1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 70 :

      “A…” Việc bắn ra khiến Điền Hân tê dại cả người, cơn cao trào ùa tới như trận đột kích, kiềm chế được mà co rụt lại mút mát lấy nhục bổng, khiến cho nhục bổng vốn hơi mềm xuống của Ryan cứng lên trong nháy mắt.


      Điền Hân nhất thời vừa thẹn vừa sợ, lúng túng nhìn về phía Ryan, mà Ryan lại vừa nhìn nàng cười xấu xa vừa thở gấp hơi, thấy bộ dạng vừa thẹn lại vừa sợ của nàng, nhịn được mà trêu chọc mấy câu: “Em cho làm nữa, thế mà tiểu huyệt lại luyến tiếc nhục bổng như vậy, em xem nó hút nhanh và mạnh lắm.”


      Điền Hân bị thế liền đỏ bừng cả mặt, quay mặt ra chỗ khác lẩm bẩm mắng câu: “Con sư tử chết tiệt.”


      “Bảo bối, sao lại chết tiệt? Hử? Em nên xem thường như vậy, nơi đó của chết tiệt chút nào nha.” Ryan được voi đòi tiên liếm khóe miệng của nàng, xấu xa .


      “Đừng có nghịch nữa, mau đứng lên.” Điền Hân chấn động mạnh, đột nhiên giãy dụa đòi đứng lên, ra khi con tỉnh lúc nào hay, lúc Điền Hân còn uốn éo đầu đúng lúc nhìn thấy đôi mắt to tròn của nàng con ngập nước, tò mò nhìn thân thể mảnh vải dán vào nhau của cha mẹ.


      Tuy biết rằng con còn quá , biết hình ảnh mình nhìn thấy là cái gì, nhưng để con thấy mình và Ryan làm tình, vẫn khiến Điền Hân vô cùng xấu hổ, gấp gáp với Ryan: “ xuống, con tỉnh rồi”


      Ryan nghe vậy cũng quay ra nhìn con mình, cục cưng quả nhiên tỉnh hẳn, hai mắt to tròn tò mò nhìn hai người, thế là liền vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh của nàng con , đùa: “Tiểu bảo bối, ba làm chuyện khiến mẹ thoải mái, chờ khi nào con trưởng thành, cũng phải tìm tên giống đực mạnh mẽ như ba, như vậy nó mới có thể bảo vệ được con, làm cho con thoải mái, biết ?”


      Điền Hân thấy chẳng những đứng lên, mà còn mấy lời thô tục cùng con , nhịn được đấm lên lưng đấm, cả giận : “ bậy bạ gì với con vậy hả?”


      Ánh mắt Ryan chuyển hướng sang Điền Hân, cười hỏi: “ có gì sai sao, làm em thoải mái sao? Hử?” Vừa vừa dùng thân dưới nhè đâm vào hoa huyệt nàng.


      Con bé bỏng của Điền Hân như đồng tình với lời , cười khanh khách.


      “Ư…” Điền Hân hô lên tiếng, biết thể cứng được, nàng nhanh chóng hạ thấp lượng, nhàng dỗ dành : “Ông xã à, là mạnh nhất, nơi đó của người ta bị làm đến mức ê ẩm cả người rồi, ra được , để em còn cho cục cưng ăn nữa, con bé cũng sắp đói bụng rồi.”


      Ryan phát mình càng ngày càng xấu bụng, thích thú với việc làm khó nàng, nhìn nàng xấu hổ bực bội mà thể phát tác, lại càng thấy vui vẻ.


      Thế là lại cúi đầu hôn nàng hồi lâu, ngay lúc nàng còn thở hổn hển liền buông ra : “ em , , rút nhục bổng ra.”


      Hành động trẻ con của khiến Điền Hân biết làm thế nào, ngẩng đầu cắn lỗ tai , ghé vào lỗ tai thầm: “Em , rất rất rất .”


      Ryan cuối cùng cũng được thỏa ý mình, trong lòng nóng lên, vốn cố gắng kiềm chế nhưng vì lời thương ngọt ngào dịu dàng của nàng mà lại cương lên….


      Hôn mãi hôn mãi, cái gọi là dây thần kinh lý trí nổ tung rồi, rốt cuộc bị ánh mắt trong sáng ấm áp như thiếu nữ ngây thơ của nàng khơi gợi dục vọng muốn làm tình lần nữa.


      Khi Điền Hân bị cong người đánh tới, cũng may nàng con bảo bối của nàng hiểu cha mẹ rốt cuộc là làm gì, chỉ cảm thấy lúc cha đè lên người mẹ ngừng thở gấp, còn mẹ giống như rất đau đớn mà vẫn rên rỉ, thấy hơi nhàm chán, bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.


      Sau khi cơn kích tình qua , Ryan thong dong từ tốn ôm lấy thân thể mềm oặt của Điền Hân tắm rửa, sau đó mới đứng dậy về nhà, chẳng qua về nhà cũng quan trọng bằng chuyện tình cảm, cũng phải lúc phải vội vàng, đơn giản là chỉ dạo chậm rãi đường, thưởng thức phong cảnh chung quanh lúc trở về.


      Điền Hân nghe Ryan bọn họ lúc ấy là ở trong cái hang động ngay gần đây, liền đề nghị muốn về thăm lại chốn cũ phen, Ryan vui vẻ đồng ý, tay ôm ấp Điền Điềm bảo bối của còn tò mò nhìn ngắm xung quanh, tay dắt Điền Hân về phía cái động nọ.


      Thấy khung cảnh chung quanh càng ngày càng trở nên quen thuộc, ngừng gợi lại ký ức cho Điền Hân, ngẫm lại đó là do lúc đó nàng quá ngây thơ và tốt bụng, lại nghĩ đến Ryan là con sư tử bình thường, mà bản thân mình lại có thiên phú cho khả năng thuần phục thú vật, còn muốn đem huấn luyện để trở thành sư tử trong đoàn xiếc.


      Cửa động nhanh chóng xuất trước mắt, bởi vì trong đó còn có mùi hương của Ryan, nên có dã thú nào ở chung quanh dám đến gần, cho nên hang động này mới có thể duy trì trạng dù lâu có người ở, có nhiều thứ biến hóa gì lắm.


      Điền Hân hân hoan sờ sờ nơi này ít nhìn ngắm nơi kia ít, ngừng nhớ lại cuộc sống có nhiều điều tiếc nuối trước kia, ánh mắt đột nhiên bị bộ da thú màu trắng hấp dẫn, nàng nhớ lúc trước khi bị lạnh đến mức gần chết, muốn lấy cái đó làm chăn để đắp lên, còn bị Ryan đoạt lại, lúc ấy nàng còn tưởng rằng cái đó là của ai khác, mới giữ khư khư như vậy, tại ngẫm nghĩ lại thấy có gì đó thích hợp.


      Thế là cầm tấm da thú lên, nàng đột nhiên nhớ ra rằng ở trong nhà Mộ Sa cũng từng nhìn thấy áo choàng may bằng da thứ, chẳng lẽ đây là của Mộ Sa?


      Điền Hân cầm áo choàng da thú, quay lại nhìn về phía Ryan, giả vờ như là chú ý hỏi: “Ryan, áo choàng da thú này là làm sao?”


      Ryan còn ngắm nhìn cục cưng của mình chơi đùa, nghe thấy câu hỏi của nàng, thấy có vấn đề gì liền đáp: “Mộ Sa làm đấy, làm sao biết làm mấy thứ đó chứ.”


      Quả nhiên là đồ của Mộ Sa, nhưng tại sao lại xuất trong này, mà lúc trước Ryan tại sao lại mình sống trong hang động này, hình như là bị trục xuất tới đấy, nàng lờ mờ nhớ ra số việc, lúc trước bọn họ bị đàn gấu tấn nàng, là Chelsea dẫn người tới cứu họ, sau đó hình như muốn Ryan trở về, mới trở về, rốt cuộc phạm sai lầm gì mới bị trục xuất?


      Tâm tư lúc trước của Điền Hân đều đặt ở người , cho nên quá quan tâm lo lắng đến mấy vấn đề này, tại ngẫm lại thấy thích hợp chút nào, mà với mẫn cảm của con , khiến cho nàng cảm thấy những điều này đều có liên quan tới Mộ Sa, Ryan cùng Mộ Sa hồi trước chắc hẳn có quan hệ gì đó.


      Thế là nàng tiếp tục tỉnh bơ truy hỏi: “Đồ của nàng ấy tại sao lại xuất trong này?”


      “Nếu em ở lại đây trong khoảng thời gian, mấy thứ đồ sinh hoạt này đương nhiên là còn lại ở đây rồi.” Ryan để ý tự nhiên đáp lại, sau khi nghe xong Điền Hân nửa ngày cũng thấy lên tiếng.


      Ryan cảm thấy ổn! lúc sau, thầm thốt tiếng chửi tục, vốn nghĩ rằng những việc phát sinh trước khi có xuất của Điền Hân rơi vào quên lãng, hơn nữa cũng nhắc đến việc này, cho nên nàng biết.


      nghĩ tới buổi ghé thăm chốn cũ hôm nay, lại đem việc này ra, biết giấu giếm là thể, chỉ còn cách nghĩ ra mấy lời nhặt để phân trần chút, thiếu chút nữa cùng Mộ Sa làm cái chuyện mà thể ra, bằng bảo bối này của để yên đâu.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 71 : Rời nhà trốn
      Edit: TQBT

      Ryan chỉ kể đơn giản là lúc trước Mộ Sa nghĩ chính mình thể nào mang thai, muốn liên lụy đến Chelsea nên muốn mình rời , cẩn thận gặp , sau đó mang nàng đến nơi đây.


      Điền Hân nghe như thế, cảm thấy cũng rất là hợp lý, sắc mặt hòa hoãn hơn, tò mò hỏi: “Thế sau khi Mộ Sa trở về, vì sao cùng trở về, mà lại mình ở tại đây, mà lại có vẻ rất suy yếu?”

      Ryan cụp mắt xuống, tránh nặng tìm , đáp: “ mang Mộ Sa , Chelsea rất tức giận, đánh chưởng, cho nên lúc ấy nhìn mới vậy.”

      Điền Hân gật đầu, nàng biết thú nhân chuyện đều thẳng thắn, biết dối, Ryan thoạt nhìn có chút chột dạ, nhưng lúc chuyện ánh mắt vẫn thực thành khẩn, cũng tin bảy tám phần, nhưng trong lòng còn có chút ngập ngừng truy vấn: “ có thích Mộ Sa hay ?” Bằng như thế nào sợ nàng rời khỏi sư tộc nguy hiểm nên đem nàng trốn ở chỗ này.

      Ryan trong cái khó ló cái khôn : “ nào dám, nếu như bị Chelsea biết còn đánh chết .” phải thẳng thắn, nhưng hạnh phúc tại đến dễ, muốn làm lại nổi phong ba, cho nên chọn cách giấu diếm.


      chứng minh, phải thú nhân giống đực dối, mà là bọn cho rằng cần thiết phải dối, nhưng khi rất lưu loát.

      Kỳ vừa rồi Điền Hân cũng là thuận miệng hỏi, dù sao đó cũng đều là chuyện trong quá khứ, tại hai người có con, cho dù từng thích nàng ấy nhiều lắm trong lòng chỉ có chút thoải mái, vài ngày là hết. Bây giờ nghe thích, trong lòng nàng dù đôi chút tin, nhiều năm từng xem qua tiểu thuyết kinh nghiệm mà , nữ chủ xuyên qua, được nhiều mỹ nam truy đuổi tranh giành, Mộ Sa trong tình huống này mà cũng coi như là nữ chủ.


      Huống hồ cùng Mộ Sa quan hệ rất hình như rất tốt, thích Mộ Sa có vẻ khó tin. Tuy nhiên tại cũng có bằng chứng chứng minh dối, Điền Hân cũng gì, chỉ là ở trong lòng vẫn còn nghi vấn, tìm cơ hội nhất định hỏi .


      Ryan nhìn sắc mặt Điền Hân tình bất định, trong lòng rất khẩn trương, cũng may nàng có tiếp tục truy hỏi, chỉ thu nhặt đồ Mộ Sa lưu lại rồi kêu về nhà.


      Ryan thầm nhàng thở ra, nghĩ rằng sau này trở về nhất định phải thương lượng cùng mọi người, chuyện từng thích Mộ Sa thể nhắc tới ở trước mặt Điền Hân, tin tưởng lúc đối đầu với Chelsea, chuyện này trong lòng mọi người đều biết ràng.


      Bọn họ nhà ba người rất nhanh về tới thôn, mọi người gặp Điền Hân trở về, đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn đối với việc nàng trở về tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, dù sao nàng cũng là trong hai giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất trong thôn.


      Trong đó người cao hứng nhất chính là Mộ Sa, Mộ Sa đối với chuyện Điền Hân rời khỏi cảm thấy rất mất mát, khó khăn lắm mới có người cùng thế giới loài người, nàng còn muốn , điều này làm cho Mộ Sa thể mất mát, cũng may cuối cùng nàng trở lại, hơn nữa sau này hẳn là rời nữa, việc này quá tốt rồi.


      Mọi người tránh được lại hồi cuồng hoan, sáng sớm hôm sau Ryan rời giường ra ngoài săn thú, thấy mùa mưa sắp đến, thời gian này bởi vì Điền Hân sinh con chậm trễ hết mấy ngày ra ngoài săn thú, trong nhà còn thịt dự trữ.


      Sau khi Ryan , Điền Hân cũng đứng lên, việc nhà trong ngoài xong, cho cục cưng ăn xong, liền ôm tiểu bảo bối Điền Điềm ra khỏi nhà. Trong lòng nàng nhớ chuyện nàng muốn tìm hiểu thể hỏi Mộ Sa, dù sao nàng ấy coi như là đương , mà nàng cùng giống cái trong thôn cũng quen thuộc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đến hỏi Ivey.


      Ivey với Mộ Sa quan hệ rất tốt, nàng cũng nhờ Mộ Sa mới qua nhà nhiều lần, chứng tỏ cũng hiểu biết về nàng ấy.


      Lúc Điền Hân đến, Sander cũng muốn rời nhà săn thú, chỉ còn lại Ivey cùng con Tiểu Lý Âu ở nhà. Ivey thấy Điền Hân ôm cục cưng đến thăm nhà vô cùng cao hứng đón tiếp các nàng vào nhà, Tiểu Lý Âu gần tuổi, thân thể khỏe mạnh sắp có thể được.


      Thấy cũng khác biệt Điền Điềm rất là hưng phấn, Điền Hân đặt Điền Điềm ở giường, nó liền y y a a với nhóc, ê a nhắc nhắc lại câu “Bạch, xinh đẹp” khó hiểu.

      Tiểu bảo bối biết nghe hiểu làm sao, khanh khách cười, cùng y y nha nha với nó, hai đứa bé cứ thế cùng nhau ‘tán dóc’, chỉ là bọn cái gì Ivey cùng Điền Hân chữ cũng nghe hiểu.


      Ivey thấy Điền Hân mình ôm con đến nhà , cảm thấy có chút kỳ quái, lúc nào nàng cũng cùng Mộ Sa, đến nhà cũng là cùng đến, hôm nay như thế nào chỉ có mình nàng đến, xem sắc mặt nàng lai được tốt, liền dò hỏi: “ xảy ra chuyện gì, ra ngoài có chuyện gì sao? Sắc mặt được tốt lắm?”


      Điền Hân dài dòng trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi: “Ryan trước kia có phải thích Mộ Sa ?”


      Ivy nghe vậy sửng sốt, lập tức hiểu , trách được nàng đến cùng Mộ Sa, ra chuyện Ryan thích Mộ Sa nàng biết, lập tức khuyên giải an ủi : “Chuyện đó là trước kia , đừng để tâm, tại tôi thấy Ryan rất quan tâm đến , trong lòng bây giờ khẳng định có Mộ Sa.”


      Điền Hân nghe vậy trong lòng giống như bị lửa thiêu, nàng quả nhiên đoán đúng, Ryan dám lừa nàng, làm nàng tức chết.


      Điền Hân trong lòng khó chịu, có tâm tình chuyện với Ivey, tùy ý vài câu có lệ, rồi ôm Điền Điềm về nhà.


      Ivey nhìn nàng đến rồi vội vàng, trong lòng rất kinh ngạc, nàng rốt cuộc là tới đây làm gì?


      Lập tức lắc đầu, bản thân còn bận rộn nhiều chuyện, nên nhận thấy được chính mình vừa vô tình mang đến cho Ryan phiền toái rất lớn.


      Điền Hân về nhà càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng áp chế được lửa giận, cuối cùng nàng quyết định giáo huấn Ryan, để sau này dám lừa nàng nữa, thế là tìm tấm da thú lớn, gói chút trái cây, thịt thú còn có vài món quần áo, quyết định rời nhà trốn để lo lắng. Dù sao khứu giác của rất minh mẫn, hẳn là rất nhanh có thể tìm được hai mẹ con nàng, nàng cũng chỉ là muốn hù dọa chút thôi, nàng còn cố ý làm cho nhà hỗn loạn, để Ryan về nhà biết hai mẹ con rồi.


      Điền Hân đeo tay nải ôm đứa , ra khỏi thôn tùy tiện theo hướng. Vừa mới đầu vội, nàng muốn vừa lập tức bị Ryan tìm lại. Sau đó mệt mỏi, nên chút rồi ngừng chút, thường quay đầu lại nhìn xung quanh chút xem Ryan có đuổi tới .

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 72: Gặp nạn
      Edit : TQBT

      Nhưng đến khi thấy trời tối, cũng thấy Ryan đuổi theo, Điền Hân có chút sợ hãi, tuy rằng ban ngày nàng ở đây chưa thấy qua có dã thú, nhưng cũng nghĩ trong rừng chỉ có gà rừng cùng thỏ toàn động vật hiền lành vô hại. Dù sao mỗi ngày Ryan săn trở về, dã thú đều phải .


      Điền Hân do dự biết có nên trở về , tính mạng của bé con vẫn là quan trọng nhất.


      do dự, chợt nghe thấy tiếng thét dài, tiếp theo trận cuồng phong thổi qua, ngay lập tức nàng bị mười tám nam nhân to con vây quanh.


      Điền Hân thầm kêu khổ tiếng, những người này nàng chưa từng gặp qua, diện mạo khẳng định phải thú nhân Sư tộc, có chút giống Hùng tộc, Sư tộc cùng Hùng tộc nàng có biết, nếu nàng rơi vào trong tay bọn họ còn phải hỏi!


      Điền Hân thầm đánh giá tình thế trước mắt, nàng bị vây quanh, muốn thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị vụng trộm chuồn mất là có khả năng. Trước mắt nghĩ kế, trước ngoan ngoãn phối hợp, kéo dài thời gian chờ đợi Ryan đến cứu nàng, tại nàng hối hận muốn chết, nếu phải nàng tùy hứng lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy.


      Điền Hân hạ quyết tâm, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vài thú nhân. Vây quanh Điền Hân quả chính là thú nhân Hùng tộc, bọn họ vụng trộm lẻn vào Sư tộc, muốn điều tra động tĩnh, đột nhiên ngửi thấy hương vị giống cái, hơn nữa bên người có thú nhân giống đực, thế là liền vụng trộm xông tới, ngờ quả nhiên là giống cái.


      Chẳng qua là tay còn ôm đứa giống cái, làm cho bọn họ khỏi có chút thất vọng, giống cái này mới sinh xong, muốn sinh thêm đứa thứ hai là rất khó khăn, tuy nhiên giống cái trong tộc bọn họ là quá ít, cho dù giống cái này thể sinh sản, dùng để thỏa mãn dục vong cũng rất tốt, huống chi trong tay nàng còn ôm giống cái , nuôi lớn làm bạn đời cũng tốt lắm.


      Trong lòng thú nhân đầu đàn cân nhắc giá trị của Điền Hân, rồi ra dấu hiệu cho những người còn lại, tựa hồ là ra mệnh lệnh, sau đó còn có hai giống đực thú nhân tiến lên đoạt đứa trong tay Điền Hân.


      Điền Hân thấy bọn họ đến đoạt đứa , quá sợ hãi tới mức hô to: “Ta theo các ngươi, trả đứa lại cho ta, trả đứa cho ta.” Vừa kêu, vừa ôm chặt đứa buông.


      Điền Điềm bảo bối bị tiếng mẹ la dọa đến, oa oa khóc lên. Tiếng la của Điền Hân cùng tiếng khóc đứa vang vọng khắp trong rừng, thú nhân đầu đàn khỏi nhăn mặt, ra lệnh với Điền Hân: “Dỗ đứa ngưng khóc, sau đó ngoan ngoãn theo chúng tôi.”


      Điền Hân gật đầu, nhàng vỗ lưng cục cưng, rất nhanh cục cưng liền ngưng khóc. Các thú nhân hùng tộc thấy cục cưng ngừng khóc, mới yên lòng, nơi này cách Sư tộc xa, nếu có người ra ngoài tìm các nàng rất nhanh nghe thấy được và đuổi theo, thế là nhanh chóng ép Điền Hân về lãnh địa Hùng tộc.


      Điền Hân sợ chọc giận bọn họ đối với đứa bất lợi, cho nên cũng dám kéo dài, ngoan ngoãn theo bọn họ. Trong lòng ngừng ngóng chờ Ryan đến cứu nàng.


      Nhưng đường suốt buổi tối, thêm buổi sáng, cũng chưa thấy Ryan tới, Điền Hân vừa lo lắng vừa mệt mỏi, lòng bàn chân đều bị sưng phồng cũng dám , ôm ấp cục cưng cho ăn no mấy lần. Trước mắt thấy xuất cái thôn xóm, đoán rằng tới lãnh địa Hùng tộc. trong lòng Điền Hân khỏi bất ổn, nàng biết đến Hùng tộc sau này cuộc sống của nàng như thế nào, nàng rất sợ, cũng biết sai rồi, nghĩ trở về sau này, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng bao giờ tùy hứng, bao giờ náo loạn với Ryan, sau này nhất định chung sống cùng tốt, trong lòng ngừng kêu gọi, Ryan, Ryan, nhanh chút tới cứu em .



      Đáng tiếc tiếng gọi của Điền Hân Ryan nghe thấy, thân ảnh hằn vẫn có xuất , Điền Hân bị bức vào thôn Hùng tộc, các thú nhân trong thôn đều tò mò theo vào trong vây quanh chỉ trỏ.


      Cuối cùng Điền Hân bị áp giải đến gian nhà gỗ có diện tích khá lớn, thú nhân đầu đàn tiến lên gõ cửa tiếp theo có thú nhân cao lớn từ trong ra, thú nhân đầu đàn cùng thương lượng gì đấy, thú nhân to lớn cao hứng ngắm Điền Hân vài lần.


      Sau đó đối chúng thú nhân cao giọng hỏi: “Giống đực chưa có bạn đời, người nào muốn giống cái qua sinh sản này?”


      Lập tức đám người bàn tán, thỉnh thoảng trong đám có vài bóng người thoát ra hô to “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.”


      Điền Hân sợ tới mức muốn khóc, gắt gao ôm cục cưng, đứng tại chỗ lạnh rung, nàng cần, cần thú nhân khác chạm vào nàng, trừ Ryan ai được chạm vào nàng, cần cần.


      Điền Điềm bảo bồi, tựa hồ cũng cảm nhận được nổi sợ hãi của mẹ, oa tiếng khóc lên. Đám người ở dưới lập tức im lặng, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, sau đó thanh vang lên: “Làm cái gì ầm ĩ như thế?”


      Điền Hân nghe thanh này quen tai, khỏi ngẩng đầu lên, nghĩ nàng lại thấy Philo, Philo lúc này vừa vặn cũng thấy nàng. Hơi hơi sửng sốt, sau đó bị thú nhân cao lớn kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai ôn nhu dò hỏi: “Sao ngủ nhiều chút, chúng ta đánh thức em à.”


      Philo chụp bàn tay như keo dính của , chỉ Điền Hân hỏi: “Nita, chuyện gì vậy?”


      Thú nhân cao lớn được gọi là Nita kia kể lại quá trình Điền Hân bị bắt cùng cách chuẩn bị xử lý, Philo lập tức la hoảng lên: “ được, nàng là ân nhân cứu mạng của em, em từng với , chính nàng cứu em mạng, thể đối với nàng như vậy.” Philo vừa vừa đến bên Điền Hân, bảo vệ nàng sau người.


      Sau khi Philo được Điền Hân thả cũng dám trở về Hồ tộc, liền chạy lung tung ngờ lại chạy tới Hùng tộc, tốn chút công thành bạn đời tộc trưởng Hùng tộc Nita, nghĩ tới trong này lại gặp được Điền Hân, cũng may còn nhớ Điền Hân là ân nhân cứu mạng.


      Điền Hân nghe như thế, mới thoáng thấy lòng nhõm, cảm kích nhìn về phía Philo. Tộc trưởng Hùng tộc Nita nghe bạn đời như thế rất là khó xử nhăn mặt, trong tộc khó khăn lắm mới có giống cái, nếu để nàng lại, các người khác trong tộc khẳng định hài lòng, nếu muốn đem nàng cho thú nhân giống đực khác, Philo chắc chắn tức giận, thực là khó xử a.


      Cuối cùng đành phải áp chế tình trước, để Điền Hân ở lại thôn này, việc muốn nàng làm bạn đời thú nhân giống đực khác bàn sau, nếu nàng đáp ứng Philo cũng được gì.


      Philo lo lắng Điền Hân ở mình, nên muốn nàng ở lại nhà , Nita lay chuyển được , đành phải đáp ứng, Philo an bài nàng và bảo bối Điền Điềm tại gian phòng khác.


      Điền Hân bị ép buộc ngày đêm, lại bị dọa sợ, thân thể cùng tinh thần đều cực độ mệt mỏi, chải đầu rửa mặt đơn giản chút, ôm Điền Điềm nằm giường bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chap 73
      Ngủ thẳng đến lúc nửa đêm, đột nhiên bị đợt thanh đánh thức, tựa như thanh ai đó kêu thét cứu mạng, Điền Hân cảm thấy cả kinh, ngừng thở cẩn thận nghe ngóng, nhận ra tiếng động kia từ cách vách truyền đến, ngoài tiếng rên rỉ dày đặc và tiếng thở dốc còn thanh vận động kịch liệt.



      Điền Hân cũng phải là người hiểu biết, lập tức liền đoán ra cách vách tiến hành cái gì, khỏi đỏ mặt lên, nhưng Philo với Nita đều là đàn ông, đây chính là BL hàng giá a, nàng trước kia vẫn tò mò này BL rốt cuộc là làm tình như thế nào, mặc dù ở Sư tộc cũng thường xuyên nhìn thấy hai đại nam nhân ân ân ái ái công khai, nhưng cũng chưa từng nhìn qua điều này, thứ nhất là cơ hội, thứ hai là nàng cũng muốn vụng trộm nhìn lén.



      Lúc này ở ngay gang tấc, nếu như nàng muốn nhìn chỉ cần vụng trộm hé cửa chút là có thể thấy được, rốt cuộc muốn xem hay ? Nội tâm Điền Hân đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cũng thể đè nén xuống lòng hiếu kỳ mãnh liệt, rón ra rón rén xuống giường, sờ soạng đến vị trí cạnh cửa, nhàng đẩy khẽ.



      Nhưng nàng tính sai, đêm hôm khuya khoắt, nương theo ánh trăng rọi qua cửa sổ, nàng căn bản là nhìn thấy gì hết, chỉ có thể thấy mơ hồ hai bóng người đen tuyền dây dưa ở giường.



      “A a a. . . chịu nổi. . .” Điền Hân ngầm bực bội, thình lình bị tiếng la của Philo làm hoảng sợ, vội vàng lùi về giường giả bộ ngủ.



      Bởi vì nàng nhất thời kinh hoảng kịp khép cửa lại, cho nên thanh phòng bên kia truyền sang ràng hơn, sau hồi im lặng, lại truyền đến tiếng rên rỉ của Philo, cùng với những thanh va chạm kích tình, đan xen tiếng cầu xin khẽ khàng : “A. . . Nita. . . chút. . . chút. . . Đó là. . . . Ư. . . Cũng bị đảo. . . Lạn . . . A. . .”



      “Tiểu bảo bối, chặt như thế. . . Còn muốn , , đâm chết em. . . .” Điền Hân nhận ra đây là giọng Nita, thân hình giống đực thú nhân cao lớn, tộc trưởng Hùng tộc.



      “A. . .Sâu quá. . Cầu . . . Bắn ra . . . A. . .” Philo tựa hồ muốn bị tra tấn được, thanh khàn khàn xin tha.



      “Hôm nay sao vậy, mới chút xin tha, hử? Mông đưa cao chút, chưa đủ đâu, nhanh chút!” Nita đối với cầu xin tha thứ tựa hồ thực hài lòng.



      “Ư. . . Đừng đánh. . . Nita. . . Đừng đánh. . . Đau. . . Cầu . . . A. . . Buổi sáng. . . Buổi sáng mới chơi đùa. . . Còn đau. . . chút. . .” Philo thở dốc.



      Điền Hân nghe thanh từ phòng bên truyền sang, khỏi co rúm lại, thú nhân Hùng tộc dường như rất bạo lực, dựa theo những thanh kia, hẳn là rất đau.



      “Tiểu bảo bối, cưng hôm nay gây ra vấn đề nan giải, bắt phải bảo vệ giống cái với đứa bé kia, khiến rất nhiều người trong tộc bực tức, em có phải nên báo đáp chút , hử?” Nita dâm đãng thở dốc .



      “Đáng ghét. . . Ư . . Người ta mỗi ngày. . .Đưa mông cho . . . A. . . Còn xem như báo đáp à.”



      Điền Hân nghe đoạn đối thoại dâm loạn kia, khỏi có cái nhìn khác về Philo, vô cùng cảm kích cứu mẹ con các nàng, cũng thực may mắn trước kia có làm việc thiện, mới có thể tránh thoát trận đại họa, đáy lòng thầm thề, nếu như sau này có cơ hội nhất định báo đáp Philo.



      Hai người trong phòng kia vẫn tiếp tục kịch liệt hoan ái, Điền Hân dám nghe, thế nên lấy tay bịt tai, đè da thú lên, cũng biết đè nén bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ.



      Khi tỉnh lại, bị tiếng khóc Điền Điềm đánh thức, Điền Hân còn say ngủ, đứng lên thay tã, cho bé con ăn.



      Chợt nghe tiếng mở cửa, hoảng sợ, vội kéo áo xuống dưới, quay đầu vừa thấy, là Philo đến.



      Nhìn tư thế có chút được tự nhiên, Điền Hân nhớ tới chuyện tối hôm qua nghe lén, khỏi đỏ mặt.



      Thấy nàng xấu hổ Philo cũng để ý, đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa thịt nướng với hoa quả cho nàng, giọng : “Mau ăn , còn nóng đó.”



      Điền Hân quả đói bụng lắm, cảm ơn , rồi khách khí cầm ăn. Philo nhìn Điền Điềm đáng , vươn tay chơi đùa cùng bé, chọc Điền Điềm khanh khách cười ngừng.



      Philo vừa chơi với Điền Điềm, vừa chuyện phiếm với Điền Hân: “Đây là con Ryan, dáng vẻ giống ta.”



      “Ừ.” Điền Hân ừ tiếng, chuyện con giống Ryan là tất nhiên dù nàng hài lòng. Ryan cũng rất được, nhưng nàng vẫn là cảm thấy con nên giống nàng mới đúng.



      sao lại mình ôm đứa chạy đến nơi đây?” Philo tò mò hỏi.



      “Tôi. . .” Điền Hân khỏi đỏ mắt, thở dài : “ ấy gạt tôi, tôi vốn định dọa ấy, ôm đứa chạy trốn, ai ngờ lại đến mức này.”



      Philo suy nghĩ hồi, thử hỏi: “ lừa việc gì ?”



      Điền Hân cũng nóng lòng tìm người hết, cho nên : “Tôi hỏi ấy có phải thích Mộ Sa , ảnh , ràng rất thích, còn gạt tôi , tức chết tôi.”



      Philo gật gật đầu, cũng đoán thế, Ryan và Mộ Sa biết rất ràng, lúc trước còn muốn lợi dụng Ryan mang Mộ Sa , cho có cơ hội tiếp cận Chelsea nhưng tại bên người có Nita. Nita tuy tuấn như Chelsea, nhưng cũng là tộc trưởng, hơn nữa thân thể rắn chắc, năng lực giường cũng rất mạnh, thực có thể làm cho thỏa mãn, quan trọng là còn toàn tâm toàn ý với mình , đối tại cuộc sống rất vừa lòng, còn mơ tưởng đến Chelsea.



      Thấy Điền Hân như vậy khỏi trấn an : “ lừa , chứng tỏ để ý tình cảm của , cũng đừng cãi nhau cùng , tôi xem Ryan đối với rất tốt chuyện của với Mộ Sa cũng qua, cũng đừng để trong lòng.



      Cho dù còn nghĩ đến Mộ Sa nhưng cũng làm gì được, chỉ cần có thể ở giường thỏa mãn , khẳng định ngoan ngoãn vây quanh bên cạnh , đuổi cũng . xem Nita, trước kia vốn ưng ý giống cái khác, phải do tôi giành được sao, giống đực a, thấy giống cái còn nghĩ đến chuyện này à, ta chỉ mấy chiêu, bảo đảm thu phục được Ryan, sau này trong lòng còn ai khác.”



      rồi ghé vào tai Điền Hân truyền thụ kinh nghiệm, Điền Hân nghe mà mặt ửng đỏ, nhưng lại nhịn được ghi nhớ từng chi tiết, có cơ hội dùng mấy cách này với Ryan thử xem.



      Philo truyền thụ kinh nghiệm xem, thấp giọng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 74 Hai tầng băng hoả

      Điền Hân thẹn thùng gật gật đầu, lập tức mở miệng hỏi : “Tôi muốn quay về bây giờ, được ?”


      Philo nghe vậy suy nghĩ rồi : “ mình ẵm con về, tôi cũng an tâm, hơn nữa nếu người trong tộc nhất định đồng ý, trước tiên cứ ở đây, đợi Ryan đến đón hai người, đồng thời đưa lễ vật đến làm bọn họ vui lòng.”


      Điền Hân đành phải chấp nhận, lòng nóng như lửa đốt đợi hai ngày, quả nhiên có tin truyền đến, là Ryan lĩnh đạo Sư tộc đến, ở đầu thôn, Điền Hân vội vàng ôm Điền Điềm đến đầu thôn, từ xa thấy Ryan đứng bàn bạc cùng Nita.


      “Ryan. . .” Điền Hân kêu tên , chạy đến lao vào lòng .


      Ryan ôm chặt hai người, an ủi nhàng vỗ lưng nàng, Điền Điềm mấy ngày thấy ba, vừa ngửi thấy mùi ba, liền cao hứng vung bàn tay bé, ê a muốn ôm.


      Ryan ôm Điền Điềm vào lòng, kích động hôn kêu lên má con .

      Ba ngày trước về nhà phát thấy Điền Hân cùng đứa sợ hãi, biết nàng ôm đứa đâu rồi.


      Vội vàng chạy đến sơn động kia, đáng tiếc gặp phải đường cụt, tìm được thông lộ nào, suýt chút nữa nóng giận muốn phá tan hang động. Sau hồi bĩnh tĩnh mới phát bốn phía lưu lại hương vị của nàng cùng cục cưng.


      Ryan trấn định lại, đuổi theo mùi hương của nàng lưu lại, đáng tiếc đuổi tới nửa đường lại mất dấu, cũng may là vừa vặn xa lãnh địa Hùng tộc, đoán cả hai có thể là bị người Hùng tộc bắt . Đúng lúc đó người truyền tin của Philo phái báo cho Ryan biết, Điền Hân cùng đứa được đối đãi tử tế ở Hùng tộc, để an lòng .


      Ryan như trút được gánh nặng, nghĩ đến vật suốt ngày gây phiền phức kia, vừa có chút tức giận vừa có chút nhớ nhung.


      vội vàng quay lại Sư tộc, mang lễ vật đến. Giờ phút này nhìn thấy nàng cùng đứa , mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra, cơn thịnh nộ cũng biến mất, chỉ cần nàng cùng đứa an toàn là tốt rồi, chỉ cần an toàn là tốt rồi.


      Ryan trấn an Điền Hân cùng cục cưng, rồi quay sang cảm tạ Nita, để lễ vật lại, đoàn người vội vàng trở về.


      Ryan nghiêm túc muốn cho nàng bài học, để nàng lần sau chừa thói bỏ nhà , nên dọc đường quan tâm nàng, chỉ tự mình ôm cục cưng đằng trước. Điền Hân tự biết sai, ra sức lấy lòng Ryan, vô cùng ngoan ngoãn.


      Về nhà, Ryan cũng để ý nàng, cho cục cưng uống chút nước trái cây, sau đó dịu dàng ru bé con ngủ.


      Điền Hân thấy Ryan quan tâm nàng, trong lòng khó chịu, khỏi nhớ tới vài tuyệt chiêu Philo truyền cho, thế là vội vàng chạy ra ngoài.


      Ryan thấy nàng lại chạy ra ngoài, khỏi cảm thấy cả kinh, muốn đuổi theo ngay, lại ép bản thân cứng rắn quyết tâm để ý tới nàng, dù sao bảo các huynh đệ canh gác cẩn mật ở đầu thôn, cùng nàng cũng thể rời thôn.


      Cũng may Điền Hân chỉ chốc lát lại trở lại, trong tay biết cầm thứ gì, Ryan vẫn để ý tới nàng, dỗ cục cưng ngủ, liền đứng dậy làm cơm, nhìn thái độ hết sức lãnh đạm, trong lòng Điền Hân đầy ủy khuất, cố gắng trấn an tinh thần đun nước, tắm rửa, sau đó hạ quyết tâm, mặc quần áo, nhanh nhẹn quấn hờ miếng da thú ra ngoài.


      “Ryan, Ryan, đừng tức giận, em sai rồi, em biết em sai rồi. . .” Điền Hân lấy lòng ôm lấy từ phía sau. Người Ryan chấn động, khẽ né tránh.


      Điền Hân thấy xong, cắn chặt răng vòng tới phía trước, quỳ xuống giữa hai chân , kéo da thú bên hông , bàn tay nhàng xoa bóp chơi đùa hai ba cái với nhục bổng, sau đó mở miệng cắn lấy.


      “Ưm. . .” Ryan nghĩ tới nàng lại làm vậy, ỡm ờ ngồi xuống ghế, nhắm mắt hưởng thụ hầu hạ.


      Điền Hân ngậm lấy quy đầu thô to đó, sau đó thong thả nuốt nhục bổng tráng kiện, Ryan bất giác xoa đỉnh đầu nàng, ngón tay cắm chặt vào da đầu nàng, run rẩy theo từng động tác của nàng.


      “Ưm. . .” Đáng ghét, Điền Hân miễn cưỡng nuốt vào nửa, cảm giác nhục bổng chạm đến cổ họng, cơ trong cổ họng tự chủ được đè ép dị vật, muốn đẩy đại nhục bổng ra làm cho nàng nhịn được muốn nôn mửa.


      Điền Hân miễn cưỡng nhịn xuống, lại nuốt ít, nàng chịu nổi, nàng cảm giác hô hấp đều khó khăn, bị nghẹn nên nước mắt liên tục chảy ra nhưng dừng lại, trong lòng là bội phục Philo cực kỳ, vậy mà có thể nuốt trọn hết, biết rốt cuộc là như thế nào làm được, dù sao nàng làm được, đơn giản cũng miễn cưỡng chính mình, chậm rãi phun ra.


      “Ưmh. . .” Ryan thoải mái rên rỉ ra tiếng, cảm thụ chính mình mẫn cảm quy đầu cùng kia vách tường mặt ma sát sinh ra điện lưu, hoàn toàn khác với những khoái cảm trước đây làm có cảm giác như được bay mây.


      Bàn tay to tự giác chế trụ gáy Điền Hân, khiến nàng nào nhả ra, đành phải vươn đầu lưỡi liếm quy đầu.


      Đồng thời tay bé nâng tinh hoàn , nhàng mà dịu dàng, tăng thêm cảm giác. Ryan nhắm mắt rên hừ hừ thoải mái, Điền Hân cảm giác được thả lỏng kiềm chế, thế này mới nhả đại nhục bổng trong miệng ra.


      Ấm áp mất , Ryan lập tức bất mãn mở to mắt, đại nhục bổng cực lớn hướng vào miệng nàng.


      Điền Hân bị nhét đầy miệng, chỉ có thể ú ớ kêu: “Để .. . Để em làm càng thoải mái.”


      Ryan nghe vậy hoài nghi rút đại nhục bổng ra, chờ xem nàng đến tột cùng muốn làm cái gì.


      Điền Hân thở , bưng khối băng chuẩn bị kĩ, chọn mảnh bỏ vào trong miệng, đến khi nó tan ra, thế này mới lần nữa ngậm đại quy đầu.


      “A. . .” Ryan mẫn cảm đại nhục bổng bị cái miệng vừa ẩm ướt nóng vừa lạnh lẽo ngậm lấy, trong lúc biết cảm giác thế nào, lông mao toàn thân lập tức dựng đứng, cả người nổi đầy nổi da gà, tự chủ được kêu lên sợ hãi.


      Nhưng đại nhục bổng chẳng những vì cảm giác này mà co lại, ngược lại bị kích thích càng thêm cường tráng cũng càng thêm mẫn cảm, chỉ bị ngậm chốc, thiếu chút nữa phun trong miệng nàng.


      Ryan nhịn được, để ý đến vụ dạy cho nàng bài học, kéo nàng, thô bạo đẩy nàng ngã ghé vào bàn. Xé roẹt quần áo người nàng, tách hai chân nàng, chút do dự vọt vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :