1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 5: Đông xuân đến
      “Ưm… ư ư…” Mộ Sa rên rỉ cơ hồ như toàn thân bị nghiền thành từng mảnh , đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt y, khuôn mặt ny đỏ như thể sắp tứa máu, ánh mắt, cả người mê ly run rẩy ngừng, vòng eo đung đưa dán sát gần bụng Chelsea, tiếng kêu quyến rũ kích thích như con mèo làm Chelsea càng kiểm soát được, cố sức rút ra sau đó lại hung hăng sát nhập…

      Ngón tay cũng dò xuống, nắm lấy tiểu trân châu ở miệng hoa huyệt nàng, xoa nắn, vê tròn, cuối cùng búng mạnh…

      “A… …” Kích thích kịch liệt làm cho Mộ Sa như bị điện giật bắn người, đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm từ bụng dưới chạy dọc tay chân, hoa huyệt cùng cúc huyệt đồng thời kịch liệt co rút lại, đạt đến cao trào…

      “A… Bảo bối… Tiểu bảo bối… Ưh…” Giờ phút này Chelsea cũng dễ chịu gì, giống như thống khổ lại giống như thích cực thở dốc, nhục bổng biến lớn điên cuồng đảo nhập cúc huyệt, dùng lực đạo hung ác tới tấp va chạm như muốn vùi nát nàng.

      Cũng biết bị y làm như vậy bao lâu, Mộ Sa kêu la đau cả họng, cúc huyệt cũng bởi vì y tàn bạo va chạm như có lửa nóng thiêu đốt chịu nổi, Mộ Sa khó chịu rụt lại muốn đẩy y ra, Chelsea bị nàng kẹp mà run lên, biết chính mình sắp đến, vội vàng rút ra, sau đó đâm vào hoa huyệt phía trước, phun ra.

      “Ưm…” Tinh dịch nóng mạnh mẽ phun ở chỗ sâu, Mộ Sa bị nóng run run, cũng lên cao trào.

      Kích tình quá , Chelsea ôm Mộ Sa nồng nàn hôn liên tiếp lên mặt mặt nàng, tình cảm trong lòng trào dâng khó thể ức chế, giống như ân ái bao nhiêu cũng đủ, muốn dịu dàng nhét nàng vào trong người thành .

      Mộ Sa thở chậm lại dần, thừa dịp y ăn uống no đủ tâm tình tốt, ôn nhu kêu: “Chelsea…”

      Chelsea toàn thân sảng khoái, cả người đều lâng lâng, nghe thấy nàng kêu y liền: “Hử?” tiếng.

      “Ngày mai tìm Ryan trở về được , năm nay trời lạnh, y mình ở bên ngoài rất nguy hiểm.” Mộ Sa nắm lấy cánh tay y dịu dàng cầu xin.

      Chelsea nghe nàng lại nhắc tới Ryan, cảm thấy phiền chán, ôm chặt nàng bực bội : “ .”

      Mộ Sa cọ cọ vào ngực y, hai tay ôm quàng lấy y, sau đó ngẩng đầu lên liếm yết hầu y, ôn nhu năn nỉ: “, xin , y ở bên ngoài mình quá đáng thương, tìm y trở về , y chính là nhất thời bị ma xui quỉ khiến, sau này dám nữa đâu, …”

      Chelsea bị nàng dịu dàng liếm liếm người lại nóng lên, nhưng thấy nàng nhiệt tình là bởi vì Ryan, lại làm cho y rất căm tức, xoay người cái đem nàng đặt dưới thân, cúi đầu hung ác ngăn chặn cái miệng ny, răng nanh cắn cánh môi nàng, ngậm lấy lưỡi nàng mặc sức liếm láp.

      “Ưm ưm…” Mộ Sa đẩy đẩy hai cái được, đành ngoan ngoãn mặc y hôn.

      lâu sau, cuối cùng y mới buông nàng ra, Mộ Sa hé miệng hít thở khí, hơi thở có chút bình ổn lại nghĩ tới điều vừa đề cập, thế là lại xáp tới, ôm cánh tay y cọ cọ : “Chelsea, ông xã, là tốt nhất, tìm y trở về được ? Xin .”

      Chelsea bị nàng làm phiền, chán chịu được, nhăn mày gầm : “Tìm y trở về để làm gì, nhìn chúng ta ân ân ái ái khó chịu sao? Chờ thêm thời gian y tỉnh táo lại, tự biết quay về.” Y có thể trở về hay Chelsea cần biết, nhưng y phiền cái vật dưới người hở chút lại lôi Ryan ra ở cửa miệng. Tùy tiện cấp cho nàng lý do đơn giản, để khỏi phải nhớ đến tên khốn khiếp đó.

      Mộ Sa bị y mắng co rúm người lại, lập tức ngẫm lại y dường như cũng có đạo lý, tuy nhiên vẫn là hài lòng khẩu khí kiên nhẫn kia của y, bàn tay bé đấm vào ngực y, gắt giọng: “ chẳng đàng hoàng nha, gầm cái gì mà gầm, sợ hù cục cưng à, phải chú ý dưỡng thai, bao nhiêu lần rồi.”

      Chelsea nhất thời nghẹn xuống, khóe miệng run rẩy, cố gắng tạo vẻ mặt dịu dàng, sau đó trượt xuống dưới , mặt dán lên bụng nàng, dùng giọng dịu dàng như nước : “Cục cưng sợ ha, ba ba phải mắng con, con đừng sợ nha, ba ba cam đoan lần sau lớn tiếng nữa.” Hai tiếng xưng hô ba ba, ma ma y cũng là học từ Mộ Sa, cảm thấy so với phụ thân và mẫu thân thân thiết hơn nhiều, nên cũng học kêu như vậy.

      Mộ Sa cảm thấy Chelsea rất đáng , còn lòng xin lỗi cục cưng trong bụng, đứa bé bây giờ e là chưa lớn bằng hạt đậu đỏ nữa, làm sao nghe hiểu được. Nàng y lại tin, là chàng khờ đáng .



      Sáng sớm hôm sau, tinh thần Điền Hân tỉnh táo gấp trăm lần, Ryan lại bởi vì đêm ngủ mà có vẻ có chút phấn chấn uể oải.

      Tâm tình Điền Hân thoải mái vuốt ve đầu đại sư tử nằm dài thêm lát, sau đó cầm ca đánh răng rửa mặt. Ryan tò mò nhìn nàng lấy từ ba lô bàn chải cùng kem bắt đầu đánh răng.

      Điền Hân cảm nhận được ánh mắt nó tò mò, cầm bàn chải cùng kem khoa tay múa chân từng chữ như dạy đứa trẻ lên ba: “Đây là bàn chải đánh răng, đây là kem đánh răng, dùng để vệ sinh răng. Giống như này, chà chà ở , chà chà dưới, chà bên phải, chà bên trái……” còn hát theo.

      Ryan nhìn nàng lại là xoay eo lắc mông, miệng còn hát hò gì , đen mặt lại, nàng tại sao lại cao hứng. Lẽ ra giống cái mình rời bộ lạc lưu lạc bên ngoài, phải hẳn là lo lắng hãi hùng thôi, tại sao nàng lại chút sợ hãi.

      Điền Hân đương nhiên biết Ryan thấy mình kỳ quái, rửa mặt xong, lại nướng thịt cho đại sư tử ăn no rồi cho bản thân, sau đó buồn chán mang nó dạo bốn phía.

      dạo mệt mỏi tìm được chỗ phơi nắng ngay trước sơn động, sau đó bảo Ryan nằm úp sấp, mình lại ngồi xuống tựa vào người nó, vừa tận hưởng lớp lông của nó vừa vài câu có câu .

      Cứ như vậy hai người chung sống hoà bình hơn tháng, Đông Xuân đến, thời tiết dần dần ấm áp. Thương thế người Ryan tất cả đều khỏi, khó chịu trong lòng cũng phai nhạt nhiều, mấu chốt là có thời gian sầu não, Điền Hân là người chịu ngồi yên, cuộc sống xa rời nhân loại này thực làm nàng muốn phát điên rồi, cho nên Ryan là người bạn duy nhất phải nhận trách nhiệm chơi đùa cùng nàng, nhảy cao, trèo cây, thi chạy… Phàm là bất cứ thứ gì nàng nghĩ đều bắt ép Ryan cùng chơi với nàng.

      Còn muốn huấn luyện Ryan nhảy qua vòng lửa như trong đoàn xiếc thú, nếu phải do nàng sợ phỏng tay chừng ép Ryan nhảy.

      Khi phát Ryan biết săn, lại ép nó mang nàng theo săn, còn dâng trào tâm huyết đào cạm bẫy, sau đó bắt Ryan đuổi con mồi tới chỗ đặt bẫy. Lại dồn sức trâu hổ bắt lấy con mồi từ cạm bẫy ra, Ryan bị nàng hành hạ liên tục chịu đựng nổi, cả ngày nàng luôn làm chuyện cổ quái đặc biệt thể chú ý, còn lôi kéo làm theo, khiến rất lâu chưa từng nhớ đến Mộ Sa.

      Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Điền Hân càng lúc càng sốt ruột. Thỉnh thoảng lại hỏi Ryan bao giờ chủ nhân nó trở về.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 6 : Ăn nhầm tình quả
      Nàng cơ hồ dạo quanh phạm vi trăm dặm xung quanh đây, cũng thể tìm ra đường về nhà, rừng rậm này tựa hồ vô biên vô hạn như thể lối ra, nếu như nàng muốn về nhà, xem ra phải tìm được chủ nhân đại sư tử mới được.

      Nhưng nhìn dáng vẻ đại sư tử mờ mịt biết, lại làm cho nàng vô cùng nhụt chí.

      Hôm nay Ryan săn, sợ nàng lại muốn theo, chạy vèo nhanh như chớp, Điền Hân đuổi theo đằng sau trong chốc lát thấy bóng dáng .

      Nàng nhàm chán cùng cực loanh quanh, thuận tiện nhìn xem có gì khác ăn được, hơn tháng qua chỉ ăn thịt làm nàng chán ngấy, nhưng trời đông giá rét cũng quả có gì khác, bây giờ thời tiết ấm áp, cỏ cây nảy mầm, lá non cũng nhô ra, hẳn là có thể tìm chút rau dại có thể ăn.

      Tìm kiếm chung quanh, đột nhiên phát cây cao phía trước lủng lẳng vài trái màu đo đỏ, là thần kỳ, đầu mùa xuân mà lại có trái cây.

      Điền Hân chạy hộc tốc ba thành hai bước, cực kì linh hoạt leo lên cây, dùng ngân châm thử thử có độc, mừng rỡ rạo rực hái vài trái cây đỏ mọng xuống. Nàng vui vẻ chạy về trong sơn động, lấy nước rửa sạch, lập tức cắn nuốt, vừa ăn vừa ngừng gật đầu, tệ, tệ, hương vị ngon.

      Điền Hân ăn trái, liếm liếm đầu lưỡi còn có ý thèm thuồng, nhưng trái cây này dễ có, nàng luyến tiếc nỡ lần ăn sạch. Thiết nghĩ, đợi lát nữa đại sư tử trở lại hỏi nó xem có ăn hay , nếu như nó cũng muốn ăn liền thưởng cho nó trái, nếu như nó ăn quá tốt, nàng để dành mỗi ngày ăn trái.

      Nàng ngồi ngô nghê ngắm nhìn số còn lại trong lúc chờ Ryan trở lại. vì lo lắng Điền Hân dạo mình, cho nên cũng dám xa, chỉ săn bắt vài con thú gần đó, rồi liền vội vàng chạy trở về.

      Tiến vào sơn động liền thấy Điền Hân ngây ngô cười nhìn thứ trái cây kia, nhảy dựng lên, rất nhanh ném con mồi trong miệng, nhảy lao tới, vung chân trước lên hất bay trái cây trong tay nàng.

      Điền Hân bị động tác bất thình lình làm sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hờn giận gắt lên: “Sư tử thúi, mày làm gì vậy?” Sau đó nhăn mặt nhăn mày cúi người nhặt lại trái cây kia.

      Ryan thấy nàng còn muốn nhặt, vội vàng hất văng thứ trái cây trước mặt nàng xa. Miệng còn phát ra thanh cảnh cáo ‘gru gru’.

      Điền Hân lúc này mới phát nó hình như là muốn mình ăn trái cây này, chẳng lẽ trái cây có độc.

      Điền Hân sợ hãi, vô lực quì mặt đất, lo lắng ôm lấy đại sư tử hỏi: “Trái cây có độc sao? Tao ăn trái, tao có bị trúng độc chết ?”

      Ryan càng thêm đau đầu, nàng lại ăn lầm thứ quả này, tình là càng ngày càng rối loạn, biết chính mình có thể chống cự được tình quả dụ hoặc này hay , tình quả chẳng những có thể sử dụng làm giống cái động dục, hơn nữa có thể khiến giống cái dịch tản mát ra loại hương vị đặc thù làm cho dục vọng giống đực cũng bừng bừng phấn chấn.

      Ryan phiền chán biết như thế nào cho phải, bên kia tình quả công hiệu, Điền Hân chỉ cảm thấy cả người nóng lên, người giống như có vô số con kiến cắn đốt, thần trí dần dần mê loạn, bản năng ngừng xé rách quần áo, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn: “Nóng quá, rất ngứa, ô ô…Ta muốn chết, là khó chịu….Ư..Ư….”

      Ngửi thấy trong khí hương vị tình dục mãnh liệt, nhìn làn da nàng trắng nõn lộ ra, tai nghe tiếng nàng rên rỉ ngừng tràn ra, Ryan cũng cả người khô nóng lên.

      đợi có động tác tiến thêm bước, Điền Hân nhào tới, ngừng cọ xát người , nàng bây giờ cái gì cũng thể hỏi, chỉ biết tìm chút cái gì cọ xát làm cho mình thoải mái hơn.

      Ryan cũng nhịn được, gầm tiếng, hóa hình người, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, khao khát cúi đầu hôn môi nàng.

      Điền Hân thần trí mê loạn hoàn toàn phát cảnh tượng quỷ dị này, nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, đột nhiên có vật lạnh lẽo tham lam tiến vào miệng nàng, mang theo luồng khí lành lạnh, làm cho nàng thoải mái rên rỉ tiếng, sau đó liền dùng sức cắn, liều mạng mút.

      Ryan cảm nhận được nhiệt tình của nàng, bàn tay xấu xa cũng bắt đầu mò mẫn eo nàng, quần áo còn sót lại người Điền Hân cũng bị xé rách toàn bộ. Hai thân thể nóng như lửa trần trụi dính sát vào nhau, ngừng ma sát.

      Tay Ryan dần dần xuống tìm kiếm, chen vào giữa hai chân nàng, cảm giác được nơi thần bí kia muốn ẩm ướt, ngón tay vừa vừa tiến vào lập tức bị chất lỏng ấm áp vây quanh, “Ừm…” Ngứa ngáy trong cơ thể Điền Hân lập tức giảm bớt, thoải mái than tiếng, vòng eo lắc lư theo nhip điệu ngón tay .

      Chẳng được bao lâu ngứa ngáy khó chịu trong người Điền Hân lại úp tới, đặc biệt hoa huyệt chẳng những ngứa còn trống trải, rất muốn có thứ càng thô lớn hơn nữa sáp nhập.

      “Ư…..Ư….” Điền Hân nằm dưới Ryan giãy giụa khó nhịn, thanh mềm mại như nước, đầu lưỡi ngừng liếm môi , cổ họng cất tiếng cầu xin: “Em muốn…Cho em…Cho em…” Nhưng là muốn cái gì? Muốn ai cho nàng? Nàng cũng ràng.

      Ryan rốt cuộc nhịn được, cũng quản được có thể làm đau nàng, đặt chân nàng lên vai, sau đó đặt đại nhục bổng mình vào.

      “A a a…” Đột ngột bị xé đau, làm cho Điền Hân thoáng tỉnh người, chỉ thấy soái ca tóc vàng cả người trần trụi đè lên người mình, mà bên trong hoa huyệt nàng dường như có dị vật thuộc về bản thân nàng ngừng khếch trương.

      Điền Hân bị hoảng sợ, tuy nhiên hình ảnh tưởng kia rất nhanh bị nàng cho rằng là do nàng mộng xuân, bằng ở nơi rừng già này tại sao lại có soái ca tóc vàng xuất , nhất định là ông trời thấy nàng mình tịch mịch, cho nên ban cho nàng hồi mộng xuân để nàng khoái hoạt chút.

      “Oh…” Ryan cuối cùng đem nhục bổng sáp nhập đến chỗ sâu nhất, tuy rằng vẫn còn phần bên ngoài, nhưng cảm giác ẩm ướt khoái hoạt phía bên trong tiểu huyệt kia cũng đủ để cho điên cuồng, ngẩng đầu lên phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

      Tiểu huyệt nàng rất chặt, làm cho bất chấp thương hương tiếc ngọc, bàn tay to nâng mông nàng lên, bắt đầu điên cuồng thẳng tiến rút ra.

      “Đừng… Đau… Dừng lại… Tôi ra lệnh… dừng lại… A…” Điền Hân bị đại nhục bổng lưu tình mãnh liệt va chạm, lối vào vừa trải qua lần đầu đau đớn thôi, nàng muốn dừng lại, nhưng soái ca tóc vàng trong mộng cũng nghe lệnh nàng, làm cho nàng căm tức ngừng đấm vào ngực .

      “Ôh… Chặt quá… Nóng quá, dừng được, ngoan, nhẫn nại, hồi đau.” Ryan vì nàng ra lệnh mà dừng lại, tuy nhiên vẫn thương tiếc cúi xuống hôn lên trán nàng, ngón tay cũng tới nơi bọn họ ân ái, vuốt ve cánh hoa run rẩy nhằm giảm bớt đau đớn của nàng.

      “A… A… Đổi người… Tôi muốn đổi người khác… hu hu…” Điền Hân nhíu chặt mày, vẫn là cảm thấy rất đau, nàng muốn soái ca làm nàng đau, kêu gào muốn đổi.

      Tác giả:

      Ha ha, thịt thịt của Điền Hân với Ryan tới đây, hi vọng độc giả thân mến thích a.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 7: Tư vị mất hồn
      Ryan nghĩ là nàng muốn đổi tư thế, nên ôm nàng lên, để nàng ngồi ở đùi mặt đối mặt với . Tư thế như vậy làm cho cửa tử cung chịu áp lực cao hơn, bị ép buộc mở ra thành con đường, hút đỉnh nhục bổng.

      “A….Đau….Đừng…..” Điền Hân hét lên, đau đớn bén nhọn làm cho cửa tử cung càng thêm co rút kịch liệt lại.

      Ryan cảm giác được nhục bổng bị hoa huyệt nàng gắt gao bao lấy, đỉnh quy đầu được tiểu huyệt hút chặt lấy, tư vị kia quả thực mất hồn.


      Ryan kích động nhấc nàng lên, sau đó lại để nàng ngồi xuống mạnh, tưởng chừng như cành cây của thực mọc rễ bên trong, quy đầu cực đại như muốn hoàn toàn sáp nhập vào tiểu huyệt nàng, khiến nó hút chặt.

      “A a a…” Điền Hân hét rầm lên, tử cung bị xỏ xuyên qua đau đớn làm cho nàng bật khóc, là quá đau, ô ô, nàng muốn mộng xuân, thoải mái.

      “Hô. . . thoải mái. . . chặt. . .” Ryan cảm giác được quy đầu cực đại toàn bộ sáp nhập vào bên trong, bị bao bọc gắt gao, vách tường tiểu huyệt cũng co rút hút lấy, giống như muốn nuốt vào toàn bộ đại nhục bổng. Tư vị tuyệt vời mất hồn thực cốt làm cho rốt cuộc nhịn được ôm nàng nhấp nhô lên xuống, con đường ẩm ướt hẹp phun ra nuốt vào nhục bổng của .

      “Ưmh. . .” Điền Hân đau đến kêu được, đầu ngước lên, cái miệng nhắn mở lớn, mái tóc dài duyên dáng tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

      Ryan ngậm lấy phong nhũ đung đưa của nàng, cắn cắn đỉnh đầu đỏ bừng, thân dưới ngừng đảo nhập hoa kính co rút mạnh kia, đỉnh quy đầu nhập cửa tử cung còn dùng lực cọ xát vách tường tử cung mỏng manh.

      “Ư…ư…” Điền Hân cảm giác đau đớn dần dần bị chết lặng thay thế, hoa huyệt bị hung hăng va chạm chỗ giống như lại sinh ra cảm giác tê dại, lớp sau mạnh hơn lớp trước, làm cho nàng nhịn được kẹp chặt hai chân quanh thắt lưng , kêu lên thanh mị hoặc.

      Bàn tay to của Ryan dùng sức vuốt ve mông nàng, dã thú điên cuồng hướng lên, mỗi lần va chạm đều đẩy vào tận tử cung, cảm thụ cửa tử cung tự giác run rẩy hút vào.

      “A… sâu… Tức quá… ra ngoài… ra ngoài ngay… A…Đừng…. A a a. . .” Hoa huyệt mềm mại bị dùng mãnh lực va chạm hùng hục như trâu bò, dần dần dâng lên cảm giác toan trướng làm cho nàng nhịn được xoay thắt lưng né tránh.

      Va chạm của Ryan vì nàng vặn người mà biến hóa góc độ, hung hăng hướng vào điểm mẫn cảm nhất của hoa huyệt nàng.

      “A. . .” Điền Hân chịu nổi hét rầm lên, chua xót, tê dại, căng trướng, đau đớn đồng loạt ập tới, chụp lên như phủ kín toàn thân nàng.

      Nhìn nàng ngửa đầu kêu lên, tiểu huyệt dưới thân cũng bị va chạm run rẩy đáng thương, Ryan rất là đắc ý, càng thêm mãnh liệt va chạm điểm kia, chọc cho nàng càng thêm kịch liệt run rẩy, lại rên rỉ dài tiếng, cả người co rút, trong tiểu huyệt cũng phun xuất ra dòng dịch nóng.

      Cao trào ngừng run rẩy, vách tường gắt gao bó quanh nhục bổng Ryan, giống như trăm ngàn cái miệng nhắn cùng nhau hút, kích thích kịch liệt này làm Ryan thể chịu đựng, rống tiếng, bắn ra.

      Sau khi phun ra, Ryan ôm chặt lấy nàng, dụi đầu vào cần cổ nàng cọ xát, có chút ảo não chính mình ra quá nhanh, điều chỉnh hô hấp muốn lại thêm lần. Điền Hân giờ phút này cực mệt tựa vào Ryan trong lòng ngủ mê man.

      “Ư…” Điền Hân ngủ bị ép tỉnh, rầm rì mở nổi mắt, thân thể mềm nhũn bị mạnh mẽ va chạm càng thêm vô lực, cơ thể mới trải nghiệm lần đầu vô cùng mẫn cảm rất nhanh đạt được cực hạn, bị vây dưới thân cả người run rẩy, ngầm bực bội mộng xuân giày vò này sao mãi còn tỉnh lại, giãy dụa muốn ngồi dậy, lại có sức, chỉ có thể oán hận mở miệng nhắn cắn bả vai soái ca tóc vàng, hừ hừ như con mèo .

      thanh hừ hừ của nàng càng thêm kích thích thú tính người nào đó, thân hình cao lớn cơ thể mảnh mai của nàng hung mãnh nhấp nhô, luật động, mãi cho đến nàng lại lần nữa mệt xỉu choáng váng mới phát tiết ra.

      Ryan phát tiết xong, nhục bổng cũng rút ra, duy trì tư thế ái ân kéo nàng nằm gọn trong lòng, hương vị nàng là quá sức tưởng tượng, làm cho nếm lần lại muốn lần nữa, giống như ăn phải tình quả là chứ phải nàng.

      Nhưng đến sáng sớm ngày mai nàng tỉnh lại, chắc chắn bị dọa sợ nhảy dựng lên. Nhưng lúc ấy cũng quản được, mỗi đêm bị nàng ôm ngủ đối với chính là tra tấn, thời gian dài nhẫn nại lập tức bộc phát, làm cho trong nháy mắt bị tình dục làm mê muội, thầm muốn đặt nàng bên dưới phát tác, ngoài ra rảnh suy nghĩ chuyện khác.

      Nhìn khóe mắt nàng nước mắt lăn dài, Ryan nâng tay dịu dàng lau , có lẽ cứ như vậy bảo vệ nàng cũng tệ, có nàng ở bên , cảm thấy tịch mịch, huống chi tư vị nàng lại mất hồn, làm cho muốn ngừng mà được, nhục bổng lại vừa cứng lên.

      Nhưng nghĩ đến nàng vừa rồi ở phía dưới vừa khóc lại kêu đau, Ryan cũng đành lòng lại ép buộc nàng, chỉ ôm chặt lấy nàng nhắm mắt lại bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.

      Đại nhục bổng bị tiểu huyệt ấm áp ẩm ướt non mềm tầng tầng bao vây, tầng tầng nếp gấp gắt gao bọc quanh đại nhục bổng vô thức ma sát liếm láp, làm cho sao bình tĩnh được.

      Biết lựa chọn tốt nhất là rút đại nhục bổng trong tiểu huyệt nàng ra, nhưng cảm giác khoái hoạt ẩm ướt kia làm luyến tiếc nỡ rời.

      Ryan cứ như vậy gắng gượng hồi lâu, mắt thấy cửa động có ánh sáng chiếu vào, nghĩ hẳn là trời sáng, vật trong lòng cũng nghỉ ngơi đủ lâu, thế là liền hề đè nén bản thân, xoay người đặt nàng ở dưới thân, tiếp tục vận động ra vào.

      “Ưm. . .” Điền Hân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác nơi nào đó giữa hai chân toan trướng kỳ lạ, tựa hồ có cái chày sắt ngừng nện vào, khó chịu muốn giết người, miễn cưỡng hé cặp mắt ngái ngủ, phát nhân vật nam chính trong giấc mộng xuân tưởng kia, soái ca tóc vàng ấy vẫn còn.

      Nhịn được kêu rên tiếng, tuy rằng nàng bây giờ hai mươi bốn tuổi, đến nay vẫn là xử nữ, hơn nữa người bạn trai cũng có, nhưng nàng hẳn là quá đói khát, giấc mộng xuân này sao lại mãi dứt.

      Tuy rằng cùng soái ca kia là chuyện nên cao hứng, nhưng mấu chốt vấn đề là nàng vừa mệt vừa khổ sở, người còn khó chịu rã rời, soái ca này nàng nuốt trôi.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 8: Thanh tỉnh
      Điền Hân quyết tâm nhéo mạnh bắp đùi mình, hi vọng nhờ đau đớn mà tỉnh táo lại.

      “Ssh. . .” Điền Hân đau muốn tắt thở, hoa huyệt dưới thân cũng rụt mạnh, đồng thời nghe thấy tiếng kêu đau đớn, hạ thể bị đâm chọc nhấp nhô xuất nhập cũng ngừng lại, Điền Hân vừa lòng mở to mắt, nghĩ rằng cuối cùng cũng tỉnh lại.

      nghĩ vừa mới mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú soái ca tóc vàng phóng đại trước mắt, đồng thời bên tai vang lên ràng giọng nam ngập mùi tình dục khàn khàn trầm thấp: “Vật , em tỉnh?” rồi hôn lên môi nàng cái, dị vật bắt đầu co rúm chôn ở trong cơ thể nàng.

      “A. . .” Điền Hân cuối cùng phát ra điểm thích hợp, điều này hình như phải mộng. Cả người nàng đều bủn rủn vô lực, chỉ có thể tùy ý kéo mở hai chân, nâng mông nàng lên tùy tiện ra vào.

      …. là ai?” Cảm giác vừa kinh hãi vừa hoảng sợ làm cho cả người Điền Hân đều căng lên, hoa huyệt đau thôi càng thêm khó chịu, thậm chí đau lan lên bụng.

      “Điền Hân bảo bối, tên là Ryan.” Ryan chút lưu tình đảo nhập tiểu huyệt sưng đỏ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn rất phối hợp trả lời câu hỏi của nàng, nàng tên là Điền Hân biết, nàng từng tự giới thiệu cùng đại sư tử, mà bởi vì khi hình thú thể chuyện, nên vẫn bị nàng gọi ‘Đại sư tử’ hoặc là ‘Kim mao’.

      “Ô…” Quỷ mới thèm biết tên của ngươi, nàng chỉ là muốn biết tại sao lại làm như vậy với nàng. Điền Hân trong lòng gào thét, cửa tử cung bị người kia giữ chặt sao khép được, theo mỗi lần ra vào lại tiết dịch ẩm, làm cho nàng chua xót sao lên lời.

      “Tuyệt vời, bảo bối, em hẳn là cũng thích, mới ẩm ướt như vậy.” Ryan đoán nàng chấp nhận, hi vọng nàng vừa lòng năng lực của , sau đó nguyện ý làm bạn đời của .

      Điền Hân nghe câu này chỉ thấy nhục nhã, làm cho nàng xấu hổ vô cùng, tiểu huyệt kia lại hoàn toàn chịu khống chế của nàng, tự chủ được run rẩy, mãnh liệt co quắp, cuối cùng đạt đến mức tận cùng.

      “Ư…Rất chặt… nhiều lần như vậy mà vẫn chặt. thoải mái… Gruh…” Ryan gầm , sát nhập sâu hoa huyệt nàng rồi bắn ra.

      “Ư…” Lời làm cho Điền Hân vừa thẹn vừa giận, vách tường tử cung bị làm cho nóng như phỏng làm nàng tự chủ được run rẩy, cũng đạt được cao trào.

      ra ngoài. . . mau lấy ra.” Điền Hân thoáng khôi phục khí lực, khóc lóc vừa gào vừa đánh lên kẻ đè lên người nàng.

      Ryan thỏa mãn thở khẽ tiếng, nghe lời rút nhục bổng trong tiểu huyệt nàng ra. có nhục bổng cắm vào, trong tiểu huyệt chảy ra chất lỏng màu hồng.

      “Ơ?” Ryan cảm thấy cả kinh, kỳ quái sao lại màu đỏ, chẳng lẽ làm nàng bị thương? Tay muốn đẩy đóa hoa nàng ra xem xét chút, vừa động bị Điền Hân dùng sức đẩy ra, sửng sốt há mồm, Điền Hân túm lấy quần áo lui đến góc tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn .

      “Em đừng sợ, để nhìn xem em có bị thương ?” Biết dọa nàng sợ, Ryan ôn nhu an ủi .

      cần, đừng tới đây, nếu , nếu , tôi cho đại sư tử cắn . . .” Điền Hân sợ tiến lại gần, khư khư giữ chặt quần áo người, trong giây lát nhớ tới đại sư tử, ánh mắt bối rối đảo chung quanh tìm kiếm bóng dáng nó.

      Cho hình thú của cắn hình người của ? Nếu như phải ánh mắt của nàng quá mức bối rối, e là Ryan phá lên cười, khó khăn nén cười, Ryan ôn nhu : “Được, được, , em đừng khẩn trương.”

      Điền Hân tìm kiếm chung quanh thấy đại sư tử kia, oán hận ở trong lòng mắng đại sư tử, là vô dụng, đến trông cửa cũng làm được, lại để nam nhân xa lạ này vào khi dễ nàng, bằng con cún.

      Điền Hân thấy quả có ý tiến tới, mới thoáng lấy lại bình tĩnh, dù sao tình xảy ra, nàng tìm đến cái chết cũng được gì, cũng may đối phương là soái ca khó gặp, nếu như là lão già nàng nôn đến chết mất, bây giờ đằng nào cũng thất tiết, mà lại khó khăn lắm mới tìm được con người có đầu óc, trước tiên vẫn nên là tìm hiểu xem nơi này là đâu, làm sao để về được nhà mới là chuyện cần thiết, liền hỏi tràng như tiểu liên: “Đây là đâu? Tôi làm sao có thể ra ngoài? là ai? Sao lại ở đây?”

      là Ryan, là giống đực thú nhân sư tộc, vốn ở ngay tại đây, nơi này là ‘Rừng rậm Grand’, em muốn đâu?” Ryan rất kiên nhẫn trả lời nàng, chỉ là câu hỏi ‘Làm sao có thể ra ngoài?’ , cũng chưa từng ra khỏi khu rừng này, cũng biết khu rừng này kéo dài đến đâu, chỉ nghe các trưởng lão từng , bên ngoài rừng rậm là biển lớn vô biên vô hạn, ngoài ra thứ gì cũng có, biết vật này muốn ra ngoài là ra đâu?

      tên Ryan, hình như vừa rồi có rồi, nhưng, sư tộc? Thú nhân? Rừng rậm Grand? Điều này có quá là kì diệu ?

      Đợi chút, sư tộc? Thú nhân? Điền Hân đột nhiên có loại dự cảm tốt, ánh mắt nàng nhìn Ryan càng thêm hoảng sợ, chẳng lẽ chính là…

      , , đại sư tử, Kim mao đại sư tử kia ở đâu?” Điền Hân gắt gao nắm lấy nấm đấm, thực hi vọng nàng phỏng đoán sai, nếu , nếu , nàng hoài nghi bản thân có phải điên rồi hay . . .

      Ryan xem nàng tựa hồ có chút hiểu được, dù sao nàng sớm muộn gì cũng phải quen, gì thêm trực tiếp hóa hình thú cho nàng xem.

      “A. . .” Điền Hân thấy trước mắt soái ca tóc vàng biến thành đại sư tử, tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn làm nàng chịu kích thích rất lớn, trước mắt tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Ryan nghĩ tới nàng thần kinh yếu ớt như thế, rất nhanh lại hóa hình người, ôm nàng lên, cũng đánh thức nàng, mà trước là tách hai chân nàng ra kiếm tra xem có bị thương.

      May mắn, chỉ là sưng đỏ lợi hại, nhưng rách. Ryan lại bắt tay kiểm tra sâu vào bên trong, phát có dấu hiệu tiếp tục đổ máu, thế mới yên tâm ôm nàng đến giường cỏ, sau đó bê chậu nước để chỗ cửa sơn động hứng nắng, thấm ướt da thú nhàng chà lau người nàng sạch , giúp nàng mặc quần áo, sau đó nằm xuống bên người nàng, ôm nàng ngủ bù.

      Lăn lộn đêm, lại mấy lần ‘tập thể lực’, Ryan cũng có chút mệt mỏi, vừa nằm xuống bao lâu liền ngủ.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 9 : Bị bắt
      Thời điểm Điền Hân tỉnh lại, Ryan vẫn còn ngủ, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, đột nhiên phát bản thân bị soái ca tóc vàng ôm vào trong ngực, nghĩ chính mình là nằm mơ, dùng sức dụi mắt.

      Đột nhiên trong đầu như có thước phim quay chậm, nhớ lại chuyện hai ngày xảy ra, nhớ đến khắc soái ca tóc vàng hóa thân thành đại sư tử kia, nàng thiếu chút nữa thét ra thanh chói tai, cũng may phản ứng nhanh chóng bịt kín miệng đúng lúc.

      Điền Hân đến nay còn có chút thể tin màn quỷ dị kia là , sinh hoạt cùng nàng hơn tháng, đại sư tử mỗi buổi tối nàng ôm ngủ, đột nhiên biến thành người đàn ông, hơn nữa nàng cùng người này còn dã hợp với nhau!

      Trời ạ, Thần a, thánh mẫu Maria, là nàng điên rồi, hay là thế giới này biến hóa quá nhanh. Vì sao nàng điểm chân cũng thấy. Nơi này rốt cuộc là đâu, vì sao xuất thứ đàn ông có thể biến thành sư tử, chẳng lẽ là kết quả nhân thú tạp giao trong truyền thuyết?

      Điền Hân dùng tất cả tri thức y học của mình cũng thể giải thích tình huống trước mắt, cuối cùng đành ngừng lại, đình chỉ suy nghĩ miên man chính mình, tại nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi này mới là quan trọng.

      Tuy rằng đại sư tử vô tình ăn nàng, nhưng có nghĩa ngoan ngoãn thả nàng về nhà, vạn nhất tính đem nàng lưu lại làm ‘Áp động phu nhân’ sao? Nàng cũng muốn ở lại địa phương quỉ quái này.

      Điền Hân nhàng nhấc bàn tay Ryan đặt bên hông nàng, thả lên người , thấy có dấu hiệu tỉnh giấc, rất nhanh lăn vòng, từ thành giường cỏ khô bò xuống. Sau đó cũng bất chấp cả người đau đớn khó chịu, kiên cường chống đỡ đứng lên, cầm lấy ba lô, rón rén ra ngoài sơn động.

      Ra sơn động cũng phải hướng nào, cứ bỏ chạy , dù sao nàng cũng tìm thấy đường về nhà, cứ chạy trước rồi tính, có thể chạy đến đâu hay đến đấy, bây giờ là mùa xuân, nàng hẳn là đến nỗi bị chết đói chết rét như mùa đông.

      Điền Hân chạy hộc hộc hộc hộc cũng biết bao lâu, cảm giác toan đau người càng ngày càng nghiêm trọng, giữa hai chân nơi nào đó vốn sưng đỏ, nhưng do ma sát nhiều nên đau rát, vừa mới xuất phát bởi vì khẩn trương thầm nghĩ chạy trốn nhanh chút, cũng quá để ý, bây giờ chạy được đoạn, tựa hồ sưng đỏ nghiêm trọng, làm cho nàng chỉ khẽ nhúc nhích liền đau ứa nước mắt.

      Điền Hân thể chạy được, đặt mông ngồi dưới cây đại thụ thở dốc. Quay đầu nhìn nhìn, có vẻ đuổi theo, mới thoáng yên tâm chút, tựa vào đại thụ bên nghỉ ngơi muốn suy nghĩ bước tiếp theo, thế nhưng lại mơ màng ngủ quên mất.

      Đột nhiên gần đó xuất bóng đen cao lớn, dáng người kém phần khôi ngô hơn Ryan, làn da ngăm đen, tóc hỗn loạn dính sát sau gáy.

      Ánh mắt chớp mắt nhìn chằm chằm Điền Hân nghỉ ngơi dưới tàng cây, mũi giật giật hai cái, sau khi xác nhận nàng quả là giống cái, trong mắt lên tia mừng rỡ điên cuồng, tuy rằng người nàng có hương vị giống đực khác, chứng tỏ là nàng có bạn đời, nhưng giờ phút này gã cũng quản được hơn như vậy.

      Hùng tộc (Tộc gấu) thú nhân bọn gã giống cái càng ngày càng ít, giống cái Hồ tộc cũng còn hoan nghênh đám gã nữa, giống cái nguyện ý ở lại hùng tộc hàng năm đều rất ít, mùa đông năm trước có lấy . Nếu như cứ tiếp tục như vậy, tộc gã có nguy cơ bị diệt chủng.

      Cho nên bọn gã mạo hiểm xâm phạm biên giới, muốn mang hai giống cái từ sư tộc kia trở về, trước tiên chúng gieo hạt, chờ họ mang thai tự nhiên cam tâm tình nguyện lưu lại.

      nghĩ tới Bạch sư cùng Kim sư sư tộc quá lợi hại, bọn gã vốn thành công đoạt được , lại bị bọn họ đuổi theo cứng rắn đoạt trở về, còn đả thương vài thú nhân giống đực bọn họ.

      Gã thực cam lòng, cho nên vẫn lẩn quẩn gần đó, tìm cơ hội lại cướp về. Chỉ là bọn họ bảo hộ quá cẩn thận, ban đêm cũng tự mình tuần tra, làm cho gã vẫn có cơ hội xuống tay, cũng dám tới gần quá mức, làm cho bọn họ chú ý.

      nghĩ tới đây khổ sở trấn thủ hơn tháng, hôm nay gã ngửi thấy được mùi của giống cái đến gần.

      Lần đuổi theo mùi, gã thực tìm thấy giống cái nhắn, hình dáng bên ngoài của nàng như những giống cái bình thường khác. Chẳng lẽ nàng chính là giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất mà giống cái thú nhân Hồ tộc lần trước bị cướp về ?

      nghĩ tới gã mèo mù vớ cá rán, đụng phải bảo bối, đại Hắc Hùng Mặc Đức nhếch miệng cười. Rất nhanh ôm lấy nàng, sau đó vác lên vai, chạy trốn nhanh đến nơi cư trú hùng tộc.

      Cơ bắp toàn thân gã đều cứng như đá, Điền Hân thắt lưng gã bị va chạm chấn động sinh đau, rất nhanh liền tỉnh lại.

      Nàng phát chính mình bị vác người, thầm kêu tiếng nguy rồi, nàng bị thú nhân tên Ryan đuổi theo, nhưng định thần lại nàng thấy có chút đúng, người khiêng nàng làn da đen hơn Ryan, hơn nữa tóc cũng là màu đen.

      Điền Hân thầm kinh hãi, chẳng lẽ nàng vừa rời miệng cọp lại vào mồm hùm, bị người khác bắt được. Chỉ là biết này vị đại ca có phải là người bình thường, nàng cúi nhìn khoảng cách của mình với mặt đất, vị đại ca này tựa hồ, có lẽ, khả năng cũng phải người bình thường a, thân cao hơn hẳn hai thước, người bình thường rất khó có độ cao này.

      Điền Hân bị bức điên đến độ muốn ói ra, nhưng bây giờ cũng có thời gian để ý đến chuyện thoải mái hay , tuyến thần kinh trong óc nàng đều bị vấn đề có nên kêu cứu chiếm cứ.

      Thâm sơn rừng già này, nàng dù cho có kêu cứu khản cổ cũng chưa chắc có người nghe thấy, cứu tinh duy nhất tại nàng có thể nghĩ tới chính là đại sư tử Ryan kia, nhưng mà cũng biết nó tỉnh chưa, lại thể biết sau khi nó cứu nàng đưa nàng chỗ nào.

      Mặc kệ, mặc kệ, dù sao hình người Ryan cũng là soái ca, nhìn vị này lưng hùm vai gấu hẳn là được như vậy, nếu như nó cũng đối với nàng như vậy, nàng nôn mửa mất. Dù sao đều là bị khi dễ, nàng tình nguyện bị suất ca khi dễ. (Háo sắc quá bà=.=’’)

      Điền Hân hạ quyết tâm, sau đó hai tay chống lưng gã, thân mình tận lực tách ra, sau đó hít sâu hơi, hô to tiếng: “Cứu mạng… Mạng… Mạng….”

      Hắc Hùng Mặc Đức bị tiếng la thình lình của nàng làm chấn động bên tai, chân lảo đảo, suýt nữa hất văng nàng ra. Nhanh chóng giữ vững thăng bằng, gỡ nàng khỏi vai, cắp vào nách, do dự có nên đánh ngất nàng rồi mang về hay .

      Dù sao đây là lãnh địa sư tộc, tuy rằng gần đến biên giới, nhưng vạn nhất bị thú nhân sư tộc người nào ra săn bắn nghe thấy được, chỉ sợ gã dễ dàng như vậy mang nàng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :