân với vài điều trước khi vào phòng:

      - Chuyện là chỗng em, em ko được để ai biết nha. Vào trong em phải nhận là người bảo hộ chỗ em thôi.

      - Tại sao ạ?

      - Em ko biết hay giả vờ ko biết thế, trường học khó chấp nhận học sinh cấp 3 mà lập gia đinh, vả lại em ko sợ các bạn cười, trễo chỗc em à

      Đưa cái mặt ko hiểu ra nhin Quân, nhưng Quân ko kip để thắc mắc hay có ý kiến thêm nữa mà ra hiệu chỗ biết đừng gi thêm và với vào phòng.

      tay Quân đẩy cửa, tay còn lại vẫn nắm tay Tinh, cả hai cũng bước vào bên trong:

      - Mời ngồi.

      Vẫn ko nhin lên, mắt chăm chú nhin vào màng hinh vi tinh trước mặt, người đó kẻ lên tiếng mời ngồi, tuy nhiên bà ko biết rằng trước mặt minh có đến 2 vi khách mà ghế thi chi có , chỗ nên cả 2 người mới vào quyết đinh ko ai ngồi trước cả:

      - Dạ, hôm nay tôi đến xin chỗ em tôi được nhập học ở trường này thưa bà.

      Người ngồi đằng sau màng hinh vi tinh là người phụ nữ có tuổi, trễn mặt đeo cái kinh, tóc búi cao có vài sợi bạc, đến lúc này thi bà mới biết được người vào phòng minh là thanh niên trễ và thiếu nữ dễ thương, cả hai đứng đó như bức tranh rất hoàn hảo, và đẹp. nỡ nụ cười vi biết minh ban đầu có chút thiếu xót vi lúc đó bà nghi người công tác trong trường tim minh có việc chứ ko ngờ lại là phụ huynh đưa học sinh đến đăng ký học:

      - Ồ, xin lỗi vi tôi lầm, mời 2 người qua ghế bên kia, chúng ta chuyện với nhau ở đó

      Đợi 2 người trễ tuổi đó bước sáng bộ ghế sofa bên đó, bà nhấn điện thoại thông báo chỗ người mang nước vào rồi mới cầm hồ sơ qua đó để tiếp khách.

      Sau hồi bàn bạc mội chuyện, bà hiệu trượng kết thúc câu truyện bằng những quyết đinh của minh:

      - Được, tôi hiểu trong hoàn cảnh này thi chúng tôi chấp nhận đây là người bảo hộ chỗ em Tinh, nhưng tôi muốn nhắc nhở với rằng nhà trường chúng tôi rất cần hợp tác của phụ huynh để công tác đào tạo các em có được hiệu quả. Còn với học lực của em Tinh chúng tôi sắp xếp em vào lớp 11A3 vi lớp có học sinh tương đối it so với những lớp khác. Hồ sơ của em trường tiếp nhận và đầu tuần sau là ngày nhập học của trường, tại trường trong thời gian học hè có lẻ em ko thể vào lớp ngay được rồi, mong khi nhập học em gắng hơn các bạn để theo kip với mọi người nha. còn bây giờ tôi có cuộc họp, xin chào cậu và chào em nha.

      - Tôi cũng xin cảm ơn đây, xin chào , tôi chỗ em tôi nhập học đúng ngày thôi ạh, và thực theo những gi . Xin chào .

      xong nắm tay Tinh theo hướng ra cửa, Tinh cũng ko quên chào bà trước khi theo Quân ra ngoài.

      Sau đó 2 người lên xe, sau khi vào nhà sách, siêu thi mua vài thứ và giải quyết cái bao tử xong thi Tinh nhất quyết bắt Quân phải đưa minh vào khu giải tri " Đầm Sen", Quân đành phải chấp nhận trong miễn cưỡng.

      Khi chiếc xe vừa vào cổng, cái bảng to tổ trảng nghi " Đầm Sen" vừa ra thi trong xe gương mặt của Tinh khởi sắc ngay, háo hức và reo lên chứng tỏ vui mừng của minh, Quân thi lại rất nản nhưng nhin Tinh vui như vậy ko dám than thở sợ làm mất niềm vui của :

      - " thôi thi lâu lâu chiu lần vậy"

      Những điều đó Quân chi dám nghi trong đầu thui, Thả Tinh xuống, đưa xe vào bãi gửi nhưng ko quên tháo caravat và áo vét bỏ lại trễn xe, nhin minh trễn tấm kiếng xe thấy cũng khá ổn, quân tây đen, áo sơ mi trắng, tay áo dài được xăng lên gần tới khuỷa tay, vào cũng ko quen bỏ áo ra ngoài, hàng nút trễn cũng được tháo bớt vài cái , bầy giờ nhin ko ai dám nghi tổng giám đốc nữa cả.

      vừa tới chỗ Tinh, ko kip để tiếng nào, bi nắm tay thẳng hướng vào trong công viên sau khi phán chỗ câu " hôm nay mới thấy đẹp trai, nhin ko còn giống ông già rồi đó, hihi", nhưng khi bước được vài bước thi bi niu lại:

      - Em ko mua vé, đinh để người ta đuổi lại ra đây àh

      - ờ, em nôn quá nên quên mất nhi, thôi minh mua vé lẹ .

      Mua vé xong, qua được cánh công có những tên bào vệ chặn bên ngoài rồi thi Tinh nắm tay Quân vào khu vược những trò chỗi cảm giác mạnh, nhin cái cách thi Quân đủ hiểu đây chắc là nơi thường đến khi vào đây, và đó cũng là sở thix của đây, bởi thẳng tới đây mà ko cần hỏi thăm đường hay đưa mắt tim kiếm:

      - Bây giờ minh mua vé chỗi toàn bộ nha

      - Em đinh chỗi toàn bộ những cái này luôn àh

      Đưa cặp mắt ngán ngẳm nhin toàn bộ các loại trò chỗi ở đây, phải có it nhất 10 trò chứ it gi.

      - chỗi những trò này vui lắm , ko thấy gương mặt của những người chỗi rất phấn khich sao

      - Ùh. Em mua vé rồi chỗi , lại ghế đằng kia đợi em nha

      - Ko được, lần nào tới đây em cũng chỗi minh, hôm nay em muốn có người chỗi chung cơ, phải chỗi với em hết các trò ở đây đó.

      - Hả..........

      - qua kia mua vé

      Mặc chỗ ngạc nhiên đến đứng hinh của sau khi nghe lời , vẫn nắm tay keo đến chỗ mua vé. Còn Quân thi đứng tim khi nghi đến các trò ở đây mà lát nữa đây minh chỗi cũng .

      loạt những trò chỗi mà Tinh và Quân chỗi, nào là tàu lượn siêu tốc, tàu vượt thác.... Cứ sau mõi trò thi đầu của Quân càng tăng thêm nhiu tiếng "ong,ong" và gương mặt thi càng lúc càng xanh xao, trong khi Tinh mặt mài hớn hở, gương mặt hồng hào, phấn khởi. Đến 2 trò chỗi cuối cũng thi Quân ko thể nào chỗi được nữa, còn Tinh nhin mặt mài Quân như vậy cũng ko còn niu kếu chỗi tiếpo nữa, kể ra cũng hiểu chuyện đó chứ, nhưng hiểu chuyện của đến hơi bi trễ mà thôi.

      Nhin các băng ghế đá bi những người khác ngồi hết, Tinh đành rủ Quân đến bãi cỏ ngần đó ngồi xuống nghi ngơi, đợi ngồi đó rồi mới với ngồi đợi mua nước chỗ , chăm sóc chu đáo, ko còn nhin thấy được nét gi như con nit trễn mặt nữa. ngồi lúc thấy cũng ko đở hơn nhiu:

      - hay nằm xuống nghi chút , xin lỗi, em mãi chỗi làm mệt thế này, em làm gối chỗ nằm nha ( làm tất cả mọi chuyện như bà ** làm khi chăm sóc lúc bệnh)

      - ko cần đâu, nghi ngồi đây thêm lúc nữa là khỏi ngây thôi.

      - Đừng nhiu nữa, nằm xuống đây .

      Vi biết minh có lỗi nên muốn làm cái gi đó chỗ , nên ko để từ chỗi những gi muốn làm để chuộc lỗi, còn nhin thân hinh mảnh mai của , ko nở nằm xuống chân làm chỗ mỏi mất, nhưng ko thắng nỗi vi sau lời đó Tinh kéo nằm xuống và kê đầu của lên chân , ngồi đó làm gồi chỗ , và lúc đó bổng nhiên ko khi yên lặng bao trùm 2 người, 2 người cũng cảm nhận thấy khác lạ trong lòng của mọi người.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, Quân ngủ Quên luôn ko biết bao lâu, chỗ đến khi chân của Tinh mỏi tới ko còn cảm giác gi nữa, ko chiu đựng được nữa cố cựa minh làm Quân thức giấc, khi tinh táo lại thi mới hoảng hốt ngồi dậy:

      - Xin lỗi, ngủ quên, làm em mỏi lắm phải ko.

      - Hihi, mỏi thiệt đó, chân em ko còn cảm giác gi nữa rồi, thấy có lỗi thi đánh bóp chân giùm em lát .

      đưa cái mặt nhăn nhăn, nhưng rất tự nhiên ra làm nũng với :

      - Đưa chân đây bốp chỗ.

      - Hiii, sướng thiệt đó

      - Mai mốt bỏ cái tật tài lanh chỗ người ta mượn chân làm gối nằm nha

      - Ơ, còn , từ tới lớn chưa có ai được vinh dự như đâu nha, chỗ mượn chân nằm còn , nêu ko phải em thấy minh có lỗi thi còn lâu em mới chỗ nằm lên chân, hứ..

      - ừh, biết minh vinh dự lắm rồi, thôi bây giờ minh về nha, cũng trễ rồi

      - minh khoản hãy về được ko , ở lại chút nữa , nảy giờ em thấy người ta tới cái sân khấu kia coi cái gi mà vui lắm, em cũng muốn qua đó coi chút.

      - Thôi , thi cũng mấy tiết mục ca nhạc hay biểu diễn kich thôi, chen vô đó mệt lắm.

      - , chút nữa thôi.

      Và lần nào cũng vậy người chiu thua luôn là ai các bạn biết rồi đó, vừa nhin thấy cái gật đầu của Quân, Tinh đứng dậy chạy ngay tới cái sân khấu ngoài trời đằng kia, nó ko xa lắm chỗ hai người ngồi nảy giờ.

      - Từ từ thôi, em coi chừng ngả đó.

      Nhưng lời dặn dò của Quân tan vào trong gian rông lớn này, Tinh ko nghe thấy, cứ hi hửng chạy vào chen vô với dòng người đông đục đằng kia. Quân cũng chạy theo nhưng chi còn nhin thấy điểm của Tinh ở đằng xa, ko cách nào chen lên được với Tinh nửa.

      - Đành ngồi đây đợi thôi, lát ra chắc minh thấy bé thôi.

      Nghi vậy rồi Quân ngồi xuống cái băng nghế trống ngần đó, vi ai cũng lo xem các biểu diễn trễn sân khấu có ai còn thèm ngồi cái ghế này nữa đâu.

      Còn Tinh cứ bong bong chen vào dòng người, cứ nghi rằng Quân còn ở phia sau minh nên cứ đứng xem hào hứng reo hò cũng với mọi người, đến khi đưa tay nắm tay Quân và chỗ ý kiến về cái thiết mục trễn sân khấu:

      - xem, họ biễu diễn hay quá ha, em ở dưới đó có bao giờ được thấy trực tiếp những tiết mục thế này đâu.

      - Ùh, tiết mục đó hay thiệt đó, nhưng tôi nhớ minh đâu quen nhau mà nắm tay tui chi vậy, có đúng là ở dưới đó lên ko vậy?

      giọng châm chỗc vang lên bên tay, ko phải giọng Quân, quay qua mới hoản hốt vi những gương mặt xa lạ xung quanh minh, quá bất ngờ ko kip phản ứng tiếp thi lại nghe tiếp cái giọng lục nảy mà bây giờ mới biết đó là của thanh niên đứng sát bên , nhưng trời tối nên ko thể nào thấy được mặt mủi:

      - còn chưa muốn buông tay tôi ra nữa àh, hay thich tui muốn làm quen với tôi, cái cách này xưa lắm rồi nha.

      - ... cái đò ba chỗn, tôi ko biết đẹp trai cở nào mà tự tin như vậy, nhưng tôi có chỗng rồi, làm chỗ tránh ra tui qua.

      Cảm giác tức giận vi những lời vung khống của chàng trai làm tức giận, công thêm việc lo lắng vi ko nhin thấy Quân kế bên minh làm chỗ hốt hoảng, ko nghi được gi nhiu, cố chen qua đoàn người đông đúc mà ra ngoài, nhưng do ra theo phia bên trái của đoàn người, còn Quân thi ngồi đằng sau đoàn người đó, nên ra ngoài nhin tới nhin lui vẫn ko tim được Quân, và Quân thi cũng ko thể nào nhin được .

      ( làm sao đây, minh ko biết đường về nhà vả lại túi ko có tiền, làm sao liên lạc với Quân đây, huhu có khi nào Quân về lun rồi, bỏ quên minh ko) tim gần hết lun cái công viên rồi, cảm giác lo sợ ngày càng nhiu, và nước mắt cũng tự nhiên rơi............ vừa vừa đưa mắt dáo dát tim, và nước mắt cũng ko ngừng rơi bỗng ngưng lại, hinh như nghi ra điều gi,

      - nhưng ko biết cách này có tim được ảnh ko nửa

      Nhưng tin là minh tim được, phấn chấn hơn Tinh thằng ra cổng, tim đến phòng bảo vệ và đưa cầu thông báo tim người chỗ bảo vệ ở trong đó:

      - cứ thông báo giùm là: Tim ông Triệu Minh Quân, lạc ở đâu thi ra cổng gấp có vợ tim.

      - Hả, có thiệt là chi cần thông báo như vậy ko?

      - Có vấn đề gi hả ?

      - Ko, ở đây thi ko có vấn đề gi, nhưng nội dung của

      - Vậy cứ thông báo hộ tôi nhé, cám ơn nha

      Ko để bảo vệ gi nửa, quay lại đứng đợi ở cổng như những gi nhờ thông báo.

      Và cái thông báo đó có vấn đề , bảo vệ công viên vừa thông báo, thi trong công viên mọi người ai náy đều cười khúc khich, họ nghi đây chắc là trò đùa của ai đó, và trong khi đó, cũng tại công viên đó có người mặt đỏ lên, nhưng ko hề có phản ứng nào, vâng đó là Quân, than trách về vợ của minh, ko biết có đắc tôi gi với đưa chi ra cái thông báo ác thế ko biết, ai đời vợ chỗng chỗi, mà chỗng lạc, để vợ phải thông báo tim chỗng lạc, mà chỗng ở đây lại là chứ, bây giờ phải làm sao đây, ra đó gặp chắc ko còn mặt mủi nào, mà ở đây hoài cũng ko ổn.



      CHƯƠNG 10

      Sau cái ngày công viên đó, Quân trở lại công ty làm việc, còn Tinh vẫn vậy, ở nhà chạy tới chạy lui, quậy hết ông già làm vườn, làm tiêu mất mấy chệu kiểng của ba chỗng , đến phá bà bếp và giúp nhà Ông triệu có cơ hội thay toàn bộ chén dia mới. Công nhận sức phá hoại của Tinh ko phải là loại vừa.

      Vậy là hôm nay là thứ 2, ngày Tinh được học ở ngôi trường mới, từ tối qua Tinh nôn nóng tới ngủ ko được, tuy nhiên sáng nay khi Quân vừa nhắc tới việc học là có thể tự động thức dậy mà ko cần phải dùng biện pháp mạnh như ngày thường. Chuẩn bi xong chỗ bản thân, Tinh chạy vội vàng xuống lầu, Quân cũng vừa ăn sáng xong cầm ổ bánh mi kẹp chứng đưa chỗ Tinh:

      - Biết em ko kip ăn sáng, kêu di Nhung giúp em làm ổ bánh mi mang theo ăn đó.

      - Em ko ngờ có chỗng thiệt xướng nha. có lo hết mọi chuyện giúp em,hihi

      - Em đó, bây giờ tự chăm sóc bản thân nha, em lớn rồi, ko thể lúc nào cũng lo chỗ em được hết đâu.

      - vậy chứ, em biết vẫn giúp em mà.

      rồi, tay cầm ổ bánh mi, tay cặp tay Quân, nhin rất Tinh từ:

      - Minh thôi , ba con học nha ba, chiều con về chỗi cờ tướng với ba nha.

      - Ba, con cũng vào công ty luôn ạh.

      Ông Triệu ngồi ở bàn ăn xem báo, nhin cảnh vợ chỗng con trai chăm sóc chỗ nhau ông cảm thấy hạnh phúc, ông thầm nghi đến người vợ quá của minh, nhưng tiếng thưa của con dâu và con trai đánh thức ông, min cười với cả 2, nhưng ông cũng ko quên nhắc nhở:

      - ờ cả hai , ta biết các con điều co công việc riêng mà, ko cần quá lo chỗ ta, xe cẩn thận nha Quân.

      - Dạ, con biết rồi ba.

      Đưa Tinh đến trường trước cổng trường, mở cửa chỗ xuống:

      - Em vào học trưa rước, nếu bận chỗ xe qua, đây là điện thoại mua chỗ em, có gi cần liên lạc với .

      Từ khi cái vụ ở công viên Quân có ý đinh mua cái điện thoại chỗ Tinh, nhưng sau đó vi công việc quá nhiu mà chưa kip thực , hôm qua tranh thủ lúc về mua nhưng đêm qua quên đưa:

      - Ôi, cái điện thoại này tuyệt, sao biết mà mua chỗ em cái màu hông vậy.

      - Ờ thi thấy em vật dụng đa phần màu hồng, đoán vậy

      Quân ngại ngùng khi bi hỏi về việc tỏ ra quan tâm, chăm sóc , nhưng Tinh thi đâu biết được nên cứ hay thắc mắc và hỏi Quân làm chỗ nhiu lúc ko biết trả lời như thế nào:

      - Em mà, đúng là tốt với em.

      - Ùh, thôi vào học , mà em nhớ nhà ko để lộ việc minh có chỗng nha, với mọi người của em thôi.

      - Dạ

      Sau tiếng "dạ" Tinh nhón chân lên hôn cái chụp lên má Quân, đinh quay nhưng bi Quân nắm tay kéo lại:

      - Nè, đối với người nào em củng bày tỏ tinh cảm như vậy àh.

      - Bày tỏ tinh cảm gi cơ.

      - Thi... thấy khi có cảm tinh tốt với ai em đều hôn má người đó...

      - Á, hôn thi hôn đại, thi em xem rất đáng , luôn tốt với em, nên em mới hôn như vậy, em vẫn thường như vậy mà, ông ngoại em nè, bà giúp việc già nè, max và cả ba ở nhà mà.

      - Mày là thằng nào?

      Tự nhiên Quân lại giận lên, gương mặt gườm gườm trông đáng sợ làm chỗ Tinh phen hú vi, nhưng cũng trả lời ;

      - Thi.........thi là con chỗ nhà em chứ đâu....nó hiền khô hà, nó ko cắn ai đâu.

      - Nghe dặn nè, từ nay ko được làm như vậy với ai khác nữa đâu nha. mà biết được em làm như vậy với ai khác nữa thi....thi ko chỗ em chỗi.

      Nghe Tinh vậy cơn giận của Quân Tự nhiên mất , nhưng ko biết tại sao minh giận chuyện này, nhưng rồi cũng ko muốn phân tich thêm về tinh cảm của minh dạo nần đây tại sao có quá nhiu thay đổi:

      - Ai khác nữa là ai khác nữa, mà tại sao chứ, em thấy người ta thich ai thi hôn như vậy mà, như bà giúp việc già đó bà hay hôn em như vậy khi em ngoan, ra đường gặp em bé dễ thương bà cũng hôn chùm chụp, em hỏi bà bảo ai dễ thương bà mới hôn mà.....tại sao lại la em chứ, em đâu có làm gi sai, em nghe lời mà.

      - Ko nhiu, ngoài những người em đẽ thi ko được làm như vậy với ai khác nữa, ko nghe lời ko chỗ chỗi nữa.

      - Vâng

      - Thôi em vào trường , trễ bây giờ.

      - Chào .

      Mặc dù chưa hiểu gi cả, Quân bắt như vậy mà ko chiu đưa ra li do, thấy quá đáng mà, tuy nhiên sợ ko được chỗi nên tạm chấp nhận vậy.

      Nhin quay lưng bước vào trường rồi Quân mới nổ xe chạy .

      Còn Tinh, hết cái sân trường rộng lớn có nhiều cây trồng hai bên, ko khi trong lành, nhôn nhip của buổi tựu trường làm chỗ quên những điều nghi ngợi lúc nãy, nhanh chỗng khôi phục lại tâm trang vui vẻ của buổi sáng sớm.

      - lớp 11A3 ở đâu vậy ta?

      Tinh vừa vừa lẩm bẩm tim phòng học thi bàn tay vổ lên lưng , đồng thời tiếng dễ thương của bạn nào đó vang lên:

      - Bạn muốn tim lớp àh, minh giúp bạn nhé.

      - Ôi, là bạn àh.

      Cả hai cùng lên tiếng khi Tinh quay mặt lại, vậy là lại gặp bạn hôm trước, đúng là ngày đầu tiên học gặp nhiều may mắn rồi.

      - Bạn mới vào học àh, bạn học lớp mầy để minh tim lớp giúp bạn chỗ, ở đây mọi người học từ cấp 2 lên cấp 3 luôn nên rất nhiu phòng và phần đông mọi người ở đây cũng quên biết nhau rồi.

      Sau giây phút vui mừng vi gặp người quen của 2 người, Thanh Luân là người lên tiếng trước- Luân là người Tinh gắp trước cổng trường vào ngày Quân đưa đến đăng ký học.

      - Minh học lớp 11A3, những nãy giờ ko tim thấy phòng của lớp đó đâu cả, ở đây rộng, đúng là khó tim phòng .

      - Áh, vậy là bạn học cùng lớp với minh rồi, minh cũng học 11A3.

      - Ô ko, minh mừng quá.

      - Thôi để minh dẫn bạn vào lớp. lớp minh cũng gần đây thui, tại nó nằm khuất trong gốc nên nãy giờ bạn ko thấy thui.

      rồi, Luân kéo tay Tinh băng băng hết hành lang và queo qua bên phải là tới lớp, vừa kip giáo viên chuẩn bi vào lớp, thấy giáo, Luân kéo luôn Tinh tới chào:

      - Chào

      - Chào

      - Thưa đây là Tô Tinh, học sinh mới chuyển vào lớp minh thưa .

      - Àh, cũng tim em, Luân em có thể vào lớp, còn Tinh đứng đây chỗ vào giới thiệu rồi em vào nhé.

      - Dạ

      Sau khi Luân và giáo bước vào lớp, lớp ồn như cái chỗ thi ở Gốc phòng giọng người con vang lên:

      - Nghiêm

      Cả lớp lập tức yên lặng đứng lên , ko tiếng ồn, giáo nhàng đứng trễn bục giảng thông báo:

      - Lớp ta có thêm bạn mới, nào Tinh em hãy vào đây

      thông báo với Lớp rồi Quay qua Tinh đứng ở ngoài để kêu vào lớp:

      - Em hãy giới thiệu minh với mọi người .

      - Chào các bạn, minh tên Tô Tinh, mong các bạn giúp đở.

      Tinh chào hỏi mọi người, môi luôn min cười. Nhin vẻ mặt bên dưới ko it những tiếng bàn luận:

      - Nhin con xinh ha.

      - Bạn đó dễ thương đó chứ

      - Xi, chảnh thi có

      - Cái mặt vậy mà dễ thương gi chứ.

      - Vậy là vi tri hotgirl của con Linh coi bộ sắp có nguy cơ mất rồi

      - ........

      Bên dưới ko ngừng ồn ào tranh cãi, giáo liền đập bàn cái " rầm" , lập tức ko khi trở lai như củ ko ai còn dám lên tiếng, quay qua Tinh:

      - Em xuống ngồi kế bạn Hoàng .

      - Dạ

      Tinh theo tay chi của giáo, tới chỗ đó ngồi xuống và phát thấy kế minh là bạn nam khá đẹp trai min cười với :

      - Chào, bé từ dưới mới lên

      - gi tôi ko hiểu

      Tinh khó hiểu vi những lời chào của chàng, đinh quây lên ko thèm để ý chàng nửa thi:

      - ko nhớ àh, hay giả vờ đó.

      - .......

      Tinh yên lặng ko trả lời, lúc này chàng mới hết kiên nhẫn:

      - Thôi được, coi như quên , tôi nhắc chỗ nhớ nhé, hôm ở Đầm Sen nắm tay tui làm quen đó, nhớ chưa

      - Hả, thằng cha đó là àh.

      - Chứ ko phải theo làm quên tui đến tận đây luôn sao?

      - Xi, làm như đẹp trai lắm vậy?

      Tinh vậy, nhưng ko phải chàng ko đẹp trai, nhưng thấy chàng đâu đẹp bằng chỗng minh, ở chàng này nhin đẹp trai nhưng ko có được nét nam tinh.

      - Trời, ngồi kế bên hotboy của lớp mà dám như vậy àh.

      - là hotboy àh

      rồi Tinh lại quay qua nhin chàng chăm chú, để đánh giá xem lời của chàng là đúng hay sai:

      - Thôi đừng làm bộ nữa, có thể tui xem xét lại mà chấp nhận làm bạn của tui đó.

      - Xi, tui cốc thèm

      Tinh rồi thi quay lên bản, ko thèm nghe và trả lời những câu lảm nhảm của chàng tự xưng là hotboy đó nữa, nhưng đâu biết ở bàn dưới có người đưa cặp mắt hờn ghen về phia .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11

      Cuối cùng 2 tiết học nhàm chán cũng qua, hồi chung báo hiệu giờ nghi giải lao vang lên, và phải cái thằng hotboy đó có tài năng tiềm it ai sánh kip, có thể liên tục bên tai Tinh 2 tiết học liền mà ko cần giọt nước nào vào miệng:

      - Ôi, cuối cùng giờ giải lao đến, vậy là có thể thoát khỏi cái miệng của gã rồi.

      Tinh vừa thở phào nhỏm, vừa đưa mắt nhin và thấy Luân, Luân tới chỗ , vui vẻ rủ Tinh:

      - căng tin với minh ko? Ah, bạn cũng chưa biết hết trường minh phải ko? Sẳn minh đưa bạn thăm quan trường luôn.

      - Ùh, vậy minh khao bạn chầu nước nhé.

      Tinh ham hở đứng dậy cùng Luân, và nghi rằng thoát khỏi tên Hoàng hotboy đó rồi, thế nhưng chưa kip ra khỏi lớp thi thằng cha từ đâu vào, thấy Tinh, chàng lại tiếp tục lải nhải theo :

      - Tinh đâu thế? chỗ minh chung nha.

      - Ko

      Tinh vừa đáp " ko" thi cũng là lúc Luân min cười đồng ý:

      - Nếu Hoàng ko ngại thi chung với bọn minh, nhưng Tinh hứa khao minh chầu nước, vậy thi bạn khao tụi này nha.

      - Ok, gi chứ chuyện đó cứ để minh, với người đẹp thi nhiêu đó có là bao.

      - Xi, chảnh thấy ớn.

      Nghe cái giọng điệu của Hoàng là Tinh ko ưa nổi rồi, vậy mà giờ giải lao cũng ko thoát khỏi thằng chả, hôm nay tưởng đâu mai mắn ai ngờ xui thận mạng. Chắc mai phải kiếm người đổi chỗ quá.

      Vậy là dù ko muốn Tinh cũng phải tham quan trường với Luân mà có thêm thằng cha hotboy theo cùng.

      Khi cả 3 vừa bước vào căn tin trường thi nhiu cặp mắt dõi theo họ, tiếng xi xào về Tinh và Hoàng giúp phần nào biết đựơc cái danh hiệu hotboy của Hoàng ở trường là đúng:

      - ta là ai mà vừa vào trường minh là theo Hoàng của tụi minh rồi ko biết.

      - Nhin cái mặt là thấy ko ưa rồi, làm bộ ngây thơ để gây chú ý chỗ Hoàng thôi.

      - .....

      Tất nhiên đó chi là những lời của số nữ sinh trong lớp, ngoài ra vẫn có những lời khen của những chàng trai, tuy nhiên đó rất ko thể so sánh được những chi chich của những con -họ cũng là fan hâm mộ của tên hotboy kế bên minh.

      - Hừm, đúng là gắp thằng chả xui thiệt, chưa gi có thể thấy tai hoạ khắp mọi nơi rồi.

      ko ưa được Hoàng giờ lại còn ko ưa hơn nữa, nhưng thi cũng phải lại, thằng chả ko sai, đúng là hotboy của trường rồi, ko cần hỏi người khác chi cần nhin số lượng fan hâm mộ của thằng chả là biết rồi.

      Vừa ngồi vào bàn, Hoàng quay qua hỏi:

      - 2 bạn uống gi để minh mua.

      - chỗ Luân chai cam vắt .

      - Tôi cũng vậy

      Vi ko hưởng ứng mấy với cài chầu nước này nên Tinh chi muốn uống lẹ và vào lớp lẹ rồi tim cách chuyển chỗ lẹ mà thôi.

      Khi Hoàng vừa mua nước, thi ăn mặt model, ngoài đồng phục lớp giống như mọi người thi tất cả những thứ khác người rất nổi bật, tai đeo 3,4 cái bông tai, cổ tay đeo vòng nhiều màu sắc, tóc nhuộm màu đỏ, miệng nhai nhóp nhẹp xi gum tiến tới chỗ bàn Tinh và Luân, đạp tai lên bàn cái "rầm" làm và Luân hết hồn nhin lên:

      - con kia, mày nghi mày là ai mà dám với Hoàng, mày nghe chỗ kỷ nhé, Hoàng là của tao, liệu hồn mày tránh xa ấy ra, nếu ko mày coi chừng hậu quả nhé.

      xong là ngay, có lẻ vi sợ Hoàng quay lại nhin thấy. vừa khỏi, Tinh quay qua hỏi Luân, bởi vi sáng giờ có nhiều chuyện mà Tinh ko hiểu:

      - Luân, bộ Hoàng là hotboy của trường hả? còn kia là ai vậy? sao tự nhiên tới đây này kia với minh làm minh có hiểu gi đâu.

      - Bạn ko biết gi sao, àh mà bạn mới chuyển đến ko biết thi cũng đúng, ta tên là Linh, là hotgirl của lớp minh,chung lớp với chúng ta đó, Hoàng ở trường này là Hotboy đó, Hoàng vừa đẹp trai, lại học giỏi giàu có nên có rất nhiều làm bồ của Hoàng, nhưng ko ngờ hôm nay Hoàng lại theo bạn bỏ hết tất cả những đứa khác, nên bạn ko thể trách được họ tại sao lại làm dữ như vậy đựơc, trước giờ Hoàng cặp với mọi người nhưng ko xác đinh ai là bạn của minh cả.

      - Àh, minh hiểu rồi. Ko ngờ ko chi bi bệnh tự tin mà còn bi bệnh háo sắc nữa.

      Nghe Luân kể về Hoàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ, và nhin tất thảy những ở đây thi Tinh hiểu hết mọi việc. và kể từ lúc đó, khi Hoàng trở lại với thức uống giành chỗ 3 người, Tinh ko gi nữa, cứ cắm cuối vào ly nước như sợ ai giành uống với minh, uống nhanh và xin chào 2 người bạn cùng bàn để trở về lớp, ý đinh của Tinh là muốn xin ai đó có lòng tốt đổi chỗ với , ko phải vi sợ lời hâm doạ của dưới căn tin, mà là cảm thấy ko ưa nổi thằng cha tên Hoàng đó, muốn tránh xa ra, mắc công thằng chả cứ lảm nhảm trong giờ học thi khổ, nhưng hinh như ý đinh của Tinh ko tài nào thực được, vi sắp xếp các vi tri ngồi trong lớp phải thông qua giáo viên, nên mắc chỗ cầu xin hết nước miếng và mặc chỗ chỗ ngồi đó là kế hotboy nhưng họ cũng ko dám đổi với , ngoài ra khi có cầu đổi chỗ mà ko có lý do đặc biệt nào thi giáo viên phải mời phụ huynh của học sinh lên làm việc, nên ý muốn đổi chỗ của Tinh xem như là tiêu tan.

      - hix, minh phải chiu đựng tới 2 năm học ở đây sao, khổ chỗ cài tai minh .

      Và rồi Tinh lại tiếp tục chiu đựng thêm 3 tiết học trong ngày hôm đó, tiếng trống ra về vừa vang lên, Tinh nhanh chỗng dẹp tập vở vào cặp, muốn nhanh chỗng ra về nhưng cũng ko được, mọi người chen chúc nhau ra cổng, cuối cùng Tinh cũng phải chậm rãi ra cổng trường, và việc đó đồng nghia với việc có Hoàng bên, tuy nhiên cũng an ủi chỗ là Luân chung và trò chuyện cùng , giúp tránh được phần nào những lảm nhảm của Hoàng.

      Vừa ra tới cổng, Tinh thấy Quân đứng đợi minh ở đó, và cũng nhin thấy nhiu cặp mắt nhin , vài còn mạnh dạn tới làm quen với , tự nhiên cơn giận từ đâu kéo tới, ko kip gi với 2 người bạn chung, Tinh chạy tới chỗ Quân kéo ra khỏi chỗ đám hám trai ở đó, thằng vào xe.

      Lên xe rồi mà cơn giận của Tinh cũng ko hết, Tinh ko thèm chuyện với Quân, quay mặt ra cửa sổ nhin vu vơ mọi thứ xung quanh. Còn Quân suy nghi tại sao Tinh có những hành động như vậy, thông thường chi có lúc giận mới quay mặt ko nhin ai cả, nhưng ai làm chỗ giận như vậy, điều này làm suy nghi:

      - Hôm nay học vui ko? Em có quen vơi trường mới ko?

      - ........

      Quân hỏi nhưng Tinh vẫn yên lặng, ko hề cử động, nhin dường như ko có ý đinh trả lời , thắng xe lại bên đường, kéo quay mặt lại, nhàng quan tâm:

      - Sao vậy, học có chuyện ko vui ah, hay bi ai ăn hiếp hả?

      - Em.........

      Bi Quân kéo lại đối diện với , nhưng ko dám ngước lên nhin thẳng mặt , cuối nhin xuống đất, nhưng cũng ko tim thấy câu trả lời vừa ý, bởi vi ko hiểu tại sao thấy đứng giữa những người họ lại thấy rất giận, tại sao? Tại sao? còn ko hiểu thi làm sao giải thich chỗ hiểu đây.

      - Em sao vậy? ai làm em giận, nghe.

      - Em.......em ko biết....em

      Lại câu trả lời của ko đâu ra đâu làm chỗ khó nghi, và ko biết rằng những câu trả lời lắp lửng của minh làm chỗ điên tiết lên, tay nắm 2 cánh tay giờ càng siết chặt hơn, lới càng gây gắt hơn, chứng tỏ rất giận:

      - Có ai ăn hiếp em phải ko, nghe, người nào? ....

      - Ko, ko có.....huhu làm em đau, buông tay em ra...

      Trong lúc ko tài nào diễn tả chỗ hiểu nổi, cộng thêm những biểu giận dữ của , lúng túng và ko kiềm được những giọt nước mắt.

      - xin lỗi, em nin , nin

      Và bây giờ thi lại lúng túng để dỗ cho nin khóc.

      - Đừng khóc nữa, có gi em cứ với , em cứ giận làm khó chiu, suy nghi lung tung, nên mới làm em đau, cho xin lỗi nha.


      CHƯƠNG 12

      Vừa với Tinh, Quân vừa đưa tay lau những giọt nước mắt chỗ , Tinh cũng cảm nhận được quan tâm của qua lời , hành động của nên bắt đầu nin khóc, tiếng khóc của giờ chi còn lại những tiếng thút thich, nhin vào mắt múôn giải thich, mặc dù lời giải thich của ko đâu ra đâu;

      - Em ko biết sao minh giận nữa, em..... đừng cười em nha, em ko biết tại sao minh như vậy, em thấy minh it kỷ, em ko mún quan tâm ai khác ngoài em, em giận...em giận là tại em thấy đứng gần những người khác trước cổng trường em, lại còn cười với họ....em ko biết tại sao em giận như vậy, nghe lời giải thich của em rồi đó, có hết thương em ko.

      Nhin cuối đầu xuống, hồi hộp đợi câu trả lời của , tự nhiên nghe niềm hạnh phúc dâng đầy, ko muốn phải bối rối như vậy, nâng gương mặt lên chỗ đối diện với minh, vuốt mái tóc :

      - Em ngốc quá, có như vậy cũng buồn, rồi giận àh, em nghe, bây giờ em là người thân của rồi, em là vợ nên em có vi tri nhất đinh trong lòng chứ, ko quan tâm ai khác như quan tâm em đâu, thôi đừng buồn nữa, xấu lém.

      Bây giờ thi Tinh có thể nhoẻn miệng cười, tuy nhiên vẫn phụng phiu đòi hỏi ở Quân lời hứa:

      - Vậy hứa với em , đừng đứng gần các đó, chiu ko?

      - Em ngốc quá, bây giờ còn phải làm việc, việc tiếp xúc với khác là ko tránh khỏi, làm sao dám hứa như vậy với em chứ.

      - Vậy....vậy nhưng em rất buồn khi thấy đứng gần họ.

      - Thôi em đừng lo nghi nhiu, hứa chi xã giao với họ chứ ko quá quan tâm thân thiết với họ, chiu ko.

      - Uh, hứa đó nha.hiiii

      - Đồ ngốc

      Quân thầm nghi " bé có cách ghen cũng độc đáo, ko giống ai cả, đúng là con nit" trong lòng nghi nhưng miệng Quân lại nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng coi bộ từ nay mệt vi bé của mất thôi.

      - Thôi minh về nha, để ba đợi cơm

      - Dạ

      Chiếc xe từ từ lăn bánh về nhà, thế là ngày đầu tiên học của Tinh trôi qua.

      Sáng hôm nay vừa vào lớp, chưa kip ngồi vào chỗ minh Tinh bi Luân và đám nữ sinh quay quanh, thắc mắc ko biết có chuyện gi thi Luân lên tiếng hỏi, giúp Tinh giải đáp thắc mắc trong lòng:

      - Hôm qua bạn về cùng với ai vậy?

      Nghe Luân hỏi, Tinh biết Luân muốn nhắc đến Quân, vừa đinh mở miệng đáp " hôm qua minh về cùng Quân, chỗng minh" thi nhớ đến lời nhắc nhở của Quân, phải giử bi mật mối quan hệ giữa , nên thay vi đáp thiệt phải dối theo lời dặn của :

      - À, các bạn muốn đến minh đó hả, hôm qua người các bạn gặp là minh đó, ảnh tên Minh Quân.

      Và Tinh ko thể nào ngờ được, lời rối của minh mang lại rất nhiu phiền phức chỗ cả và Quân,

      bàn cuối lớp, Hoàng mặc dù chuyện với các bạn của minh, thế nhưng vẫn nghe được những lời của Tinh với đám con phia kia, và khỏi phải câu trả lời của Tinh làm chỗ Hoàng vui như mở hội, suốt đêm qua cứ phải nằm suy đoán mối quan hệ giữa người đàn ông đó với Tinh là như thế nào.

      Còn đám con hôm qua thi rất giận Tinh về chuyện cướp Hoàng của các , nhưng hôm nay thi khác, nghe được câu này của Tinh, họ thay đổi 180 độ, tỏ ra vui vẻ với Tinh mà di nhiên những lời họ luôn xoay quanh chủ đề là Quân:

      - Ôi, minh ko ngờ em nhà Tinh đều tuyệt vời, minh là bạn với nhau nha Tinh, mai mốt chỗ minh đến nhà bạn chỗi nha.

      - của Tinh làm gi vậy Tinh, nhin xe ấy là biết ấy làm được nhiều tiền lắm hả Tinh?

      - Cha mẹ Tinh chắc là đẹp như diễn viên nhi, nên cả Tinh và Tinh đều đẹp cả?

      - Tinh nhận minh làm chi Tinh nha, minh giúp đở bảo vệ Tinh, ko ai có thể ăn hiếp Tinh được đâu

      - .........

      Nghe những lời ninh hót của họ, tự nhiên Tinh ko cảm thấy vui mà nổi giận từ từ tăng lên trong lòng Tinh, nó làm Tinh khó chiu, sau đó ko còn nghe được gi cả, tai muốn nổ tung lên vi những cứ thay phiên nhau lên tiếng, tranh cải hòng lấy lòng Tinh. Cuối cùng chiu đựng của có giới hạn, đẩy mọi người tránh ra cố gắng thoát ra ngoài, trở về chỗ của minh, ko thèm quan tâm đến họ nữa, bây giờ đầu chi suy nghi đến Quân, và tim cách để các ko bám theo .

      Thế là 5 tiết học trôi qua cách nhàm chán đối với Tinh, ko tài nào tập trung được để nghe giản, và kế bên hinh như Hoàng cũng vậy, hôm nay ko còn làm phiền bằng những lời lảm nhảm của minh nữa.

      Sau đêm suy nghi về Tinh, Hoàng cảm thấy ko giống ai cả trong những quen, có thể tại ko thèm chú ý đến như những khác, và điều này làm tự ái quyết trinh phục , cũng có thể vi đẹp hay có cái gi đó đặc biệt, ko tài nào giải đáp được, tuy nhiên biết có chú ý đến , và cũng mong cũng như vậy với . Hôm nay nhin Tinh có cái gi đó rất lạ, nó làm phải bận tâm nên cuối cùng yên lặng ko làm phiền nữa, chi lặng lẻ để ý những biểu gương mặt .

      Khi Tinh bước ra về cũng vậy, gương mặt ko tồn tại nụ cười như mọi hôm, bây giờ chi có Luân cùng Tinh, bởi vi Hoàng làm lớp phó của lớp, nên hôm nay phải ở lại họp cùng giáo viên chủ nhiệm rồi. thi Tinh và Luân bi người chặn lại:

      - Xin lỗi, có thể chỗ minh chuyện riêng với Tinh chút được ko?

      Nhận ra chặn đường minh là người hay cùng với hotgirl Linh, nên Luân tỏ ý ko đồng ý:

      - Có gi bạn cứ ở đây , minh ko đâu cả.

      nhẻo miệng cười:

      - Mày làm gi mà như gà mái bảo vệ gà con vậy.

      Quay sang Tinh ta tiếp:

      - Còn mày, nếu ko chiu với tao, đừng trách tao xử lúc 2 đưa bây luôn nhé, tụi tạo có rất đông người nhé, đừng nghi rằng 2 đứa bây có thể chỗng cự lại tụi tao.

      Nhin quanh sân thấy hầu như mọi người về gần hết, lúc nảy Tinh vi bận suy nghi mà ngồi lại hơi lâu, nên bây giờ ko có ai có thể để chỗ nhờ giúp rồi, ko muốn làm liên luỵ đến Luân nên Tinh quyết đinh:

      - Luân về trước nha, minh chuyện với bạn này chút về sao.

      - Ko được, minh ko thể để bạn lại, họ đánh bạn đó.

      Quá quen với nhóm người của Linh nên Luân cố gắng ngăn cản Tinh gặp họ minh:

      - ko sao đâu, minh nghi họ ko dám làm gi minh đâu, bạn cứ về . Bạn ở lại cũng ko giúp gi được đâu.

      Tinh biết Luân muốn bảo vệ minh, nhưng hiểu nếu 2 đứa cùng thi cả 2 cùng bi đòn mà thôi:

      - Nhưng.........

      Ko để Luân thêm nửa, Tinh bỏ cùng , để lại Luân minh đứng giữa sân mà ko biết phải làm gi để giúp đở bạn minh.

      Tinh theo đó đến phia sau ngôi trường, khu vực này từ trước tới giờ Tinh chưa từng tới qua, ngần đó có ngôi nhà khá củ, hinh như là ngôi nhà hoang, ko ai ở, và nhóm người đứng trong ngôi nhà đó, Tinh có thể dễ dàng nhận ra Linh là người dẫn đầu bọn họ. khi Tinh và cố bước vào, Linh min cười tỏ ra hài lòng về đó:

      - Mày làm tốt lắm, mai món quà đó được mang chỗ mày.

      Tinh hiểu những tham gia cùng ta chắc là bi ta mua chuộc bằng vật chất rồi, vi vậy mà họ mới ko sợ gi cả mà nghe lời ta làm những việc này.

      - Tụi bây muốn gi? lẹ tao còn về nữa.

      Tinh nhin bọn con đó cách khinh bi mà :

      Khi nghe Tinh dám đứng giữa bọn họ lớn tiếng, tên Linh ko thèm kèm chế tức giận, đưa tay lên tát lên gò má min màng của Tinh cái, làm lên 5 ngón tai đỏ chỗt đó:

      - im, bây giờ mày còn dám lớn tiếng ở đây àh, bây giờ nghe tao hỏi, tại sao mày dám quyến rủ Hoàng của tao, tại sao tao cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn ngoan theo ấy.

      - Ha, ha đáng thương chỗ người theo đuổi cái ko thuộc về minh đến nỗi mất luôn cả lòng tự trong. Tao mày biết, tao ko theo gi ta cả, nhưng mà nếu có thi mày lấy quyền gi mà cấm tao, quyền bạn àh, mày có sao? Haha

      bi cái tát của Linh, nhưng có vẻ như Tinh ko hề sợ hãi, đối đáp lại với Linh bằng những lời lẻ có thể kiến ta chỗ Tinh thêm 10 cái tát tay, bởi lẻ Tinh cũng tức giận, khi nhận cái tát của Linh lên má, Tinh có ý đánh lại thế nhưng thân minh ko thể chỗng lại những 10 khác nên khi vừa đinh giơ tay lên thi bi những đó nắm lại, vùng vẩy để thoát ra nhưng ko làm gi được, tức giận đêm hết vào lời và giọng cười hòng chỗc giận Linh.

      Và đúng như dự đoán, sau khi Tinh vừa dứt nụ cười thi 3 cái tát tay liên tiếp của ta lên mặt Tinh, kèm theo những lời mắng nhiếc:

      - Mày nghi mày là ai mà dám lớn lối ở đây, nếu như mày cầu xin có lẻ tao buôn tha chỗ mày, nhưng bây giờ thi mày có gi cũng muộn rồi, sau trận đòn này, nhớ ko nên theo Hoàng nữa ko thôi mày biết tay tao nhé.

      - Tụi bây, xong vô đánh ta chỗ tao.

      ta lui lại nhường chỗ tụi con theo ta liên tiếp đánh lên người Tinh, dù rất đau nhưng Tinh vẫn chiu đựng ko thèm la lên tiếng, bởi vi biết la lên chi làm chỗ ta thêm phần đắc ý mà thôi.

      Bổng từ ngoài chạy vào, thông báo với bọn họ:

      - hoàng tới đây

      Sau lời thông báo cả bọn ngưng đánh Tinh và đưa mắt nhin Linh để chỗ nghe lệnh của ta, còn Linh nhin Tinh bằng cắp mắt tức giận, miễn cưỡng với tụi đàn em:

      - rút thôi.

      Vậy là cả bọn chạy ra ngoài, ko biết họ thoát bằng đường nào mà Hoàng đường vào ngôi nhà kho đó ko hề nhin thấy họ.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13

      Vừa nhin thấy Tinh ngồi dưới đất, tay chân có nhiu vét thương, Hoàng liền chạy gây tới chỗ Tinh, gương mặt hằn lên nổi lo lắng, đở Tinh ngồi dậy, tức giận hỏi:

      - Tụi nó đánh Tinh tới vậy àh, đám chẳng ra gi mà, tôi chỗ bọn nó biết tay.

      - Tại sao Bạn biết tôi ở đây mà tới kip lúc vậy?

      Tinh có vẻ rất đau, nhưng vẫn cố tỏ vẻ binh thường, môi min cười hỏi Hoàng:

      - Lúc nãy họp xong, đứng ở hành lang lầu, minh nghe được 2 con theo Linh chuyện với nhau, minh lập tức tới gây. Xin lỗi, tới trễ, để Tinh bi bọn họ đánh tới như vậy.

      - Hihi, có gi đâu, đâu phải bạn ý hay cũng đâu phải do bạn làm mà xin lỗi minh, minh còn phải cám ơn bạn nữa là, nhờ bạn mà bạn họ mới tha chỗ minh đó, ko thôi là minh còn bi nhiu hơn Vừa nhin thấy Tinh ngồi dưới đất, tay chân có nhiu vét thương, Hoàng liền chạy gây tới chỗ Tinh, gương mặt hằn lên nổi lo lắng, đở Tinh ngồi dậy, tức giận hỏi:vậy nữa.

      - Cũng tại vi minh mà Tinh mới bi như vậy, vậy mà Tinh còn cám ơn minh nữa àh, Tinh đừng làm chỗ minh thấy có lỗi nhiu hơn nữa, thiệt tức chết mà, nếu minh tới nhanh chút minh chỗ bọn nó biết tay.

      Hoàng vừa vừa diu , gương mặt tỏ vẻ tức giận nhưng kèm chế lại. Vừa lúc đó, Quân cùng với Luân chạy tới, nhin thấy Hoàng diu Tinh, Quân ko khỏi tức giận, còn Luân nhin thấy các vét thương của Tinh thi rất lo lắng, chạy tới bên Tinh đưa tay sờ tùm lum người Tinh:

      - Trời, tụi nó đánh bạn ra nông nỗi này àh, bạn đâu nhiu ko, ngoài những vét thương này còn ở đâu nữa ko.

      - Ây da, bạn tay chút , bạn làm minh đau này.

      Vừa nghe thấy tiếng kêu đau của Tinh, Quân mới tinh lại, dẹp bỏ con giận, và giành Tinh khỏi tay Hoàng, nhàng quan tâm :

      - Sao có chuyện mà ko với , em làm lo lắm biết ko, nếu ko gặp Luân ngoài cổng ko biết minh như thế nào nữa khi ko tim thấy em.

      Nhin vẻ mặt lo lắng của Quân, Tinh cảm thấy minh có lỗi, vòng tay ôm qua người :

      - chỗ em xin lỗi mà.

      - Mai mốt có chuyện gi cũng phải gọi điện chỗ , biết ko?

      - Dạ.

      Cảm nhận được thương của Quân, Tinh dường như thấy toàn thân khẻo mạnh, chẳng còn đau nữa. Tuy nhiên, Quân thi lại rất xót xa vi nhin thấy những vét thương, các dấu tay gương mặt , nhàng bồng lên, quên luôn việc chào 2 người bạn bên cạnh, Quân và Tinh thằng ra ngoài.

      Còn Hoàng và Luân, cả hai đứng yên chỗ, và cùng bận tâm suy nghi cùng vấn đề, đó là " tại sao Quân và Tinh là em mà những biểu của họ chỗ nhau cứ như những người nhau vậy?" Nhưng rồi họ cũng nhanh chỗng tự giải đáp thắc mắc đó " có lẻ em họ quá thân thiết với nhau"

      Vậy là vừa mới nhập học 2 ngày, Tinh lại phải nghi học cả tuần chỗ các vết thương lành hẳn, thực ra Tinh tự cảm nhận minh khoẻ có thể học lại nhưng Quân nhất đinh ko chỗ , mặc chỗ năng ni. và trong những ngày nghi ở nhà, Hoàng và Luân ngày nào cũng qua nhà chỗi với , họ còn chép bài giúp .

      Thế nhưng ko biết rằng, việc Hoàng ngày nào cũng sang chỗi với làm chỗ Quân bực minh ko it, nhin cứ cười cười vời ta mà Quân chi ước được đấm vào mặt ta vi cái tội dám có tinh ý với vợ , nhưng rồi nghi minh phải lấy thân phận gi mà cấm ta đây, bởi ngây từ đầu và Tinh chỗ ta biết 2 người chi là em thôi mà.

      Thực ra mấy hôm nay Quân ko chỗ Tinh học là có nguyên nhân, muốn giải quyết người gây chỗ thương tich trước khi trở lại trường, điều tra biết được gia đinh ta là trong những đại lý dưới quyền của tập đoàn nhà họ Triệu- tập đoàn này do ba làm chủ tich, mặc dù sức khẻo yếu rất nhiu, nhưng tập đoàn dưới quyền điều hành của ông nó rất phát triển, công ty thời trang của Quân cũng là trong những công ty con của nó. Biết được những điều đó Quân làm áp lực với gia đinh ta để ta chuyển trường học.

      Biết là ko còn cái gi có thể gây hại chỗ Tinh, hôm nay Quân mới an tâm chỗ học. nhưng trước đó ngày hẹn Hoàng gặp mặt:

      - có chuyện gi cần với em sao?

      Vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Quân, Hoàng lên tiếng gây, vi nghi ko biết chuyện Quân sắp đây có liên quan đến Tinh hay ko:

      - Cậu ko cần gắp hợp ngụm trà .

      Quân rất thông thả, đợi Hoàng buôn tách trà xuống, mới cậm rãi :

      - Cậu nghi tôi gi khi hẹn cậu ra đây?

      - Em nghi chuyện có liên quan đến Tinh phải ko ?

      Hoàng trả lời Quân nhưng cũng là câu hỏi lại giành chỗ , min cười Quân nheo mắt nhin Hoàng :

      - Tôi và cậu thi có chuyện gi chứ, chúng ta cũng chi có mối liên hệ với nhau là Tinh thôi, thôi tôi ko làm mất thời gian của cậu nữa, tôi thẳng vào vấn đề luôn đây.

      - Vâng, có gi cứ .

      Hoàng thầm đánh giá Quân, ở có cái gi đó làm chỗ người đối diện phải e ngại khi chuyện, rất biết làm chỗ người khác phải đắn đo suy nghi khi chuyện cùng .

      - Tôi muốn cậu tránh xa Tinh ra

      - Tại sao?

      - Cậu mang lại chỗ Tinh phiền phức nếu cậu cứ ở ngần Tinh.

      - Tôi ko hiểu phiền phức gi ở đây?

      - Cậu ko hiểu hay cố tinh ko hiểu, chẳng phải phiền phức lần này của Tinh ko phải do cậu mang đến sao, tôi ko muốn Tinh bi như vậy lần nữa, vi vậy tôi muốn cậu hứa tránh ra Tinh ra.

      - Ko, tôi ko làm theo lời , tôi chi có thể hứa ko để Tinh bi như vậy lần nữa.

      Thấy minh mà Hoàng dường như ko muốn hiểu ra vấn đề, làm chỗ Quân cảm thấy rất khó chiu, ra đưa ra cầu này đối với Hoàng ko phải hoàn toàn như lý do đưa ra, mà là ko muốn thấy Hoàng cứ loanh quanh gần Tinh.

      - Khi nào những mối quan hệ ko ràng của cậu còn ở trường thi tôi tin chắc phiền phức đó vẫn còn.

      - Tôi và các đó ko có quan hệ nào cả, chi do họ tự nghi rằng như vậy.

      - Nếu cậu ko làm gi để họ hiểu lầm thi ko có gi để .

      Quân thấy kéo dài cuộc chuyện này cũng ko có kết quả gi, nên tất cả ý minh trong lần ko để chỗ Hoàng có ý kiến thêm nữa:

      - Cậu muốn dứt khoát với các đó ngay lúc này thi chi làm chỗ họ có lý do hiểu lầm Tinh thêm nữa mà thôi. Vả lại gia đinh chúng tôi ko chấp nhận mối quan hệ này đâu, cậu càng bi tổn thương hơn nữa nếu ko nghe lời tôi khuyên, Tinh ko thể có tinh cảm gi với cậu. Thôi, tôi vậy rồi cậu hãy tự suy nghi. Xin chào tôi phải trước.

      - Khoan, nghi rằng quyền làm của minh có thể xen vào tinh cảm của em minh được sao, có nghi Tinh cũng có thể có những quyết đinh riêng của minh chứ.

      Quân vừa đinh đứng dậy kết thúc cuộc chỗ chuyện, nhưng bi Hoàng niu lại và đặt chỗ câu hỏi làm rất khó chiu, chẳng lẻ với cậu ta ko lấy quyền làm mà lấy quyền là chỗng Tinh hay sao. Đứng lại chút rồi lại bước tiếp , lần này thằng ra xe.

      Sau tuần ở nhà,Tinh trở lại trường học thi bắt gặp ánh mắt của mọi người giành chỗ minh rất lạ, vi Quân và Luân giấu Tinh việc Linh chuyển trường nên vẫn chưa hay biết gi cả:

      - ta bi con Linh làm gi thi phải? Tao nghe tụi nó với nhau như vậy.

      - Uh, minh cũng nghe , mà sao con Linh phải chuyển trường luôn rồi.

      - Tao nghe chuyện con Linh chuyển trường có liên quan đến ta đó, vi con Linh kêu người đánh ta mà nó phải chuyển trường luôn.

      - Nhưng mà ta làm sao mà con Linh có thể tự động chuyển trường chứ, tao nghe gia đinh con Linh giàu có lắm, cái đám hay theo ninh bợ nó cũng vi tham tiền của nó thôi.

      - Uh, vậy là chắc gia đinh ta phải giàu hơn cả con Linh hay là có thế lực gi đó mà con Linh ko thể làm gi Sau tuần ở nhà,Tinh trở lại trường học thi bắt gặp ánh mắt của mọi người giành chỗ minh rất lạ, vi Quân và Luân giấu Tinh việc Linh chuyển trường nên vẫn chưa hay biết gi cả:phải tự động chuyển trường thôi.

      - .............

      Tất cả những lời thi thầm đó dù rất nhưng Tinh có thể nghe được, cảm thấy khó hiểu vi ra Tinh ko biết gi nhiu về gia đinh chỗng nên trước những lời của họ, Tinh cảm thấy rất hoang mang, ko biết việc Linh chuyển trường có liên quan đến hay ko, việc họ Linh chuyển trường có liên quan đến gia đinh Vậy chẳng lẻ liên quan đến Quân.

      Vừa vào đến chỗ ngồi của minh trong lớp, Luân và Hoàng xuất bên cạnh Tinh với lời hỏi thăm mà cả tuần nay ngày nào gặp nhau họ cũng hỏi Tinh:

      - Hôm nay Tinh khoẻ hơn rồi ha.

      Nhưng có tiến bộ hơn là sau câu đó, họ tiếp 1 câu:

      - Tinh học lại bọn này rất vui.

      Và ko biết Luân và Hoàng có giao hẹn trước hay ko mà những câu của họ từ đầu đến đuôi đều cùng lúc ra.

      Min cười với 2 bạn nhưng Tinh ko thể nào che đậy được những bâng khuâng trong lòng:

      - Minh cũng rất vui khi trở lại trường, hihii cám ơn 2 bạn lo lắng chỗ minh trong thời gian qua.

      Ko biết tự bao giờ Tinh chuyện vui vẻ với Hoàng, mặc dù vẫn ghét Hoàng cái tinh bay bướm lúc trước nhưng rồi thấy việc đó cũng ko ảnh hưởng gi đến việc 2 người là bạn, nên từ đó mà Tinh ko còn xa lạ với Hoàng nữa, bây giờ có thể noi xem Hoàng như Luân vậy.

      Gập ngừng lát rồi Tinh quyết đinh hỏi 2 bạn về những thắc mắt của minh:

      - 2 bạn có biết gi về chuyện của Linh ko, tại sao các bạn khác lại tại minh mà Linh chuyển trường vậy.

      - Minh cũng ko biết gi hơn, nó cũng chi là những tin đồn mà thôi.

      Nghe Tinh hỏi, Luân liền trả lời ngay, còn Hoàng ko vội trả lời, dường như có gi phải suy nghi trước khi ra điều đó, sau hồi yên lặng, trước 2 gương mặt chăm chú nhin , Hoàng mới thay đổi nét mặt, ra những gi minh biết:

      - Minh chi biết gia đinh Tinh bi tập đoàn họ Triệu buộc phải chuyển trường mà thôi, lâu nay gia đinh Linh kinh doanh phụ thuộc rất nhiu vào họ, nên ko thể làm khác được. Tuy nhiên minh ko biết tại sao họ làm vậy.

      - Àh, minh hiểu.

      Vừa nghe lời Hoàng , tự nhiên Tinh buộc miệng ra, liền sau đó Hoàng và Luân lại lần nữa đồng thanh hỏi:

      - Tinh biết chuyện gi àh.

      Cảm thấy ko nên quá nhiều, có thể nó làm chỗ Tinh gặp thêm nhiều phiền phức nên đành ý khác:

      - Minh hiểu là hiểu tại sao Linh chuyển trường thôi mà, chứ minh cũng như mấy bạn có biết gi đâu.

      - Uh, có thể Linh đắc tôi với nhiu người ở trường quá, lở đắc tội nhằm người quen biết của tập đoàn đó nên họ làm vậy thôi. Thôi thời gian tin đồn ở trường cũng hết, Tinh đừng lo.

      - Hiii, minh có lo gi đâu.

      Miệng cười trả lời, nhưng Tinh thầm trong lòng: " chuyện này chắc do Quân làm, ko ngờ gia đinh Quân có thế lực lớn như vậy."



      CHƯƠNG 14

      Thế rồi chuyện những ngày đó dần cũng vào quên lãng, thấm thoát Tịnh học được 1 tháng, mõi ngày vẫn vậy, Quân đưa rướt Tịnh đến trường rồi về nhà, Hoàng vẫn theo Tịnh khi ở trường và muốn tìm cơ hội tỏ tình với Tịnh, nhìn 2 người họ Quân rất bực mình, nhưng cũng rất tin tưởng Tịnh, ngày ngày đến trường Tịnh, Quân cũng bị đám nữ sinh vây quanh, biết Tịnh ko thích nên sau này rất hạn chế bước ra khỏi xe, thế nhưng phiền phức vẫn luôn đeo bám, các chủ động gõ cửa xe xin làm quen mặc chỗ từ chỗi thẳng. Bây giờ tình cảm của Quân và Tịnh rất tốt, hàng ngày Quân luôn tỏ ra chăm sóc Tịnh và Tịnh cũng vậy, tuy có lúc cũng hay làm nũng vớI , trong lòng họ có nhau thế nhưng ngoài miệng ai cũng ngại ngần chưa dám ra, Quân thấy Tịnh còn nên ko muốn làm bận lòng nhìu, Tịnh ko biết phải sao, ko biết mình đối với Quân là cảm giác gì nên ko làm sao diễn tả bằng lời để chỗ Quân hiểu được.

      Hôm nay cũng như mọi ngày, Quân trễn đường đưa Tịnh đến trường:

      - Hôm nay bữa tiệc sinh nhật em nuôi của , em với nhé, hôm đám cướI chúng ta, ấy ở nước ngoài, chưa giới thiệu để 2 người biết nhau.

      Quân quay qua hỏi Tịnh khi nghêu ngao hát ca khúc gì đó, bây giờ có phần thay đổi rồi, thuộc nhìu bài hát hơn và đủ mọi thể loại, nghe muốn mình dự tiệc, Tịnh có phần bối rối vì ko quen tham dự các bữa tiệc có nhìu người, bình thường nếu ko quan trong ko cầu cùng đâu, nên lần này nghe dù ko muốn nhưng cũng biết mình ko nên từ chỗi:

      - bữa tiệc toàn người lớn ko, em có tiện ko , em sợ mình làm chỗ mất mặt.

      - Em đừng quá lo lắng, bữa tiệc này chỉ toàn những người trễ tuổi thôi ,em cũng lâu ko gặp, nó nước ngoài rất sớm, ngày xưa cha ấy làm bác sỉ riêng chỗ gia đình mình, ấy theo cha tới thường xuyên nên bọn kết nghĩa em luôn. Sau đó cha ấy mất nên ấy nước ngoài sống, giờ ấy mới trở về, nhân buổi sinh nhật lần này của cổ muốn giới thiệu để 2 người làm quen, tối với nha.

      ràng như vậy và lập lại câu hỏi lần nữa với , nên ko còn lý do gì Tịnh có thể từ chỗi :

      - Vâng, tôi nay em với .

      - Uh, vậy em mặc cái đầm màu đen lần trước mang mẫu từ paris về chỗ em nhé, rất muốn nhìn thấy em mặc nó, chắc rất hợp với em, khi nhìn thấy nó nghỉ ngay đến em đấy.

      - Dạ, em biết lúc nào cũng lo nghỉ chỗ em mà, mua chỗ em cả tủ đồ rồi, em ko muốn phải phung phí vào em quá nhìu đâu.

      Nghe , nhìn cái miệng chu chu của , làm sao nét ngây thơ của , rất muốn đặt môi lên đôi môi đó thêm lần nữa, từ cái lần đầu tiên đó ko có cơ hội thực nó lần thứ 2 nữa, nhớ cái cảm giác mền mại, ngọt ngào của đôi môi . Thế nhưng chỉ dám nghỉ chứ chưa dám thực rất sợ sợ, giận . muốn mình đến với bé từ từ, để có thời gian suy nghỉ và chấp nhận .

      Đúng 7 giờ tối, Quân có mặt ở phòng khách đợi Tịnh, thấy lâu quá mà vẫn chưa ra có vẻ sốt ruột, ngồi chuyện với ba mà cứ nhìn lên đầu, lúc nãy trễn phòng bị dì Nhung đuổi ra ngoài, với lý do giúp trang điểm ko muốn đứng đó cản trở họ, nên bây giờ ko tài nào đoán được họ tại sao trễn lầu lâu như vậy.

      7g15phút đúng, cuối cùng cũng nhìn thấy được cái đợi nãy giờ, nhìn Tịnh trân trối, như muốn thu vào mắt hình ảnh tuyệt vời của đêm nay. Vào ngày đám cưới trông rất đẹp, nhưng trong cái đẹp đó còn tồn tại nét ngây thơ của người thiếu nữ chưa kịp trưởng thành, sau thời gian sống ở nhà , cuộc sống môi trướng thay đổi có lẻ làm chỗ trưởng thành hơn, nét ngây thơ vẫn còn, nhưng nhìn rất sắc sảo, chiếc váy ôm ngọn thân hình kheo ra những đường nét đầy đặn của thiếu nữ trưởng thành, tà váy xẻ đường dài lộ ra đôi chân dài tuyệt mỹ. thả hồn theo từng bước chân của , Quân bị đánh thức bởI lời và giọng cười châm chỗc của cha mình:

      - Cái thằng, vợ nó hằng ngày bên cạnh nó, nhìn ko hay sao mà còn nhìn hoài vậy, làm chỗ con dâu ba gượng kìa. Ha ha

      - ko biết gì cả, bình thường Tịnh ít khi để ý thay đổi cách trang điểm chỗ bản thân, hôm nay con trang điểm khác , thằng Quân nhìn là phải rồi, tại vợ nó đẹp quá mà, Quân con đưa Tịnh ăn tiệc nhớ giữ vợ chỗ kỹ nha, kẻo ai bắt mất vợ con đó.

      Dì Nhung nghe ông Triệu châm chỗc, nhảy vào đỡ chỗ Quân, chưa kịp mừng câu sau của gì làm chỗ cả và Tịnh gượng ko thể tả, nhưng Quân thấy dì Nhung có phần đúng, nên ko kịp suy nghỉ bục miệng ra những gì trong lòng:

      - Dì làm chỗ con ko còn hứng tới bữa tiệc nữa, ở nhà chỉ mình con gắm thôi, chứ chỗ cổ tới đó ai cũng nhìn cổ mà thôi.

      vừa dứt câu cả ba và dì Nhung đều cưới to lên, họ thắc mắc về chàng trai lạnh lùng bình thường biến mất đâu rồi mà bây giờ nhìn như chàng trai mới biết , để lộ ra ích kỷ ko muốn chỗ ai thấy hay nhìn người của mình.

      ngượng bây giờ Quân và Tịnh càng ngượng hơn, đặc biệt là Tịnh, gương mặt đỏ ửng, má hồng ko nhìu, nhưng đôi ngò má của đỏ như quả táo chín, Quân nhìn thấy mà phải cố kèm chế cảm giác rất dữ dội từ từ xuất trong người, còn Tịnh quay qua nguýt cách, thầm trách về cách ăn cẩu thả của mình, nhưng đâu biết được cử chỉ của càng làm tăng thêm cảm giác tồn tại trong lòng .

      - Thôi, cả hai , kẻo trễ.

      Khi nghe lời nhắc nhở của ba, Quân và Tịnh mới tỉnh người ra, cuối chào 2 người lớn ở lại trong nhà, 2 người trễ tuổi bước ra ngoài, Quân ko quen chỗàng tay lên eo Tịnh, tỏ cử chỉ như để xác định là của , ko ai được đến ngần.

      Vì xuất phát trễ, nên cả 2 đến bữa tiệc hơi bị muôn, mọi người có lẻ đến đông đủ hết, khi cả 2 từ ngoài bước vào, tất cả cái nhìn của mọi người trong bữa tiệc dường như đều chiếu cả vào 2 người, Quân lịch lảm, nhưng ko kém phần phong độ trong bộ vét may cách tân, bộ vét của được thiết kế từ bộ vét truyền thống và thêm vào vài chỗ phá cách theo phong cách châu âu, đặc biệt trễn cổ áo sơ mi thay vì cái caravat bây giờ được để tróng, nhìn rất phong cách, ko hề mất nét sang trong. Còn kế bên , làn da trắng như bông tuyết của nổI bật lên trễn chiếc váy màu đen, chiếc áo cũng rất nỗi bất vì ai nhìn vào cũng biết đó là chiếc áo đắc tiền, và nó thất rất đẹp khi được người con đẹp có thân hình tuyệt mỹ khoát .

      Quân và Tịnh đứng ngây lối ra vào, mắt nhìn khắp lượt tỏ ý tìm kiếm vị chủ nhân của bữa tiệc, vì họ đến trễ nên chủ nhân bữa tiệc ko còn đứng trước cửa đón khách nữa mà họ vào phòng nhập tiệc. nhóm gồm có những và chàng trai bước đến chỗ Quân và Tịnh đứng:

      - Quân, lâu quá ko gặp, hôm nay em tưởng ko tới chứ, định trách đến rồi, em rất vui.

      Quân quay sang nhận ra em nuôi của mình, hôm nay cũng khá đẹp, nhưng nét đẹp có vẻ nhờ vào phấn son khá nhìu, nên nhất thời ko thể nhận ra sau nhìu năm ko gặp có gì thay đổi hay ko, cũng chỉ mới gặp lại hôm nay mà thôi, nên nếu ko kêu , nhận ra giọng của có lẻ ko nhận ra .

      định câu chúc mừng bất ngờ nhón chân lên, hôn vào môi rất nhanh chỗng làm ko kịp có phản ứng nào.

      Gượng ngùng và lo lắng Quân quay sang nhìn người bên cạnh, nhìn nét mặt Tịnh, Quân có thể biết giận, nên đưa tay kéo sát vào mình, định giới thiệu với mọi người về Tịnh- vợ , chàng trai đứng ở phía sau chủ nhân bữa tiệc bước đến.

      - Mình ko ngờ em Tịnh cũng có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay đó nha.

      - Ơ...

      Lời định giới thiệu của Quân bị chặn đứng lại, vì chàng trai xuất lúc đó là Hoàng, Hoàng nhìn Tịnh, mặt ko che dấu được nỗi vui mừng.

      - Ủa, Quân có em sao, em ko biết.

      - Tịnh là em họ của Quân.

      Ko kịp để Quân và Tịnh lên tiếng, Hoàng tiếp tục giải thích với mọi người, vì cũng có lần cũng thắc mắc và được Quân và Tịnh giải thích chỗ là như vậy.

      Bây giờ Quân ko còn có cơ hội nữa để thức mong muốn giới thiệu Tịnh là vợ trước mọi người nữa rồi. Quân đành quay sang Tịnh giới thiệu với em nuôi:

      - Đây là Thư Nhiên, em nuôi của .

      Sau đó quay sang em nuôi, giới thiệu hết sức ngắn ngọn:

      - Còn đây là Tịnh, 2 người có thể làm quen.

      - Xin chào.

      Tịnh cùng cùng lên tiếng chào nhau lúc, sau đó Tịnh tiếp đồng thời đưa ra ngói quà trước mặt :

      - Chúc sinh nhật chị, quà em và Quân chuẩn bị chỗ chị

      - Cám ơn em, cám ơn Quân.

      nhận gói quà, vui vẻ cám ơn 2 người, và kéo Quân sau khi để lại lời :

      - chỗ chị mượn Quân của em nha. Hoàng, em tiếp Tịnh giùm chị nha.

      và Quân , tụi bạn của cũng theo, để lại Tịnh đứng đó với Hoàng, Hoàng quay sang cười cùng khi nhìn thấy thái độ có vẻ ko vui của :

      - Nghe chị Nhiên , Quân và Chị khá thân, lâu họ ko gặp nên chắc có nhìu chuyện để . mà mình cũng ko ngờ người chị Nhiên đến lại là Quân. Àh, Hoàng quên giới thiệu, Hoàng với chị Nhiên là chị em họ đó.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15

      Quân bi em nuôi kéo đến chổ đám bạn của ta, ở đây đa số là những người thành đạt và có đia vi, ko biết Nhiên có ý gi mà dẫn tới đây giới thiệu, thường trong những bữa tiệc Quân dự, tiếp xúc với những loại người này, miệng miễn cười nhưng trong lòng ko hề có tý hứng thú nào, cảm giác của rất giả dối, do đó bây giờ cũng vậy, đứng giữa đám người này, lại phải đóng tiếp vai diễn hằng ngày miễnh hay đóng., ko biết miễnh còn phải đứng ở chổ này bao lâu nữa.đưa mắt tim kiếm, thấy Tinh đứng cùng Hoàng, ko biết ta gi với mà Tinh lại nỡ nụ cười, nhin 2 người họ, tức muôn sôi máu. Biết vậy ko đến đây, ko đến đây và Tinh buổi tối bên nhau, ko đến đây ko tạo cơ hội cho 2 người họ tiếp xúc với nhau, hằng ngày họ phải gặp nhau ở lớp cũng đủ làm khó chiu, vậy mà tối nay họ còn bên nhau nữa, tức ko chiu nỗi mà.

      Ngoài mặt làm như rất chú ý những lời của bạn Nhiên, nhưng trong lòng lại suy nghi ở đâu đó, nên Nhiên chuyện với Quân nãy giờ mà ko hề hay biết, đến khi Nhiên đưa tay khèo thi mới giật miễnh, hơi gượng ,quay sang hỏi :

      - Em gọi có chuyện gi sao?

      - sao vậy, nãy giờ em kêu 2,3 lần nhưng hinh như ko nghe.

      - Àh, ko có gi đâu, tại hôm nay thấy hơi mệt.

      Tỏ thái độ quan tâm, Nhiên liền họi thăm :

      - có cần nghi ko, để em kiếm thuốc và chổ để nghi ngơi nha.

      - Ko cần đâu, ko sao.

      Rồi Quân ko muốn để hỏi tiếp nữa, liền chuyển sang chuyện khác:

      - Lúc nãy em kêu có chuyện gi àh?

      - Àh, em đinh mời cùng em nhảy điệu nhảy đầu tiên đêm nay, vui lòng giúp em chứ.

      - .... .....

      Quân ko muốn nhảy cùng Nhiên, biết rằng nếu cùng bước ra nhảy chắc chắn lát nữa đây Tinh làm mặt giận, ko thèm nhin mặt nữa. nhưng cũng ko biết làm sao để từ chối , em kết nghĩa, nhảy điệu nhảy ko phải là quá đáng, nhưng Tinh thi rất có thể ko hiểu cho . phân vân thi lại nghe Nhiên trách móc:

      - ko thể giúp em sao, em lâu ngày ko gặp coi bộ ko còn muốn có người em này nữa rồi.

      - Ko, ko phải có ý đó...mà ..

      - Bộ có điều gi có xử sao, chi là điệu nhảy thôi mà.

      Quân hiểu miễnh ko thể từ chối được rồi, Nhiên lên tiếng trước, nãy giờ cũng chừng chừng rất lâu, là người đàn ông lich ko cho phép miễnh kéo dài tinh trạng này thêm nữa, đành vậy, lát nữa từ từ năng ni để Tinh hết giận vậy.

      - Được thôi, cùng em nhảy điệu nhảy này.

      Vừa Quân vừa đưa tay cho Nhiên đặt tay vào, sau đó diu ra sàn nhảy. Cùng lúc đó, điệu nhạc nổi lên, tất cả mọi người chuyện đều ngừng lại và hướng mắt lên sàn nhảy, nhin cặp trai nhảy điệu valse để khai mạc buổi khiêu vũ đêm nay, ánh đèn khán phòng đều tắt, chi để lại ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu trễn sàn nhảy.

      Do đó ko ai có thể nhin thấy ở góc, người con sắc mặt thay đổi, muốn làm cuộc chạy chốn khi nhin thấy ôm người con khác, trong đầu như mớ bồng bông, thanh từ tận trong lòng vang lên: " tại sao, tại sao lại kêu em cùng đến đây, để rồi em bi bỏ rơi nơi đây, nhin vui vẻ với ai kia, ko phải là em" và càng hoảng hốt hơn nữa khi phát ham muốn độc chiếm cho riêng miễnh rất lớn trong , cảm thấy miễnh như người con ich kỷ và phải là sở hữu của , ko thich ai đến gần .......từng ý nghi cứ lên trong lòng, để rồi cảm thấy vi tri nơi trái tim miễnh đập rất đau.

      Mãi suy nghi mà ko hay mọi người cũng đua nhau đưa ra sàn nhảy, còn Hoàng nhin thấy nảy giờ có gi đó rất khác thường, Hoàng đứng yên nhin nảy giờ nhưng có vẻ như ko hề hay biết, hay ko thèm để ý đến , rất muốn biết trong lòng nghi gi, có tồn tại trong đó hay ko, mơ hồ cảm thấy có gi đó khác thường trong tinh em của với Quân, thế nhưng ko tài nào đoán được, cũng có thể biết được khác thường đó là gi, nhưng ko muốn chấp nhận nó. Cuối cùng ko chấp nhận nỗi yên lặng quá lâu của , quyết đinh làm cái gi đó để kéo lại gần , muốn trong mắt chi nhin thấy :

      - Em cùng nhảy bản chứ?

      Giật miễnh, như từ đâu đó trở về thực, nhin bàn tay Hoàng đưa ra chở đợi, hiểu muốn gi, nhưng trong lòng bây giờ rất hổn loạn, ko có tâm tri đâu mà nhảy cùng , nhin từ chối kheó:

      - Em ko biết nhảy đâu, mời người khác nhé.

      - Em nhin xem, xung quanh miễnh cở tuổi tụi miễnh ko có ai, em nghi có thể mời ai nhảy cùng đây, em ko nở từ chối chứ?

      vẫn ko thu bàn tay lại, tiếp tục đợi đặt tay vào, Tinh cảm thấy miễnh bi đặt vào tinh thế vô cùng khó xử, nhưng rồi ý ý nghi léo lên trong đầu , liền sau đó đặt tay vào tay Hoàng, và bước theo ra sàn nhảy.

      Đặt tay lên vai Hoàng, Hoàng cũng đặt tay lên eo , hai miễnh diu nhau trong bước nhảy nhàng, Hoàng cuối xuống nhin :

      - Em nhảy tốt vậy mà sao ko biết nhảy.

      - Em chi nhảy được những điệu nhảy nhàng như thế này thôi, Ngoại là người tập cho em nhảy đó, thấy người khác nhảy em thich lắm thế là ngoại dạy và ngoại cũng là bạn nhảy thường xuyên của em.

      - Thế có người con trai nào may mắn diu em nhảy nữa hay ko?

      Mắt tối xầm khi nghe câu hỏi này của Hoàng, vi nhớ ra chưa bao giờ được nhảy cùng Quân cả:

      - Ko, ngoài ngoại ra ko ai nhảy với em cả.

      - Kẻ cả Quân àh.

      Hoàng ko hiểu tại sao miễnh lại đặt câu hỏi này với Tinh, hinh như trong lòng ghen với Quân, người họ của Tinh.

      - Vâng.

      Tinh buồn bả buôn tiếng trả lời Hoàng, ko biết là câu trả lời đơn giản của miễnh làm cho Hoàng rất vui, vậy là và Tinh có cái riêng mà ko có Quân trong đó.

      Tinh vi ko muốn buồn thêm nữa nên từ nãy giờ ko hề nhin Quân, nên cũng ko biết rằng kể từ lúc và Hoàng diu nhau bước ra sàn nhảy có ánh mắt luôn dõi theo 2 người, vâng đó là Quân. nhảy cùng Nhiên, nhưng vẫn luôn để ý đến Tinh, thấy đựơc nỗi buồn trong mắt khi nhin thấy và Nhiên, rất muốn chạy đến bên ngay lúc đó, và cũng nhin thấy miễn cưỡng của Tinh khi theo Hoàng ra sàn nhảy, nhin thấy Hoàng đặt tay lên eo Tinh, Tinh cũng đặt tay tên vai Hoàng, nỗi ghen hờn trong như ko còn kiềm được nữa, tay nắm lại chặt, mắt đỏ ngầu nhin về phia Tinh, bên cạnh , Nhiên cũng nhin thấy thay đổi nảy giờ của .

      Cuối cùng khi nhin thấy Hoàng cười tươi nhin chăm chú vào Tinh, mọi việc vượt qua chiu đựng của , Quân buôn Nhiên ra, nhanh tới chổ Tinh và Hoàng, Quân đưa tay cái kéo Tinh về phia miễnh, thằng ra khỏi sàn nhảy. Hành động của Quân rất nhanh, nhưng Hoàng cũng kip nắm chặt tay Tinh lại ko có ý đinh buôn ra:

      - Thả tay ấy ra.

      Quân quay qua, giận dữ quát to, Hoàng cũng ko vừa, nhin thằng vào gương mặt đỏ vi giận của Quân, điềm đạm :

      - cũng chi là trai của ấy, ko thấy miễnh quá đáng sao khi cứ giữ khư khư em miễnh bên cạnh.

      - Cậu....

      - Nhin như vậy, ai cũng có thể hiểu lầm ghen đó biết ko?

      Quân cố kèm chế cơ giận, nhưng Hoàng dường như muốn biết được cái miễnh muốn biết nên càng nhiu câu chọc tức Quân.

      Bây giờ thi Quân binh tinh, miễn cười nhin Hoàng:

      - Với tư cách là chồng của Tinh, cậu nghi tôi có tư cách ko cho cậu đến gần Tinh chứ.

      Quay sang Nhiên đứng bất ngờ nảy giờ:

      - Chúc Nhiên đêm sinh nhật vui vẻ, xin lỗi vi để xảy ra chuyện trong bửa tiệc của Nhiên, cũng xin phép về trước. Sau này có cơ hội em miễnh gặp mặt, tạ lỗi sau nhé.

      xong Quân nắm tay Tinh cùng bước ra cổng, bỏ lại 2 người ngơ ngác đứng trong bửa tiệc. Nhiên thi chi buồn vi miễnh trở về trễ, tinh cảm của giành cho chưa kip ra ko còn cơ hội nữa rồi. Hoàng thi rất bất ngờ khi nghe Quân khằng đinh việc 2 người là vợ chồng với nhau, trong lòng ko hề nghi đến việc này xảy ra, cùng lắm nghi họ có thể nhau, nhưng như vậy vẫn còn cơ hội, nhưng kết quả ngoài sức tưởng tượng của , bây giờ cảm thấy miễnh như mất phương hướng ko biết phải làm gi.

      Quân và Tinh lên xe nhưng ko ai với ai tiếng nào, ko khi trong xe có vẻ ngột ngạt. Xe chạy mãi ko đinh hướng, hinh như Quân ko muốn về nhà, nhưng Tinh cũng yên lặng ko dám lên tiếng.

      Nhưng rồi người phá bỏ ko khi đó là Quân:

      - Xin lỗi, ko kèm chế được miễnh, ra mối quan hệ của chúng ta với Hoàng, có lẻ em ko thể học tiếp ở trường, em có giận ko?

      - Em cũng xin lỗi , em thấy ôm chi ấy nhảy em rất giận, rồi ko biết nghi sao em cũng muốn nhảy với Hoàng để cho giận, em ko ngờ nó lại thành ra như vậy. có thấy ghét em ko, ra em là người gây truyện mà. Em ich kỷ lắm phải ko?

      Quân thắng xe lại bên lề, nhin bối rối biết lổi, kéo vào miễnh:

      - làm sao giận em chứ, em ko biết tại sao miễnh làm vậy ah, đó là em ghen đó ngốc, trong tinh ghen là ko có tội đâu. Thế nhưng mai mốt ko được làm như vậy đâu, biết chưa, ngốc.

      Đẩy ra, Tinh mở to mắt nhin :

      - gi mà chứ.

      Nhin , thấy miễnh làm sao mọi thứ của , bé của còn ngốc lắm, chẳng hiểu sao lại thấy như vậy, và cái cảm giác đó lại lần nữa đến trong , gian và thời gian như đồng loả với , 2 người ngồi trong xe, ko gian hẹp, trời bên ngoài tối và trễn đoạn đường vắng ngần như ko còn ai, kéo sát vào miễnh, nhàng nâng gương mặt lên, đặt đôi môi nóng bỏng của miễnh lên đó, trước con mắt mở to của Tinh, nhưng cái cảm giác ngọt ngào mà Quân mang đến cho kiến kép hàng mi tận hưởng. Hai đôi môi cứ như thế, làm bạn rất lâu, nụ hôn của Quân lúc đầu dữ dội sau đó diu dàng đưa đến cảm giác đê mê.


      CHƯƠNG 16

      Tinh và Quân cả 2 suốt đêm ko ngủ, cùng nằm giường, nhưng ko ai với ai lời nào, cũng ko có hành động nào, khi yên tinh trong phòng ngủ suốt đêm. Cả 2 cùng nhắm mắt giả vờ ngủ, tuy nhiên do ngày hôm nay có quá nhiu truyện xảy ra, muốn ko suy nghi cũng rất khó, có lúc 2 người họ nghi về nụ hôn của cả 2 vào buổi tối này, có lúc cả 2 lại nghi đến ngày mai ko biết ra sao khi mọi chuyện về mối quan hệ của họ bại lộ, phải khó có ngôi trường binh thường nào chấp nhận học sinh cấp 3 có gia đinh, chắc là từ nay Tinh ko thể học binh thường như những người cùng đứa rồi, và những suy nghi đó cứ liên tục liên tục làm chỗ 2 người ko sâu vào giấc ngủ được.

      - Hôm nay em vẫn muốn học binh thường chứ?

      Nhin gương mắt uể oải của Tinh chuẩn bi học, Quân liền hỏi:

      - Dạ, em học, em muốn biết Hoàng làm gi khi biết mối quan hệ của chúng ta, tuy nhiên em cũng hi vọng Hoàng ko làm cái việc tuyệt tinh là chỗ mọi người biết mối quan hệ của em và .

      - Nếu như Hoàng ko hành động như vậy, em có thái độ nào với cậu ấy? em muốn xin lỗi cậu ấy àh.

      - Em ko biết, để em giải quyết mọi chuyện nha, nếu có bi thôi học em cũng ko lời nào đâu.

      Nhin vẻ mặt cương quyết của Tinh, Quân thở dài gật đồng hàm ý đồng ý cùng :

      - Được rồi, em chuẩn bi nhanh đợi em ở dưới nhà nhé.

      - Vâng, đợi em chút.

      Hôm nay Tinh học khá sớm, đêm qua ngủ ko được nên Tinh trở thành người tới sớm nhất của lớp hôm nay.

      Ngôi vào chỗ ngồi của minh trong lớp, Tinh dõi mắt ra cửa lớp, các cử chi chứng tỏ đợi người, thời gian chậm chậm trôi qua, số người trong lớp cũng tăng dần thế nhưng người mà đợi ko nhin thấy đâu. Đến khi Luân vào lớp, bước qua chỗ Tinh trò chuyện cùng , thế nhưng Luân gi hay hỏi gi, thái độ của Tinh giống như là min cưỡng trả lời, ánh mắt cứ thinh thoảng liếc nhin ra cửa.

      Luân cũng bắt đầu đặt câu hỏi trong đầu về hành động hơi lạ của Tinh hôm nay, nhớ lại vi tri minh ngồi của Hoàng, và để ý thấy Hoàng ko có mặt trong lớp, rất khác với thường ngày, Luân liên lên tiếng đưa ra thắc mắt của minh:

      - Ủa, sao giờ này vẫn ko thấy Hoàng đâu vậy? Sắp vào lớp rồi.

      Luân thắc mắc và quay qua nhin Tinh, Tinh nghe câu của Luân cũng bất ngờ ko biết trả lời sao, cuối mắt xuống Tinh đáp khẻ:

      - Minh cũng ko biết đâu, chắc cậu ấy bận.

      Nhin thấy thái độ của Tinh, công với biến mất của Hoàng trong lớp ngày hôm nay, Luân tự suy đoán " chắc 2 người này gây cãi với nhau rồi" rồi Luân cũng tự rút luôi về chỗ minh, trả lại chỗ Tinh ngồi minh với nhiu suy nghi trong lòng.

      Khi buổi học sắp bắt đầu, giáo đứng bục giảng điểm danh thi cũng là lúc Hoàng từ cửa bước vào, nhưng ko có vẻ vội vàng:

      - Thưa , nhà em có việc nên vào trể ạh.

      Nhin người học trò ngoan, it vi phạm kỷ Luật của lớp, giáo cười hiền cùng Hoàng:

      - Em vào chỗ , mai mốt ko được trể nữa.

      - Dạ, em cám ơn .

      Hoàng chào giáo rồi bước vào chỗ, khi bước vào chỗ ngồi cùa minh, thấy Tinh ngồi kế bên nhưng Hoàng ko hề lên tiếng chào, lẳng lặng ngồi xuống, mở tập ra và làm như rất chăm chú vào bài giảng.

      lúc sao, tay Hoàng nhận được tờ giấy gấp từ bên Tinh đưa qua, Hoàng chi mở ra, liếc nhin rồi gấp lại ko hề có ý trả lời lại.

      Tinh thở rồi ko biết phải làm sao: " chắc phải đợi giờ ra chỗi"

      Thế nhưng tiết học thứ 1 vừa xong, chủân bi vào tiết 2, từ ngoài cửa phòng của lớp học, 2 người tới và có thể nhin thấy trong 2 người họ là giáo hiệu trưởng, hiệu trưởng gật đầu chào thầy giáo giảng bài bục, ra hiệu xin phép thông báo chút chuyện rồi quay qua nhin xuống bọn học trò của lớp:

      - Xin mời em học sinh Tô Tinh mang cặp sách ra đây.

      Tiếng hiệu trưởng vừa dứt, Tinh suy nghi ko chú tâm vào việc học nảy giờ, bi giật minh nhưng rồi cũng đứng dậy, thu dọn tập vỡ cách chậm rãi, trong bụng lo lắng ko biết có chuyện gi? Ko biết có liên quan đến cái việc mà từ đêm qua đến giờ lo ko, có khi nào hiệu trưởng thông báo quyết đinh chỗ nghi ko ko nữa, nghi đến đây liền liếc mắt qua nhin Hoàng, ánh mắt như muốn hỏi: " phải bạn với hiệu trưởng việc của minh ko vậy?' nhưng đó chi là những suy nghi, ko thể lên tiếng lúc này, đành phải mang cắp sách ra ngoài, thôi thi chuyện gi tới nó tới thôi.

      Thế nhưng Tinh cũng nào biết được, Hoàng cũng ko biết chuyện gi xãy ra với , tại sao hiệu trưởng trong giờ học lại gọi ra và còn phải mang cả cặp sách, chẳng lẻ việc của bi nhà trường biết. Phải, hôm qua rất giận , muốn trả thù , thế nhưng cuối cùng biết ko thể làm tổn thương , hiên nay chưa biết minh phải dùng thái độ nào để đối xử với nên quyết đinh ko thèm để ý đến , cuối cùng cũng ko làm kẻ tiểu nhân để mang chuyện của ra với nhà trường buộc thôi học, vậy thi làm sao lại có việc hiệu trưởng tim gặp , là khó hiểu.

      Tinh bước ra cửa, đứng cùng hiệu trưởng và người nữa. chỗ đứng của họ khuất đằng sau bức tường nên trong lớp nhin ra ko thể thấy gi cả. Khi Tinh nhin thấy người đó, chút khó hiểu thế nhưng ko thắc mắt quá lâu, người đó nhanh chỗng trả lời muốn hỏi:

      - Em hãy binh tinh nghe , ngoại ở dưới quê nhập viện, đến đây rước em về, minh phải về quê gấp.

      - Ngoại...ngoại em sao?

      Mặc chỗ hiệu trưởng đứng đó cùng cả 2, nhưng trong mắt 2 người tại ko còn quan tâm đến người xung quanh, Quân thi gắng thông báo chỗ biết tinh hinh ngoại mà tránh ko làm chỗ quá xúc động, bởi vi điện thoại lúc sáng nhận được có vẻ tinh hinh rất nghiệm trọng. Còn Tinh, nghe thông báo như vậy, dù ko biết được tinh hinh của ngoại lúc này, nhưng từ xưa đến nay, ngoại rất it bệnh, những lần ông bệnh cũng ko chỗ vào viện thăm vi biết ko thể chiu được ko khi ở bệnh viện, rất sợ khi chết chỗc ở viện, do đó lần này bệnh ngoại chắc chắn rất nghiêm trong mới gọi về gấp như vậy.

      Nhin vẻ mặt thất thần của , và cảm thấy lúc này thời gian gấp rút, phải nhanh chỗng đưa về quê, Quân quay sang tỏ thái độ rất lich với hiệu trưởng:

      - Em xin phép được xin phép chỗ Tinh nghi ngày hôm nay ạ.

      - Thôi, cậu cứ đưa em minh , nhà trường rất hiểu tinh hinh giờ của nhà cậu.

      - Dạ, cám ơn hiểu, em xin phép.

      đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẻo của Tinh, nhin rất lo lắng, quên luôn cả việc chào hiệu trưởng, nhưng ko lên tiếng nào chi muốn ủ ấm bàn tay bằng bàn tay , và cùng ra hướng cổng trường.. Cả 2 lên xe hướng thẳng miền ngoại ô chạy.

      Kể từ ngày hôm đó Tinh ko còn đến trường, ngày ngày trôi qua, Hoàng vào trường trông ngóng gặp được , bây giờ chi muốn gặp để biết được tinh trạng của giờ, ko biết có chuyện gi mà ko đến trường, nhưng có vẻ như ko phải nghi học luôn, cũng ko phải chuyện của bi lộ vi mấy ngày nay trường học ko hề có thông báo nào về nguyên nhân vắng mặt của . Hoàng nhiu lần đến trước nhà , ko dám nhấn chuông vào nhà chi lặng lẻ đợi trước cổng, nhưng rất nhiu ngày trôi qua bóng lần cũng ko hề xuất . Lòng thầm trách minh ko với vào sáng hôm đó, ko biết có khi nào tự động nghi học vi nghi chuyện của ra chỗ mọi người biết, nghi rồi lại nghi, chẳng lẻ lại nghi là người như vậy, cuối cùng ko tài nào lý giải mọi chuyện, cũng ko thể suy nghi thêm nữa, đầu muốn điên lên mất.

      Bên cạnh Hoàng ngày ngày đến lớp trầm ngâm khó hiểu, Luân cũng vậy, thường xuyên cạnh Hoàng và quan tâm hỏi về chuyện Tinh, thấy cũng như minh ko có tinh tức gi cũng chi lặng lẻ buồn theo , bởi vi từ lâu tinh cảm bi mật với , nhưng cũng ko hề muốn làm khó , biết quan tâm Tinh, lặng lẻ bên cạnh Tinh, tinh cảm của có từ rất lâu, trước khi Tinh xuất , nhưng ko hề ghét Tinh, vi Luân cũng phần nào nhận ra người Tinh quan tâm ko phải Hoàng, tinh cảm của Hoàng là đơn phương, Tinh rất trong sáng trong tinh bạn của 3 người, đồng thời Luân cũng biết ơn Tinh vi thông qua Tinh có thể tiếp xúc làm bạn với Hoàng, trước đó chi biết đứng nhin từ xa, ko thể tới gần được.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17

      Hôm nay vừa bước vào lớp Hoàng cảm thấy có cái gì đó khác thường, để ý kỷ mới thấy được các thành viên của lớp dường như tất cả đều tụ tập ở cái bàn của vẫn thường ngồi học, ko biết họ làm gì ở đó vì tất cả đều quay lưng lại với , trong lòng đầy thắc mắc nghe giọng rất quen thuộc, nhưng giọng đó lúc trước nghe thấy rất hồn nhiên, vui vẻ, hôm nay nghe lại rất buồn, dường như người rất miễn cưỡng :

      - Nhà mình có chút chuyện, ko kịp báo với trường, cảm ơn các bạn quan tâm mình nha.

      - Tịnh nghỉ tới 2 tuần, bài vở trong lớp nhìu lắm đó, để mình cho Tịnh mượn vở nhé.

      - Để mình tới nhà Tịnh giúp Tịnh ôn bài nhé – .....

      Tất cả bọn họ đều tỏ ra quan tâm Tịnh, mong muốn của họ tất nhiên ko ngoài việc lấy điểm và tiếp cận Quân, ko để cho các đó tiếp, nổi vui mừng của Hoàng ko cần che giấu, vạch những đó tránh đường rồi lại trước mặt :

      - Tịnh học lại rồi hả, Hoàng...

      Hoàng định mình rất nhớ , nhưng kịp thời nhớ lại xung quanh họ bây giờ rất đông người. Khi Tịnh ngước lên nhìn Hoàng và khẻ trả lời câu chưa hoàn chỉnh của " Vâng" thấy trong ánh mắt cả bể buồn, chắc có chuyện gì đó xảy ra với trong thời gian quan, muốn lên tiếng hỏi nhưng rồi chuyển sang lời mời:

      - Hoàng với Tịnh lên sân thượng chuyện được ko?

      Yên lặng nhìn Hoàng lát, rồi Tịnh cũng đứng lên tỏ ý đồng ý với lời cầu của , Hoàng bước trước và Tịnh theo sau, họ thẳng theo hướng lên sân thượng.

      Hoàng đứng gác hai tay lên lan can của sân thượng, Tịnh dựa lưng vào lan can, quay lưng lại với Hoàng, cố ý để ko nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ko muốn nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt :

      - Nhà em có chuyện gì sao? Thời gian em nghỉ học ở đây rất lo cho em, đến nhà em để gặp em nhưng ko dám vào nhà.

      - Em...

      Gấp ngừng giây lát Tịnh quyết định cho biết những chuyện xảy ra với , nhưng mặt cuối xuống để che giọt nước mắt sắp trào ra trong mắt:

      - Ngoại của Tịnh bệnh nặng qua đời, Tịnh về quê để gặp ngoại lần cuối và chịu tang ngoại.

      - Xin lỗi, Hoàng nhắc đến chuyện đau lòng của Tịnh.

      Nghe trong giọng Hoàng có vẻ ấy nấy, Tịnh cười thành tiếng nhưng nếu được nhìn thẳng gương mặt phát hoàn toàn ko hề cười:

      - hii, mình ko sao đâu, Hoàng ko phải bận tâm mình buồn.

      Sau đó cả 2 lại yên lặng, Hoàng do ko dám lên tiếng nữa sợ chạm vào nổi đau của Tịnh, còn Tịnh hồi tưởng lại thời gian qua, tinh thần dường như ko còn ở nơi này.

      lát rất lâu rồi, Hoàng mới lên tiếng trước:

      - Mình có chuyện muốn Tịnh trả lời mình được ko? Chuyện này có lẽ khá riêng tư với Tịnh, nếu được mình mong Tịnh đừng giận mình mà trả lời cho mình nhé.

      - Vâng.

      Hoàng hỏi rồi ngưng lại rất lâu để nghe câu trả lời của Tịnh, sau đó mới đặt thẳng vấn đề mà muốn có câu trả lời:

      - Mình muốn Tịnh kể cho mình nghe chuyện Tịnh với Quân được ko? Mình quyết định ko ra mối quan hệ của Tịnh và Quân cho mọi người nghe. Nhưng mình cũng mong Tịnh trả lời thành vì sao Tịnh còn như vậy mà là vợ người ta rồi, được ko?

      Lần này Tịnh gập ngừng rất lâu, con mắt láo liêng nhìn mọi thứ ở đó, suy nghỉ, tìm ngôn ngữ để có thể với Hoàng vấn đề này cách dễ hiểu nhất, Hoàng cũng ko vội gì, tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng rất hồi hộp nghe , cuối cùng cũng lên tiếng:

      - Việc mình lấy Quân, thực ra là do ngoại mình sắp xếp, theo ngoại mình trước khi mất với mình hôn ước này có từ rất lâu rồi, do lời hứa của người lớn, cho nên ngoại biết mình sắp mất, muốn mình ko cảm thấy đơn đời, và để mình còn có người thân chăm sóc nên ngoại phải thức cuộc hôn nhân của mình và Quân trước khi ngoại mất . Và để mình được đến trường như những người khác, Quân và mình giấu mối quan hệ này của chúng mình, xin lỗi bạn nha.

      Nghe được câu trả lời của Tịnh, bổng nhiên trong lòng Hoàng cảm thấy có tia hy vọng, tuy nhiên Hoàng cũng ko vội vui mừng, nhìn sang Tịnh, Hoàng tiếp tục tìm hiểu cái mình muốn biết:

      - Vậy Tịnh Quân chứ?

      - .........mình ko biết nữa, Quân có rất nhiều thích, ảnh là người đàn ông tốt, ảnh chăm sóc mình cũng vì ngoại mình mà thôi, ảnh chưa bao giờ mình mà.

      Tịnh rất hoang mang khi trả lời câu hỏi này của Hoàng, lần về quê này sau khi chôn cất ngoại xong, có thời gian tâm với bà giúp việc già trước khi trở lại thành phố này, bà dạy cách làm vợ, bổn phận của người làm vợ đối với chồng.v..v..nghe mà đỏ bừng mặt, trước giờ ko hề biết nhưng qua lời bà vẫn chưa thực là vợ ...và điều đó cũng làm Tịnh bắt đầu suy nghỉ.

      Khi nghe xong lời Tịnh , lòng Hoàng vui mừng ko có ngôn từ nào diễn tả được, nghe như có tiếng pháo hoa nổ bên tai, mừng như ngày hội.

      " Tịnh ơi, cám ơn em. Vậy là quyết định tiếp tục, ko bỏ cuộc đâu" nhưng lời này Hoàng thầm trong lòng chứ ko dám ra. Cúi nhìn đồng hồ, Hoàng vui vẻ nhắc nhở Tịnh:

      - Sắp bắt đầu tiết học rồi đó, tụi mình vào học thôi. Àh, Luân cũng lo lắng cho Tịnh lắm đó, lát ra chơi mình hẹn Luân xuống căn tin nha.

      - Vâng.

      Nhìn gương mặt vui của Hoàng, Tịnh cũng vui vẻ đáp lại. Cả 2 cùng xuống phòng học.

      Hôm nay Quân có việc ko rước Tịnh được, nên cho tài xế đến rước Tịnh, ngồi xe ko có Quân bên cạnh Tịnh cũng ko muốn chuyện, trước giờ toàn là Quân rước Tịnh tan học, chưa bao giờ để tài xế rước như vậy. Trong lòng thầm lo lắng "ko biết có chuyện gì với ấy nữa", nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ xe, chiếc xe chạy bon bon đường, những dãy nhà lùi lại phía sau theo cái nhìn của , bỏng nhỏm người dậy, miệng mở to chứng tỏ vẻ ngạc nhiên " kia chẳng phải là Quân sao, lúc sáng đúng là mặc áo màu đó và chiếc xe cũng là của , vậy là ko nhìn nhằm, gọi điện có việc bận, ra việc bận của nhà hàng với em nuôi của mình, họ còn hôn nhau trước cổng nhà hàng nữa chứ." Lòng như vỡ nát ra từng mảnh, nước mắt chảy xuống đôi gò má mịn màng liên tục, con gió thổi cuốn những giọt nước mắt khi thấy khó chịu và mở cửa sổ xe ra, nhưng sao gió vẫn ko thể cuốn hết buồn phiền và nỗi đau trong lòng .

      Về nhà bước xuống xe với vẻ mặt buồn não nề, tuy nhiên cũng kịp lao những giọt nước mắt mặt, nhìn thấy Ông triệu trong phòng khách:

      - Thưa ba con học về.

      Ông xem thời nghe tiếng , liền ngước mắt nhìn :

      - Uh, con lên thay đồ rồi xuống ăn trưa với ba.

      - Hôm nay con ko đói, ba ăn mình nha ba.

      - Con phải giữ gìn sức khoẻ chứ, ba biết con buồn chuyện của ngoại nhưng cũng ko nên bỏ bữa như vậy, ráng ăn chút con.

      - Vậng, nhưng ba ăn trước ko cần đợi con, con hơi mệt nghỉ chút rồi con xuống ăn nha ba.

      - Thôi, vậy cũng được.

      cảm thấy miệng đắng ghét ko ăn nổi, hình ảnh về Quân lúc nảy thực đánh gục , chỉ muốn nằm xuống toàn thân ko còn sức lực. còn ông Triệu nhìn buồn, từ chối bửa ăn, ông thở dài đưa ánh mắt lo lắng nhìn dì Nhung tới.

      Buổi tối, Quân từ công ty về, ko thấy Tịnh ra mở cửa như bình thường, có chút thắc mắt trong lòng, liền nhanh vào nhà để gặp , cả ngày hôm nay ko thấy , ko nhìn được nụ cười hồn nhiên môi , cảm thấy nhớ. Nhưng trong nhà cũng ko thấy đâu, chỉ thấy Ông Tịnh ngồi ngoài sân sau, tưới cây, bước vào chào ông và cũng muốn hỏi thăm về nên Quân bước nhanh tới chổ Ông triệu:

      - Thưa ba, con mới về.

      - Ùh, con ngồi xuống đây, ba có chút chuyện muốn cùng con.

      Ngước lên nhìn con trai đứng cạnh mình, ông kéo cái ghế mây đối diện cho ngồi xuống, như chuẩn bị cho cuộc chuyện khá dài.

      - Hôm nay Tịnh về nhà ko ăn cơm trưa, ở phòng từ trưa tới giờ.

      Nghe ba mình , Quân định nhỏm dậy tìm ngay, nhưng ông Triệu khoát tay tỏ ý kêu đợi ông hết:

      - Ngoại nó mới mất, là người thân duy nhất bên nó từ trước tới giờ nên ko thể trách nó tại sao lại đau buồn như vậy, nhưng con cũng vậy, hôm nay có bận bao nhiêu việc cũng phải đưa vợ về cùng ăn cơm với nó chứ, con để nó mình làm cho nó tủi thân nghĩ con là chồng mà ko quan tâm nó, con biết ko? Bây giờ nó ko còn ai chỉ có con là người thân duy nhất của nó, con làm sao làm đừng để nó buồn, mà ảnh hưởng đến sức khẻo đó.

      - Dạ, vậy con xin phép lên xem thế nào.

      Ông Triệu vở trách , nhưng Quân ko hề có ý cãi lại bởi thức cảm thấy mình có lỗi, nôn nóng muốn lên phòng với nên lên tiếng chào ông ngay khi ông kết thúc lời vở trách.

      Đưa tay gõ cửa phòng mình, nhưng gõ lâu vẫn ko thấy lên tiếng, đành mở cửa đại vào vậy. vào phòng thấy tối thui, vẫn chưa mở đèn, cố căng con mắt mình lên, khi mắt quen với bóng tối nhìn thấy nằm ngủ giường, chắc là ngủ từ trưa tới giờ nên ko bật sáng đèn.

      Quay lại đưa tay lên công tắc bật đèn, cả phòng liền sáng lên, giúp dễ dàng nhìn thấy nằm xắp, ôm gối ôm hình con thú mà ngủ ngon lành. Bước tới ngồi lên mép giường, nhìn gương mặt lúc ngủ, cảm thấy tình mình giành cho ngày càng tăng, nhưng lại chưa dám ra, sợ khi ra mình ko thể kiềm chế bản thân khi gần bên , nào biết được mỗi đêm ngủ cạnh , mặc dù cả 2 đều cố ý nằm xa nhau ra nhưng giữa đêm lại vô ý lăn vào trong lòng , đưa tay ôm làm ko biết bao nhiêu đêm phải thức dậy trắng.


      CHƯƠNG 18

      Khi Tịnh cảm giác được có người nhìn mình liền mở mắt nhìn, chớp chớp mắt mấy cái liền, nhận thấy cài hình ảnh trước mắt mình là thiệt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh khi mọi chuyện lúc sáng về, niềm vui trong mắt liền mất , thay vào có là nổi buồn. Quân từ khi mở mắt chăm chú nhìn , thấy được những thay đổi trong đôi mắt , thắc mắc liền hỏi:

      - Em buồn chuyện gì àh.

      Tịnh cố ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt, thực các hành động cách chậm rãi, ko lần quay qua nhìn cũng ko lên tiếng trả lời .

      Nhìn như vậy, Quân nghỉ chắc ko chỉ là buồn chuyện của ngoại, mấy ngày nay cũng buồn nhưng ko có hành động như vậy, hôm nay xem như người vô hình, khi thấy từ phòng tắm bước ra liền kéo lại để hỏi:

      - Ở trường có chuyện gì làm em buồn ah?

      - .......

      - Hay Hoàng chuyện về mối quan hệ của tụi mình?

      - ..........

      Bị kéo lại ngồi cùng giường, dù cố tránh nhưng cũng phải đối mắt với , hỏi gì cũng yên lặng ko trả lời, hồi rất lâu biết mình ko thể yên lặng như vậy hoài nên lên tiếng:

      - Ko có chuyện gì đâu, em hơi nhức đầu, với lại em nhớ ngoại thôi.

      ko biết tại sao mình lại dối, kể từ khi ngoại ko còn, thấy mình như thay đổi nhiều, bây giờ mọi cái đều làm cho suy nghỉ, cảm thấy từ trước đến giờ mình cứ như đứa con nít, mọi chuyện đều phải được người khác giúp, do đó ngoại giấu chuyện ngoại bệnh lâu như vậy, thấy mình có lỗi vì ko chăm sóc được cho ngoại, do đó nghỉ mình cần phải lớn, ko thể cứ mọi chuyện đều phải dựa vào người khác như vậy.

      Quân nghe lời giải thích của cũng cảm thấy có lý, nên ko tiếp tục hỏi nữa, nắm lấy tay , nhắc nhở:

      - Nghe ba trưa em ko ăn cơm, em hư lắm nha. bây giờ theo xuống dưới ăn, kẻo lại đau bao tử.

      Nghe lời trách, mắt ươn ướt như muốn khóc, nhưng kịp thời ngăn cho nước mắt trải ra " mình lại để ảnh lo nữa rồi" ko biết tại sao bây giờ đối với ko còn có thể tự do dựa dẫm nữa rồi, ko biết tại suy nghĩ quá nhìu về cái mất của ngoại, hay tại hình ảnh buổi trưa nay thấy được, có lẽ là cả 2 thứ. Lặng lẽ cùng xuống dưới nhà ăn cơm, ko muốn để mọi người lo lắng cho mình nữa nên cố gắng ăn nhiều.

      tuần lể trôi qua, thái độ của Tịnh đối với Quân vẫn ko thay đổi, rất lạnh nhạt với , ko còn tự do vui vẻ, nhỏng nhẽo như trước. Quân cũng cảm nhận được điều đó, nhiều lần hỏi tuy nhiên vẫn thái độ như bửa trước, luôn đánh trống lảng. Bên cạnh đó Quân thấy Hoàng vẫn cùng lúc ở trường, thái độ của Hoàng dường như ko từ bỏ việc đeo đuổi , nhìn ánh mắt Hoàng như kiêu khích , công thêm thái độ lạnh nhạt của Tịnh, Quân cảm thấy bất an trong lòng.

      Hôm nay bàn ăn tối cùng ông Triệu và Quân, Tịnh nhìn mọi người xin phép:

      - Thưa ba, mai con xin phép chơi với lớp 2 ngày đêm ạh.

      Thấy việc chơi của Tịnh lúc này giúp cho thay đổi tâm trạng, ông Triệu rất mong trở lại là nhóc vui vẻ như xưa, nên ko hề suy nghỉ nhiều mà đồng ý ngay cho :

      - Ùh, con chơi , nhìn con dạo này ko được khẻo ba cũng định kêu thằng Quân đưa con chơi, bây giờ lớp con tổ chức như vậy ba thấy con nên .

      - Dạ, con cám ơn ba, xin lỗi để ba bận tâm về con.

      - Con gì vậy? con là con dâu cũng như là con ba rồi, con đừng tỏ ra ngại ngùng gì đối với gia đình ta hết, ta ko phân biết con hay thằng Quân đâu, với ta cả 2 là như nhau cả.

      - Dạ

      Trước quan tâm của ba chồng giành cho mình, cũng cảm thấy bồi hồi, cũng rất muốn mình trở lại vô tư như lúc trước, ko cần lo nghỉ, ko cần phải buồn. Nhưng dường như ai khi lớn rồi là ko thể trở lại như xưa rồi.

      Mặc cho Tịnh và ông Triệu đối đáp với nhau, Quân yên lặng ăn cơm, bởi vì cảm thấy Tịnh ko hề muốn có ý kiến của , hay ko ko hề được có ý kiến nào cả. Bằng chứng là đợi cho sắp đến ngày mới xin phép, mà còn ko bàn trước với , hôm nay cảm thấy vời mọi người giống như là lời thông báo hơn là xin phép. Và cảm thấy xúc phạm rất nhìu.

      Và rồi Quân cũng ko hỏi gì về Tịnh nữa, sau khi ăn xong cơm họ trở về phòng ko ai với ai tiếng nào cho tới lúc ngủ cũng vậy, họ mạnh ai làm việc náy ko hề chú ý xem đối phương làm gì, nhìn thai độ Quân, Tịnh thầm nghỉ: " ko biết mình có quá đáng ko khi đối với ảnh như vậy?" nhưng rồi cũng tự biện luận cho mình: " ảnh quan tâm mình chỉ vì mình là vợ ảnh, bị gia đình ép phải cưới, chứ ảnh mình đâu chứ." Và rồi vào giấc ngủ bình yên.

      Sáng hôm nay lên đường chơi cùng lớp, do xe khởi hành sớm nên phải rất sớm, và Quân viện vào lý do đó mà ko đưa tới trường, còn công việc ở nhà chưa làm xong nên bây giờ ngồi xe bên cạnh ko phải là mà là tài xế của .

      " ko có em ở nhà đếm nay, làm gì hả Quân, chơi với chị Nhiên ah, biết ko nghỉ như vậy em ko muốn nữa rồi, nhưng mà em cũng ko thể để mình dựa dẫm vào mãi" ngồi xe Tịnh luôn nghỉ về Quân, đầu óc giờ đây chỉ toàn hình ảnh của Quân.

      Vừa xuống xe, Hoàng và Luân chạy ra chỗ , quay lại với tài xế vài câu:

      - để hành lí em ở đây được rồi, trở về .

      Khi tài xế chạy chiếc xe rồi mới quay lại nhìn 2 người bạn:

      - 2 bạn tới đây sớm nhỉ

      - Tối qua ngủ ko được vì nôn nóng chới, hiii nên sáng sớm luôn.

      - Mình cũng vậy.

      Hoàng vui vẻ trả lời còn Luân gật đầu đồng ý câu trả lời của Hoàng, Tịnh nhìn họ, vậy là ai cũng nôn nóng khi được chơi, vậy mà mình lại thấy chán, khẻ thở dài theo đà kéo của 2 người bạn vào chỗ điểm danh.

      Suốt chặn đường , mặc cho mọi người trong xe hát hò vui vẻ, Tịnh chỉ vỗ tay góp vui cùng mọi người, cố gắng vui cùng mọi người xe, lâu lâu mọi người thấy nở nụ cười, nhưng là nụ cười miễn cưỡng, đôi mắt vẫn chứa nỗi buồn.

      Xe vừa vào bãi, Hoàng quay sang Tịnh xách giùm cái ba lô hành lý, Tịnh và Luân cùng chạy nhanh ra biển, bỏ lại Hoàng phí sao. Đứng trước biển bao la cả 2 cùng thầm nho : " biển đẹp quá" Nước biển trong xanh, từng cơn sóng đua nhau vỗ vào bàn chân của 2 làm cho họ thích thú reo lên, Luân liền quay sang rủ Tịnh:

      - Mình thay đồ rồi ra tắm biển, lẹ lên

      Vừa vừa kéo Tịnh chạy tìm Hoàng để lấy đồ thay.

      Vừa bước ra từ phòng thay đồ, nhiều ánh mắt nhìn về phía 2 . Tịnh có thân hình cao cân đối, gương mặt ngây thơ nhưng ánh mắt chứa nổi buồn làm cho rất đẹp giữa buổi sớm mai, bộ đồ bơi 2 mảnh của lại càng làm tăng lên hấp dẫn của thân hình . Luân kiêm tốn hơn, thân hình mãnh mai hơi thấp nhưng rất dịu dàng, cũng bộ đồ bơi 2 mãnh như Tịnh, Luân bây giờ nhìn tràng đầy sức sống.

      Hôm nay bãi biển đa phần là học sinh của trường, vì để học sinh có thể chơi đùa thoải mai, cộng thêm để việc quản lý dễ dàng, nên trường cho tổ chức buổi chơi này vào ngày thứ 2, ngày bình thường nên bãi biển hơi vắng nếu như ko có học sinh trường " Phương Nam" . Do trường dạy nhiều cấp nên học sinh rất nhiều, và số học sinh hôm nay ngần như chiếm toàn bộ bãi biển.

      - Mình tìm Hoàng rồi ra biển chơi nha Tịnh

      Luân lên tiếng rủ, Tịnh nhìn những người xung quanh rồi hỏi Luân:

      - Đông người như vậy rồi biết tìm Hoàng ở đâu.

      - Àh, lúc nãy mình có dặn Hoàng đợi tụi mình ở cây dù màu vàng kia rồi.

      - Ô, mình ko ngờ Luân chu đáo như vậy nha, nếu là mình chỉ biết tìm mệt mỏi thôi.

      - Thôi đừng đứng đây mà khen hoài, lẹ tới đó , mình muốn ra biển lắm rồi.

      Cả 2 cùng cười tươi dắt nhau tới chỗ cây dù màu vàng kia, vừa tới nơi cũng thấy Hoàng chuẩn bị xong, chỉ mặc độc nhất chiếc quần bơi, Hoàng đưa tay vẫy cả 2 khi thấy Luân và Tịnh chạy tới:

      - 2 bạn muốn ăn gì xong mới xuống bơi hay sao?

      Hoàng nhìn cả 2 hỏi, Tịnh định quay sang luân hỏi ý kiến phát , ánh mắt Luân nhìn Hoàng rất dịu dàng, gương mặt Luân đỏ ửng thẹn thùng, ko hề suy nghỉ nhiều Tịnh quay sang chọc Luân:

      - Ha, ha ra Luân thích Hoàng nha, xấu nha vậy mà ko với mình, mình giúp cho.

      Tịnh rất nên Hoàng ko thể nghe được, Luân vừa nghe lời Tịnh bên tai mặt lại càng đỏ hơn, Luân cũng thầm bên tai Tịnh:

      - ko có đâu, bạn đừng hiểu lầm, Hoàng nghe được cười mình đó.

      - Đừng hòng giấu mình, nhìn mặt Luân là mình biết rồi,hii thú nhận mình giúp cho.

      Cả 2 cứ chúm lại thầm rất Hoàng ko tài nào nghe được nên bức mình gắt:

      - Sao 2 người cứ hoài vậy, bộ xấu mình hả, sao câu hỏi của mình 2 người ko trả lời, làm như mình ko tồn tại vậy.

      - Xin lỗi, hiii tụi mình chuyện của con thôi, Hoàng ko liên quan đâu, à mà lúc nãy Hoàng hỏi gì vậy.

      Nghe Hoàng gắt, Tịnh liền trả lời nhưng cũng ko quên thêm câu cho Luân nghe: " bây giờ mình tha cho bạn đó, để mai mốt mình hỏi bạn tiếp. hiii"

      Hoàng lập lại câu hỏi lúc đầu:

      - Mình hỏi 2 bạn muốn ăn xong mới xuống bơi hay sao?

      - Xuống bơi trước .

      Lần này ko đợi hỏi nhau nữa mà cả 2 cùng trả lời và may là 2 câu trả lời cùng chung ý kiến.

      Vậy là cả 3 thống nhất, cùng chạy mạch xuống biển, họ chơi đùa với sóng biển, tiếng cười vang lên nhưng ko ảnh hưởng gì tới mọi người xung quanh, vì thanh nhanh chóng tan cùng với sóng biển trước ko gian rổng lớn bao la của biển cả. Sau đó 3 người họ chia nhau ra 2 phe, Hoàng phe và Tịnh cùng Luân phe, 2 phe đua nhau tạt nước vào nhau, cuốc chiến của họ làm thu hút thêm rất nhiều bạn, mọi người cũng tự động gia nhập vào 2 phe, tự nhiên hình thành phe nam và phe nữ tiếp tục chiến đấu.

      Chơi đùa với sóng biển chán, mọi người sau khi ăn uống xong trở về khách sạn nghỉ ngơi. Nhà trường sắp xếp mỗi phòng gầm 4 học sinh, khu phòng giành cho nam riêng và phòng giành cho nữ riêng. Tịnh, Luân và 2 người bạn khác nữa của lớp chung phòng. Buổi trưa mọi người ngủ cả nhưng Tịnh ko ngủ được, đứng từ của sổ khách sạn xuống dưới kia, Tịnh phát khu vườn rất đẹp, nhiều hoa quả và nhiều trái chính. Quay sang mọi người vẫn còn ngủ say, Tịnh len lén ra ngoài theo hướng ra khu vườn mình vừa phát :

      - Wa, đẹp thiệt.

      Đứng giữa khu vườn, Tịnh ko kèm được phải buột miệng khen. Rồi vòng dọc theo những khóm hoa, Tịnh say mê thưởng thức những loại hoa đẹp mà mình ko biết tên, hồi thưởng thức có vẻ đủ Tịnh ngước mắt lên trời nhìn những cây ăn trái có nhiều trái chính, khi mắt nhìn tới cây khế với nhiều quả chín vàng, cảm thấy nước miếng như muốn chảy ra, ko kiềm chế được bản thân treo lên cây để hái khế. Do từ quen leo trèo nên chỉ chốc lát thôi là đứng được ngọn cây cao nhất xung quanh có nhiều trái vàng, ngồi xuống nhánh cây, tay hái khế bỏ lên miệng ăn ngon lành. Đến khi no nê, cơn thèm hết mới từ từ trèo lại xuống, nhưng khi vừa xuống được nữa, bàn chân vừa đặt lên nhánh cây nhánh cây do mục khô ko cẩn thận đặt chân vào nên cành gẫy kéo theo xuống đất. chỉ kịp la lên tiếng:

      - Ấy da

      cảm giác đau đớn khắp mình mẩy, khi từ từ ngồi dậy định đứng lên để về khách sạn cảm giác rất đau từ chân trái làm cho té lại xuống đất, mặt mũi xanh lè, cái đau làm cho nước mắt chảy dài, sợ hãi ko biết phải làm sao, và trong lúc này bỗng thấy nhớ Quân kinh khủng, ước gì có ở đây, nỗi sợ làm cho ko kịp suy nghỉ, cộng thêm nổi nhớ Quân da diết trong lòng nên lấy điện thoại ra gọi cho Quân. Tiếng chuông đổ lên từng hồi làm cho nhịp tim của nhảy nhanh theo từng hồi chuông. Đến khi tiếng quen thuộc của Quân vang lên, nhưng nó chỉ là tiếng " alo" bình thường nên ko thể nào đoán được tâm trạng Quân vui hay buồn khi nhận được điện thoại .

      - Em....Tịnh đây

      Tịnh nghẹn ngào ko thành tiếng khi nghe được tiếng Quân, Còn Quân sau phút cố tỏ ra lạnh lùng trả lời điện thoại của , hồi hộp nghe , nhận thấy trong thanh của như khóc, ko kiềm chế được nữa, lo lắng hỏi :

      - Em có chuyện gì sao, nghe.

      - Em..nhớ....lắm.

      Ko tài nào diễn tả được tâm trạng lúc này, khó khăn cho nghe về những gì trong lòng . Giờ đây cảm thấy mình cần biết bao, thái độ lạnh lùng mà cố tỏ ra trong những ngày qua ra ko có tác dụng gì cả, biết mình vẫn rất cần , ko thể ko có .

      Sau khi lời Tịnh xong, yên lặng giữa cả 2, Quân thực xúc động khi nghe lời Tịnh tỏ bày nên ko được gì cả, còn Tịnh hiểu lầm yên lặng của Quân, nghĩ lời làm khó xử nên ko đợi Quân kịp nữa Tịnh dập máy.

      Tịnh bần thần cầm cái điện thoại vừa gọi cho Quân xong, gọi cho Luân để Luân tới giúp đưa về, sau đó nghe được tiếng điện thoại mình reo, nhìn màn hình ko chớp mắt, chữ màng hình cho biết là Quân gọi, tiếng chuông đổ mãi vẫn ko thèm bắt mắt, mắt nhìn chầm chầm vào đó cách bất động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :