1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 20: Điên dại
      Đột nhiên thứ gì đó lớn hơn sát nhập, chống đỡ đến mức cực hạn khiến thắt lưng Điền Hân như gãy rời, kêu to lên. Muốn thẳng lưng né tránh, lại càng làm đại nhục bổng Ryan vào sâu hơn, toàn bộ trái cây nhét vào lúc trước áp vào sâu trong tử cung, bụng gò lên, nàng cảm giác mình sắp bị căng nứt ra: “Ư…Rất trướng…Lấy…Lấy ra …Đừng…A a a. . .”



      “Ngoan, nhịn chút, dập nát rồi trướng.” Ryan hôn môi nàng trấn an, sau đó đảo đại nhục bổng mạnh vào, trái cây màu đỏ bị hung hăng ép sâu vào vách tường tử cung, vài trái nát như tương.



      …Đừng…A a a…Ô ô…Đừng. . .” Trái cây bị nát chảy nước tràn đầy trong tử cung Điền Hân, theo tốc độ tàn bạo đâm vào rút ra của Ryan mà xoay tròn lưu động, kích thích kịch liệt quá mức làm cho Điền Hân phát ra thanh biết là khoái lạc hay khóc lóc thống thiết, bắp chân mở rộng , eo liên tiếp ưỡn lên lại bị thô bạo ấn xuống.



      Ryan hoàn toàn chìm đắm vào hoan ái, càng thêm kịch liệt so với lần trước, tựa như dã thú, tàn nhẫn thô bạo khuấy động.



      Giường gỗ kịch liệt lay động, Ryan mỗi lần xỏ xuyên vô tình qua đều chọc Điền Hân thét chói tai, tiếng thét chói tai dần dần khàn khàn, mãi đến khi thanh cũng đứt, nàng cuối cùng chịu nổi, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, Ryan biết nàng ngất xỉu cũng có gì trở ngại, huống chi giờ phút này bị nàng kẹp chặt căn bản dừng được, cũng đánh thức nàng, bất chấp như trước ác độc va chạm hoa huyệt nàng, bàn tay to mạnh mẽ nâng bầu vú nàng, dùng sức xoa nắn.



      “Ư. . .” Trong chốc lát Điền Hân bị tàn bạo cùng đại lực xoa nắn “cứu tỉnh” , toàn thân vô lực, cả người cũng đều choáng váng mơ hồ, chỉ có thể mặc theo động tác cao thấp phập phồng, từng cơn từng cơn đau đớn mê muội nức nở.



      Nghe thấy nàng nức nở, Ryan phát nàng tỉnh lại, thế là cúi xuống, cắn cắn vành tai nàng, ngữ khí mị hoặc dỗ : “Điền Hân bảo bối, đừng ngất nữa, nhịn chút, thích nghe cái miệng nhắn em lớn tiếng kêu to, tiểu huyệt phía trước của em chặt, nóng quá, thoải mái, để làm nhiều chút nữa.”



      “A…Đừng…Ryan… muốn. . .” Động tác là quá thô bạo, so với ngày thường như con người khác nhau, loại cảm giác mãnh liệt đến gần chết làm cho nước mắt Điền Hân nhịn được lăn dài, cả người run run cầu xin tha thứ.



      “Muốn, muốn, em muốn, xem cái miệng nhắn ở dưới của em tham ăn, mỗi lần vào nó đều gắt gao hút lấy, còn muốn, hử? Cho em, đều cho em, mở miệng to ra nào, để đút ăn cho cái miệng tham ăn này nào.” Ryan an ủi rít gào, động tác va chạm dưới thân càng phát ra tàn ngược, hai vú Điền Hân cũng bị ngắt nhéo tràn đầy dấu tay, đáng thương đung đưa kịch liệt theo động tác .



      “Ô ô. . .” Điền Hân bị lời dâm đãng hạ lưu của kích thích lắc đầu ủy khuất khóc, vú bị bóp run rẩy nóng rực lên, tiểu huyệt dưới thân cũng bị đảo làm vừa rát vừa đau, giữa đùi bị cậy mạnh va chạm muốn tê dại, nàng sắp bị giết chết.



      Ryan lại đảo làm mấy trăm lần, lại nghe thấy tiếng Điền Hân, thế này mới rống lên phun ra, chất lỏng nóng rực tiến vào trong cơ thể nàng, giằng co hồi lâu, mới thỏa mãn ghé vào người nàng thở gấp.



      “Ưmh. . .” Điền Hân nằm giường khó khăn mới dần dần tỉnh lại, nhớ tới lại bắn vào trong, nghẹn ngào muốn đẩy người nào đó còn đè nặng phía , phát cáu oán trách : “ muốn giết chết người ta à, nhanh chút ra ngoài.”



      Người nào đó bị quát tháo, tâm tình tốt nhỏm dậy, khôi phục lại ánh mắt dịu dàng như nước, cúi đầu day day đôi môi nàng, ôn nhu cười : “ vừa rồi quá thoải mái, nhất thời nhịn được, làm đau em? Hử?”



      lòng tràn đầy sung sướng tươi cười, càng chọc giận người nào đó vừa bị chà đạp thê thảm vô cùng, nàng bèn há mồm hung hăng cắn môi . Mãi đến khi miệng đầy mùi máu tươi mới buông ra.



      “Ui…Thực tàn nhẫn, cắn nát hết da rồi.” Ryan ai oán nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của người nào đó oán giận .



      “Hừ. . .” Điền Hân liếm liếm môi, hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt cái, so với vừa rồi hành hạ ép buộc nàng, đây còn là tay.



      Ryan bị động tác liếm môi của nàng dụ hoặc dưới thân lại nóng lên, theo bản năng nuốt nước miếng, da mặt dày lại hôn lại.



      Điền Hân trốn tránh được, khớp hàm lại bị mạnh mẽ khiêu mở, xấu hổ não nề muốn cắn đầu lưỡi tán loạn của trong miệng nàng, nhưng Ryan sớm có chuẩn bị, mỗi lần gặp nguy đều né tránh, làm cho người nào đó được như ý, thở phì phì trừng .



      “Ha ha. . .” Ryan bị vẻ mặt đáng của nàng chọc cười ngừng, ham muốn tình dục sùng sục cũng giảm bớt dần.



      ra ngoài, khó chịu muốn chết.” Điền Hân nhìn nụ cười trong trẻo như ánh mặt trời của lòng cũng thấy ấm áp, tức giận trong lòng cũng biến mất, đấm vào ngực mấy cái, nũng nịu .



      Ryan khẽ nhíu mi, nhìn bụng nàng nhô cao, bị nhét ba trái màu đỏ mà lại vừa bắn rất nhiều tinh dịch vào, nơi ấy của nàng lại như vậy, chắc là trướng lên rất khó chịu, cũng nghe lời rút đại nhục bổng ra.



      Chỉ là nhục bổng vừa rút ra, chất lỏng nước trái cây sắc phấn hồng liền chảy ra từ huyệt khẩu, làm Ryan cả người nóng lên, kìm lòng đậu cúi xuống, ghé vào huyệt khẩu nàng hút lên.



      “Ư…Đừng… đứng lên……A a. . .” Điền Hân vừa thẹn vừa giận xoay thắt lưng trốn , bị bàn tay to đè lại, đành nắm lấy tóc vùi vào người mình, muốn kéo ra, nhưng căn bản mặc kệ, vẫn đói khát hút lấy, luồng điện đánh úp tới, Điền Hân cả người mềm nhũn động tác cũng nhu mềm xuống.



      Ryan lại đột nhiên đứng lên, lần nữa ngăn chặn nàng, cúi đầu hôn trụ nàng, mớm chất lỏng trong miệng cho nàng.



      Điền Hân bị buộc nuốt xuống, mới buông ra nàng, nhìn đôi môi sưng đỏ ướt át, trêu đùa hỏi: “Ngọt ?”



      Điền Hân thẹn quá hóa giận hung hăng trừng liếc mắt cái, nhưng là mệt cực kỳ, khí lực lại nháo cùng , đơn giản xoay quan tâm .



      Ryan quá để ý hôn lên mặt nàng, bàn tay to xuống tìm kiếm, muốn lại lần.



      Điền Hân nhận thấy được ý đồ , vội vàng kéo tay , vội vàng lên tiếng ngăn cản : “, em còn đau.”



      “Vậy, muốn vào nơi này.” Ryan nghe vậy bàn tay to thay đổi vị trí, mò đến nàng tiểu huyệt phía sau, kìm giữ lối vào.



      được.” Điền Hân hoảng sợ, kinh hô tiếng, theo bản năng kẹp chặt hai chân, gắt gao kẹp lấy cánh tay , mắt hoảng sợ nhìn tiếp: “Ryan, em đau chết mất, đừng chạm vào chỗ đó được , xin .”

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 21 : Trở mặt

      đâu, em đừng khẩn trương, thoải mái, nhàng.” Ryan ôn nhu dỗ dành , lặng lẽ nhét ngón tay vào, xoay tròn ở bên trong kìm giữ, ý đồ làm cho nàng trầm tĩnh lại.

      “A. . . thể. . . , lấy ra, lấy ra!” dám chọc ngón tay vào, làm Điền Hân sợ chết khiếp, điên cuồng giãy dụa.

      “Ngoan, đừng nhúc nhích, hồi tốt, đừng lộn xộn.” Ryan ôn nhu dỗ, động tác tay ngừng lại.

      “Ryan, em thích, em thích, rốt cuộc coi em là cái gì, để ý đến em bắt buộc em, cưỡng gian, cưỡng gian biết chưa, đó là phạm pháp.” Điền Hân sống chết giãy dụa nhưng giãy ra, đành ngừng giãy, trừng lạnh lùng .

      Ryan bị khí thế của nàng làm chấn động, ngừng động tác tay lại, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng. Tuy rằng nghe hiểu cưỡng gian cùng phạm pháp rốt cuộc là cái gì, nhưng cảm giác được nàng tức giận, hơn nữa muốn chạm vào tiểu huyệt này, phải là vì thẹn thùng, mà thực hề hào hứng còn cự tuyệt.

      Tuy rằng rất muốn thưởng thức tư vị tiểu huyệt kia, nhưng nếu nàng mãnh liệt tỏ vẻ muốn, cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao còn nhiều thời gian, chỉ cần kiên nhẫn, dỗ dành nàng đồng ý.

      Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Ryan ngượng ngùng rút tay, thỏa hiệp : “Được, được, chạm vào là được, đừng nóng giận a.”

      Điền Hân căn bản để ý tới , trực tiếp đẩy xuống, sau đó xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía .

      Ryan bất đắc dĩ sờ sờ mũi, sau đó tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy nàng, lời ngon tiếng ngọt bên tai nàng, đến nửa ngày cũng thấy đáp lại, Ryan chồm qua nhìn, Điền Hân ngủ rồi.

      Nhất thời than tiếng, xem ra những lời của đều bị nàng biến thành bài hát ru con ngủ. Buồn cười lắc đầu, nằm xuống phía sau nàng, cuộn tròn lấy nàng, cũng ngủ theo.

      Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Điền Hân còn tức giận, thèm quan tâm đến Ryan, tắm rửa, xong xuôi cơm cũng ăn ra ngoài.

      Ryan chạy nhanh đuổi theo, thấy nàng về phía nhà Chelsea, mới thoáng an tâm, nhắm mắt theo đuôi nàng.

      đến cửa nhà Chelsea, Điền Hân có chút do dự biết có nên vào , nàng sợ tư dưng xông vào, vạn nhất lại quấy rầy chuyện tốt người ta.

      Tuy nhiên liếc mắt thấy Ryan ở phía sau nàng, có ý tiến đến ngăn nàng lại, nghĩ chắc hẳn có thể vào được.

      Thế là ba bước thành hai bước tiêu sái leo lên bậc thanh, nâng tay gõ tấm cửa gỗ.

      Rất nhanh chợt nghe gặp tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, cửa cọt kẹt tiếng rồi bị mở ra, Điền Hân thấy người mở cửa là cực phẩm soái ca lạnh như băng, y vừa nhìn thấy nàng liền nhíu mày.

      Điền Hân co rúm lại, lấy hết can đảm : “Chelsea buổi sáng tốt lành, à, tôi muốn tìm Mộ Sa hỏi vài chuyện, ấy chắc cũng bận hả.”

      “Ừ.” Chelsea gật đầu, sau đó xoay người vào, tuy rằng y thích để giống cái muốn mang Mộ Sa ở gần bên, nhưng khách đến cửa rồi còn đuổi là chuyện y làm được.

      Thấy y xoay người , Điền Hân thở phào, chuyện với y căng thẳng a, biết Mộ Sa rốt cuộc là làm sao chịu được khối băng này, hơn nữa khẩu vị y nặng a. . . Điền Hân trong đầu cẩn thận xuất hình ảnh “ảnh hưởng hòa bình thế giới” tối hôm qua, nhất thời đỏ mặt, hít hơi xua đuổi hình ảnh lành mạnh kia, cẩn thận theo phía sau y vào.

      Mộ Sa ngồi nghiêng giường, Chelsea mớm từng miếng cơm cho nàng ăn, nghe thấy có người gõ cửa, Chelsea ra mở cửa, nàng liền ghé sát mép giường tò mò nhìn ra ngoài, thấy Điền Hân theo phía sau Chelsea vào, Ryan theo phía sau nàng ấy, nàng có chút kinh ngạc hai người này làm sao sớm vậy tới rồi, nắm lấy tay Điền Hân, để nàng ấy ngồi bên giường.

      Điền Hân đến bên giường, cũng chuyện vô nghĩa, thẳng vào vấn đề hỏi: “Mộ Sa, có nhớ lúc trước đến đây như thế nào ? Lần đầu tiên xuất ở đâu?”

      Mộ Sa sửng sốt, lập tức hiểu ra lại, trách hai người đến sớm như thế, ra là Điền Hân thuyết phục thành công, Ryan đáp ứng dẫn nàng về nhà, cho nên nàng khẩn cấp sáng sớm liền đến hỏi thăm đường trở về, Mộ Sa suy nghĩ : “Điều này đừng hỏi tôi, thời điểm tôi đến đây hôn mê bất tỉnh, nên nhớ .”

      Điền Hân nghe nàng , ánh mắt thất vọng ảm đạm, Mộ Sa đành lòng nhìn nàng ấy như vậy, lại hạ giọng tiếp: “Tôi tuy rằng nhớ , nhưng Ryan hẳn là nhớ , lúc trước là ấy cứu tôi trở về, ấy nhất định nhớ là ở nơi nào.”

      Sáu cặp mắt đồng thời nhìn về phía Ryan, Ryan gật đầu : “Ừ, nếu như là nơi như lời Mộ Sa , tôi còn nhớ , nơi đó ba mặt đều là núi, giống đường chút nào.”

      Điền Hân nghe vậy mắt sáng ngời, nàng cùng Mộ Sa đều từ núi rơi xuống, nơi đó ba mặt đều là núi, hẳn là sai được. Nhất thời quên mình còn giận , xoay người bổ nhào vào , cầm cánh tay , dùng sức lay khẩn cầu: “Ryan, mang em , mang em , mình mau xem .”

      Ryan nhìn nàng khóe miệng hơi hơi cong lên, dùng sức vuốt mũi nàng, trêu chọc : “Nguyện ý chuyện với , tức giận?”

      Điền Hân lòng muốn về nhà, làm sao còn nhớ cái gì tức cái gì giận, thế là gật đầu mạnh, : “Em nào có giận gì. Đừng nhiều lời, mau mang em .” rồi kịp chào hỏi Mộ Sa cùng Chelsea kéo tay ra ngoài.

      Ryan bất đắc dĩ lắc đầu, ngoan ngoãn bị nàng kéo .

      Mộ Sa với Chelsea liếc nhau, hẹn mà cùng cảm khái : Hai người đúng là quá xứng. Mộ Sa lại còn tò mò, Điền Hân vì cái gì tức giận Ryan?

      Mộ Sa là hoàn toàn biết tình, chỉ có Chelsea cũng suy đoán ra được, bọn họ tối hôm qua đến lần dò thể nào thoát khỏi lỗ tai y.

      Đoán rằng Ryan có thể là cũng muốn noi theo, đáng tiếc cầu hoan bị cự tuyệt, lại chọc giận giống cái kia, Chelsea khỏi vui sướng khi người gặp họa gợi lên khóe miệng cong lên cười.

      Ha ha, Mộ Sa của y có vẻ ngoan, còn giống cái kêu Điền Hân vừa thấy ngoan ngoãn nghe lời chủ, xem ra chỉ có Ryan chịu được.
      Ledoan2099 thích bài này.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 22 : Xuất Hành
      Nghỉ lễ ló đầu lên :p

      “Nhanh chút, nhanh chút.” Ryan ra ra vào vào nhanh tay thu thập những đồ dùng xuất hành cần thiết, Điền Hân đứng ở chính giữa phòng, lo lắng vừa giậm chân vừa thúc giục.

      Ryan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài, bên này thu thập mọi thứ bên kia trấn an : “Em đúng là tính tình gấp gáp, từ lúc vào nhà đến bây giờ còn có quá hai phút, em thúc giục vài lần rồi. Nơi chúng ta muốn cũng phải là về trong ngày, nếu tìm ra đường chừng còn phải ở lại vài ngày, vẫn là nên thu thập đầy đủ đồ dùng cần thiết, em đừng lo lắng, chậm trễ được chuyện của em đâu.”

      “Ừm…” Điền Hân bĩu môi, biết đúng là có lý, đành cúi đầu nghịch nghịch góc áo của mình gì nữa.

      Ryan thấy nàng cúi đầu, bộ dáng nhìn qua giống như thực ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, động tác có phần nhanh hơn, cái gì có thể mang liền mang theo, đồ ăn mang theo mấy tảng thịt nướng cùng trái cây nhiều nước, lại mang theo mấy tấm da thú, dùng gân thú buộc lại, làm thành bọc hành lí, vác lên vai.

      Sau đó đưa tay ra, qua dắt tay nàng, giọng : “Tốt lắm, chúng ta thôi.”

      Điền Hân nhu thuận để cho dắt ra ngoài, nàng biết đường, cho nên muốn về nhà chỉ có thể nghe .

      Ryan nhìn hai người nắm tay, trong lòng nổi lên ấm áp gợn sóng nhè kia, muốn cứ như vậy vẫn nắm lấy tay nàng, cứ như vậy, mãi, mãi…

      Điền Hân lòng tràn đầy vướng bận mong tìm đường về nhà, có tâm tình chuyện phiếm, mà Ryan lại chìm đắm tại trong cảm giác ấm áp kia, cũng gì.

      Hai người cứ như thế im lặng hết ngày, Điền Hân nghĩ rằng xa, nhưng lâu như thế rồi, bốn phía đều là đủ loại cây đại thụ cao hơn đầu người rất nhiều, căn bản nhìn thấy núi, Điền Hân cuối cùng nhịn được mở miệng dò hỏi: “Ryan, nơi đó rốt cuộc ở đâu, còn bao lâu mới có thể đến a?”

      “Nếu như là mình đại khái có thể ra khỏi đây trong nửa ngày. Nhưng dựa vào tốc độ này của em chắc phải hai ngày mới có thể.” Ryan tính toán chút, đáp lại tỉ mỉ.

      “Hai ngày?” Điền Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trời ạ, nàng tại giờ còn muốn chờ, huống chi là hai ngày, hơn nữa nàng mới nửa ngày, chân mỏi nhừ nổi rồi, phải hai ngày kia chân phải tàn phế luôn ư? được, tuyệt đối được.

      Điền Hân chớp mắt, nảy ra ý hay, thế là dừng bước, bĩu môi : “Em mệt mỏi.”

      Ryan bị nàng kéo tay ngừng lại, quay đầu nhìn nàng bĩu bĩu môi, lại động lòng, luồng nhiệt lưu thẳng hướng xuống bụng dưới, nghe nàng kêu mệt, chút suy nghĩ đáp: “ ôm em.” Kỳ giờ phút này càng muốn ‘Đè’ nàng, mà phải ‘Ôm’ nàng.

      cần.” Điền Hân lắc đầu cự tuyệt, để cho ôm, động tác này là quá thân mật, cho dù bọn họ thân thiết qua, nhưng nàng còn là có chút quen.

      “Vậy, cõng em?” Ryan thử hỏi.

      cần.” Điền Hân vẫn là lắc đầu cự tuyệt, lập tức tiếp: “ biến thành sư tử, cõng em lưng được ?” Ánh mắt Điền Hân sáng trong, ngập tràn hi vọng nhìn Ryan, cưỡi sư tử hẳn là cùng cưỡi ngựa khác biệt lắm , như vậy chẳng những thoải mái, lại còn có thể khoái trá rất nhiều.

      Ryan nghe vậy nhíu mày, có chút do dự, tuy rằng hóa hình thú cõng nàng, có thể nhanh hơn ít, nhưng là cũng hiểu sao bản thân lại nghĩ muốn nhanh, thậm chí càng chậm càng tốt.

      Điền Hân thấy có chút do dự, chạy nhanh hướng người lấy lòng, lay cánh tay làm nũng : “Ryan, tốt nhất mà, xin đó.”

      Ryan bị nàng vừa cọ xát vừa làm nũng trong lòng biến thành nhũn ra, kéo nàng vào trong lòng, hơi thở có chút thoải mái : “Em để cho hôn chút, đáp ứng.” Tuy rằng muốn hôn nàng, nàng cũng cự tuyệt được, nhưng là vẫn muốn nàng cam tâm tình nguyện để mình hôn.

      Điền Hân nghe vậy lập tức đỏ mặt, trong lòng thầm mắng: “Sắc sư tử.” Nhưng vẫn là chậm rãi gật đầu, dù sao muốn bị hôn qua vài lần, nụ hôn đầu tiên sớm còn, giờ muốn hôn chút, cũng thiếu miếng thịt nào.

      Ryan thấy nàng gật đầu, liền vui mừng rạo rực cúi đầu nâng cằm nàng lên, ngậm cánh môi nàng, khẽ cắn mút, sau đó vươn đầu lưỡi liếm, ý đồ mở ra khớp hàm của nàng, tham nhập vào bên trong.

      Nhưng Điền Hân có chút thẹn thùng chịu há mồm, Ryan cũng ép nàng, chỉ khẽ liếm cánh môi nàng dụ hoặc : “Bảo bối, ngoan, hé miệng.”

      Điền Hân bị tiếng trầm thấp có chút khàn khàn dụ hoặc của dụ dỗ, ngây ngốc làm theo, chính là nàng vừa mới hé miệng cái, đầu lưỡi liền chen vào trong miệng nàng, nóng bỏng dây dưa đầu lưỡi nàng.

      Bàn tay to cũng biết khi nào lần vào trong vạt áo nàng, xoa nắn nơi mềm mại trước ngực nàng, Điền Hân bị xoa nắn vừa đau vừa tê dại, theo bản năng muốn thoát khỏi, nhưng như thế nào cũng tránh được, đầu lưỡi linh hoạt của tại miệng nàng ngừng khuấy đảo, làm cho Điền Hân chỉ có thể phát ra thanh ô ô nức nở.

      Điền Hân ở trong lòng ngừng vặn vẹo, Ryan bị nàng châm lửa, nhục bổng càng cứng rắn đau đớn, vội vàng muốn phát tiết, thế là dùng sức đặt nàng ở thân cây to lớn bên cạnh, tay phải tham lam xuống, đẩy đùi nàng ra, trong lúc đó tham nhập hai chân, tìm kiếm tiểu cầu quen thuộc kia.

      “Ư..Ư..” Điền Hân hàm hồ rên rỉ, miệng hoa huyệt mẫn cảm kia từng chỗ bị chầm chậm nhè vân vê, kích thích toàn thân nàng nóng lên thần trí trở nên mơ hồ, hoa huyệt cũng ngừng chảy ra thủy dịch.

      Dần dần tay phải Ryan đều bị mật hoa của nàng chảy ra làm ẩm ướt, ánh mắt chuyên tâm, đột nhiên chọc mạnh ngón tay vào trong hoa huyệt Điền Hân, bắt đầu rút ra đâm vào, sau đó là hai ngón, ba ngón. . .

      “Ưm..Ư…A…” Đầu lưỡi Điền Hân bị Ryan dùng lực mút, ánh mắt khép hờ nửa tựa vào thân cây rên rỉ hưởng thụ hầu hạ.

      Ryan cảm thấy khá giãn rộng, cũng nhịn được, lúc này rút ngón tay ra ngoài, nâng mông nàng lên, để hai đùi nàng quấn lưng mình, sau đó phủ đại nhục bổng hung ác vào.

      “Ư..” Hoa huyệt chống đỡ đến mức tận cùng thoải mái làm cho Điền Hân từ trong tình dục phục hồi lại tinh thần, thét lớn tiếng, bắt đầu liều mạng đánh lên bờ vai của , đây chính là vùng hoang vu dã ngoại, sao có thể ở đây với nàng, với nàng. . . Đột nhiên từ ngữ thực bình thường lắm lên trong đầu Điền Hân ‘Dã hợp’ a, bọn họ như vậy hẳn là dã hợp rồi, nhận thức này, làm cho Điền Hân càng thêm khẩn trương, hoa huyệt cũng co bóp càng nhanh.

      “Ừm… Ngoan…Thả lỏng chút…Còn chưa cắm vào hết đâu.” Ryan bị nàng co bóp có chút đau, đại nhục bổng chỉ có tiến nhập đến nửa liền dừng lại, nhúc nhích được. Bấy giờ mới buông đầu lưỡi nàng ra, liếm khóe miệng ướt át của nàng, ôn nhu dỗ .

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 23: Bị phục kích
      “Ư… ra ngoài, ra ngoài . . .” Điền Hân bên chụp bờ vai của , bên thẳng lưng, muốn cho đại nhục bổng của ra ngoài.

      “Ngoan. . . hồi tốt rồi, nhịn chút a.” Ryan thấy nàng chịu phối hợp, nhưng dừng được, chỉ có thể ngậm môi nàng, sau đó bàn tay to chế trụ thắt lưng nàng xuống nhấn cái, đại nhục bổng lại hung hăng hướng lên đỉnh, ‘Phốc’ tiếng, cuối cùng tất cả đều vào.

      “Ư….” Điền Hân bị thình lình tập kích thiếu chút nữa liền ngất xỉu , nhục huyệt bị chèn lên đến tận đỉnh, toàn bộ tử cung đều nóng như lửa đốt, cổ tử cung cũng ngừng run rẩy, lên án thô lỗ.

      Điền Hân đau đến cả người đều cứng lại rồi, nhưng cái miệng nhắn của nàng bị ngậm, muốn kinh hô đều bị nuốt vào trong bụng, mãi đến khi nàng qua trận đau đớn này, hơi chút thích ứng với vật to lớn của , Ryan mới buông cái miệng nhắn của nàng ra, sau đó lấy lòng từng chút từng chút ở đôi môi sưng đỏ của nàng liếm, dưới thân đại nhục bổng cũng bắt đầu chậm rãi nghiền nát ở trong chỗ sâu.

      Điền Hân buồn bực quay mặt qua chỗ khác, sau đó thở dốc đứt quãng lên án : “Ư…Khốn khiếp…Chết tiệt…Ưhh. .. ra ngoài. . . A…Ư.. . phải. . . phải . . . Chỉ hôn chút thôi. . . A a a…Ư. . . chút…Ư…. như thế nào. . . như thế nào. . .” Lại thẳng vào? Vế sau trong lời Điền Hân được nữa.

      Ryan ngậm vành tai nàng, khẽ cắn chút, sau khi nghe đến tiếng thở dốc, mới vừa lòng nhả ra, sau đó liếm dấu răng kia chơi xấu : “Bảo bối, là đại nhục bổng vẫn muốn cắm vào, vừa hôn em chút, nó liền cứng rắn phát đau, suy nghĩ kêu gào muốn cắm vào, đều là lỗi của nó, liên quan đến nha. Em có đúng ? Hử?”

      . . . A a a. . .” Điền Hân bị bộ dạng vô lại của làm cho biết nên làm sao mới tốt, trong hoa huyệt đại nhục bổng đột nhiên trượt mạnh ra cửa huyệt, lại hung hăng vọt vào trong, khiến Điền Hân hét lên tiếng, sau đó ngẩng đầu vô lực thở dốc chấp nhận va chạm dưới thân, căn bản nhớ vừa rồi muốn cái gì.

      “Bảo bối, có lừa em nha, nó rất cứng, tin, em sờ sờ xem, nó cứng hay cứng?” Ryan nhìn nàng bị mình khi dễ dáng vẻ đáng thương càng hưng phấn, kéo bàn tay của nàng đến chỗ kết hợp của hai người, để cho nàng sờ nhục bổng ướt đẫm kia khi từ trong hoa huyệt ra.

      “Ư.. .” Điền Hân cảm giác được nhục bổng trong hoa huyệt tựa hồ lại trướng lớn thêm, hoa huyệt bị nó nhồi nhét trướng đau khó chịu, mà lửa nóng cứng rắn kia dưới tay của mình đúng là giống như thứ ở bên trong hoa huyệt của nàng hung đồ tàn sát bừa bãi, xấu hổ đến muốn rút tay về, nhưng là bị Ryan gắt gao đè lại cho nàng động, sau đó ép hỏi : “Bảo bối, em , nhục bổng này, cứng rắn hay cứng rắn, lớn hay lớn?”

      Điền Hân bị buộc có cách nào khác, cắn răng vừa thẹn lại khiếp giọng : “Cứng, lớn.”

      Ryan đến chết bộ dáng nàng vừa thẹn lại vừa khiếp kia, nghe từ cái miệng nhắn của nàng ra từ ngữ dâm đãng khiến cho cảm thấy đặc biệt dũng cảm, áp nàng hôn mạnh chút, hôn xong rồi còn quên đùa giỡn nàng “Điền Hân bảo bối, nhục bổng vừa lớn lại vừa cứng này ra vào trong người em thoải mái hay thoải mái? Hử?” Vừa vừa hung ác rất nhanh đảo hơn mười lần, thấy nàng liền đổi tư thế nàng.

      “Ô ô. . . Thoải mái. . . Làm em thực thoải mái. . . chút. . . A a a. . .” Điền Hân bị đảo đến khóc, hoa bích mềm mại liên tục bị đâm, sợ hãi bị nghiền nát khiến cho nàng cái gì đều bất chấp khóc hô.

      “Bảo bối, cũng thoải mái, em xiết lấy thoải mái. muốn cứ thế này mãi ở bên trong, em. . .” Ryan vừa lòng nghe nàng khóc kêu, nhục bổng lửa nóng càng thêm đại lực hướng trong tiểu huyệt đỉnh mất hồn kia đến, hung mãnh mà rất nhanh.

      “Ư…ư…” Điền Hân hoàn toàn theo kịp tiết tấu của , khí trong phổi cũng như theo đảo lộng của thể lưu thông, có chút khó thở ngẩng đầu lên, muốn hít càng nhiều khí.

      Chính là vừa ngẩng đầu liền thấy nhánh cây đầu có cái bóng đen, “A. . .” Điền Hân bị hoảng sợ, khỏi kinh hô tiếng, cả người đều theo trận run rẩy.

      “Shhh. . . Tiểu bảo bối, em muốn hút chết sao, tiểu huyệt chặt như vậy, thỏa mãn em sao? Hử?” Ryan bị nàng kẹp có chút đau, thiếu chút nữa nhịn xuống liền đâm mạnh.

      Có chút buồn bực ôm nàng lên, sau đó đem nàng đặt ở chính mình vừa rồi tùy ý kéo bên váy da thú, tách hai chân nàng ra, hai tay từ chỗ chân nàng vòng qua, nắm thắt lưng nàng, giắt hai chân nàng cánh tay , có cách nào kẹp chặt được. Sau đó vừa lòng từ cao xuống hung hăng làm.

      động tác liên tiếp, trước mắt Điền Hân trực giác nhoáng lên cái, bị áp mặt đất mà tùy ý chà đạp, nàng bị đại lực của đâm khiến cho có ý muốn chạy trốn, vừa nhớ lại nhớ đến cái bóng đen kia, sợ bọn họ dã hợp bị người thấy, điều này thực làm nàng xấu hổ đến chí tử.

      Thế là ngẩng đầu lên, ánh mắt dao động suy nghĩ tìm bóng đen cây cái kia. Đột nhiên thấy cái bóng đen từ cây lủi xuống dưới, thẳng hướng bọn họ mà đến.

      “A. . .” Điền Hân hoảng sợ, muốn cảnh cáo Ryan, lại cố tình bị hung hăng đụng phải chút, miệng thể nên lời.

      Bóng đen rất nhanh tới gần, hoàn toàn đắm chìm ở trong tình dục nhưng Ryan tựa hồ cũng nhận thấy được phía sau có chút thích hợp, muốn quay lại nhìn, lại đột nhiên cảm giác được sau gáy đau xót, sau đó trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

      “A a a. . .” Nhục bổng Ryan còn tại trong hoa huyệt Điền Hân, vốn trướng khó chịu, lúc này toàn bộ hôn mê bất tỉnh, người cũng ngã vào người nàng, bởi vì góc độ quan hệ, đại nhục bổng bị sáp nhập mạnh vào hoa huyệt nàng. Điền Hân chịu nổi hét lên tiếng, sau đó mắt cũng tối lại hôn mê bất tỉnh, từ đầu tới cuối đều có thấy rốt cuộc là ai tập kích bọn họ.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 24: Soái ca tóc đen
      Điền Hân bị người khác vác vai, nhanh chóng di chuyển, khiến nàng từ trong hôn mê nhanh chóng tỉnh táo lại. Điền Hân vừa mở mắt liền phát bản thân mình bị khiêng , nhất thời vừa xấu hổ vừa hận thể đào cái hố chui xuống cho xong.

      Thời điểm bị bắt lại ở bên Ryan, người nàng chẳng có gì, trần như nhộng, là, là…A a a…Nếu như cho nàng thanh đao, nàng hận nàng thể giết chết Ryan, sau đó mổ bụng tự sát, đều là do lỗi con sư tử kia, chẳng phân biệt được thời gian địa điểm lên cơn động tình, hại nàng mất mặt muốn chết.

      Mặc dù rất giận Ryan, nhưng vẫn muốn nhanh chóng đến đây cứu mình ra, hiểu tại sao, chỉ khi ở bên cạnh Ryan nàng mới cảm thấy an toàn. Chỉ là nàng có chút lo lắng, vừa rồi nàng hôn mê bất tỉnh, biết có phải là con thú màu đen thừa dịp đánh Ryan ngất xỉu, làm thương tổn . Nghĩ vậy, trong lòng Điền Hân lo lắng nguôi! Bỗng chốc muốn chắp tay cầu mong có chuyện gì xảy ra với Ryan

      Nhưng cũng dám giãy dụa, ngoan ngoãn để gã khiêng , nhẫn nhịn cảm giác hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, hi vọng có thể kéo dài chút thời gian, đợi Ryan tỉnh lại cứu mình.

      Điền Hân cứ vậy bị gã khiêng , cũng biết chạy được bao lâu, cả người nàng đều lắc lư làm nàng mệt mỏi, đột nhiên cảm giác đợt khí lạnh đánh tới, Điền Hân khỏi rùng mình.

      Sau đó liền cảm giác kẻ phía dưới bay vọt lên, tiếp đó bọt nước văng khắp nơi, Điền Hân hoảng sợ, khỏi kinh hô kêu lên : “A…” Lời còn chưa dứt uống ngụm nước lạnh, nhất thời kêu ra tiếng.

      Dưới nước người kia mượn sức nước nổi lên, hạ nàng từ vai xuống, Điền Hân kiềm chết sợ hãi dùng cả tay lẫn chân, liều mạng bám vào người bên cạnh.

      Khóe miệng nhân thú màu đen khẽ cong lên, bàn tay to chế trụ eo nàng. Ôm chặt nàng vào trong lồng ngực mình, sau đó cúi xuống đôi môi của nàng.

      “Ưm. . .” Đột nhiên bị người ta hôn, Điền Hân hoảng sợ, mở to hai mắt, nhưng nước hồ khiến mắt của nàng cực kì đau đớn, làm cho nàng phải nhắm mắt lại, cả người cứng ngắc.

      Đầu lưỡi thú nhân tóc đen hung hăng cắn nàng vài cái, khiến nàng quá mức khiếp sợ, gắt gao cắn chặt hàm răng lại, làm cho thể đưa lưỡi vào, bàn tay to tức giận khẽ dùng sức bên hông nàng.

      “A. . .” Điền Hân nhịn được há mồm kêu đau, nhưng vừa mới há miệng ra, bị cái mềm mại gì đó luồn vào trong bịt kín lại.

      Điền Hân muốn giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích, khí từ miệng đối phương chậm rãi chảy vào phổi, tựa như mảnh đất khô cằn được tưới nước, rất dễ chịu, làm nàng tự chủ được muốn nhiều nhiều hơn nữa.



      Thú nhân tóc đen lại nhân cơ hội ở dưới nước giở trò với nàng, cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ bắp đùi nàng, sờ soạng lúc, tựa hồ tìm kiếm chỗ để tiến vào.



      Điền Hân sợ hãi, nhận thấy được thú nhân tóc đen có ý đồ gây rối với mình, cũng khí hít thở nữa, liều mạng giãy dụa vặn vẹo eo.



      “Hô…” vất vả mới thoát được, Điền Hân hít hơi lớn, phổi như vừa mới chết sống lại, song ngay sau đó nàng phát hai người từ lúc nào nổi lên mặt nước, phần eo của nàng bị gắt gao chế trụ, kề sát thân thể tinh khiết của nam nhân, trọng bụng có ngọn lửa lớn xông vào.



      Bị Ryan đè ở giường hàng đêm hoan ái, nàng dĩ nhiên biết đó là gì, nhất thời vừa sợ lại vừa thẹn, nhưng dám lộn xộn, sợ kích thích cự vật đứng thẳng lên kia.

      E lệ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt đen tò mò nhìn nàng chòng chọc.

      Điền Hân nhất thời ngây dại, được rồi, nàng thừa nhận nàng là sắc nữ, nhìn thấy soái ca là biến thành sắc nữ, lần trước bị hùng tộc bắt , bởi vì hùng tộc vóc người là rất xin lỗi người xem, cho nên gã làm cho nàng sợ đến muốn chết, lúc này bắt nàng là soái ca, nàng hoàn toàn quên mất sợ hãi, nhìn chòng chọc kẻ kia.

      Trong lòng vẫn quên lấy Ryan, Chelsea ra so sánh, Ryan là thuộc loại ôn nhu nho nhã, Chelsea là băng sơn dễ nhìn, mà vị trước mắt là chủng loại cuồng dã… Ba người đều có đặc sắc riêng, nàng dám cá ba người này nếu ở thế giới, tuyệt đối cũng là nhân vật thần tượng cấp cao…



      cho tôi biết, cửa vào ở nơi đâu? ” Soái ca tóc đen dễ nhìn đột nhiên lên tiếng cắt đứt ánh mắt si dại nhìn mình.



      “Ax… ” Điền Hân có chút sửng sốt, hai mắt mơ hồ nhìn gã, biết cửa vào theo lời gã là cái gì.



      Soái ca tóc đen thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác, hiển nhiên là hiểu ý tứ của gã, thế là cười tà, đôi bàn tay khẽ dùng sức sờ soạng ở giữa hai chân của nàng.



      “A… Ở… Dừng tay!” Chỗ kín của Điền Hân bị lực mạnh kìm lấy, dọa nàng dựng lên, vội vàng lên tiếng ngăn cản, mặc dù nàng có si dại với soái ca , nhưng có nghĩa nàng là nữ nhân tùy tiện. Mặc dù lúc trước bị Ryan xâm nhập nhưng đó cũng phải xuất phát từ tự nguyện, nhưng biết là do bị kết tinh của xử nữ quấy phá hay là sao nữa, dù sao nàng có cách nào tiếp nhận người khác ngoài trừ Ryan đụng vào mình, cho dù đối phương có là soái ca giống như người này.

      cho tôi biết, cửa vào ở nơi đâu?” Soái ca tóc đen lại hỏi lần nữa.



      nên… Tôi, tôi có bạn đời.” Điền Hân thất kinh cố gắng .



      Ánh mắt soái ca tóc đen có chút ảm đạm, hiển nhiên có chú ý đến điều này, bất quá nghĩ đến giống cái trong tộc càng ngày càng ít , tỷ lệ mang thai càng ngày càng , rồi quyết định : “ có chuyện gì, tôi ngần ngại, tôi so với lợi hại hơn, làm cho sung sướng tới mức trong lòng về sau chỉ có tôi thôi, cho tôi biết, cửa vào ở nơi nào.”



      Nàng giống với những giống cái khác trong Báo Tộc, phía dưới có côn thịt, trước sau lại có hai cửa, mới vừa rồi nhìn giống đực sư tộc là đem đại nhục bổng nhét vào phía trước nàng. Thời điểm gã kéo nàng khỏi giống đực sư tộc kia mới thấy có lỗ ướt nhẹp, nhưng gã lục lọi lâu để vào, cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, chẳng lẽ là gã tìm lộn chỗ?



      Điền Hân thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi, có lầm hay , gã ngại, nhưng nàng tình nguyện. Điền Hân bi ai phát , giống đực Thú Nhân tựa hồ là có chút đạo đức học, làm chuyện này với người khác, có chút cảm giác hổ thẹn nào.

      Điền Hân kinh hồn bạt vía biết phải giải thích thế nào gã mới từ bỏ ý niệm muốn nàng, eo bỗng nhiên căng ra, rồi bị ôm chặt, bị kéo ra khỏi nước, rồi nhanh chóng chạy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :