1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 60: Ở lại bên được ?
      Ryan vốn để ý đến vết thương ở miệng, hơn nữa cũng sớm chuẩn bị tinh thần bị đánh, Điền Hân tự ý thả Philo, Chelsea biết được khẳng định nổi cơn thịnh nộ, chỉ đánh đấm cũng coi như là nể mặt cha ông lắm rồi.

      trước kia từng bị những vết thương nặng hơn gấp trăm lần, Điền Hân cũng chưa từng quan tâm, ngờ, lần này chỉ là vết thương ở miệng, lại giống như gà mẹ xù lông lên bảo vệ , điều này phải chăng có nghĩa là nàng tại rất quan tâm đến ? Phát này khiến cho cảm xúc của Ryan dâng trào, tựa như mặt nước vốn phẳng lặng nay lại nổi sóng.

      Lời xin lỗi của Chelsea, Ryan lờ , giờ phút này, toàn bộ tâm tư của đều đặt người Điền Hân, cũng may Điền Hân biết nặng thu quân, Chelsea cam lòng xin lỗi, chuyện của Philo đến đây cũng đủ rồi, thế là nhanh chóng lôi Ryan về nhà, kẻo Chelsea lại đến tận nhà đòi nợ.

      Ryan có chút ngây ngốc, ánh mắt cứ bám dính người Điền Hân, để mặc nàng kéo về nhà.

      Hai người vừa vào nhà, Điền Hân lập tức buông tay ra, vỗ vỗ ngực, thở dài hơi : “Làm em sợ chết được, ánh mắt Chelsea quả thực rất dọa người, hình như chỉ khi ta nhìn Mộ Sa mới dịu dàng được.”

      Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần, ôm lấy nàng từ phía sau, liếm vành tai nàng, thâm tình gọi: “Bà xã, bà xã…”

      Điền Hân cười ha ha, nghiêng đầy né tránh: “Ha ha, đừng đùa, ngứa…”

      “Bà xã… bảo bối…” Ryan nỉ non, ngừng hôn nàng, hơi thở nóng rực phả cổ nàng.

      Điền Hân lúc này mới nhận ra Ryan hình như lại bị châm lửa, thầm nuốt nước miếng, hơi hơi kháng cự : “Ryan, đừng…” Mơ hồ đoán được muốn làm gì, nhưng cơ thể nàng nay có cách đáp lại được.

      Lúc này, trong lòng Ryan tràn đầy nhu tình, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn nàng nhiều, những thứ khác đều quan tâm, nhàng xoay người nàng lại, cúi người ngậm lấy môi nàng, mút , hôn lên.

      “Ưm… ưm…” Thân thể Điền Hân mẫn cảm dị thường, bị hôn vài cái mềm nhũn ra, cũng từ chối, để ôm nàng lên giường, hai ba động tác lột hết quần áo người nàng.

      Nhưng đến khi Ryan nhìn thấy cái bụng hơi nhô cao của nàng, nhất thời giống như bị dội gáo nước lanh, khó chịu thể thỏa mãn lần trước còn chưa phai nhạt, khỏi than tiếng, nghiêng người hôn lên bụng nàng, sau đó khẽ vuốt mặt nàng, ai oán : “Tiểu bảo bối, ba khó chịu sắp chết rồi, con nhớ cho ba, chờ sau khi con chào đời, phải bắt ma ma bồi thường hậu hĩnh cho ba đó.”

      Điều Hân nghe xong nhịn được phì tiếng bật cười, nhìn Ryan, mắng: “Háo sắc, cho khó chịu chết luôn , ai thèm bồi thường cho .”

      Ryan nghe vậy cũng chịu buông tha, dùng hạ khố nóng rực cọ vào người nàng, tỏ ra cực kỳ đáng thương : “Bà xã, em thương .”

      Điền Hân thấy như vậy thể chống cự, mặt đỏ hồng khẽ đưa tay xuống, vuốt ve khiến nhục bổng của đứng lên.

      Ryan quả thực quá mức vui mừng, kích động hôn hôn đôi môi nhắn của nàng, hai tay khẽ sờ soạng xoa nắn bầu vú của nàng.

      “Ô ô…” Điền Hân bị xoa xoa sờ sờ khiến cả người đều nóng lên, bàn tay khỏi xoa bóp càng nhanh.

      Ryan lâu chưa phát tiết, trong lòng lại kích động, cho nên kiên trì được bao lâu gầm tiếng bắn ra.

      Điền Hân bị chất dịch nóng hổi tay khiến cho sửng sốt, khi nhận ra đó là thứ gì, mặt đỏ bừng đẩy Ryan ra, giãy dụa muốn đứng lên. Ryan thấy nàng sắp sinh cục cưng đến nơi rồi mà vẫn còn e thẹn như vậy, khỏi nở nụ cười, hôn lên môi nàng cái kêu, tiếng rên rỉ khàn khàn, thấp giọng : “Em nằm yên đừng nhúc nhích, làm là được rồi.”

      xong đứng dậy xuống giường, lấy nước nóng lau rửa sạch cho Điền Hân, sau đó nằm trở lại giường, vén lên lớp da thú người Điền Hân, chui vào, dịu dàng ôm nàng từ phía sau, bàn tay to lớn an phận lần sờ xuống dưới, đầy ý hỏi: “Bảo bối, cần giúp đỡ ?”

      Điền Hân khép hờ mắt có chút mệt mỏi, trong nhất thời phản ứng lại, mãi đến khi bàn tay to lớn của tiến vào giữa hai chân nàng, mới vừa thẹn vừa giận nắm chặt tay , thấp giọng trách cứ: “Đừng mà, em vẫn mệt lắm.”

      Ryan nghe nàng kêu mệt, thế mới thu tay lại đùa giỡn nàng nữa, bàn tay to lớn lần nữa sờ lên bụng nàng, nhàng vỗ về chơi đùa, trầm mặc hồi, mới cố lấy dũng khí : “Điền Hân, em, rất rất em, chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy, chỉ cần được ở bên em thôi rất thỏa mãn… Cho nên, em đừng được , vì , cũng vì cục cưng ở lại, được ?”

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 61 : Bé con chào đời
      Điền Hân nghe vậy cả người đều trấn động, nàng mở to mắt, há miệng thở dốc, muốn gì đó nhưng lại chẳng thốt nổi thành lời, cuối cùng nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ hề nghe thấy.

      Ryan nín thở đợi lâu vẫn thấy được lời hứa hẹn của nàng, thế là thất vọng thu tay lại, hai tay đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, răng cắn chặt môi dưới để kiềm chế bản thân năn nỉ nàng nữa, nàng che chở cho , chấp nhận cầu hoan của , thậm chí đối xử dịu dàng với , nhưng vẫn dứt khoát chịu ở bên , thực hiểu được tình cảm mà nàng dành cho là thế nào nữa.

      Càng nghĩ lại càng bồn chồn, Ryan khỏi thở dài, còn tiếp tục ở bên nàng sợ rằng nhịn dược mà bóp chết nàng, thế nên đứng dậy ra ngoài.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau, Điền Hân vẫn nhắm chặt mắt mở, nước mắt từng dòng lặng lẽ chảy xuống, nàng biết trong lòng khó chịu, nàng thực cố ý làm tổn thương , Ryan, xin lỗi, Ryan, xin lỗi, trong lòng Điền Hân ngừng xin lỗi .

      Điền Hân nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, khỏi có chút nôn nóng, Ryan biết chạy nơi nào, cả ngày cũng thấy bóng dáng đâu, đến cả bữa trưa cũng trở về nấu cho nàng ăn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi nàng mang thai.

      Điền Hân đứng ngồi yên, lại đợi thêm lát, Ryan vẫn chưa trở về, nàng thể chờ nữa, quyết định ra ngoài tìm .

      vụng về mặc quần áo, Ryan liền từ bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay còn xách tấm da thú màu trắng ướt sũng. Thấy Điền Hân bao chặt kín mít, đầu đội da thú, chân giày da thú, người khoác áo choáng, bụng phình to như quả cầu, bộ dáng rất buồn cười, khóe miệng khỏi cong lên, cười hỏi: “Em mặc kín mít như vậy, muốn làm gì vậy?” Lời vẫn dịu dàng nhàng như trước, giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra vậy.

      Điền Hần nhìn mặt vẫn tươi cười dịu dàng như trước, hốc mắt khỏi đỏ lên, lập tức khịt mũi đáp: “ làm gì cả, em chỉ định ra ngoài tìm thôi.”

      Ryan gật gật đầu, giọng : “Đói bụng chưa, nấu cơm cho em.”

      Điền Hân lắc đầu : “Em chưa đói bụng, cần vội, bên ngoài rất lạnh , sưởi ấm trước .”

      Ryan gật đầu, cả hai đều cố tránh nhắc lại chuyện thoải mái lúc sáng, coi như chưa có gì xảy ra. Hết thảy lại như cũ, nhưng ra làm sao có thể như cũ được, ngay cả Mộ Sa cũng thấy hai người có chút khác lạ, vụng trộm hỏi thăm vài chuyện, đều bị nàng trả lời có lệ.

      Chỉ chớp mắt Tiểu Bạch sư được tháng tuổi, sức ăn cũng càng lúc càng lớn, sữa của Mộ Sa căn bản là đủ ăn, bị Chelsea bắt ép ăn trái cây.

      Thời gian nó duy trì hình người càng lúc càng dài, đôi mắt to hắc bạch phân minh, khảm khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, vô cùng đẹp, khiến Điền Hân giành phân nửa thời gian trong ngày ở nhà Mộ Sa chơi đùa với nó.

      Chelsea với việc này vô cùng bất mãn, thể nhịn được chạy tới kháng nghị với Ryan, để mang bà xã về nhà, tránh làm chậm trễ chuyện vợ chồng ân ái của y.

      Ryan chỉ cười cười, cũng làm theo lời , ai bảo Điền Hân tại ở giai đoạn đặc thù, thể thỏa mãn dục vọng của , đè nén khó chịu, cũng nghĩ tìm ai đó bồi cùng nhau khó chịu, thực khéo, Chelsea trở thành cái người may mà muốn tìm kia.

      Điền Hân ngày ngày vẫn tới báo danh, Chelsea sắc mặt càng ngày càng khó coi, cũng may liên tục lui tới bao lâu, Điền Hân lại chủ động tới nữa, ra càng gần ngày sinh, thân thể nàng càng trở nên nặng nề, động tác càng ngày càng chậm, hơn nữa nàng bắt đầu mệt rã rời, mỗi ngày tỉnh lại bao lâu lại ngủ mê mệt.

      Ryan bắt đầu khẩn trương, bắt đầu thường xuyên cả đêm ngủ nhìn nàng, sợ cục cưng biết khi nào sinh ra.

      Đêm nay, Điền Hân vừa ngủ lâu, cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, Ryan nghe thấy tiếng rên của nàng, rất nhanh mở mắt, thấy nàng bắt đầu đổ mồ hôi trán, khỏi lắp bắp kinh hãi, vội la lên: “Xảy ra chuyện gì? Đau bụng sao?”

      Điền Hân lấy tay ôm bụng, khẽ hít thở, gian nan : “Hình như sắp sinh, mau, nhanh lên, gọi Mộ Sa đến.” So với đám giống cái trong thôn có kinh nghiệm đỡ đẻ, nàng càng nguyện để Mộ Sa thay nàng đỡ đẻ.

      “Ừ, được, được.” Tuy rằng Ryan sớm chuẩn bị tốt chờ cục cưng chào đời, nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, đầu vẫn đầy mồ hôi, lúc xuống giường còn bởi vì biết nên bước chân nào xuống mà thiếu chút nữa ngã úp sấp.

      Nghiêng ngả lảo đảo tìm Mộ Sa tới, Chelsea cũng lo lắng ôm Tiểu Bạch sư ngủ say chạy đến, thuận tiện còn đưa Kreider cùng mấy thú nhân giống cái có kinh nghiệm đỡ đẻ tìm tới.

      Bởi vì từng có trường hợp của Chelsea, cho nên Ryan ngay từ đầu bị nhốt ngoài cửa, Mộ Sa còn bảo Chelsea nếu nàng mở cửa dù thế nào cũng được cho Ryan vào.

      Ryan đứng ở ngoài cửa nghe thấy thanh kêu đau của Điền Hân trong phòng, quả thực tâm loạn như ma, biết làm sao cho phải, Chelsea nhìn dáng vẻ đầy bất an lo lắng của , lấy dáng vẻ của người từng trải vỗ vỗ bờ vai , an ủi: “ sao đâu, đừng lo lắng.”

      Ryan gật gật đầu, cũng biết có việc gì, nhưng sao ngừng lo lắng được, lúc trước khi Mộ Sa sinh, nhìn dáng vẻ điên cuồng phá cửa của Chelsea, còn cảm thấy y thiếu bình tĩnh, nhưng bây giờ đến lượt , quả thực cũng có xúc động muốn phá cửa xông vào.

      “A a… Đau quá…” Điền Hân đau đớn đổ mồ hôi đầy người, hai tay gắt gao nắm chặt da thú bên người.

      “Điền Hân, kiên trì chút, rất nhanh, rất nhanh cục cưng ra.” Mộ Sa ở bên cạnh ngừng lau mồ hôi cho nàng, ngừng cổ vũ nàng.

      Nhưng nhìn máu tươi chảy ra như suối, thấm vào giường, màu sắc đỏ tươi kia, thấy mà ghê người, cả người Mồ Sa cũng khỏi ướt đẫm mồ hôi.

      “A a a…” Điền Hân biết sinh đứa rất đau, cũng tận mắt nhìn quá trình Mộ Sa sinh đứa , chuẩn bị tâm lý rằng phải đau đớn bình thường, nhưng khi dưới thân truyền tới trận đau đớn xa lạ, giống như thủy triều ồ ạt kéo đến, đau đớn như vậy căn bản trong phạm vi tưởng tượng của nàng, quả thực giống như muốn lấy cả mạng của nàng.

      “Dùng sức, dùng sức, đầu đứa lộ ra rồi.” Giống cái phụ trách phía dưới kinh hỉ hô.

      “Haizz…” Nghe thấy đầu đứa ra, Mộ Sa cũng nhàng thở ra, cũng may đứa nàng giống như con nàng giằng co lâu như vậy.

      “A a a…” Mỗi giây lúc này đối với Điền Hân dài như cả thế kỉ, dựa theo tiếng vang xung quanh nàng cố gắng dùng sức, môi bị cắn nát, máu tươi chảy xuống, khuôn mặt nhắn vốn đỏ bừng nay lại trắng như tuyết.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 62 : Sữa tươi
      “Dùng sức, Điền Hân, lại dùng sức, đứa lập tức ra.” Mộ Sa dùng sức nắm lấy tay nàng, hy vọng có thể cho nàng mượn chút sức lực.

      “A…” Điền Hân hít ngụm khí, hai tay nắm chặt tấm da thú dưới thân, dùng tất cả khí lực trong người dùng sức lần, tiếng tiếng kêu thê lương vang vọng khắp bầu trời đêm, lấp đầy lỗ tai của Ryan đứng bên ngoài, trong lòng khỏi run lên, hàng lệ nóng tự chủ chảy xuống.

      Điền Hân cảm giác có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể mình, sức lực toàn thân trong nháy mắt cạn kiệt, cả người nàng xụi lơ.

      Cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa từ trong nước bước ra, ý thức dần dần biến mất…

      “Oa…” tiếng khóc to đột nhiên nổ tung, đồng thời cửa cũng phát ra thanh “oành” mở ra.

      Điền Hân muốn nâng lên mí mắt nặng nề, nàng muốn nhìn cục cưng chút, nhưng nàng thực còn chút sức lực nào, trước mắt tối sầm, ngất còn biết gì nữa.

      Điền Hân biết mê man bao lâu, khi tỉnh lại chợt nghe bên tai tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng với giọng nam ôn nhi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, khóc, khóc nha, nước trái cây này rất ngọt, ngoan, uống chút nha? Hay con muốn ăn cháo?”

      Cục cưng? Đứa ? Điền Hân đột nhiên nhớ nàng sinh cục cưng, mắt mở lớn, nghiêng đầu liền thấy Ryan đứng ở góc rất xa trong phòng, tay ôm cái chăn da thú màu tuyết trắng bao kín đứa , tay lấy trái cây chín mọng, thấp giọng dỗ dành.

      Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của , Điền Hân khỏi mỉm cười, khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cất tiếng khàn khàn : “Ryan, đưa con cho em coi .”

      Đột nhiên nghe thấy tiếng nàng, Ryan khỏi sửng sốt, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu lên, ba bước cũng làm hai bước đến bên giường, ôn nhu hỏi: “Em tỉnh, có gì thoải mái ?”

      vừa vào phòng thấy nàng mê man bất tỉnh, nhúc nhích làm sợ hãi khôn cùng, xông lên phía trước định lay nàng tỉnh, may mà Kreider giữ chặt , luôn miệng cam đoan nàng chỉ là mệt mỏi ngất , nghỉ ngơi chút là được, mới thoáng an tâm. Nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi ngủ thiếp , trong lòng tràn ngập cảm kích.

      ~*~

      Điền Hân lắc đầu, hết sức chăm chú cúi đầu nhìn đứa trong lòng , cục cưng, con nàng hẳn là con , con trai nhà Mộ Sa sinh ra hình thú, mà con nàng là hình người, vậy hẳn là con .

      Cục cưng bép béo mập mập, làn da vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt nhắn nhăn nheo. Mắt nhắm tịt, cái miệng nhắn chu ra, khóc vô cùng ủy khuất.

      Nhìn sinh mệnh tươi mới này, Điền Hân biết như thế nào, trong mắt chợt ươn ướt, dưới đáy lòng chợt dâng trào xúc động.

      Ryan thấy nàng đột nhiên đỏ mắt, lo lắng nàng làm sao thoải mái, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?”

      Điền Hân lắc đầu : “ có việc gì.” Sau đó vừa giơ tay nhận lấy cục cưng, vừa hỏi: “Là con ?”

      Ryan gật đầu, hưng phấn năng lộn xộn: “Ừ, là con , là con giống em. Các trưởng lão vừa rồi cũng ghé thăm, ngay cả khi tiểu bạch sư nhà Chelsea sinh ra, các trưởng lão cũng còn chưa nhìn qua. Bọn họ đều đứa bé xinh đẹp, còn khen em lợi hại, lần đầu mang thai sinh được giống cái có năng lực sinh dục mạnh nhất. Em bây giờ là công thần lớn nhất làng, chờ lúc em khỏe lại, còn muốn làm tiệc chúc mừng đấy.”

      Đột nhiên cảnh tượng trước mắt làm Ryan ngưng bặt, Điền Hân vén áo lên, nhét đầu vú vào miệng bé con, cục cưng liền ngừng khóc, dùng sức mút lấy mút để.

      Ryan ngờ rằng bầu vú phía trước của nàng khiến thích muốn buông lại còn có công dụng thần kì như vậy, giống như thú mẹ vắt sữa tươi, là nguồn thức ăn cho cục cưng, trách bé con chịu uống nước trái cây mà cũng chịu ăn cháo.

      Tiểu bảo bảo tham ăn như Tiểu Bạch sư nhà Mộ Sa, bên chưa hết ngủ, Điền Hân nhàng đặt cục cưng sang bên, sau đó cũng nằm xuống cạnh con, ánh mắt chăm chú âu yếm nhìn cục cưng.

      Ryan bị hình ảnh ấm áp hạnh phúc này cuốn hút, cũng leo lên giường nằm phía sau Điền Hân, sau đó ôm lấy nàng, giọng nỉ non bên tai: “Vất vả cho em, bà xã.”

      Điền Hân xoay người, ôm lấy thắt lưng Ryan, cọ cọ vào ngực , làm nũng : “Thời điểm sinh cục cưng đau chết , nhưng bây giờ nhìn con dễ thương như vậy, ngẫm lại cũng đáng giá, dáng vẻ con khả ái xinh đẹp, giống em đúng ?”

      “Đúng, xinh đẹp giống em.” Ryan cười khẽ gật gật đầu, tay khẽ vuốt ve bụng nàng, tay xoa đầu nàng vùi trong ngực mình, khẽ hôn lên đỉnh đầu Điền Hân, hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này, để nàng cùng cục cưng mãi mãi ở bên .

      Bây giờ cục cưng chào đời, phải chăng cũng là dấu hiệu nàng sắp rời khỏi , dám hỏi, bởi sợ rằng ngay sau đó nàng rời . chỉ có thể ngừng lừa gạt chính mình, có lẽ, có lẽ nàng vì luyến tiếc cục cưng mà ở lại, hoặc là chỉ cần , nàng chừng cũng quên.

      Đột nhiên Điền Hân lại ngọ nguậy, tay bé đẩy đẩy ngực , Ryan cúi đầu vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Điền Hân có chút thẹn thùng : “Ư, nơi đó trướng khó chịu.”

      Ryan vừa nghe chân mày nhíu chặt, vội vàng : “Làm sao khó chịu? Em cố chịu, gọi Kreider lại đây.” Dáng vẻ khẩn trương như muốn lập tức kéo Kreider đến.

      Điền Hân vội vàng kéo , sẵng giọng: “ gọi làm gì? Em, ngực em trướng…”

      “Ách. . .” Ryan sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn kịp hiểu ra.

      Điền Hân nhìn vẻ mặt ngây ngốc, bất giác có chút buồn cười, gạt ngượng ngùng sang bên, vén áo lên kéo bàn tay đặt lên vú mình, hồng mặt : “Cục cưng ăn ít, bên này hơi trướng, nặn bớt .”

      Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thụ sủng nhược kinh bóp lấy.

      “Tê… chút. . .” Bầu vú đầy sữa càng thêm mẫn cảm, thích ứng được với đại lực của , khiến Điền Hân bị đau kêu lên.

      Ryan rất nhanh thu lực đạo lại, cúi đầu nhìn kia nhũ tiêm thẳng đứng chảy ra chất lỏng màu trắng, tự chủ được cúi xuống, ngậm lấy đầu vú vào miệng, hút lấy, lập tức chất lỏng hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, Ryan hưởng thụ nuốt xuống, ngờ sữa này lại ngon như vậy.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 63 Tiểu Bạch sư ra oai
      “Ừm…” Cảm giác ngực bên phải sưng tấy vừa căng ra dần dần biến mất, nhưng sau đó Điền Hân lại cảm thấy tê ngứa.

      Mút cho đến khi cảm thấy sữa ít dần, cả người Ryan lại nóng lên, tay cũng bắt đầu xấu xa sờ loạn người Điền Hân.

      Nhận thấy có ý đồ gây rối, Điền Hân nhanh chóng đẩy ra, trừng mắt nhìn , sẵng giọng: “Em vừa mới sinh, sức khỏe chưa tốt, bây giờ được.”

      Ryan khó chịu ai oán kêu tiếng, đáng thương nhìn nàng hỏi: “Khi nào mới được?” Cả ngày chỉ được nhìn mà được chạm vào làm sắp nghẹn chết.

      Điền Hân sửng sốt, cố gắng tự hỏi, rốt cuộc khi nào mới có thể được, nhưng nàng nghĩ đến nửa ngày cũng nghĩ ra, thế là mù mờ : “Đại khái phải hơn nửa năm.”

      “Nửa năm?” Ryan khó tin la lớn, đợi nửa năm chẳng phải là muốn mạng của sao.

      “Nếu chính là ba tháng, trời ơi em biết, chung bây giờ được.” Điền Hân cảm thấy lúc này mình cùng Ryan chuyện về vấn đề này rất xấu hổ.

      Ryan thấy nàng cũng mơ hồ , vì chính hạnh phúc và lợi ích của mình suy nghĩ đứng dậy : “Để hỏi Kreider coi sao.”

      được .” Điền Hân nghe muốn tìm Kreider hỏi loại chuyện này, lập tức xấu hổ giữ chặt cho .

      Ryan khó hiểu nhìn nàng : “Tại sao? Kreider là thầy thuốc trong tộc, nhất định biết.”

      Điền Hân nhìn giống đực thú nhân biết xấu hổ này biết phải gì, đành phải đáp cho có lệ: “Chuyện này là giống đực làm sao biết được, chờ em, chờ vài ngày nữa em hỏi Mộ Sa. cho phép hỏi Kreider cả Chelsea cũng được, nghe chưa?.”

      Ryan ngẫm lại cũng có lý, thế là gật gật đầu, lại nằm xuống bên cạnh nàng, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim đập của đối phương, bao lâu sau lần lượt chìm vào giấc ngủ .

      Thời tiết dần dần ấm áp, thấm thoát bé cưng Điền Điềm đầy tháng, trong Sư tộc có phong tục làm tiệc mừng đầy tháng, con của Chelsea cũng được làm đầy tháng, tuy nhiên Điền Hân bây giờ là công thần lớn nhất trong tộc, các trưởng lão trong tộc hối hả lo liệu tiệc mừng công nàng sinh ra đứa , vừa vặn đúng tháng của bé cưng.

      Theo như phong tục ngày trước, ở giữa quảng trường bọn họ đốt đống lửa lớn, bốn phía là thức ăn thịt nướng cùng các loại hoa quả trái cây, phần đông thú nhân tụ cùng chỗ vừa hát vừa nhảy, Mộ Sa còn cố ý đem rượu trái cây còn lại ra cho mọi người thưởng thức.

      Điền Hân dùng da thú bao kín bảo bối Điền Điềm bế ra, bé cưng sợ người lạ chút nào, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, tò mò nhìn bốn phía, cái miệng nhắn trông ngóng giống tiểu đào, nho , hồng hồng, dù là ai nựng, bé đều nể tình nhếch miệng cười.

      Điều này khiến cho các thú nhân thi nhau khen ngợi bé con dễ thương, tranh nhau muốn ôm cục cưng bé cái. Vừa mới bắt đầu Điềm Điềm còn cảm thấy chơi đùa vui luôn nở nụ cười, nhưng vừa rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẹ lúc cái miệng nhắn tủi thân của bé cưng khóc rống lên, khóc đến ánh mắt ngập nước sưng đỏ, đáng thương làm cho mọi người thương vô cùng.

      Mộ Sa đứng bên cạnh ôm Mộ Hàng tại duy trì được hình người trong thời gian dài ở trong lòng. Mộ Hàng vừa nghe tiếng khóc của Điền Điềm, cũng góp vui khóc theo, trong khoảng thời gian ngắn giữa quảng trường chỉ nghe đến tiếng trẻ con khóc to.

      Điền Hân nghe thấy tiếng khóc của bé cưng nhanh chóng ôm bé con vào lòng giọng dỗ. Bé cưng biết là nghe được giọng dỗ của mẹ hay là hương vị của mẹ, dần dần tiếng khóc lại, mở đôi mắt ngập nước rất là ủy khuất nhìn Điền Hân, giống như lên án: “Mẹ, mẹ vừa rồi đâu ? Sao mẹ ôm con?”

      Nhìn dáng điệu của bé vô cùng đáng , lòng Điền Hân lập tức mềm nhũn, cúi đầu hôn lên mặt con thương cái, khiến bé cưng lại nở nụ cười.

      Ryan ở trong vội chuẩn bị đồ ăn cùng nước uống, từ xa nghe được tiếng con khóc liền vội vàng chạy lại, thấy bé cưng nằm ở trong lòng Điền Hân vui vẻ cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

      nhàng tới, ôm mẹ con nàng vào lòng, thừa dịp Điền Hân ngẩng đầu hôn lên môi nàng, sau đó vươn tay về phía cục cưng: “Tới đây, con , ba ôm.”

      Bé cưng dường như nghe hiểu được, nở nụ cười, Ryan vừa ôm cục cưng nghe có người Báo tộc cho người đưa lễ vật đến, ăn mừng đầy tháng bé cưng.

      Trong khoảng thời gian ngắn quảng trường đều im lặng, tự động rẽ ra tạo thành lối cho người đưa lễ vật tới trước mặt Ryan cùng Điền Hân.

      Bảy tám thú nhân giống đực của Báo tộc dâng lên nhiều thịt thú, còn có cây gỗ to thô chắc tiến tới trước Điền Hân cùng Ryan, thủ lĩnh đầu là báo đen Yansi.

      Điền Hân vừa thấy người này lập tức nhớ tới nàng mơ màng đồng ý gả con đến Báo tộc, trong khi nàng lại hề muốn con đến Báo tộc, khỏi khẩn trương nhìn về phía Ryan.

      Ryan vỗ vỗ tay trấn an nàng, tiến lên từng bước : “Yansi đích thân đưa lễ vật chúc mừng, Báo tộc là quá khách khí.”

      Yansi cười : “ bé tương lai sau này chính là người của Báo tộc chúng tôi, nên đến ăn mừng chút cũng là điều nên làm.” Lời tuy là với Ryan, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối rời bé con trắng hồng đẹp như điêu khắc trong lòng Ryan.

      Tuy rằng trong lòng Ryan vô cùng muốn, nhưng dù sao cũng chính miệng đồng ý chuyện này, tại cũng đổi ý được, đành phải miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, phân phó thú nhân bên cạnh nhận lấy lễ vật của bọn họ mang tới.

      Chơi đùa hồi lâu, cục cưng Điền Điềm mệt, mở cái miệng nhắn ngáp cái, dáng vẻ vô cùng đáng làm Yansi nở nụ cười, giang hai tay muốn ôm lấy.

      Ryan tiện từ chối, miễn cưỡng vươn tay đưa cục cưng đưa cho gã, đột nhiên nghe thấy tiếng rống, sau đó cái bóng trắng lủi qua, tay Yansi tê rần, theo bản năng rụt tay lại, toàn bộ thần kinh giương cao cảnh giác nhảy về sau bước, quay đầu nhìn về phía bóng trắng rơi xuống đất.

      Chỉ thấy mặt đất là thân ảnh nho trắng trắng, mắt hung ác nhìn gã. Lúc này gã mới nhận ra đó là thú nhân non mới sinh, còn chưa biết làm gì liền có người ngăn cản, sau đó thanh trầm thấp truyền bên tai: “ xin lỗi, nó mới vừa sinh ra bao lâu, hiểu lễ phép.”

      Yansi ngẩng đầu thấy người ngăn cản gã là tộc trưởng Chelsea, theo bản năng lắc đầu, tỏ vẻ để ý.

      Ngay sau đó bóng dáng giống cái nhắn giống như Điền Hân bế nó lên, nhàng vỗ về người nó, lập tức thú nhân kia thay đổi thân hình, biến thành đứa bé cực kỳ xinh đẹp.

      Giống cái kia ôm đứa bé đến trước mặt tươi cười xin lỗi: “ xấu hổ, có lẽ nó cảm thấy người có mùi lạ, nên cho rằng là người xấu mới có thể tấn công, đừng để ý nha, bị thương chứ?”

      có.” Yansi lắc đầu đáp. Gã giấu cánh tay bị thương ở phía sau lưng, trong lòng cười khổ ‘đường đường là hắc báo Yansi lại bị tiểu sư tử mới sinh ra mấy tháng làm bị thương, nếu truyền ra ngoài, phải khiến người ta cười rớt hàm răng.’

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 64: Bỏ lệnh cấm
      Sau việc Tiểu bạch sư làm nhốn nháo này, Yansi cũng ngu ngốc, lấy cớ là có chuyện, dẫn thú nhân rời .

      Sau khi chờ bọn Yansi rời , thú nhân Sư tộc bắt đầu bàn chuyện sôi nổi, tất cả đề ngạc nhiên đối với chuyện Tiểu Bạch Sư có thể tấn công mạnh mẽ như vậy, vẻ mặt Chelsea cũng đầy tự hào, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía con mình. Mộ Sa bất đắt dĩ lắc đầu, con làm sai có người phê bình, ngược lại còn được khen ngợi, chuyện này là thế nào? Nàng vỗ vỗ tiểu Mộ Hàng khuyên răn: “Sau này được tùy tiện làm người khác bị thương biết ?”

      Tiểu Bạch sư vẻ mặt vô tội nhìn nàng, giống như : “Vừa mới ra tay làm người bị thương phải là con.”

      Mộ Sa vừa định mắng mỏ nó thêm vài câu, Điền Hân ôm Điền Điềm tới, cúi đầu hôn mặt Tiểu Bạch Sư cái, cười : “Tiểu Mộ Hàng, cám ơn con nha, bảo vệ em để người khác ức hiếp, con cũng dũng cảm, là hùng đây.”

      Tiểu Mộ Hàng dường như nghe hiểu khanh khách nở nụ cười, Mộ Sa vừa nghe vẻ mặt tối sầm, xem ra quan niệm của nàng tụt hậu, ở tại thế giới thú nhân, nho nhã lễ độ hình như được hoan nghênh.

      Điền Hân ôm Điền Điềm cùng Mộ Hàng chỗ chơi hồi, bé cưng dường như mệt, bắt đầu nháo khóc ngừng. Điền Hân bảo với Ryan hai mẹ con về nhà trước, rồi ôm lấy Điềm Điềm vừa vừa dỗ bé ngủ.

      Dỗ cục cưng ngủ xong, Điền Hân có chút mệt mỏi, thế là tắm rửa, nằm xuống bên cục cưng ngủ.

      Ngủ đến nửa đêm, trong lúc say giấc nồng nàng cảm giác có bàn tay to cực nóng ở người nàng sờ loạn, hơi thở tràn đầy quen thuộc pha lẫn hương vị rượu trái cây, biết ngay Ryan về, nhưng thể địch lại cơn buồn ngủ, sao mở mắt được, tránh trái tránh phải muốn né tránh quấy rầy, đáng tiếc, lại tài nào trốn thoát. “Ưhm…” Nàng tự chủ được rên rỉ tiếng, miễn cưỡng mở to mắt, nhàng đẩy đẩy : “ về, vậy là kết thúc rồi?”

      Ryan ‘Ừm’ tiếng xem như trả lời, môi lưỡi nóng như lửa đốt ngừng hôn lên vành tai cùng cổ nàng, sau đó dời xuống môi nàng.

      Điền Hân xoay đầu vừa trốn tránh nụ hôn của vừa chống tay đẩy ngực , sợ đánh thức cục cưng ngủ bên cạnh, giọng : “Được rồi, Ryan, đứng lên, nằm qua bên cạnh ngủ .”

      Ryan đáp, bá đạo đặt đôi môi nóng bỏng lên môi nàng hôn tới tấp. Điền Hân biết kìm nén sắp điên rồi, trong lòng mềm nhũn cũng phối hợp hé miệng để đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của tiến vào dò xét.

      Được nàng phối hợp, Ryan càng hưng phấn, trong ngực kịch liệt phập phồng, thở dốc vừa thô vừa nặng, bàn tay to nắm thắt lưng của nàng, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, dục vọng dưới người cứng rắn to lớn áp sát cọ cọ bụng của Điền Hân.

      Điền Hân thẹn thùng ngọ ngoạy, nhưng trong khoang miệng bị quét ngang dọc, câu lấy đầu lưỡi khiến cả người Điền Hân mền nhũn. Ryan tay ôm eo nàng, tay thuận thế trượt dọc theo đường cong của nàng, rồi dời xuống dùng sức xoa nắn cặp mông xinh đẹp.

      “Bảo bối, muốn em…” thanh Ryan nồng đậm hương vị tình dục, làm cho Điền Hân giật mình, thần trí có chút mê muội lập tức hồi tỉnh lại, dùng sức đẩy , hơi thở dồn dập cự tuyệt : “Ryan, đừng, vẫn chưa được…”

      Điền Hân còn chưa xong bị Ryan ngắt lời : “Được, hỏi Chelsea, ta qua tháng là có thể được.”

      Điền Hân nghe vậy nhất thời xấu hổ, cho hỏi, còn , là sắc sư tử, Điền Hân tức giận ở lưng đánh vài cái cho đỡ tức.

      Lúc này dù thấy đau chút, Ryan cũng thèm để ý, cười khẽ, bàn tay thô ráp thuần thục thăm dò giữa hai chân nàng, nhàng vỗ về chơi đùa tiểu trân châu mẫn cảm được che đậy phía .

      “Ưhm…” Thân thể Điền Hân được âu yếm thành thói quen, chỉ bị chạm vài cái, cả người liền mềm yếu phó mặc người cần người cứ lấy .

      Ryan cảm thấy nhận được nàng khuất phục, dùng sức tách hai chân nàng, làm cho hoa huyệt dính mật dịch hoàn toàn rơi vào đáy mắt , ngón trỏ thô to mượn mật dịch trơn, thâm nhập tiến vào sâu trong tiểu huyệt, ngón tay dài rất nhanh dính đầy mật dịch bên trong tiểu huyệt.

      “Đừng…Ưhm…” Trong hoa huyệt truyền đến từng đợt cảm giác tê dại, thần trí Điền Hân dần dần bị tình dục khống chế, bất giác nâng mông lên, phối hợp với ngón tay của rút ra chọc vào.

      Tay Ryan ở trong hoa huyệt của nàng hồi làm hoa huyệt của nàng mở rộng, tuy rằng nàng còn chưa đủ ẩm ướt, nhưng vật nam tính dưới thân trướng phát đau, nhịn được, thế là rút ngón tay ra, thẳng lưng đút đại nhục bổng vào trong tiểu huyệt của nàng, thể trách thô lỗ, đói bụng từ lâu, hôm nay lại uống rất nhiều rượu, còn có thể nhịn dục vọng xuống xướng khúc dạo đầu là cực hạn .

      “A…” Hoa huyệt Điền Hân lâu chưa vận động, lại vừa sinh, khiến cho hoa huyệt chặt chẽ hơn trước, bị thô lỗ như vậy cắm xuống lập tức đau kêu tiếng.

      Ryan chỉ cảm thấy đại nhục bổng bị huyệt thịt gắt gao hút chặt, tư vị mất hồn kia quả thực muốn bức điên rồi, làm sao còn để ý cảm thụ của nàng, thoải mái hừ tiếng, nâng chân nàng lên vác vai, đứng lên nửa người lao xuống hung hăng đem quy đầu đâm tiến tử cung ở chỗ sâu trong.

      “A a a…” Điền Hân rên rỉ tiếng dài, hai tay gắt gao nắm lấy da thú dưới thân, hai hàng lông mày nhíu chặt, liều chết cắn môi chịu đựng đau nhức truyền đến trong hoa huyệt. Ô ô, ràng là sinh đứa , như thế nào còn đau như thế.

      Ryan đợi nàng thích ứng kề sát quy đầu ngay cửa tiểu huyệt, lại hung hăng dùng lực cắm vào, làm cho đại quy đầu vừa nhanh vừa mạnh va chạm thành tử cung của nàng, động tác hung ác như muốn giết chết nàng.

      “A a…A…Ưhm…A…Ưhm…” Điền Hân bị dùng lực ra vào làm cho nàng tức giận thở ra hơi, muốn cũng nên lời, chỉ có thể xụi lơ vô lực rên rỉ ở giường.

      Ryan điên cuồng ra vào mấy trăm lần, khoái cảm trong cơ thể Điền Hân tích tụ ngày càng nhiều, nhịn được cả người run rẩy, đợt nhiệt lưu mạnh mẽ phun ra, đại quy đầu Ryan bị nàng làm cho tê dại, khoái cảm cực đỉnh khiến sống lưng lạnh toát, thét lên tiếng bắn ra ngoài.

      Cao trào qua , Ryan còn chưa hết ý định tiếp tục nằm đè người Điền Hân, liếm mồ hôi ẩm ướt khuôn mặt nhắn của nàng, hô hấp dồn dập đùa giỡn : “Em sinh con, tiểu huyệt sao còn như vậy, là bức chết , vợ , em thích vậy phải ?”

      Nghe xong lời thô tục , Điền Hân vừa thẹn vừa giận, nhéo bên hông , sẵng giọng: “ xuống, nặng chết em.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :