1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chap 10
      do dự, liền cảm giác được trận gió thổi qua, sau đó tay tê rần, giống cái bên người thoáng cái mất tăm.

      Mặc Đức rất căm tức ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, muốn biết đến tột cùng là người nào chán sống dám cướp giống cái trong tay gã.

      Chỉ thấy cách hơn mười bước có thân ảnh tóc vàng ôm giống cái nhắn kia đứng ở nơi đó. Mặc Đức cảm thấy cả kinh, kẻ xuất là Kim Sư Tử Ryan, chẳng lẽ giống cái kia là bạn đời , nhưng tại sao hề nghe có bạn đời?

      Kim sư Ryan xuất gây bất lợi, gã khó nắm chắc có thể đánh thắng Kim sư, nhưng lại nghĩ, nơi này rất gần biên giới Hùng Tộc, hẳn là có tộc nhân canh giữ ở biên giới tiếp ứng .

      Thế là ngẩng đầu lên, phát ra tiếng thét dài chói tai, phát tín hiệu với tộc nhân mình.

      Ryan tỉnh lại thấy tung tích Điền Hân, nhận thấy được hương vị nàng càng lúc càng mờ nhạt, đoán được nàng có thể là thừa dịp ngủ say thời điểm chạy trốn, cảm thấy gấp gáp chịu nổi, giống cái như nàng mình ở trong rừng rậm là quá nguy hiểm.

      Nếu gặp được thú nhân sư tộc săn thú sao, thấy người nàng có hương vị , bọn họ làm gì nàng, nhưng là nếu như gặp thú nhân hùng tộc với hổ tộc như hổ rình mồi đối với sư tộc, tình cảnh ổn.

      Nghĩ vậy Ryan lập tức đứng dậy vừa đuổi theo “mùi” nàng, vừa thầm thề. Nàng là của , chỉ có thể là của , bất luận kẻ nào cũng đừng hòng mơ ước ngấp nghé, lúc trước Mộ Sa là vì nhân nhượng, cho nên mới mất nàng, bây giờ dù thế nào nữa cũng buông tay, huống chi ái ân cùng nàng, cố hết sức gieo hạt cho nàng, để nàng hoài thai đứa của , từ đây về sau rốt cuộc có cách nào rời .

      Đến khi gần đuổi kịp nàng, lại đột nhiên ngửi được mùi hương thú nhân giống đực. quá đậm, tựa hồ là bị cố ý che giấu, Ryan thể xác định là người tộc nào, cũng thể xác định này phụ cận có giống đực khác hay chỉ là mùi hương còn sót lại.

      Nhưng lập tức hoãn tốc độ, lẩn vào mùi nồng đậm của thực vật, che giấu mùi hương người mình. Nơi này gần sát biên giới lãnh địa sư tộc, trước hết phải xác định nàng có phải hay ở trong tay giống đực thú nhân tộc khác.

      Ryan chậm rãi tới gần, quả nhiên nàng bị thú nhân hùng tộc vác vai, rất nhanh chạy tới lãnh địa hùng tộc. Ryan rất đau đầu, tuy rằng tên giống đực thú nhân hùng tộc để vào mắt, nhưng là nơi này đến rất gần biên giới hùng tộc, nếu như bọn họ có người tiếp ứng, vậy rất nguy hiểm, nếu như là mình dễ dàng trở ra, nhưng muốn cướp Điền Hân về từ trong tay giống đực thú nhân kia, lại mang nàng cùng nhau rời còn có chút khó khăn.

      Ryan có chút do dự, bây giờ là mạo hiểm xông ra, hay là trước tiên về sư tộc, triệu tập mọi người lại đến hùng tộc đòi lại bạn đời của , thú nhân hùng tộc tuy rằng dã man, nhưng cũng thương tổn giống cái, cho nên lo lắng an toàn của Điền Hân.

      Ryan do dự chợt nghe tiếng Điền Hân kêu cứu, kết quả đầu óc cũng nóng lên, chút suy nghĩ liền vọt qua, đoạt nàng trong tay thú nhân hùng tộc trở về.

      tại nghe thấy gã phát ra tín hiệu liên lạc, liền thấy ổn, ôm Điền Hân tức tốc lui về phía sau. Hắc Hùng phát ý đồ , lập tức tiến lên chặn đầu.

      Ryan che chở Điền Hân phía sau, vừa đánh vừa lui, bị buộc bất đắc dĩ phải phát tín hiệu cầu cứu sư tộc, tại gặp Chelsea còn là có chút xấu hổ, nếu như phải bất khả kháng, muốn cầu cứu tộc nhân.

      Hắc Hùng thấy phát ra cầu cứu tín hiệu, thế công càng mãnh liệt, chặn đường lùi của , khiến sao rút lui được.

      Ryan tuy rằng sức chiến đấu mạnh hơn Hắc Hùng, nhưng bởi vì sau lưng có Điền Hân mà bị cản tay khắp nơi, tuy rằng Hắc Hùng thể làm thương tổn , nhưng cũng có đường nào đào thoát, lại có khả năng hóa thành hình thú, cho nên chỉ có thể chờ đợi viện binh đến.

      Cũng là do nơi này gần với biên giới hùng tộc, hơn nữa bọn gã cũng sớm có chuẩn bị, cho nên bao lâu, vài giống đực thú nhân hùng tộc liền xông tới.

      Kinh nghiệm vô số lần thực chiến làm cho Ryan tuyệt đối khẩn trương, rất bình tĩnh tận lực phòng thủ giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất, chậm rãi di chuyển theo hướng ngược ánh sáng mặt trời.

      Rồi thần tốc lao vào giữa hai kẻ bị nắng chiếu, lợi dụng do dự ngắn ngủi trong nháy mắt giữa hai gã, dũng mãnh đánh ngã thú nhân bên phải mình, nhất kích đắc thủ, thú nhân hùng tộc bị hạ gục nằm xuống đất.

      Ryan theo chỗ hở này công phá vòng vây, tiến được đoạn về phía trước, lại bị hùng tộc thú nhân đuổi theo vây quanh, thế là Ryan lại bổn cũ soạn lại, như thế lặp lại phá vây rồi vây vài lần, tuy người thương thế càng ngày càng nhiều, nhưng là hùng tộc cũng chiếm được tiện nghi gì, còn bị dụ tiến vào lãnh địa sư tộc ít.

      Điền Hân phát bọn họ tuy rằng đánh rất là kịch liệt, nhưng hùng tộc thú nhân tựa hồ đều chú ý làm bị thương nàng.

      Thế là Điền Hân yên lòng rất nhàn hạ thoải mái nhô đầu ra khỏi lưng Ryan xem bọn đánh nhau, bên cảm thán Ryan kỹ xảo đánh nhau thành thạo cao minh, bên thở dài hùng tộc vụng về, cùng chiêu thức mà để thực nhiều lần, là ngu ai bằng.

      (Hỏi vì sao nàng biết bọn họ là hùng tộc, đương nhiên là vì nàng cơ trí dũng cảm, trí tuệ hơn người, thanh nôn ọe vang lên, được rồi, nàng , là vì có mấy người biến thân thành gấu, cho nên nàng chỉ biết bọn họ là hùng tộc.)

      Ryan thể lực tiêu hao, dần dần cảm thấy tốc độ của mình giảm dần xuống, miệng vết thương người càng ngày càng nhiều, ngừng tứa máu.

      Ngay tại thời điểm cảm giác bản thân thể chống đỡ được nữa, thanh tiến công của sư tộc cuối cùng vang lên.

      Bởi vì có thú nhân sư tộc gia nhập, toàn bộ cục diện cuộc chiến nháy mắt nghịch chuyển, hùng tộc chỉ biết chống đỡ, mà thể đánh trả, Ryan cuối cùng rảnh rỗi hít vào hơi.

      Thú nhân Hùng tộc rất nhanh chiến bại rút lui, Ryan nhìn thân ảnh màu trắng kia dần dần tới gần, có chút xấu hổ quay .

      Chelsea nhìn phía sau Ryan lộ ra cái đầu , phát nàng cũng là giống cái, dáng vẻ tương đối là giống cái ôn nhu.

      Lúc trước y còn thấy kỳ quái, với tính cách Ryan mà , là thà rằng chết cũng cầu cứu tộc nhân, hơn nữa này vài tên hùng tộc này năng lực, tốc độ thua xa , nếu muốn lui lại đó là thực chuyện dễ dàng.

      Giờ phút này mới biết, ra là thế, chật vật như thế là vì giống cái phía sau, nghĩ tới Ryan cuối cùng cũng tìm được giống cái muốn bảo vệ.

      khó chịu trong lòng Chelsea lúc mới gặp cũng biến mất vô tung vô ảnh, dù sao cũng là hảo huynh đệ nhiều năm, chỉ cần có lòng dạ đen tối với Mộ Sa, y vẫn là nguyện ý lần nữa tiếp nhận .

      Thế nên y đứng yên trước mặt , thấp giọng : “Về nhà .” Sau đó quét mắt nhìn Điền Hân lưng , thản nhiên bỏ thêm câu: “Mang theo nàng.”

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 11 : “Vận động”
      Ryan do dự hạ, cuối cùng gật gật đầu, “Ừ” tiếng gần như nghe được. Biết trở về nhất định đụng mặt Mộ Sa, làm cho xấu hổ vô cùng, nhưng vì vật phía sau, nguyện ý thỏa hiệp. Dù sao để nàng mình sinh hoạt bên ngoài quá mức nguy hiểm, có khả năng lúc nào cũng từng giây từng phút ở bên cạnh nàng, mà nàng lại chịu yên phận, cho nên tình huống hôm nay có thể thường xuyên phát sinh.

      Thấy Ryan gật đầu, Chelsea liền xoay người sang chỗ khác, cất cao giọng đối với những thú nhân còn lại cảnh giới: “Cảnh báo giải trừ, về nhà .” xong dẫn đầu đoàn trở về.

      Đoàn thú nhân lập tức giải tán, có mấy người kiềm chế được vây quanh Ryan, bọn họ cũng đều biết thời gian trước bạn đời Chelsea mất tích, sau đó nàng được tìm về, Ryan lại mất tích, đều đoán rằng Ryan cùng chuyện Chelsea nửa đường mất tích có liên quan, nhưng ai có gan hỏi thăm Chelsea.

      tại Ryan trở lại, Chelsea tựa hồ cũng cho phép hồi thôn, hơn nữa lưng còn cõng giống cái chưa từng gặp qua, loạt chuyện ly kỳ làm cho bọn họ hiếu kỳ cũng khó a.

      Bọn họ bên đánh giá giống cái lưng Ryan, bên hỏi Ryan mấy ngày nay làm sao, sống thế nào, thương thế người có nặng lắm linh tinh.

      Ryan ấp úng có lệ, mọi người thấy muốn chuyện nhiều, cũng có tiếp tục hỏi, lập tức lặng thinh gia tăng cước bộ hồi thôn.

      Mọi người tuy rằng tò mò, song đó cũng là chuyện riêng của , nếu như muốn cũng có người dò hỏi, đây cũng là chăm sóc quan tâm của các thú nhân thô lỗ.

      Điền Hân vẫn lưng Ryan im lặng nhô đầu ra, tò mò đánh giá mọi người, lần đầu tiên thấy diện mạo Chelsea, phen kinh diễm : Wow, mái tóc màu trắng bạc nha, giống như Sesshomaru đại nhân a, rất đẹp trai, rất đẹp trai.



      Nếu ngay lúc đó khí quá mức tĩnh lặng bức bối, nàng có lẽ nhịn được tán thưởng ra tiếng. Nhưng ánh mắt soái ca kia quá lạnh, y mới quét mắt nhìn, nàng tự chủ được sợ tới mức co rúm lại, xem ra này cực phẩm soái ca cũng là chỉ có thể đứng xa xa ngắm nhìn thể chơi đùa.

      Cũng may cực phẩm soái ca chưa chú ý nàng nhiều, chỉ quét mắt nhìn nàng, sau đó với Ryan gì đấy rồi xoay người .

      Tiếp theo liền lại có người xông tới, hơn nữa đều là các “cụ” soái ca đặc sắc, diện mạo so với hùng tộc quả là trời vực, đẹp hơn biết bao nhiêu lần, Điền Hân thầm thấy may mắn, bản thân quả là biết chọn, nếu để nàng cả ngày phải đối mặt với những tên nam tử thô lỗ kia, bằng chết còn hơn.

      Chỉ là bọn họ vẫn dùng ánh mắt tò mò đánh giá từ xuống dưới nàng, làm cho nàng cả người sợ hãi, khó chịu, cũng may bọn họ hiểu được có chừng có mực, thỏa mãn lòng hiếu kỳ liền dời mắt khỏi nàng.

      Điền Hân tò mò nhìn Ryan đứng giữa đám thú nhân, bọn họ tựa hồ quan hệ tệ, mà Ryan giống như có tình giấu giếm mọi người, vẫn ấp úng muốn chuyện, khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.

      Xem ra bọn họ sống quần cư, theo lời họ chuyện, Ryan trước kia vẫn là cùng ở với họ thôn, nhưng là biết vì sao thời gian trước, hẳn là hơn tháng trước-thời điểm nàng vừa nhìn thấy , lại ly kỳ mất tích.

      Nàng cũng thực muốn biết vì sao trở về nhà, lại muốn mình người ở trong sơn động, hơn nữa thời điểm lần đầu gặp mặt còn giống như bị thương, suy yếu bổ nhào vào nàng hôn mê bất tỉnh, sau đó hơn tháng luôn xuất trong hình thái sư tử, làm cho nàng nghĩ nàng gặp con sư tử bình thường.

      Ryan muốn nhiều lời, những thú nhân kia cũng hỏi kĩ, đề tài này cũng tự nhiên bị ngừng, mọi người đều ngậm miệng chuyện, càng Điền Hân càng muốn biết, lòng hiếu kỳ tra tấn nàng rất khó chịu, thế là quyết định chờ thời điểm có người ngoài nhất định phải hỏi ràng.

      Điền Hân bất giác biến thành ‘bà xã’ Ryan, hơn nữa trải qua trận kịch chiến này, làm cho Điền Hân cảm thấy tựa hồ đứng bên người vẫn an toàn hơn, cũng muốn tìm cách chạy trốn .

      Mọi người bao lâu liền trở về thôn, sau đó cất lời chào hỏi Chelsea và Ryan rồi tự về nhà, Chelsea cũng bước nhanh về nhà, Mộ Sa còn ở nhà chờ y về “cho ăn” (=.=’’).

      Ryan thả Điền Hân lưng xuống, do dự chốc lát, rồi thỉnh cầu Chelsea: “Chelsea, nàng có thể là cùng đến từ chỗ của Mộ Sa, cho nên tôi nghĩ nên cho nàng gặp Mộ Sa, được chứ?”

      Chelsea lại nhìn Điền Hân liếc mắt cái, lúc đấy mới phát nàng nhắn, tựa hồ khác lắm Mộ Sa, hơn nữa trước ngực cũng nhô cao, ăn mặc rất là quái dị, rất giống Mộ Sa.

      Thế là gật gật đầu, xoay người dẫn họ về nhà, Ryan có chút cứng ngắc kéo lấy bàn tay bé của Điền Hân, theo phía sau, nghĩ đến việc gặp lại Mộ Sa, có chút xấu hổ cùng khẩn trương, biết trải qua kia kiện nàng có hận , hay là chán ghét .

      Điền Hân nghe bọn nàng hình như đến từ chỗ giống người tên là ‘Mộ Sa’, muốn cho nàng gặp lần, trong lòng thấp thỏm, nàng đến bây giờ vẫn còn có cảm giác mụ mị như trong cơn mơ, nhưng nếu như có thể nhìn thấy đồng loại vẫn làm cho nàng kích động thôi.

      Điền Hân theo Chelsea vừa vào cửa liền thấy mỹ nữ tóc dài ngọt ngào đứng ở bên giường.

      Thấy bọn họ tiến vào, có chút giật mình hơi hơi mở cái miệng nhắn ra, chỉ cảm thấy trước mắt bóng người nhoáng lên cái, thú nhân màu tóc trắng bạc trước mặt kia bước bước thât dài, ngay sau đó vọt tới bên người mỹ nữ tóc dài, động tác mềm bế lấy nàng.

      giọng trách cứ : “Tại sao nghe lời, phải chỉ cho em nghỉ ngơi giường, như thế nào lại xuống giường?”

      Mỹ nữ kia tựa vào người y, bất mãn trề miệng làm nũng : “Cả ngày nằm buồn lắm, thỉnh thoảng vận động mới có lợi cho thân thể.”

      “Muốn vận động, để cho bọn họ rồi, với em cùng nhau vận động.” Thú nhân tóc trắng bạc nhàng thả nàng xuống giường, sau đó đặt cái gối sau lưng nàng, để nàng dựa vào, mỉm cười, mỹ nữ tóc dài nghe vậy, nháy mắt mặt đỏ.

      Trời ạ, thú nhân lạnh như băng thế mà cũng nở nụ cười, quá đẹp, Điền Hân bị hình ảnh nam thanh nữ tú này kích thích. Hơn nữa nàng nghe trong lời thú nhân kia đều thực ái muội pha chút tà ác, mỹ nữ tóc dài kia còn xấu hổ đỏ mặt, chẳng lẽ cái ‘Vận động’ kia như nàng hiểu là ‘Vận động giường’, phải nàng thuần khiết hiểu sai, mà là thú nhân lạnh kia như băng thực tà ác??

      Điền Hân quay đầu nhìn về phía Ryan muốn xác định lại, lại phát ánh mắt như né trách, căn bản dám nhìn cặp đôi giường kia, mà còn nắm tay nàng chặt, Điền Hân bị nắm chặt có chút đau, mặt nhăn mày kinh, hô tiếng: “Buông ra.”

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chap 12
      Lời nàng vừa thoát ra cổ họng liền thu hút chú ý của mọi người trong phòng, Ryan lập tức tỉnh táo thu lại lực đạo tay, nâng bàn tay bé của nàng bị nắm chặt hằn vết đỏ, có chút đau lòng nhàng vuốt ve.

      Mộ Sa lúc này mới thấy người đứng ở cửa hình như là Ryan, đôi mắt có chút đỏ lên kêu lớn: “Ryan.”

      Ryan nghe tiếng cả người chấn động, cũng dám nhìn về phía nàng, chỉ cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”

      tốt quá, trở lại.” Mộ Sa kích động ưỡn thắt lưng lên, lại bị Chelsea ấn trở lại đệm, giọng điệu chua loét cảnh cáo: “Kích động cái gì, ngồi yên .”

      Mộ Sa mặt mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào đệm, dùng ánh mắt thân thiết nhìn về phía Ryan, nhưng chợt nhận ra họ đnag nắm tay nhau chặt, kinh ngạc há to miệng, Ryan tìm được bạn đời?

      Thuận mắt nhìn hướng lên bàn tay bé xanh xao kia, Mộ Sa càng giật mình, là , nhưng trời ạ, chẳng lẽ, nàng ấy cũng giống nàng từ đại đến?

      …” Mộ Sa kích động thành câu, nửa ngày mới hỏi đầy đủ được câu: “ cũng đến từ thế kỉ hai mươi mốt?”

      Điền Hân bị hỏi sửng sốt, bây giờ phải là hai mươi mốt thế kỷ sao, chẳng lẽ nàng xuyên qua, tới thế giới trăm năm trước ?

      Thế là rất bình tĩnh hỏi câu : “Bây giờ là thế kỉ nào?”

      Mộ Sa thấy nàng còn chưa tình huống, mới truy vấn : “ có biết máy tính, tivi, ô tô, nhà lầu này nọ là ?” Mộ Sa kích động muốn phát khóc, tuy rằng nàng muốn quyết định ở lại dị thế, nhưng nơi này chỉ có mình nàng, làm cho nàng cảm thấy độc, có thể nhìn thấy người giống như mình, quả thực so với xa hương gặp bạn cố tri còn kích động hơn.

      Nhìn nàng kích động như vậy, Chelsea cũng nhíu mày, tuy nhiên cũng có thể hiểu được cảm giác của nàng, cũng có lên tiếng ngăn cản, mà chỉ ngừng giữ vai xoa lưng nàng, làm cho nàng giữ bình tĩnh.

      “Biết chứ.” Điền Hân chưa tình hình bị nàng hỏi có chút ù ù cạc cạc, nhưng vẫn là gật đầu đáp.

      Mộ Sa xác nhận nàng ấy là đến từ nơi đó, đôi mắt lại đỏ, quay đầu Chelsea: “Chelsea, cùng Ryan trước , em cùng…Ơ…” Mộ Sa nhìn về phía Điền Hân, nàng còn chưa biết tên nàng ấy, cũng ai giới thiệu cho nàng.

      “Tôi là Điền Hân.” Điền Hân đón nhận ánh mắt dò hỏi của nàng cất cao giọng .

      Mộ Sa gật gật đầu, lại chuyển hướng tiếp tục với Chelsea: “Ừm, em muốn chuyện chút với Điền Hân.”

      “Ừ.” Chelsea gật đầu, vừa đứng lên vừa dặn dò: “Em phải chú ý đừng quá kích động, hồi trở lại.” Sau đó ra ngoài.

      Ryan cũng vỗ vỗ tay Điền Hân, ý bảo nàng quay lại đón, sau đó theo Chelsea ra ngoài, cũng phải xin phép các trưởng lão, dù sao mất tích thời gian dài như vậy, lại mang giống cái ngoại tộc trở về, dù thế nào cũng phải thông báo cho bọn họ tiếng.

      Trong phòng chỉ còn hai người Điền Hân cùng Mộ Sa, Mộ Sa chút cố kị kéo Điền Hân qua ngồi ở bên giường, tốn ít công sức để nàng ấy hiểu được, nàng ấy xuyên qua dị thế, hơn nữa là nơi chỉ có thú nhân giống cái cùng thú nhân giống đực, các nàng hai người ở đây xem như ngoại tộc.

      Điền Hân nghe hiểu được là khóc ra nước mắt, ông trời ơi, đây là chuyến bay kiểu gì vậy, nàng từ trước giờ chưa làm chuyện xấu, như thế nào liền vô duyên vô cớ bay tới nơi kì cục này.

      Muốn xuyên cũng xuyên đến cổ đại làm công chúa Cách Cách gì đó, chẳng những ăn ngon còn mặc đẹp, nơi này, nơi này, là quá cổ xưa, giao thông cơ bản dựa vào hai cẳng, thông tin cơ bản dựa vào truyền miệng.

      Ô ô, nàng cần, nàng nhớ ông nội, nhớ Kim mao, còn cả đệm giường ấm áp trong nhà, được, nàng gì cũng thể ngu ngốc ở đây, nếu có thể trở về, nàng nhất định phải về nhà, Điền Hân hạ quyết tâm, vẻ mặt kiên quyết kéo Mộ Sa qua : “Mộ Sa, cũng theo tôi tìm đường về nhà , chúng ta cùng nhau về nhà.”

      “Ơ…” Mộ Sa nghe vậy sửng sốt chút, lúc trước nàng là vì nản lòng thoái chí mới nhảy xuống vực, cho nên chưa từng nghĩ tới trở về, nhưng trước mắt giống với nàng, nàng ấy muốn về nhà, Mộ Sa tuy rằng rất muốn Điền Hân ở lại nơi này cùng nàng, nhưng như vậy tựa hồ rất ích kỉ.

      đợi nàng kịp lên tiếng, chợt cảm giác trước mắt bóng người nhoáng lên cái, nàng bị người đó ôm trong lòng, sau đó truyền đến bên tai tiếng Chelsea vui vẻ dằn giọng: “Nàng là bạn đời của tôi, trong bụng cũng có hài tử của tôi, nàng là rời tôi với về nhà, từ bỏ ý định này .” Y vừa vào cửa chợt nghe giống cái kia ở cổ động Mộ Sa cùng nàng ta về nhà, quả thực dọa chết y, Ryan là đồ tai họa, nghĩ tới bạn đời cũng là tai họa, hai người đều muốn nghĩ cách mang Mộ Sa rời khỏi y.

      Điền Hân bị y quát hoảng sợ, tự chủ được thối lui về sau, lập tức va vào trong lòng Ryan, bị dùng lực ôm lấy thể động đậy, Điền Hân ngẩng đầu nhìn , sắc mặt tựa hồ cũng tốt lắm, chẳng lẽ nàng sai cái gì? Cả soái ca kia phản ứng cũng thái quá, cùng nàng trở về thôi, quát tháo lớn tiếng vậy làm gì?

      Mộ Sa thấy Chelsea có vẻ rất tức giận, rất nhanh dùng tay xoa xoa ngực y, trấn an : “Em cũng rời khỏi rồi, còn kích động cái gì, lại la lối rồi, cẩn thận dọa cục cưng.” rồi đặt tay y lên bụng vuốt ve.

      Chelsea biểu tình quả nhiên nhu hòa xuống, bàn tay bé nàng vỗ về lồng ngực, xóa từng đợt sóng hung hãn tức bực của y, cúi đầu nhàng hôn lên trán nàng.

      Ryan suy tư nhìn Điền Hân hồi, rồi ngẩng đầu nhìn Chelsea cùng Mộ Sa cáo biệt : “Sắc trời còn sớm, tôi mang nàng về trước, các người nghỉ ngơi .” xong ôm lấy Điền Hân ra ngoài.

      “A… cần, thả tôi xuống , tôi muốn theo , Mộ Sa, Mộ Sa, cứu tôi, cứu tôi…” Điền Hân cảnh giác bị đột ngột bế lên, sửng sốt xuất thần, chờ gần tới cửa mới phản ứng lại, giãy dụa chịu , bản năng nàng mách bảo chỉ có ở cùng với Mộ Sa mới an toàn nhất.

      Ryan căn bản nghe nàng, vác nàng lên vai, mặc kệ nàng la to giãy dụa, bước nhanh về nhà.

      “…” Mộ Sa nhìn ra hướng cửa, đành nhìn Ryan đem Điền Hân mang . Nàng có thể lý giải tâm tình muốn về nhà của Điền Hân, nhưng lý trí nàng mách bảo nàng nên nhúng tay vào chuyện của Ryan, hơn nữa nàng còn có ý muốn Điền Hân trở thành đôi với Ryan, như vậy tất cả đều rất vui vẻ.

      Chỉ là muốn tiếp nhận Ryan, thích ứng cuộc sống dị thế, nàng ấy cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, Mộ Sa có chút do dự, rốt cuộc có nên giúp nàng ấy đây?

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 13 : Em là của
      Ryan để ý Điền Hân giãy dụa, khiêng nàng mạch về thẳng nhà, động tác coi như ôn nhu thả nàng lên giường, sau đó đè người mình lên.

      Bàn tay to khách khí lần vào trong quần áo nàng, chế trụ vuốt ve vú nàng, đôi môi tiến đến cần cổ nàng, liếm hôn khẽ cắn, thấp giọng dò hỏi: “Em muốn đâu? Hử?”

      Điền Hân bị áp chế thể động đậy, trước ngực và cần cổ ngừng dâng lên cảm giác tê dại làm cho người nàng dần dần có khí lực, hụt hơi trả lời: “Về nhà, tôi muốn về nhà.”

      “Đừng , em ở lại với , được ?” Ryan ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, thanh có chút run rẩy cầu khẩn.

      “Tôi…” Điền Hân vốn định cự tuyệt, nhưng lại bị ánh mắt đau xót của Ryan nên nén xuống. Do dự lát vẫn là lắc lắc đầu, trong nhà còn có ông nội chờ nàng về chăm sóc, nàng thể ở lại chỗ này.

      Ryan thấy nàng lắc đầu, thất vọng, cam lòng, cảm xúc phẫn nộ trong nháy mắt bao phủ lý trí .

      buông tha cho em, em đừng mơ tưởng trốn thoát được.” Ryan gầm , hôn mạnh xuống, Điền Hân chịu mở miệng, liền ngậm nàng môi dùng sức hút cắn, khiến nàng phải mở miệng kêu lên, lập tức xâm nhập trong miệng nàng, mạnh mẽ giao triền, gia tăng lực đạo tay, xoạt tiếng đem quần áo người nàng xé rách.

      “Ư..ư…” Điền Hân bị bờ môi ép chặt khe khẽ kêu tiếng, hai tay dùng hết sức lực muốn đẩy ra , nhưng mảy may dịch chuyển được .

      Bàn tay to Ryan tìm kiếm xuống phía dưới, đẩy đóa hoa khép chặt của nàng ra, tìm được chỗ mẫn cảm nổi lên, xoa nắn mãnh liệt.

      “Ư….” dòng điện lưu xuyên qua toàn thân, Điền Hân tự chủ được cứng người lại, kẹp chặt hai chân, muốn đẩy bàn tay xấu xa giở trò ở giữa hai chân mình .

      Nhưng Ryan quá mạnh, hai chân nàng bị kéo mở ra thêm, ngón tay kiêng nể gì xâm nhập hoa huyệt nàng, Điền Hân cả người khô nóng, đầu lưỡi ẩm ướt ngoan ngoãn bị hút lấy, bàn tay bé cũng có khí lực đẩy người ra, mềm nhũn dán ngực.

      Vách tường hoa huyệt Điền Hân ngừng co rút, đè ép ngón tay Ryan, Ryan đảo ngón tay, gian nan đẩy mạnh vào.

      Thấy nàng hề giãy dụa, cơn tức Ryan cũng dịu xuống, thấp giọng ở nàng bên tai dỗ dành: “Bảo bối, ngoan, thả lỏng.”

      Giọng Ryan trầm thấp mị hoặc vang lên bên tai nàng, hơi thở thổi vào tai nàng nhồn nhột, vành tai bị ngậm, chỉ cảm thấy người mềm nhũn, có nửa phần khí lực, nàng hoàn toàn bị mê hoặc suy nghĩ mơ hồ, hoa huyệt cũng tự chủ được phun mật hoa ra, dính đầy tay Ryan làm cho ngón tay ra vào thuận lợi hơn.

      Ngón tay Ryan càng ngày càng mãnh liệt khuấy động ra vào, Điền Hân tự chủ được nâng mông, thân thể phối hợp với luật động ngón tay mà run rẩy, hai mắt như mờ mịt sương mù, cái miệng nhắn khẽ nhếch thở dốc, tất cả tự chủ của bản thân đều sụp đổ.

      Hoa huyệt Điền Hân ngừng chảy ra dịch mật, trong cơ thể cũng như có luồng khí nóng trào lên, nàng theo bản năng trèo lên Ryan, ngừng cọ sát ngực vào người .

      “Ưmm.” Ryan vốn căng cứng khó chịu, bị nàng cọ xát như vậy, tự chủ được tràn ra thanh rên rỉ, đôi mắt màu đỏ tươi sâu hút, rốt cuộc nhịn được rút ngón tay ra, banh rộng hai chân nàng, đưa đại nhục bổng sớm cứng rắn vào trong nàng.

      “A…” Xé rách đau đớn bất thình lình làm cho Điền Hân kêu sợ hãi ra tiếng. Bởi vì nhục bổng Ryan lớn, cho dù hoa huyệt Điền Hân ẩm ướt, nhưng bị nó mạnh mẽ sáp nhập vẫn làm cho nàng đau đớn khôn cùng.

      chặt, hưh… Thả lỏng, ngoan… muốn làm đau em.” Ryan rốt cuộc nhịn xuống dục vọng muốn cắm vào, hôn lên đôi môi nàng, ý đồ làm cho nàng trấn tĩnh lại, ngón tay cũng dời xuống xoa nắn tiểu cầu ở miệng hoa huyệt mẫn cảm kia, kích thích nàng chảy ra càng nhiều, nhục bổng chậm rãi đẩy mạnh về phía trước hoa huyệt, cho đến khi chạm đến đỉnh sâu nhất.

      “Rất trướng…Ư… ra ngoài… ra ngoài….” cơn đau đầu tiên kéo đến, Điền Hân chỉ cảm thấy toàn bộ hoa huyệt đều bị căng ra chống đỡ, bụng cũng khẽ nhô lên, nàng thở dốc muốn lùi lại, để dị vật kia dời xa người nàng chút, tìm đường sống cho bản thân.

      Điền Hân vừa động, bị đại lực kéo trở về, vật kia vốn chỉ mới xâm nhập đến cửa nay như vũ bão tấn công vào trong, làm Điền Hân thét lên tiếng chói tai.

      Tiếng thét chói tai còn chưa dứt, hai cái chân bị giơ cao lên, cái vắt lên vai Ryan, cái bị tách ra ngoài, nhục bổng cực đại bắt đầu co rúm, cũng phải rất mãnh liệt, chỉ rút ra chọc vào chỗ sâu trong phạm vi trong hoa huyệt nàng.

      Trán Ryan toát mồ hôi, đè nén dục vọng chính mình chờ nàng thích ứng, tiểu huyệt nàng quá mức chặt, mà lại quá mức lớn, rất sợ làm bị thương nàng.

      Dần dần đau đớn thối lui, dục vọng kinh người lại lần nữa khống chế thần trí Điền Hân, hàng lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, theo tiết tấu của Ryan, eo phối hợp kích thích, cái miệng nhắn cũng tràn ra tiếng rên rỉ kiều mỵ.

      “Thoải mái sao?” Ryan ôm sát eo nàng, cực kỳ ôn nhu ở môi nàng hôn cái, dịu dàng hỏi.

      “Ưm, thoải mái…” Điền Hân cúi đầu hồi đáp, vì tình dục mà thân thể trắng nõn của nàng như nhuộm tầng ửng hồng.

      Ryan được khẳng định, rốt cuộc nhịn được nâng mông, tận sức rút ra đẩy vào mạnh, như thẳng vào tận trong tử cung….

      “A a…Ư, ngừng… Dừng lại… A… Tôi chịu nổi… Chậm…Chút…Ưm m.” Điền Hân chịu vài lần nổi, đứt quãng bắt đầu cầu xin tha thứ, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bờ vai của , móng tay cắm sâu vào da thịt . Đôi chân thon dài bị nhấc cao bất lực đung đưa trong trung. Toàn thân làn da ửng hồng nóng lên, đổ mồ hôi đầm đìa, bụng nhấp nhô lên xuống, từng ngón chân đều cong lên.

      “Ngoan, thả lỏng, thả lỏng, đừng thít chặt thế, chịu nổi.” Ryan cắn vành tai nàng, dịu giọng an ủi, vừa vặn hạ nhục bổng chút dịu dàng xâm nhập sâu vào trong nàng.

      Điền Hân hề có kinh nghiệm, hơn nữa thân thể con người đối với giống đực thú nhân mà vẫn là quá mức mảnh mai, nàng căn bản chịu nổi hung mãnh của giống đực thú nhân, đè nặng người bao lâu nửa người dưới còn tri giác, thắt lưng cũng như muốn đứt rời, hoa huyệt vừa xót lại trướng, đại nhục bổng lại giống như cây gậy sắt ngừng thọc vào, cảm giác xé nát toàn thân làm nàng muốn kháng cự, điên cuồng lắc đầu, yết hầu khàn khàn kêu to: “A… Đừng… cần….” Ô ô…. là khó chịu, nàng như muốn chết ngất…


      Tác gia trong lời : ô ô… H khó viết quá, vắt hết cả óc a, tóc trắng hết mới viết được chút ít, xin thăm hỏi tôi… Lăn lộn van xin…

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :