1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 25: Sói tru
      Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha =^^=

      Người tập kích Thú Nhân tóc đen chính là Ryan, từ trong hôn mê tỉnh lại, phát thấy Điền Hân, biết nàng nhất định là bị bắt rồi, lòng như lửa đốt lần theo mùi truy đuổi, từ rất xa nhìn thấy nàng cả người trần truồng bị giống đực ôm vào trong ngực, hai người nửa người dưới ngâm trong nước, làm gì, tư thế mập mờ làm giận dữ, lý trí nhất thời hoàn toàn còn mà xông lên trước, móng nhọn đảo qua sử xuất toàn lực tấn công thú nhân tóc đen kia.

      đòn của Ryan đắc thủ, thú Nhân tóc đen nhận ra thế tiến công của trước bước, nhanh chóng ôm lấy Điền Hân chạy trốn, Ryan đuổi theo sát phía sau.

      Ryan thấy gã dường như muốn ứng chiến, chỉ muốn chạy trốn, xác định phương hướng, nhận thấy được phía trước hẳn là lãnh địa Báo Tộc, Thú Nhân tóc đen hẳn là Hắc Báo Báo Tộc .

      Ryan thầm kêu ổn, Báo Tộc luôn luôn thiện chiến, bởi vì quan hệ tốt cùng hổ tộc cùng hùng tộc, hợp tác với hai tộc kia, vốn thầm tưởng may mắn, phải ba mặt giáp địch, ngờ họ lại thầm xâm nhập sư tộc.

      Nếu muốn đoạt được Điền Hân ở lãnh địa báo tộc khó như muốn tìm đường lên trời rồi, thế là nhanh chóng hóa thành hình thú, chân trước trái phải tấn công, quật ngã cây cối xung quanh, cản trở tốc độ thú nhân báo tộc, từ phía sau nhào đến báo nhân kia, hét lớn tiếng ngăn trở.

      Báo Tộc Thú Nhân thấy con đường phía trước bị ngăn cản, thầm ảo não mình ra tay quá rồi để cho sớm tỉnh lại, lại có chút ít hối hận chính mình nên quá mức ích kỷ, sợ sau khi trở lại lãnh địa, giống cái năng lực sinh sản rất mạnh trong truyền thuyết bị giống đực khác cướp mất, nên muốn gieo hạt cho nàng trước, vì vậy làm trễ nãi thời gian, khiến bạn đời nàng đuổi đến kịp.

      Nếu như dừng lại, giờ phút này cũng có thể đến lãnh địa Báo Tộc. Đáng tiếc hối hận còn kịp rồi, xem ra chỉ có thể chiến đấu, gã nghe sư tộc Bạch Sư năng lực chiến đấu mạnh nhất, tiếp theo là kim sư, vẫn muốn cùng chiến đấu Bạch Sư và Kim Sư lần, nghĩ tới hôm nay đạt được ước muốn rồi.

      Báo Tộc Thú Nhân quyết định chủ ý, đặt Điền Hân xuống gốc cây cổ thụ, hóa thành hình thú, nhảy lên, chiến đấu với Ryan.

      Điền Hân cả người trần truồng co rúc ở dưới tàng cây, kinh hãi nhìn hai thân ảnh trong chỗ tối đen giao triền, hai người, , phải xưng là hai mãnh thú, động tác quá nhanh, nàng thấy lắm, chẳng qua là mùi máu tươi càng ngày càng nặng, chứng tỏ có người bị thương.

      Điền Hân gắt gao nắm chặt tay thành đấm, thầm cầu nguyện, bị thương ngàn vạn đừng là Ryan, ngàn vạn đừng là Ryan, mặc dù đối với phương cũng dễ nhìn, nhưng nàng vẫn muốn bị thương, nội tâm vô tri vô giác vẫn hướng về Ryan.

      “Húuuu… ” Đột nhiên tiếng sói tru truyền tới.

      Nghe được tiếng sói tru, Ryan cùng Thú Nhân Báo Tộc chiến đấu ngừng động tác lại, phi người nhảy đến trước mặt Điền Hân, bảo vệ nàng, sau đó đề phòng phải trái, tìm kiếm nơi phát ra thanh.

      Bởi vì lang tộc cách nơi này rất xa, căn bản thấy bóng dáng lang tộc, cho nên việc xâm nhập cùng tiếng sói tru lên làm cho Ryan và Báo Tộc kinh hãi.

      Lang tộc này háo chiến, mà bản tính hung tàn, nếu quả có người của lang tộc ở xung quanh đây, như vậy bọn họ hôm nay sợ rằng cũng rất khó sống trở về, ‘Rừng rậm Grant’ gặp lại lần hỗn chiến giữa các chủng tộc lớn.

      Lần trước đại hỗn chiến các chủng tộc, nghe thế hệ trước đại khái là chuyện này xảy ra từ năm trăm năm trước rồi, các Thú Tộc cũng chết nghiêm trọng, giống cái Thú Nhân cơ hồ diệt sạch. Nếu như lần này lại trải qua lần chủng tộc đại hỗn chiến biết lại mang đến tai nạn như thế nào.

      Ryan cùng Báo Tộc Thú Nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu được, lang tộc Thú Nhân lần này đường xa mà đến, nhất định cũng là vì nghe được chuyện sư tộc có giống cái năng lực mạnh nhất trong truyền thuyết.

      Trong nháy mắt cả hai đều hình thành nhận thức chung, trước tiên là phải bảo vệ Điền Hân. Thế là Ryan hóa thành hình người trước tiên, ôm lấy Điền Hân ngay lập tức rời xa nơi phát ra tiếng sói tru. Báo Tộc Thú Nhân theo sát phía sau, chịu trách nhiệm bọc hậu.

      Cũng biết chạy bao xa, trời tối đen, Ryan lắng tai nghe chút, phía sau tựa hồ có dấu hiệu lang tộc đuổi theo, thế mới hơi yên lòng chút, cảm thấy người khá mỏi mệt, ròng rã nửa ngày đường, vừa làm chút ít việc ‘tốn thể lực’, lại cùng đánh nhau với Báo Tộc, sau lại chạy trối chết, mệt mới là lạ chứ.

      Thế là trì hoãn hạ tốc độ chung quanh tìm tòi chút, phát phía trước có ngọn núi, chừng nơi đó có sơn động, hên còn có thể bắt được dã thú làm bữa tối.

      Thế là ôm chặt Điền Hân thay đổi phương hướng, chạy về phía đó.

      Quả nhiên vận khí tồi, tìm kiếm bao lâu thấy sơn động, rất nhàng giết chết thú vật cư ngụ bên trong, Ryan thấy da lông bên ngoài cũng tương đối mềm mại, thế là lột xuống, khoét ba cái lỗ lớn vừa phải, tròng vào người Điền Hân.

      Da lông nồng đậm mùi hôi hám làm Điền Hân nhăn nhó, nhưng so với thân thể trần truồng trước mặt hai nam nhân, nàng tình nguyện bị mùi hôi thối này nghẹt chết, thế là kéo kéo da thú người, dẩu mỏ dám gì.

      Ryan lột da thú, Báo Tộc thú nhân tìm bó củi khô lớn, đốt lửa trong động. Ryan xử lý sạch chỗ thịt, sau đó xiên thành ba nhánh thịt, đưa cho Báo Tộc Thú Nhân nhánh, sau đó kéo lấy Điền Hân ngồi bên đống lửa, ý muốn bảo hộ che chắn trước mặt nàng, rồi nướng thịt.

      Điền Hân bị giằng co cả ngày, vừa sợ vừa hoảng, thân thể cùng tinh thần cũng cực độ mỏi mệt, mềm nhũn ngả vào trong lòng Ryan, hai tay ôm lấy , nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp của chợt thấy an tâm, hơi nóng ngọn lửa phả vào nàng, ấm áp khôn cùng làm nàng mơ mơ màng màng buồn ngủ.

      Ryan nhìn nàng như vậy, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, cúi đầu khê hôn lên mặt nàng, trong mắt tràn đầy xúc động vui sướng.

      Thú Nhân Báo Tộc nhìn bầu khí ấm áp giữa hai người này, đột nhiên trong lòng có chút hâm mộ, gã vốn cho là bạn đời chẳng qua là dùng để thỏa mãn dục vọng, nàng chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản, cho nên nghĩ nếu nàng muốn, chỉ cần bắt lấy nàng, để nàng sinh con nối dõi cho gã rồi để nàng quay về, bây giờ nhìn lại dường như có chút sai lầm rồi.

      Đối với hành động lúc trước, chợt cảm thấy có chút xin lỗi, thế là mở miệng : “Tôi là Hắc Báo, Yansi, chuyện xảy ra lúc nãy, tôi xin lỗi.”

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 26: Đói bụng
      Mọi người nghỉ lễ vui vẻ hí hí, mấy bữa nay ở nhà nghỉ lễ sung sướng quá ;)

      Đối với chuyện gã bắt Điền Hân , có ý muốn xâm phạm nàng, tuy rằng Ryan cảm thấy thực căm tức, nhưng bởi vì từng trải qua, cho nên có thể lý giải được tâm tình của gã.

      Hơn nữa sau đó gã tự nguyện bọc hậu cho bọn họ, Ryan đối với sinh ra loại cảm giác hùng gặp hùng. Hai người coi như là hòa thuận.

      Thế là giọng đáp: “Tôi là Kim sư, Ryan, hôm nay chúng ta xem như mọi chuyện hề xảy ra, sau này cũng nên đề cập. Nguy cơ trong tộc tôi cũng biết ít, tôi tin tưởng thần rừng có an bài, chừng ngày nào đó duyên phận lại đột nhiên đến trước mặt , tựa như nàng đột nhiên xuất trước mặt tôi.”

      Ryan cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như nước chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say của Điền Hân, ánh lửa hồng lập lòe nhảy múa người, hắt vào mái tóc nàng. Giây phút này nàng nằm gọn trong lòng , cảm giác này tốt.

      Đáy mắt Ryan đầy ôn nhu khiến hắc báo Yansi vô cùng khiếp sợ, gã chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như thế mặt thú nhân giống đực, gã quả thực thể tin được trước mắt mình chính là Kim sư dũng mãnh trứ danh, tuy nhiên vết cào sau lưng đau nhắc nhở gã, là Kim Sư đứng trước mặt.

      Trong khoảng thời gian ngắn trong sơn động lặng im tiếng động, chỉ nghe thấy các nhánh cây cháy lách tách, dần dần khối thịt đặt đống lửa tỏa hương thơm nức mũi, Ryan xem qua xem lại vài lần, cảm thấy có vẻ chín, rồi mới véo mũi Điền Hân, dịu dàng kêu: “Tỉnh lại , dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp.”

      “Ưm…Đáng ghét, ầm ĩ phá rối.” Điền Hân bạo lực đẩy tay , mặt mày nhăn lại than thở, lại nằm trong lòng xoay người tiếp tục ngủ.

      Ryan bị nàng đẩy vừa bực mình vừa buồn cười, vật này, ngủ cũng bạo lực như thế. Thấy nàng ngủ ngon lành, ngẫm lại vẫn nên đánh thức nàng, nàng tỉnh dậy lại khóc lóc om sòm, lại khiến người khác chế giễu.

      Thế là tự mình ăn phần bữa tối, quét tước sạch ngay tại chỗ đống lửa, sau đó lại tìm chút cỏ khô trong sơn động phủ lên rồi mới ôm Điền Hân vẫn ngủ đặt lên đống cỏ, nhắm mắt dưỡng thần.

      Yansi sau khi ăn no cũng qua bên kia đống lửa nghỉ ngơi. Ngủ thẳng đến nửa đêm, Điền Hân đói bụng tỉnh lại, muốn ngồi dậy, lại bị Ryan ôm chặt, giãy giụa thế nào cũng động đậy được, người dày đặc mùi giống đực làm cho nàng tự chủ nhớ lại tình huống lúng túng trước đó, nhất thời vừa thẹn vừa giận, thế là há miệng hung hăng cắn lên ngực cái cho hả giận.

      “Ư. . .” Ryan hít ngụm khí lạnh, mở mắt, cúi đầu xuống, hai mắt mỉm cười nhìn nàng, giọng trêu chọc : “Vật bạo lực, em tỉnh rồi?”

      “Hừ. . .” Điền Hân để ý tới trêu chọc, khịt mũi hừ lạnh tiếng, tiếp: “Em đói bụng.”

      Ryan nghe vậy ánh mắt tối lại chút, cười tà xoay người đặt nàng ở phía dưới, sau đó cúi đầu liếm khóe miệng nàng, : “Đói bụng? Vật em đói bụng chỗ nào, là nơi này? Hay nơi này?” Vừa tay liền tham lam xuống, chen vào hai chân nàng, khiêu khích hoa huyệt.

      “Ư…Khốn khiếp, đừng nháo…Ưm…” Điền Hân hoảng sợ, buồn bực hừ tiếng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay to giở trò xấu dưới thân nàng.

      Ryan từ phía sau hôn nàng, nuốt toàn bộ kháng nghị của nàng vào bụng, đồng thời bắt lấy tay của nàng, ấn vào hoa huyệt.

      Điền Hân bị gắt gao khống chế dưới thân, đầu lưỡi bị dùng sức liếm mút ở trong miệng, hoa huyệt cũng bị khống chế trong tay, thân mình càng ngày càng mẫn cảm căn bản chịu nổi khiêu khích, hồi hoa huyệt liền ướt át.

      Ryan hài lòng nhếch miệng, buông cái miệng nhắn của nàng, cúi đầu trêu chọc : “Vật xem ra là đói bụng, chảy nước miếng rồi. Muốn ăn đại nhục bổng, phải ?”

      “Khốn khiếp, muốn….” Điền Hân bị hôn thở hổn hển, vừa thẹn vừa giận kẹp chặt chân, dùng sức đấm lên vai của .

      Ryan khẽ cười tiếng, vén áo nàng lên đến cổ, sau đó cúi đầu ngậm bên ngực mềm mại của nàng cắn mút, đồng thời đem hai ngón tay cắm vào hoa huyệt, bắt đầu nhanh nhẹn rút ra chọc vào.

      “Ô. . .” Mỗi tầng thịt trong hoa huyệt Điền Hân đều bị tùy ý đùa bỡn, chỗ mẫn cảm nhất bị hung hăng nhấn cái, cửa huyệt ngờ lại phun ra dòng nước.

      “Ô… cần…A… cần. . .” Điền Hân bị làm cho khóc thét, rên rỉ nức nở, trong tiểu huyệt tê dại lại trống rỗng đau nhức khó chịu, bầu ngực mềm mại cũng vừa tê dại vừa đau đớn làm cho nàng kìm lòng đậu xoay xoay đầu, đứt quãng cầu xin tha thứ. Đột nhiên phát bên kia đống lửa có bóng người, đột nhiên nhớ tới nơi này chỉ có hai người bọn họ, còn có soái ca tóc đen.

      “Ưm….” Điền Hân hoảng sợ, nhanh chóng mím môi, nuốt xuống tiếng rên rỉ, sau đó dùng hết khí lực toàn thân đẩy Ryan người nàng ra.

      Ryan đắm mình trong dục vọng, bị mạnh mẽ đẩy ra liền sửng sốt, chỉ thấy Điền Hân mím môi, đỏ mặt trừng mắt liếc cái, luống cuống tay chân kéo quần áo, liếc nhìn phía bên kia đống lửa đề phòng.

      Ryan lúc này mới nhớ ra, Yansi ở bên cạnh, giọng thầm mắng: “Đáng chết.” đây là làm sao, như thế nào lại chẳng phân biệt được thời gian địa điểm liền liều lĩnh động tình, song cũng vì nàng quá mức ngon miệng, làm cho chỉ cần vừa nghe mùi thân thể nàng, liền cái gì cũng đều bất chấp, nhịn được phát tiết, hung hăng chà đạp phen.

      Có chút ngượng ngùng nhìn nàng cười cười, muốn giúp nàng chỉnh trang lại quần áo, lại bị Điền Hân tức giận trừng mắt liếc cái, tự thấy mất mặt sờ sờ mũi, nhớ tới nàng vừa rồi kêu đói, thịt nướng đặt lửa sớm nguội lạnh, nướng lại chút, lấy lòng đưa cho Điền Hân.

      Lời tác giả( tức là bà tác giả vik chiện chứ hơm phải editor….mọi người đừng hỉu lầm a): Hai ngày nay xui xẻo muốn chết, rơi mất ví tiền, thẻ tín dụng, chứng minh thư cái gì cũng còn, phiền chán chịu được, máy tính phần cứng lại cháy hỏng, tư liệu cũng mất, là họa vô đơn chí a, vừa thay phần cứng, nhanh chóng đánh chương post lên, làm cho mọi người đợi lâu, ngượng a, nếu buổi chiều tâm trạng tốt, buổi tối lại post thêm chương nữa, đền bù cho mọi người.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 27: Chủ động cầu hoan
      Điền Hân quả đói bụng, cũng khách khí với , ăn như hổ đói, Ryan hít sâu vào cưỡng chế dục hỏa, ôn nhu nhìn nàng ăn, thấy nàng ăn quá nhanh mắc nghẹn, đảo mắt chung quanh, nhưng trong sơn động có nước cũng như trái cây, còn cách nào đành vỗ tay lên lưng dịu dàng : “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”


      Điền Hân lại liếc mắt trừng , miệng hàm hàm hồ hồ giọng thầm: “Hỗn đản, phải do , em làm sao đói như vậy? Ăn cơm còn biết bảo em.”


      Ryan sờ sờ mũi, cười : “Oan uổng. cũng muốn gọi em, nhưng là do em cho gọi.” Vừa vừa mượn cơ hội kề sát lại, kéo nàng vào trong lòng.


      Điền Hân tính tình cũng dễ tha thứ, mọi việc qua đều để trong lòng. Ngọ ngoạy đôi chút, nhưng thoát được, đành giãy giụa nữa, mềm nhũn tựa vào người tiếp tục ăn, ngồi đùi thoải mái hơn dưới đất nhiều, cũng liền ỡm ờ để ôm lấy.


      Điền Hân rất nhanh ăn hết phân nửa, vỗ vỗ cái bụng căng tròn, cảm giác ăn vô, mới ợ lên hơi, đem thịt nướng còn lại để gọn vào lá khô bên cạnh, tay dính đầy mỡ, xung quanh có gì có thể lau, bèn duỗi về sau, lau lên áo da thú của Ryan.


      Chùi chùi hồi liền thấy là lạ, phía dưới da thú giống như có cái gì cồm cộm.


      Sau đó thấy Ryan rên rỉ thống khổ, hơi thở đứt quãng thầm bên tai nàng: “Hô…Vật , em muốn lấy mạng sao?”


      “Ơ….” Điền Hân lúc này mới nhận ra “thứ kia” là gì, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, rất nhanh rút tay lại, ngượng ngùng xoay người.


      Ryan dục hỏa vừa mới miễn cưỡng đè nén xuống, nay lại bị nàng gợi lên, lúc này càng thêm thế tới rào rạt, đại nhục bổng trướng phát đau, kêu gào muốn phát tiết. Ryan nhìn lướt qua đối diện Yansi, biết nhất định còn tỉnh, tuy nhiên nếu gã giả bộ ngủ, cứ coi như gã ngủ, tỉnh mọi người đều xấu hổ.


      Hơn nữa có chút nhịn được, thế là xoay nàng lại, làm cho nàng ngồi dạng chân đùi đưa lưng về phía đống lửa, sau đó bắt lấy tay nàng đặt lên đại nhục bổng, dụ dỗ: “Bảo bối, ngoan, dùng tay xoa bóp, để cho “xuất”. Nha?”


      , đừng….” Điền Hân cũng bị làm nóng lên, cố giật tay về, đầu ngoảnh bên, gì cũng chịu nhìn đến cái hàng đêm khi dễ nàng.


      Ryan thấy nàng chịu phối hợp, liền ghé lại gần tai nàng, giọng uy hiếp : “Bảo bối, nếu như em chịu lấy tay làm cho ra, dùng đại nhục bổng cắm vào trong tiểu huyệt, hung hăng đâm em ngay tại đây, nếu em….”


      “Tên khốn khiếp chết tiệt, chỉ biết khi dễ người khác….” Điền Hân rủa tiếng, cắt lời , nhưng cũng ngoan ngoãn, dùng bàn tay bé chà sát mạnh vật ở giữa hai chân con người xấu xa kia.


      “Ưmmm….” Ryan bị nàng đột ngột nắm chặt đau điếng, thét lớn tiếng, cắn lên vành tai nàng, sau đó thấp giọng : “Vật , em chút, làm nó hỏng em chỉ có nước khóc.”


      “Hừ, hỏng càng tốt, xem sau này lấy gì khi dễ em.” Điền Hân hầm hừ trề miệng phản bác. Tuy nhiên mồm , tay lại tự giác nhàng hơn.


      “Hỏng càng tốt? Hử? Vật nhẫn tâm.” Ryan giả bộ tức giận cắn lên đôi môi dẫu ra của nàng, bàn tay to nhân cơ hội tiến vào giữa hai chân nàng, bởi vì khiêu khích lúc trước, hoa huyệt còn ướt át, cho nên thực dễ dàng liền đem hai ngón tay cắm vào hoa huyệt nàng.


      “Ư…….” Điền Hân cảm giác đại nhục bổng trong tay vừa nóng vừa cứng, đề phòng bị đột nhiên xâm nhập, đợi cho nàng phát muốn khép hai chân lại muốn còn kịp rồi. Ryan hôn cái miệng nhắn nàng, nuốt hết những lời cự tuyệt của nàng vào bụng, sau đó ngón tay cũng bắt đầu rút ra chọc vào.


      “Ô ô….” Điền Hân cái miệng nhắn bị chặn lại phát thành tiếng, khó nhịn nức nở, bàn tay bé theo bản năng xoa bóp thứ kia từ xuống dưới.


      Ryan cảm giác hoa huyệt nàng ướt đẫm, mới rút tay ra, sau đó giữ mông nàng, kéo nàng lại, làm cho hoa huyệt kề sát đại nhục bổng, sau đó cọ cọ, làm cho đóa hoa ngừng ma sát đại nhục bổng của , tuy rằng vô cùng giày vò ngứa ngáy, căn bản thể thỏa mãn dục hỏa, song do bài học lần trước, làm cho Ryan thể cố kỵ, dám quá mức phóng đãng. (Lần trước lo YY quá nên bị người ta bắt đóa…)


      “Ư…Ô ô….” Điền Hân là quá khó tiếp nhận rồi, tầng da thịt gần cửa tiểu huyệt bị cọ cọ tê tê, sâu bên trong trào lên loại ngứa ngáy khó nên lời, rất muốn, rất muốn có thứ gì cọ vào cọ vào sâu hơn, trời ạ, Điền Hân hận thể nuốt luôn lưỡi mình, nàng sao lại có ý tưởng dâm đãng này, ô ô…Nhưng nàng thể khống chế được nó, cảm giác ngứa ngáy này càng lúc càng điên dại, cuối cùng Điền Hân là bị tra tấn chịu nổi, đành phải tuân theo bản năng, chủ động víu trụ cổ Ryan, ghé vào lỗ tai đáng thương vô cùng cầu xin: “Ryan, tiến vào , xin ….”


      Bỏ qua lần nàng ăn nhầm tình quả tính, đây là lần đầu tiên nàng chủ động cầu, Ryan thiếu chút nữa nhịn được trực tiếp đem đại nhục bổng cắm vào, nhưng nghĩ đến trong sơn động còn có Yansi, bên ngoài chừng còn có thể có lang tộc xuất bất cứ lúc nào, dừng động tác lại, lấy ngón tay đẩy vào hoa huyệt nàng.


      Ngón tay vừa chen vào , lập tức bị vách tường ôn nhuyễn gắt gao mút chặt, Điền Hân tự động nhấc eo, nhấp nhô lên xuống. Ryan lần đầu tiên thấy nàng như vậy, bụng dưới càng thắt lại, ánh mắt đỏ rực, ngón tay dựng thẳng để nàng “cưỡi ngựa” hành hạ.


      lát sau, cảm giác được phía dưới nàng từng đợt co rút theo quy luật, bên tai nghe nàng cúi đầu hừ hừ, biết nàng sắp lên cao trào, phối hợp ngón tay chọc xuống hai lần, đâm vào nhục thịt mềm mại, Điền Hân bị cảm giác mãnh liệt này kích thích há mồm muốn thét chói tai, Ryan sớm có chuẩn bị, cúi đầu ngậm môi nàng, tay kia đè mông nàng lại, khống chế nàng chặt chẽ trong ngực, đợi cho nàng sau khi run rẩy bình tĩnh trở lại mới buông nàng ra.


      Rút tay ra, sau đó ôm lấy nàng, đến chỗ sâu nhất mờ mờ tối trong sơn động, đặt nàng lên vách động, khép hai chân lại, sau đó đợi nàng đạt đến cao trào, dịch mật chảy ra bắp đùi mới nhanh chóng chọc vào.


      Điền Hân vừa đạt được cao trào, cả người mềm nhũn có khí lực, thế là bám lấy cổ , rầm rì tùy ý để hành hạ.


      Cũng biết rút ra chọc vào mấy trăm lần, bắp đùi Điền Hân bị làm tê rần, Ryan lúc này mới kêu rên thích phóng ra.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 28: Hồi Thôn
      Phóng thích xong, Ryan đặt nàng ở vách thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, kéo giật da thú người nàng xuống, lau lau nơi lầy lội chịu nổi giữa hai chân nàng, rồi lại giúp nàng mặc lại.



      Cả nửa tấm da thú của nàng ướt đẫm chất lỏng phóng thích kia, cảm giác lành lạnh dán lên da thịt thoải mái, lại có loại hương vị hoan ái dâm mỹ xộc lên xoang mũi, làm Điền Hân khó chịu nhíu mày, nhưng nơi này còn quần áo nào khác để thay, nàng cũng chỉ đành nhịn.



      Xử lý xong, Ryan ôm nàng trở lại bên đống lửa, chất thêm củi vào lửa, hai người mới ôm nhau nằm xuống, Ryan bắt đầu suy tư nên như thế nào thuyết phục nàng, làm cho nàng trước cùng hồi thôn.



      Vừa rồi có tiếng sói tru, làm cho rất bất an, lo lắng biết khi nào gặp lang tộc, còn lo lắng bọn chúng đến tấn công thôn, cho nên rất muốn sáng mai ôm nàng trở về thôn. Chỉ là làm sao để thuyết phục nàng, đây chính là vấn đề làm đau đầu.



      Điền Hân cuộn người trong lòng Ryan, hơi lửa ấm áp tỏa sau lưng, có chút buồn ngủ, chỉ là do nàng vừa ăn rất nhiều thịt, lại rầm rì rên rỉ nửa ngày, cảm thấy miệng có chút khô. Nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, kéo kéo lọn tóc xõa vai Ryan, khi Ryan cúi xuống nhìn, giọng : “Ryan, em khát.”



      Ryan có chút khó khăn, trong sơn động này căn bản có nước, mặc dù cách nơi này xa có nguồn nước, nhưng lo lắng nàng ở mình cùng Yansi trong sơn động, mang nàng cùng lại sợ gặp lang tộc, khỏi thầm than tiếng, vật này, cũng làm phiền giỏi .



      Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến biện pháp tốt, thế là nhếch mép, cúi đầu đặt lên môi nàng, đem nước bọt mình mớm cho nàng, Điền Hân nhận ra được ý đồ , ghét bỏ “thứ đó”, gì cũng chịu há mồm, Ryan nắm phần eo nàng bàn tay to hơi dùng chút lực, Điền Hân khỏi há mồm kêu đau, Ryan chộp lấy cơ hội mớm nước bọt vào.



      Điền Hân giãy dụa ra, bị buộc bất đắc dĩ đành phải nuốt xuống, Ryan mới vừa lòng buông nàng ra, cười khẽ liếm khóe miệng nàng đùa giỡn : “Bảo bối, ngọt ? Hử?”



      Điền Hân ‘phi phi’ nhổ ra hai ngụm, hung tợn trừng liếc mắt cái, oán giận : “Ngọt cái rắm, bẩn chết.”



      “Dám ghét bỏ ? Hử?” Nhìn động tác nàng tỏ vẻ chán ghét, làm cho trong lòng Ryan thực thoải mái, lại đè ép, thô lỗ cạy mở khớp hàm nàng, bức nàng mút lưỡi , nuốt xuống nước bọt , Điền Hân giãy dụa ra, dần dần cũng biết tính tình , biết loại chuyện này tốt nhất là thuận theo , bằng dứt khoát buông tha.



      Thế là ngoan ngoãn chịu đựng mút, Ryan vừa lòng mới buông nàng ra, vừa cắn cắn cổ nàng, vừa ép hỏi: “Tiểu bảo bối, nước bọt “ngọt” ?”



      Điền Hân liếc mắt, biết có phải bởi vì nơi này đồ ăn đều thực tươi tốt, do đó thú nhân hàng năm đánh răng nhưng miệng hôi, vì thế Điền Hân cảm thấy vạn phần may mắn, song nàng thấy nước bọt của đại nam nhân chả có gì ngon, tuy vậy để kiếm chuyện, đành phải trái lương tâm đáp có lệ: “Ngọt.”



      Ryan nghe vậy ngẩng đầu lên, ở môi nàng lại hôn cái, sau đó cười xấu xa : “Còn nhiều lắm, chờ chúng ta về nhà lại đút cho em uống.”



      Điền Hân nghe vậy đỏ mặt, nàng cũng ngây thơ nghĩ chỉ mớm vậy, nhìn biểu tình háo sắc của , khó đoán được muốn làm cái gì, là sắc sư tử, Điền Hân xấu hổ trong lòng lại lôi tổ tông tám đời nhà ân cần thăm hỏi lần.



      Ryan mê mẩn nhìn hai gò má nàng phiếm đỏ cái miệng nhắn sưng lên, nghĩ đến cái miệng nhắn ngậm lấy đại nhục bổng , khỏi lại nóng người lên, lắc lắc đầu, xua đuổi hình ảnh kinh diễm ấy, tại phải thời cơ tốt hoan ái, hơn nữa còn có chuyện quan trọng chưa làm.



      Ryan lặng yên hồi, cuối cùng khẽ cắn môi chậm rãi mở miệng : “Điền Hân bảo bối, sáng sớm ngày mai, chúng ta trở về thôn được ?”



      “Ưm…A?” Điền Hân có chút mệt rã rời, mơ mơ màng màng chợt hiểu ra nóng nảy, cái này là lật lọng, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay , bị Ryan đè lại, gắt gao ôm vào trong ngực cho động, sau đó vội vàng giải thích : “Em đừng nhúc nhích, nghe trước , ngày hôm qua nghe thấy tiếng sói tru, phỏng chừng là có lang tộc ở gần đây, sợ bọn họ công kích thôn, cho nên muốn về trước xem thế nào. Mộ Sa tại mang thai, Chelsea vừa chiếu cố nàng, lại phải bảo vệ thôn, sợ ta quá bận, vạn nhất sơ xuất, áy náy cả đời, theo về trước , khi mọi chuyện ổn thỏa, lập tức mang em ? Nha?”



      hợp tình hợp lý, làm Điền Hân mềm lòng, tuy rằng muốn nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng, tuy nhiên nàng quả rất tò mò lang tộc kia, chẳng lẽ bọn họ rất lợi hại sao, sao vừa nghe tiếng sói tru, phản ứng đầu tiên của Ryan cùng soái ca tóc đen kia chính là chạy trốn, Điền Hân vừa nghĩ liền mở miệng hỏi.



      Ryan gật gật đầu : “Đúng vậy, lang tộc rất lợi hại, bọn họ đông đúc hơn so với Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc cùng Hổ tộc. Nghe thế hệ trước , năm trăm năm trước lần các chủng tộc đại hỗn chiến, các tộc đều thương vong nặng nề, giống cái cơ hồ diệt tuyệt, Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc cùng Hổ tộc liên hợp lại mới đuổi được lang tộc xa, lúc này bọn họ lại đến nơi đây, biết muốn làm gì.” Kỳ biết, lang tộc xâm nhập lần này, mục tiêu chính là nàng cùng Mộ Sa – hai giống cái có năng lực sinh sản rất mạnh, muốn làm nàng sợ hãi, cho nên ngậm miệng .



      “À.” Điền Hân hiểu mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, nghe cái gì Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc và Hổ tộc đều làm cho nàng có cảm giác thực, nàng lòng muốn về nhà, thấy lúc này như là trong mơ, tại thể lập tức tìm được đường về nhà, làm cho nàng có chút uể oải, nhưng nghĩ lại, coi như là dã ngoại , nhiều lắm chỉ là chơi đùa thời gian rồi về nhà.



      Nghĩ vậy, Điền Hân lại mơ mơ màng màng ngủ, Ryan tỉnh táo mãi đến khi bình minh, thấy Điền Hân còn ngủ, cũng đánh thức nàng, đứng dậy ôm nàng lên, quay đầu giọng với Yansi còn nhắm mắt dưỡng thần: “Chúng ta trước.” Sau đó xoay người muốn ra ngoài.



      “Khoan .” Yansi đột nhiên mở miệng gọi lại . Tiếp theo nhảy dựng lên, sau đó lắc mình chặn đường Ryan.



      Ryan nhảy về sau, ôm Điền Hân lui lại mấy bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Yansi, Điền Hân ở trong lòng Ryan cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thò đầu tò mò nhìn Yansi, biết muốn làm cái gì?

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 29 : Thoả thuận
      Yansi nghiêm túc nhìn Ryan : “Kim sư Ryan, Yansi tôi có chuyện thẳng, tôi suy nghĩ lo lắng cả đêm, có ý định muốn cùng hợp tác, lần này mưu đồ của Lang tộc tôi nghĩ cũng , mặt khác Hùng tộc và Hổ tộc cũng rục rịch, Sư tộc có thể là ba mặt đều là địch, Báo tộc chúng tôi có thể cùng các liên minh, giúp các chống lại Lang tộc, Hùng tộc cùng Hổ tộc. Tuy nhiên điều kiện trao đổi chính là, tôi hi vọng các người có thể sinh giống cái có năng lực sinh sản mạnh giống nàng, sau khi trưởng thành cho nàng tham gia hội đón dâu Báo tộc chúng tôi, sau đó chọn giống đực Báo tộc làm bạn đời. cảm thấy như thế nào?”

      “Này. . .” Ryan có chút do dự, tuy rằng cùng có thể liên minh cùng Báo tộc là chuyện tốt cầu còn được, nhưng nghĩ đến con nối dòng giống cái của cùng Điền Hân, lại phải chọn giống đực Báo tộc làm bạn đời, đến sống ở Báo tộc trong lòng thấy khó chịu, giống như có người cắt thịt của .

      “Em thấy sao, có đồng ý ?” Ryan tự giác cúi đầu nhìn về phía Điền Hân, giọng trưng cầu ý kiến nàng, nghĩ nếu như nàng phản đối, liền ích kỷ lần, cự tuyệt này đối với Sư tộc mà là vô cùng vô cùng bất lợi.

      Điền Hân vừa mới bị đánh thức, suy nghĩ còn chút mơ hồ, cúi đầu hồi lâu, mới chậm chạp nhận thức được, ra ý tứ soái ca Báo tộc là muốn cầu thân con nàng a.

      Thấy nàng mặt nhăn mày nhó nửa ngày ra tiếng, Ryan nghĩ là nàng muốn, muốn mở miệng cự tuyệt, chợt nghe gặp Điền Hân chậm rì rì :

      “Ừ, được.”

      “Ừ?” Nàng lại đồng ý sao, Ryan có chút khó tin cúi đầu nhìn nàng.

      Điền Hân bám cổ , vui tươi hớn hở ảo tưởng : “Nhìn diện mạo Yansi, bộ dạng giống đực Báo Tộc hẳn là tệ, tương lai nhiều soái ca cho con chúng ta tùy tiện chọn, tốt a!” Nghĩ đến đoàn soái ca vây quanh nàng, nàng quả muốn chảy nước miếng. Hơn nữa nàng muốn về nhà, nàng với Ryan căn bản thể có con , nàng là kí séc khống, vĩnh viễn đổi tiền được, đây chính là làm ăn có lời mà phải bồi thường.

      Ryan nghe vậy ánh mắt nheo lại, đầy vẻ nguy hiểm nhìn Điền Hân, gằn từng chữ : “Em là hâm mộ sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, hâm mộ chết được.” Điền Hân còn chìm nghỉm trong ảo tưởng được đoàn soái ca vây quanh, nghe thấy hỏi ngốc ngốc ngây ngây gật đầu.

      Ryan nheo mắt phát ra tia sáng hiểm ác, đột nhiên kề sát vào lỗ tai Điền Hân, như cười như : “Được lắm.”

      Điền Hân thấy hàn khí vây xung quanh, khẽ giật mình, lạnh quá, cảm giác giống Chelsea.

      Điền Hân ngây người, Ryan thỏa hiệp với Yansi xong, Yansi quay về Báo tộc tìm nhân thủ, sau đó nhanh chóng tới Sư tộc trợ giúp, còn Ryan ôm Điền Hân về thôn.

      Dọc đường Ryan thèm quan tâm đến Điền Hân, nàng bị ôm vào trong ngực lên lên xuống xuống rất khó chịu, mấy lần cầu dừng lại nghỉ ngơi chút, Ryan cũng để ý, Điền Hân lúc này mới nhận ra dường như Ryan tức giận.

      Điền Hân chấp nhận được thầm nghĩ: sư tử thúi này mọn, ba ngày hai bữa là giận dỗi, Mộ Sa còn ôn nhu săn sóc, ôn nhu cái rắm, mỗi lần lên cơn động tình, dáng vẻ hung ác giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng, cũng hề có chút gì săn sóc, luôn để ý tới cảm thụ nàng, bá đạo chấp nhất. Nếu bởi vì nàng còn phải dựa vào giúp nàng tìm đường về nhà, nàng sớm trói lại đánh trận nhừ tử, hừ… Muốn giận cứ giận , đừng hòng nàng dỗ .

      Lúc hai người vội vàng chạy về Sư tộc trời tối đen, Ryan cẩn thận dò xét xung quanh chút, quả phát có Lang tộc núp ở bốn phía.

      Ryan cảm thấy lo lắng, song do quen thuộc địa hình, ôm Điền Hân cẩn thận né tránh người Lang tộc, lặng yên tiếng động trở lại thôn xóm, cũng trở về nhà, trực tiếp đến nhà Chelsea, thấy nhà ánh lửa sáng rực, chung quanh còn có rất nhiều giống đực thú nhân canh chừng, hiển nhiên nhận thấy được ý đồ Lang tộc, đề phòng trước.

      Ryan thoáng yên tâm, vốn định lập tức vào cùng Chelsea thương lượng đối sách, nhưng Điền Hân chết sống mặc kệ, nằng nặc đòi về nhà trước rửa mặt chải đầu chút, Ryan bị nàng huyên náo níu kéo, lại nghĩ tới cả ngày hôm nay đều bận chạy, cũng có dừng lại cho nàng nghỉ ngơi ăn uống, nàng ngay cả giọt nước cũng , cũng có chút đau lòng, thế là xoay người mang nàng về nhà trước. ( lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chị, chứ bản thân cũng ăn uống, lại còn phải ôm chị cả ngày mà sao chị chả thương gì *oa oa* tác giả chả thương Ryan của ta gì!!!)

      Vừa tới cửa, Điền Hân liền thẳng vào phòng tắm, người nàng mùi gì cũng có, quả thực khó chịu chết, Ryan thừa dịp nàng tắm rửa thay quần áo, nhanh chóng làm cơm chiều, đợi lúc nàng trong phòng tắm ra, liền kéo nàng lại ăn cơm.

      Điền Hân quả đói bụng lắm rồi, đợi Ryan mời mọc hùng hục uống chén canh xương lớn, sau đó lại như hổ đói chén nhiều thịt.

      Ryan thấy nàng ăn uống tệ, mới thu dọn quần áo, dắt nàng qua nhà Chelsea, nơi đó có các thú nhân giống đực khác bảo vệ, hẳn là an toàn hơn rất nhiều, tại Lang tộc ý đồ , biết bọn họ là muốn quang minh chính đại giáp chiến hay đánh lén, cho nên thể phòng.

      Thời điểm đến nhà Chelsea, trong nhà chỉ có Mộ Sa, nàng ấy vô cùng lo lắng, nôn nóng xoay như chong chóng. Gặp Ryan và Điền Hân đến, thoáng lắp bắp kinh hãi, liền chạy nhanh nghênh đón, nghi hoặc hỏi: “Hai người sao trở lại?” Nhanh như vậy tìm được đường về?

      Ryan đặt bịch đồ họ xuống, đơn giản đáp: “Chúng tôi nửa đường nhìn thấy người Lang tộc, lo lắng bọn họ có ý đồ bất lợi với thôn, liền vòng trở về. Chelsea đâu? Tôi có việc cần gặp ta.”

      ra là vậy, Mộ Sa gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, sau đó đáp: “Hôm nay có người lang tộc tìm trưởng thôn biết gì, sau khi bọn họ rồi, Chelsea cho người bảo vệ tôi ở bên ngoài, sau đó ấy bị các trưởng lão tìm chuyện, bây giờ còn chưa trở về.”

      Ryan gật gật đầu, quay đầu Điền Hân giọng : “Em cứ ở đây với Mộ Sa, bên ngoài rất nguy hiểm, thể ra ngoài, xem chuyện gì xảy ra, nhanh chóng trở về.”

      Gặp Điền Hân gật đầu, Ryan xoay người chuẩn bị ra ngoài, vừa hai bước, lại cảm thấy lo lắng, xoay người lại dặn: “Hứa với ngoan ngoãn ở lại đây chờ về, cho phép ra ngoài.”

      “Được rồi, biết rồi, nhanh , dài dòng.” Điền Hân kiên nhẫn, hờn dỗi dẫm chân thúc giục nhanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :